1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 7

      Trong phòng.

      Da thịt dần dần nóng bỏng, hơi thở dồn dập, hô hấp càng lúc càng trật nhịp.

      “Em cũng là bạn của Tiểu Tống hả? Trông em đẹp hơn mấy người trước!” Ông chủ Trần nhìn bằng ánh mắt hài lòng, bắt đầu hớn hở cởi quần áo.

      Ông chủ Trần nhanh chóng cởi sạch đồ đạc người, chỉ chừa lại chiếc quần lót và cái bụng bệ vệ như cái trống. Còn nằm giường, cả người nóng ran. ôm chiếc chăn mỏng vào người mà cảm thấy bỏng rát như lửa đốt. Toàn thân túa đầy mồ hôi, gò má trắng nõn bắt đầu phiếm hồng. Duy Đóa cố sức giữ lý trí, nhưng hình như giữa chân có dòng nước ấm trào ra liên tục.


      “Người đẹp, chúng ta cùng nhau ‘lên mây’ nhé!” Ông chủ Trần hay chơi mấy trò này nên dĩ nhiên nhận thấy khác thường của , lão ta hưng phấn vô cùng, “ tới đây…” Nhìn quá mỹ miều khiến ông chủ Trần rạo rực bổ nhào tới.

      Duy Đóa cắn chặt đôi môi vội vàng chống đẩy.

      “Mắc cỡ gì nữa, chẳng lẽ Tiểu Tống chưa với em à?” Ông chủ Trần coi đây là màn dạo đầu, lão ta cất giọng cười hô hố.

      Đám bạn cũ của Tiểu Tống đều vô cùng phối hợp đấy!

      Duy Đóa sống chết giữ chặt nắm tay. Cơ thể càng lúc càng nóng dữ dội, đồng thời cảm giác khuất nhục càng ngày càng nặng trĩu. Nhiều năm qua giữ mình trong sạch, nhưng chốc lát thôi bị hủy hoại. Thế sao chứ? Đằng nào cũng chả phải là còn trinh…

      Tiểu Lộng, Tiểu Lộng, Tiểu Lộng… chỉ cần chịu đựng, Tiểu Lộng của gặp bất trắc…

      Cả người Duy Đóa bị đè xuống, thở hổn hển, ra lệnh cho mình phải nhịn, ráng nhịn, cố nhịn!

      “Tới đây người đẹp, chúng ta cởi áo trước nhé…” Ông chủ Trần vừa tham lam ôm lấy thân thể mềm mại của , vừa đưa tay cởi chiếc khăn lụa…

      Khi ông chủ Trần định cúi đầu hôn lên cổ ,

      “Ô?” Ông chủ Trần giật nảy người, bởi vì chiếc cổ mảnh khảnh của vết sẹo dài sọc nằm ngang rất đáng sợ.

      “Em từng phẫu thuật tuyến giáp à? Sao vết mổ khó coi quá vậy?” Nụ cười của ông chủ Trần tắt ngấm.

      đáng tiếc, người đẹp lộng lẫy thế kia mà lại có tì vết lớn đến vậy.

      Duy Đóa kéo vội tấm chăn, muốn che đậy khuyết điểm của mình. Nhưng ngọn lửa hừng hực trong cơ thể nhuộm hồng toàn thân .

      “Ông làm cho nhanh lên, đừng hỏi nhiều vô nghĩa!” đanh giọng.

      Khắp người đều hưng phấn rất khó chịu, nhưng chút lý trí cuối cùng còn sót lại vẫn để giữ vẻ lạnh lùng. Bây giờ sợ thuốc phát huy sức mạnh khiến lạc lối, lại e ngại thuốc chỉ có tác dụng lưng chừng làm khó đối mặt với khuất nhục này.

      “Em gấp cái gì, tất nhiên chúng ta phải làm chứ!” Ông chủ Trần lại đè xuống, bắt đầu cởi nút áo của

      Duy Đóa nhắm mắt, bóp chặt nắm tay, cố gắng làm mình đừng phát run. Hiệu lực của thuốc ào ạt phát huy tác dụng, ý thức càng lúc càng mơ hồ. Giữa vùng kín lan tràn ham muốn, thứ cảm giác ràng rất ghê tởm nhưng thân thể lại bắt đầu hoan nghênh…



      Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đá ‘ầm’ tiếng.

      “Chẳng lẽ Tiểu Tống đổi ý?” Ông chủ Trần hoài nghi.

      “Ầm.”

      “Ầm.”

      “Ầm.”

      Cánh cửa chống trộm vang lên tiếng động lớn, sau đó là tiếng đập cửa liên tiếp khiến người nghe run rẩy. Vài giây sau, bên ngoài vang lên tiếng máy khoan cắt ‘rẹt rẹt rẹt’.

      Ông chủ Trần ý thức được có kẻ cố sức phá cửa, lão ta sợ tới mức lập tức ôm đống quần áo khoác vội lên người…

      “Thằng oắt Tiểu Tống làm cái quái gì vậy?” Tầng lầu này là nơi chuyên dùng để giao dịch, chẳng những bí mật mà còn cách rất tốt. Cho dù bị người ta đập tường phía dưới bên cũng nghe.

      Đúng lúc ông chủ Trần vừa ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa chống trộm cũng ngã ‘đùng’ xuống đất. Bóng gã đàn ông cao lớn, mặt mày chẳng chút biểu cảm quăng cái máy cưa tay, xộc thẳng vào nhà.

      Ông chủ Trần trợn tròn mắt, há hốc miệng, “Mày, mày, mày là ai?” Ông chủ Trần bị vẻ mặt lạnh như tiền của gã dọa cho chết khiếp.

      Gã chẳng thèm đếm xỉa đến ông chủ Trần, mà bước thẳng vào trong. Gã lạnh lẽo liếc về phía người nằm quần quại giường, bị lý trí ăn mòn, rạo rực đến quên mình. Kiều Duy Đóa gần như cởi sạch quần áo , khiến hàng chân mày gã nhíu chặt thành cụm.

      bị người ta bỏ thuốc kích thích? Đáng chết ! Gã bước thẳng về phía , dùng tấm chăn mỏng trùm lên người . Tuy nhiên, lại nhiệt tình trước này chưa từng có… hất tấm chăn mỏng, vươn cánh tay thon, chủ động ôm lấy gã. Khắp người bị thuốc kích thích khống chế đến lệch lạc. Cơ thể quyến rũ uốn éo liên tục, mời gã lên giường và cuồng nhiệt chiếm giữ .

      Gã rất hiểu loại thuốc này khủng khiếp đến nhường nào. Gã cầm ly nước lạnh bên cạnh hắt thẳng vào mặt , “Tỉnh, tỉnh lại, tôi là Hình Tuế Kiến!”

      Bỗng dưng bị tạt nước khiến hiệu lực thuốc trong người Duy Đóa giảm dần. lờ mờ thanh tỉnh, sau giây ngỡ ngàng nhận người mới tới… kéo vội tấm chăn che kín cơ thể mình.

      sững sờ, sao có thể là gã? Gã tới đây làm gì?

      “Tôi tìm được Tiểu Lộng rồi, bây giờ em mau mặc quần áo vào để tôi đưa em bệnh viện.” Gã đơn giản.

      Duy Đóa chậm chạp mất ba giây mới tiêu hóa hết lời gã. Gã tìm được Tiểu Lộng, gã tới đây cứu ? Vậy cần khuất nhục, cần hy sinh nữa? bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo. Vì nóng nảy và vì hổ thẹn, nên bàn tay run lẩy bẩy thể cài nổi nút áo.

      Hình Tuế Kiến thoăn thoắt bước tới, nhanh chóng tròng chiếc váy màu đen và cài từng hạt nút áo màu trắng cho .

      Cả người đông cứng. Bởi vì, mảng ký ức nhập nhoằng bỗng nhiên xông vào đầu…

      Gã hoảng hốt đưa tay kéo tấm khăn bịt mắt ra… Dưới ánh trăng len lỏi vào khung cửa , bọn họ thấy mặt nhau.

      “Đại ca, mau mở cửa ra, bọn em đến cứu !” Ngoài nhà kho có người đập cửa ầm ầm.

      Gã cứng đờ rồi khôi phục tinh thần, cũng nhanh chóng mặc cho cái quần lót, kéo chiếc váy xuống và cài các hạt nút áo… Sau đó, gã mới đứng dậy mở cửa.



      !” Giờ phút này, gã kéo .

      được !” Ông chủ Trần phóng tới trước mặt bọn họ ngăn cản.

      Trò chơi tuyệt vời sắp bắt đầu, làm sao lão ta có thể để con vịt được nấu chín bỗng chốc vút bay? Nằm mơ !

      Duy Đóa tự nhủ, người mà cuộc đời căm thù nhất chính là Hình Tuế Kiến! Nhưng giờ phút này, vẫn lựa chọn ôm chặt cánh tay gã. Bởi vì, gã muốn đưa gặp Tiểu Lộng!

      “Cút ngay!” Hình Tuế Kiến nhíu mày quát.

      “Mày mới cút cho tao!” Ông chủ Trần quát tháo. “Mày là ai? Dám giành đàn bà với ông đây hả?” giờ lão ta như cung tên lên dây, nếu lão ta để bọn họ tự do rời khỏi, lão ta còn là đàn ông nữa!

      ấy phải mấy hạng đàn bà dơ bẩn mà Tống Phỉ Nhiên hẹn hò!” Hình Tuế Kiến dứt khoát chẳng chút do dự, “ ấy là người đàn bà của tôi!”

      Đáp án này chẳng những làm ông chủ Trần sửng sốt, mà cả Duy Đóa cũng chết đứng. Sao gã có thể chuyện tự nhiên đến vậy? Trái tim Duy Đóa bỗng trào cơn tức giận, nhưng chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại vẫn làm giữ chặt cánh tay gã.

      “Mày… con đàn bà của mày sao?” Ông chủ Trần cam lòng, hách dịch: “Nếu đêm nay tao chưa ‘tận hứng’, mày đừng hòng dắt nó !” Lão ta cũng có chút thế lực, dễ dàng bị người ta làm bẽ mặt.

      Nghe vậy, Hình Tuế Kiến cười lạnh lùng hẩy hẩy thắt lưng mình, : “ cho ấy theo tôi hả? Được, ông thử hỏi khẩu súng của tôi có chịu hay !” Gã đanh giọng đe dọa khiến ông chủ Trần trợn mắt cứng họng.

      Súng? Duy Đóa cũng sợ khiếp vía.

      gì thêm mà tiếp tục giữ chặt bước , nhưng mới chớm vài bước phát điều bất thường. Bởi vì, ánh mắt của Duy Đóa lại bắt đầu mê muội.

      Gã chuyển hướng vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh. ‘Lộp bộp’ tiếng, gã gom hết những cục nước đá trong tủ đổ vào túi.

      Nước lạnh mất hiệu lực, nên Duy Đóa lại bắt đầu choáng váng. Bàn tay đổ đầy mồ hôi, dõi mắt nhìn theo gương mặt nam tính của gã mà thân thể bừng bừng rạo rực.

      “Há miệng ra!” Gã ra lệnh.

      hé mở đôi môi xinh đẹp.

      “Ngậm lại!”

      Trong cuống họng bỗng nhiên lạnh ngắt làm run rẩy.



      Nếu làm như vậy mà có thể giải quyết được khát khao của cơ thể, hai người nhầm. Ở trong xe, cơ thể Duy Đóa khô nóng lạ thường. hoàn toàn có dấu thuyên giảm mà ngược lại thân thể càng lúc càng đau đớn.

      “Em đừng ăn nữa!” Gã nhíu mày, vì liên tục nuốt nước đá nên đôi môi lạnh buốt đến tím rịm.

      nghe mà vẫn mải miết cắn nuốt. Nước đá lạnh làm đầu lưỡi tê liệt, cảm giác sung sướng đó khiến thể buông tha.

      Gã xoay vô lăng rẽ chiếc xe vào ngỏ hẽm u.

      định làm gì…” nhạy bén hỏi.

      Gã bất thình lình nghiêng người về phía trước, dùng đôi môi mình che kín làn môi .

      thoải mái! Cả thế giới dường như xoay chuyển. Khi môi hai người chạm vào nhau, trong tiếp xúc thoáng chốc, dòng điện mạnh mẽ chạy qua khiến trái tim rung động.

      kiên quyết mím chặt đôi môi, cố gắng để gã phá vỡ phòng tuyến. Nhưng Hình Tuế Kiến phớt lờ mọi phản kháng của , gã đè gáy lại và kéo dán sát vào ngực mình. Gã dùng miệng hút những viên đá trong miệng nhổ ra… Trong lúc chưa kịp phản ứng, gã lại hôn dữ dội.

      Cứ tới tới lui lui như thế, năm – sáu cục đá trong miệng đều bị gã hút ra và nhổ .

      Duy Đóa như bị điện giật, thở hào hển. thiếu ‘thuốc giải’ nhưng ở đây lại có ‘cám dỗ’ chết người. Ấy vậy mà rất khát khao được gã ôm hôn… hận chết tên khốn này! Hận đến mức có thể giết gã! Nhưng tại sao dưới nụ hôn mang tính xâm lược đó, lại có cảm xúc hưng phấn lạ kì?

      xéo !” dùng chút lý trí mong manh cuối cùng để phản kháng.

      Duy Đóa vừa nóng nảy vừa luống cuống, trong lúc quá kích động, vung tay về phía gã.

      “Bốp.” Mọi động tác của gã đều dừng hẳn.

      Gã nhìn chằm chằm, bên má trái nhanh chóng in dấu năm ngón tay đỏ hồng. Giữa lúc vô cùng hoảng sợ, gã chẳng hề có hành động ‘trả thù’ nào.

      Gã ngồi bất động với vẻ mặt vẫn điềm nhiên, “Em muốn tôi ‘ vào’ ?”

      !” Duy Đóa hét lanh lảnh.

      Gã gật đầu mà nét mặt chẳng hề thay đổi, “Tôi nhanh chóng đưa em tới bệnh viện tiêm thuốc giải!” Hiệu lực của thuốc trong người bùng nổ, dựa vào mấy viên nước đá chẳng những làm tổn thương tới hệ tiêu hóa mà còn thể chống chế được nó.

      “Tại sao?” Được viên nước đá xoa dịu cơn đau, giật mình khó hiểu.

      Gã có mục đích gì? Tại sao phải giả vờ làm người tốt trước mặt ?

      cần nhiều lời gã cũng hiểu ý , “Tôi nóng vội, bởi vì sớm muộn gì em cũng nằm bên dưới tôi… Nhưng điều kiện trước tiên là em phải cam tâm tình nguyện!”
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Impossible Love – Đản Đản 1113

      Phần II – Chương 8

      Vào bệnh viện được tiêm thuốc an thần, nên khi Duy Đóa tỉnh lại là buổi chiều hai ngày sau.

      “Nước…” Miệng khô khốc, cơ thể vẫn còn nong nóng.

      “Chị tỉnh rồi à? Uống miếng nước .” giọng êm ái vang lên bên tai .

      Duy Đóa xoay qua thấy gương mặt trẻ tuổi xa lạ, đối phương mặc trang phục y tá màu hồng nhạt.

      y tá đỡ ngồi dậy, rót cho cốc nước.

      “Hôm nay chị có thể bị khó chịu đôi chút, do hiệu lực thuốc kích thích vẫn còn trong cơ thể. Nhưng chị đừng lo, cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa là ngày mai chị khỏe hẳn.”

      Duy Đóa vừa nghe vừa bất an, bởi vì trong phòng bóng người.

      Đêm qua nửa mê nửa tỉnh, nhưng cái cảm giác đầu lưỡi lạnh buốt vẫn ràng vô cùng. Hôm qua lại bị cưỡng hôn, nhưng kì lạ thay, bây giờ lại rất bình tĩnh.

      bỗng ngồi ngẩn ngơ.

      Gã áp sát rồi mạnh mẽ dùng môi mình hút từng viên đá lạnh trong miệng ra, những cảnh tượng đó từng màn từng màn lùa về.

      Tổn thương mười ba năm trước hủy hoại cuộc sống của . Mười ba năm sau, gã cũng có cơ hội tương tự như vậy. Trước khi được tiêm thuốc an thần, có lúc cơ thể uốn éo, nóng cháy, tìm niềm an ủi khắp nơi. Sau khi tới bệnh viện, lúc gã tự mình bế tay, thậm chí còn khó chịu tới mức vừa mút vừa cắn gã. Thế mà gã thẳng đuột áp chế, cho làm bậy. Bởi vì…

      “Em muốn tôi ‘ vào’ ?”

      !”

      Khi sót lại chút ý thức cuối cùng, nghe gã nhấn mạnh, “Tôi nóng vội, bởi vì sớm muộn gì em cũng nằm bên dưới tôi… Nhưng điều kiện trước tiên là em phải cam tâm tình nguyện!” Gã bị khơi mào phản ứng sinh lý, nhưng vẫn ngang ngược tuyên thệ cách chắn chắn.

      Mặt Duy Đóa bất chợt mất tự nhiên.

      kinh ngạc, suốt mười ba năm qua, đây là lần đầu tiên ép bản thân mình phải hồi tưởng tới số điều bất thường. Thực năm đó gã có say, mùi rượu nồng nặc phủ đầy môi . Ngoài ra, đêm ấy da thịt gã cũng nóng rực giống tối qua.

      Năm đó quả thực rất hận, hận thể dồn gã vào chỗ chết. Vì vậy, khi luật sư biện hộ gã bị người ta bỏ thuốc kích thích, phản bác theo trực giác, càng khai man tòa…

      Vậy gã thực hận ư? Lúc đó đôi môi lạnh lẽo của hộc ra rất nhiều điều bất lợi cho gã, khiến các thẩm phán có ấn tượng xấu và phán gã vào trọng tội! Sau khi gặp lại, luôn đề phòng Hình Tuế Kiến trả thù mình. Nhưng chuyện tối qua làm mờ mịt. Liệu có phải quá đa nghi? ra gã cũng xấu xa như nghĩ?

      ta đâu rồi?” Rốt cuộc cũng nhịn được mà buột miệng.

      muốn, thế mà vẫn hỏi. cũng chẳng muốn gặp lại gã, nhưng tìm gã để hỏi tung tích của Tiểu Lộng.

      Hình – người đưa chị tới đây hả? Chắc ấy đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.”

      Phòng chăm sóc đặc biệt? Duy Đóa hoảng sợ.

      “Sao ta đứng ở đó?” Lòng bỗng dâng dự cảm chẳng lành.

      “Rạng sáng hôm qua, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch của đứa trẻ do Hình đưa tới…”

      Việc này chỉ gạt người thôi, đúng ? Bước chân Duy Đóa chênh vênh, đầu óc choáng váng.



      Duy Đóa chạy thục mạng lên phòng chăm sóc đặc biệt. Đứng ngoài cánh cửa kính, nhìn thấy Tiểu Lộng.

      Sắc mặt Tiểu Lộng xanh tím, đeo mặt nạ dưỡng khí. Bé nằm lẳng lặng, bất động giường. Hệt như, hệt như… , Tiểu Lộng chỉ ngủ thôi!

      “Bệnh nhi này vì bị nhốt trong gian chật hẹp quá lâu nên hít đủ dưỡng khí, dẫn tới các chức năng thay thế của cơ thể bị chuyển hóa. Các bộ phận cơ thể của bị tổn hại thể đảo ngược…” Vị bác sĩ thở dài, “Nửa đêm hôm qua, móng tay bệnh nhi xanh tím, huyết áp tụt giảm, thậm chí có lúc giãn đồng tử, tim ngừng đập lần…”

      Hình Tuế Kiến đưa lưng về phía , mặt gã cứng đờ. Gã cho rằng đấy chỉ là ngất xỉu thông thường. chẳng ngờ, tình hình của Tiểu Lộng lại nghiêm trọng đến vậy.

      Sau lưng gã bỗng truyền tới tiếng hít thở đứt quãng, gã xoay người thấy Duy Đóa mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, đứng chết trân thở từng cơn mệt nhọc.

      “Chừng nào Tiểu Lộng có thể tỉnh lại?” Gã gần như phớt lờ , tiếp tục hỏi bác sĩ.

      “Thú , chúng tôi thể cam đoan bé có tỉnh lại được hay .” Giọng vị bác sĩ đầy áy náy.

      Cả Hình Tuế Kiến và Duy Đóa đều giật bắn người.

      “Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhi có bị tổn thương các tế bào não, vì vậy mới lâm vào trạng thái hôn mê sâu.” Vị bác sĩ thông báo tiếp với bọn họ, “Hơn nữa, cơ tim của bệnh nhi giảm co bóp, nhịp tim đập chậm, lượng máu vào tim cũng giảm… Trường hợp xấu nhất là các tế bào cơ tim bị hoại tử và xảy ra hội chứng suy tim.”

      Nghe những lời của vị bác sĩ mà bước chân Duy Đóa lảo đảo. Trong thoáng chốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Từ sức khỏe của Tiểu Lộng rất tốt, mãi tới giờ cũng chưa tốn tiền thăm khám. Thế mà nay…

      Sắc mặt của Hình Tuế Kiến càng lúc càng nặng nề.

      “Ngay cả khi bệnh nhi tỉnh dậy, ngoại trừ tổn thương các chức năng vật lý ra, cũng có thể từ nay trở nên chậm phát triển trí tuệ. Tóm lại, đây là chiến dịch lâu dài, đòi hỏi theo dõi kiểm tra dài hạn. Chẳng những hao tốn thời gian mà còn nhất định phải có khả năng kinh tế.” Nếu thiếu khả năng kinh tế, bất cứ bệnh nhi xảy ra biến chứng nào, họ cũng đành từ bỏ con đường cứu giúp.

      Duy Đóa chầm chậm ngồi lặng yên chiếc ghế dài của bệnh viện, bây giờ là giữa trưa đầu hạ mà chân tay đều lạnh ngắt.

      Hình Tuế Kiến xoay người, hoóc môn tuyến thượng thận của gã dâng lên làm gương mặt gã ngấm ngầm đến đáng sợ.

      “Bác sĩ…” Duy Đóa hoảng hốt gọi vị bác sĩ muốn hỏi han nhiều hơn, còn gã xoay gót rời .



      Trong văn phòng công ty bất động sản, Tống Phỉ Nhiên có chút lo âu. Lần này dường như ta gặp rắc rối lớn, ta bất an tới lui…

      thể vào được!” Bất chợt ngoài cửa vang tới tiếng viên thư ký hoảng hốt la hét.

      Tống Phỉ Nhiên chưa kịp phản ứng gì cánh cửa văn phòng bị đá văng, bóng người đàn ông cao to xộc vào như cơn gió lốc. Gã ngang nhiên nện những bước chân mặt đất.

      Tống Phỉ Nhiên giật mình, còn viên thư kí e ngại dám che chắn nữa, mà tự động nhường đường để gã bước từng bước tới vị trí trung tâm.

      “Xin hỏi là ai?” Tống Phỉ Nhiên nuốt nước miếng, giả vờ trấn định.

      Thế nhưng… bàn chân to phi cước trúng ngay ngực ta. Tống Phỉ Nhiên ôm ngực đau đớn, gục xuống sàn nhà cuộn tròn người lại.

      “Nhiều năm qua tao luôn mắt nhắm, mắt mở đối phó với mày là vì năm xưa mày uống say, nhiễu nhão nước mắt nước mũi kể lể, ba mày vứt bỏ mày, bạn mày, mày sắp lang thang đầu đường xó chợ, làm kẻ bi thảm đáng thương!” Mặt Hình Tuế Kiến trầm xuống tối om làm người ta khiếp đảm.

      Tống Phỉ Nhiên sợ tới mức câm như hến.

      “Xem ra, tao coi thường ‘con sâu’ như mày đây. ngờ mày được cơm no áo ấm rồi ngoại trừ thích giở mấy thủ đoạn gian trá, mày còn giữ cái đuôi cực độc!” Hình Tuế Kiến cười lạnh tanh.

      Tống Phỉ Nhiên run lẩy bẩy, “Tôi… tôi… tôi đắc tội với !” Tống Phỉ Nhiên quyết định dối trắng trợn.

      “Mày đắc tội với tao hả?” Hình Tuế Kiến lớn tiếng quát hỏi rồi chụp lấy cổ ta bằng vẻ mặt hung hãn, “Có chiêu trò mờ ám nào cứ kiếm ông đây! Việc gì phải nhằm vào đứa bé?”

      Gã hung hãn đến mức suýt giết người, làm Tống Phỉ Nhiên sợ run chân. Thông thường ta tràn đầy sức sống, vì vậy ta nỗ lực bày ra vẻ tươi cười bình tĩnh. “Tôi cũng có nghe về việc này, bắt được thủ phạm chưa? Hôm đó tôi bận họp, có rất nhiều quản lý làm chứng!”

      Hình Tuế Kiến sớm đoán được ta dùng chiêu này! Gã nhiều lời vô nghĩa mà túm cổ áo của Tống Phỉ Nhiên túm bao tải, lôi sền sệt ta ra ngoài. Sức của gã mạnh mẽ vô cùng, mới chỉ vài giây mà Tống Phỉ Nhiên bị kéo ra xa khoảng mười mét.

      định làm gì?” Trông ta hoàn toàn nhếch nhác.

      “Bắt cóc, phanh thây!” Hình Tuế Kiến chẳng thèm ngó ngàng gì mà đá mạnh vào ta cước.

      Tống Phỉ Nhiên nhất thời đau đến mức ngã quỵ xuống đất.

      “Cứu tôi với!” Nỗi sợ hãi càng quét qua người khiến Tống Phỉ Nhiên kêu oai oải.

      Hình Tuế Kiến thấy Tống Phỉ Nhiên ầm ĩ nện thẳng vào mặt ta cú đấm. Ngay tức khắc, mũi miệng của Tống Phỉ Nhiên chảy đầy máu, trước mặt tối sầm và rơi vào hôn mê.

      Đám đông trong khu vực văn phòng la hét thất thanh, nhưng chẳng ai đủ can đảm tiến lên ngăn cản cảnh tượng khủng bố này.



      Duy Đóa cầm tờ biên lai chi phí nằm viện trong tay, ngồi lặng yên băng ghế.

      Tiểu Lộng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chỉ mới ba ngày mà tiền viện phí lên tới năm con số.

      Trong chi phí chăm sóc đặc biệt, mỗi mũi thuốc kích thích thần kinh của Tiểu Lộng đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi. Đây chiến dịch lâu dài, còn chưa bắt đầu mà như thể nhận thua.

      Ban nãy y tá ra đưa cho giấy thanh toán. Nếu đủ tiền bác sĩ dừng kê toa thuốc, đồng nghĩa với việc Tiểu Lộng chấm dứt trị liệu. nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Hay là, hay là…

      Suốt ba ngày qua, giữa lúc tối tăm mờ mịt, trong đầu xuất kế hoạch… Tuy nhiên, điều đó dường như tốt lắm. Hơn nữa, cũng chẳng muốn dính dáng gì với Hình Tuế Kiến.

      là người rất lý trí, ghét cái cảm giác hỗn loạn, nên thích cuộc sống bị rối tung. Thế nhưng, cuộc sống của bây giờ chính là rối tung!

      cầm tờ hóa đơn thanh toán mờ mịt xuống lầu, rồi rảo bước tới lui trong khu thu phí nội trú của bệnh viện mà vẫn chưa biết nên làm gì.

      “Ông Từ, khéo quá, hôm nay ông xuất viện à?”

      “Đúng vậy, tôi nghỉ phép dài hạn và cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện.”

      ngồi đưa lưng về nơi cách đó xa có hai người quen gặp mặt, hỏi han khách sáo.

      “Ông Từ hãy giữ gìn sức khỏe tốt nhé! À đúng rồi, ‘phía dưới’ của ông còn sử dụng được ?” Sau lưng truyền tới tiếng giễu cợt.

      “Cậu bậy gì đó?” Người đàn ông trung niên lập tức mất vui, “Tôi là gừng càng già càng cay đấy. Nếu chẳng phải vì đại ca của các cậu, tôi hy sinh ‘danh dự’ đâu!”

      “Yên tâm , việc đại ca chúng tôi hứa với ông nhất định thực . Số tiền ông còn nợ, chúng tôi hối thúc.” chàng mập vỗ vỗ ngực cam đoan.

      “Đại ca của các cậu có thâm thù huyết hận gì với Kiều Duy Đóa mà nắn gân ả đến vậy? Nếu cần thiết, tôi có thể tố cáo bắt ả phải ‘ói’ ra hai triệu bảy… Ha ha, đến lúc đó ngồi tù cũng ôm chân đại ca các cậu van xin năn nỉ!”

      “Ôi, quên , đừng nữa, chuyện giữa họ hơi phức tạp.” chàng mập khoát tay ra cổng bệnh viện, tỏ vẻ muốn tiếp tục.

      Người đàn ông trung nhiên sóng bước cùng ta, cười khinh miệt. “Chuyện phức tạp gì thế? Nhắn với đại ca các cậu là tôi cũng ghét ả đó lắm. Chờ chừng nào cậu ta trả thù xong, trêu đùa ngán ngẩm quăng cho tôi vui đùa lúc. Tôi nhất định dạy dỗ tốt!”

      Hai giọng càng lúc càng xa, mà vẻ mặt của Duy Đóa đều chết điếng. nhận ra hai người đó, là kẻ vu cáo hãm hại – ông Từ, và là bạn học cũ của – Trần Tiểu Béo.

      Hóa ra bọn họ quen nhau? Từ cảnh được vén màn và lên trong đầu . suýt chút nữa bật cười. làm sao có thể cho rằng gã là người tốt? suýt chút nữa bị lừa! vừa mới vất bỏ Tống Phỉ Nhiên vì cuộc trả thù đáng sợ, còn gã? Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của gã, là gã hãm hại ! Trong trò chơi này, rốt cuộc gã sắm vai nhân vật nào? Có phải việc Tiểu Lộng bị thương cũng nằm phần kế hoạch?

      Trả thù? Ha ha, sao chẳng ai tới hỏi có hận hay ? đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng, bàn tay cầm hóa đơn thanh toán xiết chặt đến mức trắng bệnh.

      Gã muốn giáng đòn chí tử xuống kẻ sa cơ lỡ vận đây sao? Tới đây ! Hãy tới đây ! dễ dàng để gã đạt thành công! Gã muốn chơi trò chơi? Được! chơi với gã trò này, xem kết quả cuối cùng là ai thắng ai thua! Hãy chờ xem! muốn gã mở to mắt mà nhìn, Kiều Duy Đóa phải thứ dễ trêu chọc! Trái tim dâng trào lửa giận, thiêu đốt từng cơn.

      “Em ở đây làm gì?” Có người chạm ngón tay vào vai .

      chầm chậm xoay người, “Tôi đứng xếp hàng trả tiền viện phí.” ngửi thấy người gã có mùi máu tươi.

      Tờ hóa đơn trong tay bị giật phăng, “Có tôi đây, em đừng lo lắng chuyện tiền nong.” Gã lấy thẻ tín dụng ra, chuẩn bị đưa vào cửa sổ thu tiền.

      Duy Đóa đè cánh tay gã lại, “Tôi có tiền trả lại cho .” Giọng vô cùng bình tĩnh.

      “Việc đó hãy bàn sau.” Gã .

      “Tiểu Lộng… là con của tôi với . Tôi mong có thể chia sẻ gánh nặng tiền viện phí bây giờ và tương lai cho bé, cho đến khi bé bình phục.” bình tĩnh , “Đây là nợ tôi.” Những lời dối này sớm lên kế hoạch.

      Gã liếc cái rồi trầm mặc vài giây.

      “Ừ.” Gã phản đối.

      “Tôi… sắp thôi việc để yên tâm chăm sóc Tiểu Lộng…” yên lặng ổn định hơi thở.

      Trước đây, chưa bao giờ dám nghĩ đến khả năng này.

      Gã nhìn chăm chú chờ tiếp.

      “Vậy có nuôi tôi ? Tôi… muốn tới ở với …” cười khẽ nhưng đáy mắt phẳng lặng, bởi vì trò chơi hoa lửa sắp bắt đầu.

      Hình Tuế Kiến lại trầm mặc vài giây rồi , “Ngày mai em hãy chuyển tới nhà mới của tôi .” Tới lượt gã đóng phí, gã nhanh chóng bước tới phía cửa sổ mà chú ý sau lưng mình có đôi mắt bốc lửa ngùn ngụt.
      tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 9

      Hình Tuế Kiến là người tuyệt đối thích sử dụng hai màu trắng – đen.

      Sàn nhà lót đá cẩm thạch lót màu đen, tường vôi màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, dụng cụ nhà bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.

      Gã làm rập khuôn phong cách trong các tờ tạp chí nhà ở sao? Duy Đóa phải thừa nhận, thực ra khiếu thưởng thức của gã quá tệ như nghĩ.

      Sáng sớm, ngồi dậy chiếc giường đôi rộng lớn. Chiếc giường toàn màu đen nhánh, đậm phong cách nam tính. Tủ đầu giường màu trắng làm phòng ngủ trông tươi sáng, nhưng nó thiếu ấm áp hơn là cảm giác trống trãi.

      Hô hấp của Duy Đóa đều tồn tại đầy hởi thở nam tính mạnh mẽ, khiến xoa xoa trán. Từ ngày dọn vào ở tới giờ, vẫn chưa quen chỗ nên thường thức trắng tới bình minh.

      xốc tấm chăn màu trắng, đạp đôi chân trần xuống đất và vào nhà tắm rửa mặt. rửa ráy xong xuôi rồi theo quán tính muốn quấn chiếc khăn lụa, nhưng bỗng dưng động tác của dừng lại.

      Thấy trong gương phản chiếu vết sẹo ràng khủng khiếp của mình, khóe môi bất giác nhếch lên lạnh lùng. cầm chiếc khăn lụa, ra khỏi phòng tắm. Bây giờ ở ‘nhà’, có quyền ‘tùy hứng’, đúng ?

      bước vào khu nhà bếp màu đen, đun nồi nước sôi để tự nấu cho mình bát mì. Trong quá trình chờ đợi, Duy Đóa lẳng lặng đánh giá ‘ngôi nhà mới’ – nơi mình sống chung với Hình Tuế Kiến.

      Năm ngày trước, mang theo hai bộ quần áo dọn vào. Vừa mở cửa, kinh ngạc. Căn hộ này rất rộng, khoảng bốn – năm trăm mét vuông và có hai tầng. Với nơi tất đất tất vàng như Ôn Thành, quá sang trọng. Tuy nhiên, cách trang trí trong nhà lại đơn giản đến mức như .

      Tầng trệt là phòng khách, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen. Ngoại trừ bộ sofa màu trắng ra còn thứ gì khác, trống trơn đến mức làm người ta ngỡ mình lạc vào đại sảnh của khách sạn. Sau đó lên lầu hai và cứng người. Lầu hai rộng hai trăm mét vuông nhưng chỉ có phòng khách , nhà bếp, phòng sách, còn lại tất cả đều dành làm phòng ngủ!

      Hình Tuế Kiến kẻ vô cùng cổ quái. Tầng trệt trang hoàng, lầu hai lãnh phí. Để gã sống trong căn nhà rộng lớn thế này, quả thực quá uổng! Hơn nữa, ngày đầu tiên xảy ra vấn đề… Nhà chỉ có phòng ngủ, vậy phải nằm ở đâu?

      Tất cả chuyện này đều khác hẳn với tưởng tượng của ! có cách nào để sống chung với kẻ thay lòng xoành xoạch!

      Trong lúc thất thần, dưới lầu vang lên tiếng mở khóa cửa. Rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ của gã giẫm lên từng bậc cầu thang nghe ‘lốp cốp lốp cốp’.

      về! Duy Đóa bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, cả người rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến tranh.

      Bước tới bậc tam cấp cuối cùng, gã liếc đôi mắt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía. Sau đó, tầm mắt gã dừng ở điểm trong nhà bếp.

      “Ùm!” Gã đưa cặp táp của mình ra.

      Duy Đóa cứng người, nếu muốn giả vờ hiểu ý là dối trá. kéo lê bước chân, động tác như con rùa bò. Nhưng gã rất có tính nhẫn nại, vẫn đứng yên nhúc nhích. Duy Đóa chậm rãi tới trước mặt, nhận chiếc cặp táp từ tay gã.

      Lúc cầm cặp táp, đứng ở khoảng cách gần, gã lập tức nhận ra khác lạ của hôm nay. Ánh mắt gã dừng cổ vài giây, Duy Đóa hề nao núng nhìn lại.

      “Dép lê.” Gã tiếp tục bình tĩnh cầu.

      Duy Đóa cau mày, gã bình thường à? Hồi đầu Thường Hoan thấy vết sẹo này, nàng bị dọa đến mất vía, thế sao trông gã phản ứng bình tĩnh đến vậy? Ngoài ra, thời tiết này chân trần tốt hơn ư? Có ai vừa đứng dưới lầu cởi giày, lên lầu hai lại mang dép? Đây cũng chẳng phải lần đầu nên Duy Đóa ép mình phải tuân theo thói quen cổ quái của gã, giả vờ dịu dàng mang đôi dép lê tới.

      Gã xỏ đôi dép xong, chuyển ánh mắt đến bát mì nấu. may là sớm chuẩn bị.

      “Trong nồi có phần của .” bê bát mì, chưa kịp ngồi xuống vị trí của mình bóng đen áp tới.

      Qủa nhiên bát mì của bị cướp , gã tự do xì xụp và sảng khoái ăn uống.

      Duy Đóa á khẩu. Mới ở chung vài ngày mà ấn tượng khắc sâu, Hình Tuế Kiến những là gã đàn ông có tính gia trưởng, mà còn có số hành vi chẳng khác gì thổ phỉ!

      Duy Đóa lại tự múc lấy cho mình bát mì, mới ăn vài miếng buông đũa xuống. Thú thực, tài nghệ nấu nướng của khá tệ, thậm chí chính ăn mà cũng ngán ngẩm.

      Hình Tuế Kiến ăn xong bát mì của mình rồi liếc nhìn cái. Sau đó, gã chẳng ừ chẳng hử bê bát mì trước mặt ăn sạch.

      Được lắm, gã có vị giác thưởng thức đáng kể nào. Nếu mai mốt muốn bỏ thuốc độc giết hại gã, phải chăng cũng là cách hay? Duy Đóa thầm lạnh lùng nghĩ bụng.

      Ăn xong, gã buông đũa xuống. Duy Đóa hoảng hốt, sắc mặt bỗng thay đổi, gom vội bát đũa rồi mau chóng đứng dậy. Tuy nhiên, vẫn chậm bước. Cổ tay bị nắm chặt, và Hình Tuế Kiến ôm đặt vào trong lòng. định phản đối đôi môi bị nuốt chửng.

      Mấy ngày sống chung với nhau, Hình Tuế Kiến vẫn luôn đối xử với lạnh lùng thờ ơ như thường lệ. Nếu cố tìm điểm khác biệt, đó là gã hôn , hơn nữa miễn bàn chống cự.

      Kể từ sáng ngày thứ hai khi dọn vào ở, lúc gã về nhà, việc đầu tiên là ăn điểm tâm, việc thứ nhì là muốn dùng ‘tráng miệng ’ sau bữa ăn.

      Nụ hôn của gã rất ngông cuồng, rất cháy bỏng, tựa như sao hỏa sắp nổ tung. Gã đưa đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập mạnh mẽ vào miệng , cướp đoạt từng tấc đất và hấp thụ mọi dư vị ngọt ngào của .

      Môi lưỡi giao hòa, bên nóng bỏng, bên lạnh lùng.

      Duy Đóa suýt bị nụ hôn này làm ngạt thở. đẩy gã ra, nhưng chỉ đổi lấy nụ hôn sâu hơn của gã. Thậm chí, gã gạt luôn bát đũa bàn, đặt lên đó rồi tiếp tục điên cuồng ôm hôn.

      ‘Xoảng’, tiếng chén sứ vỡ lanh lảnh vang lên.

      Ôi, đó là cái bát thứ tám rồi! Hình Tuế Kiến là tên có khả năng phá hoại rất cao cường.

      Duy Đóa ngồi bàn, lạnh lùng nhẫn nại nhận cưỡng ép của gã. Dường như hôm nay gã hơi mất kiềm chế. Mấy bữa trước, sau khi ‘nếm’ no say, gã buông ra. Thế mà bây giờ, gã chuyển từ nụ hôn nóng bỏng sang ngậm mút vành tai, liếm quanh vùng cổ và mơn trớn bờ vai trắng nõn của

      Duy Đóa hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh đẩy gã ra, “Tôi phải bệnh viện.” Sắc mặt bình thản, đượm nét quay cuồng vì đam mê.

      Tiểu Lộng còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, phải có người thân túc trực ngoài cửa để phòng ngừa bệnh tình có chuyển biến. Bọn họ là cha mẹ nên hai người phân công nhau trông nom, canh ban ngày và gã giữ ban đêm.

      Cũng may là thế! Mặc dù ngôi nhà chỉ có phòng ngủ, nhưng tới nay bọn họ vẫn chưa có cơ hội nằm chung giường.

      “Ừ.” Gã co kéo cũng chẳng nằn nì, “Tôi ngủ bù đây.” Dứt lời, hai người rẽ hai hướng; kẻ vào phòng ngủ, người ra ngoài cửa.

      Vào phòng, Hình Tuế Kiến đổ ập người xuống giường. chăn có làn hương thơm ngát, đó là mùi thơm độc đáo cơ thể . Gã khẽ kéo tấm chăn qua, chôn đầu vào gối… Ngoài ra, còn có đôi môi mềm mại và mọng ướt, khi nếm thử dễ chịu.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 10

      Hằng ngày Duy Đóa chờ đợi nhất là lúc ba giờ chiều. Bởi vì có nửa tiếng đồng hồ để vào thăm Tiểu Lộng, được nắm lấy tay bé. Ngoài nửa tiếng đó ra, những thời gian khác đều bị ngăn cách bởi những cánh cửa, chỉ có thể đứng bên ngoài cửa kính nhìn Tiểu Lộng nằm ở bên trong.

      Cánh cửa kính bật mở lúc 2h45’, y tá bắt đầu phát phiếu đăng ký cho những gia đình có bệnh nhân nguy kịch. Bình thường Hình Tuế Kiến cũng có mặt vào giờ này mỗi ngày, nhưng hôm nay gã xuất .

      Duy Đóa bắt đầu làm thủ tục đăng ký.

      “Duy Đóa!” Đằng sau có người gọi tên .

      quay đầu thấy Thường Hoan, đằng sau Thường Hoang còn có Tư Nguyên với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, kéo valy tới.

      Duy Đóa ngỡ ngàng đặt cây bút xuống, kiềm được lòng mà chạy thẳng về phía họ.

      “Sao các bạn lại tới đây?” Duy Đóa chuyện với Thường Hoan, nhưng ánh mắt dán về phía Tư Nguyên.

      Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tư Nguyên, cảm thấy trái tim lo âu của mình bỗng dịu xuống bình yên.

      “Tiểu Lộng xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao cậu với bọn tớ?” Thường Hoan cằn nhằn.

      Duy Đóa chỉ tìm được Tiểu Lộng nhưng bé phải nằm viện, mấy hôm trước thấy cầm quần áo ra, Thường Hoan cứ tưởng con nít ham chơi té ngã bị thương lặt vặt. Nếu phải đột nhiên hay tin Duy Đóa thôi việc, Thường Hoan cũng chẳng biết Tiểu Lộng bệnh nặng đến vậy. Qua cơn hoảng hốt, Thường Hoan gọi điện thoại kêu Tư Nguyên công tác Bắc Kinh phải trở về gấp.

      Tư Nguyên cũng nhìn phản đối, nhưng thần sắc có vẻ nhạt nhẽo. phải cố ý giấu diếm, mà ra cũng chỉ vô dụng, càng làm nhiều người lo lắng thêm thôi.

      “Tiền thuốc thang của Tiểu Lộng phải làm sao đây?” Thường Hoan sầu lo giùm .

      Duy Đóa định bảo bọn họ đừng nên lo lắng, bên kia ý tá làm xong các thủ tục đăng ký.

      “Tôi thăm Tiểu Lộng trước, lát nữa quay lại chuyện với hai bạn sau.” Duy Đóa vội vàng chạy .

      “Đợi chút, cũng .” Tư Nguyên đưa túi hành lý cho Thường Hoan.

      Hai người bọn họ khử trùng xong, mặc bộ quần áo bảo hộ. người bên trái, người bên phải săn sóc cho Tiểu Lộng.

      Hôm nay Tiểu Lộng vẫn còn hôn mê, nhưng sắc mặt khá hơn những ngày trước, còn lúc xanh lúc tím nữa. Duy Đóa vuốt ve gương mặt bé bỏng, vô hồn nằm giường mà nước mắt rưng rưng, trái tim đau nhói.

      “Bắt được thủ phạm chưa?” Tư Nguyên hỏi.

      Chính mắt nhìn Tiểu Lộng khôn lớn, giờ bé thành như vậy khiến lòng xót xa vô bờ.

      Nhắc tới vấn đề này, ánh mắt Duy Đóa từ từ giận dữ, “ bắt được rồi, thủ phạm tự ra đầu thú. Cơ quan công an lập hồ sơ.” Duy Đóa nắm bàn tay vô lực của Tiểu Lộng, giọng đầy oán hận, “Tống Phỉ Nhiên đổ tội sạch bách lên đầu bạn , ta chẳng đáng mặt đàn ông!” biết Tống Phỉ Nhiên cho ả kia ăn bùa mê thuốc lú gì nữa!

      “Đều tại em liên lụy cho Tiểu Lộng, nếu em đừng đồng ý làm mẹ con bé, gặp những rủi ro này.” Kẻ Tống Phỉ Nhiên muốn trả thù là , kết quả người nằm đây lại là Tiểu Lộng. Trái tim Duy Đóa đau đớn, nức nở nghẹn ngào.

      Ở trước mặt , cần phải giả vờ kiên cường. Tư Nguyên đứng dậy vỗ bờ lưng , giúp lấy lại tỉnh táo.

      “Em chỉ mong Tiểu Lộng mau tỉnh dậy, đẩy Tống Phỉ Nhiên vào tù!” Nếu Tiểu Lộng thể tỉnh lại, những nghi ngờ đều là giả thiết, có bằng chứng cụ thể dù tố cáo lên tòa cũng thành vô ích.

      “Việc này phải lỗi của em.” Đây là điều ngoài ý muốn.

      Tư Nguyên chau mày an ủi. từng gặp Tống Phỉ Nhiên vài lần, bề ngoài đối phương trông nhàng quân tử, ai ngờ lại quá hiểm độc.

      “Em đừng lo lắng tiền thuốc men, nghĩ cách giúp em.”

      Nhắc tới đề tài này, Duy Đóa bỗng cứng đờ, “ nghĩ cách gì?” Tiền chữa trị cho Tiểu Lộng có thể tới hàng triệu tệ.

      Tư Nguyên đáp chút do dự, “ có thể bán căn ở nhà giờ.” Ngôi nhà ở vừa cũ vừa , lúc ngồi máy bay tính toán, nếu mang cầm cố cũng chẳng vay được nhiều, chi bằng bán giá thấp.

      Thấy tỏ vẻ ngạc nhiên, mỉm cười ôn tồn, “Đừng lo thiếu chỗ ở, có thể chuyển về nhà ba mẹ!”

      “Nhưng đó là căn nhà do ba ruột để lại, nó rất có ý nghĩa!” Duy Đóa nhíu mày.

      Điều sợ là vậy! Tư Nguyên đối với vô cùng, vô cùng tốt, tốt đến mức vượt qua ranh giới tình bạn.

      có nhà mai mốt có tiền mua lại, vấn đề quan trọng lúc này là chữa trị cho Tiểu Lộng.” Tư Nguyên muốn thuyết phục hãy nhận giúp đỡ của .

      Duy Đóa nhìn .

      Thấy vậy, thở dài: “Đóa, Tiểu Lộng cũng là người thân của .”

      Duy Đóa mím môi.

      có bọn em, cũng chẳng có .” Năm xưa, chỉ ‘cứu’ bọn họ, mà bọn họ cũng ‘cứu’ .

      Những lời của Tư Nguyên khiến Duy Đóa giật mình thảng thốt.

      Mười năm trước, giúp phá vỡ doanh số bán hàng bằng .

      Mười năm trước, cưu mang khi thiếu tiền bị chủ nhà đuổi ra đường.

      Hồi đó, lưng địu Tiểu Lộng ngây thơ chưa biết gì, và bản thân vẫn là đứa con nít. Lúc ấy, thê thảm tới mức sinh lòng tuyệt vọng.

      ngủ trong trạm điện thoại đêm, đấy là những năm tháng thăng trầm nhất đời . Rồi gặp Tư Nguyên từ phía nhà trọ cũ kĩ tới, vẻ mặt chất chứa đầy tâm , lúc đó trong tay cầm xâu chìa khóa.

      vuốt mặt, tiếp tục địu Tiểu Lộng tìm phòng trọ. Khu nhà trọ này tiền thuê rất rẻ, rất thích hợp với . Nhưng điều kiện đầu tiên là chủ nhà phải đáp ứng các cầu cụ thể đưa ra trước và sau khi thuê… Lúc mấy câu đó, chủ nhà trọ nhìn như con quái vật.

      Tư Nguyên theo phía sau nãy giờ, đột nhiên mở miệng: “Em ở phòng của tôi thuê .”

      Đứa trẻ vị thành niên như ngơ ngác ngoái đầu. Lát sau, nhận ra .

      “Chúng ta kết bạn nhé.” Giọng điệu của như thể họ quen biết từ lâu.

      chỉ gặp Tư Nguyên lần, nên vẫn là người xa lạ với . Nhưng trong đáy mắt , bắt gặp đơn, bất lực và hoang mang giống mình.

      Khi con người cùng đường bí lối lá gan rất lớn, nghĩ ngợi nhiều mà lập tức gật đầu. Từ đó về sau, trở thành bạn bè. Được quen biết điều tốt, hạnh phúc.

      Duy Đóa định mở miệng trả lời,

      cần lo chi phí chữa trị cho Tiểu Lộng, tôi tự gánh vác.” Phía sau bọn họ truyền tới giọng lạnh lùng, ngang ngạnh.

      Trái tim Duy Đóa bỗng nhiên hoảng hốt, xong rồi!

      ta đồng ý cho em vay.” Duy Đóa lúng túng giải thích.

      Giây phút này rất sợ bị Tư Nguyên phát số việc xấu mình làm.

      chột dạ của đều rơi vào tầm mắt của Hình Tuế Kiến.

      Tư Nguyên ngẩn người khi gặp Hình Tuế Kiến. biết Hình Tuế Kiến làm nghề gì, nhưng lúc này Hình Tuế Kiến chịu chìa tay giúp đỡ khả nghi. Lẽ nào gã vẫn hiểu lầm, vẫn nghĩ Tiểu Lộng là…

      “Bác sĩ bắt đầu từ ngày mai, Tiểu Lộng có thể được chuyển xuống phòng săn sóc đặc biệt.”[1] Mặt Hình Tuế Kiến chút cảm xúc thông báo với .

      Vừa rồi bước chân vào khu nội trú bệnh nặng, từ xa gã thấy cảnh hai người mải miết săn sóc nhau, khiến gã bất giác phiền chán khó hiểu. giờ Kiều Duy Đóa là người đàn bà của gã, gã thích tiếp xúc với tên đàn ông khác.

      Nghe vậy, Duy Đóa rất đỗi vui mừng. Nếu được chuyển xuống phòng săn sóc đặc biệt, đồng nghĩa với việc sức khỏe của Tiểu Lộng có xu hướng ổn định.

      “Từ đêm mai tôi ngủ trong bệnh viện nữa.” Hình Tuế Kiến lãnh đạm .

      Dưới đáy lòng Duy Đóa cười cợt mỉa mai. chưa bao giờ trông mong gã sắm vai người cha có thể kéo dài được lâu, dù sao diễn trò cũng rất mệt mỏi.

      Khoan, gã ngủ ở bệnh viện ngủ ở đâu?

      “Công việc của em sau này là, ban ngày chăm sóc Tiểu Lộng, ban đêm ngủ với tôi!” Gã công bố thời khóa biểu mới.

      Toàn thân Duy Đóa chết cứng. Còn Tư Nguyên mờ mịt, nghe xong câu cuối cũng khiếp sợ.

      [1]Phòng điều trị tăng cường (săn sóc đặc biệt – ICU)
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 11

      Lúc nghe câu tuyên bố kia, Tư Nguyên vẫn đứng im bất động yên lặng nhìn và gã.

      Thời gian như ngừng trôi.

      Khả năng lý giải của rất suôn sẻ, nên câu ‘công việc sau này của em là ban ngày chăm sóc Tiểu Lộng, ban đêm ngủ với tôi’, khiến Tư Nguyên thể nào làm mình bị điếc, chẳng thể nào giả vờ đừng hiểu.

      “Duy Đóa, em…” Rốt cuộc Tư Nguyên cũng biết tại sao Duy Đóa sốt ruột chuyện tiền viện phí cho Tiểu Lộng.

      Duy Đóa cảm thấy tức giận, bàng hoàng và lơ mơ. Mới vừa rồi Tư Nguyên lại lần nữa đến bên , chỉ chớp mắt thôi mà say đắm lan tràn trong lòng. Tuy nhiên, chưa kịp nhấm nháp cái hương vị tim đập nhanh bị tên khách lạ Hình Tuế Kiến đạp đổ, mọi xúc động đều tiêu tan. Ánh mắt khiếp sợ của Tư Nguyên khiến sắc mặt bỗng dưng trắng phếu và cả người trở nên vô cùng khó chịu.

      Gã Hình Tuế Kiến cố ý làm thế!

      “Em nghỉ hết các công việc làm rồi hả?” Tư Nguyên quan sát , hỏi khẽ.

      “Ngoài… câu lạc bộ Yoga em có xin nghỉ phép ra, mấy chỗ còn lại em đều thôi việc.” Duy Đóa thành bày tỏ và cật lực che giấu hoảng loạn của mình.

      là người thân quan trọng nhất của Tiểu Lộng, bệnh tình lần này là cuộc chiến kéo dài. phải cùng kề vai sát cánh với Tiểu Lộng, mới mong Tiểu Lộng có niềm tin chiến thắng.

      Tư Nguyên mỉm cười miễn cưỡng.

      và Tư Nguyên quen nhau nhiều năm, thông thường chỉ cần ánh mắt của đối phương cũng làm đôi bên hiểu ý. Lẽ nào giờ phút này Duy Đóa lại biết Tư Nguyên nghĩ gì? E rằng trong mắt của Tư Nguyên, vì tiền thuốc men mà đem bán bản thân mình. Nhưng có gì để giải thích, vì đây cũng là phần của .

      “Chuyện của ấy tôi tự thu xếp, khỏi cần lo.” Hình Tuế Kiến lạnh lùng xen vào giữa bọn họ.

      Tư Nguyên chuyển ánh mắt về phía gã.

      Hai người đàn ông nhìn chăm chú vào đối phương vài giây. Tuy thù địch nhưng cũng chẳng có thiện cảm. Cuối cùng, Tư Nguyên dời ánh mắt trước. Bởi vì chỉ là người bạn, có lập trường, cũng chẳng có tư cách để can thiệp vào lựa chọn của .

      “Nếu có việc gì em nhất định phải báo với .” muốn ở bên tựa như trước đây, nhưng dường như nơi này còn vị trí của nữa.

      “Được, chúng tôi tiễn nhé.” Hình Tuế Kiến lật xem những tờ ghi chú giắt đầu giường, ngay cả ánh mắt cũng ngước lên.

      “Tư Nguyên, em có việc muốn với .” Duy Đóa vội vàng gọi .

      Tư Nguyên quay đầu.

      “Chắc… khoảng thời gian này em về nhà…” Lời Duy Đóa chôn giấu mập mờ khó hiểu, “Mấy ngày nữa em chuyển đồ đạc … Nếu có ai muốn ở ngắn hạn, cho thuê trước .”

      Duy Đóa tháo chiếc chìa khóa trong móc khóa ra trả cho . báo tin mình chuyển , đồng thời cũng nhắc trong tương lai gần nhất định chuyển về.

      Hình Tuế Kiến lật xem ghi chú chế độ ăn uống và tiểu tiện của Tiểu Lộng, nghe vậy động tác bỗng khựng lại.

      Tư Nguyên nhận chiếc chìa khóa, nhưng cất mà gắn trở ngược nó vào móc khóa của .

      “Tạm thời có Thường Hoan thuê là đủ rồi, chiếc chìa khóa này em cứ giữ …” Giọng Tư Nguyên tênh như thầm, lời dịu dàng làm trái tim người ta rung động. “Nếu gặp chuyện gì khó chịu, em muốn về nhà cứ về.” câu này cốt ý cho Hình Tuế Kiến nghe, Duy Đóa hề lẻ loi mình mà còn có người bạn tốt là !

      Duy Đóa im lặng nắm chiếc chìa khóa trong tay mà trái tim xao xuyến, còn Hình Tuế Kiến thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt.

      “Ngày mai đến thăm Tiểu Lộng.” Dứt lời, Tư Nguyên bước ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt.

      Ngoài cửa, Thường Hoan và Tiểu Béo hàn huyên với nhau. Mới chỉ vài câu mà Thường Hoan kinh hoàng đến độ cằm sắp rơi xuống đất. Thấy Tư Nguyên ra, Thường Hoan chạy tới đón.

      “Tư Nguyên, rốt cuộc là sao đây? Em nghe Tiểu Béo Duy Đóa sống chung với Hình Tuế Kiến?” Những ai biết chút quá khứ đều cảm thấy việc này chẳng khác gì như cơn đại hồng thủy.

      Tư Nguyên trả lời mà bước thẳng ra cửa tháng máy. mang tâm trạng nặng nề đứng lặng im chờ thang máy tới.

      “Tiêu rồi, chắc Duy Đóa vì tiền viện phí của Tiểu Lộng, nhưng Hình Tuế Kiến có mục đích gì? phải ta muốn trả thù Duy Đóa chứ?” Thường Hoan cảm thấy rất bất ổn, làm sao hai kẻ thù địch có thể sống hòa bình với nhau?

      “Tôi biết.” Tư Nguyên lắc đầu.

      mục đích của đối phương, nhưng rất trái tim hoảng hốt của mình lúc này. chỉ là người bạn, mãi mãi làm được người hùng trong lòng .



      Ngày thứ hai, quả nhiên Tiểu Lộng được chuyển xuống phòng thở oxy săn sóc đặc biệt

      Bây giờ Duy Đóa rất bận bịu, ngoài việc phải kể chi tiết biểu bệnh trạng của Tiểu Lộng cho bác sĩ biết, bác sĩ cũng hướng dẫn các phương pháp kích thích não tỉnh lại. Tiểu Lộng còn làm hàng loạt các đợt kiểm tra, chạy lên chạy xuống, bề bộn đến mức đầu óc choáng váng.

      Ở khu điều trị đặc biệt này, gặp rất nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh tương tự Tiểu Lộng. số người bị ngộ độc khí carbon, số tắt mạch máu não, thậm chí trong số họ có người hôn mê suốt nhiều năm mà vẫn chưa có dấu hiệu thanh tỉnh. Rất nhiều gia đình cảm thấy cả bản thân họ cũng sống bằng chết.

      Hôm nay sắc mặt của Tiểu Lộng hồng hào hẳn. Duy Đóa tự nhủ, đừng sợ, dù đây là cuộc chiến gian khổ vẫn kêu ca lời.

      Tám giờ tối điện thoại đổ chuông, khiến Duy Đóa hoảng hốt.

      Sáng nay người nào đó bất ngờ ‘tốt bụng’, bỏ qua ‘tráng miệng sau bữa ăn’, nhưng trước khi ngủ bù gã nán lại bảo rằng, tối nay đúng tám giờ tới đón về nhà.

      Duy Đóa tiếp tục trấn định ngồi xuống trước giường bệnh của Tiểu Lộng, giả vờ nghe tiếng chuông điện thoại reo.

      Dưới lầu bỗng có tiếng còi ô tô kêu inh ỏi liên tục, như thể xảy ra việc gì.

      Chị Ngô – điều dưỡng viên vừa được thuê – nhìn xuống cử sổ, bỗng chị ta kêu thé lên hoảng sợ: “ Kiều, mau xuống lầu . Hình lái xe chặn lối ra vào của bệnh viện, đám người đằng sau giận dữ đến bốc khói kia kìa!”

      Đúng lúc này, y tá trưởng cũng bước vào, “Người nhà bệnh nhân V18, bạn trai làm gì vậy? mau xuống lầu , đừng để chuyện cá nhân ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của bệnh viện chúng tôi!”

      Duy Đóa hoàn toàn ngỡ ngàng.

      “Tiểu Lộng có tôi chăm sóc, Kiều cứ yên tâm nhé.” Chị Ngô vội cam đoan.

      Đương nhiên phải bất an về chị Ngô. Chị Ngô là điều dưỡng viên do Hình Tuế Kiến đặc biệt thuê tới lo cho Tiểu Lộng. Chị ta có kinh nghiệm lâu năm về săn sóc bệnh nhân hôn mê, nên chăm chút cho Tiểu Lộng rất tỉ mỉ, Duy Đóa muốn tìm chỗ để phàn nàn cũng chẳng có.

      Duy Đóa mặt lạnh như tiền, miễn cưỡng xuống lầu. Vừa ra tới bãi đỗ xe bệnh viện, thấy cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

      “Mẹ kiếp, ta làm cái quái vậy?”

      “Tên khốn này, muốn chết cũng đừng đứng đây ngán đường, mau lái xe biến !”

      Rất nhiều người vây quanh chiếc xe SUV của Hình Tuế Kiến. Nào là chủ xe, nào là bảo vệ, nào là khách đường… bọn họ đấm cửa xe, đá lốp xe, chửi rủa, chỉ trích ồn ào. Trông ai ấy đều vô cùng tức giận.

      “Làm ơn nhường đường, làm ơn.” Duy Đóa cảm xúc la lớn tiếng.

      Có lẽ, do thần sắc của rất nghiêm nghị mà khiến đám đông tự động nhường đường.

      Duy Đóa thẳng tới chiếc xe SUV. Xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy Hình Tuế Kiến đeo headphone nằm nhắm mắt nghe nhạc, như thể tất cả ồn ào bên ngoài chả có liên can gì với gã.

      dùng sức gõ cửa xe vài cái, gắt gỏng: “Hình Tuế Kiến!” Giọng pha lẫn tức giận.

      Nghe tiếng , Hình Tuế Kiến khẽ mở mắt. Gã duỗi ngón tay, ấn nút mở cửa. Duy Đóa lập tức leo lên xe, rồi nhanh chóng khóa trái cửa lại. Gã muốn chết, nhưng chưa muốn đâu!

      Quả nhiên xung quanh bắt đầu vang tiếng rít gào, mấy người đàn ông kéo mạnh cửa xe đóng kín, như thể muốn đánh nhau với gã. Thế nhưng phản ứng của gã là đưa chân nhấn ga rầm rầm.

      Gã chẳng thèm ngó ngàng gì mà lái chiếc xe trực tiếp ‘giết’ vòng vây. Khi vài người đứng cản trước đầu xe với ý định buộc chủ xe phải bước xuống bị đẩy dạt qua bên, Duy Đóa hít hơi lạnh toát.

      Gã là đồ điên!

      Lúc gặp lại Hình Tuế Kiến, cảm thấy tính tình gã rất nghiêm nghị và chững chạc, như thể thay đổi thành con người mới. Tuy nhiên, mới tiếp xúc vài ngày ngắn ngủi, biết bản thân mình bị lừa. Hình Tuế Kiến căn bản chẳng hề thay đổi!

      “Hôm nay đáng ngạc nhiên, sao đe dọa đám người đó là có giắt súng bên hông?” Duy Đóa cất giọng mỉa mai gã.

      Gã nhìn cái, “Em nghĩ đám người đó tin ban ngày ban mặt mà có kẻ giắt súng bên hông à”

      Vậy gã có súng? Tròng mắt của Duy Đóa đầy u ám. ngày nào đó cho gã biết, gã giữ con bò cạp bên mình!

      “Mai mốt đừng đưa đón tôi bệnh viện nữa, tôi muốn chết cùng !” Gã hay gây ầm ĩ, tính khí này thực hề thay đổi. Đáng tiếc, muốn liên can.

      “Tôi mua xe cho em rồi.” Thoắt cái, Hình Tuế Kiến lạnh giọng.

      Duy Đóa sửng sốt, bọn họ bàn về việc sao?

      “Tôi biết lái xe.” Duy Đóa lạnh lùng đáp.

      Gã thực làm trở thành tình nhân của mình? những bao nuôi[1] mà còn mua xe cho ?

      “Hồi lớp tám em biết lái xe.”

      Duy Đóa định phủ nhận.

      “Tôi từng thấy em lái xe trong sân trường.” Gã lạnh giọng cắt ngang ý định của .

      Năm lớp tám, bỗng dưng nảy sinh ý tưởng muốn học lái xe. Việc này làm chú tài xế sợ run rẩy.

      “Chú xuống , cháu muốn thử! Nắm tay lái, nhấn ga về phía trước, đơn giản mà!” khăng khăng muốn học.

      Chú tài xế hết cách trước ương bướng của , ông ta đành ngồi vào ghế lái phụ, nơm nớp lo sợ cầm thắng tay.[2] vừa lên xe nhấn chân ga. Lúc đó lượng adrenalin[3] bắt đầu tăng tốc bài tiết, toàn thân dường như rất phấn khích. Kết quả… biết làm sao mà chiếc xe ủi thẳng vào bồn hoa. Cuối cùng khi chiếc xe được phanh lại, vẫn giữ chặt tay lái mà mày mặt tái mét, ngay cả tiếng hét cũng chẳng thốt ra nổi.

      “Em phải người tốt, cũng chẳng hiền lành gì hơn tôi đâu.” Đôi môi mỏng của gã khẽ giương lên, nhìn thoáng như thể cười. Nụ cười của gã làm người ta phân vân, chẳng biết có phải gã mỉa mai hay ?

      “Tôi biết lái xe!” Duy Đóa ôm hận .

      Mùa hè năm đó lén lút học lái xe sau lưng ba mẹ, mãi đến ngày rốt cuộc cũng tự hào chinh phục được ‘chú ngựa hoang’.

      “Tôi biết.” Gã liếc cái rất lạ.

      Làm sao gã biết được?

      “Tôi còn biết hai năm trước, em bị bạn cùng phòng kéo thi bằng lái!” Gã thản nhiên .

      Tối qua gã kêu Tiểu Béo lấy danh nghĩa bạn học cũ mời Thường Hoan dùng bữa cơm. Sau vài ly bia, tiện thể bảo ta tìm hiểu thêm tình hình vài năm nay của .

      Sao gã lại biết? Xem ra, mấy ngày nay gã thực điều tra .

      Tới khu dân cư, gã lái xe chạy vào bãi đỗ ngầm. Nhưng lúc này gã lái tới chỗ thường đậu, mà chạy tới chiếc xe mới toanh cách đó xa. Duy Đóa chú ý thấy đó là chiếc xe BMW 330 màu bạc.

      Gã ném chìa khóa cho , “Quà của em.” Gã có khả năng nên tất nhiên bạc đãi người đàn bà của mình. Dứt lời, gã sải bước rời .

      “Tôi cần quà của !” Duy Đóa lấy lại phản ứng, lập tức ngăn cản gã.

      Lí do nào cần lấy quà của gã? Dựa vào cái gì gã cho phải nhận?

      Gã quan sát .

      “Tôi chẳng có gì để trả cho , nên tôi cần!” Duy Đóa gằn từng chữ.

      Phản ứng của gã là nhàn nhạt nhếch môi, “Ai em có gì để trả cho tôi? Buổi tối em rất vất vả… vì tôi muốn em báo đáp.”

      Duy Đóa mất mấy giây mới hiểu hết lời của gã. Trong tích tắc, cả người chết đứng như bị sét đánh trúng.



      Giờ khắc này, Duy Đóa có cảm xúc muốn bỏ chạy. Nhưng ‘tài sản cầm cố’ của nằm trong bệnh viện, có thể chạy trốn sao? Hơn nữa, là ai? chả việc gì phải sợ gã!

      Về tới nhà, gã tắm trước. Lúc ra, nửa người gã quấn cái khăn tắm. Gã vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa ra lệnh cho , “Tới lượt em.”

      ngủ trước , tôi xem phim bộ. Khi nào xem xong, tôi ngủ.” Duy Đóa trả lời mà ngoảnh đầu lại.

      Yên tâm , coi từng bộ phim mà các kênh truyền hình chiếu, mãi tới khi màn hình lời ‘tạm biệt’ mới thôi. Trong lúc đắc ý với kế hoạch của mình, ‘bụp’ tiếng, màn hình TV tắt ngóm.

      kinh ngạc quay đầu, đúng lúc thấy gã thả cái điều khiển từ xa xuống.

      “Đừng làm tôi mất tính kiên nhẫn.” Gã vừa dứt lời cảnh cáo lãnh đạm kéo tuột cái khăn tắm ra.

      Gã kéo khăn tắm ra!

      Duy Đóa giật bắn người. Bởi vì, bởi vì có cái khăn che đậy, gã lộ đôi chân dài săn chắc và… và ‘cái gì đó’ hùng vĩ.

      “Tôi có tế bào văn nghệ, cũng chẳng hứng thú chuyện đương thuần túy, nên nếu muốn sống chung với nhau em hãy thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi trước.” Gã vén chăn rồi leo lên giường.

      Thị giác của bị cú ‘sốc’ choáng váng. Hơn nữa, gã ăn thẳng toạc làm toàn thân Duy Đóa run rẩy, phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh.

      nhíu mày, : “Tôi… tắm trước .” khóa trái cửa nhà tắm rồi nằm luôn trong đó, chắc cũng được nhỉ?

      “Lấy khăn mặt và quần lót của tôi giặt sạch .” Gã vừa cầm tờ báo đầu giường, vừa thản nhiên .

      là phụ nữ, nấu cơm giặt quần áo cho gã là việc nên làm.

      Giặt quần lót của gã á? Duy Đóa bất chợt bực tức đến nghiến răng.

      “Vâng.” Ông chủ!

      “Tôi cho em nửa tiếng để tắm rửa và giặt quần áo. Nếu quá thời hạn đó, tôi trực tiếp đạp cửa.” Lúc sắp bước vào nhà tắm, gã bồi thêm câu.

      [1]Nguyên tác: Kim ốc tàng kiều (người đẹp giấu trong nhà vàng). Câu này bây giờ chỉ mấy người bao nuôi tình nhân bên ngoài.

      [2]Nếu bạn nào biết lái xe phía bên tay phải có cần gạt dài dài, thắng đó để dành cho người ngồi ghế phụ kéo khi gặp bất trắc. Mình chỉ giải thích cho , chứ chữ nghĩa của mình hạn hẹp quá…

      [3]Adrenalin, hooc môn do tuyến thượng thận tiết ra. Chất này có tác dụng tăng nhịp tim, co mạch, tăng lưu lượng máu…
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :