1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 7

      Bên ngoài trời đổ mưa tầm tã, khi chạy tới mưa vẫn rơi như trút nước.

      giáo Lý, Tiểu Lộng sao rồi?” bất chấp cả người ướt đẫm, nôn nóng hỏi.

      “Hạ sốt rồi, bây giờ Lục ở chung với con bé.” giáo Lý cười.

      gõ cửa.

      “Cửa khóa.”

      đẩy cửa vào, bên trong yên ắng.

      Dưới ngọn đèn vàng, Tư Nguyên ngồi đầu giường đọc sách. Tiểu Lộng nằm bên cạnh chìm vào giấc ngủ.

      Nhìn cảnh tượng này khiến trái tim Duy Đóa thấy ấm áp. Cả thế gian này chỉ mỗi mình Tư Nguyên mới mang tới cho cái cảm giác nồng ấm.

      “Ngày mai con bé phải học, nên dỗ nó ngủ trước.” Tư Nguyên thả sách, ôn tồn giải thích với .

      đo nhiệt kế cho nó rồi, khoảng 37.5 độ thôi. Tối nay chắc có vấn đề gì.” Tư Nguyên trấn an .

      “Cảm ơn .” thốt nên lời cảm động.

      Mỗi lần gia đình gặp chuyện rủi ro, đều có lo lắng. Ân tình này, cả đời trả hết.

      “Bạn bè mà, em khách sáo chi vậy.” Tư Nguyên thích kể công. Tuy nhiên…

      “Cả tháng rồi con bé chưa được gặp em, nó rất nhớ em. Em muốn kêu nó dậy ?” Ngón tay Tư Nguyên chỉ vào bé, cất tiếng hỏi.

      Duy Đóa lắc đầu: “Tối nay em ở lại đây, sáng mai thức dậy con bé gặp em.” ngồi xuống mép giường, ngón tay thon thả mơn trớn khuôn mặt nho đầy khí khái của bé.

      Lúc này vẻ mặt nhu hòa, dịu dàng, hiếm khi Tư Nguyên được nhìn thấy.

      “Vậy cũng tốt, ngày mai Tiểu Lộng mở mắt là được gặp em. Chắc con bé mừng điên luôn.” Tư Nguyên đứng dậy, để chỗ ngồi gần bé cho .

      Duy Đóa ngồi vào chỗ của , giữ chặt tay Tiểu Lộng.

      Tư Nguyên vào toilet cầm cái khăn lông ra đưa : “Em rửa mặt , thay quần áo trước để tránh bị cảm lạnh.”

      “Em sao.” từ chối.

      Cứ ngồi đây, chỗ lưu lại dư của , ấm áp đến mức chẳng thiết đứng dậy. Nơi có , luôn có cảm giác êm đềm, cần phải xù lông phòng vệ.

      “Nếu em bị cảm lây cho Tiểu Lộng.”

      câu của Tư Nguyên khiến cam lòng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

      Hai chị em đều ngoan cố như nhau. Tư Nguyên lắc đầu, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc sách.

      Lát sau, từ phòng tắm ra. Bấy giờ tẩy sạch lớp trang điểm, để lộ gương mặt thanh tú, mái tóc xõa dài trước ngực, toát vẻ quyến rũ đàn bà và ngây thơ của thiếu nữ.

      Tư Nguyên ngước lên, ánh mắt thể rời khỏi .

      “Sao nhìn em chằm chằm vậy?” Duy Đóa xấu hổ hỏi.

      Ánh mắt đó của khiến trái tim bắt đầu đập loạn, như mặt nước hồ phẳng lặng bỗng nhiên nổi sóng. Bây giờ nhìn bằng ánh mắt của những người bạn, hay của người đàn ông? Thường Hoan rất đúng, khoảng cách giữa và Tư Nguyên chỉ bằng manh giấy mỏng, chẳng qua ai muốn đâm thủng.

      Nghe hỏi mới hoàn hồn, cười cười : “ nhìn xem em với Tiểu Lộng có giống nhau ?”

      thế làm Duy Đóa trở nên khẩn trương: “Vậy thấy em và Tiểu Lộng có giống ?” Hóa ra đây là lí do khiến nhìn chăm chú. Trái tim Duy Đóa khôi phục bình thường, nhưng cũng vì câu đó mà tinh thần hoảng hốt.

      Tư Nguyên vừa cẩn thận nhìn , vừa liếc qua bé Tiểu Lộng nằm ngủ vài lần. “Thành …” lắc đầu, “Hai đứa em chẳng giống tí nào.”

      Đáp án của làm Duy Đóa hơi cứng đờ.

      ngẫm nghĩ: “Hồi tối Tiểu Lộng hỏi vài vấn đề khiến nghẹn họng.”

      “Vấn đề gì?”

      “Ví dụ, các bạn học đều con bé nhìn khác em, hỏi thấy sao?” Mới bây lớn mà biết thử lòng, bé suýt chút làm hết đỡ nổi.

      “Bác trai và bác rất đẹp, gương mặt em giống mẹ, Duy Phong trông thư sinh, cả nhà em đều cao ráo, phong độ nhưng tao nhã. Tuy nhiên, Tiểu Lộng có đôi mắt to chân mày rậm, vóc dáng khí khái, khác với vẻ thanh lịch của hai chị em em, vì vậy con bé mới suy nghĩ.” Tư Nguyên thở dài.

      Duy Đóa và Duy Phong đều có diện mạo rất đẹp. Nếu đem ra so sánh, dáng vẻ của Tiểu Lộng khá bình thường, nếu muốn là kém xa.

      “Chị em nhìn khác nhau cũng đâu có gì kì lạ?” Cả người Duy Đóa đều căng cứng.

      “Đấy chưa phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là phía ba mẹ em, ngay cả lễ tết cũng cho con bé về nhà, đây là hành vi của bậc làm cha mẹ sao? Họ thể ghét bỏ Tiểu Lộng ràng, rất khó trách Tiểu Lộng nghi ngờ.” Chuyện gia đình , thậm chí cả cũng cảm thấy phức tạp, phiền lòng.

      Duy Đóa khẽ vuốt ve mái tóc ngắn của Tiểu Lộng. Chính vì ba mẹ bài xích Tiểu Lộng, nên đành gởi bé tới nhà giáo.

      “Chúng ta chuyện nhé.” Tư Nguyên nhìn , dáng dấp Duy Đóa rất thon thả, hề giống người từng sinh con.

      Quen biết nhau nhiều năm nên hai người rất hiểu ý. Chỉ cần liếc mắt, biết có chuyện muốn .

      Ra khỏi cửa phòng, cẩn thận nhìn lại bên trong để xác định Tiểu Lộng và giáo Lý ngủ say.

      “Dường như Tiểu Lộng nghi ngờ…” hạ giọng.

      “Nghi ngờ gì?” khó hiểu trước lối chuyện của .

      Tư Nguyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi chọn cách thẳng: “Đóa, tối nay và Tiểu Lộng tâm rất nhiều, phát con bé trưởng thành rồi. Bây giờ khả năng nhận biết của trẻ con còn cao hơn tưởng tượng của chúng ta. Cho nên rất nhiều thứ khiến con bé ôm thái độ nghi ngờ và suy đoán lung tung, vậy tại sao em dứt khoát cho nó biết thân thế của mình?”

      Duy Đóa có vẻ hiểu, mở to hai mắt.

      thực tế, con bé hỏi quen em lâu như vậy, từng gặp cha ruột của nó chưa? Có phải nó nhìn giống bố?” Tư Nguyên cười khổ.

      bé này công lực chuyện rào trước đón sau ngày càng mạnh.

      Hô hấp của Duy Đóa nghẹn cứng.

      Bọn họ đều hiểu, ‘cha ruột’ trong miệng Tiểu Lộng dĩ nhiên phải chỉ người cha đứng trong cuốn sổ hộ khẩu kia.

      “Bây giờ còn đáng trống lãng cho qua, nhưng nếu con bé lớn thêm chút nữa, biết phải làm sao.”

      “Mặc kệ em cố sức che giấu điều gì, chỉ muốn nhắc nhở em, Tiểu Lộng mỗi ngày lớn, phải thứ gì con bé cũng ngu ngơ, cái gì cũng như con nít. Con bé có tư duy, có ý nghĩ riêng của mình, thậm chí có lẽ con bé còn mẫn cảm hơn cả với chúng ta. Vài năm nữa con bé dậy rồi, với nó, vậy có tốt chăng? Biết đâu còn gây cho con bé hiểu lầm rằng em cũng ghét bỏ nó?” Chỉ cần Duy Đóa vắng vài ngày là Tiểu Lộng cố tình gây xôn xao, thu hút chú ý để tới gặp con bé.Chẳng lẽ đây là cách dấu giếm tốt?

      Hô hấp của Duy Đóa cứng lại.

      khuyên em nên suy nghĩ kĩ, hãy kể với Tiểu Lộng về thân thế của nó, đừng để nó phải suy diễn lung tung.” Bằng cách này, có lẽ tương lai đứa trẻ phát triển thuận lợi hơn.

      cảm thấy suy đoán lung tung với tàn bạo, cái nào có lực sát thương hơn?” Giọng Duy Đóa khẽ ngân cao, bởi vì hơi kích động.

      đời này người biết thân thế của Tiểu Lộng rất ít, Tư Nguyên là trong số đó. cho rằng thông cảm, nào ngờ ủng hộ.

      “Tại sao em biết ba mẹ em ghét có thêm người mà em vẫn muốn đưa nó về sống chung, để nó mang danh nghĩa em mình?” vô cùng đau lòng, nghĩ thông cảm.

      kích động làm xù lông phòng vệ, còn Tư Nguyên hoàn toàn trầm mặc.

      bảo em hãy cho Tiểu Lộng biết thân thế của nó, em phải làm sao đây?” cho biết , phải mở miệng bằng cách nào?

      “Chẳng lẽ em , nó được sinh ra từ kết quả của tình mà từ vết nhơ?” kêu phải làm sao, làm sao?

      “Tiểu Lộng rất quan trọng với em, xin đừng làm tổn thương nó cũng đừng làm tổn thương em!” Khi những lời này, đáy mắt Duy Đóa ứa lệ.

      luôn phớt lờ mọi việc, nhưng chuyện Tiểu Lộng là thể. Tiểu Lộng do tay nuôi nấng, là trách nhiệm bờ vai . Nếu có chuyện gì gây tổn thương Tiểu Lộng, khó lòng tha thứ cho mình.

      Bầu khí chìm vào nặng nề.

      Tư Nguyên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của . Lát sau giang tay ra, lời nào kéo vào lòng, cho vòng tay.

      Duy Đóa cứng đờ, dường như chống lại ấm áp của lúc này.

      xin lỗi, sai rồi.” Tư Nguyên ôm lấy cơ thể cứng đơ của , chủ động cất tiếng xin lỗi. “ chỉ đứng ở lập trường lý trí mà bỏ sót cảm nhận của em và Tiểu Lộng, xin lỗi.”

      câu khiến toàn thân Duy Đóa hóa mềm mại.

      “Tư Nguyên, mối quan hệ này rất chằng chịt, đừng cho Tiểu Lộng biết, được ?” cầu xin.

      “Được.” gật đầu.

      tàn khốc càng giúp con người trưởng thành, đây là ý của . Tuy nhiên, nếu phản đối, tôn trọng lựa chọn của .

      nhiều năm rồi, cảm ơn !” giơ tay ôm lấy .

      Cảm ơn , mỗi khi cuộc sống của gặp bất lực xuất .

      khẽ đẩy ra, mỉm cười: “Em khách sáo làm gì, chúng ta là bạn bè.” Khi ngước nhìn , có tình cảm da diết được chôn sâu dưới đáy mắt.



      Dưới lầu vang lên tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc SUV.

      Chiếc xe mất hút dưới màn mưa tầm tã. Giống như khi đến, lúc vẫn hoàn toàn im lặng.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 8

      Hình Tuế Kiến về tới nhà gần mười giờ.

      Gã nện những bước chân vững chãi, vóc dáng gã cao lớn như người khổng lồ. Gã có đôi chân dài khỏe khắn, săn chắc đầy sức mạnh và vô cùng nhanh nhẹn. Nếu lỡ ai bị gã đá trúng, chắc chắn nằm bẹp hoặc đứng dậy nổi, thậm chí có thể hộc máu.

      Ngoài ra, khả năng đấu vật của gã rất cao, kỹ thuật dùng vũ khí siêu đẳng. Sở dĩ thuở thiếu thời gã có thể khiến đám đầu gấu trang lứa hoặc lớn tuổi hơn tình nguyện gọi mình bằng tiếng ‘đại ca’, cũng đủ thấy năng lực của gã. Tuy nhiên, bây giờ gã còn biểu lộ nữa.

      Gã mở cửa nhà, nhà của gã chỉ hai gam màu trắng – đen lạnh lẽo.

      Sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen, tường vôi màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, dụng cụ nhà bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.

      Gã thích màu đen, vì nó đơn giản, an toàn và sâu lắng. Tuy nhiên khi trang trí, gã lại chọn tông trắng; màu trắng nhìn có vẻ bình thường, buồn tẻ nhưng rực rỡ và lạnh lẽo.

      Màu đen là mực, màu trắng là giấy. phím đàn dương cầm có cả màu đen lẫn trắng, chỉ cần phối hợp nhuần nhuyễn dạo ra khúc nhạc tuyệt vời.

      Trong mắt gã bỗng xuất màu sắc khác, đó là màu hồng ấm áp và mùi rượu đậm đà xông vào mũi gã.

      về rồi hả? Bàn công việc có mệt ? Em nấu đồ ăn khuya, rửa tay rồi dùng.” giọng dịu dàng cất lên, tiếp đó là gương mặt tươi cười, mềm mại đầy nữ tính chào đón gã.

      cầm cặp táp của gã trước, sau đó mang đôi dép màu hồng của mình và lấy đôi dép lê màu đen cho gã. Hành động của rất thành thục, như thể từng lặp lặp lại trăm nghìn lần.

      Còn gã cũng quen thói đưa cặp táp cho , xỏ chân vào đôi dép lê. Gã liếc mắt thoáng qua, sofa màu trắng có thứ gì đó màu hồng đến lóa mắt.

      Ôn Ngọc nhìn theo ánh mắt gã, hai má bỗng đỏ bừng: “Nhà lạnh lẽo quá, em cảm thấy có chút gì ấm áp đỡ hơn.”

      Hình Tuế Kiến quay đầu lại liếc thoáng qua . Ngôi nhà lạnh lẽo ư? Hay thầm toan tính xâm nhập vào cuộc sống của gã từng ly từng tí?

      “Tôi thích màu hồng.” Xưa giờ gã người đàn bà mà thay đổi nguyên tắc.

      Ôn Ngọc ngây ra rồi cứng đờ, “Nếu thích lát nữa em về lập tức mang .” Ấy vậy mà vẫn giữ nụ cười dịu dàng môi.

      “Ừm.” Gã rất kiệm lời.

      Ôn Ngọc biết cách đối nhân xử thế, tính tình hoàn hảo, dịu dàng xinh đẹp, am hiểu ý người. Đối với người phụ nữ như vậy, nếu gã ăn cộc cằn trong lòng cảm thấy quá đáng.

      đói bụng chưa? Em nấu món tim heo mà thích nhất đấy, còn nóng ăn mới ngon.” Ôn Ngọc bưng thố thức ăn từ nhà bếp ra.

      Gã là tên ‘động vật ăn thịt’, thiếu thịt mất ngon. Và tài nghệ nấu nướng của Ôn Ngọc luôn thỏa mãn dạ dày của gã.

      Hương rượu đậm đà bay vào mũi, bình thường gã nhanh chóng ‘động tay’. Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu vì sao gã bực bội.

      Gã thích rượu, nhưng cũng oán hận nó. Từ ngày ra tù đến giờ, gã vẫn luôn kiêng rượu. Chỉ có rượu của Ôn Ngọc nấu mới làm gã giải cơn khát. Vậy mà hôm nay gã thực có cảm giác thèm ăn.

      “Bữa nay bàn chuyện làm ăn có thành công ?” Ôn Ngọc tìm manh mối, ôn tồn hỏi.

      Gã trầm mặc. Nhớ tới cuộc chạm trán bất ngờ ai đó đêm nay, khiến tâm trạng gã rơi vào lạnh giá.

      Ôn Thành bé, phải gã chưa từng nghĩ ngày gặp lại Kiều Duy Đóa. Nhưng sau lần chạm trán vừa rồi, tâm tình gã thăng trầm như mong đợi. Dù vẫn điềm nhiên nhưng suốt dọc đường về nhà, trái tim gã vẫn nổi lên ngọn sóng to gió lớn.

      “Đừng lo, chúng ta còn kinh doanh nhiều thứ, thiếu vụ này cũng sao.” Ôn Ngọc an ủi.

      Hai năm nay, công ty bảo đảm[1] của gã phát triển rực rỡ. Ở Ôn Thành gã có mối ban giao với cả hai thế lực đen – trắng, vì vậy kinh doanh rất nhộn nhịp. Tuy nhiên trong suốt quá trình phát triển nghiệp của gã, thể thiếu công lao và tách rời khỏi đám người Ôn Ngọc, Tiểu Béo, Que Củi…

      Nếu có bọn họ, công ty chẳng được thành lập; nếu có bọn họ, gã chẳng đủ khả năng để lo toan bãi ‘chiến trường’ này, càng có ‘Hình đại ca’ hôm nay.

      “Kí xong rồi, mười triệu, lãi xuất mười phần trăm tháng.”[2] Ôn Ngọc là cổ đông của công ty, có quyền được biết kết quả cuộc đàm phán tối nay.

      quá tốt! Em lập tức theo dõi công việc.” Mặt Ôn Ngọc giãn ra sung sướng.

      Suốt ba năm qua, Ôn Ngọc chỉ chăm sóc gã tỉ mỉ trong đời sống mà nghiệp cũng xứng danh ‘vợ hiền’. Vì vậy, nhiều người trước mặt hoặc sau lưng đều gọi bằng tiếng ‘chị dâu’, thế nhưng chưa bao giờ đính chính.

      [1]Cá nhân hoặc xí nghiệp muốn vay mượn nhưng bị ngân hàng từ chối có thể nhờ các cty này đứng ra bảo lãnh pháp nhân.

      [2]Nguyên tác: Nhất mao, tiếng lóng là “ chỉ”, chỉ là 10%.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 9

      Sang ngày thứ hai trời vẫn mưa tầm tã.

      Tư Nguyên vừa lái xe, vừa dùng headphone hàn huyên với : “Sáng dậy Tiểu Lộng thấy em có vui ?”

      “Cũng tàm tạm.” Cách chuyện của luôn đều đều, “Nó chịu tới trường, em phải hứa chờ nó tan học.” Hôm nay khó lấy được ngày nghỉ, tranh thủ dọn dẹp phòng ốc và chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho Tiểu Lộng.

      Gì chứ, chỉ tàm tạm thôi à? Tư Nguyên bất giác nở nụ cười. Ở trước mặt , Tiểu Lộng luôn ríu rít như con chim se sẻ, nhưng khi đứng trước mặt , con bé lại do dự, thận trọng và hướng nội.

      nghĩ, có lẽ hiểu tâm tình của Tiểu Lộng. dè dặt cẩn trọng, lo lắng chần chờ, đều vì nắm chắc và bất an. đứa trẻ mười hai tuổi thực hiểu biết rất nhiều.

      “Chờ tan tầm, tới.” Có lẽ ở đó, Tiểu Lộng thoải mái hơn.

      suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Vâng.”

      Bên kia đầu dây mỉm cười và cũng thế.

      săn sóc của , biết

      tin tưởng của , hiểu.

      “À, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?” Lát sau, phá tan im lặng trước.

      “Được, ăn lẩu giải khuây .” đồng ý dù bây giờ sắp hè, thực thích hợp để ăn lẩu.

      “Được, quyết định vậy nhé!” Tài nấu nướng của chỉ thường thường bậc trung, muốn xấu mặt với . Bởi vì quan tâm, nên luôn hi vọng trước mặt Tư Nguyên mình có thể hoàn mỹ đôi chút. Cho dù thực ra, hoàn mỹ. Đặc biệt sau việc đó, cuộc đời mang vết nhơ chẳng thể nào tẩy sạch.

      “Được, mua trái cây.” Tâm trạng rất tốt nhưng kéo dài được lâu, tai nghe còn chưa tháo ra cuộc điện khác gọi tới.

      “Nghe em lại xem mắt thất bại!” Chưa gì đối phương thẩm vấn ngay, “Đến cùng là em làm gì? Mới sáng sớm chị bị người ta trách mắng, em xem mắt mà ‘nấu cháo’ điện thoại suốt, vậy còn bỏ về trước! Em cố tình phải ? Em xử như thế khiến chị và rể làm mai mối cho em rất mất mặt, em biết ?”

      Giọng Tư Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng nụ cười giảm : “Chị cả, em xin lỗi, tại lúc đó em có việc gấp.”

      “Việc gì gấp? Chẳng phải chuyện của con Kiều Duy Đóa sao?” Bà chị cả gằn giọng.

      trầm mặc.

      “Em làm gì thế? Em với ta có thân quen gì đâu, sao em quan tâm nhiều vậy?” Bà chị cả bất mãn, tò mò: “Đừng em có tình ý với ta nhé?”

      “Chị muốn nghe ?” Chị cả thực muốn nghe?

      “Em…” Bà chị cả là người thông minh, nhìn biết hai, hiểu được mức độ nặng . “Chuyện bạn bè của em, chị chả thích hỏi han.”

      thản nhiên nhếch môi: “Chị cả, em gửi tin nhắn xin lỗi tới Trương, làm chị và rể khó xử.”

      “Xin lỗi có lợi ích gì? Bây giờ công tố viên họ Trương đầy ấn tượng xấu với em, chịu hẹn hò nữa đâu!” Dù chị cả vẫn còn nóng nảy, nhưng giọng điệu dịu dần.

      chịu hẹn hò nữa, từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.

      vờ thở dài: “Em có duyên với Trương, miễn cưỡng làm chi!”

      Thấy thế, bà chị cả an ủi: “Bỏ , cái công tố viên họ Trương đó cáu giận với chị vì chuyện tối qua chập, loại người bụng dạ hẹp hòi ấy chị cũng chẳng có cảm tình.”

      mỉm cười khi nghe chị cả vậy, tâm trạng cũng thả lỏng. Đây là người gia đình, dẫu tức giận nhưng thâm tâm vẫn bảo vệ .

      “À, chị nhắm chỗ cho em rồi. Tối nay giới thiệu với em, bảo đảm em thích đó.” Tuy nhiên, câu tiếp theo của chị cả khiến da đầu nổi gai.

      “Tối nay được, em có hẹn với người khác rồi.” ôn tồn từ chối.

      “Bỏ ngay !” Bà chị cả khách khí, bởi vì khỏi cần đoán cũng biết người làm thằng em trai để ý đến cuộc hẹn này là ai.

      “Hẹn xem mắt vào đêm mai chị.” Miệng ôn hòa nhưng thái độ kiên quyết.

      “Chị và đối phương hẹn rồi, sao dời qua tối mai được?” Bà chị cả chịu nhượng bộ, “Hơn nữa đối tượng xem mặt lần này là…”

      “Chị cứ vậy , em lái xe, phía trước có cảnh sát kìa.” ngắt điện thoại.

      Tới cơ quan, vùi đầu vào đống tài liệu, gặp vài đương , chuyện điện thoại với vài quản lý doanh nghiệp… Xem xét mấy vụ việc có thể giải quyết bằng thương lượng, mấy vụ việc phải viết giấy mời lên dự tòa Luật lao động, và mấy bộ hồ sơ tố tụng cần mở phiên tòa xét xử…

      rất bận, vô cùng bận. Vì vậy, tiếng di động reo vài lần mà rảnh để bắt máy. bận đến lúc sắp tới giờ tan tầm, vị lãnh đạo gọi giật lại.

      “Tiểu Lục, tối nay có người mời toàn thể thành viên trong phòng chúng ta dùng cơm, cậu cũng tham gia nhé.” Vị lãnh đạo vỗ vỗ bờ vai .

      Việc này…

      “Trưởng phòng, ngại quá, tối nay cháu bận chút việc.” mỉm cười từ chối.

      “Ôi, tôi đoãng trí quá mất, quên bẵng việc viện trưởng Lục căn dặn tối nay để cậu thể tăng ca!” Vị lãnh đạo đưa tay vỗ vỗ trán mình.

      ngây ra.

      Ba ư?

      “Viện trưởng Lục bảo cậu gọi điện thoại cho ông ấy, tôi cứ gọi trực tiếp vào văn phòng của cậu, nhưng ông ấy lạm dụng việc tư vào việc công.” Nhắc tới viện trưởng Lục, giọng vị lãnh đạo đầy tôn kính.

      Đứng hàng lang trụ sở, nghe tiếng đầy uy nghi bên kia đầu dây, bàn tay khẽ run lên.

      “Thưa ba, có việc gì?” Vẻ mặt có chút hoảng loạn.

      Ba rất hiếm khi tìm , thực rất hiếm. Đặc biệt từ sau việc kia, cha con họ càng ít có cơ hội chuyện.

      “Lâu rồi gặp con.” Lục Thượng Lễ giọng hỏi han con trai trước, “Nghe chị con bảo, dạo này con bề bộn công việc?”

      luôn mình bận, bận đến mức tết nhất cũng chẳng về nhà.

      Tư Nguyên dùng sức kìm cơn run: “Vâng ạ, con bận… lắm.” Thực ra, biết phải đối mặt với người thân thế nào. Lâu lắm rồi chưa gặp ba mẹ, dù hai bà chị thường đến ‘làm phiền’ nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới.

      “Tối nay gia đình chúng ta ăn cơm với nhau .” Lục Thượng Lễ mở miệng, giọng điệu uy nghiêm trước sau như . “Tối nay người con xem mắt là Ôn Tâm – con chiến hữu của ba.”

      kinh ngạc, hít hơi sâu. Vậy ra lần em mắt này do ba chỉ định?

      “Vị chiến hữu đó là bạn lâu năm trước kia của ba ruột con, tối nay cả gia đình họp mặt, ôn chuyện cũ .” Lục Thượng Lễ cho từ chối.

      như bị điện giật bởi ba chữ ‘ba ruột con’. cố gắng che đậy , nhưng tại sao ba có thể nhắc tới cách tênh như thế? Hay vì bí mật được vạch trần, nên chẳng cần giấu diếm nữa?

      buông điện thoại, cổ họng nghèn nghẹn, nhìn đăm đăm chỗ thể cất bước.

      khuyên em nên suy nghĩ kĩ, hãy kể với Tiểu Lộng về thân thế của nó, đừng để nó phải suy diễn lung tung.”

      cảm thấy suy đoán lung tung với tàn bạo, cái nào có lực sát thương hơn?”

      Có lẽ Duy Đóa đúng, Tiểu Lộng mới mười hai tuổi, thích hợp để biết cái tàn bạo…



      Đó là năm mười tám tuổi.

      kể với Tiểu Lộng, thực ra, sau đó vẫn mua bộ đồ hippy.

      Trong kí ức, ba rất nghiêm túc, hiếm khi hàn huyên cùng , còn mẹ luôn mang theo khoảng cách, bình thường chuyện cũng nhàn nhạt. Thời thơ ấu, thích nô đùa cùng ba mẹ, bướng bỉnh leo lên đùi ba mẹ, nhưng họ luôn lấy tay đẩy ra, từ chối gần gũi. Còn các chị được ba quan tâm đến bài vở, dặn dò nghiêm túc, mẹ luôn tự tay mặc đồ cho các chị. nghĩ có lẽ vì là con trai duy nhất trong nhà, nên ba mẹ mới đặc biệt nghiêm khắc. Tuy nhiên, cũng có thời niên thiếu nổi loạn, và năm đó chọc giận bọn họ.

      “Tư Nguyên bảo nó muốn học ngành Luật.” Chị cả .

      Hình như cả nhà thừa dịp vắng mặt mà mở cuộc họp gia đình. mặc bộ đồ hippy đủ màu xanh đỏ, tìm cách xuất bất ngờ trước họ.

      “Nó còn bảo, dù chúng ta có nộp hồ sơ nguyện vọng nó cũng học.” Bấy giờ người mở miệng là chị hai, “Cả nhà chúng ta đều làm ngành này, ba là thẩm phán, mẹ là luật sư nổi tiếng. Nó là con trai trong nhà sao lại theo đường khác?”

      Đường nào rồi cũng về La Mã, với ngành nghề thích, mới có khả năng sáng tạo khoảng trời riêng.

      đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa, thận trọng tuyên bố…

      “Vì nó phải người nhà họ Lục, nên dĩ nhiên khác dòng máu với chúng ta.” Đôi mi thanh tú của mẹ khẽ gợn sóng. “Em nghĩ cứ tôn trọng lựa chọn của nó , hãy thuận theo tự nhiên.”

      Bầu khí lắng đọng.

      Hơi thở của Tư Nguyên biến đổi, cả người hóa đá.

      “Ha ha.” Chị cả và chị hai cất tiếng cười gượng gạo.

      “Tú Lan, em gì vậy? nuôi Tư Nguyên mười mấy năm nay, nó phải nghe lời , phải kế thừa nghiệp của .” Dứt lời, ba theo mang bộ mặt lạnh lẽo đứng dậy. Nhưng khi ba mở cửa phòng, cả người bên trong và bên ngoài đều cứng đờ.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 10

      Bốn giờ rưỡi chiều trong siêu thị.

      bé diện mạo khí khái, làn da ngăm đen, lưng đeo cặp táp, im lặng theo sát xinh đẹp, da trắng nõn nà, dáng người tha thướt, ngũ quan nét.

      “Tối nay nấu lẩu, em muốn ăn gì?” giọng hỏi bé sau lưng.

      “Thịt dê và đậu hủ chiên phao[1] được rồi ạ.” bé đáp.

      gật đầu tới tủ đông lạnh lấy thịt dê, đúng lúc đó gặp bác ở quầy kem: “Ủa, trời nóng như vậy mà chị của Tiểu Lộng nấu lẩu hả?” Bà bác nhanh nhẩu hỏi han.

      biết bác này, bà ta là hàng xóm của giáo Lý.

      khẽ gật đầu coi như đáp lời, đây là cách biểu lộ thiện ý của . Thế nhưng bác ấy lại xấu hổ tránh ra, đơn giản vì nở nụ cười tương tự.

      Cảnh này lọt vào mắt Tiểu Lộng, nhiều người xung quanh bé đều lén lút gọi chị là ‘mỹ nhân băng giá’, thực rất đúng.

      Duy Đóa có phản ứng gì, tới quầy lạnh khác tiếp tục mua sắm. đâu hay sau lưng mình có đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai ‘chị em’ với vẻ đăm chiêu.

      Tiểu Lộng luôn theo sát bên cạnh đúng lúc quay đầu, vì thế gã nhìn bé và bé nhìn gã.

      “Tiểu Lộng, em đeo cặp sách có nặng ? Nếu nặng bỏ vào xe đẩy .” Duy Đóa vừa xem dãy đồ ăn kiêng vừa cất tiếng hỏi.

      Học sinh thời nay làm rất nhiều bài tập, lúc bằng tuổi Tiểu Lộng luôn được nuông chiều, chưa từng tự đeo cặp nặng bao giờ.

      Tiểu Lộng nhanh chóng lấy lại tinh thần, biết chị quan tâm tới mình nên bé bối rối, “Chị à, cần đâu, em nhiều sức lắm.” bé trời sinh rất mạnh mẽ, đám nam sinh trang lứa trong lớp cũng phải đối thủ của bé. Tuy nhiên, ‘chị ’ rất ghét người khác dùng vũ lực, vì vậy bé luôn kiềm chế.

      Tiểu Lộng trả lời xong liền quay đầu ngó láo liêng.

      Ủa?

      “Em tìm gì vậy?” Duy Đóa thấy bé chạy tới mấy cái kệ, dường như tìm gì đó.

      “Ban nãy có ông chú cao to như người khổng lồ đứng đây, trông khả nghi lắm!” Nghe Tiểu Lộng , Duy Đóa nhìn theo hướng bé nhưng trống trơn!

      “Tiểu Lộng, em tuyệt đối đừng quan tâm đến người lạ. Bây giờ kẻ xấu nhiều lắm, em là con phải biết bảo vệ mình đấy!” bắt đầu lo lắng, ngồi xổm xuống nghiêm mặt dặn dò.

      “Em biết rồi.” Dù cảm thấy ‘chị ’ phản ứng quá đà, nhưng Tiểu Lộng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

      Nghe Tiểu Lộng cam đoan, Duy Đóa mới tạm thở phào hơi. Tuy nhiên vẫn quan sát trái phải chốc lát, phát có ông chú to lớn đáng khả nghi như lờiTiểu Lộng. Chắc chỉ là khách qua đường.

      Về tới nhà, trước tiên rửa sạch vật liệu để nấu lẩu, sau đó bày biện ra mâm theo thứ tự. lại hầm nồi nước dùng, rồi nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ.

      ở đâu, chừng nào tới được?” bị kẹt xe đường sao? Nhưng kỳ lạ là, xung quanh Tư Nguyên đều vang lên tiếng cười vui vẻ, giống lái xe. Hay ra nghe radio trong xe?

      có gởi tin nhắn, em nhận được hả?” Tư Nguyên cất giọng thầm.

      có, em quên với , điện thoại của em đêm qua hỏng mất rồi.” lắc đầu, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an.

      Có chuyện gì thể thẳng? biết điện thoại của giáo Lý mà, vì sao gọi trực tiếp?

      Tư Nguyên lịch xin phép ra ngoài. đứng trước cửa, ngẫm nghĩ chốc lát rồi : “Tối nay… xem mắt, tới được.” cảm giác có vài ánh mắt phóng về phía mình.

      “…” Làm cách nào cũng ngờ tới đáp án này.

      “Sao bất thình lình vậy?” Giọng trở nên khàn khàn.

      “Ừ.” chẳng có gì để giải thích.

      … hài lòng ?”

      nhất thời phản ứng kịp, “Hài lòng cái gì?”

      “Em đối tượng xem mắt tối nay á?” Đôi môi khẽ nhếch.

      Toàn thân Tư Nguyên cương cứng, lâu sau, mới mơ hồ trả lời ‘Ừ’ tiếng.

      “Vậy tốt rồi… Em bỏ qua cho thất hẹn của .” rũ rèm mi xuống.

      Lâu lâu sau, bọn họ vẫn còn chìm trong trầm mặc.

      “Chừng nào xong bên này, chạy tới chỗ em.” Tư Nguyên cố nặn nụ cười, “Chắc khoảng chín giờ qua.”

      Thế nhưng lắc đầu: “Thôi đừng, 8h30′ em có lớp dạy Yoga rồi.”

      Suýt chút nữa quên, thứ ba và thứ sáu hàng tuần tới phòng tập dạy Yoga kiếm thêm tiền.

      “Dạy Yoga vất vả lắm, em nhớ ăn tối nhiều chút.” Ngoài những việc này, thực biết gì.

      “Vâng.” bình thản : “Vậy nhé, em cúp máy đây.”

      “Được…”

      Cúp điện thoại xong, biểu của Duy Đóa vẫn là trống rỗng.

      thực có chút thích , thực chút.

      cảm giác được mình vĩnh viễn phải là lựa chọn của . Cho nên mãi tới bây giờ chưa từng thử mờ ám hoặc dò xét. Bởi vì tình cảm trước mắt thể làm rũ bỏ kiêu ngạo, dẫu người đó là Tư Nguyên. Tuy nhiên lúc này trái tim vẫn có chút xốn xang, có chút bi thương.

      ngồi ngây ra như phỗng, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt. Nếu, nếu cuộc đời có thể cho phép tồn tại tình , người ấy là Tư Nguyên sao? Nhưng tìm bạn … còn mãi mãi là người bạn.

      “Chị ơi, chú Lục tới hả?” Tiểu Lộng ngồi bàn cơm, có vẻ lo âu.

      “Ừ.” cố gắng nhếch khóe môi, nhưng nỗ lực lại thất bại.

      Trước mặt con trẻ, cho phép bản thân mình biểu khác lạ. Ấy vậy mà tiếc thay, kỹ năng diễn xuất của quá tệ.

      “Vậy… có ăn lẩu ?” Tiểu Lộng chần chờ hỏi.

      xoay người, vẻ mặt khôi phục chút đỉnh: “Ăn chứ, con người phải cần ăn uống.”

      Cuộc sống chính là quá trình lặp lặp lại của ngày trước đó, có thú vị, có bất ngờ, cũng có sóng gió. Cứ như vậy, chẳng biết là tốt hay xấu.

      Hãy cứ sống như thế ! Vậy cũng tốt, hi vọng, chờ đợi. Đằng nào cũng chẳng ai có thể cứu vớt được cuộc đời ai. Cứ như vậy, thực ra cũng rất tốt.



      ra, lần xem mắt này rất ưng ý.

      Nhà hàng đồi vào đêm, ngoài cửa sổ gió xuân lay động.

      Những người ở đây gồm có, ba mẹ , hai bà chị và gia đình chú Ôn.

      Chú Ôn là người ngay thẳng, có óc hài hước, chuyện phóng khoáng, còn dì Ôn là người am hiểu. Hai người rất ăn ý, vừa bắt đầu buổi tiệc thoải mái, dễ chịu, náo nhiệt, tiếng cười ngớt. Thậm chí cả bà mẹ luôn lạnh nhạt của cũng bật cười mấy lần.

      Ôn Tâm là đối tượng xem mắt tối nay… Đó dễ thương, hoạt bát và vui vẻ.

      Trong tương lai, có thêm người bạn khác là . Bởi vì, thực chẳng tìm thấy chỗ nào hài lòng.

      [1]Loại đậu hủ chiên này trong ruột rỗng, bỏ vào nước nó nổi lên lềnh bềnh. ăn lẩu người Hoa rất hay có.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 11

      Mấy ngày nay, Hình Tuế Kiến đều theo Kiều Duy Đóa.

      Sở dĩ gã khoác ‘dáng vẻ nghi ngờ’ này chẳng có lí do nào khác ngoài việc gã vô cùng muốn biết, đóa hoa bách hợp kiêu ngạo ngày ấy bây giờ sống ra sao. Sau đó gã thấy ‘bán quần áo’, rất vất vả bán quần áo.

      phải đóa bách hợp kiêu ngạo kia luôn ngồi tít cao ư? Trong cửa hàng, Kiều Duy Đóa vừa xa lạ vừa thân thuộc, khách khứa tới lui, môi thường trực nở nụ cười và cố sức biểu vẻ lịch , nhưng lọt vào mắt gã lại vô cùng kì dị.

      Lẽ nào cuộc sống làm thay đổi gã và cũng thay đổi cả ? Trong cửa hàng có vị khách hằn học gây gỗ với nhân viên, bầu khí khá nặng nề, chỉ thấy qua tìm hiểu tình huống vài phút.

      Qua lớp cửa kính, gã thấy khẽ nghiêng đầu, khóe môi gợn vẻ nghiêm túc như suy nghĩ đăm chiêu.

      Tiếp đó…

      Đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến nheo lại, bởi vì gã nhìn thấy Kiều Duy Đóa ‘quỳ’ xuống.

      quỳ gối, cúi đầu tự mình ướm thử đôi ủng mưa cho khách, sau đó ngước lên lịch hỏi han.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày.

      Trong kí ức của gã, Kiều Duy Đóa kiêu ngạo tựa như con chim công, muốn tức là muốn, cần tức là cần. Bây giờ có vẻ bị cuộc sống bào mòn gai góc.

      Thấy sống khổ sở, gã rất an tâm. Nhưng trái tim gã lại như phủ lớp bụi mờ, từ ngày gặp lại đến giờ thể nào loại bỏ.

      “Đại ca, rốt cuộc nhìn gì vậy?” Tiểu Béo ngồi bên ghế phụ, khó hiểu hỏi.

      Từ lúc dừng xe, xe đỗ tại chỗ cả nửa tiếng đồng hồ.

      Gần đây đại ca thực rất kì lạ.

      Hình Tuế Kiến đưa mắt ra hiệu cho ta đừng ầm ĩ.

      “Ngài cẩn thận ạ, hoan nghênh ngài ghé lại lần sau.” Kiều Duy Đóa tiễn vị khách ra cửa.

      “Thái độ quản lý của rất tốt, chứ mấy nhân viên kia chẳng có chút chuyên nghiệp nào! Tôi thừa nhận chân mình hôi thối, nhưng các muốn bán giày phải chịu khó phục vụ!” Vị khách được giá hời còn lên giọng.

      “Đúng là người quản lý tôi đây có sơ suất khâu nhân viên khiến ngài thất vọng, xin lỗi!” Vẻ mặt luôn thản nhiên.

      “Kiều Duy Đóa!” Thấy đại ca cứ dán mắt vào chỗ, Tiểu Béo bỗng kêu lên sợ hãi khi nhìn người mặc bộ đồng phục màu đen mãi đổi vẻ mặt lãnh đạm kia.

      “Đừng gọi!” Hình Tuế Kiến muốn cản nhưng muộn.

      May là bọn họ ngồi xe, trong gian khép kín làm thanh truyền quá xa.

      “Đại ca, gặp Kiều Duy Đóa rồi hả?” Tiểu Béo trợn tròn mắt.

      “Ừ, mới gặp vài ngày.” Gã chẳng cần giấu diếm Tiểu Béo.

      ta nhận ra ? ta có biểu gì? làm gì ta rồi?” Tiểu Béo vội vàng truy hỏi.

      kiện sao hỏa đụng trái đất này, Tiểu Béo làm sao có thể bỏ lỡ?

      .” Gã đáp gọn.

      nhận ra gã, mà gã cũng chưa làm gì .

      “Đại ca, vậy bước tiếp theo hành động thế nào?” Máu huyết toàn thân Tiểu Béo sôi sục, liên tục hỏi han mong chờ.

      Tiểu Béo là người thù dai, suốt ba năm qua, ta dưới lần đề cập với đại ca phải làm bầm dập Kiều Duy Đóa – kẻ khiến đại ca chịu oan uổng.

      “Cứ quan sát trước .” Sắc mặt gã bình thản.

      nghĩ mình có dính díu gì với Kiều Duy Đóa, nhưng nếu gặp nhau mà cứ luôn lảng tránh cũng chẳng phải là tác phong của gã.

      “Đại ca, ta nhìn kìa!” Tiểu Bảo bỗng hoảng sợ.

      Chỉ thấy ánh mắt Kiều Duy Đóa ngó dáo dác xung quanh. Vừa rồi dường như có ai gọi tên ? Dây thần kinh thính giác của rất nhạy, nhưng dám khẳng định.

      “Đại, đại ca, có phải ta, ta nhìn chúng ta ?” Sóng lưng của Tiểu Béo đổ đầy mồ hôi.

      Trái tim gã cũng muốn nhào lên cổ họng, bởi vì tiến về phía họ.

      Gã chẳng việc gì phải sợ ! Ánh mắt gã bỗng lạnh lẽo, các dây thần kinh đều căng cứng. Còn Tiểu Béo sẵn sàng trạng thái tác chiến, đầu óc vẽ đủ kiểu làm thế nào để lên mặt dạy đời. Tuy nhiên lướt qua chiếc xe, nhìn chằm chằm về phía trước và dừng bước sau đuôi xe bọn họ.

      “Thường Hoan, sao cậu lại tới đây?” ngạc nhiên hỏi. Giờ này Thường Hoan ở nhà, sao lại đến cửa hàng tìm ?

      “Ban nãy tớ về nhà gặp Tư Nguyên, ấy còn dẫn theo xinh đẹp. ấy giới thiệu với tớ đó là bạn của ấy!” Thường Hoan vô cùng vội vàng, “Hình như bọn họ hẹn hò!”

      “Cậu vì chuyện này mà cố tình chạy tới đây?” cười yếu ớt.

      “Cậu còn cười nữa hả? Tư Nguyên sắp bị người ta cướp rồi!” Thường Hoan thể hiểu sao còn chuyện tênh như vậy được? Thường Hoan xác định mình nhìn nhầm, ràng hai người họ rất thích nhau.

      ấy có nhắn tin bảo tớ, tối mai mời chúng ta ăn cơm để ấy chính thức giới thiệu bạn cho chúng ta làm quen.” Duy Đóa vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

      tự nhủ với mình, kết quả này rất tốt. thể đau buồn, thể khổ sở và thể hối tiếc. Rất nhiều, rất nhiều điều thể. Bởi vì, họ chỉ là bạn tốt.

      “Cậu biết rồi?” Vẻ mặt Thường Hoan đông cứng.

      “Ừ.” đáp .

      Thường Hoan xác nhận lần nữa, “ các cậu có chút khả năng nào sao?”

      Duy Đóa lắc đầu, và Tư Nguyên đều là những người tỉnh táo và thực tế.

      “Tớ cũng nên nghiêm túc tìm bạn trai, chứ để già háp rồi, đừng kẻ có tiền, có khi cho thêm tiền mà người ta cũng bỏ chạy.” kéo nụ cười, hiếm dịp pha trò.

      Thế nhưng Thường Hoan cười nổi.

      “Có đối tượng ngon lành nhớ giới thiệu cho tớ.” cười , nụ cười rất dịu dàng. “ cầu của tớ rất cao mà cũng rất thấp, cậu biết rồi đấy.”

      “Ừ, được thôi.” Thường Hoan thở dài, “Bất kể cậu quyết định ra sao, tớ cũng luôn ủng hộ.”

      “Cảm ơn cậu.” Có bạn bè, cảm giác tốt.

      “Đừng cảm ơn.”

      “Cậu về nhanh , tối nay chắc mười giờ tớ mới tan tầm.” thúc giục.

      Thường Hoan gật đầu, lúc sắp mở cửa xe, nàng hỏi: “Duy Đóa, biết vì sao tớ kêu cậu đừng cảm ơn ?”

      định chạy trở về chỗ làm, nghe bạn hỏi thế nghi hoặc quay đầu.

      “Tớ bảo cậu đừng cảm ơn, vì tớ biết lòng cậu cũng buồn lắm.” Dứt lời, Thường Hoan quay đầu mà ngồi lên xe.

      Duy Đóa chết đứng tại chỗ. Trông sa sút lắm sao? ràng che giấu khá kĩ.

      mờ mịt dõi mắt nhìn theo bóng chiếc xe Honda Fit chạy càng lúc càng xa rồi biến mất, mà vẫn đứng ngẩn người.

      Có tiếng động cơ nổ ‘ầm ầm’, chiếc SUV đằng sau cũng nổ máy từ từ lăn bánh.

      “Đại ca, vừa rồi ta nhận ra chúng ta hả?” Tiểu Béo khó tin trước vận may.

      “Ừ.” Bên ghế của mình, gã cầm vô lăng bằng tay, nhàn nhạt đáp.

      Chính gã cũng thể tin mình lại may mắn đến vậy. Hơn nữa, vận may này những chỉ lần.

      Gã thường lái xe theo dõi , nhưng tính cảnh giác của rất kém. Gã theo vào siêu thị, kết quả suýt bị em phát ; gã theo cùng chuyến xe buýt, kết quả gã ngồi sau vài chỗ mà chẳng hề hay biết.

      Gã biết làm trong cửa hàng thời trang tuần năm buổi, dạy kèm lớp chồi ngày, nghỉ ngơi ngày. Gã biết mỗi tuần đánh đàn ba buổi tối tại câu lạc bộ, hai buổi dạy Yoga trong phòng tập. Mỗi tuần tổng vệ sinh phòng ốc lần, sắp xếp dạy lớp mầm non buổi sáng. Còn ngày nghỉ ngơi, tới chỗ tìm việc công nhật, nếu gặp xui xẻo thăm em .

      Đây là kết quả gã theo dõi suốt tháng ròng.

      Cuộc sống của bình thản đến mức khiến người ta mất hẳn hứng chí.

      Bởi vì…

      Gã điềm nhiên nhìn gương mặt đầy râu quai nón của mình trong kính chiếu hậu. Gã để hàm râu quai nón này khiến các ‘tôn kính nhưng thể tới gần’. Ai lại hứng thú với gã đàn ông mà ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ? Tuy nhiên, bây giờ gã phát mình hơi mất mát.

      nhận ra gã, mẹ kiếp, gã chẳng có chút cảm giác thành tựu.



      Bên vệ đường, Duy Đóa hoảng hốt phát mình đứng ngơ ngác rất lâu. nhanh chóng hồi phục tinh thần, chỉnh trang bộ đồng phục để trông mình sáng láng hơn, rồi hít sâu hơi rảo bước về cửa hàng.

      chú ý tới chiếc xe dần khuất dạng kia, có hai đôi mắt luôn nhìn mình đăm đăm.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :