1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 12

      Mùa xuân qua, ngày hè buông nắng, bầu khí tản mát hương vị ẩm ướt.

      Trong nhà hàng sang trọng, ngồi đối diện Duy Đóa là Tư Nguyên với phong thái nho nhã và bạn luôn nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào.

      “Nhà hàng Ex Palm D’or[1] này toàn đãi tiệc buffet món Tây, nhìn sang trọng nhưng chả ngon lành gì, bằng chúng ta ăn lẩu nóng trong nhà hàng hải sản.” bạn ghé vào tai thầm.

      mỉm cười nhưng im lặng. Thực ra, sỡ dĩ chọn nơi này là vì sáng mùa đông nọ, khi đưa Duy Đóa và Thường Hoan làm, Duy Đóa nhiều lần liếc nhìn những bóng đèn nê ông trang trí lễ Noel ở nhà hàng Ex Palm D’or. Giờ lễ Noel kết thúc, nhưng lúc lái xe ngang qua thấy chiếc xe kéo lộc nai vẫn còn đó.

      “Đóa, em ăn ít quá, vịt xông khói chỗ này khá ngon.” đứng dậy vòng, rồi gắp vài miếng thịt vịt để trước mặt Duy Đóa vẫn ngồi tĩnh lặng nãy giờ.

      “Tư Nguyên, chẳng phải nên chăm sóc cho bạn của mình trước hả?” Thường Hoan cố ý hỏi.

      cứng đờ. Qủa bạn ngồi bên cạnh suốt buổi tối nhưng lại bất an, dời mọi lực chú ý đến người Duy Đóa.

      Duy Đóa ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu, dường như đều . Ngược lại, bạn đêm nay muốn ăn gì đều mù mờ.

      “Thôi, em muốn ăn gì cứ để tự em lấy!” Ôn Tâm .

      Bình thường ăn uống sơ xài quen, nên muốn ăn nhiều lắm.

      “Cảm ơn mọi người.” Duy Đóa vô vị nhận lấy, muốn kéo dài đề tài này.

      Ôn Tâm lanh lợi lấy thức ăn, bàn cơm chỉ còn lại ba người.

      “Đối tượng hẹn hò lần này của hơi khác nhé.” Thường Hoan cố ý .

      Trước kia đối tượng hẹn hò của Tư Nguyên phải tri thức hiểu lễ nghĩa cũng là khôn khéo. Còn bây giờ, Ôn Tâm xinh đẹp đáng , hoạt bát như chú thỏ, khiến các khá bất ngờ.

      Tư Nguyên cười , đáp: “Ba tính hướng nội, nên tìm người bạn sôi nổi, như vậy thích hợp hơn.” Thú thực lần đầu gặp Ôn Tâm, cũng hơi bất ngờ.

      Tuy nhiên khi nghe ba giải thích lại im lặng. lòng muốn nỗ lực chữa trị mối quan hệ cha con, có lẽ chẳng phải riêng mình . Các bà chị cứ luôn tới ‘làm phiền’, đấy phải biểu của quan tâm ư?

      Thường Hoan định thêm

      “Tư Nguyên, tới đây mau!” Cách đó xa, Ôn Tâm ra sức vẫy tay gọi , “Ở đây có kem Haagen-Dazs nhưng kem đông cứng, lấy giúp em với.”

      Đáy mắt Thường Hoan vẻ mỉa mai: “Chuyên viên Lục, hình như bạn muốn ăn kem, mau tới phục vụ !”

      Tư Nguyên tránh khỏi xấu hổ, nhưng vẫn đứng dậy.

      vừa tới cánh tay bị ôm chầm, Ôn Tâm đưa thìa múc kem bằng inox vào tay , đôi mắt ngây thơ nhấp nháy: “Em muốn ăn vị trà xanh.”

      Bọn họ rất xứng đôi. Bấy giờ Duy Đóa mới ngước lên dõi ánh mắt trong veo nhìn cặp đôi cách đó xa.

      ôn tồn ra sức múc hai viên kem bỏ vào ly tay bạn . Ôn Tâm nhận ngay mà mỉm cười ngọt ngào, : “ mời em ăn nhé?”

      Tư Nguyên sửng sốt. mời bữa ăn này nhằm mục đích giới thiệu cho bọn Duy Đóa quen biết, chứ có phải mời ăn kem đâu? Sao cảm thấy là lạ, biết bạn lại muốn giở trò gì?[2] Hẹn hò suốt tháng, nhưng tính cách tinh quái của Ôn Tâm thường khiến dở khóc dở cười.

      Thấy đắn đo, Ôn Tâm chịu, giơ cánh tay thân mật ôm vai chỉ vào đầu : “Nghĩ gì lâu vậy? Mau trả lời em, có mời hay ?”

      Chiêu trò này khiến Tư Nguyên cười khổ, “Mời, dĩ nhiên mời em.” thể chỉ mời Duy Đóa và Thường Hoan mà mời .

      “Ối, mời em ăn kem Haagen-Dazs!” Ôn Tâm nhận lấy viên kem từ tay , dùng thìa múc miếng bỏ vào miệng, rồi nhìn nở nụ cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng .

      Suốt tháng hẹn hò, luôn bị tư duy lắc léo của bạn làm rối tinh trước khi kịp hiểu ý.

      Có câu slogan: ‘Nếu ấy, hãy mời ấy thưởng thức Haagen-Dazs.’[3]

      Trước đám đông, lỗ tai Tư Nguyên hơi nóng lên. Mà người ‘gây họa’ vì chơi khăm được mà cất tiếng cười thoải mái.

      Duy Đóa bình thản nhìn cảnh tượng đó. giờ Tư Nguyên cách rất gần, nhưng thoáng giật mình, lại thấy rất xa.

      “Mấy đứa con thích trêu chọc người kiểu này, hình như là tử huyệt của bọn đàn ông.” Thường Hoan mát.

      Xem ra, bọn họ thực phải diễn trò.

      Duy Đóa thu hồi tầm mắt, tiếp tục chăm chú ăn bữa tối trước mặt.

      “Tớ đoán, lát nữa Tư Nguyên đem kem tới cho cậu, nhưng dĩ nhiên phải chờ chút!” Thường Hoan xoa xoa cằm, tỏ vẻ chắc chắn.

      Duy Đóa trầm mặc. thực tế, suốt đêm nay đều trầm mặc.

      “Bây giờ cậu hành động đợi tới lúc nào? Chẳng lẽ chờ ấy kết hôn sinh con rồi cậu mới giật mình tỉnh ngộ, làm kẻ thứ ba?” Thường Hoan tức đến mức thể lay tỉnh .

      Duy Đóa im lặng ăn từng miếng ốc nướng phô mai, hệt như chẳng nghe Thường Hoan lải nhải điều gì.

      “Điện thoại reo nãy giờ, sao cậu nhận?” Thường Hoan bất thình lình hỏi.

      Bấy giờ Duy Đóa mới giật mình, chiếc điện thoại mới mua reo nãy giờ trong túi sách.

      “Tớ chưa quen với tiếng chuông này.” luống cuống tay chân lấy điện thoại, bất an càng đánh bật lời giải thích thừa thãi.

      Thường Hoan từ chối cho ý kiến.

      bắt máy, “Duy Đóa, đánh bowling nhé. Bữa nay đừng từ chối nữa, chỉ thiếu mình thôi!” Tiếng bà chủ oang oang vang lên.

      “Được.” những chỉ có đối phương sửng sốt, mà chính cũng bất ngờ trước lời hứa.

      Duy Đóa bỏ điện thoại xuống, Tư Nguyên bưng hai ly kem đến.

      “Của em.”

      “Của em.”

      Trước mặt Duy Đóa và Thường Hoan, mỗi người ly kem.

      “Ngại quá, tối nay em có hẹn, đành phải trước!” Duy Đóa ngước lên, nở nụ cười .

      Cả ba người còn lại đều bất ngờ.

      “Sao chị sớm vậy? Tiệc buffet phải là ‘đói meo tới, no say về’ mới có lời!” Ôn Tâm nhăn nhăn gương mặt , các chị này vừa đến chưa được nửa tiếng.

      “Vắng mỗi mình tôi thôi, các bạn cứ tiếp tục, tôi trước.” Duy Đóa cười giải thích.

      Con ngươi sâu thẳm của Tư Nguyên tập trung vào . Thường Hoan muốn gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.

      Điện thoại của lại vang lên, “Bạn tôi hối thúc rồi, tôi trước nhé!” Duy Đóa giơ giơ di động.

      chờ bọn họ thêm gì, Duy Đóa cầm giỏ chạy ra ngoài với vẻ vội vàng.

      Ra khỏi cửa, rời khỏi chiếc xe kéo lộc nai chớp tắt ánh đèn, bả vai cứng đờ của mới được thả lỏng.

      [1]Nhà hàng nằm trong khuôn viên khách sạn Wenzhou Ex Palm D’or, là 1 trong 45 khách sạn phổ biến nhất thành phố Ôn Châu, nó được xây dựng vào 2008 với tiêu chuẩn 4 sao.(có cả món tôm he của VN chúng ta nữa)

      [2]Nguyên tác thành/tục ngữ: biết trong hồ lô bán loại thuốc gì

      [3]Câu slogan tiếng đây: If you love her, take her to Haagen-Dars.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 13

      Chỉ cần hứa hẹn với ai điều gì, Duy Đóa đều thực . Thế mà vừa đến nơi hẹn đánh bowling, liền cảm thấy hơi hối hận.

      tưởng tượng câu lạc bộ đánh bowling phải đèn đóm sáng trưng, nhưng nơi này đèn đuốc lại u ám, rườm rà và trang trí lộng lẫy. Đúng, nhìn lầm! Qủa thực có đường băng (lane), con ky (kegel)… nhưng nó đơn giản chỉ là nơi chơi bowling mà còn là quán bar trá hình. Hóa ra, cái gọi là câu lạc bộ bowling biến thành điểm tụ tập bí mật của dân ăn chơi.


      “Duy Đóa, những người đàn ông tới đây phải quan chức cũng là con ông cháu cha, nhớ tận dụng thời cơ đấy!” Bà chủ cười mập mờ, ý định mai mối , chờ mong hãy thông suốt.

      “Đúng vậy, nếu vừa mắt ai kéo lên lầu, bồn tắm đó lớn khiến người ta phải hét toáng! Còn nữa, cạnh bồn tắm có các loại tinh dầu nhập khẩu từ Pháp, chị cứ việc đem về.” Nguyệt Nguyệt cười châm biếm.

      “Ở đây có hầm chứa rượu vang, chai bèo bèo cũng ngốn mấy ngàn. Còn có sâm banh Louis Roederer Cristal Brut[1] đắt giá nhất thế giới nữa.”

      thế hệ 9x hằn học: “Chỗ này đa số đàn ông đều chú ý đến cả giọt nước uống, đợi lát nữa chị biết cái gì gọi là cuộc sống quý tộc.”

      Duy Đóa nhíu mày, vậy bây giờ gián tiếp biến thành ‘ bao’? Sắc mặt Duy Đóa cứng đơ, muốn xoay gót bỏ về. Nhưng…

      “Tại sao thể chứ? Đây cũng là cơ hội.” Có tiếng vang lên từ sâu thẳm đáy lòng.

      “Tháng chín năm nay Tiểu Lộng lên cấp hai, nếu ở đây mày có thể tìm được tên giàu sang, Tiểu Lộng được vào trường cũ của mày.” Giọng nọ từ từ khuyên bảo.

      Bước chân dần chậm lại. Quả thực, cơ hội phải tự động tìm tới mà là do con người sáng tạo. Ngay cả Tư Nguyên cũng có bạn , ắt hẳn cần nỗ lực thêm.

      “Chẳng phải thường muốn lấy người giàu có sao? Nhưng bọn đàn ông lắm tiền ngồi trong xe hơi, làm gì chạy lang thang ngoài đường? Hay định dùng mười năm, hoặc chờ đến khi trời rơi xuống gã lắm tiền cho nhặt?” Bà chủ vội vàng kéo lại.

      Nụ cười của đông cứng, có lẽ nhất định phải bỏ bớt ít cao ngạo mới mong được thu hoạch.

      Khi bà chủ cố kéo về chỗ ngồi cũ,

      “Kiều Duy Đóa!” chàng đẹp trai, hiên ngang và chững chạc, kéo tay mặc đồ đỏ, khi liếc thoáng qua nhận ra .

      quay đầu, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, lâu sau mới hỏi: “ là ai?” Đối với số ‘bạn cũ’, có thói quen sử dụng cách ‘xua đuổi’ này.

      ra em quên mất rồi.” chàng đẹp trai xịu mặt xuống buồn rầu.

      Duy Đóa cố trấn tĩnh, muốn bị người ta nhìn thấu vẻ mất tự nhiên của mình.

      “Em quên cũng sao, tự giới thiệu… là Tống Phỉ Nhiên, chúng ta từng là mối tình đầu của nhau…” Chẳng những chàng giận mà còn ôn tồn và nhẫn nại giới thiệu.

      Khi ta giới thiệu, Duy Đóa vẫn thở đều. Thực ra, trí nhớ của đến nỗi kém đến vậy.

      Vừa nghe ba chữ ‘mối tình đầu’, mặc bộ đồ đỏ bên cạnh vội ôm chặt cánh tay ta, xị mặt xuống nhìn Duy Đóa đăm đăm, nũng nịu : “Chẳng phải muốn đánh bowling sao? Giờ còn chưa vào nữa, game mới bắt đầu rồi!”

      Vậy mà Tống Phỉ Nhiên giả điếc nghe, đôi mắt ta nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Duy Đóa. Dẫu nhiều năm gặp, nhưng Duy Đóa vẫn xinh đẹp rạng rỡ.

      “Bây giờ em làm việc ở đâu? Chúng ta trao đổi danh thiếp nhé, bạn bè cũ cũng nên biết số mà liệc lạc chứ.” Biểu của Tống Phỉ Nhiên rất thân thiện.

      “Tôi có danh thiếp.” Duy Đóa giả vờ tự nhiên đáp.

      Người có mắt đều nhận ra, bây giờ Tống Phỉ Nhiên và cùng tầng lớp. ta mặc toàn hàng hiệu, quần áo đều được thiết kế riêng, thể thành đạt. Nhưng kỳ lạ lỳ, dùng cách tuyệt tình nhất để đơn phương chia tay, sao hôm nay ta có thể dùng ánh mắt vui mừng và nóng bỏng như vậy nhìn ?

      Duy Đóa bỗng dưng cáu kỉnh, vì cuộc hội ngộ này nằm trong kế hoạch của . Đối phương tỏ thái độ lấy ơn báo oán càng làm lệch hướng tưởng tượng của .

      Tống Phỉ Nhiên đưa cho tấm danh thiếp, Duy Đóa thản nhiên lướt qua: Tổng giám đốc công ty bất động sản Nguyên Dã.

      Duy Đóa hơi bất ngờ nhưng quá quan tâm, biểu đạt duy nhất của chỉ có hai chữ ‘chúc mừng’. Cái danh hiệu này quả gập ghềnh, cuối cùng ba ta cũng chấp nhận ta là người nối nghiệp.

      “Bây giờ vẫn còn độc thân.” Tống Phỉ Nhiên chủ động .

      mặc bộ đồ đỏ vô cùng bất an cố kéo ta , nhưng Tống Phỉ Nhiên dùng tay ngăn lại.

      Lúc Tống Phỉ Nhiên định mở miệng xin số điện thoại, Duy Đóa bình thản cáo từ, “Ngại quá, bạn tôi chờ bên kia.” Đây là cách duy nhất nay có thể làm.

      dễ gì nhai lại đống cỏ cũ, dẫu rằng đống cỏ ấy sở hữu mọi cầu của .



      “Đại ca, có phải hai đứa nó cố tình xa lạ trước mặt chúng ta, hay nhiều năm gặp?” Tiểu Béo len lén xoay người, toàn bộ cảnh tượng vừa rồi ta đều dỏng tai nghe hết. Trong cảnh ‘trùng hợp ngẫu nhiên’ của hai người, thâm tâm Tiểu Béo tin vế thứ nhất, nhưng nó thực là vế thứ hai.

      Vẻ mặt gã có chút khó lường, “Đừng vội, hãy chờ xem trò hay.” Gã đưa lưng về phía bọn họ với vẻ thờ ơ.

      [1]Loại sâm banh này rất nổi tiếng, nhưng tác giả viết chung chung cái brandname nhưng ko viết chủng loại. Có chai khoảng vài nghìn đô, nhưng có chai chỉ mấy chục đô.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 14

      Duy Đóa cảm giác ai đó nhìn mình chằm chằm, thấy như có mũi giáo ở sau lưng.

      “Duy Đóa, chị ăn mặc dung dị quá, người đẹp phải vì lụa chứ! Chị chả đầu tư gì vào bản thân, làm sao có được thu hoạch lớn? Nếu chị thiếu tiền, đừng ngại, cứ với bọn em!” Nguyệt Nguyệt mỉm cười nhìn trong chiếc áo sơ mi mộc mạc và mái tóc cột đơn giản. Nguyệt Nguyệt kéo tay Duy Đóa, tỏ vẻ vô cùng thân thiết ‘truyền thụ’ kinh nghiệm.

      chỉ thản nhiên cười . quả thực rất thiếu tiền, nhưng phải thiếu tiền mua sắm quần áo. Số nợ gánh chỉ sợ mở miệng ra hù chết đám ‘thiếu nữ’ biết sầu đời này.

      “Em đấy!” Nguyệt Nguyệt ghé sát vào tai thầm, “Bây giờ bọn em kẹt tiền tìm tới công ty tài chính, bọn em gọi ông chủ ở đó là Hình đại ca. Dù tính tình ta hơi lạnh lùng, nhưng rất đáng tin và giữ chữ tín! Vị hôn thê của ta là Trần lại càng tốt bụng, cả đám bọn em có tiền dư đều gởi vào đó để lãnh tiền lãi mỗi tháng! Nếu ai thiếu tiền cứ tìm Hình đại ca nhờ giúp đỡ, ta cho cái giá hợp lý! Vậy nếu chị cần tiền, em giới thiệu giúp cho.”

      Họ Hình? Chỉ giống nhau cái họ mà làm các dây thần kinh đầu Duy Đóa đều căng thẳng, thậm chí cả dạ dày cũng cuồn cuộn.

      , phải gã chứ? ! phải đâu, chắc chắn là trùng hợp! Họ Hình là dòng họ phổ biến thứ 131 ở Trung Quốc, chẳng việc gì phải lo!

      “Đây chẳng phải cho vay nặng lãi à?” lạnh giọng hỏi.

      Chỉ riêng tiền lời hàng tháng trong ngân hàng của ba mẹ cũng đủ làm còng lưng, bị điên mới vay nặng lãi.

      “Chị đừng khó nghe như vậy, đây là công ty tư vấn đầu tư!” Nguyệt Nguyệt sửa lưng .

      “Tôi cần.” từ chối ngay.

      Đúng là làm ơn mắc oán, Nguyệt Nguyệt tức giận tránh ra.

      Tầm mắt nóng rực kia vẫn nhìn đăm đăm, có phải Tống Phỉ Nhiên ? Duy Đóa quay đầu thấy đối phương nhoẻn miệng cười quyến rũ, thu hồi tầm mắt rồi bỗng dưng thấy hơi bực bội.

      Tại sao có cảm giác như chơi trò mèo vờn chuột? Hơn nữa, ánh mắt đầy tính xâm lược kia thực đến từ Tống Phỉ Nhiên sao? Trực giác mách bảo với phải.

      “Cục trưởng Trần tới!” Bà chủ vội vàng chào đón.

      bất giác nhíu mày, bắt đầu nghĩ cách toàn vẹn ra về. Đêm nay nên tới, nhưng cứ ở mãi trong buổi tiệc buffet sợ mình ngạt thở. càng sợ mình mất kiềm chế mà hỏi Tư Nguyên… vì sao thể ?

      “Ồ, hôm nay Duy Đóa cũng có mặt à!” Thấy , cục trưởng Trần rất kinh ngạc.

      nhếch môi để lộ nụ cười lịch .

      “Cục trưởng Trần, vất vả lắm tôi mới mời được Duy Đóa đấy!” Bà chủ tranh thủ kể công.

      “Tốt, rất tốt! Tới là được rồi, càng đông càng vui!” Cục trưởng Trần liếc vài lần, ánh mắt chứa đầy hứng thú khó hiểu.

      Trước mặt bàng quang thiện hạ, cục trưởng Trần vẫn dè dặt từ lời đến hành động. Suy cho cùng, ông ta vẫn rất coi trọng thân phận. Tuy nhiên…

      này được lắm, rất xinh đẹp!” Ông bạn khoảng bốn mấy năm mươi tuổi bên cạnh cục trưởng Trần, táy máy đưa tay vuốt mặt .

      “Xin ông hãy tôn trọng cho!” Duy Đóa lui về sau, rùng mình.

      Bầu khí bỗng đầy ngượng ngập.

      Ánh mắt người đàn ông bốn năm mấy mươi tối sầm, vô cùng mất vui.

      “Ông Từ, ông vẫn đổi bản tính phong lưu, nhưng đừng làm bé sợ.” Cục trưởng Trần vội đằng hắng tiếng to.

      “Đúng đó, ông Từ, bọn em có thể đùa nhưng chị này vói cao lắm!” thế hệ 9x sớm quen với việc tay chân táy máy, cáo mượn oai hùm của ông Từ và cũng từng bị sỉ nhục bởi Duy Đóa, nên ta mượn cơ hội công hai việc trả thù riêng.

      Ý của ả là ông ta bị khinh thường? Sắc mặt người được gọi là ông Từ càng thêm khó coi.

      Cảnh này đều rơi vào góc của câu lạc bộ, chỉ thấy Hình Tuế Kiến dặn dò to với Tiểu Béo vài câu…



      Suốt quá trình, Duy Đóa luôn bồn chồn bất an. Cục trưởng Trần trông khá tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng tán gẫu với các trẻ vài câu, phần thời gian còn lại chỉ tập trung chơi bóng. Còn ông Từ nhân phẩm quá tệ…

      Ông Từ vừa là doanh nhân vừa là bạn của cục trưởng Trần. Vây quanh ông Từ là ba trẻ được gọi tới bằng điện thoại. Các có’ tên, ông Từ gọi bằng ký hiệu 09, 10 và 11. Nghe , những ký hiệu này đại diện cho số năm ông ta quen biết các .

      Ở sảnh giữa, điện thoại ông Từ reo liên tục, các cuộc gọi chỉ để tán tỉnh đưa tình. Hơn nữa ông Từ chẳng cần kiêng nể, văng tục chửi thề ì xèo, càng nghe càng làm Duy Đóa hoảng sợ.

      Ngạc nhiên hơn là lúc ông Từ nhận được cuộc gọi, vừa nghe đối phương xưng họ tên ông ta hoang mang đứng bật dậy, thay đổi vẻ ầm ĩ vừa rồi. Ông Từ vào toilet nghe điện thoại xong, trở về cứ dán hai mắt vào mặt .

      Ông ta vẫn nhìn , ánh mắt như mưu đồ điều gì đó khiến vô cùng khó chịu. Tiếp theo, ông ta đột nhiên mời chơi bowling.

      “Xin lỗi ông, tôi biết chơi.” Duy Đóa lãnh đạm nhưng lịch từ chối.

      dự định ngồi lát rồi ra về. Giờ này chắc bọn họ đều ngủ? muốn thấy cảnh âu yếm giữa Tư Nguyên và bạn , càng chẳng thích nghe Thường Hoan lải nhải về đề tài tiếc nuối này nọ.

      trầm tư tiếng ‘bùm’ phát ra từ quả bóng bowling lăn cách đó xa.

      Duy Đóa ngước lên, đập vào mắt là bóng lưng cao lớn của người đứng trước đường băng (lane). Tư thế cầm bóng của gã rất chuẩn, vẽ đường cong tuyệt vời giữa gian.

      Đó là gã đàn ông có cặp mông săn chắc, cơ thể cường tráng. Gã mặc chiếc quần Jean màu xanh nhạt, gã ngồi xổm xuống khi phát bóng xong, đôi chân gã mạnh mẽ khiến người ta liếc mắt cũng biết gã có khả năng chơi thể thao rất tốt.

      Bùm, bùm, bùm, banh bowling chạy thẳng phía các con ky (kegel). Trong nháy mắt, toàn bộ mười con ky đều bị đẩy ngã.

      Bỗng dưng Duy Đóa cảm thấy đàn áp, trái tim đập cuồng loạn. Cảm giác này rất quen thuộc, mười ba năm trước tại sân thể dục nhà trường cũng từng có cảnh tỏa sáng như vậy.

      Khi đeo cặp táp qua con hành lang dài, dưới lầu vang lên tiếng ầm ầm, vóc dáng thiếu niên như con Giao Long giật lấy quả bóng rổ trong tay đối thủ, cũng làm hành động tương tự, nhưng gì có thể đẹp bằng đường cong trong tay cậu ta tung ra.

      “Hình đại ca muôn năm!” Trong ý thức mơ hồ, từng dừng bước nghe đám nam sinh trong sân thể dục hô vang.

      Vì từng cảnh ký ức túa ra, khiến hơi thở Duy Đóa bỗng chốc tắc nghẽn. hoàn toàn biết mình cố sức chớp mắt, muốn nhìn bóng lưng cao lớn kia.

      , đâu! Đây chỉ là ảo giác! Nhưng sao chưa từng có ảo giác này? Suốt mười ba năm qua, chưa bao giờ có cảm giác tê cóng thâm nhập từng mạch máu và tủy sống. hoài nghi khó hiểu này càng làm bồn chồn.

      , muốn tìm người chơi bóng hả, em chơi với nhé!” mang ký hiệu 09 chạy tới.

      Khí chất của Duy Đóa lạnh lùng lại đoan trang, vừa nhìn biết khác với đám người bọn họ. mang ký hiệu 09 vẫn còn lương thiện, muốn giải vây giúp . Nhưng…

      Kiều, nể mặt hả?” Ông Từ cười lạnh tanh, thèm nhìn mà hất thẳng tay ký hiệu 09 ra, khăng khăng mời .

      Bầu khí lại bắt đầu đông cứng.

      Bà chủ đẩy , ý bảo đừng ‘thái quá’ mà hãy nhân nhượng chút, nhưng Duy Đóa vẫn đứng im bất động.

      Cuộc đời ghét nhất chính là nhân nhượng. Bởi vì tính trước giờ chỉ thích mềm mỏng, thích cưỡng ép.

      “Ô kìa, các người làm sao vậy?” Cục trưởng Trần đánh xong game, vừa quay lại gặp cảnh này. Sao hôm nay ông Từ lại hẹp hòi đến vậy?

      “Tôi chỉ mời Kiều chơi bóng, nhưng hình như ta rất khinh thường tôi!” Ông Từ gằn giọng.

      “Đâu có, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Làm gì có việc đó!” Bà chủ cười xòa.

      Ông Từ là bạn của cục trưởng Trần, thể gây mích lòng.

      “Duy Đóa, lại chơi bóng , cả đám chúng ta cùng chơi nhé!” Cục trưởng Trần hiền lành gọi .

      Quan hệ giữa ông Từ và ông ta cũng khá tốt, ông ta thực muốn gây huyên náo khó coi.

      muốn nhìn kĩ, nhìn kĩ xem gã đàn ông đứng cách đó xa có phải là tên lưu manh hủy diệt cuộc đời .

      Duy Đóa ổn định hơi thở, cất tiếng chào hỏi cục trưởng Trần rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy từng bước về phía đường băng.

      Gã đàn ông nhễ nhại mồ hôi đánh quả bóng, rồi tùy tiện rút chiếc khăn lông lau mồ hôi cổ. Gã vẫn quay đầu, Duy Đóa từ từ tới gần, cố gắng nhìn mặt gã. Mặt gã đàn ông để đầy râu, làm ngũ quan có vẻ mơ hồ nhưng trong mơ hồ lại toát vẻ quen thuộc. Tuy nhiên giữa cảm giác quen thuộc đó, Duy Đóa lại thấy xa lạ. Bởi vì phong thái gã ngang ngược, lãnh đạm, nghiêm túc như đường gươm sắc bén.

      Duy Đóa lắc đầu, tự nhủ với mình đấy chỉ là ảo giác. Tên ‘lưu manh’ kia rất hư hỏng nhưng quá lạnh lùng. Gã mang dáng dấp của tên côn đồ luôn như cười như , khác với gã đàn ông trước mặt khiến người ta có cảm giác vô cùng áp đảo.

      tạm thời thở phào hơi nhõm. Ấy vậy mà khi mới bình phục tinh thần, bàn tay sờ vào vòng eo .

      hoảng sợ muốn tránh né nhưng quá trễ, bàn tay khác của ông Từ nắm lấy tay , vuốt ve vô cùng mờ ám, “Đừng mắc cỡ, để tôi dạy chơi bóng!” Ông ta vừa vừa cầm trái banh bowling nặng trịch đặt tay . Bàn tay ‘dê xồm’ càng tung hoành, ra vẻ dạy cách đánh cầu.

      Sao bỗng dưng thấy bóng dáng của đám cục trưởng Trần nữa? Tầm mắt Duy Đóa liếc qua xung quanh, phát chẳng biết từ bao giờ cục trưởng Trần và đám Nguyệt Nguyệt khỏi nơi chơi bóng. Duy Đóa cảm thấy ớn lạnh, định phản kháng gã đàn ông bên cạnh ném bóng xong, xoay gót tới giá lấy trái banh mới.

      Ngay lúc gã xoay người, ánh mắt gã chạm vào ánh mắt … Đôi tròng mắt của gã chợt lóe những tia buốt giá quan sát bọn họ. Duy Đóa thẫn thờ nhìn gã, trong thoáng chốc, máu cả người đều đóng băng và cảm giác quen thuộc khủng khiếp phủ kín toàn thân .

      “Là, là, là …” Mặt Duy Đóa tái nhợt, đôi môi run rẩy còn giọt máu, cơn ác mộng như được tái ràng trước mắt.

      đáp lời, nhưng khóe môi khó gần gũi và đầy mờ ám khẽ cong lên. Gã chẳng chẳng rằng, lạnh lùng xoay gót.

      Kiều, tôi dạy ném bóng nhé!” tay ông Từ giở trò eo , tay khác ra vẻ nhàng chỉ dạy.

      đường băng tiếp tục truyền đến những tiếng rầm rầm, gã đàn ông bên cạnh lưu loát chơi bóng, quả bóng chạm vào con ky với cường độ mạnh mẽ.

      Ngực Duy Đóa đập phập phồng bất ổn. Là gã sao? Đúng là gã sao? Suy đoán ấy như con rắn độc xiết lấy cổ khiến thở nổi. Dường như thực là gã! Là Hình Tuế Kiến!

      run rẩy mãnh liệt, bàn tay bé bóp thành nắm, chỉ có thể bấu chặt vào lỗ quả bóng. Nỗi thù hận thâm sâu làm ý nghĩ trong trống rỗng, cố sức đưa quả bóng về phía sau, chuẩn bị đẩy nó về phía trước.

      “Á!” Đằng sau truyền tới tiếng hét thảm thiết.

      Quả bóng bowling rơi xuống đất, lăn ‘bong bong bong’ xa đến mấy mét.

      “Vừa rồi tôi… tôi ném bóng trúng ông hả?” Duy Đóa ngạc nhiên hỏi.

      Bởi vì ông Từ bụm tay chính giữa, kêu gào thảm thiết.

      “Mẹ kiếp, chứ ném trúng cái gì?” Bị mù rồi sao?

      “Tôi, tôi phải cố ý…” Vừa rồi chỉ muốn ném quả banh vào gã đàn ông kế bên.

      “Con đàn bà thối, cố ý!” Ông Từ sụp xuống gầm rống.

      Nghe tiếng tranh cãi và gầm lên giận dữ, vài vị khách xung quanh, cục trưởng Trần và bà chủ đều ào ào chạy tới.

      kiện này làm bầu khí của câu lạc bộ bowling càng nháo nhào.

      Bùm, lại thêm đường bóng làm toàn bộ con ky ngã rạp. Tất cả những tiếng ồn ào vẫn phiền nhiễu được gã đàn ông, quả bóng vẫn thành công làm đổ các con ky.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 15

      Là gã sao? là Hình Tuế Kiến sao?

      Cả trường ồn ào, tiếng rên la đau đớn và tiếng mắng chửi tru tréo của ông Từ càng làm bầu khí thêm hỗn loạn.

      Duy Đóa muốn nhanh chóng nhìn gã đàn ông kia, nếu đúng là gã, , tha cho gã! Mối căm thù cắm rễ vào tim suốt nhiều năm nay, mỗi khi tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng, cũng từng hỏi mình, nếu gặp lại tên lưu manh đó, làm gì?

      Đáp án chỉ có : muốn lột da gã, cắt gân gã, uống máu gã, ăn thịt gã! Chỉ có như thế mới giảm bớt mối thâm thù trong lòng ! Nhưng là gã ư? Vì sao đứng rất gần mà nhận ra? Khoảng thời gian mười ba năm có thể biến người thay đổi hoàn toàn sao? Nếu là gã, tại sao sau khi hủy diệt con người mà lúc gặp lại gã vẫn bình thản đến vậy? Hệt như sớm đem Kiều Duy Đóa quên sạch . Nếu phải gã, tại sao lại có cảm giác quen thuộc đáng sợ như thế? nhất định phải mở lớn hai mắt nhìn kĩ!!!

      Gã đàn ông kế bên đánh xong game cuối cùng, gã dùng khăn lau mồ hôi, ngồi xuống ghế dựa và bắt đầu chậm rãi thay giày.

      Gã sắp ? được ! phải ngăn cản gã, hỏi cho danh tính của gã, hỏi cho có phải gã là người quen ! cố qua nhưng đám đông vây quanh khó chen lấn, đặc biệt…

      “Con mụ này, dám lấy trái banh bowling đánh vào tôi!” Ông Từ tay bụm phía dưới, tay níu chặt , để rời khỏi tầm mắt mình.

      “Tôi tôi cố ý!” Ai bảo ông ta đứng sau lưng táy máy tay chân?

      “Tôi biết mượn cơ hội trả thù, a a a…” Ông Từ giận dữ chỉ trích, mới vài câu bày vẻ đau đớn rên la.

      “Ông Từ, ngài ổn chứ? Ngài bị đánh sao?” Xảy ra chuyện này cũng làm bà chủ choáng váng.

      “Bà mù rồi hả? thấy tôi bị đánh à?” Vẻ mặt đứng tuổi của ông Từ đầy nhăn nhó.

      “Ông Từ, ông sao chứ?” Cục trưởng Trần cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

      “A a a, bắt ả lại, đừng để ả trốn thoát!” Ông Từ chỉ chỉ ngón tay về phía .

      thể chen ra được. Còn gã đàn ông cao lớn kia thay giày xong, chuẩn bị bước ra cửa.

      được !” hét to.

      Sao gã có thể bỏ , làm sao có thể bỏ ?

      muốn trốn hả? Đừng hòng!” Ông Từ còn lôi kéo .

      dùng sức đẩy bọn họ, chạy ra khỏi câu lạc bộ bowling. Bên ngoài trời mưa tầm tã, đứng dưới màn đêm nhìn đường phố vắng vẻ mà bóng gã đàn ông kia bặt tăm. tức giận biết trút vào đâu, trong lòng đầy hoảng hốt.

      Gió thổi qua làm tấm lưng hao gầy của lành lạnh. có cảm giác trò chơi mèo vờn chuột sắp sửa bắt đầu.



      Dưới chỉ đạo của cục trưởng Trần, đoàn người đưa ông Từ đến bệnh viện.

      “Cái gì? Dương vật của ông Từ bị gãy? Khả năng đàn ông bị tổn hại, ngay cả tiểu cũng khó khăn…” Bà chủ sợ tới mức líu lưỡi.

      “Đúng thế! Chúng tôi vừa phẫu thuật cho bệnh nhân xong, vì dương vật của bệnh nhân bị vật nặng đập trúng, các thể hang (corpus cavernosum penis) hoàn toàn bị gãy, xuất tình trạng chảy máu vết thương, số nơi còn bị bầm tím.” Đây là lời của bác sĩ chuyên khoa Tiết Niệu báo với bọn họ.

      Cục trưởng Trần nghe xong lời chẩn đoán của bác sĩ, chân mày ông ta nhíu chặt. Ông ta quay về phía Duy Đóa đứng cứng đơ, : “ Kiều, tôi xin lỗi, thể …”

      Mọi người đều hiểu ý của cục trưởng Trần. Việc tới nước này đều tùy thuộc vào ý ông Từ, nếu giải quyết thỏa đáng ông ta có thể báo công an.

      Sắc mặt Duy Đóa trắng xanh, quả ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến vậy. Ban nãy thực cố ý lấy trái banh bowling đánh vào… ‘chỗ đó’ của ông Từ sao? mờ mịt chẳng có chút ấn tượng, bởi vì, từ khi bắt đầu xuất gã đàn ông giống hệt Hình Tuế Kiến, tâm trí luôn hoảng loạn.



      Thất thểu lê bước về tới nhà quá nửa đêm, lúc vừa mở cửa phòng gần như sụp đổ. ngồi xuống đất trong bàng hoàng, cơ thể mảnh mai khẽ run rẩy. Những sợi tóc bị nước mưa thấm ướt dính chặt má, toàn thân đều mù mịt.

      Kiều, phạm vào tội cố ý gây thương tích… Nếu ông Từ muốn tố cáo, ngồi tù.” Cục trưởng Trần cho kết quả tệ hại nhất.

      Suốt cả đêm, mọi người đều thấy kiêu ngạo tranh chấp với ông Từ.

      “Kiều Duy Đóa, tôi thấy hết mọi thứ! quả cầm trái bowling đánh người, sau khi gây thương thích còn muốn bỏ trốn!” Tệ hơn nữa là thế hệ 9x bảo đảm chắc chắn, còn mình làm chứng cho ông Từ.

      , có thể bị ngồi tù. ôm chặt thân người, dùng tay phải xiết chặt bàn tay trái, để mình tiếp tục phát run.

      tiếng ‘tách’ vang lên, căn phòng đột nhiên rực sáng.

      “Cậu mắc mưa hả?” Thường Hoan thấy vẻ nhếch nhác của nhíu mày lo lắng.

      từ từ đưa mắt nhìn Thường Hoan, phải làm sao bây giờ?

      “Chẳng phải tối nay cậu ‘câu’ kẻ ngốc à? Sao lại biến mình thành công chúa mắc nạn vậy?” Thường Hoan pha trò với .

      trầm mặc.

      “Duy Đóa, hãy tin tớ, cậu có thêm trăm lần giống thế này cũng chẳng ‘câu’ được kẻ lắm tiền nào.” Thường Hoan thở dài, thẳng: “Bởi vì cậu thực ‘giả vờ’ quá gượng ép, lại vứt được các nguyên tắc!” Nếu dân giàu có tìm những môn đăng hộ đối, chắc chắn cũng ra ngoài ăn chơi. Còn Duy Đóa đưa ra cầu quá cao về phẩm chất của người trong tương lai.

      “Thường Hoan, tớ… có chút việc muốn bàn với cậu…” nhếch môi, lựa lời mở miệng.

      Có lẽ ba bốn người, người nảy ý tưởng hay. Nhưng khi vừa nhếch môi, kịp thời ngậm lại. Bởi vì, trong phòng xuất bóng dáng…

      “Em về rồi hả?” Tư Nguyên ôn tồn hỏi.

      Thấy bóng dáng quen thuộc đong đầy lo lắng và nghe giọng trầm ấm kia, khiến nỗi sợ hãi, bất lực suốt đêm của như được xoa dịu, chóp mũi bỗng cay cay. nhiều năm qua, bất kể lúc nào gặp đau khổ nhất, khi nhìn thấy Tư Nguyên trái tim luôn tìm được bình yên.

      “Em… ừ, em về rồi.” Nãy giờ ở trong phòng chờ , vậy cũng nghe hết những lời Thường Hoan ?

      “Được rồi, giờ gặp người, về phòng !” Thường Hoan khách khí đuổi về.

      Tư Nguyên nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, “Em tắm rửa , về trước.” Nhìn quá mệt mỏi làm những lời muốn hỏi đều nuốt xuống, ngoài căn dặn chẳng thêm gì.

      Cửa phòng bị đóng sầm lại.

      Tư Nguyên đứng trước cửa hồi lâu, vừa rồi trông Duy Đóa có gì đó rất bất thường.

      “Tớ cũng có chuyện muốn với cậu.” Đóng cửa xong, sắc mặt Thường Hoan đầy căng thẳng.

      “…” trả lời theo thói quen, “Vậy cậu trước .”

      “Có thể Tư Nguyên đính hôn.”

      Những lời này khiến đầu óc Duy Đóa trống rỗng, “ ấy, ấy hả?” Trái tim co thắt.

      Nhanh đến vậy ư? Bạn tốt sắp đính hôn, phải nên chúc mừng, nhưng tại sao trái tim lại trĩu nặng?

      , ấy chưa , nhưng tớ nghe bạn ấy gia đình hai bên bàn chuyện hôn lễ rồi. Có thể là mùng 1 tháng 5, hoặc vào ngày Quốc khánh.”

      “Qúa… tốt…” Ngoại trừ những từ này, còn gì để .

      “Duy Đóa, lòng cậu khó chịu cứ tâm với tớ. Tớ tin chỉ cần cậu nỗ lực, chắc chắn có đám cưới này.” Giọng Thường Hoan đầy sốt ruột.

      “Tại sao tớ phải nỗ lực?” cúi đầu xuống đất, lẩm bẩm.

      Tại sao phải hỏi Tư Nguyên vì sao thể ? Rất nhiều lần tự hỏi bản thân, lẽ nào thực xứng đáng để , xứng đáng để theo đuổi? Mỗi lần tự vấn, những chữ ‘vì sao’ lay bay rồi hóa thành hư ảo.

      Lúc tĩnh tâm, càng suy nghĩ nhiều hơn để rồi cuối cùng tự với mình, cũng tốt, chẳng cần tình . Huống chi bây giờ bản thân cũng khó mà giữ nổi.

      “Những lời này chắc cậu cũng với ấy rồi?” Giọng Duy Đóa rất nhưng đầy khẳng định.

      Thường Hoan cứng đờ. Bởi vì vấn đề này thực rất sắc bén, hơn nữa vô cùng chính xác.

      “Bọn tớ chỉ là bạn bè, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” tiếp tục giọng .

      Thế nhưng vì sao sau lưng lại lạnh buốt? cảm thấy cả sức chuyện cũng còn, “Tớ về phòng ngủ đây.”

      đứng dậy, lê bước chân nặng nề đến suýt nhấc nổi.

      “Duy Đóa!” Thường Hoan gọi giật lại.

      “Cậu ngủ , trễ lắm rồi.” Vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng vô cùng cứng cỏi.

      việc gì có thể đánh bại được

      Đóng chặt cửa phòng, ngồi yên lặng giường lâu lâu.

      “Duy Đóa, ông Từ , nếu muốn ăn cơm tù nội trong ba ngày phải bồi thường cho ông ta đủ ba triệu, ông ta mới bỏ qua!”

      Ba triệu, đúng là cướp cạn, đâu để tìm ra ba triệu?
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 16

      Mới sáng sớm Duy Đóa nhận được điện thoại của ông chủ.

      “Duy Đóa, tôi… xin lỗi! Tôi nghĩ cũng biết câu lạc bộ của chúng ta vì kinh doanh thất bát, gần đây tài chính gặp chút vấn đề…”

      Giọng điệu ngập ngừng của ông chủ làm cau mày, nghĩ ông chủ lại rảnh rang bàn việc kinh doanh và chuyện tiền bạc với .

      “Có chuyện gì xin ông cứ .” Đừng ấp úng như vậy.

      “À, là như vầy, tiền lương tháng này tôi chuyển vào tài khoản của . Kể từ hôm nay, cần tới câu lạc bộ đánh đàn nữa.” Ông chủ tuôn tràng.

      Vậy bị đuổi việc? giật mình, hồi lâu sau mới nhàn nhạt đáp câu: “Tôi biết rồi.”

      Bấy giờ đổi ngược lại là ông chủ choáng váng, “Vậy thôi hả?” Ông ta bị mắng mỏ xối xả?

      Ông chủ rất muốn nhảy múa, ông ta có thể tranh giành công lao với bà vợ mình. Rốt cuộc ông ta cũng giải quyết xong việc khó khăn nhất!

      như vậy thế nào?” Duy Đóa bình tĩnh hỏi: “Hay ông muốn câu, là ông có nỗi khổ bất đắc dĩ?”

      Bị lật tẩy, ông chủ cười xấu hổ: “Ha ha, Duy Đóa, đánh đàn ở câu lạc bộ của tôi sáu năm rồi, ít nhiều gì tôi cũng có cảm tình với . Tuy nhiên, lần này thực gặp họa lớn đấy… Tôi dám giúp, mà cũng chẳng đủ năng lực để giúp…”

      “Thôi, tôi biết cảm tình của ông chủ ngài rẻ rúng.” cắt ngang lời ông ta, vẻ mặt chút biểu cảm, “Vừa rồi ông mới nhắc, tôi làm việc chỗ ông suốt sáu năm, vì vậy tiền lương tháng này phải bao gồm cả sáu tháng tiền đền bù thất nghiệp, tất cả gởi vào thẻ nhà băng cho tôi.” xong, đợi đối phương trả lời, cúp luôn điện thoại.

      trơ ra như gỗ đá chứ chẳng còn thứ cảm giác nào. Bởi vì, tai bay vạ gió đều từ trời rơi xuống, tất cả đều là tượng tự nhiên. Năm đó lúc gia đình phá sản, ngay cả bà con thân thích cũng sợ rắc rối, sợ nhờ vả… và luôn tìm cách trốn tránh người nhà .

      Buổi tối sau khi tan tầm, Duy Đóa cố tình đến bệnh viện.

      Trong căn phòng VIP rộng rãi và thoải mái, ông Từ được các mang ký hiệu số 09, 10, 11, chăm sóc ân cần. Người bóp chân, người gọt hoa quả, người kể chuyện cười. Ba thay nhau hầu hạ ông ta vô cùng sảng khoái.

      “Ông Từ, ông còn đau ?” hỏi bình tĩnh.

      “Phụt.” miếng vỏ nho bay chính xác tới chân .

      Kiều, còn dám tới đây, chuẩn bị đủ tiền chưa?” Ông Từ hất cuốn truyện cười trong tay mang ký hiệu 09 ra, hằn học hỏi.

      Ông ta nghiến răng khi gọi chữ ‘ Kiều’.

      Sắc mặt Duy Đóa vẫn điềm nhiên, “Chắc ông cũng biết, điều đó thể nào.” Nếu có nhiều tiền, chẳng cần phải làm khắp nơi.

      thể nào á? thể nào à? với tôi là thể nào hả?” Ông Từ nheo trán như nghe được câu chuyện cười. “ Kiều, vậy bây giờ đứng trước mặt tôi, định xin tôi hay với tôi rằng chọn ngồi tù?”

      Khóe môi khẽ nhếch, “Tôi thể chọn cách ngồi tù.” Và cũng chẳng cầu xin ông ta.

      Nếu ngồi tù, ba mẹ phải làm sao? Còn Tiểu Lộng phải chờ nuôi dưỡng. suy nghĩ suốt đêm, và quyết định ‘núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt’.

      “Ồ, bồi thường tiền hòa giải lại chẳng muốn vào tù, chắc Kiều đây muốn dùng vẻ xinh đẹp của mình để lách luật hả?” Ông Từ cười nhạo báng.

      Hai mang ký hiệu 10 và 11 đều che miệng cười, chỉ có số 09 nhìn đồng tình.

      “Nếu tôi có thể lách luật, tôi cần đứng đây.” vẫn bị chọc giận, biểu cảm mặt vẫn bình thản.

      Trải qua đêm lắng đọng, biết phải ứng phó ra sao.

      “Nhưng ông Từ à, để tôi nhắc ông nhé, ông ra cái giá ba triệu tiền bồi thường cắt cổ này, hành vi của ông phạm vào tội lừa bịp tống tiền.” Duy Đóa nghiêm túc .

      “Lừa bịp tống tiền?” Giọng ông Từ bỗng ngân cao, “ ra đường hỏi thử tên nào cho tôi xem, dùng ba triệu để mua ‘của quý’ của ta, coi ta có bán !”

      “Tôi biết ba triệu có lẽ chẳng ai bán ‘của quý’ như ông , nhưng ba triệu này phải là tiền mua bán giao dịch mà là tiền bồi thường. Cái giá đó rất vô lý!” tới những từ nhạy cảm khiến người ta xấu hổ mà mặt vẫn điềm nhiên, hơi thở vẫn bình thường, giọng điệu vẫn đều đều.

      “Mẹ nó, cái giá này rất vô lý hả? Có con đàn bà nào lẽo lự như ? Đánh người ta thương tích, mà còn dám hùng hồn chỉ trích người bị hại là kẻ lừa bịp tống tiền!” Ông Từ càng lớn tiếng mẳng mỏ.

      “Tôi muốn cãi nhau với ông, tôi rất có thành ý đến giải quyết vấn đề!” lỡ gây ra họa phải gánh, nhưng bất cứ kẻ nào muốn hiếp đáp cũng chẳng phải chuyện dễ.

      tới giải quyết vấn đề gì? Tôi thấy ràng ám chỉ tôi giả vờ bị thương!” Ông Từ ương ngạnh .

      “Ông Từ, đúng thế sao?” hỏi vặn lại.

      Trong nháy mắt, ông Từ bị hỏi nghẹn họng. Xem ra, này lợi hại hơn tưởng tượng của ông ta!

      “Dĩ nhiên tôi phải giả bộ, muốn tự mình xác minh ?” Ông Từ xốc chăn, nghênh ngang nằm ngửa, ra vẻ muốn làm gì làm.

      Duy Đóa thầm bóp chặt nắm tay.

      “Ông Từ, hôm qua ông mới làm phẫu thuật xong, xin đừng quá khích, có hại cho sức khỏe.” mang ký hiệu số 11 tới, cất tiếng khuyên nhủ nũng nịu.

      “Ối trời ơi, nhắc tôi mới nhớ, ‘phía dưới’ của tôi đau quá, đau sắp chết được!” Ông Từ ôm số 11, hét to gọi than đau.

      chỉ nhìn lạnh lẽo.

      “Nếu muốn bồi thường, cứ ở nhà chờ tôi báo công an đến bắt, tôi khẳng định kiện tới cùng!” Ông Từ thả số 11 ra, thay đổi vẻ mặt còn lẹ hơn diễn kịch, chỉ thẳng vào mặt uy hiếp.

      Tại trường có nhiều người làm chứng, tay ông ta còn có giấy của bác sĩ, ông ta sợ gì ai?

      Ánh mắt Duy Đóa vẫn lạnh tanh như cũ, “Ba trăm ngàn.”

      Gì cơ? Ông Từ phản ứng kịp, hoàn toàn sửng sốt.

      “Tôi có thể bồi thường nhiều nhất cũng chỉ ba trăm ngàn.” kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh.

      Bất kể ‘của quý’ của ông ta bị hỏng , hay chỉ tạm thời ‘ngừng hoạt động’, cũng muốn ngồi tù và ba trăm ngàn là giới hạn cuối cùng.

      còn dám cò kè mặc cả? Làm gãy ‘khả năng đàn ông’ của tôi rồi mà còn đem ra ngã giá? cảm thấy ‘của quý’ của tôi chỉ đáng giá ba trăm ngàn thôi sao?” Ông Từ trợn mắt vì bị đả kích quá lớn.

      “Ông nghĩ vậy tôi đành chịu.” cách khác, cũng có thể giải thích như thế.

      “Mẹ kiếp, năm tôi kiếm được bao nhiêu cái ba trăm ngàn, con mẹ có biết hay ?” Ông Từ to tiếng văng tục.

      “Tôi biết và cũng muốn biết.” So với ông Từ, bình tĩnh hơn nhiều, “Trong vòng ba ngày tôi mang đủ ba trăm ngàn tới, hy vọng lúc đó chúng ta có thể vui vẻ hòa giải.” xong những điều nên , xoay gót dời bước.

      Cánh cửa phòng vừa mới khép lại, bên trong vẳng tiếng văng tục ầm ĩ.

      Duy Đóa bị ảnh hưởng gì, tiếp tục bước . Mặc kệ thường ngày ông Từ kiếm được bao nhiêu tiền, mặc kệ ông ta giàu có ra sao, đó là việc của ông ta. Ngoài ba trăm ngàn, cắc cũng đưa thêm!

      “Chị Kiều.” Đằng sau có người gọi .

      Duy Đóa dừng bước.

      mang ký hiệu 09 đuổi theo, “Tôi lén chạy ra đây là muốn nhắc chị, phải cẩn thận ông Từ đấy. Dường như ông ta giỡn đâu.”

      Tại sao vậy? Duy Đóa nhìn ta.

      “Hồi nãy ở trong phòng…” số 09 nhìn xung quang rồi ghé sát vào thầm: “Tôi cố tình thử ông ta, giả vờ sờ… ‘chỗ đó’ của ông ta… Ông Từ cảnh giác ghê lắm, trước mặt bọn tôi mà cũng giả bộ than đau, cho đụng vào!”

      Duy Đóa nhăn mày, sớm đoán được cố ý của ông Từ.

      “Chị Kiều, tôi khẳng định ông Từ phải đơn giản lừa bịp tống tiền chị ba triệu đâu. Dù sao ông ta cũng là tổng giám đốc của công ty, tiền bạc dư giả! Vậy chị làm gì mà khiến ông Từ ghi thù muốn cố tình chìm chết chị?” số 09 tò mò hỏi.

      Thú thực, cũng rất hiếu kỳ vấn đề này.

      Ra khỏi bệnh viện, nhìn lên bầu trời kéo mây đen nghìn nghịt, dường như sắp có cơn bão lớn đổ tới.

      đứng trước cổng bệnh viện ngơ ngẩn hồi lâu. Thực ra, dù vét hết số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của cũng chưa đủ ba mươi ngàn, chứ đừng tới ba trăm ngàn.

      nên mượn ai đây? lấy điện thoại ra lần dò vài địa chỉ.

      Cha, mẹ, em trai? Ba người này được lượt bỏ.

      Ông chủ cửa hàng thời trang? Người này làm sao có thể ứng trước bốn năm tiền lương cho ?

      Thường Hoan? Thường Hoan nổi tiếng ‘rỗng túi’.

      Tư Nguyên…

      Thói quen ỷ lại người là việc đáng sợ nhất đời.

      Trái tim co thắt, ngón tay khẽ dừng lại… lắc lắc đầu, bắt buộc mình phải gạt bỏ tên này. Cuối cùng, tầm mắt dừng ở cái tên ‘Nguyệt Nguyệt’.



      vô duyên với phụ nữ. Bởi vì các có rướn cao cằm cũng nhìn tới mặt gã, làm sao nảy sinh hứng thú với gã?

      “Hình, Hình đại ca hả?” sinh viên làm thêm vừa thấy gã lắp bắp sợ hãi.

      “Pha giúp tôi ly café.” Gã phớt lờ việc hỏi câu phủ định mà phải câu xác định, gã trầm giọng căn dặn xong xoải bước thẳng về văn phòng.

      chú ý thấy sinh viên làm thêm kinh ngạc đến hóa dại.

      ra ông chủ trông cũng khá…” Vượt ngoài tưởng tượng.

      Trong văn phòng có người tới sớm hơn gã.

      Trần Ôn Ngọc dọn dẹp sạch xong, sửa soạn lại đống hồ sơ cho gã: “A Kiến, sáng nay em hẹn giúp tổng giám đốc Trương bên công ty bất động sản XX để bàn chuyện hợp tác và gặp giám đốc Giang bên công ty thiết bị điện tử XX thương thảo việc cho vay. Buổi chiều…” Mới tới nửa, lúc lơ đãng ngước lên, Trần Ôn Ngọc trợn tròn hai mắt và ngây ra như phỗng.

      “A Kiến, …” A Kiến cạo sạch hàm râu quai nón rậm đen, để lộ bộ mặt vô cùng cương nghị đầy hơi thở nam tính, khiến Ôn Ngọc suýt nữa ngừng thở.

      “Tôi rồi, tôi đụng vào ngành bất động sản, tại sao tổng giám đốc Trương lại đến?” Gã tự nhiên ngồi vào vị trí của mình.

      “Nhưng giờ nhà đất, bất động sản phất rất hưng thịnh…” Bình thường bàn đến công việc, miệng lưỡi của Ôn Ngọc rất lưu loát nhưng hôm nay lại ngập ngừng.

      Rốt cuộc gã… gã xảy ra việc gì? Ba năm qua, đây là lần đầu tiên gã cạo râu! Trái tim Ôn Ngọc đập thình thịch.

      “Có hưng thịnh tôi cũng đụng vào ngành bất động sản.” Ấn đường của gã nhăn lại, “Em hãy từ chối tổng giám đốc Trương giúp tôi.” Dứt lời, gã lại dặn tiếp: “À, tạm ngừng các lịch trình sáng nay , tôi có hẹn vị khách vào lúc mười giờ.”

      bàn chuyện kinh doanh lớn hả?” Ôn Ngọc cố sức bình tĩnh, hỏi theo trực giác.

      “Ừ, là vị khách quan trọng.” Gã đáp bâng quơ.

      Ba trăm ngàn là vụ mua bán lớn ư? , nhưng sắp tìm tới cửa kia quả vị khách rất quan trọng.

      Gã bỗng dưng mím chặt khóe môi.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :