1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 27

      Hàng chân mày khí khái đối diện với hàng chân mày khí khái.

      Gã hạ chân mày xuống, Tiểu Lộng cũng hạ chân mày; gã cau mày, Tiểu Lộng cũng học theo y khuôn. Gã điên rồi mới bị con nhóc ranh này đeo bám suốt năm ngày trời.

      “Cháu học hả?” Hôm nay là thứ hai, đường có rất nhiều trẻ em tung tăng đeo cặp đến trường, chỉ riêng con nhóc này lại ngồi mãi xe chẳng chịu xuống.

      “Cháu thích học, cháu ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét đống bài tập làm mãi xong!” Tiểu Lộng nhăn nhó, “Cháu ghét nhất cái tên con Sên hay kéo tóc cháu nữa!” Đây là những lời bé chẳng bao giờ dám trước mặt chị .

      Chị đòi hỏi rất cao về thành tích học tập của bé. Bé cũng muốn để chị tự hào, nhưng dù bé nỗ lực cỡ nào cũng chỉ ở mức trung bình. Mỗi lần xem phiếu liên lạc, dẫu chị chưa bao giờ kêu ca, nhưng hàng chân mày chị cau chặt càng khiến bé ghét tới trường.

      Gã đồng cảm! Gã từng ghét phải tới trường, ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét làm cả đống bài tập. Vì vậy, nếu việc mình muốn đừng áp đặt lên người khác. Gã ép buộc trẻ con làm những thứ mà bản thân nó thích.

      “Chờ cháu trưởng thành rồi biết, cuộc đời chính là quá trình lặp lại của những chán ghét.” ai thích cuộc sống bị thay đổi, nhưng tất cả mọi người đều thay đổi để sống.

      Tuy nhiên…

      “Con Sên kia là ai?”

      “Là cậu bạn ngồi sau lưng cháu, cậu ta chảy nước mũi lòng thòng, ghê muốn chết!” Tiểu Lộng làm cử chỉ buồn nôn.

      Gương mặt gương nghiêm túc của gã bỗng in đậm nụ cười, “Có lẽ khi cháu lớn lên rồi hiểu, người duy nhất khắc sâu ấn tượng trong ký ức của cháu là tên con Sên đó đấy.” Thực ra, ngày xưa gã cũng rất ghét chị bé. Đương nhiên gã cho bé biết, chị từng bị đánh đồng như con Sên trong lòng gã.

      “Cháu thèm nhớ cậu ta!” Tiểu Lộng như thể bị xúc phạm, tức giận .

      Qua kính chiếu hậu, gã thấy sắc mặt mình thoải mái hiếm thấy. Phát vẻ bất thường này khiến gã tắt ngấm nụ cười. Tại sao lại như vậy? ràng gã rất ghét sinh hoạt thường ngày bỗng có thêm gánh nặng.

      Xe dừng lại, bé tự mình mở cửa bước xuống.

      Thú , đứa trẻ này rất có tính độc lập. Ngoài việc lẽo đẽo bám dính lấy gã để khỏi bị người khác bắt chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, bé rất hiếm khi làm phiền gã. Có lẽ đây là lý do khiến gã chịu đựng được đến bây giờ.

      “Ông chủ, lại dắt theo Tiểu Lộng à!” lớn vừa vào cửa, sinh viên làm thêm mỉm cười rất lạ.

      Từ ngày đầu tiên gã mang theo bạn này, sinh viên làm thêm từ rúng động đến tập mãi thành thói quen.

      Trước kia nàng thấy vóc dáng ông chủ rất thô kệch, mặt mày lạnh tanh, dù có khác với nhóm người thu tiền bảo kê trong công ty, nhưng cơ bản đám trẻ con trông thấy gã đều bỏ chạy mất dép. Bây giờ nhìn kỹ, lớn cùng đến cùng về lại hài hòa cách kỳ dị.

      “Ông chủ, đừng với tôi, Tiểu Lộng là con nhé!?” sinh viên làm thêm đùa dai.

      Con á?

      “Chuyện này tuyệt đối chả buồn cười tí nào.” Hình Tuế Kiến khẽ nhếch môi.

      Trông gã già lắm sao? Vì cái quá khứ từng trải làm người ta cảm thấy gã trầm ổn, chín chắn, nhưng thực năm nay gã mới ba mươi. Còn con nhóc này bao nhiêu? Chắc hẳn mười mấy tuổi rồi.

      “Cháu to khỏe!” Tiểu Lộng cũng rất khó chịu, dáng dấp bé đẹp lắm, giờ còn bị người ta trêu ghẹo là to khỏe?

      “Cháu ăn cơm nắm !” Hình Tuế Kiến thuận tay ném nắm cơm qua, Tiểu Lộng nhanh chóng bắt lấy.

      Có con nít phiền phức! Trước kia gã muốn ăn lúc nào ăn, thế mà nay phải ăn ba bữa đúng giờ.

      “Tiểu Lộng tới nữa à?” Ôn Ngọc từ ngân hàng về, vừa vào cửa thấy Tiểu Lộng, sững sờ mất giây rồi lập tức nở nụ cười.

      Tiểu Lộng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó vừa lên lầu vừa cắn miếng cơm nắm mà im lìm. biết vì sao mỗi lần thấy dì Ôn Ngọc, bé luôn cảm giác rất áp lực.

      Lúc Ôn Ngọc đưa giấy gửi tiền cho gã xem, hỏi khẽ: “Rốt cuộc Tiểu Lộng là con cái nhà ai?” Ôn Ngọc quen biết hết đám bạn tốt của gã, khẳng định trong trí nhớ của mình ‘ông ’ nào có con này, vì vậy khó tránh khỏi làm căng thẳng. Có thể đem con trẻ gởi gắm cho gã, chắc chắn phải mối quan hệ hời hợt.

      Gã cúi đầu, đáp: “Em của bạn học tôi.”

      “Bạn học thân thiết à?” Ôn Ngọc muốn biết hết những gì thuộc về gã, vì muốn làm người vợ hiền quan tâm chăm sóc tới mọi vấn đề cuộc sống của gã. Đây là cách thương gã.

      “Bạn thường thôi.” Gã đáp chiếu lệ.

      Quan hệ bình thường mà có thể trông giúp con người ta tới mấy ngày? Ôn Ngọc muốn hỏi tiếp nhưng gã tỏ vẻ muốn thêm, làm đành đè nén cảm giác kì lạ trong tim mình xuống.

      Chắc phải bạn học nữ chứ? thầm gã nửa đời người, mấy năm nay vất vả lắm mới rút ngắn được khoảng cách, Ôn Ngọc xem .

      Ôn Ngọc len lén đưa ánh mắt nhìn Tiểu Lộng lên lầu. từng nghĩ tìm hiểu chút tin tức từ đứa bé này… Đáng tiếc, bé thông minh lém lỉnh, miệng mồm lanh lợi hơn sức tưởng tượng. Hễ có đề tài nhắc tới thân phận, nơi ở, bé im thin thít, làm người ta thể moi móc được gì.

      Cửa công ty bị đẩy mạnh, vài tên bặm trợn vạm vỡ mặc áo cộc, mang dép lê bước vào.

      “Chào Hình đại ca!” Đám đàn ông to giọng, khua tay múa chân như cái chợ.

      Tiểu Lộng dừng chân, sợ hãi nuốt nước miếng. Hình Tuế Kiến nhìn bọn họ, mà ngược lại thản nhiên nhìn Tiểu Lộng.

      Tiểu Lộng lập tức hiểu ông chú có việc, bé ngoan ngoãn chạy xuống lầu tìm sinh viên làm thêm nô đùa.

      Hình Tuế Kiến và đoàn người lên lầu.

      “Đại ca, hôm qua bọn tôi thu được ba khoản nợ, nhưng lão già họ Trương định bỏ trốn, để người ta lý lẽ! Hôm qua tôi đánh ông ta gãy mấy cái xương sườn!” tên thuộc hạ lỗ mãng trong đám ồn ào.

      “Cẩn thận đừng để gây tai nạn chết người, đánh gần chết được rồi.”

      Trước khi Tiểu Lộng xuống lầu, còn nghe loang thoáng giọng lạnh tanh của chú Hình. Ban đầu bé rất sợ, nên len lén hỏi chị sinh viên làm thêm… Sau đó mới biết, ra bọn người này đều là thuộc hạ của chú Hình.

      Hình Tuế Kiến lật cuốn sổ thu nợ do đám thuộc hạ mang về. Gã mở công ty đảm bảo, dĩ nhiên phải chứa chấp đám thuộc hạ biết cắn người.

      “Đại ca, đứa bé vừa rồi là con hả?” Trong qúa trình chờ đợi nhàm chán, thuộc hạ cất tiếng hỏi.

      Gã ngừng động tác, khóe mắt giật giật. Rốt cuộc chuyện này là sao? Suốt năm ngày qua, hơn lần gã bị người ta hỏi vấn đề này. Thậm chí, cứ mười khách hàng có chín người hỏi!

      “Nó có vẻ giống đấy!” Tên thuộc hạ linh tinh.

      Giống nhau? Gã hề biết! Sóng mũi gã cao, mũi Tiểu Lộng thấp tẹt; đôi môi gã mỏng, môi Tiểu Lộng dày đến mức có thể cắt ra thắng mỡ chiên bánh. Bọn họ mù hết rồi sao?

      cảm thấy tôi giống người mười mấy tuổi lên chức làm cha?” Gã cười gằn.

      “Đại ca, tôi tin có khả năng đó!” Tên thủ hạ xấc láo cười to.

      Chuyện này chả liên quan gì đến năng lực, vấn đề là gã có cơ hội! Đương nhiên gã chẳng ra mấy điều này. Thế nhưng những câu ấy vừa lên trong đầu, gân xanh trán gã bỗng dưng giật giật. Gã chưa từng cho ai cơ hội sao?

      Gã đột nhiên kéo mạnh ghế, giữa lúc mọi người chưa kịp phản ứng lao nhanh xuống lầu. Gã bước vội tới chỗ Tiểu Lộng nằm sấp sofa, buồn chán ngó nghiêng phố xá bên ngoài.

      “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Gã đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bé.

      câu hỏi lấn át như vậy chẳng những làm Tiểu Lộng sợ tới mức ngẩn ngơ, mà cả Ôn Ngọc và sinh viên làm thêm bận rộn công việc cũng cảm thấy bầu khí căng thẳng, đưa mắt lo lắng nhìn bọn họ.

      “Cháu mười… mười hai tuổi…”

      Số tuổi khả nghi ấy làm gã thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.

      “Ba cháu tên gì?” Gã tiếp tục cao giọng.

      ,

      Gã bỗng dưng thay đổi thái độ khủng bố, khiến Tiểu Lộng khiếp sợ.

      “Ba cháu tên… tên Kiều…” Bé muốn cái tên trong hộ khẩu, nhưng chẳng hiểu vì sao cổ họng lại nghẹn cứng thốt thành lời.

      Gã trừng mắt nhìn bé, ánh mắt sắc bén kia như muốn , nếu bé dám dối đánh đòn!

      Tiểu Lộng bị dọa đến hốc mắt, chóp mũi đều cay cay, “Đáng ghét, cháu có ba! có ba! Chú vừa lòng chưa?” Tiểu Lộng bị bắt nạt đến khóc thét lên.

      Chỉ câu mà khiến gã hóa đá. Bởi lẽ, nỗi nghi ngờ vô cùng khủng khiếp bao trùm tâm trí gã.
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 28

      Tiểu Lộng mất tích đúng sáu ngày.

      Ôn Thành rất , nhưng muốn tìm người có ý định bỏ trốn chẳng phải chuyện dễ.

      Sáu ngày qua Duy Đóa thể yên tâm làm. Mỗi ngày đều lang thang khắp đầu đường cuối ngõ để tìm bóng dáng của Tiểu Lộng, nhưng những nơi có thể tìm đều bặt vô tín.

      Tư Nguyên cũng xin nghỉ phép năm ngày để cùng .

      “Em đừng quá lo lắng, giờ chúng ta tới nhà ga tìm xem. Em chợp mắt lát , khi nào tới nơi gọi.” Tư Nguyên vừa lái xe vừa căn dặn.

      rất sốt ruột nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của Duy Đóa. Tiểu Lộng biệt tích mấy ngày nay, Duy Đóa mất ăn mất ngủ, đôi mắt thâm quầng, cơ thể gầy rộc đến mức cơn gió cũng có thể thổi bay.

      “Em ngủ được.” lắc đầu.

      lái xe còn tìm quanh các góc phố, may ra phát điều gì cũng nên.

      Tìm thấy Tiểu Lộng khiến nôn nóng sắp phát điên. Ban đầu lo Tiểu Lộng bị đói khát, lúc này bắt đầu lo cho an nguy của bé. Mấy ngày nay vào mỗi buổi sáng đều xem bản tin xã hội trước, hy vọng nhìn thấy tin tức của Tiểu Lộng trong đó.

      Suốt dọc đường, điện thoại của liên tục báo có tin nhắn gởi tới.

      “Bạn trai em à?” Tư Nguyên đoán.

      “Ừ.” bất đắc dĩ gật đầu.

      “Mấy bữa nay em ở cạnh ta, chắc ta buồn bực?” Tư Nguyên ngẫm nghĩ rồi hỏi.

      Đâu chỉ có buồn bực mà là vô cùng buồn bực.

      “Em muốn giải thích với ta ra sao?”

      “Chuyện đó tính sau, bây giờ em có tâm trạng.” xoa trán, dẹp bỏ các tin nhắn. “Em tìm thời gian chuyện với ấy, nếu được đành vậy. Dù sao tìm Tiểu Lộng mới là điều quan trọng nhất.” Bây giờ trái tim đều vì chuyện của Tiểu Lộng mà bất an, chẳng thể ôm đồm nhiều việc!

      Tư Nguyên nhìn vài lần, thấy mặt vẫn thản nhiên như chẳng lún sâu vào tình cuồng nhiệt. hiểu vì sao bỗng phào dài nhõm.

      người tiếp tục lái xe, người tiếp tục nhìn quanh từng dãy phố. Đúng lúc này, điện thoại của vang lên.

      giáo Lý, có phải có tin tức của Tiểu Lộng ?” Vừa thấy dãy số, bắt điện thoại hỏi ngay.

      có, Kiều này, tôi muốn kể với việc… Hôm nay có người rất kì lạ tới hỏi thăm về Tiểu Lộng.”

      Hỏi thăm về Tiểu Lộng?

      “Xảy ra việc gì?”

      “Đối phương hỏi tôi, bình thường quan hệ giữa Tiểu Lộng và ba mẹ ra sao? Tôi với ta, hai bác ở nhà rất hiếm khi tới thăm Tiểu Lộng, chẳng có chút trách nhiệm của bậc làm cha mẹ! Cứ như Tiểu Lộng phải là thành viên trong gia đình!”

      Duy Đóa hiểu trong mắt giáo Lý, cuộc sống của Tiểu Lộng thiếu thốn quan tâm và săn sóc từ ba mẹ.

      Kiều, tôi những lời đó làm mất vui sao?” giáo Lý bất an.

      , tôi chỉ thấy mình quá thất bại.” cũng từng hi vọng ba mẹ thể chút thiện chí, nhưng dường như luôn luôn thất bại…

      “Sau đó đối phương lại hỏi, vậy còn sao? đối với Tiểu Lộng thế nào?”

      Đối phương hỏi ? Duy Đóa bắt đầu cảnh giác.

      “Tôi mọi sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Lộng đều do chính tay Kiều chu cấp, Kiều rất thương Tiểu Lộng.” giáo Lý chỉ .

      Nhưng…

      “Sau đó tôi nghĩ, tại sao lại có người đến hỏi thăm này nọ? Kiều báo với cảnh sát, đó chắc phải lập hồ sơ, tại sao giờ ‘cảnh sát’ còn tới hỏi tôi?”

      cũng rất tò mò, lẽ nào cảnh sát tin lời ?

      “Đối phương trông ra sao? có ghi số thẻ của viên cảnh sát đó ?” phải tới cục cảnh sát hỏi thăm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nhưng…

      có! Tên đàn ông đó nhìn bặm trợn lắm, ta mặc đồng phục, cũng đưa giấy chứng nhận. Vì vậy tôi mới cảm thấy kì lạ!”

      Duy Đóa nhăn mày, cũng thấy rất kì lạ!

      Thả điện thoại xuống, rơi vào trầm tư. Là ai điều tra cuộc sống của Tiểu Lộng? Đối phương có mục đích gì?

      Lát sau, điện thoại của lại reo.

      “Duy Phong, có việc gì?” Nếu cậu ta gọi điện để xin chút tiền tiêu vặt, giờ rảnh để ứng phó.

      “Chị ơi, hôm nay em bị nhóm xã hội đen bao vây trong hẻm, làm em sợ khiếp vía!” Trong điện thoại, giọng Duy Phong đầy run rẩy, hình như rất kinh hoàng. Vừa dứt lời, Duy Phong kiềm được tiếng nấc. Cậu ta mạnh mẽ như chị , cậu ta rất nhát gan!

      đám xã hội đen?

      “Bọn họ muốn gì?” Duy Phong trêu chọc trúng đám xã hội đen khi nào?

      “Bọn họ nhìn hung hãn lắm, liên tục hỏi em về chuyện của chị.” Duy Phong nức nở .

      Chuyện của ? Duy Đóa kinh ngạc, “Bọn họ hỏi gì?”

      “Bọn họ vừa nhàng vừa uy hiếp, vừa cứng vừa mềm thẩm tra em, hỏi chị có từng mang thai chưa…”

      Nghe lời kể của em trai, hơi thở Duy Đóa nghẹn đắng. Tay bắt đầu run rẩy. Ai, là ai có hứng thú với việc này?

      “Em… rồi em sao?” Giọng nghèn nghẹn như bị nhét đất đá.

      “Em… em biết.”

      Câu trả lời của Duy Phong làm tạm thời thở phào nhõm.

      Lúc đó Duy Phong được bao lớn? Cậu ta chưa tới mười tuổi, còn trẻ con đến mức cả ngày chỉ biết thổi bong bóng. Những việc của , thực ra Duy Phong cũng chẳng biết kỹ càng.

      Tuy nhiên…

      “Sau… sau đó, bọn họ lại hỏi tiếp… Em trong ấn tượng mơ hồ của em hình như có thấy bụng chị to ra…” Duy Phong chịu nổi tra tấn mà khai hết mọi thứ, bán đứng chị để đổi lấy bình an, khiến cậu ta chột dạ.

      Đoàng, Duy Đóa thở dốc vì ngỡ ngàng. Đoạn hồi ức thảm thương muốn nhớ đến nhất trong đời, bỗng lùa ra như con thú dữ nhào tới cắn xé.

      thiếu nữ vừa đầy mười bốn tuổi, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện tồi tệ, làm sao còn chú ý đến biến đổi của cơ thể?

      Ai lại thấy hứng thú với vấn đề này? Vết thương sớm đóng vảy của bây giờ lại bị người ta bới móc đến bắt đầu tươm máu.

      “Duy Phong gì mà trông sắc mặt em nhợt nhạt quá vậy?” Tư Nguyên thấy có điều bất ổn, nhưng hoàn toàn bất động, như thể nghe câu hỏi của .

      “Bọn họ chị đừng lo cho Tiểu Lộng. Tiểu Lộng ở với đại ca bọn họ, chờ xác nhận xong việc ta thả Tiểu Lộng về.”

      Sao Tiểu Lộng lại dính dáng đến đại ca của băng đảng xã hội đen? Bắt cóc tống tiền hay còn điều gì khác? Trái tim vừa nóng vừa lạnh, chìm thẳng xuống vực thẳm dày vò.

      “Họ có đại ca của họ là ai ?” ra vẻ bình tĩnh.

      Rốt cuộc đây là tình huống gì?

      “Có! Bọn họ tên đại ca đó họ Hình, là bạn học của chị!”

      Đoàng, bình tĩnh cuối cùng trong cũng tan thành mây khói.
      tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 29

      “Cháu thích ăn món gì nhất?”

      “Thích ăn kem ạ! Nhưng chị cháu đồ lạnh có hại cho bé nên được ăn nhiều.”

      “Còn gì nữa?”

      “Khoai tây chiên, nhưng chị được ăn nhiều mấy thứ thực phẩm rác rưởi ấy.”

      “Còn thích gì nữa?”

      “Cháu còn thích ăn nhiều thứ lắm, đặc biệt là bánh McDonalds chú mời trước đó.” Bé bị gởi nuôi trong nhà giáo, bình thường hiếm có dịp ăn những thứ thực phẩm được gọi là vứt này.

      Được rồi, gã chẳng thèm để ý cái gì chị với chị ! ly kem vị dâu tây, túi to khoai tây chiên đều đặt trước mặt Tiểu Lộng.

      “Sinh nhật cháu ước điều gì? Hoặc mong nhận món quà nào nhất?”

      Sinh nhật à? Sinh nhật của bé qua rồi!

      “Có, cháu muốn được con gấu bông to to!” Hồi thấy các bạn có gấu bông để đùa nghịch làm bé rất hâm mộ. Nhưng bé biết chị cực khổ, hơn nữa còn gánh nặng rất nhiều thứ tiền, làm sao bé dám đòi hỏi? Vì vậy mỗi lần chị hỏi thích quà gì, bé luôn chọn những thứ đơn giản nhất.

      Nửa tiếng sau, con gấu bông cao hơn bé được đặt trước mặt. Tiểu Lộng vui sướng hét ầm lên.

      “Chú Hình, sao bỗng dưng chú tốt với cháu như vậy?” bé bắt đầu hoài nghi.

      Mới đây chú Hình còn muốn tống cổ bé , sao bây giờ lại nhìn bé bằng ánh mắt sâu sắc và phức tạp? Dù bé còn nhưng vẫn rất đa nghi.

      Trước đây con bé gọi gã bằng ‘chú’, gã cảm thấy khó chịu, vì mình chưa già cũng sắp biến thành già. Nhưng mãi đến khi gã bắt đầu nghi ngờ… Gã bỗng nhiên thấy nhõm, may là Tiểu Lộng gọi gã bằng ‘’. Những điều này đều do ai đó tạo nghiệt!

      “Chú muốn làm cháu thích chú nhiều hơn.” Gã hoàn toàn để ý, nãy giờ Ôn Ngọc ôm vẻ mặt cứng đờ đứng sau lưng nhìn gã và bé thân thiết.

      “Được rồi, cháu bỏ qua việc lần trước chú chọc cháu khóc!” Tiểu Lộng tỏ vẻ chấp nê chuyện cũ nhưng có điều phải tuyên bố , “Trong lòng cháu chị đứng hạng nhất, chú Lục đứng hạng nhì, chú và giáo Lý thay phiên nhau vị trí thứ ba!” Tiểu Lộng vừa ăn kem vừa hào phóng .

      Ý của con bé là, bất kể gã làm bao nhiêu cũng chỉ xếp hạng ba? thế còn thay phiên? Tức thời, nỗi xót xa nhè nảy lên trong tim Hình Tuế Kiến.

      Gã phát mình bắt đầu muốn gặp tên chú Lục mà Tiểu Lộng hay nhắc tới. Dù đối phương đoạt vị trí thứ hai khiến gã hơi khó chịu, nhưng với người tình chăm sóc Tiểu Lộng, gã đều muốn tiếng cám ơn. Đương nhiên, ngoại trừ người.

      “Hình Tuế Kiến!” Phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu sắc lẻm.

      quay đầu, bởi vì điều này chẳng làm gã bất ngờ.

      “Chị, chị ơi…” Bóng áo trắng quen thuộc bỗng dưng xuất làm Tiểu Lộng hoảng hốt.

      Lúc này gương mặt xinh đẹp của Duy Đóa chứa đầy tức giận. chỉ suy đoán nên gọi Tư Nguyên chở tới công ty của Hình Tuế Kiến xem thử, ai ngờ gặp Tiểu Lộng ở đây!

      Cảm xúc khó thể nào khống chế, làm toàn thân Duy Đóa run lên vì tức giận. bước tới phía trước, chẳng cần hỏi han gì mà vung tay…

      ‘Bốp’, tiếng bàn tay lanh lảnh vang lên.

      Tiểu Lộng sợ tới mức đánh rơi que kem xuống đất, vì mặt chú Hình hằn dấu năm ngón tay.

      “Tại sao ra tay với người nhà tôi?” Duy Đóa quát hỏi.

      Có thù oán cứ đến tìm , việc gì phải động tới trẻ con vô tội? Mắt Duy Đóa phừng phực lửa, nếu nó có thể đốt chết người e rằng Hình Tuế Kiến sớm mang đầy thương tích.

      Tốt lắm, rất cay độc!

      Giữa lúc mọi người chưa kịp ngăn cản, vươn tay ôm lấy . Hoặc chính xác hơn là ‘nhấc’ lên, đây gọi là chiêu ‘diều hâu bắt gà mái’.

      Duy Đóa giật bắn người, còn Tiểu Lộng há hốc miệng, thậm chí quên luôn phải chạy tới bảo vệ chị . Bây giờ trông chú Hình ngầu, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, như thể chỉ cần vung thôi cũng đủ đánh chết người.

      Tiểu Lộng e ngại nuốt nước miếng, còn Duy Đóa chịu yếu thế mà vùng lên như con gà mái dũng mãnh.

      “Tôi muốn gặp , được làm phiền cuộc sống của tôi!” căm thù Hình Tuế Kiến, gặp lại gã sau nhiều năm khiến thấy như có gai nhọn đâm vào lưng. nỗ lực quên tồn tại của gã, quên rằng gã và hít thở chung bầu trời. cố gắng lãng quên, vì sao gã còn xuất , còn trêu chọc? Thậm chí còn ra tay với Tiểu Lộng!

      Đáy lòng bắt đầu bùng cháy ngọn lửa thù hận, giờ phút này thể kiềm chế cơn xúc động. Đặc biệt, gã còn dám cho người đến uy hiếp em trai để điều tra về quá khứ đau thương kia. Ai cho gã cái quyền này?

      “Tôi e rằng rất khó.” Năm dấu tay hằn gương mặt điềm nhiên của gã trông càng lạnh như sương.

      Rất khó? Gã có ý gì? Gã còn muốn tiếp tục trêu chọc ? cười lạnh lẽo.

      “Em sinh con cho tôi, tôi bù đắp, có trách nhiệm với em tới cùng.” Hình Tuế Kiến rành rọt.

      Nghe gã vậy, Ôn Ngọc bỗng dưng biến sắc.

      Mặt Duy Đóa cũng tái nhợt, nghiến răng hỏi: “ có ý gì?” từng chảy máu, từng hưởng đau thương, gã có thể bù đắp sao? Chỉ có ma quỷ mới cần trách nhiệm của gã!

      “Tôi từ bỏ Tiểu Lộng.” Hình Tuế Kiến nhấn mạnh.

      Đứng ở vị trí người cha, gã vắng bóng suốt mười hai năm ròng. Bây giờ biết tồn tại của Tiểu Lộng, gã thể ngồi yên. Gã muốn hiểu thái độ của mình!

      từ bỏ Tiểu Lộng?

      “Rốt cuộc gì?” Vẻ mặt giá lạnh, đôi mắt rực lửa, dù bị nâng giữa trung cũng chẳng hề sợ hãi.

      “Tiểu Lộng năm nay mười hai tuổi, là con – – của – tôi!” Gã gằn từng chữ.

      Những lời này khiến tất cả mọi người đều đông cứng.

      Tiểu Lộng ngơ ngác đứng lên, con gấu bông to đùng bị bé đẩy ngã qua bên.

      Ôn Ngọc nhắm nghiền hai mắt, điều muốn nghe nhất vẫn bị chính miệng gã thừa nhận.

      Tư Nguyên đậu xe xong vừa vào, nghe thế cũng ngẩn người.

      Còn Duy Đóa, phản ứng của là nhìn chằm chằm gã. Lát sau, cười lạnh lẽo: “ bị bệnh thần kinh!” Nếu đầu óc có vấn đề nên vào bệnh viện kiểm tra, đừng đứng đây phát ngôn điên khùng!

      “Em cần phủ nhận.” Gã lạnh lùng .

      Khi biết mình có đứa con mười hai tuổi, gã cảm thấy như sấm nổ bên tai.

      “Tiểu Lộng là em của em sao? Mẹ em sinh em trai em xong thắt ống dẫn trứng, vậy Tiểu Lộng chui từ đâu ra?”

      Mặt Duy Đóa tái nhợt, ngờ gã điều tra cả ba mẹ mình!

      “Tôi về trường cũ tìm hiểu, năm đó em bỏ thi, thầy hiệu trưởng tới nhà em dò hỏi, bàng hoàng phát cơ thể em có chút biến đổi.”

      Đôi môi run rẩy.

      “Vì thế, hiệu trưởng tò mò hỏi thêm câu…” Có phải con bé mang thai?

      Năm đó thầy hiệu trưởng chỉ hỏi ba mẹ câu mà đánh thẳng vào đầu . Nhớ lại đoạn ký ức bi thương và đau đớn đó làm suýt nghẹt thở.

      “Vì vậy, ba mẹ em vội đưa em tới bệnh viện và phát …” Năm đó bệnh viện có lưu bản xét nghiệm mang thai của , phát trong bụng bào thai mười chín tuần.

      cho phép , tôi cho phép !” kích động la hét.

      “Em trai của em em từng bỏ nhà trốn , mất tích suốt năm năm. Lúc trở về còn dắt theo đứa bé bốn tuổi.” Trong nửa ngày ngắn ngủi, gã điều tra kỹ càng.

      “Vậy em phải giải thích mọi chuyện với tôi như thế nào?” Gã lạnh giọng hỏi, “Nếu em phủ nhận, tôi và Tiểu Lộng có cần làm giám định DNA ?”

      Miệng Tiểu Lộng dần dần há to, vậy bé là con của chị ? Tiểu Lộng run lẩy bẩy vì và cũng vì cuối cùng bé tìm được ba mẹ ruột.

      muốn gã ăn hàm hồ! Đôi mắt đầy hận thù của Duy Đóa rực cháy, bàn tay lại muốn vươn qua… Tuy nhiên, gã cho cơ hội.

      Toàn bộ gian đều rối tung.

      Gã đẩy mạnh vào vách tường, dùng cơ thể cường tráng của mình ngăn cản vẫy vùng của . Chỉ với cánh tay đầy sức mạnh của gã cũng đủ hóa giải đôi tay cố sức công kích của .

      Tư Nguyên nhíu mày, định tiến lên hòa giải.

      Đúng lúc này, Hình Tuế Kiến im lìm ấn môi mình xuống môi .

      Tất cả mọi người đều há hốc kinh ngạc, bao gồm cả Duy Đóa.

      cố sức giãy dụa, mặt mày xanh mét, nhưng gã vẫn điên cuồng hôn . Đầu lưỡi ngang ngược của gã xuyên qua cánh môi mềm mại, cạy mở hàm răng trắng đều của . Trong khoảnh khắc, khắp miệng đều tràn ngập hơi thở nam tính của gã.

      ra sức giãy dụa, nhưng gã nới lỏng mà ngược lại càng cuộn lấy đầu lưỡi của . Gã hôn cách độc đoán, khí thế bừng bừng, lưỡi của cũng bị cuốn lấy đến sưng phồng.

      Tư Nguyên nóng nảy muốn lên ngăn cản, nhưng tay bị bàn tay bé khác kéo lại. cúi đầu, thấy nét mặt ngây thơ của Tiểu Lộng nhìn mình như thầm hỏi, hai người lớn kia làm gì? Tư Nguyên chỉ có thể giơ tay che cảnh tượng diễn ra trước mắt bé.

      Sau khi thưởng thức no nê, Hình Tuế Kiến mới thả ra. Rốt cuộc cũng được tự do, từ từ ngồi trượt xuống đất.

      “Đây là phần thưởng cho cái tát của em!” Gã dùng ngón tay lau môi, lạnh lùng .

      từng bảo hãy nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng cố gắng tát tai người đàn ông. Bằng , hậu quả rất khó coi!

      ngồi bệt đất, từ môi tới chân đều run rẩy.

      Hình Tuế Kiến quả quá đáng sợ.

      lâu sau, cuối cùng cũng nổi điên, thốt những câu mắng nhiếc: “Đồ cầm thú súc sinh, được chạm tới tôi!” bị chó cắn, muốn lập tức đánh răng!

      Mấy chữ cầm thú súc sinh này khiến đôi mắt gã thẫm lại, đôi môi cũng mím chặt.

      “Ở lại bên tôi , cả em và Tiểu Lộng.” Gã ‘xin’ mà là ra lệnh, có con rồi gã quyết định có luôn !

      “Mẹ.” Tiểu Lộng tự động sửa cách xưng hô cách rất tự nhiên, tới lủi vào lòng .

      thay đổi hoang đường này làm ngỡ ngàng.

      “Mẹ, mẹ vẫn muốn nhận con sao?” Tiểu Lộng giả vờ đau đớn và buồn rầu hỏi.

      trợn tròn mắt, còn Tư Nguyên đưa tay bóp trán.

      Tại sao mọi thứ lại biến thành như vậy?

      Mọi lời đều nghẹn trong cổ họng, nuốt nổi mà nhả cũng trôi. bỗng xoay người, lảo đảo lao ra cửa.

      Cuộc chiến hoa lửa hiệp thứ nhất, thất bại nặng nề.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 30

      Do thất bại và vì bị cưỡng hôn, nên các mạch máu khắp người Duy Đóa đều hoành hành, khiến thể nào bình tĩnh!

      Về tới nhà, tới lui thở hổn hển, thái dương rịn đầy mồ hôi.

      là người rất bình tĩnh, nhưng bây giờ tâm trạng lại bức rứt đến mức khiến muốn la hét, muốn trút hận, thậm chí muốn đập phá tan hoang mọi thứ quanh mình.

      Hình Tuế Kiến! có ngàn vạn lý do để căm thù gã, và nụ hôn này càng đẩy mối thù đó lên tới đỉnh điểm!

      Rất lâu sau, mới giật nẩy người, “Tiểu Lộng?” Hỏng rồi, để quên Tiểu Lộng ở chỗ của tên lưu manh Hình Tuế Kiến!

      vội vàng xoay người thấy Tư Nguyên dắt tay Tiểu Lộng đứng cách đó xa.

      “Tiểu Lộng!” thấy trái tim bình yên, may vì chưa làm mất bé.

      đưa Tiểu Lộng về.” Tư Nguyên khẽ, “ với ta là Tiểu Lộng cần phải tới trường học bù.”

      Lúc đó Hình Tuế Kiến vui, gã đích thân đưa Tiểu Lộng đến trường và mời giáo viên giỏi nhất cho bé. Tuy nhiên, do Tiểu Lộng lo lắng cho Duy Đóa nên kiên quyết theo Tư Nguyên về nhà. Vì vậy, Hình Tuế Kiến đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

      chạy tới kéo Tiểu Lộng ôm xiết vào lòng, toàn thân vẫn ngừng run rẩy. khép mắt, chôn đầu mình vào bờ vai của Tiểu Lộng.

      lâu rồi muốn nghĩ đến những việc kia, lúc này nỗi sợ hãi và bất lực lại làm trái tim nhói buốt. Dù chịu thua nhưng phải thừa nhận mình rất sợ. Từ ngày bắt đầu gặp lại Hình Tuế Kiến, nỗi sợ hãi như vực sâu đáy làm dấy lên hoảng loạn được chôn kín trong lòng, dẫu rằng cố tình biến nó thành qua quýt.

      Tư Nguyên gì mà chỉ đứng đằng sau họ. luôn dõi mắt nhìn chăm chú vào và lặng lẽ bảo vệ.

      “Mẹ, đừng sợ, con về rồi, có việc gì cả…” Tiểu Lộng nghiêng đầu len lén nhìn , đưa tay vỗ về bờ vai như an ủi, còn đôi môi lặng lẽ nở nụ cười tươi rói.

      Bé có mẹ rồi! Hơn nữa còn kèm theo ông bố rất uy phong! Mặc dù có vẻ mẹ thích ba lắm! Vậy cũng được, bé mãi mãi đứng về phía mẹ, để ba bắt nạt mẹ.

      Dù cách thức hôm nay… Tiểu Lộng cho rằng đó phải là bắt nạt! Bởi vì bé thấy ba vô cùng đẹp trai, vô cùng uy phong và vô cùng mạnh mẽ!

      chữ ‘mẹ’ khiến cơ thể run rẩy của bỗng cứng đờ.

      khẽ đẩy Tiểu Lộng ra, “Tiểu Lộng, gọi chị bằng chị nghe chưa.” Vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, giọng càng nghiêm túc hơn.

      Đôi môi tươi cười như hoa của Tiểu Lộng bỗng dưng tắt lịm.

      !” Tiểu Lộng cự tuyệt bằng vẻ bướng bỉnh.

      Phải chăng vì và Tiểu Lộng rất khắng khít với nhau ? vuốt ve gương mặt nho có thần thái tương tự như mình, bất đắc dĩ giải thích: “Tiểu Lộng, em hiểu lầm…”

      “Con hiểu lầm, chẳng qua người lớn dám thừa nhận!” Tiểu Lộng nhảy ra khỏi lòng , hét lên: “Mười bốn tuổi sinh con sao? Con rất vui, con cảm thấy mẹ dũng cảm. Tại sao mẹ lại thấy xấu hổ mà dám nhận con?”

      phải vì xấu hổ, mà vì…

      Duy Đóa ngỡ ngàng, ngỡ ngàng phải do những lời ngỗ ngược của Tiểu Lộng, mà bởi những giọt nước mắt của bé.

      Trái tim quặn thắt. Từ đứa bé này rất hiểu chuyện, từ khi học, bé còn vô cớ gây ầm ĩ. Bất kể gì, bé đều ngoan ngoãn vâng lời. Thế mà lúc này Tiểu Lộng cãi lời , chịu gọi bằng chị.

      Duy Đóa biết phải giải thích ra sao, cũng chẳng biết dùng cách nào để tránh gây tổn thương cho Tiểu Lộng, làm phong ba lần này bình lặng. Lần đầu tiên mất hết chủ ý. theo bản năng đưa mắt nhìn phía Tư Nguyên, mỉm cười nhìn như cổ vũ.

      hít sâu từng hơi để mình tỉnh táo hơn, “Tiểu Lộng, em đừng khóc nữa, hãy yên lặng nghe chị được ?” dùng giọng rất dịu dàng để trấn an Tiểu Lộng, đưa tay gạt những giọt nước mắt của bé.

      Nhưng…

      “Mẹ phải là chị, mẹ là mẹ.” Chẳng những Tiểu Lộng cảm kích mà còn xúc động hét to.

      Chân mày nhíu chặt đầy lo lắng.

      “Đừng tưởng con là trẻ con dễ lừa gạt. Từ hồi bốn tuổi, trong trí nhớ của con chỉ có mẹ và chú Lục, là hai người dạy con , dạy con chuyện, là hai người dắt con vào mẫu giáo!” Tiểu Lộng khóc nức nở, “Mẹ, mẹ nhớ ? Lúc con lên bốn vẫn chưa biết , hai người rất lo lắng nên đưa con gặp bác sĩ!”

      nhớ, dĩ nhiên vẫn nhớ! Khi ấy Tiểu Lộng sắp lên bốn, đôi mắt bé tròn xoe hồn nhiên, tò mò với mọi thứ đời, nhưng bé chưa mở miệng câu nào. Sau đó càng lúc càng sợ, sợ tới mức phải cùng Tư Nguyên đưa bé tới bệnh viện. Trong lúc ngồi đợi thăm khám, Tiểu Lộng nhìn chằm chằm người bạn khác chữ ‘kẹo’. Lúc đó và Tư Nguyên đều vô cùng kinh ngạc.

      “Mẹ, con muốn ăn kẹo.” Tiểu Lộng mới bốn tuổi đưa tay giật lấy que kẹo của người bạn .

      Bấy giờ họ mới biết, Tiểu Lộng phải câm điếc.

      “Con câm mà vì con luôn nghĩ hai người là ba mẹ của mình. Nhưng hai người cứ dạy con gọi bằng chị, bằng , mà phải bằng ba bằng mẹ!” Tiểu Lộng hét lớn.

      Duy Đóa kinh ngạc. Xưa nay ngờ hai chữ ‘chị ’ đối với người khát khao mái ấm gia đình như Tiểu Lộng, lại là tổn thương.

      Sau đó, Tiểu Lộng luôn gọi bằng mẹ. sửa thế nào cũng được, vì vậy đưa bé về nhà… Và rồi Tiểu Lộng cũng có hộ khẩu, cũng có cha mẹ danh nghĩa.

      “Làm sao họ có thể là ba mẹ của con được? Họ nhìn con bằng ánh mắt rất lạnh nhạt, rất ghê tởm, giống như con là đồ vất … Sao mẹ có thể để con gọi họ bằng ba bằng mẹ?” Tiểu Lộng rưng rưng : “Dù con rất cẩn thận cũng làm họ thích con! Con nhớ bọn họ mà bọn họ cũng chẳng muốn gặp con. Tình cảm nhạt nhẽo như vậy, làm sao là tình cha con hay tình mẹ con được?”

      Chóp mũi Duy Đóa bỗng cay cay, hốc mắt chợt nhạt nhòa. nghĩ đấy chỉ là cách xưng hô, nào ngờ lại đem tới cho Tiểu Lộng tổn thương đến vậy.

      “Mẹ phải làm, mẹ phải kiếm tiền, mẹ muốn đưa con tới nhà giáo Lý, con trách mẹ. Bởi vì mẹ luôn quan tâm, luôn hỏi con có bị thiệt thòi . Thậm chí có đôi khi mẹ vì ‘ba’ vì ‘mẹ’ thương con mà len lén rơi lệ.” Tiểu Lộng khóc lớn, “Con trách mẹ, trách mẹ luôn bảo con gọi mẹ bằng chị…”

      Duy Đóa quá mức xúc động, chóp mũi đỏ hồng, liên tục lấy tay quẹt nước mắt.

      “Chị xin lỗi, nhưng chị…”

      “Con muốn có mẹ!” Tiểu Lộng cắt ngang lời . Người lớn hay dối, bé thích nghe, bé thích nghe!

      Duy Đóa vùi đầu vào gối, cả người mờ mịt bất lực.

      “Được ? Mẹ nhận con , thừa nhận mẹ là mẹ của con chứ phải chị !” Giọng Tiểu Lộng run rẩy và bất an, liên tục đòi xác minh. “Con muốn có gia đình, có người thân con quý nhất!” Bé có thể tiếp tục ngoan ngoãn ở lại nhà giáo, nhưng bé phải được thừa nhận!

      Duy Đóa gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

      “Mẹ, mẹ ơi…” Tiểu Lộng kéo tay áo , lặp lặp lại.

      Lâu lâu sau, mới mơ hồ ‘ừ’ tiếng.

      Tiểu Lộng nín khóc, bé mỉm cười dùng sức ôm cổ : “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ…” Bé lặp lặp lại, như thể mãi mãi cũng gọi đủ.

      giang cánh tay âu yếm ôm Tiểu Lộng vào lòng. Chỉ là cách xưng hô thôi, tự an ủi mình, ngăn bản thân đừng nghĩ đến những phiền phức tiếp theo.

      Tư Nguyên lặng yên nhìn cảnh tượng đó, nỗi lo âu lại hằn trong đôi mắt .
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 1

      Đêm đó nằm chung với Tiểu Lộng, nhìn con thỏa mãn hạnh phúc vào giấc ngủ mà tài nào chợp mắt.

      Quyết định của là đúng? khẳng định, chỉ cần Tiểu Lộng sống hạnh phúc mọi hi sinh đều đáng giá. Bởi vì, bé là trách nhiệm ngọt ngào nhất bờ vai . Nhưng phải giải thích ra sao với Tống Phỉ Nhiên về đứa con này?

      Sáng sớm sau khi đưa Tiểu Lộng đến trường, tới công ty địa ốc tìm Tống Phỉ Nhiên.

      “Bây giờ nguồn cung – cầu thị tường bất động sản của Ôn Thành có thay đổi. Khác với mấy năm trước, nhà đất mới bắt đầu giao dịch bán sạch. Các căn hộ trước kia lo ế khách, nhưng chung cư Bích Quế Viên gặp khó khăn về vấn đề tiêu thụ.” Bước vào đầu mùa hè, chẳng những doanh thu đáp ứng được kỳ vọng, mà còn xuất tình trạng đóng băng. Điều này khiến Tống Phỉ Nhiên hơi sốt ruột.

      nay chúng ta cần đẩy mạnh chiến dịch tiếp thị!” Trong văn phòng sang trọng của công ty bất động sản Nguyên Dã lớn nhất Ôn Thành, trông Tống Phỉ Nhiên vô cùng chỉn chu, ánh mắt ta quét về phía quản lý phòng kinh doanh. “Lâm Dục Sài, bây giờ ưu tiên hàng đầu của công ty chúng ta là làm sao để tăng thêm ‘nội lực’, việc này phải cần tới lời khuyên của đấy!”

      Ánh mắt Tống Phỉ Nhiên thân thiết, nhưng biểu của Que Củi lại rất lãnh đạm: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc. Nếu còn việc gì, tôi ra ngoài làm việc đây.”

      Bị phớt lờ trước mặt nhiều quản lý khác, khiến Tống Phỉ Nhiên rất khó chịu. Nhưng lần này mức tiêu thụ chung cư Bích Quế Viên hơn nửa đều do Lâm Dục Sài hoàn thành. ta là tổng giám đốc, sao có thể nâng người quản lý tài ba này làm Phật sống mà đối đãi?

      Khi Que Củi vừa ra khỏi văn phòng đúng lúc giáp mặt . Que Củi liếc lên liếc xuống quan sát , ánh mắt ta sắc lẻm khiến Duy Đóa hoảng sợ.

      “Sao em lại tới đây?” Thấy Duy Đóa, Tống Phỉ Nhiên tiến lên hỏi han, cười tươi như gió xuân.

      “Em tìm có việc.” Duy Đóa khôi phục tinh thần, khẽ cười .

      “Tìm thấy em rồi phải ?” ta ân cần hỏi.

      “Vâng.” Duy Đóa gật đầu.

      “Tốt rồi, mấy ngày trước thấy em lo lắng mà lòng cũng khó chịu. Ngặt nỗi công ty bận việc quá, nên thể với em được.” Tống Phỉ Nhiên thở dài, ảo não .

      sao, có lòng là được rồi.” ta coi trọng nghiệp, thông cảm.

      Tống Phỉ Nhiên ôm , chôn mặt mình vào tóc , hít hương thơm nhè tóc tỏa ra.

      Duy Đóa khẽ đẩy ta ra, rất mất tự nhiên. dám tới gần ta, vì sợ ta ngửi được mùi hơi thở của gã đàn ông khác cơ thể mình. Thực tế là do quá nhạy cảm. Dù đánh răng rất nhiều lần, nhưng hơi thở mạnh mẽ của Hình Tuế Kiến vẫn lưu lại môi tan.

      Huống chi bây giờ ở nơi công cộng, chẳng những có những cặp mắt đầy mờ ám của đám nhân viên, mà còn cả phòng chủ tịch Tống Khải Nguyên ở phía đối diện cũng nhìn thấy cảnh ‘ngọt ngào’ này. Ông ta tránh khỏi xấu hổ, chuẩn bị đứng dậy chào hỏi . Đúng lúc đó thư ký vào, Tống Khải Nguyên phải hoãn lại.

      “Tối nay rảnh ? Em muốn mời dùng cơm.” Thừa dịp ấy, Duy Đóa nghiêm túc đưa ra mục đích. ra chuyện này có thể gọi điện thoại, nhưng hi vọng mình bỏ chút thành ý.

      “Em mời dùng cơm hả? Tốt như vậy sao? Có phải rất nhớ ?” Khác với thái độ nghiêm túc của , Tống Phỉ Nhiên hứng chí liếc mắt đưa tình.

      Duy Đóa hít sâu, đáp: “Em muốn giới thiệu người thân quan trọng cho làm quen.” Chẳng biết tối nay khi giới thiệu có làm Tống Phỉ Nhiên hoảng sợ hay ? Thực ra cũng hơi khó thở.

      “Là em em hả? Được, cũng muốn gặp con bé!” Tống Phỉ Nhiên gật đầu đồng ý.

      Bây giờ phải là em nữa… Duy Đóa cảm thấy bối rối, nhưng những việc hứa với Tiểu Lộng, mãi mãi bao giờ đổi ý. chỉ đành cố gắng giải thích với Tống Phỉ Nhiên, hi vọng ta chấp nhận tương lai của họ có thêm đứa con .

      “Mấy ngày gặp nhau, rất nhớ em. Vào văn phòng của , chúng ta từ từ tâm …” Tống Phỉ Nhiên muốn kéo .

      Thế nhưng lại lắc đầu, “Em còn phải làm.” nghỉ phép mấy ngày, hôm nay bắt đầu làm.

      Mặt Tống Phỉ Nhiên hơi xịu xuống, nhưng chỉ thoáng chốc ta khôi phục vẻ bình thường. “Ừ, vậy tối nay chúng ta gặp lại. Vừa khéo cũng bận việc.”

      “Vâng.”

      “Tối nay em phải dành hết thời gian cho đấy!” Trước sau gì ta cũng đều tỏ vẻ quyến luyến.

      Duy Đóa cố sức nặn nụ cười tươi tỉnh: “Vâng.”

      Giữa lúc Tống Phỉ Nhiên biểu diễn cảnh Thập bát Tương Tống,[1]

      “Chị có phải là chị Kiều ?” Bên cạnh bất thình lình có giọng chen ngang.

      Duy Đóa ngước lên thấy người đàn ông vừa đen vừa gầy như que củi đứng đó.

      “Tôi tên Lâm Dục Sài, bạn bè thân thiết đều gọi bằng Que Củi.” Que Củi giơ tay về phía .

      Duy Đóa cười , đồng thời cũng lịch đưa tay ra. Nhưng khi tay ta chạm nhau…

      “Chị dâu, rất vui được làm quen với chị.” Que Củi ngoài người nhưng trong cười.

      Chị dâu?

      Cả Duy Đóa và Tống Phỉ Nhiên đều kinh ngạc. Lúc Tống Phỉ Nhiên hớn hở định nhận chức ‘đại ca’,

      “Tôi quên , Que Củi tôi đời này chỉ ngưỡng mộ có người, chỉ nhận người làm đại ca…” Nụ cười của ta từ từ lan tràn, “ ấy tên Hình – Tuế – Kiến.”

      Nghe cái tên này khiến Duy Đóa run rẩy, lập tức thả tay ra. Vậy chữ chị dâu có nghĩa là…?

      Tống Phỉ Nhiên sa sầm sắc mặt, đôi mắt nheo lại liên tục. ta luôn biết Que Củi là tên do thám, nhưng chẳng ngờ ta lại ngang nhiên công khai.

      “Đại ca tuyên bố với các em, mai mốt chị là chị dâu của bọn tôi.” Vì vậy gặp chị dâu, phải nên khách sáo tí.

      “Lâm Dục Sài, tôi nghĩ nên làm việc…” Tống Phỉ Nhiên kích động, vì Duy Đóa là bạn của ta!

      Nào ngờ, Que Củi cắt ngang lời ta, “Tổng giám đốc, tôi quên báo với , sáng nay đại ca tôi gởi ba trăm sáu mươi ngàn vào tài khoản cá nhân của rồi.”

      Tống Phỉ Nhiên kinh ngạc, tại sao Hình Tuế Kiến lại chuyển tiền cho ta?

      “Tiền vốn là ba trăm ngàn, nửa tháng tiền lời sáu mươi ngàn. Đại ca chúng tôi trả nợ thay vợ!” xong, Que Củi mỉm cười. “Chị Kiều, bây giờ chị và tổng giám đốc của chúng tôi còn quan hệ gì, chị cứ thảnh thơi ở nhà chăm sóc con cái.”

      Đây là hành vi của bọn thổ phỉ!

      Sắc mặt Duy Đóa khẽ thay đổi, còn khuôn mặt tuấn tú của Tống Phỉ Nhiên xanh mét.

      Bạn tổng giám đốc là chị dâu của Que Củi? Là vợ của kẻ khác? Vì tin sốt dẻo này mà các nhân viên đều vểnh tai lên nghe ngóng.

      Những việc nên làm, ta đều làm; những việc nên , ta đều . Sau khi lưu lại những câu mập mờ cho đám đông tự do tưởng tượng, Que Củi mỉm cười tự động rút lui.

      “Em hãy giải thích cho biết, cuối cùng là chuyện gì đây?” Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên chợt hồng chợt trắng, ta giận dữ gằn giọng.

      Trước đám đông mà Que Củi hành động như vậy, quả thực bôi tro trát trấu lên mặt ta!

      “Em cũng biết chuyện gì nữa, hy vọng đừng tin lời kẻ khác gièm pha.” Duy Đóa cố sức duy trì bình tĩnh.

      Nhất định đây là kế ly gián! Nó hoang đường đến mức khỏi cần để ý.

      “Mấy ngày nay em đâu? Có phải em gặp Hình Tuế Kiến? Hai người có khúc mắc gì? Nếu làm sao người ta dám gọi em bằng chị dâu, bảo em nên ở nhà lo chăm sóc con cái?!” Tống Phỉ Nhiên cay cú, ta càng nghĩ càng thấy bất hợp lý, càng rối rắm.

      “Em chỉ có thể giải thích bấy nhiêu thôi, tin hay dựa vào phán đoán của .” Duy Đóa muốn tiếp tục, bởi vì cảm thấy hết đường chối cãi.

      Ngay lúc đó, Tống Khải Nguyên từ văn phòng ra nghe thấy tiếng tranh chấp của bọn họ.

      [1]Nguyên tác: Thập Bát Tương Tống – Là đoạn trong vở kinh kịch Lương Sơn Bá – Chúc Đài, (Đoạn Chúc Đài tạm biệt Lương Sơn Bá về quê nhà. Hai người đưa tiễn nhau tới mười tám dặm.)
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :