1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 65: Bàn chuyện làm ăn




      Edit: Phong Vũ




      “Cậu đó! Giúp mình trông công ty, buổi chiều có cuộc họp mình bảo Tina chuyển toàn bộ tài liệu cuộc họp cho cậu, chương trình nghị cậu cứ định đoạt là được.”




      Mạc Tử Bắc xong liền đứng dậy, vốn chính là muốn gọi Doãn Đằng Nhân đến họp thay .




      biết vì sao hai năm này đối với nghiệp còn dã tâm như ban đầu. Bởi vì sau khi tiền tài cứ cuồn cuộn ngừng chảy vào, đột nhiên cảm thấy trái ti, mình càng lúc càng trống rỗng.




      phải chứ! Mạc, phải là tháng sau sao? Bây giờ mới có mấy ngày nha, cậu giữ lời.” Doãn Đằng Nhân kêu la thảm thiết, ta muốn bị trói ở trong văn phòng.




      “Please!” Mạc Tử Bắc lấy giọng điệu nghiêm nghị chưa từng có nhờ vả ta.




      “Được rồi!” Doãn Đằng Nhân đành lòng tiếp tục cự tuyệt: “Sau khi cậu tìm được ấy, nhất định phải đưa đến đây cho mình gặp. Mình muốn nhìn xem này có gì giỏi giang mà khiến cậu đánh mất cả tâm hồn, năm năm thể quên được.”




      “Rồi!” Mạc Tử Bắc tính ra cửa lại dường như nghĩ tới cái gì đó : “Bên trong có phòng nghỉ, mình ngại đàn bà của cậu quay trở lại nhưng nhớ tám mươi hai ngàn vạn cấp cho nhi viện. Còn nữa mọi chuyện xong xuôi đem đồ của mình dọn dẹp lại đàng hoàng hoặc là cứ quẳng hết . Mình muốn đệm chăn hai người làm dơ!”




      “Làm từ thiện? Cậu thiện tâm quá nhỉ?” Doãn Đằng Nhân hỏi.




      “Cho là vậy !” Trong đầu Mạc Tử Bắc ngày nào cũng nhớ lời hứa được làm được với cậu nhóc có khuôn mặt nhắn kia.




      “Mạc, cậu đả kích người ta quá nha. Mình có bệnh đâu, tuy rằng mình thừa nhận mình rất đào hoa nhưng mà mình có bệnh. Vừa làm kiểm tra sức khỏe xong.” Doãn Đằng Nhân giải thích .




      Mạc Tử Bắc xả ra tràng cười sung sướng: “Biết rồi. Nhưng mà mình nhắc nhở cậu thời kỳ ủ bệnh của AIDS nghe có thể dài đến mười năm. Ai biết cậu khi nào phát bệnh chứ!”




      Tiếng cười trầm thấp còn quanh quẩn ở cửa mà người còn thấy bóng dáng. Doãn Đằng Nhân ngây ngốc ngồi vào ghế tổng giám đốc của Mạc Tử Bắc. là bất đắc dĩ bỗng nhiên bị bạn tốt tổn thương như vậy. Trái tim ta lạnh lạnh.




      “Tiểu Túc! Túc Nhĩ Nhiên!”




      Bóng người xinh đẹp bước vào cửa, chờ đợi chỉ thị của ta. mặt có gì chút biểu cảm, khô khan giống như con rối gỗ nhưng Doãn Đằng Nhân lại cảm thấy này rất khác biệt. ta tính tối này đâu mà ở ngay tại đây chơi đùa Tiểu Túc.




      Ngày hôm sau.




      Hùng Lập Tân phái Giản Tiểu Bạch đến Duy Bạch bàn hạng mục quảng cáo mà Duy bạch vừa chuyển về nước trong thời kỳ rất cần quảng cáo. Trưởng phòng kế hoạch lại đúng lúc xin nghỉ phép, Hùng Lập Tân đành phải phái Giản Tiểu Bạch đến đó bàn chuyện trước.




      “Nhớ kỹ là Duy Bạch nhé! Cương Kiến Thành gọi lái xe chở em . Bất kể bọn họ có đưa ra nhiều điều kiện hà khắc cũng đều đồng ý, được cãi nhau với người ta. Chúng ta chỉ có làm vụ thứ nhất có lời về sau mới có thể kiếm đồng tiền lớn biết ?” Hùng Lập Tân dặn lại dặn.




      “Dạ, biết rồi. Hùng, yên tâm, em tận lực bàn tiếp vụ làm ăn này.” Giản Tiểu Bạch thề phải cố gắng.




      thôi!”




      “Mạc thị.”




      Sáng sớm Doãn Đằng Nhân ngồi ở trong văn phòng, cảm thấy thực nhàm chán. Tiểu Túc đứng ở ngay bên cạnh, mặt chút thay đổi. Còn Doãn Đằng Nhân có hứng thú thưởng thức dung nhan thanh lệ của Tiểu Túc. Đúng là trẻ trung thuần khiết, có chút chau chuốt, món đồ trang sức nào, chỉ tự nhiên tươi đẹp và trang nhã. Rất trung tính nhưng vẫn rất cá tính.




      Tina gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Doãn, Giản ở công ty truyền thông đến bàn về chuyện quảng cáo. Xin hỏi ngài có muốn tự mình tham dự hay ?




      Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày: “Từ khi nào Mạc ở công ty ngay cả quảng cáo cũng phải tự mình nắm lấy? Ý tổng giám đốc Mạc ra sao?”




      “Tổng giám đốc Mạc đều tự mình quản lý quảng cáo, ấy quảng cáo liên quan đến hình tượng của công ty làm tốt phá hỏng thương hiệu của công ty.” Tina nhịn được mà vì Mạc Tử Bắc chuyện.




      Doãn Đằng Nhân méo miệng, trong đôi mắt xinh đẹp lên tia nghiền ngẫm: “Là sao? Đẹp ?”




      Doãn Đằng Nhân hỏi ánh mắt còn quên quét về phía Tiểu Túc, phát trong mắt chợt lóe lên tia khinh thường, ta nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi. Làm sao có này dám khinh thường sếp mình như thế. Vẻ mặt đó của quả thực là xem ta là cái đinh gì.




      Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu suy nghĩ: “Vậy qua đó xem bọn họ như thế nào !”




      “Được!” Tina rời .




      Doãn Đằng Nhân đến trước mặt Tiểu Túc nhìn chằm chằm mặt hồi lâu, biểu tình bí hiểm khiến Tiểu Túc rất khẩn trương nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa .




      “Tiểu Túc, hình như rất khinh thường tôi ha!” Doãn Đằng Nhân khi lời này nhìn thấy đôi mắt sâu đẹp, gương mặt của Túc Nhĩ Nhiên cong thành vòng cung có sức mạnh mê hoặc lòng người.




      Mặt Tiểu Túc lập tức bị ta nhìn chòng chọc như nhìn trái táo chín. Nhưng vẫn dấu vết nhắc nhở: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu.”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 66: Cố ý gây khó dễ




      Edit: Phong Vũ




      Vẻ hứng thú tìm kiếm trong mắt Doãn Đằng Nhân lúc này mới thu hồi. Liếc nhìn Tiểu Túc cái sâu khó hiểm rồi sải bước chân thư thả, sảng khoái, thảnh thơi rời khỏi phòng tổng giám đốc.




      Tiểu Túc cuối cùng thở dài nhõm hơi theo sát ở phía sau.




      Giản Tiểu Bạch ở phòng họp đàm phán, lúc này người đàn ông diện mạo có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung đến, lập tức sợ ngây người. Người đàn ông này so với thái dương thần còn đẹp hơn nữa. Làn da người đàn ông này thoạt nhìn thực trắng mịn, đôi con ngươi hoa đào dài đẹp đến mức đủ để mê hoặc chết người, dường như còn phủ bóng lên cánh mũi thẳng bờ môi mỏng manh.




      Mấy bên trong đều nhịn được nhìn nữ quản lí phụ trách nghiệp vụ quảng cáo của Duy Bạch cũng theo mà thiếu chút nữa chảy nước miếng. Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng thầm mắng: người đàn ông đẹp như vậy quả đúng là họa thủy, đến đâu cũng có thể dễ dàng cướp lấy ánh mắt của phụ nữ.




      Tina mỉm cười tới giới thiệu với Giản Tiểu Bạch: “ Giản, đây là Doãn đại diện cho tổng giám đốc của chúng tôi.”




      Lại với Doãn Đằng Nhân: “ Doãn, đây là Giản bên Phong Trì.”




      Giản Tiểu Bạch lễ phép gật đầu, ánh mắt đối diện với đôi mắt hoa đào quyến rũ mê hoặc lòng người. Người đàn ông này hớp hồn nhưng sớm có sức miễn dịch, đối với bất cứ người đàn ông nào cũng động tâm.




      Vì thế Giản Tiểu Bạch máy móc : “Tổng giám đốc Doãn, chào ! Tôi đại diện cho Phong Trì đến đây cùng bàn bạc, hy vọng có thể cho Phong Trì chúng tôi cơ hội, chúng tôi nhất định phụ mong đợi của mọi người. Quảng cáo của chúng ta có thể đưa Duy Bạch tiến về kỷ nguyên mới.




      Doãn Đằng Nhân nhíu mày, ánh mắt rực lửa đánh giá kỹ Giản Tiểu Bạch. trải nghiệm với vô số người nên ta chỉ liếc mắt cái là có thể nhìn ra được này còn rất trẻ nhưng ăn mặc có vẻ còn già dặn hơn cả mấy bà bốn mươi tuổi. Bộ đồ màu đen, giày cao gót 15 cm màu đen, đeo trang sức gì, tóc tai thoạt nhìn cũng gọn gàng.




      Buồn cười nhất là lại đeo cái kính gọng đen lớn đủ che hết nửa khuôn mặt, thực làm cho người ta phải ngán ngẩm.




      Doãn Đằng Nhân ánh mắt mang trêu tức hỏi: “ Giản bao nhiêu tuổi rồi?”




      “Ách?” Giản Tiểu Bạch thực ngoài ý muốn ngờ ta lại hỏi tuổi mình. “Chuyện này hình như liên quan gì đến công việc của chúng ta nhỉ tổng giám đốc Doãn!”




      “Ấy! Tôi chỉ muốn biết tuổi của để xác định trang phục của có phù hợp với độ tuổi hay thôi. Nếu ngay cả bản thân mình cũng thể bày biện đẹp làm sao có thể bày biện Duy Bạch cho đẹp được chứ? Cho nên xin thứ lỗi tôi thể hỏi như vậy, vì vậy vấn đề này đối với chúng ta mà là rất quan trọng. Doãn Đằng Nhân chút khách khí chỉ ra dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch hình như ổn.




      Giản Tiểu Bạch ngờ dáng vẻ của mình ảnh hưởng đến hình tượng công ty, muốn mất vụ làm ăn này. “Tổng giám đốc Doãn bản thân tôi phải là nhà thiết kế, tôi chỉ là người viết lời quảng cáo thôi, nghiệp vụ cụ thể vẫn là do nhà thiết kế của công ty chúng tôi chịu trách nhiệm nhiệm chuẩn bị, cho nên xin yên tâm Phong Trì nhất định tận tâm hết sức thỏa mãn bất cứ cầu quảng cáo nào của Duy Bạch.




      “À! phải nhà thiết kế?” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc.




      “Đúng vậy!”




      “Vậy càng thể, công ty các có ai sao?” Doãn Đằng Nhân rất hài lòng với việc phái người hiểu biết về quảng cáo đến bàn nghiệp vụ: “Có thể thấy tổng giám đốc của các đối việc này rất thiếu trách nhiệm, cũng cùng đến nữa. Công ty chúng tôi thể hợp tác cùng công ty thiếu trách nhiệm.”




      Phòng quản lí quảng cáo của Duy Bạch cũng sửng sốt, Tina cũng ngây ra. Phong Trì là công ty quảng cáo tốt nhất nếu hợp tác rất khó tìm được công ty nào có danh tiếng tốt hơn. Tina khỏi có chút lo lắng nhưng vẫn nhịn xuống, cái gì cũng .




      Giản Tiểu Bạch cách lớp kính dày thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Doãn Đằng Nhân, trong mắt sắp bốc hỏa đến nơi nhưng cuối cùng vẫn phát tác. Hít sâu bình tĩnh quyết tâm thử cùng ta chậm rãi lý lẽ: “Xin Tổng giám đốc Doãn đừng tùy ý phê bình người khác, tổng giám đốc công ty chúng tôi thực rất có trách nhiệm, toàn bộ giới này đều rất ràng. Nếu cần tự mình bàn bạc với tổng giám đốc của chúng ta bây giờ tôi có thể báo cho tổng giám đốc. Tin chắc là tới nửa tiếng ấy tới. Vấn đề là đối với tôi có thành kiến, là tôi làm phiền hà đến công ty chúng tôi. Nếu tổng giám đốc Doãn thích dáng vẻ của tôi vậy chúng ta có thể lại hẹn thời gian khác để tôi sửa sang cho tốt rồi đến cùng bàn bạc. Có thể chứ?”




      tồi, nàng này biết co biết duỗi đấy, nhưng xem ra bụng ấy nhất định là đầy khí giận rồi! Ngực còn tức giận phập phồng lên xuống.




      Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm đôi mắt Giản Tiểu Bạch đằng sau lớp kính, trong vẻ mặt bí hiểm ràng có đùa cợt cùng khinh thường: “Được, cho cơ hội. Nếu lần sau tôi vẫn thể vừa lòng vậy Giản cũng đừng trách công ty chúng tôi hà khắc!”




      “Tốt!” Giản Tiểu Bạch từ trong lòng khinh bỉ cái gã đàn ông đáng giận này vẻ ngoài đẹp đẽ có gì đặc biệt hơn người. Khinh thường người khác, bổn nương ăn mặc đẹp hớp hồn . càng nghĩ càng giận.




      Tiêu sái đứng dậy: “Vậy tổng giám đốc Doãn cáo từ!




      xong liền tiêu sái rời . Doãn Đằng Nhân mím môi mà cười, ta chính là thích nhàn rỗi trêu chọc người khác, cũng nhàn rỗi xem mỹ nữ này sau khi bỏ mắt kính hóa trang xuống biết có đẹp như ta tưởng tượng hay .




      Trong phòng họp mấy vị chủ quản đều sửng sờ tại chỗ. Vốn bàn bạc công việc rất tốt lại bị đại điện mà tổng giám đốc tín nhiệm phá hỏng, cũng biết sao ta lại như thế.




      Nhưng mà nể mặt tổng giám đốc Mạc mà ai dám mở miệng.




      Doãn Đằng Nhân huýt sáo rời khỏi phòng họp, Tiểu Túc ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Doãn Đằng Nhân tâm tình hình như tệ ra khỏi cửa phòng họp mà thấy sống lưng mình lạnh buốt.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 67: Trang hoàng bản thân




      Edit: Phong Vũ




      Rời khỏi Duy Bạch, Giản Tiểu Bạch thở phì phì trừng mắt nhìn tòa cao óc mà thầm mắng trong lòng: Đàn ông thối chết tiệt, đẹp trai có gì đặc biệt hơn người chứ.




      biết sau khi rời bóng người cao lớn nghiêng người xuống xe vào Duy Bạch.




      chỉ lo gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình căn bản thấy được Mạc Tử Bắc vào cao ốc: “Alo, Hiểu Tình, là mình Tiểu Bạch, cậu ra ngoài giúp mình mua quần áo!”




      “Gì? Mình có nghe làm đó chứ? Cưng ơi, cậu thay đổi rồi hả?”




      “Cậu mới thay đổi! Bây giờ mình tìm cậu, rồi cậu chở mình , mình tin tưởng ánh mắt của cậu nên mới gọi cậu, thôi.” Nhớ tới cái tên nông cạn trông mặt mà bắt hình dong đó đến giờ vẫn còn thấy tức.




      Nửa giờ sau Lâm Hiểu Tình chở giản Tiểu Bạch ở trung tâm thời trang xa hoa nhất, đầu tiên là lên dạo qua vòng.




      cho mình biết là cái gì khiến cậu chú ý tới dáng vẻ của mình? Lâm Hiểu Tình cảm thấy rất kỳ quái.




      Khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch lập tức xụ xuống: “Ôi dào, đừng nữa, mình gặp phải cầu mình phải sửa sang lại dáng vẻ cho tốt rồi mới được quảng cáo cho công ty bọn họ.




      Lâm Hiểu Tình vừa nghe liền phì cười vui vẻ: “Người ta cũng đúng mà. Cậu nên sửa sang mình lại chút, trang phục của cậu lúc hai mươi tuổi giống với mấy bà năm mươi tuổi rồi, đến năm hai mươi lăm tuổi mà kiểu trang phục của cậu vẫn thay đổi. Mình là phục cậu đấy.”




      “Nếu phải là vì công ty của Hùng có đánh chết mình mình cũng chìu theo ý gã. Hùng đối với mình có ơn cho mình bát cơm, mình thể làm mất vụ làm ăn mà ấy giao cho mình được. Còn nữa cậu muốn phá bỏ cậu uống gió tây bắc à?




      Lâm Hiểu Tình nhíu mày : “Mà gã này hình như kỳ quái quá ha. Có thể chỉ vài câu ít ỏi thuyết phục được cậu, người này nhiều lắm đâu. Nếu cậu làm kế hoạch cho công ty truyền thông mình thấy cậu vẫn nên mặc đồ thoái mái chút có vẻ thích hợp hơn. Ít nhất nhìn cậu thoải mái người ta cũng có thể nhìn thấy cậu có năng lực riêng, làm cho người ta thấy cứng nhắc. Như vậy ấn tượng và ý kiến khi bàn chuyện làm ăn cũng thay đổi. Người ta có ấn tượng rất tốt với cậu.”




      “Đề nghị của cậu rất có lý, sớm biết thế này nghe lời cậu, vậy bị cái tên đó chế ngạo như bây giờ, còn là thấy mình thích hợp làm công việc kế hoạch, mình hiểu nghiệp vụ, là tức chết mình mà.” Giản Tiểu Bạch nhớ tới đó liền cảm thấy thực suy sụp.




      Hai người vừa vừa dừng lại ở trước cửa hàng thời trang nổi tiếng. Lâm Hiểu Tình chỉ vào bộ váy dài màu trắng tinh bên trong, lớp vải lót như mộng như ảo, đường viền hoa kéo đến đầu gối, làn váy đung đưa tựa như gợn sóng, thiết kế thắt lưng cao có thể bó sát vào vòng eo mảnh khảnh của người mặc lại thêm cổ áo chữ v xẻ thấp càng tô điểm nơi sóng cả vô cùng.




      “Bộ váy này có đủ cả trưởng thành quyến rũ cùng ngọt ngào động lòng này!” Lâm Hiểu Tình rất thích bộ váy này, cảm thấy Giản Tiểu Bạch mặc vào nhất định giống người bình thường.




      Váy dài màu trắng khiến Giản Tiểu Bạch nhớ tới đến cái váy dài có đính mấy cái nơ bướm thoạt nhìn ngây thơ như công chúa mà vào cái ngày mưa năm năm trước chàng đẹp trai nào đó mua cho . tại cái váy này thoạt nhìn rất đẹp, mặc vào cũng có cảm giác như công chúa nhưng lại có chút cảm giác bi thương nảy lên trong lòng.




      “Phát biểu cảm xúc nào , chúng ta lấy bộ này.” Lâm Hiểu Tình chỉ vào nó rồi với nhân viên cửa hàng: “Phiền giúp này thử đồ !”




      Nhân viên cửa hàng rất tự hào : “Đây là mẫu váy âu phục mới nhất của công ty chúng tôi. À tuy rằng trước đây cũng có rất nhiều khách hàng đến thử nhưng đều bởi vì vòng eo đủ hoặc là phía đủ đầy đến lớp lót cho nên tạo ra được hiệu quả. Nhưng mà chưa chắc đây cũng mặc được!”




      Giản Tiểu Bạch vừa nghe nóng giận : “ thử sao biết được!”




      tuy rằng là bà mẹ con nhưng thắt lưng vẫn rất , vòng đầy kiêu hãnh, vòng eo mảnh khảnh, dáng người có biết bao nhiêu tha thiết ước mơ.




      Thay đồ xong, Giản Tiểu Bạch ra phòng thử đồ, kết quả khiến Lâm Hiểu Tình cùng nhân viên cửa hàng đều ngây ngẩn cả người. Bộ đồ này cứ như là thiết kế riêng cho vậy.




      Giản Tiểu Bạch đứng ở trước gương xoay qua xoay lại, ngắm bản thân nhờ quần áo mà làm tôn lên làn da đẹp, đường cong mỹ miều như con bướm xinh đẹp đậu cành hoa bay múa.




      Lâm Hiểu Tình lấy kính mắt của xuống, rồi lại xõa mái tóc dài cuộn sóng xuống phủ qua vai, trong nháy mắt mà có thể mê hoặc cả nhóm người.




      Giản Tiểu Bạch la oai oái: “Trả kính lại cho mình . Mình chẳng thấy gì hết.”




      “Chúng ta chọn cái kính áp tròng sau đó làm tóc rồi mua đôi giày cao gót nữa. Lần sau cậu đến làm việc lại mình cam đoan cậu mã đáo thành công.” Lâm Hiểu Tình cam đoan.




      “Nhưng mà mình cứ thấy thế này phải là bàn chuyện làm ăn mà cứ như là khách vậy!”




      “Hừ! Cậu tưởng là bàn chuyện làm ăn dễ lắm hả? Nếu bàn dễ còn cần mấy PR làm gì nữa?” Lâm Hiểu Tình khâm phục luôn, là bà mẹ con rồi mà còn ngây thơ như vậy. “Nhưng mà cậu yên tâm , cần cậu bán đâu, việc làm ăn của Hùng Lập Tân đều rất đàng hoàng. Mình rất hiểu ấy, ấy thà làm chứ bao giờ bảo cậu làm chuyện vậy đâu.”




      vậy là Hùng bảo mình bán rồi. Ha ha tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn tốt, nếu ấy mà bảo mình cậu chắc chắn là người đầu tiên phản đối đúng ?” Giản Tiểu Bạch hắc hắc cười, kéo cánh tay Lâm Hiểu Tình. Hai người nhìn nhau cười bắt đầu làm tóc sau đó mua giày và kính mắt.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 68: Trùng phùng [1]




      Edit: Phong Vũ




      Buổi chiều đổi sang kiểu ăn mặc hoàn toàn mới, Giản Tiểu Bạch giẫm đôi giày cao gót 5 phân bước về phía công ty Duy Bạch khinh người đó. Nếu phải vì Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình tuyệt đối hạ mình như vậy.




      Mang giày cao gót cao như vậy mệt chết được. Cau mày lên phòng tổng giám đốc của Duy Vạch ở tầng bốn mươi hai.




      Tina khi nhìn thấy Giản Tiểu Bạch rất sửng sốt: “Xin hỏi có hẹn trước ạ?”




      “Tôi là Giản Tiểu Bạch bên Phong Trì đến tìm tổng giám đốc Doãn.”




      “A, Giản. phải tôi nhận ra .” Tina ngờ Giản vốn cứng nhắc đó lại trẻ trung xinh đẹp như thế.




      chờ chút, tôi lập tức thông báo.”




      “Vâng!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở sô pha phòng khách chờ gã Doãn Đằng Nhân gọi đến gặp.




      Chỉ chốc lát sau Tina ra với : “ Giản có thể vào rồi.”




      “Cám ơn !” Giản Tiểu Bạch chỉnh đốn lại cảm xúc của mình chút, hít sâu hơi cố gắng buộc mình phải bình tĩnh hòa nhã, bằng thể cam đoan có lấy túi ra đánh gã hay , đến lúc đó chuyện làm ăn này hụt mất thôi.




      Giản Tiểu Bạch đứng ở cửa lại hít sâu, gõ cửa.




      Bên trong truyền đến giọng rất mát lạnh mà lại hơi trêu chọc. đẩy cửa ra liền thấy Doãn Đằng Nhân đỉnh đạc ngồi ở sau bàn tổng giám đốc, chân gác lên bàn.




      Còn Tiểu Túc đứng lên lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch trong ánh mắt lên tia phức tạp hoặc là kinh ngạc. Doãn Đằng Nhân ở phía sau vẻ mặt đầy khen ngợi.




      “Khá lắm!”




      Tiểu Túc đứng thẳng người biểu lộ cảm xúc gì rời .




      Giản Tiểu Bạch nheo mắt lại nhìn tên chết tiệt Doãn Đằng Nhân cùng với cái chân ta đặt ở bàn làm việc nhịn được kêu lên: “Tổng giám đốc Doãn, đây là cách tiếp đón khách sao?”




      Doãn Đằng Nhân nhíu mày đáp lại bất mãn của nhưng ánh mắt lại mang ý cười : “Ha ha, Giản bộ đồ này hợp với !”




      Thả chân xuống nhàng đến chỗ cách Giản Tiểu Bạch thước, mặt có vẻ kinh ngạc như Giản Tiểu Bạch dự đoán, trong con ngươi tràn đầy vẻ nghiền ngẫm. “Đúng là cực phẩm!”




      “Ách!” Giản Tiểu Bạch bất lực trợn tròn mắt thiếu chút nữa là làm rớt cả kính áp tròng vừa mới đeo. “Tổng giám đốc Doãn có phải rất thích trêu chọc người khác vậy?”




      “Đâu có! Tôi thấy tàm tạm, tôi chỉ là thích giỡn thôi. Giản đừng để ý. Về sau chúng ta hợp tác nhiều Giản biết tôi ra là người rất dịu dàng, rất quan tâm, rất hiền lành, rất rộng rãi, rất quan tâm người khác.”




      Chắc cũng chính có gã này mới trâng tráo khen mình nhiều như vậy nhỉ, còn liên tục dùng nhiều từ rất như vậy, thấy ta đúng là rất buồn cười, cợt nhã ít.




      như vậy có phải quảng cáo của Duy Bạch do Phong Trì toàn quyền quản lý?” Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt đào hoa của ta chỉ muốn mau chóng vào vấn đề chính, ánh mắt gã này nhìn người khác đàng hoàng, lúc nào cũng có cái vẻ hứng thú.




      “Ách!” Doãn Đằng Nhân nhíu mày, ánh mắt nhìn Giản Tiểu Bạch cũng bắt đầu sâu xa hẳn. “Việc này ok!”




      “Vậy là tổng giám đốc Doãn đồng ý? Khi nào có thể ký hợp đồng?”




      “Ấy! Quyền quyết định do tôi, ha ha tôi chỉ là đại diện cho tổng giám đốc của Duy Bạch thôi, chuyện này phải hỏi qua tổng giám đốc chúng tôi mới được.” Doãn Đằng Nhân nén cười, tỏ vẻ vô tội.




      Đúng là đều rất vui ha. này này thoạt nhìn hề già nhưng mà sau khi đổi quần áo lại có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Thoạt nhìn trẻ mấy chục tuổi, thực làm cho người ta tâm tình tốt đẹp, chỉ nhìn đầu tóc dài cuộn sóng của thôi thấy đẹp rồi. Khuôn mặt xinh như thế, khuôn miệng đầy tô vẽ, đúng là trời sinh. có nét sinh động đặc biệt như kia càng làm cho ta cảm thấy hứng thú hơn cả mấy người mẫu.




      tính?” Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi theo.




      “Đúng vậy, tôi chỉ là đại diện của tổng giám đốc nên tất nhiên tôi có giá trị.” Doãn Đằng Nhân nhún vai lắc đầu trở lại ghế.




      “Ngồi Giản, chúng ta có thể bàn chuyện khác.” Cái mà Doãn Đằng Nhân gọi là chuyện khác đó lúc Giản Tiểu Bạch nghe thấy bốc hỏa.




      “Tổng giám đốc Doãn tôi có thời gian ở đây lôi thôi với , tôi còn có việc phải làm phiền cho tôi biết rốt cuộc là ai mới có thể quyết định. thể quyết định lại còn trêu cợt tôi hồi, vậy phải quá khiến người ta tức giận sao.”




      Giản Tiểu Bạch cố nén lửa giận trong lòng, nếu phải vì Phong Trì nhất định lao lên cào nát cái bản mặt đẹp như hoa của gã đó.




      “Ấy! Người có quyền quyết định đó nghỉ phép, tôi cũng biết khi nào ta mới về.” Doãn Đằng Nhân bày vẻ mặt vô tội .




      “Vậy làm phiền nữa! Tổng giám đốc Doãn chờ tổng giám đốc chính thức của Duy Bạch làm tôi lại đến.” xong Giản Tiểu Bạch liền tính rời .




      Tay vừa nắm lấy tay nắm cửa lúc này cửa bật mở.




      Bởi vì tập trung nên ngay lập lức lao tới va vào lòng người mới tới. choáng váng đầu óc, cuống quít đứng dậy sờ sờ cái mũi bị đập vào đau điếng của mình thực tức giận : “ đường cẩn thận chút chứ!”




      “Ơ!” Giọng mát mẻ trầm thấp truyền vào tai. Cái giọng này nghe rất quen, hình như nghe thấy ở đâu đó. Giản Tiểu Bạch đột nhiên giương mắt nhìn. bóng dáng cao to nho nhã đập vào mắt Giản Tiểu Bạch. đôi mắt dịu dàng như nước biếc, sâu như hồ nước sâu thấy đáy, những đường nét cơ thể cương nghị vững vàng là như vậy. Lúc nhìn người vừa tới, khuôn mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt trở nên tái nhợt.




      Vừa vào cửa, trong nháy mắt Mạc Tử Bắc liền nghĩ đến việc bôn ba tìm kiếm tung tích của mấy ngày liền, ngờ giai nhân lại xuất ở ngay trong văn phòng tổng giám đốc của mình, bỏ lỡ cái gì sao?




      Hai người giằng co ở cửa, trong đôi mắt ngăm đen của Mạc Tử Bắc tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và dịu dàng, còn Giản Tiểu Bạch lại cố giữ bình tĩnh, nuốt nước bọt, hàng lông mi dài rũ xuống, ánh mắt nhìn về phía mũi chân, tim đập thình thịch ngừng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng phẫn hận từ trong kỹ răng vài chữ: “ đường cẩn thận chút chứ!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 69: Trùng phùng [2]




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Thời gian trong nháy mắt này ngừng trôi.




      Tim của cũng dường như ngừng đập.




      Mạc Tử Bắc đông cứng ở cửa nhìn gái trước mắt, thế nào cũng nghĩ tới sau 5 năm gặp, lại nhận ra .




      Vẻ mặt của ràng là coi như người xa lạ.




      Muôn vàn tư vị lướt qua trong lòng làm biết nên mở miệng thế nào. cho cùng thì cũng thấy bản thân mình lúc trước rất độc đoán, sau khi trải qua thử thách năm tháng dần dần xóa hết duyên hoa thì rốt cục mới biết được cái gì là quan trọng nhất với mình. Chính là người con gái trước mắt này, gặp lại lỗ hổng còn thiếu trong ngực lập tức được lấp đầy.




      Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả bầu khí trong phòng tổng giám đốc cũng ngừng trôi, tất cả đều im lặng như vậy, im lặng đến mức có thể nghe thấy trống ngực đập hỗn loạn của mình.




      Giản Tiểu Bạch cúi đầu thấp, nhìn tới , ánh mắt sáng quắc của khiến có cảm giác đầu mình bị nhìn đến bốc khói mất rồi.




      Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp nhìn toàn thân xinh đẹp sáng sủa, ̉ áo trắng mở rộng, khi cúi xuống liền để lộ ra khe rãnh sắc nét kiêu ngạo.




      Bên cạnh đôi chân cân xứng quyến rũ mê người, còn có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như trước của .




      Năm năm gặp, gương mặt còn vẻ ngây ngô như trước nhưng vẫn rất xinh đẹp. Dáng người vẫn đẹp giống như năm đó làm lòng kích động hồi. gái trước mắt này chính là người hại vô số đêm khuya mơ về mà mất ngủ, nay xuất ở ngay trước mặt, lại làm bộ biết , chẳng lẽ vẫn còn giận? Năm năm rồi mà vẫn chưa thể buông xuống khúc mắc trong lòng?




      "Giản Tiểu Bạch!" Mạc Tử Bắc tự chủ được mà gọi tiếng.




      tiếng gọi thân thiết này làm cho Giản Tiểu Bạch cảm thấy thế giới trong nháy mắt dường như còn tồn tại, thứ duy nhất trước mắt có thể nhìn thấy đó chính là cặp mắt kia, cặp mắt đen dường như có thể khóa trụ linh hồn con người ta ấy.





      Đó là đôi mắt so với đêm tối còn thâm trầm hơn ngàn lần, nhìn vào trong đôi mắt đen sôi nổi cùng tinh khác thường ấy, trái tim Giản Tiểu Bạch sau năm năm sau lại lần nữa run rẩy. Thiếu chút nữa là lạc trong tiếng gọi dịu dàng của , Giản Tiểu Bạch hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vậy mà vẫn chưa rút kinh nghiệm, lần trước cũng là ở trong những lời ngọt ngào của ...




      Lần này đúng là cho dù trời có sụp xuống cũng giả bộ biết .




      Hừ! Ai thèm dịu dàng chứ, chưa bao giờ đòi hỏi dịu dàng, vẫn sống được, hơn nữa còn sống rất tốt, cái gã đại sa trư trời đánh này vậy mà lại xuất trong tầm mắt của . Tám phần là có chuyện gì tốt, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, gặp phải thế giới của liền hỏng bét, bây giờ chắc chắn cũng hay ho gì.




      "Tiểu Bạch?" Mạc Tử Bắc vẻ mặt ngạc nhiên, lời nào, có phải nhận nhầm rồi ? bắt đầu tự tin, cũng có chút lúng túng.




      lập tức hoảng loạn hạ tầm mắt, che dấu trái tim đập thình thịch, cố giữ vững giọng điệu lạnh nhạt : " gì ơi, xin cho qua, chẳng lẽ chưa nghe câu chó ngoan cản đường sao?"




      "Ách!" Mạc Tử Bắc trong mắt lướt qua tia sáng ngời - là ấy, rồi lập tức trầm tĩnh lại. Vẫn là cái giọng điệu kia, giọng điệu vẫn quật cường như lúc trước. phát xa cách 5 năm rồi mà đối với giọng điệu chuyện này chút cũng quên, ngược lại còn có cảm giác ôn lại chuyện cũ.




      Ngồi sau bàn làm việc, Doãn Đằng Nhân nghe thấy Giản Tiểu Bạch như vậy nhịn được bật cười ha hả: "Ha ha ha ha". ta cười rất là khoa trương, Mạc Tử Bắc bắn xuyên qua đạo ánh mắt giết người, Doãn Đằng Nhân lập tức im lặng. Sau khi ngừng cười, con mắt lóe lên tia sáng khác thường, ta rất ngạc nhiên, nhịn nói với Mạc Tử Bắc: "Mạc, Giản này muốn tìm tổng giám đốc chính thức cậu đó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :