1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình nguyện - Tâm Ất ( Hoàn - 20c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6



      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên


      Tá Ninh về tới nhà, cởi giày cao gót, bên đổi dép lê, bên kêu gào: “Đói quá, đói quá! Đói muốn chết rồi! Hữu Ninh, cơm chiều nấu xong chưa?”

      “Xong rồi, đều để bàn ăn đó, chị mau rửa tay rồi vào ăn cơm.” Tiếng Hữu Ninh từ trong bếp truyền ra.

      Tá Ninh đến phòng bếp, thấy bàn chỉ có đậu hũ ma bà, mực xào, rau cải xào và canh nấm dưỡng sinh, chị bất mãn hỏi.

      “Tại sao có thịt?”

      “Có mà, trong đậu hũ ma bà em có cho thêm thịt nạc.” Hữu Ninh vội vàng rây bột mỳ, nhưng quên giải thích với Tá Ninh.

      “Đêm nay cũng có cá tươi nữa.” Tá Ninh trề môi, tiếp tục .

      “Có con mực… cũng là hải sản giống cá mà.” Hữu Ninh cởi tạp dề, tới chỗ bàn ăn.

      “y! Từ khi làm, bữa tối mỗi ngày càng nấu càng tùy tiện.”

      “Chị đừng oán giận nữa, ăn cơm .”

      Tá Ninh vẫn buông tha: “A, tối mai chúng ta ăn món bò bít tết được ? Ngày mai, lúc nghỉ trưa chị mua thịt bò.”

      “Bò bít tết phải làm nước sốt, còn phải tốn thời gian ướp gia vị nữa. Thôi, để cuối tuần chúng ta mới ăn .”

      “Lương Hữu Ninh!”

      “Chị lại làm sao thế?”

      đừng tưởng rằng bắt đầu ra ngoài kiếm tiền cần phải nghe lời chị nữa.”

      “Chị yên tâm , muốn nghe lời chị phải có bản lĩnh, loại bản lĩnh này đến giờ em vẫn thể học được.”

      Tá Ninh gắp miếng mực xào cho vào miệng.

      Là chị nghĩ nhiều sao? Nhưng sao thái độ chuyện của Hữu Ninh giống như mang theo tức giận vậy? Tốt hơn hết nên dừng vấn đề này lại, đổi đề tài mới .

      vội vàng làm cái gì đây?” Tá Ninh nhìn máy khuấy bột bàn bếp, hỏi.

      “Em làm bánh ga-tô.”

      “Lâu rồi thấy làm bánh này, sao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào lôi ra làm vậy?”

      “Hôm nay có nhiều đồng nghiệp giúp đỡ em, cho nên em muốn làm bánh rồi ngày mai đem đến sở vụ tặng cho mọi người.”

      Nghe vậy, hiểu sao trong lòng Tá Ninh cảm thấy buồn bực.

      “y! Vâng, bây giờ có đồng nghiệp nên còn để ý đến bà chị già này nữa hả? chỉ giỏi nịnh nọt người ngoài thôi.”

      “Chị ghen tị à? Chị thấy mình như vậy rất nhàm chán sao?”

      “Mặc kệ, phải nướng nhiều thêm hai cái, cái làm bữa khuya cho chị, cái để ngày mai chị mang đến công ty làm điểm tâm.”

      “Em biết rồi, sớm chuẩn bị xong cho chị, cái vị socola, cái vị sâm dứa.”

      “Vậy mới đúng chứ.” Nghe thế, tâm tình Tá Ninh mới cân bằng hơn chút.



      Hôm sau, Hữu Ninh chuẩn bị cho mình phần bánh kẹp và sữa đậu nành, rồi cẩn thận gói chiếc bánh ga-tô làm hôm qua, lại gói chiếc bánh còn lại đưa cho Tá Ninh, thêm miếng bánh socola ưa thích, vui vẻ làm.

      ra cần rời nhà sớm như vậy, nhưng rất thích cảm giác thong dong khi đến văn phòng sớm, nếu cửa còn chưa mở, có thể ngồi dưới tán cây bàng nhìn bầu trời xanh trong vào sáng sớm. Hơn nữa mang theo bánh ga-tô nên phải chạy xe rất chậm, chậm đến mức có thể xem phong cảnh ở ngã tư đường.

      Khi sắp tới sở vụ, tranh thủ vừa chờ đèn đỏ vừa nghĩ: Còn sớm như vậy, bằng ghé vào cửa hàng tạp hóa mua cuốn tạp chí để nghỉ trưa có thể xem giải buồn.

      Vừa bước chân vào cửa hàng, lập tức cảm thấy hối hận.

      Bởi vì nhìn thấy Lê Tuấn Uy cầm ly cà phê đến quầy tính tiền. nhanh chóng trốn sau giá treo đồ phía sau ta, ngay cả hít thở mạnh cũng dám.

      “Bánh Doughnut còn sao?”

      “Vâng, xin lỗi quý khách, loại này vừa bán hết rồi ạ.”

      “Vậy tôi lấy ly cà phê là được rồi.”

      “Vâng, tôi lập tức tính tiền cho quý khách.”

      Hữu Ninh lấy tay nhàng cầm mấy quyển tạp chí.

      Bánh Doughnut? ta thích ăn đồ ngọt?

      nghiêng đầu, cố gắng tưởng tượng lúc mang theo khuôn mặt nghiêm túc ăn đồ ngọt, lại lập tức kết luận, thể nào tưởng tượng được.”

      Chuyện này làm cho biết phải gì: Nếu phải chi ra trăm tệ chỉ để nhìn bộ dạng ta ăn đồ ngọt, nghĩ mình bất chấp tất cả mà vung tiền ra.

      Suy nghĩ miên man của bị câu “Cám ơn ghé qua” của nhân viên cửa hàng đánh bay biến. vội vàng cầm lấy cuốn tạp chí tính tiền, sau đó rời cửa hàng tạp hóa chạy đến sở vụ.

      Cửa mở.

      nhìn cửa sở vụ, lại nhìn nhìn cây bàng, xác định được là mình muốn dùng bữa sáng dưới tán cây hay vào văn phòng. Nhưng ý thức muốn bảo đảm công tác khiến quyết định tiến vào văn phòng.

      Lê Tuấn Uy nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ của xem tài liệu.

      tươi cười chào: “ Lê, chào buổi sáng.”

      “Chào .” thèm ngẩng đầu, lên tiếng chào lại.

      Hữu Ninh cầm khăn tay lau bàn của và mình, sau đó rửa sạch ly, pha trà, cuối cùng đưa đến món bánh ga-to socola thơm ngào ngạt của mình cho .

      Lê Tuấn Uy nhìn dòng phân tích kinh tế và tài chính, rồi mới cất tờ báo , lại bất ngờ nhìn thấy miếng bánh ngọt mê người bàn mình, nhìn Hữu Ninh.”Đây là…”

      “A, là bánh ga-tô tôi làm tối qua.” Sợ từ chối, bổ sung thêm câu: “Bởi vì tôi làm hơi nhiều, sợ ăn hết, nên phiền hỗ trợ, ăn giúp tôi miếng.”

      “Vậy à, được, cảm ơn.” xong, chăm chú nhìn khối bánh ngọt phủ socola ngọt ngào kia, nhìn qua giống như nó lên ba chữ “Rất ngon miệng”, cho nên quyết định nếm thử chút. Bánh này có vị ngọt tinh tế, ngọt mà ngấy, lại lẫn chút vị đắng của socola, đúng là loại khẩu vị mà thích nhất. cầm lấy chiếc đĩa bằng gốm sứ có màu xanh, bên đặt khối bánh ngọt mê người kia, mặt đĩa còn trải kim tuyết, nhìn có vẻ giống phong cách của quốc, rất khác biệt.

      ngẩng đầu muốn cám cơn, lại phát vội vàng cầm lấy bình phun sương ra ngoài: Có vẻ như muốn tưới nước cho mấy chậu cây kia rồi.

      nhịn được bật cười. đến văn phòng sớm vậy chỉ vì việc này hay sao?

      cầm chiếc đĩa muốn rửa sạch rồi trả lại cho , nhưng vô tình lại bắt gặp cảnh đứng lẩm bẩm trước mấy chậu cây. vô cùng tự nhiên dừng lại, nghe .

      “Bé con, Tiêu , Dừa , chào buổi sáng nhé. Hôm nay chị phát bí mật, chính là Lê luôn tỏ vẻ nghiêm túc kia lại thích ăn đồ ngọt, có phải cảm thấy rất kỳ lạ ? Chị cứ tưởng ta phải giống kiểu người già cả thích ăn đồ Nhật gì đó, nhưng ngờ ta lại thích ăn đồ ngọt. Hì hì! Rất lạ phải ? Có điều, hôm nay ta mua được đồ mình thích nên trông có vẻ thất vọng lắm, lúc đó chị đành đem bánh ga-tô socola chị thích ăn nhất cho ta, hy vọng hôm nay tâm trạng ta vui vẻ lên.”

      Bé con, Tiêu , Dừa ? Đó là cái gì vậy?

      Còn nữa, thích ăn đồ ngọt là chuyện kỳ lạ lắm sao?

      Nhưng cũng kỳ lạ bằng việc chuyện với thực vật chứ?

      ho tiếng, sợ tới mức quay đầu, nhìn thấy cầm cái đĩa mình thích nhất, liền bước lên nhận lấy: “Ách, tôi rửa là được rồi.”

      Dù sao cũng nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nên đành đưa chiếc đĩa trong tay cho .

      “Cám ơn.” xong, biết phải gì với nữa. Nhìn thấy vẻ mặt được tự nhiên của , hiểu ý, xoay người rời .

      Cầm chiếc đĩa vào văn phòng lại thấy có ở chỗ ngồi, theo thói quen, thu dọn báo chí bàn gọn vào chỗ. Hai ngày nay, phát chỉ xem báo tài chính kinh tế. thầm nhắc nhở bản thân, là sau này, nếu đến văn phòng trước đem báo tài chính kinh tế để bàn giúp .

      Tám giờ rưỡi, lần lượt có đồng nghiệp đến văn phòng, Hữu Ninh vội vàng cất báo, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Lúc đầu mọi người cũng tươi cười chào lại , nhưng ngay sau đó vẻ mặt liền cứng đờ, yên lặng trở về chỗ của mình. Tình huống này làm cảm thấy rất khác thường, xoay người cái, mới phát Lê Tuấn Uy đứng sau lưng mình từ lúc nào biết.

      “Ách.” biết gì nên chỉ “ách” tiếng rồi cúi đầu im lặng.

      “Mấy tài liệu này cầm photo ba mươi bản, mười rưỡi tôi cần đến.” đơn giản phân công.

      “Vâng.” vừa nhận lấy tài liệu xoay người lên lầu.

      hỏi với theo bóng lưng của : “Photo hai mặt hay sao ạ?”

      “Đúng rồi.” Giọng có chút kiên nhẫn.

      hơi lo lắng nhìn tài liệu trong tay.

      Mà thôi, dù sao có thời gian hai tiếng đồng hồ để làm, trước tiên phải lên lầu nhìn tập ghi chú viết lúc trước, nghiên cứu chút chắc ổn thôi.

      Khi xắn tay áo đứng trong phòng photocopy quyết tâm liều mạng, chú Quản vào gọi : “Tiểu Ninh, Lê gọi đấy.”

      “Vâng ạ.” Lúc lên lầu thấy Lê Tuấn Uy đứng ở cầu thang chờ .

      tìm tôi?”

      “Pha giúp tôi hai tách cà phê đem đến phòng khách. Trong đó có ly cho hai thìa sữa, nửa thìa đường.” giao việc xong lập tức đến phòng khách.

      nhìn bóng lưng của ấp úng.

      “Nhưng… Nhưng tôi biết cà phê đặt ở chỗ nào.”

      kiềm nén tiếng thở dài trong lòng: Thời gian thử việc trôi qua rất nhanh, nhịn, phải nhịn.

      “Bên phải chỗ tôi đặt lá trà đấy, tách cà phê ở trong ngăn kéo.”

      “Vâng, tôi biết rồi.”

      vội vàng chạy tìm, cuối cùng cũng tìm được cà phê và tách cà phê. nhanh chóng pha xong hai tách cà phê theo cầu, rồi mang đến phòng khách.

      Trong phòng, có người đàn ông trung niên mập mạp chuyện với Lê Tuấn Uy, thấy Hữu Ninh bưng cà phê vào, ánh mắt ông ta sáng ngời.

      “Tiểu Lê, vị này là trợ lý mới tới à?”

      “Đúng vậy.” Lê Tuấn Uy lạnh nhạt trả lời.

      “Xin chào, xin mời.” Hữu Ninh đặt tách cà phê đến trước mặt vị khách kia, lại đặt tách còn lại ở trước mặt Lê Tuấn Uy.

      “Xin hỏi, họ gì?” Vị khách cười giòn hỏi .

      Hữu Ninh nhanh chóng nhìn lướt qua Lê Tuấn Uy, sau đó mới giọng đáp: “Tôi họ Lương.”

      “A, ra là Lương, khéo, những người họ Lương tôi biết đều rất tài giỏi.”

      hơi khó xử, biết nên đối đáp với loại khách này như thế nào.

      làm việc .” Lê Tuấn Uy nâng mắt nhìn câu, tiếp theo quay đầu với vị khách kia: “Lưu tổng, vấn đề ngài vừa , bây giờ tôi giải thích với ngài chút…”

      Vì thế, trong tiếng chuyên nghiệp và tràn ngập tự tin của Lê Tuấn uy, an toàn thoát thân. Nhìn nhìn thời gian, thiếu chút nữa nhảy dựng, sao thời gian lại qua nhanh như vậy.

      qua nửa tiếng!

      vội vàng chạy tới phòng photocopy, còn đống tài liệu cần hăng hái chiến đấu đấy.

      Mười giờ rưỡi, cuối cùng cũng đem tài liệu Lê Tuấn Uy cần photo xong xuôi, hơn nữa còn đóng thành tập, đặt bàn .

      ngẩng đầu nhìn mang vẻ mặt như trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng.

      Chỉ photo mấy bản tài liệu thôi, sao lại căng thẳng giống như đánh giặc vậy?

      Được rồi, mỗi người có tính cách riêng, nên cưỡng cầu, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành.

      “Ừm, buổi chiều tôi có buổi dạy, cùng tôi.” xoay người cầm túi giấy, cất tài liệu vào trong, bình tĩnh với .

      “Tôi?”

      “Sao? có khó khăn gì à?”

      ! có! Ý của tôi là tôi có cần chuẩn bị gì ?

      “Đến nơi chỉ cần phát giáo trình, mời các học viên điền vào bảng câu hỏi, ký tên đóng dấu, thay học viên đăng ký vé xe, phụ giúp trong giờ cơm là được.”

      “A.” Nghe có vẻ phức tạp, hy vọng chuyện này quá khó khăn.

      Tiếng chuông vang lên, Hữu Ninh nhận được cuộc điện thoại nội tuyến. lập tức truyền đạt: “ Lê, quản lý của Lâm đến đây.”

      Lê Tuấn Uy buông túi giấy, với : “Phiền pha giúp tôi ly trà xanh đưa đến phòng khách, nhớ thêm đường.”

      “Vâng.” nhận lệnh.

      Sau khi đưa trà cho khách, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao có khách dùng cà phê, có khách lại dùng trà? Chuyện này có gì khác nhau sao?

      Vì muốn tìm được đáp án, quyết định đến văn phòng bên cạnh tìm chị Meo Meo.

      Nghe xong chuyện làm Hữu Ninh hoang mang, Meo Meo phá lên cười.

      “Là thế này, vì công việc của Lê khá đặc thù, cho nên chỉ có thể tự mình tiếp khách, vì thế ta biết thói quen của khách thôi. phải trong ngăn tủ của ta luôn có bình bình, ly ly, cà phê, trà gì đó sao, đều là sở thích của các khách hàng thân quen. Giống như Lưu phụ trách tiếp đãi khách hàng mới, chuyện này đơn giản hơn, chỉ cần mời cà phê hay hồng trà là được.”

      “A, ra là vậy.” Thế phải nhớ để ghi lại mới được, phải nhớ kỹ thói quen của khách hàng mà Lê hay tiếp.

      “Đúng vậy, Tiểu Ninh à, em đừng thấy vẻ mặt Lê lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng, ra ta rất giỏi. theo ta mặc dù rất vất vả nhưng có thể học được rất nhiều điều. Chị hy vọng em có thể vượt qua thời gian thử việc, trở thành trợ lý chính thức.”

      “Cám ơn chị Meo Meo, em cố gắng. Đúng rồi, lát nữa em phải đến lớp học cùng Lê, xem ra về sớm được, trong tủ lạnh có ít bánh ga-tô, buổi chiều nếu mọi người muốn uống trà nhớ lấy ra ăn chung nhé.”

      “Bánh ga-tô? Làm sao có bánh trong tủ lạnh được? Em mua à?” Meo Meo hỏi.

      phải, vì em muốn cảm ơn mọi người giúp đỡ em mấy ngày nay nên tối qua em mới làm. Đây chỉ là tâm ý nho của em đối với mọi người thôi, mọi người đừng chê nhé.”

      “Em lợi hại! Được, chiều này chị lấy ra chiêu đãi mọi người giúp em, cám ơn em trước nhé.”

      có gì đâu ạ. A! Hình như trong văn phòng có điện thoại, em phải về đây!’

      trở lại văn phòng, cầm lấy ống nghe, ra là cuộc gọi từ Lê Tuấn Uy ở phòng khách, : “Tôi đến tầng hầm lái xe, lấy túi tài liệu bàn tôi rồi ra cửa chờ trước .”

      “Vâng, tôi biết rồi.”
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Chuyển ngữ: ~Thủy lưu ly~

      Biên tập: Tiểu Sên


      Trong hội trường ở tầng cao nhất của tòa cao ốc.

      Hữu Ninh sau cùng, nhìn phụ đề màn hình điện tử “Xí nghiệp đổi mới chế độ cũ ảnh hưởng đến người dân lao động”.

      Vấn đề này khiến người khác cảm thấy buồn ngủ chứ?

      quay đầu nhìn Lê Tuấn Uy bục.

      mặc áo sơ mi phẳng phiu, ngăn nắp màu xám tro, kết hợp với caravat màu xám, tự tin đứng bục.

      nghiêm túc nhìn hình chiếu bảng, giảng giải cơ cấu của tiền lương, cũng thuần thục khái quát những điều luật nhàm chán bằng những câu đơn giản, rành mạch, làm cho người ta dễ dàng có ấn tượng khắc sâu. lén quan sát, trong hội trường, có người nào ngủ gà ngủ gật hết, hơn nữa trong tám mươi người ngồi đây có phân nửa là nữ, nam nữ đều chăm chú lắng nghe, khiến khí trong hội trường rất tốt.

      ra đúng như những gì người quản lý , ông chủ của rất được hoan nghênh, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt của hoàn toàn ảnh hưởng đến mức độ được hâm mộ của cả.

      Ngay lúc còn đắm chìm vào suy nghĩ miên man của mình, Lê Tuấn Uy đột nhiên ném cho ánh mắt nghiêm khắc.

      Trong lòng kinh sợ! A… làm sai chuyện gì sao?

      Ngay sau đó, chợt nghe thấy vào Microphone: “ xin lỗi, mấy trang đánh số chẵn trong giáo trình hôm đều bị in nhầm, sau buổi học tôi đem giáo trình chính xác đến cho mọi người. Chương này đành phiền mọi người nhìn theo hình chiếu bảng nghe tôi giải thích.”

      In, in nhầm? Sao lại như vậy được?

      hoang mang rối loạn cầm giáo trình trong tay lật xem, càng xem lòng càng hoảng hốt. Đúng là in nhầm , vậy bây giờ phải làm gì đây?

      ngẩng đầu phát Ngô – quản lý nơi này, chạy tới bàn , cầm lấy bộ giáo trình, rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Nếu còn ngây người đứng chỗ này chỉ sợ càng khiến ta tức giận. đành nhanh chóng rời khỏi hội trường, đuổi theo Ngô.

      yên lặng theo sau Ngô, nhìn photo hai mặt như thế nào, rồi lại nhuần nhuyễn đóng tư liệu thành sách ra sao, sau đó gõ gõ đinh ở phía sau tài liệu.

      “Tại sao phải làm như vậy?” Hữu Ninh hỏi.

      “À, bởi vì có đôi khi đinh còn lộ bên ngoài, khiến người lật xem bị thương.” Ngô .

      thể tưởng tượng được việc đơn giản như vậy còn phải có kiến thức cỡ này nữa.

      Ngô, vì sao tôi cũng nhấn photo hai mặt nhưng lại bị lỗi vậy?”

      “Chắc có lẽ tự lật mặt tài liệu nên mới bị lỗi vậy đó.”

      “Bởi vì tôi lo là máy móc tự lật mặt được nên…”

      cần lo chuyện đó đâu, ít gặp cố như vậy lắm. Nếu muốn tự lật mặt tài liệu phải làm theo chiều, có vấn đề gì nữa.”

      “A, cám ơn Ngô, nhờ mà tôi học được rất nhiều.”

      sao, đừng như vậy. là trợ lý mới tới phải ? Theo Lê chắc cảm thấy áp lực rất lớn đúng ?”

      “Vâng.” Đúng vậy, áp lực lớn đến choáng váng.

      “Được rồi, chúng ta mau tranh thủ trước khi tan học đưa tài liệu đến hội trường .”

      “Vâng.” Hữu Ninh theo sau Ngô, nhìn đồng hồ. Đều photo ba mươi bộ giáo trình rồi đóng thành sách giống như nhau, vậy mà người ta chỉ mất đến hai mươi phút. Còn Lê cho hai tiếng đồng hồ, mà còn làm sai… Ai, đúng là rất ngốc.

      Thời gian sau đó, dám ngẩng đầu lên nhìn Lê Tuấn Uy lần nào nữa, chỉ càng thêm cố gắng giúp đỡ Ngô chuẩn bị mấy việc vặt vãnh sau khi tan học cho mấy học viên.

      Chuông tan học vang lên, vội vàng thu lại bảng câu hỏi, kiểm tra lại vé xe đặt trước, hoàn toàn chú ý đến việc Lê Tuấn Uy với vẻ mặt chút thay đổi, cầm theo cặp tài liệu đứng trước mặt .

      Lê Tuấn Uy mở miệng : “Những chuyện còn lại giao cho Ngô, chúng ta phải rồi.”

      bị tiếng bất thình lình vang lên dọa sợ, kêu a tiếng.

      Lê Tuấn Uy nhìn , hiểu những gì mình có gì khiến ngưới ta phải hoảng sợ tới vậy . lạnh lùng thêm: “Tôi chờ ở bãi đỗ xe.” Xong xoay người thẳng.

      Hữu Ninh thu thập qua loa mấy văn kiện bàn, chào tạm biệt với Ngô, rồi vội vàng đuổi theo ông chủ của mình.

      Lê Tuấn Uy mím môi, khởi động xe, Hữu Ninh ôm cảm giác lo lắng, thấp thỏm ngồi ghế lái phụ.

      Xe thuận lợi chạy ra đường cao tốc. Bên trong xe, hai người với nhau dù chỉ lời. Nếu lúc này có nhạc gì đó tốt hơn, nhưng hình như Lê Tuấn Uy muốn dùng im lặng khiến người ta xấu hổ, vừa mở miệng chuyện, vừa chịu mở nhạc này để phạt ư?

      Hữu Ninh lén lút nhìn sườn mặt của , đường cong khuôn mặt căng cứng chứng tỏ ta tức giận: Có lẽ nên giải thích với ta trước, để cho ta gì đó cũng tốt hơn khí im lặng khó chịu này.

      Lê, xin lỗi, tôi nên bất cẩn in nhầm giáo trình như thế.” ngập ngừng .

      Lê Tuấn Uy lạnh lùng nhìn cái: “Đúng là nên tự kiểm điểm lại mình . Những học viên này bỏ ra nhiều học phí và thời gian quý báu để đến đây học, nên phải được hưởng phục vụ tốt nhất. Sai lầm hôm nay là chuyện mà ngay cả tưởng tượng cũng nên có, vậy mà lại để chuyện như vậy xảy ra.”

      “Tôi xin lỗi.” cúi cúi đầu, cảm thấy có lỗi vô cùng.

      “Điều tôi muốn là người cộng tác có năng lực làm việc, chứ phải trợ lý suốt ngày chỉ biết gắn hai chữ xin lỗi miệng.” , chịu đủ rồi. Loại sai lầm sơ đẳng thế này tại sao lại có thể xảy ra người chứ?

      Là vì trà pha rất dễ uống, hay vì thái độ chăm chỉ làm việc khiến cho để ý đến chất lượng công việc của ?

      Nếu là vì vậy chỉ sợ lỗi phạm phải còn lớn hơn so với nữa. nên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề hay ở của mới được.

      Trở lại sở vụ, ngờ chào đón lại là văn phòng rỗng tuếch, bóng người, ngọn lửa vô danh nổi lên trong lòng .

      Hữu Ninh nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là ba giờ mười, trực giác cho biết các đồng nghiệp chắc hẳn ở phòng nước uống trà. Lo lắng vì sai lầm của mình mà giận chó đánh mèo lên nhóm chị Meo Meo, nên lấy hết dũng khí với Lê Tuấn Uy: “Tôi… Tôi tìm bọn họ.”

      Khi còn chưa kịp ngăn cản trong nháy mắt chạy ào vào bên trong mất rồi. đành phải ngồi chờ, chờ có người đến với tại sao trong thời gian làm việc mà ai ở trong văn phòng.

      Hữu Ninh muốn vọt người vào phòng nước lại bị chị Meo Meo đứng ngoài cửa phòng họp gọi lại.

      “Tiểu Ninh, em về rồi à?”

      Hữu Ninh dừng chân, quay đầu, nhìn thấy nhóm người thảnh thơi uống cà phê, trong tay cầm bánh gato làm, vẻ mặt vui vẻ.

      Gặp trúng thời điểm khi mọi người cao hứng, áy náy : “ trở lại rồi. Bởi vì hôm nay, trong giờ học, em cẩn thận làm sai việc nên ta rất nổi nóng. Lúc về thấy người nào trong văn phòng, lại càng thêm tức giận, cho nên, em chạy vào trước để báo với mọi người tiếng, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó.”

      Lưu Diệp cầm ly cà phê, uống hớp.

      A, lâu như vậy mới được ăn loại bánh gato làm người khác vừa lòng thế này, rất thỏa mãn. Với tay nghề này của ấy, có thể nghĩ ra trăm lý do theo đuổi , chẳng qua vì sao lại lo lắng như thế nhỉ?

      Đáp án rất nhanh xuất ở trước cửa.

      Ánh mắt Lê Tuấn Uy nghiêm khắc lần lượt quét qua mọi người trong phòng.

      Gương mặt xinh đẹp, hồn nhiên của Hữu Ninh có thể dùng từ “suy sụp” để hình dung. Lúc này (Lưu Diệp), đương nghiên thấy việc nghĩa thể làm ngơ, ra tay giải cứu người đẹp trong cảnh khó khăn.

      Lưu Diệp ôm vai của Lê Tuấn Uy: “Được rồi, thoải mải chút nào, là em gọi mọi người tới uống ly cà phê, nghỉ ngơi chút đấy.”

      Lê Tuấn Uy nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng : “Tôi có ý kiến nếu mọi người có thể đem mấy án kiện tay hoàn thành trước tháng mười, có gì là thể được đâu?”

      vừa xong, mọi người trừ Lưu Diệp đều nhanh chóng rời khỏi trường.

      Lưu Diệp mỉm cười nhìn : “Thế nào? Tâm trạng tốt sao?”

      có.” Thực ra lúc này lười chuyện với cậu ta.

      Lưu Diệp cắt miếng bánh gato bàn của mình đưa cho .

      nếm thử !”

      Lê Tuấn Uy nhìn miếng bánh gato, gì.

      mau cầm.” Lưu Diệp thúc giục.

      Lê Tuấn Uy cầm bánh gato lên thử miếng, cảm giác ngọt mà ngấy, mang theo hương thơm mê người lập tức chiếm lấy đầu óc của , hương vị còn lưu lại là mùi thơm nhè của quýt.

      “Mua ở chỗ nào vậy?” Lê Tuấn Uy hỏi.

      Lưu Diệp ha ha cười gian hai tiếng: “Có phải rất ngon ? Là bánh mà tối qua Hữu Ninh làm tặng mọi người đấy.”

      Lại là ấy!

      “Có phải ấy luôn rảnh rỗi như vậy ?” nhịn được phê bình câu.

      “Sao lại thế? cảm thấy hài lòng với ấy như vậy sao?” Lưu Diệp hỏi.

      “Đương nhiên! Khi giảng dạy luôn mang tiếng là nghiêm khắc, cẩn thận, nội dung giáo trình cũng chưa sai sót bao giờ, nhưng ấy lại in sai giao trình của . chỉ có như vậy, cách làm việc của ấy hoàn toàn có hệ thống, chỉ tốc độ chậm chạp, còn liên tiếp phạm lỗi.”

      Lưu Diệp bưng bánh ngọt đặt trước mặt , ngăn cản người bất mãn ngừng: “ thể nào, phải cũng thừa nhận ấy làm bánh gato rất ngon sao.”

      “Chuyên gia kế toán Lưu Diệp, nếu tôi nhớ lầm, chúng ta mở sở kế toán cao cấp chứ phải mở cửa hàng bánh gato, có phải ?”

      đúng vậy, nhưng em tin tưởng trực giác của mình. còn nhớ lần đầu tiên ấy đến đây ứng tuyển ? Cái loại ánh sáng tự tin ấy khiến người ta có cảm tình ngay lập tức, loại năng lượng này tuyệt đối thể giả vờ được. Có lẽ người ta còn chưa quen thuộc hoàn cảnh nên mới thể phát huy tiềm năng của mình. nên thông cảm nhiều chút, tha thứ nhiều chút.”

      “Lý do?”

      “Em muốn theo đuổi ấy, thấy lý do này thế nào?”

      Nghe vậy đột nhiên trong lòng chút cảm giác quái dị thoáng qua.

      cho rằng cậu tự tìm phiền phức cho mình.” xong lập tức rời khỏi phòng họp. Khi muốn lên văn phòng của mình ở lầu hai, lại vô tình nghe được tiếng chuyện vụn truyền ra từ phòng nước.

      dừng bước, nghe thấy Hữu Ninh thào : “Nguy rồi, Bé con, Tiêu , Dừa , hôm nay chị lại gặp rắc rối rồi. Chị in sai giáo trình của Lê, làm ta bị mất mặt trước mặt học viên. Chị nghe ta chưa bao giờ mắc sai lầm thế này cả, làm gì có người nào chưa bao giờ phạm sai lầm như ta chứ? phải chỉ thần tiên mới làm được như vậy sao? Ai, chị cảm thấy áp lực rất lớn, hình như chị càng muốn làm tốt chuyện gì càng dễ phạm sai lầm. Làm sao bây giờ? Chị ngốc như vậy, chút cũng thích hợp làm con người mà. muốn biến thành các em, như vậy chẳng cần buồn phiền lo lắng gì nữa, tốt đúng nào?”

      Nghe được có người hy vọng mình biến thành cây cỏ, rốt cuộc Lê Tuấn Uy nghe nổi nữa, xoay người lên lầu hai, đột nhiên nhớ đến lời Lưu Diệp vừa .

      Ánh sáng tự tin khiến cho người ta có cảm tình ngay lập tức sao?

      Thực Lưu Diệp nên tìm chuyên gia về mắt mà kiểm tra lại hai mắt của cậu ta . Lương Hữu Ninh này, mặc kệ có nhìn thế nào cũng là bộ thiếu tự tin nghiêm trọng.

      ấy quá tối tăm mờ mịt là muốn cám ơn trời đất rồi, còn ở đó mà lóe sáng.
      ilovebookPhong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8



      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên


      vào văn phòng, vừa lúc điện thoại bàn Hữu Ninh vang lên. nhấn nút từ chối, lại liếc qua laptop mở sẵn bàn. nhất thời cảm thấy tò mò nên nhìn qua chút, phát bên trong dày đặc những ghi chú công việc, như cách photo tài liệu, các thức uống mà khách hàng thích, vị trí pha cà phê, dãy số nội bộ… Khi kéo đến, nhìn trang đầu tiên thấy làm thành bản ghi nhớ, viết:

      Lê, thuận tay trái, những loại rau thích ăn gồm: Cà rốt, rau cần và ớt xanh.

      Thích ăn có: Bánh Doughnut, trà Thiên Sơn, và các loại đồ ngọt gì đó.

      Văn phòng phẩm gồm có: hai loại bút bạch kim màu đỏ, xanh, bút chì, tẩy hiệu chuồn chuồn.

      Những thứ buổi sáng phải xem: Báo kinh tế và tài chính. Chín giờ mỗi ngày phải xem xét thay đổi tỉ suất hối đoái của các quốc gia.

      Nhìn đến đây, hoàn biết phải gì nữa.

      Được rồi, thừa nhận rất tỉ mỉ, nếu người ta có lòng như thế có lẽ nên kiên nhẫn hơn chút, Vậy nên… Chuyện hay ở của cần suy nghĩ lại.

      Lúc tan tầm, mọi người ai cũng khen bánh ngọt Hữu Ninh làm rất ngon khiến cho cảm thấy vô cùng vui vẻ!

      Chạy xe máy về nhà, trong lòng thầm lập kế hoạch, chờ ngày nào đó mà buổi chiều Lê Tuấn Uy ở sở vụ, làm bánh mật mời mọi người.

      Nghĩ nghĩ, trời bỗng nhiên đổ mưa, người qua đường hốt hoảng la lên, tạt vào hiên nhà, cửa hàng bên đường mặc áo mưa, tránh mưa. cũng vội vã tăng tốc chạy tới cầu vượt cách đó xa, nhưng ngay lúc quýnh lên ‘Tiểu Hồng’ của đột nhiên chết máy, mặc cho làm cách nào cũng chịu hoạt động lần nữa.

      Mưa đập vào mặt có chút đau rát, lúc này mới nhớ tới nên mặc áo mưa vào, rồi mới từ từ nghĩ cách. Nhấc yên xe lên, thiếu chút nữa té xỉu, áo mưa của ở bên trong!

      cắn răng: Quên !

      Dù sao cũng ướt hết rồi, cứ kệ .

      Từ xa, Lê Tuấn Uy nhìn thấy cố dắt theo chiếc xe máy màu đỏ bị chết máy đường, nhìn quần áo người đoán ra là Lương Hữu Ninh, trợ lý tạm thời của . Vốn dĩ muốn rẽ phải nhưng cuối cùng vẫn đánh xe rẽ qua trái. Mưa lớn như vậy mà lạibỏ mặc nhân viên của mình như thế, làm được.

      Thế nên cho xe chạy về trước, dừng lại, cầm ô rồi xuống xe.

      Hữu Ninh cúi đầu, dùng sức đẩy ‘Tiểu Hồng’, biết có phải liên quan đến cơn mưa hay mà ‘Tiểu Hồng’ nặng hơn bình thường?

      Hô! mệt muốn chết rồi, mà cái cầu vượt quái quỷ kia có còn xa vậy?

      tính dắt theo chiếc xe này đến chỗ nào?” Lê Tuấn Uy hỏi, cũng nhường phần của chiếc ô che cho .

      A! Giọng này?

      ngẩng đầu lên.

      Tại sao ta có thể xuất ở đây?

      Lê!”

      “Xe máy có cách nào hoạt động sao?” hỏi, vẻ mặt vẫn thờ ơ như ngày thường.

      “Vâng.” Gặp được ta trong tình huống nhếch nhác như thế này đúng là nỗi buồn nhân đôi mà!

      “Tôi đưa về nhà.” nhàng, bâng quơ .

      cần đâu!” kinh ngạc, sợ hãi, trợn trừng mắt.

      ? Chẳng lẽ muốn dắt bộ về nhà?”

      phải, tôi định dắt xe đến cầu vượt phía trước, rồi lại khởi động xe lần nữa xem, nếu được, đến lúc đó tôi lại nghĩ biện pháp khác.” cố gắng suy nghĩ trật tự, năng ràng cho hiểu, nhưng mỗi lần gặp lại kích động đến mức năng lộn xộn.

      “Kế hoạch của còn chưa bắt đầu thực cũng bị nước mưa xối ướt sũng rồi.”

      xong, lấy di động ra, nhìn chằm chằm số điện thoại của cửa hàng sửa xe máy ở đối diện, gọi họ chờ mưa tạnh đến đây đưa xe về sửa chữa.

      “Được rồi, lên xe .” dứt khoát , hoàn toàn cho người khác có cơ hội từ chối.

      Cho đến khi ngồi yên ghế lái phụ, mới phát áo, váy, tóc tai của mình ướt như thế nào. áy náy nhìn : “ xin lỗi vì làm ướt xe của rồi.”

      nghe gì, bởi vì bận quay đầu tìm cái khăn sạch trong túi thể thao của mình để đưa cho .

      cầm khăn mặt này .” , sau đó mở lò sưởi.

      nhận lấy khăn mặt của , lại nghe thấy hỏi: “Nhà thế nào?”

      “Ách, cứ chạy thẳng đến đường số năm, quẹo phải, qua ba trụ đèn xanh đèn đỏ, đến trạm xăng dầu.” .

      nhíu mày: “ sai địa chỉ chứ? chính xác à?”

      Chính xác?

      Hai chữ này nghe qua khiến người khác cảm thấy rất lo lắng, nếu quá ràng, nhỡ chạy xe đến trước cửa nhà, rồi gặp được Tá Ninh làm sao bây giờ?

      được! Cứ mơ hồ như vậy tốt hơn.

      “Tôi… Tôi vừa chuyển đến bao lâu, cho nên cũng nhớ địa chỉ lắm, cho nên…”

      ngừng , chuyển qua lau khô tóc, tính ràng nữa.

      … Sao có thể ngay cả địa chỉ nhà mình cũng nhớ ? quá mơ hồ rồi!”

      mím cái miệng nhắn, vẻ mặt vô tội nhìn : “Tôi cũng hiểu mình xảy ra chuyện gì, cứ luôn làm đúng được việc gì cả.”

      dự đoán được như vậy, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc.

      Có phải trong lúc vô tình nặng lời với ?

      xin lỗi, tôi có ý gì đâu.”

      sao cả.”

      Khóe mắt run rẩy.

      Vậy, có phải nên quay đầu cảm ơn khoan hồng độ lượng của tha thứ cho vô tâm của ? Nhưng ràng người phạm sai lầm là mà, tình huống này … Rất quái dị.
      ilovebookPhong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9



      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên


      Gặp mưa đúng là xui xẻo mà.

      Khi Hữu Ninh khi rời giường thấy cổ họng mình đau rát, biết ngay đó là hậu quả của việc bị mắc mưa tối qua. Cũng phải nghĩ đến việc xin phép nghỉ, nhưng vẫn trong thời gian thử việc, hơn nữa Lê Tuấn Uy cũng phải vừa lòng với , vậy nên, nghĩ mình cần tùy tiện xin phép tốt hơn.

      ‘Tiểu Hồng’ của bị đem sửa, xem ra hôm nay đành nhờ Tá Ninh đưa mình làm.

      “Nè, nếu bị cảm nên khám , còn muốn làm cái gì chứ?” Tá Ninh nghe xong ý muốn của , lập tức nhanh chóng nhảy ra xa hô lên câu.

      “Em mang khẩu trang, lây bệnh cho chị đâu.”

      “Tốt hơn hết là được lây bệnh cho chị. Lần trước cũng vậy, đến ba ngày, chị cũng tránh khỏi số phận bị lây bệnh!”

      “Chị chuyện có lương tâm chút được , bình thường đều là chị lây bệnh cho em nhiều hơn đấy.”

      “Mặc kệ, hôm nay tự mình khám , cần phải làm đâu.”

      được, em nhất định phải . Nếu chị đưa em , em xe buýt, nhưng như vậy em về trễ chút. Hơn nữa, em bị bệnh, cho nên bữa tối với việc nhà mấy ngày tới chị tự lo nhé. Cám ơn.”

      “Sao lại như vậy được! bị bệnh mà chịu khám, chịu nghỉ ngơi, còn có sức lực để làm mà sao lại có sức để làm việc nhà và chuẩn bị bữa tối?”

      phải chị sợ em lây bệnh cho chị sao? Nấu cơm là cách dễ dàng lây bệnh nhất, chị biết à? Làm sao biết được lúc nấu cơm em có đột nhiên hắt xì cái, hay lúc chiên cá đột nhiên ho khan?”

      “Được, xem như chị sợ , có thể tiếp tục làm nhưng chị có ba điều kiện.”

      “Chị chút xem.”

      “Thứ nhất, trước khi hết bệnh, ở nhà cũng phải mang khẩu trang. Thứ hai, hôm nay sau khi tan làm phải lập tức khám, lấy thuốc. Thứ ba, bữa tối và việc nhà, dù có bị bệnh cũng có quyền được miễn.”

      “Được, em đồng ý.” Trong lòng nhịn được đắc ý chút: Khó khăn lắm mới có cơ hội đàm phán thành công với Tá Ninh.

      Bởi vì nhờ xe của Tá Ninh, lo lắng bị đồng nghiệp nhìn thấy, nên khi cách sở vụ khoảng tương đối xa bảo Tá Ninh cho mình xuống, rồi chậm rãi bộ đến sở vụ, do đó cũng đến muộn hơn bình thường chút.

      Vừa vào cửa, nhìn thấy Đông Quang huýt sáo với máy tính, Chú Quản xem báo, Nhã Kì ăn sáng, khí có vẻ như rất nhàng, thoải mái.

      “Chào buổi sáng, chú Quản, Đông Quang, chị Nhã Kì!”

      “Chào buổi sáng!” Mọi người trăm miệng lời, mỉm cười chào lại .

      “Sao hôm nay em lại mang khẩu trang vậy?” Nhã Kì hỏi.

      “Hôm qua lúc tan làm, em mắc mưa nên bị cảm .”

      “Cảm hả! Có nghiêm trọng ? Sao ở nhà nghỉ ngơi?” Chú Quản hỏi.

      cần đâu ạ, cháu chỉ thấy hơi rát cổ họng chút thôi.”

      biết rồi, nhất định là em bị sếp máu lạnh của chúng ta mắng, cho nên dám xin phép đúng ?” Vẻ mặt Đông Quang chắc chắn .

      mỉm cười.

      dám xin phép là nhưng ngày hôm qua Lê Tuấn Uy đưa về nhà, chắc tính là máu lạnh chứ?

      “Em cần lo lắng, Lê hôm nay tới, Lưu Đài Bắc rồi, hôm nay chúng ta có thể thoải mái phen.” Nhã Kì .

      Lê hôm nay đến, vì sao vậy ạ?”

      “Meo Meo ta bị cảm nặng nên thể làm.” Đông Quang đáp lại.

      “Cảm nặng?” Có phải vì trận mưa ngày hôm qua ? Nhưng chắc phải đâu, nhớ có cầm ô nên bị ướt mà.

      “Mọi người sao, chẳng qua, căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy từ trước của chú, cháu có phúc lợi tốt như vậy đâu. Chắc chắn ta vẫn gọi điện giao ít công việc cho cháu làm. Có điều, ít nhất cháu cần phải cảm thấy áp lực như lúc gặp mặt ta nữa, áp lực giảm xuống rất nhiều đấy.” Chú Quản .

      “Là vậy sao ạ, vậy cháu phải nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, để xem ấy có chỉ thị gì mới được.” Hữu Ninh xong nhanh chóng dậm chân thùng thùng, chạy lên lầu hai.

      Nhã Kì nhìn bóng dáng của Hữu Ninh lắc đầu cái: “Xem ra Lê ác ma quản chặt được trợ lý mới tới này rồi, hoàn toàn là dáng vẻ dám hành động thiếu suy nghĩ mà.”

      vừa xong, mọi người đều cười cười: “Hữu Ninh là hồn nhiên, đừng dạy hư người ta.” Chú Quản .

      “A, chú Quản, vậy ý chú là cháu hồn nhiên sao? Chú thấy thế nào mà cháu hồn nhiên, chú ràng ra chút xem nào.” Nhã Kỳ dắt cổ họng hỏi.

      “Ai! Vậy chắc phải rất lâu đó, nên làm khổ chú Quản.” Đông Quang cười .

      “Lí Lưỡng Quang! nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau có việc gì cũng đừng tìm tôi nữa.”

      “Được được được, xem như em sợ chị! Chị Nhã Kì, chị đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tiểu Đông Quang được , buổi chiều em mời chị uống gì đó để xin lỗi, nhé?”

      “Sao chỉ mời mình tôi, muốn mời, đương nhiên phải mời toàn sở vụ mới có thành ý.”

      “Được, đồng ý, đều nghe lời chị hết.”

      “Vậy mới ngoan chứ.” Nhã Kỳ đắc ý, ăn hết miếng bánh cuối cùng cầm tay, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

      Lúc Hữu Ninh vào phòng, quả nhiên nhìn thấy máy fax bàn có tờ giấy, cầm lên xem. Tờ thứ nhất chi chít các phân công công việc cho mọi người, khoảng hai mươi tư hạng mục, mỗi hạng mục còn ghi do ai phụ trách. có cách nào khác, đành chờ chút rồi xuống lầu cho mọi người nghe.

      Tờ giấy thứ hai là gửi cho , phải giúp hủy lịch làm việc hôm này như thế nào, nên liên lạc với ai, ngay cả số điện thoại cũng ghi giấy.

      y theo phân công của , gọi từng cuộc điện thoại hủy lịch trình, xong mới cầm tờ phân công công tác còn lại xuống lầu cho mọi người, cũng nhân tiện qua phòng nước nhìn mấy chậu cây của . Sau đó đột nhiên lại thấy mình hết việc làm, trở nên rảnh rỗi.

      Nhưng ra, bàn của Lê Tuấn Uy cũng để đầy công văn, giấy tờ, trong đó có vài văn kiện là khẩn cấp. đành phải lấy mấy văn kiện khẩn cấp này ra xem trước chút.

      Sau khi lấy ra, lại nhớ đến chuyện nên làm gì bây giờ.

      Gọi điện thoại xin chỉ thị của ta?

      lắc đầu. tốt lắm, bởi vì chắc chắn ràng được.

      Trước để đó rồi chờ ta đến giải quyết?

      Nhưng nhỡ chuyện này rất quan trọng, lại có thời gian quy định, nếu làm trễ nải công việc sao?

      càng nghĩ, càng biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

      Vì thế đem vấn đề khó khăn này hỏi chị Meo Meo.

      Meo Meo lật mấy văn kiện này chút, cuối cùng chỉ rút ra tập văn kiện, : “Cái này là khách hàng tuyên bố công ty phá sản, bởi vì còn có lệnh từ tòa án nên có lẽ phải hỏi ý kiến của chút, còn mấy cái khác, chậm trễ hai ngày cũng có việc gì.”

      “Em phải gọi điện hỏi hay sao ạ?” Hữu Ninh hỏi.

      “Chuyện này qua điện thoại ràng lắm, chị nghĩ em nên tới nhà ta, đưa văn kiện này tận tay cho ta tốt hơn.” Meo Meo .

      “Em chuyến đương nhiên thành vấn đề, nhưng em biết ấy ở chỗ nào.”

      ta ở phòng K2, lầu tám, tòa chung cư Húc Quang đối diện.”

      “A, vâng, vậy em mang cái này qua cho ta xem. Cám ơn chị Meo Meo.”

      “Khách khí như vậy làm gì, nhanh làm xong việc , buổi chiều Đông Quang muốn mời mọi người uống trà đấy.”

      “Vâng, em nhanh chóng trở lại.”

      “Ừm, nhanh .”

      Chỉ đưa văn kiện thôi mà, có gì khó đâu!

      Đến nơi, nhờ quản lý khu chung cư Húc Quang gọi điện thoại cho Lê Tuấn Uy ở phòng K2 lầu tám.

      lâu sau, quản lý lộ vẻ khó khăn nhìn : “ xin lỗi, hôm nay ấy muốn gặp ai cả.”

      “Ngại quá, vậy phiền có thể với Lê rằng, tôi là trợ lý nghiệp vụ của ta, tôi mang theo phần văn kiện khẩn cấp đến cho ta, được ?”

      Quản lý đành phải giúp liên lạc lại.

      Cho nên, cuối cùng, mới có thể đứng trước nhà ấn chuông gọi cửa như thế này. Cho dù chỉ đưa văn kiện thôi nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp khó hiểu.

      “Cửa khóa, tự mình vào .” Tiếng trầm trầm của từ trong phòng truyền ra.

      căng thẳng ôm chặt văn kiện vào, lại phát Lê Tuấn Uy nằm sô pha. người đắp chiếc chăn bông, vẻ mặt tái nhợt.

      đem văn kiện đặt bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi.: “ Lê, sao chứ?”

      suy yếu phất tay, ý bảo tránh ra xa chút: “Bệnh này có thể lây, cứ để văn kiện ở đấy, tối nay tôi lại xem, về trước .”

      gặp bác sĩ chưa?” thân thiết hỏi.

      “Chỉ sốt chút thôi, nghỉ ngơi lát có việc gì nữa.”

      gặp bác sĩ lấy thuốc sao được, nhỡ bệnh tình trở nên nhiêm trọng sao?” xong cầm điện thoại gọi cho quản lý bên dưới, giúp gọi chiếc taxi.

      Lê Tuấn Uy phát run, trừng mắt nhìn .

      này cảm thấy mình lo quá nhiều chuyệnn à? phải đừng làm gì cả sao? Nên đến bệnh viện tự , có thể làm như đây là chuyện của mình, mà quản được ?

      lâu sau, quản lý gọi điện lên taxi đến nơi. lời cảm ơn với quản lý rồi mới gác máy, xong lại xoay người nâng Lê Tuấn Uy dậy: “Xe đến rồi, tôi đỡ xuống dưới.”

      đẩy tay ra, lại phát toàn thân mình đau nhức vô cùng.

      “Tôi , .”

      “Nếu , tôi gọi 119 đấy.” kiên trì.

      có thể đừng quá nhiệt tình như vậy ?”

      “Vâng, vâng, là so tôi chuyện bé xé ra to, chờ đến khi khỏe lại tính sổ tôi như thế nào cũng được, bây giờ nghe lời tôi trước .” xong, cũng quản có phản đối nữa hay , đứng dậy đỡ ra cửa, đóng cửa, nhấn nút thang máy, ngồi taxi đến bệnh viện cách bọn họ gần nhất.

      Hữu Ninh giúp lấy số tứ tự chờ khám, sau đó cười khanh khách đến bên cạnh : “ trùng hợp, vị bác sĩ này cũng mang họ Lê nha.”

      Đầu rất choáng váng và nặng nề nên có sức gì với cả.

      Thẳng đến khi y tá gọi tên, Hữu Ninh đỡ dậy vào phòng khám, ngồi ghế khám bệnh. biết có phải nghĩ nhiều hay , nhưng cảm thấy ánh mắt của vị nữ bác sĩ họ Lê kia có chút quái dị, nhưng may mắn vẫn được coi như hiền lành.

      Bác sĩ Lê hỏi : “ Lê, cảm thấy thế nào?”

      “Chỉ là cảm thôi.” đơn giản lẩm bẩm câu.

      Làm sao chỉ là cảm , ta ràng bị sốt nghiêm trọng, sắc mặt cũng tái nhợt kia kìa.

      phải vậy đâu, bác sĩ, ấy chắc chắn phát sốt rồi, phiền giúp ấy đo nhiệt độ thử xem.”

      “Ừm, được, để tôi đo thử.”

      “Oa! Sốt tới ba mươi chín độ rưỡi!”

      “Nóng như vậy à! Vậy là sao bây giờ?” Vẻ mặt Hữu Ninh tràn ngập lo lắng: Nhất định là do hôm qua ta đưa về, bị lây bệnh.

      “Tiêm mũi tốt thôi.” Nữ bác sĩ quyết định.

      “Tôi …” muốn tiêm.

      “Tiêm thuốc nhanh khỏi bệnh, lát qua thôi mà.” Hữu Ninh như dỗ đứa , dỗ .

      Trong mắt nữ bác sĩ tràn ngập ý cười, lần lượt nhìn và Lê Tuấn Uy.

      Lê Tuấn Uy hung tợn trừng mắt nhìn lại nữ bác sĩ.

      Hữu Ninh thấy thế, ý tứ tốt với nữ bác sĩ: “ xin lỗi, ấy có vẻ thích đến bệnh viện lắm.”

      sao cả, cũng là lo lắng bạn trai chịu uống thuốc nên tôi mới quyết định tiêm cho ta mũi để cho ta ngủ giấc, khi tỉnh dậy tốt hơn nhiều.”

      Hữu Ninh muốn giải thích với nữ bác sĩ Lê Tuấn Uy phải bạn trai của , nhưng nữ bác sĩ lại quay đầu liệt kê thuốc men, tình trạng bệnh trong máy vi tính, nên ngượng ngùng muốn vì chuyện râu ria này mà quấy rầy người ta, cho nên cuối cùng cũng lên tiếng giải thích.

      Lấy được thuốc, hai người bắt taxi trở về.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10



      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên


      Dọc theo đường , Lê Tuấn Uy đều nhắm mắt im lặng, nghĩ hình như vì kiên trì đưa đến bệnh việc nên mới hờn dỗi thế này, vậy nên cũng dám nhiều lời như bình thường nữa.

      Khi đến trước khu chung cư Húc Quang, mở mắt nhìn hai bọc thuốc trong tay , bọc là của , bọc khác viết tên của , hỏi.

      làm sao vậy? Tại sao cũng phải lấy thuốc?”

      “Cổ họng tôi có hơi đau, có thể do tối qua dầm mưa nên vậy. xin lỗi, nhất định là do bị tôi lây bệnh khi đưa tôi về nhà.”

      “Đừng bậy, cổ họng tôi đau hai ngày rồi, theo như chắc do tôi lây bệnh cho mới đúng!”

      quay sang nhìn : Cũng phải có khả năng.

      Xe dừng trước cửa.

      trả tiền rồi lên lầu.

      Thấy Hữu Ninh vẫn theo sau vào trong thang máy, có chút kinh ngạc.

      đưa đồ đến rồi, cũng đưa tôi đến bệnh viện khám rồi, phải nên trở về sở vụ sao?”

      Nghe vậy, quẫn đến đỏ bừng mặt: Người này sao lại chuyện như thế chứ! Làm như người biết xấu hổ vậy, cứ kẽo đẽo muốn theo ta. Bất giác, cảm thấy có chút tổn thương lòng tự trọng.

      “Tôi biết vì sao như vậy, tôi chỉ cho rằng tôi làm chuyện nên làm thôi. Nếu tôi có sai, cứ , mà cần phải tỏ ra kiên nhẫn như vậy.”

      Cửa thang máy mở ra, ra ngoài, nhưng vẫn còn do dự đứng trong thang máy.

      liếc mắt nhìn cái, đè lại thang máy.

      Đây rồi, lại tới nữa!

      này lại lộ ra vẻ mặt bị thương đứng bên, khiến cho ảm thấy mình giống như kẻ bại hoại, đáng bị bắn chết vậy.

      “Vậy muốn làm thế nào?” đành lên tiếng hỏi, nhưng ra trong lòng lại hy vọng trở về sở vụ.

      Nhưng vẫn ra.

      thấy còn cách nào nữa mới lấy chìa khóa, mở cửa.

      Nhìn thấy sô pha, mí mắt bắt đầu nặng trĩu. Nhất định là do hiệu quả của thuốc nên mờ mịt với .

      “Được rồi, còn có việc gì cho là mình nên làm làm nốt ! Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Làm xong nhớ khóa cửa… giúp tôi.”

      xong, liền ngủ .

      Hữu Ninh thể tin được có thể ngủ nhanh đến vậy.

      nhìn , khoảng cách gần thế này hình như là lần đầu tiên.

      Lúc này mới phát người rất dễ nhìn. Mày rậm, mũi cao thẳng, cùng với đôi môi hoàn mỹ, nếu phải lúc nào cũng lộ ra ánh mắt nghiêm túc nhất định khiến ít phụ nữ xiêu lòng.

      Cứ lén lút nhìn chìm vào trạng thái ngủ say, khiến lòng hơi xao động, có điều lại nghĩ đến điều này chỉ là khoái cảm khi rình coi ông chủ của mình mà thôi.

      lén nhìn lúc lâu, lâu đến mức cảm thấy chột dạ.

      Vì để thoát khỏi loại cảm giác này, quyết định làm việc gì đó. dém chăn cho , sau đó lại mở tủ lạnh nhìn xem có gì có thể ăn được khi tỉnh ngủ hay , nhưng lại phát bên trong tủ lạnh có gì cả.

      Cho nên lại ra cửa, chuyến đến siêu thị, sau đó đem thực phẩm, rau quả gì đó chế biến rồi nhét vào tủ lạnh của , dán giấy ghi nhớ ở chỗ dễ thấy rồi mới trở về sở vụ.

      Lê Tuấn Uy ngủ rất sâu, đến khi tỉnh lại là buổi tối.

      cố gắng nhớ lại chuyện sáng nay. À, Lương Hữu Ninh tới, đưa văn kiện khẩn cấp cho … Hình như còn đưa bệnh viện, sau khi trở về, liền ngủ mất.

      Rốt cuộc bây giờ là mấy giờ?

      nâng nay, nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ rồi.

      Khó trách cảm thấy hơi đói.

      đứng dậy mở đèn, phát bàn trà để rất nhiều thứ linh tinh.

      Thứ nhất, mặt bàn có tờ giấy a4, có chiếc ly chặn bên , trang giấy được viết bằng bút đỏ: Xin nhớ phải uống thuốc sau khi ăn ba mươi phút. Trong tủ lạnh có đồ ăn, hâm nóng lên có thể ăn được.

      Thứ hai, là thuốc cần uống, bên cạnh là bình giữ nhiệt đựng nước ấm bên trong.

      Thứ ba là quần áo ngủ sạch của , được sắp xếp gọn gàng bên cạnh.

      Thứ tư là túi đựng tư liệu của sở vụ, bên trong có báo kinh tế tài chính phải xem mỗi ngày, bên cạnh lại là ly nước ấm khác, thân ly có dán miếng giấy note, ghi rằng: Trà hoa cúc, thích hợp uống khi bị cảm.

      có chút ngạc nhiên nhìn những việc trước mắt, chỉ đơn giản là tò mò, cho nên đến phòng bếp.

      bếp gas có hai chiếc nồi lớn, giấy note dán lên phân biệt là “canh gà nấm hương” và “cà ri”

      nhìn nồi cơm điện, quả nhiên bên cũng dán tờ note, ghi “Cơm nấu xong”.

      Rồi đến khi mở tủ lạnh, mới cảm thấy bình hoàn toàn bị người nào đó đánh bại!

      Trong ngăn đông lạnh có bánh sủi cảo, bánh bao và pizza.

      Ngăn lạnh có mấy loại trái cây tươi như lê, nho, táo, còn có món rau chân vịt trứng bắc thảo đậu hũ trộn măng.

      chỉ như thế, còn có hai bình lớn đựng nước chanh.

      đóng cửa tủ lạnh lạnh, khóe mắt khỏi run rẩy. Trời ạ! này làm gì thế này?

      chỉ cảm thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy ?

      Đột nhiên chuông cửa vang lên, đến mở cửa.

      , đỡ hơn chưa?” Lê Ngọc Hà hỏi xong, nhịn được đánh giá từ xuống dưới.

      nhíu mày: “Em nhìn cái gì?”

      tiến sát về phía hỏi: “ mau, người cùng hôm nay là ai? Bạn à?”

      “Em đừng bậy, ấy phải bạn của .” đến bàn trà ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi lên xem.

      “A, gì chứ, già như vậy mới chịu quen bạn , còn muốn giả vờ thần bí cái gì.” , rồi tìm đôi dép lê trong tủ giày đổi.

      “Tan làm sao về nhà , đến chỗ làm gì?” Tại sao hôm nay tivi có chương trình nào đáng xem nhỉ?

      “Em thấy bị bệnh, chắc là nhạt miệng lắm nên muốn tìm ra ngoài ăn cơm.” xong, mở lớn mắt nhìn “đội ngũ” bàn trà.

      “Chỗ có đủ đồ ăn rồi, em ở lại ăn luôn .” xong, nhìn em nhà mình.

      “Chờ chút, mấy thứ này ai làm cho ? Phải cẩn thận nha.”

      “Là trợ lý nghiệp vụ của .”

      “Trợ lý nghiệp vụ?”

      “Đúng vậy, chính là người hôm nay đưa đến bệnh viện.”

      “Oa!”

      “Oa cái gì mà oa? Em muốn ăn gì?”

      có gì ăn được?”

      “Cà ri, với canh gà nấm hương, được ?”

      “Được ạ.”

      “Ở bếp ga đấy, em đun nóng chút là có thể ăn.”

      Mười phút sau.

      Trước mặt hai người đặt hai món cà ri nóng hổi và canh gà nấm hương, Lê Ngọc Hà đột nhiên : “Còn thiếu đĩa rau xanh, vậy bữa cơm này hoàn chỉnh rồi.”

      “Trong tủ lạnh có.” Lê Tuấn Uy .

      “Cái gì?” Lê Ngọc Hà nghe vậy, lập tức mở tủ lạnh, nhìn thấy tủ lạnh bị nhét rất nhiều đồ, la lên.

      “Oh my God!”

      “Ăn cơm .” Lê Tuấn Uy bình tĩnh .

      Lê Ngọc Hà bưng đĩa rau chân vịt, trứng bắc thảo đậu hũ trộn măng đến bàn ăn.

      “Này… Đây đều do vị trợ lý nghiệp vụ kia chuẩn bị giúp ?”

      “Chắc vậy.”

      ấy nhất định rất .”

      Lê tuấn Uy trừng .

      “Trời ạ! Em đừng có hươu vượn nữa được , ấy rất sợ .”

      Vậy nên làm sao có thể được.

      “Trợ lý nghiệp vụ nào mà sợ ? Nhưng có ai làm mấy chuyện này chứ?”

      Em ấy thế này là sao? Chẳng lẽ gặp quỷ rồi.

      “Đây chính là sở thích… Của ấy. ấy còn làm bánh gato mời mọi người trong sở vụ nữa, chẳng nhẽ ấy đều tất cả mọi người ở sở vụ?”

      vẫn cảm thấy mình nghĩ sai.

      ra, nếu là sếp của em, em lấy thuốc độc độc chết nhân từ lắm rồi, còn làm như vậy làm gì?”

      “Lê Ngọc hà, em rốt cuộc đến đây ăn cơm với hay muốn chọc tức chết?”

      “Được rồi, được rồi, chúng ta ăn cơm, ăn cơm.” Lê Ngọc Hà nhượng bộ.

      Hai người ăn miếng cơm cà ri đầu tiên, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn đối phương.

      “Cà ri thơm quá. , cũng cảm thấy như vậy đúng ?”

      “Đúng là rất thơm.” Quả là món cơm cà ri ngon nhất từng ăn qua.

      nhất định phải hỏi ấy làm món này thế nào nha.”

      “Có gì hay mà hỏi.”

      tò mò sao, mà chuyện này có gì thể hỏi đâu?”

      “Sở vụ là nơi làm việc, hơn nữa người đàn ông như hỏi chuyện này làm gì, thấy rất kỳ quái sao?”

      “Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ làm là được thoải mái chuyện, giao lưu tạo cảm tình à?’

      “Chuyện này quan trọng.”

      “Vậy đàn ông ăn cơm à?”

      “Em rất nhàm chán đấy.”

      mới nhàm chán. Cuối cùng em cũng biết vì sao nhân viên lại sợ như vậy rồi, biết vì sao mỗi trợ lý đều thể trụ được quá ba tháng.”

      Lê Tuấn Uy ăn xong cơm bắt đầu uống canh gà, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phê bình của am .

      hiểu được, vì sao Lương Hữu Ninh này làm gì cũng đều ăn ngon như vậy?

      ?” Lê Ngọc Hà phát thẫn thờ, vì thế vẫy tay trước mặt , hỏi.

      “Em lại làm sao vậy?”

      “Trợ lý tên là gì?”

      “Lương Hữu Ninh.”

      có cảm thấy ấy thầm mến mình ? Đồ ấy làm đều rất ngon, tất nhiên đặt ít công phu. Nếu chỉ đơn giản ứng phó với người sếp đáng ghét như , cần phải làm như vậy.”

      có chuyện đó đâu.”

      “Why?”

      “Chủ quan mà , ấy hiểu sao có vẻ rất sợ . Khách quan mà , cũng thể chịu nổi năng lực công tác của ấy. Đợi đến khi kết thúc thử việc, để ấy rời khỏi sở vụ.”

      cảm thấy ấy tốt, tại sao cho ấy nghỉ sớm chút? Còn thử việc, ra cũng chỉ là bịa chuyện mà thôi.”

      “Đó là vì Lưu Diệp muốn theo đuổi ấy. Về công về tư đành phải thỏa hiệp, nhẫn nại chờ đến khi thời gian thử việc kết thúc.”

      đúng là máu lạnh đến đáng sợ.”

      máu lạnh? Bởi vì để ấy tiếp tục làm việc sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Em vẫn còn trẻ con quá, làm kinh doanh, tất nhiên phải vì sở vụ mà tuyển chọn nhân tài, còn ấy thích hợp với công việc ở sở vụ.”

      “Hừ thảo nào ấy lại sợ như vậy.”

      Đối với điểm ấy cũng nghi ngờ rất lâu.

      “Vì sao?”

      “Bởi vì để tâm, chỉ biết dùng cầu cao theo tiêu chuẩn của mình cầu người khác. , đây là việc thể thực được. phải người nào cũng đều tài giỏi giống , trời sinh có năng lực đâu.”

      “Được rồi, chuyện này, hôm nay em thuyết giáo đến đây thôi.” xong, múc giúp chén canh gà.

      “Ai dám thuyết giáo chứ. Em chỉ cảm thấy Lương kia vừa hiền lành lại xinh đẹp. Em hy vọng nắm chắc cơ hội lần này thôi.”

      “Được rồi, được rồi, em xem thích cái gì ăn nhiều chút, đừng nhiều lời giống bà lão như vậy.”

      “Ai, đúng là là chó cắn Lã Động Tân, hiểu lòng người tốt.”

      “Ăn cơm.” đành xuất ra uy nghiêm của trai. Cả ngày hôm nay, mỗi việc gần như đều xoay quanh Lương Hữu Ninh, đêm nay thể lại tiếp tục chuyện về ấy nữa.

      Nhưng đến khi em mình rồi, lại ngủ được, trong lòng cứ ngừng nghĩ đến lời của em : Nếu Lương Hữu Ninh sợ , vì sao còn làm những việc này cho ? Thầm mến ư? , có thể xác định 200%, tuyệt đối phải như vậy.

      Nhưng nguyên nhân là vì sao, cũng nghĩ ra.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :