1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 13

      Khi Tư Nguyên với Hình Tuế Kiến những lời đó, sắc mặt Hình Tuế Kiến tái mét xông ra ngoài. Có lẽ do tâm trí rối loạn nên Hình Tuế Kiến mất cảnh giác thường thấy, phát Tư Nguyên vẫn bám theo sau.

      thấy Hình Tuế Kiến vừa tăng tốc vừa chuyện điện thoại. Khoảng tiếng sau, Hình Tuế Kiến dừng xe bên ngoài ngôi biệt thự.

      Tư Nguyên dám hành động nông nỗi, đứng ngoài cửa canh chừng rất lâu, mãi tới khi trong biệt thự vang lên tiếng nổ súng, quyết định lập tức báo cảnh sát. luồn vào bên trong, thấy Hình Tuế Kiến mặc chiếc áo may ô nằm bên cạnh Kiều Duy Đóa. Còn Kiều Duy Đóa mặc chiếc áo sơ mi nam, toàn thân bê bết máu.

      Mặt Tư Nguyên tái xanh: “Đóa, em bị thương hả?” sốt ruột vọt tới trước mặt .

      “Mau gọi xe cấp cứu , ấy bị thương nặng lắm!” Kiều Duy Đóa lại thèm nhìn , đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước.

      Tư Nguyên lập tức gọi tổng đài 120.

      có đau ?” Kiều Duy Đóa vô cùng lo lắng hỏi người đàn ông nằm đùi mình.

      “Em đừng lo, chỉ bị thương ngoài da thôi… sao.” Hình Tuế Kiến gượng ép kéo khóe môi, đưa tay vuốt ve gương mặt để trấn an, nhưng mỗi cử động đều đau đớn kịch liệt.

      “Có phải bị thương ngoài da hay , cứ tới bệnh viện khám rồi biết!” Kiều Duy Đóa nắm tay gã, vừa tức giận lại vừa đau lòng.

      “Em đừng nhích tới nhích lui.” Hình Tuế Kiến day day trán, có lẽ do tác dụng của thuốc phiện nên bây giờ đầu gã đau như búa bổ.

      Kiều Duy Đóa lập tức ngậm miệng ôm chặt lấy gã, dám động đậy gì nữa.

      Cảnh sát vẫn tìm kiếm tội phạm khắp nơi, còn Tư Nguyên thẫn thờ nhìn bọn họ. Xung quanh hỗn loạn, nhưng người bọn họ phảng phất nét đẹp khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả. Bởi vì đáy mắt cả hai chỉ có đối phương, dung chứa bất luận kẻ nào.

      Xe cứu thương tới, nhân viên cứu hộ chuyển gã lên xe, Kiều Duy Đóa tấc rời, bám sát theo sau. Đến bệnh viện, giường xe lăn được đưa tới, đỡ Hình Tuế Kiến lên giường bằng tâm trạng hết sức chăm chú.

      Tư Nguyên theo phía sau, ngơ ngác nhìn bọn họ.

      Hình Tuế Kiến được đẩy vào phòng cấp cứu, bị cách ly bên ngoài nhưng cứ đứng lì trước cửa mà chẳng chịu rời .

      , người dính đầy máu, mau thăm khám chút!” Các y tá lướt ngang qua, thấy bộ dạng nhếch nhác của đều cất lời khuyên nhủ, ấy vậy mà lại luôn lắc đầu.

      , có thể cho chúng tôi biết, rốt cuộc trong biệt thự xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát lại càng khó lấy được lời khai, bởi vì chỉ chuyên chú nhìn đăm đăm cánh cửa phòng cấp cứu.

      Mãi đến lúc cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, lao tới như tên bắn cầm lấy bàn tay đặt dưới tấm chăn màu trắng.

      chụp X-quang, Kiều Duy Đóa, em mau khám để người ta bôi thuốc cho em!” Hình Tuế Kiến ráng giữ tinh thần căn dặn.

      Nửa bên mặt sưng vù, vả lại bị Nhiếp Lạc đá trúng cước chắc chắn bắp đùi và vùng bụng phải bầm tím, chẳng biết có bị thương hay ?

      lắc đầu, : “Em sao.”

      “Em nghe lời, cũng kiểm tra.” Hình Tuế Kiến .

      “Em nghe lời !” lập tức đáp.

      Hình Tuế Kiến gật đầu, bấy giờ mới đồng ý để nhân viên cứu hộ và tiếp tục đẩy mình tới phòng kiểm tra.

      Tư Nguyên có cảm giác cổ họng mình khô khốc. Thấy hết bận bịu, mới kéo qua cẩn thận kiểm tra vết thương và bôi thuốc.

      Khi chất sát trùng gây cảm giác ran rát gò má và đôi môi, mới khôi phục tinh thần: “Tư Nguyên? Sao lại ở đây?”

      ngỡ ngàng của khiến trái tim Tư Nguyên khẽ lướt tia khổ sở.

      tới lâu rồi.” Do từ đầu tới cuối, trong mắt nhìn thấy .

      rũ mắt xuống, hối lỗi đến mức thốt nỗi thành lời.

      Tư Nguyên đưa làm vài kiểm tra, trong suốt quá trình thăm khám, luôn vẻ bất an.

      “Bác sĩ em chỉ bị vết bầm, ngoài ra có vấn đề gì.” Hình Tuế Kiến bảo vệ rất khá.

      Quả nhiên mới vừa nghe vậy, lập tức xoay người chạy ra canh chừng trước cửa phòng khám.

      lát sau, Hình Tuế Kiến cũng được đẩy ra.

      “Tình trạng của ấy thế nào?” nôn nóng hỏi.

      “Sau khi chụp X-quang, chúng tôi phát người ta có rất nhiều chỗ bị nứt xương.” Bác sĩ thông báo với .

      “Có cần… làm phẫu thuật ?” dè dặt hỏi.

      “Trước mắt cần thiết, nhưng vết thương của ta khá nghiêm trọng, để tránh lưu lại di chứng về sau, chúng tôi cầu nhập viện để điều trị!” Vị bác sĩ căn dặn, “ làm thủ tục nhập viện xong tới văn phòng tôi chuyến, tôi viết giấy giới thiệu sắp xếp loạt kiểm tra kỹ càng cho ta…”

      Tư Nguyên làm thủ tục nhập viện, còn Kiều Duy Đóa trở ra từ văn phòng bác sĩ. Mới bước vào phòng bệnh, thấy Hình Tuế Kiến cố chống người ngồi dậy mặc quần áo.

      Động tác của gã rất chậm, vì tự mình làm nên càng thêm đau đớn. Gã khom lưng mang giày, đau tới mức mồ hôi giọt.

      định làm gì?” kinh hãi hỏi, vì trông gã như chuẩn bị…

      thể ở đây, ít nhất là mấy ngày này.”

      lại muốn biến mất? Lại muốn rời bỏ em?” đứng ngay cửa phòng bệnh, trái tim giá lạnh, ngân cao giọng hỏi.

      Gã thở gấp, lập tức phát hiểu nhầm: “Duy Đóa, bây giờ cả người rất khó chịu…”

      vốn định nổi cáu nhưng nghe gã vậy vẫn bước lên, “ khó chịu chỗ nào?” Giọng lành lạnh, nhưng ân cần khó nén.

      “Cả người rất khó chịu, tim đập loạn xạ, mạch máu giãn nở, trước mặt có vô số con kiến bò! Nếu để bác sĩ tiếp tục thăm khám, sợ mình giả vờ nổi và bọn họ nhất định phát tiêm ma túy. Nếu cảnh sát biết phiền phức lớn.” Gã dùng hàng trắng, nhưng ở trong trạng thái này chỉ thời gian ngắn mà gã cũng cảm thấy rất tệ.

      Nghe vậy, Kiều Duy Đóa sửng sốt. Biểu của Hình Tuế Kiến quá trấn tĩnh, suýt chút cũng bị lừa.

      xóa số phone của em.” Gã nhếch môi nhắn nhủ với , “Em đừng giận, chờ qua khỏi mấy ngày này liên lạc với em.”

      đáng tin.” mím chặt môi.

      Ngay sau đó, bị kéo vào vòng tay ấm áp.

      biến mất, dù có bất cứ việc gì cũng buông tay em.” Gã can đam.

      Bấy giờ mới mỉm cười, ngồi thụp xuống mang giày giúp gã, nhưng…

      “Em với !”

      Hình Tuế Kiến suy nghĩ chốc lát rồi : “Được!” Gã cự tuyệt, bởi vì Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn là thế, vậy mà giờ đây trong đáy mắt lại khó che giấu nỗi lo sợ và bất an.

      Kiều Duy Đóa bước lên đỡ gã, còn Hình Tuế Kiến chia phần sức nặng của mình cho , để hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

      Tư Nguyên làm xong thủ tục nhập viện quay về, thấy cảnh tượng ấy khiến giật mình đứng ngay trước cửa.

      Hình Tuế Kiến và Kiều Duy Đóa cũng bị ngăn lại.

      “Tư Nguyên, ban nãy ở đồn cảnh sát bọn chị nghe tìm được Kiều Duy Đóa rồi!” Sau lưng có tiếng người ồn ào.

      Kiều Duy Đóa nhận ra đây là giọng hai bà chị của . Quả nhiên hai bà chị chẳng thèm khách khí gì mà xông thẳng vào, thấy dìu người đàn ông mặt mày hai bà chị đều xám mét.

      “Tư Nguyên, em hiểu ta nhiều hay ít? Những ngày Kiều Duy Đóa mất tích, bọn chị mới biết cái quá khứ phức tạp của ta. ra cả gia đình chúng ta đều bị ta lừa! Em hãy lập tức chia tay với ta !”

      “Tư Nguyên, chính là tên đàn ông này! ta bị tên này cưỡng hiếp tới mang thai, mà còn sống chung với ta nữa. , chị cho em lấy loại người như thế!” Chị hai bắt đầu cất giọng phản đối kịch liệt.

      “Công việc thấp hèn, bằng cấp cao, bọn chị đều có thể nén chịu. Nhưng bọn chị tuyệt đối thể chấp nhận việc em cưới thiếu đức hạnh…”

      “Được.” Tư Nguyên thốt ra chữ.

      Hai bà chị ngỡ ngàng, dễ dàng bị thuyết phục làm những lời luyên thuyên tiếp theo còn đất dụng võ.

      “Em chia tay với Kiều Duy Đóa và cưới ấy nữa. Hai chị đừng tranh cãi ầm ĩ, để bọn họ .” Giọng Tư Nguyên rất , xong thụt lùi tới hành lang, dựa vào vách tường hít thở rời rạc.

      Kiều Duy Đóa thẫn thờ đỡ Hình Tuế Kiến, khi ngang qua người , cất tiếng xin lỗi nhàng: “Em xin lỗi…”

      Nếu có thể, hy vọng bọn họ chưa từng bắt đầu, cả hai luôn đứng ở vị trí tình bạn, có lẽ làm tổn thương đến như vậy.

      chỉ vâng lời các chị mà thôi.” Tư Nguyên nhắm mắt để mình đừng thấy cảnh rời khỏi.
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 14

      Đêm tái hợp đầu tiên của Hình Tuế Kiến và Kiều Duy Đóa.

      Gã và về nhà, trở về nơi giờ thành ‘căn phòng tối’.

      “Chờ vết thương khá lên chút, tới công ty điện lực kêu họ mở điện lại, hoặc chúng ta đổi căn nhà khác phù hợp hơn.” Gã được đỡ nằm xuống giường, thở hào hển .

      như trước đây, luôn lo lắng hối hận. Bởi vì sau những việc này, gã nhận ra Kiều Duy Đóa còn kiên cường hơn gã tưởng, và tình cảm dành cho gã cũng rất sắt son.

      Nào ai biết được tương lai về sau? Mọi người đều ‘hôm nay có rượu hôm nay say’, có lẽ tình cũng nên như thế.

      lại muốn biến mất? Lại muốn rời bỏ em?’, biểu của Kiều Duy Đóa lúc đó tới giờ vẫn làm con tim gã rung động.

      “Tạm thời cần.” từ chối ngay.

      ngốc, nếu bây giờ mở điện đám chủ nợ nhanh chóng bắt được tin mà tìm tới. Với tình trạng của gã nay, thể bị quấy rầy.

      “Em tủi thân à?” Trong bóng đêm càng thêm thơm mát, gã nằm đùi mà trái tim loạn nhịp.

      Nếu có thể sống cả đời thế này hạnh phúc biết bao, và bây giờ họ bắt đầu ‘cả đời’. Gã thấy mình như ở trong thế giới trắng đen, được quay về với cuộc đời muôn màu rực rỡ.

      Mở to đôi mắt hơi mê man, gã cảm thấy đẹp đến khôn xiết và cơ thể gã lại bắt đầu nóng dần lên.

      , sống lén lút cũng có tình thú lắm.” hừ lạnh.

      “Kiều Duy Đóa, em cúi mặt thấp xuống chút.” Gã ra lệnh.

      Gã muốn hôn , sau đó… ràng gã đau tới sắp chết, thế mà gã lại cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có.

      Kiều Duy Đóa chia tay Lục Tư Nguyên, Kiều Duy Đóa lại về ngôi nhà này lần nữa. Quan trọng nhất là, Kiều Duy Đóa gã! Tất cả những việc này bảo sao gã hưng phấn cho được.

      Kiều Duy Đóa cảnh giác, bởi lẽ vừa rồi gã còn mềm oặt nằm xụi lơ, thế mà bây giờ đột nhiên hưng phấn như sói đói, ràng bị bạch phiến phát tác.

      nghĩ gì trong đầu đấy?” nheo đôi mắt đẹp, hỏi.

      “Chắc bị thấm thuốc rồi, giờ chỉ muốn cởi sạch đồ em thôi.” Gã thành đáp.

      Bây giờ trước mắt gã đều là mây trắng bềnh bồng, còn trần truồng nằm đám mây chờ gã tới cưỡi mây lướt gió.

      Khóe mắt Kiều Duy Đóa giật giật.

      rất muốn hoàn tất việc chúng ta bị dang dở trong căn biệt thự.” Gã thêm bước nữa thành khẩn ra ý nghĩ của mình.

      Gã rất muốn ‘cưỡi’ . Ai bảo cái gì mà sống lén lút rất có tình thú, báo hại đầu óc gã ra đủ loại hình ảnh màu sắc.

      Tay Kiều Duy Đóa run rẩy, muốn giáng cái tát qua. cười gằn, chọc tay sau lưng gã. Gã tức thời đau tới độ kêu khẽ tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.

      “Có đau ?” hỏi.

      “Đau!” Hỏi vớ vẩn! Gã khẽ cắn răng, chớp mắt chẳng thấy mây trắng bềnh bồng đâu nữa, mà chỉ thấy đất bằng có Kiều Duy Đóa cầm roi da, mặc đồ ma nữ lộ ra nụ cười hung tàn.

      “Đau như vậy mau nằm nghỉ ngơi dưỡng sức !” dùng giọng điệu cáu gắt, mà chỉ dùng ngữ điệu rất nhàng lạnh lẽo.

      Gã chỉ bị gãy xương, chứ bộ não bị liệt!

      Hình Tuế Kiến cũng chả sợ , gã bỗng nhiên nhanh chóng nghĩ ra cách: “Em ngồi lên người , cử động em cử động.”

      Kiều Duy Đóa rất muốn đánh chết gã. Lần này chỉ thụi ngực gã cái, mặc dù kiểm soát cường độ mạnh yếu nhưng gã vẫn phải hít hà.

      Bấy giờ cả người gã như bồng bềnh, thậm chí sinh ra ảo giác và cảm thấy cơ thể mình giảm hẳn đau đớn, mãi tới khi thụi vào ngực gã.

      có dám chắc là chỉ cần em cử động và nằm im đau?” cười gằn, biết còn cố hỏi.

      Hình Tuế Kiến khẽ cắn răng, đáp: “Đúng, đau!” lỡ mở miệng rồi, nhất định phải duy trì hình tượng con người kiên cường trước mặt , bằng mai này làm sao cho chỗ nương tựa được? Tuy nhiên, nếu ‘cưỡi’ nhàng chút vô cùng biết ơn.

      càng cười lạnh thêm: “Vậy tối nay em có thể kỳ vọng phá kỷ lục bảy lần nhỉ?”

      Đùng, toàn bộ bầu khí tuyệt vời lập tức đều bị phá hỏng.

      Hình Tuế Kiến chết cứng. Trừ khi gã là chiến thần tái thế, mới đủ khả năng phá kỷ lục bảy lần dưới tình huống này.

      “Ngày tháng chúng ta còn rất dài, muốn làm em trở thành quả phụ sớm, nghĩ… chắc nên dưỡng sức vài hôm hay hơn…” Giữa đũng quần hệt như bị ướp nước đá, gã phải đành cố trấn tĩnh quyết định từ bỏ đêm xuân tuyệt vời và nàng tuyệt vời.

      Gã là người rất thức thời!

      “Em ra sofa ngủ đây.” đứng dậy.

      Hình Tuế Kiến nhịn đau kéo : “Em nằm với !” Nào có ai vừa tái hợp lại biểu lãnh đạm như thế? Dù thể làm tình, nhưng ngủ chung cũng được mà?

      “Có muốn em nhắc cho nhớ, chiếc giường này từng mây mưa nóng bỏng với người phụ nữ khác?” ngoài cười nhưng trong cười, “Hơn nữa, chị ta còn đeo nhẫn của em!” là đàn bà nên rất hẹp hòi, luôn canh cánh trong lòng.

      Điều khiến canh cánh trong lòng nhất chính là, bị lừa thê thảm.

      Hình Tuế Kiến cứng đờ, cắn răng thú nhận: “Đấy… chỉ là hiểu lầm.”

      Hiểu lầm? Thế nhưng hiểu lầm này làm rơi rất nhiều lệ.

      “Vậy khi đó có cái gì bảo vệ màng ‘ra trận’ của ?” lạnh lùng trào phúng.

      Hình Tuế Kiến day trán, dưới tác dụng của thuốc phiện, đầu óc gã vốn rơi vào mơ màng, vậy mà giờ lại cảm thấy nhức nhối: “ có mặc quần lót.” Vì thế hôm đó lúc đứng dậy, gã mới kéo cái khăn lông nhưng để cho phát .

      cảm thấy là mình nên giải thích với em vài việc sao, ví dụ như tờ hôn thú kia từ đâu tới?” Nụ cười của lọt vào đáy mắt, “Ngoài ra, em khá tò mò, dùng cách gì để thuyết phục Trần Ôn Ngọc giúp ?”

      còn rất nhiều, rất nhiều vấn đề cần gã giải thích sáng tỏ. Ví dụ như, gã dùng thủ đoạn gì để khiến Trần Ôn Ngọc chịu giúp đỡ? Theo thấy, đối phương chả ưa từ lâu nên mới sẵn sàng hỗ trợ chia rẽ bọn họ! Ngoài ra, chuyện của Phương Nhu là thế nào?

      Dưới con mắt càng lúc càng lạnh của , Hình Tuế Kiến đành thở dài thườn thượt: “Tờ hôn thú là của Ôn Ngọc và Que Củi, cả đời chưa từng cầu xin ai, nhưng cầu xin ấy hãy cứu lấy người em tốt nhất của lần.” Khi đó Que Củi lên kế hoạch ở lại chịu hy sinh, cũng may gã kịp thời phát và ngăn chặn.

      “Vì vậy Ôn Ngọc rất oán hận , còn Phương Nhu… chồng ấy họ Hồ…” Đêm đầu tiên của gương vỡ lại lành, gã vội vàng giải thích.



      Đêm tái hợp thứ hai.

      Gã ngồi sofa dưỡng sức, nhìn đám công nhân bốc vác khuân đồ ra khỏi nhà. Chiếc giường gã nằm vì bị ‘vấy bẩn’, nên nàng ưa sạch thẳng tay vứt chẳng hề thương tiếc.

      Còn Kiều Duy Đóa làm gì? bận rộn dùng cồn khử trùng chiếc nhẫn.



      Đêm tái hợp thứ bảy.

      Các biểu ‘trúng độc’ như mê man, suy hô hấp, hạ huyết áp của gã dần dần biến mất. Đồng thời, gã cũng còn ảo giác nằm trần truồng đám mây trắng nữa. Vốn dĩ ý chí của gã rất kiên cường, vả lại chẳng những được uống thuốc giải trừ khoái cảm đặc biệt, mà còn bị người ta liên tiếp lải nhải bức cung khốn khổ, làm gã mất sạch mọi khát khao dục vọng.

      Gã sống suôn sẻ được tuần, độc tính trong người bốc hơi gần hết. Gã cảm thấy vết thương sắp lành, vì vậy, gã bắt đầu rục rịch thèm muốn tái phong thái người đàn ông tràn đầy sinh lực…
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 15

      Kiều Duy Đóa đưa Hình Tuế Kiến tới bệnh viện tái khám, nghe Hình Tuế Kiến trình bày bệnh trạng xong, vị bác sĩ kêu lên kinh ngạc: “Chưa nẹp nạng gì cả mà cậu khôi phục nhanh đến thế hả? Chàng trai, cậu đừng ỷ y nhé, phải cẩn thận trật khớp xương đấy!”

      Gã chẳng thèm ngó ngàng: “Tôi khỏe như trâu.”

      Vị bác sĩ vẫn hơi hoài nghi, dùng cây búa thử phản xạ[1] gõ vào sống lưng gã, khiến cả người Hình Tuế Kiến cứng còng.

      có đau ?” Kiều Duy Đóa nôn nóng hỏi.

      đau!” Gã lắc đầu.

      Kiều Duy Đóa luôn yên lặng bỗng nhàng thở ra, môi nở nụ cười tươi như hoa.

      Thế nhưng vị bác sĩ vẫn thăm khám khắp nơi như vẻ tin, mãi đến khi Hình Tuế Kiến trừng ông ta: “Này, ông sờ đủ chưa?” Bị ông già sờ mó tới lui, làm gã cảm thấy ghê tởm.

      Hai người từ phòng khám ra.

      “Đều là lỗi của , cả phiếu kiểm tra mà bác sĩ cũng thèm viết cho chúng ta!” Kiều Duy Đóa trách móc.

      “Tại ông ta thấy khỏe mạnh nên chẳng cần khám khiếc gì.”

      có chắc đó? Chứ chả phải trông như tên cướp trong truyện {Alibaba và bốn mươi tên cướp}, hù dọa vị bác sĩ kia chẳng muốn thăm khám nữa hả?” Kiều Duy Đóa nghi hoặc.

      Ban nãy gã trợn mắt nhìn vị bác sĩ bằng vẻ vừa lạnh lùng vừa dữ tợn, như thể chỉ cần đối phương thêm câu hài lòng vung nắm đấm qua bất kỳ lúc nào. Dưới tình huống ấy, thực đừng trông mong bác sĩ thăm khám kỹ càng.

      nghe trọng tâm vấn đề, mà chỉ chú ý tới…

      xấu vậy à?” Gã sờ sờ hàm râu mặt mình, lòng than thầm hỏng bét.

      Tên cướp? Gã muốn làm cướp đâu, gã chỉ muốn… tự nguyện thôi.

      Kiều Duy Đóa đáp mà chỉ nhìn gã, ánh mắt ấy như thể ‘còn phải hỏi nữa hả?’.

      Lòng tự trọng của Hình Tuế Kiến ngay lập tức rơi rụng lả tả.

      Mọi người đều con làm đẹp vì người mình . Thực ra, cánh đàn ông cũng rất hi vọng được người khen ngợi tuấn tú, chứ phải là lời trào phúng lạnh tanh ‘trông chả khác gì thổ phỉ’.

      Về tới nhà, Hình Tuế Kiến tự nhốt mình trong phòng, còn Kiều Duy Đóa vội vàng vào bếp.

      Trước khi trời tối phải nấu xong vài món ăn, bằng chẳng dám tin trong cái nhà bếp tối om này, và tài nghệ nấu nướng kém cỏi của mình còn có thể phân biệt được đâu là đường, đâu là muối.

      Khi màn đêm buông xuống, trong nhà dần dần u ám cũng nấu xong ba món mặn món canh thơm ngon dọn sẵn lên bàn.

      Ngẫm nghĩ lát, bước lên lầu muốn thử gọi gã xuống ăn cơm. học được hai chữ ‘nhu mì’ như bao khác, nó khó học đối với . Vì vậy, nếu học theo các nũng nịu gọi tên gã, phải chăng dọa gã chết khiếp?

      Trong phòng ngủ, Hình Tuế Kiến đưa lưng về phía chuyện điện thoại.

      “Được, Phương Nhu, ngày mai tôi qua nhà , sau đó ba chúng ta ăn nhé…”

      Tiếng trầm của gã khiến sắc mặt tối sầm, “Hình Tuế Kiến, ăn cơm!” gắt giọng gọi.

      Từ ngày nghe xong câu chuyện cũ, tâm trạng vô cùng nặng nề. biết cả đời Hình Tuế Kiến mang cây Thánh giá lưng, bởi vì gã là người đàn ông sống đầy trách nhiệm. Nếu gã thờ ơ với mẹ con Phương Nhu, rất khinh bỉ. Tuy nhiên đồng thời cũng rất mâu thuẫn, bởi lẽ chẳng có ai lại mong muốn người đàn bà khác luôn tới ‘làm phiền’ người đàn ông của mình.

      “Ừ, được.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại và đứng dậy.

      Gã xoay thẳng người về phía , sảng khoái tinh thần về hướng người con chẳng hề dịu dàng kia, nhưng nó lại khiến cho gã cảm thấy chùm ánh sáng ấm áp.

      Men theo ánh trăng, Kiều Duy Đóa bỗng ngẩn ra. Gã cạo hết hàm râu, để lộ chiếc cằm bóng láng sạch , người tràn ngập hương vị nam tính và khí khái.

      Chẳng những Kiều Duy Đóa vui mà sắc mặt lại còn u ám, giọng rất tệ: “ cần gì phải đỏm dáng thế chứ?”

      Hình Tuế Kiến bị cáu gắt đến ngỡ ngàng.

      Hai người ăn cơm nhưng đều yên lòng.

      “Ngày mai qua nhà chị ta hả?” Rốt cuộc Kiều Duy Đóa vẫn thiếu kiên nhẫn.

      “Ừ.” Hình Tuế Kiến gật đầu, “Phương Nhu muốn thay cái đồng hồ nước mới, nên nhờ qua giúp.”

      im lìm.

      “Em muốn chung ?” Hình Tuế Kiến hỏi.

      nhất thời kinh ngạc, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Em chung được ?”

      “Được chứ, đằng nào em cũng với người ta em là vợ . Vậy nếu ‘vợ’ ở nước ngoài về rồi, đương nhiên phải giới thiệu cho bọn em quen biết.” Nếu , gã đâu hẹn Phương Nhu dùng cơm làm gì.

      Gã chỉ ba người là , gã và Phương Nhu? Chứ phải có thêm Tử Tử tạo thành ‘ nhà bà người’? Sắc mặt Kiều Duy Đóa dần dần biến đổi.

      “Trông em ghen tuông quá.” Gã giả vờ thản nhiên vạch trần .

      “Ai bảo đào hoa làm chi?” ngoài cười nhưng trong cười.

      ràng nhìn gã đẹp trai tuấn, nhưng mùi vị nam tính luôn thu hút tầm mắt phụ nữ.

      “Yên tâm , chả hứng thú với mấy khác, chỉ muốn ‘làm’ với em.”

      huỵch toẹt khiến đỏ mặt.

      “Em ăn xong chưa?” Gã đặt bát đũa xuống, nhìn chòng chọc.

      Lần đầu tiên trong đời Kiều Duy Đóa mới nếm trải sắc thái xấu hổ. Bởi vì, ánh mắt gã tỏ khao khát nhục dục.

      chắc mình thực khỏe chứ?” cố gắng nghiêm nghị.

      nhiều mà cầm tập ảnh {36 tư thế phòng the} mình tải từ mạng xuống, đặt trước mặt .

      “Tùy em lựa chọn, mức độ cao thâm và khó khăn tới đâu cũng phối hợp được tất!”

      Mấy hôm trước vào đêm khuya, ôm máy tính xem phim thấy trong đó có đoạn làm tình giữa đôi nam nữ nhân vật chính, mỉa mai khẳng định đây là đóng mướn. Do vậy, gã quyết định đổi họ thành đôi nam nữ nhân vật chính kia.

      lo dưỡng sức cho tốt , em rồi, chờ khi nào có thể phá kỷ lục ghi chép chúng ta mới bàn tới vấn đề này.” rũ mắt nhìn xuống ngón chân mình, giọng điệu nghe thản nhiên nhưng ngón chân cái lại thẹn thùng gập cong.

      Nhận ra được gã muốn làm gì, cơ thể Kiều Duy Đóa khẽ run lên. Nhưng chưa kịp cự tuyệt hai tay gã bò lên miền da thịt láng bóng mịn màng của , làm cảm thấy toàn thân rực cháy.

      “Kiều Duy Đóa, chúng ta còn rất nhiều thứ chưa thử qua…” Gã vừa đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , vừa thầm khàn đục: “ còn dấu rất nhiều chiêu thức chưa dạy em…”

      “Chiêu, chiêu thức gì…” cố trấn tĩnh, vậy mà hơi lắp bắp.

      có dự cảm, tối nay núi lửa bùng nổ.



      Lần đầu tiên, cao trào đến mạnh liệt. Sau khi nằm trong lòng gã vài phút để bình ổn hô hấp, mới định đứng dậy mặc quần áo, ai ngờ lại bị gã bế ngang. vật căng cứng cọ vào bắp đùi , khiến gương mặt ửng hồng quyến rũ.

      Gã bế đặt ngồi mép giường, còn mình quỳ gối trước mặt , cánh tay sắt vẫn quấn chặt lấy . Nhưng lúc này gã chậm nhịp để làm đủ màn dạo đầu, khiến ngoại trừ mềm oặt và thở gấp rốt cuộc chẳng còn nhớ gì khác.

      Từ tối mịt tới rạng đông đều quấn quýt lấy nhau, bọn họ dùng rất nhiều tư thế mà trước kia chưa từng dùng.

      “Hình Tuế Kiến, đủ rồi, đủ rồi…” Cuối cùng đành xin tha, kiệt sức nhưng gã cứ như càng đánh càng hăng.

      Gã vuốt ve gương mặt mặt , : “Chưa đủ!” Bây giờ mới bắt đầu lần thứ bảy thôi!

      Gã muốn suốt đời nhớ rằng, người đàn ông của rất lợi hại! đừng có nhớ tới cái lịch sử dũng mạnh của tên đàn ông khác!

      Tuy nhiên, toàn thân gã bỗng dưng cứng ngắc. Gã cắn chặt răng tiếp tục đâm vào, thế nhưng gã lại cảm nhận rệt từng cơn nhức nhối dữ dội. Gã đau tới mức phải dùng tay chân chống đỡ, thắt lưng của gã đau muốn gãy làm đôi.

      Kiều Duy Đóa lập tức phát ra điều bất thường, vội vàng co chân bò tới bên cạnh gã: “ bị sao thế?”

      Gã mím môi đau tới sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra đầm đìa nhưng vẫn sống chết chịu mở miệng.

      Nửa tiếng sau, xe cứu thương 120 chạy tới dưới tiểu khu.

      Vì xương sống bị lệch vị trí, nên lúc được nâng lên xe cấp cứu, trong đầu gã chỉ có ý nghĩ: Tiêu rồi, môt đời danh tiếng của gã!

      [1]Loại búa này dùng trong y khoa, nghe chữ búa thấy ghê ghê, nhưng ra nó xíu, thường dùng gõ vào các chỗ bị thương như đầu gối, bàn chân, các khớp xương lưng… để xem bệnh nhân có phản ứng hay .
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 16 (HẾT)

      Tình cuồng nhiệt của Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến bước vào tháng thứ tám.

      Ngành hoạt động tín dụng của Ôn Thành xuống tận đáy khủng hoảng và dần dần vào mệt mỏi, vì…

      “Kiều Duy Đóa, chị em mình quen biết lâu nay, giờ lại sắp bước qua thềm năm mới, chị có thể với rể dàn xếp trả tiền trước cho em được ?” Trong điện thoại, Nguyệt Nguyệt nài nỉ .

      Kiều Duy Đóa kẹp điện thoại bên vai, ngón tay gõ liên tục lên bàn phím máy tính, “Nguyệt Nguyệt, hình như ngày 25 mỗi tháng là ngày nhận tiền lãi của phải ?”

      “Đúng, đúng!”

      nhận được tiền lãi chúng tôi trả hằng tháng chứ?”

      “Có, cứ đúng ngày 25 hằng tháng em đều nhận được!” Nguyệt Nguyệt lập tức trả lời và nịnh hót: “Từ khi Duy Đóa chị làm quản lý tài vụ cho công ty, đâu đâu cũng được sắp xếp ổn thỏa, khiến bọn em yên tâm cực kỳ…”

      vậy tại sao còn đòi nợ bọn tôi?” Kiều Duy Đóa ngắt ngang lời nàng, hỏi lại.

      Nguyệt Nguyệt nghẹn họng, “Được rồi, chị Đóa Đóa, em thực cần dùng tiền…” Nguyệt Nguyệt cầu xin.

      chúng ta là chị em, vậy đừng gây khó dễ cho tôi!” tóm gọn.

      Bên kia đầu dây, Nguyệt Nguyệt sớm thầm bực bội, “Duy Đóa, đừng để tôi biết chị sống ở đâu, tôi, tôi…”

      có cay cú tôi cũng vô dụng thôi, nếu còn gọi điện chèn ép hay cố tình quấy rầy bọn tôi nữa, tôi trả tiền lãi cho !” Kiều Duy Đóa cắt ngang lời nàng.

      Thái độ ngang ngược của Kiều Duy Đóa làm Nguyệt Nguyệt hít hơi lạnh toát. đúng với câu : Bây giờ kẻ thiếu nợ mới là ‘ông lớn’!

      Kiều Duy Đóa ngẫm nghĩ rồi : “Hay còn cách khác!”

      Giọng điệu Nguyệt Nguyệt biến thành mềm èo: “Cách gì?” Chỉ cần đòi được tiền, bảo bán thân cũng xong tuốt!

      “Trong tay bọn tôi còn số căn hộ ở Bích Quế Viên, cũng biết khu chung cư đó rất tốt. Nếu thực cần tiền, có lẽ nên liên lạc với vài hộ nữa ăn chia căn hộ Bích Quế Viên , muốn bán hay cho thuê đều tùy ý mọi người.”

      Lời của Kiều Duy Đóa làm Nguyệt Nguyệt như thể tìm được con đường sống, “Kiều Duy Đóa, hãy chờ tin tốt của em!”

      cúp máy, xoay qua thấy Hình Tuế Kiến dựa vào vách tường nhìn như cười như . cũng tỉnh bơ nhìn lại.

      Cuối cùng gã phải làm người bại trận trước, thở dài: “Kiều Duy Đóa, bây giờ em thành kẻ xỏ lá rồi.”

      Nếu người ta gọi gã là dân cho vay nặng lãi, chính là kẻ xỏ lá. Hơn nữa, tuyệt đối chẳng dễ đùa tí nào. Với số khách hàng thường xuyên hối thúc gây chèn ép, thực cắt luôn tiền lãi. Tin tức này được truyền , số khách hàng chưa cần tiền bắt đầu chấp nhận, chỉ cần mỗi tháng được trả lãi đúng hẹn họ gọi điện tới đòi nữa.

      “Kiều Duy Đóa, thực ra số tiền của Mai Nguyệt Nguyệt là con số , mình có thể trả cho ta trước.” Gã ngồi đối diện thương lượng với .

      Để theo gã chịu cực nhọc, làm gã quá đau xót rồi. Gã thực đành lòng khiến xấu hổ trước mặt bạn bè.

      được! Bây giờ trả cho Mai Nguyệt Nguyệt, tiếp theo có rất nhiều Mai Nguyệt Nguyệt!” liếc gã cái, lập tức phản đối.

      vậy Hình Tuế Kiến cũng đành chịu. Bởi vì giờ Kiều Duy Đóa nắm hết sức mạnh kinh tế của gã trong tay, gã có muốn trả cũng chẳng thể làm được.

      Thấy gã im lặng, Kiều Duy Đóa khẽ bất an. Có đôi lúc hơi ‘ngang ngược’, nhưng làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho gã.

      có mệt ?” duỗi tay xoa bóp bờ vai gã.

      Động tác săn sóc này mang theo lời cầu hòa ràng, tuy rằng hai người hề cãi nhau.

      Tới cuối năm, gã bị áp lực rất lớn. Hôm nay gã lại long đong vất vả chạy từ thị trấn trở về.

      “Kinh doanh ngọc bích dịp này cũng khá, khai thác được mấy khối ngọc đẹp.” Gã báo cho tin tức tốt, chắc có thể sống qua năm nay.

      người, thay vì muốn ấy hạnh phúc mà lựa chọn từ bỏ, chi bằng giữ ấy lại và vì hạnh phúc của ấy mà nỗ lực hết mình. Đây chính là cuộc sống mới của gã.

      “A Kiến, hôm nay đọc báo chưa?” đột nhiên chuyển đề tài.

      chưa đọc, có chuyện gì à?” Kéo ngồi đùi mình, hít ngửi thỏa mãn hương thơm từ , gã mới thấp giọng hỏi.

      “Chính phủ ra chính sách mới, xóa bỏ kinh phí trường điểm, xúc tiến tuyển sinh theo tuyến. Mắt Kiều Duy Đóa rực sáng, “Chung cư Bích Quế Viên của chúng ta được tính là thuộc tuyến tuyển sinh của phân viện trường tiểu học Bồ X.”

      Gã kinh ngạc, lát sau mới nới lỏng ra kéo vội tờ báo bên cạnh. Quả nhiên là !

      “Chúng ta cũng đừng vội vui mừng, giờ thị trường giao dịch địa ốc vẫn còn ì ạch.” ràng rất kích động, thế mà gã lại dội cho gáo nước lạnh.

      “Nhưng ít nhất chúng ta cũng có hy vọng.” Dù trường tiểu học Bồ X phải là trường danh tiếng nhưng luôn được bình bầu tốt.

      “Ừ, để liên lạc với Nhiếp Lạc thử, nếu mình lấy 2/3 chung cư Bích Quế Viên gán nợ cho ta, xem ta có hứng thú ?” Gã sợ cuối cùng kết quả vẫn là thất vọng, nên dám biểu vui sướng quá .

      Mới nhắc đến cái tên ấy thôi mà làm cho Kiều Duy Đóa nhăn mày và cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, cũng hiểu với tình hình nay của bọn họ, muốn đừng dính dáng bất kì việc gì tới Nhiếp Lạc rất phi thực tế. biết Hình Tuế Kiến vội vã lau sạch mọi quan hệ với Nhiếp Lạc, phải vì tiền lãi mỗi quý khiến gã kiệt sức, mà nguyên nhân sâu xa hơn chính là vì .

      đừng để ta ép giá xuống thấp!” thầm với gã, “ cứ với ta, chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý em cho ta biết nơi cất giấu cuốn nhật ký của vợ ta!”

      Hình Tuế Kiến ngạc nhiên, còn Kiều Duy Đóa nhún nhún vai. Nếu làm sao biết được nhiều chuyện của Nhiếp Lạc như vậy?

      Bà Nhiếp còn cất giấu quyển nhật ký? Nếu Nhiếp Lạc mà biết nhất định hưng phấn tới phát điên, nhưng việc này rất mạo hiểm! Hình Tuế Kiến nhíu mày định phản đối…

      đừng băn khoăn nhiều, chúng ta vĩnh viễn cùng vào cùng ra!” dứt khoát.

      “Ừ.” Gã biết sợ điều gì, nên cứ lặp lặp lại mãi những lời này.

      muốn biểu lộ nhưng mỗi lần nghe những lời ấy, gã vẫn cảm động tới mất mặt: “Cho âu yếm em trước , ba ngày rồi chưa được chạm vào em…” Hàm râu lún phún của gã chui vào hõm cổ, chờn vờn tới lui khiến tê dại.

      “Bây giờ còn ban ngày.” cố giữ vững bình tĩnh.

      mặc kệ!”

      chưa tắm.” nỗ lực giữ bình tĩnh.

      “Em chê ?”

      “…”

      Giọng yếu hẳn, cuối cùng vẫn địch nổi cường quyền. Thể xác và tinh thần quấn quýt, màn nóng bỏng nồng nàn được mở ra…

      Sau khi tắm xong, người đàn ông sảng khoái tinh thần bước ra từ nhà tắm và bước tới bàn trà cầm gói thuốc lá.

      lại quên nữa?” Đằng sau bỗng vang lên tiếng lạnh tanh.

      Gã sực nhớ tới việc mình cai thuốc, “ quên, lúc có em bên cạnh, cũng chẳng hút điếu nào.”

      Gã quay lại thấy vẫn nằm giường với tư thế rất quái đản, “Em làm gì thế?” Gã cau mày.

      Gò má Kiều Duy Đóa ửng hồng, lúng túng đáp: “ cứ mặc em!”

      Gã bước qua nhìn từ cao xuống, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, “Em khó chịu à?” Đầu xuống thấp, mông chổng cao khiến thoải mái hơn? Lúc làm tình cũng chẳng thấy hưởng ứng như thế, nên gã thực chả hiểu gì.

      Khoảng mười phút sau, Kiều Duy Đóa quấn chăn lật nửa thân dưới, đôi gò má vẫn còn nóng bừng. Chết tiệt, mất mặt! Nhưng để cải thiện tỷ lệ mang thai, bắt buộc phải tuân theo. May mà Hình Tuế Kiến quá kỹ tính và cũng ít am hiểu về phương diện này.

      Nếu điều gì là nỗi xót xa nhất trong hạnh phúc, đấy chính là tới giờ Hình Tuế Kiến vẫn chịu cầu hôn . Bởi vậy ao ước mang thai đứa con của gã. Nhưng ngoại trừ lần gã bị nứt gân cốt phải cấm chăn gối, nghiêm túc thực đúng trăm ngày, bọn họ sống với nhau cả nửa năm trời mà vẫn chưa thấy tin tức tốt.

      Hàng tháng ‘đèn đỏ’ vẫn tới điểm danh, làm khóc ra nước mắt. Trong lòng thầm cầu nguyện, tháng này nhất định phải tiễn cái ‘đèn đỏ’ này !



      Mới sáng sớm Kiều Duy Đóa nhốt mình trong nhà tắm. Còn hai ngày nữa ‘đèn đỏ’ mới ghé thăm, nhưng Kiều Duy Đóa nôn nóng muốn biết kết quả.

      ngồi bồn cầu cầm que thử thai trong tay, nhìn kết quả kiểm tra nước tiểu mà cả người thẫn thờ lâu lâu.

      Mãi tới khi Hình Tuế Kiến đến gõ cửa, “Kiều Duy Đóa, có phải em ăn trúng thức ăn hỏng hay ? Em đau bụng hả?” vào toilet cả nửa tiếng rồi, lâu như vậy làm người ta lo lắng.

      Bấy giờ Kiều Duy Đóa mới lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương, rồi sau đó bình tĩnh kéo ngăn tủ ra lấy cây bút đánh dấu…



      Kiều Duy Đóa bước ra khỏi phòng tắm, tự rót cho mình ly nước rồi uống mấy viên thuốc. Lát sau, tâm trạng mới được ổn định.

      “Em uống thuốc gì đấy? Em bị tiêu chảy à?” Hình Tuế Kiến dợm bước vào nhà bếp, “Để nấu cho em ly nước muối.”

      “Hình Tuế Kiến, em bị tiêu chảy.” gọi giật gã lại.

      Sau đó, bằng giọng điệu rất bình tĩnh: “Em uống viên Vitamin, em có thai rồi.”

      Ngay lập tức, Hình Tuế Kiến hệt như pha phim quay chậm từ từ xoay đầu lại, dám tin hỏi: “Em có thai?”

      có thái độ gì đây? Mang thai có gì kỳ lạ chứ? Nhẽ nào em là gà biết đẻ trứng?” thẹn quá hóa giận, cầm cái que thử thai quăng tới trước mặt gã.

      Hình Tuế Kiến cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên que thử có hai gạch màu hồng. Hơn nữa, trong đó có gạch hồng đến lóa mắt.

      Gã vẫn đứng im bất động, chẳng hề xuất cảnh tượng nam chính ôm lấy nữ chính vui sướng xoay vòng tròn như trong tiểu thuyết. Điếu ấy khiến Kiều Duy Đóa nhất thời còn sức lực.



      Cả đêm hai người đều vô cùng trầm mặc.

      Tay gã vẫn vô thức xoay xoay viên thuốc Vitamin, còn trái tim Kiều Duy Đóa xoắn tít lại.

      “Thuốc này bác sĩ kê cho em à?” Gã hỏi.

      “Ừ.” khẽ đáp.

      “Em đừng uống nữa, giờ các loại thuốc đều an toàn.”

      “…”

      “Vậy chúng ta có…” hít sâu nhưng vẫn thể mặt dày ra hai chữ ‘kết hôn’.

      Hình Tuế Kiến phục hồi tinh thần, hỏi: “Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?” Gã cắt ngang lời .

      Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, sau đó niềm vui sướng dần dần lan tràn khắp trái tim.

      “Có lẽ chúng ta đám cưới du lịch chứ thể đãi tiệc rượu được.” Đây cũng là lý do khiến gã trì hoãn đề cập tới chuyện kết hôn, gã luôn cảm thấy bày mâm cỗ long trọng thiệt thòi cho .

      tin chỉ cần cho thêm chút thời gian, con chúng ta chắc chắn có thể đãi tiệc thôi nôi!” Nhiều nhất là trong hai năm, gã nhất định cho cuộc sống yên ổn!

      “Được!” Rốt cuộc cũng nở nụ cười tươi rói.

      tới cái thôn bọn mình tỏ tình kia hưởng tuần trăng mật nhé!” lập tức chọn chỗ ngay.

      Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật, “Kiều Duy Đóa, nghèo đến nổi ấy đâu!” Từ ngày hẹn hò tới nay gã hiếm khi phát cáu, thế nhưng bây giờ lại hét to.

      Vậy mà đáp trả bằng cái cau mày, “Hình Tuế Kiến, dường như chưa… phá – kỷ – lục – sáu lần đấy!” Kiều Duy Đóa xoa đầu gã, tỉnh bơ đề cập tới lúng túng của gã, mỉm cười rất vui vẻ.

      Hình Tuế Kiến biến sắc.

      tong đời minh của gã! Hồi ức vô cùng mất mặt kia lập tức dấy lên trong lòng, tới giờ gã vẫn còn ám ảnh nên chẳng dám quá độ.

      Gã khẽ bậm môi, vì giữ lại lòng tự trọng của đàn ông mà hoàn toàn bị mắc bẫy, “Được, , ai sợ ai chứ!” Cứ quyết định như vậy! xong, gã vứt mớ thuốc của .

      với , kỹ thuật diễn xuất của Kiều Duy Đóa trước sau vẫn rất tệ! Thế nhưng gã rất thích!

      * * * * *

      -TẢN MẠN: Truyện có ngoại truyện nhưng nằm trong sách xuất bản. giờ, sách chưa được xuất bản tại TQ và mình cũng đành chịu. Hy vọng mình mua được sách sớm để phục vụ quý chị em!

      -Tớ tự nhận mình giỏi văn, vì vậy, nếu các bạn cảm nhận được hết ‘hồn vía’ của truyện, đó là lỗi của tớ. Nếu các bạn ko chê trách, lần sau (nếu có) làm quyển khác, mình cố gắng hơn nữa và hơn nữa.

      Cảm ơn Emma, Pea, ‘bộ tứ siu nhơn’ và quý chị em ủng hộ Mẹ Cún!
      tutu thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :