1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 85: Ôn lại chuyện cũ [1]




      Edit: Phong Vũ




      càng giãy dụa, ham muốn của càng mãnh liệt hơn, gấp rút hôn lên đôi môi khát vọng rất lâu, đầu lưỡi chọc mở hàm răng của , tiến vào trong của trong khoang miệng thơm ngát của .




      vốn chỉ muốn cho nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, ngờ vừa chạm môi lại khống chế được. Đôi môi bị ham muốn cắn nuốt, phóng đãng nhấm nháp vị thơm ngọt của . Đầu lưỡi vui sướng của chút kiêng nể tìm lấy lưỡi . Giản Tiểu Bạch thể phát ra tiếng u u.




      đưa tay giữ chặt lấy đầu , để môi có thể càng kiêng nể gì đôi môi đỏ mọng của . Giản Tiểu Bạch vốn giãy dụa bị nụ hôn mãnh liệt của làm cho thiếu chút nữa ngất , trạng thái thiếu dưỡng khí nghiêm trọng bao vây lấy khiến quên giãy dụa, quên khuất nhục, quên cả đêm nay là đêm gì.




      Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, Mạc Tử Bắc mới buông ra. Còn xụi lơ đứng cũng được.




      ngờ em đối với nụ hôn của vẫn mê mệt như vậy. cảm thấy rất là vinh hạnh!” Mạc Tử Bắc lại nghĩ đằng nẻo mà mấy câu chói tai.




      Giản Tiểu Bạch bị câu này của đả kích mà tỉnh táo lên rất nhiều, lúc này chỉ thấy lồng ngực ngột ngạt muốn nổ tung, phẫn nộ, khuất nhục và rối rắm khiến hận thể vả vào mồm .




      “Nụ hôn của còn kém lắm. Thiếu Khanh so với còn hôn giỏi hơn nhiều, còn bằng phần vạn của ấy, đừng có ở đó mà tự cho mình là đúng?” Giản Tiểu Bạch giận dỗi ra lời càng đả thương người khác hơn.




      Gương mặt Mạc Tử Bắc trong nháy mắt cũng lạnh theo. “ được để tên ta trước mặt , cho phép em nhắc đến tên ta!”




      lại giữ chặt lấy đầu của , lại in lên nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo của mình. Giản Tiểu Bạch bị hôn đầu óc lại hỗn loạn.




      Cũng biết từ khi nào bị ôm lên giường lớn, mãi đến khi chạm người vào lớp đệm mềm mại mới đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt cũng gần trong gang tấc, thân mình còn đặt ở người .




      “Đừng chạm vào tôi, tôi ghét !” Giản Tiểu Bạch kêu to, muốn làm như vậy với .




      lại càng muốn chạm vào em, chờ ngày này lâu lắm rồi.” Mạc Tử Bắc đưa bàn tay túm chặt hai tay của , đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại xốc váy của lên trực tiếp xoa nắn nơi non mềm của .




      Giản Tiểu Bạch lại hít ngụm khí lạnh, nơi bụng dưới lướt qua luồng khí nóng. bối rối đá loạn hai chân lên: “Mạc Tử Bắc, là đồ lưu manh.”




      cho biết, em thích đụng chạm của hay là Mai Thiếu Khanh?” tà ác hỏi, ánh mắt gần như điên cuồng.




      “Hừ! Đồ khốn như ấy à. đương nhiên bằng Thiếu Khanh, còn bằng đầu ngón chân của ấy. Tôi ghét , tôi thích ấy đấy làm gì được tôi?”




      khiêu khích của càng gia tăng điên cuồng của , quần ren dưới váy trong nháy mắt biến thành mảnh vải rách theo đường cong parabol bay xuống dưới giường, váy cũng bị cởi ra. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa muốn trốn thoát.




      được như vậy. Tôi kết hôn rồi, được như vậy, phạm pháp đấy!” cố ý dùng luật để dọa lui ra nhưng chỉ cười lạnh tiếng.




      “Vậy trước tiên khiến em còn sức đâu mà tìm pháp luật bảo vệ.” mong mỏi nhiều năm như vậy, há có thể dễ dàng buông tha .




      Bỏ ra, rời khỏi người của , cởi tây trang, từng nút dây lưng vội vàng mà nhanh chóng được cởi xuống.




      Giản Tiểu Bạch kéo chăn lên che trước ngực. Tuy rằng áo ngực của vẫn còn nhưng nửa thân dưới còn lấy chút ít.




      Mắt thấy sắp nhào lên, Giản Tiểu Bạch lo lắng la to: “Cứu mạng!”




      Có trời mới biết lời kêu cứu của có hiệu quả hay . Lúc này Mạc Tử Bắc cởi bỏ hết mọi thứ che chắn, lại nhào đến đè lên người .




      Dường như là ghét bỏ cái chăn che chắn đó, tay xốc chăn lên bỏ nó xuống giường. Giản Tiểu Bạch còn gì che lấp hai gò má nhất thời túa lửa. “ là đồ khốn!”




      mắng nhưng vẫn ngăn cản được tiến công. bắt đầu hối hận bản thân vì sao lại muốn tham gia cái buổi tiệc đáng chết này, đúng là đưa dê đến miệng hổ mà.




      Hai tay ôm lấy người duỗi ra sau lưng cởi bỏ áo ngực của , khuy áo trong nháy mắt bị tháo ra, hai người sau khi xa cách 5 năm lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận gặp lại.




      cúi đầu ngậm lấy nơi đồi núi non mềm của , Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người đều như bị châm lên ngọn lửa rực cháy quanh mình. Bụng dưới cứ có từng cơn khí nóng lướt qua.




      Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn dọc xuống, lúc nhìn thấy đường sẹo trắng bụng thoáng sửng sốt nhưng đến tình trạng thể vãn hồi nên kịp suy nghĩ nhiều có làm gì, chuẩn bị tách chân ra trực tiếp thẳng tiến vào trong cơ thể .




      Nhất thời cơn đau đớn như xé toạc thể xác khiến Giản Tiểu Bạch nhíu chặt mày.




      “Khít !”




      Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Tử Bắc là vì sao vẫn giống như xử nữ vậy?




      Chỉ là trong đầu lại lên gương mặt của Mai Thiếu Khanh và Hùng Lập Tân khiến ngay tức khắc kiềm được điên cuồng chiếm đoạt của mình. Giản Tiểu Bạch ở dưới thân giãy dụa vặn vẹo người muốn thoát khỏi cơn đau này nhưng càng giãy dụa càng hưng phấn. Ở trong cơ thể bắt đầu chuỗi vận động cuồng liệt. chút lãng mạn.




      chỉ là chiếm đoạt. Kiểu xâm lược này làm Giản Tiểu Bạch cau mày, khuôn mặt nhắn cũng theo đó mà nhăn nhớ. Đau đớn khiến nước mắt của lại vỡ đê.




      Mạc Tử Bắc thấy nước mắt của nhưng vẫn dừng lại mà tiếp tục chiếm đoạt.




      Giản Tiểu Bạch tự biết thể thay đổi được gì nên khóc nữa mà nắm chặt ra giường phía dưới, cắn chặt môi mặc điên cuồng mà vận động ở trong cơ thể mình. Mỗi lần di chuyển đều giống như muốn nghiền nát , cố nén đau đớn đợi phóng ra luồng nhiệt nóng.




      Nhiều năm chịu đứng khiến Mạc Tử Bắc vào khoảnh khắc này khống chế được mà gần như dính chặt người , cảm xúc cũng kìm lại được mà chỉ muốn chiếm đoạt, thể nghĩ được điều ngoài việc muốn nhanh chóng hoàn toàn có được , tựa như phải chạm vào chỗ sâu nhất mới có thể chạm đến .




      Nhưng điều này chỉ làm cho Giản Tiểu Bạch càng đau đớn, càng chán ghét . Ý thức được điểm này chỗ nào đó nơi đáy lòng thắt chặt, có chút đau đớn từ người nghiêng người nằm xuống.




      Tiếng thở dốc hỗn loạn của , tiếng nức nở của khiến khí bên trong phòng trở nên phức tạp đến khó có thể hình dung.




      Giản Tiểu Bạch cuộn chặt người lại, giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống mũi, rồi lại lắn vào miệng mặn chat. có tình … đối với bằng có nhưng mà lại thể chống lại người đàn ông bá đạo này. Ngay cả tổn thương sâu sắc như thế mà vẫn thể hận được.




      Chỉ có thể mạnh miệng nơi nào đó trong lòng sớm ầm ầm sập đổ. người đàn ông này, Lâm Hiểu Tình đúng vẫn người đàn ông này, ba của con !




      Mạc Tử Bắc nghỉ ngơi chút xíu rồi nghiêng người dậy, nhìn thấy những giọt lệ nơi khóe mắt khiến lòng rối rắm hồi. Kéo qua cái, hai người kề sát vào nhau.




      Nụ hôn của lại tới tấp tê dại rơi xuống mặt , vô cùng dịu dàng giống như là muốn hôn khô nước mắt của .




      Giản Tiểu Bạch , nỗi uất ức khiến nước mắt lại tuôn rơi.




      Nụ hôn của càng vội vã, nước mắt của cũng càng mau.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 86: Ôn lại chuyện cũ [2] (14+)




      Edit: Phong Vũ




      lại tiến đến, lý trí lại bị bao phủ.




      Có điều động tác cửa lúc này lại mềm , chút thô lỗ. Nhưng nỗi uất ức trong lòng Giản Tiểu Bạch vẫn càng ngày càng lớn, nhớ lại lúc hiểu lầm là tình nhân của Hùng Lập Tân trong lòng liền trào lên ngọn lửa phẫn nộ được.




      Ánh mắt chợt lạnh dần , cắn cái.




      Mạc Tử Bắc buông ra, đôi con ngươi đen sắc bén nguy hiểm như mắt diều hâu nheo lại. “Em nghĩ làm như vậy là có thể khiến dừng lại sao?”




      Trong giọng của chút ấm áp, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của , trong đôi mắt diều hâu lại lóe lên ý muốn chiếm đoạt.




      “Tôi thuộc về . Cái có chỉ là cơ thể của tô thôi, nếu muốn phụ nữ còn đầy ra đấy, vì sao cứ phải là người kết hôn như tôi?” Giản Tiểu Bạch cảm thấy thực mờ mịt.




      Lúc này chỉ muốn thoát khỏi , thấy rất ràng người đàn ông này thích hợp với , mọi ảo tưởng cửa đều như là bóng trăng trong nước căn bản có gì là có khả năng.




      “Tổng giám đốc Mạc, điều kiện của như vậy có thể tìm được bao nhiêu . Đừng quấn lấy tôi có được ? Tôi làm tình nhân của , vĩnh viễn , đời này kiếp sau cũng ! Tôi thích hợp làm người phụ nữ của , nên tìm người khác thích hợp với hơn !”




      Ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng vẫn rất đau.




      Vẻ mặt Mạc Tử Bắc trước sau đều trầm, đợi này ra những lời khiến tức giận đến mức muốn trừng phạt , để biết lợi hại hơn Mai Thiếu Khanh, mới là người đàn ông có thể thỏa mãn nhất.




      “Ai cũng cần, chỉ cần em! Làm cực phẩm của nếu đem chuyện của chúng ta cho Mai Thiếu Khanh biết, em nghĩ ta còn có thể tiếp tục ở bên em sao?”




      Mạc Tử Bắc tà ác uy hiếp.




      Giản Tiểu Bạch hoảng sợ ngay cả cùng Mai Thiếu Khanh có quan hệ vợ chồng như Mạc Tử Bắc hiểu lầm nhưng nếu ra làm thế nào mà sống được chứ, qus mất thể diện.




      5 năm trước, 5 năm sau đều bị cùng tên đàn ông này ăn sạch , cuộc đời cũng là tồi tệ cùng cực mà.




      mếu máo quay mặt qua chỗ khác nhìn .




      Mạc Tử Bắc lại xoay mặt qua buộc phải đối diện với mình. Đôi mắt thâm trầm của nhìn thẳng vào . lại xoay người hôn lên môi , đầu tiên là nhàng đụng chạm tiếp đó lại mãnh liệt.




      Lý trí Giản Tiểu Bạch lại lần nữa bị bế tắc nghiêm trọng. Tiếng thở dốc hỗn loạn của xen lẫn vào những lần run rẩy còn tay lại tà khí trêu chọc nơi non mềm của .




      Giản Tiểu Bạch vừa thẹn vừa lúng túng, muốn né ra nhưng cơ thể bị giữ chặt chút sức cũng có.




      kinh sợ thở gấp tiếng, cơ thể cũng theo mẫn cảm mà cong lên.




      Cơ thể của rất thành thực, phản ứng khiến Mạc Tử Bắc hài lòng, thích cơ thể nghe theo ước muốn, điều này khiến cũng nhịn được mà muốn nhiều hơn.




      xoay ngón tay dài nhàng nắm lấy nơi xinh xắn mà mượt mà của , tiện đà lại làm càn xoa nắn nó, nháy mắt nơi duyên dáng kiều dựng đứng lên dưới tay .




      cơn tê dại nhột nhạt bất ngờ nảy lên khắp toàn thân, đầu óc mê muội cũng bởi vì cơ thể kích động quá độ mà tự chủ được rung động.




      cho biết, em có muốn ?” Mạc Tử Bắc thấp giọng hỏi.




      Giản Tiểu Bạch bất chấp ngượng ngùng chỉ chôn mặt vào trong vòm ngực rộng lớn của . muốn xuống địa ngục, rất khinh thường nhưng cơ thể lại tự chủ được mà tiếp nhận . Phát này làm cho hai gò má của nóng như lửa.




      Cơ thể tiếp xúc làm cho hai người trào dâng sóng tình cuồng nhiệt. Mạc Tử Bắc xoay người đè lấy , thẳng tiến vào trong cơ thể .




      Đột nhiên bị vật to lớn đánh úp bất ngờ khiến bừng tỉnh trợn to mắt đối diện với ánh mắt nóng rực. Cơ thể như ngọn lửa bùng cháy làm người ta khó có thể chịu được. cảm xúc hỗn loạn, thẹn thùng cùng hưng phấn len vào trong mạch máu của .




      Cơ thể lập tức nhũn ra suy nghĩ theo đó mà mơ hồ.




      Mạc Tử Bắc đưa con ngươi đen nhánh hề chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Giản Tiểu Bạch, rất hài lòng với ước muốn của .




      Đột nhiên mắt lóe sáng lên, muốn trêu đùa . dừng lại động tác người lại dùng giọng mang theo từ tính hỏi: “Có phải là muốn rồi ?”




      Giản Tiểu Bạch trừng lớn mắt, trong lúc mơ màng ngượng ngùng gật đầu.




      Mạc Tử Bắc tiến quân thần tốc, Giản Tiểu Bạch bị va chạm mà nhíu chặt mày. “ cần!”




      “Muốn hay ?” càng xấu xa rút ra khỏi người .




      cảm giác trống rỗng đánh úp lại khiến cong người lên để dựa sát vào , cũng biết mình muốn gì, chỉ là dán vào thân hình rắn chắc của mà thôi.




      Đắm mình trong biển lửa, cơ thể nóng đến thể tưởng nổi ngay cả đầu cũng bởi vì nóng mà hoàn toàn thể suy nghĩ gì được. nhịn được rốt cục thốt ra nhu cầu nguyên thủy nhất, chân nhất, bức thiết nhất trong lòng mình: “Mạc Tử Bắc, em muốn !”




      Mạc Tử Bắc lại trượt vào, trong cơ thể lập tức trào dâng cơn bão tình cuồng nhiệt. Bất lực nhắm hai mắt lại, đáy lòng kích động, tay cũng tự chủ đặt lên cổ .




      “Tiểu Bạch!” Đến lúc chạm vào chỗ sâu nhất, Mạc Tử Bắc cúi đầu gọi tên .




      Tiếng gọi tha thiết khiến Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có cảm giác như được quý trọng, thấy mình chính là món bảo bối được quý trọng. là thâm tình như thế, cuồng nhiệt như thế.




      Giản Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn được phát ra tiếng kêu mà cả cũng thấy đỏ mặt, trong tiếng kêu kiều tùy ý ở trong người muốn làm gì làm. ôm chặt lấy , tiến lên dẫn đưa chạy đến thiên đường.




      biết qua bao lâu Giản Tiểu Bạch mới từ trong lòng tỉnh lại, giương mắt đối diện với con ngươi ngăm đen của . Phát có chút đăm chiêu nhìn khiến ngượng ngùng, hận thể tìm cái lỗ mà chui vào. vậy mà lại bị ăn sạch, hơn nữa về sau lại dường như phải mình ngang ngược chiếm đoạt mà trở thành khúc hòa tấu. Biểu của so với còn đói khát hơn.




      Mạc Tử Bắc vẫn luôn quan sát , bọn họ biết điên cuồng bao nhiêu lần vẫn dừng, cùng đều như thiêu đốt lẫn nhau, dấu vết đều in ấu người cả hai.




      Cơ thể của , trong hơi thở của cũng có của , cứ ôm lấy , biết là cứ quá đà khiến mệt mỏi nhưng mà vẫn nhịn được.




      Hơn bốn năm nhung nhớ, hôm nay nhất thời tham làm cũng tính là gì nhỉ?




      Ít nhất có cạn kiệt, ngờ cơ thể mình vẫn còn vất , vẫn còn rất tốt. Đàn ông sợ nhất là làm được nhưng tại xem ra cơ thể rất tuyệt. Bởi vì lại muốn rồi!




      Phục vụ Giản Tiểu Bạch giống như con mèo say cuộn mình ở trong lòng . vẫn chặt chẽ giống như xử nữ vậy, điều này khiến rất bất ngờ.




      hòa hợp về thể xác lừa được lòng mình, ! Thậm chí tiếc cùng Mai Thiếu Khanh đồng thời có được , là điên mất rồi, vì mà điên mất rồi.




      Nhìn thấy tỉnh lại, bỗng nhớ tới vết sẹo bụng rốt cuộc nhịn được hỏi: “Vết sẹo bụng em là chuyện gì xảy ra?”




      “À!” Giản Tiểu Bạch nghĩ câu đầu tiên lúc tỉnh lại là hỏi cái này, nhất thời cơ thể cứng ngắc biết trả lời như thế nào.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 87: Ôn lại chuyện cũ [3]




      Edit: Phong Vũ




      “Em làm phẫu thuật?” Mạc Tử Bắc nhớ lần trước khi bọn họ gần gũi bụng của còn rất bóng loáng, bây giờ lại có thêm vết sẹo, nhất định là trong mấy năm nay làm phẫu thuật.




      “Ờ!” Giản Tiểu Bạch giả ngu, muốn biết chuyện của Thiên Thiên. ghét , tên đàn ông thối này luôn hạ nhục , cho là cái loại phụ nữ đứng đắn. Cả đời cũng muốn biết đến tồn tại của Thiên Thiên để tiếc nuối cả đời.




      “Chuyện gì?” nắm lấy cái eo thon của mà truy vấn.




      Giản Tiểu Bạch qua quýt bịa cái lý do: “Tôi bị AIDS đấy. Hừ! Vừa rồi cũng bị lây bệnh rồi.”




      Mạc Tử Bắc nhịn được mỉm cười, cái miệng nhắn đáng ghét xem làm thế nào trừng phạt . xoay người hôn lên môi , cho nụ hôn đúng tiêu chuẩn dài mà cháy bỏng.




      được bậy! Em mà bị bệnh ấy hả?” giọng .




      phải rồi sao, tôi bị AIDS!” Giản Tiểu Bạch miệng mồm vẫn ác độc như vậy.




      sợ! Bị AIDS cũng muốn!” Trong giọng của tràn đầy vẻ cưng chiều.




      Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có chút mê muội, muốn ! Nhưng mà…




      “Lấy thân phận gì mà muốn tôi?!”




      “Chẳng lẽ em còn có thân phận nào thích hợp hơn cho hai người chúng ta sao?” Mạc Tử Bắc chau mày kiếm.




      “Tôi cái gì cũng làm, tôi bao giờ gặp nữa! Đại tổng giám đốc Mạc ngài tham dự bữa tiệc đêm nay, bỏ với nhân viên nữ của công ty khác, sợ ảnh hưởng tốt tới ngài sao?” hảo tâm nhắc nhở .




      Sau đó còn có thể cùng dễ chịu chuyện phiếm như thế mà cước đá bay thực khiến người ta bất ngờ.




      Thấy thời gian rạng sáng, Mạc Tử Bắc hôn cái : “Chúng ta nên lên rồi!”




      Tay siết chặt ở lưng lại : “Nhưng mà nỡ, vẫn còn muốn!”




      ra lời ái muội làm đỏ cả mặt: “Đồ lưu manh!”




      biết lời của có chút ý làm nũng, Mạc Tử Bắc nhịn được nở nụ cười. Có lẽ là thân thể được thỏa mãn nên tâm trạng của rất tốt.”




      Để trần như nhộng nghênh ngang vào toilet.




      Giản Tiểu Bạch thẹn thùng la to: “ mặc quần áo vào . Lão già lưu manh. ghê tởm.”




      cố ý lộ ra vẻ chán ghét, Mạc Tử Bắc ngược lại xoay người mà đối mặt với : “ đâu có thu em phí đâu, cứ nhìn , free đấy, tuyệt đối đẹp hơn Mai Thiếu Khanh!”




      Lời của làm cho Giản Tiểu Bạch bùng lửa giận, nhịn được ném cái gối lớn: “ chết !”




      “Ha ha.”




      Tiếng cười trầm thấp mà tươi mát từ trong miệng tràn ra, có thể thấy tâm trạng của rất tốt.




      “Đáng ghét quá.”




      Hai người bọn họ nhắc đến Mai Thiếu Khanh, bị hiểu lầm cảm giác chẳng hay ho chút nào. Nhưng cũng tính làm sáng tỏ hiểu lầm bởi vì qua đêm nay bao giờ muốn xuất nữa. muốn dẫn Thiên Thiên trốn , tuyệt đối xuất ở trong tầm mắt . căn bản thể kháng cự , mỗi lần đều bị tước vũ khí mà đầu hàng.




      Mạc Tử Bắc sau khi tắm rửa xong quấn khăn tắm ra, từng giọt từng giọt bọt nước lăn xuống từ khối cơ rắn chắc. Giản Tiểu Bạch trong lòng hừ lạnh: Đàn ông thối, đều đẹp mã như vậy.




      tám phần trăm là mê trai bị sờ đến.




      Đồ của bị xé rách rồi, có đồ làm sao ra ngoài đây?”




      Lại trận ảo não. Khuôn mặt nhắn rối rắm biết nên làm cái gì bây giờ.




      Nhìn thấy lông mày nhíu chặt, Mạc Tử Bắc vừa lau tóc vừa hỏi: “Sao vậy?”




      ôm chăn cẩn thận để lộ người ra ngoài. “Tôi làm thế nào mà ra ngoài đây?”




      Ý thức được vấn đề này Mạc Tử Bắc tà ác cười: “Đừng ra ngoài, em cứ trong phòng ở cả đời .”




      chết đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng.




      Bọn họ cũng là kỳ quái, nhìn cứ giống như đôi vợ chồng già trêu đùa nhau, cảm giác ấm áp này đột nhiên khiến mũi cay xè, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống.




      “Mạc Tử Bắc, đáng ghét!” cảm thấy ủy khuất khổ sở. Tối nay xem là cái gì? Ôn lại chuyện cũ sau năm năm ư? Chỉ là ở vô hình trung ở dưới tình huống quan hệ ràng với mà bị ăn sạch , còn hiểu lầm là tình nhân của Hùng Lập Tân.




      “Làm người tình của ! Tiểu Bạch!” vẫn nghiêm túc hỏi .




      cũng tiếc sở hữu cùng với Mai Thiếu Khanh, thấy mình như thế là nhượng bộ lắm rồi.




      “Tôi làm người tình của bất cứ kẻ nào, nhớ cho kỹ, chẳng những mà là bất cứ kẻ nào. Tối nay xem như là ngoài ý muốn, chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”




      Giản Tiểu Bạch hạ quyết tâm để tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc cũng như cuộc sống của . Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, sau này xảy ra nữa, tự an ủi mình.




      Trong con ngươi đen của Mạc Tử Bắc chớp động tinh quang, ánh mắt dạo qua vòng, nở nụ cười tà ác: “Vừa rồi lúc em ngủ, chụp hết tất cả ảnh em nude rồi. Nếu em làm người tình của đừng trách đưa ảnh này cho Mai Thiếu Khanh xem!”




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi bất chấp mình còn trần truồng nhảy xuống giường lao qua, chân trái còn chưa lành lại nóng vội khiến toàn thân lung lay, lúc sắp ngã xuống được Mạc Tử Bắc phen đỡ lấy .




      Nào ngờ bởi vì kinh hoảng quá mà cẩn thận cũng kéo luôn cái khăn tắm quấn quanh người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc cười to: “Lần này đùa giỡn lưu manh phải là mà là em tự mình đùa giỡn lưu manh đấy nha!”




      giễu cợt làm cho Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt: “, là đồ khốn!”




      gần như chỉ biết mắng câu này, gần như căng thẳng đến cũng ràng.




      Mạc Tử Bắc ôm , thân mình trắng mịn của hai người tựa vào nhau, cười to: “ làm chuyện càng khốn nạn hơn, lần này là do em xúi !”




      vừa mới tắm xong cả người tỏa ra mùi hương sữa tắm tươi mát. ôm , lại phen “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” mới chịu buông ra.




      Sau khi thở hồng hộc, Giản Tiểu Bạch mệt đến còn chút sức lực. Buồn ngủ đến cái gì cũng muốn nghĩ.




      Mạc Tử Bắc mắt nhìn vừa bị mình cho ăn no, trong đôi mắt đầy sủng nịch cũng chợt lóe lên vẻ đơn. hiểu mình vì sao lại muốn ép dạ cầu toàn, vì sao lại phải này nhiều như vậy?




      Ý thức được tầm mắt nóng cháy dừng ở người mình, trái tim Giản Tiểu Bạch lại hồi kinh hoàng. lại lần nữa xuống địa ngục, căn bản quên mình nhảy xuống giường là vì cái gì.




      Nhớ tới chụp ảnh mình nude, liền nổi trận lôi đình: “ mau xóa ảnh cho tôi. Mạc Tử Bắc, đừng để hận !”




      “Hận cũng xóa! Em cứ hận .” mặt là cái vẻ chẳng hề để ý khiến Giản Tiểu Bạch chán nản.




      Biết uy hiếp cũng được dứt khoát từ bỏ.




      Bộ váy dài màu đỏ của , tính tự mình tìm nó, cũng chẳng có cách nào chỉ có thể tìm nó để mặc thôi, dù sao có váy chả lẽ mặc gì mà ra ngoài sao? Vậy đời này còn còn phải sống hay .




      “Tiểu Bạch! Làm người tình của !” Mạc Tử Bắc lại .




      “Làm con khỉ ấy! Mạc Tử Bắc, tôi chết cũng làm người tình của !” còn mạnh miệng chứ ra trong lòng kinh hoàng rối rắm thôi. “Có thứ , đừng hòng, tôi quan tâm!”




      “Em!”




      “Dù sao tôi cũng phải chỉ có mình , đàn ông còn nhiều mà! Thân thể đẹp khả năng của có thể thế nào chứ?” chống nạnh khiêu khích nhìn , tính hạ thấp mình để chọc giận .

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 88: Trở lại bữa tiệc




      Edit: Phong Vũ




      “Em!” Trong mắt Mạc Tử Bắc lên vẻ thống khổ, trái tim co thắt từng cơn, đau đến chịu nổi. làm việc đó với nhiều gã khác, điều này khiến trái tim đau đơn thôi.




      “Đừng nữa!”




      hy vọng mình biết gì cả. Tuy rằng là tự lừa dối mình nhưng vẫn hy vọng mình biết gì hết. Trong đầu lại lên hình ảnh sớm nắng chiều mưa cùng nhiều gã khác trái tim lại đau đớn, gương mặt cũng xụ xuống.




      “Vì sao được ?” Giản Tiểu Bạch càng tàn sát bừa bãi, đây muốn bị người đàn ông này khống chế: “Những người đó so với đều mạnh mẽ hơn, tưởng là ai, là cái đồ cuồng tự kỷ!”




      Miệng lưỡi của kiêng dè gì khiến Mạc Tử Bắc rất là tức giận, trong lòng lại vẫn đau đớn, khổ sở, gần như hít thở thông. Gương mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cái. Như là hạ quyết tâm cắn răng, xoay người đến trong ngăn tủ tìm bộ đồ quẳng ra cho : “Mặc vào rồi , tôi muốn thấy em nữa!”




      Lời lạnh lùng của khiến Giản Tiểu Bạch biết giận, chẳng lẽ mưu kế của hiệu quả? Cũng đùa quá trớn chứ, vừa rồi ràng thấy đáy mắt chợt lóe qua tia thống khổ, trái tim trong nháy mắt cũng siết lại thậm chí thiếu chút nữa thốt ra là cho tới bây giờ chỉ có người đàn ông là .




      Tại sao đàn ông có thể chơi đùa với rất nhiều phụ nữ mà phụ nữ lại thể? Chẳng lẽ về lý luận chơi đùa cũng được sao?




      “Được thôi!” Giản Tiểu Bạch cũng nghiêm trang, lạnh nhạt : “ trả ảnh lại cho tôi, tôi rời khỏi tầm mắt của . Tuyệt đối bao giờ xuất trong tầm mắt của nữa.”




      Mục đích của là muốn lấy tấm ảnh bằng cũng chẳng xỉ nhục mình làm gì?




      có ảnh gì hết, tôi thuận miệng thôi.” Mạc Tử Bắc chán ghét nhìn cái, từ trong ngăn tủ lấy ra bộ tây trang mới nhanh chóng mặc vào, thắt cravat. lại trở về với cái bộ dạng bên ngoài chỉnh chu còn bên trong khó dò đó.




      Giản Tiểu Bạch khoác bộ đồ đưa lên người mà cứ có cảm giác là lạ rồi nhặt giầy lên xỏ vào. Ở thảm vẫn còn rải rác quần áo của và của . Tuy rằng rách nhưng nhìn qua lại càng ái muội. Chăn mền xộc xệch đổ xuống dưới, trong phòng tràn ngập mùi ái muội sau hoan ái làm cho người ta đỏ mặt.




      Lén liếc mắt đánh giá cái, phát bày ra bộ mặt còn lạnh hơn cả băng Bắc Cực. lướt qua ra ngoài chờ ở cạnh cửa phòng tổng giám đốc.




      Mạc Tử Bắc từ phía sau tới, ấn mật mã mở cửa.




      Giản Tiểu Bạch lập tức ra ngoài, hai người đều rất trầm mặc ai năng gì. Giản Tiểu Bạch đến thang máy của nhân viên bấm nút xuống, còn Mạc Tử Bắc lại lên cái thang máy chuyên dụng khác. Hai người mỗi người ngã, điều này khiến lòng Giản Tiểu Bạch càng ngột ngạt.




      lại để ý tới , vừa rồi còn cùng “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” vậy mà mới lát sau lại làm như biết. đáng ghét. Cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng, cảm thấy cơn giận tích tụ trong bụng mình sắp nổ đến nơi rồi.




      Lúc này đây phản ứng của Mạc Tử Bắc lại giống như đùa mà trái lại cùng phân giới hạn, bảo trì khoảng cách với .




      Thang máy nhanh chóng lên đến tầng thượng, cũng may Hùng Lập Tân vẫn còn chờ , Giản Tiểu Bạch xấu hổ : “Xin lỗi Hùng, để phải đợi lâu.”




      Hùng Lập Tân nhìn đồng hồ: “ gần nữa tiếng đúng là ngắn .”




      Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, biết Hùng Lập Tân nhất định là nghi ngờ quan hệ giữa và Mạc Tử Bắc. nam nữ vào lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu bỏ , đến khi tiệc sắp tàn mới trở về, vẻ mặt còn mệt mỏi ửng đỏ như vậy trông cũng rất ái muội, cần giải thích người sáng suốt cũng nhận ra.




      Lúc này Mạc Tử Bắc từ cửa tiến vào, ánh mắt sắc sảo đảo quanh vòng, vẻ mặt trầm bá đạo, đặc biệt khi nhìn đến Hùng Lập Tân đáy mắt lại lên vẻ khinh thường.




      Hùng Lập Tân hiểu vì sao mới ra ngoài chuyến mà hai người bọn họ đều trở nên quái lạ như vậy. Hơn nữa Mạc Tử Bắc còn đổi quần áo khác, Tiểu Bạch mặt mũi ửng đỏ, tóc tai rối tung thả bù xù sau lưng.




      “Hai người có việc gì chứ?” ta lại hỏi lần nữa.




      Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Bọn em vốn có chuyện gì mà, thôi Hùng, chúng ta về !”




      thể ở trong này nữa, cảm giác cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ánh mắt sắc bén của Mạc Tử Bắc bắn lại khiến rất sợ hãi, gã đó quái đản, vừa rồi là vẻ mặt, tại lại biến thành vẻ mặt khác khiến người ta dò ra.




      “Ừ, nếu chờ em lâu rồi.” Hùng Lập Tân buông chén rượu trong tay đứng lên: “Có muốn chào Mạc tiếng ?”




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Khỏi , ta bận lắm, chúng ta thôi!”




      vội vàng được vài bước rồi ở cửa chờ Hùng Lập Tân, Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng hai người khoác tay nhau rời mà trong lòng lại dâng tràn lo lắng. vẫn cảm thấy quan hệ giữa và Hùng Lập Tân bình thường. đuổi theo mà chỉ đưa mắt nhìn hai người ra ngoài.




      Tiệc tàn được nửa, Doãn Đằng Nhân cùng tán gẫu vui vẻ với mấy mỹ nữ, nhìn ta bị mấy mỹ nữ vây quanh mà nhịn được lắc đầu.




      Tina tới: “Tổng giám đốc, lâu quá vậy, mọi người đều chờ , giám đốc rất nhiều xí nghiệp lớn chờ gặp mặt chúc mừng đấy.”




      “À! Biết rồi, chúng ta !”




      theo Tina qua chạm mặt nâng chén với từng người. Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng chú ý tới , đẩy chúng mỹ nữ ra tới: “Mạc, cậu lâu quá, tớ cũng chờ được muốn đây!”




      “Tiểu tử cậu mà cũng chờ mình sao? Mình thấy cậu thích quá chứ, nhiều mỹ nữ ở bên cạnh như vậy, tiểu tử cậu đẹp chết mới là lạ.”




      “Hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười ôm vai Mạc Tử Bắc qua bên: “Cậu ăn Giản đó chưa?”




      chết !” Mạc Tử Bắc chỉ biết ta miệng chó phun ra được ngà voi.




      “Đừng thẹn thùng nữa mà, chúc mừng cậu nha! Nhiều năm phụ nữ vậy rồi, tối nay cuối cùng cũng kết thúc đời thái giám.” Doãn Đằng Nhân cười so với còn vui vẻ hơn.




      “Nhân! Mình muốn thu mua Phong Trì!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên nghiêm túc hẳn.




      “Vì sao?” Doãn Đằng Nhân hiểu.




      vì sao hết chỉ là muốn thu mua thôi!” Mạc Tử Bắc híp mắt lại, ai hiểu trong lòng tính cái gì.




      “Nhưng mà trước mắt hợp tác với Phong Trì phải là rất tốt sao? Sao cậu lại muốn chen chân vào giới quảng cáo? Mình hiểu nổi cậu, dã tâm của cậu đúng là lớn quá đấy!”




      “Việc này vẫn chưa nghĩ ra cụ thể hành động như thế nào, chỉ là đêm nay mình chợt nghĩ tới thôi!” Mạc Tử Bắc muốn chịu nổi việc Hùng Lập Tân có quan hệ tốt với Giản Tiểu Bạch, muốn chỉnh chết công ty người ta nhưng thực tế ghen tị đến phát cuồng.




      Đêm khuya được Hùng Lập Tân đưa về đến nhà, Giản Tiểu Bạch mệt đến sức lên lầu cũng có. Sau cơn miệt mài thân mình xụi lơ giống như sợi bún.




      Vừa vào cửa bóng người cao ngất tuấn dật đứng ở cửa. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ thiếu chút nữa lại từ cầu thang lăn xuống.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 89: Kinh ngạc ngừng




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch có chút lắp bắp hỏi: “ Thiếu Thiếu Thiếu Khanh, còn chưa ngủ sao?”




      đợi em!” Mai Thiếu Khanh cất giọng thản nhiên nghe ra cảm xúc gì.




      Giản Tiểu Bạch lại khiếp sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh. cứ luôn xuất quỷ nhập thần mà sao cứ có cảm giác như có lỗi với Mai Thiếu Khanh, dường như có chút chột dạ xấu hổ : “Thiên Thiên được Lâm Hiểu Tình đón rồi, còn em tham dự bữa tiệc của công ty.”




      biết!” Mai Thiếu Khanh giúp mở cửa.




      biết? Sao biết?” Giản Tiểu Bạch cũng nhớ gì với hay .




      Mai Thiếu Khanh sửng sốt: “À! biết là em có việc cho nên mới về trễ như vậy, nghỉ ngơi sớm !”




      muốn lại thôi, cũng gì thêm bởi vì chính cũng biết có muốn hay .




      “Uhm! Em muốn tắm cái , mệt chết mất!” Giản Tiểu Bạch nhàng thở ra, có tra hỏi bức cung, vậy là vẫn vui vẻ. “ có chuyện gì sao?”




      Giản Tiểu Bạch bình đựng nước rót ly nước, cổ họng khát muốn chết lại có uống chút rượu, cả đêm còn đổ mồ hôi vô số lần nên cần phải bổ sung lượng nước.




      có!” Mai Thiếu Khanh quyết định . Nhưng ánh mắt sắc bén cũng bỏ sót những dấu ô mai xanh tím giăng khắp nơi cổ , trong mắt lên tia sáng dễ phát . “Đêm nay em ở với ta sao?”




      Giản Tiểu Bạch cả kinh trợn tròn mắt, lời làm cho quá đỗi ngạc nhiên, hại cẩn thận mà bị sặc nước.




      chật vật che miệng lại, khó chịu ho khan. Vẻ mặt xấu hổ cùng biết làm sao: sao Thiếu Khanh lại biết nhỉ.




      quan tâm đưa khăn tay lên, Giản Tiểu Bạch bị sặc đến trào nước mắt, đối diện với đôi mắt sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu lau nước mắt nước mũi.




      “Bị sắc đúng là khó chịu.”




      biết lấy cớ chuyển hướng đề tài nên chỉ thân thiết nhìn sắc mặt hồi lâu sau đó : “Em vẫn còn nhớ ta sao?”




      “Ớ!” Lần đầu tiên đối diện với vấn đề này, Giản Tiểu Bạch biết mình nên giải thích thế nào. “ Thiếu Khanh, biết em em em ra cũng phải muốn ở cùng ta mà.”




      Mai Thiếu Khanh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn , Giản Tiểu Bạch thấy mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cũng hiểu mình giải thích rất yếu ớt vô lực bởi vì ánh mắt thâm sâu như thế đủ để nhìn thấu mọi thứ. biết mình thể qua được mắt . vẫn biết tâm tư nhưng càng bị người khác nhìn thấu càng thấy kinh khủng và xấu hổ. Loại chuyện này hy vọng bị bất kỳ ai nhìn thấu.




      “Nếu em muốn ở bên ta!” rất chậm, hề chớp mắt nhìn chằm chằm mắt .




      Giản Tiểu Bạch chỉ thấy trái tim đập bịch bịch ngừng, chờ mong lời tiếp theo của .




      rất vui!”




      Giản Tiểu Bạch sửng sốt. “ Thiếu Khanh, em có!”




      Trong đầu lại lên gương mặt tuấn dật đó làm cho nhịp tim Giản Tiểu Bạch nhất thời loạn nhịp, khỏi nghĩ đến cảnh triền miên muốn rời bỏ, luyến tiếc khó rời vừa rồi của cùng Mạc Tử Bắc. Sau năm năm cơ thể bọn họ lại cọ vào nhau tóe lửa, đúng là có ngờ tới cũng có cách nào khống chế.




      Nụ hôn nồng cháy, đôi môi ấm áp, hơi thở nóng rực còn cả thân hình to cao của khiến trầm mê, tự chủ được mà mê mệt! được nghĩ nữa, mặt của thoáng chốc đỏ bừng, cố gắng kéo suy nghĩ về lại, muốn để cái tên đó đảo loạn cuộc sống tại của mình.




      ta vì em mà cấm dục hơn bốn năm!” Lời Mai Thiếu Khanh ra làm Giản Tiểu Bạch kinh ngạc thôi.




      “Cái gì?”




      Mai Thiếu Khanh lại nghiêm túc : “ ta vì em mà cấm dục hơn bốn năm.”




      “Sao biết?” Giản Tiểu Bạch ngây người, biết hay .




      cần quan tâm làm sao mà biết, ta vẫn có người phụ nữ khác, đây mới là . Em có muốn ở bên ta hay phải do chính em quyết định, còn Thiên Thiên nữ, chẳng lẽ em muốn Thiên Thiên cả đời biết ba mình là ai sao?”




      Những lời sau đó Giản Tiểu Bạch nghe được, chỉ nghe thấy Mạc Tử Bắc vì cấm dục hơn bốn năm? Ham muốn của đàn ông dục dường như là chuyện rất khó tin cũng phải ai cũng giống như Thiếu Khanh lục căn thanh tịnh.




      ngơ ngác, tập trung ánh mắt vào điểm nào đó, hoảng hốt khiến người ta lo lắng. gương mặt Mai Thiếu Khanh vẫn là vẻ lạnh nhạt, dường như sau khi ra chuyện này sau, tâm trạng của thoải mái hơn rất nhiều.




      “Tiểu Bạch!” giọng gọi .




      Giản Tiểu Bạch dần dần tìm về tiêu cự, sững sờ nhìn . “ ?”




      Mai Thiếu Khanh gật đầu.




      sắp phải rồi.” Trong giọng của chứa chút đơn. Lời sau đó càng làm cho Giản Tiểu Bạch kinh ngạc khó có thể tưởng tượng.




      ?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu: “ muốn đâu?”




      muốn rời khỏi đây thời gian. Em trưởng thành rồi, biết ta tổn thương em. Vậy là đủ, sứ mệnh của hoàn thành. Em cũng cần phải có cuộc sống của mình.”




      “?”




      Lời lại làm sửng sốt, hôm nay làm sao vậy?




      Thiếu Khanh, đừng mấy câu đầu đuôi như vậy. Em hiểu , biết cái gì. tại em phát em hề hiểu . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao cứ mấy câu mà em chẳng hiểu gì hết vậy?”




      Mai Thiếu Khanh lại nở nụ cười, lần đầu tiên cười thoải mái đến như thế, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng dường như còn lạnh lùng như trước mà chỉ có sủng nịch và dịu dàng mà thôi. “Em cần hiểu. Em chỉ cần biết rằng thế giới này em chỉ có mình, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình. Em có rất nhiều thiên thần bảo vệ, mọi người cũng đều giúp em. Mạc Tử Bắc, người đàn ông này rất thích hợp với em. Có lẽ hai người cần thời gian rất dài mới xích lại để hiểu về nhau. Đáng tiếc có thời gian, chỉ có thể bảo vệ em đến đấy.”




      muốn đâu?” Giản Tiểu Bạch vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay : “ Thiếu Khanh, muốn đâu?”




      đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, trong lòng có chỗ nào để nương tựa. Mai Thiếu Khanh ung dung cười: “ muốn trở về! Có điều trở về gặp em!”




      ra chính cũng biết mình có cơ hội trở về hay .




      về đâu?” Bọn họ đều là nhi, có thể về đâu chứ?




      “Về nơi mà đến, tại cần phải trở về.” vốn muốn , cũng biết ra đối với cũng có gì hay. Nhưng muốn lại dùng lời dối thiện ý để gạt bởi vì lần này muốn lâu, biết còn có thể có cơ hội trở về hay , cũng biết còn có thể gặp lại hay . Trong lòng nắm chắc cũng có tự tin.




      “Nơi đến?” Giản Tiểu Bạch càng mù mịt. “Vì sao em chưa bao giờ biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? sốt đến hồ đồ rồi hả?”




      xong tay liền đưa lên lông mày . Mai Thiếu Khanh bắt tay , nở nụ cười. Hôm nay là ngày mà cười nhiều nhất kể từ lúc chào đời tới nay!




      sao, rất tỉnh táo. Tối nay chúng ta tạm biệt, sáng mai ngay. Phòng lầu em trả lại giúp nhé!”




      “Trả lại?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi, lần trước học cũng trả phòng, bây giờ lại muốn trả phòng là sao? Chẳng lẽ muốn từ nay về sau ra khỏi cuộc đời sao?




      được! cho em rốt cuộc sao lại thế này? Thiếu Khanh rốt cuộc làm sao vậy? muốn đâu? Vì sao em lại thấy sợ hãi thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? đừng làm em sợ có được ?”




      Mai Thiếu Khanh lại cười kéo vào lòng, vòng tay rất ấm áp. “ của Tiểu Bạch ngốc nghếch có lý tưởng của mình, muốn tìm lý tưởng của thôi.”




      cố gắng chuyện mình phải vui vẻ chút nhưng trong giọng vẫn có chút thương cảm. vốn muốn cái gì cũng cứ như vậy im lặng bỏ , cũng như năm đó im lặng mà đến. Bởi vì bỏ được, bởi vì chút khó rời xa trong lòng mà vi phạm kỷ luật.




      “Ở đây thể có lý tưởng sao?” Giản Tiểu Bạch hiểu.




      “Đừng hỏi nữa!” Mai Thiếu Khanh giống người cả vỗ bả vai của an ủi . “ còn có thể trở về mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :