1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 55: Cố nhân lại xuất




      Edit : Sally




      Beta: Phong Vũ




      “Em là người đầu tiên với như vậy. Nhưng thấy ánh mắt em với những người khác cũng khác nhau là mấy.”




      “Rốt cục cũng được câu dài. cứ im hơi lặng tiếng như vậy chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có bạn .”




      “Ha ha, ba thế mà vẫn chưa có bạn .” Giản Hạo Thiên ra chiều đắc ý hứng thú chế nhạo Mai Thiếu Khanh.




      “Nhóc con biết cái gì.”




      “Thiên Thiên làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch hiểu có chuyện gì mà con trai lại cười phấn khích như vậy.




      “Mẹ, con còn có bạn , thế mà ba lại có. Ha ha ha, ba là ngốc quá mà!” Khuôn mặt ngây thơ ngước lên nhìn hai người rất đắc ý, cái miệng nhắn cười toe toét.




      “Con có bạn ?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu con trai chỉ mới bốn tuổi lẻ hai tháng của mình, cậu nhóc có bạn khiến dở khóc dở cười.




      Mai Thiếu Khanh cũng cười theo: “Bạn Thiên Thiên có xinh ?”




      “Có ạ! Nhưng con thích chơi cùng bạn ấy, tự bạn ấy muốn làm bạn con.”




      Mai Thiếu Khanh quay sang Giản Tiểu Bạch, hai người liếc mắt nhìn nhau, Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt. Mai Thiếu Khanh bất giác nở nụ cười khóe môi.




      “Đưa hai người ăn chút gì nhé?” Mai Thiếu Khanh .




      ăn ở đâu ạ?” Giản Tiểu Bạch nhanh chóng hỏi. “Hay là chúng ta về nhà ăn cơm , em nấu cho, ăn bên ngoài đắt tiền lắm.”




      Năm năm nay Giản Tiểu Bạch hoàn toàn biến Grandet bé , Mai Thiếu Khanh nhướn mày nhìn : “ cần phải tiết kiệm như vậy, phòng khám giờ làm ăn rất tốt. Yên tâm , dù em làm vẫn có khả năng nuôi em tốt!”




      “Nhưng em thể cứ thế liên lụy cả đời được. cuối cùng cũng phải kết hôn, bao năm nay giúp đỡ em rất nhiều, sao em có thể làm phiền thêm nữa.”




      “Mẹ! Ba phải kết hôn ạ?” Giản Hạo Thiên lo lắng lắc lắc tay Giản Tiểu Bạch. “Mẹ và ba thể kết hôn cùng nhau sao?”




      Giản Tiểu Bạch bật cười: “Ba muốn tìm người hấp dẫn hơn, ba hơn, bạn thích hợp với ba phải là tốt. Con lo lắng nhiều làm gì, khéo thành ông cụ non đấy.”




      “Nhưng nghĩ đề nghị của Thiên Thiên có lẽ tồi, chả nhẽ em muốn cả đời này độc mãi sao?” Những năm này Mai Thiếu Khanh từ bỏ việc cầu hôn Giản Tiểu Bạch, nhưng vẫn chưa từng rằng .




      “Cảm ơn , Thiếu Khanh. Người con như em thích hợp với , có người con rất tốt đến bên thôi.”




      “Em từ chối mãi như vậy là vì trong lòng em vẫn chưa quên được phải ?” Mai Thiếu Khanh .




      “Ấy!”




      Vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vô cùng xấu hổ quên thừa nhận.




      Cố gắng xóa bỏ đoạn tình cảm cuồng nhiệt, từ lâu còn khát vọng đến tình , coi chuyện trước kia như thời đương say đắm. Cứ tưởng đó là chuyện hoàng tử cùng công chúa, nhưng nhân vật chính trong chuyện xưa của sớm biến mất còn dấu vết, chỉ còn lại mình mãi đơn.




      Mọi người đều im lặng.




      Giản Hạo Thiên hết nhìn ba lại quay sang nhìn mẹ, biết cả hai nghĩ gì mà xem ra rất phức tạp.




      Xe dừng lại trước nhà hàng Italia sang trọng. Giản Tiểu Bạch nhìn biển hiệu nhà hàng, lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên quay về hơn.”




      Mai Thiếu Khanh đáp lời, chỉ với Hạo Thiên: “Thiên Thiên, ba dẫn con ăn món Ý nhé?”




      “Vâng ạ!” So với mẹ Hạo Thiên lại vui vẻ ra mặt.




      Mai Thiếu Khanh xuống xe, vòng qua bên ôm Hạo Thiên xuống xe, Giản Tiểu Bạch hết nhìn Mai Thiếu Khanh lại nhìn sang con trai, rất tình nguyện mà bước xuống.




      chiếc Porche màu xám bạc cùng chiếc Ferrari màu đỏ dừng sát cạnh xe họ. Đúng là người có tiền!




      Giản Tiểu Bạch hâm mộ liếc mắt nhìn chút rồi nhanh chóng theo sau Mai Thiếu Khanh và con trai. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì liền hỏi Mai Thiếu Khanh: “! còn chưa kia cuối cùng thế nào?”




      Mai Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn chăm chú: “ có gì, chỉ là người xa lạ thôi. Chúng ta đừng nhắc đến nữa, được chứ?”




      vươn cánh tay nắm lấy tay , tay kia nắm bàn tay bé của Giản Hạo Thiên. Ba người bước vào nhà hàng, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.




      Bọn họ hề nhìn thấy đằng sau người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen vô cùng đẹp trai trầm ổn bước xuống từ chiếc Porche. Mái tóc ngắn đen được cắt tỉa gọn gàng, chỉ để lại phần tóc mái ở phía trước trán và hai bên tai, làm tôn lên khuôn mặt nam tính tuấn tú lạnh lùng đậm chất phương Đông. Ngũ quan sắc nét, đôi mắt hẹp dài viền quanh đôi con ngươi đen sâu hút, sống mũi đẹp thẳng tắp đầy kiên nghị.




      Từ chiếc Ferrari bước xuống là người đàn ông diện mạo xuất chúng, chẳng qua ở người này có vài phần yếu đuối. Đôi mắt quá mức xinh đẹp nét đùa cợt, trong lúc cười đôi môi phác thành hình vòng cung quyến rũ. Tóm lại, người đàn ông này mang vẻ đẹp yếu đuối đến động lòng.




      Người đàn ông với vẻ đẹp yếu đuối bước tới : “Mạc! Bữa tẩy trần hôm nay tính là muộn đấy chứ.”




      “Là mình năm năm ra nước ngoài về, vất vả lắm mới trở lại được. Vậy mà cậu thể nào mà bỏ được đám oanh oanh yến yến của cậu. Tha cho mình . Mình quá hiểu mấy phụ nữ đẹp khéo lấy lòng đó rồi!”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 56: Gặp thoáng qua [1]




      Edit: Sally




      Beta: Phong Vũ




      “Được rồi! Người ta đến với cậu rồi phải sao.” Doãn Đằng Nhân làm bộ nhõng nhẽo.




      Mạc Tử Bắc cười cách bất đắc dĩ, quen nhìn cậu ta bắt chước cái dáng vẻ khác gì phụ nữ đó. “Cậu cả ngày ở chung với phụ nữ nên cũng sắp biến thành phụ nữ rồi đấy!”




      cái gì đả kích quá vậy. Người ta là thằng đàn ông nguyên chất chân chính đấy, cậu cũng biết có bao nhiêu phụ nữ ở dưới thân mình mơ màng rồi chứ!” Nghĩ tới lại càng khiến Doãn Đằng Nhân thấy kiêu hãnh.




      “Là cậu trở thành đạo tặc hái hoa nổi danh nhất toàn châu Á này, tai tiếng hề ít. Khuôn mặt tuấn tú của cậu tạp chí giải trí, haizz, đáng tiếc đều chỉ là tạp chí lá cải.




      ? Xem ra mình có tiếng tăm nha!” Doãn Đằng Nhân dương dương tự đắc.




      Ngay lập tức lại bị lời tiếp theo của Mặc Tử Bắc đả kích đến còn mảnh giáp: “Đáng tiếc là dính vào hào quang của giới người mẫu, cho nên mới tự kỷ như vậy, bạn học già này nể tình cậu giúp mình giám sát thi công cao ốc Mạc thị lần này tôi bỏ qua.”




      đả kích người ta quá mà! Mạc, lâu rồi gặp mà cậu vẫn chẳng để lại mặt mũi cho mình như vậy!”




      thôi!” Mạc Tử Bắc nhếch mày, khóe môi cong lên thành nụ cười cởi mở, tâm trạng nhìn có vẻ tệ. “Nếu còn có phải thành ăn khuya luôn đây?”




      xong trước bước nhanh vào nhà hàng. Doãn Đằng Nhân nhảy lên hai bước túm chặt bả vai Mạc Tử Bắc. Hai người đàn ông vô cùng tuấn dật vào nhà hàng đúng là quang cảnh mỹ lệ.




      biết hôm nay là ngày tốt gì mà vừa rồi người đẹp trai vào, đáng tiếc là có vợ rồi. Bây giờ hai người này tuy trông trưởng thành nhưng dường như đều độc thân, ngay cả bạn cũng đúng là chuyện khó tin của hai soái ca. cương nhu quang quác phải là đôi đấy chứ.




      Ngay khi vào cửa, đôi mắt sáng ngời của Mai Thiếu Khanh lên tia sáng. liền xoay đầu nhìn Giản Tiểu Bạch, phát đưa lưng về phía hai người đó. mặt dường như thở phào hơi nhõm thoải mái: “Chọn chút gì đó ăn !”




      “Con nghe theo ba, ba kêu ăn con cái gì con ăn cái đó!” Giản Hạo Thiên ngoan ngoãn ngồi ở ghế dựa.




      cần là đồ quá đắt đâu!” Giản Tiểu Bạch dặn lại lần nữa, so với Grandet còn keo kiệt hơn.




      Mai Thiếu Khanh thuần thục kêu bồi bàn gọi vài món ăn, người Giản Tiểu Bạch thực thấy áp lực: “ Thiếu Khanh! thường đến đây ăn cơm à?”




      Gương mặt Mai Thiếu Khanh xẹt qua tia tâm tình phức tạp khó nhận biết, rồi lập tức thu hồi lại bình thường: “Đâu có! Là thấy tivi.”




      “À!” Giản Tiểu Bạch cũng nghi ngờ gì nữa. “Em chỉ muốn ăn mì Ý.”




      Mai Thiếu Khanh với bồi bàn tên vài món ăn, sau đó bồi bàn rời .




      Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân ngồi ở góc khác cách rất xa bọn họ. Thỉnh thoảng Mai Thiếu Khanh lại lướt mắt qua đỉnh đầu Giản Tiểu Bạch nhìn về phía bọn họ. mặt hoàn toàn ung dung trầm tĩnh, đôi lúc còn cười đùa với Hạo Thiên.




      ai thấy bàn tay phải của Mai Thiếu Khanh để phía dưới bàn từ lúc nào nắm chặt con dao phẩu thuật rồi lại trong nháy mắt mà biến mất tăm, ai biết con dao ấy ở đâu.




      Tiếp tục bình tĩnh nuốt nước nước bọt, Giản Tiểu Bạch yên lặng uống nước. Năm năm mài dũa thiếu nữ ngây thơ biết gì thành người phụ nữ vì cuộc sống và con trai mà bôn ba khắp nơi.




      bàn khác, hai chàng tuấn dật thảo luận kế hoạch hợp tác.




      “Mạc, lần này cậu trở về đúng là quyết định sáng suốt. Huynh đệ ta lại cùng nhau dốc sức chiếm lĩnh toàn bộ thị trường châu Á này. Nghĩ là lại thấy cảnh là to lớn hùng vĩ nha!




      “Cùng nhau dốc sức làm? Hay là thôi , mình sợ cậu lại bỏ công ty, bản thân lại hưởng thụ sung sướng, mình muốn quản lí cả hai tập đoàn đâu. Như vậy mình mệt chết mất, chừng sống đến bốn mươi tuổi nữa.”




      “Ha ha ha! Mạc, cậu có khiếu hài hước.” Doãn Đằng Nhân ha hả cười. Cái kiểu cười này bỗng khiến Mạc Tử Bắc nghĩ đến nghi vấn khủng bố treo lơ lửng.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 57: Gặp thoáng qua [ 2 ]




      Edit: Momomi




      Beta: Phong Vũ




      “Cậu lừa ai chứ, mình còn biết trong lòng cậu nghĩ gì sao?” Khóe môi Mạc Tử Bắc cũng cong lên cười như cười, vẻ mặt này làm cho Doãn Đằng Nhân ngược lại thấy có chút đáng sợ.




      “Làm sao vậy Mạc. Cậu đừng cười đến dọa người như thế, tim mình bẩm sinh tốt!”




      “Trái tim tốt còn có thể mỗi ngày quấn lấy người đẹp sao? Cẩn thận ngày nào đó cậu chết ở trong lòng nào đó!” Lúc này đây cười đến thực sang khoái, ngẫm lại đại danh lẫy lừng của Doãn thiếu gia nếu ở thời điểm làm chuyện đó mà chết người phụ nữ, rồi bị pháp y chụp ảnh sau đó khám nghiệm tử thi, ngày hôm sau tin tức quan hệ bất chính có bao nhiêu náo nhiệt nhỉ?




      “Mạc, cậu đừng mấy câu hăm dọa như vậy chứ, về sau mỗi lần mình cùng phụ nữ hoan ái dám cử động mất!” Doãn Đằng Nhân ai oán nhìn Mạc Tử Bắc, hy vọng bạn tốt có thể chừa chút mặt mũi cho mình.




      “Ha ha!” Mạc Tử Bắc buồn cười nhìn ta: “Vậy cậu đồng ý với mình điều kiện !”




      “Cậu muốn trói buộc mình sao?”




      “Đoán !”




      “Điều kiện gì?”




      “Mình muốn nghỉ ngơi, cậu giúp mình quản lý công ty ! Kỳ hạn là tháng!”




      “Thôi , cậu cứ nguyền rủa mình cử động được ! Mình thà cử động cũng mua dây buộc mình. Này? Mình hỏi cậu làm sao vậy, công ty vừa chuyển lại cho cậu, câu lo trấn thủ cho tốt còn muốn nghỉ ngơi, bộ cậu muốn bỏ công ty? Doãn Đằng Nhân trực giác cảm thấy nhất định có vấn đề! “Mình biết cậu muốn tìm kia?”




      Mạc Tử Bắc cười khổ: “Đúng vậy! Mình muốn biết ấy sống tốt !”




      “Hắc hắc ngờ cậu lại si tình như vậy. Vì ấy mà làm hòa thượng nhiều năm như vậy. Nếu đó mà biết nhất định cảm động lại lấy thân báo đáp mất!”




      chết ! Mình nghĩ ấy giết mình!” Mạc Tử Bắc hạ mí mắt xuống có chút mất mát: “Ăn chứ. Mình đó. Giúp mình trông coi công ty thời gian, trước tiên mình ở công ty quản lý tháng, sau khi mọi việc vào quỹ đạo cậu quản lý được ?”




      Nhìn Mạc Tử Bắc thực rất nghiêm túc, Doãn Đằng Nhân cân nhắc nửa ngày ánh mắt gian trá sáng lên: “Chờ cậu nghỉ ngơi xong, đổi lại cậu phải giúp mình quản lý công ty tháng. Mình cũng muốn nghỉ ngơi!”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Cậu đúng là thương nhân, chịu làm ăn thua thiệt!”




      “Ha ha. Cậu cũng giống vậy thôi!”




      “Đúng vậy!”




      Hai người rất ăn ý nâng chén rượu lên uống!




      Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối tăm. Nhà hàng cũng càng lúc càng đông khách. Giản Tiểu Bạch cùng Mai Thiếu Khanh và con trai cùng nhau vui vẻ dùng bữa tối, căn bản có chú ý tới phía sau còn có bóng người làm vô số đêm mất ngủ.




      Cơm nước xong Mai Thiếu Khanh ôm lấy Giản Tiểu Bạch nắm tay Hạo Thiên về hướng cửa nhà hàng rời , vừa tới cửa Mạc Tử Bắc vừa lúc ngẩng đầu nhưng Mai Thiếu Khanh qua. Chỉ thoáng qua thôi mà khiến Mạc Tử Bắc sửng sốt! Vừa rồi hình như nhìn thấy cái tên tiểu quỷ để lại cho ấn tượng sâu sắc đó!




      Ý thức được lơ đãng, Doãn Đằng Nhân quay đầu lại nhìn mắt hỏi: “Có mỹ nữ à?”




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ cười rồi dùng ngữ khí vô cùng nhàng : “Trong mắt cậu ngoài mỹ nữ ra còn có thể có cái gì nữa ?”




      “Oh! Còn có cậu!” Doãn Đằng Nhân dõng dạc trả lời Mạc Tử Bắc, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tràn đầy gian xảo.




      Sau bữa tối Mạc Tử Bắc tự chủ được lái xe đến Dương Quang Quả Hương. Tuy rằng biết ở trong này nhưng vẫn nhịn được đến. Dừng xe ở hoa viên xuống dạo qua vòng.




      Màn đêm u ám, ánh đèn đường mờ nhạt chậm rãi kéo dài bóng dáng đơn của . thẳng tới ven đường, phong cảnh quen thuộc khiến từng chuyện cũ như thước phim quay chậm lên sống động như mới diễn ra ngày hôm qua. Nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể dưới đáy lòng lặng lẽ hiểu ra, chậm rãi nổi lên nỗi xót xa.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 58: Trái tim nhung nhớ




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Mạc thị.




      Đêm khuya.




      Cao ốc Mạc thị 45 tầng vừa mới xây xong.




      Trong phòng nghỉ tổng tài ở tầng 42, Mạc Tử Bắc yên lặng ngồi thẳng ghế cao ở gần cửa sổ sát đất, tay để lên tay vịn, tay bưng cao chân ly rượu, hai tròng mắt tối đen thấy đáy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt bí hiểm, rằng cũng nhúc nhích.




      Năm năm!




      trở một người đàn ông thành thục danh xứng với thực như vậy, trầm ổn thong dong tựa như cái đầm nước yên ả, thâm tàng bất lộ* ai cũng đoán ra nó sâu bao nhiêu, tựa như lẩn tránh khỏi mọi thứ thế gian, nhưng ánh mắt ấy hiếm ai có thể nhìn thấu một chút nỗi lòng của .




      Xem ra trong năm năm này, tôi luyện ý chí cứng như sắt thép, đủ để che dấu toàn bộ cảm xúc, khiến người ta thể nhìn thấu tâm tư của .




      Năm đó, sau khi rời , luôn ở đó dốc sức làm việc cho đến ba ngày trước khi về nước. Sau khi cùng Doãn Đằng Nhân ăn xong bữa tối, lại đến Dương Quang Quả Hương, nhớ lại năm đó tình cờ gặp gỡ, đáy lòng dâng lên chút phiền muộn thể hiểu được.




      trở thành con người giá trị ngàn triệu, tổng tài tập đoàn Mạc Thị Duy Bạch, tự tay thành lập vương quốc kinh tế của mình. Năm năm, lúc đêm khuya vẫn luôn mơ về vệt nước mắt thanh lệ kia, khuôn mặt nhắn tự nhiên của , mái tóc dài quyến rũ động lòng người, dáng người xinh đẹp làm đánh mất trái tim mình vào cái đêm mưa năm năm trước.




      Năm đó Doãn Đằng Nhân phái giải quyết chuyện công ty. Sau khi trở về, đã tìm , nhưng mà giai nhân còn chút tung tích. mới nhớ là chưa bao giờ biết trường đại học của ở đâu, càng biết học chuyên ngành nào. chuyển nhà, ngay cả cái cái tên kỳ quái Mai Thiếu Khanh kia cũng luôn.




      Bởi vì muốn gây dựng nghiệp, lại trở về. Năm năm, tuy rằng bởi vì công việc mà trở về vô số lần nhưng đều có thời gian tìm .




      biết mạnh mẽ ấy tại có phải đã kết hôn sinh con rồi ? có khỏe ?




      Ngoài cửa sổ là chân trời tối tăm mênh mông vô bờ, sao trời lấp lánh càng phụ trợ cho nỗi đơn của .




      xứng đáng, xứng đáng xui xẻo như vậy. Mỗi lần cùng người phụ nữ khác, trong đầu lại lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia của Giản Tiểu Bạch, đáng chết, nhất định là đầu độc , làm hơn bốn năm sau cũng có chạm qua phụ nữ nào.




      Doãn Đằng Nhân có thể làm hòa thượng, hòa thượng cũng chỉ tu luyện đến mức độ như vậy thôi. ra vĩnh viễn hiểu hưởng qua cái mùi vị này thì làm sao đánh mất lòng mình được!




      ba mươi hai tuổi, sự nghiệp thành công, là đối tượng mà phần đông người đẹp muốn theo đuổi, thậm chí ngay cả rất nhiều ngôi sao tại đều biết tổng tài vừa trở về của công ty vừa mới nổi Duy Bạch là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, tại còn nổi tiếng hơn những người mẫu nam nhiều.




      Nhưng trong lòng vẫn rất buồn bã!




      Đặc biệt mỗi khi đến ban đêm rảnh rỗi, luôn nhịn được hoài niệm lại khoảng thời gian đã qua, bóng dáng kia chẳng những biến mất mà ngược lại càng ngày càng ràng.




      Đây chắc chắn là báo ứng! Làm cho lòng đời này bất an! Vĩnh viễn hoài niệm!




      Sáng sớm, Mạc Tử Bắc ở cậu lạc bộ thể hình độc quyền của Mạc thị Duy Bạch ra sức vận động chạy bộ thì Doãn Đằng Nhân kia lại đột nhiên phóng đến.




      "Đừng với mình là cậu từ nhà đến nhé, mình nhớ tối hôm qua cậu còn muốn tìm người đẹp, khẳng định là đêm về đúng ?" Dựa vào hiểu biết về ta, Mạc Tử Bắc khẽ cười .




      "Nếu phải thì thế nào? Chúng ta là tri kỷ mà. Mạc, cậu đúng là rất hiểu mình, đêm qua mình qua đêm ở nhà Anna, ha ha, cậu biết ấy lẳng lơ thế nào đâu, làm người ta dư vị vô cùng!" Doãn Đằng Nhân vẫn còn đắm chìm trong dư vị.




      "Cậu có bạn mới?" Mạc Tử Bắc hỏi.




      "Đúng là bạn mới nhưng chỉ là bạn bè thôi! phải bạn !" rất thẳng thắn.




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: "Mau tìm một người phụ nữ rồi kết hôn , ba cậu cũng rất lo lắng tìm mình rất nhiều lần, bảo mình khuyên cậu. Mình nghĩ cậu cứ làm cái giấy chứng nhận kết hôn để bọn họ quên phen tâm bệnh.”




      "Kết hôn? Nằm mơ ! Mình còn chưa chơi đủ." Doãn Đằng Nhân nhíu mày, mím môi như là giẫm phải phân, lắc đầu: "Kết hôn là tự chui đầu vào rọ, mình cần."




      Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười: "Người thường sợ kết hôn lúc nào đó gặp báo ứng, cẩn thận cậu gặp phải nhân vật lợi hại xử lý cậu, đến lúc đó cậu đừng trách ông trời công bằng, dù sao mấy năm nay phụ nữ ở dưới thân cậu cũng nhiều vô số."




      "Ừm! Mạc, miệng cậu đừng có mà mỏ quạ đen nha!" Doãn Đằng Nhân đột nhiên cảm thấy đằng sau mình là trận lạnh buốt, cảm giác tóc gáy cũng dựng hết lên.




      "Nhân, có lúc mình thấy rất ngạc nhiên về cậu, quanh năm săn người đẹp, cậu biết mệt à?" Trong đôi mắt đen mà xinh đẹp của Mạc Tử Bắc lóe lên tia giảo hoạt, hứng thú hỏi.




      Doãn Đằng Nhân chút để ý giải đáp nghi vấn của : "Chán ghét? Cái từ này ở chỗ mình rất khó có gian tồn tại, mình cũng phải là cậu tu luyện thành thần tiên, mà là Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm[1]. Chỉ có điều mình đối với công việc rất mệt mỏi, muốn làm việc chút nào.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 59: Tin tức gây sốc




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      "Chỉ mong ngày tự do của cậu có thể nhiều hơn cả đời!" Mạc Tử Bắc ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.




      cũng từng cho rằng mình sẽ ai nhưng tại lại gặp báo ứng. Rất nhiều chuyện phải có báo ứng mà là thời điểm chưa tới, chắc chắn mùa xuân của Doãn Đằng Nhân cũng trời trong nắng ấm mãi như vậy.




      "Nghe giọng điệu của cậu cứ như là ngày tận thế của mình sắp đến vậy! Phi phi! Cậu đúng là miệng quạ đen mà. thực ra có khi mình cũng thấy cuộc sống đúng là chán chết!"




      "Cả ngày vui đùa còn cảm thấy chán, mình biết còn có cái gì hơn là hưởng thụ cuộc sống vừa hạnh phúc vừa nhàn rỗi, mình bắt đầu đồng cảm với trợ lý tại của cậu đó! Người ta là người thành , lại bị cậu bắt nạt thành bộ dạng như tại, thật làm cho người ta đồng cảm mà!" Mạc Tử Bắc ngửa mặt lên trời thở dài.




      "Mạc, ba mươi tuổi mà nói được những lời này giả dối, nhìn cậu ba mươi hai tuổi có được thành tích huy hoàng mà Doãn thị phải mất ba mươi năm mới có đúng thật là làm cho người ta ghen tị". Doãn Đằng Nhân đưa ánh mắt ái muội qua chỗ đó.




      Mạc Tử Bắc cười nhạo ra tiếng: "Đừng tâng bốc mình, nếu là cậu có lẽ chỉ cần bốn năm, mình còn biết sao, lúc cậu đến trường thì luôn chơi đùa, nhưng đến phút cuối cùng vẫn có thể hoàn thành bài tập của thầy."




      "Ha ha!" Doãn Đằng Nhân cười rất vô tội: "Người đó là ai vậy?"




      Mạc Tử Bắc trợn trắng mắt: "Ai biết vị thái giám ấy là ai đâu!"




      "Mạc!" Doãn Đằng Nhân nghiêm trang gọi tên , ta rất tức giận vậy mà dám ta là thái giám, bộ dạng ta chỉ là có chút nữ tính thôi mà. Nhưng ta chắc chắn phải là thái giám.




      Mạc Tử Bắc thôi trêu ta nữa, hỏi: "Sáng sớm cậu đã đến tìm mình có chuyện gì?"




      "Cuối cùng cũng đến trọng điểm! Thiếu chút nữa quên chính , công ty của lão Ôn đứng trước nguy cơ đóng cửa vì phá sản, tại bên trong đều đồn Ôn thị đã chịu đủ, mình nghĩ cậu nên ra mặt hỗ trợ chút. Hoặc là cậu ra mặt thu mua Ôn thị.”




      Đôi mắt Mạc Tử Bắc đột nhiên u ám hẳn, cứ nhắc tới Ôn thị là vẻ mặt của luôn như vậy, Doãn Đằng Nhân le lưỡi, lần này lại giẫm phải mìn rồi.




      “Mình cần xuất phát từ cân nhắc của người làm ăn nếu thu mua Ôn thị chỉnh hợp tài nguyên cũng coi như là chuyện có lợi cho cậu, mình chưa tính kiếm khoảng tiền này, nếu Doãn thị muốn thu mua, cứ việc ra tay, mình có ý kiến". Bỏ qua thái độ của mình, mặc kệ!




      Cho dù là ông ta chính là ba cũng muốn quan tâm.




      Năm năm, lão Ôn đến tìm rất nhiều lần nhưng đều bị cự tuyệt, sau đó ngay cả mẹ cũng chịu gặp.




      "Còn có một tin mình cũng mới biết tối qua, ra cậu nhất định sẽ thấy buồn cười". Doãn Đằng Nhân sắp nhịn được.




      "Chuyện gì?" Mạc Tử Bắc hỏi.




      "Theo tin bên ngoài đồn đãi, Ôn Hướng ̀nh năm năm trước đã thành thái giám".




      Mạc Tử Bắc nhíu mày: "Tin tức này đúng là sốc đấy. Chuyện như thế nào?"




      "Ha ha ha ha." Doãn Đằng Nhân thoải mái cười to: "Nghe là bị người đeo mặt nạ màu bạc bắt , sau đó dùng dao thẳng tay cắt phăng hai quả trứng, thủ pháp rất thành thạo".




      "Ách! Ai mà to gan vậy?" Mạc Tử Bắc thể nào tin được: " ta báo cảnh sát sao?"




      "Có chứ, nhưng đây là chuyện đã xảy ra cách đây năm năm, cục cảnh sát cũng điều tra được là ai làm, nếu phải Ôn thị sắp đóng cửa, khả năng bí mật này còn có thể bị giữ kín. Nghe tin tức này là do tai vách mạch rừng trong bệnh viện truyền ra, cậu tưởng tượng lúc ấy hắn ta chắc chắn hắn đau đến chết mất, ha ha!"




      Doãn Đằng Nhân ngẫm lại liền nhịn được kinh hãi: " là lợi hại, có thể thiến con chim lợn kia, tiếc là làm triệt để, nếu để mình động thủ có khi ngay cả con chim của hắn cũng cắt luôn."




      "Cẩn thận kết cục của cậu cũng sẽ giống hắn đó! Chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy, sớm muộn gì cũng bị tìm tới cửa, có khả năng sẽ có kết cục giống Ôn Hướng ̀nh hoặc là sẽ như cậu , ngay cả chim cũng bị cắt , đến lúc đó cậu sẽ giống phụ nữ, ngồi xổm là được!" Mạc Tử Bắc xong, cuối cùng cũng nhịn được bật cười.




      Lông mày Doãn Đằng Nhân xoắn lại cùng một chỗ: "Làm sao bây giờ, mình cảm thấy mình rất có khả năng sẽ rơi vào loại kết cục như cậu , mình muốn làm thái giám mỹ nhân đâu, phải làm sao bây giờ!"




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: " ngờ Ôn Hướng ̀nh lại bị người ta thiến, biết vệ sĩ của hắn làm gì mà ngay cả an toàn của ông chủ mình cũng thể bảo vệ được."




      "Vậy thì mình phải tìm thêm vài vệ sĩ, tăng cường bảo vệ mới được, à, Mạc, cảm ơn cậu!"




      Mạc Tử Bắc nhìn bộ dạng ta vui vẻ thì trong bụng cười thầm, thằng nhóc này bị dọa rồi, cảm thấy ta sẽ rơi vào tình trường rồi bị báo ứng bởi vì đã chơi đùa quá nhiều phụ nữ. Ngẫm lại có ngày Doãn Đằng Nhân vì một người phụ nữ nào đó mà ruột gan đứt từng khúc tình cảnh lúc ấy như thế nào nhỉ.




      "Mình phải rồi, mình muốn thông báo tuyển vệ sĩ, Mạc, Ôn thị nếu cậu cần mình thu mua!" Doãn Đằng Nhân nhấc chân muốn .




      " cần! Tùy cậu!"




      "Có những lời này của cậu, mình an tâm rồi, kỳ mình đến chính là muốn thông báo chuyện cả đời cho cậu." Doãn Đằng Nhân nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, rất ái muội cười.




      Mạc Tử Bắc ném cho cái liếc mắt: "Mình sớm đoán ra mới sáng sớm cậu là vô đăng tam bảo điện! ."




      Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng ta rời , tiếp tục tự mình vận động. Bây giờ mỗi ngày đều kiên trì vận động thân thể rất tốt. Vận động cũng chỉ là muốn quên bản thân mà thôi, có phụ nữ thực sự rất khổ sở, đây chắc chính là sự trừng phạt của ông trời đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :