1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 2

      (Edited by Emma)

      Suốt dọc đường, cả hai đều im lặng .

      Cách nội thành càng lúc càng gần, thời gian cả hai được ở gần nhau càng ngày càng ngắn.

      Hình Tuế Kiến nôn nao khó hiểu, gã nhìn khóe mắt chưa kịp lau khô lệ của mà sững người muốn nắm tay trấn an, nhưng lần nào Kiều Duy Đóa cũng vung phắt cự tuyệt.

      Hai người giằng co qua lại, hồi lâu sau, Kiều Duy Đóa đột nhiên bật cười, nụ cười như thể vừa nghĩ tới câu chuyện gì đó rất hài hước.

      “Em cười cái gì?” Giọng cười khác thường của làm gã nhăn mày.

      Kiều Duy Đóa thực dễ dàng khiến gã bất an, đặc biệt mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của cũng đều có thể khống chế được tâm tình của gã.

      “Tôi cười, hóa ra đây gọi là tình .” môi ngập tràn vẻ mai mỉa.

      Lời của làm gã cứng đờ, gã hơi hiểu lắm.

      “Hình Tuế Kiến, tôi ư? Tại sao tôi hoàn toàn cảm nhận được?” thẳng toạc.

      “Ồ, đúng rồi, tôi đột nhiên sực nhớ, tới giờ cũng chưa từng chữ ‘’ này với tôi. ra tối qua tôi ngủ mê, chiêm bao thấy có ai đó tỏ tình với mình.” Giọng điệu đượm đầy vẻ châm biếm.

      Cho nên, cũng nghe được?

      Gã trầm mặc cứng người lâu, rồi sau cùng thừa nhận: “Kiều Duy Đóa, em nghe nhầm, tôi… em…” Chữ này rất sến súa, muốn gã thẳng mặt thừa nhận cần phải có can đam.

      ư? thể xác tôi hay cái cảm giác chinh phục?” trào phúng.

      “Kiều Duy Đóa, tôi thèm khát tới mức đó!” Hình Tuế Kiến nhíu mày. Đấy là câu trả lời chân thực, gã thích luôn sử dụng giọng điệu châm chọc.

      Giọng điệu hài lòng của gã rốt cuộc cũng khiến sắc mặt Kiều Duy Đóa nhuộm cơn bực tức.

      thản nhiên cười, dùng chất giọng rất lãnh đạm và bình tĩnh : “Hình Tuế Kiến, thực ra tôi.”

      Gã cứng người.

      “Nếu tôi, ruồng bỏ tôi vào giai đoạn gian nan nhất; nếu tôi, kết hôn với Trần Ôn Ngọc để làm tổn thương tôi; nếu tôi, có chuyện tới giờ mà chỉ hy vọng chúng ta là tình nhân thôi!” khản giọng thầm, cật lực duy trì hờ hững, “ đốm lửa chỉ có thể sáng lạn nhất thời, mà thể chiếu rọi cả đời. Vì vậy, địa vị của tôi trong trái tim phải là tình , mà vẻn vẹn là đóm lửa.”

      Gã chấn động mạnh, gã thể ngờ Kiều Duy Đóa từ trước tới nay luôn tự tin, cũng có lúc tự ti.

      Gã hơi suy sụp và bối rối, “ phải tôi em, mà em biết nếu ở bên tôi mình phải đối mặt với cuộc sống gì…”

      “Tôi biết , chẳng phải cuộc sống là trốn Đông tránh Tây, hoặc như chuột chạy qua đường?” cắt ngang lời gã.

      Gã cứng đờ.

      “Tôi có đầy can đảm nhưng ?” Đột nhiên giọng điệu của trở nên sắc nhọn.

      Cứng đờ hồi, gã rốt cuộc trả lời: “Kiều Duy Đóa, tôi có.” Gã đủ can đảm để chịu cực với gã, càng đủ can đảm để đối mặt với hối hận về sau của .

      Trong nháy mắt, như bị rút cạn sức lực, quay lại dựa lưng vào thành ghế và bật cười, “Vì tự tôn, vì kiêu ngạo sao?” Gã thà chết cũng muốn thấy bộ dạng nghèo túng của mình?

      Gã mím môi, câu.

      Lát sau, cách vị trí nhà càng lúc càng gần. Từ xa xa trông thấy người đàn ông ôn hòa đứng trước cổng tiểu khu, sốt ruột gọi điện thoại.

      Hình Tuế Kiến nhận ra đó là ai, cổ họng gã khô khốc và toàn thân căng thẳng.

      Thực cứ kết thúc như thế sao? Lời đề nghị của gã được tiếp nhận, vậy giờ đồng nghĩa với chấm dứt? ràng biết đối với mình chẳng phải quá thờ ơ, nhưng nếu dứt khoát lời tạm biệt khó khăn.

      Kiều Duy Đóa cười nhạo nhìn vẻ mặt phức tạp của gã.

      “Sao giờ hỏi tôi cười gì nữa?” ghét im lìm của gã, vì điều này làm thể hiểu thấu trái tim gã.

      “Cái gì?” Hồi lâu sau gã mới kịp phản ứng, cổ họng chua chát nhưng vẫn hỏi: “Em cười cái gì?”

      “Tôi cười vì, nếu là tình tại sao thể vứt bỏ tự tôn? Tại sao vẫn ôm đồm lắm điều kiêu ngạo?” Vẻ mặt lành lạnh đưa ra đáp án.

      Lời như lưỡi dao, từng câu từng chữ đâm vào trái tim gã, khiến Hình Tuế Kiến chấn động toàn thân.

      “Em hãy cho tôi nghĩ xem còn muốn tiếp tục nữa .” Tới gần tiểu khu nơi sống, gã thào, mỗi tế bào người đều đấu tranh dữ dội.

      Bóng dáng ôn hòa kia từ từ thả điện thoại xuống, biểu thấy bọn họ.

      lạnh lùng cự tuyệt, “ khỏi cần suy nghĩ, khỏi cần…! Bởi lẽ…” gằn từng chữ, “Tình phải cứ muốn là được.”

      Hình Tuế Kiến giẫm phanh xe, cả người xơ cứng.

      xong, đẩy cửa xe ra.

      “Kiều Duy Đóa!” Gã kéo tay , cố che dấu thần sắc hoảng hốt, trấn tĩnh hỏi: “Em vẫn chưa trả lời, em có muốn ở bên tôi ?”

      Làm tình nhân của gã? Bắt đầu cuộc tình rực lửa, nhưng chẳng có hứa hẹn tình ?

      cười cười, gỡ từng ngón tay gã ra, “Hình Tuế Kiến, từ đầu chí cuối, đều nhận định sai lầm.”

      Gã căng thẳng nhìn chăm chú, trực giác mách bảo câu trả lời tiếp theo nhất định gã muốn nghe.

      “Ai – – tôi – – tìm – thấy – kích – thích – – người – của – Tư – Nguyên?” lạnh lùng gằn từng chữ phản bác.

      Sắc mặt gã trắng nhợt. Bởi vì, ngụ ý của có thể khiến bất cứ ai cũng liên tưởng đủ điều.

      ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nâng cằm và nhàng xuống xe. Sau đó, bước từng bước về cổng tiểu khu – nơi có người đàn ông đứng đợi.

      “Tiểu Lộng tối qua em ở chỗ con bé, em đâu thế?” Vừa thấy , Tư Nguyên hỏi ngay.

      Thế nhưng, chẳng chẳng rằng mà kéo cổ Tư Nguyên xuống, đặt nụ hôn lên môi .

      Tư Nguyên giật mình đờ người, thẫn thờ đến độ quên đẩy ra, để mặc cho Duy Đóa biến nụ hôn này thêm sâu đậm.

      Duy Đóa hôn Tư Nguyên nóng bỏng, nóng bỏng đến mức ước gì nơi đây có cái giường, để cả hai nhào lên đó đốt cháy đốt phương.

      Toàn thân Hình Tuế Kiến thể nhúc nhích nhìn đôi nam nữ gần đó ôm hôn thắm thiết. Chẳng ai có thể nghi ngờ bọn họ thiếu mất tình cảm đồng điệu.

      Đôi mắt gã bỗng nóng rực cay xè, hơi thở gã chợt trở nên tắt nghẽn. ở bên người khác, họ cần tái hợp, đấy ràng là lựa chọn của gã! Thế tại sao trong khoảnh khắc này, gã lại cảm thấy lý trí mình bị ngọn lửa thiêu trụi?

      “Ầm.” Gã nổ máy xe lần nữa.



      phút, hai phút, rồi ba phút.

      ta rồi.” Tư Nguyên lặng lẽ đẩy ra.

      rồi à?” ngơ ngác hoảng hốt quay đầu, quả nhiên còn dấu vết của chiếc xe SUV nữa.

      để lộ biểu mong manh yếu ớt. Sau đó từ từ ngồi trượt xuống, như thể chịu nổi đả kích nặng nề này.

      ra vẫn thất bại.” Ánh mắt trống rỗng chưa từng có, như loại bi ai thầm lớn hơn trái tim chết.

      Tư Nguyên nhìn , mới phút giây trước, môi lưỡi bọn họ còn quấn quýt say mê, thế mà giờ đây lại cảm thấy tâm hồn rời xa vị trí.

      “Em xin lỗi!” che mặt, bả vai run rẩy.

      xin lỗi, thực xin lỗi.

      “Đừng khóc.” Tư Nguyên xoa bả vai , biết nên an ủi thế nào.

      Bây giờ ở vị trí rất xấu hổ cũng đau lòng.

      “Em đừng sợ, từ từ khá hơn thôi.” Tư Nguyên cho nghe mà cũng như với chính mình.

      Đáp lại lời vẫn là bả vai run rẩy cố đề nén tiếng tiếng khóc vỡ vụn.

      “Em xem, chẳng phải hồi trước kéo em dậy sao?” cười .

      tin rằng nỗi đau trong tim rồi ngày tàn phai.

      Thế nhưng lại lắc đầu, “Tư Nguyên, chúng ta chia tay , bởi vì em vẫn còn chìm sâu dưới đáy vực.” chưa được kéo lên, xứng đáng làm bạn của .

      bỗng nhiên chán ghét mình đến cực độ.

      Tư Nguyên nhắm mắt, trái tim đau đớn chưa từng thấy. Sau đó chầm chậm ngồi xuống, ôm chặt vào lòng và lẳng lặng : “Đóa, chúng ta kết hôn .”
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 3

      (Edited by Emma)

      Hình Tuế Kiến về nhà, gã dựa thẳng đầu thành ghế sofa, thẫn thờ hồi lâu.

      Ghen tuông sao? Gã tự hỏi.

      Đáp án đúng là gã ghen sắp phát điên lên rồi. Nhưng vì sao gã vẫn quay đầu rời ? Tính gã xưa nay luôn ràng dứt khoát, bất cứ quyết định nào cũng tần ngần do dự, ấy vậy mà lúc này gã phân vân.

      Gã cứ ngồi thừ ra đó từ hừng đông đến tối mịt, trong lòng sớm rơi vào khoảng hôm nay càng đặc biệt trống rỗng và tắt nghẽn.

      Gã cầm cái điều khiển từ xa bật TV lên, bên trong chỉ vang ra những tiếng xè xè, nhưng gã tắt . Do gian quá mức yên tĩnh, nên gã muốn có thanh nào đó làm bạn. Vì muốn tạo căn nhà này còn ai ở, thâm chí cả phí truyền hình gã cũng chẳng đóng.

      quá vắng lặng, vắng lặng tới nỗi khiến người ta hốt hoảng. Gã uể oải duỗi tay, ấn hộp thư thoại.

      “Bạn có 17 cuộc thoại.” Điện thoại vang lên, “Cuộc thoại thứ nhất…”

      “Hình đại ca, mẹ tôi bị suy thận, bác sĩ cần phải chạy thận nhân tạo, tôi xin hãy làm việc thiện, trả tiền lại cho tôi …”

      Gã gác tay lên trán, nằm im bất động.

      “Tên họ Hình kia, chừng nào mày mới trả tiền? Chúng mày là loại dân cho vay nặng lãi ghê tởm, nuốt tiền mồ hôi nước mắt của bọn tao. Tao nguyền rủa mày ra đường bị xe tông chết, bọn tao coi như cúng số tiền kia cho mày mua quan tài!”

      “Đừng nghĩ tao tìm thấy mày là buông tha, Hình Tuế Kiến tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu mày trả tiền chúng ta gặp nhau tòa !”

      “Hình Tuế Kiến…”

      Tới tới lui lui vẫn chỉ là những tin thoại đòi nợ, đám người này kiên trì hơn gã tưởng. Có người mềm giọng năn nỉ, có kẻ mắng té tát, cũng có tên hăm dọa sáo rỗng. Thực ra, những việc này chẳng ảnh hưởng gì tới gã, đằng nào gã cũng bị người ta truy cùng đuổi tận, chưa ngày được ngơi nghỉ.

      Tuy nhiên, gã khẽ nhắm mắt…

      chịu được sao? Nếu còn là đàn ông nên lưu giữ , thế nhưng cảnh tượng và Lục Tư Nguyên hôn đắm đuối ngoài đường ngừng quay cuồng trong đầu gã, kích thích bộ não gã.

      Gã cáu kỉnh đưa tay định tắt những tin còn thừa. Tuy nhiên, lúc này trong hộp thư thoại bất ngờ vang lên giọng của Que Củi.

      “A Kiến, sao điện thoại của bận máy hoài vậy?”

      Gã lười xem trạng thái điện thoại.

      “Cuối tháng rồi, tiền lãi tháng này có bớt ?” Que Củi hỏi.

      Gã vẫn nằm im, mở tròn mắt.

      Đúng vậy, lại cuối tháng nữa rồi.

      “Đại ca, đừng gánh hết mọi chuyện mình! Em, Ôn Ngọc và Tiểu Béo bắt đầu kinh doanh bên Canada rồi. Nếu cần tiền, bọn em nghĩ cách, dù sao công ty phải của riêng , thể cái gì cũng bắt hứng chịu!”

      Gã gượng ép giật giật khóe môi. Gã biết bọn họ sống rất tình nghĩa, nhưng công ty vừa thành lập, cần vốn để xoay vòng, gã làm sao có thể lấy tiền bọn họ được?

      “Hay… nếu gánh nổi nữa đừng giữ chữ tín làm gì. Đằng nào đấy cũng là cái hố đáy… dù sao giờ ở Ôn Thành có nhiều người chung tình trạng này.” Tuy biết thể, nhưng Que Củi vẫn khuyên giải.

      Gã giật mình, gã biết cố gắng tới cuối rồi cũng chỉ còn con đường này. ràng mất sỉ diện vẫn có thể sống trơ trơ, cùng lắm bị đám chủ nợ dần cho trận, rồi ngày ngày được sống tốt hơn. Nhưng tính cách gã cho phép mình làm như thế.

      Tuy nhiên, cho phép phải làm thế nào? Mới vài tháng ngắn ngủi mà gã gánh nặng tới độ cả đêm về cũng mơ thấy ác mộng.

      Gã cựa quậy ngồi dậy gọi điện thoại cho mẹ. Vừa khéo, cuộc thoại tiếp theo là của mẹ gã.

      “A Kiến, mẹ báo cho con tin vui, vụ cầm cố Bích Quế Viên để vay vốn được phê duyệt, con mau liên lạc với bác Vương, ông ấy tốn rất nhiều tâm sức, nhưng…” Mẹ gã ngập ngừng chốc lát rồi ngại ngùng : “Con nhớ đừng với ai là mẹ con mình còn liên hệ, con cũng biết đám đòi nợ ấy khủng khiếp lắm, cứ bị quấy rầy mãi chắc mẹ suy nhược thần kinh mất…”

      Gã thản nhiên giật giật khóe môi.

      Gã biết mấy tháng nay mẹ gã cũng bị liên lụy đến te tua, mẹ gã cầu ở trước mặt mọi người đừng thừa nhận mẹ con họ còn liên hệ, coi khá thâm tình.

      Tìm kiếm nhiều mối quan hệ, mà cuối cùng người hỗ trợ vẫn là bác Vương – kẻ có thể bẻ gãy lòng tự trọng của gã. Thế nhưng gã đâu còn cách nào? tiền bị người ta ép chết! Rốt cuộc Bích Quế Viên cũng có thể cầm cố, khiến gã thở phào nhõm. Bởi vì, nó đồng nghĩa với việc gã còn được ‘sống’ qua thời gian.

      Tuy nhiên, sau đó sao? Lấy chỗ này đắp qua chỗ khác,[1] cuộc sống như thế có thể chèo chống được bao lâu?

      “Kiều Duy Đóa, ngay cả tương lai của mình như thế nào tôi còn biết, làm sao tôi có thể thề hẹn với em?” Gã nhìn căn phòng tối om, hỏi thầm.



      Chưa kịp thay bộ đồng phục công sở màu xanh, Tư Nguyên vội vã chạy tới nhà hàng.

      xin lỗi, tới muộn.” Vừa ngồi xuống, cất tiếng xin lỗi, “Ban nãy bị kẹt vụ án, mới nhận việc nên cần học hỏi thêm kinh nghiệm, vì vậy mới trễ hẹn!”

      sao.” Dạo này thực rất khó gặp , ngày nào cũng sớm về khuya, hai người gần như thể giáp mặt để chuyện ràng.

      Chờ hồi, Duy Đóa mới nhìn : “Tư nguyên, hôm nay em tìm …”

      “Bọn mình ăn cơm trước nhé? đói lắm rồi, từ trưa đến giờ chưa ăn gì.” Tư Nguyên cắt ngang lời .

      “Vâng.” Duy Đóa thêm nữa.

      qua giờ cơm tối nên thức ăn được bê lên rất nhanh, Tư Nguyên mới ăn vài miếng ấn ngón tay vào giữa bụng, cau mày chặt.

      Cử chỉ của rất nhưng cũng phát , “ lại đau dạ dày nữa à?”

      “Ừ.” Chân mày xoắn tít.

      Duy Đóa buông đôi đũa, “Để em ra ngoài mua thuốc đau dạ dày cho .”

      “Đừng, có mang theo.” đè tay xuống.

      Duy Đóa gọi nhân viên phục vụ mang ly nước ấm tới, lấy viên thuốc dạ dày trong cặp táp ra bỏ vào miệng nuốt xuống.

      “Dù công việc có bận rộn, cũng phải ăn cơm đúng giờ chứ.” nhăn mày nhắc nhở.

      Hôm nay rảnh ăn trưa, hôm qua gọi lúc hai giờ chiều mà mới bắt đầu ăn cơm. Cứ tiếp tục đà này ngay cả người sắt cũng sụp đổ.

      Tư Nguyên mỉm cười buồn bã. Kỳ thực, bị đau dạ dày chẳng liên quan gì đến bận rộn, mà nguyên nhân chủ yếu là bị áp lực quá nặng công việc lẫn tình cảm.

      “Chuyện hôn lễ em chuẩn bị tới đâu rồi?” Tư Nguyên lảng qua việc khác, “ đưa mấy cái nhà hàng cho em xem, em vừa ý cái nào chưa?”

      “Tư Nguyên, em hẹn ra đây để bàn về vấn đề này.” Duy Đóa nhìn chăm chú.

      Từ sau ngày đó, ở nhà canh chừng bao lâu cũng được gặp . đành gọi điện thoại hẹn , nhưng đùn đẩy năm lần bảy lượt cho tới hôm nay mới có dịp gặp.

      “Em còn đắn đo hả? thấy khách sạn Overseas Chinese[2] cũng được lắm, rể của quen với đầu bếp trưởng trong đó, danh sách các món ăn và sắp xếp lịch trình thuận tiện hơn.” Tư Nguyên vừa ăn vừa , “Nếu em có ý kiến chúng ta quyết định vậy !”

      “Tư Nguyên, rốt cuộc muốn em bao nhiêu lần đây? Chúng ta có thể kết hôn.” khổ sở .

      Tư Nguyên cứng đờ.

      [1]Nguyên tác: Sách đông tường bổ tây tường – lấy chỗ này đắp qua chỗ khác, vì thế vấn đề thực được giải quyết.

      [2]Overseas Chinese Hotel – khách sạn 5 sao nổi tiếng ở thành phố Ôn Châu.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 4

      (Edited by Emma)

      “Em thích khách sạn Overseas Chinese à? Vậy thôi, chúng ta đổi nơi khác. Để rể giới thiệu cái khác tốt hơn.” Thái độ của Tư Nguyên vẫn ôn hòa.

      “Tư Nguyên.” bất đắc dĩ , “ hiểu ý em sao?”

      phải vấn đề về nhà hàng.

      vờ như nghe, tiếp tục dịu dàng : “ nhờ mẹ chọn ngày rồi, ngày 2 tháng 6 chúng ta đính hôn, tháng 9 đám cưới. Còn chuyện con cái em đừng quá áp lực, mình cứ thuận theo tự nhiên .”

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa rất nghiêm túc, “ biết…”

      “Ăn cơm , đói quá rồi.” Sắc mặt đổi, nhưng nụ cười đượm buồn kịp cắt đứt những lời cự tuyệt tiếp theo của .

      nữa bữa cơm này cũng ăn nổi.

      Trầm mặc hồi lâu, Kiều Duy Đóa vẫn mở miệng lần nữa, “ đừng trù tính hôn lễ, em muốn làm tổn thương .”

      Tư Nguyên im lặng thêm gì mà tiếp tục cầm đũa, nhưng ai cũng đều nhận ra bữa cơm này chẳng còn mùi vị.

      “Em biết nghĩ chỉ cần chúng ta kết hôn, em ‘an phận thủ thường’, cuộc sống của bọn mình rất bình lặng.” Tư Nguyên tâm lý và thấu hiểu tính , biết nếu khi kết hôn dẫu có vấn vương thế nào, giữa và Hình Tuế Kiến cũng chấm hết.

      “Nhưng có nghĩ tới trước đó, em phản bội ?” lẳng lặng .

      Đôi đũa tay khựng lại và cứng đờ.

      “Tại sao chưa lần đặt câu hỏi, đêm đó em có ở bên cạnh Hình Tuế Kiến hay ? Và bọn em làm gì?”

      “Đủ rồi, Đóa, tin tưởng em!” chịu nổi mà ngắt lời .

      cho rằng gần đây hằng ngày đều vùi đầu vào công việc mới, phải vì để tránh né những phỏng đoán trong thâm tâm sao? Kết quả cuối cùng, sẵn sàng tin tưởng , bằng lòng biến mình thành con đà điểu dúi đầu vào đống cát mà chẳng có việc gì. Thế nhưng…

      “Đêm đó em ngủ chung giường với ta.” Mặt vẫn thay đổi mà tiếp tục khổ sở thú nhận.

      Tư Nguyên như bị trúng cái tát nhức nhối và thảm hại. Cơn đau quen thuộc vừa nóng rực vừa lạnh giá ở dạ dày trở mình khuấy đảo, khiến khó chịu dùng tay ấn vào vị trí bao tử. Mọi ngờ vực vô căn cứ, mọi u buồn dồn nén, bỗng giờ khắc này như vết thương đẫm máu bị người ta xé toạc, đau đớn tới tận xương tủy.

      Kiều Duy Đóa biết mình làm thương tổn được , giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt .

      Tư Nguyên ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy giọt lệ chưa kịp lau khô của mà buồn bã tự giễu: “Muốn làm tổn thương cần gì phải đau lòng?”

      nín lặng, vội vàng lau khô nước mắt. thể mềm lòng, nếu giải quyết dứt khoát tổn thương còn kéo dài.

      “Hình như đây lần đầu em khóc vì .” Tư Nguyên thản nhiên cười.

      hiếm khi khóc, nhưng mỗi lần khóc luôn vì người đàn ông khác. Đây là lần duy nhất rơi nước mắt vì , thế mà lại là lần chia tay.

      hít sâu hơi, “Tại chưa bao giờ làm tổn thương em.” Cho nên cũng thể làm tổn thương .

      từng nghĩ, nếu có người phụ nữ nào dám tổn thương , nhất định đòi công lý bằng mọi giá, vậy mà rốt cuộc người làm tổn thương lại chính là mình.

      Lúc ở trong thôn, khi nỗi khao khát dâng tràn trong cơ thể thực muốn hòa quyện với Hình Tuế Kiến thành . Tuy nhiên ở tia lý trí cuối cùng, sực nhớ tới Tư Nguyên. mang cho quá nhiều ê chề và tổn thương, thể tạo thêm lần nữa, dẫu rằng bây giờ cố tình dối.

      Thế nhưng lại lắc đầu, “, làm tổn thương em.” Chẳng qua tới giờ mang thù với thôi.

      ‘tổn thương’ này mới khiến cả hai lỡ làng duyên số.

      “Nhưng chưa bao giờ làm em rơi lệ.” cười cười.

      làm em khóc, chẳng phải rất tốt sao?” hỏi lại.

      Tốt, đương nhiên rất tốt.

      “Nhưng phụ nữ luôn khắc sâu người đàn ông làm ta rơi lệ.” mỉm cười, cười mà nước mắt lại tuôn.

      có biết tại sao trước kia em chủ động theo đuổi ? Bởi vì em thấy mình xứng với .” .

      chứng minh, quả xứng với .

      Nếu thể gởi trao tình cảm thuần túy, chỉ là ‘lợi dụng’ và tổn thương.

      “Có lẽ tình chưa đủ rung động.” thản nhiên tiếp.

      Phải thừa nhận này khiến người ta chua xót.

      Khi ai rất dũng cảm, mà chỉ có thích , thích trong cảm giác tình bạn. Thực ra, luôn hiểu điều đó nhưng muốn thừa nhận.

      tính toán gì cả, tại sao em phải thú nhận?” Rốt cuộc là khờ hay dại?

      “Em biết có thể mang cho em cuộc sống tốt nhất.”

      Sau khi tình trần tục qua , con người vẫn phải quay về thực tại. hy vọng có thể thấu hiểu rành mạch.

      “Em biết.”

      “Em có biết là theo ta em sống bấp bênh, thậm chí có tương lai?”

      “Em biết…”

      , em biết gì cả!” Tư Nguyên mặc bộ đồng phục công tố viên, lần đầu tiên để lộ ánh mắt sắc bén ngắt lời , rồi hạ giọng: “Em có từng kiểm tra nguồn tài chính của ta chưa? Tại sao ta xuất ngoại, mà vẫn chịu đựng nổi? giờ điều tra vụ án mua bán ma túy, thậm chí nghi ngờ ta rửa tiền…”

      Kiều Duy Đóa lộ vẻ nghi hoặc, “Ai xuất ngoại?” Tại sao kết nối giữa và Tư Nguyên lại như xâu chuỗi bị cắt đứt?

      “Ngoài ra, vụ án mua bán ma túy gì?”

      Tư Nguyên dừng lại kịp lúc và nín thinh. Những việc này đều là cơ mật, thể tiết lộ nhiều.

      Vài giây sau, mới hiểu được lời đầy dụ của . Sắc mặt xám ngắt, thậm chí lật đổ cả ly nước.

      tái mặt nhìn .

      “Đóa, cuộc sống tại của ta rất phức tạp, phù hợp với em.” Tư Nguyên quay sang nhìn .

      Sắc mặt càng khó coi.

      Tư Nguyên thản nhiên : “Vì vậy, đồng ý chia tay.”

      Rốt cuộc cũng tìm được giọng của mình: “Tư Nguyên, đó là hai chuyện khác nhau.”

      lại trầm mặc. Cho nên, thể an phận thủ thường?

      “Nếu muốn chia tay em phải hiểu, trai sau chia tay thường khó có thể làm bạn với nhau được.” lặng lẽ .

      Kiều Duy Đóa chấn động mạnh.

      “Nếu em chọn chia tay, sau khi chia tay hành hạ mình, cũng chẳng liên lạc với em, như vậy bình thường sao?” đặt cược, đặc cược lần cuối địa vị của mình trong trái tim .

      Quả nhiên.

      …” Thực chỉ có kết cục này thôi? mất người bạn tốt nhất trong đời, khiến lòng hoảng hốt và rối mù.

      Bế tắc hồi lâu.

      “Được rồi, chúng ta đừng bàn chuyện chia tay nữa. Ngoài tình , giữa chúng ta còn có tình bạn thân thiết chẳng ai có thể lật đổ.” Tư Nguyên cúi đầu.

      xin lỗi, thực thể để em rời .

      Bầu kông khí lại rơi vào tĩnh lặng.

      “Ô, ai đây? ra là công tố Lục.” Bên cạnh bỗng nhiên dội đến giọng .

      Cả hai người đồng thời quay đầu.

      Duy Đóa thấy người đàn ông cường tráng khệnh khạng ôm có phong thái lạnh lùng tuyệt mỹ, đứng trước mặt bọn họ.

      Nhìn người vừa tới, giọng luôn dịu dàng của Tư Nguyên bỗng chuyển thành lãnh đạm: “Nhiếp Lạc, rất vui được gặp .”
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 5

      (Edited by Emma)

      “Công tố Lục, đây là nhà hàng của tôi, cứ thoải mái gọi món nhé, hóa đơn đưa tôi ký.” Nhiếp Lạc hào phóng .

      Phản ứng của Tư Nguyên rất lãnh đạm, “Xin lỗi, tôi khoác người bộ đồng phục, nên nhất định phải giữ liêm khiết.”

      Nhiếp Lạc quen thói giang hồ nên rất nhạy bén, khoát vai Tư Nguyên, “Vậy hôm nào cởi bộ đồng phục này ra, cho phép tôi được hân hạnh mời công tố Lục ăn nhậu nhé?”

      “Xin lỗi, tôi được.” Tư Nguyên từ chối ngay, “Công tố viên chúng tôi được lén lút tiếp xúc với người bị tình nghi ở bên ngoài.”

      Giọng điệu lãnh đạm của khiến đôi mắt Nhiếp Lạc chợt lóe ánh sáng lạnh: “Công tố Lục, là quan mới nhậm chức nên cần phải lấy uy, lòng nhiệt huyết còn cao, nhưng lương bổng của mộ công tố viên mà muốn có cuộc sống chất lượng ở Ôn Thành rất vất vả đấy!”

      “Tôi nghĩ nếu công tố viên nào chán nản cái công việc có lương bổng thấp này, cứ cởi bộ động phục người ra để khỏi trái với lương tâm.” Tư Nguyên lãnh đạm và trầm tĩnh đáp.

      Kiều Duy Đóa lặng lẽ quan sát, đại khái cũng biết người đàn ông đứng đối diện chẳng phải lương thiện gì. Dù bầu khí chưa giương cung bạt kiếm, nhưng người tinh mắt vẫn nhận thấy bức bối. Điều này làm tâm trạng hơi căng thẳng.

      giờ Tư Nguyên làm công việc tính chất khác biệt, nên khó tránh khỏi đôi khi gặp phải phiền toái.

      Nhiếp Lạc nở nụ cười nhưng đáy mắt phẳng lặng, “Công tố Lục, ý là muốn khăng khăng cắn tôi tha?”

      “Sống trái với lương tâm, nửa đêm sợ quỷ gõ cửa.” Thái độ Tư Nguyên vẫn lãnh đạm như cũ.

      Nhiếp Lạc cười sằng sặc vài tiếng, rồi vỗ tay bàn đanh giọng: “Công tố Lục, dù chẳng làm gì trái với lương tâm con người cũng sợ quỷ!”

      Thần sắc Tư Nguyên vẫn thản nhiên.

      Giọng Nhiếp Lạc càng thấp hơn, “Nếu có con quỷ làm biến mất cõi đời này cách hết sức thần bí, cũng sợ?”

      Giọng điệu đầy đe dọa của đối phương khiến Kiều Duy Đóa cau mày.

      “Tôi tin tưởng pháp luật.” Tư Nguyên hề sợ hãi.

      Từ khi bắt đầu tham gia ngành này, ba dạy dỗ rằng, trong tương lai gặp đủ mọi tình huống, ví dụ như thế lực ngầm. Việc phải làm là thản nhiên đối mặt mà tuyết đối cúi đầu.

      “Pháp luật?” Nhiếp Lạc càng cười to tiếng hơn, “Công tố Lục biết pháp luật là trò chơi của kẻ lắm tiền à?”

      cùng chí hướng thể hợp tác, bàn luận.[1]

      Tư Nguyên buông chén cơm, hỏi người con đối diện, “Đóa, em ăn no chưa?”

      Kiều Duy Đóa gật đầu.

      Rốt cuộc Nhiếp Lạc cũng chú ý tới , đôi mắt lập tức đầy kinh ngạc.

      Tư Nguyên tính tiền xong, Kiều Duy Đóa đứng dậy.

      “Công tố Lục sợ quỷ, lẽ nào cũng sợ con quỷ bắt bạn này ?” Nhiếp Lạc sờ sờ cằm, mỉm cười : “ này rất xinh đẹp, tôi nghĩ chắc có nhiều đàn ông cảm thấy hứng thú!”

      Tư Nguyên chợt căng thẳng. Ai cũng biết Nhiếp Lạc làm ngành công nghiệp giải trí, sòng bạclớn nhất Ôn Thành cũng thuộc của .

      Kiều Duy Đóa nghe thấy những lời khiếm nhã của đối phương, vẻ mặt hài lòng.

      Tư Nguyên che trước mặt Kiều Duy Đóa, kịp lúc ngăn cản ánh mắt thèm khát sắc đẹp của đối phương.

      Nhiếp Lạc cười to: “Nhìn tướng tá công tố Lục trói gà chặt, vai thể vác, tay thể xách, làm sao có thể bảo vệ được xinh đẹp này?”

      Nghe những lời châm biếm thẳng thừng của đối phương, khiến đôi mắt Tư Nguyên tối sầm. Mặc dù là thành phần trí thức, nhưng có nghĩa là cố hết sức để bảo vệ người con mình thương.

      “Chẳng phải công tố Lục nghi ngờ chỗ tôi có ‘hàng cấm’ sao? Hay xông vào điều tra !” Nhiếp Lạc ngoài cười nhưng trong cười.

      Tư Nguyên căng thẳng, quả thực có kế hoạch xâm nhập điều tra.

      “Nhưng tôi muốn nhắc cho biết lý do tại sao có công tố viên trước phải rời vị trí công tác. Đó là vì trong quá trình điều tra sâu rộng, ta nếm thử ‘hàng cấm’ chỗ tôi. Kết quả ta bán sạch mọi thứ, vậy còn mũi dãi lòng thòng tới cầu xin tôi ‘chơi đùa’ vợ mình! Ha ha, biết đâu trong tương lai công tố Lục cũng quỳ gối ôm chân tôi, cầu xin tôi ‘chơi đùa’ bạn của nhỉ?”

      Giọng điệu cợt nhã nể nang của khiến người khác giận dữ. Thậm chí vừa dứt lời, Nhiếp Lạc dời mục tiêu, xấc láo vươn tay định sờ khuôn mặt của Kiều Duy Đóa.

      Tư Nguyên tức giận muốn ngăn lại.

      “Bốp.” Bàn tay ma quái chưa kịp chạm vào gương mặt xinh đẹp của Kiều Duy Đóa, cái tát nẩy lửa vọt ra.

      Bầu khí trong nhà hàng bỗng chốc ngưng đọng, ai nấy đều nín thở.

      Ban nãy Nhiếp Lạc còn biểu lộ vẻ háo sắc, bây giờ phải đưa tay xoa gò má đau nhức của mình và trợn mắt nhìn chằm chằm Kiều Duy Đóa.

      Kiều Duy Đóa đánh xong cũng chẳng sợ cặp mắt như dã thú ăn thịt người của đối phương đe dọa, mà còn dùng ánh mắt lạnh lùng trừng lại.

      , chúng ta hơi nào mà chuyện với loại cặn bã này.” Kiều Duy Đóa kéo tay Tư Nguyên.

      Vừa rồi dùng hết sức để tát nên cánh tay rất đau, nhưng xin lỗi. Bởi vì, ai được phép sỉ nhục Tư Nguyên.

      Tư Nguyên khôi phục tinh thần, dũng mãnh vừa rồi của dọa phát khiếp. vội vàng định lập tức rời khỏi nhà hàng.

      đánh xong rồi nghĩ mình còn nguyên vẹn bước hả?” Nhiếp Lạc ngăn bọn họ lại.

      Ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc Kiều Duy Đóa, trong con ngươi bừng cháy hai ngọn lửa quái đản.

      “Sao, muốn bị ăn đòn nữa hả?” Kiều Duy Đóa đanh giọng hỏi lại.

      Nhiếp Lạc hít sâu hơi. Ánh mắt này, giọng điệu này, vẻ mặt khinh thường này, thực quá giống người vợ quý trong ký ức chôn sâu của .

      “Nếu tôi chiều theo sao?” Nhiếp Lạc dè dặt hỏi.

      “Bốp.” cái tát rất có khí phách bay tới.

      “Xéo !” Từ kẽ răng Kiều Duy Đóa bật ra hai chữ.

      Đời ghét nhất là đám lưu manh.

      Trái tim Nhiếp Lạc bất chợt đập trật nhịp, “Vợ tôi thích dùng hai chữ này nhất!” bật thốt.

      Ai nấy cũng ngờ vực liếc cái, Nhiếp Lạc có đứt sợi dây thần kinh nào mà tự dưng lời này. Hơn nữa, Nhiếp Lạc đột nhiên xoay lại, vô cùng hưng phấn cầu bạn : “ mau tát tôi cái!”

      bạn do dự chốc lát rồi giơ tay lên vỗ cho có lệ vào mặt .

      “Mẹ kiếp, tôi bảo đánh kiểu đấy, phải giống như ta, dạy dỗ tôi dữ tợn vào!” Nhiếp Lạc chỉ Kiều Duy Đóa, vừa hưng phấn vừa kích động.

      Bàn tay bạn run rẩy, nàng khẽ nhắm mắt rồi giơ tay tát mạnh hơn chút, nhưng Nhiếp Lạc vẫn thấy như ruồi muỗi đốt mà chả còn cái khoái cảm giống vừa rồi.

      Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên đồng thời nhíu mày. hiểu sao trong lòng Tư Nguyên có dự cảm chẳng lành.

      “Đồ thần kinh!” Kiều Duy Đóa kéo Tư Nguyên ra khỏi nhà hàng.

      đôi mắt vô cùng thích thú dán sát theo .



      Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên bước con đường cũ, vẫn tay trong tay nhưng cõi lòng mỗi người đều đầy tâm .

      Câu chuyện vừa rồi bị Nhiếp Lạc làm gián đoạn, nếu bây giờ nhắc lại cũng hơi khó.

      báo cho ba mẹ và hai chị biết chuyện đám cưới của bọn mình.” Rốt cuộc Tư Nguyên vẫn phải .

      Kiều Duy Đóa dừng chân lối bộ hành, nhìn chăm chú: “Tư Nguyên, em …”

      Tư Nguyên cố chấp như vậy trông xa lạ, khiến người ta bất lực.

      chiếc xe du lịch biển số đột ngột ngừng ngay bên đường, cửa xe mở ra đánh ‘ầm’ tiếng.

      biết việc diễn ra thế nào, nhanh đến mức Tư Nguyên chỉ nín thở khoảng nửa giây mà Kiều Duy Đóa thoắt chốc biến khỏi tầm mắt .

      Chiếc xe du lịch cũng nhanh chóng rời khỏi trường.

      [1]Đạo bất đồng bất tương vi mưu: câu xuất xứ trong Luận Ngữ – chương Vệ linh công.
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 6

      (Edited by Emma)

      bị đánh ngất xỉu.

      Bất thình lình bị đám người đẩy vào trong xe, thậm chí Kiều Duy Đóa chưa kịp kêu cứu bị vật gì đó gõ mạnh sau ót, tiếp theo còn biết gì nữa.

      Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, khiến người ta hoàn toàn kịp trở tay.

      Khi tỉnh dậy thấy mình như nữ hoàng sống trong cung điện nguy nga. Từ cách bài trí cho đến nội thất đều tinh tế, trang nhã theo phong cách Châu Âu, trần nhà treo chùm đèn pha lê, sàn trải thảm lông cừu. nằm chiếc giường êm ái với cái gối rất mềm, người đắp tấm chăn lụa mịn màng. dường như lạc vào cuộc sống của thế giới khác.

      chớp mắt, lâu lắm rồi chưa ôn lại cảnh sống ‘giàu sang nhung lụa’ này. Nhưng chẳng phải bị bọn cướp tấn công sao? Thế mà ràng ở trong căn phòng VIP, và cái nơi quỷ quái này khiến người ta ngờ vực.

      vén chăn lên định bước xuống giường, nhưng sắc mặt bỗng dưng biến đổi. Bởi vì giờ mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm người, tuy kiểu dáng khá kín đáo và thậm chí gọi là đẹp, nhưng tình huống này vẫn khiến khiếp sợ.

      “Bà chủ, chị tỉnh rồi à?” Nghe trong phòng có tiếng động, khá trẻ lập tức mở cửa.

      Bà chủ?[1]

      “Tôi chưa kết hôn.” Kiều Duy Đóa lãnh đạm trả lời.

      Nào ngờ, trả đáp: “Do ông chủ dặn bọn tôi sau này phải gọi chị bằng bà chủ.”

      Ông chủ?

      “Ông chủ của là ai?” trấn tĩnh hỏi.

      cũng giấu diếm: “Ông chủ tôi họ Nhiếp.”

      Họ Nhiếp? Trong đầu lên cặp mắt sáng quắc như động vật ăn thịt của người đàn ông trung niên bị thưởng cho cái tát kia.

      Hay lắm, vậy là bị bắt cóc tới đây sao?

      “Ai thay quần áo cho tôi?” bội phục bình tĩnh của mình.

      “Bà chủ, tên tôi là Tiểu Linh, là tôi thay đồ cho chị.” chủ động giới thiệu bản thân.

      Đáp án này làm tạm thời thở phào hơi nhõm.

      “Làm ơn đem quần áo của tôi trả lại giùm.” Mặc dù chiếc áo ngủ tơ tằm người mềm mại vô cùng, nhưng toàn thân đều nổi da gà.

      Tiểu Linh cười mà đáp, ngược lại còn đưa vào căn phòng khác.

      Căn phòng to như vậy mà chỉ dùng làm phòng thay đồ. Tiểu Linh mở tủ ra, bên trong toàn là hàng thời trang cao cấp.

      Kiều Duy Đóa nhíu mày.

      “Dù những bộ đồ này đều là kiểu của mấy năm trước, nhưng bà chủ cũ của chúng tôi rất có mắt thẩm mỹ, nên chắc chắn nó vẫn chưa lỗi mốt.” Tiểu Linh cười .

      Bà chủ cũ? Kiều Duy Đóa nhanh chóng bắt kịp mấy từ này, vậy ra trước kia ở đây có người phụ nữ sinh sống. Những bộ quần áo được ủi được phẳng lì phản ánh nữ chủ nhân từng ở đây có cầu cuộc sống rất cao, và là người làm việc có tổ chức.

      “Ông chủ mời chị mặc thử quần áo.” Tiểu Linh .

      “Tôi muốn mặc đồ của mình.” lãnh đạm mà cẩn thận đáp.

      Những bộ quần áo này rất đẹp, đẹp đến say lòng. Thế nhưng có thói quen mặc đồ của người khác, huống chi luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

      “Bà chủ, nếu chị muốn mặc đồ ngủ, chỉ còn lựa chọn này thôi.” Tiểu Linh dùng nụ cười được đào tạo chuyên nghiệp trả lời.

      bị uy hiếp ư? Kiều Duy Đóa cố kiên trì vô ích, tùy tay cầm bộ váy màu đen: “Bộ này .”

      Mới thay quần áo xong, bị Tiểu Linh thông báo có ông chủ Nhiếp mời qua dùng điểm tâm.

      Kiều Duy Đóa cũng chẳng đắn đo mà đồng ý ngay. Lúc sau lưng Tiểu Linh, bình tĩnh quan sát xung quanh. Các cửa sổ đều bị bịt kín giống như trong phòng , ngoài hàng lang có hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh giữ. Khi tới đầu cầu thang, nhìn thoáng trong góc có nhà vệ sinh dùng chung.

      , ‘mời’ tôi đến đây có mục đích gì?” Vừa ngồi xuống bàn dài, trấn tĩnh đặt câu hỏi.

      Thế nhưng, người đàn ông trung niên chỉ nhìn trong bộ váy đen đăm đăm đến ngẩn ngơ: “ ngờ lại chọn bộ váy này, hồi trước vợ tôi thích mặc nó nhất.” Nhiếp Lạc thều thào xoa ngực, như thể chịu nổi kích động.

      Có quá nhiều trùng hợp khiến cảm thấy mình vẫn được ông trời chiếu cố, đem vật thay thế hoàn mỹ như vậy đến trước mặt .

      “Bây giờ chị ta ở đâu?” Kiều Duy Đóa bình tĩnh hỏi.

      có trực giác rằng, người phụ nữ thích diện những bộ cánh có phong cách chắc chắn là người biết xử chứ phải bình hoa di động. Có lẽ, chuyện với bà chủ kia may ra có hy vọng được rời .

      ấy chết rồi.”

      Nhiếp Lạc buồn bã đưa ra câu trả lời khiến thầm kinh hãi.

      Vậy bây giờ quần áo mặc người là đồ của người chết? Toàn thân Kiều Duy Đóa nổi hết da gà.

      “Là tai nạn! Bữa đó chúng tôi cãi nhau, ấy nghe người ta đồn đại tôi cặp bồ với ả đàn bà khác. Kết quả, trong lúc ấy nóng giận phóng xe tìm tôi…” Đôi mắt gương mặt thô lỗ của Nhiếp Lạc ngấn lệ, nhắc tới chuyện cũ làm rất kích động và khó quên.

      “Tôi đem tên bịa đặt xé xác phanh thây ném ra biển cho cá ăn!” Giọng Nhiếp Lạc bỗng trở nên độc ác.

      chắc chắn đấy là tin đồn chứ?” Kiều Duy Đóa hỏi quật ngược.

      Trực giác mách bảo, việc có thể làm người phụ nữ bình tĩnh nổi đóa làm gì là tin đồn vô căn cứ được?

      Chỉ câu của mà khiến Nhiếp Lạc nghẹn họng, sắc mặt bỗng chốc trở nên hưng phấn cực kỳ, đỏ mắt tía tai muốn tranh cãi nhưng lại chột dạ.

      “Chỉ hôn hít sờ soạng thôi… Thi thoảng đàn ông xã giao cũng phải…” úp mở.

      Dầu gì cũng tràn trề sinh lực, công việc làm ăn thường phải va chạm với những trường hợp này. Bất cứ lúc nào cũng có cơ hội ‘lau nòng súng’, nhưng luôn hết sức kiềm chế và cố gắng ‘khuyên bảo’ các rằng, vợ rất hung dữ, xin đừng quá nhiệt tình.

      Kiều Duy Đóa cười gằn: “Vậy người trong giang hồ đâu có ai tránh khỏi bị chém?”

      nhất thiết phải đứng đây tranh cãi cho tốn nước bọt, ghét nhất loại đàn ông ngụy biện, háo sắc chính là háo sắc, miễn viện cớ cho mình.

      Người báo tin có thể là tai mắt của vợ , dù thậm chí Nhiếp Lạc có mối quan hệ khá tốt với thuộc hạ cũng chỉ cần lời thôi mà đối phương bị giết oan uổng. Như vậy có thể thấy, Nhiếp Lạc xem thường pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, đối với người xung quanh rất máu lạnh và tàn bạo.

      Trái tim Kiều Duy Đóa khẽ co thắt, có lẽ hai người đàn ông quan trọng nhất đời đều liên quan tới tay trùm xã hội đen này. Điều ấy khiến thầm lo lắng.

      Giống! Cực kỳ giống! Mỗi lần dối, vợ cũng thích dùng giọng điệu trào phúng này để vặn ngược.

      Nhiếp Lạc rất kích động và cảm ơn ông trời đối xử tử tế, cho tìm được viên ngọc quý này.

      “Mai mốt ở lại đây, cứ yên tâm làm tình nhân của tôi!” Nhiếp Lạc ra vẻ hiền lành.

      Tình nhân? Kiều Duy Đóa thở hơi lạnh toát, thể tin được nhìn trừng trừng nhìn .

      giờ là chuyện quái gì đây?

      “Tôi thề với vợ tôi, nếu ấy qua đời tôi tái giá! Vì vậy ngoài việc cưới , còn muốn vàng bạc châu báu gì, tôi cũng đều đáp ứng.” Nhiếp Lạc tươi cười, chân thành.

      “Tôi bảo đảm bạn trai tôi báo cảnh sát rồi.” nhắc nhở , giam cầm phải biện pháp tốt. Hơn nữa muốn làm tình nhân, trước hết người đàn ông này hãy tự cảm thấy phí công .

      yên tâm, ai tìm được chỗ này đâu.” Nhiếp Lạc tự tin .

      [1]Nguyên tác: Phu nhân – Các bạn cũng biết truyện TQ tất cả đều xưng hô với người khác là ‘tiểu thư’ ‘tiên sinh’ ‘phu nhân’ v.v. giờ những từ này chỉ còn dùng cho vợ/con các chính khách.. Để ‘thân thiện’ với giai cấp chúng ta, mình thay phu nhân = bà chủ nhé. (*_*) Nếu các bạn có từ nào tuyệt vời hơn, xin góp ý với mình.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :