1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 2

      Buổi sáng ra về trong tâm trạng buồn bã.

      6h30′ tối, Duy Đóa đúng hẹn đưa Tiểu Lộng tới nhà hàng chọn. Nhưng hai chị em đợi nửa tiếng mà vẫn thấy Tống Phỉ Nhiên xuất .

      chưa?” cầm điện thoại gọi hỏi.

      có thể chờ, nhưng Tiểu Lộng tuổi ăn tuổi lớn, thể nhịn lâu. Bên kia đầu dây Tống Phỉ Nhiên hoàn toàn im lặng, như thể tin giữ đúng lời hứa.

      “Hai em cứ ăn trước, cho thêm ba mươi phút nữa.” Tống Phỉ Nhiên trả lời.

      Duy Đóa đợi đúng bốn mươi phút mới thấy Tống Phỉ Nhiên vội vàng chạy vào.

      “Em , xin lỗi, sáng nay bậy quá.” Vừa ngồi xuống, Tống Phỉ Nhiên nắm tay cất lời xin lỗi, “ thấu đáo rồi, chúng ta thể trúng kế chia rẽ của đối phương.”

      ta thông cảm là tốt rồi, Duy Đóa rất vui mừng.

      “Chúng ta cưới nhau em! Bây giờ định tìm chỗ đãi tiệc, chúng ta tranh thủ làm lễ cưới để khỏi bị người ta gièm pha.” Tống Phỉ Nhiên tỏ vẻ thương.

      Khi Duy Đóa định mỉm cười gật đầu, bất ngờ hít được mùi sữa tắm hương trầm nhè , hương thơm ấy còn pha lẫn mùi nước hoa.

      Thời thiếu nữ chưa gặp chuyện bất hạnh, lúc nhàn rỗi thích nghiên cứu nước hoa. Nước hoa cũng như phấn nền, mỗi người thích hợp số loại riêng. Bây giờ phảng phất quanh mũi là mùi nước hoa Tendre Poison của Dior, mùi thơm kéo dài rất lâu, làm người ta có cảm giác bí và quyến rũ. Chỉ mấy mươi giây thôi mà đầu óc Duy Đóa trống trơn.

      “Đóa Đóa, còn mau giới thiệu bạn này với ?” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nhắc nhở.

      Từ lúc ta ngồi xuống, bạn ở phía đối diện luôn đưa mắt quan sát. Ánh mắt sắc bén của bé làm ta mất tự nhiên.

      Duy Đóa hồi phục tinh thần, “Đây là Tống Phỉ Nhiên, bạn trai của mẹ.” Duy Đóa giới thiệu ta cho Tiểu Lộng trước, rồi tiếp: “Còn đây là Tiểu Lộng… con của em…”

      Con ? Con !

      Tống Phỉ Nhiên nhanh như cắt chuyển mắt về phía với vẻ mặt đầy khiếp sợ.

      “Chào chú, cháu tên Kiều Duy Lộng, năm nay mười hai tuổi.” Tiểu Lộng cất giọng trong trẻo tự giới thiệu.

      Lúc Tống Phỉ Nhiên định mở miệng, Duy Đóa kịp thời đè mu bàn tay ta lại.

      “Tiểu Lộng, mẹ muốn ăn hoa quả, con tới quầy chọn giúp mẹ ít được ?” ôn tồn cầu.

      Tiểu Lộng biết mẹ cố tình ‘đuổi khéo’, bé đành ngoan ngoãn gật đầu.

      Chờ Tiểu Lộng xa, Duy Đóa mới : “Tiểu Lộng là đứa con em nhận nuôi, nếu chúng ta lấy nhau em hi vọng có thể đưa con bé nhập hộ khẩu vào gia đình mới của chúng ta.” Từng câu từng chữ của đều rất bình tĩnh, buộc mình quên mùi hương kì lạ kia.

      phải em của em à? Sao lại thành con nuôi? Em nhận nuôi hay gia đình em nhận nuôi?” Tống Phỉ Nhiên khó tin.

      Hồi đó Kiều gia ngập trong nợ nần, ta tin ông bà Kiều lại tốt bụng đến vậy. Còn lúc ấy Duy Đóa mới mười bốn tuổi, sao lại nhận con nuôi? thế nào cũng thấu tình đạt lý!

      “Hôm nay em với việc này, mong rằng nó trở thành bí mật vĩnh viễn giữa hai chúng ta. Xin hãy hứa cả đời đừng nhắc tới trước mặt Tiểu Lộng.” Về vấn đề này nhất định phải thông báo .

      “Được, thề! Em !” Tống Phỉ Nhiên vừa thề, vừa thúc giục.

      “Là em nhận nuôi.” Duy Đóa nhàng kể, “Năm em mười bốn tuổi, em từng bỏ nhà trốn … lúc ấy xảy ra chút việc nên em phải vào phòng khám tư… Tại đây em gặp trẻ, bọn em xấp xỉ tuổi nhau. Đêm đó bọn em vì đồng cảnh ngộ mà tâm rất nhiều… Sau khi ấy sinh Tiểu Lộng xong… biến mất…”

      “Em hiểu cảm xúc của ấy, đứa trẻ sinh con rồi phải đem nó dấu ở chỗ nào?” Có nhiều chuyện thể kể tỉ mỉ mà chỉ muốn lướt qua. “Lúc đó Tiểu Lộng khóc lóc vì đói, nhưng chẳng ai sẵn lòng giúp đỡ… do việc này phải ngày bữa,[1] mọi người lại sợ rước phiền phức… Các y tá phòng khám bảo em giúp, vừa đúng lúc em có thể…” Còn số tình tiết, tiện hết.

      “Tóm lại, em và Tiểu Lộng có quan hệ máu mủ nhưng cảm giác vô cùng khắng khít.”

      “Tới đầy tháng, em định đưa Tiểu Lộng . Tuy nhiên, mỗi lần để các gia đình đến gặp Tiểu Lộng, khi họ nhìn con bé như dòm ngó món hàng khiến em nỡ…” Vì vậy cắn răng, tiêu hết tiền ra ngoài làm, dù cực nhọc cũng muốn mang theo đứa trẻ có duyên với mình.

      “Có phải em ngốc lắm ? Hồi đó em mới mười bốn tuổi, còn ảo tưởng vô lý về cuộc đời. Bây giờ đổi lại hai mươi bảy tuổi, có lẽ em hết can đảm như xưa.” xong, quay mặt qua.

      Dẫu chờ đợi vòng tay ấm áp, nhưng cũng hi vọng nhận được ánh mắt cảm thông. Thế mà từ đầu tới cuối, ánh mắt của Tống Phỉ Nhiên nhìn đều tràn ngập hoài nghi.

      “Em dối!” Tống Phỉ Nhiên thẳng thừng vạch trần.

      kinh ngạc.

      kể chuyện da diết đến thế mà Tống Phỉ Nhiên lại chẳng có chút cảm động! ta dời tầm mắt về quầy đặt thức ăn, nơi Tiểu Lộng gắp những miếng trái cây… Còn như vậy mà mỗi hành động đều toát vẻ lịch tao nhã.

      “Phong thái của con bé rất giống em!” Tống Phỉ Nhiên đưa ra bằng chứng.

      “Từ Tiểu Lộng đều do tay em nuôi dưỡng, phong phạm của nó giống em cũng chẳng có gì lạ.” Duy Đóa hít sâu, cố ép mình phải nhẫn nại, dù rằng phải đối mặt với thiếu tin tưởng của ta.

      Nhưng Tống Phỉ Nhiên vờ như nghe, “Đóa Đóa, em hãy với , ba của Tiểu Lộng là ai?”

      “Em biết ba của Tiểu Lộng là ai…” Ánh mắt Duy Đóa khẽ liếc về quầy đặt thức ăn, xác định Tiểu Lộng nghe thấy.

      Nghe đáp án này khiến Tống Phỉ Nhiên tức đỏ mặt, “Em dối, Tiểu Lộng là con của Hình Tuế Kiến!” ta khăng khăng .

      Duy Đóa giật nảy mình.

      “Hãy nhìn kĩ , cái đầu của Tiểu Lộng rất to, hàng chân mày rậm đen giống hệt Hình Tuế Kiến. Huyết thống quả thực rất đáng sợ, nó miêu tả cách chính xác khiến em hết đường chối cãi!” Tống Phỉ Nhiên cay cú.

      bậy bạ gì đó?” Duy Đóa cũng bắt đầu tức giận.

      đời này thiếu gì người mắt to mày rậm giống nhau! Chuyện này chỉ là trùng hợp!

      “Đơn giản vì em mắc hội chứng Stockholm[2], sau khi em bị Hình Tuế Kiến cưỡng hiếp nảy sinh cảm tình với ta. Thậm chí còn sinh con cho ta nữa!” Tống Phỉ Nhiên ác độc .

      Duy Đóa trợn tròn mắt, thể tin mình nghe thấy gì. Trong cảm nhận của ta, là người con hèn hạ như vậy sao?

      “Kiều Duy Đóa, tôi thà tin thế gian này có ma quỷ, cũng tin những lời trong miệng !” ta căm giận quát.

      Duy Đóa nhìn chằm chằm ta, trái tim dần dần giá lạnh.

      muốn nghĩ ra sao cứ cho là vậy !” dựa lưng vào ghế, thèm giải thích nữa.

      Cố gắng giải thích với những người tin mình, chính là tự chà đạp lên tự trọng của bản thân.

      Thái độ của làm đáy mắt Tống Phỉ Nhiên nổi hiểm ác.

      [1]Nguyên tác: trường bần nan cố. ý chỉ người bần cùng khó có thể cứu trợ và chăm sóc lâu dài được. Mình ‘múa’ cho nó dễ hiểu và giảm bớt hán việt nhen. (*_*)

      [2]Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả trạng thái tâm lý, trong đó người bắt cóc chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến với chính kẻ bắt cóc mình. (theoWikipedia.com)
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 3

      Họ ra về trong tâm trạng kém vui.

      đường về, Tiểu Lộng hỏi: “Mẹ, có phải chú Tống ghét con ?” Khi bé bê đĩa trái cây quay lại, đúng lúc thấy chú Tống tức giận phủi tay áo đứng dậy. Trước khi , chú Tống còn nhìn bé chằm chằm làm bé sợ run rẩy. Trong thoáng chốc, Tiểu Lộng thấy ánh mắt chú Tống khiếp, khác hẳn với vẻ dịu dàng bề ngoài.

      “Mẹ, nếu giữa chú Tống và con chỉ có thể chọn , mẹ chọn ai?” Tiểu Lộng bất an hỏi.

      Thực ra, chỉ vừa chạm mặt mà bé thích chú Tống. Nhưng đó là người của mẹ, bé dám trêu chọc. Tuy nhiên, khi bị chú Tống trừng mắt đe dọa, khiến bé nảy sinh ý ngăn cản!

      “Tại sao Tiểu Lộng lại hỏi mẹ như vậy?” Duy Đóa cảm thấy nhức đầu, dạo này xảy ra đủ thứ chuyện, khiến mệt mỏi chịu nổi.

      “Vì Tiểu Lộng thấy chú Tống chẳng có khí khái đàn ông, thể so với ba được!” Tiểu Lộng đáp ngay.

      Duy Đóa dừng bước và quay phắt lại, cất giọng lanh lảnh: “Tiểu Lộng, mẹ bao nhiêu lần rồi? Hình Tuế Kiến phải ba con!” Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng dối?

      Tiểu Lộng lè lưỡi, cười toe toét: “Tiểu Lộng biết rồi, Tiểu Lộng có ba.”

      hiểu sao? Duy Đóa hết cách với Tiểu Lộng.

      “Tiểu Lộng, con hãy nghe mẹ , trong lòng mẹ có ai quan trọng hơn con.” Nếu thanh minh của đem tới cho Tiểu Lộng cảm giác an toàn, vậy sẵn sàng lời từ trái tim.

      cố sức kiếm tiền, chấp nhận Tống Phỉ Nhiên, đều vì mong ngày hai mẹ con cuộc sống an ổn. Nếu giữa Tiểu Lộng và Tống Phỉ Nhiên chỉ được chọn , vậy đây chính là đáp án chân nhất.

      “Vâng!” Hiểu được nghiêm túc trong câu của mẹ, Tiểu Lộng gật đầu mạnh, hàng lông mi che nổi vẻ đắc ý và sung sướng.



      Hết giờ học, Tiểu Lộng và các bạn đứng dậy chào nhau xong rồi nhốn nháo ùa ra khỏi lớp.

      Trước cổng trường có sẵn chiếc xe SUV đợi bé.

      “Con dối với giáo Lý hôm nay là sinh nhật con, con muốn tìm mẹ để mừng sinh nhật. Vì vậy bữa nay con rảnh chơi với ba cả ngày!” Tiểu Lộng rành rọt trèo lên xe của Hình Tuế Kiến.

      “Sao cha con ta gặp nhau mà phải lén lút như vậy? Con còn dối nữa.” Hàng chân mày rậm đen của Hình Tuế Kiến nhăn lại thành cục.

      “Ba à, ba phải nhẫn nhục chút, mai mốt chúng ta mới có cơ hội gặp nữa!” Bé cũng dám đối nghịch với mẹ.

      Gã im lìm lái xe chạy ra đường, sau đó đỗ trước khách sạn năm sao.

      Tiểu Lộng líu lưỡi.

      phải hôm nay sinh nhật con hả? Sinh nhật của con dĩ nhiên ba phải mời dùng cơm.” Gã cố ý .

      Con nít còn cắp sách tới trường mà học dối, đáng bị đáng đòn.

      “Ba trả tiền, con khách sáo đâu.” Tiểu Lộng lè lưỡi, làm con ngáo ộp.

      Trái chữ ba, phải chữ ba, bé kêu ngọt ngào như vậy làm lòng Hình Tuế Kiến đầy ấm áp. Khi vừa biết mình có đứa con , gã xúc động, khó tin. Nhưng bây giờ khả năng thừa nhận việc của gã rất mạnh.

      Gã dắt Tiểu Lộng ngồi xuống bàn.

      “Con muốn gọi món gì cứ gọi.” Gã đưa thực đơn cho con .

      Nhưng Tiểu Lộng xua tay, “Ba, con gọi đâu, ba gọi !”

      Bề ngoài nhìn Tiểu Lộng rất dễ nuôi. Ở chung với bé sáu ngày gã biết, ra mỗi bữa Tiểu Lộng ăn cơm khá nhiều nhưng gắp thức ăn rất ít. Có đôi khi chỉ miếng chao, nắm chà bông mà bé cũng có thể ăn hết bát cơm to. Nhớ tới những chuyện đó làm trái tim gã nhoi nhói.

      Kiều Duy Đóa sống cực khổ, Tiểu Lộng ở với khó hưởng sung sướng. Nhưng nếu kêu Kiều Duy Đóa tới ở với gã, dễ hơn làm.

      “Dạo này mẹ con còn hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên ?” Gã giọng dò hỏi.

      “Hình như cả tuần rồi chú Tống tới tìm mẹ.” Tiểu Lộng lặng lẽ khai báo.

      Bé là tay sai. (Hán gian)

      Gã hài lòng gật đầu.

      “Ba à, ba theo đuổi mẹ được ?” Tiểu Lộng buột miệng.

      Khóe mắt Hình Tuế Kiến khẽ giật giật. Gã làm việc mấy mất mặt đó, huống chi…

      “Con cảm thấy đeo đuổi có tác dụng với mẹ con sao?” Gã nhàn nhạt hỏi lại.

      Vô dụng! Tiểu Lộng xịu mặt xuống lắc đầu, nhưng bé rất hi vọng ba mẹ có thể sống cùng nhau.

      “Yên tâm , bất kể phải dùng cách nào ba cũng kéo mẹ con về phía mình.”

      Nghe ba cam đoan, Tiểu Lộng lập tức nở nụ cười tươi tắn.

      “Ba, thực ra hôm nay là sinh nhật của con đó!” Tiểu Lộng giả vờ nũng nịu đáng .

      “Con bớt xạo .” mời bé ăn cơm mà còn tiếp tục dối?

      “Sao ba tin con? Hôm nay là sinh nhật lịch của con mà. Hết hôm nay con đúng mười ba tuổi đó!” Tiểu Lộng bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức, “Chẳng qua Lý, mẹ và chú Lục cứ quen dùng ngày sinh nhật dương lịch của con thôi.”

      Gã giật mình, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lộng? Nhưng nếu nhẩm tính sai rồi…

      Bất kể Tiểu Lộng có phải gạt gã hay , gã cũng lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số. Khi đối phương nhấc máy, gã ngay: “Này, hôm nay là sinh nhật con tôi.”

      Đối phương ngỡ ngàng.

      “Các đều là vai chú bác, nên tỏ thành ý chút chứ?” Nghe đối phương trả lời, gã hài lòng gật đầu. “Ừ, giờ cha con tôi ăn cơm. Mọi người lo sắp xếp , càng đông càng vui.”

      Thả điện thoại xuống, gã xoa xoa gò má của Tiểu Lộng, “Hôm nay ít nhất con cũng nhận hơn trăm phần quà.”

      Tiểu Lộng che miệng, suýt chút hét lên. “Sao nhiều vậy ba?”

      “Sinh nhật con Hình Tuế Kiến, dĩ nhiên bọn họ phải tỏ thành ý chúc mừng.” Hơn nữa, cả đám hát bài ‘Happy Birthday’ cho bé!

      “Tối nay ba chuẩn bị cho con bữa tiệc, con có thể mời bạn bè tới tham gia chúc mừng.” Khả năng làm việc của gã rất nhanh.

      Tiểu Lộng quả thực dám tin. Giây phút này, bé thấy mình như biến thành công chúa lọ lem!

      “Nhưng con muốn quà của ba nhất!” Tiểu Lộng cười ngớt, đây là nguyện vọng kể từ khi bé lên sáu tuổi.

      Hình Tuế Kiến nhìn con , đôi mắt tràn ngập chờ mong của bé làm trái tim gã như thắt lại. Vốn dĩ gã định chờ ăn xong đưa trung tâm thương mại.

      Gã đứng dậy, : “Con ở đây nhé, ba mua.” Bây giờ thức ăn cũng chưa mang lên, đối diện có trung tâm thương mại nên rất thuận tiện.

      “Ba nhớ mua nhiều nhiều nhé, bù vào những năm trước cho con!” Tiểu Lộng tham lam cầu.

      “Ba biết rồi!” Gã đứng dậy cất bước.



      Tiểu Lộng cười khanh khách nhìn theo bóng lưng ba, bé cảm thấy hạnh phúc đến khó tin.

      “Mình nằm mơ chứ?” Chẳng những bé có ba, mà ba lại rất uy phong khiến người ta sùng bái!

      “Chết rồi, nếu ba đứng hạng nhì chú Lục phải làm sao?” Tiểu Lộng lầm bầm vì ‘phản bội’ khó xử của mình, nhưng bé thực càng ngày càng rất thích ba!

      “Mình rất mong ba mẹ sống với nhau!” Trong lúc chờ ba mua quà về, mình Tiểu Lộng nhàm chán ghé đầu vào lan can thở dài.

      Tầng nhà hàng đều làm bằng kính, nên chỗ bé ngồi có thể nhìn vị trí tiếp tân trong đại sảnh. Đột nhiên, Tiểu Lộng tinh mắt nhìn thấy đôi nam thanh nữ tú đứng trước quầy tiếp tân. Trong lúc chờ nhân viên làm việc, hai người nọ vô tư hôn hít.

      “Ơ, đấy phải là…” Chú Tống sao?

      Tiểu Lộng vội vàng đứng dậy bước tới gần, phát mình nhìn nhầm! Bây giờ là tình huống nào đây? Chú Tống nhăng nhít bên ngoài? Bé mười ba tuổi, dĩ nhiên cũng biết nam nữ tới khách sạn để làm gì.

      Tống Phỉ Nhiên và bạn vào thang máy.

      Tiểu Lộng chạy vội về chỗ ngồi, cầm giỏ và điện thoại của ba để lại ôm vào ngực, rồi phóng vào thang máy khác. Bé muốn lấy được chứng cứ vụng trộm của chú Tống! Chỉ cần mẹ và chú Tống chia tay, ba có hi vọng!



      Trong căn phòng sang trọng của khách sạn.

      trần truồng quỳ gối trước mặt Tống Phỉ Nhiên. ả ‘gác’ cặp vú đầu gối ta, ngước gương mặt xinh đẹp và đưa đôi mắt lúng liếng nhìn ta rồi cất giọng nũng nịu: “Thấy ghét, bữa hổm mới làm nửa vội quăng người ta ở trong phòng, bây giờ thèm khát lại nhớ đến người ta. Hừ, thích gọi người ta tới, thích phủi !”

      ả quyến rũ nóng bỏng, làm Tống Phỉ Nhiên rộn rạo lòng xuân.

      “Nếu em giận đừng tới!” ta dửng dưng đáp.

      “Thấy ghét, biết người ta si mê , chứ đâu có cái kiểu lạnh lùng như đá giống bạn !” ả cố tình móc méo.

      Mắt Tống Phỉ Nhiên tối sầm, tuần rồi ta liên lạc với Duy Đóa. Thế mà cũng chẳng gọi điện thoại xin lỗi ta!

      Tống Phỉ Nhiên tức giận ra sức nắn bóp cặp ngực của cách thô bạo. ả đau nhói rên rĩ ‘ui da, ui da, ui da’ như con mèo.

      Nhục cảm bị đẩy lên cao, Tống Phỉ Nhiên vội kéo khóa quần và ấn mặt ả vào háng mình. ả há miệng, chuẩn bị ngậm thứ cứng rắn do phản ứng sinh lý quen thuộc kia, đúng lúc này, chuông cửa bỗng kêu ‘reng reng’.

      Mẹ kiếp, ai nữa? Tống Phỉ Nhiên chửi đổng câu rồi kéo khóa quần, ra mở cửa.

      ta bực bội kéo cửa, ai ngờ tiếp đón gương mặt tươi cười.

      “Chú Tống, đúng là chú rồi!” Tiểu Lộng luồn ngay vào phòng, “Cháu còn tưởng mình nhận nhầm người nữa đó!”

      Thấy người tới, mặt Tống Phỉ Nhiên xanh mét.

      “Hi hi, dì đẹp quá, dì có phải diễn viên ? Cho cháu chụp tấm ảnh nhé!” Tách tách, Tiểu Lộng lấy điện thoại của ba chụp cảnh vẫn trần truồng quỳ mặt thảm. Màn hình vừa chuyển, bé lại chụp tiếp kiểu Tống Phỉ Nhiên trong bộ quần áo xốc xếch.

      “Chú Tống, chú cứ tiếp tục , tiếp tục . Cháu nghĩ mẹ cháu rất thích mấy tấm ảnh này.” Bé thắng lợi rồi!

      Trong lúc bọn họ còn kinh ngạc đến á khẩu, Tiểu Lộng đầy đắc ý vẫy vẫy tay bỏ chạy.

      Nhưng‘ầm’ tiếng, Tống Phỉ Nhiên nhanh tay đóng sầm cánh cửa lại.

      “Đồ con hoang, mày muốn hại chết tao hả?”

      Dưới con mắt ngùn ngụt lửa giận của Tống Phỉ Nhiên, nụ cười tinh nghịch của Tiểu Lộng hoàn toàn đông cứng.
      tart_trung, tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 4

      Tống Phỉ Nhiên gọi điện cho , mà Duy Đóa cũng chưa hề chủ động liên hệ với Tống Phỉ Nhiên. phải do sỉ diện mà vì bỗng hoang mang. người đàn ông mở miệng bảo rằng ‘thà tin thế gian này có quỷ cũng tin những lời trong miệng ’, thực có thể yên tâm giao phó cả đời sao?

      Đúng, Tống Phỉ Nhiên là bạch mã hoàng tử mà mọi đều ao ước. ta đẹp trai, chưa vợ, lắm tiền, tác phong nhanh nhẹn, nhưng tin tưởng và lòng tôn trọng sao? Bắt đầu từ ngày hẹn hò, Duy Đóa cảm giác mối tình này nằm chung trục hoành. Dù Tống Phỉ Nhiên ngụy trang khéo léo, nhưng ta vẫn thường xuyên vô tình để lộ bản tính kiêu căng. Lúc thể phối hợp, ta tức giận. Dù ta nhanh chóng kiềm chế, nhưng chỉ vài giây cảm xúc dùng dằng cũng đủ lọt vào tầm mắt .

      ta vẫn là Tống Phỉ Nhiên của thuở xưa sao? Và thực thích ta ư? Vế đầu dám khẳng định, nhưng vế sau … Thú , chẳng hề có tí cảm giác nào với Tống Phỉ Nhiên.

      Dẫu chiến trạnh lạnh, cũng lo lắng chờ đợi hay nhớ nhung lẻ loi; dẫu môi chạm môi, cũng chẳng thấy đam mê hoặc quấn quýt. Nếu tự lừa dối mình gọi đấy là tình , quá gượng ép. Thế nhưng, cái cảm giác nửa vời này khiến rất bức bối.

      Buổi chiều khi làm việc, nhận được số điện thoại lạ gọi tới.

      “Có việc rất gấp, em hãy tới khách sạn XX ngay.” Dứt lời, đối phương cúp máy luôn.

      Duy Đóa sửng sốt, khách sạn XX nằm đối diện trung tâm thương mại Fortune, chỉ băng qua đường là tới. Nhưng ta là ai? Duy Đóa bấm số gọi lại.

      “Tôi là Hình Tuế Kiến.” Điện thoại của đối phương luôn bận máy, vất vả lắm mới kết nối được quăng ra năm chữ.

      Năm chữ đó khiến đầu óc Duy Đóa nổ ầm ầm, đôi môi bị ‘cắn’ lại bắt đầu cay cay.

      Hình như gã rất bận, điện thoại chẳng khác gì đường dây nóng, rất khó gọi vào. Duy Đóa lạnh lùng : “Tại sao tôi phải nghe lời ?” Bây giờ gã lấy thân phận gì để ra lệnh cho ? Là chủ nợ?

      “Tiểu Lộng mất tích rồi.”

      Hình Tuế Kiến câu làm sợ mất vía. Lúc Duy Đóa hớt hải chạy tới trường tụ tập rất đông. Có số người biết, số hoàn toàn xa lạ, trong đó có cả Tiểu Béo và Que Củi.

      “Tôi mua quà sinh nhật về bóng Tiểu Lộng biệt tăm. Tôi tới phòng camera của khách sạn, phát có hình ảnh Tiểu Lộng lên lầu 9, nhưng thấy con bé ra khỏi khách sạn.” Gã cho đám thuộc hạ nghe, cũng là để giải thích với .

      Mày mặt Duy Đóa trắng bệch.

      “Hình Tuế Kiến, tại sao chung với Tiểu Lộng? Rốt cuộc muốn gì?” Lúc này cả người đều bao phủ bởi hoảng loạn và lo lắng, khiến giọng rất gắt gỏng.

      “Tôi xin lỗi.” Gã chỉ có thể trả lời bằng ba chữ ấy.

      Tôi xin lỗi? Nếu xin lỗi có tác dụng đời này làm gì có nhiều án mạng xảy ra? Duy Đóa rét run.

      Duy Đóa bóp chặt bàn tay, rất muốn thưởng cho gã bạt tai.

      căn dặn lại, Tiểu Lộng được gặp Hình Tuế Kiến. nhắc nhở Tiểu Lộng rất nhiều lần, Hình Tuế Kiến phải cha bé, nhưng Tiểu Lộng nghe lỗ tai này rồi để lọt qua lỗ tai khác, cố chấp nghĩ dối. Còn Hình Tuế Kiến? Gã tiếp cận Tiểu Lộng với mục đích gì? Bây giờ như con nhím, vì muốn bảo vệ cho mình và người thân mà rất muốn tấn công… Nhưng khi giơ bàn tay lên giữa trung bỗng dừng lại. Bởi vì được bài học sâu sắc, thể tùy tiện tát tai người đàn ông. Bằng , có thể gánh chịu nổi hậu quả của nó sao?

      “Chị dâu, trước tiên xin chị đừng xúc động, đừng tranh cãi với đại ca. Bây giờ tìm Tiểu Lộng mới là điều quan trọng nhất.” Dường như Que Củi đoán được dụng ý của , ta lập tức lên ngăn cản.

      giờ phải lúc để đánh nhau.

      Chị dâu? Hai chữ này chẳng những làm Tiểu Béo khó chịu, mà sắc mặt của Ôn Ngọc cũng tái nhợt.

      “Bây giờ Tiểu Lộng còn trong khách sạn nữa, chắc chắn con bé bị người ta đưa xuống cầu thang bộ và thẳng ra gara tầng hầm rồi.” Que Củi bình tĩnh phân tích.

      “Tôi nhờ các em xông vào kiểm tra.” Đáy mắt Hình Tuế Kiến lạnh băng.

      Gã phớt lờ ngăn cản của khách sạn, mọi căn phòng của lầu 9 đều bị gã sai người xông vào mở cửa tìm kiếm, nhưng lại có thu hoạch. Vì vậy, Tiểu Lộng có thể bị người ta bắt .

      “Đại ca, em báo cảnh sát rồi, các em đồng đạo cũng rải truyền tin tức!” người em chạy tới báo tình hình mới nhất.

      trường mớ hỗn loạn.



      Duy Đóa đứng trước cửa đồn cảnh sát, những giọt mưa nặng hạt bay vào mái vòm rồi tạt lên người , lạnh lẽo thấm qua làn da mịn màng rồi ngấm vào xương tủy, nhưng xuyên qua nổi tâm trạng hoảng loạn của .

      Kiều, nên về nhà trước . Vụ án này chưa có đầu mối, tạm thời khó điều tra.” Viên cảnh sát an ủi , “Chắc do cháu bé ham chơi, qua vài ngày rồi về nhà ngay!” Bé bỏ nhà trốn như lần trước, chẳng qua sợ bóng sợ gió mà thôi.

      phải, Tiểu Lộng về nhà giáo Lý, tới nhà bạn học và càng tới chỗ trọ!

      “Đóa, tình hình bây giờ ra sao?” Cứ cách nửa tiếng, Tư Nguyên lại gọi điện thoại cho lần. công tác ở Bắc Kinh, tạm thời thể quay về.

      Duy Đóa nhắm mắt, “ có việc gì, yên tâm họp hành ở Bắc Kinh .”

      “Có tin gì báo cho ngay nhé!”

      “Em biết rồi.”

      “Đóa, bất kể tin tốt hay tin xấu gì cũng phải báo với !” Tư Nguyên lo lắng bỏ thêm câu.

      “Vâng.” gật đầu.

      Nước xa mãi mãi cứu được lửa gần, rất hiểu đạo lý này.

      Hình Tuế Kiến đứng gần đó nhìn chăm chú. Dường như cái tên Lục Tư Nguyên có mối quan hệ bình thường với . rất dựa dẫm đối phương và đối phương cũng rất săn sóc . Thậm chí cả Tiểu Lộng cũng luôn miệng nhắc đến chú Lục. Bọn họ thực chỉ là bạn thân? Hàng chân mày của Hình Tuế Kiến cau chặt.

      Gã phát động toàn bộ lực lượng em đồng đạo, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức của Tiểu Lộng. Cảnh sát Tiểu Lộng mất tích lần này cũng có thể bỏ nhà trống như lần trước? Trực giác mách bảo với Hình Tuế Kiến là phải.

      Công việc của gã chẳng phải sạch gì, dĩ nhiên khó tránh có số kẻ thù hoặc mích lòng số người. Gã có dự cảm rất tệ, e rằng kẻ thù theo dõi gã rồi ra tay với Tiểu Lộng.

      “Thưa đồng chí cảnh sát, có rơi vào trường hợp bắc cóc ? Thời gian là sinh mạng, xin các mau chóng tìm ra người thân của tôi!” Trời về đêm, khi đồn cảnh sát chuẩn bị đóng cửa tan tầm, mà vẫn đứng dưới màn mưa chịu rời .

      ơi, kêu chúng tôi phải điều tra thế nào? Tất cả phòng lầu 9 của khách sạn bọn đều lục tung hết rồi, khách đăng ký cũng chẳng có ai đáng khả nghi.” Viên cảnh sát bất đắc dĩ .

      Bọn họ xem qua các hình ảnh do camera trong thang máy thu lại, tuy hơi mờ nhưng cơ bản cũng có gì khả nghi.

      có trường hợp nào đáng nghi ngờ sao? Ngoại trừ khách trọ và những người đến mướn phòng nghỉ trưa, chắc chắn còn nhiều người nữa!” Khi Hình Tuế Kiến dẫn người đột nhập vào phòng, cũng bắt gặp vài đôi đương vụng trộm! Nhưng khách sạn này chỉ cần đưa giấy chứng minh nhân dân đăng ký cũng được giải quyết.

      à, gấp gáp cũng vô ích. Yên tâm , việc này chúng tôi cố gắng điều tra.” Viên cảnh sát cam đoan, đây là việc khá nghiệm trọng nên bọn họ dám qua loa.

      Cứ như vậy thôi sao? Cả người Duy Đóa lạnh buốt, cố sức chớp mắt, lại chỉ thấy màn mưa mênh mông và cảnh đồn cảnh sát tắt đèn tối om.

      Bọn họ sắp tan tầm, còn Tiểu Lộng phải làm sao? Có lẽ ngồi trong góc tối nào đó kêu cứu!

      Hình Tuế Kiến bước tới giữ cánh tay , “Em về trước , tôi tìm được Tiểu Lộng!” Trông rất mệt mỏi, dường như sắp đổ bệnh.

      ?” Cảnh sát còn chiếu lệ, mà gã tốt bụng vậy sao?

      “Tiểu Lộng là con tôi, tôi để nó gặp rủi ro!” Hình Tuế Kiến lãnh đạm .

      Nghe vậy, thấy mình như bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào. đứng bật dậy, dùng sức hất gã: “ tránh ra!”

      Tiểu Lộng là con tôi, Tiểu Lộng là con tôi, Tiểu Lộng là con tôi… Những câu này vừa khủng khiếp vừa như lời nguyền buồn cười nhất quấn quanh trái tim , khiến run rẩy.

      muốn la hét, muốn đánh gã, nguyền rủa gã, mắng chửi gã. Tuy nhiên trong giờ phút này, lần đầu tiên thấy mình bình tĩnh. bắt đầu tự hỏi, nên làm gì để Tiểu Lộng nhận được trợ giúp lớn nhất? Từ ngày gặp lại gã, liên tục vấp phải vận rủi, bây giờ cả Tiểu Lộng cũng mất tích! thể để Tiểu Lộng xảy ra chuyện!

      cử động quá mạnh khiến cả người lảo đảo ngã nhào xuống mặt đất lầy lội nước mưa. bị trật chân đau điếng, cắn chặt răng chống hai tay đứng dậy. Khi chân chạm đất, mắt cá chân đau nhói.

      hãy nhớ lời hứa của mình! Hãy đem Tiểu Lộng an toàn trả lại cho tôi!” mệt nhọc gằn từng chữ.

      Nếu Tiểu Lộng gặp bất trắc, bỏ qua cho gã! Đừng chọc ! đừng chọc !

      Dưới cơn mưa tầm tã, bàn chân đau buốt; dưới cơn mưa tầm tã, run lẩy bẩy vì hoang mang… Nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc tựa như cả thần thánh cũng thể xâm phạm.

      Đôi chân mày lưỡi kiếm của Hình Tuế Kiến bắt đầu nhíu chặt, bởi vì gã thấy cơ thể run rẩy lung lay như sắp ngã.

      quả thực khổ lắm rồi. Lần trước Tiểu Lộng bỏ nhà, lần này mất tích. Cả thế giới của hoàn toàn xoay chuyển.

      Khi Hình Tuế Kiến muốn vươn tay đỡ lấy cơ thể sắp ngất của , có người nhanh chân hơn gã, “Đóa Đóa!”

      Trong màn mưa, lúc Duy Đóa sắp ngã xuống đất lần nữa bỗng xuất gương mặt đẹp trai tuấn tú.

      gọi điện tới nhà em mới biết tin Tiểu Lộng xảy ra chuyện. xin lỗi vì tới trễ!” Vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể ướt đẫm của .

      Duy Đóa suýt thở nổi… lát sau, mới mơ màng nhận ra người đó là Tống Phỉ Nhiên.

      “Đều là lỗi tại , nên tranh cãi với em, để em mất nơi nương tựa!” Tống Phỉ Nhiên vô cùng tự trách.

      Những lời tiếp theo của ta, Duy Đóa nghe lắm. Bởi vì, ý thức của càng lúc càng mơ hồ.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 5

      “Mẹ ơi, cứu con, cứu con…” Trong bóng tối u, nghe tiếng Tiểu Lộng bất lực than khóc…

      Đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây! hét to nhưng giữa màn đêm, cách nào thấy được bóng dáng của Tiểu Lộng.

      ràng Tiểu Lộng ở kề bên…



      Lúc Duy Đóa hôn mê, cảm giác có ai đó dùng khăn lau mặt cho mình. mở choàng mắt thấy gương mặt dịu dàng tình cảm, khiến ngỡ ngàng trong chốc lát.

      “Em cứ gọi tên Tiểu Lộng trong mơ suốt…” Tống Phỉ Nhiên lo lắng .

      Duy Đóa giơ tay lau mặt rồi ngồi dậy, phát bên ngoài trời dần sáng. Sao lại ở đây?

      “Hình Tuế Kiến đâu?” vội vã hỏi.

      Hình Tuế Kiến hứa bảo đảm bình an cho Tiểu Lộng!

      Vẻ dịu dàng của Tống Phỉ Nhiên chợt tan biến, mắt ta dần thẫm lại.

      “Em mới tỉnh mà vội vã tìm ta?” Tống Phỉ Nhiên trách móc.

      Duy Đóa muốn lãng phí và trì hoãn thời gian, loạng choạng đứng dậy.

      Tống Phỉ Nhiên giữ chặt , “Bác sĩ em mệt mỏi quá độ, dầm mưa nhiễm cảm lạnh nên cần phải nghỉ ngơi.” Giọng ta trở nên nhàng.

      Nếu có thể đợi ta cam đoan, mọi thứ giữa bọn họ chẳng thay đổi. ta quên việc vừa tỉnh lại tìm kiếm Hình Tuế Kiến.

      Duy Đóa sờ trán mình, quả thực hơi sốt .

      “Tới đây nằm đùi , để day trán cho em thoải mái.” Vẻ mặt ta dịu dàng như nước.

      ta vừa là cậu ấm vừa có năng lực, gia đình cưng chiều, mọi người ca ngợi. Đám con ái mộ và chủ động quấn lấy ta nhiều vô kể, nhưng chỉ với riêng , ta mới chịu nhún nhường chăm sóc. ta nhân nhượng vì lợi ích chung, bởi ta muốn chiến lợi phẩm – ta cần có trái tim của !

      .” dứt khoát vung tay ta ra, vì lúc này có tâm tư nằm dưỡng bệnh!

      “Em phải tìm Tiểu Lộng!” phớt lờ cơ thể mềm oặt của mình, cố gắng đứng dậy nhưng tay bị kéo chặt.

      “Em nhất định phải sao?” Mắt ta nheo lại, dù môi vẫn nở nụ cười.

      “Đúng, em nhất định phải !” Duy Đóa trả lời chẳng cần nghĩ ngợi.

      “Tiểu Lộng quan trong đối với em như vậy à?” Tống Phỉ Nhiên u ám hỏi.

      “Đúng thế!” đáp kiên quyết.

      “Chờ mai mốt chúng ta sinh con, em nghĩ vậy nữa.” Tống Phỉ Nhiên khôi phục nụ cười ôn hòa, “Con của chúng ta nhất định rất ưu tú, nó thừa hưởng xinh đẹp và khí khái của em, di truyền phong độ và tài năng kinh doanh của …”

      Duy Đóa nhíu mày, từ đó đến nay chưa từng suy nghĩ viễn vông về những điều này.

      “Chúng ta hãy bàn việc đó sau, được ? Bây giờ em phải tìm Tiểu Lộng!” nóng nảy cắt ngang lời ta.

      Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên bắt đầu sa sầm, “Đóa Đóa, em có ?” ta kiên quyết đem tình trai ra bàn đến cùng.

      ta đặt môi mình lên cổ , muốn hôn hít thân thiết…

      “Tống Phỉ Nhiên, đừng làm vậy được ?” bắt đầu nổi giận đẩy ta ra.

      chẳng cần ta dịu dàng hay săn sóc, chỉ cần ta biết thông cảm! Tiểu Lộng sống chết chưa ta ngồi đây luyên thuyên về chuyện đứa con trong tương lai, rồi xoay qua hỏi hay . làm sao có tâm trạng này?

      “Em để ý tới đứa con hoang ấy đến thế hả?” Bị đẩy bật ra, Tống Phỉ Nhiên lạnh giọng hỏi.

      Ba chữ ‘đứa con hoang’ làm ánh mắt Duy Đóa lạnh lẽo. rút tay mình về, cất giọng nhàn nhạt: “Tiểu Lộng là người thân của em.” phải đứa con hoang như lời miệt thị trong miệng ta.

      “Vừa rồi Hình Tuế Kiến cũng rất sốt ruột, em có biết bộ dạng nôn nóng của ta làm thích thú biết bao?”

      “Tại sao ta lại nôn nóng?” Duy Đóa lập tức phát điều bất thường.

      “Hình như có người gọi điện cho ta, Tiểu Lộng bị y bắt cóc và muốn tiền chuộc!” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười, “Nên ta mới mặc kệ em bị ‘cướp’ !”

      ta có muốn báo cảnh sát hoặc giao tiền hay ?” Duy Đóa nóng nảy hỏi.

      “Yên tâm , để em nghe, cuộc điện thoại đó là giả. Dù có báo cảnh sát hay giao tiền cũng bị người ta đùa thôi!” Tống Phỉ Nhiên cười cợt.

      Là giả? Duy Đóa giật mình, vài giây sau mới lấy lại phản ứng và phát điều rất bất thường, “Sao biết giả?”

      Tống Phỉ Nhiên mỉa mai, “Đâu chỉ riêng Hình Tuế Kiến có thế lực, cũng rất cừ nên có nơi cung cấp tin tức!” ta sáp tới gần muốn cắn cổ .

      Duy Đóa đẩy ta ra, đôi mắt đẹp nhìn ta đầy cảnh giác, “ chỉ là doanh nhân bình thường, sao biết nhiều như vậy?” Hơn nữa vào ngay lúc tên thủ phạm gọi điện thoại tới, để ta thuận lợi đưa .

      “Hình Tuế Kiến chẳng dễ dàng gì mà bị người ta lừa, cuộc điện thoại đó nhất định có vài tin tức khiến ta thể rời .”

      “Đóa Đóa, em vẫn rất thông minh, rất bình tĩnh.” ta khâm phục và khâm phục.

      “Hình như Tiểu Lộng hoảng sợ kêu thảm thiết trong điện thoại.” ta mập mờ, “Đối phương bảo nếu Hình Tuế Kiến xuất ngay y chặt ngón tay của Tiểu Lộng!”

      “Tống Phỉ Nhiên, rốt cuộc làm gì Tiểu Lộng?” Duy Đóa quát.

      Nghe tiếng quát của , Tống Phỉ Nhiên khẽ cứng người.

      ra là !” Trái tim Duy Đóa băng giá.

      Lẽ nào vì nghi ngờ Tiểu Lộng là ‘đứa con hoang’ do sinh ra, mà ta làm Tiểu Lộng mất tích? Thời gian quả đáng sợ, nó có thể thay đổi hoàn toàn con người hoặc giả đây mới đúng là bộ mặt của ta?

      “Đem Tiểu Lộng giao ra đây, tôi cản đường của . Chúng ta chia tay, tôi biến khỏi tầm mắt !” nheo mắt lại, con ngươi lạnh lùng đầy nguy hiểm.

      màng vinh hoa phú quý, ta cũng chẳng cần xen lẫn ghen ghét. Từ nay về sau ta theo con đường đầy ánh mặt trời của ta, cây cầu độc mộc của . Tự làm tự sống, can thiệp vào chuyện của nhau.

      “Kiều Duy Đóa, em nghĩ rằng trò này em muốn chơi có thể dẹp bỏ?” Tống Phỉ Nhiên cười cợt khờ dại của .

      lạnh lùng nhìn ta.

      Ánh mắt lạng lùng của như con dao đâm sâu vào trái tim ta. Chỉ có người chưa từng rung động mới dùng thứ ánh mắt hoàn toàn dửng dưng như vậy nhìn kẻ khác.

      hỏi em câu cuối cùng, em có ? muốn nghe lời lòng!” ta gằn từng chữ.

      !” Duy Đóa lạnh lùng dứt khoát.

      “Nếu em, đem mọi thứ tốt đẹp nhất đời đặt dưới chân em sao? Nếu có thể cho em cuộc sống vàng son sao?” Nụ cười ta hơi méo mó, “Có phải em ?”

      , tôi tiền, tôi thích cuộc sống nhàn hạ. Nhưng tiền chỉ có thể khống chế con người tôi, chứ phải trái tim tôi!” đốp chát cách tàn khốc và thực tế.

      Mặt Tống Phỉ Nhiên tái , vài giây sau ta bắt đầu cười sằng sặc. “Vậy nên tôi thất bại? Thất bại đến trắng tay?”

      Thất bại? Duy Đóa kịp thời bắt được hai chữ quan trọng, trái tim co rút.

      “Vậy ra bỏ công theo đuổi tôi chỉ vì trả thù?” Trái tim hoàn toàn giá lạnh.

      Tư Nguyên từng nhắc phải cẩn thận, còn tưởng Tư Nguyên lo xa. Nào ngờ tầm nhìn của đàn ông cũng hạn hẹp đến vậy.

      đứng trước mặt nhiều người sỉ nhục tôi, tôi nghèo túng là thứ hoa quả thối… nghĩ sau ngần ấy năm, tôi còn có thể đến điên cuồng, còn lòng đeo đuổi hả?” Tống Phỉ Nhiên huỵch toẹt.

      “Vậy những tin nhắn kia đều là giả?” Mắt lạnh dần, vì những tin nhắn ngày xưa mới khiến tin tưởng ta.

      “Kiều Duy Đóa, tôi giữ chúng nhiều năm chính là chờ ngày nếu được gặp lại … Tôi muốn dùng chúng để lấy trái tim , chỉ cần có trái tim rồi tôi có thể tùy tiện giẫm đạp, tùy ý tra tấn…” ta chậc lưỡi thở dài, “Nhưng tôi tính ra sao cũng ngờ, ả đàn bà máu lạnh thiếu trái tim!” ta thực trù tính sai lầm.

      Nào là dịu dàng, nào là chân thành, nào là tiếp cận, tất cả đều vì trả thù? quá đáng sợ! Đáy lòng Duy Đóa phát run.

      Tống Phỉ Nhiên bước tới nâng cằm lên, ra tối hậu thư: “Đóa Đóa, em hãy suy nghĩ cho kĩ. chính là bạch mã hoàng tử, chỉ cần em giả vờ chúng ta vẫn có thể ‘hạnh phúc’ bên nhau.”

      cười lạnh lẽo như thể vừa nghe câu chuyện hài hước, “Làm thất vọng rồi, diễn xuất của tôi rất tệ.” quay mặt , giọng điệu lạnh tanh.

      ràng người đàn ông trước mắt, nhưng tại sao cảm giác thất vọng lại khiến người ta khó chịu đến nhường ấy? Vì bản thân từng cảm động hay hổ thẹn vì thể ? Tống Phỉ Nhiên thực biến thành con ngốc! Rốt cuộc kĩ thuật diễn xuất của ta tuyệt vời, hay là rất ngốc?

      “Đóa Đóa, ra luôn ham muốn em, chỉ cần em hầu hạ thỏa mãn giường, chúng ta có thể rũ sạch những việc này…” Tống Phỉ Nhiên cam lòng, bắt đầu biểu si mê.

      Duy Đóa nổi cơn ớn lạnh. Trong lúc chưa kịp phản ứng, cả người bị Tống Phỉ Nhiên đẩy lùi về chiếc giường lớn phía sau. ta háo hức muốn hôn ; muốn nhanh chóng lột trần ; muốn đặt hai tay mình lên bộ ngực mềm mại của . Toàn thân ta run rẩy muốn dùng đam mê cháy bỏng chinh phục và chiếm đoạt suốt đêm đêm nay.

      chậm, làm mau, Duy Đóa thu hết sức bình sinh tập trung vào đầu gối rồi tấn công thẳng vào bộ phận hiểm yếu nhất của ta.

      Tống Phỉ Nhiên hét lên đau đớn.

      “Tôi quên với , tôi học qua cách tự vệ dành cho phụ nữ.” đẩy mạnh ta ra và đứng phắt dậy, lạnh lùng .

      bao giờ dễ dàng bị người khác hiếp đáp như mười ba năm trước. từng lập lời thề, nếu ai dám dùng sức mạnh với , cho kẻ đó người nối dõi![1]

      Tống Phỉ Nhiên bụm đáy quần nằm lăn lộn giường, gương mặt đẹp trai đau đến tái mét.

      “Kiều – Duy – Đóa, ngủ với tôi… cũng ngủ với thằng khác thôi!” Mặt Tống Phỉ Nhiên xoắn lại dữ tợn, gào rú dữ dội.

      Duy Đóa cười khinh miệt rồi ngạo nghễ xoay gót.

      Tống Phỉ Nhiên nóng nảy hỏi, “Kiều Duy Đóa, muốn cứu con của mình sao?”

      [1] Nguyên tác: Đoạn tử tuyệt tôn.
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 6

      Quá tối, quá đói, quá lạnh và quá buồn…

      Quá tối là vì đôi mắt của Tiểu Lộng hoàn toàn bị che kín.

      Quá đói là vì lâu rồi Tiểu Lộng chưa được ăn, ngay cả nước uống cũng chẳng có.

      Quá lạnh là vì Tiểu Lộng quá đói, đói đến mức ruột gan cũng thắt lại từng cơn đau buốt, khiến cả người bé rét run… Thậm chí cả sức nhấc ngón tay cũng còn.

      Quá buồn là vì Tiểu Lộng bị nhốt trong gian chật hẹp, ngay cả há miệng để thở cũng khó khăn.

      là tên đàn ông đáng ghét, chỉ biết ‘làm làm làm’ mà chả thèm nghe người ta chuyện.”

      “Đó là vì cặp ngực của em khiến người ta say mê…”

      “Thấy ghét… A, um… Em muốn, cho em , cho em … Um, um, em thích quá…”

      Sau những lời tán tỉnh ngả ngớn đến tiếng chiếc giường đong đưa kẽo kẹt… Tiếng rên rĩ ngâm nga và cơ thể mềm mại run rẩy như chiếc lá khô bị ngọn gió thu lay thổi, xen lẫn vào đó là tiếng người đàn ông gầm gừ như con thú hoang ào ào tiến tới…

      Khắp căn phòng nồng nặc mùi nhục dục.

      Cứu mạng! Bị ‘đè ép’ hết lần này tới lần khác, Tiểu Lộng đành miễn cưỡng cố gắng nhấc năm ngón tay vô lực lên để gõ… Thế nhưng, những tiếng phát ra tới mức như mơn trớn nhàng.

      Ban đầu Tiểu Lộng mất sức là vì thuốc kích thích, nhưng bây giờ bé chẳng biết có phải do thuốc nữa hay . Bởi vì, Tiểu Lộng cảm thấy mình dần dần thở nổi…

      Ngực bé đau quá, đau quá. Tiểu Lộng thở hổn hển, năm ngón tay đưa lên gõ vào thành giường từ từ rơi xuống…



      Vẫn có tin về Tiểu Lộng.

      Bị ‘chơi khăm’ mấy vố, gã nhờ các em điều tra và rốt cuộc túm được tên gọi điện, nhưng cũng chẳng có thu hoạch nào đáng kể. Bởi vì tên kia chỉ nhận tiền của khách lạ, chịu trách nhiệm ‘đọc thuộc lòng’ nội dung ghi giấy.

      Là kẻ nào dám trêu chọc gã? Kẻ được hưởng lợi nhiều nhất trong chuyện này là ai? Hình Tuế Kiến bắt đầu chú ý tới người. Gã xem tới xem lui các hình ảnh do camera trong thang máy ghi lại, trước và sau khi Tiểu Lộng mất tích nửa tiếng.

      Giữa trưa 12h20′ có đôi nam nữ vào thang máy. Khi thang máy vừa đóng cửa, họ liền ôm ấp hôn hít, thậm chí bàn tay tên đàn ông còn gàn rỡ thọc vào quần lót của , xoa bóp nóng bỏng.

      coi đoạn clip này trước rồi nhưng quá chú tâm. Bây giờ cẩn thận nhìn kỹ… Tên đàn ông đưa lưng về phía camera, hình ảnh mơ hồ đến dường như diện mạo của ta. Tuy nhiên, dẫu chỉ là manh mối gã cũng chẳng chừa.



      10:00 đêm

      “Em , đừng sợ, tất cả …!”

      biết đối phương nức nở nghẹn ngào gì đó trong điện thoại, mà ta thở dài, “Chỉ là ác mộng thôi, em , do em tự mình dọa mình. Con nhóc kia nghịch ngợm quá nên chúng ta dạy bảo nó chút xíu đấy mà!”

      “Em yên tâm, hôm qua cho người thả nó rồi.”

      đó, gạt em làm chi! em như vậy mà em nỡ lòng nghi ngờ sao? Em nhớ đấy, nếu có ai hỏi em cứ mình biết gì cả, bằng chúng ta gặp rắc rối…” Tống Phỉ Nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, “Em , trải qua chuyện này mới biết em bảo vệ biết bao nhiêu, rất cảm động! chia tay với bạn rồi, nhất định cho em đám cưới long trọng…” Lời của ta bỗng chốc làm đối phương vô cùng xúc động.

      “Em , cũng em, ngủ ngon nhé!” ta nhàng tạm biệt ả tình nhân.

      Kiều Duy Đóa bị giam lỏng, lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt. Tận tai nghe mới làm người ta khiếp đảm. Duy Đóa ảo não, nên nhân từ để tên đàn ông này mới – hai ngày đủ thời gian hồi sinh.

      Tống Phỉ Nhiên cúp máy và xoay người, ánh mắt ta hề che đậy hung ác nham hiểm, “Kiều Duy Đóa, nghĩ thông suốt chưa? Tôi dám cam đoan, nếu cứ chần chừ mãi Tiểu Lộng còn khỏe mạnh!”

      “Rốt cuộc giấu Tiểu Lộng ở đâu?” Kiều Duy Đóa quát.

      “Giấu nơi chuyên dạy dỗ mấy đứa con nít ranh, chỉ cần tôi im lặng chẳng ai trong số bọn có thể tìm thấy, có thể nghĩ ra.” Tống Phỉ Nhiên cười sằng sặc.

      Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn ta.

      “Chỗ đó hơi tối, hơi đáng sợ, quan trọng là Tiểu Lộng của mất tích bao lâu rồi? hơn 72 giờ, đúng ? Đối với đứa bé tuổi trưởng thành, thiếu đồ ăn nước uống, ảnh hưởng rất lớn tới tuổi dậy !” Tống Phỉ Nhiên chậc lưỡi .

      Nghe vậy, sắc mặt Kiều Duy Đóa dần dần tái nhợt. Ai cũng đều biết thiếu thực phẩm đáng sợ, nhưng nếu cơ thể con người thiếu nước thể tồn tại! Huống chi, Tiểu Lộng chỉ là đứa bé.

      “Tống Phỉ Nhiên, tôi ngờ kinh doanh địa ốc rất tài mà làm mối lái cũng rất giỏi!” Kiều Duy Đóa châm biếm.

      bị mù. Bị nhốt trong phòng ba ngày trời, hoàn toàn thấy bộ mặt của Tống Phỉ Nhiên.

      Tống Phỉ Nhiên giận mà còn giả vờ bất đắc dĩ, “Mấy năm trước nhà đất lo ế, nhưng hai – ba năm nay tình hình kinh tế trì trệ, ba tôi lại rất chú trọng thành công của tôi… Cho nên tôi cũng bị cuộc sống bức bách thôi.”

      đẩy phần đông các bạn của mình lên giường với những ông chủ lớn, để họ bán nhà giúp . đúng là bất đắc dĩ!” Duy Đóa phản pháo.

      “Các ấy đều tự nguyện, ai bảo bọn họ muốn giành cái ghế bà Tống?” Tống Phỉ Nhiên vô tội buông tay.

      Đồ vô liêm sỉ!

      “Bất kể tin hay , người tôi tình muốn cưới cũng chỉ mỗi mình Kiều Duy Đóa đây.” Tống Phỉ Nhiên thở dài.

      Nếu tin ta, chính là kẻ điên! Duy Đóa rủa thầm trong lòng.

      “Nhưng tôi biết phải làm sao? bị Hình Tuế Kiến ăn nằm rồi, chả khác gì cái bàn chải đánh răng bị người ta dùng trước, tôi thấy hơi ghê tởm.” Tống Phỉ Nhiên vẻ khó xử.

      Duy Đóa bị nhạo báng đến mức mày mặt tái xanh, “Tống Phỉ Nhiên, người muốn trả thù là tôi, hãy buông tha cho Tiểu Lộng!” Trái tim nhoi nhói và ĩ lo âu, sợ Tiểu Lộng gặp điều bất trắc.

      đúng, người tôi muốn trả thù là !” Tống Phỉ Nhiên cười cợt, đẩy ly rượu vang tới trước mặt . “Vậy hãy uống , uống hết ly rượu này Tiểu Lộng của bình an trở về!”

      Duy Đóa trừng mắt nhìn ly rượu, có dự cảm chẳng lành: “Đây là thứ gì?”

      “Ông chủ Trần sắp tới rồi, ông ta đồng ý mua giúp tôi mười căn hộ!” Tống Phỉ Nhiên cười cợt, ra vẻ săn sóc, “Nhưng trông gò bó quá! Đây là ly rượu pha chút thuốc kích thích, nó giúp mau chóng lên mây,[1] làm ông chủ Trần hài lòng hơn…”

      Duy Đóa trừng mắt nhìn ta, con ngươi như sắp bén lửa. Ấy vậy mà Tống Phỉ Nhiên vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái, sảng khoái vì trả được thù.

      Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên ‘leng keng’. Tống Phỉ Nhiên nhìn qua màn hình camera, thấy bộ dạng ục ịch của ông chủ Trần.

      uống nhanh , nếu Tiểu Lộng của đói khát đến chết!” ta vội vàng thúc giục.

      Đôi mắt Duy Đóa co lại từng hồi. uống ly rượu này, uống ly rượu này… Tối nay bị hủy hoại…

      “Lẽ nào tình dành cho Tiểu Lộng, lo lắng dành cho Tiểu Lộng đều là giả dối?” Tống Phỉ Nhiên kinh ngạc hỏi.

      Duy Đóa bóp chặt nắm tay, thêm gì mà cầm ly rượu nốc cạn. Uống xong, cầm chiếc ly ném ‘xoảng’ xuống sàn nhà.

      Nhìn những mảnh vỡ thủy tinh nằm đất, khuất nhục khép mắt.

      [1]Nguyên tác: High – (slang của dân lắc, hút đá, hút cần, hàng trắng, và các chất kích thích… là lên mây) – Cảm giác lềnh bềnh rất khó diễn tả.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :