1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 22

      Hình Tuế Kiến đợi suốt hai ngày liền.

      “Tiểu Thu, nếu có người tìm tôi đưa số điện thoại của tôi cho ta. Bảo ta gọi thẳng cho tôi.” Trước khi ra cửa, gã căn dặn.

      Sau khi trở về, “Tiểu Thu, có điện thoại của tôi ?” Lúc ngang qua tầng trệt, gã dừng bước hỏi nhiều thêm câu.

      có ạ.” sinh viên làm thêm tò mò hỏi: “Ông chủ, chờ điện thoại hả?”

      Câu hỏi này khiến gã ngớ người, “!” Gã lãnh đạm đáp, xoay gót lên lầu.

      đợi điện thoại của ai mà chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc Kiều Duy Đóa giữ vững phong độ được bao lâu. Tuy ba trăm ngàn phải khoản tiền lớn, nhưng tự dưng đến nơi khác mượn cũng chẳng phải dễ.

      Trời bắt đầu chạng vạng.

      “Đại ca, nghe hôm nay Bích Quế Viên khai trương, chúng ta có nên tới góp vui ?” Tiểu Béo giơ cánh tay mập núc ních khoác lên vai gã.

      .” Gã thèm quay đầu, lập tức từ chối.

      “Đại ca, người ta rất muốn tới xem cái vẻ đắc ý của tên Tống cà chớn kia thế nào.” Tiểu Béo cất giọng nhõng nhẽo với gã.

      Cuối cùng Hình Tuế Kiến cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người em thân thiết mà nổi hết da gà.

      “Cậu muốn , tôi cản.” lâu sau, gã mới bật ra câu.

      Mình ta thôi á? Thế có nghĩa khỉ gì!

      “Đại ca, gọi cổ động Que Củi .” Tiểu Béo bắt đầu chuyển sách lược, “ thế nào Que Củi cũng vừa là bạn thân, vừa kiêm luôn người hùn vốn của công ty chúng ta, phải nể mặt chứ!”

      Trong số các em, Que Củi là người thông minh và nhẫn nhục nhất. Tốt nghiệp đại học xong, Que Củi liền làm môi giới nhà đất, mà nơi ta công tác chính là công ty bất động sản Nguyên Dã.

      “Que Củi giờ là người quản lý át chủ bài, cần chúng ta cổ vũ, khách hàng của cậu ta cũng đông vô số.” Hình Tuế Kiến vẫn bất động.

      “Đại ca, sao có thể như vậy?” Trần Tiểu Béo kêu lên đầy sợ hãi, phóng đại: “ mua rất nhiều bảo hiểm của Khoái Ngủ, thế mà lại dửng dưng với Que Củi, làm em bất mãn!”

      Nghe vậy, Hình Tuế Kiến khỏi cần suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại bấm số. Điện thoại vừa nhấc lên, gã liền hỏi ngay, “Hiệu quả công việc ra sao? Có muốn tôi mua giúp cậu căn nhà ?” Gã cố ý cho Tiểu Béo nghe, vì gã biết nhất định Que Củi đáp cần.

      Nhưng hôm nay Que Củi rất lạ, ban đầu trầm mặc, kế tiếp cười toe toét: “Đại ca, đâu có ai chê bai hiệu xuất làm việc của bản thân.”

      Vậy ý ta là muốn?

      “Được, cậu giữ cho tôi căn tốt nhất, nửa tiếng sau tôi tới.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại.

      Đơn giản chỉ có thế, chưa tới phút mà gã khẳng định mua nhà?

      “Đại ca, cừ!” Tiểu Béo bật ngón táy cái.

      Quả dứt khoát đến mức làm người ta cứng lưỡi.

      Gã sắp xếp chồng hồ sơ bàn rồi đứng dậy sải bước ra cửa.

      “Đại ca, chuyện mua nhà quan trọng như vậy, có nên bàn với chị em ? Biết đâu chị ấy cho số ý kiến?” Tiểu Béo vừa nối gót theo sau vừa cất giọng ầm ĩ.

      Mà câu trả lời của gã là thẳng về phía trước.



      đường lái xe tới chỗ giao dịch, Hình Tuế Kiến nhận được cuộc điện thoại. Nội dung cú điện thoại đó khiến gã cau mày.

      “Ông có chắc là ba trăm ngàn đó do chính Kiều Duy Đóa tự chuyển?”

      Nghe được đáp án chính xác, gã nhíu chặt chân mày. việc phát triển vượt qua dự đoán của gã.

      “Tôi nhận được điện thoại của ả, khi kiểm tra máy tính thấy tên người gửi là…” Ông Từ thông báo với gã.

      Tai nghe Bluetooth phát ra ba chữ ràng, làm bầu khí trong xe yên tĩnh vài giây.

      “Con mẹ nó, em biết bọn họ cùng duột!” Tiểu Béo cất tiếng mắng nhiếc trước tiên.

      Mắt gã tối sầm.

      “Chuyện năm đó trùng hợp vậy sao? Bọn họ vừa chia tay, tên Tống cà chớn thất tình tới quán bar nhậu nhẹt, còn thách uống rượu nữa.”

      Năm đó gã tình cờ gặp Tống Phỉ Nhiên thất tình tại quán bar. Gần đây hai người kia xảy ra ‘xích mích’ khiến gã phải bực dọc. Nếu bắt gặp cảnh cả hai ‘quấn quít say mê’, bị lừa.

      “Đừng làm phiền tôi, nếu có hứng thú chưa hẳn tôi cũng vậy.” Khi Tống Phỉ Nhiên cầm ly rượu đến gần, gã thẳng thừng từ chối. Nhưng tại sao sau đó gã lại uống mấy ly rượu ấy? Gã muốn hồi tưởng lại mảng ký ức gián đoạn kia nữa.

      Tiểu Béo tức giận bất bình, “Đại ca, bọn em biết tửu lượng của sao? uống mãi say! đứa chuốc rượu kê đơn, đứa khai man tòa, đơn giản là muốn đẩy vào chỗ chết!”

      Ngày đó khi nốc cạn mấy ly rượu, gã phát có điều bất thường.

      “Chắc chỉ trùng hợp thôi.” Ngón tay gã gõ tay vào vô lăng từng nhịp từng nhịp .

      Nhiều ngày nay gã điều tra, quả mười mấy năm qua Kiều Duy Đóa có liên hệ gì với Tống Phỉ Nhiên. Nếu hai người chung xuống với nhau hơi chủ quan, nhưng ràng năm đó bọn họ rất kì lạ.

      “Trùng hợp con khỉ, đại ca ngồi tù ai hưởng lợi nhất? Chẳng phải cái tên Tống cà chớn đó sao?” Có bí mật mà chỉ có Que Củi và Tiểu Béo mới biết.

      Gã dừng xe trước cửa trung tâm giao dịch.

      Lúc này hơn sáu giờ tối, nhưng trong trung tâm vẫn nhộn nhịp.

      Ánh mắt gã dừng tại điểm. Trong góc phòng khách có đứng sát bên cửa sổ, ta dựng thẳng lưng, biết dõi mắt về phương nào.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày trông theo ánh mắt , phát vị trí nhìn dường như là chiếc xe hơi dòng sedan màu xanh chạy qua xe gã. Hình Tuế Kiến muốn nhìn kĩ người ngồi trong xe, bị Que Củi – người môi giới tài ba gõ cửa.

      “Trò này càng lúc càng vui.” Dù hôm nay bận bịu đến ná thở, nhưng chiếc SUV của Hình Tuế Kiến vừa dừng lại, Que Củi tinh mắt thấy ngay. Que Củi nhếch nhếch khóe môi, chạy nhanh về hướng đó.

      Góc cửa sổ phòng khách xuất thêm bóng người quấn quýt ôm lấy .

      Hình Tuế Kiến nhìn Que Củi, ra cảnh tượng trước mắt gã chỉ liếc thoáng giây hoặc có lẽ hề.

      “Hôm nay ta tới mượn ba trăm ngàn và đồng ý tái hợp.” Que Củi cười cười, dùng câu đơn giản nhất để thông báo toàn bộ quá trình.

      Gã thản nhiên nhìn Que Củi, chuyện này có liên quan gì với gã?

      “Tống Phỉ Nhiên là con sói đội lốt cừu, vì muốn bán hết lô nhà để lấy thành tích cho ba ta xem, có thủ đoạn nào mà ta từ?” Que Củi thâm nhập hang sói lâu, dĩ nhiên rất hiểu Tống Phỉ Nhiên, chỉ thương thay cho Kiều Duy Đóa!

      “Cậu muốn gì?”

      “Đại ca, Tống Phỉ Nhiên thích dùng thủ đoạn gì nhất, hình như trước kia em có nhắc với rồi!?” Que Củi mỉm cười, biết còn cố hỏi.

      Sắc mặt Hình Tuế Kiến bỗng dưng căng xiết, những thủ đoạn ấy quả thực rất hèn hạ.

      “Nếu em là Kiều Duy Đóa, em rất hận .” Que Củi tiếp tục cười rạng rỡ, “Bởi vì chính đạo diễn vở kịch hay, đẩy ta vào hố lửa.”

      Chuyện này liên can quái gì đến gã?

      “Mặc dù hôm nay đa số khách hàng đều tới ủy thác, nhưng khu dân cư Bích Quế Viên quả rất tốt.” Que Củi vừa chuyển đề tài, vừa đem tờ rơi quảng cáo đặt vào tay gã, “Đại ca, em giữ cho căn tốt nhất. tầng hai hộ, mua !”

      “Tại sao tôi phải mua nhà tầng hai hộ?” Mặt gã chẳng chút biểu cảm.

      “Em bảo đảm hệ thống cách rất tốt, giết người phanh thây ở bên trong cũng chưa chắc có ai nghe.”

      Giết người phanh thây? Gã giống kẻ hung tàn lắm sao?

      Que Củi hài hước bỏ thêm câu: “Còn nữa… rất thích hợp làm nơi giấu người đẹp ‘hung hăng’ để phục tùng ‘mãnh thú’. Em cam đoan chỉ cần đóng cửa sổ, và ‘hổ cái’ có đánh nhau chí chóe cũng chả sợ hàng xóm phàn nàn.”

      Đánh nhau á?

      “Đại ca, nên ra tay hãy ra tay. Bất kể là lang sói hay hổ cái, em tin đều có đủ khả năng dạy dỗ họ.” Ánh mắt Que Củi chợt lóe tia lạnh lùng.

      “Đúng là người môi giới thâm niên, miệng lưỡi trơn tru quá.” Hơn nữa, sắc bén đến mức liếc mắt nhìn kế hoạch tiếp theo của gã.

      “Sao tôi chả hiểu các người gì vậy?” Chỉ có Trần Tiểu Béo là hiểu mô tê gì.

      “Đầu heo như mày cần hiểu loài người bọn tao gì.” Que Củi gõ đầu Tiểu Béo.

      “Ơ hay, cái tên Que Củi gầy tong này, mày dám chế giễu tao béo hả?” Tiểu Béo ồn ào.

      người ngồi trong, kẻ đứng ngoài bắt đầu trận khẩu chiến. Còn ánh mắt sâu thẳm của gã lại hướng về nơi. Thực ra trong mảng ký ức gián đoạn kia chất chứa điều gì, thâm tâm gã nhất.



      Tống Phỉ Nhiên luôn quấn quýt bên , hễ tí là ôm chầm lấy. Hơn nữa, cả buổi tối tầm mắt ta vờn hết chỗ này qua chỗ khác. Lúc căng thẳng, ta càng xiết chặt hơn, như thể tuyên bố thắng lợi. Việc này kéo dài mãi đến khi trung tâm giao dịch đóng cửa. Tới khuya, ta dường như cũng muốn đưa về.

      “Muộn rồi, ngày mai em phải làm.” nghiêm nét mặt nhắc nhở ta.

      “Nghỉ việc , nuôi em.” Tống Phỉ Nhiên ôm lấy chịu buông.

      người tỏa hương thơm nhè , chỉ dựa sát vào mới có thể ngửi được. Mùi hương thoang thoảng ấy quanh quẩn bên chóp mũi, làm lay động bản năng người đàn ông.

      Duy Đóa nhăn mày. Mới hẹn hò buổi đầu tiên, Tống Phỉ Nhiên lặp lại câu này dưới lần.

      “Thôi, làm vẫn tốt hơn.” trả lời khách sáo.

      “Có gì tốt chứ? Tay em đều chai sần cả rồi!” Tống Phỉ Nhiên kéo tay , đau lòng .

      ta vẫn săn sóc như xưa, chỉ là Duy Đóa hết cách để ‘nhập vai’. nhàng rút tay mình về.

      “Mai mốt có vấn đề gì liên quan đến tiền nong, đều giải quyết giúp em, em khổ nữa!” Tống Phỉ Nhiên thề thốt.

      Vì sao nghe những lời ngon ngọt đó mà chẳng chút cảm động? Khi Tống Phỉ Nhiên cúi xuống định hôn lên môi , khẽ ngiêng đầu lách qua bên để nụ hôn ta rớt tóc mình.

      “Cho em thêm chút thời gian.” nghiêm mặt lùi về phía sau từng bước, lãnh đạm .

      Tính khá bảo thủ, có cách làm cho mười ba năm xa cách bỗng trở thành vô hình. Thực tế, nhiệt tình của Tống Phỉ Nhiên khiến mất tự nhiên. Hơn nữa, rất sợ bị đàn ông đụng chạm.

      vui quá nên nóng vội.” Tống Phỉ Nhiên cười ngượng ngùng.

      Khi ta cười, nhìn như cậu học sinh.

      phải tuýp phụ nữ tùy tiện, nếu đồng ý hẹn hò lập tức sai khiến bản thân phải hòa nhập, huống chi tuổi chẳng còn nữa. Thế nhưng vì sao đối với Tống Phỉ Nhiên, luôn tồn tại cảnh giác?
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 23

      Thấm thoắt hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên được tháng.

      Tống Phỉ Nhiên là mẫu người hoàn hảo với vẻ dịu dàng săn sóc, phong thái hiên ngang, giàu sang lắm tiền. Nếu miễn cưỡng tìm yếu điểm, đó là đôi khi ta quá ‘gấp’.

      “Tối nay cơm nước xong, chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm nhé!” Ngày nào sau khi tan tầm, cũng nghe câu mời mọc này.

      “Thôi, núi nhiều muỗi lắm, hơn nữa em còn phải dạy.” vai nợ nần chồng chất, đủ thời gian để dùng, lấy đâu ra tâm tình ngắm trăng.

      Thấy từ chối, Tống Phỉ Nhiên cũng chẳng nản lòng. Ngay khi tan ca ở phòng tập Yoga, trước cửa đậu sẵn chiếc xe hơi.

      “Em rảnh chưa?” ta bước xuống, ép hỏi tới cùng.

      “Vâng.” mười giờ đêm, thể dối mình còn bận việc.

      thực tế, gần đây Tống Phỉ Nhiên ráo riết đeo bám, khiến chẳng có nhiều thời gian để tìm việc.

      Tình ắn hẳn phải là điều ngọt ngào, nhưng tại sao hề có chút cảm giác? thế còn thấy gánh nặng. Dẫu rằng rất cố gắng, vô cùng cố gắng. cũng muốn nỗ lực để học cách đương.

      Tìm người đàn ông có thể dựa dẫm, có thể trao gởi tình cảm, là mục tiêu cuộc sống mà hằng ao ước.

      “Vậy… tới nhà ngồi chơi chút nhé?” ta ấp úng mục đích.

      Mí mắt Duy Đóa giật giật, liệu có phải suy nghĩ quá nhiều chăng?

      , nhanh quá.” chẳng thích quang co lòng vòng.

      biết bây giờ giới trẻ trong thành phố rất ủng hộ kiểu tình tốc độ, đặc biệt với lứa tuổi của bọn họ, đâu ai còn sức để chuyện tình cảm thuần túy? Nhưng thực thể trao gởi bản thân mình cách dễ dàng đến vậy, thậm chí suy nghĩ thôi cũng thể.

      Tống Phỉ Nhiên sửng sốt, lâu sau mới biết mình bị từ chối. Sau khoảnh khắc đó, mặt ta đỏ nhừ.

      Vốn dĩ chuyện giữa nam nữ phải nên lãng mạn, nhưng sao thẳng toạc ra lại xấu hổ đến thế? Tuy nhiên, chuyện này thể vì xấu hổ mà dẹp bỏ.

      “Chỉ ngắm cảnh đêm thôi…” Tống Phỉ Nhiên ngập ngừng.

      Cuối cùng, dưới thuyết phục liên tục của Tống Phỉ Nhiên, dù lằng nhằng vẫn bị ta lái xe lên thẳng sườn núi.

      núi, bốn bề vắng lặng, đúng dịp trăng tròn.

      Đương nhiên, tất cả những thứ này chỉ là chiến thuật đánh lạc hướng, Túy ông say cũng chẳng phải vì rượu.[1]

      Tống Phỉ Nhiên dựa càng lúc càng gần, gần đến mức vùng cổ tràn ngập hơi thở nóng rực. Còn toàn thân Duy Đóa nổi dậy cảnh giác.

      “Duy Đóa…” Tống Phỉ Nhiên thương thầm.

      Ngay sau đó, có thứ ấm áp mềm mại dán cổ , bắt đầu liếm láp.

      Đây là cách ‘dụ dỗ’ ư? Lông tơ người Duy Đóa dựng hết lên.

      tự nhủ với mình, kiểu thân thiết này đối với những người nhau là hết sức bình thường. Nhưng… nhưng khi ta muốn vươn đầu lưỡi, Duy Đóa rùng mình vội vàng tránh .

      “Duy Đóa, em đẹp, thực rất em…” Dưới ánh trăng, đáy mắt Tống Phỉ Nhiên ngập say mê.

      Vào thời khắc này, nếu ‘đầu óc’ bình thường, ắt hẳn phải đáp trả bằng cách dịu dàng hoặc mỉm cười ngượng ngùng. Thế nhưng…

      “Xuống núi , lên đây ngắm cảnh thôi mà.” Duy Đóa cuống quýt dùng lời hứa hẹn của ta để nhắc nhở.

      Bầu khí gần vào lãng mạn, bỗng chốc ngưng đọng.

      quá bảo thủ chăng? Cứ mỗi lần Tống Phỉ Nhiên muốn tiếp cận cả người đều rét lạnh. Hơn nữa từ sau ngày hẹn hò, mỗi khi đêm về lại khó vào giấc ngủ.

      Khóe môi nồng nàn của Tống Phỉ Nhiên bỗng chốc cứng đờ. ta đẹp trai, gia đình giàu có, mấy năm nay nghiệp phát triển rực rỡ, chỉ cần ngoắc ngón tay cả đám đàn bà nằm ngửa ra chờ đợi. Thế nhưng hẹn hò suốt tháng nay, mà ngay cả đôi môi Duy Đóa ta cũng chưa được động tới.

      kiềm chế nổi.” Tống Phỉ Nhiên kéo lại, giả điếc nghe. ta giống hệt cậu nhóc đói khát, tiếp tục dán vành môi lên chiếc khăn lụa buộc kín mít cổ .

      Đôi tay ta bắt đầu xấu xa lần dò vào trong áo sơ mi của , ý muốn thâm nhập tới vùng ‘đồi núi’ trước. ràng ta rất phấn khích, hơi thở dồn dập và toàn thân nóng rực như lửa.

      Thực ra, chuyện này đối với những đôi nhau là bình thường. Đặc biệt với những người trưởng thành như họ. Nhưng khi tay ta dán vào da thịt , đây chỉ là đụng chạm nho , vậy mà cũng khiến cả người phát run. Dĩ nhiên, run rẩy ấy chẳng liên quan gì đến hưng phấn.

      bắt đầu giãy dụa. kiểu giãy dụa rất bất thường, dường như thể chịu đựng nổi đụng chạm thân mật.

      Tống Phỉ Nhiên phớt lờ, cả tháng nay ta nhịn đủ cảnh ‘nước sôi lửa bỏng’ rồi. Chiếc khăn lụa quàng chướng mắt, Tống Phỉ Nhiên sốt ruột kéo tuột nó ra. Khi ta định tiếp tục dùng đầu lưỡi nóng bỏng của mình hấp thụ ngọt ngào của ,

      “A…” đỉnh núi thanh vắng bỗng vang lên tiếng thét chói tai.

      Tống Phỉ Nhiên bị dọa đến cứng đờ.

      “A…” tiếp tục la hét, hoảng loạn tìm chiếc khăn lụa, tựa như vật đó là thứ duy nhất che đậy cơ thể .

      thực tế, quần áo vẫn chỉnh tề, ta căn bản chưa kịp xuống tay.

      “Em, em, em đừng la…” Dựa theo tiếng hét thê lương của , e rằng rất nhanh có người tới đây.

      Phản ứng của rất lạ, dường như chẳng nghe ta . ràng chiếc khăn lụa ở ngay trước mặt, mà có vẻ thể thấy, liên tục la hét, hoảng hốt sờ soạng khắp nơi để tìm nó.

      Dưới ánh trăng, gương mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, như thể bị kéo vào thế giới khác và mắc kẹt luôn trong đó.

      Tống Phỉ Nhiên vội đưa tay lên bịt miệng . Nhưng hành động của nhanh hơn, nhe răng cắn vào tay ta. Ngay tức khắc, bàn tay của Tống Phỉ Nhiên bị chảy máu đầm đìa. Bấy giờ, tiếng la hét đổi ngược lại là của Tống Phỉ Nhiên. Kế tiếp, toàn thân Tống Phỉ Nhiên bị dòng điện bắn thẳng qua… ta giật giật vài cái rồi ngã ập xuống đất, suýt chút nữa sùi bọt mép.

      Giải trừ nguy cơ xong, rốt cuộc Duy Đóa khôi phục lại bình tĩnh. cầm ‘hung khí’ trong tay, nhìn Tống Phỉ Nhiên nằm mềm oặt dưới đất mà ngẩn người.



      Thực ham muốn đến đốt cháy toàn thân, nhưng sau trận ầm ĩ mọi cảm xúc đều tan biến.

      đường về nhà, trời rạng sáng, cả hai người đều vô cùng trầm mặc.

      cổ Duy Đóa quàng lại chiếc khăn lụa. Còn tay phải của Tống Phỉ Nhiên được băng bó chằng chịt, trông giống bị thương nặng.

      Lúc bác sĩ khâu vết thương, đáng lý ta phải đau đến hét toáng, suýt chút gọi luôn tên cha mẹ. Nhưng thực tế ta bậm chặt vành môi tới méo xệch, ngăn tiếng hét khỏi bật ra.

      Kiều Duy Đóa độc ác. Cách cắn người phải để đối xử với bạn trai, mà là để đối phó với kẻ thù giết cha! Đáy mắt dịu dàng của Tống Phỉ Nhiên cất giấu tia ngấm ngầm.

      “Em xin lỗi.” Tới trước cửa nhà, liền chủ động cất tiếng xin lỗi.

      sao.” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười, giả vờ giữ vững phong độ.

      im lặng, đều do lỗi của . ‘Hung khí’ này giấu trong giỏ suốt mười ba năm ròng. Mỗi ngày đều sạc điện đầy đủ, dám lơi là và tối nay nó phát huy tác dụng.

      Thực tình muốn, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm mở cuộc tấn công, hành động này chỉ là phản xạ theo bản năng. giải trừ nguy cơ cho bản thân, nhưng trong lòng ngập tràn áy náy.

      “Vào ngủ , vài tiếng nữa em lại làm rồi.” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng .

      ta càng như vậy, càng khiến Duy Đóa áy náy.

      “Cảm ơn , em xin lỗi.” Chân thành lời xin lỗi lần nữa, mới khép cửa phòng.

      nhắm mắt lại, từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà. Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài xa dần rồi biến mất, mà vẫn ngồi đó tư lự lâu.

      Có lẽ, nên khám bệnh. rơi vào cảm xúc mờ mịt nên phát

      Lúc bước vào nhà, phòng sát vách mới tắt đèn.

      Lúc bước vào nhà, chiếc xe SUV bám theo suốt đêm cũng đồng thời chạy .

      Về phần bạn trai Tống Phỉ Nhiên của

      “Em ở đâu? Tới đây với !” Bạn trai vừa ra khỏi tiểu khu, đổi ngay dáng vẻ dịu dàng săn sóc, mà thay bằng giọng điệu hung ác gọi ‘bạn’ gọi ‘bè’ tới an ủi.

      [1]Nguyên tác: Túy ông chi ý căn bản bất tại tửu – Trong đó Túy ông là tên hiệu của Âu Dương Tu đời nhà Tống.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 24

      Lúc tan tầm, Tư Nguyên gặp Duy Phong trước cửa cơ quan.

      Duy Phong ngồi xe, cúi đầu chơi game trong điện thoại. Tư Nguyên nhìn kĩ, hóa ra là chiếc Iphone 4 mới toanh.

      “Mẫu mã đẹp lắm, em vừa nhận lương mua điện thoại mới à?”

      ạ, của tên ngốc cho em.” Nhìn thấy , Duy Phong xấu hổ giấu chiếc điện thoại.

      Cử chỉ của cậu ta làm Tư Nguyên trầm mặc, bởi vì hiểu.

      “Nhanh quá, đưa về nhà gặp ba mẹ em rồi hả?” Nụ cười môi phai nhạt dần.

      “Chủ nhật tuần trước là ngày chị em về nhà mỗi tháng theo định kỳ, tên ngốc kia cứ bám riết lấy chị ấy, sau đó…” Duy Phong thành khai báo, “ ta rất phóng khoáng, tặng đồng hồ xịn cho ba, mua áo khoác hàng hiệu cho mẹ, còn cho em…” Duy Phong huơ huơ chiếc điện thoại mới trong tay.

      “Hình như ta rất có thành ý.”

      “Mặc kệ có thành ý hay , ba mẹ em cũng vui mừng đến điên đảo.” Duy Phong bĩu bĩu môi.

      “Trông em cũng vui sướng mà.”

      Tư Nguyên…” Duy Phong lúng túng, dường như sau khi bị vạch trần, cậu ta có cảm giác mình là kẻ phản bội.

      Dù cậu ta hi vọng mình bị tiền bạc cám dỗ, nghèo túng thay đổi, khuất phục quyền thế, nhưng rốt cuộc ý chí lại quá yếu hèn.

      chỉ thế thôi.” Tư Nguyên để cậu ta suy nghĩ nhiều.

      Bấy giờ đáy lòng Duy Phong mới thoải mái hơn đôi chút.

      “Đúng rồi, công việc mới của em thế nào?” Tư Nguyên thay đổi đề tài.

      “Rất tốt, mỗi ngày có xe chạy, lắm!” Duy Phong huýt sáo.

      Tư Nguyên nhịn được bật cười.

      “Em đừng lái xe công chạy rông, nhớ làm việc nghiêm túc.” Tư Nguyên càm ràm khuyên bảo cậu ta, nhiều lúc thực coi cậu nhóc này là em trai ruột của mình.

      “Vâng, vâng ạ!” Duy Phong gật đầu cho có lệ.

      lát sau, Duy Phong ngẫm nghĩ rồi ấp úng : “À, Tư Nguyên, tên ngốc kia bảo nếu em muốn buôn bán gì đó, ta hỗ trợ tiền.” Lời đề nghị của đối phương quá mức hấp dẫn, làm mấy ngày nay tâm tư cậu ta rối bời.

      Tư Nguyên nhíu mày.

      ta còn với ba mẹ em, nếu chị em lấy ta, ta nộp phần sính lễ lớn và mua căn hộ ở trung tâm thành phố cho nhà em nữa!” Đây mới là chuyện khiến ngươi ta hưng phấn.

      “Chị em biết ?” hỏi theo trực giác.

      Duy Phong lắc đầu, “ ta thừa dịp chị em vắng mặt mới dám .” Ba mẹ cậu ta vừa nghe xong, muốn đóng gói chị gởi tặng ngay lập tức.

      Tư Nguyên ngẫm nghĩ: “Duy Phong, em có thương chị mình ?”

      Duy Phong nổi da gà, “ Tư Nguyên, đàn ông thanh niên có cần phải sến súa như thế ?”

      Tư Nguyên cười cười: “ muốn với em điều này, chỉ có người thân trong gia đình giữ vững thái độ, chị em mới được nhà trai tôn trọng.” Bằng , mọi thứ đều ngược lại.

      Duy Phong dường như hiểu, “Vậy… em nên đem điện thoại trả lại cho ta?” Cậu ta nhận chiếc điện thoại từ Tống Phỉ Nhiên, chị vẫn chưa hề hay biết.

      Khổ , nguyên tắc ai cũng rành, nhưng khi thực hành đau đứt ruột.

      “Thôi đừng, mai mốt mọi người có thể thành là người nhà, bây giờ đem trả hơi kì cục.” Tư Nguyên suy nghĩ chốc lát rồi tiếp: “Để giúp em chọn phần quà, coi như có qua có lại.”

      Mắt Duy Phong sáng ngời, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng…

      “Tiền lương tháng này của em…” Mới lãnh lương vài ngày, cậu ta gọi bạn bè ra chiêu đãi hết.

      “Để giúp em.” sớm biết cậu ta túng thiếu, chỉ hy vọng cậu ta có thể tự lực cánh sinh, những việc khác đừng trông mong vào.

      Tư Nguyên, tốt quá!” Duy Phong cảm động.

      đáng tiếc, người tử tế như vậy lại thể trở thành rể tương lai của cậu ta.

      “Nếu em tới tìm vay tiền, em biết rất tệ.” Tư Nguyên mỉm cười.

      phải Duy Phong chưa từng đến vay tiền, mà câu trả lời của luôn luôn là ‘’.

      nên chiều chuộng cậu nhóc này.

      Tư Nguyên, chị em vẫn chưa biết em làm nữa đó! Hay em với chị ấy nhé?” Miệng Tư Nguyên bảo mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm công việc cho cậu ta, hơn nữa còn làm tài xế lái xe cho lãnh đạo. Đợi sau này cậu ta thân quen với vị lãnh đạo ấy rồi, tha hồ có nhiều cơ hội thăng tiến!

      “Công việc của em bây giờ chỉ mang tính tạm thời, chẳng có gì để khoe khoang.” Tư Nguyên hắt cho cậu ta gáo nước lạnh.

      Duy Phong xịu mặt xuống.

      “Chờ em làm cố định ở đó nửa năm rồi hãy , để ấy tự hào.” sợ Duy Phong kéo được lâu, làm Duy Đóa hi vọng rồi ôm thất vọng.

      “Nhưng…” Đây chẳng phải cơ hội cho Tư Nguyên ghi điểm sao?

      “Duy Phong à, đừng làm cậu bé trong truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’[1], khiến chị em phải thất vọng.” Huống chi nếu Duy Đóa biết giới thiệu công việc giúp Duy Phong, nhất định căng thẳng.

      “Vâng, em biết rồi!” Duy Phong làm hành động khóa miệng cam đoan.

      Thế nhưng Lôi Phong[2] làm việc tốt còn ghi vào nhật ký, mà Tư Nguyên lại luôn yên lặng gửi gắm sau lưng…



      Tuần trước Tống Phỉ Nhiên quả có đến gặp gia đình , còn hôm nay Tống Phỉ Nhiên đưa gặp gia đình mình. Dù thâm tâm rất miễn cưỡng, nhưng tình hình vẫn phải phát triển theo hướng này.

      Nam nữ trưởng thành chính thức hẹn hò sau tháng, đến chào hỏi ba mẹ cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng khi Tống Khải Nguyên nhìn thấy , phản ứng của ông ta rất lạ. Lẽ nào Tống Phỉ Nhiên chỉ với ba ta là muốn đưa bạn về nhà dùng cơm, mà cho ba mình biết tên ?

      Đến nỗi trong chớp mắt, Duy Đóa dường như cảm thấy ông Tống Khải Nguyên hoảng hốt muốn bỏ chạy. Trông gớm ghiếc lắm sao?

      Lúc dùng cơm, Tống Khải Nguyên càng thêm bất an. Thái độ gượng gạo của Tống Khải Nguyên làm Duy Đóa ngờ ngợ. ngờ ngợ đó khiến sắc mặt bỗng trở nên nhợt nhạt. Chuyện năm xưa xảy ra với , kỳ thực khá nhiều người biết.

      “Đâu phải lần đầu ba gặp Duy Đóa, sao trông mọi người xa lạ vậy?” Tống Phỉ Nhiên cười ôn hòa.

      ta và Duy Đóa từng hẹn hò với nhau. Hồi còn học, ta có đưa Duy Đóa về nhà ôn tập, vì vậy, dù mọi người quá quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ lắm.

      Nghe thế, phản ứng của Tống Khải Nguyên càng như đứng đống lửa, ngồi đống than. Cả Duy Đóa cũng thế.

      Sau bữa cơm, Tống Khải Nguyên tìm đủ lý do né tránh, thậm chí cả ánh mắt cũng dám nhìn thẳng vào . Ông ta khách sáo hỏi han vài câu rồi vội vàng rời .

      Cả ngôi biệt thự chỉ còn lại và Tống Phỉ Nhiên.

      “Em nghĩ gì vậy?”

      Trong phòng khách, Tống Phỉ Nhiên ôm eo kéo vào lồng ngực, để hai người dán sát vào nhau.

      Duy Đóa bắt đầu hoảng hốt, lòng đầy tâm nhưng chưa xác định.

      Chấp nhận hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên, luôn cảm thấy bất thường, nhưng biết bất thường ở điểm nào. Còn Tống Phỉ Nhiên lại rất chắc chắn. giờ giỏ xách đặt sofa, vì vậy, ta từ từ kéo áo ra khỏi váy, tay bắt đầu thăm dò phía dưới…

      Duy Đóa cứng đờ.

      Bàn tay ta lướt qua eo, sờ soạng khắp nơi và sắp chạm tới khuy áo lót của .

      làm gì đấy?” Duy Đóa dùng sức đẩy ta ra.

      Bị chích điện lần còn chưa sợ? Chẳng lẽ đàn ông càng đánh càng hăng? Bây giờ số lần táy máy tay chân của Tống Phỉ Nhiên mỗi lúc mỗi nhiều. Dù luôn dứt khoát ngăn cản, nhưng ta vẫn chứng nào tật đó khiến biết làm sao.

      Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra xa, ta gượng ngồi dậy. Phải cố gắng lắm ta mới kiềm chế nổi cảm giác nóng nảy.

      “Chúng ta là người của nhau, hôn em, ôm em, ham muốn em, lẽ nào là sai?” Rốt cuộc Tống Phỉ Nhiên nhịn được mà đặt câu hỏi.

      sai, nhưng…”

      đưa em về gặp ba, chẳng lẽ mục đích của còn chưa ?” Tống Phỉ Nhiên lại hỏi.

      Nghe hai chữ ‘mục đích’, cả người Duy Đóa đông cứng.

      có ý định gì?”

      ta thở dài, đáp: “Em hiểu sao?”

      Duy Đóa lắc đầu.

      chuẩn bị đính hôn với em.” Tống Phỉ Nhiên quăng quả bom.

      Toàn thân Duy Đóa chấn động, chuyện này quá đột ngột.

      “Chúng ta tìm hiểu chưa được bao lâu mà?” hỏi.

      “Còn chưa đủ lâu sao? Huống gì trước kia chúng ta từng đương hơn cả năm rồi!”

      Cách tính toán này thực làm người ta choáng váng.

      Tống Phỉ Nhiên tiếp tục cất giọng dịu dàng: “ cảm thấy thời gian tìm hiểu giữa chúng ta đủ dài, đủ để chúng ta thấu hiểu lẫn nhau. Lần này gặp lại càng làm xác định mình thể thiếu em!”

      muốn nhanh chóng được cưới em, thực thể chờ nữa! Huống chi việc này sớm muộn gì chúng ta cũng phải làm…” Trước kia cho’ có thể vì tình cảm chưa được bảo đảm. Bây giờ ta đều thực đầy đủ các bước, chẳng có lý do nào để từ chối ta!

      Những gì ta đều hợp lý, nhưng thực

      Duy Đóa rơi vào trầm tư.

      “Duy Đóa, lẽ nào em luôn nghi ngờ lòng dạ của ?” ta hỏi, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng.

      Lớp giấy được chọc thủng, khiến Duy Đóa kịp phản ứng.

      “Có phải em nghĩ năm đó em đối xử với như vậy, bây giờ ghi hận trong lòng?” Tống Phỉ Nhiên đột nhiên ép hỏi: “Đúng hay ?”

      Duy Đóa chẳng biết mình nên phản ứng ra sao. Nếu gật đầu, làm bầu khí chìm vào ngượng ngập. Nhưng nếu lắc đầu, lại thấy hổ thẹn vì bản thân mình quen dối.

      trầm mặc làm Tống Phỉ Nhiên buồn bực quay lưng.

      Cả hai im lặng phút, hai phút, ba phút…

      Tống Phỉ Nhiên hít sâu hơi rồi bất chợt xoay người, cầm chiếc điện thoại của mình đưa cho .

      “Em tự xem , sau khi coi xong em .”

      Duy Đóa nghi hoặc.

      “Hộp tin nhắn.”

      Duy Đóa bấm bấm điện thoại, nhưng nó được ta cài mật mã.

      “Mật mã là ngày sinh nhật của em.” ta nhắc .

      Những lời này làm Duy Đóa cứng đờ.

      chỉ có điện thoại, mà máy tính xách tay, máy tính công ty, mật mã đều là ngày sinh của em.” Tống Phỉ Nhiên chầm chậm : “Mười ba năm qua nó chưa từng thay đổi.”

      Duy Đóa chưa từng có rung động như lúc này.

      Bấm ngày sinh nhật xong, điện thoại của ta quả nhiên mở khóa.

      Mở hộp tin nhắn…

      “Chủ nhật này em rảnh, có thể xem phim.”

      “Cảm ơn tặng hoa.”

      “Bốn giờ em tan học, chờ ngoài cửa nhé.”

      , em ghét tên ngồi cùng bàn.”

      “Em chẳng muốn học tiết thể dục tí nào.”

      “Hôm nay em muốn ra khỏi cửa.”

      “Lần này thành tích tiếng khá tốt.”

      “Ngày mai tài xế lái xe nghỉ, tới đón em học nhé.”



      Những thứ này…

      dùng gần hai mươi phút để xem khoảng ba – bốn trăm tin nhắn lưu trữ trong di động, mà những tin nhắn đó đều được hồi từ số điện thoại cũ trước kia của .

      Hầu như chẳng có ấn tượng gì với số tin nhắn đó, thậm chí có nhiều tin hiểu ta hỏi gì để mình đáp như vậy.

      “Mấy năm nay đổi rất nhiều điện thoại, nhưng điều trước tiên làm là đem những tin nhắn này copy qua hết máy mới.” Tống Phỉ Nhiên nhìn , dùng giọng rất trầm ấm, “Bởi vì sợ tìm thấy dấu vết tồn tại của em.”



      “Cho nên có tâm tư gì cả, mà chỉ vì em, em đến mức mất hết tự chủ.” ta nồng nàn thổ lộ.

      Dù Duy Đóa rất lãnh đạm, nhưng với khoảnh khắc này, cũng phải cảm động.

      [1]Truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’ của Hy Lạp (pics by Milo Winter) chắc ai cũng biết – Ý ở đây Tư Nguyên muốn khuyên Duy Phong đừng dối như cậu bé chăn cừu trong truyện.

      [2]Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 25

      Rốt cuộc hôm đó Tống Phỉ Nhiên cũng được hôn .

      Từ lúc ra khỏi nhà ta cho tới theo dọc đường về nhà, vô cùng trầm mặc.

      Trước khi vào phòng, kiềm được mà liếc thoáng qua phòng đối diện.

      Căn phòng ấy vẫn thắp ngọn đèn ấm áp.

      rất muốn tới gần, cuối cùng lại chẳng thể cất bước.

      và Tư Nguyên dường như mãi mãi là hai đường thẳng song song.

      Vậy cũng tốt, nên toàn tâm toàn ý đầu tư vào tình cảm trước mắt, chẳng cần tham lam thứ tình cảm ấm áp vĩnh viễn thuộc về mình.

      Vào nhà, thấy Thường Hoan dập đầu xuống bàn trà từng cái từng cái , như thể chẳng biết đau là gì.

      Tóc tai Thường Hoan rối bù, mặt mũi lờ đờ, chẳng khác gì Sokado áo trắng[1] trong TV bò ra khiến làm người ta khiếp vía.

      “Cậu làm sao vậy?” Dạo này Thường Hoan sớm về khuya, bận bịu đến tối mắt. Hôm nay vất vả lắm mới được gặp, thế mà nàng lại bày cái vẻ tàn ác như con ma Nhật.

      “Đây là những gì tớ viết cho kế hoạch tiếp thị năm nay.” Thường Hoan ném xấp tài liệu cho , nhăn nhó muốn đọc lại.

      Thường Hoan chỉ muốn ném bay xấp tài liệu thể để bị rò rỉ này . Nó là số phương thức quảng bá, giảm giá, vân vân… khác gì năm ngoái.

      “Ổn mà.” Đằng nào bản kế hoạch tiếp thị hằng cũng như nhau.

      “Cậu cũng cho rằng ổn đúng ? Thế mà ông chủ lại , chúng ta ổn chính là rất bất ổn!” Thường Hoan ôm đầu rên rỉ, “Ông ta bảo được! Viết , viết lại, viết lại, viết … tớ viết N lần rồi mà ông chủ vẫn cứ đòi phải viết ra bản kế hoạch tiếp thị mới mẻ độc đáo!” Đây chẳng phải kiểu hết việc nên bày vẽ?

      “Duy Đóa, cậu lên mạng tìm giúp tớ phương pháp nào hay, sao chép ứng phó cho xong!” Thường Hoan cầu cứu.

      Đầu óc nàng choáng váng mới quên mất, thời học Duy Đóa ghét nhất ai sao chép bài tập.

      “Cậu thể làm thế! Nếu ông chủ biết bản kế hoạch tiếp thị do cậu bê từ Internet xuống, ông ta nghĩ gì?” Duy Đóa bình tĩnh .

      “Hu hu hu.” Thường Hoan than khóc vài tiếng, tức thời bị đả kích đến ngã lăn quay ra đất.

      Duy Đóa im lặng hồi lâu, rồi đến ngồi trước mặt Thường Hoan. “ ra, cậu có để ý mỗi lần tới dịp lễ hội này nọ, trung tâm mua sắm Intime hay Times Square đám đông tấp nập, còn trung tâm thương mại Fortune[1] của chúng ta lại vắng như chùa Bà Đanh.”

      “Tất nhiên rồi! Người ta giảm giá ào ào, còn sản phẩm của chúng ta là thương hiệu cao cấp, phải qua mùa mới có thể chiết khấu phần!” Thường Hoan trả lời ỉu xìu.

      Mỗi người mỗi hướng , dĩ nhiên cách tiếp thị cũng khác hẳn.

      “Thực ra, cửa hàng chúng ta có bộ phận người tiêu dùng tương đối cố định.” Khi hàng mới về, họ đều đến ngắm nghía.

      “Tớ nghe vậy.” Duy Đóa làm việc ngoài ‘tiền tuyến’, dĩ nhiên biết nhiều hơn chút.

      “Nếu trong các lễ hội, chúng ta tặng những khách hàng lâu năm món quà, ví dụ lễ tình nhân chúng ta có thể tặng hoa, lễ Noel dựa theo số sản phẩm mà tặng cây thông . Những phần quà ấm áp này có thể lấy được tình cảm của những khách hàng thân thiết, và hấp dẫn những khách hàng mới trở thành hội viên của chúng ta.”

      Mắt Thường Hoan bỗng sáng ngời: “Ý tưởng của cậu rất hay.”

      “Ngoài ra, trong các dịp lễ tết chúng ta có thể sắp xếp cho khách hàng bốc thăm, phần thưởng là những món quà hoặc những phiếu giảm giá bằng tiền. số thương hiệu sử dụng hoạt động này, cậu hãy thu thập chút tư liệu, chọn cách tặng quà hay đổi mới phương thức tiếp thị cũng được…”

      Thường Hoan hiểu ra, “Duy Đóa, cậu mau giúp tớ viết bản kế hoạch tiếp thị !” nàng cầm lấy tay Duy Đóa chịu thả.

      Duy Đóa mỉm cười, “Cậu phải cố gắng mới gặt hái thành công.” cho gợi ý, còn kế hoạch tiếp thị phải tự nàng làm.

      Lúc Thường Hoan định mắng bạc tình, Duy Đóa vén tóc cao lên, ra vẻ chuẩn bị cuộc chiến dài kỳ: “Tớ có thể giúp cậu chỉnh sửa và thu thập tư liệu.”

      “Cậu giúp tớ thu thập tư liệu hả?” Có người giúp thu nhập tư liệu, quá tuyệt vời!

      “Thức cả đêm cũng sao chứ?” Thường Hoan kích động hỏi.

      Ngày nào vẫn chưa giao bản kế hoạch này, ngày đấy vẫn còn ảnh hưởng đến ‘uy tín’ của .

      thành vấn đề.” Duy Đóa mở máy tính.

      Nhưng…

      “Duy Đóa, trông cậu mệt mỏi quá.” Thường Hoan nhìn đôi mắt thâm quầng của , lo lắng .

      “Cậu đừng dài dòng.” cười .

      Thường Hoan nhìn chăm chú. Ai Duy Đóa rất lạnh lùng? Tính ương bướng nhưng khi tiếp xúc mới dần dần phát , ra đối xử với bạn bè rất tốt.



      Sáng sớm, hai người rốt cuộc cũng hoàn tất bản kế hoạch tiếp thị. Thường Hoan thở phào hơi nhõm.

      Khi Duy Đóa đứng dậy, hoa mắt nhưng vẫn lắc lắc đầu cố giữ vững tinh thần.

      “Đừng cậu định mang bộ dạng này làm cả ngày nhé.” Thường Hoan ngần ngại.

      “Nếu xin nghỉ tớ mất ngày lương và tiền thưởng chuyên cần, uổng lắm.” Duy Đóa thản nhiên đáp.

      phải cậu tìm được bạn trai giàu có rồi sao? Việc gì phải để ý đến mấy trăm đồng tiền lương? Cậu vất vả như thế làm chi?” Thường Hoan trách móc , “Nhìn Tống sư huynh có vẻ rất cậu!”

      Từ ngày hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên, đây là lần đầu tiên Thường Hoan mở miệng chuyện tình cảm của .

      Duy Đóa im lặng, mỉm cười.

      Ngần ấy năm trôi qua, lòng luôn có cảm giác an toàn, thứ cảm giác này chẳng ai giải thích nổi. Vì vậy, thể phụ thuộc hay tin tưởng người đàn ông, càng thể đem cuộc đời mình giao cho ai.

      Rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị làm bất ngờ nhận được điện thoại của giáo Lý.

      Kiều, có chuyện rồi! Sáng nay tôi thức dậy Tiểu Lộng biến mất!” Giọng giáo Lý vô cùng sốt ruột.

      Duy Đóa hoảng hốt, “Sao lại có chuyện đó?”

      “Hôm qua ba mẹ tới đây, biết gì với Tiểu Lộng… Khi họ ra về, Tiểu Lộng bắt đầu khóc, tôi hỏi mãi mà con bé chịu . Kết quả sáng nay tôi mở cửa phòng …” Bóng Tiểu Lộng biệt tăm.

      Duy Đóa rơi vào hoảng loạn.

      vội vàng gọi điện thoại về nhà. Vừa có người nhấc máy, lập tức hỏi ngay: “Ba, mẹ, rốt cuộc ba mẹ gì với Tiểu Lộng?”

      “Chưa gì cả, chỉ con sắp lập gia đình, thể dắt theo đứa con riêng.” Người tiếp điện thoại là mẹ.

      Toàn thân Duy Đóa phát lạnh, “Mẹ…”

      “Duy Đóa, con thể nuôi dưỡng Tiểu Lộng nữa! Thân thế của Tiểu Lộng rắc rối, kéo theo nhiều chuyện quá khứ! Nếu mai này giải thích với Tống gia, phá hủy tương lai của con!” Mẹ lạnh lùng .

      Vì muốn những ngày tháng yên tĩnh cho tương lai mà ba mẹ quyết định tống cổ Tiểu Lộng? Cả người Duy Đóa bắt đầu rét run.

      “Mẹ, Tiểu Lộng là người nhà của chúng ta!” Tại sao nhiều năm rồi mà ba mẹ vẫn thể chấp nhận tồn tại của Tiểu Lộng?

      đứa con rơi của phạm nhân cưỡng hiếp cũng xứng làm người nhà chúng ta ư?” Giọng mẹ lạnh tanh.

      Đủ rồi!

      “Duy Đóa, con giới thiệu cả gia đình với Phỉ Nhiên, nhưng lại giấu tồn tại của Tiểu Lộng. Lẽ nào lòng con nghĩ giống ba mẹ, nhiều hơn chuyện chi bằng ít hơn chuyện?” Mẹ đắc ý vì cho rằng vạch trần được .

      ! phải như thế! Vì thân thế của Tiểu Lộng rất nhạy cảm, muốn nhắc với Tống Phỉ Nhiên về quãng quá khứ đau thương mà mình cố gắng vùi lấp!

      Mẹ có thể với Tiểu Lộng tương tự như thế này, con bé khẳng định cũng hiểu nhầm!

      Trái tim của Duy Đóa quặn thắt, thêm gì mà cúp điện thoại, thẳng ra ngoài. nhất định phải tìm Tiểu Lộng! Con bé còn thơ dại, nếu lưu lạc ngoài đường phải làm sao?

      [1]Tên nhân vật trong phim kinh dị Sokado 3D của đạo diễn Tsutomu Hanabusa.

      [2]Đây là các trung tâm mua sắm rất nổi tiếng ở Ôn Châu, Intime (Ngân Thái) Fortune (Tài Phú) Times Square (Quảng trường thời đại – nhưng ở TQ chứ ko fai của New York city)
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 26

      Mỗi buổi sáng tới công ty, Hình Tuế Kiến phải ngang qua cổng siêu thị. Bình thường đoạn đường đó khá kẹt xe nên xe chạy với tốc độ rù rì, chả khác gì bộ. Gã lái xe theo dòng xe cộ dài ngoằng, khi sắp hết nhẫn nại bỗng có bóng áo đỏ nho thu hút chú ý của gã.

      Bóng áo đỏ nho đó đeo ba lô, ngồi trước cổng siêu thị chờ mở cửa.

      Hình Tuế Kiến nhìn đồng hồ, bây giờ gần 9h30′ sáng thứ năm. Giờ này các bạn ắt hẳn phải vào lớp hết rồi chứ? Lòng đầy ngờ vực nên gã nhanh chóng bẻ vô lăng lái chiếc SUV lủi vào bãi đậu xe.

      Gã tới nhà hàng McDonalds gần đó mua hai cái bánh hamburger làm điểm tâm, lúc trở ra thấy bóng dáng nho đâu nữa. Gã suy nghĩ gì mà lập tức chen chân theo đám đông vào siêu thị.

      Gã vói tay tùy tiện lấy vài lon đồ uống, mấy gói trà túi lọc và đồ dùng linh tinh bỏ vào giỏ, mà tầm mắt vẫn luôn dõi theo bóng áo đỏ nho kia.

      bé đó là em của Kiều Duy Đóa, gã nhìn nhầm. Bởi vì gần hai tháng theo dõi Kiều Duy Đóa, gã nấp trong bóng tối có thấy bé này vài lần.

      “Em muốn cái bánh này!” bé chỉ chỉ chiếc bánh, với nhân viên giới thiệu sản phẩm.

      nhân viên gắp mẫu bánh đưa bé. tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm khác xin ly trà sữa và ăn miếng bánh, nhưng vẫn chưa no.

      “Em muốn thêm ạ!” bé ngước lên với nhân viên giới thiệu sản phẩm.

      “Em , được đâu, em ăn ba miếng rồi, chị muốn giữ lại cho khách hàng khác.” nhân viên giới thiệu sản phẩm mỉm cười lắc đầu từ chối.

      Nghe thế, kì kèo thêm mà lùi ra sau, chạy tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm bánh sủi cảo.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày.

      “Cháu làm gì? Tại sao lại đói khát đến mức này?” Lúc ngang qua, gã mở miệng hỏi.

      Bóng áo đỏ nho dừng bước, nhìn dáo dác xung quanh rồi ngước lên hỏi: “Chú chuyện với cháu ạ?”

      vô duyên! Nhìn đồ ăn xung quanh khiến bé thấy đói bụng, được sao?

      “Cháu bỏ nhà trốn hả?” Gã giọng đoán.

      Bóng áo đỏ nho trợn tròn mắt nhìn gã đầy kinh ngạc.

      “Tôi có hai cái hamburger, có thể mời cháu ăn.” Dứt lời, gã xoay gót trước.

      Hình Tuế Kiến vài bước thấy bóng áo đỏ nho đó đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã.

      phải cháu đói bụng à?” Tính tình gã khô khan, chẳng biết cách dỗ dành trẻ con.

      “Cháu đói nhưng chúng ta quen.”

      “Tôi tên Hình Tuế Kiến.” Giới thiệu vậy xem như quen chưa? Hay phải đưa luôn giấy chứng minh nhân dân cho bé?

      “Nếu cháu đói theo tôi.” Gã có thói quen ăn hamburger và uống nước coke, nhưng những thứ này bất lợi cho trẻ em. Vì vậy, bé phải theo gã mới có thể mua sữa cho bé uống.

      “Nếu chú tốt bụng cứ đưa bánh hamburger ra là xong.” Bóng áo đỏ nho tỏ vẻ người lớn.

      Hình Tuế Kiến nheo mắt lại. Cha mẹ nào mà giáo dục đứa trẻ thiếu tin tưởng và cảnh giác người khác đến vậy? phải những đứa bé tuổi này đều rất hồn nhiên, chỉ cần cho viên kẹo là có thể lừa ?

      Gã quyết định phớt lờ bé, thích theo thôi, gã chả việc gì phải làm ơn mắc oán. Sau khi lạnh lùng liếc cái, gã thêm gì mà xoay gót bước .

      Bóng áo đỏ nho nhất thời nóng nảy.



      Trong nhà hàng McDonalds, Kiều Duy Lộng ăn lấy ăn để. Còn Hình Tuế Kiến dựa lưng vào ghế, uống từng hớp nước ngọt.

      “Cháu còn muốn ăn cá Big Mac!” Dạ dày bé như đáy, bàn lủng củng đầy hộp giấy mà vẫn chưa đủ.

      Hình Tuế Kiến rút trong ví tờ tiền màu đỏ, : “Tự cháu mua .” Gã đứng xếp hàng ba lần rồi, nên thực còn kiên nhẫn để xếp hàng lần nữa.

      Bóng áo đỏ nho rút giấy lau tay, vô tư nhận tờ tiền trong tay gã rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

      vài bước rồi quay lại, “Nếu cháu gọi thêm vài thứ, chú phản đối chứ?”

      Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp: “Muốn mua gì mua, thiếu với tôi.” Đứa bé này vừa tinh ranh lại vừa tham lam.

      Tuy nhiên kỳ lạ là, gã bề bộn công việc cần phải tới công ty sớm, nhưng bây giờ sắp giữa trưa mà gã còn lãng phí thời gian ở đây.

      Lát sau, bóng áo đỏ nho hai tay bê chiếc khay lớn chất đầy thức ăn quay về, “Trả lại cho chú, đồng năm mươi xu.” bé đưa tiền thừa cho gã theo phép tắc.

      Quá dã man! Cũng may McDonalds chẳng có món nào giá đồng năm mươi xu, nếu chắc số tiền này cũng toi.

      Bóng áo đỏ nho ngồi đối diện với gã, bắt đầu tiếp tục ăn, nhưng lúc này tốc độ chậm dần.

      “Cháu bỏ nhà trốn bao lâu rồi?” Gã đánh vỡ bầu khí trầm mặc trước.

      Nhìn bộ dạng của bé dường như rất đói.

      ngày đêm rồi ạ.” bé nuốt miếng thịt gà, trả lời giấu diếm.

      Thảo nào bé đói đến vậy.

      “Tối cháu ngủ ở đâu?” Gã hỏi thêm câu nữa.

      “Bây giờ trời lạnh, nhà ga lại có nhiều chỗ trống nên muốn nằm chỗ nào cũng được.” bé đáp nhanh.

      Vậy là bé lang thang đầu đường xó chợ?

      có tiền mà cũng dám giở trò, tôi phục cháu đấy!” Gã lạnh giọng ‘thổi phồng’, “Cháu biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết như thế nào rồi!”

      Khí phách có thể ăn được sao? Hoàn toàn tùy hứng giống hệt chị bé.

      “Ai cháu có tiền?” Kiều Duy Lộng bị khích nên để miếng thịt gà xuống, kéo ba lô qua moi lấy quyển sổ tiết kiệm.

      “Hàng năm chị và chú Lục đều cho cháu tiền mừng tuổi, cháu toàn để dành cho những khi cần thiết.”

      Gã nhướng mày, ngờ quyển sổ tiết kiệm quả nhiên có bốn con số.

      “Giỏi lắm.” Gã móc méo, “Có tiền mà để mình nhịn đói, hay cháu biết dùng máy ATM?” Hay là…

      Khoe xong, bé thu sổ tiết kiệm lại. “Giờ cháu vẫn sống tốt, chưa cần dùng tới.” Có chỗ ăn chỗ ngủ miễn phí, chưa phải lúc để dùng tới ‘quyển sổ cho những lúc cần thiết’ này.

      Gã hoàn toàn đoán trúng, ra là keo kiệt!

      “Bên ngoài rất nguy hiểm, cháu mau về nhà .” Gã nhàng khuyên nhủ.

      Trẻ con bây giờ khiến người ta lo rầu.

      “Nguy hiểm gì? Chẳng lẽ chú là kẻ xấu?” Nghe gã vậy, Kiều Duy Lộng nổi lên cảnh giác cao độ.

      Gã khẽ nhếch môi, “Tuy rằng tôi phải người tốt, nhưng chưa tới mức phải buôn bán trẻ con.”

      “Cháu lớn rồi, ai mua cháu đâu!” Tiểu Lộng thèm nghe những lời gây hoang mang của gã.

      đẹp như chị , bán bé ích gì? Mắc công uổng phí lương thực!

      “Cháu khẳng định bản thân mình vô ích?” Gã hỏi nhàng.

      Tiểu Lộng khịt mũi, nhướng chân mày gật đầu.

      “Vậy đem cháu chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, rồi dắt ra đường làm ăn xin cũng có thể kiếm bộn tiền.” Gã uống hớp nước ngọt, thản nhiên .

      Lông tơ người Tiểu Lộng dựng hết lên.

      “Cháu… cháu làm ăn xin đâu!” bé bác bỏ, giọng điệu yếu dần.

      làm ăn xin?

      “Vậy chứ cháu cho rằng bây giờ mình làm gì?” Chẳng phải chỉ vì mấy cái bánh McDonalds lừa được . Nào ngờ, câu tiếp theo của Kiều Duy Lộng khiến gã khựng lại.

      “Cháu biết chú, chú lén lút theo dõi chị em nhà cháu.” Tiểu Lộng thẳng, “Có lần ở trong siêu thị, cháu nhìn thấy chú. Lúc đó chú còn để râu quai nón.” Hừ, đừng tưởng thay đổi ‘lốt áo’ mà bé nhận ra.

      Đổi ngược lại đến phiên gã cứng đờ, mới bé tí mà tinh mắt đến vậy?

      “Nếu chú muốn theo đuổi chị cháu, trước hết phải nịnh bợ cháu!” bé tinh ranh tự cho mình là đúng, kiêu ngạo .

      Khóe môi gã giật giật rồi rốt cuộc bật cười. lâu rồi gã cười to thế này.

      “Chú đừng vọng tưởng, chị của cháu chỉ muốn hẹn hò với người giàu có, ai cản được chị ấy đâu.” bé gắt giọng.

      Dẫu rằng ông chú trước mặt cạo sạch râu trông cũng khá đẹp trai, nhưng vẫn xứng với chị .

      Nụ cười của Hình Tuế Kiến tắt ngấm, gã nhìn Tiểu Lộng chăm chú.

      “Trừ khi chú giàu hơn mới có cơ hội!” Tiểu Lộng lại lớn tiếng.

      Gia đình giáo dục trẻ con kiểu gì đây? Gã đành phải , thực quá thất bại!

      “Chị cháu sắp bay lên cành làm phượng hoàng, cháu còn phản đối, bất mãn cái gì?” Gã lãnh đạm hỏi.

      Trong ký ức, thuở bé gã cũng thường xuyên bỏ nhà trốn , nên làm quen được nhiều bạn bè. Mỗi lần bỏ đều đồng nghĩa với việc cãi nhau với mẹ. Vậy bây giờ bé cãi nhau với ai?

      Vấn đề này làm Kiều Duy Lộng bặm môi, giọng điệu cau có: “Liên quan gì đến chú?” Tại sao bé phải kể cho gã nghe? Chẳng qua chỉ vài miếng bánh McDonalds, bé đâu cần phải lấy tâm của mình ra đáp trả?

      “Tôi thích con nít ranh thiếu lễ phép.”

      Vì vậy…

      “Tôi bận việc nên trước.” thích , gã cũng chẳng lãng phí thời gian. Công ty thực còn cả khối việc chờ gã về.

      được đoạn, bỗng nhiên gã cảm giác sau lưng có người theo. Gã quay đầu rồi nhíu mày.

      Bóng áo đỏ nho cầm theo túi McDonalds lẽo đẽo theo sau.

      “Cháu theo tôi làm gì?” Chẳng phải bé ăn no rồi sao?

      “Cháu tên Kiều Duy Lộng, cảm ơn chú chiêu đãi!” Rốt cuộc Tiểu Lộng cũng có chút tiến bộ, lễ phép lời cảm ơn.

      Ồ, gã hiểu rồi.

      “Đừng khách sáo.” Gã bấm nút điều khiển tự động mở cửa xe, thêm vài bước nữa. Tuy nhiên, gã phát phía sau vẫn có cái đuôi bám sát.

      Gã kéo cửa xe phía trước, cửa xe phía sau cũng bị mở ra và bóng áo đỏ nho leo lên ngồi an ổn trong xe.

      “Cháu quyết định tin chú là người tốt.” Tiểu Lộng cất giọng trong trẻo.

      Nghĩa là?

      “Chú đúng, bên ngoài rất nguy hiểm. Vì vậy, cháu quyết định tạm thời để chú chứa chấp.” Bé cần bị người ta chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng!
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :