1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 5





      Edit: Cáo




      Beta: Cáo & Phong Vũ




      “Bạn của mất rồi!” Soái ca cho biết, con mắt lại nhàng quan sát từng biểu khuôn mặt . muốn nhìn xem định diễn trò gì tiếp theo.




      Mới vừa rồi còn giả bộ thanh cao, đến chuyện còn đỏ mặt. biết hai người thực rất tốt trò lừa bịp vừa rồi, bây giờ mới chuyển đến nhìn nàng mờ ám này. Bây giờ, Giản Tiểu Bạch kia lại diễn trò lạt mềm buộc chặt, khóe miệng thoáng lên nét cười trào phúng.




      Nhưng cái miệng nhắn của nàng rất ngọt, khiến vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thêm lần nữa.




      nàng mặc bikini hai mảnh, kết hợp hoàn hảo với dáng người hoàn mỹ, diễn màn trượt chân té xuống nước rất đạt. Nhưng vì sao khuôn mặt nhắn kia lại mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, trông sao cũng giống mỹ nữ?




      Cúi đầu nhìn xuống, mái tóc dài của ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, mà xuống dưới xương quai xanh chút nữa – Mạc Tử Bắc nhìn thấy cũng phải phun máu mũi! Chỉ cần lấy tay kéo áo tắm của xuống chút là thấy… Ánh sáng chiếu vào làn da long lanh nước càng làm tăng vẻ quyến rũ.




      Mạc Tử Bắc cảm thấy máu trong cơ thể mình đều dồn về bộ phận nào đó, chờ để vận động! Đôi mắt của nhất thời ánh lên ngọn lửa, đủ để thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.




      Sao lại có cảm giác ấy với kia, thậm chí là còn vô cùng mãnh liệt! Ý thức được điều ấy, mặt lạnh hơn vài phần, miệng hé ra nụ cười nham hiểm.




      Trong hồ bơi, rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn nàng Giản Tiểu Bạch dáng người thua người mẫu kia. Hóa ra chỉ mình chảy nước miếng vì vóc người bốc lửa của , phát này làm cho sắc mặt của càng thêm trầm. Dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, đám người này – ai bảo ai – cùng nhau lùi ra xa 20 mét, thôi cứ tự mình cứu lấy mạng mình!




      Chính là ấy! tha cho . Tự động dâng mình tới tận cửa đừng có trách từ chối!




      Quần áo của còn trong phòng thay quần áo! Làm thế nào bây giờ? Giản Tiêu Bạch nôn nóng suýt phát khóc.




      Nghĩ đến mình mặc quần áo tắm, liền vội vã che thân mình lại. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên, ăn mặc như vậy lại được đàn ông con trai kéo lên, nếu mà ở thời cổ đại bị nhốt vào lồng heo rồi!




      xấu hổ của ở trong mắt lại thấy giả dối, ngoài việc cận thị và dáng người chuẩn ra chả nhìn thấy điểm tốt đẹp nào ở .




      “Mặc tạm áo của tôi vào , cũng đủ để làm váy cho rồi” – Lời của đơn giản mà ràng.




      Lúc này Giản Tiểu Bạch mới nhớ tới ân nhân cứu mình, ngửa mặt lên nhìn bóng người mơ hồ phía trước, thành tâm thành ý : “Cảm ơn cứu tôi. Tôi có thể biết tên là gì ?”




      nhìn vẻ mặt ngại ngùng của , đôi mắt sắc bén giờ lại chứa tia thích thú. Nhíu mày cố nén ý muốn trêu chọc : “Mạc Tử Bắc! Nhớ kỹ vào! Mạc là thảm cỏ bát ngát, Tử Bắc là Khổng Tử phương Bắc” – cố ý nhấn mạnh tên mình để cho biết tuyệt đối phải là người dễ bị lừa.




      Giản Tiểu Bạch chân thành : “Cảm ơn, Mạc!”




      cần khách sáo!” – Mạc Tử Bắc cười giễu cợt, đợi lát nữa xem.




      đưa tay kéo dậy. Giản Tiểu Bạch liền cảm thấy dòng điện truyền tới toàn thân, tránh khỏi rùng mình cái. Cũng theo bản năng lùi lại phía sau, kì lạ, nhưng sao lại có điện!




      Mạc Tử Bắc ngạc nhiên đưa mắt liếc đầy khinh bi, định làm gì nữa? Giả bộ ngây thơ?




      Hóa ra là cũng chỉ là loại giả bộ thanh khiết, đến lúc lộ nguyên hình cũng chi là nàng phóng túng.




      “Tôi có thể tự được, Mạc cứ trước !” Giản Tiểu Bạch cũng muốn để cầm tay mình dắt , dù sao nam nữ cũng thụ thụ bất thân.




      Mạc Tử Bắc gì, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười châm biếm. “Bên phải mười mét là ghế dựa, tới đó ngồi , tôi lấy quần áo cho , đừng để rơi xuống nước lần nữa là được rồi!”




      Lúc đến việc trượt chân ngã xuống, cố dừng lại chút, biết dám diễn trò trước mặt lần nữa.




      đâu” – Giản tiểu Bạch xấu hổ – “Cám ơn




      Mạc Tử Bắc mặc dù rất xem thường nhưng vẫn nhìn cho đến khi nàng ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó mới lấy quần áo cho . Giản Tiểu Bạch ngồi chờ, nhìn vào khoảng vô định, mờ mờ ảo ảo mà khóc ra nước mắt! có kính, là mù, ngay cả bể bơi ở đâu cũng thấy !




      Nghĩ đến Lâm Hiểu Tình, trong lòng hiểu, Lâm Hiểu Tình làm vậy để làm gì?




      Mạc Tử Bắc người chỉ mặc chiếc quần con, tay ôm quần áo, nhìn Giản Tiểu Bạch ngẩn người, khỏi có chút hoang mang. này trông giống loại tiểu thư nhà giàu, nhìn trông rất đơn thuần. Nhưng ngay sau đó, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, tại sao đối với loại đàn bà mưu mô như vậy, lại có thể sinh ra lòng thương hại?




      dùng những thủ đoạn như thế để săn đuổi đàn ông, cùng với mấy tiểu thư nhà giàu, cũng chẳng có gì khác biệt! Nghĩ đến đây, ánh mắt của lại chuyển về trạng thái, lạnh vô biên!




      muốn cho biết, động tới , chính là động tới quỷ Satan!

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6 : Ở mình?




      Edit: Ngọc




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch lo lắng bất an mong Mạc Tử Bắc kia muốn đưa trở về đúng là có ý tốt, nếu vậy nhất định phải cám ơn ta rất nhiều. Lúc về còn muốn tìm Lâm Hiểu Tinh tính sổ, hỏi ấy cuối cùng có dụng ý gì! Nghĩ đến ấy đối xử với mình như vậy, khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch nhíu chặt lại khí thế rất là đáng .




      Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp tới đem áo khoác của mình choàng lên vai . “Mặc vào đừng để lộ dáng người nóng bỏng của !”




      Giản Tiểu Bạch bị dọa sợ. Khuôn mặt nhắn cũng bởi vì lời của mà càng thêm đỏ ửng. Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt lại nhịn được nheo lại, ánh mắt sắc bén làm người ta khiếp đảm, đáng tiếc Giản Tiểu Bạch nhìn lắm.




      Mặc áo sơ mi của cài mấy khuy áo vào! Cặp đùi đẹp được vạt áo sơ mi phụ trợ nhìn càng thêm mê người.




      “Đưa cho tôi!” Mạc Tử Bắc .




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu.




      “Tay !” Dứt khoát lên dắt tay .




      Giản Tiểu Bạch muốn rút về, ngược lại Mạc Tử Bắc nắm càng chặt. Người này thực bá đạo! Giản Tiểu Bạch thầm nghĩ.




      Nhưng vẫn vội vàng cự tuyệt. “Mạc tiên sinh tôi có thể tự được!”




      “Tự ?” Mạc Tử Bắc cũng buông ra, bàn tay của bé mềm mại như có xương nắm thực dễ bị nghiện muốn buông ra. “Tự suốt ngày có thể ra ngoài sao?”




      “Mạc tiên sinh tôi chỉ bị cận chứ phải mù!” Giản Tiểu Bạch cau mày nhắc nhở . Ngay cả điều nhưng mà cái giọng điệu trào phúng của khiến Giản Tiểu Bạch rất khó chịu, bẩm sinh bị cận thị chứ nào có muốn như vậy đâu chứ.




      “Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc giễu cợt hồi, chút khách khí : “So với người mù cũng có mạnh hơn là bao nhiêu đâu!”




      dùng ngữ khí khẳng định, cái miệng nhắn của khẽ cong rất chi là vui. Sắc mặt cũng bởi vì tức giận cùng thẹn thùng mà càng thêm đỏ ửng.




      Mặc Tử Bắc nhíu mày trong đôi mắt tối đen chợt lóe sáng, ánh mắt nghiền ngẫm: “Thế nào? vui sao?”




      có!” Vẻ mặt xấu hổ vội vàng phủ nhận. Người đàn ông này có thuật đọc tâm sao? Sao tâm tư của đều bị nhìn thấu vậy?




      trận tiếng cười trầm thấp truyền đến. Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt to xinh đẹp nhìn , đáng tiếc nhìn biểu cảm của , chỉ cảm thấy tiếng cười của giống như mang theo cái gì đó làm người ta thoải mái.




      “Mạc tiên sinh chúng ta thôi!” Vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to của , cũng muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. phải tìm mắt kính dự phòng của mình, muốn làm người mù để người khác nhạo báng.




      “Vẫn còn vội vàng?” Mạc Tử Bắc ra ý nghĩ của mình.




      Giản Tiểu Bạch lại nghe nguyên nhân. “Chẳng lẽ Mạc tiên sinh muốn ở trong này luôn sao?”




      Khá lắm, nàng nhanh mồm nhanh miệng! Thị lực tốt nhưng tài ăn cũng tồi. trận tiếng cười phóng đãng kềm chế được từ trong miệng Mạc Tử Bắc bật ra, thanh rất êm tai đáng tiếc lúc chuyện luôn mang theo trào phúng uổng phí chất giọng tốt của bản thân rồi.




      Mạc Tử Bắc gắt gao nắm bàn tay bé của Giản Tiểu Bạch đến hồ bơi màu xanh lục ngoài đại sảnh, bàn tay to lớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay bé của . xấu hổ nhìn chằm chằm bàn tay đan chéo vào nhau của hai người. Tuy rằng thấy lắm nhưng vẫn cảm nhận được ấm áp của . ra tay đàn ông là như vậy, cảm giác được nắm tay rất vững vàng.




      Ở trong đại sảnh vài tên đàn ông háo sắc nhìn chằm chằm cặp đùi xinh đẹp của Giản Tiểu Bạch dời mắt. Mạc Tử Bắc cau mày bắn tới đạo ánh mắt giết người, đáng sợ tới mức mọi người dám nhìn nữa, ngay sau đó bước chân của cũng nhanh hơn.




      Giản Tiểu Bạch vì sao lại nhanh như vậy vừa rồi vẫn còn tốt cơ mà. gần như theo kịp bước chân . Chân của dài cảm thấy mình cao mét sáu mà đứng cũng chỉ đến vai , cảm giác người đàn ông này cao hơn chỉ cái đầu đâu! đúng là rất cao!




      Giản Tiểu Bạch dép lê bị kéo chạy từng bước tới trước chiếc xe thể thao màu đỏ, Mạc Tử Bắc mở cửa xe đem Giản Tiểu Bạch nhét vào trong. Thở dài hơi, cuối cùng thoát khỏi ánh mắt đám đàn ông háo sắc kia, vòng qua bên kia tiến vào trong xe.




      “Mạc tiên sinh phiền đưa tôi đến Dương Quả Hương!” Giản Tiểu Bạch địa chỉ của mình.




      Mạc Tử Bắc nhạo báng nhưng có trả lời, coi là tài xế sao? Làm tài xế cũng cần phải ràng! Đó là cầu người kia lấy cơ thể để trả phí!




      “Mạc tiên sinh?” Giản Tiểu Bạch nghe thấy trả lời nhịn được hỏi.




      Mạc Tử Bắc lúc này nhanh chậm hỏi lại: “Dương Quả Hương? Nhà của sao?”




      “Đó là nhà trọ tôi thuê.” Bởi vì là ân nhân cứu mạng nên Giản Tiểu Bạch có giấu diếm.




      Chuyên môn dùng để dụ dỗ đàn ông sau đó dùng để hẹn hò sao? Lời này hỏi ra khỏi miệng. Sắc mặt Mạc Tử Bắc càng thêm trầm, chắc chắc là dâm phụ chuyên môn dụ dỗ đàn ông. Kì quái là phải là người phụ nữ giàu có sao? Đến câu lạc bộ bơi lội luôn luôn là người có tiền, người có tiền sao lại ở phòng trọ sơ sài?




      mình?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 7 : Đàn ông háo sắc và phụ nữ mê trai




      Edit: Pleasetellmewhy_21




      Beta: Phong Vũ




      Đúng vậy!




      Mạc Tử Bắc lắc đầu rủ bỏ nghi hoặc nghĩ là thích ở nhà trọ làm chuyện kia chứ muốn khách sạn.




      Mười phút sau, xe dừng lại ở Sunshine Fruity, Giản Tiểu Bạch híp mắt nhìn cụm nhà cao tầng bên ngoài xe chút: “Mạc tiên sinh ở đây là nhà số mấy vậy?”




      “Số mười!”




      Đúng rồi. Giản Tiểu Bạch thở phào nhõm cuối cùng cũng về đến nhà.




      Chỉ vào nhà trọ năm tầng cũ cũ cười : “Mạc tiên sinh lên uống chén trà rồi !”




      thích uống trà?” Mạc Tử Bắc hết sức kinh ngạc.




      “Đúng vậy! Cà phê rất mạnh uống vào mất ngủ.”




      Giản Tiểu Bạch cũng tình muốn mời Mạc Tử Bắc vào nhà, chỉ là xuất phát từ phép lịch sử mà thôi nhưng Mạc Tử Bắc lại thoải mái đáp: “Tốt hơn là uống trà!”




      Để người con trai đến chỗ ở của mình, này lớn mật! chính là cần từ lâu có xuất chỗ mình như vậy.




      Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười mình biến khéo thành vụng rồi đành phải ngoan ngoãn trước dẫn đường.




      Đến cửa, Giản Tiểu Bạch đột nhiên nhớ là có chìa khóa! mặc áo sơ mi của Mạc Tử Bắc, chìa khóa bị khóa ở phòng thay quần áo của Lâm Hiểu Tình.




      Giản Tiểu Bạch xấu hổ với Mạc Tử Bắc: “Chìa khóa ở phòng thay quần áo ở câu lạc bộ của bạn tôi”.




      Mạc Tử Bắc nhìn cánh cửa đơn giản cước là có thể mở hỏi: “ xác định đây là nhà của sao?”




      Giản Tiểu Bạch buồn cười gật đầu: “Tôi xác định”.




      “Tôi có cách!”




      Mạc Tử Bắc kéo Giản Tiểu Bạch ra phía sau cước đá văng cửa. Cánh cửa đổ nát kia chịu nổi lung lay suýt đổ nhưng cuối cùng vẫn còn đứng thẳng.




      ! Giản Tiểu Bạch lúc này mới phản ứng lại với cái gọi là cách của , chính là phá cửa mà vào! Cách này ai biết!




      Cửa của tôi!




      Giản Tiểu Bạch đau lòng hồi tìm thợ khóa mà muốn tìm thợ mộc. “Cửa này phải sửa sao đây!”




      sao, chỉ là hỏng chút thôi, cái cửa này của có phá hư hay hư gì cũng ảnh hưởng nhiều đến việc phòng được trộm.” Mạc Tử Bắc an ủi . Mặt đỏ, khí suyễn tia áy náy.




      Giản Tiểu Bạch cảm thấy khuôn mặt nhắn của mình đầy hắc tuyến, tại nhất định cười rất khó coi.




      Còn vào? Mạc Tử Bắc biết còn chờ cái gì.




      Đẩy ra cánh cửa lung lay, Giản Tiểu Bạch vào phòng ngủ sờ soạng ngăn kéo ở bàn học tìm kính mắt dự bị mà mình chuẩn bị sẵn. Đương nhiên cũng giống y hệt cái Lâm Hiểu Tình lấy.




      Đeo kính lên thế giới lập tức ràng sáng ngời.




      mặt Giản Tiểu Bạch lập tức đầy tươi cười xoay người đến phòng khách, Mạc Tử Bắc ngồi ở sô pha của tựa tiếu phi tiếu nhìn .




      A! ta đẹp trai nha! Vừa rồi chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú liền biết ta là người dễ nhìn, vóc dáng rất cao. tại mới nhìn làn da màu đồng lộ ra ở những chỗ có áo lại nhớ tới áo sơ mi của bị mình mặc nhịn được thè lưỡi rất là đáng .




      Giản Tiểu Bạch bỗng nhiên nhìn chằm chằm thân của Mạc Tử Bắc lúc, ta có thua gì mấy người mẫu thân hình cường tráng, toàn thân chút dư thừa, cánh tay trơn bóng của ta càng có vẻ kềm chế được.




      Giản Tiểu Bạch khuôn mặt nhắn trận nóng hầm hập! Nóng quá. cảm thấy mình dường như rất giống mấy mê trai thiếu chút nữa chảy nước miếng.




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy cái kính mắt khoa trương gương mặt kinh ngạc thiếu chút nữa rớt từ sô pha xuống. “, mắt kính của ?”




      Giương mắt nhìn ta, môi ta vừa hé ra liền lộ ra hàm răng trắng ám màu khói, răng nanh trắng noãn vừa nhìn thấy thích. y da! Nếu hôn môi cũng thực nhàng khoan khoái, có mùi thuốc lá bởi vì hút thuốc dẫn tới cản trở chức năng dạ dày làm cho giọng có mùi lạ . Là người đàn ông sạch ! rất thích!




      cứ dán mắt nhìn chăm chú người ta, bộ dáng hai bảy, hai tám tuổi của Mạc Tử Bắc lúc đầu cứ nghĩ là hơn ba mươi bây giờ nhìn lại cũng chỉ 27 hoặc 28 tuổi thôi.




      thích người đàn ông mình phải lớn tuổi hơn mình. Nhưng lớn hơn quá nhiều cũng được, vì người ta đàn ông lớn tuổi thiếu vợ cuộc sống êm thấm. Trời ạ đây là suy nghĩ cái gì vậy? Mắc cỡ chết được! Khuôn mặt nhắn cũng bởi vì nghĩ đến hình ảnh khó coi mà đỏ bừng. sao lại có thể đối với người đàn ông mới gặp mặt này mà sinh ra ý tưởng mê trai ấy chứ!




      Mạc Tử Bắc hiểu nguyên nhân chỉ nhìn thấy kính mắt Giản Tiểu Bạch đeo che khuất tất cả nét tinh hoa nếu chưa từng nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của khi mang kính mắt cái gì cũng thể bị mang kiểu mắt kính này hấp dẫn.




      Chỉ cần thấy cái kính mắt này là ngán tận cổ rồi làm gì mà hứng thú nổi!




      Mạc Tử Bắc đánh giá Giản Tiểu Bạch kỹ, dáng vẻ của khi mặc cái áo sơ mi này của vẫn rất đẹp, lùm xùm giống như váy. Sau đó thấy được cặp đùi đẹp thẳng tắp của lại nghĩ tới ánh mắt của càng thêm thâm thúy.




      Bỏ ý nghĩ miên man trong đầu, Giản Tiểu Bạch nhìn ánh mắt Mạc Tử Bắc sâu xa nhìn chằm chằm chân của , Giản Tiểu Bạch cảm thấy mặt mình đều bị ánh mắt nóng bỏng của nướng chín.




      biết vì cái gì Giản Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới câu Lâm Hiểu Tình ‘đàn ông chỉ có hai loại là háo sắc và vô cùng háo sắc’. Xem ra Mạc Tử Bắc thuộc loại sau.




      Đôi mắt của nhìn chân có ý tốt! Nhưng là ân nhân cứu mạng nên nổi giận.




      “Mạc tiên sinh, tôi thay quần áo, xin chờ lát!”




      Mạc Tử Bắc chỉ cười trả lời, trong con ngươi đen ánh lên tia giảo hoạt.




      Giản Tiểu Bạch vào phòng ngủ đóng cửa lại tìm quần áo sau đó rất nhanh thay áo sơ mi của Mạc Tử Bắc ra.




      Lúc này cửa phòng ngủ lại rầm tiếng bị đá văng.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8 : Môi rỉ máu




      Edit: Cáo




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên hét chói tai!




      Xoay người nhìn thấy Mạc Tử Bắc đứng tựa cửa, ánh mắt có chút thích thú nhìn mảnh vải che thân. Theo bản năng, lấy tay che người, nhưng ánh mắt lại gian tà chuyển qua hai chân của , lại lập tức bỏ tay xuống che.




      Mạc Tử Bắc nghiền ngẫm rồi lại nhìn lượt từ xuống dưới. Giản Tiểu Bạch trong tình thế cấp bách, nhảy lên túm lấy áo của . Mặt lúc này so với mông khỉ còn đỏ hơn gấp vạn lần, giọng run run:




      “Mạc tiên sinh, định làm gì?”




      “Làm gì?” Mạc Tử Bắc nhếch khóe môi cười – “Tôi còn chưa kịp hỏi câu ấy”




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch trừng mắt lên nhìn , thế là có ý gì.




      “Đêm nay theo tôi” Mạc Tử Bắc nhàng như thể đó là chuyện đương nhiên.




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch tưởng tai mình có vấn đề.




      Mạc Tử Bắc gì nữa mà chậm rãi bước tới, dán chặt mắt vào , hình ảnh trẻ con trước nay của trong nháy mắt biến mất, mái tóc xoăn lúc này buông xuống trước ngực, vô cùng quyến rũ! trước mặt như đóa hoa nở rộ của cây thuốc phiện, chứa đầy mị lực! Chỉ tại cái mắt kính quá lớn khiến cho vẻ đẹp này bị che khuất , nhất định phải tự tay mình đập vỡ cái kính ấy !




      “Đừng… đừng… đừng… đừng… tôi xin !” – Giản Tiểu Bạch căng thẳng đến mức gần như lắp bắp, ôm chặt cái áo sơmi của Mạc Tử Bắc, lùi từng bước . Lùi cho tới khi lưng chạm vào tường.




      Thôi xong rồi, cả người phát ra hơi thở nguy hiểm khiến cho như rơi xuống vực sâu, lẽ hôm nay là ngày đại xấu của ? Rơi xuống bể bơi rồi giờ lại mất luôn bản thân?




      Trong phòng ngủ hẹp, tim Giản Tiểu Bạch đập ngày càng nhanh, sắp nhảy lên tận cổ, mồ hôi lạnh đều lũ lượt chảy ra.




      Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn Giản Tiểu Bạch co người bất an, cười lạnh: “Sao thế? Còn tiếp tục giả vờ?”




      “Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch mù mờ hỏi.




      “Trò này tôi thấy nhiều rồi, nhưng giờ vẫn thấy rất thú vị, hay cách khác, hợp gu của tôi!” – Giản Tiểu Bạch càng biết cái gì.




      Sau đó đột nhiên hét um lên!




      Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày, thiếu chút nữa bị tiếng hét của làm cho phát sợ: “ định kéo tất cả hàng xóm ở đây tới xem chúng ta sao?”




      Giản Tiểu Bạch khó thở, lấy tay chỉ vào mũi : “Có quỷ mới điên mà với !”




      Giản Tiểu Bạch miệng khô đắng, khàn khàn mắng .




      Mạc Tử Bắc giận, cười : “Mạnh mẽ, cá tính, rất đúng thứ tôi thích!”




      xong liền nghiêng người tiến lại gần thêm 10cm nữa. Giản Tiểu Bạch nếu nhanh lấy tay ngăn lại, có lẽ giờ thân hình của cả hai người dán chặt lại với nhau!




      Mạc Tử Bắc lấy tay nâng cằm của trong lòng mình lên: “Sao lại có thể cư xử thiếu lịch với ân nhân cứu mạng của mình như thế? Hay lại thích diễn trò lạt mềm buộc chặt?”




      !” – Giản Tiểu Bạch cứng đầu hất tay của ra, do quá khẩn trương, khuôn mặt nhắn xuất thêm vệt hồng do móng tay để lại.




      “Đừng cử động!” – Giọng khàn khàn của Mạc Tử Bắc khiến cho Giản Tiểu Bạch suýt chút nữa bị mê hoặc.




      Mạc Tử Bắc cúi đầu nhìn , đột ngột đem môi mình in lên môi . Giản Tiểu Bạch kinh hãi, chưa kịp phản ứng bị đầu lưỡi của luồn vào.




      chút suy nghĩ, theo bản năng, cắn mạnh vào lưỡi của .




      “A!” – Đường Tử Bắc đau nhịn được, kêu khẽ.




      Có mùi máu tươi tỏa ra. Giản Tiểu bạch cũng hơi hối hận vì dùng đến trò độc ác này! Mạc Tử Bắc buông ra, ánh mắt giận dữ nhìn .




      “Chết tiệt! định cắn đứt đầu lưỡi tôi sao?” – cười lạnh, liếm chút máu bên khóe miệng.




      Giản Tiểu Bạch sợ hãi nhưng cũng dám nhìn , sợ bị ngoại hình kia mê hoặc.




      Mạc Tử Bắc tóm lấy cằm của : “Em có tin tôi bóp nát cằm của em ?”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9 : Dê già




      Edit và Beta: Phong Vũ




      Sức lực tay ngày càng tăng khiến Giản Tiểu Bạch đau đớn đổ mồ hôi lạnh như mưa, tuy rằng rất khó chịu đựng nhưng vẫn cắn răng la lên.




      Mạc Tử Bắc nheo đôi mắt sắc bén lại, “Chết tiệt!”




      mắng ở đây là hiểu kia làm cái trò gì đây nữa.




      Xuyên qua cái mắt kính dày, Giản Tiểu Bạch dùng ánh mắt khinh thường phóng lên người Mạc Tử Bắc, gã đàn ông chết tiệt này còn dám ra tay quá hèn hạ với có gì trong tay.




      “Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nghiến răng thốt ra câu như vậy.




      Bởi vì cằm Giản Tiểu Bạch bị nắm chặt nên giọng được ràng cho nên Mạc Tử Bắc cũng nghe được lầu bầu cái gì.




      “Cái gì?” Tay thả lỏng.




      “Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch lại mắng.




      cái gì?” Lần này nghe rồi nhưng cũng quá lớn mật đó! Chưa từng có nào dám Mạc Tử Bắc như vậy.




      còn hoài nghi sức hấp dẫn của mình chạy đâu mà lần đầu tiên có người là đồ lưu manh, vậy lại còn là . Cơn giận bốc lên Mạc Tử Bắc nhìn bị tay vây ở trong lòng, sức lực tay kia lại ngừng mạnh lên. “ chết tiệt! Nếu sợ hãy cầu xin tôi !”




      “Hừ!” Vẻ khinh bỉ trong mắt Giản Tiểu Bạch càng sâu, thể nào mà nhìn nổi.




      Mạc Tử Bắc có chút cáu kính, bị ánh mắt này nhìn chòng chọc làm cho được tự nhiên thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận: “Chết tiệt! Chết tiệt!”




      Mấy câu chửi liên tiếp từ đôi môi mỏng của Mạc Tử Bắc tràn ra, có liên quan trực tiếp tới vẻ ngoài đẹp trai của sao.




      Bàn tay nắm lấy cái cằm tinh xảo của Giản Tiểu Bạch cũng tê tê, này vẫn chịu xin buông tha, dù ánh mắt của như thể hận thể giết chết . Mạc Tử Bắc thở gấp lại tăng thêm phần lực, cái áo sơ mi che chắn cơ thể của Giản Tiểu Bạch cũng bởi vì đau đớn mà rơi xuống giầy của hai người.




      Lúc ý thức được toàn thân mình còn có gì che dấu, cảm xúc bị áp bức và lăng nhục trào lên trong lòng Giản Tiểu Bạch, nước mắt kìm được chảy xuống. Nước mắt long lanh trong suốt lăn xuống ở bàn tay to của Mạc Tử Bắc nắm chặt cằm , nước mắt nóng bỏng vậy mà lại thiếu chút nữa làm bỏng tay Mạc Tử Bắc. Nhìn thấy nước mắt , mới ý thức được mình vừa rồi thế mà lại khống chế được cảm xúc. này vậy mà lại hại khống chế được!




      Bàn tay nắm cằm buông xuống dưới xoa bờ vai non mềm của .




      Giản Tiểu Bạch ngược lại hít ngụm khí lạnh!




      Tay đến chỗ nào chỗ đó tựa hồ mang theo luồng điện khiến cho tê dại hồi!




      Nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn nhịn được trừng , ta đáng ghét còn dám đụng vào bờ vai thuần khiết của , cảm giác khuất nhục, xấu hổ, tức giận lại tràn ngập đầu óc Giản Tiểu Bạch. giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của nhưng sức của quá , giãy dụa căn bản thể tác động lên thân hình cao to của , căn bản thèm để ý đến đôi bàn tay trắng như phấn của .




      Tức giận, thể giật gối vào chỗ yếu ớt nhất của .




      Ai ngờ Mạc Tử Bắc sớm có phòng bị, rất nhanh lắc mình tránh thoát.




      “Chết tiệt! muốn ông đoạn tử tuyệt tôn hả!” Mạc Tử Bắc nguyền rủa.




      Khoảng cách của hai người dịch ra hơi xa chút. Cả người Giản Tiểu Bạch lộ ra ở trước mặt Mạc Tử Bắc khiến nhìn đến ngây ngẩn cả người. Cơ thể xinh đẹp như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy, giữa đôi mắt xinh đẹp của Mạc Tử Bắc đột nhiên trở nên càng thêm ngăm đen, cơ thể của khiến trở nên u mê.




      Ý thức được người mình bây giờ bị nhìn hết sạch, Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vệt đỏ lan ra tận bên tai.




      “Chết rồi!” Giản Tiểu Bạch sợ chết kêu lên.




      Mạc Tử Bắc lại xấu xa nở nụ cười ha ha, “Vừa rồi cái gì thấy cũng thấy hết rồi!”




      ta còn có mặt mũi biết xấu hổ mà câu này, đồ đại sắc, Giản Tiểu Bạch thấy mình còn mặt mũi nào mà sống nữa. Mà Mạc Tử Bắc lại tay đem vây ở trong lòng mình, cơ thể hai người kề sát vào nhau, ngực Giản Tiểu Bạch mềm mại tựa vào trong lồng ngực trơn nhẵn của Mạc Tử Bắc.




      ! luồng điện kéo tới khiến Giản Tiểu Bạch vừa sợ vừa tức. vậy mà lại có thể gần gũi cùng người đàn ông này! chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Khuôn mặt nanh cũng bởi vì tức giận và ngượng ngùng mà biến thành màu gan heo.




      Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của rồi hề báo trước càn rỡ gặm cắn. Tay kia cũng an phận mà phủ lên nơi tròn trịa của .




      !* Giản Tiểu Bạch nhịn được thét chói tai.




      Sao ta có thể!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :