1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 22

      “Em đâu về?”

      vừa vào cửa nghe câu hỏi lạnh lùng vang lên.

      Kiều Duy Đóa nhíu mày, thấy Hình Tuế Kiến ngồi mình trong phòng khách tối đen như mực.

      bật đèn ngay lối ra vào[1], cởi đôi giày cao gót.

      “Từ hồi giờ sáng đến giờ, tôi gọi điện cho em rất nhiều lần, tại sao em bắt máy?” chơi tới hơn ba giờ sáng mới về mà chẳng có lời giải thích, làm gã mất vui.

      xem gã như vô hình, lướt ngang qua và thẳng lên lầu.

      “Em hội họp với bạn bè à?” có thái độ gì đây?

      vẫn tiếp tục đếm xỉa, thậm chí câu trả lời cũng lười.

      “Là người bạn nào khiến em vui đến quên cả lối về?” Gã chặn trước cửa phòng tắm, nhìn chăm chút bằng nét mặt chút biểu cảm và tiếp tục ép hỏi.

      Có phải tên Lục Tư Nguyên ? Gã nhíu hàng chân mày rậm đen, mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng nỗi chua xót vẫn trào lên cổ họng.

      Khi gã về nhà, phòng ốc tối om, gã lên lầu hai phát phòng ngủ vẫn chưa bật đèn và hoàn toàn vắng lặng. cảm giác rất khó hình dung khiến trái tim gã sợ hãi trước nay chưa từng có. Gã lập tức chạy xuống lầu, thấy Tiểu Lộng còn ở đó mới làm gã thở phào hơi nhõm.

      Sau đó gã bắt đầu gọi điện thoại cho , gã tin rằng với tần suất gọi kiểu này kẻ điếc cũng có thể nghe, ấy vậy mà chẳng thèm trả lời. Thời gian chờ đợi càng lâu càng khiến cơn giận dữ của gã chuyển dần sang vô cùng quan tâm, ở cùng ai?

      trả lời câu hỏi, do đứng khá gần nên mùi hương mát mẻ người gã xộc vào mũi . như cười như lạnh lùng hỏi, “ tắm rồi à?” cũng hơi bất ngờ, cứ ngỡ tối nay gã về.

      Hóa ra khi gã và Trần Ôn Ngọc ân ái cuồng nhiệt xong, ôm nhau ngủ suốt đêm mà vỗ mông chạy lấy người.

      bỗng dưng tỉnh ngộ, thảo nào trước kia gã thường về nhà lúc nửa đêm, khó trách gã có thể gạt được . Hóa ra, phải ngốc mà là gã và Trần Ôn Ngọc diễn xuất quá đạt.

      “Hỏi chuyện thừa thãi!” Thời thiết oi bức kiểu này, gã về nhà mà tắm làm gì?

      lạnh lùng liếc gã cái, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “ tắm xong rồi, tại sao còn đứng đây cản đường?” Giọng lạnh lẽo thể chán ghét ràng, cả hơi thở cũng buốt giá như ngọn gió mùa đông.

      Trước giờ giỏi dây dưa, nên gã sa sầm nét mặt rút lui. Chẳng lẽ người nào có tình cảm trước người đó thua ư? Dù ngoài miệng khăng khăng giữ kiêu ngạo, nhưng gã thể nào lường gạt chính bản thân mình.

      Que Củi rất đúng, gã thực ‘kết’ từ lâu, từ thuở thiếu thời cho tới mãi ngày hôm nay. Gã cự tuyệt lời cầu duy nhất của Ôn Ngọc, quyết tâm bỏ mặc ‘sống chết’ của chẳng qua vì ích kỷ. Nếu quả thực gã có gì với Ôn Ngọc, gã sợ hôn lễ này xảy ra vấn đề.

      Hơn mười phút sau, kéo cửa nhà tắm bước ra.

      “Em tới đây.” Gã trầm giọng ngoắc tay về phía .

      đứng im bất động, bình thản nhìn gã.

      Bầu khí hơi nặng nề khó hiểu.

      “Em tới đây thử nhẫn.” cứ đứng im bất động, khiến gã đành chủ động bước tới kéo tay .

      Thế nhưng tỏ ra vô cùng chống đối, như thể tay gã có chứa bệnh dịch. Kiểu kháng cự đầy ác cảm này làm trái tim gã dấy lên từng cơn khó chịu. Hôm nay tiếp xúc ai? Bị điều gì kích thích mà đột nhiên quay sang lãnh đạm với gã như hồi mới gặp lại?

      “Sao vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi mà em còn định giữ mình vì ai?” Gã nhàn nhạt châm chọc, châm chọc dối trá của .

      Hai người ngủ với nhau rồi, bây giờ còn tỏ vẻ muốn cho gã cầm tay là có ý gì?

      nhíu mày quay sang, khi bốn mắt chạm nhau cả bầu khí cũng suýt đóng băng. mãi thể chống lại sức mạnh của gã, gã chỉ hơi dùng sức chút tròng được chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út của .

      “Rất giống với ý tôi, quả nhiên rất hợp với em!” Gã cầm tay lên quan sát cẩn thận, thấy chiếc nhẫn vừa khít ‘cắn’ vào ngón tay áp út của mới làm gã hài lòng.

      Ngón tay của rất đẹp, gã mua chiếc nhẫn kim cương hiệu Cartier, bất kể độ huỳnh quang (in color), độ tinh khiết (clarity) hay kỹ thuật cắt (cut)[2]đều thuộc hàng đẳng cấp. Dĩ nhiên giá cả của nó đắt tới mức chính Que Củi cũng mắng gã là đồ điên. Gã ngại, vì cả đời chỉ kết hôn lần, làm sao mà long trọng cho được?

      “Tôi còn mua cho em chiếc vòng tay bằng kim cương đồng bộ nữa, em tới đây đeo thử.” Gã kéo , muốn để thử trang sức khác.

      Tuy nhiên, vẫn nhúc nhích. Gã ngoảnh lại chạm phải nụ cười lạnh nhạt của .

      rút tay mình về, cố làm vẻ thản nhiên hỏi: “Sao bỗng dưng lại tốt với tôi như vậy?” buồn cười, hóa ra Hình Tuế Kiến cũng là hạng người tầm thường dùng vật chất phù phiếm để lấy lòng phụ nữ.

      “Những việc này phải đều như thế sao?” Đây là trang sức gã mua làm quà cưới cho , có gì sai ư?

      “Tôi xin lỗi, có làm mới có ăn, tôi dám hưởng thụ món quà lớn như thế.” tháo chiếc nhẫn kim cương xuống đặt qua bên.

      ràng mới đeo chiếc nhẫn khoảng phút đồng hồ, thế mà ngón tay lưu lại vết tích lờ mờ. Hóa ra, bất cứ thứ gì từng có được dẫu nó ngắn ngủi thế nào cũng in lại dấu vết. muốn có dấu vết. tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa dấu vết ấy cũng hoàn toàn biến mất và còn nhìn thấy nữa.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày vì kiêu ngạo và khó chiều chuộng của .

      Gã mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu chuyển băng giá, “Em , hôm nay xảy ra việc gì và em gặp ai?” Bỗng dưng thay đổi thái độ, nhất định phải có nguyên nhân.

      Cảnh tượng trong nhà hàng chớp mắt lại tràn vào trái tim gã.

      Gã vốn cho rằng cảnh Lục Thượng Lễ chào tạm biệt lần cuối là cách cư xử của những người học thức. Bây giờ ngẫm lại, hình như phải đối phương tới gây , mà có lẽ gã đoán sai phương hướng. Có kẻ tới chuyển lời giúp con trai và tối nay người nào đó gặp người cũ. Cả hai khóc than sinh gặp thời, nên quấn quýt bên nhau đến tận ba giờ sáng mà chưa muốn rời. Cứ nghĩ như vậy chính gã là kẻ đê hèn chia uyên rẽ thúy con người ta.

      hếch chân mày, “ muốn biết à?” Muốn đêm nay hai người bọn họ vạch mặt lẫn nhau? để ý, tuyệt đối để ý, dù sao bắt đầu từ ngày mai Tiểu Lộng ở nội trú trong trường rồi!

      Đằng nào trò chơi này cũng nên đến lúc kết thúc và muốn chơi nữa. ai đánh gục được ! Đừng hòng đánh gục được !

      Hình Tuế Kiến nghe ra giọng điệu phớt lờ của , gã bóp chặt nắm tay mới kiềm chế những lời chửi bới xuống cổ họng.

      Thái độ của quá gây hấn!

      Mới mấy hôm trước gã cảm thấy mềm dịu hẳn, hơn nữa mang thai, gã cứ ngỡ mình nắm phần thắng trong tay. Thế nhưng bây giờ, gã có gì để nắm chắc.

      “Tôi hứng thú với kiểu tình trai sướt mướt như truyện Quỳnh Dao, cũng rảnh nghe mấy việc lãng mạn tình sử của em.” Gã lười nhác ngáp cái rồi cất giọng bình thản: “Khuya rồi, tôi ngủ trước.” Gã cứng nhắc xoay người sang nơi khác.

      Chờ hồi lâu mà nghe đằng sau có tiếng bước chân, gã kinh ngạc quay người phát về phía câu thang.

      “Em đâu?”

      Từ đầu tới cuối hoàn toàn phớt lờ gã, lạnh lùng xuống thang lầu.

      “Kiều Duy Đóa, bây giờ điều dưỡng Ngô và Tiểu Lộng ngủ, tôi muốn cãi vả với em!” Gã nghiến răng, gã chịu khó nhẫn nại đến mức này mà còn làm căng?

      Từ lúc về nhà tới giờ, cũng rảnh để tranh cãi. muốn tranh cãi, chỉ cần chút phản ứng kịch liệt chứng tỏ rất để ý. Nếu để ý, đồng nghĩa với việc thua.

      thua còn gì để mất! Mất kiêu ngạo của , mất lòng tự trọng của và mất luôn cả… trái tim . Bởi giờ như lơ lửng vách núi cao sắp ngã, khi ngã xuống đồng nghĩa với muôn đời trở lại được.

      đạp chân lên bậc tam cấp cuối cùng.

      “Em quay lại đây cho tôi!” Gã gầm gừ, cơn tức giận luôn đè nén rốt cuộc ào ào vọt lên.

      Nếu bây giờ dám bước ra khỏi cánh cửa này để tìm người tình cũ, gã bỏ qua cho !

      hề trả lời. Bởi vì, mỗi câu đều cần có sức lực, mỗi đốm lửa phải chiếu rọi bản thân mình trước, thế nhưng giờ đây mệt nhoài kiệt sức.

      tới thẳng phòng của con .

      sao cả, trước nay người thực quan tâm tới rất ít và bây giờ họ đều sống khỏe mạnh bên cạnh , chẳng việc gì phải sợ! Còn Hình Tuế Kiến? Gã chỉ là nỗi đau ngoài lề trong lòng .

      ‘Kẹt’, cánh cửa phòng của Tiểu Lộng khe khẽ mở ra và cũng nhàng khép lại.

      Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía , vậy khỏi nhà mà chỉ tới phòng của con ? Gã đợi thêm nửa tiếng sau mà vẫn thấy bước ra khỏi phòng Tiểu Lộng.

      Vậy tối nay gã có thể yên tâm ngon giấc? Nhưng gã chỉ nằm lẻ loi mình giường? Trái tim gã vừa nhàng nới lỏng vừa có chút mất mát, gã quen có làm bạn bên gối.

      Ngập ngừng lát, Hình Tuế Kiến vẫn xuống lầu và khe khẽ đẩy cửa phòng con ra.

      Phòng của Tiểu Lộng thắp ngọn đèn vàng nhạt, còn nằm ngủ bên cạnh con .

      Cơn tức giận lòng gã bất chợt bị bẻ gẫy nhưng vẫn chưa tiêu tan, gã lạnh nhạt liếc nhìn cảnh tượng kia. mệt mỏi cuộn tròn người với tư thế hai chân cong lên, hai tay ôm lấy mình và dựa vào Tiểu Lộng ngủ say sưa bên cạnh.

      Đây phải lần đầu gã nhìn thấy tư thế ngủ này, khi hai người mới sống chung, nửa đêm thức giấc gã luôn phát co rúm thành cụm. Đó là tại sao gã luôn ôm để truyền hơi ấm của mình cho , dẫu rằng trước nay chưa từng hiếm lạ.

      lớn nằm giường, nhưng trong mắt gã, giống hệt như đứa trẻ. đứa trẻ luôn bốc đồng, ngang ngạnh nhưng rất thiếu cảm giác an toàn.

      Mắt khép chặt, dường như ngủ rất say.

      Gã bước vào phòng tìm cái remote control chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao. Người đàn bà này rất sợ lạnh, dù ngày hè nóng bức ra sao, chỉ cần mở nhiệt độ máy lạnh thấp chút chân tay lạnh cóng. Mùa đông chưa tới mà gã lo rầu, phải sống thế nào cho qua mùa đông?

      Gã khẽ khàng đóng cửa mà hề phát , khi cánh cửa vừa khép cũng từ từ mở mắt.

      Đôi mắt trong veo bỗng hóa trống rỗng.

      [1]Nhà bên VN thông thường ít có kiểu đèn ngay lối ra vào (chắc giờ mấy nhà cao cấp theo kiểu Tây có). Còn nhà Tây bao giờ cũng có đèn ngay lối ra vào, đèn cầu thang, đèn closet, đèn phòng giặt đồ… giải thích để các bạn dễ mường tượng. (*_*)

      [2]Độ sạch, sáng, màu sắc, hình dạng cắt,… là các tiêu chuẩn để tạo thành viên kim cương tuyệt hảo. (*_*)
      tutu thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 23

      Ngày thứ hai khi Hình Tuế Kiến thức dậy, Kiều Duy Đóa đưa Tiểu Lộng tới trường báo danh, sắp xếp chỗ ở và chờ học quân .

      Gã bị Que Củi lôi kéo tới tận khuya mới về, lúc vào nhà mới biết nằm ngủ trong phòng của Tiểu Lộng.

      Hai người bất kỳ cơ hội nào để xuất cùng nhau.

      Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư…

      Bên gối thiếu hơi ấm của đối phương, nên buổi sáng thức giấc cả người gã rất bực dọc.

      Gã xuống lầu, bàn cơm vừa xem báo vừa chậm rãi dùng bữa. Nhưng giống như ba ngày qua, bàn chỉ có phần ăn dành cho người.

      “Kiều Duy Đóa, em làm gì?” Rốt cuộc gã kiềm chế hết nổi nên ngồi trước mặt chất vấn, bây giờ muốn lãnh đạm bạo lực với gã sao?

      “Có việc gì à?” hỏi khách sáo, lý trí và xa xách.

      càng làm như vậy càng khiến gã tức giận. Gã lạnh lùng gằn từng chữ, “Em ngủ giường riêng mà với tôi, nấu điểm tâm cũng thiếu phần tôi. Kiều Duy Đóa, phải chăng em cố tình bài xích tôi?” Đừng hòng phủ nhận, gã chưa bị mù!

      Rất bất thường, vô cùng bất thường, từ hôm về trễ tới giờ mọi thứ đều trở nên bất thường. Thảm thương nhất là, ràng chẳng hề làm gì, nhưng Hình Tuế Kiến lại phát bản thân mình ở trước mặt cứ như trong trạng thái bị đánh đòn.

      ngước lên mà lật tờ báo sang trang khác, tiếp tục đọc và bình thản : “Bây giờ tôi mang thai nên cần nghỉ ngơi nhiều, thích hợp nửa đêm khuya khoắc còn nghe tiếng ngáy như sấm bên tai, nó làm tôi rất khó chịu.”

      Gì cơ, gã có ngáy ngủ à? Sao gã lại biết? Lý do này hoàn hảo! Cứ thẳng toạc là ghét gã ! Hay lắm, gã cũng chả ưa phải ôm ngủ mà như ôm xác cương thi!

      “Vậy điểm tâm đâu? Em giải thích thế nào?” Gã cười gằn.

      Mấy ngày nay chỉ nấu phần, có cần phải quái gở như vậy ?

      Lúc này Kiều Duy Đóa biện bạch mà cất giọng đều đều, “Tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc .”

      Câu này của khiến gã tức đến độ muốn xuất huyết não. Vớ vẩn , sắp thành vợ gã rồi mà sao dám có nghĩa vụ chăm sóc gã? Xem ra, chẳng hề có ý thức về điều này!

      Trái tim Hình Tuế Kiến phát rét, đúng lúc đó điện thoại của gã reo lên.

      “A Kiến, em mới nấu điểm tâm xong, chúng ta cùng ăn chung nhé?” Trong điện thoại là giọng dịu dàng của Ôn Ngọc.

      Nhiều ngày nay thái độ của Ôn Ngọc đối với gã rất tự nhiên, như thể quên hết những chuyện xảy ra hôm say rượu. muốn lãng quên dĩ nhiên gã cũng thở phào nhõm.

      Hình Tuế Kiến lạnh lùng liếc về phía bàn cơm, Kiều Duy Đóa vẫn vừa đọc báo vừa ăn bánh mì mà hề tạm dừng động tác.

      “Được rồi, ăn chung .” Gã nhìn chằm chằm rồi từ từ đồng ý với người bên kia đầu dây.

      Kiều Duy Đóa vẫn bình chân như vại.

      Gã cúp máy nhưng luôn đứng yên bất động, như thể muốn cho cơ hội để giữ gã lại. Tuy nhiên, vẫn im lìm và chẳng hề thay đổi động tác.

      “Báo giải trí có gì hay à?” Hay đến mức người đàn bà khác lấy lòng chồng sắp cưới của mình mà cũng thèm chú ý?

      “Hay chứ, hay hơn phim truyền hình ‘Bộ Bộ Kinh Tâm’[1] nữa. Đây là vụ ly hôn rối rắm được đưa từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, mỗi bước đều sắp xếp và dự trù kế hoạch rất tỉ mỉ.” Đó là kiện ly hôn ầm ĩ giữa Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, rốt cuộc chỉ tờ giấy tuyên bố vẽ dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân.

      Gã lãnh đạm nhìn lướt qua, “ biết là giả rồi mà em còn tin .”

      thản nhiên , “Khi xem tôi sực nhớ những câu chữ trước kia trong số bài báo. Lúc ấy từng có thầy tướng số bảo rằng mạng của Trương Bá Chi khắc mạng của Tạ Đình Phong, nhưng Tạ Đình Phong ta sẵn sàng dùng mạng để đối lấy tình và quỳ xuống cầu hôn! Bây giờ nghĩ lại cảm động, cảm động đến nỗi tôi cũng muốn bật cười.”

      Gã nhíu mày, tại sao gã cảm thấy như mai mỉa gã?

      “Kiều Duy Đóa, em đáng để tôi dùng mạng mình đổi.” Gã .

      mỉm cười, “Xin lỗi nhé, mạng của tôi chả hiếm lạ gì.”

      Gã bỗng dưng tức giận.

      Mẹ kiếp, gã lại thua rồi!

      Gã đứng bật dậy, đá văng cái ghế rồi thẳng ra cửa.

      vẫn cứ bình thản tiếp tục ăn sáng.

      tức giận đùng đùng nhưng thực ra gã quá nhanh, gã rê bước chân như cho có cơ hội giữ gã lại. Ấy thế mà hoàn toàn làm. Gã căm tức nện bước nhanh hơn, muốn ăn điểm tâm thiếu gì chỗ? Ôn Ngọc ở dưới lầu chờ gã, gã thực chẳng cần vì ả đàn bà ngạo mạn mà bẻ nát kiêu ngạo của mình!



      Năm phút sau.

      Cánh cửa nhà khép lại từ lâu, bấy giờ mới rời mắt khỏi tờ báo. Kỳ thực từ lúc gã ngồi xuống bàn cơm, những con chữ tờ báo hề đập nổi vào mắt .

      muốn bị ảnh hưởng, nhưng đủ sức để kiềm chế nên đành tiếp tục dối trá, ha ha, chết tiệt dối trá! rất hy vọng mình có thể vô tình trước sau như .

      đứng dậy, đôi chân bất giác kiềm chế được mà tới ban công, dời ánh mắt về phía cửa sổ.

      Đứng xa xa dưới lầu là cái bóng màu vàng nhạt. biết đó là ai, dạo này cái bóng màu vàng nhạt ấy xuất tần suất càng lúc càng nhiều.

      Dáng dấp cao lớn vừa ra khỏi tòa nhà, cái bóng màu vàng nhạt ấy cũng mỉm cười chào đón và ôm lấy cánh tay gã.

      cảnh tượng đẹp đôi.

      buổi sáng ấm áp.

      Tuy nhiên, nếu thương’ thế kia rốt cuộc gã còn muốn đùa bỡn với tới khi nào? Kiều Duy Đóa hơi choáng váng, khóe mắt bỗng cay cay.

      Chắc đây là do từ cao nhìn xuống mới làm choáng váng! phủ nhận mọi nguyên nhân khác.



      Tết Trung thu, ở nhà đóng gói.

      Tiểu Lộng kết thúc học kỳ này nghĩ và bé chỗ ở mới.

      đặt chìa khóa xe lên bàn trà, bắt đầu thu dọn từng chút từng chút dấu vết mình từng sống ở đây, tủ quần áo trống trơn, kệ đựng đồ dọn sạch và trái tim cũng trống rỗng…

      Trong trò chơi này nhận được những thu hoạch như mong muốn, có cảm giác thành tựu, có cảm giác thống khoái, chỉ có chờ đợi đánh trả của gã và trái tim dần dần mệt mỏi.

      , có lẽ còn có…

      phủ bàn tay lên vùng bụng phẳng lì, biết đây có phải là thu hoạch của mình hay ? thu hoạch bất đắc dĩ.

      thất thần điện thoại của đổ chuông.

      “Em uống thuốc chưa?” Vừa nhấc máy nghe câu hỏi lạnh tanh từ gã.

      Từ sau bữa sáng nổi giận đùng đùng bỏ , hai ngày nay mối quan hệ giữa họ càng thêm băng giá. muốn chuyện với gã, và gã ngoài việc nhắc uống thuốc đúng giờ cũng lười phải chuyện với .

      cầm điện thoại nhưng chữ.

      Quá trình chờ đợi trả lời lại khiến gã trào lên cơn tức giận. Dạo này thái độ của rất kháng nghị và bất mãn, phải chăng do gã hào phóng để tác thành?

      Gã thực muốn cúp máy nhưng vẫn ráng kiềm chế, lạnh lùng căn dặn: “Tối nay tới nhà mẹ tôi ăn cơm, sáng mai chúng ta đăng ký kết hôn!” Gã cần biết có bị bắt buộc hay , kế hoạch sắp xếp xong và gã thay đổi.

      mang thai, đây là con át chủ bài của gã!

      vẫn im lặng.

      “Kiều Duy Đóa, em là thây ma sao?” Gã gầm lên giận dữ, chuyện với mà cứ như với người chết!

      Bên tai vang lên tiếng gầm nhức óc, hồi lâu sau, chờ gã ngừng la hét mới thản nhiên nhếch môi, “Tôi .”

      “5h30 tôi về đón em!” Gã làm như chẳng hề nghe lời cự tuyệt của .

      “Tôi !” nhấn giọng.

      muốn chơi đùa nữa, được ?

      “Kiều Duy Đóa, tốt nhất em hãy sửa soạn đúng giờ cho tôi!” Gã quát lớn.

      có hiểu ý nghĩa của việc gã đưa dự bữa tiệc gia đình này ? Tết Trung thu, chỉ có người trong nhà mới đủ tư cách tham gia!

      “Tôi – !” cũng bắt đầu nóng giận.

      Tại sao gã có thể đem trò chơi này biến thành lớn đến vậy? Gã muốn đùa tới mức kéo hết mọi người vào, hay gã muốn đưa là để cho mẹ gã sỉ nhục ? Làm như vậy gã thoải mái lắm ư?

      Chọc giận mà gã lại mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo, “Kiều Duy Đóa, Trần Ôn Ngọc cũng tới.”

      câu của gã mà khiến cứng đờ, gã có ý gì đây?

      “Quan hệ giữa ấy với mẹ tôi rất tốt, mẹ tôi luôn mong tôi cưới ấy về nhà.” Gã và cũng hạ liều thuốc mạnh nhất.

      Nghe giọng uy hiếp của gã, nhắm mắt hít sâu hơi. Quả nhiên, mục đích của gã là muốn làm nhục .

      giữ hơi thở vững vàng, đáp: “Được, tôi .”

      Câu trả lời của làm khóe môi gã khẽ nhếch lên.

      “Nhưng Hình Tuế Kiến à, đừng hối hận!” Đầu dây bên kia cũng cười.

      nụ cười có độ ấm mà chỉ có băng giá và… phẫn nộ.



      “Em còn ra!”

      Trần Ôn Ngọc cởi tạp dề mỉm cười chào đón gã, nhưng thấy gã kéo người phía sau mà nụ cười thành đông cứng.

      Duy Đóa như đóa bách hợp, ngạo nghễ nở rộ giữa gian chẳng thuộc về mình. Sắc mặt rất lạnh, lạnh như tảng băng ngàn năm thể hòa tan, sống tách biệt với thế giới bên ngoài.

      ấy là Ôn Ngọc, còn đây là Duy Đóa.” Hình Tuế Kiến giới thiệu thay họ.

      Trần Ôn Ngọc kinh ngạc dời ánh mắt về phía gã.

      Trần Ôn Ngọc hiểu tại sao gã lại cố tình giới thiệu như vậy? Hồi lâu sau, – người luôn hiểu biết gã mới biết được ý nghĩa.

      Hình Tuế Kiến chính thức giới thiệu bạn với ‘người nhà’. Gã tận lực báo với , Kiều Duy Đóa là bạn , mà Trần Ôn Ngọc mãi mãi nằm ở giới tuyến người nhà?

      nhiều, nhưng ‘phân chia’ này làm nét mặt tươi cười của Trần Ôn Ngọc – người được đích thân bà Hình mời tới dự lễ Trung thu – trở nên trắng bệch.

      Bà Hình Nhân cầm bát đũa từ nhà bếp ra, vừa trông thấy vị khách trong phòng khách cũng cứng đờ.

      “Xoảng.” Chiếc bát sứ trong tay bà Hình Nhân rơi xuống, phát những tiếng kêu lanh lảnh.

      “Chẳng phải mẹ bảo con đừng dắt ta tới đây rồi sao?” Giọng mẹ gã trở nên sắc bén.

      Hóa ra gã thông báo với mẹ mình là đưa tới và cũng bị từ chối.

      Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn vở diễn.

      ta mới vào cửa là mẹ làm bể chén bát, sống với ả đàn bà xui xẻo này gia đình chúng ta còn yên bình sao con?”

      Ha ha, vừa rồi dường như nhìn thấy kẻ nào đó cố ý trượt tay làm bể chén bát, việc này cũng muốn đổ thừa cho sao?

      “Tháng sau con và Kiều Duy Đóa kết hôn.” Giọng Hình Tuế Kiến rất bình thản, hệt như thảo luận về thời thiết.

      “Có phải con điên rồi ? ta từng hại con ngồi tù mười năm, ta là kẻ thù của gia đình chúng ta!” Mẹ gã bị chọc tức.

      Ha ha, cũng muốn hỏi, gã có bị điên hay mà bày trò chơi lớn đến vậy?

      “Con ngồi tù suốt mười năm, đều tay Ôn Ngọc chăm sóc mẹ. có nó, gia đình chúng ta được như hôm nay sao?” Bà Hình Nhân bất bình, “Ôn Ngọc chờ con ròng rã mười năm, ở bên con thêm ba năm nữa, bây giờ con vì ả hồ ly mà vắt chanh bỏ vỏ? Con bé bây giờ ba mươi tuổi, con cần nó con bảo nó lấy ai?”

      Kiều Duy Đóa thờ ơ lạnh nhạt.

      “Hôn lễ này con nhất định phải làm, mẹ đừng gây tình hình thêm phức tạp nữa.” Đáy mắt Hình Tuế Kiến sẫm lại, nhàn nhạt cảnh cáo mẹ.

      phải vì ả đàn bà này mang thai sao?” Bà Hình Nhân tranh thủ bắt lấy cơ hội, “A Kiến, con nhất thiết phải kết hôn! Mẹ khuyên Ôn Ngọc, nếu con muốn giữ đứa bé này cứ để ta sinh ra rồi giao cho Ôn Ngọc nuôi nấng!” Ôn Ngọc vì tình mà chịu nhân nhượng và khoan dung rất lớn, giờ chỉ chờ thái độ của con trai bà!

      Gã kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn Ngọc.

      Quả nhiên, Ôn Ngọc ngoảnh mặt nơi khác.

      Đôi mắt Kiều Duy Đóa khẽ nheo lại, hôm nay gã đưa tới là muốn nghe những lời này?

      “Còn nữa, A Kiến, con khẳng định ả đàn bà này mang thai sao? Khi ta kiểm tra, con có theo hay ? Hay ta lừa gạt con?”

      Ngay cả nhân cách của mà bà Hình Nhân cũng hoài nghi.

      Đủ lắm rồi! Kiều Duy Đóa quyết định im lặng nữa.

      [1] bộ phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng cùng tên của Đồng Hoa, với các diễn viên: Lưu Thi Thi, Ngô Kỳ Long, vv.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 24

      Xem ra, tới đây thực làm rối tung mọi việc.

      “Ả đàn bà này có điểm nào tốt? Cái thứ ngàn người dày xéo! Chẳng qua ta hơi chút xinh đẹp, bày đặt ẻo lả, nhào bên này ngã bên kia, lẳng lơ khắp nơi, từ xương tủy toát mùi tanh hồ ly!”

      “Thưa bác, xin hỏi tôi nhào bên này ngã bên kia bao giờ?” mỉm cười phản kích.

      “Đừng hòng qua mặt tôi, tới lui với cả lũ đàn ông! Chẳng hạn như tên hàng xóm nhà …” Bà Hình Nhân cứ mở miệng là mắng nhiếc.

      Kiều Duy Đóa ngờ mẹ gã cũng điều tra mình, hoặc có thể là Trần Ôn Ngọc điều tra rồi vờ vô tình tiết lộ cho mẹ gã biết? Bất kể người trước hay kẻ sau, bọn họ đều có chung mục đích là muốn hạ gục .

      “Thưa bác, tôi lấy tiền lương thuê nhà, chứ chưa từng lấy thân xác ra trao đổi!”

      lành lạnh câu những làm sắc mặt mẹ gã thay đổi mà cả gã cũng nhíu mày. Tác phong của mẹ gã rất tệ, nhưng là hậu sinh mà đốp chát thẳng thừng kiểu ấy thiếu lễ phép.

      “Tôi lấy thân xác ra trao đổi đấy, nếu làm sao tôi có thể nuôi con mình cao lớn đến vậy?” Bà Hình Nhân cầm chặt tay con trai, bị đả kích trầm trọng.

      phản bác mà chỉ thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt ấy như thể hỏi, thực thế à?

      là kẻ thứ ba trơ trẽn! dám, dám…” Dám hạ thanh thế của bà.

      “E rằng kẻ thứ ba chuyên nghiệp phải là tôi.”

      Mẹ gã câu, đốp chát câu. Vòng vèo qua lại làm gã càng nhíu chặt chân mày hơn.

      Miệng lưỡi bà Hình Nhân rất sắc sảo, nhưng lần đầu tiên trước mặt mọi người bà phải bí lối. Hơn nữa, nhân vật lợi hại ấy chính là bạn của con trai bà.

      “Nếu phải do , làm sao con trai tôi bị ngồi tù mười năm?”

      “Đó là việc ta phải gánh chịu!” Đôi môi lãnh đạm thốt.

      , đấy phải việc nó gánh chịu. Năm đó nó bị bỏ thuốc, do Tống Phỉ Nhiên hạ thuốc và chính là tên đồng lõa trơ trẽn!” Bà Hình Nhân chỉ thẳng ngón tay về phía .

      Ánh mắt đề phòng của Ôn Ngọc càng như ngọn dao sắc bén.

      Duy Đóa khe khẽ run rẩy.

      “Tống PhỉNhiên bỏ thuốc con bác à? Làm sao có thể? ta có động cơ!” Duy Đóa chẳng hiểu gì.

      Bà Hình Nhân nghe thế bật cười trước giả vờ vô tội của , “Tại sao có động cơ? Tụi nó có chung người cha!”

      Đáp án bất ngờ này khiến Duy Đóa kinh ngạc.

      “Đủ rồi!” Gã chen ngang giữa hai người phụ nữ, chấm dứt trận chiến nhàm chán này.

      Duy Đóa hồi phục tinh thần, bất kể ai là cha của ai những việc đều chẳng liên can đến , tất cả mọi việc đều do trí tưởng tượng của gã.

      muốn lấy A Kiến nhà tôi hả? Kiếp sau !”

      “Xin lỗi, con trai bác chẳng có ý nghĩa gì với tôi!”

      Chẳng ai chịu nhường ai, cuộc đấu khẩu vẫn cứ tiếp tục.

      Chỉ vì nếu người nào muốn tát vào má trái của , vĩ đại tới mức dâng luôn má phải? Hình Tuế Kiến có chút tức giận, sở dĩ gã ngầm đồng ý cho Ôn Ngọc xuất ở đây là muốn kích thích cơn ghen của , khiến … ít nhất cũng để ý đến gã chút. Thế nhưng gì? Gã chẳng có ý nghĩa gì với !

      Bây giờ Kiều Duy Đóa sắc bén đến mức toàn thân mọc đầy gai, dù biết trong cơn giận nhưng nó vẫn làm gã vô cùng khó chịu.

      “Em để bà ấy thắng chút được sao?” Gã lạnh lùng hỏi.

      Gã chưa hề nghĩ thiên vị mẹ, nhưng vâng vâng dạ dạ với cha của người cũ mà tại sao trước mặt mẹ gã lại tung đầy móng vuốt? Kiều Duy Đóa, em hãy công bằng chút!

      Đột nhiên gã cảm thấy thất bại, cả dạ dày cũng bất giác bện chặt. Gã chưa bao giờ hỏi trong lòng gã được coi là cái gì? Họ sống chung với nhau mấy tháng qua được coi là cái gì? Gã hỏi là vì gã tự tin, cũng bởi…

      “Trong lòng tôi hoàn toàn vô nghĩa, chỉ là vết thù tồn tại vĩnh viễn ở trong ngực.” khẽ nhếch môi, sảng khoái nhìn gã nhàng nhả chữ: “Xin lỗi , tôi muốn tiếp tục trò chơi này nữa!”

      Đem bữa tiệc gia đình lật tung đến ai được yên, xoay gót rời với những bước chân ổn định. Vì kiêu ngạo của nên bất cứ kẻ nào và thanh gì có thể khiến dao động.

      “Con xem thái độ của ta kiểu gì đây?” Mẹ gã tức đến độ bật cười.

      Bây giờ là tình huống gì? Lẽ nào bảo con trai bà phải kéo người ta lại?

      “Bác Hình, bỏ , tính ta kì cục vậy đó.” Ôn Ngọc lên tiếng an ủi, đặt dấu chấm hết cho trò khôi hài này.



      Kiều Duy Đóa ngờ Hình Tuế Kiến lại đuổi theo.

      Bàn tay gã túm lấy , hỏi: “Em cái gì gọi là chơi?” Giọng gã lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

      hất mạnh tay gã ra, quay lại mỉa mai: “Thôi Hình Tuế Kiến, bớt giả ngu với tôi !” Vạch mặt nhau rồi mà gã còn giả khờ, thấy buồn cười sao?

      mặt gã hề có biểu gì.

      “Tôi chỉ muốn biết cái gì gọi là chơi đùa?” Lẽ nào cảm giác mấy tháng nay gã cho chỉ là chơi đùa?

      “Hình Tuế Kiến, hãy thành chút, đừng dối trá như vậy nữa được ?” Kiều Duy Đóa vô cùng phòng bị.

      cố tình giăng bẫy làm tôi nợ nần chồng chất, phải để tôi nhào về phía sao?” thấy buồn cười, làm kẻ cướp mà còn hỏi mình bị thương chỗ nào.

      hề phủ nhận.

      “Đúng, mười ba năm trước tôi khai man tòa, bởi vì…” lạnh lùng nhìn gã, “Bởi vì tôi hận thể giết chết !”

      Nỗi căm thù dữ dội của làm gã chấn động. Gã cứ ngỡ sau những tháng ngày chung sống thù hận giữa bọn họ trở thành dĩ vãng. Xem ra, việc này chỉ riêng gã tự mình suy diễn.

      “Nếu tôi với em, tôi chưa từng muốn trả thù, thậm chí tôi hơn lần áy náy mình hủy hoại cuộc đời em, lòng em còn căm tức bất bình ?”

      Làm sao có thể? muốn bật cười.

      “Hình Tuế Kiến, đừng mình chưa từng ngờ vực tôi và Tống Phỉ Nhiên hợp tác để hãm hại nhé?” ngốc, rất nhiều việc chỉ cần suy nghĩ chút là có thể nối liền từ đầu tới cuối.

      “Em luôn biết tôi muốn ‘chơi’ em nên mới tiếp cận em, vậy tại sao em còn lao mình xuống hố?” Gã hỏi bằng vẻ mặt chút biểu cảm.

      cười khẩy, “Nếu ngã theo kế hoạch làm sao tôi có thể gạt được ?” ràng đây là nhưng khi thốt những lời này, cả cũng thấy những ngày sống chung với vô vàn âu yếm trở nên quá khó chịu.

      Tốt lắm, gã đều hiểu .

      Điện thoại của gã đổ chuông liên tục, mà gã chẳng thèm bắt máy, gã nhìn chằm chằm, hỏi: “Tôi muốn hỏi em vấn đề cuối cùng, em nếu bản thân Kiều Duy Đóa em muốn tìm đàn ông lắm tiền người đó phải là tôi! Nếu Kiều Duy Đóa em muốn tình người đó càng phải là tôi!” Gã chẳng hề tức giận, nhưng thái độ quá lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, “Tôi chỉ muốn đáp án, xin em hãy trả lời thành .”

      Hơi thở của Kiều Duy Đóa nghẽn lại, nhận ra vấn đề này mình nhất định muốn nghe.

      “Nếu em muốn tình , người đó là Lục Tư Nguyên sao?” Gã bình tĩnh hỏi.

      Duy Đóa khẽ run sợ, còn tưởng… gã hỏi thực thích gã chút nào sao?

      “Đúng vậy.” ngạo nghễ trả lời.

      Gã muốn đáp án, trả lời thành .

      “Bây giờ em muốn tìm ‘tình ’ của mình à?” Hôm nay là Tết Trung thu, phải chăng vội vàng muốn cùng người khác ngắm trăng?

      “Đúng vậy!” Nếu phải chia tay, nếu có thể giành được nơi để hít thở, muốn buông tha.

      mặt gã gợn cảm xúc gì quá lớn.

      “Em .” Gã thụt lùi bước.

      ngờ gã bình thản đến vậy, vẻ mặt gã lạnh lùng tới mức khiến người ta sợ hãi.

      quay đầu mà bước , từng bước từng bước rời khỏi gian làm ngạt thở.

      Gã im lặng nhìn từ từ khuất khỏi tầm mắt, sau đó gã đột nhiên nhấc chân đá ‘ầm’ cái lên cánh cửa kính của chiếc xe SUV đậu ven đường. Trong màn đêm thanh vắng, thanh ấy vô cùng chói tai.

      Điện thoại của gã reo liên tục hết lần này tới lần khác, tiếng chuông vừa dứt lại reo lên, đủ cho thấy người gọi có biết bao nóng vội.

      Gã vẫn bắt máy vì gã cần hít thở, liều mạng để thở, mới có thể đè nén cảm giác trái tim bị đâm đau nhức. ràng gã phải mẫu đàn ông si tình, bình sinh gã khinh thường nhất là hạng đàn ông đến chết sống lại, nhưng tại sao giờ đây chính gã lại đau đớn tới mức này?



      Mấy ngày nay Tư Nguyên bị cảm sốt, cứ vừa khỏe chút lại phát nóng, hết nóng rồi vẫn rất khó chịu.

      12h00 khuya, ngờ lại nhận được điện thoại của Duy Đóa. Trong điện thoại, có thể cảm thấy tâm trạng sa sút của .

      ngồi thẫn thờ hồi lâu, rồi cầm điện thoại lên lần nữa: “Đóa, em ở đâu? có lời muốn với em.”

      Dựa theo vị trí trong điện thoại, tìm thấy ngồi bên cạnh bờ sông.

      Dưới trời sao lấp lánh, từng đợt gió sông thổi vi vu, ngước đầu ngắm sao trời mà biết nghĩ gì.

      Tư Nguyên bước tới thấy ngồi mình với lon nước, ngồi xuống bên cạnh .

      Trái tim của nhau bỗng chốc đều yên bình.

      “Sao mua toàn trà sữa vậy?” Duy Đóa cầm lon nước, nhíu mày hỏi.

      Tối nay muốn uống chút bia.

      Trước kia khi gặp chuyện phiền muộn, Tư Nguyên hay đưa tới đây. Hai người mỗi người lon bia, vừa hàn huyên vừa tâm cuộc sống. Uống bia vào có thể làm nỗi phiền muộn trong lòng tạm lắng xuống.

      “Vì em là phụ nữ có thai.” mở lon nước đưa tới trước mặt .

      nhận lấy và phát đó là trà sữa nóng.

      “Giữa hè mà kêu người ta làm trà sữa nóng, có phải người ta là kẻ điên ?” Mắt bỗng cay cay, lúc này cảm xúc mới thể kiềm chế nổi.

      “Cơ thể em uống được đồ lạnh, chịu nổi lạnh, huống chi tình hình bây giờ khác trước.” Trước đây lúc tâm trạng xuống thấp, thường ‘mắt nhắm mắt mở’ ngồi bên vừa hóng gió vừa uống bia. Nếu hôm sau gặp phải tình huống đặc biệt hoặc bị cảm, đau đến thể làm. Nhưng tại sao vẫn tiếp tục dung túng ? nghĩ đó là vì muốn thấy chôn dấu nỗi đơn trong đáy mắt.

      “Bọn em cãi nhau à?” Tư Nguyên phá tan trầm mặc trước.

      Duy Đóa mím môi im lặng, e rằng bây giờ đơn giản chỉ là cãi nhau.

      “Bọn em chia tay.” náo loạn đến mức này tan rã cũng xong.

      Tư Nguyên kinh ngạc, ngờ nghe được đáp án này.

      “Nghiêm trọng như vậy à?” thở phào nhõm như lần trước mà lo lắng, bởi vì trông quá bất thường. Tuy vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng trực giác mách bảo với rằng bây giờ và lần trước hoàn toàn khác nhau.

      “Chẳng có gì nghiêm trọng với nghiệm trọng, đây vốn dĩ là trò chơi, cơn ác mộng.” ngắm trời sao, thản nhiên đáp.

      sao cả, cuộc chiến hoa lửa kết thúc, nhưng tại sao giờ đây có cảm giác hỏa hoạn trôi qua mà tro tàn còn đó? Trái tim trống rỗng đau nhoi nhói.

      Tư Nguyên hoảng hốt sực nhớ vừa rồi khi mất kiềm chế hỏi , vì sao thể chìa tay kéo lần? Vì sao… thể ?

      “Đúng rồi, có lời gì muốn với em?” Duy Đóa quay sang hỏi.

      Là về việc từ hôn sao? biết bây giờ mình có nên nghe hay . Bản năng muốn trốn tránh, nhưng biết mình thể trốn mãi nên phải đành đối mặt.

      Vừa rồi có xúc động muốn với , nhưng lại để mất cơ hội mở miệng. Sau khi bình tĩnh, phân vân biết bây giờ đúng dịp hay chưa?

      “Sau này em tính làm sao?” chuyển đề tài.

      cũng miễn cưỡng .

      “Em có thể nuôi sống Tiểu Lộng, dĩ nhiên cũng có thể nuôi sống đứa con trong bụng.” đời này chỉ cần con người có ý chí, việc gì là thể vượt qua.

      chuyện bỗng nhiên nhíu mày ôm bụng, cảm thấy bụng mình hơi khó chịu.

      Trái tim Tư Nguyên rúng động, ngơ ngác nhìn , “Đóa, hay là…” chưa dứt lời vội vàng túm lấy tay .

      “Tư Nguyên, em… em…” Cả người bắt đầu khẩn trương tới phát run.

      “Em làm sao thế?” Cảm xúc của Tư Nguyên cũng bị lây nhiễm.

      mau đưa em tới bệnh viện, em bị xuất huyết rồi!” cuống cuồng .
      tutu thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 25

      Duy Đóa cảm thấy dưới người mình máu trào ra liên tục, thấm ướt cả quần lót. là phụ nữ mang thai, làm sao có thể ra nhiều máu như vậy? Nếu máu cứ chảy hoài, e rằng đứa bé rất khó giữ.

      Ý nghĩ này vừa chớm trong đầu làm vô cùng bất an, khiến môi trở nên trắng bệch. Bụng đau ĩ cộng thêm tinh thần hoảng loạn, làm thắt lưng nhức đến nỗi thể đứng thẳng.

      “Tư Nguyên, giúp em, giúp em với!” hoảng hốt cầu xin trợ giúp của người bên cạnh.

      Dáng vẻ hoảng hốt và bất lực của làm tâm trạng Tư Nguyên vô cùng căng thẳng. Tư Nguyên dẹp bỏ mọi lễ nghi, cúi người bế thốc lên chạy tới chiếc xe mình đậu cách đó xa.

      “Đứa bé có xảy ra cố gì ?” níu chặt vạt áo Tư Nguyên đến mức năm ngón tay trắng bệch, như muốn tìm đáp án an lòng.

      run bần bật nhớ tới, từ hôm vô tình bắt gặp Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc thuê phòng, ngừng uống thuốc dưỡng thai, vì hạ quyết tâm để Hình Tuế Kiến chạm tới mình. vĩ đại như Trần Ôn Ngọc, thích sạch chịu nổi cảnh chung chồng với người ta. Thế nhưng ai ngờ, uống những loại thuốc đó lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.

      muốn sinh đứa bé này, khác với lần đầu coi nó là gì cả, nên đừng rời bỏ được ?

      Tư Nguyên vội vàng bế lên xe, gương mặt Duy Đóa trắng tới mức còn hột máu.

      “Đóa, sao, em đừng sợ!” nắm chặt tay khích lệ.

      Lạnh quá, tay lạnh khủng khiếp.

      “Nhất định em gây ra tội lỗi nặng nề nên ông trời mới trừng phạt!” dựa lưng vào ghế xe, hoang mang suy nghĩ lung tung.

      Những thứ ao ước trong đời rất ít, nhưng vì sao lần nào cũng vuột tầm với?

      “Đóa, em đừng nghĩ nhiều!” tay Tư Nguyên vừa lái xe, còn tay khác cầm chặt tay .

      chưa từng gặp qua hoàn cảnh này nên tay cũng run rẩy. lo lắng xảy ra cố, nỗi sợ hãi gần như thể che dấu của truyền qua cho , khiến càng dễ đọc thấy căng thẳng.

      Đóa Đóa cần đứa bé này! sợ mất đứa con này vô cùng.

      Lúc mang thai tâm trạng khác hẳn với trước đây.

      Tư Nguyên đạp mạnh chân ga, tính xưa nay luôn điềm đạm và rất giữ quy tắc, thế mà bây giờ lại vượt đèn đỏ tới mấy lần.

      “Bác sĩ, có thai phụ bị thương!” Vừa tới bệnh viện, Tư Nguyên nôn nóng túm lấy bác sĩ.

      Nhân viên y tế lập tức đưa vào phòng kiểm tra, bàn tay nắm chặt của hai người bị tách ra và Tư Nguyên bị nhốt ở bên ngoài.

      có thai mấy tuần rồi?” Vừa cởi quần ra thấy vết máu dính đầy đó, khiến sắc mặt nhân viên y tế trầm xuống.

      “Gần bảy tuần.” Răng môi đều run cầm cập.

      “Mang thai thời kỳ đầu mà ra nhiều máu như vậy, chứng tỏ bào thai rất khó giữ.” Nhân viên y tế bằng kinh nghiệm.

      cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Hốc mắt cay cay, cơ thể và trái tim đều run rẩy: “Bác sĩ, giúp tôi với, xin bác…” bắt đầu thấy hối hận, tối nay kích động quá mức mới làm cảm xúc chao đảo, ảnh hưởng tới đứa bé.

      sai rồi, luôn biết sức khỏe mình yếu kém, hẳn phải nên giữ bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, nên vừa thấy Trần Ôn Ngọc bùng cơn tức giận.

      kéo vạt áo blouse trắng của bác sĩ cất tiếng cầu xin, những giọt nước mắt yếu đuối thi nhau rơi xuống.

      đừng xúc động, chúng ta hãy làm kiểm tra trước.” Bác sĩ lấy máu của , sau đó khẩn cấp đưa siêu . Khi đầu dò lành lạnh[1] lăn khắp vùng bụng bác sĩ bỗng thốt lên kinh ngạc: “Tiêu rồi, nhìn thấy túi thai…”

      tìm thấy túi thai? Nghĩa là đứa bé cũng mất rồi? Đáy lòng Duy Đóa chợt lạnh, trước mắt bỗng tối sầm.



      Lúc tỉnh dậy, trời bình minh.

      mở lớn đôi mắt, những giọt lệ to như hạt đậu lại lăn xuống.

      Tư Nguyên nằm dựa bên thành giường, vừa nhúc nhích cũng tỉnh. Tư Nguyên nhìn chăm chú, dám cử động.

      “Có phải em giữ được đứa bé?” chết lặng hỏi, trái tim mảnh hoang vu.

      Trước khi mất ý thức, nghe bác sĩ tìm thấy túi thai. Đấy là lỗi của , tự hại chết đứa con của mình.

      thứ tình cảm đau xót khó ức chế làm ngừng tự trách mình. Trong lòng thực quá khó chịu, quá mức khó chịu.

      Tư Nguyên biết nên an ủi ra sao, phản ứng của rất lạ, ánh mắt cứ dán chặt vào , muốn gì đó lại thôi.

      đừng giấu em, sau đó bác sĩ còn gì?” Có tin gì tệ hơn ? Ví dụ, mai này thể mang thai được nữa? Vì lẽ đó càng thêm chán nản bản thân mình.

      sao cả, thậm chí cơ hội giữ đứa bé này cũng chẳng có nỗi khổ nào với cũng thế thôi.

      , em yếu đuối như vậy đâu.” giả vờ kiên cường nhưng hốc mắt ửng đỏ.

      Tuy nhiên…

      “Đóa… trước đây em có tới bệnh viện khám chưa?” Tư Nguyên ngập ngừng hỏi.

      “Có.” đáp dứt khoát.

      tới bệnh viện khám làm sao biết mình mang thai?

      “Ngoài bệnh viện em có kiểm tra ở nhà ?” lại hỏi.

      Duy Đóa lắc đầu. Vì xét nghiệm máu xác định mang thai, nên dĩ nhiên cần kiểm tra thêm ở nhà.

      “Bác sĩ em mang thai, em chỉ tới…” Tư Nguyên lúng túng.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa rồi quá xấu hổ, bị bác sĩ chế nhạo tơi tả. Ai đời đem trong ngày hành kinh thành sản phụ sảy thai, còn hô hét[2] đòi giúp đỡ.

      Duy Đóa kinh ngạc, “Làm sao có thể?” Giọng ngân cao, “Tối qua em đau như vậy…” Chính cũng thấy mà, phải chăng bác sĩ kia là tên lang băm?

      “Bác sĩ em mang thai, em chỉ đau vì kỳ sinh lý.” thấy đau kiểu này vài lần, nhưng tối qua đem hai việc này liên kết với nhau được, chẳng ai có thể ngờ Duy Đóa bị lừa.

      “Rốt cuộc điều gì? Làm sao em có thể mang thai?” Duy Đóa thể tin.

      thực tế, tới giờ Tư Nguyên cũng chưa tin nổi.

      lấy giấy báo kết quả đưa cho , để tự mình xem, “ lâu sau khi em ngất , kết quả kiểm tra máu đưa tới, các nội tiết tố HCG hơn 5mlU/ml.”[3] Giấy báo này hoàn toàn chính xác.

      “Con em mất rồi.” Duy Đóa khổ sở .

      Xuất huyết quá nhiều làm cơ thể chứa bất kì vật gì và tẩy sạch mọi dấu vết, đấy cũng chẳng có gì kì lạ.

      Tuy nhiên, Tư Nguyên lại lắc đầu: “ phải, ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng bác sĩ nếu người từng mang thai bất luận phá thai hoặc sảy thai tự nhiên, lượng hoóc-môn trong cơ thể thể lập tức hồi phục, các nội tiết tố HCG từ từ giảm xuống nhưng cần ít nhất nửa tháng mới trở lại mức hơn 5mlU/ml!”

      “Nếu thực em mang thai ở tuần thứ bảy, các nội tiết tố HCG phải vài chục ngàn mới đúng. Kích thích tố[4] cao như vậy, làm sao có thể lập tức biến mất?” Việc này kiểm tra cụ thể Internet của điện thoại, quả nhiên bác sĩ ngoa chút nào.

      thể nào!” Duy Đóa trợn mắt khó tin.

      Nếu mang thai, vậy những triệu chứng trước đây phải giải thích ra sao?

      “Bệnh nhân giường 411 mau xuất viện nhé, đừng nằm đó chiếm giường!” Bác sĩ tới kiểm tra phòng thấy bọn họ còn ở đây, lập tức nhíu mày.

      “Bác sĩ, tôi muốn nghe giải thích.” dời ánh mắt về phía bác sĩ.

      Nỗi băn khoăn trong lòng chưa được tháo bỏ xuất viện! xác định mình mang thai, nhưng tại sao kết quả kiểm tra lại như thế?

      “Thời gian hành kinh của tôi luôn chính xác, nhưng lần này chu kỳ sinh lý của tôi bị trì hoãn hơn hai tuần chưa thấy tới.” Nếu mang thai, vậy điểm đáng ngờ ấy phải giải thích ra sao?

      ngại ngần có mặt của Tư Nguyên ở bên cạnh, hỏi bác sĩ những điều thầm kín của phụ nữ.

      “Nhiều người có chu kỳ kinh nguyệt tới hai – ba tháng do dời ngày, có gì lạ?” Thái độ của vị bác sĩ thiếu nhẫn nại.

      Tư Nguyên tỏ vẻ xấu hổ, biết lý do tại sao vị bác sĩ này mất tính nhẫn nại. Bởi vì bắt đầu từ đêm qua, hai người bọn họ bị toàn bộ nhóm y – bác sĩ dán nhãn ‘đồ điên hoặc ngu ngốc’, có thể trở thành chuyện hài hước nhất trong bệnh viện năm nay.

      , chu kỳ hành kinh của tôi là 28 ngày, tới giờ nhiều ngày, thiếu ngày.” cố chấp lắc đầu, muốn biết !

      dùng thuốc bổ hay thuốc làm hoãn chu kỳ hành kinh à?” Vì muốn sớm xuất viện để có giường cho bệnh nhân khác, vị bác sĩ đành giải đáp nghi vấn.

      Thuốc? Trong đầu lập tức xuất tên thuốc.

      “Sau khi xác định mình mang thai, tôi luôn dùng thuốc dưỡng thai…” kỹ lưỡng đem tên thuốc mình dùng đưa cho bác sĩ.

      Bác sĩ nghe xong nhíu mày, “Thuốc dùng là thuốc kích thích tố, bác sĩ chúng tôi phải làm hàng loạt chẩn đoán mới kê toa cho bệnh nhân dùng loại thuốc này để dưỡng thai.” Dùng thuốc cần phải thận trọng, bác sĩ bọn họ kê loại thuốc này nếu bệnh nhân có dấu hiệu sẩy thai báo trước.

      “Vì đây là thuốc kích thích tố, nên số nữ vận động viên dùng nó để dời ngày hành kinh. Trong thời gian dùng thuốc, chu kì kinh nguyệt bị gián đoạn và xuất , ngừng thuốc khoảng sáu – bảy ngày sau mới khôi phục lại chu kỳ kinh nguyệt.”

      hoàn toàn ngỡ ngàng và Tư Nguyên cũng vậy. Bởi vì, chân tướng mơ hồ từ từ ra.

      “Bác sĩ, theo lời bác , phải chăng tôi cứ tiếp tục uống loại thuốc này tháng sau cũng thấy kinh nguyệt?” Cả người phát lạnh, tại sao lại như vậy?

      phải, loại thuốc này chỉ kiềm hãm nội tiết tố cơ thể con người trong thời gian ngắn, nhiều nhất khoảng hai – ba tháng thôi.”

      Nhiều nhất khoảng hai – ba tháng? Chỉ hai – ba tháng thôi cũng đủ xảy ra rất nhiều việc…

      nhớ cảnh Hình Tuế Kiến bình tĩnh ‘chịu mọi trách nhiệm’ với , bọn họ nhất định phải kết hôn.

      “Nửa tháng trước tôi cũng kiểm tra ở bệnh viện này và có kết quả mang thai…”

      thể nào! Bệnh viện chúng tôi làm ra kết quả sai lầm ấy! Hay đưa giấy báo kết quả cho tôi xem chút.” Vị bác sĩ khẳng định.

      cứng đờ cả người, giấy báo kết quả? Đúng, từ đầu tới cuối chưa từng thấy giấy báo kết quả.

      Hình Tuế Kiến đưa giấy báo kết quả cho mẹ gã, cũng chẳng hoài nghi. Bây giờ nghĩ lại, tất cả mọi thứ đều là lời phiến diện từ phía Hình Tuế Kiến.

      bị lừa!? Vốn dĩ trong bụng chẳng có đứa bé nào, mà còn khóc lóc van xin bác sĩ hãy giữ lại đứa con! Sắc mặt càng tái hơn.

      Thấy phản ứng của , vị bác sĩ cũng đoán được chút ít: “Bây giờ rồi, nhanh xuất viện !” Vị bác sĩ vừa vừa lắc đầu, “ là, nếu có thâm thù gì mà gạt con người ta uống thuốc kích thích tố để đùa bỡn, quá đáng!”

      [1]khi siêu bác sĩ đổ chút gel kéo đầu dò lên xuống, nó lành lạnh khó tả lắm.(*_*)

      [2]Nguyên tác: đại hô tiểu khiếu – hô to gọi tung lung, mất lịch (baidu).

      [3]Khi xét nghiệm máu nếu mực HCG ít hơn 5mIU/ml kết quả thử thai là tính và mực HCG hơn 25mIU/ml bạn có thai.

      [4]Kích thích tố (kích tố) có hóa chất ‘có mùi’ gửi bằng và để tất cả mọi người / động vật có vú cho ra. Kích thích tố được phát vô thức, họ cung cấp thông tin về hệ thống miễn dịch của bạn, khả năng sinh sản của bạn, trạng thái tại của bạn về ham muốn tình dục và tình dục… Là chất rất quan trong với phụ nữ. (urwebdoc.com)
      tutu thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 26

      Dưới chỉ trỏ của mọi người, Tư Nguyên xấu hổ làm xong thủ tục xuất viện. vừa quay đầu phát Duy Đóa biệt tích!



      Cơn giận bùng cháy ngùn ngụt trong ngực Kiều Duy Đóa, khiến có cảm giác mình thể giữ nổi bình tĩnh.

      ấn nút thang máy, mở ổ khóa rồi phóng thẳng lên lầu hai. Điều bất ngờ là căn phòng trống trơn, chăn gối vẫn còn ngăn nắp chỉnh tề.


      Hình Tuế Kiến có thói quen xếp chăn mền. Hóa ra có người cũng cả đêm về! nhìn chòng chọc đống chăn gối mình tự xếp từ hôm trước, sau đó dứt khoát kéo lại sức chú ý rồi vọt tới tủ đầu giường, quơ hết số thuốc còn thừa bên trong ra. Trong đó vẫn còn hộp thuốc dưỡng thai, đủ để dùng thêm hai – ba tháng nữa.

      Kiều Duy Đóa tức đến phát run.

      mở hộp thuốc đọc giấy hướng dẫn sử dụng: Thuốc progesterone[1] cótác dụng trợ thai, dùng vào gần cuối kỳ kinh làm nội mạc tử cung tăng sinh trưởng chuyển sang giai đoạn chế tiết, chuẩn bị cho quá trình trứng thụ tinh. nhanh chóng đọc tới phần tác dụng phụ: Thuốc có thể gây ra các triệu chứng như căng vú, buồn nôn, say sẩm, nhức đầu, uể oải…

      Hàng chữ này giải thích đầy đủ lý do vì sao có phản ứng mang thai giả! Tuy nhiên, vẫn còn số việc chưa thông suốt, nên vơ hết số thuốc trong ngăn tủ đổ ra, bên trong ngoài số thuốc này còn có thuốc vitamin và thuốc ngủ của nữa.

      tiếp tục lục soát để cởi bỏ mối ngờ vực của mình. Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên lóe lên cảnh tượng. Có lần và gã vừa làm tình xong, mệt mỏi trượt tay đánh rơi lọ thuốc lăn xa mấy mét, và gã lập tức nhặt lên đem tới cho .

      Khác với Tư Nguyên, Hình Tuế Kiến thường xuyên nhắc phải uống thuốc ngủ! Hình Tuế Kiến là người đàn ông biết cách săn sóc người khác, ấy vậy mà mỗi khi uống thuốc gã lại quan tâm quá độ.

      Thuốc ngủ là loại thuốc ai cũng biết, uống nhiều rất có hại.

      Duy Đóa mở nắp hộp lấy ra vài viên thuốc. Loại thuốc này trước kia từng uống, bây giờ nhìn nó với loại thuốc từng sử dụng chẳng khác gì nhau. Thậm chí cả chữ tiếng viết vỏ thuốc cũng giống y hệt. Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào? Tại sao kỳ kinh nguyệt của lại bị dời ngày? nghi ngờ mình bị người ta đổi thuốc, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên cớ.

      nheo đôi mắt nguy hiểm lại, từ từ xoay tròn viên thuốc con nhộng đầu ngón tay mình. Nó giống nhau như đúc, giống đến độ nghĩ mình quá đa nghi.

      nhìn chằm chằm viên thuốc con nhộng lát, hồi lâu sau, gỡ viên thuốc và đổ hết số bột bên trong ra. Tiếp theo, lấy viên thuốc kích thích tố và cũng đổ bột thuốc ra. Bên trong cả hai đều là bột thuốc màu vàng nhạt.

      điềm nhiên cầm điện thoại lên bấm số, “Tư Nguyên, là em đây!”

      Nghe tiếng , Tư Nguyên thở phào nhõm, “Em đâu vậy?”

      “Trước hết đừng hỏi gì, tới nhà thuốc gần nhất mua giúp em loại thuốc ngủ em thường dùng, rồi đổ ra xem nó màu gì nhé!”

      Tư Nguyên giật mình nhưng hỏi thêm nhiều.

      Năm phút sau, Tư Nguyên gọi điện lại.

      Bột thuốc màu trắng và chân tướng được miêu tả hoàn toàn sinh động.

      Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc nhúm bột thuốc màu vàng nhạt, sau đó đem số thuốc kích thích tố từ từ nhét đầy viên nang thuốc ngủ, rồi rút miếng khăn giấy lau sạch viên thuốc thả vào trong lọ. Sau khi mô phỏng toàn bộ quá trình xong, suýt chút bật cười.

      Nhân loại dễ bị nhầm lẫn bởi tượng bề ngoài, ‘trộm long tráo phụng’ rất vất vả.

      Hay lắm, hóa ra u mê uống loại thuốc để kích thích mang thai này hơn cả tháng nay. Nếu nhỡ mang thai thuốc có tác dụng giữ thai, nếu mang thai ‘thuốc bá bệnh’ này gây ra tượng giả mang thai!

      bị lừa gạt, bị đùa giỡn đến thê thảm. Hình Tuế Kiến, khá lắm!

      Trong cơn thịnh nộ ngút trời, đóng sầm cánh cửa nhà rồi ra trước cổng tiểu khu đón chiếc taxi. ngồi xe hít sâu hơi mới khiến mình lấy lại tỉnh táo.

      taxi, bác tài xế vừa lái xe vừa gọi điện thoại bàn tán: “Ông nghe tin gì chưa? Có ông chủ công ty thiết bị công nghệ vào dịp Tết Trung thu cho toàn bộ nhân viên nghỉ núiNhạn Đãng[2]. Sáng hôm sau nhân viên quay về công ty phát ông chủ tịch và tổng giám đốc quản lý đều mất tích, tổng giá trị mấy chục triệu thiết bị gia công tinh vi cũng cánh mà bay!”

      “Tôi thấy có gì lạ, qua Tết Trung thu các ông chủ nhà máy sản xuất giày Đường Phong, Tinh Tế, và mấy ông chủ xuất khẩu giày sang Châu Âu đều bỏ chạy hết!”

      “Tôi nghe , công ty kinh doanh tổ yến của người em sắp đóng cửa!”

      “Những tin này đều do báo chí viết ra, ông thử còn bao nhiêu tin xấu bị đè lại?”

      “Xem ra, chắc có nhiều người nhảy lầu lắm nhỉ?”

      “Tình hình trước mắt là sắp tới kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày, biết có bao nhiêu ông chủ mượn cơ hội này bỏ trốn, cũng chẳng biết có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát!”

      “Nếu hoạt động tín dụng của Ôn Thành sụp đổ, kéo theo phản ứng dây chuyền là tất cả các chủ nợ đổ đòi tiền mặt, người cho vạy nặng lãi xử lý khéo chính mình nhà tan cửa nát đầu tiên!” Bác tài xế hừ lạnh, “Tôi có hai trăm ngàn bị bà vợ đem cho người bà con vay lấy lãi, chở xong người khách này tôi cũng tới đó xem có thể đòi lại được hay . Nếu đối phương xù nợ, mọi người hãy chờ xem!”

      “Thôi, ông đừng xúc động quá, có lẽ tình hình chưa bết bát như thế đâu…”

      Khi Duy Đóa xuống xe cơn xúc động chưa từng có ập tới.

      đứng trước cửa công ty, xuyên qua lớp cửa kính thấy hôm nay công ty vô cùng náo nhiệt, đám đông tấp nập, biết mọi người gì bên trong mà rất ồn ào. Trong công ty cũng thấy bóng của sinh viên làm thêm, chỉ có mình Ôn Ngọc đứng dưới lầu bận rộn giải thích với đám người xung quanh.

      Giữa đám đông ấy, có Nguyệt Nguyệt là gương mặt mà Duy Đóa quen biết. Trước nay Nguyệt Nguyệt luôn trang điểm rất đậm và rất kỹ, nhưng hôm nay trông ta xốc xếch với bộ đồ ngủ, gương mặt mộc nhợt nhạt như mụ đàn bà chanh chua đứng kêu la.

      Duy Đóa bình tĩnh quan sát, ngoài cửa đậu vài chiếc xe. Dù bình thường bọn họ ít tới công ty, nhưng Duy Đóa vẫn nhận ra đó là xe của Que Củi và Tiểu Béo.

      Duy Đóa đứng nguyên tại chỗ gọi điện thoại cho gã.

      Ban đầu điện thoại luôn bận, sau đó có người nghe. kiên nhẫn hết gọi lần này tới lần khác, quả nhiên ba phút sau cũng có người bắt máy: “Có việc gì?” Giọng trầm trầm của Hình Tuế Kiến vang lên.

      Khoảnh khắc ấy, bỗng an tâm khó hiểu.

      “Tôi muốn gặp để hỏi vài việc.”

      “Bây giờ tôi được.” Đầu dây bên kia, giọng gã rất lãnh đạm.

      “Qua mấy ngã tư tới quán café Starbucks, tôi ngồi đó chờ !” thản nhiên rồi cúp máy.

      Lúc đón xe tới quán café Starbucks, tắt luôn điện thoại.



      Nửa tiếng sau.

      bóng dáng cao lớp xuất trong quán café Starbucks, gã liếc mắt cái nhìn thấy nên bước nhanh về hướng đó.

      “Có việc gì?” Gã ngồi xuống trước mặt .

      “Trong công ty của có nhiều người, tiện để chuyện.” uống ngụm café, thản nhiên .

      Hình Tuế Kiến nhíu mày, nếu phải liên hệ được với , gã cũng chẳng lòng dạ nào để chạy tới đây.

      “Công ty xảy ra chút việc, số người tới đòi tiền thôi.” Gã bâng quơ.

      “Có nghiêm trọng ?” Giọng vẫn thản nhiên như cũ.

      “Người gởi tiền lẻ tẻ thôi, em có nghiêm trọng ?” Gã dựa lưng vào thành ghế, liếc cái và nhàn nhạt trả lời.

      Giọng điệu ấy như hỏi, em đùa trò quái gì?

      Hôm nay thái độ của gã đối với rất lãnh đạm, như thể người làm chuyện đuối lý chính là .

      Dưới đáy lòng Kiều Duy Đóa cười lạnh tanh nhưng mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Tôi tới tìm là muốn hỏi, quên lời hứa rồi à?”

      Thấy nụ cười khó hiểu của , Hình Tuế Kiến nhíu mày hỏi: “Lời hứa gì?” Hôm nay trông rất lạ.

      hôm nay muốn đăng ký kết hôn, nhưng từ sáng tới giờ tôi chờ hoài mà chẳng thấy gọi cuộc điện thoại nào!” mỉm cười hờn dỗi.

      Hình Tuế Kiến giật mình chấn động.

      “Hay… có chuyện gì thay đổi sao?” vô tội hỏi.

      Hình Tuế Kiến nhìn chằm chằm.

      mỉm cười rất xinh, nhưng có ai phát đôi chân ở dưới gầm bàn khẩn trương đến run rẩy.

      “Chúng ta đăng ký, bụng tôi chờ nổi người đâu!” Kiều Duy Đóa vờ tức giận nũng nịu.

      Hồi lâu sau, gã cúi đầu cười cười, cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Kiều Duy Đóa, em diễn vở gì đây?” Nó buồn nôn đến mức làm cả người gã rét run.

      Nụ cười duyên dáng của từ từ phai nhạt, gương mặt điềm nhiên lộ ra vẻ phòng bị.

      Thế nhưng sắc mặt của gã còn lạnh hơn cả , “Tôi cứ nghĩ tối qua chúng ta xong rồi?”

      “Vậy chúng ta có hôn lễ?” nhíu mày hỏi.

      Gã vẫn dựa lưng vào thành ghế, nét mặt lạnh tanh: “Đúng, chả có hôn lễ nào cả! Giống như em từng nghĩ, tôi chỉ muốn đùa bỡn với em thôi. Chuyện tới nước này, em thấy chúng ta nên đám cưới sao? Tôi sắp xếp mọi thứ là chờ ngày hôm nay, cho em kỳ vọng và thẳng với em rằng…”

      Đôi môi gã vô tình nhả câu cuối, “Kiều Duy Đóa, em có thể biến!”

      [1]Nếu ai làm mẹ rồi ít nhiều cũng biết chút kiến thức này vì hay khám đó eheheh. Sẵn tiện tham khảm ở đây nhé các mẹ.

      [2]Núi Nhạn Đãng, danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở phía Đông Nam tỉnh Chiết Giang TQ.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :