1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 105: Chim hoàng yến chịu nuông chiều




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức xới cơm cho .




      đùa mà lại thành ra dọa , Mạc Tử Bắc buồn bã, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống, thèm nữa.




      Giản Tiểu Bạch xới chén cơm đặt ở trước mặt , sau đó lại cầm đũa. Tiếp tục ngồi đối diện ăn cơm của mình. phải nhanh chóng ăn xong rồi né tránh , tà ác người gia tăng ngùn ngụt, cẩn thận là bị hại thê thảm.




      Thấy lời nào, Mạc Tử Bắc cạch tiếng cầm chén đặt lên bàn, đứng lên bỏ .




      Giản Tiểu Bạch le lưỡi, ăn càng tốt! Tự ăn hết! Người lãng phí thức ăn bị báo ứng, thầm an ủi mình quan tâm đến .




      Rầu rĩ cơm nước xong, Giản Tiểu Bạch ngồi vào sô pha xem TV còn cố ý bấm volume lên lớn, ngồi xem đến khoái chí. Mạc Tử Bắc ở phòng ngủ chờ tới khuyên ăn cơm nhưng chờ mãi cũng thấy đâu, chỉ toàn nghe thấy xem TV, căn bản thèm để ý. nổi điên lên, như con sư tử cuồng ngược đột nhiên chạy ra khỏi phòng ngủ, đến trước mặt hùng hổ hỏi: “Em có còn nhớ trách nhiệm của em hả?”




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch cái gì. Trách nhiệm gì chứ?




      “Trách nhiệm!” lạnh lùng rống lên.




      Còn chưa dứt tiếng, Mạc Tử Bắc tỉnh bơ vươn tay xoẹt tiếng kéo váy ngủ của , nút áo nhất thời văng bốn phía, làm lộ ra nội y ren cùng với mảng lớn da thịt mềm mại, trắng hồng đến vô cùng mịn màng, đẫy đà mà tinh tế, còn cả đôi chân đều, đẹp gần như hoàn mỹ.




      Giản Tiểu Bạch theo bản năng đưa hai tay che ngực, hét lên tiếng sau nhịn được mắng to: “…”




      lạnh lùng nheo mắt lại: “Vậy em có thể rời khỏi chỗ này! Bây giờ em ngăn cản em.”




      Giản Tiểu Bạch bất lực khoanh tay, răng nanh cắn chặt vào môi, cố nén nín nhịn khuất nhục. Vì Phong Trì, vì Hùng và Lâm Hiểu Tình nhịn. tự thầm trong lòng bảo mình phải nhịn, cứ nhịn mãi là được. Cuối cùng rồi cũng ngày nào đó thấy chán, lúc đó được giải thoát thôi.




      “Nếu sỉ nhục tôi mà có thể khiến buông tha Phong Trì cứ tới !” Giản Tiểu Bạch quay mặt qua chỗ khác, buông tay ra, cực lực khắc chế cho mình lên tiếng, run run buông thỏng cánh tay sang hai bên sườn, hai bàn tay cũng được nắm thành quyền.




      Mạc Tử Bắc híp mắt nhìn cơ thể , vết sẹo trắng ở chỗ nào đó dưới bụng lại đập vào mắt, trong lòng lại rối rắm. từng bị bệnh mà biết, nếu biết rồi giày vò có đúng hay . Trái tim co thắt kịch liệt, khiến thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ đến vì Hùng Lập Tân có thể bán đứng chính cơ thể mình lại cuồng ngược đến bắt điên lên.




      “Em đúng là…!”




      Lời giống như con dao sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Giản Tiểu Bạch. Nhất thời đau đớn lan tràn ra, nhìn để mặc cho nước mắt trào ra.




      Mạc Tử Bắc lại cố ý lờ yếu đuối của , nở nụ cười tựa như ác ma rồi lập tức cúi đầu, đôi môi hàm chứa trừng phạt chút thương tiếc chiếm cứ môi , cái lưỡi xâm lược, tiến quân thần tốc, bá đạo đoạt lấy ngọt ngào và mềm mại của .




      Nước mắt theo khóe mắt lăn dài khóe miệng nghe sao mặn chát. phản kháng cũng giãy dụa, chỉ giống khúc gỗ mặc cho tra tấn, mặc cho chiếm đoạt.




      Cuối cùng cơ thể gần như là chẳng còn chút khe hở dán chặt vào , gần như có thể cảm nhận được mỗi tấc da thịt rắn chắc hữu lực cùng với cả kích động ở giữa hông của . Nhắm chặt mắt lại, bị đặt lên sô pha.




      Trong lòng đau đớn dữ dội nên Giản Tiểu Bạch cũng biết mình còn có thể tiếp tục kiên trì nữa hay . Vì sao cứ luôn khiến nhục nhã như vậy, vì sao lại phải chiếm đoạt ngay cả cơ hội thở dốc cũng cho giữ lại như thế.




      cho biết là tốt hay là ta tốt?” Mạc Tử Bắc dừng lại, híp mắt hỏi.




      Lời của buồn bực, vô lại ràng như thế khiến hàng trăm vết thương ỉ trong trái tim lại đau xót hơn. biết cố ý nhục mạ , muốn ở trước mặt còn chút tôn nghiêm mà chỉ có thể lựa chọn khuất phục.




      . Nhìn gương mặt tuấn trước mắt này đau lòng nhắm mắt lại.




      tức giận, trong nháy mắt vào cơ thể . Mưa rền gió dữ nổi lên càn quét tứ phương cũng biết qua bao lâu rốt cuộc cũng dừng lại đoạt lấy, sau khi giải phóng năng lượng, tách người mình ra sau đó toilet tắm rửa.




      Giản Tiểu Bạch cuộn mình ở sô pha ôm cái gối lớn che giấu hai bờ vai run run tiết lộ tâm của . cắn chặt răng mà khóc thành tiếng.




      Lúc Mạc Tử Bắc ra, vẫn còn khóc, lạnh lùng bế thẳng vào phòng ngủ. Giản Tiểu Bạch lại cứng đờ người. Nếu quan hệ của hai người chỉ giới hạn nơi nhu cầu của cơ thể muốn khuyên tìm khác, còn tuyệt đối thích cái cảm giác bị đòi hỏi thế này.




      ở trong lòng ngẩng gương mặt vô cảm lên: “Mạc Tử Bắc, thỏa cơn giận chưa?”




      Mạc Tử Bắc gì chỉ trừng mắt nhìn .




      “Nếu thỏa cơn giận rồi có thể buông tha tôi được ?”




      “Em muốn làm gì?” Đáy mắt phủ lên sắc thái nguy hiểm.




      “Tôi nghĩ rời khỏi , tìm những khác !” tại bắt đầu nghi ngờ lời Mai Thiếu Khanh . Mạc Tử Bắc vì mà cấm dục hơn bốn năm, có trời mới tin ấy, nhìn ta cả ngày phấn khích giống như uống xuân dược như thế tin ta lại cấm dục.




      tất nhiên nhưng em đừng hòng chạy trốn.” Lời làm cho mặt của trong nháy mắt tái xanh.




      buông tôi ra, dơ bẩn lắm!” giãy dụa muốn thoát khỏi lòng .




      “Như nhau thôi!” Mạc Tử Bắc cười lạnh.




      Quẳng lên giường rồi lại đè qua.




      “Tôi khiến phải hối hận!” Giản Tiểu Bạch rống to, tuyệt đối khiến phải hối hận vì đối xử với như vậy.




      Mạc Tử Bắc cảm xúc mạnh mẽ, sức lực dồi dào căn bản muốn nghe bất cứ tuyên ngôn nào của , dùng sức cởi khăn tắm bá đạo đem chính mình vùi vào trong ngọt ngào nóng ẩm, điên cuồng mạnh mẽ đoạt lấy toàn bộ con người .




      Lại đêm ngủ.




      Sáng sớm rốt cuộc rời . Cơ thể Giản Tiểu Bạch giống như bị thiên quân vạn mã giẫm qua, mệt mỏi đau nhức quá nên ngủ li bì đến mười giờ sáng. Lúc tỉnh lại mờ mịt ngồi dậy tự hỏi đây mà là cuộc sống sao? Chỉ cần chiều ý , cái gì cũng cần làm, cuộc sống như thế quá tẻ nhạt.




      hai ngày đến công ty, muốn gọi điện cho Hùng Lập Tân nhưng tìm vòng cũng thấy điện thoại. Điện thoại của đâu rồi?




      Nhất định là cái tên Mạc Tử Bắc kia giấu điện thoại của rồi, bây giờ trở thành con chim hoàng yến trong lồng sắt ngay cả điện thoại cũng được sử dụng.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 106: tính làm tình nhân dài hạn




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng đánh răng rửa mặt sau đó mặc váy vào xách túi xuống lầu, gọi xe . Đến công ty Hùng Lập Tân cùng họp với mọi người. Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đến Hùng Lập Tân vẫn như trước ôn hòa tươi cười.




      “Tiểu Bạch, em sao chứ! gọi điện cho em rất nhiều lần nhưng có ai nghe, sau lại còn tắt máy.”




      “À! Điện thoại của em bị mất rồi ạ!” Giản Tiểu Bạch mất tự nhiên tìm lý do. “Em xin lỗi Hùng. Hai ngày nay công ty có việc gì chứ ạ?”




      “Vẫn tàm tạm chỉ là bắt đầu từ chiều hôm qua mọi hợp đồng của chúng ta đều lấy đủ loại lý do mà kết thúc. có hợp đồng mới, hợp đồng cũ có cái bị ngưng lại, có cái tiếp tục.”




      “Vì sao ạ?”




      lắm!”




      “Có phải là do Mạc Tử Bắc giở trò quỷ hay ?” Giản Tiểu Bạch rất nhạy cảm nghĩ đến hành động của cái tên điên cuồng đó lại run run trận.




      “Có vẻ giống nhưng mà em yên tâm ! sao đâu! Chỉ cần em có việc gì tốt rồi. tại nếu tình trạng công ty trở xấu tính cho nghỉ vài ngày để mọi người đều nghỉ ngơi chút.” Hùng Lập Tân cũng lo lắng, có lẽ là do bình sinh ta coi trong tiền tài thôi!




      Giản Tiểu Bạch lại cảm thấy tình thực kỳ quái: “ Hùng, Mạc Tử Bắc đồng ý với em rồi nên nếu công ty xuất vấn đề nhất định phải cho em biết. Em tuyệt đối thể nhìn công ty sụp đổ được. cứ yên tâm em có cách.”




      Hùng Lập Tân cười : “ sao, cùng lắm làm lại từ đầu thôi.”




      “Như vậy sao được. Em thể để Hiểu Tình chịu khổ với được. Cậu ấy vốn là tiểu thư quen cực khổ.”




      Đáy mắt Hùng Lập Tân lên tia bất đắc dĩ: “ đâu, sao có thể để ấy chịu khổ với chứ!”




      “Em ngăn cản Mạc Tử Bắc, yên tâm !”




      “Ừ! Đừng ủy khuất bản thân! Em rất ủy khuất mình rồi, với Hiểu Tình cũng hy vọng em lại ủy khuất bản thân nữa. Có lẽ em nên chuyện của Thiên Thiên cho Mạc Tử Bắc .”




      “Em cho ta biết đâu. ta lông bông quá mức, đời này cũng đừng mong được biết.” Như hạ quyết tâm gương mặt Giản Tiểu Bạch đầy vẻ kiên định. “ Hùng, em về trước. Mấy ngày này hai người chăm sóc Thiên Thiên giúp em. Em giải quyết xong rồi đón cháu về.”




      ! Chúc em may mắn!” Hùng Lập Tân biết nên thế nào, ra công ty lúc này tụt dốc phải rồi.




      Lúc Giản Tiểu Bạch trở lại nhà trọ của Mạc Tử Bắc mới nhớ là có chìa khóa cho nên thể vào được. Vì thế quay lại gọi xe về nhà mình.




      Mệt chết được, thực mệt mỏi. Mệt cả về thể xác lẫn tinh thần!




      Vừa về đến nhà mới nhớ mấy ngày cho thỏ con ăn, biết chúng có còn sống hay . Mai Thiếu Khanh rồi, thỏ con của có ai chăm sóc. Chạy vội đến bên cửa sổ mới phát bát đồ ăn của thỏ con rỗng tuếch, nhìn hai con thỏ con bụng lép xẹp nhịn được mà : “Xin lỗi nha. Chị quên hai đứa mất.” lập tức tìm đồ ăn cho thỏ rồi mở ra lồng sắt bỏ vào. Con thỏ con điên cuồng ăn vừa thấy biết là đói bụng lắm. Ăn rất ngon lành.




      Vừa ngồi vào sô pha tính nghỉ lát tiếng đập cửa vang lên. Mở cửa ra lại thấy khuôn mặt tuấn tú tối xầm của Mạc Tử Bắc. “Sao lại tới đây?”




      giống như trận gió xoáy cuốn vào, tóm lấy bả vai hét to: “Chết tiệt, vì sao em lại muốn chạy về hả?”




      Giản Tiểu Bạch vừa nghe lại phẫn nộ. “ quẳng điện thoại của tôi đâu rồi? Nếu tôi về thỏ con của tôi cũng chết đói hết rồi.”




      cũng gì đến chuyện công ty, muốn chọc giận cũng muốn tự mình chuốc lấy phiền toái. Nghe thấy về cho thỏ ăn vẻ mặt mới dịu chút. “Em muốn về có thể cho biết tiếng.”




      “Tôi cho cái rắm ấy. Điện thoại của tôi đâu?”




      “À! vứt rồi, em giữ điện thoại cũng chỉ để liên lạc với mấy gã lăng nhăng.” lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời, vẻ mặt bực bội rất giống cậu bé giận dỗi.




      “Mấy gã lăng nhăng?” Giản Tiểu Bạch bực bội: “Còn có gã nào lăng nhăng hơn sao?”




      Mạc Tử Bắc trừng : “Em gì?”




      Giản Tiểu Bạch sợ chết : “Tôi là đồ lăng nhăng!”




      xong liền xoay người chạy về phòng mình đóng cửa lại, mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Rốt cuộc cũng bị chơi lại, rất có cảm giác thành tựu. Còn chưa nghĩ xong Mạc Tử Bắc đuổi tới. “Mở cửa.”




      Giọng trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, Giản Tiểu Bạch đắc ý cười, lập tức dừng lại biết nếu còn mở cửa e là cánh cửa này cũng khó mà giữ được. Mở cửa ra ngoài. Phòng ngủ là nơi quá mức ái muội, trong phòng khách vẫn có vẻ tốt hơn.





      “Theo về!” lại cùng ra.




      “Sao làm? đường đường là tổng giám đốc mà vì sao cứ rảnh hoài vậy?” Giản Tiểu Bạch là hâm mộ nhàn hạ của muốn chết.




      Mạc Tử Bắc nhướng mày: “Em ghen tị với nhàn hạ của ?”




      “Đúng vậy, tôi đúng là ghen tị với nhàn hạ của trong khi những người như bọn tôi đây lại mệt đến chết sống lại cũng chỉ vì ngày ba bữa lại được hưởng thụ cuộc sống với đống tiền kếch xù. Thế giới này đúng là rất bất công.”




      “À!” Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận bất bình của mà khinh thường : “Đó là mấy người ngu ngốc quá, dùng được đầu óc phải chịu khổ chịu tội thôi, nên trách người khác làm gì.”




      mỉa mai làm cho Giản Tiểu Bạch khẽ cắn môi, nín thinh được gì. nhiều với gã này cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.




      Sắc mặt cũng tốt trừng . Hai đôi mắt xinh đẹp giằng co nhau. Giản Tiểu Bạch khôn ngoan ngậm miệng mấy câu chọc khó chịu nữa. Cả căn phòng to như vậy nhất thời lâm vào im lặng, ai gì, khí nặng nề dường như làm người ta hít thở thông.




      Giản Tiểu Bạch xoắn bàn tay bé, im lặng nhìn chằm chằm mũi chân mình.




      theo !” lại câu đó.




      Giản Tiểu Bạch biết đấu lại nên quyết định theo . “Có thể cho tôi mang thỏ con theo được ?”




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm đôi thỏ con xinh đẹp cửa sổ kia mà thở dài trong lòng. “Được rồi! Em lo mà dọn dẹp vệ sinh, thích trong phòng có mùi động vật.”




      Nghe thấy đồng ý, khuôn mặt của lập tức nở rộ nụ cười xinh đẹp. “Cám ơn!”




      lập tức chạy tới xách theo cái lồng sắt lại cầm vài bộ quần áo, sau khi chuẩn bị xong lại với : “ thôi!”




      “Vì sao chỉ lấy mấy bộ đồ này?” Mạc Tử Bắc khó hiểu hỏi.




      “Dù sao cũng ở luôn, lấy nhiều quá lúc về lại phiền toái.” vô tâm .




      Mạc Tử Bắc nghe mà khó chịu: “Em muốn nhanh sao?”




      Ý thức được mình lại vô ý ra tâm tư trong lòng, le lưỡi: “Chẳng lẽ muốn tôi làm tình nhân của cả đời sao?”




      “Em nghĩ dài quá vậy, nghị lực của lại tốt như vậy.” Mạc Tử Bắc hừ lạnh ra tiếng.




      Giản Tiểu Bạch trề miệng: “Vậy được. có nghị lực tôi cũng có đủ chịu đựng. Đợi đến khi chán rồi chúng ta liền chia hai. Tôi đường của tôi, đường của . Chúng ta nước giếng phạm nước sông, cũng chẳng cần phải qua lại.”




      “Khỏi nhiều lời, mau!” Mạc Tử Bắc nghe giọng điệu đó trong lòng lại khó chịu, muốn chạy khỏi , quá khiêm nhường rồi.




      Hai người mang hai tâm cả lúc lâu cũng nhìn thấy cầu thang tầng lầu nhà Mai Thiếu Khanh có người đàn ông đứng lén lút. ta ở bên cửa sổ nhìn bóng dáng bọn họ rời , trong mắt lên chút độc ác.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 107: Bị bắt cóc




      Edit: Phong Vũ




      Người đàn ông đứng ở đầu cầu thang có cái cằm nhẵn thín cọng râu, trong mắt lên tia độc ác. Nhìn chiếc xe thể thao tuyệt trần rời ta nhổ bãi nước bọt.




      “Chậm quá để nó xuống lầu rồi.”




      Giản Tiểu Bạch ở cùng Mạc Tử Bắc tuần. Trong tuần này gần như là rất ít đến công ty cho dù có đến cũng trở về rất nhanh. Điều này làm cho muốn rời khỏi nhà trọ của Mạc Tử Bắc cũng có thời gian.




      Lâu rồi nhìn thấy Thiên Thiên nên trong lòng rất đau khổ, nhớ con mà chẳng thể nào ra. Nhân lúc Mạc Tử Bắc đến công ty, cuối cùng cũng tranh thủ cơ hội để rời , cửa thang máy vừa mở bị người kéo vào. Ngay sau đó người nọ bịt cái khăn lên mũi , hương thơm truyền đến, ngay lập tức ngất .




      Lúc tỉnh lại, nằm mặt đất, người dính đầy cát. Đây là đâu? Nhìn cũ cũ giống như căn miếu hoang đổ nát trong phim Thiện nữ u hồn khiến người ta rợn tóc gáy. Trong đầu rối tinh lên đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như bị người ta bịt mũi ngay cả dáng vẻ của người đó thế nào còn chưa kịp thấy ngất . Chẳng lẽ? Cái khăn đó có tẩm thuốc mê? Trong lòng vô cùng lo sợ bất an, chưa biết là lành hay dữ!




      Giản Tiểu Bạch cau mày, mở to hai mắt, kính sát tròng suýt chút nữa là rơi mất. Muốn lấy tay đẩy mí mắt cái lại phát tay mình bị trói. Hai tay bị trói quặt ra sau bằng dây thừng rất chặt. sợ hãi nhắm chặt mắt bình ổn lại nhịp trái tim. tự với mình bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh.




      cựa quậy cố hết sức ngồi dậy. Lúc này mới phát đầu gối bị xước, vết thương chảy ra ít máu cũng có hơi đau. có ai sao? bị bắt cóc sao? Vì sao lại phải bắt cóc ?




      Cũng may là chân bị trói, đứng lên định lén trốn . Chỗ này trông như là nhà xưởng bỏ hoang, cũng chỉ có cái cửa chính. Nếu muốn trốn ra ngoài phải theo đường cửa chính. Cửa sổ đều bị gạch đỏ chồng lên chắn lại.




      Vừa lén tới cửa bất ngờ đụng phải đôi mắt nham hiểm độc ác, trong đôi mắt đó còn đầy tà ác và hung tợn. Giản Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng khẽ : “Ông! Ông là Ôn Hướng Đình?”




      “Ha ha ha!” Giọng cười của ta khàn khàn chứ chói tai như của phụ nữ.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên nhớ là Mạc Tử Bắc từng ta tại trở thành thái giám, đúng là khôi hài, thái giám thời đại. tình cờ gặp phải biết là may mắn hay là bất hạnh đây nữa.




      “Ông muốn làm gì?” Giản Tiểu Bạch tựa vào bên tường: “Vì sao ông lại phải bắt cóc tôi?”




      “Vì sao hả?” Ôn Hướng Đình hừ lạnh. “Việc này phải trách Mạc Tử Bắc, ai bảo nó để ý mày như vậy? Năm năm trước bố mày thực được, năm năm sau cũng thể thực được hừ! Nếu tao chiếm được nó cũng đừng mong có được.”




      “Vì sao ông phải đối đầu với ta?” Giản Tiểu Bạch nghe thấy nguy hiểm chứa trong giọng điệu của mà trong lòng khỏi sợ hãi. Gã điên này ... rồi.




      “Vì cái gì hả?” Ôn Hướng Đình đưa cái miệng đầy mùi hôi thối đến gần mặt Giản Tiểu Bạch làm thiếu chút nữa ngạt thở.




      “Ông tránh xa tôi ra chút!” khẽ la lên.




      “Con thối tha!” Ngay sau đó bốp tiếng, mặt Giản Tiểu Bạch liền in đậm năm dấu tay: “Con thối tha, đến đây rồi mà mày còn muốn ra lệnh hả? Năm năm trước nó cứu được mày năm sau cũng cứu được sao?”




      Giản Tiểu Bạch bị ta tát cái mà choáng váng: “Ôn Hướng Đình, ông mà cũng là đàn ông hả? Có gan ông tìm ta mà đấu !”




      “Ha ha ha ha.” Ôn Hướng Đình cười lạnh. Trong mắt lên tia thống khổ: “Tao còn là đàn ông lâu rồi. Nỗi khổ này bọn mày làm sao có thể hiểu được? Tìm nó đấu tao đấu lại nhưng đến hổ cũng có lúc ngủ gật, tao bắt được mày rồi còn phải sợ nó cầu xin tao sao?”




      “Ông nghĩ ta để ý đến tôi sao?” Giản Tiểu Bạch hừ lạnh. “ cho ông biết tacăn bản hề cần tôi!”




      “Mày bậy!” Ôn Hướng Đình gầm .




      “Tôi chỉ là tình nhân của ta. ta chỉ có hận tôi mà thôi. Cho dù ông có tra tấn tôi đến chết đối với ta cũng chẳng có chút tác dụng nào.”




      “Tao tin!” Ôn Hướng Đình bắt đầu dao động, giọng cũng ngập ngừng theo.




      “Tin hay tùy ông!” Giản Tiểu Bạch quay mặt qua chỗ khác, muốn nhìn cái gương mặt người ra người quỷ ra quỷ kia của Ôn Hướng Đình.




      ta xoay người bỏ ra ngoài, vẫn là cái kiểu lắc lư chẳng khác nào năm năm trước. ta cũng có bởi vì tài sản chìm xuồng mà cũng chìm xuồng theo, trông vẫn… như vậy!




      ta lấy điện thoại ra.




      “Alo!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Mạc Tử Bắc. ta dùng giọng eo éo để chuyện với Mạc Tử Bắc, tuy chưa nhắc đến Giản Tiểu Bạch nhưng Mạc Tử Bắc nghe thấy cái giọng đó trong lòng cũng run lên.




      Đột nhiên Ôn Hướng Đình : “Mạc Tử Bắc, người phụ nữ của mày ở trong tay tao!”




      Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới : “Ôn Hướng Đình, ông bày ra chuyện này là có ý gì?”




      “Hừ hừ! Tao có ý gì hết. Mày phải là muốn cười nhạo tao sao? cho mày biết, tao cũng muốn sống nữa, trước khi chết tao muốn kéo con ả của mày cùng chết với tao. Mày có được ?” ta cười vô cùng tà mị.




      Nghe đến đó trực giác mách bảo Giản Tiểu Bạch rằng ta đùa. Trong lòng liền thấy sợ hãi, muốn chết, còn có con trai, chết rồi Thiên Thiên phải làm sao?




      “Ôn Hướng Đình!” Giọng Mạc Tử Bắc trầm thấp đến còn chút hơi ấm. “ tốt nhất đừng có làm những hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có chuyện gì xảy ra tôi khách sao với .”




      “Hừ! Tao chết rồi mày tính xuống phủ tìm tao tính sổ sao? Tao chết mày cũng chết theo sao?” Ôn Hướng Đình vốn rất vô lại đến bây giờ trở thành thái giám lại hai bàn tay trắng nên ta có đến cực đoan cũng khó hiểu.




      “Ôn Hướng Đình , muốn cái gì?”




      “Muốn cái gì?” Ôn Hướng Đình cười lạnh: “Muốn mày chết!”




      thấy tôi người phụ nữ mà chết sao?” Giọng Mạc Tử Bắc trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến, nghe ra cảm xúc gì, Giản Tiểu Bạch nín thở thể tin lại muốn chết cùng Ôn Hướng Đình.




      “Mày chết cũng sao.Mày chết, hai bọn tao chết còn mày phải đau khổ cả đời.” ta dường như tìm ra cách uy hiếp Mạc Tử Bắc.




      “Được! thắng! Có thể điều kiện của , tôi chỉ muốn đó bình yên vô .” Giọng ràng của rơi vào trong tai , Giản Tiểu Bạch biết là nên cảm động hay là nên mắng ngốc.




      “Tao rất hiểu mày. Tính khí của mày với ông già rất giống nhau. Ông ta si mê thay đổi còn mày đối với con ả này si mê dứt. Tao giết con ả của mày, nhìn mày cả đời phải đau khổ là điều duy nhất tao muốn! Chỉ như thế thôi! Tao cũng chẳng còn muốn gì! Có muốn cũng có hứng, được chơi đời này sống cũng chẳng có gì vui. Đúng ?” ta cười đến thực tà ác. “Có điều trước khi tao chết làm cho con ả của mày vui chút!”




      “Ôn Hướng Đình, đừng có làm bậy. Chúng ta có thể thương lượng.” Giọng lo lắng của Mạc Tử Bắc truyền đến, còn vẻ vô cảm như vừa rồi.




      Cạch tiếng điện thoại bị ngắt. Ôn Hướng Đình ném điện thoại vào vách tường. ta cười lạnh tới chỗ Giản Tiểu Bạch, lui về sau ta đuổi theo, lại lui về phía sau ta lại nhào lên kéo váy của . Roẹt tiếng, cái váy dài cũng theo đó mà toạc ra để lộ vai cùng nội y ren màu hồng nhạt.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 108: Mặt nạ vàng




      Edit: Phong Vũ




      “A!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hét chói tai.




      “Con thối tha này năm năm rồi mà mày còn giả vờ!” Ôn Hướng Đình cũng vội vã tiến sát đến .




      cho mày biết, ông đây tuy rằng thể chơi kiểu kia được nữa nhưng mà tao vẫn còn có tay cho nên yên tâm ! Tao cho mày trước khi chết được hưởng thụ chút, sau đó vào lúc mày mơ mơ màng màng tao mới giết. Mày có được ?”




      “Ông!” Giản Tiểu Bạch cong thắt lưng bảo vệ mình.




      “Ha ha, được. Nếu tao thế làm sao trước khi chết mày có thể hưởng thụ được cực lạc nhân gian chứ! Thấy tao thương mày ghê chưa, lại đây ! Mỹ nhân bé cho tao thử xem mày sâu cạn thế nào nhé! Giải quyết xong tiếc nuối của chúng ta năm năm trước!”




      “Ôn Hướng Đình, ông tha cho tôi ! Tôi muốn chết!” Giản Tiểu Bạch cầu xin, trong mắt vì hoảng sợ mà ràn rụa nước mắt. thể chết được, Thiên Thiên của còn như vậy.




      “Mày muốn chết với tao. Mày có chết mình được, tao giết chết mày rồi tao cũng chết, hai chúng ta cùng làm bạn chẳng phải tốt lắm sao?!” Ôn Hướng Đình cười đến dữ tợn, đôi mắt sáng quắc, nóng đến độ muốn bằng ánh mắt mà thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.




      Ánh mắt của ta làm cho Giản Tiểu Bạch thấy buồn nôn: “Ông…, ông thả tôi ra !”




      bắt đầu òa khóc, hai vai run lên, vẻ mặt đầy đau đớn. Ôn Hướng Đình đột nhiên nhào tới, bàn tay béo ú xoa ngực của . Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên. Dạ dày cuộn thốc lên ngay sau đó toàn bộ đồ trong dạ dày đều như sóng lớn cuộn trào mà trào lên. Kết quả là nôn hết ra ngoài. Đủ thứ dơ bẩn dính lên khắp người Ôn Hướng Đình.




      Dường như nghĩ tới nôn vào người mình nên Ôn Hướng Đình có chút sửng sốt. ta nổi điên lên: “Con mụ thối tha này sắp chết rồi còn cho ông mày được sạch chút, mày chết .”




      nắm mái tóc dài của dùng sức cho hai cái tát vang dội. Bị ta đánh, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy đầu óc càng choáng váng, phản ứng trong dạ dày càng mãnh liệt.




      “Ọe.” lại ói trận, lúc này là trực tiếp văng lên mặt ta.




      “Chết tiệt, con mụ thối tha, gớm chết mất.” Ôn Hướng Đình nhặt váy của Giản Tiểu Bạch mặt đất lên lau mặt: “Mày tưởng ói ra người tao tao động vào mày hả? Nằm mơ !”




      ta đẩy cái, Giản Tiểu Bạch vốn bị trói chặt tay, trọng tâm vững nên ta chỉ đẩy cái là cả người liền ngửa thẳng ra phía sau, đầu đập vào khối cứng gì đó thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.




      Ôn Hướng Đình lại nhào qua, đè lên người . “Con mụ chết tiệt để tao chơi mày.” xong bàn tay béo ịch của ta liền xoa lên người .




      “Hu hu.” Giản Tiểu Bạch khóc lớn.




      Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.




      “A!”




      Đột nhiên Ôn Hướng Đình hét thảm tiếng. Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn thấy Ôn Hướng Đình lăn qua bên. cánh tay cắm thanh mã tấu Thụy Sĩ. Nơi cửa người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ màu vàng đến.




      “Ô! Ôn Hướng Đình, mày bị cắt trứng rồi mà vẫn còn muốn bị cắt động mạch chủ sao?”




      Người đàn ông có giọng rất trầm và êm tai.




      Giản Tiểu Bạch giãy dụa ngồi dậy cuộn tròn người lại. Che bối rối của mình. Váy của rách thành hai mảnh rơi mặt đất. Ôn Hướng Đình kêu thảm ở bên, thấy được người mang mặt nạ vàng ta liền sửng sốt chỉ vào người đó: “Mày là người đó?”




      Người đeo mặt nạ gì, lớp mặt nạ che khuất vẻ mặt của ta chỉ có đôi mắt sáng ngời là hàm chứa nụ cười. Nụ cười đó đầy mỉa mai: “Ôn Hướng Đình, nếu mày muốn chết chết mình , kéo vô tội chết cùng như thế đúng là mất mặt quá.”




      “Mày với tên mặt nạ bạc là người. Ông chưa quên bọn mày, có thành quỷ cũng quên.”




      “Vậy mày cứ biến thành quỷ !”




      Người mặt nạ vàng qua, Ôn Hướng Đình khỏi lui người về phía sau. ta rút mã tấu cắm ở cánh tay Ôn Hướng Đình ra, dòng máu tươi liền phun lên. Ôn Hướng Đình hừ lạnh, mồ hôi mặt cũng theo đó mà rơi xuống.




      Người mặt nạ vàng lắc đầu, chặc lưỡi thở dài: “Mới thế này mày chịu nổi? Tao xem mày có muốn chết cũng khó!”




      Giọng điệu mỉa mai của ta có chút quen tai, Giản Tiểu Bạch dường như nghe ở đâu đó.




      “Mày giết tao .” Ôn Hướng Đình khẽ la lên.




      “Tự mày mà chết ! Ngại quá tao là người rất đặc biệt. Ở chỗ bọn tao tao chính là người đứng đầu. Mày càng bảo tao giết mày tao càng muốn giết. Nếu mà mày cầu xin như vậy cái mạng của mày hôm nay đúng là còn.”




      Ôn Hướng Đình liều chết trừng ta. “Mày giết tao ! Cầu xin mày đó!”




      Người mặt nạ để ý tới ta mà đem thanh mã tấu dính máu lau lên quần áo Ôn Hướng Đình. Sau đó tới cắt đứt dây thường trói tay Giản Tiểu Bạch ra.




      lần nữa được tự do Giản Tiểu Bạch cúi đầu thấp giọng : “Cám ơn !”




      “Đừng khách sáo!” Mặt nạ vàng cười đem cởi áo khoác của mình khoác cho .




      Giản Tiểu Bạch choàng áo lên vai, mùi hương riêng có của đàn ông hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt lan ra nơi chóp mũi. lại cảm kích : “Cám ơn !”




      Lúc này đây nâng ánh mắt lên, đối diện với đôi mắt đàn ông ngăm đen. ta có đôi sáng ngăm đen sáng ngời, so với đêm tối còn đen hơn trong màn đêm đen ấy ngời lên ánh hào quang nháy mắt với Giản Tiểu Bạch: “ thôi, muốn ở trong này cả đời sao?”




      “À!” Giản Tiểu Bạch bật cười, sau khi được cứu, tâm tư thả lỏng khiến tự chủ được mà giãn mặt ra. “Cám ơn , mặt nạ vàng!”




      “Mặt nạ vàng?” ta ngoái đầu nhìn lại mà nở nụ cười. “Cái tên này tôi thích! Vậy sau này tên tôi là mặt nạ vàng.”




      “Các người được !” Ôn Hướng Đình la to, ôm cánh tay đầy máu xụi lơ buông xuống, ta đứng lên lảo đảo vài cái.




      Mặt nạ vàng cười khẽ: “Chút thương tích đó mà mày sợ đến vậy. Lá gan của mày cũng đâu có to lắm nhỉ.”




      Ôn Hướng Đình để ý tới châm biếm của mặt nạ vàng mà : “Giết tao ! Tao muốn chết!”




      Mặt nạ vàng lắc đầu: “Tao thể giết mày. Người như mày, tao nhiều nhất là tra tấn chút cho vui thôi. Giết mày làm ô uế tay của tao!”




      Giản Tiểu Bạch cẩn thận chạy đến cửa, tránh khỏi Ôn Hướng Đình. Mặt nạ vàng thấy vẫn còn sợ hãi khỏi nở nụ cười.




      “Mỹ nhân bé tự gọi xe về ! Trong áo khoác của tôi có tiền lẻ.”




      Lúc này mặt nạ vàng dường như đứng sựng, nín thở nghe ngóng xong rồi ta mới : “Mà thôi cũng đừng gọi xe nữa. Tôi đoán người tới cứu cũng đến, mau ra cửa lớn của cái nhà xưởng cũ này . Tôi phải rồi, cũng muốn chuốc phiền toái!”




      xong mặt nạ vàng giống như gặp phải quỷ nhún người cái nhảy lên chỗ tường cao bên cạnh, động tác mạnh mẽ khiến Giản Tiểu Bạch sợ ngây người. Người đó quả thực đúng là võ nghệ cao cường, Spider Man đại. Chỉ thấy ta nhảy cái liền biến mất tăm.




      Lén nhìn về phía mặt Ôn Hướng Đình, nhanh chóng chạy thẳng mạch đến cửa lớn. Lúc này vài chiếc máy xe cùng chiếc xe thể thao két tiếng dừng ở trước cửa. Nhìn thấy người đàn ông từ xe thể thao bước xuống, đôi mắt Giản Tiểu Bạch nhịn được mà đỏ rực.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 109: Bà xã?




      Edit: Phong Vũ




      Lúc này vài chiếc xe cảnh sát cùng chiếc xe thể thao két tiếng dừng ở trước cửa. Nhìn thấy người từ chiếc xe thể thao bước xuống, đôi mắt Giản Tiểu Bạch nhịn được mà ươn ướt.




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy khoác áo đàn ông chạy đến, trong lòng lên luôn lên. Cái áo tuy lớn nhưng cũng che được cặp đùi đẹp của . Chết tiệt cặp đùi tuyệt đẹp đó đều bị mấy tên cảnh sát nhìn thấy hết rồi.




      “Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch chạy tới bổ nhào trong lòng vào . “Hu hu, Mạc Tử Bắc!”




      khóc thương tâm, sau cơn đại kiếp lòng vẫn còn sợ hãi khiến người sau khi nhìn thấy lại nhịn được mà run lên. Mạc Tử Bắc ôm lấy chặt, thấp giọng : “ có việc gì, đến rồi đây.”




      “Tôi thiếu chút nữa là bị Ôn Hướng Đình…”




      bật khóc hu hu, Mạc Tử Bắc cứng đờ người: “ ta làm gì em?”




      lắc đầu: “Ông ta thiếu chút nữa là … May là có người đeo mặt nạ cứu tôi!”




      Mạc Tử Bắc thở phào nhõm hơi, thân mình cũng dần dần bình tĩnh lại. Người đeo mặt nạ? Trong lòng lên hình ảnh người đeo mặt nạ bạc lần đó. Chẳng lẽ?




      Mạc, chung quanh bị chúng tôi bao vây. yên tâm ! Chúng tôi bắt được ta!” vị cảnh sát chạy tới với Mạc Tử Bắc.




      “Cảnh sát Cao cám ơn . Tôi an ủi bà xã trước chút!” Mạc Tử Bắc áy náy cười với vị cảnh sát.




      !” Vị cảnh sát cũng rất khách khí.




      Mạc Tử Bắc ôm lấy Giản Tiểu Bạch lên chiếc xe thể thao của mình. Chuyện người đó để sau rồi trước tiên an ủi chút .




      Giản Tiểu Bạch tựa vào trong lòng , ngoan ngoãn như chú cừu con. Bởi vì cơn sợ hãi vừa rồi mà vẫn run lên.




      “Em tốt nhất đừng mở miệng!” Giọng nhàng cất lên bên tai .




      “Hức hức, vì sao?” vừa khóc vừa cố lấy dũng khí hỏi.




      “Để khỏi phải nhịn được mà muốn bóp chết em.”




      Con ngươi đen của bốc lên ngọn lửa giận, bùng cháy về phía . sợ hãi chưa từng có, trong lòng chỉ sợ mất rồi đời này của cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Nhìn run rẩy ôm chặt lấy , ỷ lại của khiến vừa dễ chịu lại tức giận. này cứ luôn muốn chạy trốn, chuyện lớn như vậy xem sau này có còn dám quên.




      Mạc Tử Bắc thầm thở dài, xoa mái tóc dài của vẫn nhịn được trách móc . “Vì sao em cứ muốn lén lút trốn mình?”




      “Hức hức hức, người ta cũng thiếu chút nữa là mất mạng, còn hung dữ với người ta. Hức hức hức.” Giản Tiểu Bạch quyết định giả ngu cho qua, tính dùng nước mắt tranh thủ thương cảm.




      Mạc Tử Bắc nâng cằm lên, nhìn khuôn mặt nhắn ràn rụa nước mắt. “ ta tát em?”




      Giọng của khỏi lạnh lẽo hẳn lên, gân xanh nổi trán khiến nhìn như u ám đáng sợ như diêm vương muốn đòi mạng. Giản Tiểu Bạch gật đầu. “ ta túm tóc của tôi, đánh tôi còn muốn tôi chết cùng , còn muốn dùng tay… tôi! Hức hức hức.” cố ý nghe thực thảm, Mạc Tử Bắc lại ôm chặt hơn: “Ngoan có việc gì đâu!”




      ở đây ai cũng đừng hòng tổn thương .




      ôm chặt , mùi thuốc lá từ áo khoác của phát ra. Con ngươi ngăm đen của Mạc Tử Bắc se lại, nhanh chóng nhìn xuống người . Giản Tiểu Bạch sửng sốt biết muốn làm gì. Mạc Tử Bắc đột nhiên đưa tay cởi nút áo của .




      “A!” tiếng thét chói tai vang lên. “Mạc Tử Bắc đây là ở xe, bên ngoài còn có rất nhiều người đấy.”




      mặc kệ la hét của , cởi cái khoác của mặt nạ vàng khoác cho sau đó lại cởi áo vest của mình ra khoác lên người . Ý thức chiếm hữu của rất mạnh, thể nhìn người phụ nữ của mình mặc đồ của người đàn ông khác, vừa nhìn là thấy giận dữ, ghen ghét dữ dội.




      Giản Tiểu Bạch khỏi đỏ bừng mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của , đôi mắt rơm rớm cũng ngượng ngùng cụp xuống, hàng lông mi dài còn đọng những bọt nước nhìn như là bông sen xinh tươi vừa mới nổi lên mặt nước.




      vuốt ve gương mặt ửng đỏ của , hai dấu tay đó làm lòng thắt lại. “Còn đau ?”




      Chỗ bị chạm vào lại đau đớn khiến rên lên: “Đau!”




      ôm tựa vào lòng mình, vuốt ve đỉnh đầu : “Sau này được mình, muốn đâu cho biết có thể với em!”




      đột nhiên dịu dàng làm cho Giản Tiểu Bạch kinh ngạc biết làm sao. lại bắt đầu trở nên dịu dàng!




      Lúc này ngoài cửa xe là trận ồn ào, mấy người cảnh sát áp tải Ôn Hướng Đình bị thương ra. Mạc Tử Bắc liếc đôi mắt sắc lạnh ra ngoài cửa sổ định xuống. Giản Tiểu Bạch lại ôm chặt lấy cổ , cho . Người vẫn run rẩy dán chặt vào . Cảm xúc quyến luyến như vậy khiến Mạc Tử Bắc trong lòng rất ấm áp. Nhưng muốn tìm Ôn Hướng Đình tính sổ.




      “Ngoan chờ ang chút, quay lại ngay.”




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới rời khỏi , lau nước mắt: “Tôi sợ lắm!”




      sao, ở đây rồi có ai có thể tổn thương em đâu!” hôn cái lên trán rồi mở cửa xuống xe.




      Ôn Hướng Đình bị áp giải ra đứng chờ ở chiếc xe cảnh sát bên cạnh xe . Cánh tay ta cũng được băng bó. Mạc Tử Bắc nheo mắt lại, điên cuồng độc ác dưới hình thành trong lòng, bước nhanh xông tới.




      Cảnh sát Cao chú ý tới hành động của lập tức lên ngăn lại. “ Mạc, bình tĩnh chút. Chúng tôi xử lý tốt.”




      Mạc Tử Bắc để ý tới cảnh sát Cao. Ôn Hướng Đình bị cảnh sát đưa trái lại có chút lo lắng, đôi mắt thản nhiên xem ra ta làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng.




      Mạc Tử Bắc tới, ta liếc cái. “Mạc Tử Bắc lần này tao thành công xem như mày may mắn!”




      Mạc Tử Bắc hai lời vung nắm đấm vào gương mặt béo ịch của Ôn Hướng Đình, máu mũi cũng phun ra. Cảnh sát Cao giữ chặt Mạc Tử Bắc: “ Mạc, chúng ta phải tin tưởng vào pháp luật. Pháp luật cho ta phán quyết thích hợp cũng trả lại công bằng cho vợ .”




      Mạc Tử Bắc lúc mới thôi phẫn nộ mà lên xe. Giản Tiểu Bạch nhìn thấy cú đấm kia của vung lên mặt Ôn Hướng Đình trong lòng cũng thấy hả hê. mà ra tay điều này khiến rất hạnh phúc.




      Từ từ! Vừa rồi lúc lên xe hình như với cảnh sát là vợ ? Là nghe lầm sao? hiểu vì sao trước mặt người khác lại là vợ ? Phát này khiến khiếp sợ.




      Mạc Tử Bắc mở cửa xe nhìn thấy ngẩn người thân thiết hỏi: “Sao vậy?”




      “Vừa rồi tôi là vợ của ?” muốn xác định chút.




      Sắc mặt Mạc Tử Bắc lại căng thẳng: “Ngồi yên rồi !”




      ra phía trước mở cửa xe. Giản Tiểu Bạch lắc lắc đầu, trề môi, nhìn như là rất hài lòng với câu trả lời của . tránh nặng tìm trốn tránh đáp án. Điều này lên cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :