1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 7

      (Edited by Emma)

      đột nhiên bị mất tích, Kiều Duy Đóa dám khẳng định bên ngoài ắt hẳn rối loạn. Thế nhưng lại bị người ta lấy lý do nuôi dưỡng tình cảm mà cố tình nhốt trong ngôi biệt thư ở vùng ngoại ô.

      Biệt thự này luôn có người canh gác hằng ngày, người phục vụ là Tiểu Linh thường xuyên dán mắt rời, làm có cơ hội để liên lạc với ai bên ngoài.

      phải ngày nào Nhiếp Lạc cũng đến, trung bình tuần tới hai – ba lần. Việc đầu tiên mỗi khi tới là ngoại trừ vào phòng , Kiều Duy Đóa cũng dần dà phát , Nhiếp Lạc còn có mục đích ‘làm việc’ khác. Ngôi biệt thự này nằm nơi hẻo lánh, vì vậy, ngoài cất giấu bồ bịch ra rất thích hợp để làm điểm xử lý số việc cơ mật. Lúc rãnh rỗi, Kiều Duy Đóa thường đến bên song cửa nhìn vào căn nhà trồng hoa bên hông biệt thự, ở đó trồng đủ mọi loại hoa. Mỗi lần Nhiếp Lạc đặt chân vào luôn xuất gương mặt những kẻ khác. Những kẻ ấy cũng bị bọn vệ sĩ đưa vào nhà trồng hoa, và bọn họ thường ở lại khoảng nửa tiếng.

      Kiều Duy Đóa chắc chắn bên trong bàn thảo những vụ làm ăn thể cho người khác biết. Nhưng giờ tính mạng còn khó giữ, chứ đừng đến việc trừ gian diệt ác. Điều quan tâm nhất là, rốt cuộc tới khi nào mới có thể trốn khỏi nơi này?

      Ở đây rất nguy hiểm, bởi vì mỗi lần Nhiếp Lạc bước vào phòng, luôn dùng thứ ánh mắt tham lam như loài thú dữ nhìn chòng chọc, như kiểu hận thể nuốt vào trong bụng.

      thực tế, mới đêm thứ hai Nhiếp Lạc có ý đồ này nọ với . Tuy nhiên, miệng vừa dán vào cổ Kiều Duy Đóa phản kích thẳng tay. dùng giày cao gót đạp chân lên , chìa tay chọc vào mắt và dĩ nhiên tặng cho những cái tát nẩy lửa.

      rất đanh đá, kiểu đanh đá này tuyệt đối phải trò đùa. Nếu dám manh động tuyệt đối tàn độc hơn, thậm chí dùng đòn chí mạng đối với đàn ông để ứng phó với Nhiếp Lạc! Chuyện xảy ra 14 năm trước làm học qua cách tự vệ dành cho phụ nữ.

      Dẫu rằng chọc giận đàn ông kết cục rất đáng sợ, nhưng dùng mọi biện pháp để bảo vệ cơ thể của mình, cho dù hiệu quả rất hạn chế. Điều kỳ lạ là, Nhiếp Lạc luôn muốn ‘ăn tươi’ , và mỗi khi càng ‘ngang ngược’ Nhiếp Lạc lại càng vui vẻ. đánh bên má trái, Nhiếp Lạc còn xoay qua dâng luôn má phải, coi đây là việc hết sức hưởng thụ. bực dọc, liền táy máy tay chân, ‘loạn cào cào’ đến khi nổi đóa mới thôi.

      Tên này là kẻ cuồng ngược đãi! Sống chung với loại biến thái ấy, khiến lúc nào cũng cảm thấy mình như đứng đống lửa, ngồi đống than.

      “Chị Kiều, chị rất giống bà chủ.” Dưới cương quyết của , rốt cuộc Tiểu Linh cũng đành lén lút sửa cách xưng hô và kể cho nghe .

      Giống nhau ư?

      “Hai người phải giống về diện mạo, mà là khí chất và thần vận.” Hóa ra, đây là chân tướng!

      Thảo nào Nhiếp Lạc thường thích ngắm mặc quần áo trong tủ đồ kia, thậm chí còn uy hiếp rằng, nếu mặc chúng cởi hết đồ ra.

      Những ngày này, cả ngày lẫn đêm đều rất căng thẳng, nhân phẩm của thường xuyên bị thách thức, nhưng chắc chắn mình thể thua cuộc! quan sát địa hình bên ngoài phòng vệ sinh, nơi đó quả nhiên có cái cửa sổ . dẵm lên nắp bồn câu, cố gắng mở tung nó ra. Thế nhưng cánh cửa sổ ấy hình như lâu lắm rồi chưa có ai mở, dù dùng hết sức bình sinh mà nó vẫn chẳng hề nhúc nhích.

      Từng giọt mồ hôi trán lăn xuống.

      “Chị Kiều, chị ổn chứ?” Thấy vào trong quá lâu, Tiểu Linh đứng ngoài hối thúc.

      bình tĩnh bước khỏi nắp bồn cầu, lấy giấy lau khô rồi ném nó vào bồn cầu kéo nước xả sạch, và mở cửa nhà tắm.

      Tới tối, Nhiếp Lạc lại đến.

      “Nghe hôm nay bị đau bụng?” Nhiếp Lạc ân cần ngồi đầu giường hỏi .

      lãnh đạm quét mắt nhìn cái, đáp: “Ừ.”

      “Vậy chẳng phải tối nay hết sức rồi sao?” Nhiếp Lạc ra chiều thất vọng, hệt như món đồ chơi mình thích tạm thời bị hỏng hóc mà thể ‘đùa nghịch’ được.

      Kiều Duy Đóa tức thiếu điều cắn gãy răng, nhưng bề ngoài vẫn duy trì thái độ trầm tĩnh. Bởi lẽ, nhất định phải tỉnh táo để tự cứu mình thoát khỏi chỗ này.

      món đồ chơi mà nếu cứ ở đây có hai kết cục. Kết cục thứ nhất, bị Nhiếp Lạc đùa đến ‘tàn phế’; kết cục thứ nhì, bị Nhiếp Lạc giỡn tới ‘tê liệt’. Bất kể kết cuộc nào cũng thê thảm, rất sợ nhưng bắt mình đừng quá sợ!

      “Vậy sao cứ chạy ra toilet bên ngoài hoài? Ở trong phòng tiện hơn à?” Nhiếp Lạc cố ý hỏi.

      Hành động của làm có đầy đủ lý do để hoài nghi định bỏ trốn.

      “Trong phòng cửa sổ bị bịt kín hết rồi, tôi thở nổi.” Kiều Duy Đóa thản nhiên trả lời.

      “Máy quạt hút vẫn mở, chẳng qua bị ảnh hưởng tâm lý thôi.”

      vờ như có nghe, “Tôi có thể xuống lầu được ?”

      Nhiếp Lạc cảnh giác.

      có thể sai người theo tôi.” Kiều Duy Đóa chủ động đề nghị.



      “Ba à, con gặp được mẹ…” Tiểu Lộng sợ hãi với gã, “Gần tháng rồi mẹ tới thăm con, cũng gọi điện bảo đón con về.”

      Thực ra mới đầu bé dám, nhưng mấy hôm trước bé nhịn được mà gọi điện về nhà. Bé muốn chủ động lấy lòng, thế nhưng bé gặp được mẹ mà chỉ gặp chú Lục hoặc dì Thường Hoan. Bọn họ đều những câu giống nhau, bảo bé tạm thời đừng về nhà, hơn nữa thái độ rất chiếu lệ. Điều ấy làm Tiểu Lộng nghi ngờ mình bị vứt bỏ.

      “Ba ơi, có phải mẹ tức giận mà cần con nữa?” Giọng Tiểu Lộng nghèn nghẹn như sắp khóc.

      “Con đừng lo, có chuyện đó đâu.” Gã duỗi tay vuốt ve gương mặt bé, để xoa dịu nỗi bất an trong lòng bé.

      Kỳ thực gã quen biết Tiểu Lộng cách đây lâu, nhưng có lẽ gã từng hiểu lầm bé chính là con ruột của mình nên nảy sinh thứ tình cảm rất đặc biệt, thứ tình cảm ấy hoàn toàn khác với Tử Tử. Suốt nửa năm chia tay, gã coi Tiểu Lộng là con của mình và Kiều Duy Đóa, để linh hồn lẫn cuộc sống có điều gửi gắm.

      “Vậy mẹ con sao? Mẹ có tìm ba ? Mẹ tha thứ cho ba rồi à? Ba mẹ thể làm bạn được nữa ư?” Tiểu lộng bất an truy vấn.

      Hình Tuế Kiến nhìn điện thoại của mình mà trầm mặc , thực ra gã cũng tìm thấy Kiều Duy Đóa.

      Sau khi ra về trong buồn bã, Kiều Duy Đóa cũng có ý liên lạc với gã, vậy nên lời ‘đề nghị’ của gã bị bác bỏ? Vậy nên chuyện giữa hai người chấm dứt rồi?

      Đáng nhẽ gã nên bớt căng thẳng, thế mà sau khi xác định tâm ý của Kiều Duy Đóa, gã lại chẳng thể nào từ bỏ được.

      “Ba có gọi điện cho mẹ con, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy.” Gã tới thăm Tiểu Lộng nhiều lần, thậm chí tần suất còn thường xuyên hơn trước, nhưng suốt cả tháng qua, gã chưa từng gặp lần.

      Hình Tuế Kiến ôm nỗi thất vọng từ trường học quay về nội thành, suốt dọc đường , tâm trạng gã luôn bất an yên.

      “Hình Tuế Kiến, cuối tháng rồi mà sao cậu chưa tìm tôi?” đường về, gã nhận được điện thoại của Nhiếp Lạc.

      “Tôi đem tiền lời quý này chuyển qua cho ngay.” Gã đáp.

      “Cậu có tiền?” Giọng Nhiếp Lạc đầy ngạc nhiên.

      “Quý đầu chắc đủ.” Gã lạnh nhạt trả lời.

      Nghe vậy, Nhiếp Lạc cũng quá hài lòng: “Hình Tuế Kiến, cậu biết tôi muốn nhiều hơn thế.”

      “Tôi muốn làm nữa.” Hình Tuế Kiến trả lời dứt khoát.

      Những công việc này rất nguy hiểm và biết phải ăn cơm tù lúc nào. Trước kia gã phó mặc, bởi lẽ đằng nào gã cũng cùng đường. Thế nhưng bây giờ gã muốn làm lại từ đầu.

      Lí do duy nhất cũng bởi người con ấy.
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V- Chương 8

      (Edited by Emma)

      Hình Tuế Kiến đứng dưới lầu tiểu khu cũ kĩ, gã gọi điện cho Kiều Duy Đóa hết lần này tới lần khác, nhưng kết quả lần nào cũng trong tình trạng tắt máy.

      Việc này bình thường ư? Dù muốn tránh né gã cũng đâu cần tắt điện thoại cả ngày? Trừ khi… đổi số! Lúc chia tay đổi, bây giờ đổi có nghĩa lý gì? Cảnh tượng và Lục Tư Nguyên hôn nhau ngừng tái , mùi vị lên men liên tục lan tỏa, làm Hình Tuế Kiến kìm được mà xông thẳng vào khu nhà.

      Gã gõ cửa mãi, rốt cục người mở cửa lại là Thường Hoan.

      tìm Đóa Đóa có chuyện gì? ấy vắng rồi!” Sắc mặt Thường Hoan sưng phù mỏi mệt như thể mấy ngày ngủ, nàng vừa trông thấy gã càng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

      Hình Tuế Kiến im lìm, chẳng hề khách khí đẩy nàng ra và ngồi lì sofa trong phòng khách. Gã muốn chờ về.

      Thường Hoan cáu gắt, thẳng thừng cáo buộc: “Là do ruồng bỏ Đóa Đóa trước, giờ ấy và Tư Nguyên sắp cưới nhau rồi, đừng tới làm phiền họ nữa!”

      Nghe vậy, cả người gã xơ cứng, chỉ có vài giây mà toàn bộ đầu óc gã trống rỗng. Vậy ra đây là lựa chọn cuối cùng của ? Gã từng , nếu đồng ý trước khi lập gia đình, gã ở bên thời gian. Thế nhưng lựa chọn kết hôn ngay để cắt đứt mối tình với gã? Dẫu chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sắc mặt gã vẫn bất chợt trở nên xanh mét. Điều ấy cũng làm Thường Hoan hoảng hồn, dám hó hé gì nữa.

      may là Hình Tuế Kiến chỉ mím môi giữ im lặng.

      Thường Hoan chẳng câu nào, bỏ về phòng.

      11 giờ đêm mà Kiều Duy Đóa vẫn chưa trở về, phòng kế bên cũng im ắng. Hình Tuế Kiến ngồi mình trong phòng khách, hàng chân mày lưỡi kiếm càng cau chặt hơn.

      Gần 12 giờ khuya, phòng kế bên mới truyền tới tiếng cửa mở. Thường Hoan bỏ mặc gã ngồi trong phòng mà chạy ra ngoài, vội vàng mở cửa.

      “Có tin gì của ấy ?”

      có, cảnh sát chưa điều tra được…” Dù bọn họ cố ém giọng nhưng tiếng vẫn văng vẳng vọng ra.

      “Đám cảnh sát ăn hại hết rồi sao? người to đùng như vậy bị bắt mất giữa đường mà lại tìm ra?” Thường Hoan kích động gắt giọng.

      với cảnh sát là nghi ngờ đây là vụ bắt cóc. Nhưng trước mắt có băng cướp nào liên lạc và cũng chưa có kẻ nào đưa ra cầu gì, toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt…”

      có báo với cảnh sát đối tượng hoài nghi ?”

      , nhưng phía cảnh sát bảo chưa có bằng chứng xác thực.” Tư Nguyên dựa lưng vào vách tường, Duy Đóa mất tích gần cả tháng nay làm lo lắng và mệt mỏi đến độ còn lòng dạ nào để làm việc. Ngoài ra, còn chạy đôn đáo khắp nơi tìm kiếm nhưng kết quả vô vọng khiến tâm sức đều kiệt quệ.

      “Lẽ nào chúng ta còn cách khác?”

      Tiếng thảo luận ngoài cửa làm Hình Tuế Kiến ngồi trong phòng càng nghe càng cảm thấy bất thường.

      Gã đẩy cửa ra, hỏi: “Hai người bàn luận chuyện gì?”

      Hình Tuế Kiến xuất bất thình lình làm Tư Nguyên giật mình, lập tức đứng thẳng, bằng giọng điệu thản nhiên, “Thường Hoan, tôi ra ngoài chút.” tỏ thái độ muốn chuyện.

      về nhà chỉ để lấy ít đồ.

      Thường Hoan cũng chuẩn bị quay về phòng.

      “Tôi hỏi hai người, Kiều Duy Đóa đâu rồi?” Hình Tuế Kiến sốt ruột quát lớn.

      Việc này rất bất thường, thực rất bất thường.

      Vóc dáng gã vốn cao lớn sừng sững, lúc này hai mắt trợn ngược, mặt mày dữ tợn đến mức khiến người ta sợ chết khiếp.

      Thường Hoan hết hồn tới độ dám động đậy.

      Tư Nguyên nhìn Hình Tuế Kiến, giờ đây cảm xúc trong vô cùng chống đối gã đàn ông trước mắt. Nhưng lý trí lại mách bảo, có lẽ người này mới thực có khả năng giúp đỡ. Điều ấy làm Tư Nguyên buộc phải mở miệng: “Đóa Đóa bị người ta bắt cóc.”

      Nghe câu trả lời đúng trong dự đoán, trái tim Hình Tuế Kiến như bắn vọt ra khỏi lồng ngực, gã trừng mắt nhìn Tư Nguyên: “ cho tôi biết, mọi người nghi ngờ ai?”

      “Nhiếp Lạc.” Tư Nguyên ra hai chữ.



      Vầng trăng bị che khuất nên bầu trời đêm tối đen, gần như chẳng có ngôi sao nào.

      Kiều Duy Đóa đứng trong sân, u buồn ngắm nhìn hoa cỏ. Bên cạnh lúc nào cũng có Tiểu Linh theo sát, gần đó còn có tên vệ sĩ canh chừng.

      Tuy vẫn bị nhốt hoàn toàn, nhưng khá hơn trước. Mấy ngày nay Nhiếp Lạc đồng ý cho dạo xung quanh biệt thự. Vậy cũng tốt, coi như đây là bước đầu tiên.

      Chuông cổng chợt vang lên, hôm nay Nhiếp Lạc về nhà sớm cũng phía sau bọn .

      Chắc lại có khách quan trọng tới, Tiểu Linh lập tức nhanh nhạy với : “Chị Kiều, chúng ta về phòng .”

      Kiều Duy Đóa gật đầu, hề dùng dằng mà lãnh đạm đứng dậy.

      Tiếng cánh cửa sắt mở ra kêu ken két, vóc dáng cao lớn vào. Kiều Duy Đóa định dời gót, dưới ánh trăng mờ, khi nhìn gương mặt cương nghị kia toàn thân đông cứng.

      “Hình Tuế Kiến, chả phải cậu rửa tay gác kiếm rồi à? Sao tự dưng lại muốn gặp tôi?” Nhiếp Lạc đứng phía sau, ngoài cười nhưng trong cười đặt câu hỏi.

      Nếu ai hiểu tính tình của Nhiếp Lạc, phát bây giờ khó chịu vô cùng.

      Vóc dáng cứng cỏi kia im lìm thẳng về phía . Trái tim Kiều Duy Đóa đập thình thịch, cổ họng nghẹn cứng thể phát ra thứ thanh nào.

      Gã đến cứu ư?

      tới trước mặt , Hình Tuế Kiến dừng bước. Hô hấp rời rạc, hơi thở mang đậm mùi nam tính của gã làm cố sức hít vào, hít đến mức cả lồng ngực đều đau đớn.

      định mở miệng gọi tên gã…

      “Thông tin cần tôi cầm tới, chúng ta đâu bàn bạc?” Vậy mà ánh mắt gã lướt qua rồi dừng ở người đàn ông đằng sau, khiến sững sờ.

      Nghe vậy, mặt Nhiếp Lạc khẽ nhăn lại: “Xem như cậu thông minh! Chúng ta qua bên kia chuyện !” chỉ chỉ vào căn nhà trồng hoa.

      Hai người tựa như chưa từng quen biết, thậm chí Hình Tuế Kiến thèm liếc nhìn , mà còn lạnh lùng lướt qua.

      quắc mắt xoay người nhìn đăm đăm sau lưng gã. khác thường của lọt vào mắt Nhiếp Lạc, khiến cau mày.

      Hình Tuế Kiến vờ như biết đằng sau có hai đôi mắt dõi theo mình, gã bước thẳng về phía căn nhà trồng hoa.

      “Thời trai trẻ tôi cũng vạm vỡ, tuấn như cậu ta.” Giọng Nhiếp Lạc nhuộm đầy hung ác.

      Kiều Duy Đóa rề rà cách máy móc nhìn theo hướng Hình Tuế Kiến xa, hồi lâu mới hiểu được ngụ ý của Nhiếp Lạc. ép mình phải lấy lại sức chú ý, “Vậy à?” Tim đập rất nhanh, muốn giữ được bình tĩnh thực quá gian nan.

      “Dù tôi rất tán thưởng cậu ta, nhưng có nghĩa là tôi đồng ý để người đàn bà của mình ‘chiêm ngưỡng’ cậu ta.” Nhiếp Lạc bỏ lại câu đầy thâm ý rồi cũng bước tới căn nhà trồng hoa.

      Mấy tên cận vệ của Nhiếp Lạc lập tức bám theo. Cả tháng nay đều diễn ra cảnh giao dịch giống nhau như đúc này, mà có bất kỳ xê dịch nào.

      “Chị Kiều?” Tiểu Linh hoang mang lay gọi vẫn trong tình trạng thất thần lâu.

      chầm chậm chớp mắt, dường như vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Hồi lâu sau, mới mở miệng, “Tôi muốn ngắm hoa!”

      Tiểu Linh kịp phản ứng cũng chưa kịp ngăn cản, chạy tới căn nhà trồng hoa.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 9

      (Edited by Emma)

      “Lần này muốn chuyển nhiều hay ít?” Đứng cho bọn họ lục soát toàn thân xong, Hình Tuế Kiến lãnh đạm ngồi xuống hỏi người đàn ông đối diện.

      Nhiếp Lạc cười cười, “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, trước đó cậu làm, sao bây giờ tự dưng lại đổi ý?” Kiểu cách thất thường này khiến người khó tránh khỏi nghi ngờ.

      Hình Tuế Kiến trầm ngâm, “Tình thế bức bách!”

      Nghe vậy, Nhiếp Lạc cười to, “Khá khen cho câu tình thế bức bách!” Đáp án này lập tức chiếm được tín nhiệm của Nhiếp Lạc. Bởi vì nửa năm trước, Hình Tuế Kiến cũng vì bốn chữ đó mà giẫm lên con đường này.

      “Chuyến này tôi muốn chuyển…” Nhiếp Lạc giơ ngón tay về phía Hình Tuế Kiến.

      trăm triệu?”

      Nhiếp Lạc lắc đầu, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thêm hình chữ O.

      Số tiền đó làm Hình Tuế Kiến nhíu mày, muốn tiêu thụ khối lượng tiền lớn như vậy phải chuyện dễ, nhưng gã chỉ cân nhắc lát rồi gật đầu: “Được.”

      “Lần này cậu định dùng chiêu thức nào?” Nhiếp Lạc thờ ơ hỏi.

      “Tôi chia số tiền của thành vài chục phiên giao dịch. Tôi và tự thành lập cách công ty khác nhau để thực những cuộc giao dịch chuyển nhượng đa cấp. Khi tôi liên lạc xong với phía biên giới, làm bản báo cáo chi tiết cho . chỉ cần đem tiền chuyển vào tài khoản, sau đó tôi bắt đầu sắp xếp các lô hàng và trong thời gian ngắn nhất làm bên công ty thương mại phía đối tác thanh toán tiền hàng.” Dù quy trình rửa tiền đầy phức tạp nhưng vì phải lần đầu thực , nên Hình Tuế Kiến quá quen thuộc.

      “Vậy số tiền tỷ của tôi trở thành hợp pháp hóa?” Nhiếp Lạc cười toe.

      chính xác chỉ có chín trăm triệu thôi, tôi và phía công ty đối tác lấy 10%. Các loại thuế má và những chi phí phát sinh khác, phải thanh toán.” Hình Tuế Kiến tỉnh bơ nhắc nhở.

      “Yên tâm, đây là tiền mà cậu dùng mạng để đổi lấy, rủi ro kém hơn cái nghề mua bán ma túy của bọn tôi, đương nhiên phần của cậu .” Nhiếp Lạc luôn hào phóng trong vấn đề thù lao.

      Tuy nhiên, Nhiếp Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định rủ rê: “Hình Tuế Kiến, cậu thấy tốc độ kiếm tiền của tôi rồi đấy, cậu nên hiểu ‘ngành công nghiệp’ của tôi thực rất hái ra tiền, cậu khẳng định mình muốn thử tham gia?”

      Hình Tuế Kiến lắc đầu, trả lời thẳng thừng: “Lúc trước tôi rồi, tôi dính tới buôn bán ma túy.” Dính vào ma túy là tự gã đóng cửa cuộc đời mình, giúp Nhiếp Lạc rửa tiền cũng lựa chọn bất đắc dĩ vì gã cùng đường.

      Nhiếp Lạc lộ vẻ mặt thất vọng, nhưng như kiểu thu phục được nhân tài chịu để yên.

      Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chậu hoa rơi ‘bụp’ xuống đất.

      Sắc mặt vài người trong phòng trong đều hoảng hốt, mấy tên vệ sĩ nhanh như cắt nhảy ra ngoài, và Nhiếp Lạc cũng đứng dậy.

      Chỉ thấy Kiều Duy Đóa đứng trong nhà trồng hoa, bên cạnh là những mảnh sành vỡ. Mặc dù giả vờ trấn tĩnh, nhưng thái độ thờ ơ của bị các cảm xúc khác chi phối. tia rất kia thôi cũng khó có thể che giấu được nỗi kinh hoàng.

      vừa nghe được những gì? Nguy hiểm bỗng bao phủ khắp nơi khi đám vệ sĩ bước lên lục soát người , đề phòng máy ghi hoặc các thứ khác.

      Bàn tay thô kệch của tên đàn ông vạm vỡ chẳng hề khách khí xuất chiêu ‘cầm nã thủ’[1] giữ chặt mạch đập của Kiều Duy Đóa, khiến phải xoay mạnh cổ tay. Hình Tuế Kiến thầm xiết chặt nắm đấm, gã phải cố sức tự chủ mới có thể ngăn mình đừng xúc động.

      Kiều Duy Đóa đau tới mức hét , còn Tiểu Linh sợ suýt ngã phịch ra đất.

      “Ngừng lại!” Nhiếp Lạc quát to, “Người đàn bà Nhiếp Lạc tôi vừa mắt mà các cậu dám đụng chạm linh tinh?”

      Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lập tức tuân lệnh thả tay ra. Tuy nhiên, số thuộc hạ thân tín khác bất an : “Đại ca, hình như ta nghe thấy gì rồi!”

      Hình Tuế Kiến đưa đôi mắt lo âu nhìn , chẳng biết có bị thương ?

      Kiều Duy Đóa che bả vai đau nhức, quay lại nhìn gã.

      Gã muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt , nhưng ngoại trừ vẻ hơi khó chịu ra những cảm xúc khác đều bị che giấu.

      Nhiếp Lạc hơi tiếc thương mỹ nhân nên phản đối, “ ta muốn báo tin cho ai cũng phải ra khỏi đây trước!”

      Bọn thuộc hạ muốn khuyên ngăn thêm gì đó, nhưng Kiều Duy Đóa thu hồi tầm mắt, ngạo mạn ngắt lời đám đàn ông xung quanh: “Các yên tâm, tôi !”

      Nhiếp Lạc cười cười, “Tôi biết là người đàn bà vừa thông minh lại vừa to gan.”

      “Đúng vậy, những hoạt động các làm đều thể đưa ra ánh sáng, nếu tôi ‘đần độn’ còn được thấy mặt trời ngày mai sao?” giọng hỏi lại, thậm chí khóe môi nhếch nụ cười khẩy khác thường.

      Hình Tuế Kiến nhìn chăm chú, kiểu cười khẩy ấy làm da đầu người ta ngứa râm ran.

      “Giờ tôi mệt quá, muốn ngủ sớm! Muốn chém giết hay róc thịt gì đấy các cứ tự tiện thảo luận!” xong, thèm liếc bọn họ mà xoay gót bỏ .

      Vừa gặp mặt nhau cảm thấy hưng phấn, kích động; tiếp theo vì dửng dưng của gã mà làm ngờ vực, khó hiểu; rồi khi nghe được lời giải kia khiếp sợ, kinh hoàng. Tâm trạng thay đổi liên tục, khiến còn giống Kiều Duy Đóa nữa.

      Nhiếp Lạc định đuổi theo Hình Tuế Kiến cất lời mời: “Nhiếp Lạc, chúng ta uống vài ly .”



      Đêm khuya, Kiều Duy Đóa nằm giường mà hề buồn ngủ.

      Cánh tay bị thương lần nữa truyền tới cơn đau nhức, đau tới độ vốn thường mất ngủ càng thể dỗ ngon giấc. Vả lại, cảm nhận chính xác nơi đau đớn ấy xuất phát từ đâu.

      Trái tim mơ hồ nhức nhối, nơi đó vì thất vọng mà dâng trào nỗi đau.

      Bỗng nhiên xung quanh truyền tới tiếng ‘lộp độp’ khe khẽ.

      lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, rất nhanh sau đó phát những tiếng ‘lít chít’ như con chuột tháo chạy xuất phát từ tên đỉnh đầu mình.

      Toàn thân Kiều Duy Đóa thoắt chốc căng thăng.

      Lỗ thông gió trong phòng bị dời , bóng người cao lớn sừng sững với động tác nhanh nhẹn bất thình lình nhảy xuống trước mắt . Bóng dáng ấy phát ra tiếng động, mà nhàng đứng đó.

      “Bốp.” cái tát bay qua.

      “Là tôi!” Bị trúng cái tát nẩy lửa, gã bực dọc ghìm giọng và vội vàng che miệng lại.

      Nếu bây giờ hét toáng lên mọi việc gã làm đều uổng phí. Thế nhưng dường như chẳng nghe thấy, mà còn tống thêm cú nữa vào bụng gã.

      Đau quá! dồn hết sức vào cú đấm này khiến gã trợn mắt cắn răng, biểu cảm nhăn nhó.

      “Tôi là Hình Tuế Kiến!” Gã gầm , thế nhưng cú đấm như kẻ thù giết cha lại bắn qua.

      “Em điên rồi hả?” Gã tức giận tóm lấy bàn tay công kích liên tục của .

      Mới cầm lấy tay gã cứng người, bởi vì trong bóng đêm, gã thấy những giọt nước mắt lấp lánh.

      “Chữ ‘điên’ này nên để dành cho !” thều thào nhạo báng, “ thiếu tiền đến vậy à? Nếu thiếu sao nhờ vợ mình giúp đỡ? biết tội rửa tiền cho người ta chịu hình phạt như thế nào hả?” từng học ngành Luật, nếu tình tiết nghiêm trọng bị kết án tới năm năm.

      “Em lo cho tôi?” Giọng gã khản đặc.

      “Tôi lo ? Ha ha, tôi lo ư?” làm như nghe được câu chuyện hài hước, kiểu cười ngọt ngào này so với vẻ buốt giá ban nãy càng khiến da đầu người ta râm ran hơn, “Bạn học, lẽ nào biết bắt đầu từ năm 14 tuổi, tôi hận tới mức thể cho ngồi tù suốt đời?”

      còn muốn gì đó, nhưng bất chợt cả người lọt thỏm vào lồng ngực ấm áp.

      “Kiều Duy Đóa, em tôi!” Bây giờ gã vô cùng chắc chắn, mai này có kiêu ngạo phản bác ra sao gã cũng chẳng ngờ nghệch tin tưởng nữa.

      bớt hống hách khoe khoang , Nhiếp Lạc phải dễ chọc đâu, tốt nhất biến nhanh cho tôi nhờ!” Nép vào lồng ngực gã, ngửi mùi cơ thể ấm áp quen thuộc khiến run rẩy, nhưng miệng vẫn thốt những lời chua ngoa khó nghe, “Tôi hèn nhát tới mức thỏa hiệp với số phận giống như , tôi chẳng cần ai giúp đỡ mà tự mình tìm cách thoát khỏi nơi đây…”

      Những lời tiếp theo chỉ ú ớ trong miệng, bởi vì Hình Tuế Kiến dùng môi mình phủ kín bờ môi .

      Trong khoang miệng gã phảng phất hương rượu.

      ràng bây giờ mới chỉ là tháng tư, thế mà Kiều Duy Đóa lại thấy mình như bị cuốn phăng vào cơn bão mùa hè.

      nhắm mắt hít sâu sâu để cự tuyệt người đàn ông tới gần này, nhưng ngọn lửa ấy cháy lan sang đây. Hơi thở hít vào đều là môi lưỡi của gã, quấy đảo đến ngọn lửa càng cháy càng cao.

      hồi lâu sau gã mới buông ra.

      “Yên tâm , lần này vì muốn cứu em ra khỏi đây nên tôi mới giả vờ hợp tác với Nhiếp Lạc. Những việc em thích, tôi làm nữa.” Gã hứa hẹn.

      Những việc thích, gã làm nữa? Trái tim Kiều Duy Đóa đập nhanh hơn, cố trấn tĩnh vờ như hiểu ánh mắt thỉnh cầu muốn được giải thích của gã.

      “Kiều Duy Đóa, tôi thông suốt cả rồi, tôi muốn được sống bên em! có ai khác mà chỉ có hai ta.” Gã vuốt ve hàng chân mày rồi mái tóc của , phải cố gắng tự chủ lắm gã mới kiềm chế được mình đừng chạm vào nữa.

      Kiều Duy Đóa từ ngỡ ngàng chuyển sang phi thường im lặng, và nhìn gã nhúc nhích.

      “Tại sao?” lát sau, khóe môi thốt lên câu nghi vấn này. Tại sao gã đột nhiên thay đổi ý định?

      “Bởi tôi biết rằng em bắt đầu tôi, cho dẫu mai này em có thể hối hận. Thế nhưng nếu bây giờ được sống bên em, người lập tức hối hận đầu tiên là tôi.” Gã nghiêm túc.

      Vì vậy, xin hãy tha thứ cho ích kỷ của gã, gã thực thể rời xa thêm lần nữa.

      “Bây giờ em có đồng ý ?” Gã hỏi thận trọng vô cùng.

      gật đầu ngay mà lại hỏi câu rất hẹp hòi: “Chừng nào ly hôn với Trần Ôn Ngọc?”

      Gã bật cười, tất cả mọi căng thẳng đều tan rã. Rốt cuộc gã còn kiềm chế được nữa, ở giây kế tiếp, gã cúi xuống kéo vào ngực mình và hôn lên môi nồng nàn.

      Giờ đây nụ hôn trở nên nóng bỏng như ngọn lửa cháy lan ra cả cánh đồng, đem thiêu rụi từ đầu tới chân.

      Chẳng biết từ khi nào ép sát vào vách tường, đôi môi ngỗ ngược hôn đủ cánh môi và bắt đầu mất kiềm chế di chuyển xuống cắn mút vùng cổ. Bởi vì quá xúc động, nên giờ phút này bọn họ khao khát nhiều hơn.

      “Đừng mặc quần áo của người chết, thích!” Trong nháy mắt, gã cởi phăng chiếc áo ngủ bằng lụa của .

      Cơ thể ngay tức khắc lõa lồ trong khí.

      Tiếp theo, gã thoăn thoắt cởi bỏ chiếc áo ngực của ra. Gã thích Kiều Duy Đóa biến thành người khác, cực kỳ thích. Gã cúi xuống in lại dấu vết và ngọn lửa của riêng mình.

      Ngọn lửa ham muốn ấy thiêu rụi mọi lý trí, làm nhịp tim cả hai đập dồn dập. Trong phút chốc, lửa cháy rừng lan ra cánh đồng và vượt ngoài tầm kiểm soát.

      Cả hai đều túa mồ hôi, những giọt mồ hôi ấy nóng như phỏng.

      Kiều Duy Đóa bám chặt lấy gã, bật tiếng rên rĩ run rẩy. Còn gã chút chần chừ cởi bỏ sợi dây nịt, chẳng hề cho có cơ hội để phản đối mà lập tức đem bản thân mình đâm mạnh vào cơ thể .

      Vì chưa được chuẩn bị sẵn sàng khiến thấy hơi đau, nhưng nhiều hơn hết chính là cảm giác được lấp đầy đánh mất từ lâu, nó suýt khiến hai người nổi điên.

      “Em , em ngủ chưa?” Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.

      [1]Cầm nã thủ là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ. Coi phim HK thường xuyên thấy chiêu này.
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 10

      (Edited by Emma)

      Hình Tuế Kiến công chiếm khí thế trong cơ thể , còn Kiều Duy Đóa cắn vào bả vai săn chắc của gã để ngăn mình đừng bật tiếng rên rĩ. Cao trào mãnh liệt vẫy tay chào đón họ phía trước, khoái cảm dữ dội càn quét hai người…

      “Em , em ngủ chưa?” Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.

      Cả và gã đều cứng đờ. Khoảnh khắc sắp đạt cao trào mà bị người ta gõ cửa, chẳng khác gì cơ thể bỏng cháy giữa đũng quần bị người ta ướp đá lạnh!

      “Em ?” Nhiếp Lạc lại gõ cửa.

      mau trốn !” Kiều Duy Đóa khôi phục tinh thần, đẩy vật căng cứng ra vào trong cơ thể, bất chấp việc quần áo mình trông rất xốc xếch mà vội vã kéo quần gã lên, nhưng cái phẹc-mơ-tua lại bị mắc kẹt.

      Hình Tuế Kiến hít sâu hơi, dưới tác dụng của rượu khiến gã rất liều lĩnh, nhưng gã buộc mình phải giữ bình tĩnh, “Chúng ta cùng leo lên!” xong, gã nhấc lên cao với ý định giấu vào lỗ thông gió trần nhà.

      đủ thời gian đâu!” đẩy gã vào căn phòng khác, “Em nghĩ cách đuổi ta, trốn trong này trước !” Nếu Nhiếp Lạc phát mất tích càng thêm rắc rối.

      Hình Tuế Kiến cau mày, tuy rằng làm đàn ông phải biết ứng phó với từng tình hình cụ thể, nhưng cảm giác này vẫn khiến gã hỏng bét.

      “Khoan .” Gã gọi lại, tự tay mặc chiếc áo ngực và kéo chiếc váy thẳng thóm giúp , “Gặp bất kỳ trường hợp nào em cũng đừng cố gắng, hãy kêu cứu và tới ngay!”

      Thế nhưng lại lắc đầu, “, dưới bất kỳ tình huống nào cũng đừng xông ra, em có thể tự bảo vệ mình.” Gã lao ra gặp hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ cần giữ bình tĩnh hai người nguy hiểm tính mạng, cùng lắm bị người ta…

      Nghe vậy, gã bất ngờ dùng sức ép vào phần dưới của mình, để cảm thấy nơi đó vẫn còn ham muốn tràn trề, “Kiều Duy Đóa, nhớ cho kỹ, từ nay về sau em hoàn toàn thuộc về !” Bất kể tâm hồn hay thể xác, đều thuộc về gã và gã cho bất cứ ai dòm ngó!

      nhìn gã. Người ta trong thế giới của tình , cần phải có bên cố chấp và bên nhu thuận mới duy trì được trạng thái cân bằng. Thế nhưng giữa bọn họ thể ‘cân bằng’ được, bởi vì đối diện với hiểm nguy trước mắt, bọn họ vâng lời của đối phương, mà ngược lại dùng cách của mình để bảo vệ đối phương.

      “Được, em biết rồi, nếu gặp nguy hiểm em nhất định kêu to.” đáp bừa và đẩy gã vào phòng thay đồ, đóng cửa lại.

      hy vọng gã ngoan ngoãn đứng yên trong đó.

      Tâm tư rối như tơ vò, Hình Tuế Kiến thể kiểm soát được đồng thời cũng thể kiểm soát được gã.

      may là phòng thay đồ và phòng ngủ cách nhau hai cánh cửa, nên hiệu quả cách rất tốt.

      trấn tĩnh mở cửa phòng: “Có việc gì?”

      “Sao em mở cửa lâu quá vậy? Đừng em giấu đàn ông bên trong nhé?” Nhiếp Lạc trêu đùa.

      “Có việc gì mau lên, tôi buồn ngủ rồi.” giả vờ thiếu kiên nhẫn.

      “Thực ra có gì đặc biệt, chẳng qua tôi uống chút rượu và tự dưng muốn gặp em thôi.” Nhiếp Lạc đánh mà tự khai.

      thờ ơ : “Muộn rồi, tôi rất mệt.” cố đuổi .

      Thế nhưng Nhiếp Lạc vờ như nghe, ngược lại còn đột nhiên hít hít: “Lạ nhỉ, hình như trong phòng có mùi gì đấy!”

      cứng đờ, cơn lạnh buốt từ xương sống chạy thẳng lên gáy.

      “Hình như là mùi rượu!” chờ trả lời, Nhiếp Lạc tự đưa ra đáp án.

      trấn tĩnh tinh thần, “Người bốc mùi.” Sau gáy ướt đẫm mồ hôi, ban nãy Hình Tuế Kiến hôn , chắn chắn gã uống rất nhiều rượu, nên mới xúc động đến như vậy.

      Kỳ thực, người xúc động hơn chính là .

      Nhiếp Lạc ngửi ngửi áo mình, rồi tỉnh ngộ: “ ra là mùi người tôi!”

      bình tĩnh cười cười, điệu bộ như thể ‘ còn phải hỏi?’.

      “Ha ha, ban nãy tên đồng bọn hợp tác với tôi cứ chuốc rượu mãi, kết cuộc cả hai đều say. Nhưng tửu lượng của tôi cao hơn, còn cậu ta say bí tỉ ngã lăn quay dưới hầm rượu rồi!”

      Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn . Cái gã đàn ông say bí tỉ ngã lăn quay trong miệng , chính là người vừa mượn rượu xâm chiếm cơ thể .

      Nhiếp Lạc hiểu lầm ánh mắt , “Xin lỗi, tôi quên mất em ghét tôi uống rượu.” Nhiếp Lạc ôm chầm thắt eo thon thả của , bắt đầu tự suy ngẫm, “Tôi bị huyết áp cao, em luôn uống rượu chẳng khác nào tự sát. Hơn nữa em còn , đàn ông say xỉn khó mà quản lý được nửa người dưới…”

      “Em , tôi xin lỗi, tôi lại lén lút uống rượu!” Nhiếp Lạc tựa đầu vào vai , mượn rượu đùa bỡn.

      Nếu là trước đây, sớm thẳng thừng đẩy ra, nhưng lúc này hy vọng trong phòng phát ra tiếng động lạ.

      “Là vợ ghét đàn ông uống rượu, chứ chả phải tôi.” Vẻ mặt chút thay đổi, “Hơn nữa, tôi chưa từng những lời này!”

      Chẳng những Nhiếp Lạc bị đóng băng, mà ngược lại còn cười toe toét: “Em , đừng bực dọc mà, em tha lỗi cho tôi .”

      Người này hoàn toàn thể giao tiếp được!

      “Nhiếp Lạc, tôi là gì trong lòng ?” lẳng lặng nhìn đối phương.

      Nhiếp Lạc vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , đáp: “Em hả? Tôi cảm thấy em là do vợ tôi đầu thai chuyển kiếp!” Tính tình vừa lạnh lùng vừa rắn rỏi lại rất kiêu ngạo, y như vợ .

      “Đầu thai chuyển kiếp? Vậy tại sao gọi tôi bằng ‘em ’ mà phải là ‘vợ ?” thản nhiên hỏi.

      Nhiếp Lạc đứng bật dậy khỏi ghế nhìn đăm đăm, như thể lăm le vị trí ấy khiến vô cùng mất vui.

      “Thực ra luôn biết, vật thay thế chính là vật thay thế.” thản nhiên vạch trần , “Vợ mất lúc tôi hai mươi tuổi, làm sao tôi có thể là người đầu thai chuyển kiếp của vợ được? Do chịu chấp nhận là vợ chết, mà tiếp tục sống trong ảo mộng.”

      Bị đâm vào nỗi đau, ánh mắt Nhiếp Lạc trở nên hung ác. Nhưng nhanh chóng cất dấu vẻ ngấm ngầm, khôi phục lại nụ cười tươi tắn như thể những khó chịu vừa rồi chưa hề xảy ra.

      “Em , tôi muốn em hầu hạ tôi đêm nay.”

      Kiều Duy Đóa hóa đá trong nháy mắt. vẫn luôn lo lắng kịch bản này xảy ra, nhưng ngờ tối nay người bị rượu kích thích cũng chẳng phải chỉ riêng mình Hình Tuế Kiến.

      thụt lùi về phía sau bước dài và tự nhủ với mình rằng, bất kể gặp tình huống nào cũng thể bật tiếng cầu cứu.

      “Em , chúng ta vui đùa chút , tôi đưa roi da, đèn cầy và còng tay trước kia em thích nhất đây!” Nhiếp Lạc cười toe toét, khăng khăng đêm nay phải chiếm được .

      lại theo bản năng lùi về sau bước nữa, gần đụng tới chiếc giường lớn sau lưng. Ánh nhìn xa lạ và cảnh giác của khiến mặt Nhiếp Lạc nhăn lại: “Em yên tâm, em yên tâm! Roi da dùng để đánh tôi, đèn cầy để tôi, làm em bị thương đâu!” khom lưng cam đoan.

      Tuy nhiên vẻ mặt vẫn đầy cảnh giác, hề có vâng lời như trong trí nhớ của Nhiếp Lạc. Nhiếp Lạc dồn thể lùi được nữa, cúi xuống áp mặt mình lên mặt . Kiều Duy Đóa ngoảnh mặt , muốn chặn đứng đầu lưỡi tiến quân thần tốc của mà chẳng dám phát ra tiếng động.

      Đúng lúc ấy, sau gáy Nhiếp Lạc chợt lạnh. họng súng tối om chỉa vào đầu .

      Kiều Duy Đóa trợn tròn mắt, chẳng biết từ bao giờ Hình Tuế Kiến đứng đằng sau bọn họ, tay lăm lăm khẩu súng.

      “Rốt cuộc cũng ép được cậu ló mặt rồi.” Nhiếp Lạc hề bất ngờ mà còn bật cười khanh khách.

      Ý thức được bọn họ trúng bẫy, toàn thân Kiều Duy Đóa đều toát mồ hôi lạnh.

      bảo rồi, nếu gặp nguy hiểm em phải kêu cứu, tại sao em kêu?” Thế nhưng Hình Tuế Kiến làm như nghe Nhiếp Lạc , mà gã lại nhìn gầm .

      Gã chỉ biết thể tin cậy người đàn bà này được.

      “Tự em có thể giải quyết, vì sao phải kêu cứu?” Vẻ mặt cũng tức giận. Đều tại gã bốc đồng, bây giờ kết cuộc gặp nguy hiểm!

      “Giải quyết? Em định giải quyết thế nào? Để ta ‘leo’ lên ăn uống no nê rồi xách quần bỏ chạy, có thể an toàn?” Hình Tuế Kiến vẫn điềm nhiên , “Em có hỏi chưa? Kiểu ‘bình an’ ấy là thứ cần?”

      Cơ thể chưa giảm nỗi khát khao nên còn đầy căng thẳng, tâm hồn vì tự quyết định chủ trương mà cực kỳ bất mãn.

      Nghe vậy, bật cười bực tức, “Từ đó tới giờ cũng chưa từng hỏi em, ‘bình an’ mà đem lại có phải là thứ em cần?” Gã lấy tư cách gì để nổi giận? nhẫn nhịn mọi thứ vì sợ gã bị chết bất cứ lúc nào!

      “Em tính sổ với sao?” Gã gằn giọng.

      “Em rảnh tới vậy! lấy súng từ đâu ra? biết sở hữu vũ khí là phạm pháp hả?” gây hấn.

      chuẩn bị đầy đủ làm sao đưa em ra khỏi đây?”

      “Em cần quan tâm!” dốc sức chối bỏ.

      Nếu bình an của phải dùng tới an toàn của gã để đổi lấy, thế cần!

      Mới ban nãy còn nồng nàn bày tỏ tình ý, giờ khắc này Hình Tuế Kiến tức giận thiếu điều sôi máu. Đây là cách thương người của Kiều Duy Đóa, Hình Tuế Kiến đành an ủi mình.

      Hai người ai chịu nhường ai, cả gian đều ‘ầm ĩ’ lên, hoàn toàn bỏ mặc Nhiếp Lạc đứng bên.

      Nhiếp Lạc xoay người, phớt lờ họng súng chỉa vào trán mình. Thậm chí còn bước tới gần Hình Tuế Kiến, : “Tôi khuyên cậu nên buông súng ngay, tôi sắp đặt rất nhiều tay súng bên ngoài, chỉ cần cậu bước ra lập tức thành tổ ong vò vẽ!” Nhiếp Lạc lấy lại chủ quyền, cất giọng đe dọa.

      Hình Tuế Kiến lạnh lùng tiếp tục đối đầu với . Còn Kiều Duy Đóa hít sâu hơi, lập tức đứng chung bờ chiến tuyến với Hình Tuế Kiến.

      Nhiếp Lạc như thấy được cảnh tượng năm xưa giữa mình và vợ.

      “Nhiếp Lạc tôi sống tới tuổi này mà vẫn chưa thấy ai to gan đến mức dám nâng góc tường nhà mình.” Nhiếp Lạc chẳng coi mũi súng ra gì, gằn giọng oán hận: “Hai người liếc mắt đưa tình với nhau trong vườn hoa, tưởng tôi mù hả? Hình Tuế Kiến, uổng công tôi đánh giá cao cậu, vậy mà cậu chả hiểu đạo nghĩa giang hồ gì cả!”

      ai nâng góc tường nhà , ấy là vợ tôi.” Hình Tuế Kiến lãnh đạm .

      Nhiếp Lạc nghe thế cười to, “Người em, mắt ông cậu chưa kém tới mức nhớ diện mạo của Trần Ôn Ngọc! Huống chi Trần Ôn Ngọc kết hôn với Que Củi, vợ cậu từ đâu tới?”

      “Trần Ôn Ngọc kết hôn với Que Củi?” Kiều Duy Đóa chẳng khác nào nghe được ngôn ngữ người ngoài hành tinh, bất chợt hét lớn.

      Hình Tuế Kiến đủ thời gian để giải thích với , gã ít mà ý nghĩa nhiều: “Tôi vốn sắp kết hôn hồi tháng 10 năm ngoái, thiệp mời gởi là chuẩn bị cưới ấy.”

      Nhiếp Lạc hoàn toàn bất ngờ.

      Kiều Duy Đóa cũng rất bất ngờ, vậy hóa ra gã phải diễn trò mà muốn cưới ? Đôi tay kéo ống tay áo của gã vì kích động mà khẽ run.

      “Nhiếp Lạc, người hiểu đạo nghĩa giang hồ chính là !”

      Nhiếp Lạc gượng ép nhếch môi, dữ tợn: “Thế sao? Nếu ta là vợ cậu, vậy cứ lấy ta ra gán nợ !”

      Bầu khí bỗng nhiên co lại hết sức căng thẳng.
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 11

      (Edited by Emma)

      “Quả nhiên kẻ hèn mọn bất khả chiến bại.”[1] Giữa bầu khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinh mạn nhạo báng.

      Hai người đàn ông đều đồng thời cứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu cửa miệng của bà Nhiếp!

      Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn đăm đăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ lại thốt những lời khác thường làm người ta khiếp đảm. Thế mà đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, hề sợ hãi nhìn thẳng Nhiếp Lạc.

      Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cau chặt. Cùng câu nhưng thốt từ miệng vợ chứa đựng thân thiết khôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là trào phúng cay nghiệt.

      “Nhiếp Lạc, có biết vì sao người vợ khuất của bắt phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.

      Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạc xoắn lại.

      Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc, bớt giả vờ thâm tình , đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm rất đau khổ!”

      Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưa tới giờ chưa ai dám nghi ngờ tình cảm của đối với vợ.

      Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều Duy Đóa lại, nhưng dường như nhúc nhích mà vẫn tiếp tục : “Năm xưa lúc hai người nghèo túng, chị ta sợ cực khổ, áo đủ ấm, cơm đủ no, theo vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, đền đáp chị ta như thế nào?”

      Kiều Duy Đóa cười gằn hỏi: “Nhiếp Lạc, còn nhớ chuyện trước kia giữa mình và tên thuộc hạ tình như em họ Trần ?”

      Nhiếp Lạc bỗng dưng biến sắc, “Ai kể với việc này?” quát lớn.

      Kẻ nào to gan lớn mật dám đàm tiếu sau lưng ?

      Kiều Duy Đóa chẳng hề bị hăm dọa: “Năm xưa tên thuộc hạ đó cùng vào sinh ra tử, nhưng sau lưng léng phéng với vợ người ta. Đạo nghĩa giang hồ gì chứ? Hừ, bớt làm trò cười cho thiên hạ !”

      Nhiếp Lạc bị chế nhạo tới sắc mặt xanh mét, “Sao biết những việc này?”

      “Chẳng những vậy, tôi còn biết năm xưa bị vợ mình và thuộc hạ bắt quả tang tại trận!” lãnh đạm : “Vì chuyện này mà và tên thuộc hạ kia đoạn tuyệt tình nghĩa, còn vợ đòi ly hôn!”

      Nhiếp Lạc hít lượng khí lớn, đến nỗi nghe cả tiếng rít qua kẽ răng. Dáng vẻ tức giận của Nhiếp Lạc khiến Hình Tuế Kiến nhíu mày.

      cầu xin dỗ dành mãi chị ta mới chấp nhận cho thêm cơ hội. Hơn nữa còn bắt thề độc, nếu chị ta mất sớm cả đời được tái giá!”

      “Nhưng tôi tiếc cho vợ , ra cũng chơi chữ với chị ta! Chị ta mất rồi, vừa lòng đẹp ý, tha hồ trêu ghẹo gú, cướp vợ người khác, cuộc sống thực tiêu dao!” lại mỉa mai, “Thậm chí tôi còn nghi ngờ chính là người mưu sát vợ mình!”

      “Kiều Duy Đóa, em câm miệng!” Bấy giờ người quát lớn lại Hình Tuế Kiến, nhưng quá trễ…

      “Con đĩ này!”

      cơn đau nhức đổ ập đến, Kiều Duy Đóa bị đánh tới choáng váng đầu óc. chưa kịp hít thở, Nhiếp Lạc giận dữ tung cước hiểm độc nữa về phía .

      Nhiếp Lạc đá cước này thẳng tay, làm Kiều Duy Đóa đau tới co quắp. Trong cơn giận dữ, Nhiếp Lạc còn muốn nhào lên ra sức đánh , “Mày nghĩ tao đánh đàn bà hả? Cho mày chút màu mày định mở luôn xưởng nhuộm…”

      Tuy nhiên, Nhiếp Lạc có cơ hội giày xéo lần nữa. Bởi vì Hình Tuế Kiến gầm rú tiếng, liều lĩnh và phẫn nộ vung nắm đấm đánh trả, khiến Nhiếp Lạc mất trọng tâm lảo đảo ngã ngữa.

      Nhìn Kiều Duy Đóa bị đánh, Hình Tuế Kiến thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

      Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm giúp Nhiếp Lạc lập tức đứng dậy, hai người đàn ông giàn tư thế đánh thành vòng tròn.

      “Hình Tuế Kiến, ném khẩu súng qua cho em…” Kiều Duy Đóa nhịn đau, thở hào hển gọi.

      Nếu súng phát nổ kết cuộc nào cũng đều khủng khiếp.

      Hình Tuế Kiến lập tức quăng khẩu súng qua để tự phòng thân.

      Hình Tuế Kiến và Nhiếp Lạc đều là những người có bản lĩnh tuyệt vời, hai người đấu đá ngang ngửa nhau, bạn đánh trúng , đánh trúng bạn. Tuy vậy, nhưng rất nhanh có thể phân định được thắng thua.

      Dù sao Hình Tuế Kiến cũng là người trẻ tuổi nên thể lực chiếm thế thượng phong, mà Nhiếp Lạc bắt đầu từ từ chỉ còn khả năng chống đỡ.

      Những thanh ẩu đả vang vọng trong khí, đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nghe được đều xông vào.

      được động đậy!” Kiều Duy Đóa nhịn cơn đau gò má, bả vai và vùng bụng, cầm khẩu súng dưới đất lên, run rẩy chỉa nó vào đám đông, ngăn cản bọn họ xông tới.

      Nếu đấu tay đôi với nhau Hình Tuế Kiến còn nắm phần thắng, chứ nguyên đám thuộc hạ tinh thông võ nghệ tham chiến chắn chắn Hình Tuế Kiến gặp bất lợi!

      Đám vệ sĩ xông lên, với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nên bọn họ chẳng xem ra gì, nhanh chóng muốn nhảy vào cuộc chiến.

      “Đoàng.” Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Duy Đóa nổ súng.

      Đám vệ sĩ tránh được, viên đạn bắn vào sàn nhà tạo thành cái hố đen ngòm và phát ra tiếng kêu leng keng rúng động.

      Bắn xong phát đạn làm cánh tay Kiều Duy Đóa đau tê dại, khẩu súng rớt xuống sàn nhà, nhưng lập tức cắn răng nhặt nó lên và run rẩy chỉa nó vào đám vệ sĩ lần nữa.

      nghĩ viên đạn này uy hiếp được đám thuộc hạ. Thế mà điều ấy lại làm Hình Tuế Kiến giật mình kinh ngạc. Chết tiệt, gã muốn cứu Kiều Duy Đóa thoát khỏi nơi đây, chứ muốn kéo xuống địa ngục!

      “Em đừng nổ súng lung tung! Hình Tuế Kiến quát to, tức giận trợn mắt nhìn .

      Gã sống hay chết chẳng nhằm nhò gì, nhưng súng đạn rất vô tình. Nếu nhỡ bắn trúng người phải làm sao? Trong lòng gã, Kiều Duy Đóa mãi luôn là đóa bách hợp tinh khôi kiêu hãnh, gã muốn đôi tay nhuốm máu!

      Giữa lúc Hình Tuế Kiến bàng hoàng, Nhiếp Lạc bắt được cơ hội này và tung cú đá thâm độc vào người gã.

      hoảng sợ, còn Hình Tuế Kiến bất ngờ kịp phòng thủ mà bị dính đòn đau đớn gập người. Cú đá ấy chẳng khác nào đánh trúng người , xé toạc trái tim .

      vệ sĩ thừa lúc ngẩn ngơ, tức tốc lao lên tham gia cuộc chiến. Quanh cảnh bỗng trở nên nhốn nháo, Kiều Duy Đóa hoảng hốt cầm khẩu súng trong tay, run rẩy lia khẩu súng vào đám thuộc hạ và ba người đánh nhau tơi tả đất.

      Tên vệ sĩ kia nổi tiếng là người có kỹ năng tốt, hơn nữa lấy hai chọi , đối phương lại cầm trong tay vũ khí có lợi. Hình Tuế Kiến dần dần rơi xuống thế hạ phong, vốn dĩ lực tấn công rất mạnh giờ biến thành phòng thủ.

      Nhiếp Lạc tấn công đòn, gã phòng thủ đòn, đằng sau cây gậy sắt thừa cơ tập trung giáng mạnh vào lưng gã. Hình Tuế Kiến nhịn đau, tiếp tục phòng thủ.

      Ba phút, năm phút, hai mươi phút, nửa tiếng trôi qua người Hình Tuế Kiến đầy rẫy những vết thương, thể lực còn chống đỡ nổi.

      Kiều Duy Đóa cắn môi giơ súng, cố nén nước mắt, đau nát con tim nhìn những vết bầm khóe mắt, vành môi bị rách toạc và cả tấm lưng bê bết máu của gã.

      “Đứng đánh nữa!” Rốt cuộc đau xót hét to, “Nhiếp Lạc, tôi làm tình nhân của , đừng đánh ấy nữa!”

      hét quá lớn khiến ai nấy đều ngừng động tác.

      “Kiều Duy Đóa, mau thu lại lời của em!” Hình Tuế Kiến giận dữ.

      Tên vệ sĩ xem tình hình rồi cầm gậy nện mạnh xuống, Hình Tuế Kiến xao nhãng bị đánh tới khuỵu đầu gối. Gã định đứng lên chiến đấu tiếp, nhưng gậy hung tàn nữa lại giáng xuống. Hình Tuế Kiến hộc ngụm máu lớn, gã cố đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống.

      “Đừng đánh nữa!” Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái nhợt cầm súng nhắm thẳng vào tên vệ sĩ, giọng điệu ngân cao đầy sắc bén, “Nếu dám đánh ấy cái nữa, tôi nổ súng!” Đôi mắt đỏ hoe kết đầy tơ máu, khiến người ta nhận lần này tuyệt đối đùa.

      Tên vệ sĩ mím môi, rốt cuộc thu hồi cây gậy.

      Hình Tuế Kiến cố sức muốn đứng dậy, nhưng lần nào cũng thất bại. Nhìn gã khốn đốn, những giọt lệ to như hạt đậu lặng lẽ lăn dài xuống đôi gò má .

      Thắng thua định . Nhiếp Lạc thở gấp, phất tay.

      Bắt nhốt Kiều Duy Đóa gần tháng nay, luôn lạnh lùng im ỉm chẳng khác nào người máy. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Lạc thấy Kiều Duy Đóa mất bình tĩnh, vẻ mặt đau đớn như thể cây gậy kia giáng xuống người mình!

      “Thả ấy ra và giữ tôi lại, muốn làm thế nào cứ làm thế nấy!” Kiều Duy Đóa vẫn giơ khẩu súng, cất giọng đàm phán.

      “Mẹ kiếp, Kiều Duy Đóa, em bóc phét với tôi!” Hình Tuế Kiến đau đớn thổ hồng hộc, dù kiệt sức nhưng gã vẫn nổi giận lôi đình.

      Nhiếp Lạc ngồi ghế nghỉ ngơi, nhìn gã đàn ông nằm đất khó bảo toàn tính mạng vẫn chịu từ bỏ, rồi nhìn qua người đàn bà ngay cả nổ súng cũng chẳng dám nhưng vẫn liều lĩnh giơ súng định liều mạng, làm Nhiếp Lạc cảm thấy vô nghĩa.

      “Họ Kiều kia, đủ tư cách đàm phán với tôi!” Nhiếp Lạc mất hứng thú trước đó, giờ chỉ thấy chán ngấy.

      Miệng mồm Kiều Duy Đóa ngoa ngoắt, những lời ban nãy khiến mọi hứng thú đối với đều hạ nhiệt.

      Nghe vậy, Kiều Duy Đóa biết mục đích của mình đạt được và cũng là thời điểm bất lợi nhất.

      “Tôi xin hãy thả ấy , tha cho ấy mạng.” Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn, thế mà giờ đây phải rũ bỏ tự trọng trước mặt tên côn đồ mình khinh thường nhất.

      “Tha cho cậu ta mạng, vậy phải chờ xem tính sao?” Nhiếp Lạc tàn nhẫn cười khẩy.

      “Tôi ở lại hầu hạ .”

      Trái tim Hình Tuế Kiến như bị ngũ mã phanh thây, gã đau xót rống giận: “Kiều Duy Đóa, em đừng chà đạp bản thân mình!” phải làm người mãi mãi kiêu ngạo trong mắt gã, mãi mãi ngồi tít cao, mãi mãi dùng mũi nhìn thiên hạ và mãi mãi là công chúa khó hầu!

      như thể nghe lời gã , “Thả ấy ra, muốn tôi làm gì cũng được!”

      “Ồ, làm gì cũng được?” Nhiếp Lạc nhíu mày.

      “Đúng, chỉ cần thả ấy ra.” trả lời mà sắc mặt chút biểu cảm.

      Hình Tuế Kiến thấy trái tim mình đều bị bóp nát, gã cố sức nhấc người muốn phản kháng. Thế nhưng thanh sắt trong tay tên thuộc hạ của Nhiếp Lạc chẳng chút khách khí đánh thẳng xuống.

      Bờ lưng lại bị tập kích, Hình Tuế Kiến cắn răng té ngã, còn lòng cũng đau nhức liên hồi.

      “Chỉ cần thả ấy, muốn tôi làm gì cũng được!” lặp lại, hiên ngang nhấn giọng.

      “Kiều Duy Đóa, em hãy giữ danh dự, hãy cho thấy kiêu ngạo của em lần nữa!” Gã dùng hết sức quát lớn, quát đến nỗi lồng ngực đau đớn phun ra ngụm máu.

      như nghe được câu chuyện hài hước, bật cười khe khẽ, “Tình chân chính làm sao còn chỗ đứng cho kiêu ngạo?” Từ lúc gã, thể giữ tròn niềm kiêu hãnh của mình.

      Hình Tuế Kiến rúng động mạnh.

      Mặt mày Nhiếp Lạc chút biểu cảm bước tới trước mặt , hất khẩu súng tay và nâng cằm lên: “Chỉ cần tôi hứa với , từ nay về sau bằng lòng trở thành đồ chơi của Nhiếp Lạc tôi?”

      “Đúng, tôi bằng lòng.” chết lặng đáp.

      Khóe môi Hình Tuế Kiến lại có vết máu chảy xuống, đấy chính là tự gã cắn nát môi mình. Bây giờ cơ thể gã đau đớn chừng nào trái tim gã càng đau đớn hơn chừng nấy. Kiều Duy Đóa là công chúa của gã, thể thành món đồ chơi trong tay tên đàn ông khác!

      “Được, vậy hãy xem tôi làm cách nào để chơi tàn món đồ này!” thô bạo dùng sức xâm lược miệng lưỡi .

      Hình Tuế Kiến điên cuồng gào thét. Mà Kiều Duy Đóa nhắm mắt, hề chống trả để mặc cho Nhiếp Lạc bế thốc tới chiếc giường đằng sau, thô lỗi cởi bỏ quần áo người mình.

      [1]Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :