1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 2

      hẹn sẵn diễn đàn, nên khi chờ vài người chung xe trong tiểu khu tới…

      “Thường Hoan, bữa nay cậu rảnh ?” Kiều Duy Đóa bỗng nhiên hỏi.

      thể nào, lại tới nữa!

      “Chuyện gì?”

      “Cậu báo danh giúp tớ nhé? Hôm nay tớ làm ca ngày.”

      Qủa nhiên, quả nhiên… Bởi lẽ đây phải là lần đầu tiên!

      “Duy Đóa, cậu điên rồi! Cậu làm nhiều việc đến nỗi chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi, giờ còn định thi tuyển thống kê?” Thường Hoan dường như thể tin.

      ngẫm nghĩ: “Ban nãy Tư Nguyên , còn trẻ chịu vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.”

      Thường Hoan trợn tròn mắt, cất giọng the thé: “Tư Nguyên cũng từng , người sống phải ngừng tăng giá trị bản thân, mới biết mình giá trị ở chỗ nào!”

      chỉ chế giễu thế thôi, ai dè Duy Đóa dám gật đầu tán đồng! Bình thường Duy Đóa rất kiệm lời, vậy mà nhắc tới Tư Nguyên lại nhiều.

      “Duy Đóa, cậu định mù quáng theo chân Tư Nguyên hả? Cậu muốn chứng minh điều gì?” Thường Hoan nhận xét của mình.

      muốn chứng minh điều gì đây?

      “Duy Đóa, tối nay Tư Nguyên lại xem mắt đấy!” Lúc thốt ra câu này, Thường Hoan luôn chú ý phản ứng của .

      “Tớ biết, hôm qua lúc cậu hỏi ấy, tớ cũng có mặt mà.” Biểu cảm mặt Duy Đóa vẫn bình tĩnh.

      “Vậy sao cậu cản?” Thường Hoan hỏi câu buồn nôn. Đó phải là lần đầu tiên cố tạo cơ hội cho hai người, thế mà…

      “Tại sao tớ phải ngăn cản?” Duy Đóa hỏi.

      Tại sao à, dĩ nhiên là…

      “Duy Đóa, Tư Nguyên thích cậu!” Thường Hoan vạch trần.

      này mười mươi, kẻ mù cũng nhìn ra.

      “Tới giờ ấy cũng chưa từng qua.” Duy Đóa lắc đầu, chỉ cần chưa thốt thành lời mọi thứ đều chắc chắn.

      Thực ra, đôi khi cũng có cảm giác này. Tuy nhiên, mỗi lần muốn làm sáng tỏ, muốn làm minh bạch, Tư Nguyên luôn chủ động né tránh.

      “Bọn tớ thích hợp.” rút ra tổng kết.

      “Tại sao?” Thường Hoan phục.

      Trong mắt , ai có thể xứng đôi với Tư Nguyên hơn Duy Đóa. Hai người bọn họ trông như ’!

      ấy muốn tìm người vợ làm công chức. Hơn nữa phải trong ngành tòa án, viện kiểm sát, hoặc bên tư pháp.” Giọng Kiều Duy Đóa đều đều.

      Ơ? Thường Hoan giật mình, bởi vì lời Duy Đóa hoàn toàn đúng . Các đối tượng xem mắt của Tư Nguyên đều là công chức nhà nước.

      “Còn nữa, vì xe ấy lái phải Mercedes.” Vẻ mặt Kiều Duy Đóa rất thản nhiên.

      câu biết chứa đựng biết bao nhiêu sức mạnh. Nếu ai hiểu biết con người , có thể khinh thường.

      “Tớ muốn lấy người giàu có.” Giọng Kiều Duy Đóa nhàng nhưng đầy kiên quyết.

      Mục tiêu này, chưa từng thay đổi.

      “Tớ cảm thấy hai người… đáng tiếc…” Vì sao cả hai đối với tình lại nhiều nguyên tắc như vậy? Thường Hoan cảm thấy vua chưa sốt ruột mà thái giám nóng nảy. Hai con người xứng đôi thế kia mà bỏ lỡ nhau, quả thực ông trời có mắt.

      có gì phải đáng tiếc! Nếu tớ sống với chàng nghèo nàn, tớ khẳng định nuôi ý nghĩ muốn giết ta.” Kiều Duy Đóa ngắt lời bạn, bởi vì, chẳng biết cái gì là tiếc nuối.

      Thường Hoan im lặng, bởi lẽ những lời này phải hoàn toàn phi lý.

      “Duy Đóa, thực ra nợ nần của gia đình cậu…” Đôi khi Thường Hoan rất muốn khuyên đừng quá băn khoăn lo nghĩ.

      Có lẽ nếu lưng Duy Đóa đừng gánh nặng quá nhiều, chỉ cần chủ động chút, quan hệ giữa Tư Nguyên và khác . người có nổi khổ, còn người khác sao? Rốt cuộc nhìn nhầm, hay là…

      “Duy Đóa, cậu thích làm ngành thống kê hả? Công việc này còn trâu bò hơn việc cậu làm đấy!” Thường Hoan cố sức khuyên can.

      Duy Đóa cười nhạt, trả lời.

      “Đôi khi tớ muốn đem cái hộp đựng bằng cấp dưới gầm giường của cậu cho Tư Nguyên xem, đặc biệt bên trong có thứ rất quan trọng…” Duy Đóa tuyệt đối kém cỏi!

      “Chắc hẳn cậu phải biết, mấy tờ giấy kia đều vô nghĩa.” Duy Đóa rất thực tế.

      Có người gõ cửa xe, Duy Đóa tiện thêm. Thực ra, có nhiều lúc thích bắt chuyện cùng người lạ, thích chào hỏi người lạ và càng chẳng thích mỉm cười với người lạ.

      “Chào các bạn.” vẫn khách sáo chào hỏi ba chung xe. Bây giờ thể rất lịch , nhưng cũng đến nỗi thất lễ.

      Duy Đóa thay đổi rất nhiều so với thời trung học, khiến Thường Hoan hay đùa và cảm thán: “Tư Nguyên là người mài dũa mọi gai góc của cậu, nhưng… chẳng biết tương lai có ai khiến những gai góc mài nhẵn của Duy Đóa chúng ta mọc ra nữa ?”



      Xe đỗ gần trung tâm thương mại Fortune.[1]

      Năm người đều xuống xe, ba làm việc tại các tòa nhà lân cận. người là thư ký, người là kế toán, người là thiết kế đồ họa, còn Thường Hoan và Duy Đóa làm chung công ty.

      Thường Hoan là quản lý của công ty bán hàng , làm việc tầng mười hai của cao ốc Tài Phú, còn

      “Xin lỗi ông, sản phẩm này chúng tôi giảm giá.” đứng thẳng lưng, mỉm cười lặp lại.

      Từ lúc vào cửa hàng tới giờ, ông khách này cứ liên tục trả giá. Bất kể giải thích bao nhiêu, đối phương vẫn phớt lờ.

      kì quá vậy! Sao có kiểu buôn bán mà chẳng cho khách trả giá? Rốt cuộc có muốn mua bán nữa ?” Vị khách hùng hổ.

      đáp lại của vẫn là nụ cười như cũ.

      “Đúng là ông khách trời đánh, bắt chúng ta chọn tới chọn lui cả buổi sáng mà còn trả giá buồn cười như vậy. Chắc lão ta nghĩ đây là đồ bán hạ giá vỉa hè chắc?” nhân viên bán hàng lộ vẻ khó chịu và khinh bỉ.

      “Này, lấy bộ đồ kia cho tôi xem chút!” Người khách chỉ chỉ . Bởi vì là người xinh đẹp nhất trong đám nhân viên, cũng là người có tính nhẫn nại và làm việc chăm chỉ nhất.

      Cả buổi sáng vị khách đó cứ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, khiến rất bực bội. nhón chân lấy bộ Âu phục mà khách hàng muốn xem. Nhưng…

      giúp tôi mặc thử.” Vị khách giang thẳng tay, tỏ vẻ chủ cả.

      Duy Đóa thở đều vài giây, từ sau chuyện đó, luôn ngại tới gần đàn ông. Nhưng công việc cho phép có nhiều kiêng kị.

      Dựa theo cầu của khách hàng, làm động tác nhuần nhuyễn tránh tiếp xúc da thịt, giúp khách hàng ướm thử chiếc áo vét. Khi vị khách cố ý đụng chân đụng tay, kịp thời kéo dài khoảng cách. Nào ngờ…

      “Cái áo này kì vậy? Đen thùi lùi chẳng khác gì áo tang, tôi mặc nó ra đường gặp ai được?” Vị khách cố tình tỏ ra khó chịu, mượn đề tài bắt chuyện.

      Vừa rồi chính ông ta cầu bộ y phục phải toát vẻ nghiêm trang mà hiệu quả! Các nhân viên bán hàng đều cười thầm, nghĩ vị khách này mua gì.

      Khoảng hai giờ chiều, vị khách kia hầu như thử gần hết quần áo trong cửa hàng, nhưng vẫn chưa có ý định mua sắm gì cả. Thậm chí cả Duy Đóa cũng phải hoài nghi, đối phương chẳng qua muốn gây rối.

      để đồng nghiệp tạm thời tiếp sức, riêng mình tránh vào phòng nghỉ, tay xoa bóp bắp chân đau nhức, tay cầm đũa gắp từng miếng thức ăn nhanh nguội lạnh.

      rất mệt, rất mệt. Mười ba năm trước, bản thân thể tưởng tượng tương lai mình có ngày hôm nay. Rất nhiều lúc thực muốn khóc lớn, nhưng bắt mình đừng giọt lệ.

      ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.

      ‘Đinh, đinh’, có tiếng tin nhắn điện thoại. móc chiếc Nokia giá rẻ chưa tới ba trăm đồng trong túi mình ra.

      “Hôm nay có tự nhủ với mình, khách hàng là thượng đế ?” câu hỏi đơn giản.

      Khỏi cần coi tên, cũng biết tin nhắn đó ai gởi.

      “Có.” trả lời càng ngắn gọn hơn.

      “Vì họ là thượng đế, nên thỉnh thoảng phải tha thứ cho họ ‘cưỡi mây lướt gió’ mà đến!” Rất nhanh có tin mới.

      Được cổ vũ nên lòng Duy Đóa rất ấm áp, cả người sảng khoái, nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.

      Khởi động tinh thần xong, đẩy cửa phòng ra chào đón khách.

      Nửa giờ sau, vẫn giữ nụ cười tươi rói: “Thưa ông, nếu ông thực thích thời trang chắc chắn để ý đến việc giảm giá. Người có thể đến cửa hàng chúng tôi tiêu xài, nhất định là những người có thu nhập cao.” Cửa hàng này bán các sản phẩm xa xỉ đối với số đông.

      “Đây là điều đương nhiên!” Vị khách hàng biết mắc cỡ.

      “Ông nhìn thử có kiểu nào thích hợp , cửa hàng chúng tôi tặng khách VIP món quà .” Quy định của công ty, luôn thành thạo. làm việc ở đây nhiều năm, công lao bao giờ cũng đứng đầu danh sách!

      khó mà tin nhiều năm trước, đối với khách khứa luôn cứng nhắc như pho tượng đá, kết quả bán hàng mấy tháng đều lẻ tẻ.

      [1]Trung tâm thương mại Tài Phú (Fortune) có mặt rất nhiều nơi ở TQ (Bắc Kinh, Thẩm Dương, Hàng Châu…) Với những tòa nhà đồ sộ.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 3

      Tối, tối.

      màn đêm khiến người ta tuyệt vọng.

      Mắt bị bịt kín, cơ thể bị đôi tay cứng rắn xốc lên cao, bên tai chỉ nghe hơi thở dồn dập của tên thanh niên, mũi mùi rượu nồng nặc. cố sức chống cự nhưng tay chân tê dại, cả người vô lực. muốn kêu cứu, cổ họng lại nghẹn cứng như bị nhét đất đá, thể phát ra tiếng.

      bị nhấc lên cao, dưới mông là bộ y phục nhàu nát, sau lưng là vách tường lạnh lẽo. Toàn bộ nhà kho chật chội đều bốc mùi ẩm mốc và hơi thở dồn dập của gã đàn ông. loại hơi thở trộn lẫn khói thuốc, kèm theo mùi ẩm mốc xông vào mũi .

      Tên thanh niên thở hổn hển, da thịt nóng rực, dưới nền xi măng có tiếng kim loại rơi… Đó là sợi dây nịt quần Jean gã cởi.

      Thắt lưng bị kìm chặt, hoảng sợ như con thú bị bao vây, những tiếng gào thét lại ngân nga như rên rĩ. cố giơ đôi tay đánh đấm vào tên thanh niên, nhưng vòm ngực gã cường tráng hơn hẳn với đám bạn trang lứa, vì vậy sức chỉ như ruồi muỗi đốt. tận sức mà mọi phản kháng đều dường như vô nghĩa.

      “Xin đừng, xin đừng… xin đừng…” Lần đầu tiên dẹp bỏ dáng vẻ cao quý và kiêu ngạo, vô lực và tuyệt vọng cầu xin.

      sợ, thực rất sợ. Sợ đến mức bằng lòng dẹp bỏ mọi tôn nghiêm. Tuy nhiên tên thanh niên kia chỉ im lìm, thân thể gã hưng phấn cực độ.

      Đáp lại lời van xin chính là hành động cởi quần Jean, quần lót và dạng đôi chân ra của gã.

      “Súc…” tuyệt vọng, lời mắng nhiếc chẳng qua chỉ là từ thào đầu môi. Vật cương cứng biểu tượng cho đàn ông xông thẳng vào cơ thể .

      mở to đôi mắt, đôi chân vốn tê dại bắt đầu run bần bật.

      Giọt máu đỏ như hoa nhuộm hồng ‘mũi giáo’ của gã, chảy dọc theo đùi . Từng giọt và từng giọt… thứ đại diện cho quý giá, ngây thơ nhất của thời thiếu nữ từng chút trôi qua.

      Cơn đau rát này khiến tuyệt vọng, phẫn nộ, thống khổ trào khỏi bờ môi tê dại. Thế mà phản ứng của gã thanh niên lại như loài thú hoang đói khát từ lâu, càng thêm hừng hực, càng thêm ào ạt. Gã gầm lên hăng hái, liên tục đẩy tới…

      Trong nỗi đau đớn và hoảng loạn, Duy Đóa có ảo giác cả người mình chết lặng, hồn lìa khỏi xác.

      mới mười bốn tuổi, sinh ra ngậm chìa khóa vàng, luôn ngồi tít cao, làm sao biết được cảnh gió mưa bên ngoài, đời như sương?

      làm điều gì sai, tại sao phải gặp sỉ nhục vô nhân đạo thế này? Mặt trắng như tờ giấy, cơ thể run rẩy, tinh thần điên loạn, những giọt nước mặt tự động chảy xuống.

      Cũng giống như nụ cười, rất hiếm khi khóc.

      Khóc lóc là biểu của kẻ yếu đuối. Từ tới lớn, đều khinh bỉ những dùng nước mắt để làm vũ khí.

      Tuy nhiên, vì sao bây giờ nước mắt của rơi như những viên trân châu? Và tại sao nước mắt của thành vũ khí chống lại vật thô to ngang nhiên ra vào giữa hai chân ? Nỗi đau đớn vật vã khiến toàn thân mệt nhừ, thể hít thở.

      biết qua bao lâu, mơ hồ cảm nhận cơ thể phía dưới của mình bị chà đạp đến sắp biến dạng. Cuối cùng, những cú đâm mãnh liệt làm gã thanh niên lên đỉnh, và thứ run rẩy trong cơ thể bắt đầu nguội dần rồi dừng hẳn.

      ‘ngọn lửa’ mạnh mẽ thẳng vào người .

      Gã thanh niên thở phào nhõm buông ra. Khi rời khỏi , nhiệt độ hừng hực thân thể gã mới giảm bớt vài phần.

      Trong nhà kho bốc mùi ẩm mốc, mặt mũi cả hai vẫn mơ hồ.

      Gã thở hổn hển lâu lâu mới khôi phục bình thường.

      “Đại ca, mau mở cửa ra, bọn em đến cứu !” Ngoài nhà kho có người đập cửa ầm ầm.

      Trong màn đêm thanh vắng, tiếng gào thét đến hú vía.

      Gã hoảng hốt đưa tay kéo tấm khăn bịt mắt ra… Dưới ánh trăng len lỏi vào khung cửa , bọn họ thấy mặt nhau.

      Cả người gã hóa đá.



      Những nốt nhạc dữ dội như ngàn chú ngựa tháo chạy, như thà làm ngọc vỡ tan cũng làm miếng ngói lành, theo các ngón tay dạo ra.

      Ngón tay đánh những nốt nhạc như ngọn gió đêm mát mẻ, thê lương buốt giá đường, độc mà lặng lẽ khóc nỉ non.

      Người đàn ông trung niên kiễng chân chờ bỗng biến sắc, vội vàng chạy lên sân khấu.

      “Kiều Duy Đóa, nổi cơn điên gì đây? Câu lạc bộ chúng tôi cần những giai điệu trữ tình êm ái, chứ cần cái thứ điệu như máy bay chiến đấu!” Người đàn ông trung niên nhìn gắt gỏng.

      Ông ta đợi vị khách quan trọng, thể vì thất lễ mà khiến đối phương mất niềm tin vào câu lạc bộ của ông ta.

      Kiều Duy Đóa hết hồn. bừng tỉnh từ thế giới riêng của mình, giống như đột ngột phát trời vừa tản sáng nay chạng vạng. Ngón tay thoăn thoắt thay đổi, những nốt nhạc trở nên vô cùng mềm mại, như tình nhân khe khẽ thầm, rất phù hợp với khung cảnh tĩnh lặng xung quanh.

      Thực ra, thích hợp để tấu những ca khúc có giai điệu dịu . Giáo viên thanh nhạc của gia đình từng phê bình, bất kể đàn ra sao cũng nghe được cái cảm giác êm ái.

      Đối với đàn dương cầm, phải là học sinh có năng khiếu, kỹ thuật chỉ thuộc hạng trung bình. Lúc trước khổ luyện nhiều năm, là bởi ba mẹ muốn trau dồi phẩm chất cao quý cho . Bây giờ phải cảm ơn ba mẹ, vì kiên trì của họ cho có thêm công việc bán thời gian để mưu sinh.

      “Kiều Duy Đóa, cần tiền? Hết giờ làm việc chúng ta ăn khuya nhé, tôi giới thiệu vài đại gia giàu có cho .” Ông chủ hạ giọng tiếp: “Cục trưởng Trần tới đây cứ luôn miệng hỏi tôi số điện thoại của !”

      Sở dĩ ông chủ mời chẳng phải vì tài nghệ đánh đàn, mà là do dung mạo xinh đẹp của .

      Khi Kiều Duy Đóa ăn nghiêm túc luôn toát vẻ lạnh lùng quyến rũ, dáng vẻ mảnh khảnh của như sản phẩm cao cấp trời sinh. Dù nghèo khó biến thành đóa bách hợp mọc sai nơi. Dẫu quần áo mặc quá tươm tất, nhưng khí chất sang trọng khó hòng che đậy. Rất nhiều gã đàn ông vì thứ phẩm chất này mà liếc mắt đưa tình với .

      Dạo gần đây câu lạc bộ kinh doanh vắng vẻ, khách khứa thưa thớt, tư tưởng của ông chủ cũng thay đổi theo.

      “Ông chủ, xin hỏi mấy vị đại gia kia có giống cục trưởng Trần hay như ông, đều có vợ con?” Mỗi lần đánh đàn, Kiều Duy Đóa luôn ngồi thẳng lưng, dù giờ đây chẳng còn là công chúa kiêu ngạo.

      “Kiều Duy Đóa, năm nay hai mươi bảy tuổi, thừa dịp mình còn thanh xuân mau tìm bến tàu tốt mà neo. Đừng vói cao, đừng cầu nhiều!”

      vói cao ư?

      “Tôi chỉ có hai cầu với đàn ông; thứ nhất, giàu có; thứ nhì, chưa vợ.” Mẫu người trước là cần, mẫu người sau là bắt buộc.

      “Tôi lấy chồng nghèo và làm vợ bé.” Về phần diện mạo, mập béo, gầy guộc, xấu đẹp, quá quan tâm.

      … sao lại cổ hủ như vậy?” Ông chủ tức giận.

      Trong khi ông chủ thở phì phò bực dọc, phản ứng của là bình thản, hờ hững tiếp tục đánh đàn.

      làm rất nhiều việc bán thời gian, đánh đàn trong câu lạc bộ này là công việc tương đối ổn định. Vì vậy thỉnh thoảng ông chủ thích dẫn mối này nọ, bắt buộc mình đừng chú ý.

      “Kệ thây , do chính bỏ mất cơ hội tiến thân! Mai mốt chết đói cũng chả liên quan gì đến tôi, dù sao câu lạc bộ này cũng sắp dẹp rồi!” Đối với thức thời của , ông chủ chỉ đành tức giận giũ tay áo.

      Tiếng nhạc du dương dưới ánh trăng nhàn nhạt, hòa quyện trong đó là tiếng thở dài lặng lẽ.

      Haiz, tình trạng kinh doanh của câu lạc bộ rất tệ, tương lai có thể mất nơi làm việc ổn định. Chuyện này khiến lại bắt đầu cảm thấy bất an…

      ngồi đưa lưng về phía người đàn ông có vóc dáng cao lớn, bước từng bước lên bậc cầu thang về chỗ .

      “Hình đại ca, ngài tới!” Ông chủ nhiệt tình nhào lên chào đón, cất giọng khoa trương quá mức: “Ngài đến câu lạc bộ của chúng tôi được cứu rồi!”

      Dáng dấp cao lớn ấy dừng bước, phản ứng của gã có vẻ lãnh đạm: “Đừng chuyện như tôi là vị cứu tinh, tôi chẳng qua là kẻ cho vay nặng lãi.” Những người này lúc nhờ vã đều bày bộ dạng nhiệt tình, khi trốn nợ gặp đâu ghét đó, tránh gã như bệnh dịch.

      “Hình đại ca, ngài cứ thích đùa! Ai mà chẳng biết ở Ôn Thành này tiềm lực tài chính của ngài mạnh nhất, thế lực lớn nhất, có máu mặt trong cả hai giới trắng – đen[1]! Mời ngài vào trong, chúng ta bàn bạc chút việc vay mượn…” số chuyện tiện giữa công cộng, ông chủ xởi lởi mời gã.

      Đó là giọng lạnh lẽo nên rất xa lạ.

      Lúc này Duy Đóa dạo khúc nhạc du dương thiếu phối hợp, ngồi nghiêm túc chăm chú vào các ngón tay. Khi vô tình ngước lên, thấy ông chủ liên tục quay đầu dùng nụ cười nhiệt tình mời người đàn ông vào căn phòng kín.

      Người đó ông đó luôn xoay lưng về phía . Bóng lưng gã rất cao, có lẽ khoảng mét chín.

      Đó là ấn tượng duy nhất trong đầu .

      [1]Nguyên tác: Hắc bạch lưỡng đạo: Trắng là thế giới của quan chức, vv ngoài ánh sáng, đen là xã hội đen. Tại chúng ta quen với chữ hán việt hắc- bạch rồi, tôi sợ các bạn đọc ko quen :)
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 4

      Mười giờ đêm.

      Thời gian ‘giải trí’ của câu lạc bộ thực quá ‘phù hợp’ với . Duy Đóa đậy nắp cây đàn dương cầm, dẫu dường như chẳng có ai xem, vẫn lịch cúi đầu cảm tạ.

      Triết lý cuộc sống của là, đừng quá để tâm tới ánh mắt người khác. Tuy nhiên khi vào phòng thay đồ, nhìn người trong gương với bộ ‘quần áo lao động’ đẹp lộng lẫy mà kìm nổi tiếng thở dài.

      Tư Nguyên , làm sao con người sống đời có thể phớt lờ mọi ánh mắt của kẻ khác? Nếu bạn kiên quyết gật đầu tán đồng, đấy là dối trá.

      Dối trá ư? tại bản thân thực ra rất dối trá. Ít nhất, chuyện mà làm là chuyện khác, thể tùy theo ý mình.

      Giờ mặc bộ ‘quần áo lao động’ do Tư Nguyên tặng vào ngày sinh nhật, nó có giá tới bốn con số. Món đồ này trong quá khứ có lẽ rất khiêm tốn, nhưng bây giờ với Kiều Duy Đóa mà , nó xa xỉ. Lúc nhận được món quà, phản ứng đầu tiên theo bản năng của là…

      đem trả lại !” Tư Nguyên chỉ là nhân viên công chức, chiếc váy này phải ngốn cả tháng lương của .

      “Em mặc cái đầm này đẹp và nổi bật như công chúa, tại sao phải đem trả?” Tư Nguyên quyết từ chối.

      Mấy năm qua sống rất vất vả, quần áo trong tủ dù được ủi thẳng thóm nhưng số phai màu và lỗi mốt.

      Quần áo mặc làm trong cửa hàng thời trang luôn hoàn hảo, thống nhất bằng đồng phục. Nhưng ông chủ câu lạc bộ phàn nàn rất nhiều lần rằng, đồ mặc phù hợp với câu lạc bộ cao cấp này.

      Có lần Tư Nguyên tới đón tan tầm, đúng dịp gặp ông chủ câu lạc bộ, nên họ đứng hàn huyên vài câu.

      để ý nhiều làm gì? Em đánh đàn chứ có phải diễn thời trang đâu?” có chút bực bội.

      Sau đó vào ngày sinh nhật, nhận được món quà này. Phần quà quá sang trọng khiến cảm thấy bị tổn thương.

      Lúc đó Tư Nguyên muốn tranh cãi, lặng lẽ cầm kéo cắt bỏ nhãn hiệu của chiếc áo mà chẳng kịp ngăn cản. Thiếu nhãn mác, muốn đem trả cũng hết cách. Vì thế, thầm giận dỗi Tư Nguyên suốt tuần.

      Giờ đây ghét nhất bị người khác an bài cuộc sống, chẳng phải Tư Nguyên luôn biết điều này sao? Vì cả hai tôn trọng lẫn nhau, nên tình bạn của họ mới bền vững lâu dài.

      Sau khi nguôi giận, cũng nhắc lại chuyện này. Tuy nhiên, mấy tháng sau tới sinh nhật của Tư Nguyên, mua cho chiếc đồng hồ Tissot. vừa nhìn thấy món quà nóng ruột, mà phản ứng của chính là đem chiếc hộp rỗng quăng thẳng vào thùng rác.

      Duy Đóa đưa tay ra sau kéo khóa chiếc váy, dáng cao ráo cân đối, chẳng vết sẹo sọ mà chỉ hơi gầy guộc. Tiếp theo, cởi cái khăn quàng cổ phối hợp ăn ý với chiếc váy ra.

      rất có con mắt thẩm mỹ, chiếc khăn lụa này chỉ đáng giá mười đồng, nhưng khi phối với áo đầm trông nó xa xỉ. đặt khăn lụa qua bên, xếp gọn chiếc váy rồi bắt đầu tròng cái áo T-shirt vào.

      ‘Xoẹt’, tấm mành cửa bị kéo qua.

      “Duy Đóa, bây giờ chúng tôi chơi với mấy ông chủ lớn, có muốn cùng ?” Ai đó thiếu lịch xông tới, và người mở miệng chính là bà chủ của câu lạc bộ.

      Duy Đóa vội vàng cầm áo che ngang ngực, nhíu mày sâu.

      “Toàn là đàn bà cả, ngại gì chứ!” Bà chủ khoát tay phớt lờ.

      “Xin chị vui lòng ra ngoài trước được ?” Duy Đóa lịch .

      Tư Nguyên , làm việc gì cũng nên dùng chữ ‘xin mời’, mình tôn trọng người khác, người khác tôn trọng mình.

      Bà chủ cười ha hả, đáp: “Tôi đây.”

      Duy Đóa kéo kín tấm mành, nhàng thở ra.

      mặc quần áo vào bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cột khăn lụa, chỉnh trang đâu đó tử tế, mới kéo tấm mành qua.

      “Cục trưởng Trần mời đánh bowling, ai cũng hết, chỉ chờ gật đầu thôi!” Bà chủ vội vàng .

      suy nghĩ thận trọng lát rồi viện cớ: “Ngại quá, tôi bận chút việc…”

      Đúng, muốn tìm người đàn ông giàu có, nhưng luôn giữ vững nguyên tắc ‘quân tử tham của nhưng lấy nó phải có đạo lý’.[1]

      Bà chủ thấy vậy rất thất vọng, định mở miệng khuyên tiếp…

      “Con người ta là tiên nữ, chịu nổi khói lửa nhân gian, làm sao có thể đánh bowling?” thế hệ 9x ăn mặc mát mẻ mới vào làm trong câu lạc bộ, vừa dậm phấn vừa lạnh lùng mỉa mai.

      Xung quanh truyền tới tiếng cười chế giễu, tên Nguyệt Nguyệt to gan hùa theo: “Đúng đó, bà chủ, bà có thấy tiên nữ chơi bowling bao giờ chưa? Bà đừng ép Duy Đóa.” Nguyệt Nguyệt này thường ngày giả bộ thân thiết, nhưng sau lưng thích đâm chọt.

      Thấy có người hưởng hứng, thế hệ 9x tiếp: “Ngoại trừ chơi bowling, tiên nữ cũng tùy tiện lên giường người ta.”

      Bởi vì ở đây ‘chẳng giống ai’ nên luôn bị xa lánh.

      Phản ứng của Duy Đóa chính là bình thản gom mái tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, thèm nhìn bọn họ: “Tôi phải tiên nữ cũng chả chịu nổi khói lửa nhân gian, nhưng các rất đúng, tôi thích leo lên giường người ta.”

      “Chứ chẳng phải do chị già rồi, nên được trả giá cao?” thế hệ 9x vừa xỉa xói vừa chua chát.

      thế hệ 9x này vẫn học đại học. Trước đó lâu, cục trưởng Trần mời ta chơi bowling, ngày thứ hai làm, ta khoe chiếc túi Hermes đắt giá. Vậy nên đối với vẻ thanh cao của Duy Đóa, thế hệ 9x rất ngứa mắt.

      Duy Đóa trầm tư.

      Năm nay hai mươi bảy tuổi, nhiều người thân bên cạnh nhắc nhở: Duy Đóa, phụ nữ tuổi hai mươi bảy là thời điểm rực rỡ cuối cùng, trong lúc còn thanh xuân, cậu hãy mau tìm người đàn ông. Nếu , bước qua tuổi hai mươi tám, khi ấy chẳng phải cậu chọn đàn ông mà là đàn ông chọn cậu! Ngày bước vào tuổi hai mươi bảy, tự nhủ với mình, năm nay nhất định tìm người đàn ông thích hợp.

      Đôi môi khẽ nhếch nụ cười cợt nhã: “Đúng vậy, tôi già rồi nên giá cả bèo bọt. Tuy nhiên hãy tin tôi, giá của phụ nữ càng bán càng rẻ, vì vậy ai muốn nghĩ gì nghĩ, tôi chẳng xen vào. Nếu chưa gặp được người chân chính chiếm được trái tim tôi, tôi bán!” ra giá tốt, nhưng điều kiện trước tiên phải là giấy chứng nhận kết hôn.

      Dù làm việc cả ngày khiến mệt mỏi đề nặng bờ vai, nhưng vẻ kiêu ngạo mặt vẫn tan biến, rất có sức chiến đấu. Ngược lại, vẻ mặt thế hệ 9x thoắt trắng thoắt đỏ. Đám người bên cạnh Nguyệt Nguyệt chờ xem náo nhiệt cũng im bặt. Những ai từng tiếp xúc với Duy Đóa đều biết, kẻ muốn ức hiếp tự rước lấy nhục.

      Duy Đóa thực chẳng thích đôi co, cúi đầu bật điện thoại di động, chuẩn bị tìm cớ ra về.

      Điện thoại vừa mở, vài tiếng ‘đing đing’ vang lên. Bất ngờ hơn, người gởi tin chính là giáo họ Lý. Toàn bộ nội dung lặp lại như sau:

      [ Kiều, Tiểu Lộng bị bệnh.] Đọc tin nhắn này, trái tim hoảng hốt.

      “Bỏ qua ! Cái gì mà mua với bán! Chỉ đánh bowling, xã giao bình thường thôi mà, mọi người nghĩ phức tạp quá!” Bà chủ choàng vai Duy Đóa, khéo léo đưa đẩy: “Em nể mặt chị được ?”

      [ Lý gọi điện cho em mà em tắt máy, với ấy là em làm.] Có bốn tin của Tư Nguyên.

      [Em đừng lo, đường tới nhà Lý.]

      phải tối nay Tư Nguyên xem mắt sao?

      [ ở nhà Lý, Tiểu Lộng hơi sốt, cũng nặng lắm nhưng biểu bệnh rất lạ.]

      [Chừng nào em mở máy, nhớ gọi cho .]

      “Bà chủ, tôi bận việc.” chẳng cần quan tâm tốt xấu, vội vàng cầm giỏ lao .

      “Hình đại ca, cứ quyết định vậy nhé!” Ở ghê lô bên kia, ông chủ bắt tay với gã đàn ông to cao uy phong.

      Gã đàn ông nhàn nhạt bắt tay rồi xoay người…

      Đột nhiên ‘rầm’ tiếng, có ai đó chạy vội vã lao vào lòng gã.

      Chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ rớt mặt đất.

      [1]Nguyên tác: Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo – Khổng Tử.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 5

      Hôm nay quả Tư Nguyên phải xem mắt, đằng là công tố viên tòa án, diện mạo khá, chiếc cằm hơi nhọn, thoạt nhìn giống phụ nữ dữ dội.

      Thực ra thích mẫu phụ nữ dữ dội, hai bà chị ở nhà đều mang tính cách này. Từ bé tới lớn việc gì cũng phải nhường nhịn các chị, nên chẳng muốn gặp lại ác mộng. Tuy nhiên, nhiều lần xem mắt thất bại, nếu đối xử tử tế lỗ tai đừng mong thanh tịnh.

      Diện mạo và tính cách của rất tốt, khiến đằng vô cùng hài lòng, nhưng điều ấy cũng chẳng kéo dài được lâu…

      “Duy Phong, có việc gì?” Mới bắt đầu dùng cơm, nhận được điện thoại.

      “Cái gì, ông chủ biến thái hả? Ngày lễ mà bắt em tăng ca?” Đối phương càm ràm oán trách bên kia đầu dây khiến bóp trán, “Giờ còn gọi em làm quả thực sai với luật lao động. Tuy nhiên, em có biết trước công việc kéo dài như thế là do đặc thù ngành nghề của công ty ?”

      “Duy Phong, chính em mong tìm được công việc bán hàng, thời gian linh động, tiền lương hậu hĩnh, rất nhiều việc được cái này mất cái kia.” khuyên nhủ, nhưng câu trả lời của đối phương khiến cứng họng.

      “Việc này có thể xử lý giúp em, nhưng cá nhân cảm thấy cần phải làm to chuyện…” Mặc dù đưa ra lời khuyên khác với bản chất công việc, nhưng vẫn luôn đề cao tính ‘dĩ hòa vi quý’.

      Doanh nghiệp và người lao động rất khó dung hòa. tuyệt nhiên nghĩ Kiều Duy Phong việc mà phải nhờ cậy tới tòa án.

      Tư Nguyên, dạo này có việc gì tốt giới thiệu cho em ?” Cuối cùng Kiều Duy Phong cũng ra mục đích của cuộc điện thoại.

      Cậu ta thực muốn kiện cáo ông chủ, cậu ta chỉ muốn thả con tép, bắt con tôm.

      Dường như Tư Nguyên sớm biết cậu ta hỏi như vậy: “Duy Phong, em muốn tìm công việc gì?” Duy Phong là em trai của Kiều Duy Đóa, nếu có thể chăm sóc, nhất định quan tâm.

      Tư Nguyên, em muốn… em muốn làm công chức giống , công việc vừa nhàn nhã mà tiền lương lại cao!” Kiều Duy Phong vòi vĩnh: “ giúp em tìm vị trí thoải mái nhé!”

      Tư Nguyên mỉm cười: “Duy Phong, trước hết em phải tham gia cuộc thi công chức. Nếu em đậu, khi phỏng vấn nghĩ cách giúp cho.”

      Nghe câu trả lời của , bên kia đầu dây Kiều Duy Phong sốt ruột: “ Tư Nguyên, mấy quyển sách giáo khoa chẳng khác gì kinh thư, làm sao em nuốt nổi?”

      “Duy Phong à, chịu đầu tư rất khó có thu hoạch.” Tính rất lo xa, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước. “Vì vậy em phải cố gắng học hành, tranh thủ tham gia cuộc thi công chức năm nay!”

      Tư Nguyên, đừng có giỡn, em học đâu!” Dĩ nhiên Duy Phong vẫn thẳng vào vấn đề, “Chẳng phải năm nay mới thăng chức lên làm phó phòng rồi sao? Lẽ nào thu xếp được vị trí trong cục cho em?”

      Nghe Duy Phong hỏi, nụ cười môi Tư Nguyên phai dần: “Duy Phong, chắc em biết biên chế lao động trong ngành của . Cán bộ trưởng phòng còn bình thường chứ huống gì phó phòng như .” có quyền lớn đến vậy.

      Mặt Duy Phong bỗng chốc xụi lơ: “Em vậy thôi, em làm khó .” Xưa nay những việc giúp được, Tư Nguyên chưa từng từ chối. Nếu bác bỏ, chứng tỏ việc ấy vượt ngoài tầm với.

      Tư Nguyên thở phào hơi nhõm.

      “Bữa nay em với ông chủ là bỏ việc, trước tiên em ở nhà nghỉ ngơi thời gian. Dù sao hàng tháng chị em cũng gởi tiền chu cấp, nếu chưa tìm được việc em cũng chẳng chết đói.” Duy Phong tự an ủi mình.

      Nữ công tố viên đối diện nhìn đồng hồ. chuyện điện thoại gần mười phút mà chưa có dấu hiệu kết thúc, khiến người ta khó chịu.

      Tư Nguyên đâu bỏ sót mất kiên nhẫn của đối phương, nhưng lúc này có cách để ngắt điện thoại. ngẫm nghĩ hồi lâu, cố tìm những lời uyển chuyển: “Duy Phong, em hai mươi hai tuổi rồi, chỉ kém Duy Đóa năm tuổi thôi, em hãy làm người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Giờ mà còn cậy vào chị , coi sao được hả em?”

      Mặc dù Duy Phong ‘ như rồng leo, làm như mèo mửa’[1], thiếu tính cầu tiến nhưng lại rất đơn thuần và biết nghe lời .

      “Ba mẹ em nhà em thất bại đều do chị ấy gây ra, vì vậy chị ấy phải nuôi cả nhà cũng đúng mà.” Dù hồi đó mới tám – chín tuổi, nhưng trong kí ức mơ hồ của cậu ta kinh tế gia đình rất khá.

      “Ba mẹ em kinh doanh thất bại có liên quan gì đến Duy Đóa?” Tư Nguyên cảm thấy buồn cười. Tuy nhiên, đây phải lần đầu nghe những lời này, vì vậy chẳng còn cười nổi.

      Tư Nguyên, có số việc chắc biết. Chị em năm mười bốn tuổi…” Duy Phong vừa đến đấy im bặt, chỉ ngập ngừng, “Chị em dọa, nếu em dám nhắc chuyện đó với ai, chị ấy giết chết em! Đặc biệt là với , càng nên giữ kín.”

      Nghe câu đó, Tư Nguyên chẳng biết phải có phản ứng gì.

      “Đừng thấy chị em hay lạnh nhạt mà lầm, lỡ ai chọc đúng chỗ ngứa, chị ấy nổi cơn tam bành liền!”

      Tư Nguyên cười . Duy Đóa nổi cơn hung hãn kênh qua lần, ấn tượng vẫn còn khắc sâu.

      “Nhưng Tư Nguyên tốt với em như thế, nếu muốn biết bí mật của chị em, em gạt áy náy trong lòng .” Duy Phong đấu tranh.

      “Nếu là bí mật, vậy đừng kể. Tính thích tò mò.” Nụ cười của Tư Nguyên càng thêm phai nhạt.

      “Chẳng phải Tư Nguyên thích chị em hả? Sao muốn tìm hiểu thêm về chị ấy?” Duy Phong cảm thấy kì lạ.

      Cả người Tư Nguyên đông cứng, lộ như vậy sao?

      và chị em chỉ là bạn thân thôi.” giải thích theo bản năng.

      Nữ công tố viên nhìn cái, ánh mắt từ từ biến đổi.

      bàn, thức ăn dần dần nguội lạnh.

      “Tôi xin lỗi!” vội cúp điện thoại.

      Nữ công tố viên mỉm cười miễn cưỡng.

      “Em muốn ăn gì? Để tôi giúp nhé!” mặt Tư Nguyên giăng đầy nụ cười nhã nhặn.

      “Thôi, để em tự nhiên.” Thái độ nữ công tố viên đối với lạnh nhạt đôi phần.

      Giữa lúc hơi xấu hổ, di động lại vang lên. vốn định ấn nút từ chối, nhưng vừa thấy dãy số của giáo Lý, vội nhận ngay.

      Lục, tìm được Kiều chưa? Tiểu Lộng phát sốt, kêu la ầm ĩ muốn gặp chị , nó chịu uống thuốc!”

      Tiểu Lộng phát sốt?

      “Con bé nóng bao nhiêu độ? Có nghiêm trọng ?” Giọng Tư Nguyên trở nên sốt ruột.

      Mặc dù giáo Lý nghiêm trọng, nhưng tâm trạng rối loạn của đứa trẻ khi bị bệnh là vấn đề nan giải.

      giáo Lý, chắc Duy Đóa làm nên tắt điện thoại. đừng lo, tôi chạy qua đó.” cúp máy, vẻ mặt trở nên áy náy, “ Trương, ngại quá…”

      xem mắt làm gì?” Nữ công tố viên ngắt ngang lời .

      “Sao cơ?” Mặt dại ra, dù biết đối phương rất tức giận nhưng vẫn chưa ý ta.

      “Đầu tiên là em trai, sau đó tới em , là bạn tốt đến độ chăm sóc luôn cả gia đình người ta?” Nữ công tố viên gây hấn.

      rất ghét phụ nữ tự mãn.

      Trương, việc tối nay tôi thực xin lỗi. Ngày khác tôi mời dùng cơm.” luôn giữ vững phong độ.

      “Thôi khỏi, dù là người tốt hay xấu, cơ bản vẫn có thành ý xem mắt. Tôi nghĩ chúng ta đừng nên lãng phí thời gian của nhau!” Nữ công tố viên phẩy tay áo bỏ .

      Tư Nguyên vuốt mặt. Toi rồi, biểu đêm nay của thực quá kém. Nhất định ngày mai bị ‘các bà’ trong nhà lãi nhải đến chết.



      “Em muốn gặp ai hết, ngoại trừ chị em!” Trong phòng, giữa giường trồi lên ‘ngọn đồi ’. ‘Ngọn đồi rầu rĩ kháng nghị.

      Tư Nguyên vỗ vai giáo Lý, ra hiệu cứ để đó cho . bước tới cạnh giường, giả vờ thở dài: “Đến cũng dẹp luôn hả?”

      ‘Ngọn đồi ’ sửng sốt, lắc lư chút xíu nhưng vẫn ‘lộ hạt sương mai’.

      chưa ăn hột cơm nào, phải vội vàng chạy tới thăm em!” Tư Nguyên giả vờ chuẩn bị cất bước, “Nếu em thích gặp, coi như nhiều chuyện. đây, ăn cơm chiều trước!”

      “Chú Lục, được !” Tấm chăn bị xốc mạnh, bé ôm chặt cánh tay .

      Mưu kế thành công làm Tư Nguyên mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo mũi bé: “Kiều Duy Lộng, em mười hai tuổi rồi, sao còn tùy hứng như vậy?”

      [1]Nguyên tác: ‘nhãn cao thủ đê’: Tiêu chuẩn cầu bản thân cao, mà năng lực bản thân thực tế kém.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 6

      phải tùy hứng, mà tính cháu kiêu ngạo thế đấy!” Tiểu Lộng ôm cánh tay , nâng cao cằm.

      Tư Nguyên nhìn bé nghiền ngẫm học theo từng trạng thái kiêu ngạo của ai đó, mà nhịn được cười.

      “Được được được, trẻ con có quyền tùy hứng.” đầu hàng, thứ chịu nổi nhất chính là ‘phụ nữ’ kiêu ngạo.

      “Muốn ở lại em phải ngoan ngoãn uống thuốc.” Nhiều năm nay, sớm quen với tính tùy hứng của hai chị em.

      tay nâng cốc nước, tay cầm viên thuốc để bên môi Tiểu Lộng, ý bảo bé hãy ngoan ngoãn nuốt vào.

      “Chú Lục, chú gian xảo quá !” Tiểu Lộng bị lường gạt cất giọng bất mãn.

      “Em lại gọi sai nữa rồi, là chứ phải chú!” vỗ vỗ đầu Tiểu Lộng, nhắc nhở.

      phải thích trẻ trung, mà tự nhận mình chưa già.

      , chú là chú!” Ở vấn đề này, Tiểu Lộng rất kiên quyết.

      Lẽ nào trông ‘đứng tuổi’ đến mức, khiến bé mười hai tuổi dứt khoát gọi thanh niên hai mươi tám tuổi như bằng chú?

      “Nếu là chú, vậy chẳng lẽ chị của em cũng gọi bằng chú?” Nếu Duy Đóa kêu bằng chú, hộc máu.

      tới lui, thực ra để ý đến nếu mình được gọi bằng chú và Duy Đóa thành hai thứ bậc. bỗng chốc biến thành vai cha chú. May mắn thay, tính cách Duy Đóa rất đầm, bình thường nghe Tiểu Lộng gọi bằng chú cũng phản ứng gì.

      “Chị là chị, chú là chú, có gì khó hiểu?” Chẳng những Tiểu Lộng chịu uống thuốc, mà còn bắt đầu bực bội kéo mền. “ chú vẫn phải làm chú thôi! Mai mốt có ngày chú còn cảm ơn cháu nữa!”

      Sao cảm thấy dường như những lời này chứa đầy ngụ ý?

      Tuy nhiên, trẻ em bệnh phải dành ưu ái nhất: “Được được được, chú là chú được chưa?” đặt cốc nước qua bên, sợ chọc Tiểu Lộng giận. Đầu tiên nhàng kéo chăn đắp cho Tiểu Lộng, sau đó dựng gối để bé thoải mái dựa vào, tâm trạng mới khá hơn.

      Tiểu Lộng chăm chú theo dõi cử chỉ của .

      “Chú Lục, chắc chắn mai mốt chú là ông bố tốt!” Tiểu Lộng khẳng định. Lát sau, bé lại bất ngờ hỏi: “Chú Lục, sau này chú muốn có con ?”

      Tư Nguyên mỉm cười, : “Dĩ nhiên chú muốn có con chứ! Tuy rằng trẻ con rất khó trị, nhưng có con cuộc sống mới viên mãn.” Vì bé mà xem mắt thất bại, mẹ đứa trẻ biết phải tìm nơi đâu.

      Năm nay Tiểu Lộng lên lớp sáu, vì vậy dùng tư duy ngang hàng để trao đổi.

      Tiểu Lộng nghe thấy lời , bất giác lộ ánh mắt mất mát, nhưng loại mất mát đó chỉ kéo dài vài giây rồi bị bé giấu . bé nhoẻn miệng cười tươi rói: “Hay quá, cháu cũng thích em bé. Mai mốt chú Lục và chị hãy sinh vài đứa !”

      Ơ… Tư Nguyên cứng đờ.

      “Công chức nhà nước thể sinh nhiều con.” bật cười ha hả cho qua.

      và Duy Đóa làm sao có thể sinh con? Họ như hai đường thẳng song song thể giao nhau! Nhưng vì sao làm sáng tỏ? tự hỏi.

      Thực ra đáp án luôn nằm trong lòng, chẳng qua từ chối đối mặt. Bởi vì nếu khi đối mặt, là những mâu thuẫn, đau khổ, muộn phiền và dằn vặt vô tận.

      “Chú Lục, chú và chị cháu quen nhau bao lâu rồi?” Tiểu Lộng tỏ vẻ muốn tán gẫu tiếp với .

      “Chính xác chắc cỡ mười năm.” Khỏi cần suy nghĩ cũng có thể trả lời.

      “Làm sao quen nhau vậy?” Hôm nay Tiểu Lộng rất cao hứng, truy vấn liên tục.

      “Sao thế? Muốn chú kể chuyện cũ hả?” mỉm cười lấy lệ cho qua.

      “Chú kể, cháu thèm uống thuốc.” Tiểu Lộng ra điều kiện với .

      Bây giờ Tiểu Lộng vẫn còn sốt , nếu bỏ cử thuốc nửa đêm phát sốt. thở dài: “ ra, quá trình quen biết giữa chú và chị cháu rất đơn giản.”

      Vốn dĩ Tiểu Lộng ốm nên tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng bé bỗng chốc hưng phấn.

      “Năm đó vừa công bố điểm thi đại học, chú thi đậu. Người thân nộp hồ sơ nguyện vọng ngành Luật, mà chú muốn học quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin.”

      Trước kia chú Lục muốn học ngành quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin? Tiểu Lộng càng thêm hứng chí tiếp tục nghe.

      “Hôm đó cả nhà đãi tiệc chúc mừng chú thi đậu.” Năm ấy thi đậu thủ khoa, khiến gia đình cảm thấy rất vẻ vang.

      “Còn chú muốn mua cái áo khoác hoa hòe, cái quần Jean khoét lỗ. Chú lên kế hoạch, nếu chú ăn mặc kiểu ấy tới dự tiệc ông bố luôn đứng trong hàng ngũ lãnh đạo, bà mẹ mạnh mẽ và các chị nhất định bị chú chọc tức chết.” cười tiếp: “Sau đó, chú đứng trước mặt nhiều khách khứa tuyên bố, chú theo ngành Luật, cuộc đời của chú phải do chú làm chủ, bất kể ai cũng đừng hòng can thiệp.”

      “Chú Lục, thời niên thiếu chú cũng nổi loạn hả?” Tiểu Lộng hệt như nghe câu chuyện về đêm.

      Trong mắt bé, chú Lục ăn đâu đó rành mạch, hay nở nụ cười lịch với mọi người, chăm chỉ làm việc, lãnh phí thời gian, kính nhường dưới, luôn chở che bạn bè, biết kìm nén, những khía cạnh khác cũng làm ai chê được. Chú Lục có nhiều ưu điểm kể hoài hết, nhưng nhược điểm chí mạng đó là, chú luôn làm theo mệnh lệnh của người thân.

      Chú Lục mà cũng có thời nổi loạn ư? quá bất ngờ!

      “Chú cũng từ thời niên thiếu mà lớn lên!” cười ôn hòa.

      “Chú kể mau , sau này chú có mua được bộ quần áo chú muốn ?” Tiểu Lộng nôn nóng hỏi.

      Tư Nguyên lắc đầu: “ có.”

      “Tại sao thế?”

      “Vì chú gặp chị của cháu.”

      Chị ?

      “Mười năm trước chị cháu làm việc tại cửa hàng đường Nhân Dân, chú xuống xe buýt muốn vào tìm kiểu áo hippy trong phố Văn Hóa, mà đường đó phải ngang qua cửa hàng của ấy, chú vô tình lướt qua thấy chị cháu đứng sau tấm cửa kính.” Sau đó bước chân rời được, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đẩy cánh cửa kính đấy ra.

      “Chị cháu hơn ba tháng trời chưa bán được bộ đồ nào. Ông chủ bực dọc , nếu cuối tháng mà chị cháu bán được phải cuốn gói.”

      “Lúc đó cuối tháng bảy, cách ngày ông chủ quy định rất gần. Dù trong lòng chị cháu vô cùng sốt ruột, nhưng lúc mua bán vẫn giữ tư thế nghiêm túc, hờ hững và cứng nhắc.”

      “Mùa hè nóng chảy mỡ, thế mà chị cháu còn đề nghị chú thử đồ vest. ấy , chú mặc âu phục trông rất đẹp trai.” Ôn lại kỉ niệm cũ khiến bật cười, bởi vì lúc đó mặt Duy Đóa chẳng hề mỉm cười, cả giọng điệu cũng khô khan đến giả tạo.

      “Vậy mà chú lại mua bộ vest, mua bộ hippy?” Mắt Tiểu Lộng mở lớn hết cỡ.

      Ơ… Tư Nguyên miễn cưỡng gật đầu.

      Bộ Âu phục hồi đó rất sang, có giá gần mười nghìn, khiến học sinh như suýt té xỉu. Thế nhưng tại sao vẫn kiên quyết đưa thẻ ngân hàng, vét hết số tiền từ tới lớn dành dụm được? Đây là nhân sinh, cũng là duyên phận.

      “Mặc bộ vest sang trọng tới buổi tiệc, chắc cuộc cách mạng của chú hỏng bét nhỉ?” Tiểu Lộng vừa thấy lãng mạn, vừa nản lòng thay chú Lục.

      Tư Nguyên mỉm cười, hề chối cãi: “Ừ, cách mạng thất bại nhưng cuộc sống vẫn cần rất nhiều thỏa hiệp.”

      “Chuyện dĩ vãng kể xong, bây giờ cháu có thể uống thuốc chưa?” kịp thời đưa cốc nước, vì rất sợ Tiểu Lộng lém lỉnh truy vấn đề ‘thỏa hiệp’.

      Rất may, Tiểu Lộng chỉ thở dài: “Chú Lục, đây là cách chú thỏa hiệp với cháu sao? nhẫn tâm!”



      Đụng trúng bức tường ‘thịt’, làm Duy Đóa đau nhói.

      Tệ hơn nữa là cái di động của cũng tong, nhìn chiếc điện thoại cũ kĩ bể nát mà thắt cả ruột. Tháng này phải đóng tiền nhờ xe, nếu mua thêm điện thoại mới e rằng kinh tế càng thêm eo hẹp.

      phải lỗi do tôi.” đỉnh đầu dội xuống giọng của đàn ông rất lạnh lẽo và có từ tính.

      Duy Đóa ngước lên, đập vào mắt là vóc dáng cao lớn kia.

      nhìn diện mạo của gã đàn ông trước mắt, vì gã để râu quai nón khiến ngũ quan rất mơ hồ. Dù thế nào vẫn nhận ra khuôn mặt ấy chẳng hề vui vẻ, chỉ có nghiêm túc và cương nghị như bức tường sắt.

      xin lỗi, bởi vì cũng sai! Duy Đóa im lặng, cúi xuống vơ chiếc điện thoại vỡ rồi vội vàng đứng dậy lướt qua gã.

      phải chạy nhanh tới nhà giáo Lý, nên chả hơi nào so đo với kẻ xa lạ. Còn vóc dáng cao lớn của ‘kẻ xa lạ’ kia cứng đờ sau lưng .

      Mái tóc đen nhánh đầu luôn cột gọn gàng, dù ban nãy vừa té ngã nhếch nhác. Khi đứng dậy cử chỉ vẫn tao nhã, chiếc cằm chữ V, đôi ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo và khuôn mặt xinh đẹp.

      Kiều Duy Đóa! Nhiều năm sau, chỉ cần liếc mắt cái mà gã nhận ra !

      Đôi mắt sâu thẳm có hồn của gã bỗng sáng ngời, dưới màn đêm thanh tĩnh phát ra luồng sát khí. Gã còn là cậu thiếu niên năm xưa, bây giờ người gã nhạt nhòa mọi dấu vết.

      Gã di chuyển bước chân, nhanh chậm theo cái bóng dáng hao gầy vội vàng kia.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :