1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 17

      Từ bao giờ Trần Tiểu Béo lại biến thành cao lớn và oai phong đến thế? Người đàn ông mới tới có hàm râu nam tính, so với các bạn nam ở đây bờ vai ta rất rộng và cao hơn bọn họ nửa cái đầu. Con Sên cao 1m68 đứng trước mặt ta trông cứ như đứng với tòa tháp sắt.

      là ai?” Con Sên đại diện nhóm bạn đặt câu hỏi.

      “Lớp trưởng, cậu quên tôi rồi à?” Gã cười cười, đôi môi mỏng nhếch lên đầy cá tính.

      “Cậu, cậu, cậu…” Sau khi lắp bắp vài từ, con Sên vỗ cái đét vào đùi hét to, “Hình Tuế Kiến!”

      Hình Tuế Kiến gật đầu mỉm cười lịch , nhưng vì sao lúc chàng lớp trưởng gọi đúng tên gã bỗng nhiên mọi người đều im bặt?

      Gã xoay người, khi nhìn thoáng thấy dung nhan tái xanh ngồi chính giữa đám bạn nữ, nụ cười của gã chợt tan biến. Hình Tuế Kiến ngờ Kiều Duy Đóa cũng tới họp lớp.

      chàng lớp trưởng hổ danh là lớp trưởng, chỉ với ánh mắt mà trong đám bạn học tiếp nhận ám hiệu lập tức có người chủ động nhường lại chỗ ngồi, còn mình chạy tới bàn của Kiều Duy Đóa. Nhóm bạn học quả quyết kéo Hình Tuế Kiến đến bàn khác.

      Buổi họp lớp phải diễn ra êm đẹp, tuyệt đối đừng xuất chuyện đổ máu! Nhìn đôi mắt bỗng dưng lạnh tanh của Kiều Duy Đóa, mấy chữ ‘oan gia ngõ hẹp’ đúng với tình hình lúc này! Tất cả mọi người đều thầm toát mồ hôi, ai cũng sợ có cảnh máu tươi vương vãi. May mắn thay, chờ hồi mà Kiều Duy Đóa vẫn ngồi ngay đơ, dường như vẫn còn sốc chưa hồi phục lại tâm trạng bình thường.

      “Hình Tuế Kiến, Tiểu Béo tới, thế cậu ấy đâu?” Con Sên lảng qua chuyện khác.

      Hình Tuế Kiến lấy lại tinh thần, đáp: “Cậu ấy ở Canada.”

      “Ở Canada? Làm gì có? Tớ vừa gọi điện thoại cho cậu ấy mấy lần mà!” Còn đường, tới ngay, vân vân…

      “Cậu ấy chuyển vùng cuộc gọi quốc tế.” Hình Tuế Kiến nhếch môi, hơi phân tâm.

      “Mẹ ơi, hóa ra là thế, tớ bị lừa vố lớn rồi!”

      Hình Tuế Kiến xao nhãng tới mức thêm gì, khiến bầu khí chợt lạnh dần.

      Gã gượng ép mở miệng: “Tiểu Béo có chuyện muốn với các cậu.” Hình Tuế Kiến lấy điện thoại ra, mở đoạn video clip tải sẵn từ máy tính xuống. Nếu phải bị Tiểu Béo van nài năn nỉ, chẳng tham gia buổi họp lớp này.

      Trong clip, Tiểu Béo để lộ đôi mắt thâm tình và nghịch ngợm, ánh mắt ấy tỏ vẻ đau đớn rất khoa trương: “Từng có cơ hội họp lớp với bạn các nhưng tớ biết quý trọng, bây giờ mất rồi mới thấy hối tiếc, chuyện đau buồn nhất trong cuộc đời cũng chỉ thế này thôi. Hôm nay rốt cuộc trời cao cũng cho tớ thêm lần cơ hội, và tớ đành mượn clip này để với mọi người: Tớ các bạn, đừng quên Trần Tiểu Béo tớ nhé! Tất cả các bạn nữ chưa chồng có sở thích chát với bạn nam QQ hoặc MSN, hãy nộp hết nickname cho tớ, tớ cho phép các cậu được quấy rầy tớ vạn năm!”

      “Trân trọng quá đấy chứ!” Mọi người đều lập tức bật cười, ngoại trừ Kiều Duy Đóa.

      “Sống ở Canada rất buồn tẻ, nên mấy hôm trước lớp trưởng gọi điện tới, ngày nào cậu ấy cũng muốn được gặp các bạn và buộc tôi phải chuyển những lời này đến mọi người.” Trước kia mỗi lần họp lớp, Trần Tiểu Béo luôn là kẻ phản đối đầu tiên, bây giờ người gào rú hối hận cũng là ta.

      Hình Tuế Kiến thản nhiên : “Cậu ấy còn giao cho tôi nhiệm vụ, hy vọng mỗi bạn tới trước ống kính chuyện, để cậu ấy trông diện mạo tại của từng người.” Gã cứ nghĩ việc này có gì đáng kể, nhưng lúc này gã cảm thấy hối hận.

      “Đương nhiên thành vấn đề!” chàng lớp trưởng vỗ ngực, “Hình Tuế Kiến, cậu vẫn y như xưa, luôn thương các em!” hâm mộ quá.

      “Làm em là phải làm cả đời.” Gã thản nhiên nhếch môi.

      em như tay chân, đàn bà như quần áo.” Lập tức có người cười lớn tiếp lời.

      cười nổi, bởi vì đằng sau gáy gã sắp bị đôi mắt trong veo đốt thành cái hố to.

      “Ehèm, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ ? Tớ chính là cái tên mỗi ngày ‘sụt sịt’ nước mũi – lớp trưởng đây!”

      “Hi, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ ? Năm lớp 7 tớ bị cậu cướp mất quyển sách võ hiệp, tới giờ lên lớp bị thầy giáo tịch thu, chừng nào cậu đền lại cho tớ?

      “Tiểu Béo, Canada và Ôn Thành cách nhau mấy tiếng? Nếu phải ngày đêm đảo lộn tớ miễn cưỡng giả vờ có sở thích quấy rầy cậu!”

      Rốt cuộc bầu khí lại sôi động hẳn lên.

      Gã ngồi yên tại chỗ lia điện thoại về phía từng gương mặt thân thiết nhiệt tình nhưng còn nét trẻ con. Tiếp theo, màn hình điện thoại trong tay gã dời tới nơi, nơi đó Kiều Duy Đóa lạnh lẽo nhìn gã chằm chằm.

      Gã cứng đờ dời màn ảnh qua vị trí kế tiếp. Quay hết vòng công việc cũng kết thúc, gã tắt máy ghi hình.

      Đúng lúc ấy, ngón tay gã chợt lóe sáng, bạn học tinh mắt nhìn thấy liền hỏi ngay: “Hình Tuế Kiến, cậu lập gia đình rồi à?”

      ngón tay áp út của gã đeo chiếc nhẫn hình gợn sóng đơn giản nhưng mất phong cách, làm người ta khó hòng bỏ qua.

      Gã im lặng rồi đáp: “Ừ.”

      “Hôm nay là lễ tình nhân, chung với bà xã sao?” Ngay lập tức có bạn học nữ tò mò hỏi.

      Rất hiếm đàn ông đeo nhẫn cưới tay hoài, chứng tỏ tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt!

      Hình Tuế Kiến cứng đờ, rồi vô thức xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái. hồi lâu sau, gã mới trầm giọng thốt ra mấy chữ: “ ấy ở nước ngoài.”

      Từ đầu tới cuối Kiều Duy Đóa vẫn hoàn toàn trầm mặc, nhưng lại bất giác xiết chặt nắm tay.

      “Wow, hóa ra hai người đương vượt biên giới hả? Chắc phải khổ lắm nhỉ?” bạn nam buột miệng.

      “Tôi cũng định cư ở Canada, mới về nước thăm gia đình dịp Tết Nguyên đán.” Hình Tuế Kiến nhàn nhạt trả lời.

      Trong ngực dội tới cơn đau nhói, lúc này Kiều Duy Đóa mới phát , từ lúc Hình Tuế Kiến vào cửa tới giờ bị sốc đến mức ngạt thở. bắt đầu hối hận tại sao mình lại bỏ qua lễ tình nhân lãng mạn bên cạnh Tư Nguyên, mà chạy tới đây tham gia họp lớp! Dù như bị kim đâm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn bắt mình phải biểu trấn tĩnh.

      “Kiều Duy Đóa, còn cậu kết hôn chưa?” bạn học ngồi chung bàn có kinh nghiệm sống, đặt câu hỏi thiếu tế nhị.

      Tất cả các bạn đều lộ ra ánh mắt tò mò, nhưng chẳng ai dám truy vấn.

      hít sâu rồi thở hắt hơi, mỉm cười đáp: “Tớ sắp cưới.”

      Giọng cao thấp, vừa đủ để truyền tới bàn bên cạnh. Tuy nhiên, suốt toàn bộ quá trình Hình Tuế Kiến đều đưa lưng về phía mà chẳng có phản ứng gì.

      “Bạn trai Duy Đóa là công tố viên, ấy ấy lắm!” Thường Hoan cố tình bồi thêm.

      “Wow, là công tố viên à? oách quá!” Đám bạn nữ ồ lên ngưỡng mộ, “Thảo nào tớ thấy Duy Đóa thay đổi nhiều lắm, hóa ra bị người ta thuần phục rồi!” Mặc dù luôn nín lặng nhưng ràng người Kiều Duy Đóa còn thấy vẻ ‘gai góc’.

      Kỳ thực mùng tháng sau Tư Nguyên mới chính thức nhậm chức công tố viên. Thế nhưng lạ lùng thay, Kiều Duy Đóa lại hề có ý định giải thích.

      Thực ra, ràng ham hư vinh đến vậy, nhưng kỳ thực cũng chẳng còn cơ hội để tiếp tục ham ‘hư vinh’.

      biết người ngồi bàn bên cạnh có nghe tin mừng hạnh phúc của , mà chỉ thấy gã nhận điện thoại.

      “PhươngNhu, có chuyện gì?” Gã vừa bắt máy giọng.

      ‘dịu dàng’ của con người sắt đá này khiến Kiều Duy Đóa cảm thấy xa lạ.

      “…Ống nước nhà bếp bị chảy à? đừng lo, cứ từ từ dùng khăn lau sạch sàn nhà, dưới lầu có phàn nàn cứ mặc kệ! hãy nhớ chú ý, bây giờ Tử Tử biết rồi, cẩn thận coi chừng nó trượt chân! Tôi qua đó ngay!” Vừa cúp máy, Hình Tuế Kiến liền vội vàng đứng dậy.

      “Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải trước!”

      Bữa cơm còn chưa ăn mà có người định ‘chuồn êm’, khiến đám bạn học rất bất mãn.

      “Gì mà gấp quá vậy?” Các bạn học kháng nghị.

      Chẳng qua có phụ nữ gọi điện ‘bất lực’ cầu cứu vài câu, có người lập tức chạy làm hùng cứu mỹ nhân?

      “Đúng, chương trình chưa bắt đầu gì cả. ít người tham gia rồi mà cậu còn bỏ , chẳng phải chúng tôi thiếu phần tiền sao?” Các bạn học bất mãn.

      Xưa nay họp lớp đều có quy định chia đều.

      “Muốn cũng được, cậu cứ thanh toán hết chầu này rồi hẵng !” Con Sên chơi xỏ để mong giữ người.

      Nào ngờ Hình Tuế Kiến lại sảng khoái , “ thành vấn đề.” Gã phong độ gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền hết hai bàn.

      Gã tỏ thành ý như thế khiến đám bạn học vui mừng hết nổi.

      “Lần sau có cơ hội tụ họp tiếp!” Tạm biệt xong, Hình Tuế Kiến theo nhân viên phục vụ ra quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán.

      “Vợ ta ở Canada, vậy mọi người đoán thử xem mới gọi điện tới ống nước nhà bếp bị bể là ai?” Người vừa khuất, các bạn học lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

      “Nghe mẹ của Hình Tuế Kiến sinh thêm em nào để ta có người chăm sóc đâu.”

      “Còn phải hỏi nữa, ấy họ Phương! Tớ đoán chắc là người tình rồi!” bạn nam cất giọng mờ ám, “Hôm nay là lễ tình nhân có biết ? Vắng vợ thể xác và linh hồn người đàn ông đều quạnh, nếu có chút dịu ngọt làm sao người ta sống nổi qua cái lễ tình nhân?”

      Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa vẫn chưa lần được gã nhìn thẳng mặt, chậm rãi đặt đôi đũa xuống.

      Các bạn học bàn tán đều giật mình nhảy dựng.

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa vẫn rất khó coi, cố sức làm hơi thở bình tĩnh, “Tôi đưa phần tiền của mình cho ta!”

      xen vào việc của bọn họ, nhưng bữa cơm này nuốt trôi.

      Dứt lời, đứng dậy ra khỏi ghế lô.

      Đám bạn học ngơ ngác nhìn nhau, quyết định coi Kiều Duy Đóa tách nhóm.
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 18

      Gần như cần nhìn hóa đơn, Hình Tuế Kiến quẹt thẻ ngay. Xưa giờ gã thuộc tuýp đàn ông tính toán ở phương diện này, khi ra ngoài với phụ nữ, gã chưa từng có thói quen ‘cưa đôi’.

      Gã nhận lại thẻ tín dụng và xoay người.

      đứng lại!” Đằng sau vang lên tiếng kêu khẽ.

      Cả người gã cứng đờ, là Kiều Duy Đóa.

      Kiều Duy Đóa bước nhanh tới phía trước, chẳng thèm nhìn gã mà giật lấy tờ hóa đơn trong tay gã.

      “Tổng cộng 8846 tệ, đúng ? Trong nhóm có 22 người, tôi hùn với 402 tệ!” Nhìn hóa đơn xong, cúi đầu móc bóp lấy tiền.

      Lúc cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến rốt cuộc cũng có cơ hội được dán vào vầng trán và rèm mi của .

      “Cầm lấy, 400 tệ!” Tầm mắt chạm nhau đột ngột lúc ngước vội lên, do gã kịp thu hồi ánh mắt nên cứ thế dán dính người .

      Gã lập tức chuyển ánh mắt sang vẻ lãnh đạm.

      “Thôi khỏi.”

      “Đợi chút, còn 2 tệ nữa!”

      Hai người đồng thanh .

      “Kiều Duy Đóa, tôi cần.” Gã lặp lại, cự tuyệt nhận số tiền trong tay . Tuy nhiên mặt gã bị vật gì đó liên tiếp đánh vào, gã hạ mí mắt thấy những tờ tiền màu hồng bay xuống.

      Gã cứng đờ.

      “Còn – 2 – tệ – nữa!” Ánh mắt chuyển lạnh và tiếp tục móc bóp.

      “Tôi cần.” Gã nghiến răng.

      cần 2 tệ và toàn bộ số tiền rớt mặt đất.

      Kiều Duy Đóa cười mỉa, “Hình Tuế Kiến, ra vẻ hào phóng làm quái gì? Ai chả biết chạy trốn qua Canada vì thiếu nợ?”

      Những lời châm chọc thẳng thừng như những cây kim sắc bén, mỗi nhát đâm đều rướm máu. Gã mất mặt đến nỗi gần như chỉ muốn độn thổ cho xong.

      căm thù gã đến thế sao? Gã lạnh lẽo liếc thoáng mấy người bạn học thụt thò nhìn cảnh tượng khói lửa văng khắp nơi này.

      Gã lặng yên nhìn cái, thêm gì mà xoay gót bước nhanh ra cửa.

      đứng lại đó!” gầm lên sau lưng gã, kiếm chưa ra hai đồng tiền lẻ, ấy vậy mà gã làm như nghe thấy gì.

      đứng lại!” Gã vẫn tiếp tục nghe.

      “Hình Tuế Kiến, vội gặp nhân tình của mình đến thế sao?” quát lớn sau lưng.

      Gã khựng bước.

      “Ai làm vợ khốn khổ, ánh mắt chẳng bao giờ dung chứa nổi người mà luôn dính dáng tới người đàn bà khác.” mỉa mai.

      Cảnh bắt quả tang bọn họ tại giường và bị gã đuổi đều ùa ra. ngỡ mình thôi đau đớn, nhưng ra nó vẫn rất khổ sở.

      Hóa ra Trần Ôn Ngọc cũng thua, loại bỏ Kiều Duy Đóa xuất Phương Nhu! thấy chị ta đáng thương! Thế nhưng tại sao hề có cảm giác vui sướng khi người gặp họa?

      Hình Tuế Kiến cứng đờ im lặng. Trong lòng , rốt cuộc gã tồi bại đến mức nào? ràng chính mình cố sức để đạt kết quả này, nhưng vì sao trái tim gã nặng trĩu?

      Đụng trúng mớ tiền lẻ trong giỏ, Kiều Duy Đóa mừng rỡ, “Trả lại cho !” ném đồng xu vào lưng gã.

      “Cái này cũng trả cho !” Lại đồng xu nữa được ném qua.

      Rốt cuộc cũng sạch nợ! đứng sau lưng gã, cười khẩy: “Cút về Canada cho tôi, đừng để tôi gặp mặt nữa!” phẫn uất , “Cùng hít thở bầu trời với , tôi cảm thấy dơ bẩn!”

      rất hận, vô cùng hận. Gặp lại nhau mới biết, vẫn chưa thoát khỏi ‘ kiện Hình Tuế Kiến’, chẳng qua nó chỉ chuyển từ hố hận thù này sang hố hận thù khác.

      Gã cứng người khom lưng nhặt đồng xu lên. Đồng xu in dấu đỏ hồng trong lòng bàn tay gã, cuối cùng gã vẫn quay đầu, bởi vì gã thể. Gã đưa lưng về phía nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa nỗi đau kia tan biến mà chỉ còn chừa vẻ lãnh đạm thờ ơ.

      Tốt lắm, gã thành công.

      “Em yên tâm, chúng ta thể tái hợp và tôi xuất trước mặt em nữa.” Đôi môi mỏng của gã khẽ thốt lời lạnh nhạt, hôm nay là cuộc gặp ngoài ý muốn.

      Mục tiêu của đạt được nhưng Kiều Duy Đóa cứng đờ.

      Gặp lại nhau mà vẫn cứ thua. Cách tốt nhất để đối xử với ‘kẻ thù’ là bạn phải sống hạnh phúc hơn ta, khi gặp lại xem ta như kẻ vô hình, thế nhưng làm gì? cố tình lấy ‘thành công hạnh phúc’ của mình khiêu khích gã, khi phát hiệu quả như mong đợi liền tỏ thái độ hận thù, đầu óc bị mù mờ rồi sao? Làm thế nhận được những gì? Hãnh diện ư? Nhưng thành công chưa?

      hoàn toàn thất bại khi đứng đằng sau nhìn bóng lưng Hình Tuế Kiến thản nhiên rời , mà chẳng hề ngoái đầu.

      “Duy Đóa, mọi người chờ cậu kìa.” Thường Hoan kiềm chế được mà bước lên định kéo quay về ghế lô. Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt rướm lệ của Thường Hoan ngỡ ngàng.

      “Tớ xin lỗi, tớ rất mệt nên muốn yên tĩnh lát.” nhếch môi mỉm cười.

      xong, chầm chậm rảo bước về hướng ngược lại.



      “Tuế Kiến, ống nước gặp vấn đề nghiêm trọng hả?” Phương Nhu dè dặt hỏi.

      Hình Tuế Kiến ngồi xổm trong nhà bếp, bất động ngẩn ngơ lâu. Bấy giờ Hình Tuế Kiến mới phục hồi tinh thần, đáp: “ nghiêm trọng lắm.”

      Gã lấy cái cờ-lê trong thùng dụng cụ ra và bắt đầu tập trung vào công việc. Tuy nhiên, mới thực được vài động tác gã dừng lại hồi tưởng tới cảnh tượng ban nãy.

      phải rất hạnh phúc sao? Được ở bên cạnh người mình , được sống cuộc đời mình ao ước. Nếu hạnh phúc như thế, lúc gặp lại nên tỏ thái độ biết ơn tác thành của gã chứ?

      “Vừa rồi em gọi điện cho hình như nghe nhiều tiếng ồn lắm, bận rộn hả?”

      “Tôi họp lớp.” Gã giải thích ngắn gọn.

      “A!” Phương Nhu kêu lên, “Chắc em làm phiền chứ?”

      , đằng nào tôi cũng định ở lâu.” Gã thản nhiên .

      Từ lúc nghe gì mà công tố viên, gì mà rất thương… cái chủ đề thú vị ấy thực kích thích người ta vô cùng. Gã chỉ trấn tĩnh ngoài mặt, còn trái tim gã phải làm bằng sắt.

      “Tâm trạng tốt à?” Phương Nhu cẩn thận hỏi.

      Gã hoàn hồn lần nữa rồi trầm mặc tiếp tục vặn ống nước, chiếc nhẫn ngón tay gã phát những tia lấp lánh.

      Phương Nhu đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn tay gã, từ ngày quen biết tới giờ, gã chưa từng tháo nó xuống. Chiếc này này là biểu cho thân phận kết hôn của gã.

      Hình Tuế Kiến xuất trong thế giới của vào lúc yếu đuối nhất. Khi đó chồng vừa qua đời, họ hàng bà con ùa nhau tới cầu trả nợ, thói đời đen bạc khiến người ta rét buốt đến tận xương.

      Lúc đó thậm chí mờ mịt tới nỗi cả tang lễ của chồng cũng biết xử lý ra sao. Trong khi mọi người chỉ muốn tránh né người đàn ông này lại lấy thân phận bạn của chồng xuất , giúp đỡ rất nhiều chuyện.

      tay gã lo toan tang lễ, rồi những rắc rối tiếp theo gã đều giải quyết êm xuôi. Hơn nữa gã thường tới thăm Tử Tử, đối với mẹ góa con côi bọn họ luôn ‘cầu được ước thấy’. Bất kỳ người phụ nữ nào dưới hoàn cảnh này, trái tim cũng nảy sinh biến đổi.

      Người đàn ông này giúp đỡ hai mẹ con bọn họ rất nhiều, nhưng trước nay bao giờ trở giò mờ ám, từ ngày đầu gã mình có gia đình. Nhưng lạ ở chỗ, vợ gã chưa lần xuất . mơ hồ nhận ra có điều kỳ lạ, nhưng đấy cũng chỉ là cảm giác. Có lẽ, chiếc nhẫn này đại diện cho cố ý tránh hiềm nghi.

      Hình Tuế Kiến trả lời .

      Rốt cuộc ống nước cũng được sửa xong, gã lau sạch vũng nước tồn đọng.

      “Ba, ba, bế…” Tử Tử bặp bẹ tập , cậu bé lắc lắc thân người bổ nhào về phía gã.

      Gã bế Tử Tử lên, môi nở nụ cười ôn hòa nhưng đính chính: “Chú, phải ba mà là chú.”

      Phương Nhu nhìn gã, mỗi lần Tử Tử gọi sai gã luôn đính chính.

      Cậu nhóc mặc kệ mọi thứ, kiên quyết lắc lắc người, ê a đòi gã dắt chơi. Vì thế, Phương Nhu đề nghị: “Chúng ta đưa Tử Tử ra ngoài dạo phố nhé?”

      Tử Tử thích ở nhà mà luôn muốn ra chơi. Gã lo mình bế thằng con hiếu động ra ngoài gặp nguy hiểm, nên đôi khi gã cũng theo.

      Tuy nhiên lúc này Hình Tuế Kiến lại lắc đầu: “ được, hôm nay là ngày đặc biệt.”

      Phương Nhu sửng sốt, gã thực cố tình tránh hiềm nghi.

      “Vâng.” Phương Nhu xấu hổ cười cười.

      Gã nhìn đồng hồ, bây giờ còn sớm nữa, “ và Tử Tử nhớ chú ý an toàn, có việc gì phải gọi điện cho tôi ngay, bất cứ lúc nào tôi cũng chạy tới!” Gã kiểm tra cửa nẻo kỹ lưỡng cho hai mẹ con, rồi dặn dò trước khi chào tạm biệt.

      Gã căn dặn, săn sóc cẩn thận lại chu đáo, che chở và Tử Tử như bảo vệ búp bê trong tủ kiếng.

      “Tại sao… tốt với hai mẹ con em như vậy?” Rốt cuộc nhịn được mà cất tiếng hỏi.

      Bởi vì Phương Nhu là người phụ nữ có trực giác nhạy cảm, nhận ra chở che này bao hàm bất cứ thứ tình cảm nào.

      Hình Tuế Kiến cứng đờ rũ mắt xuống, “Trách nhiệm.” Sau cùng gã thốt ra hai chữ.



      Ra khỏi nhà Phương Nhu, gã ngồi xe tiếp tục ngẩn ngơ lâu.

      Kiều Duy Đóa là người gã thất tín duy nhất trong đời. Gã từng chịu trách nhiệm với tới cùng, thế mà gã lại lỡ hẹn.

      Kỳ thực bao lâu sau khi bọn họ chia tay, gã biết ở bên cạnh Lục Tư Nguyên. Gã còn biết bị tai nạn xe cộ, lúc hay tin, gã cũng từng vào bệnh viện. Nhìn cảnh bọn họ ngọt ngào đầm ấm, gã biết mình nên có cảm giác gì.

      Gã day trán, nhấn mạnh chân ga. Chiếc SUV chạy băng băng đường, cửa sổ xe được kéo xuống để cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt gã.

      Nếu làm chút gì để giải tỏa, gã sợ mình thực kiềm chế nổi. Bởi vì nghe sống hạnh phúc, gã rất muốn đem nhốt vào nơi mà Lục Tư Nguyên thể chạm tới được.

      May mà Phương Nhu gọi điện tới đúng lúc để gã có lý do rời , kiềm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng và đưa tay ôm lấy .

      Thế nhưng coi rẻ gã, đôi mắt khinh bỉ ấy khuấy đảo lòng gã muốn nổi điên! Gã thực sợ biết mình gây ra việc gì.

      Gã có thể , nhưng ít nhất phải là ngay thẳng, ràng. Nếu thậm chí cả khả năng ngay thẳng gã cũng có, gã lấy tư cách gì để tiếng ‘’?
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 19

      Trong rạp chiếu phim, Tư Nguyên chốc chốc lại xem đồng hồ.

      Phim sắp mở màn nhưng vẫn thấy bóng dáng Duy Đóa xuất .

      “Thường Hoan, Duy Đóa chưa?” Mười phút trước, gọi điện cho Thường Hoan.

      ấy… rồi…” Thường Hoan ấp úng.

      rồi sao?

      liên lạc được với ấy à?”

      “Ừ, ấy khóa máy điện thoại rồi.”

      Thường Hoan im lặng khác thường.

      Bộ phim bắt đầu trình chiếu, bên kia kiểm tra vé. Thế nhưng Tư Nguyên chẳng còn cách nào hơn là đành kiên nhẫn đứng chờ.

      “Tư Nguyên, có việc này em nghĩ nên với … Duy Đóa ấy… vừa nãy gặp Hình Tuế Kiến…” Lưỡng lự hồi lâu, Thường Hoan vẫn chọn cách ra.

      Tư Nguyên bần thần cả người. Hình Tuế Kiến? phải gã sang Canada rồi sao? Chẳng phải trận phong ba vừa qua cuốn phăng gã?

      “Tâm trạng Đóa Đóa khá bất ổn, em nghĩ chắc ấy tới… Nếu đợi được cứ về .” Thường Hoan sợ tên ngốc Tư Nguyên nán lại trong rạp chiếu phim chờ đợi.

      Tư Nguyên cứng đờ rũ mắt, thực tới ư? Đây là lần đầu chơi với nhau vào dịp lễ tình nhân với tư cách phải là bạn bè, nên nó có ý nghĩa rất to lớn. Vì vậy, thực sai rồi sao?

      buông thỏng đáy mắt mất mát ngồi chết lặng tại chỗ, bất chợt đôi giày cao gót quen thuộc xuất trước mặt. Tư Nguyên vui sướng ngước lên, quả nhiên nhìn thấy .

      “Em tới trễ hả?” nhếch môi hỏi .

      có.” Môi Tư Nguyên chứa đầy ý cười.

      Trong rạp ắt hẳn chiếu quảng cáo.

      nắm tay để mười ngón tay đan vào nhau: “Sao em tắt điện thoại? Phải chăng xảy ra chuyện gì đặc biệt?” Báo hại lo lắng vô cùng.

      Duy Đóa suy tư hồi rồi đáp: “Chắc điện thoại của em hết pin.” quên chú ý tới.

      nhìn , hy vọng chủ động tâm . Trước đây khi mối quan hệ chưa thay đổi, bọn họ luôn trải hết lòng. Thế mà bây giờ lúc thiết lập mối quan hệ, lại cảm thấy giữa bọn họ có khoảng cách xa lạ nào đó.

      Sau vụ tai nạn xe cộ, Tư Nguyên gần như chưa từng lần nghe đề cập qua ba chữ ‘Hình Tuế Kiến’. nhắc, cũng thể tự tiện bóc trần.

      Bọn họ quá lo lắng cho tâm tình của đối phương, quá tôn trọng riêng tư của nhau, mà quên mất những đôi trái tim và trái tim phải giao hòa trao tất cả.

      Dưới ánh mắt của Tư Nguyên, Duy Đóa hoảng hốt nhưng rốt cuộc vẫn chọn cách trả lời: “ có việc gì đặc biệt cả.”

      Đúng, gặp lại Hình Tuế Kiến cũng chẳng có gì đặc biệt! thực tế, vừa rồi lang thang đường lâu, biết mình tới đây bằng cách nào. Đầu óc trống trơn, trái tim rỗng tuếch và mất hết mọi cảm giác. Thế nhưng vẫn nhớ lời Tư Nguyên , ‘em muốn , chỉ cần về đúng giờ xem phim là được’, dẫu lòng bất an, lúng túng, rối bời. tự hứa với bản thân, quý trọng và đối xử chân thành với người đàn ông trước mắt.

      Sắc mặt Tư Nguyên đượm buồn, nhưng vẫn mỉm cười bỏ qua chuyện này mà nắm lấy tay tới bàn soát vé.

      Duy Đóa an vị mới ngỡ ngàng phát đây là bộ phim tình cảm mang tựa đề ‘Chuyện Tình Cao Nguyên 2’.[1] với mình xem phim nào cũng được, miễn là thích. cứ ngỡ cánh đàn ông thích xem bộ phim ‘Nhiệm Vụ Bất Khả Thi’[2] được trình chiếu hơn. Ngoài ra, vị trí bọn họ ngồi là ghế cặp đôi, muốn mua những chỗ này vào dịp lễ tình nhân rất khó. Vì thế, chắc cũng phải giành giật căng thẳng lắm với lớp trẻ?

      Lòng chợt thấy ấm áp, ấm áp nhàng khỏa lấp trái tim rét buốt suốt đêm vì bất ngờ gặp lại người nào đó. Tuy nhiên, sau khi bộ phim kết thúc mà suy nghĩ của vẫn còn hơi chập chờn.

      “Em thấy bộ phim này hay ?” Bàn tay to thân mật đan chéo vào bàn tay mịn màng, hai người vai kề vai, bất giác về tới trước cửa nhà.

      Chỉ còn mười phút nữa lễ tình nhân kết thúc, Tư Nguyên đành thả tay ra.

      “Cũng tạm được!” Duy Đóa mỉm cười .

      Kỳ thực nội dung bộ phim chiếu gì, chỉ nhớ thoang thoáng vài chi tiết.

      “Trong phim có phân cảnh rất lãng mạn.” Tư Nguyên cười .

      Phim ảnh đúng là phim ảnh, cố tình xây dựng những phân đoạn lãng mạn để lấy những giọt nước của mắt các thiếu nữ.

      “Thế à?” hơi nghi hoặc, bởi lẽ phân cảnh nhưng lại xem kỹ.

      “Em cảm thấy lãng mạn mà lại thấy quá bi thương. Bởi vì em nghĩ A Tú Mike, nhưng tình cảm giữa ấy và Tiểu Điềm quả thực đến chết đổi.” vài tình tiết trong phim có nhập vào đầu , ví dụ như cây đàn dương cầm bị hỏng, chiếc xe tải cũ nát, trời đông tuyết phủ nhưng đầy ấm áp…

      Câu trả lời của khiến Tư Nguyên khẽ giật mình, “Em phát cảnh Mike cõng A Tú lạnh run ra khỏi khu rừng rậm, khi đó cả hai nảy sinh tình cảm rồi à?”

      nghe xong, mê man lát rồi rũ mắt xuống lắc đầu.

      “Em cảm thấy thế, nếu có cũng chỉ là hai trái tim đau khổ tìm đến nâng đỡ lẫn nhau, cầm lấy ấm áp này mới có thể tiếp tục tồn tại.” ra quan điểm riêng của mình.

      Tư Nguyên giật mình sững sờ.

      Ai cũng biết mỗi người ở trong tâm trạng khác nhau, có những quan điểm trái ngược cùng việc. Thực ra, điều này phản ánh nội tâm của con người.

      Cuối cùng, Tư Nguyên vẫn mỉm cười: “ sao, nâng đỡ và trao gởi ấm áp cho nhau cũng là tình .”

      Nghe vậy, suy tư vài giây rồi cũng nở nụ cười đầu tiên trong đêm.

      Đúng, Tư Nguyên đúng! Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, cần phải nhiều và cũng chẳng cần cố sức tạo dựng bầu khí, mà chỉ cần hai người yên lặng dựa sát vào nhau cùng nắm tay bước , đấy là vẻ lãng mạn nhất của lễ tình nhân. Vì thế, tình nhất định ở bên bọn họ!

      khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười thoải mái, nụ cười ấy lọt vào mắt lại nổi sóng cuồn cuộn.

      Làm sao có tia lửa? Trong mắt , mọi thứ sở hữu đều có thể kích thích ngọn lửa dưới đáy lòng .

      hôn em được ?” Trong cơn xúc động, hỏi.

      Duy Đóa sửng sốt. Bọn họ hẹn hò gần năm tháng qua, nhưng tiến độ đương và thuần khiết có thể sánh ngang với đám học sinh tiểu học.

      “Em…” giãy dụa yếu ớt biến mất miệng , và bờ môi có cảm xúc ấm áp là suy nghĩ cuối cùng của .

      Nụ hôn của Tư Nguyên mãnh liệt mà chỉ nhàng êm dịu, chẳng giống như người nào đó luôn thích hôn tới hụt hơi.

      Bàn tay đặt bả vai Tư Nguyên cứng như đồng thau, cứng tới vô cùng.

      Rốt cuộc Tư Nguyên biến nụ hôn này sâu thêm, lùi lại bước nhìn chăm chú vẻ mất tự nhiên của .

      “Em xin lỗi…” Duy Đóa mở miệng cất tiếng xin lỗi.

      Thâm tâm biết có hỏi qua, nhưng biểu của quá mức kém cỏi. thể chìm đắm trong nụ hôn này.

      sao, cũng cảm thấy bạn bè thân thiết mà hôn nhau mất tự nhiên quá!” Tư Nguyên cười cười, quyết định phớt lờ mất mát trong lòng.

      thở hơi vì khoan dung của .

      Kim đồng hồ điểm 12 giờ, lễ tình nhân này có kẻ tịch đứng trong bóng đêm, có kẻ giả vờ hạnh phúc và có người trong lòng đầy mờ mịt.

      [1]Romancing in thin air: (Cao Hải Bạt Chi Luyến 2) với hai diễn viên chính Cổ Thiên Lạc (vai Mike) và Trịnh Tú Văn (A Tú).

      [2]Nhiệm vụ bất khả thi (Mission: Impossible) với diễn viên Tom Cruise.
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 20

      Mười ngày sau, Duy Đóa xin nghỉ phép.

      “Cậu thực muốn kiểm tra đột kích hả?”

      “Ừ.”

      “Nếu lỡ bắt được Tiểu Lộng sớm, cậu tính làm sao? Lấy roi đánh đôi uyên ương hả?” Thường Hoan hưng phấn hỏi.

      Duy Đóa suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tớ cũng chưa biết phải làm sao.”

      “Ủa, cậu chưa lên kế hoạch à?” Thường Hoan ra chiều thất vọng, “Vậy sao cậu còn ?”

      “Tiểu Lộng muốn về nhà, tớ thấy ổn lắm.” nhíu mày.

      Cả tuần nay Tiểu Lộng cũng chưa về nhà, để người làm mẹ như luôn cảm thấy bất an.

      “Nếu con bé , tớ muốn xem đối phương là ai. Cả hai đứa còn là trẻ vị thành niên, nên tớ mong hai đứa có thể đợi đến lúc trưởng thành rồi hãy đương, ví dụ như tới mười tám tuổi.”

      Thường Hoan mấy lạc quan, “Tớ thấy khả năng cậu càng phản đối, bọn nó càng hăng say! Xử lý khéo cậu gặp phiền phức đấy!” Đây tuổi dậy , hiểu hay ?

      Nghe mấy từ phiền phức làm sắc mặt Duy Đóa xám mét, nhưng sau đó bình tĩnh phân tích: “Tớ cũng biết nếu đột ngột những lời này làm Tiểu Lộng phản kháng, vì vậy tối nay tớ tính ở lại ký túc xá để hai mẹ con nằm hàn huyên tâm . Tớ muốn với con bé, cuộc đời con người rất dài, tình đầu rất đáng quý, cái ngàn vàng nhất định phải dành cho người mình nhất.”

      sợ Tiểu Lộng vướng vào quá sớm, sợ Tiểu Lộng quen người có lai lịch bất minh, sợ đường tình duyên Tiểu Lộng gặp trắc trở, có nhiều lo lắng sao đếm xuể. hy vọng cuộc đời của Tiểu Lộng được trôi chảy, đừng giống như

      chuẩn bị đầy đủ những lời cần , thế mà khi tới ký túc xá được báo rằng Tiểu Lộng có người đón .

      “Có người đàn ông vạm vỡ khoảng 30 tuổi, tuần nào cũng tới thăm Tiểu Lộng. Bọn tôi hỏi Tiểu Lộng ta là ai mà Tiểu Lộng chịu , nhưng bọn tôi thấy mỗi lần người đàn ông đó đến Tiểu Lộng rất hưng phấn!”

      người đàn ông khoảng ba mươi tuổi? Vậy ra đối tượng hẹn hò của Tiểu Lộng là người bươn chãi với đời? Duy Đóa nhất thời thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.



      lầu ba quán nước đối diện trường học.

      “Tiểu Lệ chắc chắn phải người tốt, đứng trước mặt bạn nam dịu dàng lương thiện, mà đứng trước mặt bạn nữ hống hách kiêu căng. Con chả hiểu tại sao Giang Tuấn có thể thích kiểu nữ sinh giả tạo này? ấy là đầu heo!” Tiểu Lộng trề môi dày tới cả ký lô thịt, kể lể oán trách với người đàn ông đối diện.

      Người đàn ông xoa cằm trầm ngâm chốc lát, rồi cong ngón tay gõ vào đầu bé: “Con biết cậu ta là heo, sao con còn thầm mến cậu ta?” Người thầm mến tên đầu heo, mới xứng danh là heo!

      Tiểu Lộng xoa nơi bị đau, ấm ức kêu to: “Ba à, con đâu có muốn, chuyện tình cảm thể kiềm chế được mà!”

      Nghe đứa bé 14 tuổi thảo luận hai chữ ‘tình cảm’ với mình, làm Hình Tuế Kiến thực dở khóc dở cười, thế nhưng suốt mấy tháng qua gã phải trở thành người nghe. Bởi lẽ, có người vào hôm tình cờ gặp đàn trong căn tin nhà trường, lập tức chớm nở mối tình đầu.

      Hôm nay bé gọi điện muốn mua cái váy, ngày mai muốn mua chiếc khăn quàng cổ, vân vân… rồi tuần trước phải đưa xỏ lỗ tai. Mới vài tháng ngắn ngủi mà bỗng dưng Tiểu Lộng từ đứa trẻ tiến thẳng về phía hàng ngũ các thiếu nữ.

      Chao ôi, đúng là trong nhà có con mới lớn.

      “Thành … cậu nhóc con chấm nhìn hơi yếu đuối…” Hai cha con ngồi lầu ba nên vừa khéo nhìn thấy trong sân thể dục, có cậu nhóc xum xoe đưa hộp sữa cho bạn ngồi dưới tán ô.

      Ánh mắt con hơi kém cỏi.

      Tiểu Lộng cũng thấy cảnh ‘vạn tiễn xuyên tâm’ này, “Ba à, ba nghĩ ấy rất đẹp trai, khí chất rất hoàng tử và rất trầm tĩnh sao?”

      “Đàn ông dựa vào gương mặt để ăn cơm!” Hình Tuế Kiến liếc cái, “Khí chất rất hoàng tử, rất trầm tĩnh à? ràng đấy là gương mặt dài xọc nghèo kiết!”

      Quả nhiên khó khai sáng được các thiếu nữ vị thành niên.

      Thấy người mình bị mạt sát, Tiểu Lộng nghiến răng nguýt gã.

      Thế nhưng gã vờ như thấy, “Theo mắt của ba, ba đề nghị con nên đeo đuổi cậu nhóc kia , cái cậu có vóc dáng kia kìa.”

      Tiểu Lộng nhìn theo ngón tay ba, thấy trong sân thể dục có nam sinh cao khoảng 1m85 của lớp bên cạnh. Nam sinh ấy có hàng lông mày lưỡi kiếm oai phong, đôi mắt khí phách lẫm liệt. Bé nhớ tên cậu ta, nhưng hình như cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ nhà trường.

      “Làm ơn , con và mẹ đều thích kiểu mẫu này!” Tiểu Lộng ôm đầu rên rĩ.

      Đôi môi vốn dĩ tươi cười của gã khẽ đông cứng, ánh mắt cũng dần dần chìm lặng.

      “Mẹ con và chàng thư sinh kia vẫn ổn chứ?” Gã hớp miếng nước Coke, nhàn nhạt hỏi.

      “Tốt lắm, tình cảm giữa mẹ và chú Lục rất tốt! Tính mẹ khá mạnh mẽ, nhưng chú Lục luôn có cách biến mẹ thành dịu dàng!” Tiểu Lộng ăn ngay , “Có lẽ đây chính là tình !”

      “Thế à? Nếu có cơ hội, ba cũng muốn thử chút.” Nụ cười của gã càng nhạt phai.

      “Ba… kỳ thực con luôn muốn biết tại sao ba mẹ lại chia tay?” Tiểu Lộng dè dặt hỏi.

      Đây là vấn đề trong lòng Tiểu Lộng chưa được giải quyết.

      Gã ngẫm nghĩ lát rồi đáp: “Nếu ba với con, ba để người phụ nữ khác đeo nhẫn của mẹ con, còn bị mẹ con bắt quả tang giường, con có tin ?”

      Tiểu Lộng lắc đầu, bé tin đâu.

      “Vậy nếu ba , lúc đó mẹ con khóc đến tơi bời, ba còn đuổi thẳng mẹ con ra khỏi cửa trước mặt người phụ nữ kia, con có tin ?” Gã lại hỏi.

      Gã thừa nhận gã từng làm những chuyện tàn nhẫn, rất khó được tha thứ.

      Tiểu Lộng phì cười, “Ba à, tốt nhất ba nên kể thêm cảnh mẹ con chịu , còn khóc lóc gõ cửa ầm ầm.”

      có làm thế mà, vậy nên gã mới ném tờ hôn thú cho xem. Hình Tuế Kiến lắc ly đá lạnh trong tay, vì nhớ lại chuyện cũ mà khiến tâm trạng gã rất tồi tệ.

      “Ba à, hóa ra ba hề quê mùa, mà ba phải có tế bào văn nghệ lắm mới đủ khả năng đem vai diễn bi tình đặt người mẹ.” Tiểu Lộng nhịn được cười bò ra.

      Vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút thay đổi của gã nhìn con chằm chằm.

      “Chẳng qua nếu ba đem nam diễn viên chính trong ‘vở kịch’ này đổi thành chú Tư Nguyên, có sức thuyết phục hơn.” Tiểu Lộng cười ra nước mắt.

      “Tại sao?” Tâm trạng gã càng thêm tồi tệ.

      “Bởi nếu làm sao lại sụp đổ?” Tiểu Lộng thông minh hỏi vặn ngược.

      Trong nháy mắt, cả người gã đều đông cứng. ư? Làm sao có thể? Chính miệng từng , muốn bỏ vào thời điểm đó là vì muốn bị người ta hiểu lầm, muốn bị người ta đàm tiếu.

      “Nếu ba thực đối xử với mẹ như thế, con đoán mẹ nhất định tát cho ba hai cái, rồi lạnh lùng xoay người trước ba.” Tiểu Lộng chắc chắn.

      Gã ngơ ngác, hôm ấy Kiều Duy Đóa quên ném cho gã cái tát.

      “Được rồi, ba đừng thêu dệt nội dung vở kịch lộn xộn đó nữa. Ba mau cho con biết, tại sao tự dưng ba cần mẹ con nữa?” Tiểu Lộng lại truy hỏi.

      Gã im lặng hồi lâu rồi thản nhiên đáp: “Ba mẹ luôn cãi nhau, lại hay đâm tới đâm lui, chán ngấy nên bỏ thôi.” Có số việc, con nít cũng nên biết nhiều.



      Tiểu Lộng ôm con mèo, còn Hình Tuế Kiến xách cái lồng, hai cha con rảo bước quay về ký túc xá.

      “Ba, ba nuôi con mèo khá ghê! Hình như nó nặng thêm mấy kí, trông càng thêm oai phong.” Nó nặng đến mức bé ôm muốn nổi. Có vẻ như ba cho con mèo ăn đúng bữa, mới làm nó mạnh mẽ thế này.

      Con mèo vẫy vẫy đuôi, vui sướng vì có người khen nó.

      Gã cười đáp. thực tế, bây giờ gã hơi rối loạn vì cuộc đối thoại ban nãy với Tiểu Lộng.

      ngừng suy nghĩ, phải chăng trước kia Kiều Duy Đóa từng gã? Gã biết thể xảy ra khả năng này, nhưng trái tim gã vẫn rối bời.

      “Ba, ba xem tại sao Tống Phỉ Nhiên lại chủ động nhận tội tòa?” Tiểu Lộng lắc lắc cánh tay gã, mới làm gã hoàn hồn.

      Ban đầu giở đủ mọi mưu mẹo, sau đó lên tòa Tống Phỉ Nhiên bỗng chủ động nhận tội, khiến cho Tiểu Lộng và mẹ hoàn toàn bất ngờ.

      “Tình thế bắt buộc thôi! Chắc ta phát bên ngoài khó sống tốt nên cho rằng núp trong tù được an toàn hơn.” Hình Tuế Kiến ngẫm nghĩ rồi đáp.

      Tống PhỉNhiên với tội danh mưu sát bất thành, bị kết án bốn năm tù giam.

      Hai cha con vừa vừa tán gẫu tới gần ký túc xá trường học.

      “Được rồi, con mau vào , tuần sau ba tới thăm con. Ba hứa chọc con giận và làm tri kỷ nghe con tâm .” Gã định đẩy con vào nhưng bước chân bỗng khựng lại.

      Bởi vì, dưới lầu ký túc xá thấp thoáng bóng người. Bóng dáng bé ấy lạnh lùng nhìn chăm chú gã và Tiểu Lộng.
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 21

      Bốp!

      cái tát nảy lửa chẳng hề ngần ngại ném ra khiến Tiểu Lộng hoàn toàn choáng váng, còn đầu óc gã cũng trống rỗng đến mức thể suy nghĩ và biểu lộ cảm xúc gì.

      “Tại sao còn tiếp cận Tiểu Lộng? Lẽ nào vẫn cảm thấy báo thù chưa đủ?” Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn gã bằng vẻ mặt giận dữ, gằn từng tiếng chất vấn.

      Đả thương người ta mà mình bị thương trước, do dồn sức vào cái tát khiến bả vai truyền tới từng cơn đau nhức. Tuy nhiên, lấy nỗi đau này để so sánh với nỗi đau trái tim vẫn kém xa. Mỗi lần thấy gã, đều có cảm giác cơ thể mình như bị ai đó dùng dao xẻ đôi, đau đớn đến khôn tả.

      dùng hết sức lực để tát làm khóe môi gã rỉ máu, mặt nóng bừng. Hơn nữa, ngụ ý của khiến gã cau mày im lặng nhìn chằm chằm.

      “Tôi chuyện với đó, đừng giả vờ phong độ làm quái gì, cứ tuôn ra hết mọi căm thù !” Thái độ của rất dữ dằn, “Là tôi khai man tòa, có oán hờn gì cứ tới tìm tôi, tại sao buông tha cho Tiểu Lộng?”

      đứng trước cửa ký túc xá mà lo lắng gần chết, sợ Tiểu Lộng bị người ta lừa gạt, kết quả người ‘lừa gạt’ Tiểu Lộng lại là gã!

      “Kiều Duy Đóa, tôi chỉ đến thăm Tiểu Lộng chứ muốn làm gì cả.” Gã dùng ngón tay cái quệt vết máu, bình tĩnh .

      dựa vào cái gì mà đến thăm nó? thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì?” Giọng đầy kích động.

      Cái tát này có bao nhiêu sức lực, bao nhiêu mãnh liệt, nội tâm cũng có bấy nhiêu lo âu, bấy nhiêu thù hận.

      “Kiều Duy Đóa, em đừng những lời khiến bản thân mình hối hận.” Gã buộc phải nhắc nhở .

      Kiều Duy Đóa nhất thời nghẹn họng. Đúng, Tiểu Lộng vẫn chưa biết thân thế của mình, và cũng định cho đứa bé nhạy cảm này biết.

      cút ! Đừng xuất trước mặt Tiểu Lộng nữa, đừng bao giờ!” đẩy mạnh gã, oán thù được trút xả nên giọng điệu càng thêm ác liệt.

      Rốt cuộc Tiểu Lộng cũng hồi phục tinh thần, “Mẹ à, mẹ đừng độc đoán như thế!” Tiểu Lộng cả kinh, vội vàng che chắn trước mặt ba mình.

      Kiều Duy Đóa gần như nổi điên, “Tôi cấm hai người gặp nhau!” Việc này gọi là gì đây? Thâm tâm gã biết giữa mình và Tiểu Lộng chẳng có mối quan hệ ruột rà, vậy tại sao gã còn tới tìm Tiểu Lộng?

      Thấy Kiều Duy Đóa dứt khoát cấm đoán hai cha con bọn họ gặp nhau, làm Tiểu Lộng vừa nóng nảy vừa tức giận.

      “Ba chỉ cần mẹ chứ đâu phải cần con? Tại sao cha con con được gặp mặt? Con phục!” Tiểu Lộng buột miệng hét to.

      ‘Ba chỉ cần mẹ chứ đâu phải cần con’. Lời Tiểu Lộng chẳng khác nào tiếng sấm rền giáng mạnh vào lòng , khiến đầu óc choáng váng gần như thể đứng nổi.

      Sắc mặt đột nhiên trắng bệch như thể bị người ta bóp cổ, mọi lời , mọi phẫn nộ đều đông cứng và còn trút giận được nữa.

      Nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của làm Tiểu Lộng kích động, “Mẹ, mẹ à, con… ý con là tình cảm ba mẹ tan vỡ cũng thể cắt đứt quan hệ giữa cha con con được!” Tiểu Lộng cho rằng mẹ có tình bên chú Tư Nguyên, chắc chắn mẹ tính toán chuyện ai đúng ai sai trước kia. Thậm chí bé chấp nhận , chẳng lẽ mẹ còn canh cánh trong lòng? Thế nhưng dường như bé sai lầm rồi.

      dường như hoàn toàn nghe thấy lời giải thích của Tiểu Lộng, mà chỉ đứng chết trân tại chỗ, ầm ĩ, náo loạn và cũng chẳng tức giận. đột nhiên yên lặng tới đáng sợ. Sau đó, trước khi chiếc mặt nạ kiên cường của tan rã, xoay người rời khỏi trường.

      người mẹ luôn bình tĩnh bỗng quay sang rũ rượi, mất kiểm soát và lặng thing tới mức làm Tiểu Lộng đờ đẫn.

      “Ba à, mẹ con khóc hả?” Tiểu Lộng biết có phải mắt mình gặp vấn đề? Hơn nữa, quan trọng là Tiểu Lộng bắt đầu nghi ngờ, phải chăng từ trước tới nay bé bị những người lớn miệng đằng, bụng nghĩ nẻo ‘lừa gạt’?

      Từ đầu tới đuôi, Hình Tuế Kiến vẫn chết đứng tại chỗ, rốt cuộc gã cũng phục hồi tinh thần.

      Gã đưa cái lồng nhốt mèo cho Tiểu Lộng, “Để ba đuổi theo mẹ con!” Gã chút do dự sải những bước chân dài chạy .



      Trạm chờ xe buýt.

      ngồi băng ghế dài, vùi mặt giữa hai chân, phải dốc hết sức mới ngăn được những giọt lệ sắp trào ra như đê vỡ.

      thể khóc, tuyệt đối thể!

      ngồi yên lâu lâu, và gã đứng gần đó nhìn đăm đăm cũng lâu lâu.

      Sắc trời dần dần tối, rốt cuộc gã phải bấm còi ô tô.

      Tiếng kèn kêu inh ỏi trước mặt vài lần mới làm tỉnh táo ngước mắt lên. Hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn mang đậm nét bướng bỉnh thường lệ.

      “Kiều Duy Đóa, lên xe , tôi chở em về thành phố.” Hình Tuế Kiến cố gắng làm giọng mình nghe bình thản, như kiểu gã tiện thể cho người bạn bình thường quá giang đoạn đường.

      Trường của Tiểu Lộng nằm vùng ngoại thành, bây giờ trời chạng vạng nên khó bắt được xe buýt quay về nội đô.

      Tuy nhiên, chẳng những tiếp nhận lời mời, mà còn cười như mai mỉa cho giả tạo phong độ của gã.

      cười nhưng hiểu sao hốc mắt lại cay xè. mở to hai mắt, chớp chớp rèm mi để ngăn những giọt nước kết tủa.

      Hình Tuế Kiến thực đầy bản lĩnh, mới có thể làm khóc như mưa bão tới vài lần. tiêu phí nước mắt người gã còn nhiều hơn nửa cuộc đời trước đây của cộng lại.

      chịu lên xe nên Hình Tuế Kiến đành tiếp tục bóp còi, như thể thử thách chịu đựng của .

      Chiếc xe buýt trờ tới.

      Sau cơn phiền muộn, thèm nhìn ngó gì mà bước thẳng lên xe.

      Hình Tuế Kiến sửng sốt. Đường 801? về nội thành, phải ngồi chuyến xe đường 108 mới đúng!

      Hình Tuế Kiến chút nghĩ ngợi mà lập tức đạp chân ga theo sau chiếc xe buýt.



      dường như mất hết sức lực và cũng biết mình ngồi nhầm chuyến xe, đôi ngươi lạnh lẽo vẫn nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ với vô định.

      phải thừa nhận rằng, đằng sau những lần rơi nước mắt đều là những lần bất ngờ chạm vào nơi muốn che giấu nhất, nơi dễ bị tổn thương nhất. Lời vô tình của Tiểu Lộng như lưỡi dao sắc bén đâm chảy máu ngừng.

      Đúng, là người bị vứt bỏ và bị phản bội.

      tựa lưng vào thành ghế xe buýt, giờ ở nơi nào, còn sức để quan tâm.

      Ngồi bên cạnh là người phụ nữ bế đứa con , khẽ nhắm mắt lại. Khi xe buýt tới trạm dừng, người phụ nữ bước xuống xe, lưng ngoại trừ cõng theo đứa bé còn cầm thêm chiếc giỏ xách màu đen.

      hề phát .

      Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn còn thẫn thờ. Mãi tới khi bác tài xế xe buýt tắt máy, thế giới quanh đều vắng lặng.

      “Tới trạm cuối rồi, mọi người xuống xe hết .” Bác tài xế thúc giục.

      Bốn bề tối om và cảnh vật hoàn toàn lạ lẫm, làm đột nhiên choàng tỉnh.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :