1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 12

      Tay run rẩy, vì quá run nên đủ sức để kéo dây kéo chiếc váy.

      “Để tôi.” Gã ăn mặc chỉnh tề xong qua giúp đỡ.

      Thế nhưng hất tay gã ra, bây giờ cảm thấy quá mức hổ thẹn. sống hai mươi bảy năm qua, chỉ có hai việc làm thấy hổ thẹn. Đầu tiên vụ cưỡng hiếp của mười ba năm trước, nó làm thể nán lại quá lâu trong sân trường lắm lời bàn tán xôn xao. Bây giờ là vụ thứ hai, tằng tịu trong văn phòng bị bắt gặp tại trận, khiến chẳng còn mặt mũi để ở lại. Vào thời khắc này, hai việc kết hợp với nhau khiến nhục nhã càng thêm nhục nhã.

      Cảnh tượng lên đỉnh, run rẩy, rên rĩ nửa tiếng trước từng màn từng màn lùa về trong đầu, khiến cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.

      “Em đừng nhúc nhích!” Gã phớt lờ phản kháng của , đè gáy lại và kéo sợi dây kéo lên, “Em hãy thẳng lưng ra ngoài, chẳng việc gì phải sợ, đó là Kiều Duy Đóa mà tôi quen biết!” Gã nhàng an ủi.

      “Ai tôi sợ?” xoay người, đỏ mắt hỏi.

      sợ nhưng gã vĩnh viễn biết, lúc này đây dựng thẳng nổi thắt lưng mình!

      “Chúng ta hãy ăn với nhau, tôi chính thức giới thiệu em với bọn họ.” Giọng gã rất bình tĩnh, “Em cần làm gì cả, chỉ đứng bên tôi là được.” phải kẻ thù, phải nhân viên, mà lấy thân phận bạn quang minh chính đại đứng bên cạnh gã.

      Trái tim bỗng nhiên rúng động. Ban nãy lần đầu tiên trong đời phải chịu yếu thế và gã quả thực bảo vệ , làm lâm vào tình trạng khó xử.

      Còn bây giờ lại run sợ dữ dội, “, tôi phải là bạn của !” hét to.

      muốn trái tim mình run rẩy thế này, nó khiến cảm thấy sợ hãi và chỉ muốn né tránh theo bản năng. có cách nào để làm ra vẻ trấn tĩnh như gã!

      khước từ của khiến ánh mắt gã tối sầm, gã quắc mắt nhìn : “Kiều Duy Đóa, có biết tôi đưa em chính thức giới thiệu với bọn họ là có nghĩa gì ?” Tốt nhất hãy tỉnh táo chút, đừng cần’ nữa!

      “Dù điều đó có nghĩa gì tôi cũng cần!” Ít nhất, giờ là thế! Vừa dứt lời, hất tay gã ra rồi xoay gót bỏ như chạy trốn.

      Sắc mặt Hình Tuế Kiến xanh mét.

      Tuy nhiên, được như toại nguyện. Khi vội vã lao xuống lầu có người nhảy ra ngăn cản. Đó là bà Hình Nhân mới bị gã đuổi khỏi phòng, và Trần Ôn Ngọc đứng quay lưng về phía bọn họ, dựa mặt vào cửa sổ lẳng lặng rơi lệ.

      ra giá , rồi lập tức xéo khỏi cuộc sống của con trai tôi!” Bà Hình Nhân ra mặt giúp Ôn Ngọc, hỏi thẳng thừng.

      Kiều Duy Đóa phớt lờ bà ta, cố giả vờ lãnh đạm định tránh nhưng vẫn bị chặn lại.

      “Tôi để con trai mình hẹn hò với thứ đàn bà trắc nết như !” Bà Hình Nhân gây hấn.

      hít sâu để làm mình nhịn xuống.

      Kiều Duy Đóa, mày tức giận.

      lại muốn bỏ nhưng vẫn bị lôi kéo.

      “Đồ lẳng lơ đê tiện!” Bà Hình Nhân xỉ vả, “Nếu mày thiếu trai đến vậy, sao ra đứng đường !”

      thể nhịn được nữa, “Xin hỏi bác, tôi lẳng lơ chỗ nào?” bỗng dừng bước, tính tình xưa nay luôn rất tệ.

      “Mày cưỡi lên người đàn ông, điệu bộ ti tiện như thế mà dám cãi lẳng lơ hả?” Bà Hình Nhân khinh bỉ .

      Kiều Duy Đóa bật cười, “Thưa bác, xin hỏi bác chưa từng cưỡi lên người đàn ông sao?”

      Bà Hình Nhân bị hỏi quật ngược sắc mặt rất khó coi, “Mày…”

      “Bác thề bác chưa từng có ?” Nam nữ giao hoan là việc bình thường, tại sao lại bị sỉ nhục?

      “Mày là con đàn bà xúi quẩy!” Bà Hình Nhân tức sôi gan, “Vừa rồi tao nên bắt mày diễu phố, để cho đám đàn ông biết thứ trơ trẽn như mày ai cũng có thể làm chồng!”

      Giọng bà ta mắng oang oang, đến nỗi vài người đường cũng nhìn vào.

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái mét, sao lại thành kẻ xúi quẩy, thành người ai cũng có thể làm chồng? Trước giờ chỉ có người đàn ông…

      “Xin lỗi, bác nhất định phải xin lỗi tôi!” Giọng rất lạnh.

      chấp nhận được lời xuyên tạc!

      “Tao mà phải xin lỗi mày á?” Bà Hình Nhân làm như nghe được câu chuyện cười.

      mím chặt môi, nhìn bà ta đăm đăm. Nỗi nhục nhã hôm nay còn nhiều hơn cả đời cộng lại! Tất cả những điều này đều do mẹ gã trao tặng, tại sao phải nhẫn nhịn, phải gặp những thứ đó?

      Bà Hình Nhân khinh bỉ liếc cái, ánh mắt bà rất cay nghiệt: “Thứ ranh con ti tiện thất học như mày cũng xứng để tao xin lỗi hả?”

      “Tôi ti tiện!” Cả người cứng đơ.

      Người ta có thể mắng ngạo mạn, mắng thiếu hòa đồng, nhưng thể chửi rủa ti tiện.

      “Vừa rồi mày trần truồng nằm người con trai tao…” Bà Hình Nhân chuẩn bị thốt ra những lời cay độc hơn.

      ai cho bác xem!” cắt ngang lời bà ta.

      Bà Hình Nhân trừng mắt nhìn .

      “Chỉ có kẻ thất học mới thấy cảnh tượng đó mà chịu bỏ !” nghiêm mặt .

      đúng! với gã lén lút vụng trộm, tại sao phải xấu hổ và khom lưng?

      Sắc mặt bà Hình Nhân khó coi sắp bốc khói lên đầu.

      “Đồ đê tiện, tao đánh chết mày!” Bà xông lên.

      Bà ta cứ trái câu đồ đê tiện, phải câu đồ đê tiện, làm Kiều Duy Đóa khách khí đẩy bà ta ra, “Bác à, người tự xem thường mình ắt bị người khác tôn trọng!”

      cố ý mà chỉ trở tay cái, vì bà Hình Nhân mang đôi giày cao gót nên loạng choạng mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

      Bà Hình Nhân bị đẩy ngã nằm sóng xoài mặt đất, bà tức đến sắp lên cơn đau tim.

      Cảnh tượng đó đều lọt vào mắt của Hình Tuế Kiến. Gã biết mình có cảm giác gì, so với yếu đuối gã quen nhìn Kiều Duy Đóa kiêu kỳ tự phụ hơn. Nhưng…

      “Mẹ có sao ?” Gã bước lên đỡ mẹ.

      Nhưng Kiều Duy Đóa nên đẩy mẹ của gã. Dù sao, mẹ ngoài năm mươi, vài năm nay sức khỏe kém hơn trước. Vì quan tâm đến gã, nên chẳng muốn lấy lòng bà.

      “Mẹ khỏe, nếu về sau con còn dám che chở ta có bà mẹ này nữa!” Bà Hình Nhân quát con trai.

      Phản ứng của gã chính là trầm mặc.

      “Kiều Duy Đóa, bây giờ em qua đây sao?” Gã đứng sau lưng , lạnh giọng hỏi.

      Chỉ cần bây giờ thay đổi ý định và bước tới bên gã, gã vẫn dựa theo đúng kế hoạch chính thức giới thiệu với mẹ. Bất kể thái độ của mẹ ra sao, vẫn là người phụ nữ gã muốn. Chỉ cần chịu quay lại…

      “Tôi muốn!” lắc đầu.

      bị điên tới mức mình vừa bị xem thường xong, giờ lại tiếp tục bị đánh nữa.

      Ba chữ ấy khiến trái tim gã hoàn toàn giá lạnh.

      “Vậy em hãy .” Gã quay mặt biểu lộ cảm xúc, đôi môi bật ra những lời vô tình.

      Chẳng hiểu vì sao thấy ánh mắt lãnh đạm của gã mà trái tim Kiều Duy Đóa bỗng nhiên co thắt.

      xoay người đẩy cánh cửa kính.

      Gã bước tới trước mặt Ôn Ngọc, kéo Ôn Ngọc quay lại, “Tôi xin lỗi vì để em nhìn thấy cảnh tượng đó.”

      Bước chân Kiều Duy Đóa bỗng khựng lại.

      Đau nhói – trái tim bất chợt đau nhói.

      Bà Hình Nhân nhanh như cắt nở nụ cười đắc ý, “Con yên tâm, đàn ông luôn khó kiếm soát nửa thân dưới mà dẫn đến sai lầm, chỉ cần con biết ‘sai’ để sửa, mẹ khuyên Ôn Ngọc…” Bà cố ý nhấn mạnh chữ ‘sai’ và liếc thoáng qua Kiều Duy Đóa đứng chết trân ngay ngoài cửa.

      Hóa ra, chính là sai lầm.

      Kiều Duy Đóa dừng lại chốc lát, cắn chặt đôi môi, hốc mắt đỏ ửng, nhưng vẫn kiên cường đẩy cánh cửa.

      thể chìm đắm, thể ‘bán’ ngay cả trái tim mình.

      Đừng, tuyệt đối, tuyệt đối đừng gã… Tuyệt đối đừng, dẫu có tan xương nát thịt.

      Gò má chợt mát lạnh, đưa tay sờ thử mới phát hóa ra là nước mắt. giật nẩy người nhưng vẫn đứng thẳng bất động, chỉ cần đừng quay đầu có bất kì sai sót nào…

      Gã đứng trước cửa sổ bằng kính, tận mắt nhìn thấy Kiều Duy Đóa bình tĩnh tới ven đường, bình tĩnh tới bãi đỗ xe và bình tĩnh rời . Suốt quá trình, chưa từng quay đầu, lần cũng chưa từng.

      Ôn Ngọc đứng trước mặt gã, cực kì gượng ép mới nặn được nụ cười, “Em có thể tha thứ cho …” Miễn là gã thực nhận ra lỗi lầm…

      “Làm đối tác mà để em thấy tôi để việc công – tư lẫn lộn, đối với sai lầm có ảnh hưởng xấu này, tôi chỉ biết xin lỗi và có biện bạch gì.” Gã điềm tĩnh tiếp.

      Ôn Ngọc vất vả mới động đậy được đôi môi cứng đờ. Hóa ra, gã đề cập vấn đề này. Nhiều năm qua luôn biết cách xử của gã, gã là người đàn ông , hai là hai.

      Gã xòe bàn tay ra, “ xin lỗi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm tôi phải quyết định lấy lại chìa khóa.”

      Trước nay phòng của gã đều do Ôn Ngọc quét dọn và thu xếp, nên dĩ nhiên Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng.

      Ôn Ngọc nắm chặt chìa khóa trong tay, chặt đến mức suýt gãy các răng cưa. Gã chỉ xin lỗi dựa cương vị quan hệ đối tác, chứ phải dưới thân phận của người đàn ông xin lỗi người phụ nữ?

      “Tại sao con kêu Ôn Ngọc trả chìa khóa?” Tình hình diễn biến đến đây làm bà Hình Nhân há hốc miệng và cảm thấy bất thường.

      “Em muốn!” Ôn Ngọc nghẹn ngào.

      Trao trả chìa khóa đồng nghĩa với việc trao trả cả tư cách đứng bên cạnh gã.

      “Ôn Ngọc, em hẳn phải lí do vì sao tôi làm vậy.” Gã tàn nhẫn khăng khăng xòe bàn tay.

      “Vì ả đàn bà đê tiện kia mà con dám ức hiếp Ôn Ngọc! Mẹ bỏ qua cho nó!”

      Bà Hình Nhân nghiến răng, hệt như sau đó có thể giết người. Dù giết được Kiều Duy Đóa, bà cũng muốn đánh ta ngất ngư mới thỏa mối hận trong lòng.

      Gã biết mẹ mình phải kẻ dễ bị bắt nạt, e rằng mai này Kiều Duy Đóa rất khó sống và cuộc chiến như hôm nay tái diễn lần nữa.

      “Mẹ đừng động vào ấy, ấy có thai.” Gã khẽ bâng quơ.

      Bà Hình Nhân chết đứng, còn toàn thân Ôn Ngọc rúng động đến khó tin.

      “Con là con trai của mẹ, trong bụng ấy là cháu chắt của mẹ. Nếu mẹ muốn đánh cho sướng tay cứ việc quấy nhiễu ấy !” Gã thản nhiên . “Con ngăn cản, nhưng điều kiện trước tiên là đừng – làm – con – cái – của – con – bị – thương!”

      Giọng gã rất nhưng khiến hai người phụ nữ ở đó kinh hoàng.
      tart_trung, tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 13

      Thời kỳ chiến tranh lạnh bắt đầu!

      Kể từ sau ngày đó, bất cứ ở nhà hay ở công ty, Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến đều giống như vua muốn gặp vua. Cả hai chẳng với nhau lời nào, mà còn đối xử với đối phương như người vô hình.

      thực tế, Kiều Duy Đóa chính thức xin nghỉ phép ở công ty, vả lại cố tránh giáp mặt Trần Ôn Ngọc. Nếu tình cờ thể tránh dù trong lòng hai người ngầm hiểu, cũng tận lực xem việc kia như chưa từng xảy ra.

      Giông bão lần này kết thúc cách bình thản làm thấy yên tĩnh đến kỳ dị.

      Quái đản hơn là, chỉ cần có cơ hội Trần Ôn Ngọc nhìn chằm chằm đến ngơ ngẩn. , chính xác là chị ta nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng lì của mà ngơ ngẩn. Tình huống kỳ lạ ấy khiến khó bề tưởng tượng, định nhanh chóng tìm việc mới để sớm thoát khỏi cảnh khốn đốn này.

      Ngày vẫn là ngày trôi qua như thế.

      “Mẹ, con muốn ăn kem!” Tiểu Lộng giương mắt nhìn tủ lạnh.

      “Con ăn ít thôi đấy.” căn dặn.

      Mọi chú ý của đều tập trung vào trang thông báo tuyển dụng. Con mèo cào xột xoạt đùi , vừa vuốt ve trán nó vừa cẩn thận lật tờ báo, đồng thời cũng ngước nhìn đồng hồ và cánh cửa chính.

      Dạo này Hình Tuế Kiến về nhà rất trễ. Hơn nữa mỗi lần gã về trông sắc mặt hơi mệt mỏi, dường như gặp việc khốn khó.

      nghĩ chắc gã bận rộn nhiều chuyện phiền phức.

      “Tôi xin lỗi để cho em thấy cảnh mấy đó.” nhớ hôm ấy trước khi bước , chính tai nghe gã lời xin lỗi với Trần Ôn Ngọc. Chắc mấy vài ngày nay gã bận dỗ dành Trần Ôn Ngọc, phòng hờ ‘hậu phương’ bốc cháy.

      Trong nhà có kem cốc quế,[1] nên Tiểu Lộng bê hộp kem múc mấy miếng rồi đưa tới miệng .

      “Mẹ, mẹ con mình ăn chung .”

      lắc đầu. Dạo này dạ dày của hơi khó chịu, trước kia cũng vậy, mỗi lần bị áp lực quá lớn liền mắc bệnh bao tử, ăn đồ lạnh này nọ làm dạ dày thắt lại thành cụm.

      Trước nhà bỗng vang lên tiếng vặn ổ khóa, khiến toàn thân đều căng thẳng.

      bước chân trầm ổn kèm theo hương rượu nhè vào.

      khẽ nhíu mày.

      “Ba, ba về rồi!” Tiểu Lộng vui sướng nhảy khỏi sofa, chạy ra cửa chào đón thân hình cao lớn kia.

      ngoái đầu mà vẫn tập trung tinh thần lật tờ báo tay, chỉ có điều chẳng thể đọc được chữ nào đó.

      chào hỏi cũng thế.

      “Ba à, ba lại uống rượu rồi!” Tiểu Lộng bịt mũi.

      Gã xoa mái tóc Tiểu Lộng, “Ba phải xã giao nên uống tí.”

      Dạo này hình như gã đột nhiên xã giao rất nhiều.

      Gã cởi giày, vì để giữ thăng bằng nên gã ngồi xuống bậc tam cấp.

      Xem ra, gã hẳn chỉ uống ít.

      Chiếc TV trong phòng khách phát bản tin mới nhất của buổi tối, công ty trách nhiệm hữu hạn giày da tuyên bố ngừng sản xuất, toàn thể công nhân nhà máy giày tụ tập trước cổng để đòi tiền lương, khiến sở lao động phải có mặt để giải quyết.

      “Ba, ăn miếng kem nhé.” Tiểu Lộng thân thiết nghiêng người.

      Con mèo cũng muốn chạy qua, nhưng Duy Đóa trong tâm trạng bồn chồn chỉ nhấc chân lên cái khống chế được con mèo.

      “Được.” Gã đáp.

      “Ba thích hương vị nào?” Tiểu Lộng cầm hai cây kem hai màu hỏi.

      Tiểu Lộng vẫn còn tìm hiểu cái nào thích, cái nào ghét của ba mà biết mệt.

      “Vị nào cũng được.” Thực ra, gã thích ăn kem lắm.

      “Tiểu Lộng thích vị vanila.” Tiểu Lộng nhăn mày, có điều vị vanila còn ít.

      Gã liếc thoáng qua hộp kem còn rất nhiều vị sô--la, : “Ba ăn vị sô--la!”

      Nghe vậy, mặt mày Tiểu Lộng hớn hở, chạy tới múc muỗng kem to cho gã.

      “Ba, dạo này con ngoan lắm, khi ba có ở nhà con đều nhốt con mèo lại!” Tiểu Lộng kể công.

      Gã gật đầu, ăn miếng kem. Tiểu Lộng lại múc miếng to nữa, dù trong miệng gã còn đầy kem nhưng gã vẫn nuốt xuống.

      “Được rồi, Tiểu Lộng, con ngủ sớm .” nhàn nhạt .

      Màn ấm áp này bị phá hỏng làm Tiểu Lộng bĩu môi mất vui, nhưng bé vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

      “Khoan , con mang cái này tới cho mẹ , để mẹ con chọn trường cho con.” Gã rút trong cặp xấp hồ sơ.

      Tiểu Lộng phải nhập học trong tháng chín, vấn đề này vô cùng cấp bách nên kế hoạch tối nay gã thực thành công.

      Tiểu Lộng nhận lệnh, vội vàng chạy tới phía mẹ.

      Kiều Duy Đóa khẽ giật mình. Vấn đề nhập học cho Tiểu Lộng cứ kéo dài hết ngày nay qua ngày khác, nhưng muốn xin gã giúp đỡ. giờ sát ngày báo danh vào trường, gần như có hi vọng và chuẩn bị để Tiểu Lộng nhập vào trường gần nhất dựa theo hộ khẩu.

      Gã mang về ba bộ hồ sơ, gồm: trường học cũ của bọn họ, trường Quốc tế và trường trung học trọng điểm số 6.

      “Con hỏi ba xem, mấy trường này để mẹ chọn hả?” liếc lướt về phía cầu thang.

      Tiểu Lộng vội vàng chạy tới chỗ gã.

      “Ba chưa sao? Hay mẹ con nghi ngờ cả chút việc này mà ba cũng đủ khả năng?” Gã lãnh đạm trả lời.

      Tiểu Lộng lại tiếp tục chạy qua chỗ mẹ.

      phải mẹ nghi ngờ mà là sợ uổng công, mẹ thể lấy tiền đồ của Tiểu Lộng ra đùa.”

      Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.

      cho cùng là mẹ con tin tưởng ba?”

      Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.

      “Ba con muốn sao tùy, chọn trường Quốc tế .” gấp hồ sơ lại.

      lựa chọn của làm gã hơi bất ngờ, “Tiểu Lộng, tới hỏi mẹ con sao lại chọn trường này? Nếu vào trường đó mỗi tuần chỉ được gặp con lần, mẹ con chịu nổi ?”

      “Con tới với ba, chịu nổi cũng phải chịu, mong ước con thành phượng hoàng là tâm trạng của mẹ.”

      “Con tới hỏi mẹ, tại sao chọn trường cũ của ba mẹ?”

      “Con bảo ba con hãy ngẫm nghĩ nguyên nhân .”

      Sau khi nhận lời nhắn đó, gã im lặng. sợ gặp người quen ư?

      “Cá nhân ba thấy trường trung học trọng điểm số 6 thích hợp hơn.”

      “Con tới với ba, trường trung học trọng điểm số 6 toàn học sinh giỏi, mẹ sợ thành tích của con theo kịp, áp lực quá lớn có kết quả phản ngược.”

      Gã nhíu mày, : “Tiểu Lộng à, con có nghĩ tới chuyện kia ?” Phiên tòa sắp mở, nếu Tiểu Lộng vẫn thể đối mặt với sợ hãi và ám ảnh, chẳng có cách nào làm bằng chứng chống lại Tống Phỉ Nhiên tòa.

      Quả nhiên, sắc mặt Tiểu Lộng lộ vẻ e ngại.

      Trong lòng gã có đáp án.

      “Tiểu Lộng, ba tin tưởng con, con tới hỏi mẹ xem tại sao lại coi thường con?” gần như hề nhắc tới chữ Tống Phỉ Nhiên, để giảm căng thẳng cho con định nuông chiều sinh hư sao?

      Tiểu Lộng chạy tới mệt nhoài.

      “Ba, mẹ, hai người có thể ngồi xuống từ từ bàn luận về vấn đề của con được ?” Chạy tới chạy lui đưa tin hồi khiến bé mệt đừ mà bọn họ vẫn cứ tiếp tục.

      Im lặng, im lặng, cả và gã đều im lặng, ai chịu buông kiêu ngạo xuống trước.

      “Bỏ , trường Quốc tế trường trường Quốc tế.” Ba ngôi trường này gã đều chọn kĩ, mỗi trường có nét riêng. Gã xong đứng dậy thẳng lên lầu mà chẳng hề ngoảnh lại.

      ngồi dưới lầu cứng đờ lát, rồi mang tâm trạng bồn chồn xem TV.

      Đèn phòng khách đều tắt ngóm, điều dưỡng Ngô đưa Tiểu Lộng ngủ. chầm chậm đứng dậy, bước từng bước lên lầu.

      Tới lầu hai, trong phòng tối om.

      thay quần áo trong màn đêm, lúc định xỏ tay vào chiếc áo ngủ cánh tay bị giữ lại làm chết sững.

      Hương rượu nhàn nhàn từ phía sau ập tới, nhắm mắt cũng biết đó là ai. Bởi dù trong thời kì chiến tranh lạnh, nhưng hầu như phần này đều được trình diễn hằng đêm. Quả nhiên bị ôm ngang ném mạnh lên giường, tiếp đó là thân hình cường tráng đè xuống mặt nệm.

      Bỗng dưng những gì hít vào đều là hơi thở đầy nam tính của gã. Làn da gã nóng rực, hô hấp Duy Đóa bắt đầu rời rạc làm phải dời mắt . có màn dạo đầu cũng chẳng để có cơ hội hít thở, gã xông thẳng vào như ngọn lửa dây dưa giữa chiến dịch chinh phục và bị chinh phục.

      Nó điên cuồng tựa như vừa bị trận cuồng phong bão táp càn quét qua, nhưng ngoài giao hoan mọi thứ đều rỗng tuếch.



      Sau cuồng nhiệt nghiêng trời lệch đất căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

      Toàn thân bị cưỡng ép đến còn hơi sức, nằm im lìm tại chỗ.

      Bên song cửa phòng ngủ có đốm lửa , ánh sáng lóe lên trong đêm tạo thành chấm đỏ sậm và tỏa ra mùi khói thuốc nhàn nhạt.

      nhíu mày, dạo này thường ngửi thấy mùi khói thuốc, nhưng lười chuyện mà chỉ đưa tay mò mẫm vào ngăn kéo.

      Gã vẫn ngồi hút thuốc bên cửa sổ và lặng lẽ chăm chú theo dõi mọi hành động của .

      đụng tới lọ thuốc nhưng vì trượt tay làm nó rơi xuống sàn nhà lăn xa đến mấy mét. thu tay lại, lười phải xuống giường và mệt mỏi từ bỏ. quá mệt, chắc đêm nay vẫn có thể ngủ mà cần dùng tới thuốc.

      Gã bước về phía , duỗi cánh tay dài ra nhặt lọ thuốc đưa cho .

      Duy Đóa im lìm mở nắp lọ, đổ viên thuốc con nhộng ra cầm ly nước uống vào.



      Gã dụi điếu thuốc và lên giường.

      nằm đưa lưng về phía gã.

      Hai người vẫn tiếp tục im lặng gì.



      Sáng sớm thức dậy, Kiều Duy Đóa cảm thấy cả người uể oải, ngực căng cứng, đầu óc say sẩm và buồn nôn.

      “Mẹ, ba kêu con tới hỏi hôm nay mẹ có muốn tới công ty ?” ‘ bé giao liên’ lại chạy lên lầu.

      mệt mỏi lắc đầu, cả người khó chịu khôn tả.

      bé giao liên’ nhận lệnh chạy xuống lầu rồi lại chạy lên.

      “Mẹ à, ba hỏi có phải mẹ thấy buồn ngủ và buồn nôn ? Nếu mẹ khó chịu để ba đưa khám.” ‘ bé giao liên’ đọc thuộc lòng.

      lại lắc đầu, “ với ba con là cần!”

      Tiểu Lộng xoay gót xuống lầu truyền đạt, nhưng mới chạy đoạn bé quay người lại hỏi, “Mẹ, có phải mẹ mang thai ?” Vì vậy ba mới hỏi mẹ có buồn ngủ và buồn nôn ?

      Tiểu Lộng hỏi vấn đề này làm toàn thân Kiều Duy Đóa đông cứng, hình như kinh nguyệt của trễ ba – bốn ngày rồi chưa tới.

      [1]Ice cream cone. Mang nhiều hình dạng, nhưng đa số là hình nón.
      tart_trung, tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      ông hề có cảm xúc gì quá lớn.

      Kiều Duy Đóa ngơ ngác ngồi xuống, quả thực phải ngồi xuống để toàn thân bớt mềm nhũn. Làm sao có thể mang thai được? Bác sĩ ràng rất khó mang thai mà!

      “Que Củi, tôi muốn đám cưới vào tháng sau.” Đối phương vừa nhấc điện thoại, gã ngay.

      Đầu dây bên kia im bặt, đủ biết bị chấn động mạnh đến mức nào.

      “Ừ, tôi hết cách rồi, vì tình thế cấp bách…” Lúc nhận lời chúc mừng, mặt gã vẫn điềm nhiên.

      Mới vài câu, gã quay sang hỏi: “Họ hàng thân thích bên nhà em đãi khoảng mấy bàn?”

      Kiều Duy Đóa bị quả bom kia đánh cho trống rỗng, bây giờ đầu óc quay cuồng, hồi lâu sau chỉ biết lắc đầu.

      “Tôi để mười bàn cho gia đình em.” Gã tự đưa chủ trương.

      “Nhà tôi có nhiều thân thích, nhưng khá đông em nên cấn ít nhất ba – bốn chục bàn.” Đây là lời gã căn dặn Que Củi.

      “Đại ca, việc gì em cũng xử lý được, nhưng kêu em đào đâu ra chỗ để bày bốn – năm chục bàn tiệc đây?” Que Củi thở dài.

      Đâu phải ta trợ giúp em hết mình, mà việc này thực quá khó khăn. Chỉ cần hôm nào là ngày lành tháng tốt, mấy cái khách sạn có quy mô ở Ôn Thành đều được đặt kín chỗ nửa năm hoặc thậm chí cả năm trước.

      “Nếu cuối năm em còn có thể cố gắng nghĩ cách.” Que Củi đề nghị gã ổn định chút.

      giờ ‘tình thế vô cùng cấp bách’, nhưng đến cuối năm cái thai cũng mới bốn – năm tháng. Người vác bụng kết hôn diễn ra khắp nơi, chẳng qua dâu mặc áo cưới xấu tí, ngoài ra có gì phải gấp.

      được, cuối năm trễ quá.” Chính vì biết việc này khó khăn, nên gã mới nhờ Que Củi lo tiệc cưới vào tháng sau. Nếu chờ tới cuối năm, thời gian kéo dài càng lâu ai biết có biến động gì?

      Que Củi cảm thấy nhức đầu, “Hôm nay em cũng rảnh việc, em dạo quanh diễn đàn xem có ai nhường tiệc cưới vào tháng sau .” Thử vận may coi có gặp người nào đặt tiệc trong khách sạn rồi nhưng hủy bỏ ?

      “Tôi thích kiểu đó.” Gã cắt ngang, kiểu đó rất xui xẻo.

      “Đại ca à, phải làm khó em chứ?” Que Củi than vãn.

      Mặc dù ta quen biết rộng rãi, nhưng đâu thể nào chạy tới với người ta rằng: ‘Đại ca của bọn tôi muốn kết hôn, các người đưa nơi tổ chức cho chúng tôi !’.

      cần ngày tốt gì cả, cứ làm ngày thường cũng được. Nhưng nhất định phải khách sạn lớn, hơn nữa cậu hãy nhớ kĩ là trong tháng sau đấy.” Gã thận trọng căn dặn.

      Vả lại, gã muốn tổ chức tiệc cưới to.

      Đại ca vậy kẻ dưới quyền chỉ biết thở dài, “Được, em nghĩ cách, nếu cầu ngày lành tháng tốt chắc dễ giải quyết hơn.”

      Tuy nhiên, Que Củi lưỡng lự lát rồi hỏi, “Đại ca, với tình tình giờ, thực quyết định xong? Em thậm chí hơi lo…” Kết hôn chỗ nào cũng cần tiền, vả lại…

      Gã nhíu mày, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tình hình chưa tệ đến vậy.” Thế cuộc gần đây khiến gã rất phiền muộn.

      Que Củi thở dài, “Đại ca, bất kể ra sao em cũng xin lỗi …”

      tiếp mà cúp máy, vì bây giờ phải lúc để thảo luận.

      “Tôi thể mang thai, tôi muốn xem kết quả xét nghiệm.” lâu sau Kiều Duy Đóa mới tìm được bình tĩnh.

      Gã ngẫm nghĩ rồi : “Tôi đưa kết quả xét nghiệm cho mẹ tôi rồi.”

      Kiều Duy Đóa hít hơi lạnh toát, gã, gã, gã…

      “Có mang thai hay bản thân em là người nhất, em đừng với tôi, em chẳng có chút cảm giác nào về thể chất của mình.” Gã lãnh đạm .

      Kiều Duy Đóa sợ run. Đúng vậy, dạo này cơ thể rất khó chịu.

      “Tôi muốn kết hôn!” nhíu mày.

      Vì con mà kết hôn, cảm giác tồi tệ.

      “Tôi và em có cách lựa chọn khác.” Gã cúi đầu tiếp tục làm việc.

      cái gì mà có lựa chọn chứ? Lòng Kiều Duy Đóa cảm thấy bự bội.

      “Tôi có thể…” quật cường.

      “Đừng những lời khiến chính bản thân em phải hối hận!” Gã lớn tiếng cắt ngang.

      Nếu dám câu phá thai gì đấy, gã làm cho sáng mắt!

      “Được rồi, tôi có trách nhiệm với em tới cùng, chuyện này cần thảo luận nữa.” Gã nhấn mạnh.

      Kiều Duy Đóa thốt nổi nên lời, bởi vì, quá lớn đánh sâu vào cõi lòng .

      Cánh cửa văn phòng đối diện đột nhiên bật mở, rồi những tiếng bước chân cuống cuồng vang lên và tiếp đó có người đẩy cửa vào.

      “A Kiến, Que Củi muốn kết hôn?” Vẻ mặt của Ôn Ngọc rất hoang mang.

      Ban nãy nhóm bạn thân bọn họ đều nhận được điện thoại của Que Củi gọi tới.

      “Ừ.” Gã buông cây bút xuống, sắc mặt vẫn thay đổi.

      “Tại… tại sao?” Mặt Ôn Ngọc còn chút máu, đôi môi run rẩy.

      Gã liếc Kiều Duy Đóa cái, từ lúc Ôn Ngọc xông vào phòng, vẻ mặt vẫn đầy căng thẳng.

      “Tình thế cấp bách.” Gã trả lời bằng bốn chữ tương tự.

      Sắc mặt Ôn Ngọc càng thêm tái mét, đó là lí do mà gã quyết định chịu mọi trách nhiệm?

      “Tôi về trước đây.” Kiều Duy Đóa bình tĩnh đứng dậy.

      Mọi vấn đề khó khăn hãy để gã từ từ giải thích với Trần Ôn Ngọc.

      Giải thích – vì sao gã ‘đòi hỏi’ hằng đêm.

      Giải thích – vì sao lại mang thai.

      nghĩ tâm trạng mình rất mù mịt, ấy vậy mà bất ngờ phát , khi nhìn thấy Trần Ôn Ngọc khó chịu, lòng lại sung sướng đến biến thái.

      Tại sao thích Trần Ôn Ngọc? Thực ra Trần Ôn Ngọc rất đỗi bình thường, nhưng vì sao mỗi lần gặp chị ta lòng như bị gai đâm? Hơn nữa, thấy dáng vẻ bị đả kích của Trần Ôn Ngọc mà … có chút vui sướng khi người gặp họa.

      Kiều Duy Đóa che mặt, nhất định bị bệnh rồi mới có thể kì cục như thế. Bây giờ nên suy diễn lung tung, mà nên tìm nơi để tiêu hóa việc mang thai này và ngẫm nghĩ về tương lai của mình.

      Tóm lại, đây là bắt đầu của cuộc thay đổi, hay bắt đầu của hủy diệt?



      Nhiều ngày nay, Cục Bảo hộ lao động vô cùng bận rộn .

      “Tháng này có ba vấn đề nổi bật.” Trong phòng họp, nét mặt vị cục trưởng rất nghiêm túc.

      Tình hình Ôn Thành càng ngày càng bất thường.

      “Chỉ mới hai – ba năm ngắn ngủi mà Ôn Thành từ đô thị sản xuất chuyển sang thành phố cho vay nặng lãi!” Vị cục trưởng vò đầu nhức óc. “Theo số liệu thống kê Ôn Thành có tới 89% hộ gia đình hoặc cá nhân và 59.67% doanh nghiệp tham gia cho vay, rất ít người sẵn sàng đem gởi tiền vào ngân hàng!”

      “Các doanh nghiệp vừa và rất khó vay vốn, nhưng vì nhu cầu phát triển mà buộc phải quay sang nhờ giúp đỡ từ vay tư nhân. Theo cuộc khảo sát quý trước, mặt bằng lãi xuất vay tư nhân cao nhất lịch sử! Hơn nữa, hai năm nay ngành cho vay nặng lãi thu nhập rất cao, nên thu hút loạt các nhà công nghiệp từ bỏ ngành công nghiệp để chuyển sang cho vay. Tuy nhiên, cho vay nặng lãi quy mô càng lớn sụp đổ càng mau. số doanh nghiệp, nhà máy bắt đầu đóng cửa… khi bong bóng tài chính vỡ tan tình hình kinh tế càng trở nên trầm trọng!”

      Tình hình nay quá mập mờ.

      “Tôi chuẩn bị lập nhóm điều tra khủng hoảng tài chính ở Ôn Thành, đặc biệt chuyên theo dõi và điều tra nguy cơ lần này. Tạm thời điều phối các tổ viên như sau: Lưu XX thuộc tổ nhận thư khiếu nại và ghé thăm, Trương XX thuộc tổ hậu cần và Lục Tư Nguyên thuộc tổ trọng tài lao động…”

      Vì phải tạm thay đổi vị trí công tác nên Lục Tư Nguyên dành cả buổi chiều để thu xếp các hồ sơ. Hơn bốn giờ chiều mới thu dọn xong chồng hồ sơ hoàn chỉnh, cái nào chưa được xử lý đều chuyển tới văn phòng tạm thời kế bên.

      “Tư Nguyên, điện thoại của cậu reo mấy lần rồi kìa.” đồng nghiệp gọi .

      lau mồ hôi, tay chân vừa mỏi vùa đau. mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, nhìn tên người gọi, bất giác nở nụ cười.

      tính gọi lại ‘đinh đinh’, vừa khéo có tin nhắn gởi tới.

      mở tin ra xem: [Em định tìm tâm , nhưng chắc bận… Có lẽ em phải kết hôn vì hình như em mang thai rồi…]

      Nhìn màn hình điện thoại mà tay chân Tư Nguyên cứng ngắc đến tê dại.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 15

      Hay tin mình mang thai mà biết nên có tâm trạng gì.

      Kiều Duy Đóa nhìn chằm chằm bát cơm, ăn thấy ngon mà còn dờn dợn buồn nôn. Thức ăn cứ lần lữa nuốt trôi nhưng hai tay lại vô thức vuốt ve vùng bụng.

      “Mẹ, con có em trai à?” Tiểu Lộng lưỡng lự lát rồi vẫn nhịn được mà buột miệng.

      hồi phục tinh thần, đáp: “Có lẽ vậy…” Hình Tuế Kiến chắc nịch, làm người ta rất khó hoài nghi.

      “Mẹ… vậy mẹ tính sao?” Mẹ giữ em trai?

      Đáp lại bất an của Tiểu Lộng, nhíu mày, “Tiểu Lộng, con thấy mẹ nên làm gì đây?” rất mờ mịt, mờ mịt đến độ muốn tìm người tâm .

      “Mẹ, con muốn có em trai.” Tiểu Lộng nhảy khỏi ghế, hồi hộp chạy tới kéo tay .

      “Con yên tâm, mẹ chưa bỏ nó.” vỗ vỗ tay Tiểu Lộng.

      Nếu mười ba năm trước do trời gây nghiệp chướng, còn bây giờ là tự mình tạo nghiệt chướng.[1]

      Nếu nó xảy ra và tồn tại, thể làm tiếp lựa chọn như mười ba năm trước. Bây giờ chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tuy nhiên, điều suy nghĩ chính là… thực phải vì con mà kết hôn ư? Chẳng biết nên diễn tả trái tim ra sao, vì muốn kháng cự nhưng lại có phần cam lòng.

      Ngoài cửa vang lên tiếng vặn ổ khóa làm hoảng hốt.

      Hôm nay gã về nhà hơi sớm.

      Hình Tuế Kiến bước chân vào, trong tay cầm theo túi thuốc to.

      “Mỗi ngày em uống vài viên, uống lần vào buổi sáng và buổi tối, uống thuốc ngủ nữa.” Gã ném túi thuốc qua cho .

      Kiều Duy Đóa cầm lọ thuốc lên nhìn, ngoài số thuốc vitamin viết bằng tiếng nước ngoài còn số thuốc Tây có tác dụng dưỡng thai.

      “Bây giờ tôi khỏe lắm, tại sao phải uống mấy thứ này?” Kiều Duy Đóa nhăn mày vô cùng khó hiểu.

      “Để phòng ngừa chuyện ngộ nhỡ.” Gã cởi áo khoác.

      định thêm

      “Bây giờ khí ô nhiễm, thực phẩm thiếu an toàn, giường dưỡng thai trong bệnh viện chật ních người nằm, lẽ nào em cũng muốn vào đó?” Dứt lời, gã ném áo khoác lên sofa, ngồi vào bàn ăn lạnh lẽo nhìn .

      Kiều Duy Đóa á khẩu trả lời được. Quả thực trước kia bác sĩ từng qua, nếu sau này may mắn mang thai có thể phải dùng số thuốc hỗ trợ cho thai nhi phát triển ổn định.

      Hôm nay ba mẹ bắt đầu chuyện với nhau! Tiểu Lộng xúc động đến thể diễn tả, giờ lại nghe em trai có thể gặp nguy hiểm, khiến Tiểu Lộng chờ được mà vội vàng chạy vào nhà bếp.

      “Đúng đúng đúng, ba rất đúng, mẹ à, mẹ mau uống thuốc !” Tiểu Lộng cầm ly nước ấm đứng bên cạnh phụ họa.

      Gã nhìn , chờ uống thuốc.

      “Hai người có cần làm vậy ?” Hàng chân mày Kiều Duy Đóa luôn cau chặt, lời chẳng hề mang hơi hướm qua loa nhưng vẫn nuốt xuống.

      tự hỏi, tại sao mình phải nghe lời? Đó là vì cảm giác được thương trước nay chưa từng có. cảm giác như giữa và gã chưa từng xảy ra điều gì. Gã khá quan tâm tới đứa con trong bụng , tuy biểu lộ quá nhưng vẫn cảm nhận được.

      “Ngoài ra, em hãy đem con mèo cho người ta , giữ nó lại có hại cho sức khỏe của em.” Gã dán mắt vào con mèo bên cạnh , đưa cầu.

      “Đừng vì bản thân sợ mèo mà dùng chiêu mượn gió bẻ măng.” mỉa mai.

      Bây giờ hết sợ con mèo, thậm chí còn có chút cảm tình nữa, thế tại sao phải đem cho nó ?

      “Tôi sợ mèo.” Gã trịnh trọng thanh minh.

      Là ai lắm miệng xuyên tạc gã trước mặt ? Gã nhìn chằm chằm Tiểu Lộng, Tiểu Lộng vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ tuyệt đối phải mình.

      Thực ra ba à, do hôm ấy ba gặp xui xẻo…

      Kiều Duy Đóa cũng trừng mắt dằn mặt Tiểu Lộng, thầm uy hiếp bé phải giữ kín miệng.

      “Meo!” Đúng lúc này, con mèo nghe mình sắp bị đuổi lao tới bên chân gã, chuẩn bị lấy lòng gã.

      Cái thứ báo ra báo, mèo chẳng ra mèo này khiến gã sợ tới mức nhảy xa mấy mét.

      Khóe môi của Kiều Duy Đóa giật giật, phải cố gắng lắm mới làm mình đừng bật cười thành tiếng.

      “Ba, con tới bảo vệ ba!” Tiểu Lộng kịp thời chạy lên ôm con mèo .

      Đối với ‘cười nhạo’ của , sắc mặt gã khó coi càng khó coi hơn. Làm thế nào mà người đàn ông lại sợ con mèo? Ít nhất, gã cũng thể để biết rằng mình rất sợ…

      Sau khi cười thỏa thích, Kiều Duy Đóa phát khẩu vị của mình khá hơn và bắt đầu cảm thấy đói bụng, rốt cuộc ăn hết bát cơm đầy.

      Con mèo bị Tiểu Lộng ôm về phòng, sau bữa tối, gã với hiếm có dịp vai kề vai ngồi sofa xem TV.

      yên tĩnh chưa từng có, khiến trái tim hoảng sợ.

      xem tôi có nên mua cái yếm chống tia bức xạ dành cho bà bầu ?” bất ngờ mở miệng.

      TV, điện thoại, máy tính, cuộc sống đại hóa, nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm.

      Hình Tuế Kiến đảo con ngươi, dùng ánh mắt kì dị nhìn .

      Ánh mắt ấy làm mất tự nhiên, “Đằng nào tôi cũng phải sinh, tôi muốn sinh ra quái thai!” cứng cỏi phân bua, vừa xong lời ấy mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó chịu.

      “Em muốn mua cứ mua.” Đôi môi gã khẽ gợn nụ cười, “Mấy việc vặt này có gì mà em phải hỏi?” Giọng gã dịu dàng chưa từng thấy.

      dịu dàng này làm gai ốc tranh nhau nổi hết làn da .

      “Tôi lên lầu ngủ trước!” đứng bật dậy, ánh mắt gần như dịu dàng của gã làm có cảm giác ‘gục ngã’.

      chạy vội lên lầu đóng cửa lại, dựa lưng vào vách tường, lòng rối như tơ vò.

      Hồi lâu sau, thở dài hơi rồi chôn mặt mình vào lòng bàn tay. Đột nhiên thấy phiền, phiền tới độ ruột gan rối bời. Hóa ra lúc Hình Tuế Kiến ‘hung hãn’, mọi đường nét cứng cỏi gương mặt đều dịu xuống trông rất quyến rũ. Phải chăng vừa rồi có cảm giác thẹn thùng, tim đập thình thịch? Sau khi mang thai, phải chăng càng trở nên kỳ lạ?

      Mang thai là số phận an bài cho , an bài để với gã sống bên nhau cả đời. Dẫu rằng hai người đều thù hận, buồn bực và còn rất nhiều, rất nhiều những điều phức tạp khác…

      Nếu gã và chịu buông lơi thành kiến, phải chăng rất hạnh phúc? Tâm trạng bỗng dưng trở nên cáu kỉnh, vậy đây cũng là triệu chứng của mang thai ư?

      cầu thang vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng đẩy cửa.

      “Em giận à?” Gã hỏi.

      Rốt cuộc gã sắp cưới kỳ lạ đến mức nào? Vấn đề ở chỗ, gã ràng chẳng gì lỡ lời, ấy vậy mà bỗng dưng thở hổn hển đứng dậy bỏ , làm gã thấp thỏm bất an. Trong cuộc đời này, lần đầu tiên gã có cảm giác muốn dỗ dành người đàn bà.

      Khi gã vừa đẩy cửa, nỗi phiền muộn dưới đáy lòng Kiều Duy Đóa cũng chớp mắt tiêu tan. hiểu tại sao, nhưng rất vui vì gã quan tâm đến mình. ràng trước đêm biết có đứa con, hai người bọn họ vẫn còn trong thời kì chiến tranh lạnh… Điều này khiến cảm thấy rất ấm áp.

      sởn hết gai ốc vì tự dưng mình cảm thấy xúc động đến khôn tả.

      “Mai mốt em đừng tới công ty nữa, nếu rảnh hãy nghĩ cách trang trí nhà cửa của chúng ta .” Gã nhìn xung quanh rồi mở miệng, ngay cả gã cũng thấy bầu khí đêm nay rất tốt.

      Gã kêu đừng tới công ty nữa?

      “Hôm nay và Trần Ôn Ngọc với nhau những gì?” gằn giọng, tại sao bỗng dưng kêu đừng tới công ty nữa?

      gì cả, chỉ trò chuyện những việc nên chuẩn bị cho ngày hôn lễ thôi.” Gã muốn bàn luận thêm.

      chắc mẫm Trần Ôn Ngọc điều gì đó, hay gã sợ lần sau bọn gặp mặt nhau xảy ra xung đột?

      “Chị ta nhất định đau thương lắm, phải ?” ngước lên, kiêu ngạo làm từ chối thừa nhận mình có cảm giác bị thua thiệt.

      Cảm giác này mâu thuẫn, nó lộ ra tâm tình vui sướng khi người gặp họa, lại đồng thời có cảm giác hệt như mình trộm đồ của người khác.

      “Chờ chúng ta kết hôn xong, qua thời gian ấy bình thường thôi.” Gã tránh vào vấn đề chính.

      Kiều Duy Đóa trầm mặc.

      Sau khi bọn họ kết hôn, Trần Ôn Ngọc thực trở lại ‘bình thường’, gã nữa? có chút hoài nghi, nhưng đêm nay bầu khí quá thoải mái làm muốn phá hỏng. Đó là lí do mà hề hé răng phản bác và tạm thời thu những chiếc gai nhọn của mình.

      “Tết Trung thu, em tới nhà mẹ tôi nhé.” Gã thản nhiên đề nghị.

      Toàn thân Kiều Duy Đóa bất chợt căng thẳng. Thú thực, hề muốn gặp mẹ của gã.

      “Tôi chắc mình có thể kiềm chế được cảm xúc đâu.” xoay mặt , nhớ lại những lời tục tĩu lần trước.

      Mắt gã tối sầm, “Em cứ xem tình hình rồi ráng sức .” Thực ra, gã để ý chính là việc có từng nỗ lực hoặc sẵn sàng sống chung hòa thuận với gã hay chưa.

      Đêm nay ánh trăng rất đẹp, nó tản ra thứ ánh sáng dìu dịu như màu sắc êm đềm của tình .

      Trái tim gã bỗng nhiên xao động, gã bước lên kéo qua.

      muốn làm gì?” căng thẳng.

      “Tôi muốn… .” Gã câu hai nghĩa.

      Gã chợt muốn sống hòa hợp với , bất kể cơ thể hay linh hồn. Điều này và ham muốn trước đây hoàn toàn khác nhau.

      “Hình Tuế Kiến, dâm tặc!” nghiến răng.

      Bây giờ mới biết tại sao gã mua thuốc dưỡng thai cho , hại hiểu nhầm mà xúc động trận.

      Biết nghĩ tung lung, vòm ngực gã rung lên bật cười sặc sụa, tiếng cười vui thích xuất phát từ đáy lòng.

      Tiếng cười của gã làm Kiều Duy Đóa khẽ giật mình. Hóa ra, mang thai cũng tồi…

      Hồi lâu sau, gã thôi cười và nhìn chăm chú.

      cũng thế.

      Cuối cùng, gã cúi đầu đặt nụ hôn lên môi .

      “Đợi chút, điện thoại của tôi có tin nhắn.” mơ hồ nghe có tiếng chuông reo nên khẽ đẩy gã ra.

      mở điện thoại ra xem, chỉ có hai chữ: [Chúc mừng.]

      Hai chữ ngắn gọn ấy làm khẽ giật mình.

      Hình Tuế Kiến cũng nhìn thấy, lòng gã dấy lên cảm giác khó chịu. Gã giật chiếc điện thoại của đặt qua bên và tiếp tục với bóng đêm tươi đẹp.



      Ngày thứ hai thức giấc, mặt trời nhô lên cao.

      Phần giường bên cạnh lạnh tanh, nhưng trái tim lại nồng đậm ngọt ngào trước nay chưa từng có.

      liếc nhìn xung quanh, căn phòng toàn màu hồng sặc sỡ. Thực ra, cũng thích màu hồng.

      ngôi nhà và ở lại đây mãi mãi, nên mọi thứ nơi này là những thứ mà và… gã cùng thích.

      vén chăn lên, quyết định từ nay trở bước tiếp về phía cuộc sống mới.

      [1]Nghiệp chướng – nguyên nhân tạo ra quả báo, tạo nghiệt – gây ra tội ác, tạo ra nghiệt chướng. Đây là những từ rất hay dùng trong nhà Phật.
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 16

      Cún’s first day of school. Congrats, baby!

      Căn phòng lầu hai có rất nhiều đồ màu hồng cần phải dẹp bỏ. Khăn bàn, ga trải giường, bao gối… Kiều Duy Đóa đều chọn màu xanh nhạt, vừa thanh lịch vừa mang phong cách tươi trẻ. Ngoài ra còn có màn che và rèm cửa sổ hoa văn, cầm lên so sánh độ tương phản.

      “Em muốn chọn rèm cửa màu xanh, ngôi nhà theo cảm nhận của em phải đầy chất thơ điền viên.” Giọng trong trẻo vang lên sau lưng .

      Nhà, trong lòng mỗi người đều có ngôi nhà lý tưởng.

      Kiều Duy Đóa mỉm cười nhưng đột nhiên cảm thấy bất thường, bởi vì, dường như nghe giọng trong trẻo ấy ở đâu rồi. Kiều Duy Đóa đảo mắt qua, cách đó xa có đôi nam nữ khắng khít đắn đo nên chọn vải rèm cửa sổ nào để trang trí cho phù hợp với màu sắc ngôi nhà.

      Nhìn người tới, Kiều Duy Đóa giật nẩy người.

      Chắc là em thôi…

      Ánh mắt dán chặt về phía mười ngón tay đan dính vào nhau của đôi nam nữ.

      “Chất liệu vải màu xanh này mỏng quá, rất dễ làm gia đình đối diện thấy phòng ngủ của chúng ta, tới lúc đó mọi hành động của chúng ta …” Chàng trai mỉm cười, nụ cười đầy ám chỉ.

      Nụ cười ấy là tình thú giữa người và người với nhau, nó khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngọt ngào nhưng lại làm Kiều Duy Đóa rất khó chịu. Bởi vì, gương mặt của chàng trai kia quá xa lạ.

      màu xanh này hả? Nhưng em thấy màu này đậm và khó coi quá!” phản đối, “Em mặc kệ có tiện ích hay , em muốn mỹ quan!”

      “Vậy chúng ta tới nơi khác xem.” Chàng trai âu yếm ôm thắt lưng của .

      Khi ngang và liếc thoáng thấy , cũng chú ý tới ánh mắt đăm đăm của . Nhanh như cắt, toàn thân cứng đờ.

      “Trùng hợp quá.” mỉm cười xem như lời chào hỏi, nhưng nụ cười ấy có độ ấm.

      Kiều Duy Đóa mỉm cười gượng ép. Đúng vậy, trùng hợp.

      liếc thoáng mấy tấm rèm vải chọn, thuận miệng hỏi: “Chị sắp kết hôn à?” Người Ôn Thành cứ tới ngày kết hôn đổi rèm cửa, đây cũng được coi chi tiêu cho quà cưới.

      Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật đầu.

      Nụ cười của cứng đơ, “ ra hai người tu thành chánh quả, xin chúc mừng.” cười cười, khoác cánh tay chàng trai chuẩn bị rời .

      “Ôn Tâm, chúng ta chuyện được ?” Kiều Duy Đóa gọi giật lại.



      Trong quán café, chàng trai đứng đợi ngoài cửa.

      Ôn Tâm gọi tách café, còn Kiều Duy Đóa gọi ly nước ấm.

      “Tư Nguyên có biết ?” Do dự lát, Kiều Duy Đóa hỏi.

      Cảnh tượng hôm nay làm cách nào giả mù.

      Ôn Tâm cúi đầu cười cười, “Có lẽ biết mà cũng có lẽ .” biết hay cũng vô nghĩa.

      Kiều Duy Đóa cau chặt hàng chân mày vì thái độ bình thản của Ôn Tâm.

      ta là ai vậy?” chỉ chỉ chàng trai đứng ngoài cửa sổ.

      “Là người đầu của tôi.” Ôn Tâm nhún vai ra vẻ bình thường, kể: “Gần đây ấy chủ động giảng hòa với tôi, còn đồng ý kết hôn ngay. Tôi nghĩ dù sao trước kia cũng từng nhau, nên cho ấy cơ hội!”

      Thảo nào khi gửi tin mình sắp kết hôn, chỉ nhận được hai từ ‘chúc mừng’ đơn giản. Tư Nguyên vẫn im hơi lặng tiếng, điều đó khiến thấy cảm xúc của Tư Nguyên rất bất thường. Hóa ra cũng nảy sinh ‘việc lớn’, khó trách lãnh đạm và ‘vô tâm’ như thế.

      tính lựa chọn thế nào?” Kiều Duy Đóa hỏi nghiêm túc.

      Lựa chọn? Ôn Tâm chẳng hiểu gì.

      “Trước đây và Tư Nguyên hứa hôn rồi, với lại ấy là người đàn ông rất tốt, vô cùng tốt, xin hãy quý trọng ấy, đừng làm tổn thương ấy!” Kiều Duy Đóa lời chính nghĩa.

      Trước đây có hứa hôn? phải hai tháng trước hủy bỏ rồi sao? Ôn Tâm càng nghe càng hồ đồ.

      “Xin … đừng làm điều nghiệt ngã!” Kiều Duy Đóa thay bạn bè lời nặng nề.

      Chưa đầy tháng nữa bọn họ đính hôn, sao Ôn Tâm có thể cho người đàn ông khác cơ hội?

      Cuối cùng Ôn Tâm hiểu, uống ngụm café mà suýt phun ra ngoài.

      “Kiều Duy Đóa, rốt cuộc kẻ tạo nghiệt là tôi hay là hai người?” Ôn Tâm cáu kỉnh.

      mới là nạn nhân!

      Kiều Duy Đóa nhăn mày, thể hiểu nổi, tại sao người ràng làm chuyện sai trái mà còn có thể ăn đúng lý hợp tình như vậy?

      Bầu khí có chút khó chịu.

      Hồi lâu sau, Ôn Tâm lấy lại tỉnh táo và từ từ sắp xếp suy nghĩ, “Chị đừng với tôi… Tư Nguyên chưa kể gì với chị nhé?” Ôn Tâm tò mò nhìn chằm chằm .

      thú vị!

      Tư Nguyên nên gì với ? Kể với việc Ôn Tâm chân đạp hai thuyền? Tính cách Tư Nguyên hướng nội, nếu kể mấy chuyện này phải là Tư Nguyên mà quen biết.

      Kiều Duy Đóa cau mày chặt, trong lòng lo lắng càng sâu.

      “Vừa rồi chị mình sắp kết hôn à?” Ôn Tâm lại cắt ngang vấn đề trọng tâm.

      Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật đầu. sắp kết hôn liên quan gì đến việc bọn bàn luận lúc này?

      “Ha ha ha, vậy nên ta chưa gì mà chị sắp kết hôn?” Ôn Tâm vỗ bàn, cười sặc sụa. “ đúng là báo ứng!”

      Kiều Duy Đóa chẳng hiểu ta cười điều gì.

      Sau khi chấm dứt màn cười sặc sụa, Ôn Tâm lại mỉm cười ngọt ngào, “Tôi cho chị biết nhé, tôi cũng sắp kết hôn rồi!” hạ giọng, vui sướng : “Đáng tiếc, chú rể phải Lục Tư Nguyên!”

      Kiều Duy Đóa rúng động, giọng rét run: “ định bỏ Tư Nguyên?”

      Ánh mắt Ôn Tâm long lanh, “Cuối cùng xảy ra việc gì, rốt cuộc là ai làm bậy, vấn đề này chị hãy tới hỏi Lục Tư Nguyên! Tôi nghĩ ta ‘vui vẻ’ giải thích với chị!” Có trò hay để xem!



      Trong cơn xúc động, Kiều Duy Đóa tìm Tư Nguyên.

      Đứng trước cổng Cục Bảo hộ lao động, đâm ra do dự. Tư Nguyên với , phải chăng có nỗi khổ riêng? Nếu đem chuyện gặp Ôn Tâm hôm nay kể cho nghe, phải chăng làm tổn thương tới lòng tự ái đàn ông của ?

      Sau khi suy nghĩ lại, cơn xúc động trong tiêu tan, chỉ còn chừa lắm nỗi băn khoăn. cứ đứng đây chờ tan tầm, rồi giả vờ như ngang qua mời dùng bữa tối, sau đó thăm dò ý? quyết định như vậy.

      nhìn đồng hồ, bây giờ bốn giờ rưỡi chiều, cũng sắp tan tầm.

      Cánh cổng Cục Bảo hộ lao động mở ra, chiếc xe con màu đen chạy ngang qua mặt . Đột nhiên chiếc xe dừng lại, sau khi cửa xe mở ra vóc dáng uy nghiêm bước xuống.

      “Cháu Kiều.” Đối phương gọi .

      Kiều Duy Đóa xoay người, ngơ ngác nhìn ông lão tóc bạc, phong thái nghiêm trang và bộ đồng phục tòa án người ông ta. Mấy chục giây sau, vẫn còn ngẩn người.

      “Cháu nhận ra tôi à?” Ánh mắt sắc bén của ông lão nhìn về phía , “Mười mấy năm trước, tôi là người thẩm tra xử lý vụ kiện của cháu.”

      Nghe nhắc đến điều này, Kiều Duy Đóa lập tức nhận biết người vừa tới và dòng ký ức lại túa ra dữ dội.

      Sắc mặt Kiều Duy Đóa hết trắng lại đỏ, “Xin chào ngài thẩm phán… thẩm phán…” Bỗng dưng trông bối rối.

      “Tôi còn thân phận khác là cha của Lục Tư Nguyên.” Đối phương tự giới thiệu mình.

      Kiều Duy Đóa nổ ‘đoàng’ tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      “Sau khi Tư Nguyên giải trừ hôn ước, tôi rất muốn gặp cháu, chọn hôm nào chi bằng chọn hôm nay, chúng ta cùng hàn huyên nhé!”
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :