1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 11

      , cũng là chủ nợ à?”

      dựa người vào vách tường với tư thế này lâu lâu.

      Ở đây quả hề an toàn.

      Bên ngoài ‘căn nhà’ nơi và gã từng chung sống, thỉnh thoảng có đám người tới lui và ai nấy cũng đều hỏi cùng vấn đề.

      “Vâng, tôi cũng là chủ nợ.” tê tái gật đầu thừa nhận.

      Từ hôm gã kết hôn với Trần Ôn Ngọc, rồi bay qua Canada định cư để tránh phong ba, tâm trí luôn bất ổn.

      ta thiếu bao nhiêu?” Đây là vấn đề mọi người quan tâm.

      “Rất nhiều mà cũng rất ít.” hoảng hốt trả lời.

      “Đằng nào tôi cũng nhất định phải bắt ta trả tiền, nếu trả kêu ta nhảy lầu !” Vài người dẫn đầu ầm ĩ.

      Duy Đóa bỗng nhiên cáu kỉnh. Tại sao mọi người đều cảm thấy chỉ có hai con đường để lựa chọn, là nhảy lầu hai là bỏ trốn? Tại sao mọi người cùng nhau chung sức vượt qua khủng hoảng này?

      “Lợi nhuận cao luôn đồng nghĩa với rủi ro lớn. Ban đầu mọi người đem tiền bỏ vào đây chắc tính trước được tỷ lệ rủi ro rồi, bây giờ đâu cần ai nấy cũng giả vờ vô tội?” nhịn nổi mà cất giọng gay gắt.

      Đám đông thở hơi lạnh toát, chẳng ai dám tin lúc này còn có người giúp dân cho vay nặng lãi.

      “Tôi nhận ra rồi, từng làm trong công ty bảo đảm!” Có người tinh mắt nhận ra .

      Ngay tức khắc, cả đám đông nhốn nháo.

      “Bọn tôi tới đòi tiền lương.” Tư Nguyên kịp thời can thiệp để tránh bị đám người kia ẩu đả và vội vào kéo .

      Thế nhưng muốn , mà vẫn tiếp tục đứng chờ dưới tòa cao ốc.

      Hôm nay tấm rèm cửa sổ nhà gã vẫn khép chặt, trong phòng bật đèn và dường như cũng chẳng có ai ở nhà.

      nhíu chặt hàng chân mày, mở to đôi mắt nhìn lên căn hộ áp mái đến ngẩn người. Gã đâu? Lẽ nào gã thực ở chung với Trần Ôn Ngọc?

      Những bóng đèn màu trắng bạc treo hàng cây xanh dưới tiểu khu nhấp nháy trông rất đẹp, nhưng còn tâm trạng để thưởng thức.

      đứng ở nơi này rất muộn, muộn đến nổi đám chủ nợ lũ lượt kéo và ngọn đèn của từng căn hộ đều dập tắt. Thế mà vẫn đứng yên đợi gã.

      “Đóa, về thôi em.” Bên cạnh luôn có người ‘ấm áp’ mà hằng khát khao lặng lẽ làm bạn.

      lắc đầu, ngoan cố lắc đầu: “Bọn em chưa chia tay, em đồng ý ta thể đối xử với em như thế!” khăng khăng kiên trì.

      Ai cho gã cái quyền tới là tới, ? Tại sao có quyền được lên tiếng, được quyết định? muốn thừa nhận, từ chối thừa nhận, bị gã ruồng bỏ vì xã hội vô tình này, vì cuộc khủng hoảng tài chính tàn khốc này.

      “Có việc gì mọi người cùng nhau vượt qua, chỉ mỗi mình Trần Ôn Ngọc làm được!”

      “Em ta đến thế à?” Tư Nguyên thầm.

      Thực ra cần phải hỏi, cứ nhìn bộ dạng kinh hồn bạt vía của cũng đủ để chứng minh tất cả.

      , em ta! Em chỉ ghét cái cảm giác này, em ghét đến khủng khiếp!” từ chối thừa nhận.

      ghét gã đầu đội trời chân đạp đất như những người đàn ông khác, mà phải dựa vào người đàn bà để bỏ trốn!

      “Chúng ta về thôi, hôm nay Tiểu Lộng xuất viện, em vắng làm con bé sợ hãi.” Tư Nguyên phải đành lấy Tiểu Lộng ra để khuyên .



      Vất vả lắm mới khuyên được Duy Đóa về nhà, nhưng tới gần nửa đêm phòng sát vách lại truyền tới tiếng đóng cửa.

      Tư Nguyên có cảm giác buồn ngủ nên đứng dậy, quả nhiên bóng bặt tăm.

      gần như dễ dàng tìm thấy đứng dưới lầu nhà Hình Tuế Kiến, và rồi lại lặng lẽ làm bạn bên .



      Ngày thứ hai, lại buổi tối nữa.

      Vào lúc 12 giờ sáng.

      Đợi được Hình Tuế Kiến, đám chủ nợ lũ lượt kéo nhau về. Ngoại trừ ăn cơm, uống nước, toilet, gần như rời khỏi cổng tòa cao ốc.

      “Đóa, chúng ta về thôi.” Tư Nguyên vẫn cất lời khuyên như cũ.

      Cách chờ đợi này phải kế sách lâu dài, Hình Tuế Kiến cố ý muốn trốn nợ chắc chắn gã trở về.

      dường như hề nghe thấy, vẫn dõi ánh mắt nhìn chằm chằm lên lầu, chờ mong ngọn đền ấy lại thắp sáng.

      “Đóa, em cần phải nghỉ ngơi!” Tư Nguyên kéo mạnh chuẩn bị rời .

      Đúng lúc này, mọi động tác của Tư Nguyên bỗng khựng lại, men theo ánh mắt của Tư Nguyên, Duy Đóa cũng nhìn đăm đăm về phía đó.

      Chỉ thấy nơi ấy đậu chiếc xe SUV cách bọn họ xa.

      về! Duy Đóa run rẩy, vội vàng muốn lên.

      Ngoài dây dưa, tranh cãi chưa nghĩ ra cách nào để nối liền với gã, nhưng biện pháp ngốc nghếch nhất là dụ dỗ và bám lấy gã, cho gã liên quan gì với Trần Ôn Ngọc nữa.

      Tuy nhiên khi cửa xe bật mở, đôi giày cao gót màu kem bước xuống và tiếp theo đó là vóc dáng cao lớn kia.

      Duy Đóa sững sỡ, đầu óc dần dần trỗng rỗng. chỉ ngơ ngác nhìn Trần Ôn Ngọc thân thiết kéo cánh tay gã, hai người song song bước vào tòa cao ốc.

      nhìn thấy .

      ngơ ngác ngóng nhìn nơi mình từng sống suốt mấy tháng qua, nơi mà có lần nghĩ đấy là nhà.

      Lát sau, quả nhiên cửa sổ sáng đèn.

      “Em chờ, em chờ người phụ nữ kia ra.” miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, “Như vậy em mới có cơ hội chuyện với ta!”

      Trong lòng cũng tự nhủ thầm, trước tiên nên bình tĩnh. phải tỉnh táo để suy ngẫm cách nào để thuyết phục Hình Tuế Kiến tin tưởng vào tình hình của Ôn Thành, ra sao để thuyết phục Hình Tuế Kiến đừng trốn qua nước ngoài. Nếu bây giờ xông lên lầu, Trần Ôn Ngọc gật đầu xúi giục bất lợi cho , nên cần phải bình tĩnh.

      “Tư Nguyên, về trước nhé?” thấp giọng thỉnh cầu.

      Tư Nguyên im lặng, lòng đau như dao cắt nhưng vẫn gật đầu: “ chờ em trước cổng tiểu khu.”

      “Đừng…” muốn gì đó nhưng Tư Nguyên cho có cơ hội cự tuyệt mà xoay gót rời .

      đành xoay người lại, nhưng lần này hoàn toàn kinh ngạc.

      Ngọn đèn bên cửa sổ kia tắt ngóm.

      Mười giây sau, sắc mặt bắt đầu tái nhợt. Sao bọn họ lại có thể tắt đèn?

      đâu, đâu!” Lúc này, bình tĩnh trong tan thành mây khói, chạy vội vào tòa nhà.

      Duy Đóa chưa bao giờ biết, thời gian chờ đợi thang máy chạy lên từng tầng càng lâu càng bị dày vò khốn khổ.

      “Đing.” Cửa thang máy chưa kịp mở hết, lao nhanh ra ngoài.

      “Hình Tuế Kiến, ra đây cho tôi!” bấm chuông, phẫn nộ dùng sức đập cửa.

      Thế nhưng bên trong vẫn im lìm có người mở cửa, như thể hai người vai kề vai vào ban nãy là do ảo giác của mà ra.

      Kiều Duy Đóa sực nhớ mình có chìa khóa nhà, chẳng hề do dự gì mà lập tức dùng nó mở cửa.

      Lầu tối đen và vắng lặng, lầu hai cũng thế. Tuy nhiên, nếu cẩn thận có thể nghe được tiếng phụ nữ rên rĩ yếu ớt.

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái nhợt, hai tay kìm được cơn run và đầu óc rỗng tuếch. theo bản năng về phía phát ra thanh ấy từng bước từng bước .

      Cửa khóa nên đẩy ra dễ dàng. chạm vào góc tường, sau tiếng ‘tách’ cả căn phòng u ám bỗng trở nên sáng rực.

      Tiếp đó là cảnh trí trong phòng, đôi nam nữ trần truồng hỗn độn. Hình Tuế Kiến đè người Trần Ôn Ngọc…

      Đôi gò má bỗng trắng bệch và chợt hiểu ban nãy mình vừa nghe thấy thanh gì.

      Hình Tuế Kiến nhanh chóng lấy chăn phủ lên người Trần Ôn Ngọc, rồi kéo cái khăn tắm quấn ngang người mình. Gã lạnh lùng quay lại nhìn chằm chằm sắc mặt thê thảm của , như thể khiển trách thiếu lịch .

      “Đây là giường của tôi.” Duy Đóa nhìn Trần Ôn Ngọc chòng chọc, đầu óc trỗng rỗng và thậm chí chẳng biết mình gì.

      chưa với ta sao?” Trần Ôn Ngọc ôm chăn, thèm nhìn mà thanh nhã ngồi dậy hỏi Hình Tuế Kiến.

      Duy Đóa thấy ngón tay Trần Ôn Ngọc đeo chiếc nhẫn kim cương, nó sáng lấp lánh dưới ngọn đèn vàng, làm ngón tay thon thả của Trần Ôn Ngọc trông càng thêm xinh đẹp.

      Chiếc nhẫn kim cương kia nhìn quen mắt.

      “Đó là nhẫn của tôi.” Trong phòng mở máy điều hòa rất lạnh, đôi tay Duy Đóa co rút như thể thắng nổi độ rét.

      “Chẳng phải đeo nó ngày nào à?” Trần Ôn Ngọc cười , câu hai nghĩa, “Nó vẫn chưa bao giờ thuộc về .”

      Trái tim đập thình thịch. ! phải như thế!

      Vòm ngực trần trụi của gã, đôi chân thon thả của Trần Ôn Ngọc, tất cả những thứ ấy làm mắt đau xót.

      Hình Tuế Kiến đứng dậy, ánh mắt gã rũ xuống tối sầm và gã bước từng bước về phía .

      Bốp, vung tay về phía gã. cái tát rất mạnh, cái tát dùng hết nỗi căm hờn.

      “Đó là giường của tôi, nhẫn của tôi!” kiên quyết lặp lại, nhưng kìm chế được đôi vai run rẩy.

      Gương mặt gã ra năm dấu tay đỏ ửng, gã gì mà lôi thẳng ra ngoài chẳng chút thương tiếc.

      Duy Đóa khăng khăng cầm cự bước chân, cố hết sức để thoát khỏi kiềm chế của gã. Thế nhưng sức gã quá mạnh, hơn nữa gã chẳng quan tâm có bị thương hay , mà lôi từ phòng ngủ ra tới cầu thang rồi đẩy thẳng xuống lầu.

      muốn kiêu ngạo, nhưng bắt đầu khóc, tiếng khóc thảm thiết thể nào gắng gượng nổi. bị tổn thương, tổn thương nặng nề.

      Cánh cửa nhà bật mở và gã đẩy thẳng ra ngoài.

      Ầm tiếng, cánh cửa nhà đóng kín trong vô tình và tàn nhẫn. Suốt quá trình, gã chẳng thèm với câu.

      “Hình Tuế Kiến, đừng vất cả an bài cảnh tượng này, tôi mắc mưu, tôi mắc mưu!” Tiếng đập cửa đùng đùng.

      mắc mưu sao? Thực mắc mưu sao? Nhìn thấy bọn họ trần trụi quấn quýt chiếc giường từng nằm, mà cảm thấy lòng mình rạn vỡ.

      Cách cánh cửa sắt, vẻ mặt gã vẫn biểu lộ cảm xúc. Đây là lần đầu tiên gã thấy khóc đến thảm thiết như vậy.

      khóc mãi, khóc mãi, khóc đến lặng lẽ nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách. đau quá, thực đau đớn quá. thể nào tiếp tục phủ nhận hoặc lừa dối bản thân mình, cái cảm giác mãnh liệt này phải là tình .

      Rốt cuộc gã lại kéo cửa ra.

      “Đừng tới tìm tôi nữa, ngày mai tôi Canada rồi.” Gã nhìn chằm chằm, gằn từng chữ lạnh lùng: “Tôi và Ôn Ngọc mới kết hôn, tối nay là đêm tân hôn của chúng tôi, xin hãy về cho, đừng đứng ở đây phá hư bầu khí!”

      Nghe gã thế, vừa khóc vừa cười, : “Tôi tin!”

      Gã im lìm vào nhà, phút sau, tay gã cầm quyển sổ màu đỏ.

      muốn tự mình mở ra xem ?” Gã lãnh đạm hỏi.

      quyển sổ màu đỏ ấy ghi năm chữ ràng: Giấy đăng ký kết hôn.

      Kiều Duy Đóa mờ mịt đưa mắt từ từ tập trung vào tiêu cự, rồi bật cười thê lương, tiếng cười như tiếng lòng vụn vỡ.

      đứng thẳng thắt lưng, quệt khô dòng lệ, ngưỡng mặt lên cao, dùng kiêu ngạo ngụy trang cho mình lần nữa, rồi gằn từng chữ: “ cần, tôi tôn trọng lựa chọn của , dẫu rằng tôi – xem – – chẳng – ra – gì!”

      Gã vẫn có bất kì phản ứng nào, như thể mọi lời của đều vô nghĩa và chẳng ảnh hưởng gì đến gã.

      hết hy vọng nên đành bỏ cuộc.

      “Tôi tạm biệt và cũng chẳng chúc tân hôn vui vẻ, nhưng tôi chúc thuận buồm xuôi gió!” Kiều Duy Đóa xoay gót, từng bước vào thang máy.

      Bây giờ bước chân còn chông chênh, còn mong ai đuổi theo, và cũng chẳng còn vì ai mà nhục nhã đến mất cả kiểm soát.

      Gã dựa vào cánh cửa nhìn khuất bóng, nhìn thang máy từ lầu cao xuống thành lầu .

      “Tạm biệt.”

      Kiều Duy Đóa, tạm biệt em.
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 13

      phải nhà với em à?” Đàn ông ai cũng thích khoác lác và lừa dối, việc làm được đừng khiến người ta phải hy vọng.

      Tư Nguyên mới vài bước khựng lại, thở dài quay về vuốt mái tóc .

      gọi Tiểu Lộng tới ngồi với em nhé? Nhiều lắm là hai giờ có mặt ở nhà.” giọng cam đoan.

      ngoảnh mặt : “Em muốn Tiểu Lộng thấy vẻ xơ xác của mình bây giờ.”

      Quan trọng nhất là, rất sợ lúc này Tiểu Lộng nhắc tới chữ ‘ba’.

      Tư Nguyên đấu tranh tư tưởng: “Vậy kêu Thường Hoan làm trễ chút, để ấy ở nhà với em nhé, được ?”

      Thế nhưng lại nhìn chằm chằm, nghiêm túc: “, em muốn ở nhà với em!”

      Tư Nguyên kinh ngạc, xưa nay Duy Đóa luôn sống bằng lý trí, trước giờ chưa từng ‘quấn’ lấy kiểu này. Suốt nhiều năm qua, dù hai người ‘nương tựa lẫn nhau’ nhưng Duy Đóa cũng chưa lần ‘tùy hứng’ bảo nhất định phải ở bên . Lẽ nào vì thất tình mà khiến thấy lẻ loi? thầm bất an, nhưng nhìn mãi vẫn nhận ra điều bất thường.

      Bầu khí hơi ngưng đọng.

      Duy Đóa rũ mắt xuống: “Tư Nguyên, thực ra có thời gian em lặng lẽ thích .”

      Lời của khiến Tư Nguyên giật mình chấn động.

      “Em có rất nhiều thiếu sót, lưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, dẫu em có thích cũng dám đeo đuổi.” ngước mặt lên nhìn , “Dù trong lòng em từng vô cùng hy vọng có thể đưa tay kéo em lần, chỉ cần dứt khoát câu em hành động theo cảm tính.”

      từng vô cùng hy vọng được thổ lộ, nhưng đợi mãi vẫn thấy. Bây giờ mọi thứ thành vô nghĩa lại .

      xin lỗi.” Tư Nguyên nghẹn lời.

      Vốn dĩ bọn họ có thể ngọt ngào hạnh phúc, vì suy trước nghĩ sau, vì ích kỷ và yếu đuối mà bỏ lỡ mất .

      lắc đầu, : “Em oán hờn gì , là do duyên phận chúng ta quá mỏng. Nhưng bây giờ em trong thời gian khổ sở nhất, có thể ở bên em được ?”

      Tư Nguyên nắm lấy tay , như vậy làm sao có thể bỏ ?

      “Em tới cơ quan với nhé?” đề nghị.

      Duy Đóa sững sờ.

      chỉ đưa công văn cho lãnh đạo đóng dấu ký tên, nhanh lắm!”

      Đôi môi bất giác nở nụ cười khổ sở, quên mất Tư Nguyên là người nặng lòng trách nhiệm.

      “Được.” gật đầu, nếu còn ngăn cản nữa đúng là quá vô lý.

      Duy Đóa còn sốt nên lúc ngồi xe, bước chân vẫn có vẻ chông chênh.

      lái xe, còn nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc ven đường.

      hoàn toàn im lặng, chẳng biết nghĩ gì. Tư Nguyên vừa lái xe, vừa chốc chốc xoay qua nhìn . Vẻ mặt thẫn thờ của khiến cảm thấy quá đắng lòng.

      Khoảng hai cây số nữa tới cơ quan của , rốt cuộc cũng phá vỡ yên tĩnh bằng giọng rất .

      “Tư Nguyên, hãy cho bọn họ .” Tiếng rất khẽ, nặng nề mà vô lực.

      Tư Nguyên kinh ngạc.

      “Nếu ta cảm thấy bỏ mới có thể sống sót, vậy mình cần gì phải cản trở?” Khóe môi buông giọng mỉa mai, đó là biểu cảm sau khi bị tổn thương nặng nề.

      Tư Nguyên trầm mặc lát rồi : “ thể được.” Việc này phải là vấn đề xung đột tình cảm đơn giản.

      “Làm vì em được ?” tĩnh lặng hỏi.

      “Đóa, ta xứng để em làm những việc này.” Tư Nguyên nhíu mày.

      gã đàn ông làm tổn thương nghiêm trọng, thực đáng để phải trả giá. Thứ cảm giác này quá tồi tệ, bởi lẽ dường như gã đàn ông kia tha thiết.

      Vậy mà khi nghe xong lại mỉm cười: “Trông em giống Thánh Mẫu lắm sao? Em phải vì ta mà em vì bản thân mình!”

      Giọng chứa đầy căm thù: “Để ta và Trần Ôn Ngọc ra nước ngoài , em muốn gặp lại ta nữa!” tạm biệt, là bởi từ nay muốn thấy người đàn ông đó nữa.

      Tư Nguyên khựng lại vài giây, biểu của giống như dối.

      “Đóa, xin lỗi, đây là chức trách của .” Tư Nguyên bất đắc dĩ lời xin lỗi.

      cứng đờ và tiếp tục im lặng.

      Qua hết giao lộ này là tới Cục Bảo hộ lao động.

      “Tư Nguyên, em khát nước, em muốn uống sữa tươi.” nhìn về phía trước, giọng cầu.

      Tư Nguyên vội vàng dừng xe trước quán sữa cách đó xa. quên mất là còn sốt , chắc trong người còn khó chịu lắm. Lúc nãy ra ngoài gấp quá nên quên cầm theo bình trà nóng cho .

      mua sữa cho em, em muốn uống sữa có đường hay sữa trứng?” hỏi.

      “Em muốn uống sữa trứng nóng.” cười , nụ cười trong trẻo của khiến người ta mờ mắt.

      “Được, quay lại ngay.” Tư Nguyên dứt khoát buộc mình phải thu hồi ánh mắt, rồi xoay gót vào quán sữa.

      Qua cửa sổ xe, nhìn chòng chọc Tư Nguyên trả tiền bên trong, và từ từ đẩy cửa xe ra.

      Mùa này ít ai uống sữa nóng, Tư Nguyên chờ nhân viên cửa hàng hâm ly sữa trong lò viba mà phát , rời khỏi phạm vi tầm nhìn của .

      Cách đó hơn mười mét là khu vực đèn đỏ dành cho người bộ.[1]

      đứng giữa đường, ngửa đầu dõi đôi mắt trống rỗng lên nhìn bầu trời cao vời vợi. Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh dương sáng lạn.

      Đèn đỏ vỉa hè vừa sáng lên, từ từ di chuyển bước chân…

      Đèn xanh dành cho dòng xe cộ bật sáng, các tài xế đua nhau đạp chân ga.

      Tư Nguyên cầm ly sữa nóng hổi từ cửa hàng ra, sững sốt khi thấy xe mình trống trơn, vội nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng .

      Đột nhiên tốc độ bước chân nhanh hơn. Và ‘ầm’ tiếng, bị chiếc xe phóng tới đụng văng ra xa mấy mét.

      “Đóa!” Tận mắt thấy cảnh tượng khiếp đảm này, Tư Nguyên vứt ly sữa trong tay chạy điên cuồng về phía .

      Đau quá! Hô hấp rời rạc, muốn đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống, mỗi lần hít thở cơ thể đều đau như muốn nức toạc.

      Tên tài xe lái xe gây tai nạn khiếp vía ngồi im trong xe, đưa tay run rẩy quay số tổng đài 120, rồi sau đó gọi qua công ty bảo hiểm.

      Tư Nguyên quỳ gối trước mặt , đôi tay run bần bật. sợ chết, nhưng may là chỉ bị thương.

      “Em… tại sao em lại làm chuyện điên rồ này?” ngờ, thực ngờ Duy Đóa trông cứng cỏi là thế mà coi thường mạng sống.

      Duy Đóa thể ngồi dậy nổi, đưa tay trái ôm lấy cánh tay phải chầm chậm lắc đầu. Mỗi cử chỉ đều khiến đau đến gần như xương cốt gãy vụn.

      phải em coi thường bản thân, em chỉ… choáng váng đầu óc và bất cẩn…” cố hết sức để , “Bế em lên… em xin lỗi…. Mặc dù còn chức trách phải làm nhưng chắc nên đưa em tới bệnh viện trước, em đau quá…” thể và có cách nào gây khó xử cho , nên đành làm khó xử bản thân mình.

      Dường như Tư Nguyên hiểu được điều gì đó, lòng đau như dao cắt, hai mắt đỏ bừng, gắt giọng: “Kiều Duy Đóa, sao tính tình em lại dữ dội đến vậy?” Muốn tự sát cắt cổ, muốn ngăn cản tới cơ quan đụng xe, là người phụ nữ ‘đáng sợ’ như thế sao? ‘đáng sợ’ tới nỗi đau xót.

      mỉm cười, nụ cười thê thảm: “Có phải làm vậy khiến người ta rất ghét?”

      Những giọt lệ kiềm chế nổi của Tư Nguyên bỗng chực trào: “Đúng, khiến người ta chán ghét! đưa em tới bệnh viện trước!”

      vội vàng vươn tay đỡ , nhưng chỉ động tác đơn giản ấy cũng khiến đau tới ngạt thở, mồ hôi túa ra đầm đìa.

      Tư Nguyên sợ tới mức toàn thân căng cứng, đỡ cũng được, mà đỡ chẳng nỡ để nằm mặt đường.

      Nằm trở lại đất lần nữa, bỗng bật cười. thất bại, biến người luôn dịu dàng điềm tĩnh như Tư Nguyên trở nên nóng nảy.

      “Tính nết em xấu xa, thể dịu dàng như Trần Ôn Ngọc, nên mới làm người ta ghét bỏ, mới khiến đàn ông khó chịu…” cười nhàn nhạt, “Nhưng đấy chính là em… là bản chất chân thực của con người em… Em cũng muốn sửa đổi, cũng uốn nắn mình tốt hơn, dễ thương hơn… Để xứng đáng được thương, thế nhưng muốn thay đổi quá gian nan…” Mọi người đều ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, muốn vứt bỏ mớ tình tình thối tha kia quá khó.

      “Em cần sửa! chịu đựng được bởi vì quan tâm em!” Tư Nguyên xót xa cắt ngang lời , “Lúc đầu quen em, em cũng có kiểu cách này, em cần thiết vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi!” Nước mắt rớt mu bàn tay .

      Hóa ra cũng có người cần sửa chữa, hóa ra thế giới này còn có người chịu được khuyết điểm của .

      dùng nụ cười yếu ớt che dấu nỗi bi ai: “Tư Nguyên, bây giờ có muốn kéo em lần ?”

      nằm sâu dưới đáy vực, có thể kéo lên được ? Cảm giác đau thương, trỗng trãi có thể làm người ta nổi điên, muốn được cứu vớt.

      “Em yên tâm, lúc này bất kể em ở đâu cũng kéo em lên!”

      mỉm cười, nhưng vẫn là nụ cười thờ thẫn.

      Bấy giờ đỉnh đầu bọn họ có tiếng máy bay lao vút qua, bàng hoàng đưa mắt nhìn theo nơi rất nhanh biến thành đốm đen xíu.

      Cuối cùng : “Nếu có người tình nguyện xin phép chăm sóc em, nội trong vòng hai tuần, em tin mình cảm động, nhận ấy làm bạn trai…”



      Ngày 30 tháng 9 năm 2011, Kiều Duy Đóa bị nứt xương bả vai phải phẫu thuật khẩn cấp.

      Ngày 10 tháng 10 năm 2011, khi Kiều Duy Đóa xuất viện, Tư Nguyên lấy thân phận bạn trai để ở bên cạnh . Cùng ngày, vở kịch cuộc khủng hoảng tài chính ở Ôn Thành xuất biến đổi lớn.

      Dưới can thiệp của chính phủ, chủ tịch Hồ X Lâm của tập đoàn sản xuất mắt kính X Thái – người bỏ trốn qua Mỹ để lánh nạn – quay trở về Ôn Thành.

      Ngay sau đó, chính phủ đưa ra nhiều hạng mục giải quyết khủng hoảng nợ nần cho các doanh nghiệp. Trong đó cầu các ngân hàng thoái vốn, giảm áp lực cho vay và thành lập ‘quỹ cứu trợ chuyển dịch tái cơ cấu doanh nghiệp’. Lên kế hoạch bơm vốn, đầu tư cổ phần, thu mua tái cơ cấu, trợ giúp các công ty hoạt động tốt vượt qua cửa ải khó khăn, giúp chính phủ giải quyết các nguy cơ về khoản nợ rủi ro…

      Từ Tết Trung thu tới giữa tuần lễ Quốc khánh, chỉ vẻn vẹn trong vòng tháng mà toàn bộ Ôn Thành chẳng khác gì phòng xông hơi.

      Mặc dù tới tháng 10, Ôn Thành vẫn còn u ám nhưng dưới hỗ trợ kịp thời của chính phủ, tình hình kinh tế có xu hướng ổn định và cuộc khủng hoảng tạm thời lắng xuống.

      [1]Loại đèn này cũng nằm ngay ngã tư giống như đèn xanh đỏ dành cho xe ô tô, nhưng nó to hơn (thường có hình vuông) và biểu hình bàn tay, bàn tay đỏ người bộ dừng lại và bàn tay xanh người bộ qua. (Có kiểu đèn này có ngay các ngã tư bên VN chưa?Mình quen chú ý, sorry)
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 14

      Đêm giao thừa ngày 22 tháng 1 năm 2012.

      Trung tâm mua sắm Intime.

      “Tư Nguyên, xem em nên mua gì được?” Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên cùng nhau dạo trung tâm mua sắm.

      Lục thẩm phán mời tham dự đêm giao thừa, ngụ ý của bữa tiệc gia đình này làm Kiều Duy Đóa khó tránh khỏi căng thẳng.

      “Em đừng lo, bọn mình chuẩn bị quà cho ba mẹ thôi, còn mấy bà chị miễn.” Tư Nguyên trấn an .

      nhíu mày: “Lo đủ nghi thức em vẫn thấy dễ chịu hơn.”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của khiến Tư Nguyên rất đỗi vui mừng: “Đóa, cám ơn em.”

      nhìn , chẳng hiểu tại sao bỗng dưng lại cám ơn.

      “Cám ơn em tới tham dự bữa tiệc, cám ơn em mua quà cho ba mẹ và các chị của , cám ơn em… mà nỗ lực, vì mà hết lòng…” Từ ngày hẹn hò tới giờ, Tư Nguyên cảm nhận được đối với mối quan hệ này chưa từng chiếu lệ, mà là sử dụng mọi tình cảm chân thành.

      quả thực rất may mắn.

      “Có gì mà cám ơn chứ!” Bị cảm ơn chính thức như vậy khiến Kiều Duy Đóa rất ngại ngùng.

      Nếu muốn cám ơn, người đó hẳn là . và Tư Nguyên hẹn hò so với các cặp đôi khác thiếu lửa đương, nhưng lại đong đầy quý trọng. Rất nhiều chuyện Tư Nguyên thả chậm bước để chờ , và cũng luôn lấy cảm nhận của làm tiền đề.

      Bây giờ làm những việc mà vốn dĩ người bạn nên làm. và Tư Nguyên qua cái tuổi vui đùa, nên trong quá trình hẹn hò nhất định phải chú ý tới vài vấn đề chi tiết.

      “Em muốn qua bên kia xem xe đồ chơi chạy bằng điện có điều khiển từ xa.” chỉ về phía trước.

      Chị cả của Tư Nguyên có cậu con trai ba tuổi, nghĩ ra món đồ chơi khá thích hợp. Còn chị hai thích làm đẹp nên tặng kem dưỡng da.

      “Được.” Tư Nguyên tự nhiên nắm lấy tay .

      để chịu nhiều áp lực, nhưng hình thức hẹn hò giữa các đôi lứa nên có bọn họ vẫn làm theo.

      cái này đẹp hay cái này đẹp hơn?” Đứng trước kệ hàng, giơ hai chiếc ô tô đồ chơi lên cho xem.

      Chỉ động tác đơn giản mà cơ bắp bả vai co rút, khiến cánh tay phải của Duy Đóa đau nhoi nhói.

      “Em lại đau nữa à?” Tư Nguyên vội hạ cánh tay xuống.

      “Hôm nay trời đổ mưa, chắc em bị phong thấp.” mỉm cười phớt lờ.

      bậy , vai em có tới mấy cây đinh dài 5cm, làm sao đau được?” Tư Nguyên nhăn nhó, đưa tay xoa vùng bị đau của .

      cười cười, dường như cố tình lảng tránh chủ đề này.

      “Đóa à, chừng nào em nhổ mấy cây đinh đó?” Tư Nguyên buột miệng hỏi.

      Mấy cây đinh định hình khung xương trong vòng ba tháng là có thể rút ra, thế nhưng Duy Đóa lần lữa mãi chịu tới bệnh viện.

      “Em nghe … đau lắm…” Lần trước kiểm tra, thấy bệnh nhân đau tới lăn lộn khiến bị ám ảnh.

      “Em cũng biết mình phải đúc từ sắt thép rồi hả?” Đối với vụ tai nạn xe cộ, tới nay Tư Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng.

      “…” lặng thinh.

      Tư Nguyên chỉ chỉ vào chiếc ô tô gần chỗ mình, “ thấy độ bóng chiếc xe này khá tốt, mẫu mã cũng đẹp.” đánh trống lảng qua chuyện khác.

      “Nhưng tính cháu khá bướng bỉnh, em thấy bé thích chiếc việt dã này hơn.” bao dung của làm thực cảm kích.

      Hai người trao đổi lát rồi cuối cùng mua chiếc xe đồ chơi màu đỏ.

      Tư Nguyên lấy bóp ra định trả tiền, ngăn lại: “Đừng, để em tặng mà.”

      ngăn cản em tính tiền phần quà dành cho ba mẹ , nhưng phần quà em mua cho mấy bà chị phải để lo.” trả tiền và làm việc lễ nghĩa.

      được!”

      “Đóa à, em phải tin , dư tiền tích góp nhiều hơn em.” Tư Nguyên kiên quyết.

      làm lụng rất vất vả, những phải trả tiền vay ngân hàng mà còn thường xuyên ‘hiếu kính’ ba mẹ. Nếu để thanh toán phần quà cáp, Tư Nguyên sợ tăng thêm gánh nặng cho .

      Thực ra mới là người có tiền, nếu chịu tới ngân hàng bổ túc hồ sơ. Duy Đóa nín lặng và dấu nhẹm cái ‘bí mật’ ấy. Bởi lẽ, khoảng thời gian kia trở thành dĩ vãng, Hình Tuế Kiến cũng mực từ chối nhận lại số tiền. như thế, nó phải đành nằm trong tài khoản nhà băng mãi mãi.

      Tờ hóa đơn bị cướp , mà Duy Đóa chẳng thể lay chuyển được Tư Nguyên. Do hôm nay khu mua sắm thời trang trẻ em hoạt động nhộn nhịp, nên trước quầy thu ngân xếp hàng dài.

      Duy Đóa đợi hồi lâu mà Tư Nguyên vẫn chưa trở lại, thấy quầy quần áo trẻ em bên cạnh giảm giá rất hấp dẫn, và có bộ váy rất hợp với Tiểu Lộng nên cũng nhàn nhã ghé vào.

      Bên trong toàn là phụ nữ chen chúc lẫn nhau, Duy Đóa chưa kịp coi kỹ bộ quần áo, bị người phụ nữ cướp thanh toán. quen với cảnh giành giật nên đành cười trừ bước ra.

      Hèn gì khu vực thời trang trẻ em toàn là đàn bà, với ‘ khí’ này rất hiếm người đàn ông nào chịu dạo trung tâm mua sắm với phụ nữ giống như Tư Nguyên.

      Duy Đóa định tới chỗ bán túi sách thưa thớt người xem, nhưng chỉ vừa chớm vài bước toàn thân đều hóa đá.

      Tại vị trí của bây giờ, ở khu vực đồ chơi trẻ em gần đó có đôi nam nữ chọn mua đồ chơi. Người đàn ông cao lớn, mặt đầy râu quai nón, ngũ quan hơi mơ hồ. ta bế cậu bé khoảng hơn tuổi, đứng bên cạnh là người phụ nữ nhắn xinh đẹp. Bé trai ôm chặt món đồ chơi mô hình máy bay thả, khiến người phụ nữ phản đối rất dữ. Nhưng người đàn ông cúi đầu gì đó, chị ta chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

      Khung cảnh nhà ba người đầm ấm, thế mà toàn thân Duy Đóa lại phát run. tới gần từng bước như thể bị ma ám, muốn nhìn gương mặt mơ hồ của người đàn ông kia.

      Người đó, người đó… , nhất định nhìn nhầm rồi.

      biết tính người đó rất thiếu kiên nhẫn, xưa giờ chưa bao giờ thấy gã để lộ nét mặt gần như dịu dàng với ai, bao gồm cả và Trần Ôn Ngọc.

      Người đó xuất ngoại, đây chỉ là người giống người! Thế nhưng tại sao cảm giác quen thuộc đến đáng sợ phủ kín toàn thân ? bước từng bước tới gần, đúng lúc ấy người đàn ông ngước mắt lên chạm vào đôi mắt

      Đôi mắt như đường gươm sắc bén kia trông vô cùng quen thuộc. Trong tức thời, cảm thấy mình thở nổi, còn người đàn ông đó cũng cứng đờ.

      Cả thế giới như ngừng trôi, và có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của bản thân mình.

      “Đóa, thanh toán xong rồi, chúng ta có cần tới nơi khác xem thêm gì ?” Có người vỗ vào vai .

      “Tư Nguyên, em…” xoay người, hơi thở bắt đầu gấp rút và thái dương rịn đầy mồ hôi.

      “Xảy ra chuyện gì? Em khó chịu chỗ nào?” Thấy bỗng dưng như ngạt thở khiến Tư Nguyên sốt ruột.

      “Em, em thấy…” xoay lại muốn chỉ cho xem, thế nhưng ở khu đồ chơi bên kia chỉ có người phụ nữ chọn búp bê cho con , mà cảnh tượng ‘ nhà ba người’ mất hút.

      “Em thấy gì?” Tư Nguyên hỏi.

      “Em…” Lẽ nào bị ảo giác?

      Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có thể hít thở bình thường. rũ mắt xuống, thần sắc nhạt nhẽo: “Em nhìn nhầm thôi…”
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 15

      Bữa tiệc đêm giao thừa có cảnh cả nhà xum vầy cười đùa ầm ĩ như bao gia đình khác, Lục thẩm phán rất nghiêm túc, còn bà Lục lạnh nhạt dè dặt như lời Tư Nguyên giới thiệu, vì vậy bầu khí khá nặng nề. Hơn nữa, hai bà chị của cứ luôn dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào , khiến trái tim tắt nghẽn.

      “Tư Nguyên, con đừng chăm bẵm Gia Bác hoài, mau gắp thức ăn cho Duy Đóa .” Lục thẩm phán bằng giọng điệu mệnh lệnh.

      Gia Bác là cháu ngoại của Lục thẩm phán, đứa bé vừa gặp ông cậu bám bính lấy.

      Nghe ba mình thế, bà chị cả phải đành bế con ra chỗ khác.

      “Đúng vậy, Duy Đóa ăn ít quá, chắc tay nghề của bác hơi tệ nên mấy món này khó ăn.” Mặc dù bà Lục cố mỉm cười, nhưng do nhiều năm ít cười mà trông nó thiếu tự nhiên.

      đâu ạ, mẹ nấu rất ngon.” Rốt cuộc Tư Nguyên cũng thoát khỏi đứa cháu cưng, vừa gắp thức ăn cho Duy Đóa vừa chuyện.

      Duy Đóa cũng mỉm cười với bà Lục, nhưng vì quá căng thẳng mà nụ cười của có chút gượng gạo.

      với bà Lục cùng chung kiểu người, tính tình bọn họ lạnh lùng bẩm sinh, nên đối với mọi thứ đều thể cởi mở và nhiệt tình quá mức.

      Dưới gầm bàn, Tư Nguyên cầm lấy tay trấn an.

      “Đúng rồi, hai đứa lớn tuổi lại còn quen biết nhiều năm, hai đứa có tính chừng nào đám cưới chưa?” Bà chị hai giả vờ vô tình hỏi.

      Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ, còn Duy Đóa rất căng thẳng. Cưới nhau ư? và Tư Nguyên mới hẹn hò hơn ba tháng, thú thực là chưa nghĩ tới vấn đề này.

      “Chị à, bọn em vội đâu.” Tư Nguyên cười cười.

      muốn phối hợp với Duy Đóa, muốn làm chịu áp lực quá lớn.

      “Cuối năm ! Tư Nguyên sớm thay đổi công việc khác, chắc cuối năm nghiệp của nó ổn định rồi, lúc đó cưới nhau cũng có thể diện.” Lục thẩm phán .

      Cuối năm cưới nhau? Bị người lớn ‘ép hôn’ mà Duy Đóa cứng đờ, biết nên lắc đầu hay gật đầu.

      “Ông cứ thích đưa ra chủ trương, bọn muốn chừng nào cưới để để bọn nó tự quyết định, người già như chúng ta phối hợp là được.” Bà Lục nhăn mày.

      “Ba, chắc ba muốn bồng cháu nội rồi!” Ông rể cả mỉm cười mở miệng.

      “Hai đứa nó lớn tuổi, ba muốn bế cháu nội cũng được sao?” Lục thẩm phán trầm giọng hỏi lại.

      Bị rể trêu chọc mà ba vẫn nghiêm túc thừa nhận, làm lỗ tai Tư Nguyên đỏ bừng, còn Duy Đóa hết sức bối rối.

      Bế cháu nội… Phải chăng tiến độ ấy quá mức nhanh chóng? Tới giờ và Tư Nguyên vẫn rất thuần khiết trong mối tình này…

      Vẻ ngượng nghịu của bọn họ lọt vào mắt bà Lục, “Phải rồi, bây giờ Duy Đóa làm ở đâu?” Bà Lục lảnh sang chuyện khác để giải vây cho bọn họ.

      “Cháu làm trong công ty thời trang ạ.” Duy Đóa đáp.

      “Cháu phụ trách mảng nào?” Bà Lục hỏi theo quán tính.

      “Cháu là nhân viên bán hàng.” Duy Đóa trả lời cụ thể.

      Từ sau hôm xuất viện, dưới cầu khẩn thiết của Tư Nguyên, nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng. Vừa khéo ông chủ cũ gọi điện thoại bảo cứ tiếp tục công việc bán quần áo giày dép.

      “Nhân viên bán hàng hả?” Giọng bà chị cả the thé lặp lại, như thể đấy là nghề nghiệp rất mất mặt.

      Ngay lập tức, ông rể đá cho chị ta cước dưới gầm bàn, và mỉm cười nhìn Duy Đóa xin lỗi.

      “Hmm!” Lục thẩm phán dùng ánh mắt cảnh cáo liếc con đầu lòng cái, để chị ta suồng sã.

      chính xác bây giờ Duy Đóa làm cửa hàng trưởng.” Tư Nguyên nhàng phân bua.

      “Nhưng đấy cũng là công việc rất thấp kém…” Lần này bà chị cả chỉ dám lí nhí lẩm bẩm.

      Dù Duy Đóa nghe nhưng cũng đoán được sơ sơ, sắc mặt vẫn bình thường và hề cáu kỉnh.

      “A Nghiên, mẹ cho con ăn học nhiều năm, thế mà cách cư xử của học sinh tiểu học con cũng chưa hoàn thành, là mẹ làm tròn bổn phận.” Bà Lục nhàn nhạt mở miệng.

      Những lời của mẹ còn đau hơn roi quất vào người, khiến mặt bà chị cả tức thời xịu xuống và dám thêm gì.

      Lục thẩm phán trầm ngâm, như suy tư về vấn đề nghiêm túc nào đó.

      “Duy Đóa, cháu có bằng cấp gì?” Lục thẩm phán hỏi.

      “Cháu có bằng cử nhân ạ, nhưng cháu vào đại học chính quy mà đều tự học.” trả lời đúng mực.

      “Tự học phải có rất nhiều nghị lực lắm.” Bà Lục tỏ vẻ tán thưởng.

      Lục thẩm phán cũng gật đầu đồng ý, rồi bỗng nhiên ông : “Sang năm tôi về hưu.”

      Nghe ba nhắc tới chủ đề này, bà chị cả lập tức chen vào: “Ba à, bên nhà chồng con có người bà con muốn…”

      Lục thẩm phán dường như biết con điều gì, ông cắt ngang lời chị ta và tiếp tục : “Tòa án đối với những cán bộ kỳ cựu như tôi dành chế độ ưu đãi đặc biệt, tôi có thể tiến cử người thân trong gia đình vào ngành. Duy Đóa, tôi định giới thiệu cháu vào làm công tác văn thư.”

      Duy Đóa nghe vậy giật mình ngỡ ngàng, còn sắc mặt bà chị cả khó coi vô cùng.

      Cơm nước xong, bà chị hai im lặng suốt đêm bỗng về phía .

      biết ? Thực ra hai chị em chúng tôi vừa lòng .” Bà chị hai hạ giọng.

      Duy Đóa trầm mặc, bởi lẽ sớm có cảm giác này.

      “Nhưng chúng tôi đành hết cách, vì em trai tôi tha thiết.” Bà chị hai bất đắc dĩ .

      “Cuộc đời Tư Nguyên làm việc thiếu trách nhiệm nhất chính là hủy hôn với con bé nhà họ Ôn, lúc đó người làm chị tôi đây cũng muốn đánh nó quyền. Thế nhưng nhìn thấy nó mất hồn lạc vía tôi thực đành lòng.” Bà chị hai hỏi thêm câu, “Có phải dạo ấy sống chung với người khác?”

      Duy Đóa còn ngôn từ nào để chống đỡ.

      Phản ứng của làm bà chị hai sáng tỏ: “Lúc đó cả ngày nó tới ba câu, hết cảm rồi lại sốt, mỗi ngày trừ làm thời gian còn lại đều đều im lặng… Đừng ba mẹ tôi, ngay cả bà chị như tôi cũng đau xót…”

      Suốt dọc đường về nhà, lời bà chị hai vẫn quanh quẩn trong đầu .

      “Em nghĩ gì mà trông nghiêm túc thế?” Chính xác là sao cứ luôn ngẩn người?

      “Em nghĩ gì cả.” phục hồi tinh thần, “ vừa gì?”

      sáng mai qua nhà ba mẹ em chúc tết.” Tư Nguyên cười cười, dễ dãi lặp lại.

      “Vâng.” ‘vớt’ được người giàu có mà chọn Tư Nguyên, mặc dù ba mẹ hơi thất vọng nhưng cũng phản đối.

      “Giờ mình về đón Tiểu Lộng, rồi ba người chúng ta tới đường Giang Tân xem pháo hoa, chẳng biết tối nay chúng ta có xí được chỗ cũ hay nữa.” Có lẽ, lãng mạn như những người đàn ông khác, nhưng cố sức học tập.

      Duy Đóa lưỡng lự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định: “Tư Nguyên, và Tiểu Lộng trước nhé, em tới trễ chút được ?”

      Tư Nguyên ngỡ ngàng, “Em có việc à?”

      “Vâng, em có nơi muốn tới.” gật đầu, nếu chứng minh e rằng tối nay mất ngủ.

      “Là chỗ nào? cùng em nhé?” cảm thấy rất lạ.

      Duy Đóa trầm mặc. Từ sau ngày nhau, đồng thời đánh mất người bạn. Vì lo nghĩ tới tâm trạng của mà có rất nhiều việc, rất nhiều điều dám thổ lộ cùng . Và cũng muốn lừa dối nên chỉ đành chọn cách im lặng.

      như thế cũng làm Tư Nguyên lặng im: “Vậy và Tiểu Lộng tới đường Giang Tân chờ em.”

      “Vâng.” thở phào hơi nhõm.

      “Đóa… trước mười hai giờ em tới nhé?” Năm nào bước sang năm mới bọn họ cũng ở bên nhau, hy vọng năm nay cũng ngoại lệ.

      “Được.”



      đứng dưới lầu tòa nhà quen thuộc, tấm rèm cửa sổ vẫn khép chặt và bên trong chẳng có ánh đèn phản chiếu ra ngoài.

      Duy Đóa cũng đứng tại vị trí mà trước kia từng đứng.

      phút, hai phút, mười phút, nửa tiếng, tiếng, rồi hai tiếng.

      thực bị ảo giác sao? Hình Tuế Kiến ra nước ngoài và xuất tại trung tâm mua sắm.

      tốt quá! rất vui sướng, cần gột rửa ánh mắt, cần gặp lại gã nữa!

      lấy chiếc chìa khóa nằm dưới đáy giỏ, cầm chặt trong tay rồi duỗi thẳng cánh tay ra ném mạnh nó vào luống hoa đằng trước.

      “Đời này đừng xuất trước mặt tôi nữa!”



      11h30’, Duy Đóa có mặt tại chỗ cũ ở đường Giang Tân.

      đường Giang Tân người xem pháo hoa mừng năm mới rất nhộn nhịp, bầu trời đêm có đủ loại đèn Khổng Minh[1] sáng rực tuyệt mỹ.

      vừa bước xuống taxi thấy bọn họ đứng ngay lối yên tĩnh, Tư Nguyên cầm ô ôm Tiểu Lộng bắn pháo hoa.

      Bùm bùm bùm, pháo hoa trong tay bọn họ bắn ra xinh đẹp rực rỡ rồi tắt ngóm.

      Bọn họ ngoảnh lại thấy mỉm cười tươi tắn. Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên có cảm giác thực ra bản thân mình được rất nhiều thứ. Bây giờ được bình thản, bên cạnh luôn có người ‘ấm áp’ mà hằng khao khát làm bạn, cuộc sống bắt đầu hoàn mỹ và hạnh phúc đến vô vàn.



      Mười hai giờ.

      Đùng đùng đùng, thế giới bên ngoài náo động, Hình Tuế Kiến đứng mình ban công, đằng sau gã là căn phòng tối đen như mực.

      Hơn ba tháng hai mươi ngày qua gã thích nghi với bóng tối, chỉ có bóng tối mới mang cho gã cuộc sống bình an và yên tĩnh.

      Hội pháo hoa năm nay cũng náo nhiệt, vì nền kinh tế Ôn Thành vẫn trong tình trạng ì ạch dễ nhận biết. Gã đứng ngoài ban công chỉ để hóng gió, gã quá hứng thú nên xoay gót vào phòng.

      Trong màn đêm có đôi mắt xanh rờn sáng rực rỡ.

      “Con mèo ngốc, chúc mày năm mới vui vẻ.” Gã ngồi xổm xuống.

      Đôi mắt xanh rờn nhìn gã chằm chằm. Gã hiểu ý nên đứng dậy tới lui cách quen thuộc trong bóng đêm.

      Gã nấu tô mì ăn liền và khoanh cá hấp.

      Mì cho gã, cá cho mèo.

      “Mày đừng lườm tao, ai bảo con mèo ngốc như mày có người muốn mang theo.” Gã cầm dĩa cá đặt trước mặt con mèo.

      Gã ăn mì, mèo ăn cá.

      Trong hộp tin điện thoại lưu lại số tin nhắn của các em. Hầu hết các cuộc gọi đều chúc gã năm mới vui vẻ, và…

      nuôi con mèo kia ra sao rồi? Có phải ngược đãi nó còn da bọc xương hay ?” Đây là tin của Que Củi.

      “Hình Tuế Kiến, có bị người ta chém đứt tay, chặt gãy chân chưa?” Đây là tin của Ôn Ngọc.

      “Ối đại ca ơi, em nhớ muốn chết!” Tin của Tiểu Béo.

      Ngoài kia pháo hoa vẫn sáng chói bầu trời, tươi đẹp rực rỡ nhưng cũng vô cùng tịch mịch.

      Cảnh sắc pháo hoa năm nay ảm đạm.

      [1]Đèn Khổng Minh hay còn gọi là đèn trời, làloại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh ra. (wiki)
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần IV – Chương 16

      Ngày 14 tháng 2 năm 2012.

      Sáng sớm, Thường Hoan ngồi nghe điện thoại trong phòng khách bỗng hét toáng lên: “Cái gì, họp lớp lễ tình nhân hả? Sao các cậu thiếu đạo đức quá vậy?”

      Duy Đóa chải đầu cho Tiểu Lộng. Bây giờ Tiểu Lộng rất thích làm đẹp, bé chịu thắt bím như mấy thôn quê nữa, mà đòi phải cột tóc nhỏng cao như đuôi ngựa trông mới xinh.

      “Nghĩ giùm cho đám ‘nam thừa nữ ế’[1] có tiết mục như bọn tớ hả? Cần gì giễu cợt quá đáng vậy cơ chứ!” Thường Hoan càu nhàu.

      Tiểu Lộng cột tóc xong bắt đầu mặc giày.

      Thường Hoan bắt đầu năng nổ gọi điện cho vài bạn học cũ: “Tiểu Khiết, ‘con Sên’ tối nay họp lớp!… Đúng, cậu ấy bảo gì mà để cho mấy trái tim đơn tụ tập lại với nhau, cái kiểu buồn nôn đó tớ chả thèm!… chứ, tớ phải , nếu bọn họ bảo tớ sợ… Cái gì, cậu bận à? Cậu sắp đính hôn hả?!”

      Duy Đóa cầm túi sách của Tiểu Lộng, lướt ngang qua người Thường Hoan bị đả kích trầm trọng.

      “Alo, Tiểu Mẫn hả? Tối nay họp lớp nhé!” Thường Hoan tiếp tục gọi điện thoại.

      “Mẹ, con tới trường đây!” Tiểu Lộng mặc chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, vẫy tay chào .

      “Ừ, mấy giờ con về?”

      “Con về đâu, con ở nội trú luôn.”

      phải 16 tây con mới chính thức nhập học sao?” nghi ngờ hỏi.

      “Hôm nay học trở lại rồi mẹ, cứ về về hoài phiền phức lắm, con ở trong trường luôn.” Tiểu Lộng cười cười .

      “Ôi khốn nạn thiệt, Tô Tô cậu cũng có bạn trai rồi, hic hic, sao các cậu bắt nạt người ta như thế?” Thường Hoan vẫn rít gào.

      “Vậy à? Cũng được! Chờ mẹ chút, mẹ tới trường với con.” Sáng sớm ngủ dậy lục đục bận bịu nên chưa kịp thay quần áo.

      “Đừng, đừng, đừng, mẹ à, con là học sinh trung học, con có hẹn với các bạn ngồi xe buýt rồi. Bây giờ muộn, con trước đây. Bye bye mẹ!” Tiểu Lộng vội vàng tạm biệt.

      Tự tới trường bằng xe buýt? Duy Đóa cau mày lo lắng, nhưng làm sao Tiểu Lộng còn rãnh rang để suy nghĩ, thoắt cái bé biến biệt dạng.

      Duy Đóa giật mình sững sờ. Mới chưa tới nửa năm mà bỗng cảm thấy con lên trung học rồi thành người lớn. Trong ký ức của , Tiểu Lộng vẫn là con bé khóc lóc thê thảm trong thang máy vào ngày sau Tết Trung thu.

      “Cậu đừng lo, mấy đứa tuổi này bước vào thời kỳ thành niên, bọn nó thích làm việc gì cũng có ba mẹ kèm theo.” Thường Hoan cúp điện thoại với vẻ mất mát.

      Thời kỳ thành niên? Làm sao có thể!

      “Cậu đừng có biểu vẻ khó tin như thế, cậu thấy cơ thể của Tiểu Lộng bắt đầu trỗ mã rồi sao?”

      thấy kì nghỉ đông này Tiểu Lộng có kinh nguyệt, đường cong nữ tính khó hòng che dấu. còn mua áo ngực cho bé mặc nữa.

      “Hồi tớ bằng tuổi Tiểu Lộng biết thầm, biết viết nhật ký rồi đấy! khéo Tiểu Lộng cũng giống vậy.”

      “Sao có thể thế được?” nghe xong bật cười, Tiểu Lộng vẫn là đứa trẻ.

      “Sao lại được? Có muốn tớ nhắc cho cậu nhớ, năm bao nhiêu tuổi cậu quen bạn trai ?” Thường Hoan trách móc.

      Nụ cười của cứng lại, thể nào…

      “Biết đâu bây giờ Tiểu Lộng ngồi chung xe buýt với nam sinh nào đó?” Thường Hoan cố ý làm khó .

      có đâu!” Duy Đóa lập tức bác bỏ.

      “Cậu phát bắt đầu học kỳ này Tiểu Lộng rất thích chưng diện sao?”

      có phát . Vả lại mỗi lần hai mẹ con gặp nhau, đều thấy Tiểu Lộng có chủ kiến hơn trước, thậm chí bé còn tự phối đồ để mặc.

      “Tớ nhớ hồi mới vào ở nội trú, Tiểu Lộng thường về nhà, giờ hết rồi. Nếu phải vì cậu kiên quyết kéo con bé về ăn tết, chắc nó ở luôn trong trường đón Tết Nguyên đán!”

      Thường Hoan đúng, có chú ý tới những thay đổi của Tiểu Lộng.

      “Tớ thấy tám phần là Tiểu Lộng quen bạn trai!” Thường Hoan chắc mẫm.

      Ôi, trẻ con mới bây lớn mà vội chuyện đương.

      Rốt cuộc Duy Đóa thể ngồi yên, chạy tới ban công nhìn xuống trạm xe buýt gần đó, xem có phải thực Tiểu Lộng chung với nam sinh. Thế nhưng con bé đâu? Trạm xe buýt chẳng còn bóng dáng của Tiểu Lộng! Sao nhanh đến vậy? Hay có người tới đón con bé?

      “Duy Đóa, tối nay cậu họp lớp với tớ nhé?” Thường Hoan bám lấy bạn. Vào ngày đặc biệt này, muốn hiu quạnh.

      Họp lớp?… Duy Đóa cứng đờ. Nhiều năm qua, các bạn thời trung học cơ sở có tổ chức họp lớp vài lần, nhưng chưa từng tham dự.

      “Tớ xin lỗi, tớ quên mất.” Thường Hoan lập tức phát vẻ bất thường của .

      Đúng là óc heo, quên béng chuyện ầm ĩ giữa Hình Tuế Kiến và Duy Đóa năm đó, lần nào họp lớp việc ấy cũng là tâm điểm bàn tán.

      Duy Đóa cười gượng ép, “Thực ra tớ để ý như trước đây nữa.”

      Trước kia luôn cảm giác chuyện đó là nỗi sỉ nhục lớn, nên cố che giấu kỹ. Mỗi lần vô tình gặp lại bạn học cũ, đều giả vờ quen mà quay đầu bước . Thế nhưng khi trải qua việc này, bỗng nhận ra mình còn quan tâm như xưa nữa.

      Thường Hoan tròn mắt hét to: “Đóa Đóa, cậu thoát khỏi ám ảnh rồi sao?”

      “Tớ biết nhưng chắc vậy.” thoát khỏi ám ảnh hay chưa dám khẳng định, nhưng chắc chắn nếu bây giờ gặp lại bạn học cũ, thản nhiên đón nhận.

      “Đúng, cậu làm được mà! Đấy là vụ tai nạn ngoài ý muốn, người phạm lỗi đâu phải là cậu, việc gì cậu dám gặp các bạn học cũ chứ?” Thường Hoan ngẫm nghĩ chốc lát rồi hưng phấn , “Tối nay tớ đưa cậu , hù chết mấy đứa thích xấu sau lưng!” Xem ra cuộc họp lớp năm nay có nhiều người mất ‘hứng thú’.

      được, tối nay tớ có hẹn xem phim với Tư Nguyên rồi.” Duy Đóa hắt cho nàng gáo nước lạnh, “Cậu xem lễ tình nhân đầu tiên giữa tớ và ấy quan trọng hay họp lớp quan trọng?”

      Mặt Thường Hoan lập tức xịu xuống.

      “Đóa, em có muốn ?” Ngoài cửa bỗng vang lên giọng ôn tồn.

      Các quay đầu thấy Tư Nguyên. Hóa ra cuộc đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, đều nghe được.

      Duy Đóa cau mày, “Chúng ta hẹn xem phim rồi.” muốn họp lớp nhưng thể bỏ lơ .

      Tư Nguyên thở dài, “ định tới với em, mua vé suất 9h30’ tối.” Trời tờ mờ sáng xếp hàng, thế mà vẫn đấu lại lớp trẻ.

      “Wow, cậu vừa được dự họp lớp vừa được xem phim nhé!” Thường Hoan reo hò.

      “Em muốn , nhớ về kịp giờ xem phim nhé.” Nếu có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh, thản nhiên đến gặp gỡ bạn bè cũ, thấy việc này còn ý nghĩa hơn buổi xem phim trong lễ tình nhân.



      Khách sạn XX.

      Kỳ thực tối nay những bạn học rảnh rỗi tới tham gia nhiều, tính hết khoảng chừng hai mươi mấy người. Lúc thấy , ai nấy cũng bất ngờ khiếp vía.

      Mọi người đều trưởng thành, và hiếm có cơ hội gặp lại bạn cũ, vì vậy cả nhóm miễn bàn tới những điều thích hợp.

      Nhóm bạn nhanh chóng xúm lại tán gẫu, nhưng với cá tính xưa nay chỉ ngồi làm người nghe.

      “Ủa, Hồ Diễm, cậu cũng rảnh hả? Chẳng phải cậu làm mẹ của hai đứa nhóc rồi sao?”

      “Đừng nhắc nữa, tớ bị mấy đứa đày sắp chết rồi. Nghe bữa nay có họp lớp nên tớ chuồn tới đây để hít thở.”

      , em tham gia buổi họp lớp và bận rộn với đám bạn nam, có việc gì đừng phiền em nhé!”

      “Wow, Quý Mạn Mạn, kiểu tóc của cậu chắc ngốn hết mấy ngàn nhỉ? Nhưng… bây giờ ‘vật’ này còn giá trị sao? lỡ thời rồi tiết kiệm bớt .”

      Hồ Diễm béo lên rất nhiều, lúc gọi điện thoại buôn chuyện vẫn thích dùng triết lý ‘lạt mềm buộc chặt’ trước mặt các bạn nam, vậy ta còn kênh kiệu đem ‘ ế’ Quý Mạn Mạn ra cho đám bạn trêu ghẹo.

      nghĩ mình già rồi, ngồi bên cạnh Thường Hoan nhìn các bạn học cũ nô đùa mà thấy vui, ấm áp.

      “Con Sên, mọi người tới đủ chưa? Tớ đói sắp chết rồi mà chưa khai tiệc nữa!” Cái bụng sinh những đứa trẻ của Hồ Diễm bắt đầu sôi sột soạt.

      “Còn thiếu người nữa!”

      “Thiếu ai?” Thường Hoan hét.

      “Trần Tiểu Béo, cậu ấy đường tới.” Con Sên lập tức trấn an.

      Trần Tiểu Béo? Chẳng phải… ta Canada rồi sao?

      Thâm tâm Duy Đóa nghi hoặc giọng trầm ấm vang lên giữa gian náo nhiệt: “Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ.”

      [1]Nguyên tác: ‘Thặng nam thặng nữ’ – thường mang ý nghĩa mỉa mai những người chưa lập gia đình.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :