1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 7

      Trở về công ty gần trưa, gã trước sau, trong sảnh công ty có người đứng chờ với sắc mặt khó coi.

      đâu vậy?” Trần Ôn Ngọc nhấc đôi môi xám ngắt, hỏi.

      “Tôi tới bệnh viện.” Gã trả lời rành mạch.

      Vậy gã đùa?

      Trần Ôn Ngọc gượng ép, vô cùng gượng ép nặn nụ cười để làm mình trấn tĩnh, “Vừa rồi bác Hình gọi điện tới, bác ấy bảo muốn ăn trưa cùng .” Mặc dù tính tình A Kiến bất kham, nhưng gã vẫn là người con có hiếu.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày.

      Mẹ con gã rất ít gặp nhau, đặc biệt gần đây dường như mẹ làm trò mờ ám với quản lý ngân hàng. Hai con người thiếu đạo đức đó chìm đắm trong đương, sao bỗng dưng lại nhớ tới đứa con trai là gã đây?

      Hình Tuế Kiến trầm ngâm nhìn Ôn Ngọc, gã phải kẻ ngốc nên lập tức hiểu ngay. Trần Ôn Ngọc có giao tình rất tốt với mẹ gã. Mẹ xem Ôn Ngọc như con , thậm chí còn thân thiết hơn đứa con trai này. Mẹ từng nhiều lần đề cập, hy vọng gã sớm cưới Ôn Ngọc vào nhà.

      Quả nhiên Trần Ôn Ngọc chột dạ, xấu hổ ngập ngừng: “Em… em thấy việc này quá lớn nên muốn cho bác Hình biết…”

      “Tôi ba mươi tuổi, chuyện đương với bạn , dự định sinh đứa con cũng là việc lớn phải cần mẹ mình ra mặt à?” Gã lãnh đạm hỏi.

      Ánh mắt gã phẳng lặng nhưng Trần Ôn Ngọc là người rất hiểu tính gã, lập tức nhận thấy những tiết nhấn mạnh đầy tức giận của gã.

      “Em… em thể trơ mắt nhìn phạm sai lầm!” Trần Ôn Ngọc cãi lại.

      “Dù có phạm sai lầm cũng là việc của tôi!” Ánh mắt gã toát vẻ khó chịu.

      Giữa bọn họ nổi sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới người phía sau. Kiều Duy Đóa lướt qua bọn họ chắn ngang ngay cửa như kẻ xa lạ.

      lại dùng cái thái độ này! Hình Tuế Kiến cảm thấy ngột ngạt, tức giận và bất đắc dĩ.

      Kiều Duy Đóa tới chỗ làm việc của mình, vừa mở máy tính đúng lúc tin nhắn điện thoại vang lên.

      [Em rảnh ?]

      liếc thoáng qua màn hình di động, khi thấy tên người gởi tin gần như nín thở.

      [Em rảnh.] Hơi thở rất , trả lời bằng hai chữ giản đơn.

      [ mới làm xong công việc và ngang qua công ty em, bây giờ ở gần tiệm mì thịt bò Bà Trần, em muốn ăn chung ?]

      cúp điện thoại, đứng bật dậy.

      Hai người kia vẫn chặn ngay cửa ra vào tranh luận gay gắt.

      “Tôi ăn với mẹ và đưa Duy Đóa cùng.”

      “A Kiến!” Ôn Ngọc thể tin vào tai mình, hoảng hốt , “Bác Hình chỉ gọi mình thôi, bác ấy… bác ấy có chuyện quan trọng muốn với !” Sao gã có thể đưa Kiều Duy Đóa cùng? Đó là ý gì?

      “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.” Giọng gã vẫn đều đều.

      Ôn Ngọc nghẹn họng câm nín. ngờ Hình Tuế Kiến ‘ra đòn’ chí mạng với mình như vậy, nhưng những ai quen biết gã đều hiểu, chỉ cần gã muốn làm việc gì đừng hòng có ai phản đối được.

      “Xin cho qua.” Kiều Duy Đóa lách ngang bọn họ với dáng vẻ hối hả.

      Hình Tuế Kiến vội bắt lấy tay , “Em đâu? Bây giờ chúng ta phải tới nhà hàng!” Đừng với gã, nãy giờ chả để ý đến cuộc đối thoại giữa gã và Trần Ôn Ngọc nhé?

      Phản ứng của là tránh bàn tay của gã, “Tôi có việc.” vội vàng bỏ lại ba chữ rồi nhanh chóng chạy thẳng tới tiệm mỳ thịt bò đầu phố.

      Khi sắp tới cửa tiệm, mới dừng lại hít thở để làm mình trông bình tĩnh.

      đẩy cánh cửa kính ra.

      Trước tiệm trang trí toàn bằng gỗ trông có vẻ cổ kính, nhưng đúng vào giờ cơm trưa nên khách khứa trong tiệm rất đông.

      mới bước vào tiệm nam thanh niên đứng gần quầy thu ngân tinh mắt nhìn thấy , ta hưng phấn : “ Kiều, đến ăn mì hả? muốn kêu gì cứ để tôi mời!”

      Kiều Duy Đóa lại nghe lọt tai chữ nào, bởi vì gần như chỉ liếc thoáng qua thôi, nhận ra trong góc tối có người đàn ông nhã nhặn vừa lật tờ báo vừa kiên nhẫn chờ đợi.

      bước từng bước đến chỗ đó, dường như có linh cảm, người đàn ông cũng ngước lên.

      Hai người mắt nhìn mắt, mỉm cười với cũng cúi đầu mỉm cười.

      “Sao lại làm việc ở đây?” ngồi xuống đối diện với và thận trọng hỏi.

      “Gần công ty của em có vụ án liên quan đến người lao động cần trọng tài phân xử, bọn tới tìm thêm bằng chứng.” mỉm cười .

      “Vậy ông chủ mời bọn dùng cơm à?” giả vờ thoải mái.

      “Các đồng nhưng .”

      “Sao vậy?” Bình thường tách nhóm.

      “Mì thịt bò ở đây rất nổi tiếng, muốn tới ăn từ lâu.” cười cười.

      gọi mì chưa?”

      “Chưa, chờ em tới.”

      “Ở đây có món mì thịt bò nạm ngon tuyệt vời, để em gọi cho !” xong, vội vã quay đầu như thể sợ kêu chậm chút chết đói hoặc đứng dậy bỏ .

      định kêu người phục vụ, nào ngờ nam thanh niên kia cầm thực đơn đứng sau lưng .

      “Ha ha, Kiều, muốn ăn gì?” Nam thanh niên cầm bút giả bộ ghi chép.

      “Phiền cho tôi hai tô mì thịt bò nạm.”

      “Ha ha, vị này là bạn trai của à?” Nam thanh niên thử thăm dò thiếu tế nhị.

      “Hai tô mì thịt bò nạm.” Kiều Duy Đóa lặp lại những chữ này, ngoài ra trả lời thêm gì nữa.

      Nam thanh niên tức giận bỏ .

      Thấy cảnh tượng đó, bật cười.

      cười cái gì?” Duy Đóa bị cười đến chẳng hiểu ra sao.

      cười vì người đẹp đúng là người đẹp, số đào hoa vẫn còn rực rỡ. lại làm bia đỡ đạn rồi!”

      “Tư Nguyên, đừng giễu cợt em!” lúng túng .

      biết cách để giải quyết đám ong bướm này.

      Tư Nguyên vẫn cười, cười đến độ cũng phải cười theo.

      Khi đôi môi khẽ nhếch nụ cười, mọi câu nệ dường như đều tan biến. Bạn bè lâu năm đúng là bạn bè lâu năm, cứ ngỡ lúc hai người gặp nhau rất ngượng nghịu, nhưng hóa ra lại ‘quen thuộc’ nhanh đến vậy.

      ai trong bọn họ phát , ngoài cửa sổ bằng kính có cái bóng cao lớn với đôi mắt lạnh lẽo quan sát.

      Hình Tuế Kiến lạnh lùng nhìn hết cảnh tượng bên trong. Gã hiếm, rất hiếm thấy biểu như vậy của , gần như có.

      mỉm cười, thẹn thùng, nũng nịu. Mỗi biểu đều mang chiếc mặt nạ thờ ơ mà phát ra từ ruột gan, trông xa lạ và phi thực tế.

      Đó là Kiều Duy Đóa ư? Trước mặt tên đàn ông kia, là Kiều Duy Đóa rất ít cảm xúc sao? Ánh mắt của Hình Tuế Kiến dần dần chìm xuống nặng nề.
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 8

      Hai người mỗi người tô mì, biết vì sao hôm nay tô mì lại rất ít thịt bò.

      “Bây giờ dân buôn bán càng ngày càng gian manh.” Tư Nguyên cười cười, gắp hết mớ thịt bò nạm trong tô của mình bỏ qua cho .

      Duy Đóa cũng mỉm cười rồi gắp phân nửa tô mì của mình qua cho . ăn rất ít, tô mì chỉ làm no khoảng bảy phần, nếu chia ra mà bỏ mứa rất lãng phí.

      Suốt nhiều năm qua, hai người luyện thành thói quen tự nhiên. Họ hề phát , cách san sẻ thức ăn đó lọt vào mắt của nam thanh niên ở trong quầy thu ngân và Hình Tuế Kiến đứng ngoài cửa sổ lại thân thiết biết nhường nào.

      Ánh mắt của Hình Tuế Kiến càng lúc càng chìm nặng.

      Hai người ở bên trong hoàn toàn có cảm giác gì, bọn họ vẫn yên lặng ăn mì. Lát sau, Tư Nguyên phá tan im lặng trước, “Tối qua em tìm có việc gì?”

      “Sao ạ?” Duy Đóa sửng sốt.

      “Khuya hôm qua, chính xác là rạng sáng hôm nay.” nhắc , “Em muốn chuyện với trong QQ, chờ hoài nhưng thấy, khi gõ tin cho em em logout rồi.”

      Duy Đóa sợ run, tối qua quả thực muốn chuyện với , nhưng sau đó biết mở miệng ra sao nên logout. Sáng giờ chưa có cơ hội để mở máy tính, dĩ nhiên biết tìm . Nhưng vấn đề này phải trọng tâm, mà trọng tâm là…

      “Sao biết em tìm ?” kinh ngạc.

      “Khi em muốn gõ tin gởi cho ai đó trong QQ, khung đối thoại ra trạng thái gõ của đối phương.”[1] giải thích với .

      Điều này đúng, nhưng…

      “Vậy mở khung đối thoại với em làm chi?” nghi hoặc.

      Tư Nguyên nhất thời im bặt, hai phút sau mới : “, vừa khéo cũng muốn tìm em chuyện.” thực tế, từ ngày ‘xa nhau’ tới giờ, dù ôn bài tập vẫn luôn có thói quen mở khung đối thoại, thường xuyên quét mắt nhìn nó vài lần, hi vọng ngày nào đó thấy ‘gõ cửa’.

      Duy Đóa dường như hiểu nhưng vẫn ngờ ngợ: “Sao trực tiếp tìm em?” Vì sao nhớ chủ động gọi điện thoại?

      “Mấy lần trước gọi điện cho em, em đều mình bận nhiều việc.” Tư Nguyên cười buồn, bâng quơ vài câu rồi vùi đầu tiếp tục ăn mì.

      Da mặt rất mỏng, lần cự tuyệt, hai lần lại cự tuyệt, cũng biết phải làm sao.

      Duy Đóa thể nào biện hộ cho bản thân mình, vì quả thực có thế.

      “Vậy sau đó sao?” giọng hỏi.

      Thực ra chỉ ‘giận dỗi’ vài ngày thôi, cũng rất muốn gặp .

      “Sau đó…” ngập ngừng, “ cũng bề bộn công việc…”

      Bận rộn? Đúng thế, ai cũng bề bộn công việc.

      lập tức nghĩ đến lý do bận rộn, “Đúng, chúng ta ai cũng bận bịu nhiều việc, càng ngày càng bận bịu hơn. Bởi vì, mai này chúng ta đều có con đường riêng cho cuộc sống của mình! Có lẽ, chúng ta đừng tốn nhiều thời gian với nhau, giảm gặp mặt là cách tương đối trực tiếp nhất.” Giọng nghe thản nhiên, thậm chí là nhàng.

      Tư Nguyên nhìn chăm chú. lại muốn hờ hững với , cố gắng như vậy, tận lực như vậy, khiến người ta phải đau lòng. Hóa ra, trù tính chuẩn bị kết hôn của thực gây khó xử cho .

      Im lặng hồi lâu sau, hỏi: “Giảm bớt gặp mặt, thậm chí làm bạn nữa, em cảm thấy đó là cách tốt nhất cho tương lai của chúng ta?” Thực ra, thâm tâm luôn khát vọng tiến xa hơn bước so với trước.

      “Có lẽ vậy.” Duy Đóa cúi đầu.

      Ban nãy bầu khí còn rất thoải mái, chẳng biết vì sao bây giờ lại biến thành nặng nề.

      Tư Nguyên thở dài, gặp nhau nữa sao? Có lẽ , nhưng .

      “Em hiểu lầm rồi, bận rộn vì…” tới đó, bỗng dưng biết nên mở miệng thế nào.

      sợ ra làm phải chịu thêm áp lực tâm lý, biết kiêng kị nhất là điều gì.

      bận bịu là vì phải giải quyết việc, do phạm sai lầm lớn làm đối phương bị tổn thương nặng nề, nên dù việc ấy có lớn đến đâu cũng ráng bù đắp và lấy được tha thứ. Trước đây, thể tới bên em, có nghĩa là lảng tránh em.” giải thích rồi cẩn thận hỏi, “Em hiểu chưa?”

      về công việc à?” phạm sai lầm lớn trong công việc sao?

      Tư Nguyên dừng lại và cuối cùng cười . dám thể nhiều, sợ làm gặp phiền phức.

      muốn xin em đừng nên thay đổi thái độ với , ít nhất tạm thời cần.” Nếu ngay cả tình bạn cũng được, rất sợ hãi.

      Duy Đóa ngỡ ngàng, nghe có điều gì đó bất thường. Tư Nguyên chưa từng gò ép và làm khó xử bất kì việc gì, Tư Nguyên đối với rất tốt nhưng thể thương . Bởi vì, đáp ứng được các quy tắc của , vậy mà giờ lại xin tạm thời đừng lảnh tránh. hiểu, bỗng dưng thể nào hiểu nổi tâm tình của . Tại sao đàn ông đều làm người ta khó nắm bắt như vậy?

      “Dĩ nhiên em lảng tránh, sau khi gặp lại , em tin giữa nam nữ cũng tồn tại tình bạn mãi mãi!” vờ cất giọng nhàng.

      Tư Nguyên cứng đờ, thông minh như mà lại hiểu.

      thở dài thườn thượt.

      “Sức khỏe Tiểu Lộng có tốt hơn ?” đành lảng sang chuyện khác.

      “Tốt, con bé khỏe lắm.”

      “Công việc mới của em thế nào?” lại hỏi tiếp.

      “Rất tốt.”

      “Vậy… em sống chung với ta nữa chứ?” Giọng Tư Nguyên có chút căng thẳng.

      Tim đập rất nhanh và rất sợ gật đầu.

      Duy Đóa trầm mặc, trầm mặc này đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

      Tư Nguyên cười gượng, “Chắc bọn em sống tốt hả?”

      lo lắng nửa khuya tìm tới là do bị oan ức, nên đợi trả lời trong QQ, liền ‘ nhịn được’ mà đến gần đây làm việc.

      “…” biết phải làm sao.

      “Chuyện của Tiểu Lộng em đừng lo, từ từ giúp em giải quyết.” nghĩ và người kia sống với nhau là vì bệnh tình của Tiểu Lộng.

      phải, em… hình như rơi vào cái bẫy…” ấp úng.

      Cái bẫy? Tư Nguyên nín thở.

      “Em… từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên em thấy vô cùng sợ hãi… em cảm giác hình như mình bắt đầu nắm được gì trong tay…”

      “Em ràng ta, em ràng căm thù ta, nhưng em lại có thể nhận âu yếm giữa hai người.” Lẽ nào tiềm trong phụ nữ dâm đãng?

      “Lúc ta đối xử tốt với em, em thậm chí thay ta bào chữa sai lầm trong quá khứ; khi ta đối xử dửng dưng với em, lòng em nảy sinh oán giận, em dưng dửng hơn so với ta.” Tại sao lại như vậy?

      ta về nhà sớm, ở cùng với ta làm em mất tự nhiên; ta về trễ, em lại thấy khó chịu.” hoảng hốt nắm lấy tay , dốc bầu tâm , “ có thể cho em biết, rốt cuộc em bị làm sao thế?” Có phải thần kinh của gặp vấn đề?

      Tư Nguyên càng nghe càng cảm thấy trái tim mình giá lạnh.

      lâu sau, vỗ tay mỉm cười an ủi: “Đóa à, em bị bệnh.”

      bị bệnh, vậy đấy là cái gì? Ánh mắt càng khẩn cấp tìm kiếm câu trả lời an tâm.

      “Em .” Dứt lời, chợt thấy trái tim mình hoang vắng.

      [1]Giống yahoo đó các bạn, khi chúng ta muốn gõ tin nếu bên kia mở khung chat của mình, nó ra trạng thái VD: Cún’s mom is typing… Chắc chú thích này là thừa, nhưng phòng hờ các bạn ko hiểu ý mình. (*_*)
      tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 9

      ngước mắt lên đầy ngờ vực, hỏi khẽ: “Em à?”

      Chuyện đương là việc đáng vui mừng và hạnh phúc, vì sao nghe giọng lại buốt giá đến vậy?

      “Đúng thế, em .” Tư Nguyên cũng trả lời rất , vô cùng .

      “Ha ha, sao có thể chứ?” Kiều Duy Đóa bật cười.

      Tư Nguyên nhìn chăm chú, phát ra sao? Nụ cười của gượng ép, hoảng loạn.

      “Em từng nghe ca khúc cũ này chưa? Bài ‘hội chứng tình [1] của Hoàng Thư Tuấn.”

      “Xưa giờ em nghe nhạc, em có hứng thú với mấy dòng nhạc lộn xộn này.” vội vàng đáp.

      Tuy nhiên, khe khẽ hát:

      Về nguyên nhân phát sinh hội chứng tình .

      Đến nay vẫn cứ là điều bí nhất.

      Bất kể giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, cân nặng, bằng cấp, diện mạo và nhóm máu…

      có ai có thể miễn dịch.



      Đây ràng là ca khúc có tiết tấu nhanh nhưng biến đổi giai điệu nó thành chậm, làm người ta vừa khóc vừa cười trong tình và ngay sau niềm vui đó là tâm trạng buồn man mác.

      Cuối cùng tình là đám mây nắm được.

      Nhưng muốn với em.

      Trong những năm tháng đơn.

      “Đủ rồi.” Rốt cuộc là muốn nhắc nhở điều gì?

      Tư Nguyên hệt như nghe thấy lời , vẫn dựa lưng vào thành ghế nhàng ngâm nga:

      dịu dàng của em giải thoát nỗi tịch trong .

      Mang cho niềm vui to lớn.

      Làm linh hồn rung động.

      Rốt cuộc tức giận cắt ngang lời , khiến thể tiếp tục hát được nữa.

      Tư Nguyên nhàn nhạt : “Bài hát này dành cho kẻ ngốc kiêu ngạo lại thẹn thùng, thông minh nhưng đau thương.” kể đủ loại bệnh trạng, đều phù hợp với hội chứng tình , mà chính là kẻ lạc đường vẫy vùng ngốc nghếch. Còn , cuối cùng vẫn vô duyên để hát trọn vẹn bài.

      “Ngay cả bản thân em cũng biết cảm giác giờ của mình là gì, làm sao có thể nhìn thông suốt được?” Phản ứng của Duy Đóa rất dữ dội, cãi lại rất gay gắt.

      “Cảm giác tình loại trực giác, phán đoán, người khác có thể dễ dàng nhận thấy màu hồng đó.” Thực ra, tại sao biết ư? Vì kẹt trong hội chứng tình thoát ra được.

      “Vậy tại sao em thấy có thứ sắc màu đó?” Duy Đóa lập tức phản bác.

      sắp đính hôn, hẳn phải là màu hồng càng thêm lung linh, đúng ?

      im lặng, lâu lâu sau mới trả lời câu, “Vì phải .” Thế giới tình cảm của luôn trắng xóa, từng vừa khát vọng vừa sợ hãi người kia tới chiếm giữ.

      Duy Đóa vùi mặt vào lòng bàn tay, có cảm giác mệt mỏi. Đúng vậy, sao lại quên mất, Tư Nguyên chỉ tìm người thích hợp.

      “Cứu, cứu em với…” muốn đương với Hình Tuế Kiến, cái cảm giác chệch đường ray này quá đáng sợ.

      “Em gì?” Giọng rất , dường như chỉ nghèn nghẹn trong cổ họng khiến Tư Nguyên nghe .

      , có gì cả…” Duy Đóa bụm mặt, lắc đầu mạnh.

      “Đóa à, biết phải gì… Có thể giữa hai người từng có vài va chạm, nhưng nếu hai người nghiêm túc đôi khi em đừng quá bướng bỉnh; đừng quá chú ý đến tôn nghiệm; đừng xem thanh chân thực từ đáy lòng; đừng…” Thực ra đầu óc cũng rối bời và đau đớn tê dại, “Nếu em thích ta, vậy đừng… phí hoài thời gian, có số người, số việc, khi lỡ mất chính là cả đời nuối tiếc…”

      đừng nữa!” bịt lỗ tai, từ chối nghe tiếp.

      thể thích Hình Tuế Kiến!

      “Nếu mọi suy đoán của đều sai… hoặc ta phù hợp với em… Vậy đến với …” nhìn chăm chú và nắm lấy tay , sắc mặt đượm buồn: “Em hãy nhớ kĩ, … mãi mãi là bạn của em…”



      đường bộ từ tiệm mì về công ty, tâm trạng của Kiều Duy Đóa rất tệ. suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ.

      Thời còn học, rất ghét Hình Tuế Kiến, nhưng tại sao chứ? Thực ra, có nhiều nam sinh còn xấu xa hơn Hình Tuế Kiến. từng chứng kiến Thiện Tiểu Phi ngồi ghế đầu tiên ở dãy bàn thứ ba cố ý sờ ngực Hứa Diễm trong giờ học, lần nào Hứa Diễm cũng muốn khóc nhưng chỉ hèn nhát giận đỏ mặt mà dám lời nào.

      báo với giáo viên chủ nhiệm, kết quả khi giáo viên chủ nhiệm đặt câu hỏi Hứa Diễm thề thốt phủ nhận. Thậm chí còn buộc tội cố ý châm ngòi chia tình bạn bè. Đối với người như vậy, lần tiếp theo lại bắt gặp Thiện Tiểu Phi vói tay vào trong váy của Hứa Diễm, chỉ chăm chú lắng nghe giảng bài mà vờ như chẳng thấy.

      Còn Từ Khắc ngồi dãy bàn thứ ba ghế số sáu, cứ tới ba giờ chiều mỗi ngày biến mất. Có lần tài xế lái xe đường, thấy Từ Khắc uy hiếp nhóm học sinh tiểu học trường bên cạnh trong ngõ hẻm, ép các em phải giao tiền tiêu vặt. Ngoài ra, trong lớp có Hồ Minh tỏ tình với Chu Mẫn. Sau khi bị từ chối, cậu ta rêu rao khắp nơi rằng Chu Mẫn ngủ với vô số người…

      So với bọn họ, thành tích học tập của Hình Tuế Kiến rất kém, nhưng phẩm hạnh đến nỗi tồi. nghe , gã còn đánh ba tên Thiện Tiểu Phi, Từ Khắc và Hồ Minh. Lúc bị xử phạt, gã chẳng hề đưa ra nguyên nhân mà chỉ lí do duy nhất là, trông bọn họ xấu quá làm gã chướng mắt.

      Gã kéo bè kéo lũ đánh nhau là vì nam sinh trường kế bên chạy tới gây hấn, học sinh trường bọn họ phải thứ ‘phá gia chi tử’ cũng là đồ mọt sách. Đôi bên đấu đá với nhau vài lần, các nam sinh trường kế bên trông thấy gã đều rụt rè sợ sệt và gọi gã bằng tiếng ‘đại ca’.

      Năm đó đám học sinh trẻ người non dạ, nhóm con ông cháu cha[2] luôn tìm kiếm những điều phấn khích. Thực ra, họ còn lén lút mua bán lại những thứ nguy hiểm phạm pháp, thậm chí có tên ‘phá gia chi tử’ còn thầm với Hình Tuế Kiến, ta có thể đưa con đường phát tài này cho gã. Thế nhưng Hình Tuế Kiến từ chối ngay.

      Lúc đó nghĩ mình quan tâm tới chuyện bên ngoài, lòng muốn đọc sách thánh hiền. Tuy nhiên, hóa ra mọi hành vi của người bạn học ngồi kế bên đều yên lặng để ý.

      Mỗi việc gã làm, bất kể là xấu hay tốt, dưới đáy lòng vẫn thầm phỉ nhổ, khinh bỉ và kháng nghị. Nhưng thời học, Hình Tuế Kiến lén sờ ngực , cướp giật đồ của , ngoài chuyện kia ra gã thậm chí chưa có lỗi gì to tát với . Vậy rốt cuộc tại sao căm ghét gã đến thế? Hơn nữa, phải áp dụng biện pháp làm ngơ với những kẻ đáng ghét này ư?

      cẩn thận nhớ tới, khi đó thấy Hình Tuế Kiến quá nguy hiểm. Gã sống ở thế giới khác, khiến người sống trong tháp ngà như kích thích. Có đôi khi, những hành vi ‘chệch đường ray’ hay ‘sa đọa’ của gã làm lượng adrenalin của tăng cao, thỉnh thoảng cũng muốn thử truy đuổi thứ cảm giác nguy hiểm này. Giống như học lái xe, muốm tìm phấn khích. Cuộc sống hình thành thay đổi, sợ bị thay đổi nhưng cũng chờ mong được thay đổi.

      Thực ra, Kiều Duy Đóa miệng đằng, bụng nghĩ nẻo hơn kém! Vậy lẽ nào hề động lòng với ‘kích thích’ kia?

      sợi dây đàn căng cứng nào đó phút chốc đứt ngang.



      mới vào công ty lập tức cảm giác được bầu khí kì lạ.

      Hình Tuế Kiến vắng, sinh viên làm thêm thu mình ở bên. Trong sảnh tiếp khách có người phụ nữ xinh đẹp do nhan sắc được chỉnh sửa nhăn nhó ngồi đó, còn Ôn Ngọc pha trà.

      “Xin hỏi, bác là…” tưởng khách hàng nên lên chào đón.

      Tiếp đãi khách hàng là trong những công việc của .

      là Kiều Duy Đóa à?” Đối phương cắt ngang lời , hỏi thẳng thừng.

      “Vâng ạ.”

      vừa gật đầu bất ngờ tiếng ‘bốp’ vang lên, cái tát nảy lửa phía đối diện ném tới.

      [1]Nguyên tác: Luyến ái chứng hậu quần (恋爱症候群) các bạn tham khảo bài hát ở link này.

      [2]Nguyên tác: phú nhị đại – thế hệ con nhà giàu thứ hai là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở TQ.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 10

      Khi mọi khoảng trống của cuộc sống đều bị người đàn ông chiếm đóng, bạn có cảm giác gì? nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ấy, cái tát này chặt đứt sợi dây đàn căng cứng trong lòng .

      “Mày là đồ đê tiện, mày phá hủy mười năm tuổi xuân của con trai tao, bây giờ mày còn mặt dày tới bám níu nó hả?” Bà Hình Nhân mắng nhiếc, “Tao đánh chết mày!” Vừa dứt lời, bà lại đanh đá vung mạnh tay.

      Lần đầu bị đánh là vì chưa chuẩn bị, lần thứ hai bị đánh nữa chính là bị coi thường. Kiều Duy Đóa túm lấy tay bà Hình Nhân, dùng ánh mắt băng giá quan sát bà ta.

      ngoan ngoãn ‘phối hợp’ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến bà Hình Nhân bừng bừng tức giận. Bà Hình Nhân định đánh tiếp, nhưng biết lấy đâu ra sức mạnh mà cầm chặt cổ tay bà Hình Nhân, ánh mắt giá rét đến đáng sợ.

      Kiều Duy Đóa lập tức biết thân phận của đối phương, nhưng kêu để mặc cho người tự do đánh mắng? Nằm mơ !

      Ôn Ngọc pha trà nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, cũng vội vàng chạy ra.

      “Bác Hình, xảy ra việc gì?” Khi thấy cảnh hai người giằng co, và gương mặt trắng mịn của Duy Đóa hằn năm dấu ngón tay bỗng cứng đờ.

      “Bác Hình, bác đừng làm vậy, chờ A Kiến về hẵng tính, mọi người hãy ngồi xuống từ từ chuyện !” Ôn Ngọc bước lên can ngăn và với Kiều Duy Đóa: “ cũng ngừng tay được ? Bác Hình lớn tuổi rồi, nắm tay bác ấy chặt quá, coi chừng bác ấy bị thương!” Cổ tay bà Hình quả bị Kiều Duy Đóa túm thành ngấn tròn đỏ au.

      “Bà ta phải hứa đánh nữa tôi mới thả.” Kiều Duy Đóa ra điều kiện.

      “Nhìn , ta dám uy hiếp tôi kìa!” Bà Hình Nhân nghe xong bật cười ha hả.

      “Tôi phải uy hiếp mà tôi sợ nếu bà còn dám động tay lần nữa, tôi trả đủ cho bà mười cái tát!” Kiều Duy Đóa lạnh lẽo .

      Với những người dám lăng nhục , phải kiềm chế lắm mới chống trả là quá nể tình.

      Bà Hình Nhân hít hơi lạnh toát, thể tin vào tai mình. Tuy nhiên, biểu của Kiều Duy Đóa rất nghiêm túc, khiến người ta thể hoài nghi ra oai phủ đầu.

      Ôn Ngọc sợ làm lớn chuyện nên vội kéo giãn hai người ra và cất giọng giảng hòa, “Bác Hình, bác ăn trưa chưa?”

      “Ăn trưa hả? Bác bị thằng con quý cho leo cây, làm gì có cơm nước mà ăn?” Bà Hình Nhân trừng mắt nhìn Kiều Duy Đóa, gằn giọng.

      “A Kiến tạm thời có chút việc quan trọng nên ấy thất hẹn, để cháu liên lạc! Hay thế này nhé, bác Hình, cháu và bác ăn trưa trước…” Đây là công ty, là nơi làm việc, nhưng bầu khí có vẻ quá ngột ngạt, Ôn Ngọc sợ Hình Tuế Kiến trở về nổi cáu nên nhanh trí kéo bà Hình .

      thực tế, ngờ bà Hình lại tới đây. Lúc Kiều Duy Đóa vừa bước chân ra cửa, Hình Tuế Kiến cũng nối gót theo sau. Tuy nhiên, bà Hình mình chờ ở nhà hàng nhưng chẳng thấy tăm hơi đứa con trai, thậm chí gọi điện thoại mà gã tiếp. Tóm lại, bà Hình tưởng rằng Kiều Duy Đóa cố tình xíu giục con trai đừng tới gặp bà.

      Đây là lần đầu bà Hình Nhân gặp Kiều Duy Đóa, nhưng những việc xảy ra trong quá khứ khiến bà sớm tạo thành mối hận thù với Kiều Duy Đóa.

      “Ôn Ngọc, cháu đứa con chơn chất, tình hình như vậy mà cháu còn đắn đo lo nghĩ! Bây giờ lòng dạ đàn bà rất ranh ma, nếu cháu còn giữ kiểu chuyện đàng hoàng ấy, sớm muộn gì A Kiến cũng bị hồ ly tinh bắt mất!” Bà Hình Nhân tức giận bất bình thay cho Ôn Ngọc, nên vừa giáp mặt là bà sỉ nhục Kiều Duy Đóa ngay.

      Ôn Ngọc khẽ liếc nhìn Kiều Duy Đóa cái, rồi ôn tồn an ủi bà Hình Nhân, “Bác Hình, bỏ , A Kiến biết ai tốt với ấy mà. Ba cái thứ kích thích này chỉ là trò chơi thôi, sớm muộn gì ấy cũng ‘chơi’ chán ngấy. Bác đừng tức giận mà làm hại mình nhé.”

      Giọng điệu ôn tồn của chị ta như con dao cắm sâu vào trái tim Kiều Duy Đóa. Kẻ ‘sớm muộn gì cũng bị chơi đến chán ngấy’ là chỉ dửng dưng nhìn cảnh hòa thuận của mẹ chồng nàng dâu tương lai.

      Bà Hình Nhân cười khẩy, thẳng mặt: “Ôn Ngọc, cháu đừng để thua kém, hãy quản lý kĩ túi tiền của nó! Chỉ cần mình quản lý túi tiền của đàn ông chặt, ta còn mù quáng bị đàn bà lường gạt. Mấy hạng đàn bà đó thấy hết tiền để ‘moi’ tự động biến thôi!”

      Lời xỉa xói này như cái tát nặng nề lên mặt Kiều Duy Đóa.

      “Cháu hiểu, việc gì cháu cũng hiểu, bác Hình đừng tức giận làm tổn hại sức khỏe.” Ôn Ngọc vâng lời mà phản bác, chỉ muốn đưa bà Hình ra ngoài nên mọi thứ đều theo ý bà. “Chiều nay bác cháu ta cùng dạo phố nhé, cái đại lý cháu sang nhượng gọi điện thoại báo có hàng Gucci mới về, cháu với bác tới xem .”

      “Thế hả? Vậy có được chiết khấu như trước kia ?” Rốt cuộc lực chú ý của bà Hình Nhân cũng được phân tán.

      Ôn Ngọc mỉm cười, “Bác Hình, bác Vương rất thương bác, bác đâu cần chiết khấu chứ!”

      Được tâng bốc làm tâm trạng bà Hình Nhân khá hẳn, “Thương thương nhưng có chiết khấu bác thấy vui hơn.”

      “Bác yên tâm, bác Hình muốn chiết khấu kiểu nào Ôn Ngọc cháu cũng nhất định lấy được.”

      Tiếng hai người càng lúc càng xa, mùi thuốc súng đậm đặc của cuộc chiến cũng lập tức tan thành hư ảo.

      Kiều Duy Đóa cứng đờ trở về chỗ ngồi, tâm trạng rất kém.

      “Chị có sao ?” sinh viên làm thêm ở phía đối diện dè dặt hỏi.

      Người có mắt đều nhìn thấy bà Hình với chị Ôn Ngọc đứng chung chiến tuyến, đưa Kiều Duy Đóa trở thành thiếu đứng đắn và bài xích mạnh mẽ.

      sao, tôi ổn lắm.” Đây chỉ là việc , thể đánh bại được .

      sinh viên làm thêm trầm mặc lát rồi : “Kỳ thực, em cũng đứng về phía chị Ôn Ngọc.”

      Môi khẽ giật, có mắt để nhìn.

      “Chị và ông chủ hợp, chị Ôn Ngọc mới là người phù hợp nhất với ông chủ.” Hai người lạnh lùng như thế làm sao có thể sưởi ấm cho nhau?

      Duy Đóa đứng dậy khiến sinh viên làm thêm phát hoảng, “Em… em có ý gì cả…” Đừng chị ta thẹn quá hóa giận mà muốn đánh nhé?

      “Tôi muốn dạo phố.” Câu đầu đuôi của khiến sinh viên hoàn toàn kinh ngạc.

      “Được, nhưng…” Nhìn tình hình này chị Ôn Ngọc với bà Hình cả buổi chiều, công ty chỉ còn hai người bọn .

      Kiều Duy Đóa thêm gì mà xoay gót đẩy cửa rời khỏi công ty.

      “Nhưng em… hơn ba chiều em phải tới trường…” sinh viên làm thêm bỗng dưng ngơ ngẩn, lời vành môi biến thành lí nhí. Bởi vì, dường như thấy khóe mắt của Kiều Duy Đóa rướm lệ? Chắc nhìn nhầm rồi…



      gán ghép là kẻ hám của, vậy làm bọn họ sáng mắt!

      Kiều Duy Đóa chạy thẳng tới cửa hàng mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền, chỉ Đông chỉ Tây mà phớt lờ việc mình có cần dùng nó hay , đều mua tất tần tật! Kế tiếp tới cửa hàng thời trang xa xỉ, quơ hết bộ đồ này tới bộ đồ khác đưa cho nhân viên bán hàng. Sau đó là quần áo của Tiểu Lộng, cái áo khoác trẻ em cả ngàn đồng nhưng cũng gom luôn.

      Cửa hàng đặc biệt mở lối VIP cho , để đem thẳng tới quầy thu ngân. Mới hai tiếng đồng hồ mà trước mặt chất đống túi giấy đủ màu xanh hồng tím đỏ.

      “Thưa , trong quá trình kết toán, ba chiếc thẻ của đều vượt hạn mức tín dụng (over limit), xin hỏi chúng tôi nên làm sao ạ?” Quản lý cửa hàng cung kính hỏi.

      Cửa hàng mở mười năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên thấy khách hàng mua sắm bạo tay như vậy.

      “Gọi vào số máy này, kêu ta tới đây!” ném số điện thoại của gã cho quản lý cửa hàng.

      Ha ha, rất muốn thấy cảnh tiêu hết tiền của gã, để xem gã ăn thế nào với Trần Ôn Ngọc!

      Nửa tiếng sau, bước chân vững trãi xuất trước mặt . người gã nồng nặc mùi khói thuốc và ánh mắt gã tối sầm rất đáng sợ.

      mỉm cười nhưng đáy mắt phẳng lặng, “Xin thanh toán giùm!”

      Gã liếc thoáng cái hóa đơn dài hơn tờ sớ, nhíu mày : “Em có biết dạo này kinh tế Ôn Thành rất tiêu điều ?” Mua sắm hơn triệu đồng, điên rồi chắc? Gã đưa hết tiền cho Ôn Ngọc mua nhà, nên trong tài khoản cá nhân còn rất ít tiền mặt.

      cười càng tươi hơn, “Tôi biết, tôi chỉ biết mình muốn mua, thích mua mà thôi.”

      nhõng nhẽo của làm gã nhíu mày, nếu phải sử dụng tiền công ty có cách nào để ăn với đám người Ôn Ngọc.

      Thấy gã bị ‘khó xử’, nụ cười trong lòng càng thêm lạnh giá. từng bước về phía gã và dừng chân trước mặt gã, “Hình Tuế Kiến, nhất định phải thanh toán, vì…”

      rất khẽ, “Đó là chi phí chơi phải trả cho tôi!” Tư Nguyên nhầm rồi, bọn họ nhau mà là bên mua và bên bán, đây là mối quan hệ duy nhất giữa bọn họ!

      Toàn thân Hình Tuế Kiến rúng động, ánh mắt sắc bén của gã càng lúc càng tối hơn.



      Cuối cùng, gã vẫn thanh toán ‘chi phí chơi ’ này.

      Mặt gã ngấm ngầm chở xe quần áo và về công ty.

      Mới hơn ba giờ chiều nhưng trong công ty vắng tanh, cả cánh cửa kính cũng khóa chặt.

      “Lên lầu.” Gã bỏ lại cầu lạnh tanh.

      cười khẩy nối gót theo sau. biết gã nổi giận, nghĩ tới việc gã vắt óc nghĩ cách giải thích với Trần Ôn Ngọc, mà muốn bật cười thích thú.

      Đến phòng làm việc, gã đóng sầm cánh cửa lại.

      “Kiều Duy Đóa, gặp lại người tình cũ khiến lòng em ngột ngạt như vậy sao?” Gã xoay người, hỏi bâng quơ.

      cau mày.

      “Em cởi hết đồ ra.” Gã bất ngờ .

      kinh ngạc.

      phải em mình bán thân sao? giờ tôi có hứng mua ‘gà’!” Gã hỗn xược kéo khóa quần xuống.

      Mua ‘gà’ ư? Kiều Duy Đóa cắn đôi môi mình thành trắng bệch, định xoay gót cất bước nhưng con báo bất ngờ chồm tới… chỉ kịp hét lên tiếng rồi đất trời đảo lộn, lưng được đặt mặt phẳng trơn bóng.

      Đó là bàn làm việc của gã.

      Cơ thể bị đè ép, hai chân bị bắt quấn ngang hông gã, đống hồ sơ bàn đều bị hất bay xuống thảm.

      điên rồi…” Mới tới đó răng môi của rơi vào đôi môi khác.

      cưỡng hiếp đấy!” vội vã giơ đôi tay trắng ngần đẩy mạnh khoảng cách giữa hai cơ thể, dù chỉ vài tấc cũng đủ để đanh giọng lên án.

      phải ‘gà’! muốn, muốn mất hết nhân phẩm bị gã chiếm đoạt tại đây!

      Mùi khói thuốc người gã lượn quanh chóp mũi , “Tôi từ từ dạy bảo em, để em ghi nhớ vĩnh viễn đừng bao giờ chọc thằng đàn ông bực dọc!” Vừa dứt lời, gã liền thô bạo đem mình đâm mạnh vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn .
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần III – Chương 11

      Do có màn dạo đầu nên khi gã vào, trong nháy mắt cảm thấy đau rát. Cảm giác thiếu tôn trọng hòa trộn với cảm giác bị làm nhục, khiến cả trái tim và cơ thể đều đau đớn.

      xoay mặt tẩy sạch mọi cảm xúc, chỉ còn chừa cơ thể lạnh như băng. Nhưng vì sao lại bật cười? tiếng cười đầy đắng cay và ngập tràn mai mỉa.

      “Em cười cái gì? Tôi cho phép!” Gã dừng động tác, nghiêm mặt ra lệnh.

      Tiếng cười của thực quá chói tai.

      buông tôi ra!” đột nhiên mất kiểm soát, điên cuồng đùn đẩy và đấm thùm thụp trước ngực gã, “Tôi phải ‘gà’, muốn tìm ‘gà’ bên ngoài có rất nhiều, tại sao phải là tôi? Tại sao phải là tôi?” gào thét.

      “Đúng, Kiều Duy Đóa tôi là ‘gà’, Trần Ôn Ngọc mới là hoa bách hợp; Kiều Duy Đóa tôi chỉ để dùng chơi đùa, Trần Ôn Ngọc mới là người vợ hiền ngoan!” Trái tim đau đớn như thể bị đè ép từng tấc từng tấc, lăn vòng qua các nẻo đường.

      Những giọt nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, lăn xuống từng hàng. muốn khóc, bởi kiêu ngạo của cho phép. Nhưng tại sao những giọt lệ uất nghẹn, nhục nhã vẫn chầm chậm ứa ra từ khóe mắt ? Đó là vì bị tổn thương, vì lúc này những cơ thể bị lăng nhục mà cả danh dự cũng thế.

      Tuy nhiên phải thừa nhận rằng, ngay từ khi bắt đầu giữa bọn họ cuộc giao dịch. Bỗng dưng thấy mình rất bẩn, bẩn đến độ còn khả năng để chối cãi.

      hít sâu từng hơi, cầu bản thân dưới bất kì tình huống tồi tệ nào cũng phải nuốt lệ vào tim, mặc cho nó lên men! Đừng khóc trước mặt gã, tuyệt đối đừng!

      Dù cố đè nén nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh ánh lệ, nhưng từ đầu chí cuối, môi vẫn chưa từng bật lời van xin yếu đuối. chữ cũng chẳng có!

      vô lương tâm! Gã nhiều lần rằng, chỉ cần mang thai cưới ngay, lẽ nào gã còn biểu chưa đủ? Những thứ khác gã thể diễn giải , bởi gã cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Thế nhưng người đàn bà này, mới giây trước gã còn muốn bóp chết, giây tiếp theo lại xúc động muốn xiết chặt vào lòng…

      “Khóc gì mà khóc, đàn bà phiền phức!” Gã rút khỏi cơ thể , giả vờ lạnh lùng đẩy ra.

      Gã ngồi ghế hít sâu từng hơi, để cơ thể mình bình tĩnh trở lại.

      “Tôi xin lỗi, đây phải lỗi của tôi!” Gã xin lỗi! Do mờ ám với kẻ khác! Gã là đàn ông, làm sao gã có thể chịu đựng được?

      Gã thừa nhận mình ghen tị sắp phát điên.

      Gã ghen tị có người ăn chung bát mì với .

      Gã ghen tị cười với tên kia.

      Gã ghen tị lộ ánh mắt tin tưởng với tên kia.

      Gã ghen tị tên kia làm sinh lòng oán hận, như thể gã chính là kẻ cản đường bọn họ tới với nhau.

      Gã càng ghen tị hơn là trước mặt tên kia, Kiều Duy Đóa tràn đầy sức sống, chứ phải lạnh lẽo buốt giá chẳng có độ ấm như bây giờ.



      Trong nháy mắt cơ thể bỗng rỗng tuếch, vẫn nằm mặt bàn lạnh lẽo với cơ thể giá rét và mệt mỏi khẽ chớp rèm mi, động tác đơn giản như thế mà lại hao hết sức lực toàn thân.

      “Tôi muốn chơi nữa…” đột nhiên phát bản thân mình còn đủ khả năng.

      rất sợ nếu cứ tiếp tục đùa giỡn, người thể thoát ra chính là mình. Có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi, lặng lẽ lên men giữa và gã. Điều ấy khiến vô cùng hoảng hốt.

      muốn chơi nữa? Tên đàn ông kia vừa xuất muốn nghỉ chơi? Khóe môi Hình Tuế Kiến khẽ nhếch lên lạnh lẽo.

      Sau khi biến khỏi tiệm mì, gã chỉ tốn vài phút biết tình trạng nay của Lục Tư Nguyên. Nghe , ta từ hôn vì trong lòng có người . Ha ha, hay cho câu trong lòng có người !

      “Tôi thả em , trừ khi Hình Tuế Kiến tôi muốn chơi nữa, cần em nữa!” Dạ dày gã lửa giận kết tủa, đáy lòng gã rối loạn tung hoành, đầu óc gã bị khuấy đảo điên cuồng, khiến đôi môi gã thốt ra những lời lạnh tanh.

      Gã biết hai người ở với nhau như khí lạnh gặp ngày mưa tuyết, chỉ có băng giá càng thêm băng giá, nhưng gã vẫn muốn thả !

      “Tôi , tôi chán ghét , tôi căm thù sống chung với !” thều thào như thể thuyết phục chính bản thân mình.

      ‘Tôi , tôi chán ghét , tôi căm thù sống chung với ’. từ lâu gã biết đây là , trước nay gã chưa từng hy vọng xa vời, nhưng khi nghe chính miệng trái tim gã vẫn đau đớn dữ dội.

      quan trọng, dù sao tôi cũng em!” Gã đáp trả quyết liệt.

      cười khẽ, cười rất khẽ. biết đây là trò đùa, trả thù, mọi ấm áp đều là gian dối.

      “Kiều Duy Đóa, đừng làm điều gì khiến tôi tức giận, những thứ có thể cho mẹ con em tôi keo kiệt! giờ em chỉ có thể tốt với tôi, mắt chỉ có thể nhìn tôi!” đừng hy vọng gã tác thành cho bọn !

      gắng gượng ngồi dậy, quần áo xốc xếch trông nhếch nhác, “Hình Tuế Kiến, là ai chứ? Tại sao tôi phải nghe lời ?” Nếu đợi đến ngày gã ngừng chơi đùa, có biết bao bi thảm? Đây là điều gã ao ước ư? Vậy để gã toại nguyện!

      “Muốn chơi cũng phải để tôi chơi với !” Vừa dứt lời, thả cơ thể mình bổ nhào về phía gã và tấn công quyết liệt.

      bắt đầu cào cắn gã, dấu răng bấm xuống với cường độ dữ tợn như muốn cắn đứt cổ gã. Mọi đè nén trong lòng tràn ra như đê vỡ, tuyệt vọng[1] phóng về nguồn gốc căm ghét, làm y hệt con thú bị thương.

      muốn thoát khỏi tay gã nhưng gần như tuyệt vọng phát , chẳng biết từ bao giờ mình thể thoát khỏi người đàn ông này. Gã tránh đòn tấn công cũng chẳng hề chống đối, ngược lại còn chủ động hùa theo để mình và hòa quyện vào nhau…

      Hai tiếng sau, sắc trời dần dần u tối.

      Tiếng hơi thở dồn dập của cả hai cùng từ từ bình ổn, còn ngồi người gã và gã vẫn ôm chặt lấy . Hai cơ thể đều trần trụi, trong gã có cũng thế.

      Điện thoại của gã reo liên tục.

      bắt máy à?” Cả người mềm nhũn nhưng khóe môi vẫn nhếch nụ cười châm chọc.

      Điện thoại của gã reo ít nhất nửa tiếng rồi, khỏi đoán cũng biết là ai có tính nhẫn nại như vậy.

      “Ừ.” Gã xiết chặt , đáp qua loa.

      giờ là ai gã cũng mặc kệ, nhưng đâu ngờ…

      “Bác Hình, để cháu lên xem A Kiến có trong văn phòng nhé, dường như lầu có tiếng chuông điện thoại đấy ạ!” Ngoài cầu thang loáng thoáng giọng nữ dịu dàng và tiếng bước chân gấp gáp.

      Cả hai người đều cứng đờ.

      “A Kiến, có trong đó ?” Ngoài cửa vang lên câu hỏi ôn hòa.

      “Chết tiệt!” Gã thấp giọng chửi đổng, hình như gã đỏ mặt lúng túng.

      Điện thoại của gã lại đổ chuông.

      “Em đừng lên tiếng!” Gã vội che miệng lại, chỉ cần bọn họ giữ im lặng Ôn Ngọc lập tức rời .

      Bị gã bịt miệng làm trợn mắt, hơi thở trở nên khó khăn và có cảm giác khí trong ngực bỗng chốc sơ tán. Hóa ra, gã cũng sợ Trần Ôn Ngọc biết!

      “A Kiến, con có trong đó ?” Tiếng đôi giày cao gót khác cũng vang lên.

      “Bác Hình, chắc A Kiến ra ngoài mà để quên điện thoại trong văn phòng rồi.” Ôn Ngọc đáp.

      “Vậy chúng ta phải làm sao?”

      “Bác cháu ta khỏi chờ ấy, cứ ăn tối trước ạ!”

      Nghe cuộc đối thoại ngoài cửa, gã khẽ thở phào nhõm. Nhưng ngay khi gã nghĩ bọn họ rời , ‘ầm’ tiếng, cánh cửa khóa kín bỗng nhiên bật mở.

      Đại não của Kiều Duy Đóa bỗng chốc trống rỗng.

      Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Gã quên mất Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng! Gã vội kéo cái áo T-shirt bàn trùm lên tấm lưng trần của Kiều Duy Đóa và xiết chặt nép vào ngực mình, để lộ những nơi nhạy cảm ra ngoài.

      Ôn Ngọc cầm chìa khóa, cảnh tượng trong phòng khiến ngơ ngác. Ngoài ra, hồ sơ giấy tờ, quần áo vương vãi đất, bầu khí đậm mùi giao hoan… làm mọi thứ bừa bộn.

      “Ra ngoài!” Hình Tuế Kiến tức giận quát lớn.

      Lần đầu tiên trong đời gã thảm hại đến vậy, đúng là bụng làm dạ chịu!

      Đôi chân Ôn Ngọc như bị đổ bê tông chết đứng tại chỗ, tiếng sấm rền đánh thẳng vàohuyệt bách hội[2], oanh kích đầu óc đến choáng váng.

      “Em… em chỉ muốn lấy điện thoại giúp …” Nước mắt rơi xuống.

      Toàn thân Kiều Duy Đóa căng cứng, hận thể đem bản thân mình lập tức biến khỏi trái đất này.

      Cánh cửa lại mở ‘cạch’ thêm lần nữa, bà Hình Nhân đứng bên ngoài cũng xông vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, bà Hình Nhân giật bắn người.

      “Thứ đàn bà trơ trẽn!” Bà Hình Nhân tức giận bừng bừng nhào lên.

      ngờ mình vừa đánh Kiều Duy Đóa xong, mà Kiều Duy Đóa còn dám dụ dỗ con trai bà! Hơn nữa còn ‘làm’ ngay tại văn phòng!

      Bà Hình Nhân vươn tay định kéo ra khỏi lòng gã.

      ra ngoài!” Gã gằn giọng, có chút tức giận.

      Mẹ có đầu óc ? Gã và chưa mặc quần áo!

      Kiều Duy Đóa ôm chặt thắt lưng gã, sắc mặt trắng bệch từng hồi. muốn dựa vào gã, nhưng bây giờ đành hết cách.

      Cảnh tượng này giống như cảnh ngoại tình bị bắt quả tang tại trận.

      Do đứng gần nên bà Hình Nhân thấy cảnh tượng trước mắt, bà tức đến phát run, năng lộn xộn: “Sao bọn mày lại làm thế trong văn phòng… Ả đàn bà đê tiện này… mà con dám để nó ngồi người mình… Con là dân làm ăn sao lại để đàn bà đè lên , đè kiểu ấy xui xẻo cả đời con ơi… Mẹ đoán sai mà, ta có kinh nghiệm giường chiếu cao siêu mới khiến con lạc lối!”

      Ôn Ngọc che miệng khóc nức nở, còn toàn thân Kiều Duy Đóa kìm được cơn run bần bật.

      Trong cảnh hỗn loạn, Hình Tuế Kiến là người duy nhất tìm được bình tĩnh trước. Ánh mắt gã tối sầm quét về phía bọn họ, giọng lạnh lẽo đầy mạnh mẽ vang lên: “Tất cả biến hết ra ngoài cho tôi, tôi ăn nằm với vợ tương lai của mình trái với đạo trời hay sao?”

      [1]Nguyên tác: Nhất cổ móc óc: toàn bộ or tuyệt vọng trong mọi việc (baidu).

      [2]Nguyên tác: Huyệt bách hội:nằm ở điểm lõm ngay đỉnh đầu của con người. Bách hội nằm mạch Đốc, là điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể.
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :