1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 70: Trùng phùng [3]




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch hơi tức giận, ánh mắt trợn trừng quay sang hỏi Doãn Đằng Nhân: " ta chính là tổng giám đốc Duy Bạch sao?"




      Doãn Đằng Nhân gật đầu, trong đôi mắt hoa đào đáng ghét tràn đầy trêu chọc, hại Giản Tiểu Bạch cũng biết câu nào ta .




      mặc kệ, vụ làm ăn này cũng còn cách nào khác, người đàn ông này quả thực là coi chuyện làm ăn như trò đùa mà.




      "Lời của có thể tin được bao nhiêu?" muốn xác định xem có phải Doãn Đằng Nhân nói đùa hay , nhưng thực ra trong lòng biết, Doãn Đằng Nhân .




      "Tôi chưa bao giờ dối." Doãn Đằng Nhân uất ức giống như bị sỉ nhục vậy.




      "Mạc, cậu nói xem mình đã từng nói dối chưa?"




      Mạc Tử Bắc nhìn Doãn Đằng Nhân, cũng trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn người trước mắt, như là muốn nhìn cho kỹ có giống như người trong lòng mình hay , đôi mắt đen nóng bỏng lóe lên tia sáng kỳ dị.




      Giản Tiểu Bạch hôm nay như bị sét đánh trúng vậy. Người 5 năm thấy bóng dáng bỗng nhiên xuất , lại vẫn còn nhớ , đáng sợ nhất chính là lại là tổng giám đốc Duy Bạch. Giản Tiểu Bạch biết là vui hay buồn, trong lòng rất phức tạp, thực khiếp sợ, trong đầu lên từng lời nhục mạ của đối với , những lời đó vẫn còn làm rất tức giận. Năm năm sau nhắc lại chuyện cũ, vẫn thể bình tĩnh hòa nhã thản nhiên đối mặt với , cho nên mới giả bộ biết!




      Thế nhưng lòng của khi cùng bốn mắt nhìn nhau vẫn có cảm giác run rẩy, chẳng lẽ đây là số phận đời này chỉ có một người đàn ông sao?




      "Giản Tiểu Bạch!" Mạc Tử Bắc lại cúi đầu dịu dàng gọi một lần nữa. Giọng nói của trầm thấp mà đầy nam tính, nếu như có những lời đã nhục nhã ấy thì thấy như là tắm gió xuân nhưng bây giờ chỉ cảm thấy như là nghe chó sủa vậy.




      chính là bé từ hóa hận. Giản Tiểu Bạch giả bộ biết gọi ai, cũng quan tâm tiếng chó sủa của , muốn rời khỏi đây nhanh một chút.




      "Mạc, hai người quen nhau sao?" Doãn Đằng Nhân tiến lại gần hỏi, trong mắt đầy tò mò tựa như chờ mong nội dung vở kịch của bọn họ sẽ phát triển tưng bừng, thế giới này đúng là bao giờ thiếu những bà tám mà Doãn Đằng Nhân là trong số đó.




      Mạc Tử Bắc trả lời, chỉ là dán chặt ánh mắt vào Giản Tiểu Bạch. Doãn Đằng Nhân vẻ mặt khó hiểu, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy vẻ mặt đó của , đây là biểu cảm sắp chết, ánh mắt hàm chứa tình cảm trong truyền thuyết sao? Vì sao Doãn Đằng Nhân ta lại chưa bao giờ có vẻ mặt này?




      "Hử?" Doãn Đằng Nhân cũng nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch, ánh mắt như muốn nhìn rõ xem rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến Mạc Tử Bắc nhung nhớ cả 5 năm.




      Giản Tiểu Bạch ý thức được bọn họ đều nhìn liền tùy tiện đẩy Mạc Tử Bắc đứng ở cửa cái: "Chó ngoan cản đường, vậy rồi mà vẫn còn đứng chắn ở đó?"




      la lên câu đó đúng là có đạo lý, thậm chí còn rất thô lỗ nhưng mà nhịn được nữa rồi. Ai mà có thiện cảm với một người đàn ông ăn mình sạch xong lại chịu trách nhiệm chứ? Thần tiên sao? Cũng mong thế giới này có thần tiên!.




      Mạc Tử Bắc chú ý bị đẩy lùi về phía sau, Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội này chen từ trong khe cửa ra ngoài, muốn thoát khỏi đây, ở trong này khiến cảm thấy nghẹt thở.




      Khuôn mặt Mạc Tử Bắc lúc đỏ lúc trắng, khi ánh mắt chan chứa tình cảm gọi thì lại bị coi như chó cản đường, trong lòng là hồi xấu hổ. Trộm liếc Doãn Đằng Nhân một cái, phát ta hiếu kì nhìn chằm chằm bọn họ, hoàn toàn biết lảng tránh. mặt càng thêm xấu hổ mà Giản Tiểu Bạch xa.




      "Tiểu Bạch?" Mạc Tử Bắc phản ứng lại, quay người nhìn bóng dáng của lại tự chủ được mà gọi to: "Chờ chút".




      sải bước đuổi theo, Giản Tiểu Bạch lại càng nhanh hơn, giày cao gót năm phân rất là khó nhưng vẫn muốn chạy trốn.




      "̣p ̣p... ̣p ̣p", tiếng giày cao gót thanh thúy vang vọng ở tầng bốn mươi hai. Tina chỉ nhìn thấy bóng dáng Giản Tiểu Bạch đột nhiên vụt qua ở trước mắt, sau đó tổng giám đốc Mạc đuổi theo ra, còn Doãn Đằng Nhân dù có hứng thú nhìn hai người rời , Túc Nhĩ nhiên mặt chút thay đổi ngồi ghế sofa trước của phòng tổng giám đốc, hoàn toàn để ý đến chuyện này.




      Đôi mắt của Doãn Đằng Nhân quét vòng rồi dừng lại mặt Tiểu Túc, sau đó khóe miệng như có như nụ cười trêu chọc: "Tiểu Túc, thôi, tôi đưa xem trò vui!"




      Túc Nhĩ Nhiên giương mắt nhìn vào đôi mắt đen của ta, khẽ thở dài hơi, biết trong bụng tổng giám đốc Doãn lại nảy ra cái ý nghĩ xấu xa gì nữa.




      Trước cửa thang máy, Giản Tiểu Bạch dùng sức ấn nút, đáng ghét hôm nay dường như cả thang máy cũng chống lại , cứ đừng ì ở tầng mười chiu lên.




      Quay đầu nhìn, Mạc Tử Bắc sắp đuổi tới, sự hoảng loạn trong mắt càng sâu, lo lắng ấn nút, muốn rời khỏi Duy Bạch, tiếp tục ở lại sợ mình sẽ nhịn được mà cho cái tát mạnh.




      Mạc Tử Bắc đuổi theo, giữ chặt ̉ tay trắng nõn của , giọng vội vàng mà khàn khàn: "Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện một chút ".




      Giản Tiểu Bạch vung khỏi bàn tay to của , cuối cùng cũng thể nhịn được nữa lên tiếng: " à, nhận lầm người rồi".




      Mạc Tử Bắc sững sờ tại chỗ, biểu cảm khuôn mặt tuấn tú cũng tình bất định theo. Nhìn bộ dạng nóng lòng chạy trốn giống như muốn tránh né con sói xám, cảm giác suy sụp bỗng nảy lên trong lòng. khỏi thở dài hơi, trong lòng là hồi xót xa. Tự gây nghiệt thể sống, lĩnh giáo rồi.




      Giản Tiểu Bạch lại dùng sức ấn nút mở thang máy một lần nữa còn bàn tay của Mạc Tử Bắc lại vỗ bàn tay của .




      Giản Tiểu Bạch giật mình, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, tay chạm lên tay làm tê dại một trận, dòng điện từ tay truyền đến toàn thân khiến Giản Tiểu Bạch chấn động ngay tại chỗ.




      nhận lầm người, hình bóng 5 năm trước của trong tâm trí càng ngày càng hiện , khuôn mặt nhắn xinh đẹp luôn cười kiều như vậy ra trong đầu , làm sao có thể nhận lầm người đây? Đặc biệt đối với người mà mình khắc cốt ghi tâm thì càng có khả năng nhận lầm.




      "Tiểu Bạch! Chúng ta nói chuyện ". Lúc này đây, giọng của hề cho cự tuyệt, trong đôi mắt đen ánh lên tia khẩn khoản.




      Giản Tiểu Bạch giãy khỏi tay , cười lạnh, trong mắt lên tia giễu cợt.




      "Nói chuyện? muốn nói chuyện gì?"




      "Tiểu Bạch?" biết nhất định là vẫn còn giận, lúc trước hiểu lầm là một ả đàn bà ham hư vinh, đã làm tổn thương lòng tự trọng của .




      "Hãy nghe !" Giọng của Mạc Tử Bắc khỏi nhàng nhưng bàn tay vẫn giữ chặt ̉ tay của , nhìn chằm chằm đôi mắt ánh nước to sáng ngời, đôi môi đỏ mọng ướt át của . xúc động muốn ôm vào lòng, hôn ngấu nghiến lên cánh môi kia nhưng lại sẽ hù dọa .




      từng vô số lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại, tưởng tượng khi gặp lại trước tiên sẽ nói gì mà hung hăng hôn . Nhưng, có dũng khí, 5 năm, lại trở nên bó tay bó chân sao? Là vì quá để ý nên sợ mất hay là bởi vì thẹn trong lòng? tìm lâu như thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến xuất trong chính văn phòng tổng giám đốc của mình.




      Giản Tiểu Bạch nhìn xuống bàn tay to lớn của lôi kéo cánh tay mình, mang theo bất cứ tia cảm tình nào quát lớn: "Tôi có thời gian nghe quỷ , muốn diễn thuyết đến giảng đường đại học ấy, ai ngăn cản đâu, còn bây giờ mời buông tay cho, tôi phải ".




      Giản Tiểu Bạch vung khỏi tay , nếu đợi được thang máy thì thang bộ, dù sao cũng muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.




      Bước nhanh vào cửa cầu thang bộ, Mạc Tử Bắc cũng đuổi theo giữ chặt cánh tay của . Giản Tiểu Bạch tức giận, đột nhiên dùng hết sức giãy khỏi tay , đồng thời cũng bởi vì giày cao gót mất trọng tâm mà từ cầu thang lăn xuống.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 71: Ngoài ý muốn




      Edit: Phong Vũ




      Vịn vào đầu cầu thang thử đứng lên xoay xoay mắt cá chân, nhưng cơn đau như tấn công thẳng vào lòng đúng là thể đứng lên nữa.




      Đau.




      Giản Tiểu Bạch chỉ thấy đau đến khắc cốt ghi tâm, cảm giác đau đớn đánh úp lại khiến trán cũng theo đó mà rịn mồ hôi lạnh.




      “?” Mạc Tử Bắc vô cùng sợ hãi, trong lòng rối thành đống, chạy vội xuống cầu thang gọi to: “Tiểu Bạch”.




      Cái giọng kiểu đứt hơi khản tiếng này khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa quên cả đau đớn. nhíu mày lại nhìn chạy vội xuống dưới. Sau đó chỉ cảm thấy thân mình bẫng bị bế bổng lên.




      “Á?” Mới vừa đến cửa cầu thang, Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng đứng ở cửa nhìn Mạc Tử Bắc bế Giản Tiểu Bạch lên lầu: “Hai người mới lát bế nhau như vậy? xảy ra chuyện gì sao?”




      Doãn Đằng Nhân đúng là hỏi thừa.




      Mạc Tử Bắc tâm tình rối loạn, làm sao còn thời gian cùng nhiều, bế Giản Tiểu Bạch cấp tốc về tới phòng tổng giám đốc.




      “A ha! thèm để ý tới tôi nữa đấy. Đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn!” Doãn Đằng Nhân đứng ở cửa vẻ mặt ràng là xem kịch vui.




      “Nhân gọi bác sĩ !” Mạc Tử Bắc có tâm trạng để ý đến ta, chỉ quan tâm đến cái chân của Giản Tiểu Bạch mà thôi.




      Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, Giản Tiểu Bạch bị ôm ở trước ngực hít sâu hơi, mùi hương dễ chịu của ập tới khiến Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt hoảng hốt. Nghĩ đến người đàn ông này từng nhục mạ mình như vậy, lại giãy dụa đứng lên, muốn có chút tiếp xúc nào với , ghét .




      “Đừng nhúc nhích! Xin em đó!” Trong giọng của Mạc Tử Bắc ràng có ý cầu xin, vậy mà lại cầu xin , trái tim Giản Tiểu Bạch lại run rẩy hồi.




      Rầu rĩ lên tiếng, để mặc bế vào căn phòng bên trong phòng tổng giám đốc. cẩn thận nhàng đặt xuống nhưng vẫn cẩn thận chạm mắt cá chân trái. Giản Tiểu Bạch đau nhịn được mà phải cắn răng.




      Trong con ngươi Mạc Tử Bắc lộ vẻ rối rắm an ủi : “Đừng lo, bác sĩ đến ngay thôi.”




      Sau đó vội vã chạy ra la lên: “Nhân gọi điện chưa?”




      Doãn Đằng Nhân chau mày. Lúc này Tina chạy vào : “Gọi rồi thưa tổng giám đốc, đến ngay ạ.”




      Chỉ chốc lát sau bác sĩ đến, nhìn qua loa rồi : “ này, tôi e là khám được, các nên đưa đến bệnh viện chụp phim !”




      Mạc Tử Bắc bất an vò vò tóc có chút khẩn trương hỏi: “Lẽ nào là gãy xương?”




      Bác sĩ lắc đầu: “ thể loại trừ khả năng này, nhìn qua thấy rất nghiêm trọng rồi. Cho dù gãy xương cũng động đến gân, e là phải nằm giường nghỉ ngơi thời gian.”




      “Cái gì? Nằm giường?” Giản Tiểu Bạch la lên: “Tôi muốn nằm giường nghỉ ngơi.”




      Đùa sao, mà nằm giường nghỉ ngơi mỗi ngày lấy cái gì mà ăn?




      Nghĩ đến ngày nào cũng nhìn thấy Mạc Tử Bắc, hàng lông mày của Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt nhíu chặt. Thiên Thiên lại rất giống , cứ nhìn thấy Thiên Thiên lại càng oán hận hơn. hại Thiên Thiên trở thành đứa bé có ba, nếu có Mai Thiếu Khanh, Thiên Thiên nhất định giống như những đứa bé sinh ra trong gia đình đơn thân, ít nhiều xuất chút vấn đề tâm lý. Cám ơn trời đất là con trai vẫn ổn.




      “Tôi phải về! Tôi muốn đến bệnh viện. Giản Tiểu Bạch giãy dụa ngồi dậy định xuống giường.




      Mạc Tử Bắc bước nhanh tới đè bả vai lại, trìu mến thấp giọng : “Nghe lời đến bệnh viện kiểm tra xong rồi để em !”




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt khó tin nhìn , qua 5 năm vẫn đổi cái tính ngang ngược như vậy. Cố tình ngang ngược cho cơ hội.




      cần quản, tôi tự được”. Giản Tiểu Bạch hất bàn tay đè bả vai mình, chuẩn bị xuống giường. thèm ở đây, giường lớn của còn biết có bao nhiêu ngủ qua đó. Bẩn chết được! Ghê tởm!




      được!” Mạc Tử Bắc vừa muốn giữ lại sợ giận. “Đến bệnh viện kiểm tra xong đưa em về, nếu thả tay ra.”




      Mạc Tử Bắc tính tình của qua 5 năm cũng theo tuổi tác mà trưởng thành lên sao?




      Giản Tiểu Bạch mặc kệ gì: “Cám ơn tổng giám đốc, tôi có thể gọi người tới đón, tôi thực cần đưa tôi đến bệnh viện”.




      “Aizz! là vẫn còn bướng bỉnh quá vậy nhưng mà tôi thích. Hay là cho tôi cơ hội được đưa Giản xinh đẹp đây đến bệnh viện!”




      Doãn Đằng Nhân cợt nhả đứng ở cửa phòng, còn bác sĩ ở thu dọn đồ đạc chuẩn bị .




      Giản Tiểu Bạch lườm ta cái, tên sắc nam ở cùng với Mạc Tử Bắc này đúng là người buồn nôn nhất. Đàn ông có ai tốt.




      lấy túi qua lấy ra di động gọi điện cho Mai Thiếu Khanh. Cũng sắp đến giờ đón Thiên Thiên rồi, thể để con ở trước cửa nhà trẻ được.




      “Alô, Thiếu Khanh à, em ở phòng tổng giám đốc của Duy Bạch tầng bốn mươi hai. Chân em bị trật rồi tới đón em ha.”




      Bên kia biết gì đó, Giản Tiểu Bạch cúp máy.




      Xoay mặt nhìn vẻ kiên nhẫn của bọn họ: “Cám ơn tổng giám đốc, có người đến đón tôi rồi.”




      Lại là Mai Thiếu Khanh, trái tim nhất thời bị đào xuống hố lại giống như bị lấy mất thứ gì đó rất khó chịu. Mạc Tử Bắc xụ mặt xuống, khuôn mặt lạnh lẻo tới cực hạn. Người thích chính là Mai Thiếu Khanh, cái gã cùng lớn lên đó mới là trời đất tạo thành đôi. Nghĩ như vậy bàn tay đặt ở bên người cũng nắm thành đấm.




      Giản Tiểu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn . 5 năm còn dám ở trước mặt chơi trò tàn bạo có quỷ mới sợ ấy!




      Doãn Đằng Nhân tiến lại hỏi: “ Thiếu Khanh là ai?”




      đừng có xen vào!” Giản Tiểu Bạch chút cũng khách khí. Đều là do tên này nếu cũng gặp phải Mạc Tử Bắc. Trái đất rộng lớn thế mà vẫn có thể gặp lại, ông trời có mắt mà.




      Doãn Đằng Nhân để ý tới với Mạc Tử Bắc: “Nếu còn đến bệnh viện nhỡ đâu bệnh tình chuyển biến làm sao? Lỡ mà gãy xương đời này có thể để lại di chứng, như là cà thọt nè.”




      ta trêu chọc đe dọa khiến khuôn mặt Giản Tiểu Bạch nháy mắt tái nhợt.




      Mạc Tử Bắc lạnh lùng thốt: “Nhân, đừng dọa ấy!”




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc nhìn Mạc Tử Bắc cái, đối với việc ra mặt an ủi tuyệt cảm kích. Nếu phải kéo nhất định ngã xuống.




      Bác sĩ nhìn sóng gió dự dội giữa hai người đàn ông cùng bị thương nhịn được nhắc nhở: “ à, chân của vẫn nên đến bệnh viện khám , theo kinh nghiệm của tôi, tám chín phần mười là gãy xương rồi.”




      Nghe thấy bác sĩ cũng có thể gãy xương, Giản Tiểu Bạch nhất thời kinh ngạc đến ngây người.




      phải đâu tôi chỉ là bị trật chân chút thôi.” Lời biện bạch của càng lúc càng yếu ớt bởi vì mắt cá chân trái cứ đau mãi hơn nữa còn là đau đớn khó nhịn.




      đưa em đến bệnh viện!” Cũng quản mọi việc, nâng người lên ôm vào lòng.




      , Mạc công ty cứ giao cho tớ. Cậu cứ yên tâm.” Doãn Đằng Nhân cười đến rất là tà mị, Giản Tiểu Bạch bởi vì quá mức đau đớn mà căn bản quên giãy dụa ngay cả tranh cãi cũng quên.




      Bị Mạc Tử Bắc vừa bế đến cửa cửa thang máy đột nhiên mở ra. Mai Thiếu Khanh gương mặt sáng sủa mà mị hoặc xuất ở trong tầm mắt mọi người. Trong lúc nhất thời bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc tầng 42 có đến ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau đứng đó. Tina kinh ngạc há to miệng mãi mà vẫn quên khép lại. Còn Túc Nhĩ Nhiên trong mắt cũng lên tia kinh ngạc, cả đám mĩ nam cùng nhau xuất cùng chỗ đúng là chuyện hiếm.




      Mai Thiếu Khanh lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch nằm trong lòng Mạc Tử Bắc trong con ngươi lướt qua tia lo lắng. Sau đó tầm mắt chuyển qua mặt Mạc Tử Bắc thản nhiên : “Xin buông vợ tôi ra!”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 72: Phụ nữ là quần áo?




      Edit: Phong Vũ




      Lời ràng là như dội bom xuống khiến Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch đều sửng sờ tại chỗ. Gương mặt vốn cà lơ phất phơ của Doãn Đằng Nhân tại cũng tự chủ được mà đổi thành vẻ kinh ngạc, còn Túc Nhĩ Nhiên vẫn lãnh đạm biểu gì.




      “Em kết hôn?” Mạc Tử Bắc sau khi kinh ngạc ngẩn người nheo mắt lại, cúi đầu hỏi Giản Tiểu Bạch ở trong lòng mình. đau đớn cau mày, lời Thiếu Khanh ràng cũng như sấm sét đánh thẳng vào . Nhưng mà tính làm sáng tỏ điều gì.




      “Tôi kết hôn hay liên quan rắm gì đến ?”




      Mai Thiếu Khanh lên, đón Giản Tiểu Bạch từ trong tay Mạc Tử Bắc lại lạnh nhạt : “ tránh xa khỏi vợ tôi!”




      Mắt thấy hai bàn tay rắn chắc lạc lõng của mình dường như trong lòng Mạc Tử Bắc hiểu sao lại đau đớn. Năm năm trái tim vẫn luôn dằn vặt. Với mỗi giây qua đều vô cùng gian nan, càng muốn quên lại càng nhớ. Kết quả lại là kết hôn.




      Trai tim dường như cũng theo tin tức này mà tan rã, ngay tức khắc cảm thấy mình chẳng còn chút hi vong, còn chút sức lực, tựa như bệnh nhân liệt giường lâu ngày đến lúc dầu hết đèn tắt.




      Mai Thiếu Khanh lời cảm ơn, chỉ bế Giản Tiểu Bạch quay vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng bọn họ lâu vẫn thể bình tĩnh, bày tay Giản Tiểu Bạch còn ôm lấy cổ Mai Thiếu Khanh, hành động vô cùng thân thiết đó của bọn họ như thiêu đốt ánh mắt Mạc Tử Bắc.




      Thang máy cành cạch khép lại, trong nháy mắt Giản Tiểu Bạch xuyên qua bả vai Mai Thiếu Khanh nhìn Mạc Tử Bắc. mặt vẫn là cái vẻ kinh hoàng trông thực đơn, biết vì sao trong lòng lại lên chút đành lòng. Lập tức lại lắc đầu, khóe miệng khẽ cười nhạt như có như , trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Cho biết kết hôn có lẽ đối với cả hai đều là chuyện tốt.




      Đời này cũng muốn cho biết Thiên Thiên là con . Việc này cứ coi như là trừng phạt đối với !




      Trong thang máy.




      Mai Thiếu Khanh cúi đầu nhìn Giản Tiểu Bạch trong lòng đau túa mồ hôi lạnh khắp người mà dịu dàng hỏi: “ sao chứ?”




      Giản Tiểu Bạch ngờ an ủi nên kiên cường cười : “ sao chỉ là em sợ bị gãy xương Thiên Thiên phải làm sao?”




      “Chúng ta đến bệnh viện.” Mai Thiếu Khanh ôm chặt , cẩn thận sợ đụng tới chân . “Thiên Thiên, bảo Tiểu Văn trợ lý của đón rồi.”




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới yên lòng, lập tức thấy đau, tựa vào lòng Mai Thiếu Khanh muốn tìm lấy chút sức mạnh.




      Mai Thiếu Khanh dịu dàng ôm chặt , gì nữa. vẫn luôn ít lời, hai người đều thực trầm mặc.




      Ở bệnh viện chụp phim xong, sau xác định vẫn chưa gãy xương nhưng bị căng dây chằng, muốn khỏi cũng phải mất ba tuần. Sau đó Mai Thiếu Khanh chở đến phòng khám đón Thiên Thiên.




      Trước cửa phòng tổng giám đốc ở tầng 42, Mạc Tử Bắc vẫn đứng bất động ở cửa thang máy đến 10 phút sau mới lời về phòng tổng giám đốc. đoạn này đến ba mươi mét mà lại thấy như là thế kỷ trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trượt lên ghế chút sức lực xụi lơ ngã lưng vào ghế.




      Doãn Đằng Nhân vào, rất đồng tình nhìn . “ ấy chính là khiến cậu thương nhớ năm năm?”




      Mạc Tử Bắc cụp mắt muốn chuyện. vẫn còn chấn động với tin tức kết hôn.




      ấy kết hôn!” Doãn Đằng Nhân tùy tiện .




      Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày, Túc Nhĩ Nhiên trừng mắt liếc ta cái. Doãn Đằng Nhân lúc này mới ý thức được mình sai. Lập tức : “À xin lỗi, mình cố ý.”




      ta xin lỗi lại càng đáng ghét hơn, Túc Nhĩ Nhiên lại trừng ta cái. Doãn Đằng Nhân le lưỡi xám xịt ngồi lên sô pha.




      “Mạc, mình thấy cậu nên quên ! Người ta kết hôn rồi, cậu thể chia rẽ nhân duyên của người ta đúng ? Như vậy hình như rất đạo đức.”




      “Cậu về , kỳ nghỉ của mình chấm dứt.” Mạc Tử Bắc xoa mi tâm quá mệt mỏi của mình.




      “Gì? phải chứ! Mới mấy ngày mà kỳ nghỉ của cậu hết sao?” Doãn Đằng Nhân tiến lại đây líu lưỡi mãi: “Mình này Mạc. Cậu có thể có chút tiền đồ được , phụ nữ chỉ là quần áo thôi, cậu mặc cái này còn có cái khác mà có phải ?”




      Túc Nhĩ Nhiên mặt lên tia khinh thường, Doãn Đằng Nhân chỉ thấy lạnh buốt, hình như lời này nên trước mặt phụ nữ. Lập tức với Tiểu Túc: “Tiểu Túc, em ra ngoài trước . Tôi cùng em tốt của tôi có chút chuyện riêng muốn .”




      Túc Nhĩ Nhiên cũng thèm nhìn tới ta, liếc mắt cái bước ra ngoài, vẻ mặt thực khinh thường nhưng vẫn quên giúp bọn họ đóng cửa lại.




      “Mạc, đừng khổ sở nữa. Mình giúp cậu tìm tốt. Cậu thích chơi chơi, thích kết hôn kết hôn, muốn kết hôn chơi vài ngày rồi đá là được. Đừng có ở đây bày ra cái bộ dáng muốn chết muốn sống thế này làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta.”




      Mạc Tử Bắc bất lực nâng mắt lên bất đắc dĩ nhìn Doãn Đằng Nhân vừa cảm động lại thương cảm: “Cám ơn cậu Đằng Nhân, mình sao! Đây là báo ứng của mình đời này phải gặp.




      “Cậu nhận thua sao?” Doãn Đằng Nhân vì sao người bạn thân hăng hái này lại bị đánh bại. “Cậu là hết thuốc chữa rồi, phụ nữ là quần áo thôi cậu có hiểu ? Chúng ta nên thường xuyên đổi quần áo để đổi cảm giác mới cũng tốt, chẳng lẽ cậu muốn cả đời chỉ mặc bộ đồ?”




      “Nhân! Chuyện này khác!” Mạc Tử Bắc biết ta hiểu . “Nếu là vào năm năm trước mình đối với lời cậu chút hoài nghi, hơn nữa còn giờ hai tay tán thành. Vấn đề là tại mình làm được. Mình đột nhiên cảm thấy cả đời chỉ mặc bộ đồ cũng có gì tốt, đổi đổi lại lòng mình cũng trở nên mệt mỏi. Hơn nữa mình ràng biết kết quả là nếu có bộ đồ đó mặc thoải mái.”




      Doãn Đằng Nhân vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu là hết thuốc chữa rồi. Mình rất đồng cảm với cậu. Mạc này, cho dù bộ đồ này có rất nhiều người mặc cậu cũng muốn phải ?




      “Mình biết. Tình cảm là mình muốn nhưng lý trí lại mình được muốn. Nhân, mình nên làm gì bây giờ?” Mạc Tử Bắc hai tay vò tóc, giọng rầu rĩ vô hạn, cảm giác thất bại nảy lên trong lòng khiến vẻ mặt trong lúc nhất thời mà u sầu.




      “Mình cũng bó tay. Nếu mình là biết thế này cần khuyên cậu câu này. Thế gian này có nước nếu mình sớm cho cậu chơi cái chai rồi. Tình ư? Haizz! Cái thứ đó làm cho người ta nghĩ ra. Cậu xem mình có phải tốt lắm , chỉ cần cơ thể cần . Phụ nữ thích cơ thể của mình, mình cũng thích thưởng thức các ấy theo nhu cầu. Nam tử hán đại trượng phu cần gì phải lo có vợ chứ? Cần gì vì nhi nữ tình trường mà khiến cho mình mỏi mệt như thế chứ?” Doãn Đằng Nhân ánh mắt lướt qua lại bất đắc dĩ lắc đầu thay .




      “Cậu về ! Mình muốn ở mình yên tĩnh chút!” Mạc Tử Bắc mất tự nhiên mỉm cười lại dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại trông có vẻ càng mệt mỏi.




      “Được rồi, mình về trước. Nhớ là có việc gì gọi điện thoại cho mình.” Doãn Đằng Nhân vỗ bờ vai của , vẻ mặt tràn ngập đồng tình.




      Đợi ta rời , Mạc Tử Bắc đứng lên đến trước cửa sổ cao lớn sát đất, đưa mắt nhìn vầng mặt trời sắp lặn ngoài cửa sổ, giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong phòng tổng giám đốc.




      Giản Tiểu Bạch phải là quần áo của , thể xem như bộ quần áo. Nếu có thể tiêu sái xem như là quần áo cảm thấy trái tim mình đau như vậy.




      Vì sao trái tim bây giờ lại thít chặt như thế, đau đớn như thế, khiến có cảm giác hít thở thông.




      cảm thấy Giản Tiểu Bạch xem như bộ quần áo, có thể gặp lại hề kinh ngạc hay vui sướng, trong mắt ràng chỉ có chán ghét khiến bị đả kích bội phần. Mà tất cả những chuyện này xét đến cùng đều do chính lúc trước quá võ đoán, hề cho phản hồi. Bây giờ bị báo ứng lại chẳng thể thay đổi cái gì.




      Cho dù đau lòng cũng chỉ có thể chịu đựng.




      Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ngắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Tử Bắc.




      “Vào .” nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc ngồi vào ghế.




      Tina vào quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc có cần tôi giúp gì ?”




      Mạc Tử Bắc cảm kích cười: “Tôi ổn, đưa biên bản hội nghị cho tôi ! Đúng rồi, Giản vừa rồi là nhân viên của công ty nào vậy?”




      “Công ty truyền thông Phong Trì ạ, tổng giám đốc phải quen Giản sao?” Tina thấy quan hệ của bọn họ giống bình thường.




      “À! Chính là biết mà thôi.” mệt mỏi cười




      “Sáng mai mở chi phiếu đưa đến Phong Trì cho Giản.”




      “Ơ?”




      ấy ngã ở công ty chúng ta, tiền thuốc men theo lý chúng tôi cũng nên đưa! tự đưa !” Mạc Tử Bắc muốn giải thích nhiều.




      Tina vừa muốn ra ngoài lại bị Mạc Tử Bắc gọi lại. “Nhớ nhân tiện hỏi chân của ấy có sao nhé!”




      lo lắng từ cầu thang cao như vậy lăn xuống nhất định ngã rất thảm. Đều do nóng vội quá hại phải chịu khổ. đột nhiên cảm thấy trái tim mình lại trở nên mềm mại, bao lâu rồi chưa nhu tình chân thành như vậy?




      hồi nhạc êm tai vang lên, à! là tiếng chuông điện thoại của Doãn Đằng Nhân gọi.




      “Nhân có chuyện gì?” ta vừa mới ra ngoài mất phút gọi điện thoại nhất định là có chuyện gì rồi!




      “Có cái tin tốt, biết cậu có muốn nghe hay ?” Doãn Đằng Nhân ngữ khí ít khi có vẻ nghiêm túc.




      !”




      “À! Mà thôi cậu lại giận!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 73: Được cầu hôn




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc khỏi muốn phát hỏa, nửa rồi càng làm cho người ta thấy tức hơn.




      “Rốt cuộc là chuyện gì? mau !”




      “Ách! Lão Ôn nằm viện rồi, báo chiều vừa mới đăng tin.”




      “Ách!” Mạc Tử Bắc ít nhiều vẫn khá kinh ngạc với việc ông ta nằm viện? Cái ông già có cùng quan hệ huyết thống với kia tại nằm viện, nhưng nghĩ đến những năm quá khứ ông ta bỏ mặc lại nhịn được mà có chút oán hận.




      “Ông ta nằm viện là chuyện của ông ta, liên quan gì đến mình?”




      Cảm xúc càng hậm hực thế kia có liên quan gì sao? Vì sao sau khi nghe tin tâm lý lại có chút cảm giác phức tạp như vậy?




      “Mặc kệ, bơi ! Quẳng hết phiền não.”




      Giản Tiểu Bạch được Mai Thiếu Khanh đưa về nhà, Thiên Thiên sau khi nhìn thấy mẹ bị thương ngày nào cũng đều rất lo lắng, khuôn mặt xinh xắn cứ nhăn nhó suốt. Cậu bé ân cần theo Mai Thiếu Khanh, khi thấy mẹ được đặt xuống liền cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ của mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại cẩn thận vậy? Phù phù, ngày nào cũng phù phù đau nữa đâu.”




      Giản Tiểu Bạch nhìn hành động thân thiết của con mà đau xót trong lòng. Hôm nay gặp lại ba nó nhưng mà lại tuyệt đối muốn cho biết tồn tại của Thiên Thiên, biết như vậy đối với Thiên Thiên có công bằng hay .




      “Cục cưng à, mẹ đau đâu. Ba châm cứu cho mẹ rồi. Bây giờ con ra ngoài xem thỏ con ăn cơm chưa có được ?” Mai Thiếu Khanh thử dụ cậu bé ra ngoài, có chuyện muốn . Vừa rồi lo lắng nên đường vẫn chưa hỏi.




      Thiên Thiên vẫn cứ lẩn quẩn bên cạnh Giản Tiểu Bạch chịu .




      “Mẹ, con nghe lời ba nên con ra ngoài lúc rồi về phù phù cho mẹ nhé.”




      con.”




      Giản Tiểu Bạch tự giác mà thu lại vẻ mặt dịu dàng.




      Con trai của , nam tử hán nho của , trong lòng lập tức ngăn được nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.




      Mai Thiếu Khanh đưa tay vuốt tóc : “ cần lo lắng, rồi bất cứ lúc nào cũng có thể làm ba của Thiên Thiên.”




      “Cám ơn ! Thiếu Khanh!”




      “Cái người hôm nay đó có phải là ba ruột của Thiên Thiên ?” Mai Thiếu Khanh làm như là lơ đãng mở miệng nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút bất an.




      “À! phải!” Giản Tiểu Bạch bối rối phủ nhận




      Thiếu Khanh, chúng ta đừng tới ta nữa được ?”




      Khuôn mặt khổ sở làm cho Mai Thiếu Khanh đành lòng thêm gì nữa, mà chỉ nhìn nhíu mày, tự trong lòng cũng biết đáp án, trong cuộc đời của chỉ có người đàn ông đó, cũng phải thấy hỏi câu này là dư thừa.




      “Bây giờ em tính sao?” chỉ muốn biết suy nghĩ của .




      “À!” Nhăn mũi lại, Giản Tiểu Bạch cả hồi lâu cũng chịu hé răng. Bất luận thế nào cũng thể tiếp tục gặp người đàn ông đó nữa.




      “Bây giờ Thiên Thiên phải làm sao?” Mai Thiếu Khanh cũng muốn buông tha , lưỡng lự của đều thấy hết.




      “À!” Mày càng nhíu chặt hơn, cũng biết phải làm sao bây giờ. Trong ánh mắt lúc này đều là mệt mỏi chán chường, trong lòng cũng rối rắm thôi.




      “Chúng ta kết hôn !”




      Mai Thiếu Khanh trong giây lát quẳng ra câu khiến Giản Tiểu Bạch càng thêm sợ hãi, thiếu chút nữa là vì căng thẳng mà nhảy bật xuống, cái chân lại bắt đầu đau, cũng nhịn được mà kêu lên tiếng, Thiên Thiên nghe thấy liền từ bên ngoài chạy vào.




      “Mẹ, mẹ lại đau sao? Thiên Thiên phù phù cho mẹ hết đau nhé. “Thiên Thiên?” Giản Tiểu Bạch lại thấy hơi đau lòng. Kết hôn? Haizz! Bởi vì có Thiên Thiên ở bên cạnh nên Mai Thiếu Khanh gì nữa, mà bản lĩnh duy nhất của Giản Tiểu Bạch chính là giả ngu, chỉ có thể giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.




      mua đồ ăn, hai người chờ về rồi chúng ta ăn cơm.” Mai Thiếu Khanh vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt nhìn ra nghĩ cái gì.




      Giản Tiểu Bạch lén liếc mắt nhìn cái, phát nhìn , đôi mắt đen trước sau như thể thấy được tâm tư của . phát bản thân ra hề hiểu Mai Thiếu Khanh chút nào.




      Thiếu Khanh!” gọi lại.




      Mai Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.




      “Cám ơn !” Giản Tiểu Bạch biết chỉ câu cám ơn thôi đủ để đáp lại tất cả những gì làm.




      Mai Thiếu Khanh cười dịu dàng: “ cần em cám ơn đâu, muốn gì em cũng biết mà.”




      “Ách!”




      xong bước .




      Giản Tiểu Bạch sửng sốt hồi lâu, muốn cái gì làm sao mà biết được. Nhưng vừa rồi lúc đáy mắt hình như lên tia sáng lấp lánh. biết đó là đại biểu cho cái gì. Vì sao đột nhiên cảm thấy Thiếu Khanh trở nên thực bá đạo vậy nhỉ?




      “Mẹ, ba làm sao vậy?” Thiên Thiên rất mẫn cảm, giữa người lớn có chút ổn là cậu bé có thể phát ra ngay.




      “À, ba mua cơm đó. Mẹ ngã bị thương thể nấu cơm cho Thiên Thiên. Mẹ xin lỗi cực cưng nha, mấy ngày nay chúng ta phải ăn đồ bán bên ngoài rồi.” Giản Tiểu Bạch chuyển hướng đề tài.




      sao đâu. Mẹ, hôm nay mẹ mặc đồ đẹp quá . Con cũng nhận ra hi hi, con thích mẹ mặc đồ đẹp chút, thích mẹ đeo kính.” Thiên Thiên thơm lên mặt mẹ cái.




      Cậu bé vừa chuyển đề tài liền quên khuấy đề tài ban đầu.




      Giản Tiểu Bạch cười ha ha hỏi: “Vì sao vậy?”




      “Bởi vì mấy đứa bạn cứ tưởng người hằng ngày đón Thiên Thiên là bà lão. Con thích mẹ mặc quần áo già, xấu xí như vậy. Con muốn thấy mẹ xinh đẹp chút. Để tất cả mọi người đều biết Thiên Thiên có người mẹ xinh đẹp.” Giản Hạo Thiên lần đầu tiên cho Giản Tiểu Bạch biết cách ăn mặc của ảnh hưởng đến hình tượng của cậu bé ở trường mẫu giáo.




      trả lời con, thấy có chút áy náy, đều do tiết kiệm quá nên nghĩ tới con cũng thích mặc mấy bộ đồ toàn màu đen nhìn rất đứng đắn đó.




      “Mẹ, mẹ phải thể làm đó chứ?” Khuôn mặt nhắn của Thiên Thiên lộ vẻ lo lắng.




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ còn chưa báo cáo tình hình ngày hôm nay với Hùng Lập Tân, cứ cả ngày. ta nhất định rất lo lắng. “Thiên Thiên, sau này mẹ ăn mặc đẹp chút, để con mẹ phải mất mặt nữa. Ngoan giúp mẹ lấy điện thoại để mẹ gọi điện xin phép chú Hùng nhé.”




      “Dạ!” Cậu nhóc kia nhanh chóng xuống giường, ngoan ngoãn chạy lấy cái túi để ở trong phòng khách cho Giản Tiểu Bạch.




      Gọi đến máy Hùng Lập Tân: “ Hùng, em hoàn thành được nhiệm vụ ngày hôm nay. Em xin lỗi.”




      “À!” Bên kia truyền đến giọng của Hùng Lập Tân.




      “Vẫn chưa bàn được sao?”




      Giọng của ấy lúc nào cũng dịu dàng, trách cứ cũng phê bình, chỉ nhàng hỏi. Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. ấy chưa lần nào nổi giận với , nếu để lỡ vụ làm ăn này, công ty Hùng Lập Tân chỉ sợ là gặp phải nguy cơ.




      Mấy năm nay ấy làm từ thiện, quyên góp ít tiền. Ôi! Đều do luôn ở bên tai và Lâm Hiểu Tình mấy đứa nhi viện đáng thương thế nào, báo hại Hùng Lập Tân gần như quyên góp cả công ty.




      Hùng, em nhất định nghĩ cách lấy được vụ làm ăn này. cứ yên tâm.” Giản Tiểu Bạch trong lúc vô tình tự lấy chum chụp đầu mình, đến lúc cúp máy mới tỉnh táo nhận ra là ba hoa chuyện mà căn bản là có khả năng làm được.




      Muốn lại tìm Mạc Tử Bắc, vậy cứ giết !




      Trời ạ, là ngốc quá , cứ làm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, việc ràng thể làm lại cố tình đâm đầu vào, đúng là ngu ngốc mà. hối hận của làm cho Thiên Thiên rất là lo lắng.




      Lúc Mai Thiếu Khanh trở về, vẫn còn than ngắn thở dài còn Thiên Thiên ngồi ở ngay bên cạnh nghiêm mặt nhìn thở dài. Nhìn thấy Mai Thiếu Khanh về, Thiên Thiên chạy tới kêu lên: “Ba, có phải mẹ hồ đồ rồi đúng ?”




      “Chuyện gì?” Mai Thiếu Khanh trong mắt lộ vẻ ân cần hơn.




      có gì.”




      “Tiểu Bạch, em lo lắng sao?”




      Mai Thiếu Khanh đột nhiên hỏi câu.




      “Chuyện gì?”




      “Lời cầu hôn của !” Mai Thiếu Khanh kiêng dè hỏi.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 74: Người đàn ông mang mặt nạ




      Edit: Phong Vũ




      Thiên Thiên biết hai người lớn những chuyện gì, chỉ là chăm chú kỳ quái nhìn ba và mẹ.




      Chu chu cái miệng nhắn, bộ dáng ra chiều rất khó hiểu.




      “!” Giản Tiểu Bạch Mai Thiếu Khanh làm sao lại ra câu làm rất khó hiểu.




      Vì sao quanh người đều tản ra hơi thở nguy hiểm như vậy? chưa từng nhìn thấy bá đạo như thế, u sầu như thế. Nuốt nước miếng xuống, Giản Tiểu Bạch bất lực biết phải làm sao. “ Thiếu Khanh, có biết em, em…”




      “Thôi bỏ xem như vô ích !” Mai Thiếu Khanh nhàng ho khan tiếng, vẻ mặt bình tĩnh chút gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe sáng lên, xoay người rời khỏi phòng Giản Tiểu Bạch.




      Ra đến cửa, với Thiên Thiên: “Cục cưng, ăn cơm thôi.”




      Giản Tiểu Bạch sững người, vẻ mặt hoang mang và khó hiểu. hiểu có vẻ Thiếu Khanh cũng bắt đầu có xu hướng biến thành mấy gã đàn ông xấu xa, cợt nhã, bá đạo và lòng dạ bất chính?




      Chắc phải đâu! vừa có của cải gì, người chưa kết hôn làm mẹ, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, ít nhất cho rằng còn yếu ớt hơn mấy đẹp rất nhiều. Hơn nữa còn có cả con dại, kết hôn với người như chỉ có thể hại cả đời người ta.




      Nhưng ràng cảm thấy Thiếu Khanh ổn, đặc biệt là chiều hôm nay. lại với Mạc Tử Bắc là vợ . Trời ạ! nhất định là điên rồi.




      Giản Tiểu Bạch trong lòng rối rắm khủng khiếp, biết vấn đề ra ở chỗ nào chỉ thấy là ổn. Trong lòng có chút áy náy, có lẽ bao giờ có thể được tận hưởng dịu dàng và quan tâm của Thiếu Khanh được nữa. thể gả cho , trong lòng rất điều đó lại yên tâm thoải mái tận hưởng chăm sóc của . ích kỷ.




      Nghĩ như vậy trong lòng cũng thấy đau đớn, đời này nợ là nhiều nhất.




      ở phòng khách dọn cơm, trong mắt Mai Thiếu Khanh tràn ngập vẻ lo lắng, quay đầu đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt khỏi nhu hòa, chuyện của Mạc Tử Bắc tới nay đối với Tiểu Bạch vẫn có ý nghĩa khác biệt. sao có thể nhìn ra trong đó hàm chứa tình cảm, chỉ là Mạc Tử Bắc trở về sau khi xa cách năm năm liệu bây giờ có làm cho Tiểu Bạch hạnh phúc hay vẫn là bất hạnh?




      Nếu vẫn là bất hạnh vậy phải ra tay thôi.




      Hạ quyết tâm, khuôn mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.




      “Thiên Thiên ăn cái gì đấy!”




      “Ba ơi lại đây, ba ơi dì xinh đẹp đâu rồi?” Giản Hạo Thiên lại lần nữa nhắc tới dì xinh đẹp.




      “Ờ!” Mai Thiếu Khanh thực bình tĩnh cười nhạt: “ biết.”




      “Dì ấy quay lại chứ?” Giản Hạo Thiên ngẩng khuôn mặt nhắn lên lại hỏi.




      biết.”




      “Vì sao ba biết?”




      biết.”




      “???” Giản Hạo Thiên chu cái miệng nhắn thực tình nguyện tới trước mặt ba, xấu hổ quá nên cậu chàng chỉ có thể tự với mình: “Dì xinh đẹp khi nào mới quay lại. Con thích dì ấy.”




      Lời cậu bé làm cho Mai Thiếu Khanh chấn động, tiếp đó cười : “Ăn cơm , ăn nguội ngay đấy.”




      Trong đêm tối tăm mà yên tĩnh, trong nhà trọ bóng người cao ngất đứng phía trước cửa sổ nhìn ánh đèn phát ra từ muôn nhà trong thành phố mà trái tim đau đến cỏ dại lan tràn. Rất lâu sau đó chỉ nhắm mắt lại, giọt lệ theo khóe mắt chậm rãi lăn xuống, Mạc Tử Bắc rủ đôi mắt sâu, hàng lông mày chất chứa những bể dâu năm tháng nhíu chặt lại. Khi chưa gặp còn có thể ôm có chút ảo tưởng là có thể gặp lại, lúc gặp rồi giấc mộng hoàn toàn dập nát, kết hôn rồi.




      Căn nhà trọ là phòng ở trước khi , ở chỗ này lần đầu tiên đưa con về. Giản Tiểu Bạch là duy nhất phát sinh quan hệ với ở chỗ này, cũng là mà cả đời này thể quên được.




      Nơi này còn có hơi thở của ? Năm năm trôi mau. Vì sao trái tim vẫn cứ muốn quay về nơi này tìm lại giấc mơ cũ như thế, nhưng mà vùi mình vào trong đó mới biết hóa ra rất nhiều thứ khi ăn vào cốt tủy nếu muốn quên tất nhiên là còn phải đau khổ hơn cả lăng trì, ngay cả máu có theo từng dao từng dao cắt xuống cũng khó ngăn được nỗi đơn trong lòng.




      Từ trong ngăn tủ tìm ra cái khăn trải giường còn lưu vệt máu trinh nữ của , màu sắc của đóa hoa mai rực rỡ đó còn tươi đẹp như năm nào mà dần dần trở thành màu đỏ sậm. Nhưng đóa mai kia khắc vào lòng như hình xăm cả đời này thể nào xóa được.




      hồi tưởng lại đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó nho , theo nhiều năm luyện tập Karate, thính lực của cũng nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều.




      Cẩn thận vọt đến phía sau cửa, chờ đợi người xuất .




      Cửa nhàng bị mở ra, tiếng động, Mạc Tử Bắc nín thở tránh qua bên, bóng người cao lớn đeo cái mặt nạ màu bạc tiến vào. Người này toàn thân nhanh nhẹn, mặc trang phục màu đen trông giống sát thủ.




      ta cẩn thận lách người tiến vào Mạc Tử Bắc đá ra cước, người nọ rất nhanh tránh được, Mạc Tử Bắc nhanh chóng đuổi theo ngay sau đó lại tung cước.




      Gã đàn ông nhanh chóng khéo léo tránh được.




      “Ăn trộm?” Câu đầu tiên của Mạc Tử Bắc.




      phải!”




      Mạc Tử Bắc ngờ ta , hơn nữa giọng rất thấp, hiển nhiên là ta cố ý đè thấp giọng mình.




      Mạc Tử Bắc dừng lại khoanh hai tay trước ngực hỏi: “Mục đích là gì?”




      “Cảnh cáo!”




      “Hửm?” Mạc Tử Bắc nhướng mày. “Cảnh cáo cái gì?”




      “Đừng có làm như Ôn Hướng Đình, loại người bội tình bạc nghĩa đó kết cục rất đơn giản.” Gã đàn ông lạnh lùng , ngữ khí đủ để đóng băng mọi thứ.




      Người đàn ông đeo mặt nạ bạc khiến Mạc Tử Bắc nhìn ra được vẻ mặt chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt ngăm đen của ta lóe lên ánh sáng khó hiểu, chưa hết cái mặt nạ bạc kia còn làm tăng thêm vẻ thần bí và quỷ dị của ta.




      “Ôn Hướng Đình?” Mạc Tử Bắc kinh ngạc.




      “Chẳng lẽ chính là cái người thiến ta?”




      Người đàn ông mặt nạ gì.




      Trong phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ, Mạc Tử Bắc đột nhiên nở nụ cười. “Muốn cắt được tôi sợ là còn muốn luyện tập đợt đấy!”




      Ngay sau đó Mạc Tử Bắc liền phi chân ra, gã mặt nạ nghiêng người cái tránh thoát đòn mạnh mẽ cực li gần này, còn chưa đứng vững liền đưa chân phản kích lại.




      Mạc Tử Bắc sửng sốt lập tức cười : “ tồi, thân thủ quả đúng là của sát thủ tồi?”




      Gã mặt nạ vẫn lời nào tiếp tục tấn công, chiêu thức linh hoạt mà sắc bén làm cho Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc. luyện võ nhiều năm vẫn chưa gặp người nào thân thủ còn cao hơn mình. ngờ cái gã mặt nạ quái dị trước mắt này lại có có thân thủ tốt như vậy.




      Hai người vờn nhau hồi lâu, gã mặt nạ dường như cũng rất quen thuộc với những món võ của Mạc Tử Bắc nên luôn dễ dàng hóa giải chiêu tấn công.




      Mạc Tử Bắc sau khi tấn công liền nhanh chóng lắc mình vọt đến bên cạnh, gã mặt nạ đuổi theo, trong phòng ngủ coi như tương đối rộng rãi hai người đứng hai bên. Gã mặt nạ trước sau vẫn chiếm quyền chủ động.




      Mạc Tử Bắc hơi hơi lạnh, có chút buồn cười




      “Vì sao lại tới tìm tôi? Nếu tôi nhớ lầm tôi gần năm năm có trêu chọc phụ nữ rồi.”




      “Rất nhiều tổn thương 5 năm trước thành quá khứ cứ để nó qua là được. Đừng mơ lại tiếp tục tổn thương người khác. Tôi khuyên vẫn nên đừng đòi hỏi nhiều quá. Bằng con dao của tôi bằng lòng đâu.”




      trận gió lạnh xơ xác tiêu điều ùa vào. Có chút hơi thở nguy hiểm, Mạc Tử Bắc tự chủ được mà nín thở.




      Gã mặt nạ đột nhiên nâng cánh tay từ trong tay áo phóng ra con dao phẩu thuật bay thẳng đến hướng Mạc Tử Bắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :