1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 100: Lấy trái tim ra theo đuổi




      Edit: Phong Vũ




      Bị giật mình, mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ như trái táo chín, ngượng ngùng rút bàn tay của mình về.




      Vốn là di động Mạc Tử Bắc kêu, nở nụ cười, khóe môi mị hoặc chúng sinh như tươi cười làm cho Giản Tiểu Bạch càng thẹn thùng.




      “Ngại quá, nghe điện thoại!”




      đột nhiên lễ độ làm Giản Tiểu Bạch rất kinh ngạc, người đàn ông trước mắt này luôn làm những việc khiến người ta kinh ngạc, lúc vô cùng lạnh lẽo lúc lại dịu dàng như nước. Haizz! Giản Tiểu Bạch cũng biết người nào mới đúng là .




      “Alo! Mẹ! Chuyện gì vậy?” là mẹ gọi điện thoại.




      Đầu dây bên kia biết gì chỉ thấy Mạc Tử Bắc cau mày, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn, trong ánh mắt như chứa vướng mắc rất lớn, giống như có rất nhiều chuyện ưu sầu giải quyết được vậy. chau mày, trái tim Giản Tiểu Bạch cũng căng thẳng theo.




      “Con ! Kệ ta ! Tự làm bậy thể sống chẳng thể trách người khác!” Đột nhiên nghe Mạc Tử Bắc như vậy, cũng biết cụ thể là chuyện gì xảy ra. Sau đó lại nghe : “Kẻ cặn bã đó, đừng có nhắc với con, con muốn quan tâm! Cũng xen vào!”




      Sau đó cúp máy.




      “Sao vậy?” Giản Tiểu Bạch nhịn được quan tâm hỏi.




      có việc gì!” Mạc Tử Bắc muốn .




      Giản Tiểu Bạch trong lòng lại thấy thất vọng, vừa rồi còn muốn cùng như thế này, như thế kia, mới hồi mà ngay cả tâm cũng thể chia sẻ, còn có thể mong đợi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn sao?




      Trong lòng có chút thất vọng nhưng mặt vẫn có biểu gì. Vẫn xoay mặt nhìn cảnh sắc bên ngoài. Giữa non sông tươi đẹp xa xa là núi xanh, cây bách xanh, cảnh sắc màu xanh mượt mà.




      Mạc Tử Bắc thấy thèm năng gì trong lòng đột nhiên cũng ý thức được điều gì đó. mỉm cười mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch, em còn nhớ Ôn Hướng Đình ?”




      “?” Giản Tiểu Bạch lắc đầu.




      “Còn nhớ chi nhánh trong công ty Ôn thị ?”




      “À! Người đó hả!” nhớ ra rồi.




      “Sao vậy?”




      ta là hai cùng cha khác mẹ với !” Mạc Tử Bắc lần đầu tiên ở trước mặt người khác đến chuyện này, ngay cả bạn thân nhất của là Doãn Đằng Nhân cũng chưa từng như thế.




      “!?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Vì sao lại mang họ Ôn?”




      theo họ mẹ, cách khác là con riêng của ba .” cười tự giễu.




      “Con riêng?” Giản Tiểu Bạch có chút kinh ngạc.




      Lần đầu tiên biết chuyện của , mới phát hề biết gì về nhưng hiểu sao luôn bị người đàn ông này hấp dẫn.




      Mạc Tử Bắc gật gật đầu : “Ôn Hướng Đình làm tổng giám đốc của Ôn thị, kết quả làm hỏng hết xí nghiệp của lão Ôn. tại lão Ôn nằm viện, bản thân ông ta cũng có nơi để . Mẹ muốn làm cho ông ta chuyện. Em có thể cho ông ta ?”




      “Còn cái tên xấu xa dê xồm kia sao?” nhớ lần nọ, ta thiếu chút nữa hại . Nếu có Mạc Tử Bắc, có thể bị gã đó làm nhục hoàn toàn. ta thích săn lùng những xinh đẹp bên cạnh .




      ta thất nghiệp rồi sao?”




      “Ôn thị bị Doãn Đằng Nhân thu mua, công ty sụp đổ ta tự nhiên phải thất nghiệp, hơn nữa thảm nhất là ta lại trở thành thái giám.”




      “Thái giám?” Gương mặt Giản Tiểu Bạch ửng đỏ: “Sao biết?”




      tại giới kinh doanh đều lan truyền chuyện này, là bị người ta lén cắt, lại thấy phải. Có điều là ta gieo gió gặt bão, mẹ quá lương thiện, cả đời bị người ta ức hiếp bây giờ lại thấy tội nghiệp ta, bà muốn sắp xếp chỗ cho ta.




      “À!” Giản Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng có chút thương cảm cho gã đó, nhưng nghĩ đến gã dê như vậy, làm thái giám khỏi phải gây tai họa người khác trong lòng cũng coi như thản nhiên. “ tính sao?”




      đáng để ý tới!” Mạc Tử Bắc căn bản muốn những chuyện riêng của nhưng biết vì sao lại muốn hết với .




      Lúc này đồ ăn cũng được dọn lên.




      “Đến nhà hàng nổi chính là để ăn cá. Em nếm thử , hương vị tuyệt đối ngon hơn món chúng ta thường ăn ở khách sạn bội phần.”




      Giản Tiểu Bạch gật gật đầu, có khẩu vị lắm. Mai Thiếu Khanh vừa , trong lòng dù sao vẫn thấy thoải mái, phải luyến tiếc mà là chưa sẵn sàng, làm cho cảm thấy rất áy náy. quan tâm đủ cho tới nay cũng đủ.




      “Sao vậy? Vẫn muốn ăn?” Mạc Tử Bắc dừng ở ánh mắt của .




      cười tươi cầm đũa bỏ thêm miếng cá hấp cho vào miệng nếm thử: “Uhm! Hương vị tồi!”




      Mạc Tử Bắc nghe như vậy trong lòng rất là thỏa mãn, cũng ăn miếng. Đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy cảm động, cho dù chỉ là cùng ăn bữa cơm như vậy vẫn thấy vô hạn hạnh phúc. cãi nhau, cảm giác tốt.




      “Tiểu Bạch, chuyện lúc sáng đề nghị, em nghĩ kỹ chưa?” Mạc Tử Bắc giọng hỏi , đáy mắt tràn đầy dịu dàng.




      “Đề nghị gì?” Giản Tiểu Bạch hiểu đầu cua tai nheo.




      “Em dọn đến ở cùng !” Mạc Tử Bắc đẹp trai ngời ngời ngồi ở chỗ kia chờ mong câu trả lời của .




      Giản Tiểu Bạch khẽ giật mình, cho nụ cười trông rất mâu thuẫn, cuối cùng vẫn từ chối. “Tôi làm người tình của được ?”




      “Muốn lấy trái tim ra theo đuổi sao?”




      “Đúng vậy, ngờ những lời 5 năm trước rồi mà vẫn còn nhớ.” Giản Tiểu Bạch khóe miệng chùng xuống, trong lòng lên chút tang thương, 5 năm trước từng muốn cần lấy trái tim ra theo đuổi.




      “Lời của em vẫn còn nhớ , lấy trái tim ra theo đuổi rất dễ dàng!” Mạc Tử Bắc nghiêm túc nhìn chằm chằm chậm rãi . “Năm năm trước, hiểu, đối với lúc đó mà chỉ là trói buộc. cũng bị trừng phạt, năm năm sau hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa!”




      “Có thể tin được bao nhiêu đây?” Năm năm trước lòng rồi đúng , năm năm sau sao có thể nào mong đợi lòng?




      “Em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Mạc Tử Bắc chỉ thiếu đường là moi cả trái tim ra cho xem.




      “Vậy theo đuổi tôi , can thiệp vào cuộc sống của tôi, cũng giở bất cứ thủ đoạn đê tiện nào, nếu cảm động tôi cho điều bất ngờ kinh ngạc.”




      Điều bất ngờ mà muốn chính là Thiên Thiên. Nếu Mạc Tử Bắc qua được thử thách để Thiên Thiên nhận . Nếu là vẫn là chó thay đổi được bản tính cả đời này cũng cho biết.




      “Theo đuổi em?” Mạc Tử Bắc vừa nghe liền thấy nhức đầu. “Theo đuổi thế nào?”




      chưa từng sao?”




      Mạc Tử Bắc muốn là chưa nhưng vậy chẳng phải rất bất tài sao? Vì thế lập tức : “ rồi!”




      “Ừ!” Giản Tiểu Bạch trong lòng có chút thất vọng, vẫn chưa ai, tinh khiết như tờ giấy trắng, vậy mà gã này rồi thực là làm cho người ta chán nản mà.




      “Vậy lấy những chiêu thức khi ra mà theo đuổi tôi , có lẽ tôi vui vẻ chấp thuận theo đuổi của .”




      “Hẹn hò?”




      “Okie!”




      “Xem phim?”




      “Được!”




      nước ngoài du lịch?”




      “Cũng tốt!”




      “Tặng hoa?”




      “Cũng được!”




      “Vậy có thể ở chung ?”




      thể!” Giản Tiểu Bạch lườm cái. “Chẳng lẽ lúc nào đương cũng sống cùng với bạn sao?”




      “Ai biết được!” Mạc Tử Bắc trợn mắt, căn bản chưa từng , chỉ là cùng phụ nữ quấn lấy nhau mà cũng chỉ toàn là phụ nữ tự động đưa đên cửa, chỉ việc hưởng thụ thôi sao phải nghĩ tới mấy chiêu thức này chứ, có điều phải TV đều chiếu như vậy sao?




      từng sống chung với ai đó sao?” Giản Tiểu Bạch biết giọng của mình bắt đầu căng lên.




      Mạc Tử Bắc khẽ chết lặng: “Sống chung?”




      “Đúng vậy, với bạn vừa bắt đầu sống chung sao?” Câu hỏi của làm cho đáy mắt Mạc Tử Bắc lên tia u ám khó có thể nắm bắt.




      “Em hy vọng từng sống chung hay chưa từng sống chung?” Mạc Tử Bắc cũng dám trả lời lung tung, lỡ như nhầm, rồi dẫm phải bom khốn.




      !” Giản Tiểu Bạch chán nản. “ như vậy là từng sống chung với những khác? mấy người rồi!”




      “!” Mạc Tử Bắc cong khóe môi: “Đúng là có mấy người nhưng mà có sống chung. Chuyện quá khứ thôi đừng nhắc lại nữa. dựa theo cầu của em mà theo đuổi em!”




      nhắc tới!” Giản Tiểu Bạch căng thẳng trong lòng: như vậy sống chung với vô số sao?




      tự chủ được lại nhìn sâu, gã này có gương mặt tuấn, dáng người cao lớn, rắn chắc, sức khỏe cường tráng còn có cả cái khí phách kiệt ngạo bất tuân kia nữa. người đàn ông toàn thân tràn ngập sức hấp dẫn nam tính như thế đương nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người.




      Phụ nữ ràng biết cái xoáy đen có thể chết người, ràng biết chỉ cần tiếp cận giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đến cả sinh mệnh cũng còn nhưng vẫn thể khống chế muốn được chú ý. Cũng như lúc trước cũng đắm chìm vào trong sức hấp dẫn của , thể tự kềm chế, cho tới hôm nay vẫn chưa thể tự thoát ra được.




      có mấy cái phụ nữ đều quá đáng nhưng mà vì sao tim lại khó chịu thế này?




      Sắc mặt Giản Tiểu Bạch khỏi ảm đạm hẳn, lòng giống như là uống dấm chua vậy, buồn bực, ê ẩm, chua chát. Cũng đều là gã này, nhất định là con ma mà kiếp mệnh này thể nào trốn thoát.




      Thôi! Tùy mệnh ! đột nhiên tin tưởng vào số mệnh! Có lẽ tất cả đều có liên quan đến số mệnh.




      “Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc thấy có chút lo lắng.




      “Hở!” Giản Tiểu Bạch trừng liếc mắt cái: “ có nhiều như vậy vì sao tôi thể có nhiều đàn ông như vậy? công bằng!”




      Mạc Tử Bắc hoảng hồn: “ nào có nhiều như vậy.”




      vớ vẩn, vừa rồi ràng có rất nhiều phụ nữ đấy thôi.” ăn nữa, cầm túi lên định .




      thái dương Mạc Tử Bắc lấm tấm mồ hôi, đều do mình quá dối trá, ôi trời dẫm phải bãi mìn rồi. Mắt thấy muốn tóm lấy cổ tay trắng trẻo của : “Nghe .”




      Giản Tiểu Bạch cứng đờ người, bỉu môi, nghĩ mình có phải quá nhen rồi : “Nghe cái gì?”




      chưa từng sống chung với nào nhưng mà từng có qua lại với mấy .” rất thẳng thắn thành khẩn. Đàn ông hơn ba mươi tuổi làm sao có thể chưa từng có người phụ nữ nào.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Từng có người phụ nữ khác, cùng với người phụ nữ khác còn cùng với mình, bẩn quá ! Trong lòng khó chịu!




      bỏ bàn tay ra lạnh lùng : “Tôi ăn nữa, mau lên !”




      lại trở lại ghế mình, chờ ăn xong.




      Mạc Tử Bắc biết mình gì mà ràng hại tức giận như vậy: “Em cũng ăn !”




      ăn!”




      “Ăn !” hảo tâm khuyên.




      Sao cứ cảm thấy bây giờ cảm giác cứ như là vậy nhỉ? bạn tức giận, còn còn vụng về trêu cho vui. “Bây giờ có tính là nhỉ? trêu em rồi chẳng lẽ em muốn hôn sao?”




      Giản Tiểu Bạch xì tiếng bật cười, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, cũng hiểu mình có chút hẹp hòi, đều là chuyện quá khứ còn nắm lấy buông, có phải là rất độ lượng hay . Sau đó nghĩ tới ba điều quy ước.




      “Tôi hy vọng sau khi quen tôi tìm những người phụ nữ khác. Nếu để tôi biết được cả đời này cũng đừng hòng biết được điều ngạc nhiên bất ngờ của là gì. Bây giờ chúng ta đặt ra ba điều quy ước.”




      “Ớ! Okie! Em !” Mạc Tử Bắc sửng sốt, ban đầu là chủ động đề nghị chuyện này sao bây giờ lại thành chủ động vậy.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 101: Hiểu lầm sau ngọt ngào




      Edit: Phong Vũ




      “Thứ nhất qua lại với tôi được có người phụ nữ khác.”




      “Okie!”




      “Thứ hai được làm loạn phá hoại công ty của Hùng nữa, ấy đối với tôi có ơn, sau này biết ấy đối với ấy cũng có ơn.”




      “Uhm! Mà khoan vì sao ta lại có ơn với ?” Mạc Tử Bắc cảm thấy rất kỳ quái.




      “Thứ ba trước khi được tôi đồng ý được hôn tôi, được tùy tiện kéo tôi đến sống chung.” Giản Tiểu Bạch thực đỏ mặt điều thứ ba.




      Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Em , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái gì mà Hùng Lập Tân có ơn với chứ?”




      liên tục truy hỏi khiến Giản Tiểu Bạch hơi hận thể cắn đầu lưỡi mình, sớm muộn gì bị những lời mình lơ đãng ra hại chết mất thôi.




      “À , là Hùng đối với tôi có ơn cho tôi công việc. Nếu ấy biết tôi có thể sống tới ngày nay hay , cả bọn nhi viện cũng biết có thể sống tới nay hay . Mấy năm nay ấy đều đem tiền ấy tích cóp được quyên góp cho nhi viện. Người tốt như vậy nên bị đối xử công bằng.”




      “À!” Mạc Tử Bắc hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế: “Nếu cũng quyên góp tiền em có thể giảm kỳ hạn điều thứ hai cho ?”




      “Ơ!” Giản Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng: “ được!”




      Mạc Tử Bắc lại ý vị thâm trường nở nụ cười. phải làm người khống chế thế cục, làm sao có thể dựa theo lời mà làm chứ? Ha ha bắt đầu thực chờ mong những ngày về sau.




      “Vậy được rồi! Chúng ta ăn cơm nhanh ! Nếu em ăn thể cam đoan giữ lời mình đâu đấy!” Mạc Tử Bắc xấu xa uy hiếp.




      !” Giản Tiểu Bạch cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.




      “Vậy đúng rồi.”




      Hai người sau khi dùng cơm muốn ở lại nữa, lúc ra hành lang dài của nhà hàng tình cờ gặp phải Doãn Đằng Nhân, ta cùng Túc Nhĩ Nhiên về hướng bên này. Nhìn thấy Doãn Đằng Nhân Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc.




      “Nhân, hôm nay mang bạn theo hả?”




      Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhìn thấy bọn họ lại hơi đỏ mặt. Túc Nhĩ Nhiên trái lại rất tự nhiên đứng ở bên, cách ăn mặc vẫn trung tính như vậy.




      “Mạc, trùng hợp nhỉ, hai người cũng tới đây ăn cơm?”




      Sau đó Doãn Đằng Nhân khoác vai Mạc Tử Bắc, cười với Giản Tiểu Bạch: “ Giản, cho mượn cậu ta chút!”




      Giản Tiểu Bạch lườm ta cái, để ý tới, cười cười với Túc Nhĩ Nhiên.




      “Chào Túc!” Giản Tiểu Bạch đánh tiếng chào hỏi.




      Túc Nhĩ Nhiên hơi ngẩn ra, tiện đà gật đầu mỉm cười nhưng gì. Giản Tiểu Bạch trề trề môi. Đúng là lãnh đạm, vì sao gần đây mình toàn gặp phải mấy lạnh nhạt thế nhỉ? Cả cái Ứng Tiểu Thuần kia cũng vậy.




      Bị kéo sang bên, Mạc Tử Bắc rất khó hiểu: “Sao vậy?”




      “Cậu đúng rồi. Mạc này, mình bị báo ứng.”




      “Vì sao?”




      “Gần đây mình bắt đầu bị liệt dương!”




      phải chứ?” Mạc Tử Bắc chau mày, đột nhiên lại bật cười: “Cậu là phải nửa đời trước dùng thứ đó đến hỏng rồi chứ?”




      chết !” Doãn Đằng Nhân ai oán nhìn : “Haizz! Mình bắt đầu chán đám oanh oanh yến yến này. Đột nhiên mình thấy thực vô nghĩa nhưng mà mình lại bắt đầu cảm thấy người khác có chút thú vị.”




      “Ai?”




      Doãn Đằng Nhân liếc mắt ra Túc Nhĩ Nhiên ở xa xa, Mạc Tử Bắc theo tầm mắt ta nhìn qua: “Tiểu Túc?”




      “Ừ! Mình phát mình vừa nhìn thấy ấy nghĩ chuyện đó. Còn khi ở bên những khác mà trong đầu chỉ cần lên cái gương mặt lạnh nhạt đó của ấy là mình lại bắt đầu thấy khó mà động đậy.”




      “Ha ha, tiểu Túc là chân mệnh thiên nữ của cậu rồi! Tiểu tử cậu cũng gặp phải rồi. Thái độ của ấy đối với cậu thế nào?” Mạc Tử Bắc nhìn ra ý tứ của tiểu Túc.




      ấy để ý đến mình!” Vẻ mặt Doãn Đằng Nhân cũng nhanh chóng trở nên tủi thân muốn chết.




      “Cậu phải rất gọi chuyện trêu cho con vui vẻ sao?”




      “Mấu chốt là ấy phải bình thường. Cậu từng gặp nào làm vệ sĩ chưa? Mình trêu được, cũng đánh lại, hức hức mệnh mình sao mà khổ quá!” Doãn Đằng Nhân giả bộ thực suy sụp.




      Mạc Tử Bắc liếc mắt cái nhìn thấu mánh khóe của ta: “Cậu đánh lại ấy? Có quỷ mới tin! Là nỡ chứ gì!”




      “Hắc hắc! Mạc, cậu với Giản trở lại kết cục tốt đẹp rồi hả?”




      “Gần vậy!” Ánh mắt Mạc Tử Bắc tự giác nhìn về phía Giản Tiểu Bạch cũng dịu dàng rất nhiều.




      biết khi nào mới có thể chân chính ở bên nhau.”




      ấy còn chưa ly hôn?”




      “Haizz! ấy căn bản chưa kết hôn!” Mạc Tử Bắc dường như nhớ tới cái gì đó: “Cậu giúp mình tìm người điều tra người tên Mai Thiếu Khanh.”




      “Chưa kết hôn? Mai Thiếu Khanh?” Doãn Đằng Nhân gật đầu: “Biết rồi, mình giúp cậu điều tra. Chưa kết hôn phải rất tốt sao? Càng dễ qua lại.”




      “Mình phát càng để ý càng khó khống chế, cứ như đây là báo ứng cho loại đàn ông như bọn mình ấy!”




      “Cậu cầu hôn ấy chưa?” Doãn Đằng Nhân hỏi.




      “Chưa!” Mạc Tử Bắc lại đưa mắt nhìn Giản Tiểu Bạch. “Trước mắt mình còn chưa có quyết định này!”




      “À! Cậu xem giống tiểu Túc thích cái gì?” Doãn Đằng Nhân suy nghĩ khổ sở rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra theo đuổi tiểu Túc cần tặng quà gì.




      biết, mình thấy ấy vô dục vô cầu, người như thế khó trêu nhất.” Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu tiếc cho bạn tốt. “Đời này của cậu cũng gặp hạn rồi sao?”




      “Haizz! Ôi dào! biết nữa!” Doãn Đằng Nhân ngượng ngùng: “Giúp mình giữ bí mật! ấy còn chưa biết!”




      “Cậu chưa hả?” Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc. “Tiểu Túc còn chưa biết?”




      “Ừ! Mình muốn bàn với cậu trước rồi mới ra tay!” Doãn Đằng Nhân chớp mắt: “Đừng có cho ai biết, chỉ cậu dòi hỏi thôi đấy!”




      thành vấn đề!” Mạc Tử Bắc phất tay.




      Sau đó hai người mới tách ra, Mạc Tử Bắc trở lại bên cạnh Giản Tiểu Bạch: “ thôi!”




      Vẫy chào Túc Nhĩ Nhiên, Giản Tiểu Bạch theo sau Mạc Tử Bắc, giọng thầm: “Cái tên đó gì với ?”




      “À!” Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày sau đó nở nụ cười. “ có gì, bọn hẹn gặp nhau thôi!”




      Mạc Tử Bắc ôm lấy Giản Tiểu Bạch, lái xe. Kế tiếp đưa rất nhiều chỗ vui chơi, mua sắm, dạo phố, ăn uống. Năm năm qua đây là lần đầu tiên Giản Tiểu Bạch thư giản như vậy, cũng lần đầu tiên rời xa con trai lâu như vậy. Hai ngày gặp trong lòng rất khó chịu, cũng rất nhớ.




      Vì thế với Mạc Tử Bắc: “Tối nay tôi có việc, đưa tôi về trước !”




      Mạc Tử Bắc nghĩ đến ba điều quy ước của nên vẫn nhịn xuống gật đầu. “Được rồi đưa em về trước, ngày mai lại tới đón em.”




      Giản Tiểu Bạch muốn tận dụng thời gian buổi tối đến gặp Thiên Thiên, lâu như vậy rồi rất nhớ con.




      Chia tay ở dưới lầu, Giản Tiểu Bạch lên lầu buông đồ xuống sau đó rửa mặt. Thấy Mạc Tử Bắc chắc là xa vì thế lại ra khỏi cửa chuẩn bị gọi xe. Bởi vì con ngõ quá sâu nên lúc Mạc Tử Bắc vừa từ trong rẽ ra vừa lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch lên taxi. thấy rất lạ, trễ thế này còn muốn đâu? Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại theo sau chiếc taxi đó.




      xe Giản Tiểu Bạch vẫn phát ra , chỉ lòng lo lắng cho con trai làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy. Nửa đường gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình muốn đến gặp Thiên Thiên. Lâm Hiểu Tình bảo để Hùng Lập Tân ở chân núi chờ bởi vì tại ta cũng vừa lúc đường về.




      Giản Tiểu Bạch bảo lái xe dừng ở chân núi rồi gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân. Mạc Tử Bắc vừa dừng xe ở xa xa liền thấy gọi điện thoại. Ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào hình bóng của , biểu cảm mặt nháy mắt u ám hẳn.




      Lúc này chiếc xe dừng ở bên cạnh , Giản Tiểu Bạch mỉm cười lên ghế bên cạnh tài xế. Cơn phẫn nộ lan tràn mặt Mạc Tử Bắc, chút suy nghĩ nhấn chân ga đuổi theo. Sau đó theo xe mãi cho đến khu biệt thự núi, khi đến trước căn biệt thự rất đẹp xe dừng lại, cửa chậm rãi mở ra cho xe vào.




      có ai phát ra Mạc Tử Bắc theo sau, Hùng Lập Tân xuống xe, hai người vừa vừa cười vào biệt thự. Gương mặt Mạc Tử Bắc lúc này phủ lên màn sương lạnh như băng.




      dám lừa ! qua lại với gã này! Tức chết mất!




      Mạc Tử Bắc vốn muốn bỏ nhưng cam lòng, muốn vọt vào, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định ngồi lại trong xe chờ ra. muốn nhìn xem sau khi ra gì.




      Bên trong Giản Tiểu Bạch tiến vào, Thiên Thiên ở chơi xếp gỗ.




      “Con trai!” Giản Tiểu Bạch chưa muốn khóc, ngồi xổm xuống vẫy con trai.




      “Mẹ! Mẹ đâu vậy? Mẹ nhớ Thiên Thiên sao?” Thiên Thiên buông đồ xếp gỗ chạy tới ôm cổ của . “Mẹ, con nhớ mẹ với ba lắm!”




      “Ừ! Con trai ngoan, mẹ cũng rất nhớ con!” Giản Tiểu Bạch hôn lên gương mặt con trai an ủi : “Con trai này, con ở chỗ mẹ Hiểu Tình thời gian nhé. tại mẹ có việc phải giải quyết chờ giải quyết xong lại đến đón con, được ?”




      “Bảo bối mới đến chỗ mẹ Hiểu Tình hai ngày muốn về, mẹ đau lòng đó!” Lâm Hiểu Tình giả vờ lau nước mắt.




      Thiên Thiên lại quay lại, hôn lên mặt : “Mẹ Hiểu Tình đừng đau lòng. Thiên Thiên thích mẹ nhưng lại càng thích mẹ con hơn!”




      Con nít dối nhưng lời thực đau lòng, Lâm Hiểu Tình cảm động áp môi hôn lên mặt cậu nhóc cái rồi lại thở dài hơi: “Haizz! Mình chờ nổi, muốn có cục cưng của mình lắm rồi.”




      Giản Tiểu Bạch qua vỗ vỗ vai : “Đừng buồn, bây giờ còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội!”




      “Ừ!” Lâm Hiểu Tình buông Thiên Thiên ra. “Bảo bối ngoan, con chơi lát , mẹ muốn chuyện với mẹ con chút.




      Thiên Thiên nhìn Giản Tiểu Bạch, cười ý bảo cậu nhóc vì thế liền ngoan ngoãn chơi.




      Hùng Lập Tân lên lầu hai thay quần áo, Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình ngồi ở sô pha chuyện phiếm.




      “Bây giờ cậu tính sao? Sao mình lại nghe cậu thành ta?”




      bước nào tính bước đó thôi. Mình hy vọng vì Thiên Thiên mà có thể được ấy theo đuổi cho nên đề ra ba điều quy ước. tại trong lòng mình rất rối, Thiếu Khanh rồi, mình có chút áy náy, cũng biết ấy đâu. Chuyện Thiên Thiên, Mạc Tử Bắc còn chưa biết mà mình cũng muốn ấy biết. Ít nhất tại muốn.”




      Lâm Hiểu Tình gật đầu hiểu. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Giản Tiểu Bạch an ủi con trai chút liền chuẩn bị rời khỏi. Lâm Hiểu Tình bảo Hùng Lập Tân đưa . Vì thế hai người ở qua bốn mươi phút sau lại ra.




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Tiểu Bạch, toàn thân bao phủ hơi thở nguy hiểm tối tăm. Dường như cảm giác được hơi lạnh từ đâu đó, Giản Tiểu Bạch xoay người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, sau đó đứng sựng bên cửa xe Hùng Lập Tân.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 102: Bội ước?




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc xuống xe, đứng ở bên cạnh xe mình, nhìn ra biểu cảm trong mắt . Giản Tiểu Bạch cứng đờ cả người.




      “Sao vậy?” Hùng Lập Tân hỏi.




      Giản Tiểu Bạch hướng về phía Mạc Tử Bắc trề môi, Hùng Lập Tân vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn rồi lập tức cười ngay ra ngoài.




      tao nhã vươn tay về phía Mạc Tử Bắc cười : “ Mạc, sao lại xuất ở nhà tôi thế này?”




      Mạc Tử Bắc ngữ khí lạnh như băng : “Việc này phải hỏi Giản Tiểu Bạch!”




      Giản Tiểu Bạch sợ nhìn thấy Thiên Thiên nên hoảng hốt chạy đến kéo cánh tay : “Sao lại tới đây? theo dõi tôi?”




      “Em lừa !” nguy hiểm nheo con ngươi đen lại nhìn trước mắt: “Thỏa thuận giữa và em hủy bỏ là do em bội ước trước.”




      thể!” Giản Tiểu Bạch khẽ la lên, trợn to hai tròng mắt xinh đẹp nhìn , thể tin lại có thể ngày thay đổi ba lần. Vì sao vậy nhỉ?




      Mạc, trong chuyện này e là có hiểu lầm gì đó?” Hùng Lập Tân cố gắng giải thích cho Tiểu Bạch.




      Mạc Tử Bắc cười nhạo: “ dựa vào phụ nữ kiếm sống có cái bản lĩnh gì chứ? Có gan từ mình chiếm giang sơn .”




      , Mạc Tử Bắc, để cho Hùng giải thích .” Giản Tiểu Bạch gầm .




      Mạc Tử Bắc hai lời kéo cánh tay của , trừng mắt lườm Hùng Lập Tân cái rồi nhét Giản Tiểu Bạch vào trong xe. Sau đó lại vào trong xe nghênh ngang bỏ .




      Hùng Lập Tân cứng họng nhìn nghênh ngang lái xe mà bất đắc dĩ lắc đầu. “Tiểu Bạch chọc phải gã bình thường này đúng là làm cho người ta đau đầu mà.”




      Trong xe Giản Tiểu Bạch nhíu mày lại: “Mạc Tử Bắc, nổi điên cái gì vậy, còn dám theo dõi tôi?”




      Mạc Tử Bắc hùng hồn dừng xe lại, trừng , ánh mắt như sắp phun lửa: “Em vừa mới đồng ý với là muốn qua lại với . Nhưng mà em xoay người liền quấn lấy Hùng Lập Tân, theo dõi em có gì sai?”




      khống chế được cảm xúc rống lên phẫn nộ của mình. Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu hóa ra là hiểu lầm.




      “Tôi có quấn lấy Hùng. đừng có mà ngậm máu phun người.”




      “Vậy bốn mươi phút này em lên đó làm cái gì?”




      “Ơ!” Giản Tiểu Bạch cứng họng. có trả lời cũng có cách nào trả lời.




      im lặng của bị Mạc Tử Bắc xem như là có tình. Điều này lại làm cho tức giận. Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy giận như thế, hai mắt cũng lần đầu tiên lạnh lùng như thế, vô tình như thế. rụt rè giữ chặt ống tay áo vest của : “Mạc Tử Bắc, tin tôi!”




      rất oan ức, rất khó hịu, cũng rất bực mình. Mạc Tử Bắc hung hăng siết cằm của , ánh mắt vằn đỏ như con sư tử giận dữ, bàn tay to gần như muốn bóp nát cằm của . “ muốn kiểm tra cơ thể của em. muốn xác định em có phản bội hay .”




      !” Giản Tiểu Bạch biết cái kiểm tra là cái gì nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. “ đừng như vậy, tôi với Hùng có làm gì hết!”




      “Lời em rất khó tin!” Vẻ tin tưởng thể trong mắt Mạc Tử Bắc làm cho vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vừa kinh ngạc vừa đau đớn: “Vậy tùy !”




      hề giãy dụa.




      “Em đúng là có đủ tùy tiện. Với ai cũng như thế sao?”




      !” chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào vậy. Lời gần như đập nát tan tinh thần của . Đối mặt với người đàn ông như vậy đột nhiên cảm thấy sống bằng chết chết bèn chửi trận: “Mạc Tử Bắc, có thua gì tôi! Tôi cùng người đàn ông khác thế nào liên quan gì đến . là gì của tôi chứ? dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của tôi!”




      dựa vào cái gì? Bây giờ cho em thấy dựa vào cái gì.” Trong con ngươi sâu thấy đáy của Mạc Tử Bắc lạnh lẽo, phẫn nộ cùng cực. Túm chặt cổ tay cố định ở đỉnh đầu Giản Tiểu Bạch, nghiêng người áp lại, tay kia vén làn váy của lên trực tiếp tìm được đích.




      Giản Tiểu Bạch la to: “ buông ra, là đồ khốn, được làm như vậy với tôi.”




      sắp mắc cỡ đến chết rồi, đời này của cứ luôn ở trước mặt gã này mà bị nhục mạ, còn mặt mũi nào để sống nữa?




      Mạc Tử Bắc để ý tới giãy dụa, la hét của , ngón tay vén quần qua bên trực tiếp chọc vào trong vườn hoa thần thánh, bí nhất của . muốn dùng cách của để kiểm tra có cùng Hùng Lập Tân làm cái chuyện đó hay .




      Giản Tiểu Bạch bởi vì mà hô hấp mãnh liệt và dồn dập, toàn thân cứng dờ, cơ thể đau như bị xé toạt ra. cố nén chịu khuất nhục mà rơi nước mắt.




      quật cường quay mặt qua chỗ khác, nửa lời. Mạc Tử Bắc tìm được kết quả mình muốn, nét mặt cũng thả lỏng rất nhiều. chậm rãi rút ngón tay trong cơ thể ra cũng buông lỏng tay , ngồi trở lại chỗ của mình: “Điều này chỉ có thể chứng minh nay hai người phát sinh chuyện gì, có nghĩa là hai người chưa từng xảy ra chuyện gì!”




      !” Giản Tiểu Bạch cắn môi dưới cực lực nhịn : “ muốn thế nào?”




      muốn thu mua Phong Trì, hoàn toàn đạp đổ ta!” Mạc Tử Bắc nhếch khóe miệng làm cho người ta kinh tâm động phách dữ tợn cười.




      được!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ khẽ la lên: “Cầu xin , Mạc Tử Bắc!”




      “Cũng được! Em dọn đến chỗ ở! Từ nay về sau ra khỏi cửa!” Giản Tiểu Bạch mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn . Ánh mắt trong veo vô cùng xinh đẹp cũng uất ức muôn vạn. Cuối cùng dường như hạ quyết tâm gật đầu: “Được, tôi theo !”




      ngờ chạy tới gặp Thiên Thiên lại bị Mạc Tử Bắc theo dõi, càng nghĩ tới là mang đến cho Hùng Lập Tân phiền phức lớn như vậy. là tội đáng muôn chết.




      “Em đúng là thấp kém. Vì gã đàn ông mà em cái gì cũng có thể làm được!” nhạo báng của Mạc Tử Bắc khiến mắt Giản Tiểu Bạch ràn rụa bóng nước.




      muốn giải thích, cũng thấy cần phải giải thích. Cái tên đàn ông thối tự cho mình là đúng này, ta bị báo ứng cả đời này cũng đừng hòng gặp được con mình. quyết định cả đời cũng cho Thiên Thiên gặp , vĩnh viễn thừa nhận , việc này xem như là trừng phạt đối với !




      Giản Tiểu Bạch thầm cúi mặt đến thèm gì. Mạc Tử Bắc lại tức giận, im lặng của lại bị xem là cam chịu. chịu nổi như thế, chú ý cũng tự chủ được mà đánh tay lái vòng.




      Giản Tiểu Bạch để ý tới mà lạnh lùng : “ thôi! Bây giờ được chưa?”




      chẳng còn gì, dính vào gã này mọi tôn nghiêm của đều bị chà đạp lên hết. Khóe miệng lại nhếch lên đường cong đầy bi thương, gặp phải biết là họa hay là phúc?




      Mạc Tử Bắc cũng tính buông tha , muốn khổ sổ, muốn biết thủ đoạn của . Nếu đồng ý làm người của rồi chỉ được làm người của , thể để có ngày muốn thoát bên ngoài. Cho dù làm chuyện đó nhưng hành động của chứng minh cũng có ý nghĩ đó. cho phép, tuyệt đối !




      Mạc Tử Bắc mở cửa xe ra ngoài, vòng sang phía bên , thô lỗ kéo , sau đó đóng xầm cửa lại. Nhét vào phía sau xe, cũng theo vào. Động tác ăn khớp liền mạch lưu loát sau đó lại cầm điều khiển khóa cửa xe.




      Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “ muốn làm gì?”




      “Làm gì?” Mạc Tử Bắc cười lạnh. “Làm gì em biết sao?”




      được!” Giản Tiểu Bạch loáng thoáng đoán được ý đồ bất lương của .




      được cũng phải do em quyết định!” Mạc Tử Bắc mảy may cho cơ hội nghỉ ngơi mà nghiêng người hôn lên môi của .

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 103: Điên cuồng, kích động bên trong xe (18+)




      Edit: Phong Vũ




      “Đừng, đừng.”




      Giản Tiểu Bạch giãy dụa trong vòng vây những nụ hôn điên cuồng của Mạc Tử Bắc. Bàn tay bé của tránh khỏi để ở trong ngực, ngăn cho tiến sát lại. Bờ môi bị chà xát đến tê dại, muốn giãy dụa lại tựa như muốn đẩy lại còn nghênh đón trông rất ái muội.




      Mạc Tử gần như dán lên môi , khống chế được cảm xúc, cái miệng nhắn ngọt như vậy nếu cũng bị gã khác hôn như … Trái tim đau đớn hồi, dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng thấy khó có thể chấp nhận.




      Nụ hôn tự giác được cũng cuồng nhiệt dần lên. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng , cạy mở hàm răng , đầu lưỡi tìm đến nơi sâu nhất trong khoang miệng mãi đến yết hầu. muốn nụ hôn càng lúc càng sâu. Giản Tiểu Bạch gần như hít thở thông, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào như muốn nổ tung, nơi yết hầu tràn ra những tiếng trầm thấp mà khàn khàn của : “Ư ư”




      Mạc Tử Bắc nghe thấy thanh đó luồng nhiệt trong bụng lại lướt qua. Buông ra, cắn chặt răng, từ trong kẽ răng thốt ra câu: “Em cũng là đủ phóng túng!”




      Lời làm cho Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt thực tổn thương, nét mặt cứng đờ, nước mắt cũng ngay sau đó trào quanh hốc mắt chỉ trực lăn xuống. Trong bóng đêm nhìn thấy nước mắt của nhưng lại cảm nhận được run run.




      Mạc Tử Bắc cố ý lờ ủy khuất của , cố ý thèm nghĩ đến dáng vẻ nước mắt rưng rưng. ngồi thẳng dậy, kéo người qua, Giản Tiểu Bạch còn ràn rụa nước mắt bị bế lên, lấy tư thế cực kỳ ái muội để ngồi vắt ngang . Mạc Tử Bắc vén váy lên, trực tiếp đặt vị trí gồ lên giữa hai chân lên .




      Gương mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ bừng như bếp lò rực cháy. Thẹn thùng cúi đầu dám nhìn thẳng vào mắt . Mạc Tử Bắc cũng để ý đến phản ứng của mà kéo khóa quần ra, cái vật nóng cực đại đó liền thẳng đứng lên. Giản Tiểu Bạch ràng cảm nhận được rất nóng nhưng nghĩ đến nhưng lời vừa đáy lòng lại phẫn nộ, chút suy nghĩ liền nâng người, đột nhiên ngồi xuống bảo bối của .




      “!”Mạc Tử Bắc kêu thảm thiết tiếng, cơn cuồng phong mặt cũng kéo lên: “Chết tiệt, em muốn mất giống có phải ?”




      tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng vẫn buông ra. bàn tay còn cầm lấy bờ eo của , tay kia tách chân ra, di chuyển người cái chen vào trong cơ thể . Bàn tay to làm loạn người , vươn tới kéo dây an toàn vai xuống, ấn vào cổ dấu ô mai.




      Sau đó kề sát vào bờ môi hơi hơi run run dùng thanh quỷ mị chậm rãi : “Em muốn mất giống cũng dễ đâu. Xem trừng phạt em như thế nào.”




      !”




      đột nhiên đẩy vào Giản Tiểu Bạch cái. “Ư.”




      Trong gian hẹp bên trong xe, luồng hơi nóng sôi trào tấn công vào cơ thể và mặt của Giản Tiểu Bạch. Ngoài cửa sổ xe là con đường núi rộng lớn quanh co, thỉnh thoảng lại có xe lướt qua xe bọn họ. Tình cảnh kích thích như vậy Giản Tiểu Bạch bình sinh chưa từng gặp phải. Nếu là có cái khe hở nào nhất định chui vào trước hết vĩnh viễn ra.




      “Kêu lên!” Giọng Mạc Tử Bắc cũng khàn khàn hẳn nghe càng thấy ái muội.




      Giản Tiểu Bạch giật mình, trận tê dại truyền đến. Bàn tay bé của cũng được đặt lên bờ vai kiên cố của .




      Mạc Tử Bắc hôn đường xuống dưới, hôn lên nơi mềm mại của . Mạc Tử Bắc buông ra, nhưng vẫn ở trong người . nheo đôi mắt như ngọn lửa rực cháy lại chăm chú nhìn vẻ mặt như thể say của .




      Ý thức được ánh mắt sáng quắc của thiêu đốt ở người , Giản Tiểu Bạch thẹn thùng giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng kiềm chế của .




      “Vừa rồi phải là rất hưởng thụ sao?” cố ý kích thích lửa giận của , dám can đảm ở sau lưng tìm Hùng Lập Tân, còn hai người tình, tuyệt đối tin.




      Giản Tiểu Bạch giãy dụa lui về phía sau tiếc rằng hàng ghế sau vừa vặn ngăn lại, cũng lui bao nhiêu nhưng vẫn làm cho vật cực đại của thoát ra ngoài. Mạc Tử Bắc hai tay nâng lên, động thân cái lại vào trong người .




      “Mạc Tử Bắc, đối xử như vậy với tôi có ngày hối hận!” Giản Tiểu Bạch giãy dụa nữa, nước mắt lưng tròng.




      “Hối hận? Cho dù hối hận cũng muốn làm xong trước rồi sau!” Hai bàn tay của nâng eo của , rồi lên cái xuống cái, tư thế hoạt động kiểu này khiến Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt lại giãy được.




      gian bên trong xe rất hẹp, giãy cái phải đụng đầu cũng là đụng người.




      kéo nụ cười người ta nhìn thấu lên, chậm rãi luật động thân mình, khuôn mặt tuấn tú sâu lường được lại lần nữa vào trong bóng đêm. Thỉnh thoáng có ánh đèn xe lướt qua, Giản Tiểu Bạch liền nhìn thấy vẻ u ám ngập đầy trong mắt , trong lòng cũng khỏi run lên.




      “Mạc Tử Bắc, nếu muốn mượn chuyện đêm nay ra nhục mạ, trả thù tôi vậy đạt được mục đích rồi đó.” Giản Tiểu Bạch nghĩ như vậy, nhưng bị kiềm chế ở vùng thôn quê hoang vu cùng …. đúng là chuyện sỉ nhục.




      đồng ý với tôi là ép buộc tôi! Nhưng mà giữ lời!”




      Mạc Tử Bắc lại đột nhiên luật động, cất giọng lạnh lùng : “Là em bội ước trước, thể trách được. Đây là cái giá em phải trả, từ giờ trở tôn trọng em nữa. Nếu muốn Phong Trì tiếp tục tồn tại, em tốt nhất đừng phản kháng. Còn nếu muốn nó tồn tại bây giờ em có thể xuống xe.”




      giữ lời. Tôi với Hùng có chuyện như tưởng. Chúng tôi hoàn toàn trong sạch!” Giản Tiểu Bạch trong bóng đêm thử cùng giải thích.




      “Quy tắc trò chơi là do quyết định, em tính!”




      Giản Tiểu Bạch sửng sốt vì Hùng và Lâm Hiểu Tình, nhịn phần khuất nhục này.




      Thấy thèm nữa, trong lòng Mạc Tử Bắc lại tức tối, tăng tốc độ chuyển động ở trong va chạm mãnh liệt cuối cùng cũng bay đến đỉnh khoái hoạt.




      Sau đó ôm xuống dưới, để ngồi vào ghế bên cạnh, rút mấy tờ giấy ở hộp giấy ném cho .




      “Chùi sạch , đừng có làm ô uế xe của !”




      Giản Tiểu Bạch cắn chặt môi, ráng nhịn nhục, nước mắt tự chủ được mà rơi xuống, lã chã rơi đầy mặt. nhanh chóng sửa sang lại quần áo, nhìn mà chuyển tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.




      “Hừ!” Mạc Tử Bắc lạnh lùng cười, ở trong cảm giác vừa được trả thù vừa cũng hỗn loạn hiểu sao lại thấy đau lòng.




      muốn kiểm soát chặt , tuyệt đối cho bỏ khỏi cuộc sống của . Cho dù lòng của ở đây, cũng muốn tự tay tạo ra cái nhà giam tù giam cơ thể của lại.




      Giản Tiểu Bạch im lặng gì. hiểu lầm của đối với , nhất định phải trả thù lại gấp bội, sớm muộn gì cũng có ngày phải tự mình xin lỗi . Đến lúc đó nhất định tha cho .

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 104: Thu mua Phong Trì




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc trở lại ghế trước, lái xe. để ý đến Giản Tiểu Bạch, cũng định lời nước mắt của . Ngay cả trong lòng rất khó chịu, có phần đau đớn nhưng vẫn muốn cúi đầu.




      Khởi động lại xe, lúc này về Duy Bạch mà đến căn nhà trọ ở trước đây. rất xấu xa, muốn Giản Tiểu Bạch nhớ đến lần đầu tiên của họ. Giản Tiểu Bạch nhìn cúi gầm mặt.




      Mạc Tử Bắc nhìn qua kính chiếu hậu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy mái tóc dài của bay trong gió, trông có chút thú vị. Đấy, nhìn như vậy thôi mà tim lại muốn phát điên. Đời này đúng là gặp hạn, cuối cùng cũng đừng mong có ngày ngóc đầu dậy.




      Hai người mang hai tâm khác nhau, im lặng gì. Mãi đến khi được đưa đến căn nhà trọ cũ của Mạc Tử Bắc, vẻ mặt Giản Tiểu Bạch mới từ đau khổ biến thành kinh ngạc.




      Tại nơi này năm năm trước, được Mạc Tử Bắc cấy vào hạt giống ---- Thiên Thiên. Năm năm sau trở lại đây, trong lòng cảm thấy đủ mọi cảm xúc. Năm năm trước chính là từ nơi này khóc lóc bỏ chạy ! đả kích của , lời ác độc của làm cho khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc.




      Cắn răng tới, biết có phải cảm ơn cho cái đứa con đáng như vậy, thân thiết như vậy hay . Chuyện này có lẽ là cống hiến duy nhất của gã sa trư như !




      Thấy , cũng gì. Trực tiếp đưa tắm rửa sau đó lại là phen dây dưa. Cả đêm năng gì, cả đêm im lặng dây dưa.




      Sau khi trời sáng, Mạc Tử Bắc rời giường. Giản Tiểu Bạch đưa lưng về phía , thèm nhìn tới . Lòng của nguội lạnh, tại làm việc này tất cả chỉ vì Phong Trì mà hiến thân thôi! Nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác bi tráng.




      Mạc Tử Bắc trước khi ra ngoài chỉ để lại câu. “ được rời khỏi nơi này nửa bước. Trong tủ lạnh có đồ ăn. Nếu để phát em cứ chờ xem!”




      Giản Tiểu Bạch trầm mặc lấy im lặng ra đối kháng. Có hay với cũng chẳng còn quan trọng!




      Mạc Tử Bắc nhìn sâu cái rồi mới rời . rồi, Giản Tiểu Bạch cũng có tâm trạng mà ngủ tiếp, đứng lên quan sát chỗ ở. Căn nhà trọ hai phòng ở được thu dọn sạch tuy rằng trông có vẻ thường xuyên có người ở nhưng vẫn rất sạch . nhất định cho mời dịch vụ vệ sinh theo giờ đến quét tước.




      Kéo tủ bếp ra, bỗng nhìn thấy thứ mà tưởng tượng được. Cái túi xách của năm năm trước.




      lại vẫn còn giữ nó, Giản Tiểu Bạch tâm tình phức tạp lấy ra, lúc mở ra lại phát chi phiếu bên trong vẫn còn chưa động đến. vì sao xem nó như rác rưởi mà vứt ?




      Nghi vấn dưới đáy lòng bắt đầu lan ra, lại mở tủ bếp bên kia ra. Bên trong rất ngăn nắp, có để cái váy dài hỏng. Cũng là váy của , bên cạnh là cái drap giường. Cảm thấy nhìn rất quen mắt, Giản Tiểu Bạch mở ra nhìn mới nhớ đây là cái drap giường của năm năm trước, mặt còn loang lổ vết máu khô. Vết máu làm cho đỏ bừng mặt, sợ tới mức lập tức thu dọn rồi lại ném ra xa.




      Gã này lại còn giữ cái này. có dụng ý gì?




      Chiều hôm qua ở nhà hàng nổi bày tỏ, còn rất dịu dàng. cứ nghĩ hạnh phúc của mình sắp đến nhưng ngờ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hóa ra tất cả đều là hy vọng xa vời mà thôi!




      Trong văn phòng, Mạc Tử Bắc vẻ mặt tối tăm ngồi ở sau bàn làm việc. Đêm qua tác cầu vô độ cũng làm cho thực khoái hoạt. Trong lòng ít nhiều rất mất mát, với giống như là cách nhau khoảng cách khó có thể vượt qua. Lòng của vì sao luôn ở người đàn ông khác?




      Cho nên ngoại trừ nhốt bên mình biết còn có cách gì làm an tâm hơn. nôn nóng đút tay vào túi đột nhiên xoay người thong thả tới bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm khó dò lại lần nữa hướng về phương xa bến bờ.




      “Chết tiệt!”




      “Bốp.” hung hăng đấm cú vào vách tường.




      ngờ tình cảm của đối với lại sâu đậm như thế, sâu đến mức làm cho chính điên cuồng. thể quên được hình ảnh mỉm cười cùng Hùng Lập Tân ra khỏi biệt thự. có thể trang điểm xinh đẹp mà cười với người đàn ông khác như thế. Vậy đừng hỏi sao ta phải chịu thiệt thòi!




      gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân: “Nhân!”




      “Chuyện gì?” Giọng vui vẻ mà đùa cợt của Doãn Đằng Nhân truyền đến. “Nghe giọng cậu mệt mỏi thế, đêm qua có phải lại miệt mài quá độ hay ?”




      chết !” Mạc Tử Bắc nhíu mày, chút tâm tình để đùa cợt. “Mình tìm cậu có chuyện nghiêm chỉnh.”




      “Chuyện gì?”




      “Giúp mình phá sập Phong Trì!”




      phải chứ! Cái tên Hùng Lập Tân đó là thương nhân trẻ tuổi có danh tiếng nhất trong giới quảng cáo, tính tình lại chính trực, mình lấy lý do ác ý gì mà phá người ta đây?” Doãn Đằng Nhân cũng muốn làm người xấu, ta sợ bị báo ứng.




      “Giúp mình !” Mạc Tử Bắc lần nữa.




      “Nhưng mà!”




      “Cậu có giúp hay ?” Mạc Tử Bắc lạnh giọng hẳn.




      “Giúp! Mình giúp! Mà cậu phải cho mình biết nguyên nhân, mình mới làm được chứ!” Doãn Đằng Nhân muốn nhìn xem đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà khiến bất thường như vậy.




      ta qua lại với Tiểu Bạch, mình phải diệt trừ ta. Nhưng lại muốn giữ lời bởi vì mình muốn đồng ý với ấy. tại nếu là đổi thành Doãn thị thu mua ta như vậy mình cũng xem là bội ước!”




      “Qua lại với tiểu bảo bối của cậu? phải đâu? Mình nhớ ta kết hôn rồi mà?”




      “Cái gì? Kết hôn?”




      “Ừ!”




      “Vậy càng phải phá ta, cậu có làm hay ?”




      “Rồi rồi! Mình chịu trách nhiệm đâu đấy! Nếu sau này mà xảy ra bất trắc cậu phải giúp mình gánh đó!” Doãn Đằng Nhân tuổi còn trẻ mà học được giảo hoạt của mấy lão già.




      “Được, thành vấn đề!”




      “Vậy được rồi! Mình lén làm cho những hợp đồng của ta bị cắt hết. có việc làm ta tự nhiên phải đóng cửa thôi!”




      “Ừ!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc lo lắng, trong lòng có chút đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định lờ .




      “Mình thấy tâm trạng của cậu tốt, có muốn uống ly ?”




      “Thôi, mình còn có rất nhiều việc phải làm.”




      Cúp điện thoại, Mạc Tử Bắc ngồi xuống. Nhìn văn kiện trong tay, cả ngày hôm nay có gọi điện về, cứ buộc mình phải bận bịu công việc, cố gắng quên khó chịu trong lòng. Buổi chiều tan tầm lại cố ý ngồi ở văn phòng trong chốc lát sau đó mới khoác áo vest chuẩn bị ra về.




      Giản Tiểu Bạch vẫn rời khỏi nhà trọ, ở trong phòng bếp tìm được bộ đồ ngủ 5 năm trước mua mặc lên người. Lại đem váy của mình giặt sạch rồi đem phơi.




      cũng tự nấu cơm, trong tủ lạnh có đồ ăn, lúc sáng lại có người đưa tới ít đồ ăn, nghi là do Mạc Tử Bắc bảo đưa tới cho . Cho nên buổi chiều hâm lại hai món đó định ăn Mạc Tử Bắc mở cửa vào. sợ hãi đứng lên.




      Mạc Tử Bắc chớp mắt đánh giá chút. Nhìn thấy hai cái điểm gò lên nơi ngực như như ở trước mặt , trong lòng lại kích động, bụng dưới lại co rút. thấy mình sắp thành …. chân chính rồi.




      Buông túi công văn rửa tay. Giản Tiểu Bạch tính để ý đến , tự ngồi xuống gạt cơm trong bát. muốn nhanh chóng ăn xong sau đó né tránh .




      Mạc Tử Bắc sau khi trở về ngồi đối diện với , lướt qua thức ăn bàn chậm rãi : “ cũng muốn ăn!”




      “Ớ!” Giản Tiểu Bạch lườm cái: “Trong cơm có độc, tốt nhất là đừng ăn!”




      “Vậy ăn em được chứ!” Ý đồ xấu xa của vô tình làm cho bầu khí dịu ít nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :