1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 95: Tình nhân cực phẩm (18+)




      Edit: Phong Vũ




      lâu, rất lâu rồi Mạc Tử Bắc mới ôm . Chỉ đơn giản là ôm , làm gì cả, rất đơn thuần là tựa vào nhau. Mạc Tử Bắc lại thấy cho dù rất đơn giản chỉ tựa vào nhau nhưng trong lòng cũng rất thỏa mãn, giống như chỗ nào đó được lấp đầy, từ từ chậm rãi lan ra.




      Giản Tiểu Bạch nhìn cằm , mặc dù có lún phún râu mới mọc nhưng nhìn vẫn đẹp. “ rốt cuộc sao vậy, đồng ý thu mua Phong Trì sao?” bây giờ còn lo lắng vấn đề sở hữu Phong Trì.




      Mạc Tử Bắc cúi đầu liếc nhìn cái, vất vả lắm mới yên tĩnh cơn tức lại bị khơi mào, trong đôi mắt lên tia hàn: “ được nhắc đến ta.”




      Giản Tiểu Bạch bĩu môi cau mày: “ nhắc tới ấy cũng được thôi, chỉ cần đồng ý phá chúng tôi là được.”




      nhìn chằm chằm ánh mắt của gằn từng tiếng : “Có thể, em đồng ý làm người tình của rồi sao?”




      Giản Tiểu Bạch nháy mắt lại đỏ bừng mặt: “Tôi đồng ý!”




      thấy rất thẹn, trong lòng cũng có tia chờ mong, là rất chờ mong nhưng mà bởi vì sắp làm người tình của mà trong lòng có chút nhảy nhót.




      “Tốt lắm! thu mua Phong Trì nữa! Em rời xa Hùng Lập Tân, còn nữa ly hôn với Mai Thiếu Khanh.” Đây là cầu của , muốn mình độc chiếm .




      Giản Tiểu Bạch thiếu chút nữa buộc miệng vẫn chưa kết hôn, nhưng lại nghĩ nếu có ngày phát ra vẫn chỉ có người đàn ông là trong lòng có rất thất vọng hay .




      “Uh!” giả bộ đồng ý, dù sao vốn cũng chưa kết hôn.




      “Đêm nay em chuyển đến chỗ của ở, được chứ?”




      “Vì sao?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi.




      Chuyển đến chỗ sao được, Thiên Thiên phải làm sao? Bây giờ Thiên Thiên có thể ở chỗ Lâm Hiểu Tình mấy ngày nhưng tuyệt đối thể để con cứ ở bên ngoài. Nó còn như vậy, tâm hồn còn chưa hoàn thiện, tuyệt đối thể để xuất nhân tố ảnh hưởng đến trưởng thành khỏe mạnh của nó. muốn làm con mình có cảm giác an toàn, cảm thấy dường như cần nó.




      “Bởi vì em chỉ có thể thuộc về .” bá đạo tuyên bố, bàn tay ôm thắt lưng siết chặt.




      Giản Tiểu Bạch tự chủ được sán lại: “ cũng quá bá đạo ?”




      Quả đúng là đại sa trư, tên này cũng quá tàn bạo , muốn cái gì phải có cái gì, có phải thấy dễ bắt nạt hay ?




      Mạc Tử Bắc đột nhiên dựa vào, bàn tay to nắm lấy cằm của : “Nhớ kỹ, em chỉ có thể chiều ý , bằng thu mua Phong Trì chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”




      !” Giản Tiểu Bạch cuồng nộ: “ giữ lời.”




      “Có giữ lời hay còn phải xem vào em. Lại đây , chúng ta tiếp tục trò chơi lúc nảy chưa chơi xong !”




      “Trò gì?” Giản Tiểu Bạch có chút hiểu.




      muốn em dùng cơ thể thỏa mãn .” Lời ra đúng là thô tục như thế, Giản Tiểu Bạch cũng dám cái gì. Ai biết tên này có nổi điên hay , vẫn là kẻ điên mà.




      Vừa rồi vất vả lắm mới có chút ấm áp, cảm giác tại đều bị phá hỏng, thực làm cho người ta phẫn nộ. “Tôi biết, tôi phải làm thế nào?”




      “Cởi quần áo!” trực tiếp ra lệnh.




      “Cái gì?”




      Mạc Tử Bắc thấy mình cứ như cậu trai dậy , kiềm chế được cơ thể mình, vốn tưởng rằng sau khi có được cơ thể có thể làm cho mình bình tĩnh, nhưng trái lại khi nếm được cái cảm giác cả linh hồn cũng đồng thời thỏa mãn này lại càng muốn hơn.




      Trong khí hỗn loạn ướt át bội phần, thấy cơ thể mình lập tức lên cao hơn vài độ. tại ngay cả cũng biết làm sao, tình huống vượt qua tầm khống chế của tuyệt đối thể để thấy có ý nghĩa với . chỉ muốn có được cho dù thể có được trái tim có cơ thể cũng được.




      “Bây giờ là ban ngày!” Giản Tiểu Bạch vẫn lấy cái lý do kia.




      muốn khi nào làm khi đó, em là người tình của chỉ có thể phục tùng. Còn cần có được an ủi từ chỗ cực phẩm là em.”




      Ngữ khí bá đạo mà ngạo mạn làm cho Giản Tiểu Bạch chán nản, oán hận giãy khỏi vòng vây hãm của , xoay người đưa tay cởi thắt lưng váy. Cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn vách tường, xấu hổ và giận dữ tột cùng nhưng vẫn cởi quần áo ra. còn gì che chắn nằm ở trong lòng . Mặc dù ở trong lòng mắng trăm ngàn lần nhưng vẫn khuất phục cho , bởi vì tất cả đều là vì Phong Trì, vì tâm huyết của Hùng.




      Tên này bởi vì cầu xin mà bỏ qua cho , cũng bởi vì chống cự mà buông tha. Tóm lại đàn ông đều chỉ có thể dùng đểu cán để suy nghĩ!




      “Em đẹp!” Bàn tay Mạc Tử Bắc phủ lên da thịt trơn bóng của . Sau đó nghiêng người thô bạo cúi xuống hôn lên môi .




      Nụ hôn kia khiến Giản Tiểu Bạch thất điên bát đảo, chỉ có thể thở hổn hển trừng mắt nhìn . Mạc Tử Bắc nhịn được cong môi mà cười, trong ánh mắt lên tia trêu chọc. đột nhiên xoay người lại, Giản Tiểu Bạch hoảng sợ thét chói tai. lại cho cơ hội, từ phía sau trực tiếp xuyên qua . Giản Tiểu Bạch vừa thấy nhục nhã vừa lại cảm giác mỗi tấc bị chạm vào đều giống như có luồng điện chạy qua làm chấn động cùng run rẩy. Tư thế đặc biệt như vậy khiến xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng.




      để nhoài người về phía trước, Giản Tiểu Bạch cắn chặt hàm răng, kiềm chế cái cảm giác nhục nhã này, cơ thể mẫn cảm của ý thức tầm mắt được thiêu đốt toàn thân . muốn trốn nhưng lại bất lực. Bởi vì tay vào lúc này chặn lại, túm chặt lấy vai làm thể thoát được. Cơ thể ở trong cơ thể của . Ngay sau đó môi hạ xuống đặt lên tấm lưng bóng loáng mà nhẵn nhụi của .




      Tức giận, nhục nhã, bất lực làm cho nước mắt của rốt cuộc nhịn được mà trào ra hốc mắt. Giản Tiểu Bạch vội vàng đem vùi mặt vào trong ra giường. Nước mắt thấm ướt cả mảng lớn.




      Nhưng mà hết cơn sóng mãnh liệt này đến cơn sóng mãnh liệt khác khiến Giản Tiểu Bạch có cách nào mà suy nghĩ ràng. thực tế đầu óc của , cơ thể của , tất cả ý thức của đều chỉ có thể theo mà ngây ngất, nóng bỏng, thiêu đốt




      Giản Tiểu Bạch cắn chặt răng chịu đựng những sóng cao dâng trào.




      “Tốt lắm, cực phẩm của .” Hơi thở cũng trở nên bất ổn, giọng trầm thấp khàn khàn, nồng đậm khiến Giản Tiểu Bạch cũng tự chủ được mà co rút lại, giữ chặt lấy . Mà cơn co rút này lại làm đột nhiên tăng tốc, đưa tốc độ lên rất nhanh tiến vào , ở trong nơi ấm áp chặt khít trong cơ thể mà đạt tới đỉnh.




      Sau khi kết thúc, hai người duy trì tư thế cùng kết hợp, điều chỉnh hô hấp sau đó mới di chuyển cơ thể, xoay người nằm xuống. Giản Tiểu Bạch kéo chăn lên người, xoay lưng qua thèm để ý đến . Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm lưng của , trong đôi mắt lên tia nhu tình.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 96: Hoảng sợ




      Edit: Phương Phan




      Beta: Phong Vũ




      thôi! Chúng ta ra ngoài!” đột nhiên nghĩ đến lâu ra ngoài dùng cơm, thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa Mạc Tử Bắc tính đưa ra ngoài ăn cơm.




      “Làm gì vậy?” Giản Tiểu Bạch lầu bầu.




      Mạc Tử Bắc cười tà ác. “Chẳng lẽ em muốn ăn cơm? Muốn tiếp tục ở đây chờ sủng ái em?”




      !” Giản Tiểu Bạch chán nản, khuôn mặt nhắn quay đầy ngượng ngùng: “ đáng ghét, hạ lưu.”




      Sao có thể cùng làm xong chuyện đó liền lập tức ăn cơm. Gã này đáng ghét, có thể làm bộ như có gì xảy ra.




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy dáng vẻ bé thẹn thùng của thả lỏng cơ mặt căng lên. Có chút lười biếng lên hai gò má tuấn, đôi mắt to ngăm đen xoay vòng lại nảy chủ ý.




      “Giúp tìm quần áo!” tại bắt đầu ra lệnh.




      Giản Tiểu Bạch kéo chăn thào tự : “Làm người tình rồi còn muốn làm bảo mẫu nữa sao?”




      Khóe miệng Mạc Tử Bắc lên chút ý cười, đúng là đáng có đôi khi còn rất hài hước. “Chẳng lẽ em nghĩ chỉ cần phải làm việc kia thôi sao? Vậy nhiệm vụ cụ thể là cái gì?”




      Lời rất ái muội làm cho giản Tiểu Bạch im lặng lập tức đỏ bừng mặt, mặc váy bước ngay xuống giường, đến cái tủ tường bên cạnh liền nhìn đến bộ tây trang màu xám xinh đẹp.




      nhớ lần trước dạo phố, Lâm Hiểu Tình liền chỉ vào bộ tây trang này là hàng Italia chế tác thủ công, số lượng bản căn bản là có mấy bộ. Vậy mà lại có bộ này.




      “Làm gì mà phải mặc quần áo đắt đỏ như vậy? Quyên góp cho bọn trẻ nhi viện tốt sao? Mặc ít chút cũng đâu có chết ai, ôm tiền chết già có gì hay ho chứ?” lại lầm bầm lầu bầu, mỗi câu đều lọt khỏi tai Mạc Tử Bắc. Nhưng vẫn cầm quần áo tới chỗ Mạc Tử Bắc ở truồng. nude toàn thân, vòm ngực rắn chắc mà đàn hồi, làn da màu đồng cổ, từng khối cơ bụng đầy rắn chắc, trời ạ, ngừng lại! được nhìn xuống nữa.




      Mạc Tử Bắc lại nở nụ cười nhìn thấy dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của lại thấy buồn cười. Cầm lấy quần áo từ trong tay , Mạc Tử Bắc mặc vào, thắt cravat, rồi khoác áo vest vào, cả người lập tức tản ra sức hấp dẫn đầy nam tính, chín chắn mà mãnh liệt.




      Ánh mắt Giản Tiểu Bạch đột nhiên sáng rực, giống như là thợ săn nhìn thấy con mồi. cũng biết tại vẻ mặt của lại có chút mê trai. Nhìn chằm chằm người ta ngừng còn xem hết thân thể người ta, thế này đúng là quá mê trai.




      Mạc Tử Bắc giương đôi mắt hẹp dài đảo qua khuôn mặt của . Giản Tiểu Bạch lúc này mới sực tỉnh mà đỏ mặt. Sao có thể suồng sã nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy chứ?




      Mạc Tử Bắc nhếch khóe miệng lên chút, cẩn thận sửa sang lại chút nếp uốn tây trang rồi nhìn : “ thôi!”




      Giản Tiểu Bạch cũng sửa sang lại quần áo mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà kêu to: “Chết rồi!”




      Sau đó chạy nhanh như chớp đến phòng vệ sinh, quên chải đầu, bị tra tấn vòng tóc tai bù xù cứ như là bà điên. đưa mắt nhìn mặt mình trong gương. Khuôn mặt nhắn lên đầy những dấu đỏ hồng giống vừa mới chui từ ổ gà đẻ ra ngoài vậy, người ta chỉ liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra cùng làm cái gì ở bên trong. Lấy lại bình tĩnh mới ra ngoài.




      “Em sao vậy?” Mạc Tử Bắc giống như là đeo mặt nạ lên mặt, lại nhìn ra gợn sóng nào.




      có việc gì!” Giản Tiểu Bạch ngẩng đầu ra.




      Gã này vài phút trước còn giống như con dã thú bạo loạn ở người vậy mà giờ có thể ở trong nháy mắt khôi phục gương mặt chút biểu cảm nào. Giống như người mới vừa quấn lấy là người khác phải vậy. Giản Tiểu Bạch cắn răng liếc mắt trừng cái.




      Mạc Tử Bắc nhìn lại, bày cái vẻ mặt điềm tĩnh mở cửa. Hai người ra ngoài trước sau. Tina nhìn thấy Giản Tiểu Bạch trong ánh mắt lên tia phức tạp, vẻ mặt là rét lạnh là ghen tị hay là cái gì đó? Giản Tiểu Bạch biết vì sao nhưng trong lòng cả kinh có luồng khí lạnh nảy lên trong lòng. dường như dám truy cứu hàn ý trong mắt Tina, thân mình cứng đờ hô hấp thiếu chút nữa đình trệ, ngoan ngoãn cúi đầu theo Mạc Tử Bắc.




      “Tina, tôi ra ngoài chút. chuyện công ty giúp tôi xử lý!” Mạc Tử Bắc đối với ấy rất khách sáo. Giản Tiểu Bạch rất khó chịu trong lòng, chưa bao giờ chuyện với thế này, còn với Tina lại rất dịu dàng, trong giọng còn hàm chứa ý cười. khỏi thở dài, trong lòng chợt lạnh.




      “Vâng, tổng giám đốc yên tâm!” Tina cuối cùng nhìn cái.




      Giản Tiểu Bạch nhanh chóng đến thang máy đợi Mạc Tử Bắc. muốn tiếp tục đứng ở đó để người khác xem thường. gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân: “ Hùng, là em, Tiểu Bạch. ta đồng ý thu mua Phong Trì nữa. cần lo lắng, còn nữa mấy ngày nay phải phiền hai người chăm sóc cho Thiên Thiên.”




      thành vấn đề, em cũng cẩn thận chút! muốn em vì Phong Trì mà để mình chịu thiệt thòi.” Hùng Lập Tân biết Tiểu Bạch làm thế nào để người đàn ông thâm sâu như Mạc Tử Bắc có thể vui vẻ đồng ý.




      “Yên tâm ! Hùng em sao đâu!” Giản Tiểu Bạch an ủi ta.




      “Vậy khi nào em trở về làm?”




      Lời còn chưa dứt di động bị đoạt . Quay người lại là Mạc Tử Bắc. biết đứng ở phía sau từ khi nào, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu tắt di động.




      định làm gì vậy?” Giản Tiểu Bạch khẽ la lên. “ quyền can thiệp đến cả điện thoại của tôi.”




      “Em vậy đúng. nghĩ chúng ta cần phải ký thỏa thuận. Mọi thứ của em đều ở trong tay của . theo bên phải hoàn toàn thuộc về , được chân trong chân ngoài.” bá đạo làm cho sắp hít thở thông.




      hoàn toàn gì.




      Ấn thang máy xuống, hai người xuống lầu. gian trong thang máy chuyên dụng rất lớn, hai người cũng gì nữa. Có lẽ là khí có chút yên tĩnh khiến Giản Tiểu Bạch cảm thấy gian thực hẹp.




      Mạc Tử Bắc lại làm ra vẻ bí hiểm, ai có thể nghĩ tổng giám đốc nhân khuông cẩu dạng (ý vẻ ngoài đạo mạo, bên trong thối nát) như vậy vừa rồi lại ở trong văn phòng cùng làm mấy hoạt động ái muội cơ chứ?




      “Haizz!” Giản Tiểu Bạch thở dài hơi.




      Mạc Tử Bắc nghiêng mặt liếc nhìn cái, vẻ mặt thản nhiên.




      có thể trả điện thoại lại cho tôi ?” muốn gọi cho Mai Thiếu Khanh




      !” phản đối.




      “Tôi muốn gọi điện, có thể ở bên cạnh nghe.” Giản Tiểu Bạch tận lực thương lượng với .




      xuống rồi sau!” mềm nhũn trong lòng. Trả điện thoại cho Giản Tiểu Bạch.




      Thang máy xuống lầu rồi mở ra, hai người ra ngoài. Nhân viên lễ tân trợn mắt há hốc mồm nhìn tổng giám đốc tàn bạo rời bằng ánh mắt ái mộ làm cho người ta phì cười.




      Giản Tiểu Bạch thầm mắng trong lòng: Tại sao đàn ông lúc nào cũng đều có thể rêu rao gay chú ý khắp nơi, trêu chọc ánh mắt của số lớn mỹ nữ vậy nhỉ.




      vừa vừa gọi điện thoại cho Mai Thiếu Khanh, đầu bên kia lại vang lên tiếng u u. Giản Tiểu Bạch kinh hãi, lúc này mới nhớ lời tối qua. Điện thoại trước nay vẫn gọi được nhưng vì sao hôm nay lại có ai trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng trận bất an. Mí mắt cũng đột đột nhiên giật giật vài cái, sắc mặt cũng biến đổi theo.




      Ý thức được người phía sau vẻ mặt sắc bất an, Mạc Tử Bắc dừng lại rốt cuộc nhịn được hỏi: “Sao vậy?”




      Giản Tiểu Bạch khẩn trương tiến lên túm lấy tay áo vest của vội vàng : “Đưa tôi về nhà trước được ?”




      “Vì sao?” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đầy đánh giá.




      “Cầu xin đó!” rất sốt ruột.




      Mai Thiếu Khanh rồi sao? ấy muốn đâu?

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 97: Bại lộ




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của hồi lâu rốt cuộc cũng mềm lòng. Bàn tay nắm lấy tay mạnh mẽ mà hữu lực, truyền cho sức mạnh, tay khỏi cầm lại tay . Cảm nhận được nhiệt tình của , khóe miệng Mạc Tử Bắc khỏi nhếch lên. Để yên vị ở xe, lái xe . Giản Tiểu Bạch dọc đường cứ luôn bất an.




      Mạc Tử Bắc nhíu mày lại hỏi: “Rốt cuộc là em bị sao vậy?”




      có thể rất ràng nhìn thấy cảm xúc của , rất bất ổn, ánh mắt mờ mịt cùng với thái độ ngoan ngoãn của khiến cảm thấy kinh ngạc.




      Ôm lấy cánh tay mình, trong ánh mắt tự giác được mà toát ra vẻ yếu ớt. quên Mạc Tử Bắc là người mà phải ghét, phải căm hận, giờ phút này chỉ muốn chia xẻ tâm tình kích động này cùng mà thôi.




      “Về rồi sau! Thiếu Khanh có thể thấy!”




      Lời của làm cho Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa lạc tay lái: “ ta thấy? Là sao?”




      “Tôi biết.” Giản Tiểu Bạch ôm cánh tay, vùi đầu sâu vào ghế. “Tối hôm qua ấy mấy câu rất đặc biệt. Tôi biết xảy ra chuyện gì, ấy ấy phải , phải rời khỏi tôi.”




      yếu đuối của ở trong mắt Mạc Tử Bắc lại thấy là thái độ vô cùng nỡ xa Mai Thiếu Khanh. lại tình cảm sâu nặng với ta như vậy khiến lòng như siết chặt. thèm gì nữa, sắc mặt cũng trầm hẳn, cả người trông đều lạnh như băng. Nhưng lại muốn tìm lát, xem Mai Thiếu Khanh cuối cùng muốn làm gì.




      Đến chỗ Giản Tiểu Bạch ở, vội vàng chạy lên lầu, gấp gáp mở cửa, nhưng lại chẳng thấy gì. Mạc Tử Bắc theo lên lầu, nhìn tìm kiếm khắp cả phòng cảm xúc trong lòng đủ kiểu phức tạp.




      Giản Tiểu Bạch lại từ trong nhà mình chạy ra, chạy lên lầu mở cửa phòng Mai Thiếu Khanh. Mạc Tử Bắc cũng lên theo, kỳ lạ bọn họ phải là kết hôn rồi sao? Sao Mai Thiếu Khanh còn ở lầu mà ở cùng Tiểu Bạch? Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, thấy tim mình cũng sắp nhảy đến cổ họng mất rồi, ánh mắt lại có chút chờ mong, có chút ngạc nhiên vui mừng.




      Thiếu Khanh! Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch gọi to tên Mai Thiếu Khanh.




      Nhưng trong phòng trống rỗng, có lấy tiếng vang, đồ gia dụng trắng tinh, đồ dùng sinh hoạt cũng trắng tinh, ra giường chăn đệm cũng đều sạch bóng giống như là chưa từng có người ở.




      Giản Tiểu Bạch suy sụp ngồi ở sàn nhà Mai Thiếu Khanh khóc hu hu. “ ấy, rồi, rồi.




      đứng lên, đến ôm lấy cơ thể bé và yếu ớt của , vòm ngực dày rộng rắn chắc của ở ngay trước mặt của , tuy gì mà lại như rất nhiều.




      cho sức mạng dù cho trong lòng cũng có muôn vàn cảm xúc lướt qua nhưng vẫn nhịn xuống. bỏ lại , chỉ nghĩ an ủi .




      Nước mắt Giản Tiểu Bạch nhanh chóng trào ra khỏi vành mắt, ngã vào trong lòng thút thít khóc như đứa trẻ. cũng biết mình khóc bao lâu, mảng âu phục trước ngực đều bị nước mắt của thấm ướt. kinh ngạc nhìn mảng nước đó mà từ từ lấy lại tinh thần. Lúc này mới phát lại ở trước mặt giữ chút cảm xúc gì.




      Có điều Mai Thiếu Khanh vừa ra , đột nhiên cảm thấy mình ngay cả người để nương tựa cũng có. muốn tìm người để nương tựa, muốn tìm người để có thể ngã vào trong lòng ta mà khóc trận , lại nghĩ rằng người đó là .




      Bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ, Giản Tiểu Bạch bối rối lau nước mắt mặt, lui ra sau bước.




      tin Mai Thiếu Khanh bỏ bởi vì trong phòng thiếu cái gì. lại chạy xuống dưới lầu mở cửa phòng mình, tìm hồi lâu cuối cùng mới phát ra lá thư nằm bàn trong phòng ngủ. Vội vàng mở ra đọc. Bức thư rất ngắn chỉ có mấy chữ:




      Tiểu Bạch! đây. Đừng lo lắng cho , cứ tìm Mạc Tử Bắc ! Bảo ta bảo vệ các em! Nếu có duyên hy vọng còn có thể gặp lại.




      Đừng khóc! Cũng đừng buồn! Cả đời này đều là Thiếu Khanh của em, còn em là em Tiểu Bạch của .




      Hẹn gặp lại!




      Ký tên: Mai Thiếu Khanh.




      Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng biết chắc chắn, nước mắt lại rơi.




      Lúc Mạc Tử Bắc trở lại phòng liền nhìn thấy nắm lá thư trong tay, mà nước mắt rơi lã chã nhìn rất đáng thương. Vẻ mặt lúc này rất phức tạp lại có chút chua sót cười.




      Giản Tiểu Bạch sụp xuống, suy sụp chút sức lực.




      ấy rồi! rồi.” gần như là thào tự là Mai Thiếu Khanh .




      Trong lòng Mạc Tử Bắc nảy lên nghi ngờ cùng kinh ngạc vui mừng phức tạp. ta rồi, có phải là mình có thể độc chiếm hay ?




      Tiến lên nhận lấy lá thư trong tay , lướt qua lượt cũng biết ta . Nhưng mà ta đâu? Vì sao lại vào lúc này?




      ta cũng là muốn đâu sao?”




      ấy chỉ là phải . Tôi cứ nghĩ là ấy giỡn với tôi, nhưng mà phải ấy rồi.”




      Nghĩ đến Mai Thiếu Khanh cho tới nay đều luôn lạnh lùng, rất ít , trong lòng của lại khổ sở hồi cũng áy náy hồi. Có lẽ cho tới bây giờ vẫn hiểu , cũng thử hiểu.




      “Đều do tôi chưa bao giờ biết ấy nghĩ những gì, cũng quan tâm ấy lắm, chỉ toàn là tham lam hút lấy ấm áp từ nơi ấy, hề biết cố gắng mà chỉ biết khóc lóc tìm ấy dốc bầu tâm . Bao lần tôi rơi vào tai họa đều là ấy giúp tôi thu dọn tàn cục. Vậy mà tôi lại chưa từng giúp ấy, cũng biết cuối cùng là cần gì.”




      chỉ đơn thuần là áy náy nhưng ở trong Mạc Tử Bắc lại là đối với Mai Thiếu Khanh có tình cảm sâu đậm. Trái tim chợt lạnh giá, vẻ mặt cũng lạnh lùng hẳn. Hai tay đặt bên người cũng nhịn được mà nắm chặt. im lặng nhìn rơi lệ.




      “Biết vậy đêm qua tôi giữ ấy lại. Vì sao tôi lại thấy ấy giỡn với tôi chứ? Tôi cứ nghĩ là ấy bởi vì tôi nhận lời cầu hôn nên mới giận dỗi mà bỏ . Vì sao tôi vẫn chịu kết hôn với ấy chứ? Vì sao?”




      “Chờ chút.” Mạc Tử Bắc dường như nghe thấy điều làm kinh ngạc, tim cũng đập nhanh hơn.




      suýt nữa cho là mình nghe lầm nên tiến lên ngồi ở mép giường đối diện với : “Tiểu Bạch?”




      Giọng rất dè dặt, dường như rất khó mà ức chế ngạc nhiên vui mừng, cẩn thận hỏi: “Em vừa rồi cái gì?”




      Giản Tiểu Bạch chỉ chú ý đến nỗi buồn bực của mình, căn bản biết mình cái gì. thất thần, đôi mắt mở to, khó hiểu hỏi: “Tôi cái gì?”




      “Em với Mai Thiếu Khanh có kết hôn phải ?”




      Á! vậy sao? Vì sao lại có ấn tượng gì. Giản Tiểu Bạch hận thể cắn đứt lưỡi mình cho rồi! Bại lộ rồi!




      nhảm, tôi cùng Thiếu Khanh kết hôn lâu rồi.”




      Mạc Tử Bắc rất thông minh, nghe thấy lời trong lúc vô tình mà trái tim kích động thôi: “Lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người ra cho xem thử .”




      Tâm tình của phấn chấn, khóe miệng cũng kìm được mà vểnh lên. Giản Tiểu Bạch biết vui cái gì, chẳng lẽ thấy là vẫn luôn thương tâm rơi lệ sao.




      “Lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người ra cho xem .” Mạc Tử Bắc vẫn còn chờ đợi.




      có giấy đăng ký kết hôn!” Giản Tiểu Bạch biết chạy đâu mà lấy cho chứ. Nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của , liền tức giận: “Tôi với Thiếu Khanh chỉ cử




      hành hôn lễ thôi, công chứng.”




      Tâm tình Mạc Tử Bắc lại rơi xuống vực, trái tim cũng u ám hẳn.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 98: Hoàn toàn bỏ




      Edit: Phong Vũ




      Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì đó: “ đúng kết hôn rồi vì sao lại phải ngủ riêng, mà lại là lầu lầu dưới.”




      “Ờ!” Giản Tiểu Bạch hề để ý tới , đứng lên trốn vào góc tường, gọi điện thoại bào Lâm Hiểu Tình đến.




      Bên kia đầu dây ruyền đến giọng của Lâm Hiểu Tình: “Cậu ở đâu? Tiểu Bạch, cậu làm mình sợ muốn chết. phải là cậu ở cùng với ba của Thiên Thiên đó chứ?”




      “Ờ!” Giản Tiểu Bạch quay người lại, đưa mắt nhìn Mạc Tử Bắc sợ nghe thấy tên Thiên Thiên. cũng muốn tự chuốc lấy phiền toái. “Mình ở cùng với kẻ lưu manh. Hix hix, Hiểu Tình, tìm thấy Thiếu Khanh. ấy ấy phải , mình để ý lại nghĩ rằng ấy rồi. Mình biết ấy đâu, mình tìm thấy ấy.”




      “Cái gì?” Lâm Hiểu Tình kinh hãi: “Mai Thiếu Khanh bỏ mất?”




      “Hức hức, đúng vậy. Mình cứ nghĩ là ấy đùa.” xong lại muốn chảy nước mắt.




      “Người như ấy có thể đâu chứ?” Lâm Hiểu Tình nghĩ ra.




      ấy .”




      “Ừ! Vậy cứ vậy! Dù sao cậu cũng ấy, cũng thể cho người ta có thế giới tự do của riêng mình. Cậu ngẫm lại xem cậu phải rất ích kỷ sao, người ta cũng hai mươi bảy tuổi rồi mà đến bây giờ vẫn chưa có bạn . Cậu biết là cậu cũng có trách nhiệm sao?”




      Lâm Hiểu Tình cũng thấy Mai Thiếu Khanh rồi có cái gì phải khổ sở, chuyện này phải rất bình thường sao?




      “Tiểu Bạch, thế gian này có bữa tiệc nào mà tàn, cậu nghĩ thoáng chút !”




      nhận được an ủi mình cần, Giản Tiểu Bạch lại rối rắm: “Hix hix mình cúp đây. Mình biết rồi.”




      Mạc Tử Bắc thấy vừa gọi điện thoại vừa khóc mà trong lòng lại tức giận, Mai Thiếu Khanh ở trong lòng lại có vị trí quan trọng như vậy, xem ra phải hành động thôi.




      Bỗng dưng giẫm chân cái tới, xoay người lại rồi nghiêng người hôn lấy cái miệng nhắn của . Đầu lưỡi cạy mở môi của , lướt qua từng cái răng trong miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi của .




      Giản Tiểu Bạch còn chưa tắt điện thoại, hoảng sợ trợn to hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt tuấn tú của gần trong gang tấc. “Ứ ứ ư.”




      Mạc Tử Bắc cho nụ hôn dài nồng nhiệt rồi mới buông ra, hai người đều thở hồng hộc nhìn nhau. Giản Tiểu Bạch thẹn thùng, bàn tay bé để vòm ngực rắn chắc của , đầu cũng vùi vào trong lòng . “Mạc Tử Bắc, đừng có làm như vậy với tôi nữa, tôi muốn làm người tình của , tha cho tôi có được ?”




      Lúc này đột nhiên trở nên rất yếu đuối, dường như Mai Thiếu Khanh vừa kiên cường của cũng theo luôn.




      Mạc Tử Bắc lại sâu kín thở dài sau đó : “ được, có cách nào từ chối em làm người tình của .”




      “Sao lại cố chấp như vậy chứ?” rầu rĩ , khuôn mặt vẫn vùi trong ngực .




      vì sao cả.” Mạc Tử Bắc muốn trả lời, trong lòng lại thấy nóng nảy. “Em rốt cuộc có từng sống chung với ta ?”




      Trong đầu lên dáng vẻ của Mai Thiếu Khanh, trong lòng lại nổi điên hồi. Bình tĩnh lại chút, đột nhiên nở nụ cười. Nhớ tới biểu trúc trắc của đêm qua và sáng nay, chắc chắc vẫn là chưa kết hôn, hơn nữa cũng làm việc này nhiều lắm. Phát làm tim mừng như điên trận.




      Bên kia điện thoại, quả nhiên Lâm Hiểu Tình vừa lúc nghe được cuộc đối thoại bọn họ, kinh ngạc kêu to: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”




      có người trả lời , Lâm Hiểu Tình đành phải cúp máy rồi lái xe qua.




      Giản Tiểu Bạch cả kinh từ trong lòng ngẩng mặt lên. giờ mới nghĩ đến Lâm Hiểu Tình có thể nghe thấy lời bọn họ , sao lại có thể quên cúp máy chứ.




      “Hiểu Tình!” rụt rè thầm, chột dạ cứ giống như đứa mắc lỗi.




      “Cậu, chuyện gì xảy ra thế hả? Sao lại là lại là cố chấp? Hai người rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Lâm Hiểu Tình rất sốt ruột.




      có việc gì, mình tự giải quyết ổn thỏa, cậu yên tâm !” Giản Tiểu Bạch muốn tiếp với ấy nữa. Lúc này chỉ muốn nhanh chóng cúp máy. Bởi vì ánh mắt nóng rực của Mạc Tử Bắc ở sau người , điều này khiến có cách chuyện được.




      “Alo! Tiểu Bạch, sao cậu lại thành người tình của ta thế hả? Cậu cứ chuyện của Thiên Thiên cho ta biết , xem ta còn có thể gì. Tên khốn này dám làm như vậy với cậu. là tức chết mà.”




      Giản Tiểu Bạch cạch cái cúp máy, sắp bị hù chết rồi. Lâm hiểu tình chẳng sợ thiên hạ loạn mà cứ nhắc đến tên Thiên Thiên. chuyện này cho Mạc Tử Bắc nghe làm sao mà tốt được chứ?




      Nhìn thấy ánh mắt bối rối của , Mạc Tử Bắc đến cầm tay : “Chúng ta ăn cơm!”




      Tâm trạng của đột nhiên rất tốt, chỉ cần có kết hôn tâm trạng của đúng là rất tốt rồi. Giản Tiểu Bạch bỏ tay ra, giọng rất mất kiên nhẫn: “Ăn cái gì ăn? Thiếu Khanh vẫn chưa biết đâu, tôi muốn đến phòng khám xem thế nào, tự mà ăn !”




      xong ra ngoài, Mạc Tử Bắc tâm tình tốt cũng so đo lại chở đến phòng khám của Mai Thiếu Khanh.




      Vừa xuống xe, trợ lý tiểu Trần của Mai Thiếu Khanh chạy lại với Giản Tiểu Bạch: “Chị Tiểu Bạch, Mai bảo em chuyển nhượng phòng khám kìa. Em sốt ruột đây này. Chị có thể liên lạc với ấy ?”




      Mà lúc này vô cùng xinh đẹp cũng chạy tới, trong ánh mắt có chút sốt ruột, cũng có chút lạnh lùng xa cách. Lúc nhìn thấy đó hình như còn hạ quyết tâm muốn cái gì đó nhíu mày lại. Dáng vẻ làm cho người khác nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Sau đó ấy lại quét mắt liếc nhìn Mạc Tử Bắc ở phía sau cái, trong ánh mắt có chút biểu gì.




      là ai?” Giản Tiểu Bạch biết này tới làm gì.




      “Tôi… Tôi là Ứng Tiểu Thuần. Mai Thiếu Khanh cứu tôi.” Giọng của ấy trầm lại rất thú vị khiến cho người nghe thấy rất thoải mái nhưng vẻ mặt của ấy lại rất lạnh lùng xa cách.




      “À!” Giản Tiểu Bạch lo sợ bất an, hiểu ra chính là dì xinh đẹp mà Thiên Thiên .




      ấy rồi sao?” Ứng Tiểu Thuần rốt cuộc cũng hỏi điều mình muốn hỏi.




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu, trong mắt lên chút đơn: “Tôi biết, có điều Thiếu Khanh ấy phải .”




      ấy đâu?” Ứng Tiểu Thuần cũng biết giọng của mình cao lên ít.




      Trong mắt Giản Tiểu Bạch lên tia kinh ngạc. này đúng là có tình cảm với Thiếu Khanh, xem ra ấy lo lắng cho Mai Thiếu Khanh, trực giác của phụ nữ cho biết, Ứng Tiểu Thuần lo lắng cho Mai Thiếu Khanh. Giản Tiểu Bạch cũng giấu diếm: “Tôi chỉ biết là ấy thôi còn những chuyện khác tôi cũng biết.”




      “Cám ơn!” Ứng Tiểu Thuần khách sáo cám ơn rồi xoay người quay về phòng khám, sau đó đeo ba lô lên lưng định khỏi.




      Giản Tiểu Bạch khó hiểu giữ chặt ấy lại hỏi: “ muốn đâu?”




      Ứng Tiểu Thuần rất nhanh ra ngoài.




      chờ chút !” Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm người là có thể tìm được sao?”




      Ứng Tiểu Thuần lại đau khổ cười: “Cho dù lên trời xuống biển tôi cũng phải tìm ra ấy!”




      Lời của khiến Giản Tiểu Bạch sửng sốt, trong lòng có chấn động mãnh liệt, tên Ứng Tiểu Thuần này vậy mà lại quyết tâm như vậy, điều này khiến xấu hổ.




      “Tiểu Thuần! Cám ơn ! Tìm được Thiếu Khanh rồi hãy làm cho ấy hạnh phúc! ấy là người quen đơn, tôi hy vọng có thể sưởi ấm ấy. Tôi mong hai người có thể hạnh phúc!” biết vì sao lại muốn chúc phúc cho ấy.




      Ứng Tiểu Thuần sững sờ, im lặng liếc mắt nhìn Giản Tiểu Bạch cái sâu rồi bước .

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 99: Thông báo




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc tiến lên ôm lấy . Lời đều nghe cả, rốt cuộc có thể hoàn toàn chắc chắn và Mai Thiếu Khanh có quan hệ đó. Trong lòng vui sướng khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt. Con người khi vui vẻ khóe miệng tươi cười đúng là mị hoặc lòng người như thế.




      Giản Tiểu Bạch nhìn mà khỏi ngẩn ngờ.




      “Chị Tiểu Bạch, chị phải làm sao bây giờ?” Tiểu Trần trông rất sốt ruột.




      Giản Tiểu Bạch cầu cứu nhìn về phía Mạc Tử Bắc, hy vọng có thể cho chủ ý.




      “Cứ giữ lại trước ! Tuy rằng hề muốn Mai Thiếu Khanh trở về nhưng có dự cảm ta nhất định trở về.” Mạc Tử Bắc .




      tin Mai Thiếu Khanh chịu bỏ , ta nhất định còn có thể trở về.




      Có điều tình cảm của cái Ứng Tiểu Thuần kia đối với Mai Thiếu Khanh sâu nặng chứ phải bình thường. Tiểu Bạch chúc phúc ấy có thể thấy giữa với Mai Thiếu Khanh cũng có loại tình cảm nam nữ. Phát này làm rất vui, tâm trạng lập tức vui sướng như con chim .




      Giản Tiểu Bạch vui cái gì? sốt ruột muốn chết, tên này trời sinh người chỉ sợ thiên hạ loạn chẳng khác nào Lâm Hiểu Tình.




      Giản Tiểu Bạch dặn dò tiểu Trần chút rồi lập tức rời khỏi phòng khám, trong lòng buồn bã mất mát. Mai Thiếu Khanh rồi, đến đột ngột mà lại càng đột ngột hơn. Giản Tiểu Bạch ngồi ở trong xe hé răng câu.




      “Muốn ăn gì?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      Giản Tiểu Bạch ngồi phịch ở lưng ghế: “ có hứng, muốn ăn!”




      “Bởi vì Mai Thiếu Khanh bỏ sao?” hỏi.




      Giản Tiểu Bạch liếc cái, gật gật đầu rất thành thực. “ ấy chẳng chẳng rằng đột ngột quá làm cho người ta trở tay kịp.”




      “Vậy rất hợp với ta phải sao?” Mạc Tử Bắc tuy rằng rất ghét người kia nhưng ấn tượng đối với ta vẫn rất sâu sắc.




      “Đúng vậy, tôi phát tôi chưa từng hiểu được ấy. Quen nhau mười bốn năm đến bây giờ mà tôi vẫn hiểu. ấy lúc nào cũng lạnh nhạt giống như người bình thường, khi người khác chơi trò chơi thấy bóng dáng ấy đâu nhưng mà học tập lại rất giỏi. Hình như có gì làm được!”




      Lông máy Mạc Tử Bắc nhíu chặt, rất thích ở trước mặt mà khen người đàn ông khác là xuất sắc. “Chuyện này hình như rất bình thường. Mỗi người ai cũng có thể trở nên xuất sắc.”




      “À! Có lẽ vậy!” Giản Tiểu Bạch trề trề môi. chỉ thấy Mai Thiếu Khanh là ưu tú nhất, vẫn luôn xem là thần linh, cảm kích cả đời.




      “Đưa em đến chỗ đặc biệt, quên hết phiền não!” đột nhiên lại thấy hứng thú.




      đâu?” Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người chút sức lực đều có: “Tôi mệt quá!”




      Bàn tay to xoa khuôn mặt nhắn mềm mại của an ủi : “ rồi em biết. Có điều trước đó muốn chắc chắn chút, để hỏi công ty hàng xem Mai Thiếu Khanh có xuất cảnh hay .”




      Nghe thấy như vậy, Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay , chút mảy may cảm thấy ổn: “ có thể xác định sao? hỏi mau hỏi ! Xem ấy có phải rồi , lỡ như Ứng Tiểu Thuần phải chuyến công mất.”




      Người nghĩ đến là Ứng Tiểu Thuần, Mạc Tử Bắc trái lại có khẩu vị như vậy. Lấy điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc công ty hàng .




      bao lâu có tin nhắn gửi về: Trong số những người xuất cảnh ngày hôm nay có ai tên là Mai Thiếu Khanh.




      có xuất cảnh!” Mạc Tử Bắc trong lòng khỏi nghi vấn trùng trùng.




      có?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Vì sao lại có?”




      biết, có khi nào ta ra nước ngoài ?” Mạc Tử Bắc lại hoài nghi.




      có khả năng, ấy là phải mà.” Giản Tiểu Bạch tin Mai Thiếu Khanh lừa . “ ấy dối đâu mà có cũng chỉ duy nhất lần. Chúng tôi lớn lên cùng nhau mười bốn năm, tôi tuy rằng phải rất hiểu ấy nhưng mà ấy chưa bao giờ gạt tôi.”




      Giản Tiểu Bạch lần dối kia chính là chuyện Mai Thiếu Khanh với Mạc Tử Bắc là vợ .




      “Vậy là vì nguyên nhân gì?” Mạc Tử Bắc cũng khỏi ngẩn ra. Đúng là lạ, ngay từ đầu nhìn thấy người này liền có ấn tượng sâu sắc đối với ta. Tâm trí ta cẩn thận, trông cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt luôn kiểu Thái Sơn đè đầu mà lù lù bất động. “ nghi ta từng chịu huấn luyện rất nghiêm khắc.”




      “Huấn luyện?” Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy! Lúc ấy đến dáng vẻ chẳng khác nào cậu bé mười ba tuổi, có thể có lòng dạ thâm sâu như thế sao? Tôi nghi ấy bẩm sinh hướng nội. phải loại đâu?”




      chỉ là có cảm giác mà thôi!” Mạc Tử Bắc cũng tính tiếp tục vấn đề này nữa, dù sao cũng có thể nhờ thám tử điều tra Mai Thiếu Khanh này. Tin chắc bao lâu nữa là có thể biết thân phận của ta.




      “Bây giờ chúng ta tìm chỗ ăn cái gì đó , sắp chết đói đến nơi rồi! Sáng sớm vận động nhiều như vậy đến bây giờ còn chưa cho ăn cơm, em tính mưu đồ để đói chết sao?”




      Lời làm cho Giản Tiểu Bạch đỏ mặt, vận động cũng phải muốn. Câu đen tối sau đó ràng là muốn làm cho đỏ mặt. Cúi mặt hề trả lời.




      Thấy dáng vẻ thẹn thùng đó, trong lòng lại kích động nhưng vẫn quyết định trước tiên phải đưa ăn cái gì . nhất định cũng đói bụng lắm rồi, lăn lộn nhiều như vậy, rồi lại khóc nước mắt, nước mũi tùm lum, trong lòng vẫn rất đau lòng.




      “Ngồi xong chưa! Chúng ta xuất phát!” tâm tình khoái trá. Ngay cả giọng điệu cũng phấn chấn, chứa mỉm cười.




      Giản Tiểu Bạch ngờ Mạc Tử Bắc đưa đến nhà ăn nổi dùng cơm, nơi đó khí rất tươi mát, hơn nữa trông rất cao nhã. Lần đầu tiên vào trong đó Giản Tiểu Bạch ngay lập tức thích chỗ này.




      Ngồi xuống phòng vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, mỗi phòng đều hoàn toàn cách biệt, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài này cũng là nguyên nhân khiến bầu khí tươi mát.




      nhìn chung quanh, nhìn ra người đến nhà hàng nổi ăn cơm, trong những làn sóng lăn tăn làm nổi bật mặt hồ xanh lam bên dưới. nhìn đến dãy ghế dài kê trong phòng bên cạnh có đôi rồi lại đôi tình nhân ngồi, có người “vành tai và tóc mai chạm vào nhau”, có người thỉnh thoảng lại thấp giọng trao lời thương với người .




      Gương mặt Giản Tiểu Bạch dần dần nhuộm lên mảng đỏ hồng. Mạc Tử Bắc nhìn mà khỏi ngẩn người. Ở bên kia cái bàn vươn bàn tay to nắm tay của , thâm tình chân thành với : “Tiểu Bạch, chờ ngày này lâu lắm rồi!”




      Lời làm kinh ngạc đến ngây người: “Là sao?”




      giương mắt lo sợ bất an đối diện với , nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt , cũng nhìn thấy vẻ nhục mạ, trong mắt chỉ có chân thành như bầu trời xanh lam nhuốm gợn mây.




      “Ý là sao?” sợ hãi hỏi.




      vẫn luôn tưởng tượng có ngày chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm, có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thể làm rất nhiều chuyện. Bây giờ cuối cùng cũng thực được. rất vui!”




      Lần đầu tiên thành khẩn thừa nhận tâm của mình như thế. “ cho biết , em có sống chung với Mai Thiếu Khanh!”




      Có lẽ là lời quá dịu dàng, có sức mê hoặc rất lớn khiến gục ngã. lại tự chủ được mà gật đầu.




      Mạc Tử Bắc mừng như điên, nỗi bất an trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Khó có thể ức chế vui mừng khôn xiết nảy lên trong lòng, tưởng tượng là chuyện nhưng nghe chính miệng thừa nhận lại là chuyện khác. rất cảm ơn ông trời cho cái cơ hội còn có thể có lại như vậy.




      Tay cầm chặt tay của , nghiêng người đứng lên, vào lúc ngẩn người mà nhàng khe khẽ ấn xuống cái miệng xinh của nụ hôn như lông vũ, mềm mại, chạm vào khiến đôi môi tê dại.




      chìm đắm ở trong nụ hôn đó, Giản Tiểu Bạch bị chuỗi tiếng nhạc điện thoại dồn dập làm bừng tỉnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :