1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 60: Toàn bộ cuộc sống




      Edit: Quỷ




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch mặc bộ quần áo đen cũ, gõ cửa vào, tay còn cầm phần văn kiện. Trong văn phòng, sau lớp màn lên bóng dáng người đàn ông toàn thân tây trang màu đen đứng trước bức rèm cửa sổ.




      Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Giản Tiểu Bạch lập tức cười nhã nhặn rồi trở lại ghế ngồi: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”




      Giản Tiểu Bạch đưa văn kiện qua: “ Hùng, đây là tài liệu thu mua Ôn thị. xem qua chút.”




      Người đàn ông nhã nhặn này là Hùng Lập Tân.




      “Với quy mô tại của chúng ta chỉ sợ việc thu mua Ôn thị có chút khó khăn. nghĩ trong lần họp tới chúng ta phải suy nghĩ lại chút. Chúng ta là công ty truyền thông chứ phải là vận chuyển cho nên đối với việc vận chuyển vẫn còn quá xa lạ, trong khi công việc chính của Ôn thị lại là vận tải biển. Chúng ta thu mua cũng có đất dụng võ.” Trong giọng ràng của Hùng Lập Tân tràn đầy trầm ấm.




      ta đúng là người đàn ông tao nhã. Lâm Hiểu Tình kia tìm được ông chồng ôn nhu mà thiện lương rồi.




      là chủ công ty mà. Tôi cái gì cũng biết, chỉ làm được ít tài liệu, may mà chê còn cho tôi miếng ăn tôi chết đói từ lâu rồi.” Đối với giúp đỡ của Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình, Giản Tiểu Bạch cảm kích tận đáy lòng.




      “Tiểu Bạch, em khiêm tốn quá. Tài liệu của em làm rất đẹp, rất độc đáo, tương lai nhất định trở thành cao thủ.”




      “Cảm ơn Hùng, tôi cố gắng phụ tin tưởng của .” Giản Tiểu Bạch tỏ quyết tâm.




      “Được rồi, Hiểu Tình tin vào năng lực của em, tôi cũng vậy.” Gương mặt nho nhã của Hùng Lập Tân hơi mỉm cười.




      “Cảm ơn Hùng, có việc gì nữa, tôi xuống đây.”




      “Ừ, . Buổi chiều Hiểu Tình muốn cùng em ăn cơm, tôi cùng, nhớ mang Thiên Thiên theo nhé.”




      “Vâng.”




      Giản Tiểu Bạch trước mắt làm nhân viên tổ kế hoạch trong công ty truyền thông của Hùng Lập Tân. Sau ba năm tạm nghỉ học vì Thiên Thiên, năm nay vừa lấy được bằng tốt nghiệp.




      thấy tại tốt, cuối cùng cũng suông sẻ lấy được bằng tốt nghiệp, cuộc sống cũng dần ổn định, Thiên Thiên ngày càng biết nghe lời, công việc cũng có thể coi là ổn định. Cuộc đời này cứ trôi qua như vậy . Cái giấc mộng câu được chàng rể rùa vàng cũng sớm tan biến thấy tung tích.




      Buổi chiều, sau khi tam tầm, Lâm Hiểu Tình chạy chiếc xe Mini Cooper tới đón . “Tiểu Bạch, cậu có thể đổi bộ đồ của cậu sang màu sáng sủa chút được ? Hay là đổi mấy bộ quần áo khô khan này thành quần áo mới cũng được.”




      Vừa nhìn thấy mặt là y như rằng vấn đề trang phục được nhiều nhất, Giản Tiểu Bạch chỉ cười: “ qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn thay đổi chút nào, mình biết có phải cậu bắt đầu tới thời mãn kinh rồi nữa.”




      “Phi phi phi, mình còn chưa sinh con, thời thanh xuân vẫn còn chưa có qua à nha!” Nhắc tới con là trái tim Lâm Hiểu Tình lại đau. và Hùng Lập Tân kết hôn được 2 năm mà đến giờ vẫn chưa có con. Nhìn con của Giản Tiểu Bạch càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng , môi hồng răng trắng như búp bê, là khát vọng có con trong lòng lại mãnh liệt.




      “Đưa Thiên Thiên qua mình chăm mấy ngày .”




      Ách! Giản Tiểu Bạch buồn cười lắc đầu: “Mình nỡ! tại mình thể xa nó. Cậu cũng biết nó là toàn bộ cuộc sống của mình mà.”




      “Haiz. Mình cũng muốn sinh đứa mà nuôi đây.” Lâm Hiểu Tình thở dài hơi: “Mình biết rốt cuộc mình với Hùng Lập Tân có vấn đề gì nữa. Có lẽ, bọn mình thực phải khám thử xem sao.”




      “Ừ, . Nếu được làm thụ tinh trong ống nghiệm cũng được.” Giản Tiểu Bạch đề nghị.




      Lâm Hiểu Tình lại thở dài tiếng: “Nếu được có lẽ phải làm như cậu . Nhưng mà mình vẫn muốn sinh con tự nhiên, dù sao hai mươi lăm tuổi vẫn chưa phải là già.”




      “Ừ, đừng quá vội, có lẽ như vậy mới dễ mang thai hơn.”




      “Đúng vậy, thôi đón tiểu bảo bối nhà cậu . Mình muốn hôn cái mặt nhắn của nó lắm rồi.”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 61: Cha con gặp lại.




      Edit: Thảo Nguyễn




      Beta : Sakuraky & Phong Vũ




      Tới cổng nhi viện đón Thiên Thiên, Lâm Hiểu Tình : “Trước tiên là mua đồ chơi cho Thiên Thiên, rồi sau đó chúng ta ăn cơm sau.”




      “Nhưng mà dù sao khiến các cậu tốn kém trong lòng mình cũng rất áy này.” Giản Tiểu Bạch cảm thấy ngượng ngùng.




      “Mẹ Hiểu Tình, con cần đồ chơi đắt tiền đâu!” Giản Hạo Thiên ngước khuôn mặt nhắn ngây thơ thuần khiết với Lâm Hiểu Tình.




      “Trời ạ! Tiểu Bạch cậu bồi dưỡng Thiên Thiên thành Grandet bé thế này à.” Lập tức lại quay ra cười vô cùng dịu dàng đối với Thiên Thiên: “Bé ngoan, mẹ có rất nhiều tiền nha, tốn tốn có đúng ?




      Lâm Hiểu Tình coi Thiên Thiên như con trai mình, còn chính thức nhận cậu bé làm con nuôi nữa.




      “Nhưng mà! Nhưng mà! Con muốn mẹ phải tiêu tiền đâu!” Cậu chỉ biết là mình mẹ nuôi bé thực dễ dàng chút nào cho nên cậu bé chưa bao giờ hi vọng có nhiều đồ chơi .




      “Đúng là em bé ngoan !” Lâm Hiểu Tình cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt.




      “Chỉ bằng câu này của con, hôm nay mẹ mua cho con nhiều đồ chơi. Trẻ em nên chơi nhiều đồ chơi mới phát triển trí tuệ.”




      Ba người trước công ty bách hóa, đến trước gian bày robot Transformers, Lâm Hiểu Tình và Giản Tiểu Bạch hết sức chăm chú chọn lựa đồ chơi. Giản Hạo Thiên lại bị con gấu bông to bên cạnh hấp dẫn, bất tri bất giác buông lỏng ra bàn tay nắm của Giản Tiểu Bạch, chậm rãi về phía người mặc đồ gấu bông.




      Bên cạnh quầy bán đồ chơi là quầy chuyên bán đồ dùng dành cho nam, Mạc Tử Bắc mình chọn đồ dùng sinh hoạt.




      Giản HạoThiên mạch chạy chậm theo con gấu bông, khuôn mặt nhắn nở nụ cười mê hoặc lòng người. Rất nhiều người nhìn thấy cậu bé con đáng này đều nhịn được mỉm cười theo.




      “Oa oa oa! Vui quá!” Giản Hạo Thiên vừa chạy theo vừa cười còn thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.




      Mạc Tử Bắc chăm chú lựa hàng vô tình nghe thấy giọng non nớt kia quay đầu lại nhìn thấy cậu bé xinh xắn lạ kỳ, khóe miệng cũng cong lên.




      Lúc này gấu bông xa.




      Giản Hạo Thiên mất mát gọi với theo: “Hẹn gặp lại gấu bông!”




      biết vì sao khi nhìn thấy đứa trẻ này trong lòng Mạc Tử Bắc lại trào lên cảm xúc khó hiểu, lại chợt nhớ mình khi còn bé hình như cũng xinh xắn lạ lùng như vậy. tự chủ được tới ngồi xuống nhìn cậu bé đáng kia cười hỏi: “Cháu thích gấu bông hả?”




      Giản Hạo Thiên sửng sốt nhìn cái chú rất đẹp trai kia, cái miệng nhắn ngọt ngào chào: “Chào chú ạ!”




      “Muốn mua gấu bông hả?” Đúng là cậu bé lễ phép, Mạc Tử Bắc ngay lập tức thích cậu bé đáng này.




      muốn ạ!” Giản Hạo Thiên lắc đầu.




      muốn sao lại chạy đuổi theo gấu bông vậy? Ba mẹ con đâu?”




      “Mẹ ở bên kia!” Giản Hạo Thiên chỉ về hướng bên kia, Giản Tiểu Bạch và Lâm Hiểu Tình lúc này lại vừa vặn chuyển ra đằng sau kệ hàng nên phát lạc mất cậu bé.




      Mạc Tử Bắc nhìn này ánh mắt hắc bạch phân minh của cậu bé trong lòng hiểu sao lại thấy ấm áp.




      “Bé , chú tặng cháu con gấu bông được ?” Mạc Tử Bắc cũng biết mình làm sao lại muốn hảo tâm tặng đồ cho cậu bé này.




      cần đâu ạ!” Giản Hạo Thiên lắc lắc đầu: “Chú kỳ lạ ơi, tiền của chú có chỗ dùng sao? Có thể cho nhi viện mà! Mẹ các bạn nhi viện rất đáng lại có ba mẹ thương , chú mua tặng cho các bạn ấy ! Thiên Thiên cần đâu.”




      Đúng là đứa trẻ thông minh! Đối với bé, đứa trẻ nào cũng muốn có cha mẹ lành vĩ đại hết.




      “Cháu tên Thiên Thiên à?”




      Giản Hạo Thiên ngoan ngoãn gật đầu.




      “Chú đồng ý với cháu là tặng quà cho các bạn nhi viện nhưng mà cháu cũng phải đồng ý với chú điều kiện, được ?”




      Giản Hạo Thiên cúi đầu suy nghĩ sau đó cười : “Chú chỉ cần Thiên Thiên có thể làm được đồng ý với chú!”




      “Chú cũng tặng cho cháu con được ? Bởi vì cháu khiến chú nhớ tới mình hồi còn bé!” Mạc Tử Bắc đánh vào vẻ thích thú thân thiết trong mắt cậu bé.




      “Nhưng mà mẹ được tùy tiện nhận đồ của người khác!” Khuôn mặt nhắn của Giản Hạo Thiên lộ ra cảm xúc khó xử.




      “Nhưng mà nếu cháu nhận chú rất buồn.”




      Suy nghĩ xong xuôi cậu nhóc kia rốt cục hạ quyết tâm: “Chú tặng quà cho các bạn nhi viện sao? Nếu chú tặng Thiên Thiên nhận.”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 62: Quà tặng của chú




      Edit: Thảo Nguyễn




      Beta: Sakuraky & Phong Vũ




      “Được, chú hứa với cháu chắc chắn làm nhưng chú định tự mua mà đưa tiền cho mẹ viện trưởng của các bạn ấy mua được ?” Mạc Tử Bắc càng nhìn cậu bé kia càng thấy thích.




      “Vâng, được ạ”




      Mạc Tử Bắc vươn tay, Giản Hạo Thiên cũng đưa bàn tay bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của .




      Mặc Tử Bắc chỉ thấy cảm giác thân thương ấm áp lâu thấy tràn vào tim . đứng dậy, nắm bàn tay về phía quầy thú bông bên cạnh, chọn con gấu bông đắt tiền nhất. Món đồ chơi lớn đến mức xấp xỉ bằng Giản Hạo Thiên 4 tuổi. Hình ảnh Thiên Thiên bé ôm món đồ chơi trông buồn cười, đến cả người luôn luôn nghiêm túc như Mạc Tử Bắc cũng nhịn được mỉm cười.




      Giản Hạo Thiên ôm gấu bông, gương mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Nhìn nụ cười ấy trong nháy mắt trong đầu Mạc Tử Bắc lại lên dung nhan kiều diễm của Giản Tiểu Bạch, khi cười rộ lên khóe miệng cũng cong như vậy. Haiz. Có lẽ nhớ quá rồi nên mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.




      “Cảm ơn chú, Thiên Thiên muốn tìm mẹ. Chú đừng quên chuyện đồng ý với Thiên Thiên nha!”




      Mạc Tử Bắc sau khi trả tiền nhìn cậu bé sâu, trong lòng có chút nỡ nhưng vẫn cười : “ .”




      Giản Hạo Thiên rút bàn tay bé của mình ra khỏi bàn tay to của . Nháy mắt trong lòng Mạc Tử Bắc lan tràn cảm giác mất mát.




      Cậu nhóc kia cẩn thận ôm đồ chơi bước , quay đầu nhìn Mạc Tử Bắc còn quên vẫy tay tạm biệt. Đến khi Mạc Tử Bắc nhìn thấy cậu bé nữa mới quay đầu tiếp tục chọn vài món đồ dùng cho mình rồi bỏ .




      Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình vất vả mới chọn được bộ xếp hình có thể giúp phát triển trí não, quay lại thấy Thiên Thiên đâu. Khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch nháy mắt trắng bệch, sợ tới mức ngay lập tức la lên : “Thiên Thiên, Thiên Thiên.”




      Đúng lúc Giản Hạo Thiên ôm gấu bông tới. Nghe mẹ hoảng sợ gọi tên mình, cậu bé liền chạy nhanh vài bước: “Mẹ, con ở đây này”. Đứng sau gấu bông, Giản Hạo Thiên thoạt nhìn .




      Nhìn thấy con, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhàng thở ra nhưng cũng quên trách: “Thiên Thiên được tự tiện lấy đồ ở cửa hàng.”




      phải lấy, mà là chú tặng cho con.”




      “Chú nào?” Giản Tiểu Bạch hỏi.




      biết nữa. chú còn đẹp trai hơn cả ba. So với ba chú ấy còn đẹp hơn?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Tại sao chú ấy lại tặng cái này cho Thiên Thiên?”




      “Tiểu Bạch, chắc người ta thấy Thiên Thiên dáng vẻ đáng nên mới mua cho đó, còn hỏi tại sao mình cứ muốn mua đồ cho nó nữa ? Tóm lại, cậu hiểu được cảm giác này đâu. Thấy đứa bé đáng lại sạch như vậy ai mà thích chứ.” Lâm Hiểu Tình giải thích cũng coi như hợp tình hợp lý, xong còn nhịn được ngồi xuống trước khuôn mặt trắng nõn thơm cái.




      “Chú cũng hứa cho các bạn trong nhi viện quà. Mẹ cần lo lắng, chú là người tốt.” Nhìn thấy mẹ nghi ngờ, Giản Hạo Thiên an ủi .




      “Người tốt?” Giản Tiểu Bạch biết gì, người tốt chẳng bao giờ tùy tiện ra. “Nhóc ngốc, chứ người tốt đâu có viết mặt đâu.”




      “Nhưng chú đúng là người tốt mà, chú hứa với Thiên Thiên cho các bạn ở nhi viện mỗi người món quà.” Giản Hạo Thiên hiểu vì sao mẹ luôn thế giới này rất nhiều người xấu.




      “Ủa, chú ấy hứa với con?” Giản Tiểu Bạch thể nào tin nổi




      Mấy năm nay, cũng vì nhi viện mà chạy quyên tiền rất nhiều lần, nhưng người ta muốn quyên góp làm thất vọng nhiều hơn hy vọng. Thiên Thiên có chú mua quà cho mấy đứa trong nhi viện, phản ứng đầu tiên trong lòng là mâu thuẫn.




      “Chú đó ở đâu? Chúng ta cảm ơn người ta!” Giản Tiểu Bạch muốn dạy con suy nghĩ thế giới toàn người xấu nên cảm ơn người ta, đương nhiên đáy lòng là muốn nhìn xem người kia có thể tin tưởng hay .




      “Ở bên kia.” Giản Hạo Thiên chỉ vào chỗ mình vừa đứng lúc nãy.




      “Hiểu Tình, mình đưa Thiên Thiên rồi quay lại ngay.”




      ! Cảm ơn người ta cho tốt đó!” Lâm Hiểu Tình tiếp tục chọn đồ chơi.




      Giản Tiểu Bạch đưa con tìm hồi lâu, Thiên Thiên thấy vì chú kia rất đẹp trai, mà nhìn vòng quanh cửa hàng bách hóa cũng thấy được ai đẹp trai thậm chí ngay cả sợi tóc của chàng đẹp trai cũng thấy.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 63: Muốn nghỉ ngơi




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc rời khỏi cửa hàng bách hóa từ lâu, trong công ty còn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng chỉ là ra ngoài mua chút nhu yếu phẩm.




      Mấy thứ đó thích để người khác chuẩn bị giúp. Tuy rằng Tina là trợ thủ rất đắc lực nhưng vẫn muốn mình dùng đồ do mua. Mấy thứ đồ này hoặc là phải tự mua hoặc là người mua cho , nhưng người ở nơi đâu?




      Nếu có thể gặp lại lần, tuyệt đối để nữa! cũng đừng mơ đến việc bỏ nữa!




      Khi trở lại công ty, Tina chuẩn bị tài liệu cuộc họp. Tina là tốt nghiệp MBA tại trường Harvard, bản lĩnh bàn đàm phán khiến đối thủ phải thán phục, hấp dẫn đàn ông châu Á lại tự động đổi nơi công tác đến dưới trướng tự nguyện làm trợ lý bé .




      Mạc Tử Bắc thích tuyển dụng nhân tài, năng lực của Tina vẫn luôn tin tưởng cho nên thăng chức cho làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.




      Nhìn thấy Mạc Tử Bắc vào cửa, Tina theo thói quen nở nụ cười: “Hi, Mạc. Tài liệu bị xong!”




      “Cám ơn Tina tôi xem, tôi nghĩ mình yên tĩnh chút. Còn nữa ta chuẩn bị để Doãn giúp tôi tiếp quản công ty chút, hy vọng có thể toàn lực phối hợp ta.” Mạc Tử Bắc áy náy cười.




      thành vấn đề!” Tina trả lời rất ràng. “Nhưng mà muốn làm cái gì?”




      “Nghỉ ngơi!” Mạc Tử Bắc muốn cho biết chuyện riêng của cá nhân.




      Tina có chút mất mát nhưng vẫn cười cười sau đó rời khỏi, còn đóng của phòng tổng giám đốc cho .




      Mạc Tử Bắc ngồi ở sau bàn tổng giám đốc tựa lưng vào ghế: “Đau đầu quá.” lâu sau bên trong căn phòng tổng giám đốc yên tĩnh đáng sợ đó, Mạc Tử Bắc mới cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất con ngươi tối đen. Tìm lâu vậy rồi mà vẫn tìm được Giản Tiểu Bạch. biết ấy đâu?




      Gọi điện cho Doãn Đằng Nhân bên kia hình như thực loại vận động thở hổn hển nào đó, có vẻ rất kiên nhẫn: “Mạc, chuyện gì vậy? Mình làm việc!”




      “Khi nào xong?”




      “Nửa tiếng, à được, tiếng !” Ở đầu dây bên kia, ngoài tiếng của Doãn Đằng Nhân hình như còn có tiếng phụ nữ nghe rất ái muội.




      Nghe thấy giọng Doãn Đằng Nhân ồ ồ, Mạc Tử Bắc nhịn được giễu cợt: “ tiếng có đủ cho cậu thể bản lĩnh đàn ông vĩ đại sao? Mình còn biết cậu sao. Đừng làm nữa, bây giờ đến công ty mình chuyến . Mình rất buồn. Cùng uống chén , thấy thế nào?




      “Bây giờ?” Doãn Đằng Nhân la oai oái: “Bây giờ là thời điểm mấu chốt rồi, lúc sảng khoái rồi.”




      xong điện thoại liền cạch cái ngắt máy. Mạc Tử Bắc tựa lưng vào ghế, thậm chí có chút hâm mộ Doãn Đằng Nhân, nếu cũng có thể đa tình như thế bị si tình quấn chân.




      Thời gian qua càng lâu, dung nhan trong lòng cũng càng ngày càng ràng.




      Nửa giờ sau Doãn Đằng Nhân đến, bên cạnh còn mang theo rất kỳ quái! Phối hợp với gương mặt con cực kì thanh tú.




      Chỉ là này vóc dáng rất cao, có thể đến 1m70! Tóc rất ngắn, ăn mặc cực kì trung tính, ta mặc váy mà là bộ âu phục kiểu dáng gần giống với âu phục nam, mặc âu phục trung tính vậy mà lại khí khái như thế.




      Doãn Đằng Nhân ở đằng sau nháy mắt với Mạc Tử Bắc hồi lâu.




      Mạc Tử Bắc là ý gì: “Sao hôm nay lại dẫn con đến vậy.”




      Chỉ nghe Doãn Đằng Nhân làm bộ nghiêm trang với mặc âu phục kia: “Tiểu Túc, em ra ngoài trước ! cùng tổng giám đốc Mạc có chút việc muốn , em chờ ngoài cửa nhé!”




      Rất kỳ quái là kia rất lạnh nhạt, cái gì cũng chỉ gật đầu với Doãn Đằng Nhân cái rồi ra cửa.




      Sau khi cánh cửa đóng lại, Mạc Tử Bắc nhịn được hỏi: “Ai vậy?”




      Doãn Đằng Nhân thực kiêu ngạo mà : “Vệ sĩ của mình đấy! Thế nào? Đủ tàn bạo chứ?”




      “Là con sao?”




      “Trước mắt mà rất mơ hồ, chứng minh là nữ nhưng mà mình còn chưa sờ, qua chưa kiểm hàng biết có phải là phụ nữ hay .”




      ấy vì sao lại làm vệ sĩ? Nếu là phụ nữ chỉ giỏi làm mấy việc nhàng thôi!” Mạc Tử Bắc tràn đầy hoài nghi.




      “Ai biết! Mình còn chưa thuê có thân thủ mạnh mẽ đủ để xứng đôi với cậu đâu đấy. Ha ha, mà cậu khỏi cần thuê rồi, còn mình lại thể, mình còn muốn làm cả đời đàn ông, muốn bị trả thù mà thiến thành thái giám!”




      Mạc Tử Bắc cười cười: “Xem ra cậu làm nhỉ. Nhưng mà mình nghi là toàn bộ thông báo tuyển dụng của cậu căn bản chỉ là thuê con , còn đàn ông e là căn bản có chỗ để cân nhắc đấy?”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 64: Muốn tìm ấy




      Edit: Phong Vũ




      Doãn Đằng Nhân hắc hắc cười, cái kiểu làm bộ đó so với ai cũng đều đáng : “Phải ? Mình biết!”




      “Cậu nghĩ mình biết tài nghệ của cậu sao? Hồi trước chúng ta ở Nhật Bản, Tiểu Tuyền cũng phải là đối thủ của cậu!” Mạc Tử Bắc chỉ duy nhất lần chứng kiến bản lĩnh của Doãn Đằng Nhân, lần đó cũng là lần duy nhất Doãn Đằng Nhân công khai thi triển ở trước mặt người khác. Bản lĩnh vô địch chân chính của tên tiểu tử này rấtthần bí dễ gì lộ ra ngoài.




      “Ha ha” Doãn Đằng Nhân hắc hắc cười chớp chớp mắt: “Nhìn kìa, trần có cái gì kìa?”




      Mạc Tử Bắc ghét nhất là cái vẻ đứng đắn khi chuyện đó của ta: “Có quỷ chứ gì!”




      “Mạc! Cậu đừng có thường xuyên thay đổi tâm nhãn mà mắng mình chứ, mình thực vô tội mà!” Ánh mắt Doãn Đằng Nhân ai oán nhìn chằm chằm Mạc Tử Bắc: “Có thể hạ khẩu lưu đức được ? Gần đây mình cứ thấy báo ứng của mình sắp đến rồi, cũng biết là do bị cái mỏ quạ đen của cậu hay là do mình quá để ý.”




      “Ờ! Mình thấy đúng là báo ứng sắp đến rồi, báo ứng tổng giám đốc đào hoa!” Mạc Tử Bắc tiếp tục đe dọa ta.




      Doãn Đằng Nhân lắc mạnh đầu tóc hồi mới dừng lại: “Mình bao giờ đến Mạc thị hại người nữa, chuyện tốt làm tốt nên tại thường rất khó chịu. Đáng giận nhất là lần nào đến đều bị cậu chế ngạo, cái miệng của cậu công lực quả thực còn lợi hại hơn cả ba mình.”




      “Ha ha, vệ sĩ bên ngoài đối với cậu mà giống bình thường nhỉ?” Mạc Tử Bắc câu toạc bí mật ra.




      “Ha ha.” Doãn Đằng Nhân gãi gãi đầu: “ có gì đặc biệt, thân thủ rất tốt đánh bại rất nhiều đàn ông mới được mình tuyển vào thôi. Cậu nghĩ xem thế nào mà lại luyện được tốt thân thủ như vậy? Mình để bên cạnh là muốn biết ấy vì sao lại luyện tập loại võ dũng mãnh như Karate này.”




      nghiêm túc mình thấy cậu có ý đồ xấu. Đừng với mình là lúc nảy cậu mang theo vệ sĩ đó là để hẹn hò với mỹ nữ nha!”




      “Hắc hắc bị cậu đoán đúng rồi. ấy ở bên ngoài, mình với cậu ở bên trong phòng làm việc, còn về phần có nghe thấy hay rất khó .” Doãn Đằng Nhân đầy mình toàn ý nghĩ xấu xa, ta mang Tiểu Túc khẳng định là ý gì tốt.




      ấy tên là gì?” Mạc Tử Bắc nhịn được hỏi.




      “Túc Nhĩ Nhiên, ngay cả cái tên cũng kỳ quái như vậy!” Doãn Đằng Nhân đối với cái tên Túc Nhĩ Nhiên này rất ngạc nhiên.




      “Ừ, giống như là tên con trai vậy. Chính cậu cũng cẩn thận chút, cẩn thận xảy ra chuyện chẳng lành đấy!” Mạc Tử Bắc theo trực giác cảm thấy Tiểu Túc hề đơn giản. Tuổi lớn mà có thể lãnh đạm như thế khiến tự chủ được mà trong đầu lại lên gương mặt cũng đặc biệt như vậy của tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh!




      “Tìm mình đến có chuyện gì?” Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng quay lại vấn đề chính.




      “Mình nghĩ có muốn tìm ấy hay .” Mạc Tử Bắc sâu kín thở dài: “Thực mờ mịt.”




      “Vì sao tìm? Nếu thích vì sao tìm chứ?” Doãn Đằng Nhân là lần đầu tiên thấy chần chờ!




      “Nhưng mà mình sợ tìm được rồi kết hôn sinh con.”




      “Cậu để ý chuyện kết hôn sao?” Doãn Đằng Nhân hỏi.




      “Để ý. Mình thậm chí còn nghĩ cho dù có kết hôn mình cũng muốn cướp lại ấy. Nhưng mà làm như vậy có chút tàn nhẫn, phá hoại hôn nhân của người khác là rất đạo đức. Mạc Tử Bắc vẻ mặt buồn khổ.




      “Mình nghĩ năm năm trước ấy bằng lòng trao mình cho cậu như vậy chứng tỏ là ấy cậu. Lần đầu tiên của người con rất quan trọng, cậu được người ta cho như vậy mà lại quý trọng.” Doãn Đằng Nhân vì tiếc hận vậy lại thấy khó hiểu: “Mình chỉ là hiểu cậu vì sao muốn chung tình với người. Chẳng lẽ cậu quên chúng ta từng thề gì rồi sao? Cả đời kết hôn vậy mà giờ ngược lại cậu còn rơi vào trong cơn lốc tình . Mình thực đồng cảm với cậu!”




      Mạc Tử Bắc tựa vào ghế cười như cười nhìn Doãn Đằng Nhân: “Cơn lốc tình yếu? Bây giờ sợ phải tình đơn phương!”




      “Mình đây cứu được cậu nữa rồi. Cậu cứ tìm cái hại cậu đánh mất cả trái tim kia , tìm được rồi cũng mặc kệ ấy có phải kết hôn sinh con hay , trước mắt cứ giải quyết ngay tại chỗ.” Trong đầu Doãn Đằng Nhân đúng là có cái đề nghị gì tốt. Thứ ta có thể nghĩ tới vĩnh viễn chỉ là làm thế nào với phụ nữ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :