1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 75: Tự mình đưa chi phiếu [1]




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc nhanh chóng nghiêng mình nhưng vẫn bởi vì phản ứng hơi chậm mà tay áo bị cắt đường, cũng may là bị thương.




      Con dao lập tức quay trở lại trong tay người đàn ông đeo mặt nạ, Mạc Tử Bắc kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, xác định có ý ̣nh hại mình thì cũng bình tĩnh lại.




      Tự đáy lòng khen ngợi: “Thân thủ tệ.”




      Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn tao nhã đứng ở cạnh cửa, cúi đầu lên tiếng: "Cảm ơn!".




      Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy đây giống như là cảnh cáo, hai người đột nhiên trở nên rất khách khí. Rõ ràng là hắn đến cảnh cáo , nhưng lại biết mình đã đắc tội với ai, chẳng lẽ là bởi vì nhiều năm trước nay đã bị tìm tới cửa? Hay là cũng nên giống Doãn Đằng Nhân thuê về một vệ sĩ nhỉ?




      "Tôi hiểu được tổn thương người khác nữa là có ý gì? Tôi chỉ nhớ tôi lâu có người phụ nữ nào thôi". Mạc Tử Bắc cảm thấy rất vô tội.




      " phải năm năm, là bốn năm bảy tháng ba ngày". Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên lạnh lùng đưa cho câu trả lời chính xác.




      Mạc Tử Bắc tự chủ được sửng sốt, vẻ mặt khó tin: " điều tra tôi?"




      Chính cũng nhớ cụ thể số ngày mà mình có phụ nữ, thế mà người đàn ông đeo mặt nạ quỷ dị này có thể tính chuẩn như vậy, khiến rất hoảng sợ. có gì để .




      "Tôi chỉ muốn cho biết, đừng làm những chuyện tự rước lấy nhục. Tôi có thể giết , nhưng phải bây giờ". Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, lui về phía sau từng bước rồi đóng cửa lại.




      Trong phòng ngủ chỉ còn lại Mạc Tử Bắc, ngây ngốc sững sờ đứng bất động, khi cửa bị đóng lại mới đột nhiên giật mình đuổi theo, nhưng chẳng còn lấy bóng người, người đàn ông quỷ dị kia sớm biến mất.




      Quay lại ban công, nhìn xuống dưới lầu, nhưng đợi lâu mà cũng thấy bóng dáng người đàn ông đeo mặt nạ rời . thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi hay , hoặc là vừa rồi là nằm mơ. Người đàn ông kia là Spider Man sao? Võ nghệ cao cường?




      Tất cả mọi thứ như truyện thần thoại kỳ lạ vậy.




      Giản Tiểu Bạch muốn vệ sinh nhưng lại biết Mai Thiếu Khanh ở đâu, đành phải tự mình xuống giường nhảy lò cò vào toilet.




      Thiên Thiên cũng ngủ, Mai Thiếu Khanh sau khi cơm nước xong liền rời khỏi, đến giờ cũng thấy mặt, ấy giận rồi sao? Bởi vì từ chối? Nhưng mà vì sao lại cầu hôn chứ?




      Thật phức tạp.




      Khi ra khỏi toilet thì Mai Thiếu Khanh mở cửa tiến vào. thay một bộ quần áo màu kem, trông tràn đầy sức sống.




      Trông thấy Giản Tiểu Bạch dùng chân chuẩn bị vào phòng ngủ thì hai lời, lên ôm lấy : "Xin lỗi em, phải đến phòng khám có chút việc".




      "Á! Thiếu Khanh". Giản Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của , ràng là đẹp trai tuyệt nhiên thua gì Mạc Tử Bắc nhưng vì sao lại thể nảy sinh tình cảm nam nữ với ?




      "Em lại gây thêm rắc rối cho ".




      cảm thấy rất áy náy.




      "Đừng như vậy". Mai Thiếu Khanh đưa tới phòng ngủ. " chăm sóc em là chuyện nên làm, cho dù em đồng ý kết hôn với thì cũng chăm sóc em cả đời".




      "Kết hôn?" Giản Tiểu Bạch trực giác đầu óc lại bắt đầu kêu ầm ầm, nín thở hỏi: " muốn kết hôn với em sao?"




      đột nhiên giương mắt nhìn , đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.




      Mai Thiếu Khanh mỉm cười với như một vương tử.




      "Em có thể coi đó là chuyện đùa, cũng có thể coi đó là . Nếu có ngày em muốn kết hôn, nhưng lại tìm được người thích hợp, lúc đó hãy nhớ kỹ là một lựa chọn tệ".




      Giọng nói của Mai Thiếu Khanh nhàng nhưng lại kiên định.




      Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hạ mí mắt, trong đầu trống rỗng, trong lòng dường như có cảm giác kỳ lạ rất lâu thể tan .




      Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn.




      "Ngủ , chúc em ngủ ngon!"




      đứng dậy rời , trước đó còn quay lại nhìn một cái thật sâu.




      Cơ thể Giản Tiểu Bạch cứng đờ, mở to hai mắt. Lần đầu tiên hôn , trực giác cho biết là điên rồi. hôn lên trán của rất tự nhiên, tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại thấy thế nào cũng rất bối rối, rất xấu hổ.




      Một đêm mất ngủ.




      Bởi vì chân bị trật nên chỉ có thể xin Hùng Lập Tân cho nghỉ phép. Sau khi biết bị trật chân, ta ngay lập tức bảo vợ Lâm Hiểu Tình đến thăm hỏi .




      Thiên Thiên được Mai Thiếu Khanh đưa đến nhà trẻ, mình lò cò ra mở cửa. Qua đêm, dường như đau nữa nhưng vẫn còn sưng đỏ.




      Lâm Hiểu Tình vào, khi thấy phải lò cò đau lòng, lại nhịn được mà trêu ghẹo: "Cậu trở thành Thiết Quải Lí* rồi đấy, nữ Thiết Quải Lí."




      * Tìm hiểu thêm về nhân vật Thiết Quải Lí ở đây




      http://vi.m.wikipedia.org/wiki/Thiết_Quải_Lý




      Giản Tiểu Bạch cười ngốc nghếch.




      "Nếu thật sự là Thiết Quải Lí thì cũng tồi, có thể đổi tới đổi lui, khỏi cần phải chịu đựng những đau khổ của trần gian".




      Hai người liếc nhìn nhau cái rồi phá lên cười.




      " mau, tại sao cậu lại thế này?" Lâm Hiểu Tình tin bất cẩn bị ngã.




      Sắc mặt Giản Tiểu Bạch tối sầm lại, trong lòng thoáng qua tia lo lắng, cúi đầu nói: "Mình gặp lại người đó!"




      "Hả?" Lâm Hiểu Tình khó hiểu.




      "Ai cơ?"




      "Ba Thiên Thiên."




      Lâm Hiểu Tình cả kinh há to miệng.




      " ta cũng nhận ra cậu?"




      "Ừ!" Giản Tiểu Bạch cũng nghĩ mãi ra, tại sao ta vẫn còn nhận ra mình. " ta nhận ra mình, hơn nữa xem ra là còn nhớ rất , chỉ liếc mắt cái liền nhận ra mình. Khó chịu nhất chính là ta lại là tổng giám đốc Duy Bạch, mình đã hứa với Hùng đến bàn chuyện làm ăn nhưng mình chắc sẽ thành công, mình cũng muốn . Mình sợ ta."




      Chỉ khi đối mặt với Lâm Hiểu Tình, mới có thể yên tâm thả gánh nặng trong lòng xuống, có lẽ bởi vì hai người cùng là phụ nữ. Mấy năm này, tình cảm giữa và Lâm Hiểu Tình càng ngày càng tốt, thân chẳng khác nào chị em.




      "Hình như có chút nan giải, ta còn nhận ra cậu, có lẽ cũng là một chuyện tốt". Chuyện gia tình Lâm Hiểu Tình bắt đầu giúp phân tích.




      “Đàn ông là loại động vật mà. Nếu vẫn còn nhớ cậu thì theo kinh nghiệm của mình, mình cảm thấy có khả năng là ta vẫn chưa quên cậu. Nếu một người phụ nữ có thể khiến một người đàn ông thể quên được thì người phụ nữ đó nhất định khắc vào trong lòng người đàn ông đó rồi".




      "Ui! Mình cũng nữa, tóm lại mình thể quên những nhục nhã mà ta đã gây ra cho mình, cả đời này mình cũng tha thứ cho ta". Giản Tiểu Bạch hạ quyết tâm chạm mặt với Mạc Tử Bắc.




      ---------




      Văn phòng tổng giám đốc Duy Bạch.




      Mạc Tử Bắc xoa thái dương đau nhức.




      Đêm qua mất ngủ là bởi vì chuyện lúc chiều, cũng là bởi vì người đàn ông đeo mặt nạ lúc tối, đã suy nghĩ đêm nhưng cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai. Lại còn việc ông già Ôn đó nằm viện, đêm khuya mẹ gọi điện thoại đến hỏi xem có thể đến thăm .




      chút khách khí từ chối nhưng trong lòng lại là mảnh hoang vắng.




      Nghĩ đến Giản Tiểu Bạch, lại thấy tự mình đưa chi phiếu có vẻ chân thành hơn, liền nhấn số điện thoại gọi Tina.




      Tina nhận được tiếng chuông, liền gõ cửa tiến vào: "Tổng giám đốc có gì dặn dò?"




      "Mạc Tử Bắc tôi nghĩ rồi, vẫn quyết định tự mình đến công ty truyền thông Phong Trì, đem chi phiếu ký cho tôi .”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 76: Tự mình đưa chi phiếu [2]




      Edit: Lăng Tử Nhi.




      Beta: Phong Vũ




      Tina sửng sốt rồi lập tức gật đầu: "Vâng, Tổng giám đốc, tôi sẽ làm."




      “Cảm ơn.”




      Mạc Tử Bắc suy nghĩ đêm vẫn thấy mình tự sẽ tốt hơn, thứ nhất là thể hiện được lòng thành, thứ hai là lo cho cái chân của Giản Tiểu Bạch.




      Tina nhìn Mạc Tử Bắc toàn thân tây trang sẫm màu, dáng người tuấn rắn rỏi, gương mặt góc cạnh ràng, đôi mắt xa xăm nhưng chưa từng để vào mắt làm khỏi chạnh lòng. Người đàn ông Phương Đông mê người này phải là của , ngồi ở ghế khách cảm thấy rất thất vọng, mất mát xoay người ra ngoài. Ưu điểm lớn nhất của Tina chính là công tư rõ ràng, đây cũng một trong những lý do Mạc Tử Bắc bằng lòng tuyển dụng .




      Mạc Tử Bắc sau khi ký một số văn kiện cầm chi phiếu đến Phong Trì.




      Hùng Lập Tân ngờ tổng giám đốc Duy Bạch đã ́ch thân đến lại còn cầm theo một tấm chi phiếu mệnh giá lớn. Hùng Lập Tân nhìn người đàn ông trầm bá đạo ngồi sofa ở phòng khách, quanh thân ta tản ra ánh sáng quyến rũ mà nguy hiểm.




      ta mỉm cười từ chối: "Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Mạc, chút tiền thuốc men đó tôi trả là được rồi, nhân lúc tổng giám đốc Mạc đã tự mình đến đây tôi cũng muốn hỏi một chút, biết kế hoạch hợp tác của chúng ta có được thông qua ?"




      Mạc Tử Bắc do dự trong chốc lát rồi nheo mắt lại, bí hiểm : "Có thể thông qua, nhưng tôi có điều kiện."




      Điều kiện này cũng là mới được hình thành trong lòng.




      " Mạc xin cứ nói". Hùng Lập Tân biết muốn về chuyện gì, trong lòng khỏi có chút lo lắng.




      "Tôi muốn mượn Giản thời gian, biết ý Hùng đây thế nào?" Mạc Tử Bắc vẫn thể thoát khỏi đầm lầy mà Giản Tiểu Bạch kéo vào.




      "Tiểu Bạch?" Hùng Lập Tân rất ngạc nhiên.




      Mạc Tử Bắc nghe thấy ta gọi Tiểu Bạch thân thiết như vậy trong lòng rất khó chịu. " Hùng có quan hệ rất tốt với Giản nhỉ?"




      "À!" Hùng Lập Tân lịch sự cười. "Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt."




      Tiểu Bạch là bạn cùng phòng với vợ xinh đẹp của ta. Mối quan hệ này có thể xem là rất tốt chứ. Hùng Lập Tân chút lảng tránh nhưng Mạc Tử Bắc xem ra rất là khó chịu.




      lạnh giọng hỏi: " Hùng nỡ sao? Nếu Hùng đồng ý, vậy thì tương lai tất cả quảng cáo của Duy Bạch đều có thể giao cho Phong Trì triển khai. Chắc chắn như vậy."




      Nhưng Hùng Lập Tân lại mỉm cười, cũng để ý: "Chuyện này tôi cũng có quyền quyết định, phải xem Tiểu Bạch có muốn hay nữa."




      " ấy đồng ý!" Mạc Tử Bắc rất ràng.




      "Tại sao?" Hùng Lập Tân kìm được hỏi.




      "Bởi vì..." Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa là thốt ra nhưng vẫn kịp thời rút lại. "Tôi muốn biết số điện thoại của ấy, có thể chứ?"




      Hùng Lập Tân bắt đầu đề phòng.




      " Mạc muốn…?"




      "Quan tâm chút thôi, dù sao thì cũng là ngã ở Duy Bạch, tôi nên có trách nhiệm. Hơn nữa tôi cũng muốn tự mình tới cửa đưa chi phiếu trò chuyện đôi câu biểu thị tâm ý của tôi". Mạc Tử Bắc rất đường hoàng.




      Hùng Lập Tân cũng biết nói số điện thoại của Giản Tiểu Bạch cho biết cũng sao. Mạc Tử Bắc đứng dậy cáo từ. Hùng Lập Tân cũng tiện thêm gì nữa.




      Giản Tiểu Bạch vui vẻ trò chuyện với Lâm Hiểu Tình thì bị một bản nhạc chuông điện thoại dễ nghe làm giật mình, mở di động ra nhìn thì là một dãy số lạ.




      "Alo?" Giản Tiểu Bạch nhấc máy.




      Bên kia im lặng trong chốc lát rồi truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Tiểu Bạch, ừm, là Mạc Tử Bắc".




      Giản Tiểu Bạch vừa nghe đến cái tên Mạc Tử Bắc thì sắc mặt lập tức trắng bệch, sao lại biết số điện thoại của chứ, cũng quá thần thông quảng đại rồi, phải làm sao đây? Giản Tiểu Bạch ngay lập tức giả ngu: " gọi lộn số rồi, tôi phải Tiểu Bạch, cũng biết người nào tên Mạc Tử Bắc cả."




      Cúp máy, Giản Tiểu Bạch chưa hết kinh hồn vỗ vỗ ngực.




      "Sao vậy?" Lâm Hiểu Tình khó hiểu hỏi, còn tưởng rằng gặp quỷ.




      " ta!" Giản Tiểu Bạch chỉ chỉ điện thoại khẽ nói, trong giọng nói rõ ràng vẫn còn hoang mang.




      "Ai cơ?" Lâm Hiểu Tình sửng sốt rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.




      " ta gọi cho cậu?"




      "Mình biết tại sao ta lại biết số điện thoại của mình". Giản Tiểu Bạch lo sợ, biết phải làm sao: "Suýt nữa bị ta hù chết mất."




      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.




      "Lại gọi tới, phải làm sao bây giờ?" Giản Tiểu Bạch lo lắng nắm lấy tay Lâm Hiểu Tình, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi.




      "Nghe !" Lâm Hiểu Tình rất muốn biết muốn gì: "Cậu nghe ta sẽ liên tục gọi tới".




      Giản Tiểu Bạch hít sâu hơi rồi nghe máy.




      Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Mạc Tử Bắc: "Tiểu Bạch, nghe . biết là em muốn nghe nhưng có lời muốn nói, cho một cơ hội !"




      Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt, nín thở hỏi: "Nói , có chuyện gì?"




      " muốn đến xem chân của em có sao ? Còn nữa, lo toàn bộ tiền thuốc men, có thể cho một cơ hội chứ?" Giọng nói của Mạc Tử Bắc có chút khẩn khoản.




      Giản Tiểu Bạch che điện thoại hỏi Lâm Hiểu Tình: " ta muốn đến thăm mình, còn nói muốn lo toàn bộ tiền thuốc men. Phải làm sao đây, mình nên nói cái gì đây?"




      Lâm Hiểu Tình nhìn ra được người đàn ông này rất có ảnh hưởng đến Giản Tiểu Bạch, chỉ một cú điện thoại đã đủ khiến Giản Tiểu Bạch hoảng hồn rồi, đúng là oan gia mà. Giống như và Hùng Lập Tân vậy, đời này, ai ở với ai đều đã được ông trời ̣nh trước rồi.




      "Mình quyết ̣nh được, cậu tự hỏi lòng mình !" Lâm Hiểu Tình nhún nhún vai, biết có nên tạo áp lực cho Tiểu Bạch nhưng mà thật tình hy vọng Tiểu Bạch có thể hạnh phúc.




      "Mình muốn ta đến, mình sợ!" Giản Tiểu Bạch lắc đầu.




      Mạc Tử Bắc chờ trả lời mà thấy tim mình cứ đập thình thịch giống một đứa con trai lần đầu biết , cũng giống như một tội phạm chờ được đặc xá lo lắng yên.




      " Mạc, cảm ơn đã quan tâm, chân của tôi sao, tôi cần tiền thuốc men của , cũng khỏi cần đến nhà thăm. Nếu có lòng thì xin hãy cho Phong Trì một cơ hội , tôi cam đoan Phong Trì có thể làm tốt hết tất cả."




      " cho bọn em cơ hội, nhưng mà có điều kiện". Mạc Tử Bắc vội vàng .




      Giản Tiểu Bạch vừa nghe có điều kiện liền tức giận nhưng vẫn nhịn lại nói: "Điều kiện gì?"




      " muốn gặp em".




      Giản Tiểu Bạch sợ run lên: "Là điều kiện này ư?"




      "Đúng vậy! chỉ muốn gặp em". Mạc Tử Bắc cảm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hạ mình nói chuyện với người ta thế này, hơn nữa trong lòng còn tràn đầy chờ mong câu trả lời của . Nếu cho đáp án thì sẽ cảm thấy ruột gan như đứt ra từng khúc vậy.




      "Tôi muốn gặp , với lại gặp mặt cũng tiện lắm, tôi nghĩ Mạc cũng hiểu điều này."




      Trống ngực Giản Tiểu Bạch đập thình thịch, khi muốn gặp thì hiểu sao trong lòng lại chua xót. Phải chăng là bởi sau năm năm mới biểu hiện ra bộ dạng nhún nhường đó? nhớ tới việc mình đã vì giận dỗi mà phải mình vất vả sinh con. Nhớ tới com, trong lòng liền phát điên, thể tha thứ cho , tính toán thế nào cũng tuyệt đối muốn có bất kì quan hệ nào với .




      " biết em đã có chồng, cam đoan sẽ phá hoại hôn nhân của em, chỉ là muốn gặp em thôi." Mạc Tử Bắc sợ rằng mình giải thích đủ ràng nên lại : "Mấy năm nay, em sống tốt chứ?"




      ân cần hỏi thăm khiến lòng chua xót. Nhưng thể gặp .




      "Tôi rất tốt, tôi muốn gặp , cũng nhất thiết phải gặp , tôi căn bản có bị thương, tôi rất ổn! Tôi ở nghỉ ngơi, tiện tiếp khách, Mạc, làm sao bây giờ, nếu có chuyện gì thì tôi gác máy đây".

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 77: Tự mình đưa chi phiếu [3]




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch lại cúp máy.




      Mạc Tử Bắc chán nản ngồi sửng sờ ở trong xe, nhìn đám đông ngùn ngụt bên ngoài của xe mà thở dài.




      quyết định quay trở lại Phong Trì hỏi Hùng Lập Tân, bởi vì biết muốn gặp vẫn nên bắt đầu từ gã đàn ông ôn hòa Hùng Lập Tân này. Tiểu Bạch là chắc chắn gặp , vậy chỉ có thể tìm kiếm đột phá từ chỗ người khác thôi.




      Quay trở lại Phong Trì, Hùng Lập Tân nhìn thấy rất là ngạc nhiên: “ Mạc?”




      “Tôi muốn biết địa chỉ của ấy, có thể chứ?” Mạc Tử Bắc cố hết sức làm cho giọng của có vẻ khách sao chút.




      “Cái này e là tôi thể với .” Gương mặt Hùng Lập Tân vẫn trước sau bình thản: “Tính tình Tiểu Bạch rất kỳ lạ, tôi muốn làm ấy giận.”




      “À!” Ánh mắt Mạc Tử Bắc sắc bén nhìn chằm chằm Hùng Lập Tân hồi lâu, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ Hùng sợ mất khách hàng lớn như Duy Bạch sao?”




      Hùng Lập Tân chần chờ chút rồi thực thẳng thắn, thành khẩn : “Lo lắm chứ, nhưng mà lo cũng chẳng có ích gì. Chúng tôi chỉ luôn tự mình cố gắng, còn quyền quyết định ở trong tay Mạc. Mạc muốn sử dụng công ty truyền thông nào là quyền lợi và tự do của Mạc. Sao tôi có thể bởi vì lo lắng của cá nhân mà làm dao động quyết định của Mạc chứ? Có điều tôi nghĩ là chủ công ty cần phải vì công ty mình mà ra những quyết định sáng suốt nhất, tin tưởng Mạc cân nhắc kỹ, rốt cuộc công ty nào là thích hợp với mình nhất.”




      Đáy mắt Mạc Tử Bắc lên tia sáng ngời, tồi, gã này bề ngoài trông tao nhã nhưng thực tế cũng phải là như thế. ta biết cách nắm bắt lòng người, lời ta cũng sai. thể hành động theo cảm tính, vì tư lợi bản thân mà đánh mất tiền đồ công ty, chủ công ty như vậy coi như đủ tư cách.




      “Với những lời này của , tôi quyết định tất cả quảng cáo của Duy Bạch đều do Phong Trì thực .”




      Hùng Lập Tân ngây ngẩn cả người, ta cứ nghĩ người đàn ông này là người bụng dạ hẹp hòi lắm chứ: “ ngờ, Mạc lại rộng lượng như thế, Hùng mỗ bội phục sâu sắc.”




      “Cử người đến công ty ký hợp đồng .” Mạc Tử Bắc tin tưởng đây nhất định là công ty quảng cáo có đủ tư cách.




      “Cám ơn !” Trong đôi mắt Hùng Lập Tân lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vụ làm ăn có thể thoải mái đến như thế đúng là lần đầu tiên.




      “Về phần Giản, tôi chỉ là cảm thấy thực rất có lỗi, muốn đến nhà thăm, trực tiếp bày tỏ lời xin lỗi mà thôi. Hùng cần kinh hoảng như thế, tôi phải là người xấu.” Mạc Tử Bắc rất thẳng thắn, thành khẩn hy vọng Hùng Lập Tân có thể cho địa chỉ.




      “Cái này!” Hùng Lập Tân thực khó xử: “Tính tình Tiểu Bạch rất nóng, cho phép của ấy tôi thể tự tiện cung cấp địa chỉ của ấy đâu, mỗi cho số điện thoại mà tôi thấy rất có lỗi với ấy rồi.




      Mạc Tử Bắc đứng lên, trong đôi mắt lên tia đơn dễ phát . Hùng Lập Tân cũng bỏ sót chi tiết rất này. Trong lòng ta lại thấy có chút đành lòng: “ Mạc.”




      Mạc Tử Bắc quay đầu, thấy ánh mắt ta thản nhiên cười: “ có quen Tiểu Bạch hả?” ta hỏi.




      “Đúng vậy, bạn cũ!” Mạc Tử Bắc xa xăm , giống như là hồi tưởng về chuyện của rất nhiều năm trước.




      “Tôi có thể cho địa chỉ của ấy, nhưng đừng làm tổn thương ấy, được chứ?” Hùng Lập Tân quan sát đôi mắt , muốn từ vẻ mặt tìm ra đáp án khẳng định.




      “Tôi làm tổn thương ấy nữa, cũng có cơ hội mà làm vậy.” Mạc Tử Bắc cười tự giễu, trái tim vô cùng đơn, ánh mắt cũng đượm nỗi sầu bi. kết hôn rồi làm sao còn có cơ hội nữa chứ?




      Hùng Lập Tân ra địa chỉ, Mạc Tử Bắc mừng rỡ tiến lên cầm tay Hùng Lập Tân: “Cám ơn !”




      “Đừng khách sáo.” Trực giác mách bảo Hùng Lập Tân là làm tổn thương Tiểu Bạch, người đàn ông này tuy rằng nhìn có vẻ ngang tàn bạo ngược nhưng trong đôi mắt lại vô cùng thẳng thắn vô tư.




      Nhìn bóng dáng rời , Hùng Lập Tân cảm giác quan hệ giữa và Tiểu Bạch nhất định bình thường. Chỉ mong ta cho địa chỉ của Tiểu Bạch là có sai.




      Mạc Tử Bắc xuống lầu, khóe miệng khỏi cong lên, sắp có thể nhìn thấy khiến lòng như nhảy cẫng lên. Vừa hưng phấn lại vừa bất an, tưởng tượng đến dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch khi nhìn thấy nhất định rất kinh ngạc.




      chiếc xe thể thao hai cửa màu đỏ tươi chói mắt chạy về phía khu tập trung nhiều trường học cũ giản dị, mọi người đường đều tự chủ được mà dừng chân nhìn ngắm chiếc xe thể thao xa hoa như vậy lần đầu tiên xuất con phố này, biết nhà ai có khách sang trọng như vậy.




      Chiếc xe thể thao màu đỏ giống như con chim ứng, dáng vẻ vô cùng kiêu căng lướt qua mặt đất, mọi người đều thán phục đưa mắt nhìn. Lúc Lâm Hiểu Tình lái xe ra cũng vừa lúc chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua bên cạnh, khỏi kinh ngạc: “Chỗ Tiểu Bạch ở mà cũng có người giàu như vậy ta.”




      Nhưng cũng để ý mà rời ngay.




      Chiếc xe thể thao đến trước bãi đỗ xe của tiểu khu rầm rầm dừng lại. Mạc Tử Bắc xuống xe nhìn quanh vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ lầu chín. vẫn ở nơi đơn giản thế này, chẳng khác gì năm đó. Hình như vẫn luôn thích ở quanh khu dân nghèo, nhớ là lớn lên ở nhi viện, bây giờ lấy cái tên tiểu quỷ kỳ quái Mai Thiếu Khanh kia vậy mà cũng cho được đời sống vật chất tốt hơn. nhất định là phải chịu rất nhiều khổ sở rồi.




      Dựa theo địa chỉ Hùng Lập Tân cho, lên cầu thang ở lầu 7, nơi này ngay cả thang máy cũng có, biết làm sao có thể ở nơi chút tiện nghi này, ngày nào cũng leo cao như vậy thực làm cho người ta lo lắng thay .




      Đứng trước cửa, Mạc Tử Bắc hít sâu hơi, vươn ngón tay gõ cửa. lát sau cánh cửa lạch cạch mở ra, trái tim Mạc Tử Bắc cũng theo đó mà đập bình bịch.




      “Lại sao nữa vậy?” Giản Tiểu Bạch cứ tưởng là Lâm Hiểu Tình, ngờ sau khi mở cửa lại thấy người mà muốn nhìn thấy nhất.




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc khẽ gọi.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên đóng cửa lại, Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt vươn chân chặn cho cửa đóng lại. Giản Tiểu Bạch buộc phải kéo của lại, rất khách sáo : “ tới đây làm gì?”




      lại biết nhà của : “ phải điều tra tôi đấy chứ?”




      rất tức giận, cái gã này sớm đến, để mình đợi lâu, đợi đến khi còn kiên nhẫn, thất vọng thề cả đời bao giờ qua lại với nữa lại tới. Ông trời đúng là trêu ngươi, khiến người ta dở khóc dở cười.




      phải người nhát gan nhưng mà muốn cả đời làm kẻ ngốc.




      nhảy lò cò đến ghế sô pha, Mạc Tử Bắc vào trong, giúp đóng cửa lại rồi nhìn quanh căn phòng vòng, căn phòng đơn giản đến mức làm lòng Mạc Tử Bắc thắt lại.




      Chỉ bài trí đơn giản hơn nữa đồ gia cụng đều cũ.




      “Đây là cuộc sống mà ta cho em?" Mạc Tử Bắc nhịn được mở miệng hỏi câu chẳng có liên quan gì với mục đích đến lần này.




      Giản Tiểu Bạch xoay người trợn mắt, khách khí : “ Mạc, ý là sao? Đến xem nhà chúng tôi để chê cười sao?”




      Giản Tiểu Bạch cố ý nhấn mạnh ba chữ nhà chúng tôi, rất giận việc gã này, cứ tưởng mình đặc biệt hơn người, phải chỉ là mớ tiền dơ bẩn thôi sao? đúng là tiền, cũng từng ôm mộng lớn muốn vì bọn nhi viện mà câu chàng rể rùa vàng nhưng tại từ bỏ, căn bản tin tưởng thế giới này có cái loại người tốt đó.




      “Tiểu Bạch, có ý đó.” Mạc Tử Bắc vội vàng giải thích.




      phát mình lại hề có chút tức giận, ở trước mặt cứ như là cậu nhóc vô cùng tủi thân vậy.




      lên, cũng ngồi chồm hổm trước sô pha, nhìn Giản Tiểu Bạch, trong ánh mắt chứa tình cảm dịu dàng ràng: “ có ý cười nhạo, là lo cho em!”




      cúi đầu đến vươn tay nhàng nâng chân trái của lên, nhìn thấy chân vẫn còn sưng đỏ tim trong nháy mắt thít chặt.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 78: Tự mình đưa chi phiếu [4]




      Edit: Phong Vũ




      “Đau ?” tức giận cúi đầu.




      Mắt cá chân bị xoa có cảm giác tê dại kỳ dị trong nháy mắt lan khắp người. Giản Tiểu Bạch đỏ bừng cả mặt: “ buông ra! này!”




      “Ớ! Xin lỗi!” Mạc Tử Bắc buông chân ra: “…”




      Mạc Tử Bắc biết giải thích thế nào. Giản Tiểu Bạch tức giận trừng . tránh xa còn tốt chứ khoảng cách gần thế này khiến có cảm giác hít thở thông.




      qua bên kia ngồi , đừng có dựa gần vào tôi như vậy!” Giản Tiểu Bạch đẩy cái.




      Cái gã xấu xa mặc âu phục sa hoa hề có nếp gấp này 5 năm rồi mà giọng điệu vẫn thay đổi. Đúng là cẩn thận đến mức làm cho người ta ghen tị.




      Mạc Tử Bắc bị đẩy suýt nữa ngã sấp xuống, đứng lên ngồi vào sofa đối diện . Từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu nhàng để lên bàn: “Tiểu Bạch, đây là tiền thuốc men, chút tấm lòng của công ty bọn .”




      dám là tấm lòng của vì sợ thích.




      “Hừ!” Giản Tiểu Bạch lại trừng cái. “Tôi cần đồng tiền dơ bẩn của . Tôi thấy hơi mệt, nếu có việc gì có thể trước. Đừng quên mang theo chi phiếu của . Nhà chúng tôi tuy rằng xem là giàu có nhưng ít nhất vẫn cơm no áo ấm, cuộc sống rất vui vẻ, giống số người có tiền nhưng trống rỗng.”




      hạ lệnh trục khách. Lời châm chọc khiêu khích của khiến Mạc Tử Bắc rất xấu hổ. biết đắc tội với , phụ nữ khi thù rồi công lực so với đàn ông phải lớn hơn rất nhiều lần. cũng lĩnh giáo đầy đủ kết cục đắc tội với phụ nữ thê thảm thế nào rồi. “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc cũng để ý tới xua đuổi của .




      biết em vẫn trách . biết thế nào cũng đều là yếu ớt bất lực. Chỉ cần em sống tốt sau này cũng xuất ở trong tầm mắt của em.”




      hiểu sao nghe thấy vậy Giản Tiểu Bạch lại thấy lòng mình đau xót. Biết là hiểu lầm, nhưng muốn giải thích cũng muốn dính líu đến nữa.




      “Tôi vẫn sống rất tốt. cầm trái tim ăn vào trong bụng là được rồi.” Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà chẳng nể nang gì.




      biết em sống tốt, em cầm tiền . có ý gì khác đâu, mau chóng bình phục nhé. đây!” Mạc Tử Bắc đứng dậy chuẩn bị rời .




      Giản Tiểu Bạch nhìn thấy tấm chi phiếu để bàn nhịn được muốn đứng lên trả lại cho . Nhưng mà quên mình đứng vẫn chưa được tốt lắm. Đột nhiên đứng lên lại ngay lập tức ngã xuống sofa.




      Mạc Tử Bắc bị tiếng động lớn làm cho khựng lại, đột nhiên xoay người nhìn thấy đau nghiến răng lập tức chạy lại: “Tiểu Bạch, em có sao ?”




      “Tránh ra! Gặp phải là tôi chẳng có lần nào may mắn được. Tôi đúng là xui tận mạng mà. Vì sao mà cứ đụng trúng hoài vậy?” Giản Tiểu Bạch cúi đầu kêu bởi vì đau đớn mà mặt nhăn mày nhíu.




      Mạc Tử Bắc ngồi chồm hổm kiểm tra chân . cái cẳng chân bé sưng đỏ cả lên, đặc biệt mắt cá chân còn bấm tím nữa. biết đó là xuất huyết dưới da, đỏ thẫm màu.




      Khuôn mặt nhắn cũng bởi vì đau đớn mà trong nháy mắt tái nhợt . Sắc mặt tái nhợt này luôn có thể làm tận sâu đáy lòng cảm thấy đau xót. Nhìn kỹ gương mặt phía dưới khóe mắt còn có quầng thâm đen đủ biết đêm qua nhất định bởi vì đau đớn mà mất ngủ. ra biết chính mới là lý do khiến Giản Tiểu Bạch mất ngủ.




      Nếu có thể muốn cả đời , cho mái nhà yên bình, cơm no áo ấm, thản nhiên tự đắc. Chỉ là tới quá muộn, đến lúc tỉnh ra quá muộn.




      Chân Giản Tiểu Bạch vừa rồi bị va chạm nên càng đau hơn, trán lại rịn mồ hôi lạnh.




      Mạc Tử Bắc hai lời bế vào phòng ngủ. Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức la to, sợ Mạc Tử Bắc nhìn thấy phòng Thiên Thiên, cũng muốn có thêm chuyện phiền phức.




      Tay khẩn trương cầm lấy cravat của , cao giọng la lên.




      cần. Tôi muốn ngồi ở sofa chốc lát. Tôi muốn xem TV. Tôi muốn vào phòng ngủ!”




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy khuôn mặt ở trong lòng mình bởi vì gấp gáp mà đến độ nhìn ra vẻ mặt đó là gì. Trong phòng có cái gì thể cho người khác sao?




      Mạc Tử Bắc thông minh làm sao, tiếp tục kiên trì nữa mà thả xuống sofa sau đó lại lấy ở trong góc phòng khách ra cái ghế lót chân cho .




      “Kê vậy . giúp em chuẩn bị chút nước đá, bị thương thế này phải chườm lạnh mới hết sưng được.”




      xong liền tự mình nhìn quanh rồi tự tìm toilet. Giản Tiểu Bạch sửng sờ ở sofa. Người đàn ông này vẫn bá đạo như vậy dám ở trong nhà của tùy tiện lại là tức chết mà.




      nhanh . Tôi muốn nhìn thấy nữa. Tôi tự chườm lạnh được. Tôi cần lo.” Lúc câu này giọng điệu của có cảm giác hơi xấu xa.




      Mạc Tử Bắc để ý tới kháng nghị của . Chỉ ở buồng vệ sinh cầm cái khăn mặt sau đó lấy chậu nước lạnh đem khăn mặt bỏ vào đó rồi bưng ra.




      Vắt kiệt cái khăn rồi đặt nhàng lên chỗ bị thương. “Nghe lời , chườm như vậy lát là được, đau nữa đâu.”




      Giản Tiểu Bạch vốn muốn kêu lên nhưng mà lúc cái khăn lạnh chườm lên chỗ bầm ràng cảm thấy cơn đau giảm rất nhiều. tình nguyện mà trề môi.




      Mạc Tử Bắc lúc này cũng vội vã nữa mà lại ngồi lên sofa, làm như lơ đãng hỏi câu: “ ta làm rồi hả?”




      “Hở?” Giản Tiểu Bạch lại lườm cái




      “Ai?”




      “Mai Thiếu Khanh!” Mạc Tử Bắc mặc dù cực kỳ muốn nhắc tới tên của ta nhưng vẫn phải cắn răng ra.




      làm lấy gì mà ăn?” Giản Tiểu Bạch vẻ mặt mất kiên nhẫn.




      tưởng ai thích nghỉ việc cũng giống như chắc. Ổng chủ lớn có gì đặc biệt hơn người, dân buôn đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống!”




      “Ớ!” Mạc Tử Bắc thấy dáng vẻ kèn cựa với đúng là sinh động, nhịn được mà mỉm cười. “ ngờ lâu như vậy rồi mà công lực cãi vả của em vẫn thâm hậu như vậy. chỉ nhớ từng ăn người mà nhả xương chứ nhớ là còn ăn cả người nào khác.”




      Giọng điệu của Mạc Tử Bắc rất mập mờ. Giản Tiểu Bạch đỏ bừng cả bừng, sao lại biết gì chứ. Gã này ăn sạch còn để lại mình chịu khổ sinh Thiên Thiên, đau đến chết sống lại cuối cùng lại trúng dao. sắp tức chết đến nơi rồi, lại nhịn được hung hăng trừng cái.




      Giản Tiểu Bạch bực mình ra sức giãy giụa lại biết nút áo mình cẩn thận mở cái làm lộ ra nơi mềm mại còn có cả khe rãnh như ân như . Mạc Tử Bắc liếc mắt cái nhìn qua thiếu chút nữa là ngưng thở.




      thể thừa nhận sức ảnh hưởng của đối với dữ dội. Cấm dục hơn bốn năm, đây lần đầu tiên phấn khích như thế, trong bụng cứ có luồng nhiệt lướt qua khiến tự chủ được mà giật mình.




      Giản Tiểu Bạch cũng biết mình bị lộ hàng mà chỉ cảm thấy được ánh mắt của Mạc Tử Bắc trở nên sâu xa như có ngọn lửa bùng cháy trong đó. lập tức cảnh giác cúi đầu nhìn xuống mình.




      Vừa thấy như vậy lập tức đỏ bừng mặt. Hừ lạnh tiếng!




      Mạc Tử Bắc gian nan dời ánh mắt nhìn nữa mà chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Tình cờ nhìn thấy thứ ở cửa sổ khiến tim run rẩy hồi.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 79: Cuộc đời nếu chỉ như làm đầu gặp gỡ




      Edit: Sa




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch lập tức đóng lại cúc áo ngủ đầu tiên.




      Trong chiếc lồng sắt xinh xắn cửa sổ có cặp thỏ con màu trắng. Mạc Tử Bắc cũng nhớ là 5 năm trước cũng từng mua cho cặp thỏ con như vậy.




      “Vẫn là cặp thỏ kia sao?” Mạc Tử Bắc dè dặt hỏi, trái tim lại có chút chờ mong hơn.




      Dõi theo ánh mắt , quay người lại liền nhìn thấy cặp thỏ con cửa sổ. Giản Tiểu Bạch trợn mắt thầm nghĩ bị nhìn thấy mất rồi. vẫn vứt chúng , mà cặp thỏ con này cũng có sức sống vô cùng mạnh mẽ, trong 5 năm trở lại đây chưa từng bị bệnh lần nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của trong lòng lại thấy tức giận.




      đổi mấy lần rồi.” nghĩ đằng lại nẻo.




      Trong mắt Mạc Tử Bắc lập tức lên chút đơn làm cho người ta đành lòng. Giản Tiểu Bạch cố ý phớt lờ phát này, an ủi .




      “À, còn tưởng vẫn là cặp đó chứ! Hóa ra đổi rồi à!” thở dài tiếng.




      Giản Tiểu Bạch lại thấy có chút đành lòng nhưng vẫn cố mềm lòng, có chút mất kiên nhẫn. “ nhanh , tôi còn muốn xem TV, tôi muốn ở cùng căn phòng với .”




      Mạc Tử Bắc vẫn ngồi bất động, có điều ánh mắt nhìn ràng có vẻ quyến luyến cùng bất đắc dĩ. “Em ghét như vậy sao?”




      “Hừ!” Giản Tiểu Bạch cười khổ: “Ghét? Vậy dám, tôi chỉ là muốn gặp lại mà thôi, vì cái gì khác. Mỗi lần nhìn thấy , tôi đều gặp xui xẻo, tôi muốn cả đời bị xúi quẩy.”




      “Ờ!” gương mặt tuấn dật của Mạc Tử Bắc lên tia xấu hổ. “ ngờ mình lại là người xui xẻo như vậy.”




      lại qua ngồi xổm xuống, lấy cái khăn chân ra ngâm vào trong nước cho ướt rồi lại đắp lên cho . Giản Tiểu Bạch để mặc cho làm, muốn gì nữa. Có điều thể thừa nhận phương pháp của đúng là giúp bớt đau rất nhiều. Nhưng vẫn thể kìm trái tim lại mà : “ nhanh ! Cầm cả chi phiếu của nữa. Lát nữa Thiếu Khanh về, nhìn thấy lại tốt. Tôi muốn làm ấy giận.”




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy lời vừa ra khỏi miệng giống như lời của mấy người phụ nữ ở nhà đương vụng trộm sau lưng chồng. Có trời mới biết còn chưa có lập gia đình!




      Mạc Tử Bắc nghe thấy tên Mai Thiếu Khanh cứng đờ người: “Chi phiếu mang đâu, đây.”




      “Cầm lấy!” Giản Tiểu Bạch ngả người qua lấy chi phiếu nhét vào trong tay . Lúc bàn tay hai người chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc lại xoay sang cầm lấy bàn tay bé trắng bóng của : “Tiểu Bạch, xin lỗi!”




      Giản Tiểu Bạch vội vã rút tay về nhưng lại nắm chặt, Giản Tiểu Bạch lầu bầu : “ biết cái gì, nhanh !”




      Mạc Tử Bắc u ám thở dài: “Thôi! Em giữ gìn sức khỏe!” phải rồi.




      Giản Tiểu Bạch bối rối giương mắt, tầm mắt hai người ở trong phút chốc giao nhau vẫn như trước là điện giật chớp lòe vang dội. Tay kia Mạc Tử Bắc khẽ vuốt khuôn mặt nhắn trắng muốt của , dịu dàng vuốt ve đôi môi khẽ lên vẻ kiều diễm ướt át của .




      “Nhân sinh như nhược sơ tương kiến hà tây phong họa bi phiến! (Tạm dịch: Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ, làm gì có chuyện gió thu làm đau lòng chiếc quạt) có ngày hôm nay đúng là xứng đáng.” thào tự , trong giọng ràng có bi thương.




      Giản Tiểu Bạch nghe thấy câu đó trong lòng phút chốc cảm thấy như bị đâm nhát, đau đớn vô cùng.




      “Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ?” tự giễu cười cười. “Có là lần đầu gặp gỡ chúng ta cũng vui vẻ gì!”




      vẫn nhớ ngày đó, đầu tiên là cứu sau đó hiểu lầm là có thể lấy bất cứ ai làm chồng, sau khi giải thích hai người lại giảng hòa, cứ tưởng là có thể tràn đầy vui mừng mà đương ai ngờ sau lúc ân ái hai người lại mỗi người ngả. Năm năm sau lại đến tìm câu như vậy, Giản Tiểu Bạch lại thấy phù hợp với thực tế.




      Mạc Tử Bắc vẫn chưa quên được dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch lúc bắt đầu khi nhìn thấy , lúc đó mặc bộ bikini kiểu dáng thịnh hành nhất, dáng người xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nụ cười duyên dáng như tiên nữ lại có vẻ thẹn thùng riêng có ở những thiếu nữ.




      ngay từ đầu liền có rung động ràng với . Chỉ là lúc trước còn trẻ, hết sức lông bông mình cuối cùng muốn gì.




      xin lỗi!” nhìn ánh mắt của lên nỗi đau đớn chất chứa trong trái tim . bao giờ có thể có được nữa, cũng bao giờ được gặp nữa rồi!




      ! bao giờ quấy rầy em nữa.”




      Giản Tiểu Bạch chỉ trừng mắt nhìn , lúc chạm đến ánh mắt chứa đầy áy náy của ánh mắt khỏi dịu xuống. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau đều có những cảm xúc khác biệt.




      Cửa biết từ khi nào bị mở ra, Mai Thiếu Khanh khi nhìn thấy dáng vẻ hai người như vậy hề kinh ngạc mà chỉ khoanh hai tay trước ngực, tựa vào khung cửa thưởng thức hai người trong phòng liếc mắt đưa tình.




      hồi lâu sau mới lạnh nhạt : “ Mạc hình như luôn rất thích rình vợ của người khác nhỉ? Chẳng lẽ muốn chiếm làm của riêng?”




      Tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp vang vọng khắp phòng khách, Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch đều là hoảng hồn. Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt hất bàn tay xuống, mặt đỏ ửng. Thất vọng quá , lâu rồi mà vẫn như vậy, đối với đều có cảm giác khác lạ như vậy, thiếu chút nữa lại bị lạc ở trong đôi mắt dịu dàng của . Năm năm trước trong cái đêm mưa hè kia, bị lạc ở trong dịu dàng của thể tự kiềm chế, năm năm sau muốn lại giẫm lên vết xe đổ đó.




      Mạc Tử Bắc ngẩn người ra, đứng lên quay người lại, nhìn Mai Thiếu Khanh chỉ thản nhiên : “Xin lỗi đây. Hẹn gặp lại Tiểu Bạch!”




      chuyện với Mai Thiếu Khanh mà đem tờ chi phiếu thả lại lên bàn, sau đó rất hờ hững rời .




      Mai Thiếu Khanh ngăn lại, cũng chuyện.




      Giản Tiểu Bạch đứng im, theo khóe mắt nhìn bóng rời ràng cảm giác được rồi, cầu thang vang lên tiếng giày da của cọ vào mặt đất.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy mình hình như có lỗi với Mai Thiếu Khanh cứ như là trở thành vợ vậy. Vấn đề là và Mai Thiếu Khanh có vấn đề gì. Nhưng Thiếu Khanh vì sao lại muốn cho Mạc Tử Bắc hiểu lầm, tuy rằng ngay từ đầu rất muốn làm hiểu lầm kết hôn nhưng vì sao sau khi xin lỗi lòng lại dao động?




      Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch ủy khuất giống như vợ . “Em biết ta đến thế nào, em cũng biết ta làm sao mà biết địa chỉ của em.”




      Mai Thiếu Khanh . Quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, tới ngồi đối diện với Giản Tiểu Bạch. Nhìn hồi lâu rồi mới : “Em vẫn chưa quên được ta!”




      dùng câu khẳng định chứ phải nghi vấn. Giản Tiểu Bạch bối rối, giương mắt vội vàng phủ nhận. “Em có!”




      cho biết, em vẫn còn nhớ ta đúng ?” Mai Thiếu Khanh dừng ở ánh mắt của , rất nghiêm túc hỏi.




      “Ớ!” Giản Tiểu Bạch ngớ ra, biết Mai Thiếu Khanh quan tâm nhưng biết phải sao, trong lòng rất phức tạp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :