1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 22

      Nơi này là nơi nào?

      Tiếng suối chảy róc rách, bốn bề sương giăng mênh mông, khiến cảm thấy xa lạ cực kỳ. luôn trong tâm trạng hoảng hốt, bấy giờ mới choàng tỉnh.

      “Bác ơi, cháu lên nhầm xe, vậy làm cách nào để quay về ạ?” lập tức ngăn bác tài xế lại.

      “Hết cách thôi, đây là chuyến xe cuối cùng rồi, phải chờ đến sáng mai.” Bác tài xế vừa đóng cửa xe, vừa trả lời.

      Sáng mai ư? kinh ngạc.

      Đúng lúc này, có ánh đèn xe chiếu người . ngoái lại thấy chiếc xe SUV màu đen đậu cách đó xa.

      Cửa xe bật mở, đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ bước xuống. Khỏi cần suy đoán, cũng biết đó là ai.

      “Kiều Duy Đóa, lên xe tôi đưa em về.” Hình Tuế Kiến mở cánh cửa bên ghế phụ lái.

      lạnh lùng nhìn gã.

      “Tôi khuyên hai người đừng xuống núi, hãy ở lại đây đêm ! Bây giờ sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn, hai người lại xa lạ với môi trường, rất có thể bất cẩn mà rơi xuống núi!” Trước khi rời , bác tài xế khuyên nhủ.

      sao, tôi tin tài lái xe của mình.” Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp.

      Tuy nhiên, bán sĩ diện. Nếu thế thích nghi với mọi hoàn cảnh, theo chân của bác tài xế vào trong thôn.

      mình Hình Tuế Kiến đứng chơ vơ trước đầu thôn. Đây là lựa chọn của , nên gã thể ép buộc. Gã đóng sầm cánh cửa bên ghế lái phụ, làm thế nào chẳng có cách bỏ mặc ở lại nơi này.

      Thôn này rất , gần như liếc mắt vòng là giáp ranh. Bây giờ mới khoảng tám giờ tối, thế mà bốn bề vắng lặng tịch liêu tới khủng khiếp.

      “Ngôi nhà đằng kia vừa là nhà trọ vừa là nhà tắm, nó được xem là nhà trọ duy nhất ở chỗ chúng tôi.” Bác tài xế chỉ vị trí cho , “Nhưng tốt nhất nên thuê nguyên phòng, vì…” Những lời kế tiếp bác tài xế chọn cách im lặng để tránh gặp phiền hà, rồi ông ta bước thẳng về nhà.

      Hình Tuế Kiến phía sau nhíu mày, gã thấy tên đàn ông trung niên ngà ngà say vừa ra khỏi nhà trọ, khi lướt ngang qua cố tình xiêu vẹo thân hình cao lớn cọ vào người .

      May thay, Kiều Duy Đóa kịp thời tránh thoát.

      “Xin hỏi, ở đây còn phòng đơn ?” Kiều Duy Đóa tới quầy hỏi bà bác.

      “Hết rồi, chỉ còn phòng ba giường cuối cùng.” Bà bác vừa cắn hạt dưa vừa tiếp: “Ở đây chúng tôi tính tiền theo giường, hai tiếng 20 đồng. Nếu ở cả đêm 40 đồng giường, bất kể có bao phòng hay cũng đều giá này.”

      Giá rẻ mạt như vậy làm sao bảo đảm vệ sinh? Hình Tuế Kiến lại thấy phụ nữ đứng tuổi, mặt mày tô son trát phấn lòe loẹt từ bên trong ra, khiến gã càng cau mày chặt hơn.

      Nơi này dường như trông khá bẩn!

      Trái lại Kiều Duy Đóa chẳng hề suy nghĩ nhiều, đằng nào ở nơi thôn làng bé này làm sao có nhà trọ đàng hoàng? kiên quyết , “Được, tôi thuê cả ba giường.” An toàn là hết, tuyệt đối thể ngủ chung với kẻ lạ.

      Về phần Hình Tuế Kiến… Gã có xe, gã muốn quay về hay ăn ngủ ở đầu đường cũng chả liên quan gì đến .

      “Được, tính tiền trước vào ở sau.” Bà bác vứt vỏ hạt dưa, phủi phủi tay đứng dậy.

      Đây là lẽ đương nhiên, gật đầu hạ mắt xuống sờ túi xách của mình.

      Mới giây thôi mà cả người đều xơ cứng, tay trống trơn, làm gì có chiếc túi xách nào? Nhưng dám khẳng định buổi sáng khi bước ra khỏi nhà, có mang theo giỏ xách, điện thoại, ví tiền và cả quần áo nữa.

      Đầu óc rỗng hoác, chắc chắn lúc xuống xe mình bỏ sót thứ gì chỗ ngồi.

      Thấy mãi cũng đưa tiền, bà bác thiếu kiên nhẫn : “ , rốt cuộc muốn trọ hay thôi?”

      “Tôi muốn, nhưng tôi làm mất ví tiền… Bác có thể…” Ghi sổ trước rồi ngày mai đem tiền trả lại?

      Chắc gặp kẻ trộm, phản ứng đầu tiên của là nên nghĩ cách liên lạc ngay với Tư Nguyên. Thế nhưng chẳng biết mình ở đâu, hơn nữa thời tiết sương mù dày đặc, yên tâm gọi Tư Nguyên lên núi.

      Bà bác nghe ý , bà ta dùng thứ ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh ngó đăm đăm.

      Vừa khéo lúc này có nông dân bốc mùi chua vào, bà bác dời ánh nhìn ra khỏi người , rồi đôi mắt bỗng sáng ngời : “Tiểu Lâm, cậu tới tắm rửa hả?”

      nông dân gật đầu.

      “Vẫn giữ cho cậu giường chứ?” Thái độ bà bác rất thân thiện.

      nông dân hơi lưỡng lự, “Tôi tắm trước rồi hẵng tính…” Nhưng khi tầm mắt ta chạm vào Kiều Duy Đóa đứng đờ đẫn bên, ánh mắt ta bỗng dán chặt.

      “Bác Vương, đây là người trong nhà trọ à?…” nông dân nuốt nước miếng.

      “Tôi thuê hết ba giường!” Đằng sau vang lên giọng trầm đục.

      Tiếp theo, hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 quăng lên quầy, “Khỏi thối.”

      “Đưa chìa khóa đây.” Gã xòe tay mà mặt mày chút biểu cảm.

      người Hình Tuế Kiến toát loại khí phách làm bà bác vội vàng giao ngay chìa khóa, mà chẳng dám quan tâm đó là khách quen hay lạ, “Tới lầu ba quẹo trái, phòng cuối cùng.”

      Hình Tuế Kiến thêm gì mà kéo tay Kiều Duy Đóa .

      Bà bác vội lấy hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 cất vào.

      Gã mới vài bước quay lại, “Có khăn mặt xài lần và quần lót ?”

      “Có có có!” Bà bác lấy cái rổ trong quầy ra, bày mớ đồ đủ mọi màu sắc sặc sỡ trước mặt gã, và chọn chiếc quần lót giấy to nhất, “Ở đây tôi có đủ các kích cỡ, cái này dành cho nam!”

      Thế nhưng Hình Tuế Kiến đưa tay cầm chiếc quần nhất dành cho nữ. Gã định tính tiền,

      “Tôi tặng cho cậu, còn cái này nữa!” Bà bác sợ gã đòi số tiền thừa ban nãy, nên sợ lỗ vốn mà đưa thêm cho gã món đồ có ‘màu sắc sặc sỡ’.

      “Bác Vương, còn tôi sao?”

      “Ha ha, hết phòng rồi, chẳng phải hồi nãy cậu bảo chỉ muốn tắm chứ muốn ngủ à?”

      Cuộc đối thoại càng lúc càng xa, khi Kiều Duy Đóa khôi phục tinh thần thấy mình đứng lầu ba, và Hình Tuế Kiến mở cửa phòng.

      Kiều Duy Đóa lạnh lẽo nhìn bàn tay gã nắm lấy cổ tay mình, “Tôi chưa vào ở.” Vừa rồi cố nghĩ xem có biện pháp khả thi nào khác .

      Giọng điệu của cũng chẳng đóng băng được gã.

      “Em được xuống đó, lẽ nào em muốn tiếp tục đứng dưới lầu để người ta coi mình là điếm?” Hình Tuế Kiến hỏi lại.

      Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, bấy giờ mới cẩn thận suy nghĩ lý do tại sao ánh mắt của nông dân vừa rồi lại quái đản như vậy.

      “Nếu tôi đoán nhầm chỗ này rất ‘bẩn’.” đúng hơn đây là nơi cung cấp dịch vụ mại dâm giá rẻ cho nông – công nhân tầng lớp thấp nhất.

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa xám mét, thực nghĩ tới vấn đề này.

      “Kiều Duy Đóa, bây giờ em vẫn có quyền lựa chọn, là theo tôi xuống núi, hai là tôi cho em mượn tiền trước?” Hình Tuế Kiến hỏi .

      cứng đờ rồi cuối cùng chọn cách giật lấy chùm chìa khóa trong tay gã, nâng gương mặt lạnh như tiền rảo bước vào phòng.

      xuống núi, bao giờ muốn sống chung với gã trong cùng gian!
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 23

      như thế Hình Tuế Kiến cũng kiên quyết, gã tiện tay đóng cửa phòng lại.

      muốn làm gì?” Kiều Duy Đóa cảnh giác.

      “Em xuống núi tôi đành ở lại với em đêm nay.” Chỗ này an toàn, gã thể bỏ .

      Giọng Hình Tuế Kiến rất , nhưng lọt vào tai hệt như… sét – đánh – ngay – đầu!

      “Mời ra ngoài cho!” Giọng lạnh tanh.

      Thế nhưng thái độ của gã rất tự nhiên và nghiêm nghị, “Kiều Duy Đóa, tôi chỉ tính cho em vay 40 đồng thôi.”

      cứng đờ! Ý gã là có quyền sử dụng toàn bộ căn phòng này?

      Đôi mắt trong veo của Kiều Duy Đóa khẽ nheo lại, ngờ vay mượn cũng là cái bẫy chữ nghĩa. Dưới tình huống này mà gã tuyên bố chỉ cho vay 40 đồng, ràng chặt đứt khả năng bài bác của .

      xoay gót bước nhanh ra cửa, nhưng vóc dáng cao lớn của gã đứng ngay trước cửa, dứt khoát rẽ vòng cung như thể người gã có chứa dịch bệnh, nhưng vẫn bị chặn lại.

      “Kiều Duy Đóa, em cảm thấy ra ngoài như vậy an toàn quay về nội thành sao?” Dẫu có căm ghét và muốn ở bên gã, cũng đừng lấy an nguy của mình ra đùa.

      nhìn gã lạnh lẽo.

      “Tôi làm gì em cả, em đừng sợ.” Gã giọng cam đoan.

      Ai sợ gã? chỉ là…

      “Nếu em thực sợ, tôi cản em nữa.” Gã lùi bước.

      Nghe vậy, mím môi cười gằn, ra vẻ coi ai sợ ai.

      Hình Tuế Kiến cũng giữ im lặng vì biết phép khích tướng của mình phát huy công hiệu, gã bắt đầu quan sát căn phòng từ xuống dưới.

      Quang cảnh xung quanh nhà trọ rất tệ, khắp phòng hắt mùi ẩm mốc nhàn nhạt, ánh đèn u, TV, vật dụng, rèm cửa đều bám đầy cáu bẩn, vách tường màu trắng toàn là…

      Hình Tuế Kiến nhìn chòng chọc tờ báo ảnh tục tĩu dán vách tường, trong ảnh chụp nữ minh tinh nằm bãi biển, cặp ngực như sắp rớt khỏi bộ bikini. Ngoài ra, điều khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn chính là…

      Dưới ngọn đèn mờ, rốt cuộc gã cũng nhìn vết tích ố vàng dính lấm chấm bức ảnh là gì.

      Gã thò tay xé hết mớ ảnh xuống, lúc xoay lại thấy Kiều Duy Đóa vẫn đứng thất thần đằng sau. ngu ngốc nên lập tức biết ngay đó là thứ gì.

      Gã tiếp tục nhìn tấm ga trải giường, đó cũng dính đầy dấu ố vàng lấm tấm. Kiều Duy Đóa nhíu mày, sởn hết gai óc.

      Gã cởi áo khoác của mình ném lên giường, “Tối nay em ngủ áo của tôi .”

      Sau đó gã tới bên cái giường sát cửa và bắt đầu cởi giày, “Chúng ta ngủ ở đây đêm, nếu em cảm thấy khó chịu hãy kéo tấm rèm chính giữa ra.”

      xem qua, cứ mỗi cái giường ‘thân mật’ đều được trang bị bằng những tấm rèm màu xanh giăng kín tứ phía, đại khái là để thuận tiện cho người thuê ‘làm việc’.

      Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc bức tường bằng vải mành ố vàng, làm cách gì cũng đủ can đảm để đưa tay kéo nó. Cứ nghĩ đến tình huống nào dẫn tới những thứ này, cảm thấy ghê tởm..

      Hình Tuế Kiến thay đôi dép lê, lúc vói tay vào bao nilon lấy khăn mặt dùng lần, ngón tay gã chợt cứng đơ. Bởi vì trong mớ xanh xanh đỏ đỏ kia, còn có thêm hai cái bao cao su.

      Gã túm bao cao su quăng vào sọt rác, rồi đem khăn thừa và quần lót ném lên cái giường chính giữa hai người, “Tôi tắm trước.” Sau đó gã cầm xâu chìa khóa đứng dậy.

      vẫn ngồi yên giường với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

      “Khi ra ngoài tôi khóa cửa lại, phải tôi nhốt em mà là lo lắng cho an toàn của em.” xong, gã đóng cửa biến mất.

      Kiều Duy Đóa cứng đơ, lúc này mới được buông lỏng. Toàn thân đều kiệt sức, lừa ai chứ? Thực ra rất sợ.

      Hình Tuế Kiến luôn là thế, việc gã muốn làm chẳng bao giờ cho người khác được chữ ‘’, nhưng sau khi ‘xông vào’ gã lưu lại những gì? chia tay rồi, sao gã còn tỏ vẻ lo lắng để ở đây mình?



      Hình Tuế Kiến kiểm tra nhà tắm vòng.

      Nhà tắm này dùng chung cho cả tầng, dù quá sạch nhưng cũng tạm chấp nhận. Tuy nhiên, gã nhìn tấm cửa kính bị bể phân nửa, chẳng những chỉ có gió lạnh ùa vào mà còn dễ dàng hấp thụ ánh sáng.

      Mặc dù phía đối diện hình như là con suối , nhưng gã vẫn lo ngại xuống lầu, tới chỗ bà bác lấy mấy tờ báo và cuộn băng keo dán kín tấm cửa kính lại, để bảo đảm có chút ánh sáng nào lọt ra. Sau đó gã tỉ mỉ kiểm tra vòng, xác định nhà tắm còn những thứ để người ta có thể ló đầu vào ‘giải trí’.

      Lát nữa Kiều Duy Đóa tắm, chắc hẳn an toàn.

      Kiểm tra xong xuôi, gã mới bắt đầu mở nước.

      Làn nước lạnh xối xuống, gã gạt những giọt nước đọng mặt. Khi đưa tay ấn vòi sữa tắm giá rẻ, gã bỗng khựng lại…

      Gã nhìn chăm chăm chiếc nhẫn ngón tay lâu. Cuối cùng, gã tháo chiếc nhẫn ra đặt chậu rửa tay.



      Cục Bảo hộ lao động.

      Tám giờ tối, trong tòa nhà vẫn còn căn phòng sáng đèn, bóng dáng ôn hòa xuyên qua hành lang rồi dừng trước cửa văn phòng.

      “Tiểu Lục, cậu chưa tan tầm à?” Trong văn phòng, vị lãnh đạo bận bịu ngước mắt lên, khi thấy mặt cấp dưới tới gõ cửa ông ta hơi kinh ngạc.

      Tư Nguyên vào văn phòng, “Cục trưởng Chu, cháu tới giao nộp những hồ sơ chỉnh lý lần cuối ạ.” Đây là những hồ sơ tuyệt mật, nhất định phải giao tận tay lãnh đạo.

      Vị lãnh đạo vỗ trán, “Trí nhớ của tôi đểnh đoảng quá, suýt nữa tôi quên hôm nay là ngày cuối cậu làm.”

      Tư Nguyên cười gượng, “Cục trưởng Chu, chú bận à?”

      “Tôi bận quá!” Vị lãnh đạo chỉ chỉ tay lên chồng hồ sơ bàn, “Trải qua chiến dịch năm ngoái, nhìn bề ngoài Ôn Thành ổn định nhưng thực chất sinh lực bị tổn hại nặng nề, tình hình kinh tế vẫn còn ì ạch, số doanh nghiệp có nguy cơ bị đóng cửa và vài ông chủ vẫn muốn bỏ trốn! Vì vậy, chúng ta phải chiến đấu với bọn họ, để bảo đảm rằng người nào chạy bắt người đó!”

      Vị lãnh đạo nhận xấp hồ sơ. Thế nhưng kỳ lạ, Tư Nguyên vẫn đứng trước mặt ông ta với vẻ mặt do dự mà chưa rời .

      “Tuần sau cậu chuyển ngành rồi, có phải muốn mời lãnh đạo tôi đây ăn bữa cuối ?” Vị lãnh đạo cười cười, chủ động lý giải.

      Thế nhưng Tư Nguyên lắc đầu, thần sắc nặng trĩu, “Cục trưởng Chu, cháu phạm phải sai lầm lớn trong công việc, muốn thưa với chú.”

      Bầu khí bỗng ngưng đọng, vị lãnh đạo thu lại nụ cười, “Chuyện gì?”

      “Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, có bốn người của công ty bảo đảm bỏ trốn qua nước ngoài, nhưng cháu gọi điện thoại về cơ quan để kịp thời báo cáo tình tình.” Nếu im ỉm việc này, hằng đêm đều khó ngủ.

      Vị lãnh đạo nhíu mày, “Là ngày bạn cậu xảy ra tai nạn à?” Tình huống đó coi như chuyện thường tình của con người, vị lãnh đạo cũng có ý định trách móc nặng nề.

      “Vâng, nhưng bốn người bỏ trốn kia là người quen của bạn cháu.”

      Vị lãnh đạo kinh ngạc, “Tiểu Lục, cậu biết mình ?” phải những ý mà ông ta nghĩ chứ?

      “Cháu biết.” Tư Nguyên gật đầu, “Sau khi bạn cháu xuất viện, cháu luôn cố tình giấu diếm trường hợp này…” có được tình và cũng đồng thời nhận lấy khiển trách của lương tâm.

      “Tiểu Lục, nếu tình huống đó là cậu phải đối mặt với xử phạt gì, chắc cậu hiểu chứ?” Thần sắc vị lãnh đạo đầy nghiêm khắc.

      Cố tình chểnh mảng nhiệm vụ, tội danh hề .

      Quen biết Tiểu Lục nhiều năm, ông ta luôn thấy cần mẫn với công việc, nào ngờ lại để xảy ra việc này.

      “Cháu biết, cháu bị gạch tên khỏi danh sách công chức nhà nước và được tới viện kiểm sát nhậm chức.” sớm biết kết quả tồi tệ này.

      Tư Nguyên đưa bộ hồ sơ ghi số hiệu cho vị lãnh đạo, “Cháu nghe quản lý của công ty bảo đảm đó trở về thăm gia đình. Nếu cục trưởng Chu thấy cần thiết có thể xin lệnh cấm xuất cảnh.”

      Được tin Hình Tuế Kiến góp mặt tại buổi họp lớp từ miệng của Thường Hoan, Tư Nguyên chưa có đêm được bình an. Về tình cảm, hi vọng đối phương đừng xuất trước mặt Đóa Đóa nữa, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến thể sai lầm rồi mà vẫn còn tiếp tục.

      Nét mặt vị lãnh đạo nặng nề gõ số hiệu hồ sơ vào máy tính. Vừa đăng nhập vào bên trong cơ sở dữ liệu và đọc kỹ càng lượt, khóe môi vị lãnh đạo từ từ thả lỏng, “Tiểu Lục, số cậu may mắn lắm.”

      Tư Nguyên hiểu.

      “Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, công ty bảo đảm đó chỉ xuất cảnh có ba người thôi.” Vị lãnh đạo thở và nụ cười hiền lành lại trở về mặt ông ta.

      Chỉ có ba người thôi? Làm sao có thể?

      “Vào ngày 30 tháng 9, chính cháu nhận được thông báo từ cơ quan xuất nhập cảnh, đại diện pháp nhân của công ty là Lâm Dục Sài cũng mua vé Canada!” Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?

      Vị lãnh đạo thở dài, “Xem ra cậu thực chưa từng theo dõi trường hợp này. Nếu có theo dõi cậu biết, vào ngày 28 tháng 9, cổ đông lớn nhất công ty là Hình Tuế Kiến trả vé máy bay.”

      Tư Nguyên sửng sốt.

      “Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài và cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn. Ngày 29 tháng 9, Lâm Dục Sài tới Thượng Hải lấy Visa thăm thân nhân, ngày 30 tháng 9, ba người bọn họ cùng nhau xuất cảnh.” Vị lãnh đạo căn cứ theo tư liệu với .

      Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài và cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn? Làm sao có thể? ràng đêm đó tận mắt thấy Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc ở bên nhau, rồi Đóa Đóa kinh hồn bạt vía ra.

      “Mặc dù lúc đó Hình Tuế Kiến chưa phải là đại diện pháp nhân, nhưng ta nắm tới 60% cổ phần công ty, nên có ta ở lại chúng ta cần cấm xuất cảnh với ba người kia.” Vì vậy, bất kể quá trình ra sao kết quả cũng đều như nhau.

      “Cục trưởng Chu, ý chú là Hình Tuế Kiến xuất cảnh và cũng kết hôn với Trần Ôn Ngọc?” Tư Nguyên thể nào tin nổi.

      “Uh, Đúng! Hơn nữa vào tháng 10 năm ngoái, ta tới phòng đăng ký kinh doanh để chính thức tiến hành các thủ tục thay đổi đại diện pháp nhân. Những cổ đông khác có về nước hay , đối với chúng ta cũng quan trọng.” Sau khi mãn hạn ba năm tù quản thúc, Hình Tuế Kiến đủ tư cách trở thành đại diện pháp nhân của công ty.

      Mọi hiểu biết của Tư Nguyên chỉ trong đêm mà bị đảo lộn hoàn toàn, chỉ còn chừa lại màn sương phủ kín.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 24

      Kiều Duy Đóa có thói quen gội đầu hằng ngày, nhưng hôm nay phát lúc gội đầu bả vai mình đau buốt. Gắng gượng gội đầu xong, rốt cuộc cũng nhấc nổi cánh tay lên lau khô mái tóc.

      Đả thương người ta mà mình bị thương trước.

      Ở cùng phòng nhưng Kiều Duy Đóa đưa lưng về phía Hình Tuế Kiến. Chiếc áo khoác của gã nằm chơ vơ cái giường chính giữa hai người.

      Nãy giờ mái tóc dài của còn nhiễu nước.

      Trong phòng, ngoài chiếc TV hỏng ra cũng chẳng có tờ báo nào để giải trí. Hình Tuế Kiến có bất cứ thứ gì để dời chú ý, vì thế gã thể nhìn , rồi trông thấy giọt nước thấm áo gối.

      Hình Tuế Kiến quyết định nhìn nữa, gã cởi cái áo T-shirt người và đứng dậy về phía .

      Nghe đằng sau có tiếng bước chân, khép hờ đôi mắt cố dỗ giấc ngủ, bỗng mở mắt ra và chạm phải cảnh gã cởi trần, khiến hoảng hốt. chưa kịp ngoảnh lại tấm ‘vải bố’ ném lên đầu, xoa hai cái.

      “Tóc em còn ướt, để tôi xuống lầu mượn máy sấy.” chưa kịp phản đối xải chân rời khỏi.

      Lát sau, gã cầm cái máy sấy trở về, khom xuống cắm dây vào ổ điện rồi đưa cho .

      cần!” quay mặt , từ chối hảo tâm của gã.

      Kỳ thực, bây giờ rất khó nâng cánh tay lên. Có lẽ, phải nghĩ tới việc nên vào bệnh viện nhổ mấy cây đinh trong cơ thể ra.

      “Cầm lấy, em làm tôi làm tự làm!” Gã ngang ngược uy hiếp.

      lạnh lùng trừng mắt nhìn gã. Bọn họ luôn tự hiểu, tính cách của cả hai đều vô cùng cố chấp.

      Lần này làm người thua cuộc trước. nhận máy sấy là bởi gã đứng sau lưng làm toàn thân rất mất tự nhiên, chỉ ao ước gã mau quay về phần giường của mình.

      “Vù vù vù.” Tiếng máy sấy tóc vang lên.

      nhíu mày cắn môi chịu đựng, vì mỗi lần cử động bả vai rất đau. Thế nhưng buồn thay, sức gió của chiếc máy sấy này yểu xìu, hong lâu và cũng đau sắp chết, vậy mà mái tóc vẫn còn ướt nhẹp.

      biểu rất kiên cường, nhưng động tác trúc trắc kỳ quặc của làm gã chú ý. Gã vốn định bước bỗng khựng lại.

      “Tay em bị sao thế?” Gã nhận ra điều bất thường, dường như cánh tay thể đưa lên cao.

      Kiều Duy Đóa đặt máy sấy xuống, định ép buộc mình mà cũng chẳng tính quan tâm tới gã.

      thấy trả lời, Hình Tuế Kiến quyết định tự mình tìm đáp án. Gã giữ chặt , rồi kéo mạnh chiếc áo len cổ lọ của ra.

      “Hình Tuế Kiến, làm gì vậy?” gầm lên.

      Thế nhưng động tác của gã rất dứt khoát, chiếc áo len cổ lọ của bị lột phăng để lộ cơ thể gợi cảm.

      Kiều Duy Đóa tưởng chừng sắp phát điên, bất chấp thân thể đau đớn mà muốn phản công như con mèo hoang. Bấy giờ, lòng bàn tay gã lại xoa bả vai .

      “Lạ nhỉ, bị thương.” Gã nhíu mày suy tư, “ bị thương sao đau như thế?”

      Kiều Duy Đóa cứng đờ. Hóa ra, Hình Tuế Kiến thực muốn làm gì cả.

      Gã dùng ngón tay cái thô ráp lo âu sờ nắn bả vai , nơi đó vẫn còn nguyên vẹn chẳng hao tổn gì. thực tế, từ ngày Tiểu Lộng nhập học tới giờ, gã luôn theo để có cơ hội bị thương.

      Kỳ lạ, thực rất kỳ lạ.

      Gã dần dần liên tưởng tới, sau vụ tai nạn xe cộ dường như có vào khoa chấn thương chỉnh hình. Vì vậy, đây chỉ là vết thương cũ mà thôi.

      Cả người Kiều Duy Đóa run rẩy, vội vàng chộp chiếc áo len che trước ngực, dù ‘che chắn’ ấy hoàn toàn vô nghĩa. Họ từng có thời thân mật, mỗi vị trí cơ thể , Hình Tuế Kiến cũng đều nhìn ngắm biết bao nhiêu lần. Hơn nữa có cảm giác ràng rằng, khi bàn tay chai sần của gã chạm vào vai , toàn thân trở nên vô cùng nhạy cảm.

      “Em lạnh à?” Thấy ngón tay mình khẽ rung làm gã hạ mắt hỏi.

      Con ngươi hạ xuống, ánh nhìn của gã chạm vào bờ vai trần láng mịn và cái khuy áo ngực màu đỏ. Gã từng rành rọt cởi cái khuy áo ngực màu đỏ này vô số lần, rạo rực đốt cháy đến độ tùy tay ném nó lung tung.

      Đây vốn dĩ phải dự tính của gã, thế nhưng hơi thở gã bắt đầu bất ổn. Những lần ân ái đắm say mà hai người từng trải qua, giờ phút này cuộn trào trong óc.

      “Kiều Duy Đóa…” Trái tim gã đập loạn nhịp và gã mơ hồ gọi khẽ.

      Kiều Duy Đóa mím môi xiết chặt quần áo.

      Bầu khí bỗng trở nên trầm lắng.

      Gã chậm rãi bước tới gần , muốn đưa tay ôm chầm lấy . Khao khát trong gã mãnh liệt gần như thể kiềm chế nổi.

      “A, um, a…” Trong phòng bỗng vang lên tiếng rên rĩ quyến rũ.

      Gã và đều đồng thời cứng đờ.

      Tiếp đó, tiếng người đàn ông gầm gừ từng đợt từng đợt dội tới.

      Chết tiệt! Hệ thống cách nhà trọ này quá kém.

      Gã và đều rủa thầm trong bụng.

      “Để tôi sấy tóc cho em.” Hình Tuế Kiến miễn cưỡng kéo tâm trí lại.

      cần!” từ chối.

      Tuy nhiên, cự tuyệt của chẳng hề có tác dụng. Gã giữ chặt bờ vai để tránh vùng vẫy, rồi sau đó tiếng máy sấy ‘vù vù vù’ vang lên.

      Lúc xảy ra tại nạn, gã có tư cách ở bên cạnh . Ít nhất bây giờ khi cánh tay bị đau, gã muốn ráng khoe sức.

      Tay gã xoa đỉnh đầu , ràng bật sức gió chạy tới số mạnh nhất. Tuy nhiên, những tiếng ‘vù vù vù’ này chỉ để khỏa lấp những thanh rên rĩ của phòng kế bên.

      Gã vén mái tóc dài của lên, để ngọn gió thổi mái tóc nhập vào bàn tay gã.

      Cơ thể gã càng thêm nóng cháy. Gã cũng từng sấy tóc cho , nhưng mái tóc chưa hong khô cuộc giao hoan lay động linh hồn mở màn.

      Bị sa vào hồi tưởng, hơn nữa phòng kế bên lại ‘kịch chiến’, khiến nhịp tim gã đập liên hồi. Trong cơ thể gã như có ngọn lửa hực cháy, thiêu đốt mọi nơi. Ngọn lửa này có cái tên chuyên biệt là ‘thèm khát’.

      Kiều Duy Đóa chả khá hơn gã là bao, các giác quan cũng phải do bản thân mình có thể làm chủ. Thực ra, mỗi tế bào thân thể đều ghi nhớ những lần gã tiến vào cuồng nhiệt.

      vốn dĩ muốn, nhưng các bộ phận cơ thể nóng lên rất ràng. đáng buồn cười, lúc bạn trai hôn , vô cùng cứng nhắc. Thế nhưng chỉ tiếp xúc nhàng với người đàn ông khác, cơ thể nóng hừng hực.

      “Tóc khô rồi.” lạnh lùng kéo mái tóc tay gã, dùng lãnh đạm để che dấu vẻ hoảng hốt.

      Tóc vẫn chưa khô, nhưng ít nhất còn nhiễu nước.

      Gã và đều im lặng. Bởi lẽ bọn họ rất hiểu, ham muốn khiến phòng tuyến giữa họ trở nên quá mong manh.

      Cuộc chiến kịch liệt ở phòng kế bên vẫn trong xu thế dữ dội. Tiếng rên rĩ hòa lẫn tiếng người đàn ông gầm gừ, như thể bọn họ làm chuyện thú vị nhất trần đời và muốn dụ dỗ bọn họ cùng nhau sa đọa.

      “Tôi muốn…” Rốt cuộc gã mở miệng.

      Kiều Duy Đóa nín thở, “ đừng hòng mơ tưởng điều gì, thể nào, thể nào, thể nào!” có bạn trai và gã có vợ, cho gã muốn gì hết!

      Gã im lặng, “Tôi chỉ định , tôi muốn bơi!”

      ngẩn người.

      “Em ở trong phòng , tôi xa, có gì em cứ kêu to lên.” Hình Tuế Kiến dứt khoát đứng dậy.

      Tất nhiên gã biết chuyện này thể xảy ra, nhưng nếu gã làm gì đó, e rằng gã bị ngọn lửa kia thiêu rụi mọi lý trí.

      Nếu bây giờ lập tức ngay, Hình Tuế Kiến dám khẳng định câu chuyện của 14 năm trước tái diễn lần nữa. Bởi vì khi vừa nẩy lên ý nghĩ đó trong đầu, gã thực muốn bộc phát thú tính mà đẩy ngã ra. Mặc kệ có bằng lòng hay , gã cũng trực tiếp chôn sâu bản thân mình vào cơ thể kiều của .

      ham muốn này quá khủng khiếp, gã từng hủy diệt lần, gã thể hủy hoại thêm lần nữa.

      Thời tiết này mà gã còn bơi? Gã cho rằng nơi đây là khách sạn nội thành, có xây sẵn hồ bơi sao? Kiều Duy Đóa điềm nhiên nhìn gã phóng nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cánh cửa lại, nhốt ở bên trong.

      Lát sau, Kiều Duy Đóa nghe ngoài cửa vọng tới tiếng khua nước. đứng dậy dời bước chân chầm chậm đến cửa sổ, vén tấm rèm lên… thấy hình thể như con giao long lặn hụp dưới màn đêm trong dòng suối lạnh. Gã bơi rất mau, tới tới lui lui ngừng nghỉ, ràng trút bớt mớ sinh lực thừa trong người.

      Tất cả những việc này bán đứng , chẳng cần làm bất kì động thái nào Hình Tuế Kiến cũng vì mà rạo rực cháy bỏng.

      nên tức giận, thế mà lại nhếch môi khoái chí. Hơn nữa, có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Rốt cuộc bị làm sao? Nụ cười nhàng của chợt cứng đơ.

      Trong phòng, tiếng điện thoại đổ chuông. Khỏi cần hỏi cũng biết chắc chắn đó phải của .

      Kiều Duy Đóa liếc thoáng qua, quả nhiên điện thoại gã đặt đầu giường. còn chưa có số phone mới của gã, vậy mà trong tình hình này gã lại đưa số điện thoại của mình cho ai?

      màn hình điện thoại ra hai chữ ‘Phương Nhu’.

      Ồ, hóa ra là giai nhân mới của gã. Kiều Duy Đóa nhìn đồng hồ, lúc này 11h00 giờ khuya. Vào giờ này mà còn gọi điện tới, ắt hẳn phải có giao tình rất tốt.

      cầm điện thoại lên và ấn phím nghe.

      “Tuế Kiến, Tử Tử bị sốt, có thể tới đây được ?” Trong điện thoại truyền tới tiếng cầu cứu của phụ nữ yếu đuối.

      Kiều Duy Đóa ngắt lời, “Chắc được đâu.”

      Tự dưng xuất giọng nữ lãnh đạm, khiến người bên kia đầu dây đông cứng.

      “Bây giờ ta trần truồng bị tôi nhốt trong phòng, nếu muốn tới chỗ chị ngay chắc là hơi khó.” Kiều Duy Đóa cười khẽ .

      “Trần, trần truồng…” Người bên kia đầu dây lắp bắp.

      “Đúng thế, tên đàn ông này ăn vụng mà trốn xa. vậy còn bị tôi bắt gặp, nên tôi nhốt ta và ả kia ở bên trong rồi!” Kiều Duy Đóa vừa cười vừa , “Tôi tính hay là gọi điện vào tổng đài 110, để mời cảnh sát đến xử lý!”

      “Chị, chị, chị là vợ của ấy à?”

      “Hmm.” thừa nhận, nhưng cái vẻ gầm gừ ấy có thể giết người cách vô hình.

      “Cho nên, nếu con chị bị ốm chị đưa cháu vào bệnh viện , tôi chắc đến chừng nào mình mới nguôi giận, và nán lại nơi này tới bao lâu!” Giọng lạnh tanh, khiến người nghe khó nghi ngờ mức độ chân .

      “Ủa, chị là ai? hồng nhan tri kỷ khác của ta hả? Ha ha, tôi cho chị biết, Hình Tuế Kiến thích ‘làm’ với hồng nhan tri kỷ của mình nhất. trong phòng cũng là hồng nhan tri kỷ của ta…”

      chưa kịp xong người bên kia đầu dây chủ động cúp máy.

      Thích thú, vô cùng thích thú! Khoái cảm được trả thù khiến Kiều Duy Đóa thấy tâm trạng mình bỗng trở nên thư thái.

      Phòng kế bên vẫn ra sức rên rĩ.

      bước tới bực dọc đấm vào vách tường, bằng giọng điệu cau có: “Này, láng giềng, mấy người nhàng chút được ?” Thực nóng bỏng tới mức cũng sắp chịu hết nổi!
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 26

      Gã nín thở, vì vấn đề của mà cũng bởi câu trả lời gã muốn nghe.

      Kiều Duy Đóa kinh ngạc ngước lên trợn mắt nhìn gã. gã hay , gã biết sao? Dẫu luôn ‘miệng đằng, bụng nghĩ nẻo’, thường thích thay trắng đổi đen, nhưng kỳ thực có rất nhiều việc thể che giấu được.

      Nếu , tại sao tranh cãi với gã vì Trần Ôn Ngọc? Nếu , tại sao trong việc mang thai giả, rất quan tâm đến động cơ của gã? Nếu , tại sao lo lắng cuộc khủng hoảng tài chính của gã? Nếu , tại sao sau khi gã chia tay, mà còn chủ động tới tận nhà dụ dỗ để mong cứu vãn? Nếu , tại sao lại vì phản bội của gã mà khóc đến rã rời? Nếu , tại sao trong tình trạng này mà tâm trí còn hỗn loạn tới mức muốn lên giường với gã? Gã cho rằng thực dâm đãng đến thế ư?

      Gã quan hệ tình dục luôn thô bạo, nhưng trước nay gã chưa từng làm bị thương.

      Gã dạy trở thành người đàn bà chân chính, nhưng chính gã lại biết cách mở khuy áo ngực!

      Gã cõng Tiểu Lộng bị ám ảnh ác mộng lưng suốt đêm, tới lui trong phòng khách mà hề nề hà.

      Gã sợ mèo, sợ tới mức nhảy lên bàn đọc sách, nhưng vì phát sốt mà gã lại ‘dũng cảm’ chiến đấu với con mèo.

      Gã muốn có con nên khi sống cùng , gã chưa từng sử dụng biện pháp tránh thai, thậm chí còn giận dữ lôi khám khoa hiếm muộn. Nhưng nếu tỉnh táo suy nghĩ, chẳng lẽ gã tìm được người phụ nữ nào sinh con cho mình sao? ràng Trần Ôn Ngọc rất sẵn lòng.

      Lúc bị bắt quả tang tại văn phòng, gã : “Em hãy ngẩng cao đầu bước ra ngoài, đừng sợ hãi gì cả, đó là Kiều Duy Đóa mà tôi quen thuộc!” Gã đương nhiên muốn có , bởi vì gã với mọi người rằng là vợ của gã!

      Sau khi có ‘bé cưng’, cảm thấy ngôi nhà bắt đầu giống gia đình. Gã là ông chủ và là bà chủ.

      Vậy mà kế tiếp gã chừa cho chút lòng tự trọng, còn bảo tất cả chỉ để trả thù. Tuy nhiên tại sao ở trong thang máy, gã lại bất chấp nguy hiểm để cứu và Tiểu Lộng?

      Gã cứ như thế, làm sao từ từ xâm chiếm trái tim ? Gã muốn bồi thường cuộc đời cho , gã chịu trách nhiệm với tới cùng. tin, nhưng kết quả nhận được những gì?

      Gã như ngọn núi lớn, mà và Tiểu Lộng là những thân cây bé bám vào ngọn núi lớn ấy để cắm rễ, thế nhưng đột nhiên bị vứt bỏ. Gã như ngọn lửa, thiêu rụi hết mọi thứ xung quanh rồi vỗ mông rời khỏi.

      chưa từng thừa nhận chữ ‘’ này, nhưng nó luôn tồn tại rệt. Còn bây giờ gã hỏi như vậy, bảo trả lời thẳng toạc quá xót xa trong lòng.

      dùng giọng điệu rất lạnh lùng đáp: “ có.”

      gã vì rung động của , tình của đều là rác rưởi.[1]

      Sắc mặt Hình Tuế Kiến trầm xuống, sau đó đôi môi khẽ mỉa mai: “Vậy cũng tốt, tôi yên tâm rồi.” Biết được lúc đó mình chỉ tổn thương đến lòng tự trọng của phải trái tim , khiến gã nhõm đôi phần.

      vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, nhưng bờ vai mảnh khảnh kiềm chế nổi mà khẽ khàng run rẩy.

      Đồ khốn! rất muốn khóc nhưng để đáy mắt đọng giọt nước.

      “Trời sáng tôi đưa em xuống núi.” Gã lấy chăn đắp cho .

      Che kín đôi chân thon thả của , phải sử dụng rất nhiều tự chủ mới có thể làm gã đứng dậy.

      phải muốn đè lên tôi à? Hình Tuế Kiến cần gì phải giả dạng chính nhân quân tử, xưa nay phải kiểu người đó.” Thấy gã rời khỏi giường, lập tức châm biếm.

      Gã quay phắt lại, “Tôi muốn đè lên em, em cho tôi đè sao?” có thể đừng liên tục kích thích gã, được ?

      “Được, nhào lên đây .” tỏ vẻ bình thường nhưng đôi mắt lạnh tanh, “Tuy nhiên, điều tiện trước hết là phải tái hợp!”

      Gã sửng sốt.

      “Nếu chia tay với Trần Ôn Ngọc, tôi cân nhắc xem có nên cho nhào tới ?” vừa lạnh lùng lại vừa bất an .

      “Kiều Duy Đóa, em có biết mình ?”

      “Tôi bàn điều kiện với , phải rạo rực sắp chết rồi à?” cười cười, “Tôi biết tính tình tôi xấu xa, muốn làm tôi rất khó, nhưng chẳng phải luôn say mê cơ thể của tôi sao?”

      Gã bình tĩnh nhìn .

      bị kích thích với tôi như vậy, lẽ nào Trần Ôn Ngọc thỏa mãn nổi ? Được, tôi thỏa mãn , nhưng phải bỏ Trần Ôn Ngọc và PhươngNhu, dù sao đây cũng phải lần đầu làm kẻ thối tha.”

      Lời của rất cay nghiệt.

      Nụ cười của rất khó ưa.

      Thế nhưng, gã lại thấy trái tim rướm máu.

      “Kiều Duy Đóa, em thực tôi?” Gã hỏi lại lần nữa, bởi vì lần đầu tiên gã nghi ngờ đáp án.

      !” lớn tiếng phủ nhận.

      Thế nhưng gã bước lên ôm chầm lấy .

      “Tôi tôi !”

      Trong ngực dâng trào cảm xúc bức rức, rất muốn làm gì đó để trút cạn nỗi buồn khó gọi tên này, vì vậy dùng sức cắn ngấu nghiến hung hăng vào vai gã.

      rên tiếng mà để mặc cho trút giận.

      có để Trần Ôn Ngọc và PhươngNhu cắn mình như vậy ?” Cắn xong, uất hận hỏi.

      có, các ấy chưa từng cắn tôi.” Gã cúi đầu thầm dỗ dành.

      “Họ đúng là dịu dàng dễ thương!” ngoài cười nhưng trong người.

      gì mà nâng mặt lên rồi hôn lên cánh môi mềm mại.

      Toàn thân Kiều Duy Đóa đều run rẩy.

      Khác với nụ hôn mãnh liệt ban nãy, giờ nụ hôn này chỉ mơn man cánh môi mềm với vô vàn quý trọng. Hôn xong, gã cũng ‘vượt rào’ mà chỉ ôm chặt lấy .

      “Kiều Duy Đóa, nếu người đàn ông chỉ đơn thuần say mê thân thể của người đàn bà, ta xem kiêu ngạo của mình quan trọng. Thậm chí quan trọng tới mức, thà chết cũng để ấy thấy dáng điệu nghèo túng của mình. Em hiểu ?”

      bình tĩnh nhìn yết hầu của gã lăn lên xuống, hơi thở áp thổi bên tai làm lòng hỗn loạn. Ý gã là, gã kiêu ngạo tới mức thể để chịu khổ chung với gã, phải ?

      “Kiều Duy Đóa, dẫu ghen tị dày vò nhưng tôi phải thừa nhận rằng, khi ở bên cạnh ta trông em rất xinh đẹp.” Mọi gai góc người đều biến mất, chỉ để lại hạnh phúc rạng ngời.

      “Thực ra em và tôi đều hiểu chúng ta phù hợp, sống với nhau chỉ như sao hỏa đụng địa cầu. Lỡ tương lai thực có sống chung, tôi sợ em hối hận.” Nếu để ở bên cạnh kẻ nghèo túng như mình, mai này khi hối hận, có nước độn thổ cho xong.

      đâu phải là tôi, làm sao biết tôi hối hận?” lạnh lùng hỏi.

      “Tôi dám mạo hiểm.” Gã trầm giọng thừa nhận.

      Vào giây phút sau cùng, gã dám chịu mọi trọng trách, nhưng lại phát mình đảm đương nổi cuộc đời .

      ta là nhân viên công chức, gia cảnh gia tốt, nghề nhiệp ổn định. Những gì ta có thể cho em, thể so sánh được với kẻ chẳng có bằng cấp lại chỉ biết cho vay nặng lãi như tôi.” Sau khi xảy ra cố, suốt 24 tiếng đồng hồ, gã suy nghĩ rất nhiều và rất nhiều, cuối cùng gã khẳng định lựa chọn của mình là đúng.

      “Chừng nào và Trần Ôn Ngọc ly hôn?” Chẳng những cố ý nghe lọt tai lời của gã, mà còn hỏi vặn ngược.

      cố tình chia rẽ gã với Trần Ôn Ngọc sao? Gã cười khổ.

      “Tôi đeo nhẫn.” Ở trước mặt , ngay cả gã cũng cảm thấy chiếc nhẫn kia quá chói mắt.

      “Ừ, tôi thấy nó nằm chậu rửa tay, lúc tắm tôi vô tình cầm nó ném vào bồn cầu rồi.” Mặt tỉnh bơ, chẳng hề có chút áy náy gì.

      Rốt cuộc gã bật cười, nụ cười trầm thấp.

      “Kiều Duy Đóa, em ghen à?” Hóa ra, Kiều Duy Đóa thực gã.

      “Nằm mơ!” lườm gã, “Tôi chỉ muốn thấy Trần Ôn Ngọc khó chịu!” Cho nên mới dụ dỗ người đàn ông của chị ta, đem nhẫn của chị ta ném vào bồn cầu!

      “Kiều Duy Đóa, tôi muốn hôn em.” Bây giờ gã bị lừa nữa.

      kìm lòng được mà giang tay ôm lấy gã.

      Môi và môi quấn quýt với nhau, cùng dịu dàng hòa quyện.

      “A, um, a…” Trong phòng bỗng vang lên tiếng rên rĩ mãnh liệt.

      Gã buông ra.

      “Phòng cách vách lại bắt đầu.” Gã cười khổ.

      Tối nay thực khỏi ngủ.

      “Đây là lần thứ ba, xem ra thể lực của tên đàn ông kia rất tốt.” khịt mũi bằng vẻ mặt nghiêm túc.

      Hình Tuế Kiến sửng sốt rồi lập tức bật cười.

      “Phiền muốn chết, đưa điện thoại để tôi mở nhạc nghe!” xòe tay.

      Gã khẳng định cuối cùng cũng ‘bình thường’.

      “Được.” Gã đưa điện thoại của mình cho .

      Tuy nhiên mới bấm vào màn hình cảm ứng, bất ngờ nhìn thấy số điện thoại của mình máy gã.

      “Chẳng phải chúng ta chia tay rồi sao? còn giữ số điện thoại của tôi làm chi?” hỏi .

      đổi số mới, vậy còn cài số điện thoại của vào làm gì?

      trả lời, mà cũng khăng khăng đòi đáp án. dùng điện thoại của gã gởi tin nhắn và người nhận tin chính là mình, sau đó mới từ từ bắt đầu tìm mục nhạc trong máy.

      “Tốt lắm, giờ tôi có số fone mới của rồi, đừng hòng biến mất dễ dàng!” vừa lật người vừa lạnh lùng cười.

      Gã nhìn chằm chằm. Hóa ra chỉ số thông minh của Kiều Duy Đóa quá cao, gã muốn đổi số điện thoại lần cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, Kiều Duy Đóa như vậy càng khiến gã chống đỡ nổi.

      cơn xúc động bỗng ùa tới, “Kiều Duy Đóa, tôi muốn…” Gã lấy điện thoại trong tay ra.

      đừng hòng tơ tưởng thứ gì, tôi có bạn trai và có vợ, tôi cho mơ ước gì hết!” hung hăng rít lên.

      giây, hai giây.

      “Tôi chỉ muốn hỏi, tối nay chúng ta ngủ chung được ?” Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào .

      muốn, muốn.

      Nghe vậy, rũ mắt xuống. Hồi lâu sau, mới thầm hỏi: “Ngủ? Ngủ thế nào?”

      Gã trầm mặc.

      Cả hai người đều biết, chữ ‘ngủ’ mặt gã và chữ ‘ngủ’ cơ thể gã là hai cách thức ngủ.

      có hứa là chạm vào tôi ? Vì tôi có…” Hai chữ ‘bạn trai’ khiến tâm trạng nặng nệ tới mức chẳng thốt nổi ra miệng.

      Bây giờ nên làm gì đây?

      “Còn nữa điểm quan trọng nữa, muốn ngủ với tôi phải ly hôn Trần Ôn Ngọc…”

      thừa cơ bắt chẹt sao? Gã chỉ muốn nằm ngủ bên , kiểu ngủ đơn thuần, thế mà lại đưa ra điều kiện vô cùng hà khắc.

      “Được, tôi hứa.” Gã xốc chăn lên chui vào trong.

      lập tức kháng nghị: “Lạnh chết được, người lạnh quá!”

      Người đàn ông phải bơi cả tiếng đồng hồ dưới dòng suối lạnh, cảm thấy vô tội.

      lát sau.

      “A, um, a, um…” Phòng kế bên vẫn còn ‘tấu nhạc’.

      ‘cái kia’ của đừng có húc tôi nữa!” bực bội, càng bực bội hơn là tiết tấu cảm xúc của phòng kế bên cứ tiếp tục giương cao giương cao.

      “Hay em đưa điện thoại cho tôi nhé?” Gã cũng đâu thể khống chế nổi phản ứng sinh lý? có điện thoại để giải trí, còn gã chẳng có vật gì để tìm vui!

      nguýt gã cái dài, đem hai cái headphone nhét vào lỗ tai rồi nhẫm tâm quay lưng , bỏ mặc gã tiếp tục bị những tiếng rên rĩ kia tra tấn.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc phòng kế bên cũng yên ắng.

      Gã ôm ngủ say mà tai vẫn còn nghe nhạc dán sát vào lòng mình, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.

      “Kiều Duy Đóa, thực ra tôi rất em.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, gã dùng giọng rất thổ lộ bên tai .

      Lại biết qua bao lâu, lâu đến mức thanh ấy vang vọng khắp căn phòng.

      “Me too.”[2] Có giọng tênh, cam tâm đáp lại.

      [1]Nguyên tác là ‘cứt chó’, mà mình thấy ê ê răng nên đổi thành rác rưởi vậy. (*_*)

      [2]Me too = em cũng vậy.
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần V – Chương 1

      (Edited by Emma)

      Mặt trời nhô cao.

      Thực ra hai người thức, nhưng nằm bất động đưa lưng về phía gã, còn gã vẫn ôm chặt lấy để má kề má.

      Phòng kế bên truyền đến tiếng đóng – mở cửa.

      Gã luồn tay vào vạt áo , chậm rãi mơn trớn bên hông, say sưa cảm thụ hương thơm từng tấc da tấc thịt láng mịn quen thuộc dưới tay mình với vô vàn quyến luyến.

      “Rốt cuộc bọn họ cũng hết sức rồi à?” mở to mắt, hỏi .

      “Ừ, đêm bảy lần là giới hạn đối với đàn ông rồi.” Gã khàn giọng đáp.

      Có trời mới biết, mỗi lần phòng kế bên chiến đấu hăng hái, thử thách ý chí của gã biết nhường nào.

      “Thế à? Vậy mai mốt muốn khiêu chiến giới hạn chút hay ?” hỏi bằng ngữ điệu rất lãnh đạm.

      Ầm tiếng, cái cơ thể vất vả lắm mới lấy lại tỉnh táo bỗng bén lửa.

      “Kiều Duy Đóa, tôi có thâm thù đại hận với em à? Sao em cứ nắn gân tôi hoài vậy?” Gã bất đắc dĩ thở dài.

      Khóe môi khẽ cong hình nụ cười, tâm trạng rất thư thái.

      “Sao thế, tự tin với bản thân mình hả?”

      “…”

      “Cũng đúng, muốn phá kỷ lục của chàng phòng kế bên đối với đàn ông rất gian nan. Tôi xin lỗi làm tổn thương lòng tự trọng của , mai mốt tôi nhắc tới nữa.” Giọng thản nhiên, nhưng từng câu chữ có thể làm người ta tức điên ruột.

      Để bảo vệ danh dự người đàn ông, gã quyết định phản công. Gã xoay phắt lại đè xuống bên dưới, và hung hăng hôn lên đôi môi thầm cười tươi như hoa.

      “…” đầu hàng. Cảm xúc mãnh liệt nháy mắt càng quét qua giác quan của hai người, toàn thân Kiều Duy Đóa mềm nhũn, và sa vào nụ hôn nồng nàn của gã.

      Mãi đến khi gã lui ra mà vẫn còn thở hổn hển.

      “Cái kia của húc tôi kìa.” Sau khi trấn tĩnh, thản nhiên nhắc nhở.

      Cái vật căng cứng nóng hổi ấy cứ đe dọa húc thẳng vào đùi , muốn người ta bỏ qua cũng rất khó.

      phải em muốn kết quả này sao?” Hình Tuế Kiến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , tức giận trả lời.

      bật cười.

      Đây là lần đầu tiên gã thấy Kiều Duy Đóa cười tươi như vậy.

      “Nhìn tôi bị em tra tấn, vì em mà điên cuồng, khiến em hả dạ lắm hả?” Gã khàn giọng hỏi.

      “Ừ.” tỉnh bơ thừa nhận.

      thẳng toạc khiến gã chấn động, còn cách nào để suy xét lý trí. Gã ôm sát vòng eo thon gọn của , để nơi mềm mại riêng tư ấy kề sát vào vùng cứng rắn nóng hổi của mình. Gã khao khát liếm mút và quấn quýt lấy , muốn chiếm giữ toàn bộ ngọt ngào người .

      Hô hấp dồn dập, trái tim đập rối loạn, và chủ động đón nhận đôi môi gã.

      Hai người hôn nhau say mê, như lữ khách lạc vào sa mạc, vừa nhìn thấy ốc đảo liền muốn khăng khăng chiếm giữ.

      Mãi đến khi cả hai đều hết dưỡng khí, gã mới khẽ nới lỏng ra và dùng giọng khản đặc đến khó nghe, hỏi: “Em cho tôi vào sao?”

      Gã muốn lấp đầy cách thương tiếc.

      vất vả mới lấy được chút lý trí từ cơn đam mê cháy bỏng, ánh mắt đầy phức tạp, “Tình dục đối với rất quan trọng à?”

      Gã gật đầu rồi lại lắc đầu.

      Nó quan trọng, nhưng cảm nhận của quan trọng hơn.

      Gã gật đầu làm buồn bã: “Bây giờ chưa được…”

      Gã hiểu tại sao chưa được, là do người đàn ông khác. Cũng tương tự, gã biết nếu mình kiên quyết vào, cả tâm trí và thể xác của Kiều Duy Đóa thể chống cự nổi.

      Nhưng gã chỉ vuốt mái tóc , “ sao, vậy cũng tốt.”

      Hai người đều trầm mặc.

      nhàng đẩy gã ra, bước xuống giường thay quần áo.

      Bây giờ còn mặc chiếc áo T-shirt của gã người. Kỳ thực, gã cảm thấy dáng vẻ mặc chiếc áo này trông càng thêm gợi cảm và quyến rũ.

      đưa lưng về phía gã mặc chiếc áo lót màu đỏ, rồi tới áo len và tiếp theo là áo khoác.

      Gã ngồi giường, chờ mặc quần áo đâu đó chỉn chu, mới đưa tay kéo vào lòng mình.

      “Ở lại đây vài ngày .”

      “Chúng ta về nội thành .”

      Hai người đồng thanh mở miệng.

      Gã cười gượng ép, “Em muốn ở đây vài ngày à? Thực ra khí nơi này rất khá.”

      Kiều Duy Đóa lắc đầu: “ được, mất liên lạc với tôi… Tư Nguyên lo lắng.”

      Gã trầm mặc, rồi cuối cùng xoa xoa lên mấy chỗ ửng đỏ mặt : “Em sợ ta biết chúng ta làm gì sao?” mặt có vài nơi chấm đỏ, ràng là bị hàm râu đàn ông chà sát qua. Mặc dù gã rất kiềm chế, nhưng vẫn khó tránh khỏi lưu lại những dấu vết mãnh liệt cổ .

      Kiều Duy Đóa im lặng hồi lâu mà câu.

      Gã đành đổi đề tài: “Em muốn ngồi xe buýt xuống núi, hay…”

      “Tôi chung xe với xuống núi.” Lúc này nhướng mày, trả lời gãy gọn.

      Vì thế, hai người kẻ trước người sau rời khỏi nhà trọ.

      “Hẹn gặp lại quý vị lần sau!” Bà bác hô to đằng sau.

      và gã đều phớt lờ, ngồi lên xe.

      Chiếc SUV từ từ chạy dọc theo đường núi xuống. Gã lái xe với tốc độ rất chậm mà cũng thúc giục, chỉ dõi mắt nhìn phong cảnh ở bên đường.

      để bàn tay mình ngơi nghỉ mà luôn vuốt ve bàn tay , còn lật tay mình lại để mười ngón tay đan vào nhau.

      “Em nghĩ kỹ cách… giải thích với ta chưa?” cả đêm về, bạn trai nhất định tra hỏi.

      ấy biết tôi tới chỗ Tiểu Lộng ngủ đêm.” Kiều Duy Đóa thản nhiên đáp.

      Tư Nguyên phải mẫu đàn ông đa nghi, với những chuyện báo trước tra hỏi và ngờ vực. Đây chính là nguyên nhân khiến cảm thấy rất khó chịu.

      Hình Tuế Kiến liếc cái, nhưng gì.

      “Nhưng tôi định ăn ngay .” bình tĩnh quăng ra ‘trái bom’.

      Hình Tuế Kiến phanh gấp thắng xe.

      “Còn tính chừng nào với Trần Ôn Ngọc và Phương Nhu?” ra vẻ thuận miệng hỏi câu.

      Gã ngỡ ngàng, cả người chấn động.

      Động tác của gã chậm, rất chậm quay sang, hồi lâu sau mới hiểu hết ý của . Gã dùng ánh mắt khó tin nhìn chòng chọc, “Em định về sống với tôi à?”

      “Vớ vẩn, nếu định sống với , tối qua làm sao tôi để mặc …” Để mặc sờ mó tứ tung, câu này vẫn khó thốt ra khỏi miệng.

      xong lúc lâu, mới chợt hiểu và nheo mắt lại nguy hiểm: “Hình Tuế Kiến, muốn quay lại với tôi sao?”

      Nếu cẩn thận suy nghĩ, tối qua người hỏi muốn tái hợp là , người lòng muốn quay lại cũng là , từ đầu tới cuối gã chưa từ.

      “Thế tối qua gọi là gì? đương vụng trộm?” Giọng trở nên gay gắt.

      “Em để tôi suy nghĩ lại.” Gã căng thẳng đáp.

      Muốn có cuộc sống mới bên nhau làm gã rất băn khoăn, dám tùy tiện hứa hẹn.

      thở hổn hển và tự nhủ, nếu quản lý đàn ông quá chặt chỉ tổ phản tác dụng. Thế nhưng bây giờ thể bình tĩnh nổi.

      Gã suy nghĩ lâu rồi : “Thực ra em cần chia tay Tư nguyên, ta có những thứ mà em cần. Còn tôi tay trắng, đốm lửa chỉ có thể sáng lạn nhất thời, mà thể chiếu rọi cả đời. Những gì tôi cho em rất ít, nếu em tìm thấy đồng điệu mãnh liệt người ta, tôi …” Gã khập khựng khó , bởi vì gã biết là người sống có nhân cách.

      Quả nhiên hiểu được ý gã, cười gằn, cười đến độ rơi nước mắt: “Vậy ý là, nếu tôi muốn tìm thứ tình cảm kích thích chúng ta lén lút làm tình nhân, nhưng tôi cứ lấy chồng và chúng ta cần tái hợp?”

      Gã khựng người rồi đáp : “Ừ.”

      “Hình Tuế Kiến, hay lắm!” tức đến nỗi lệ rơi như mưa.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :