1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 22

      Kiều, còn gì để ?” Ôn Ngọc gằn từng chữ.

      Hóa ra, hai người họ cùng lúc tìm tới để ‘tính sổ’.

      Duy Đóa phớt lờ câu hỏi của Ôn Ngọc, nhưng khi đối diện với Ôn Tâm, khẽ rũ mắt xuống. “Vì chuyện mua kẹo mừng mà khiến mất vui sao? Nếu đúng vậy, tôi có thể giải thích.” Với tính cách của , nếu là việc của người khác rất kiệm lời. Nhưng đây là việc liên quan tới hạnh phúc của Tư Nguyên, làm bạn bè, phải có trách nhiệm giải thích.

      “Nếu chỉ vì việc này tất nhiên tôi đâu có mất vui, chẳng qua…” Ôn Tâm cảm thấy ái ngại, nhưng có những lời giấu trong lòng từ lâu bắt buộc phải hỏi, “Chị khẳng định hai người chỉ là bạn bè?”

      “Tôi và Tư Nguyên chỉ là bạn thân, xin đừng hiểu lầm. Nếu tôi chọc giận , tôi thành xin lỗi!” rất hiếm phải cúi đầu với ai, thực rất hiếm.

      “Nhưng các người làm cho tôi có cảm giác khác hẳn! Mỗi khi có tôi tới tụ tập ăn uống, chị vắng mặt, khiến tôi nhiều lần nghi ngờ có phải do lần đầu gặp nhau tôi gì làm phật lòng chị, khiến chị ghét tôi?”

      ghét ta, mà chỉ là… hơi ghen tị. sợ ghen tị, ghét cái cảm giác ghen tị nên phải nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, cái đáp án này Duy Đóa thể nào với ta.

      phải như thế đâu, vì công việc của tôi khá bận bịu, rất ít thời gian rảnh để tụ tập ăn uống.” Duy Đóa tìm lý do.

      “Chị biết ? Mỗi lần gởi được tin nhắn cho chị, ấy đều lo lắng bất an. Chị vừa xuất , mặt ấy liền lập tức bừng sáng!” Nếu việc này chỉ xảy ra lần, coi đó là trùng hợp, hai lần cũng phớt lờ, nhưng đến lần thứ ba thể bỏ qua.

      “Chị đến, thiếu hẳn khí; chị tới, tôi bất an. ấy rất quan tâm tới chị, nơi nào có chị dường như nơi đó cả thế giới đều xoay quanh chị! Chị thích ăn kem vị trà xanh, chị thích ăn đồ ngọt, dạ dày chị yếu ăn được đồ cay, tất cả tất cả mọi thứ về chị ấy đều ghi nhớ. Thế mà tới tận giờ, tôi thích các món ăn Thượng Hải mà ấy cũng chẳng biết!” Đây là do họ làm bạn với nhau quá lâu, hay vì họ cố tình đem sở thích của đối phương ghi tạc trong lòng?

      “Chị có tâm , ấy liền thức trắng suốt đêm để ngồi hàn huyên với chị. Hầu như mỗi ngày ấy đều liên tục gọi điện thoại tới hỏi thăm bệnh tình của Tiểu Lộng, luôn ân cần, quan tâm đến mỗi chi tiết , điện thoại còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức của chị, gọi cho chị còn nhiều hơn gọi người nhà! Thậm chí tôi còn lén lút lục điện thoại của ấy, mới biết ít nhất mỗi ngày các người gởi cho nhau hơn mười tin nhắn!” Những chi tiết này càng ngày càng khuếch đại trong mắt Ôn Tâm và hình thành nên vấn đề nghiêm trọng.

      riêng gì chị mà ngay cả em trai của chị cũng luôn làm phiền Tư Nguyên, luôn gây ra đủ mọi vấn đề, nhưng chỉ cần ấy có thể thỏa mãn được em trai chị, ấy đều cố sức hoàn thành! Chị có biết ? Mấy hôm trước em trai chị say rượu lái xe bị cảnh sát bắt, ấy phải tốn bao nhiêu công sức mới làm em trai chị khỏi bị tạm giam? Chị có biết ? Hơn tuần trước em trai chị lén lút lấy xe công hẹn hò với bạn , bị người dân báo cáo khiến lãnh đạo giận dữ, là ấy dắt em trai chị tới nhận lỗi và xin viết đơn kiểm điểm!”

      Duy Đóa sững sờ, những việc này hoàn toàn hề hay biết. Nếu có hỏi , chắn chắn đấy chỉ là việc .

      Trái tim Duy Đóa đau từng cơn ê ẩm.

      “Nếu hai người chỉ là bạn bè, tại sao ấy chăm sóc luôn cả người thân của chị? So với người bạn như tôi đây, tới giờ ấy chỉ gặp mặt ba mẹ tôi có hai lần, phải chăng xem bên này nặng bên kia ?”

      Bị lên tiếng cáo buộc, lòng Duy Đóa càng lúc càng rối bời. Bởi vì, chẳng còn cách nào để thay Tư Nguyên và mình biện bạch được câu. Nếu lập trường đổi ngược, quả đúng là người ‘bạn tốt’ đáng giận.

      ấy luôn đối xử với bạn bè rất tốt…” Duy Đóa chỉ có thể tránh vào vấn đề chính,[1] làm ta an tâm hơn.

      “Chị chắc chắn chỉ có như vậy? Nhưng tôi thấy hai người rất nhập nhằng! Đặc biệt gần đây tôi càng cảm thấy, có lẽ hai người được ở bên nhau chỉ do có thêm người mà mất người bạn thân tri kỷ? Vì người có thể chia tay bất cứ lúc nào, mà bạn thân lại có thể ở bên nhau mãi mãi!” Lời phỏng đoán này làm tổn thương người khác.

      Duy Đóa phủ nhận, đây cũng là nguyên nhân.

      “Rốt cuộc hai người chơi trò gì? Hai người thực đem những người bên cạnh mình thành đồ ngốc hết sao? bên mãi mãi im lặng, bên vĩnh viễn giả vờ hiểu! Chắc hai người rất thưởng thức ván cờ tình bạn và vui thú với trò chơi mờ ám này? Còn tôi xui xẻo khi xem mắt ấy; xui xẻo thấy ấy rất tốt; xui xẻo mà thích ấy; xui xẻo dần dần phát trái tim ấy sớm có bóng hình!” Trong mắt Ôn Tâm đầy tổn thương, phát này khiến tinh thần người ta bị đày ải quá thể.

      Duy Đóa từ từ thở yếu .

      “Tôi xin lỗi, tôi biết lời tôi khiến chị cảm thấy khó chịu và ấm ức. Chị có thể thấy tôi quá nhạy cảm, quá liên tưởng, nhưng chẳng phải thích người trong mắt chứa nổi hạt cát hay sao? Vậy làm sao tôi dung nạp được hồng nhan tri kỉ của ấy đây?”

      Câu hỏi này làm rung chuyển lòng . Quả nhiên giữa nam nữ rất khó có tình bạn vĩnh cửu, vì người bạn khác rất để ý.

      Duy Đóa phải cố gắng lắm mới nhấc nổi khóe môi, “ hi vọng tôi làm như thế nào?”

      tới vấn đề này làm Ôn Tâm chần chừ nhưng vẫn thu hết can đảm, “Xin chị giảm bớt tiếp xúc với ấy được ? Cố gắng ít gặp mặt…”

      Duy Đóa im lặng vài phút rồi ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất an của Ôn Tâm. Rốt cuộc mỉm cười thản nhiên, “Có phải hi vọng từ nay về sau tôi và Tư Nguyên đừng gặp mặt nhau nữa?”

      hỏi thẳng toạc khiến Ôn Tâm xấu hổ, “Tôi… đúng là có ý này…”

      yên tâm, tôi biết sau này mình nên làm gì.” Ánh mắt vô cùng lãnh đạm.

      có bất kì ai nhận ra lúc bằng lòng với cầu này, lồng ngực xoẹt qua cơn đau đớn. Vốn dĩ phải kết thúc, những thứ ấm áp thuộc về mình nên lưu luyến, vì lưu luyến ảnh hưởng tới hạnh phúc của .

      Câu chuyện phát triển thuận lợi và thoải mái của , làm Ôn Tâm ngỡ ngàng. Hồi lâu sau mà Ôn Tâm vẫn chưa tin bản thân mình thành công. Vậy lễ đính hôn bị trì hoãn và Tư Nguyên bị mê hoặc, phải ?

      “Còn chị, chị tới đây có cầu gì?” Duy Đóa chuyển qua người khác, chủ động hỏi.

      Hôm nay ngày đại hội lên án công khai.

      “Xin hãy rời khỏi Hình Tuế Kiến!” chủ động hỏi, Ôn Ngọc cũng chẳng cần khách khí.

      Nghe câu này khiến Duy Đóa bật cười, “Chị lấy thân phận gì để cầu đây?” hỏi chị ta.

      có ai nhìn ra khẩn trương của lúc này. Nếu và Tư Nguyên nhập nhằng, sau đêm qua với Hình Tuế Kiến là thực chất.

      “Ba năm trước lúc chúng tôi vừa gầy dựng nghiệp, tài chính của công ty rất hạn chế, tôi và A Kiến cùng nhau chạy ngược chạy xuôi. Lúc bận rộn, chúng tôi chỉ ăn có cái bánh bao để cầm hơi, mỗi ngày chỉ ngủ quá năm tiếng. Chúng tôi khai thác ngành nghề có tính nguy hiểm cao, chúng tôi đối mặt với rất nhiều khó khăn, xây dựng giao tình với cả hai giới trắng – đen, gian nan còn hơn tưởng tượng của các người. Nhiều lần chúng tôi bị thực tra tấn dữ dội đến sắp chết, kết quả là chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau đối mặt! Bất kể lúc nào và gian khổ gì, tôi cũng đều cắn răng chịu đựng theo sát ấy, chưa cùng đường bí lối sờn bước. Đối mặt với các thế lực hiểm ác, dẫu đôi chân tôi sợ run rẩy nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh!” Những kỷ niệm này bây giờ đều là những tài sản quý giá của .

      ấy muốn tiếp về phía trước, tôi được. ấy ngày nào đó ấy chứng minh với tất cả mọi người, dù thiếu mất mười năm tự do ấy cũng thành công, tôi tôi mong chờ… Cách chúng tôi đến với nhau, thể tưởng tượng được!”

      “Bất kể nghèo túng hay giàu sang, cái tôi muốn chính là tình của ấy, lời hứa của ấy. Những thứ này quý giá hơn mọi thứ khác.”

      Duy Đóa lắng nghe mà gương mặt hề biểu cảm, vậy nên phá hủy nhân duyên của người khác? Ha ha, vì sao lại thấy buồn cười đến vậy?

      “Kiều Duy Đóa, có lẽ những việc này đều do tôi tự mình tình nguyện, hôm nay phải cũng là khác! Tuy nhiên…” Ôn Ngọc quắc mắt nhìn chằm chằm, “Trong mắt tôi, bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng sức mạnh để cướp đoạt tình ,[2] nhưng riêng ! Vì chính là người từng tự tay hủy hoại mười năm tự do của ấy!” Ngoại trừ hủy hoại, làm gì? Người bên gã suốt chặn đường gian nan là Ôn Ngọc , tại sao cuối cùng người có phước hưởng thụ lại chính là kẻ thù của gã – Kiều Duy Đóa?

      có tư cách gì mà nghiễm nhiên nhận hào phóng của ấy? Hưởng thụ giàu sang của ấy?” Đau đớn vì chiếm được tình , khiến Ôn Ngọc hoàn toàn bùng nổ, lớn tiếng gây hấn.

      Hàng ngăm ngàn kia làm sắc mặt Duy Đóa hết đỏ rồi xanh, hổ thẹn mãnh liệt càng làm á khẩu. Làm sao bây giờ? nhất định phải ‘hưởng thụ’ giàu sang của gã.

      “Mẹ… mẹ…” Phía sau có người kêu lên yết ớt.

      Duy Đóa hóa đá, từ từ chầm chậm quay đầu. quả thực hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.

      Cảnh tượng giường bệnh rơi vào mắt , rất chân thực.

      Tiểu Lộng cố hết sức đưa tay về phía bọn họ, “Dì, các dì… được… ức hiếp… mẹ của cháu…”

      “Tiểu, Tiểu Lộng… con tỉnh rồi?” Duy Đóa khiếp sợ.

      Tiểu Lộng cố hết sức, cố hết sức gật đầu. Bé luôn ‘thức tỉnh’, bé có thể nghe mọi thứ thanh xung quanh, mẹ mỗi ngày đều ngồi bên cạnh bé làm bé hạnh phúc muốn tỉnh lại, cho đến khi các dì ấy xuất .

      “Con bị các bà dì này làm ồn, con đau đầu quá…” Tiểu Lộng từ từ ôm đầu, tỏ vẻ rất đau đớn.

      Con đau đầu quá? Nghe Tiểu Lộng rên rĩ, Duy Đóa chuyển từ vẻ mặt vui mừng sang trắng bệch.

      “Tiểu Lộng hãy kiên nhẫn nhé, mẹ tìm bác sĩ!” vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh.

      Ôn Ngọc và Ôn Tâm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ bỗng có cảm giác tại vạ ập tới.

      [1]Nguyên tác: tị trọng tựu khinh: dễ làm khó bỏ, lánh nặng tìm , vv Mình lựa cụm tùm phù hơn với ngữ cảnh hơn.

      [2]Nguyên tác: hoành đao đoạt ái. Chỉ bên thứ ba dùng sức mạnh để cố giành lấy tình (Theo Baidu).
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 23

      Nhận được tin, Hình Tuế Kiến lao nhanh đến bệnh viện.

      Tư Nguyên cũng vừa tới.

      Hai người đàn ông cùng rảo bước vào chung thang máy.

      “Tốc độ của rất nhanh.” Hình Tuế Kiến lạnh lùng mím chặt đôi môi mỏng.

      Xem ra, điều dưỡng Ngô cũng bị người nào đó nhắc nhở.

      Người ‘bạn thân’ này đúng là ‘quá tốt’!

      cũng vậy.” Vẻ mặt Tư Nguyên lãnh đạm.

      có nghe điều dưỡng Ngô , đêm nào Hình Tuế Kiến cũng vào phòng bệnh của Tiểu Lộng ngồi đó lát.

      “Đây là điều đương nhiên, vì tôi là cha của Tiểu Lộng!” Lạnh lùng bỏ lại câu thang máy cũng vừa tới, Hình Tuế Kiến sải bước ra trước.

      năng thuận miệng làm Tư Nguyên cứng đờ, vậy Duy Đóa vẫn

      Điều này tốt, tốt. Mặc dù Duy Đóa luôn nghe lời khuyên của , nhưng trong chuyện này lại kiên quyết làm theo ý mình. Tư Nguyên dám tưởng tượng, nếu mai lời dối kia bị vạch trần, Hình Tuế Kiến có biết bao tức giận?

      Bọn họ kẻ trước người sau chạy tới phòng bệnh, nhưng khi nhìn thấy hai vai kề vai ngồi trước cửa phòng họ đều kinh ngạc.

      “Sao em lại ở đây?” Hình Tuế Kiến nhíu mày hỏi.

      Cả ngày nay gã tìm Ôn Ngọc khắp nơi nhưng thấy, ai ngờ lại tới bệnh viện.

      Sắc mặt Ôn Ngọc tái nhợt mất vài giây, “Lát nữa em giải thích với mau vào xem Tiểu Lộng trước !” Dường như tình trạng của đứa bé kia rất nghiêm trọng.

      “Em tới thăm Tiểu Lộng à?” Tư Nguyên cũng nhàng hỏi Ôn Tâm.

      Tuy nhiên, phản ứng của Ôn Tâm là rụt ra sau bả vai bà chị họ, dám ngước mắt, cũng chẳng dám lộn xộn. chỉ đáp lí nhí, “Vâng, vâng ạ…”

      Ôn Tâm là đơn thuần hoạt bát, trong hai tháng hẹn hò, mỗi khi làm việc gì ‘thẹn với lòng’ đều lộ ra vẻ mặt này. Lần trước len lén kiểm tra điện thoại của Tư Nguyên và bị bắt gặp, cười gượng gạo đến giả dối. Nhưng còn bây giờ tại sao Ôn Tâm lại chột dạ?

      “Đau!” Bên trong có tiếng thét to, khiến bốn người đồng thời hoảng hốt.

      Hình Tuế Kiến lập tức đẩy cửa phòng, Tư Nguyên cũng lao vội vào mà chẳng có thời gian để theo dõi biểu cảm của bạn .

      bạn , cháu đau làm sao?” Bác sĩ hỏi Tiểu Lộng.

      “Đau!” Tiểu Lộng khóc rất to.

      bạn , cháu đau ở đây hả?” Bác sĩ ấn ấn vào phần đầu bên trái.

      ! Chỗ đó đau quá.” Bé lắc mạnh đầu, dường như đau khắp mọi nơi.

      bạn , chỗ đó là chỗ này hả?” Bác sĩ lại ấn ấn phần đầu bên phải.

      ! Hu hu hu, đau quá.”

      Tiểu Lộng bảo chỗ này phải chỗ kia cũng phải, nhưng lại than khóc rưng rức. Khóc tới mức vị bác sĩ hết đường xoay sở, khóc đến độ ruột gan Duy Đóa rối bời, tâm trí hoảng loạn, “Bác sĩ, sao con bé đau dữ vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”

      Vị bác sĩ đưa mắt quan sát tình hình, “Dựa theo nguyên tắc bệnh nhân mới vừa tỉnh dậy cảm thấy cơ thể khó chịu, nhưng phải đau đớn mới đúng…”

      “Cái gì mà phải, ràng con bé rất đau. Nó còn như vậy làm sao biết dối?” Duy Đóa vội gắt giọng.

      Từ lúc Tiểu Lộng tỉnh dậy tới giờ luôn ôm đầu kêu than đau đớn, dáng vẻ bé khổ sở đến mức làm lòng quặn thắt.

      Hình Tuế Kiến bước tới ấn ấn vào bả vai , ý bảo hãy bình tĩnh. Thế nhưng ánh mắt của Duy Đóa lại nhìn về người khác đứng ngay cửa phòng.

      Tư Nguyên nhìn mỉm cười trấn an, nhưng nào ngờ nở nụ cười đáp lại mà còn thản nhiên dời ánh mắt qua chỗ khác. Vẻ xa cách đó khiến Tư Nguyên ngỡ ngàng.

      “Hệ thần kinh não là bộ môn khoa học huyền bí, chắc bệnh nhân có tượng tổn thương não nên mới dẫn đến tượng đau bộ não. Tôi lập tức sắp xếp loạt các kiểm tra lớp não…” Với tình trạng này của bệnh nhân, bác sĩ chỉ có thể thu xếp làm kiểm tra chứ khó nguyên nhân cụ thể.

      “Đau!” Tiểu Lộng vẫn than đau bằng giọng điệu rất thê lương, khiến Hình Tuế Kiến nhăn mày.

      “Con đau ở đâu?” Gã tới trước mặt Tiểu Lộng, nghiêm túc hỏi.

      Tiểu Lộng mới tỉnh dậy, mặt mày phù thũng, tóc tai bù xù và luôn miệng kêu đau, trông rất đáng thương.

      Tiểu Lộng thút thít, tỏ vẻ uất ức.

      Tư Nguyên về phía Tiểu Lộng, ngồi xuống mép giường và thương hỏi: “Tiểu Lộng, cho chú biết cháu đau ở chỗ nào được ?” Tuy nhiên, phản ứng của Tiểu Lộng cũng là nhanh chóng quay đầu qua nơi khác.

      Tư Nguyên sững sờ. và Tiểu Lộng từ rất thân thiết, bình thường tính tình Tiểu Lộng cũng hay đùa nghịch, chứ mang nét mặt lạnh lùng này. Nhìn kẻ lớn người tỏ vẻ thờ ơ và xa cách, chẳng hiểu sao trái tim Tư Nguyên bỗng cứng lại.

      Tiểu Lộng làm như thấy tồn tại của chú Lục, bé nhào về phía Hình Tuế Kiến năng lộn xộn, “Ba ơi, hu hu hu, hai bà dì kia liên tục gây ầm ĩ ở đây, còn bắt nạt mẹ, kêu mẹ đừng gặp chú Lục và phải rời khỏi ba! Hu hu hu, Tiểu Lộng đau đầu lắm…”

      “Tiểu Lộng!” Duy Đóa muốn ngăn cản nhưng quá muộn.

      Hình Tuế Kiến và Tư Nguyên đều đồng thời kinh ngạc.

      Đôi mắt Hình Tuế Kiến tối sầm.

      “Tiểu Lộng mới tỉnh dậy, có chút nhầm lẫn về nhận thức.” Duy Đóa nhàn nhạt giải thích với hai người bọn họ.

      chẳng muốn tốt giúp ai, chỉ mong việc hôm nay làm vợ chồng son của Tư Nguyên cãi nhau. Giống như trường hợp vừa rồi phải nhẫn nhục chịu đựng, mà ba chữ ‘Lục Tư Nguyên’ là kiêng dè lớn nhất với . Người quan tâm rất ít, và Tư Nguyên là trong số đó.

      Bác sĩ tiến hành cuộc kiểm tra, Hình Tuế Kiến ôm ngang người Tiểu Lộng đặt vào xe lăn. Tư Nguyên cầm lấy tấm chăn mỏng giường định đắp giúp nhưng Duy Đóa ngăn lại.

      “Để em làm được rồi.” kéo tấm chăn mỏng trong tay ra trùm lên người Tiểu Lộng.

      Tư Nguyên lại sững sờ, bọn họ luôn phối hợp rất ăn ý, rất hiếm khi xuất trường hợp ‘cướp trắng’ kiểu này.

      Duy Đóa hít sâu hơi, nhìn Hình Tuế Kiến rồi nở nụ cười miễn cưỡng, “Chúng ta đưa con kiểm tra nhé.” Dứt lời, ôm lấy cánh tay gã.

      Hành động của rất cố tình.

      Hình Tuế Kiến nhàn nhạt liếc thoáng qua bàn tay ra vẻ thân thiết kia mà như trầm ngâm gì đó. Nhìn ở khoảng cách gần, gã thấy ánh mắt nguội lạnh chút cảm xúc, vậy diễn cho ai xem? Đáy mắt gã cũng lạnh buốt nhưng vẫn rất phối hợp, gã thêm gì mà đẩy Tiểu Lộng sải bước rời .

      Trong phòng bệnh để lại Tư Nguyên đứng chết trân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ mà đờ đẫn, cảm giác tan nát như bị cách ly ở thế giới bên ngoài.

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, mọi nét tươi cười mặt Duy Đóa cũng lập tức tan biến.
      tutu thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 24

      Thêm tuần nữa trôi qua.

      Tư Nguyên hơn lần nhìn chằm chằm vào điện thoại. nhiều ngày qua Duy Đóa luôn bề bộn công việc, bận giúp Tiểu Lộng làm các biện pháp phục hồi chức năng, bận giúp Tiểu Lộng làm các cuộc kiểm tra kỹ lưỡng, bận tới mức… có thời gian để nhắn tin cho .

      Trước nay mỗi ngày ít nhất bọn họ cũng gởi hơn mười tin nhắn để trao đổi thông tin bệnh tình của Tiểu Lộng, bây giờ điện thoại của chưa từng vang lên tiếng ‘bíp’. Khi nhịn được mà gọi điện qua, luôn bảo mình bận rộn và hẹn lúc khác hàn huyên.

      bận bịu chuyện gì? Còn bận ‘lừa gạt’ sao? Tiểu Lộng tỉnh dậy, thấy nên thành khẩn nhận lỗi với Hình Tuế Kiến. Bất kể có hậu quả gì, cũng đều tình nguyện làm bạn bên . Nhưng ràng nghĩ thế và chẳng cần có đồng hành của .

      tới thăm Tiểu Lộng mới biết, cả tuần nay đều ngủ ở bệnh viện, nhiều lắm cũng chỉ giáp mặt Hình Tuế Kiến sơ qua trong phòng bệnh. Xem ra, người trốn chỉ riêng mình . Tư Nguyên muốn làm người bị lẩn tránh nên vài lần cố ý chặn đường, lúc ‘gặp’ cũng chỉ nở nụ cười.

      “Khéo quá.” nụ cười khách sáo đến hoàn mỹ.

      “Chừng nào Tiểu Lộng xuất viện?”

      nhanh thôi.” đáp ngắn gọn.

      Qua điều dưỡng Ngô mới biết, ra Tiểu Lộng còn đau đầu nhưng khi kiểm tra vẫn chưa tìm thấy vấn đề, ngay cả bác sĩ chuyên gia cũng nguyên nhân. Bác sĩ khuyên rằng bước nào tính bước đó, có lẽ ngày nào đó Tiểu Lộng bỗng dưng khỏi hẳn. Tuy nhiên, nhiều khả năng đây là cuộc chiến lâu dài đoạn kết. Biết đâu có ngày Tiểu Lộng vì chứng đau đầu mà té xỉu và chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa.

      thừa nhận mình có bị những lời ‘gieo hoang mang’[1] này hù họa, còn sao? Chắc chắn cũng sợ phát khiếp! Tuy nhiên, những việc này đều nín lặng với . Câu trả lời dành cho luôn là ‘Tiểu Lộng khỏe lắm’, câu trả lời hờ hững và khách sáo hệt như với những người bạn thông thường.

      quan tâm tới thái độ, tới giấu diếm, tới vẻ khách sáo, tới cảm xúc của và càng quan tâm hơn với việc giữ khoảng cách như gần như xa. Tất cả mọi thứ tạo thành tảng đá lớn, đè ép trái tim đến nặng trĩu.

      Cách mấy ngày gặp, rốt cuộc Ôn Tâm cũng thu hết can đảm gọi điện thoại mời dùng bữa tối. Tuy nhiên, trong suốt bữa cơm và dọc đường từ nhà hàng đưa trở về, đều lặng lẽ với cõi lòng đầy tâm .

      Tới nhà , Tư Nguyên dừng xe.

      Ôn Tâm vội xuống xe mà dè dặt hỏi , “Có phải còn giận em?” Từ hôm ở bệnh viện về, bắt đầu trở nên kỳ lạ.

      giận.” đáp .

      mặt có tức giận, đồng thời cũng chẳng có thứ cảm xúc nào khác.

      “Nhưng nhìn nghiêm túc quá…” Ôn Tâm cảm thấy thực rất sợ.

      Hóa ra khi tức giận mang dáng vẻ này, chẳng thà mắng chửi còn cảm thấy dễ chịu hơn cảnh bất an như nay.

      muốn gắng sức nhếch khóe môi cho nụ cười trấn an, nhưng cố thử vài lần rồi cũng đành tuyên bố thua cuộc. thực cười nổi,vì có tâm trạng để cười.

      “Hôm đó phải em cố ý mà vì muốn hủy lễ đính hôn, khiến em quá hoang mang.” Ôn Tâm phải là biết giữ vẻ bình thản, cuối cùng cũng tự động nhận mình làm ‘chuyện xấu’.

      Tư Nguyên trầm mặc, kêu Duy Đóa đừng gặp nữa sao? Vậy nên Tiểu Lộng luôn là đứa bé bảo vệ mẹ, lần này cũng bài xích ?

      “Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi!” Nhìn càng lúc càng nghiêm túc khiến Ôn Tâm suýt bật khóc, “ tha lỗi cho em được ? Em hứa từ rày về sau bao giờ ghen bậy nữa, bao giờ hồ đồ xẵng giọng với bạn thân của nữa!” Thực ra sau cơn xúc động, hối hận.

      Xưa nay trong thế giới tình tay ba, phải ai lớn giọng kẻ đó thắng, mà ngược lại ai động chạm trước người đó thua.

      rất thích . Lần đầu hai người xem mắt, toát vẻ nho nhã ấm áp, tính tình chững chạc làm trái tim nhanh chóng rơi vào biển tình. Khi ba mẹ hỏi ý, hiếm dịp thận trọng kèm nghịch ngợm lời cảm ơn, cảm ơn các bậc bề cho cơ hội quen biết .

      phải lỗi do em.” lắc đầu, “Thực ra, đó là lỗi của , là thái độ của có vấn đề.” luôn nhận thấy mình sai trái, nhưng làm sao có thể dễ dàng kiểm soát được con tim?

      Ôn Tâm cắn cắn môi, “ sao, chỉ cần sửa đổi là được, dù gì chúng ta vẫn còn chặng đường rất dài để …”

      Sau hồi im lặng, mới mở miệng: “Ôn Tâm, thực ra mấy ngày trước có tới tìm chú Ôn, nghe trước khi quen , em cũng vừa chia tay bạn trai.”

      Ôn Tâm giật bắn người.

      “Chú Ôn kể rằng em và bạn trai quen nhau từ hồi trung học, nhau gần mười năm. Vì hai người cùng tuổi nên em bắt đầu có cảm giác thiếu an toàn, hi vọng sớm ổn định cuộc sống, nhưng bạn trai em muốn mở rộng nghiệp, đạt được thành tựu rồi mới tính chuyện thành gia lập thất. Ý cậu ta ràng là ít nhất sau ba mươi tuổi mới nghĩ tới vấn đề kết hôn. Trái với là hận, hai người nảy sinh xung đột và sau lần bàn luận thất bại, em đơn phương quyết định chia tay. Chẳng những em nhận điện thoại của cậu ta mà còn tuyên bố kết hôn sớm hơn cậu ta nữa.” Thực ra chuyện đính hôn là Ôn gia chủ động tới tìm ba chuyện trước, lúc bắt đầu ngờ ngợ và cuối cùng biết vì sao Ôn Tâm lại vội vã chấp nhận, ngay cả chú Ôn cũng gấp gáp.

      người trông bề ngoài tươi sáng, hẳn là quá khứ tình đau buồn.

      “Ôn Tâm, hôn nhân phải là trò giận dỗi.”

      Ôn Tâm mở tròn mắt, ngờ lại tìm hiểu kĩ càng như vậy. Đáy mắt bắt đầu rướm lệ, “Đúng, đúng tất cả. Em vừa chia tay với bạn trai, dễ nghe hơn là em vứt bỏ ấy, nhưng thực ra em mới chính là người bị kẻ đủ sâu kia ruồng bỏ!”

      Tư Nguyên muốn an ủi nhưng lờ , rồi tiếp tục phản bác, “Dù như thế làm sao dám khẳng định em giận dỗi? Bây giờ em hiểu rất , kết hôn phải là lấy người mình thích nhất, mà là lấy người mình có thể sống hết quãng đời còn lại! Em rất nỗ lực để thương , từ ngày quen biết , em chưa lần nào nhận điện thoại của ấy, và tới tận lúc này em cũng nghĩ chơi trò mập mờ với ấy!”

      cũng… từng nghĩ như vậy…”

      Tại sao lại dùng chữ hai chữ ‘ từng’? Ôn Tâm cảm thấy bất ổn.

      biết em rất cố gắng, bởi chính cũng nỗ lực…” Ánh mắt trôi dạt về nơi xa xăm, “Nhưng dần dần phát số việc thể cứ cố gắng là được…”

      “Tại sao lại thể chứ?”

      chuyển ánh mắt về phía , “Thú thực, dù cố gắng ra sao cũng tưởng tượng ra nổi phải làm cách nào để hôn lên môi em, làm cách nào để lên giường với em…”

      Ôn Tâm hoàn toàn ngỡ ngàng, bởi vì tình cảm của trong thời kì dưỡng bệnh, nên trong suốt quá trình hẹn hò bọn họ cũng chưa có gì thân mật. Thậm chí sau khi định ngày đính hôn, các cặp đôi khác sớm ở chung hoặc đưa nhau vào khách sạn bọn họ vẫn tuân theo lễ giáo.

      Ôn Tâm hơi nóng nảy, to gan trườn từ ghế phụ qua. Khi ngồi lên đùi Tư Nguyên sững sờ, nhưng chẳng cho có cơ hội suy xét, kéo cổ xuống và dâng đôi môi mọng đỏ.

      Môi và môi dán vào nhau, ngơ ngác định quay nhưng Ôn Tâm chấn chỉnh gương mặt lại.

      “Bất kể có tin hay em vẫn thích , rất thích .” ngẩng mặt đem nụ hôn dán chặt môi , thậm chí còn dùng lưỡi tách mở hàm răng.

      Tư Nguyên mím môi, ngồi im bất động.

      Sau vài lần thử thách, rốt cuộc chịu thất bại. giãn khoảng cách giữa hai người ra, đôi mắt ngân ngấn lệ giễu cợt: “Đây là nụ hôn đầu của à?”

      im lặng hé răng nhưng biết đáp án, “Các chị rất ngây thơ, muốn em chủ động chút. quả thực ngây thơ …”

      Nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt, giọng đầy oán trách: “Qúa tệ, kỹ thuật hôn của quá tệ.”

      trườn qua ghế phụ che mặt khóc rấm rức, bởi vì đáp án trong lòng ngày càng rệt.

      , có gì muốn thẳng với em?” Trong xe, toàn là tiếng khóc thút thít của .

      “Thực ra… trong lòng luôn có người…” dám quay đầu sang mà cứ nhìn thẳng phía trước, trút cạn bầu tâm .

      muốn kết hôn với em, muốn làm ba mẹ mình thất vọng. Họ nuôi khôn lớn, họ có nghĩa vụ phải vì mà khổ sở hay tức giận, có quyền lợi được chọc giận họ…” Vì phải núm ruột của họ, nên gián tiếp đánh mất rất nhiều quyền lợi.

      “Nhưng càng đến gần thành quả của ‘nỗ lực’, càng phát mình thể ở chung với người khác…” Nét mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi.

      “Rốt cuộc nhịn được nữa mà quyết định thổ lộ với chị ấy, quyết định đứng ở vị trí người bạn thân nữa?” Ôn Tâm vừa thút thít vừa trào phúng, “Thiệp cưới của chúng ta in xong, ngay cả kẹo mừng, tiệc rượu cũng lo hoàn tất. nên làm thế nào đây? Sao lại có thể muốn chân thành với trái tim? thấy mình rất vô sỉ sao?”

      Tại sao đường tình của luôn trắc trở? Càng quá đáng hơn là, có cách nào căm hận như căm hận người bạn trai cũ, hận đến nghiến răng!

      lắc đầu, rất mệt mỏi mà lắc đầu, “ gánh chịu mọi thiệt hại kinh tế, cũng như đích thân tới trước mặt chú Ôn, trước mặt họ hàng thân thích nhà em để xin lỗi từng người, xin bọn họ tha thứ… cũng cầu xin em có thể tha thứ cho …”

      Ôn Tâm nghiêng người ghé vào cửa sổ xe để đừng thấy nước mắt rơi của mình, nhưng tiếng khóc rấm rức khổ sở lại bật ra khỏi cổ họng từng tiếng từng tiếng .

      “Em tha thứ cho ! Hu hu, em tha thứ cho !” thào lặp lai.

      Màn đêm nặng nề, rất nặng nề.

      [1]Nguyên tác: Ngụy ngôn tùng thính > ý chỉ kiểu chuyện giật gân, bắn tiếng đe dọa.

      Share this:
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 25

      Ngoài Tư Nguyên Duy Đóa cũng tận lực né tránh Hình Tuế Kiến, nhưng dường như đạt hiệu quả cao cho lắm.

      Tám giờ tối nay cũng như mọi tối khác, sau khi Hình Tuế Kiến tan tầm lại vào bệnh viện.

      “Ba.” Tiểu Lộng vừa thấy gã mỉm cười sung sướng, ngóc đầu dậy quấn lấy thắt lưng gã.

      Gã khẽ vuốt tóc Tiểu Lộng, hỏi: “Hôm nay con có bớt nhức đầu ?”

      Đôi mắt long lanh của Tiểu Lộng vẻ lẩn tránh, “Con còn đau lắm ạ…”

      Gã nhíu mày, đứa bé này vẫn luôn đau đầu khiến người ta lo lắng. Gã ngồi đối diện với con , lấy cuốn sách giáo khoa chuẩn bị sẵn.

      “Ba hỏi con, 12+12 bằng bao nhiêu?” Gã kiểm tra môn toán.

      “24 ạ!” Tiểu Lộng suy nghĩ rồi đáp.

      Gã đọc thêm đề toán trong sách giáo khoa.

      “12 cây liễu trồng thành hàng, ở giữa mỗi 2 cây liễu có 3 cây đào, tổng cộng có mấy cây đào?” Gã lại hỏi.

      Quả nhiên mặt Tiểu Lộng xuất vẻ trống rỗng.

      “Sâu róm là do ấu trùng nở thành, mỗi ngày nó lớn gấp đôi, 16 ngày có thể dài tới 16cm, vậy mất bao nhiêu ngày nó được 4cm?” Gã lại hỏi.

      Tiểu Lộng do dự rồi lắc đầu, còn trái tim gã chìm xuống nặng trĩu. Đây là đề toán của học sinh lớp ba, mà qua hè này Tiểu Lộng lên lớp bảy.

      Bác sĩ từng nếu bệnh đau đầu của Tiểu Lộng là do tổn thương não, nó có thể kèm theo di chứng giảm trí nhớ.

      Duy Đóa từ văn phòng bác sĩ trở về, vừa đúng bắt gặp cảnh tượng này.

      “Con yên tâm, đừng sợ gì cả, ba nhất định tìm bác sĩ giỏi nhất để nghĩ cách chữa khỏi cho con.” Gã hứa hẹn.

      Lời hứa này gã cam đoan với Tiểu Lộng, mà cũng là tuyên bố với đứng ngoài cửa.

      Khi bóng vừa thấp thoáng trước cửa phòng bệnh, chú ý tới diện của . Điều này giống hệt như thời còn học, dù gã cố tình mà vẫn có thể phát tồn tại của .

      Tiểu Lộng mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng, bé gật đầu mạnh to: “Dĩ nhiên rồi, có ba ở đây con chẳng sợ gì!”

      Tiểu Lộng lớn giọng làm gã và đều kinh ngạc.

      Mặc dù từ tới lớn gã quen với cảnh bị mọi người xung quanh dựa dẫm và tin cậy, nhưng giọng dứt khoát đầy sùng bái và tin tưởng của Tiểu Lộng lúc này làm gã thấy nao nao trong dạ.

      Gã cười , vuốt ve mái tóc bé. Tiểu Lộng thuận thế bám lấy cánh tay gã gọi tiếng ‘ba ơi’, rồi vô cùng thân thiết rúc vào lòng gã. Gã cứng người như thể quá bất ngờ trước nũng nịu của con trẻ, nhưng gã đẩy Tiểu Lộng ra.

      Cảnh tượng này khiến Duy Đóa cảm giác bất an sâu sắc. Từ lúc Tiểu Lộng tỉnh dậy tới giờ, bé đem mọi tưởng tượng về ‘cha’ đặt lên người Hình Tuế Kiến, làm lời dối như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. vốn cho rằng chỉ cần Tiểu Lộng tỉnh dậy sợ gì nữa, nhưng ngờ đâu vẫn còn cái di chứng chết tiệt.

      “Bác sĩ sao?”

      “Vẫn như cũ, chưa tìm ra manh mối.” chôn chặt nỗi thất vọng trong tim, trả lời gã bằng giọng điệu lãnh đạm.

      “Còn em, buổi tối vẫn muốn ngủ ở đây?” Gã bình thản hỏi.

      “Ừ, tôi muốn chăm sóc Tiểu Lộng.” đáp cần do dự.

      Tiểu Lộng vẫn còn trong tình trạng này khiến rất lo lắng, muốn chăm sóc Tiểu Lộng và lý do ấy là lá chắn tốt nhất của .

      “Mẹ, ra có dì Ngô săn sóc con được rồi. Mẹ cũng mệt mỏi, nên về nhà với ba !” Tiểu Lộng thân thiết.

      Vẻ thân thiết ấy giống như , ‘mẹ chỉ cần thương đằm thắm với ba là được, khỏi cần quan tâm con’.

      Duy Đóa cứng đờ, nhiều ngày nay Tiểu Lộng thực vượt qua giới hạn của người chèo chống sau lưng .

      được, mẹ sợ con có chuyện, mẹ lo lắm.” nghiêm mặt .

      Ngoại trừ điểm này, ra còn lý do lớn hơn là muốn ngủ chung giường với Hình Tuế Kiến, muốn bị gã chạm vào…

      Mắt Hình Tuế Kiến càng lúc càng tối sầm.

      Khi Duy Đóa ngỡ rằng mình thắng lợi

      phải hôm nay lúc bác sĩ tới kiểm tra có , nếu con muốn có thể xuất viện à?” Gã quay sang hỏi Tiểu Lộng.

      Gã có đường dây, mọi hành động của hai mẹ con gã đều nắm trong tay.

      Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Lộng hơi chút căng thẳng, dù tình nguyện nhưng bé vẫn trả lời: “Vâng ạ…”

      “Vậy xuất viện !” Gã bình thản kết luận.

      Bệnh của Tiểu Lộng khỏi ngay lập tức, ở lại bệnh viện cũng vô ích.

      “Tôi phản đối, xuất viện rất nguy hiểm!”

      “Tôi liên hệ với bác sĩ giỏi, mỗi ngày họ tới nhà thăm khám cho Tiểu Lộng.” Cái này khác gì so với nằm viện.

      “Bệnh của Tiểu Lộng thích hợp ở lại nhà giáo Lý!” gắt giọng, “Tôi là người giám hộ của con bé, có quyền được đuổi nó…”

      “Ai con bé ở nhà giáo Lý?” Gã dùng ánh mắt kì lạ nhìn .

      định hùng hồn bảo về chủ quyền, Duy Đóa bỗng ngớ người, “Tiểu Lộng ở nhà giáo Lý, vậy nó ở đâu?” Lẽ nào vứt Tiểu Lộng ra đầu đường?

      “Nhà của chúng ta.” Gã ra vẻ như hỏi thừa.

      Duy Đóa hít hơi lạnh toát, cả người đông cứng với cảm giác bất ổn thầm, “Nhà làm sao có phòng cho Tiểu Lộng ở?”

      “Tôi dọn phòng sách bỏ trống dưới lầu làm phòng cho điều dưỡng Ngô và Tiểu Lộng.” Gã thản nhiên đáp.

      chưa kịp nghĩ ra lý do để phản đối đằng sau vang lên tiếng hoan hô, “Hay quá, con muốn xuất viện, con muốn xuất viện!”

      được!” Duy Đóa phản đối.

      “Mẹ, con muốn xuất viện, con muốn được ở chung với ba mẹ!” Tiểu Lộng kéo tay áo ra vẻ đáng thương.

      Từ Tiểu Lộng rất ít quấn lấy làm nũng, nhưng bây giờ bé lại ‘trở về nguyên trạng’ giống như đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

      được!” Duy Đóa cứng lòng, nhưng Tiểu Lộng bỗng ‘òa’ lên tiếng khóc nức nở.

      Duy Đóa nheo mắt, Hình Tuế Kiến chỉ lên tiếng đề nghị mà chẳng cần xuất quân binh động quân tướng nào, bởi Tiểu Lồng chính là tử huyệt của .

      nham hiểm!” lạnh lùng lên án.

      “Chẳng có gì nham hiểm với nham hiểm, chỉ là buổi tối cảm thấy ngủ mình đơn quá nên tôi nghĩ cách cho em mau trở về.” Gã thản nhiên trả lời.

      Đối với ‘thổ lộ’ của gã, phản ứng của Duy Đóa hệt như nuốt phải quả trứng khủng long.

      Ngay cả điều dưỡng Ngô cũng cười, “Thực ra Tiểu Lộng xuất viện cũng tốt, hoàn cảnh gia đình rất có lợi cho sức khỏe của bé. Mai mốt về nhà, Kiều cần ngủ với Tiểu Lộng nữa và Hình bớt đơn.”

      chẳng hơi nào mà lo gã có đơn hay đơn! Duy Đóa cảm thấy mình bị ép bức sắp phát điên rồi!

      Tiểu Lộng ngừng khóc, dùng đôi mắt sáng ngời níu lấy như thể đối với cuộc sống này tràn ngập hy vọng.

      “Hình Tuế Kiến, cố ý!” tức đến nghiến răng.

      trả thù, trả thù nhiều ngày nay hờ hững và xa cách gã.

      “Là tôi cố ý đấy! Vì tôi muốn đền bù cho em cuộc đời, dĩ nhiên tôi chịu trách nhiệm tới cùng.” Gã theo lẽ thường.

      Duy Đóa nhất thời muốn nổi cáu. Da mặt gã dày, tâm tư thâm sâu. Gã và Trần Ôn Ngọc ‘tình sâu nghĩa nặng’ cỡ đấy mà chuyện chịu trách nhiệm với ? quá buồn cười!

      Duy Đóa lạnh lùng nhìn gã, vì lựa chọn khác.



      lớn xuất viện liền xuất , hoàn toàn như hành động.

      Từ phút bắt đầu mở cánh cửa nhà, Tiểu Lộng vui sướng vỡ òa.

      “Nhà này lớn, lớn, lớn quá !” bé cường điệu liên tục mấy chữ ‘ lớn’.

      Từ tới giờ ngôi nhà trong ký ức của bé là gian hẹp, nhà mẹ thuê, nhà giáo Lý cũng to bằng nhà của ba! Tình cảm sùng bái ba mình của Tiểu Lộng ngày càng tăng cao.

      “Sau này tầng trệt đều là của con.” Gã có phản ứng gì to tát, bởi gã thấy những thứ này chẳng đáng để tự hào. Thành tựu của gã phải là thành tích của người, mà đằng sau có cả mồ hôi và xương máu của đám em.

      “Nhưng con lên lầu hai phải nhớ gõ cửa đấy.” Gã ngồi xổm đối diện với bé, nghiêm túc dặn dò.

      Gã chẳng sao, nhưng e rằng có người ‘ngôn truyền bằng thân giáo’. Nếu để Tiểu Lộng trông thấy những điều nên thấy, làm nổi đóa mất thú vị.

      “Vâng, vậng ạ!” Tiểu Lộng gật mạnh đầu và cười sảng khoái, vì tất cả mọi hạnh phúc này dường như là hư ảo.

      Dặn dò xong, gã đứng dậy ra lệnh cho pho tượng ‘Phật’ lạnh lùng đứng sau lưng, “Em thất thần cái gì, còn mau nấu cơm!”

      Lúc này hơn chín giờ tối, còn nấu cơm gì nữa? định phản bác nào ngờ gã giành trước: “Tiểu Lộng đói bụng rồi.”

      Làm sao Tiểu Lộng đói bụng được? ràng trong bệnh viện và Tiểu Lộng ăn cơm chiều rồi.

      đói bụng có!” Duy Đóa lạnh lùng bóc trần gã.

      Càng sống lâu với Hình Tuế Kiến, càng nhận ra bộ mặt nham nhiểm của gã.

      đáp thẳng mà chuyển ánh mắt sang Tiểu Lộng, “Con đói bụng ?” Gã có hỏi gì sai đâu?

      Que Củi và Ôn Ngọc gây cho gã rắc rối lớn, nhưng để có cách kéo em thoát khỏi mớ lộn xộn này người làm như gã phải tiếp tục kiên trì và gánh chịu. Nhiều ngày nay gã bận ra ngoài huy động tài chính đến mức choáng váng đầu óc, bận tới độ ngày chỉ ăn bữa cơm là khá lắm rồi.

      Tiểu Lộng nhận được tín hiệu, lập tức gật mạnh đầu: “Con đói! Con rất đói!”

      Duy Đóa hoàn toàn nghẹn họng.

      Nửa tiếng sau, tức giận bừng bừng bê món ăn cuối đặt mạnh trước mặt hai cha con bọn họ.

      “Tôi phải là người sống trong bếp!” khẳng định lần nữa.

      em cứ vất rau cải vô nồi, vớt tôm trút vào nước. Có người phụ nữ nào mà biết công việc đơn giản đó?” Gã thản nhiên .

      Đúng kiểu phụ nữ lo việc nhà, đàn ông lo việc nước. Đây là đạo lý hiển nhiên.[1]

      “Vậy làm công việc đơn giản này ?” cười gằn phản bác.

      “Chờ ngày nào đó em xuống giường được, tôi nghĩ về điều ấy.” Gã ám chỉ.

      Gã rủa thành người tàn phế? Duy Đóa hiểu thâm ý, nên căm hận tới mức thầm muốn cầm cái chảo nện vào đầu gã.

      “Mẹ nấu mấy món này ngon quá!” Tiểu Lộng chen vào, rồi cầm con tôm ăn ngấu nghiến như vẻ rất ngon.

      Cơn tức giận của Duy Đóa tức thời bỏ dở.

      Hai cha con chả thèm ngó ngàng gì đến . Lúc ăn tôm luộc, gã bóp chặt đầu con tôm vặn ngang, gọn gẽ tách vỏ tôm ra sạch bóng.

      Tiểu Lộng cực kỳ hâm mộ: “Ba, ba dạy con nhé!”

      dạy! Con tự mình vừa xem vừa học .” Gã bỏ con tôm lột sạch vỏ vào bát , tỉnh bơ với Tiểu Lộng.

      vô tình của gã chẳng những làm Tiểu Lộng giận dỗi, mà ngược lại còn hưng phấn hơn, “Hứ, có gì đặc biệt đâu? Con cũng học lóm được thôi!”

      Gã nhíu mày, Tiểu Lộng cũng nhíu mày.

      “Ba à, trình độ lột vỏ tôm của ba cao siêu đấy, chắc công lực cởi quần áo của mẹ cũng thâm hậu lắm nhỉ?” Tiểu Lộng lại quay về chỉ số thông minh của lứa tuổi mười hai, đối đáp
      câu hề kém cạnh.

      Gã suýt chút chết sặc miếng cơm trong họng, còn nữ nhân vật chính bị trêu sắc mặt rất khó coi.

      [1]Nguyên tác: thiên kinh địa nghĩa.(ý đạo thường như trời đất thể di dịch được)
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 26

      “Con muốn học lóm bản lĩnh lột tôm của ba được, nhưng chuyện người lớn con nít đừng có nhúng vào.” Sau khi bỏ lại câu, gã bình tĩnh đứng dậy nắm lấy eo .

      Vừa tới lầu hai, lạnh lùng đẩy gã ra.

      “Em tắm rửa trước , em xong rồi đến lượt tôi.” Gã giận mà còn thản nhiên căn dặn.

      nghe thế bật cười, “Tại sao tôi phải nghe lời ? Lẽ nào tôi là con cún được nuôi trong nhà?” Cho dù có là con cún chăng nữa tuyệt đối cũng phải con cún trung thành! Cho dù lấy của gã rất nhiều tiền; cho dù trước mặt gã, chả có nhân cách, nhưng chắc cũng có quyền được ‘sủa’ vài câu với ông chủ của mình chứ?

      nghe lời tôi à? Chẳng lẽ em muốn chúng ta tắm chung?” Gã liếc , “Nếu em muốn, tôi cũng ngại.”

      Duy Đóa cứng đờ, khóe mắt giật giật. thi triển được mưu kế[1] nên đành căm giận tới ngăn tủ lấy quần áo, rồi vội vàng chạy vào nhà tắm.

      Có quỷ mới muốn tắm chung với gã!

      Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, hơi ẩm bốc sương mù dày đặc trong khí. giẫm đôi chân trần nền gạch lạnh lẽo, cởi tất tần tật bộ đồ bệnh viện và đồ lót vứt mặt đất. chầm chậm trượt cơ thể trắng nõn trần trụi vào bồn tắm đầy nước ấm, mặt cũng vùi vào xuống để làn nước ấm ngập hết cơ thể mình, để nó làm có cảm giác như chìm sâu dưới đáy đại dương.

      Cứ nằm như vậy mà cần đứng lên nữa, có phải tốt hơn chăng? vì tình bạn mà đau xót, vì tình thân mà lo lắng, càng vì chuyện vô cùng thân thiết sắp xảy ra mà cảm thấy thể xác và tinh thần bị đày đọa. rất mệt, thực rất mệt.

      kinh ngạc phát , ngoại trừ đêm say rượu lỡ làm tình với Hình Tuế Kiến ra, dường như trước và sau đó rất lâu, rất lâu rồi chưa chợp mắt ngủ ngon lần nào. muốn được thảnh thơi nghỉ ngơi nhưng vĩnh viễn luôn xa vời.

      “Em còn đứng dậy, coi chừng chết đuối đấy!”

      Loáng thoáng nghe được giọng đầy mạnh mẽ, làm khiếp vía, cả người chìm trong nước cũng lập tức bật dậy.

      Quả nhiên Hình Tuế Kiến mặc bộ đồ ngủ màu đen từ cao nhìn xuống với vẻ trầm ngâm. Nhiều ngày nay gã rất thích dùng ánh mắt đầy tìm tòi nhìn chăm chú, chăm chú tới mức làm cảm thấy mất tự nhiên mới thôi.

      “Em muốn uống ly ?” Gã giơ cao ly rượu rỗng trong tay mình.

      Bấy giờ Duy Đóa mới phát , có chai rượu vang đỏ đặt sẵn bên bồn tắm.

      Duy Đóa lau gương mặt dính đầy nước, nhận ra toàn thân mình trần trụi, lập tức kéo khăn tắm che người rồi thấp giọng trách mắng: “ vào đây bằng cách nào?” ràng có khóa cửa!

      “Ổ khóa bị hỏng tối qua.” Gã lạnh nhạt đáp.

      Sao vô duyên vô cớ khóa cửa lại hỏng?

      “Có phải cố ý làm hư ?” Duy Đóa thở hổn hển.

      Gã nhún nhún vai, miễn thanh minh cho mình.

      “Bất kể ra sao tôi cũng cứu em.” Gã thong thả rót ly rượu vang cho và rót thêm cho mình ly.

      “Cám ơn ân cứu mạng của , cám ơn vô cùng.” Duy Đóa cười gằn.

      “Em khỏi cần cảm ơn, lấy thân đền đáp .” Gã đưa ly rượu cho .

      Phản ứng của là như nghe phải câu chuyện hài hước.

      Tâm trạng gã rất tốt, ở trong phòng tắm, hai người quần áo xốc xếch vừa uống rượu vừa chuyện lấy thân báo đáp!

      lâu rồi tôi uống rượu!” Gã chậm rãi nâng ly rượu lên.

      “Chuyện đó đâu có liên quan đến tôi?” lạnh nhạt .

      Định gạt người hả? Nhớ hồi còn học, thường xuyên ngửi thấy mùi rượu người gã, hơn nữa bộ dạng gã y như dân ghiền nhậu nhẹt!

      “Sao lại liên quan tới em?” Ánh mắt gã tối sầm, sau đó gã hớp ngụm rượu to và nghiêng người hôn .

      Gã kiêng rượu vì và uống nó trở lại cũng do .

      Duy Đóa chưa kịp phản ứng hương vị vừa chua vừa chát lại vừa ngọt từ đầu lưỡi ấm của gã truyền qua đầu lưỡi . Duy Đóa vội vàng xô gã ra nhổ nó vào bồn tắm nhưng vẫn còn ít chất lỏng sớm bị nuốt xuống cổ họng.

      “Uống chút rượu làm em thoải mái hơn.” Mưu kế thành công nhưng gã chẳng lộ vẻ đắc ý mà ngược lại còn rất bình tĩnh.

      Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay mà Duy Đóa thấy hơi choáng váng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, “Nếu muốn tắm rửa chờ tôi vài phút, tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm cho .”

      Phản ứng của gã là kéo phăng cái khăn quấn người ra, rồi cởi luôn quần áo của mình và bước vào bồn tắm.

      Dưới ánh sáng thế này trông hai cánh tay gã cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cường tráng mạnh mẽ, tuyệt đối làm đôi chân phụ nữ mềm nhũn. Hai chân Duy Đóa cũng mềm nhũn nhưng dĩ nhiên phải vì kích thích.

      muốn ‘làm’ hãy nhanh lên, tôi thích ngâm nước quá lâu.” Biểu của rất lãnh đạm.

      dựa vào thành bồn tắm để lộ hết thân thể mình, biểu cảm trống rỗng tựa như con búp bê vải vô hồn.

      rạo rực nhưng vẫn dừng lại. Cơ thể lạnh lẽo thế kia gã phải làm cách nào để khơi gợi hưng thú trong ? E rằng nó còn khó hơn lên trời.

      Gã chuyển tay xuống dưới người , để mặc cho gã đùa nghịch.

      Gã vuốt ve phần dưới của , để mặc cho gã khiêu khích.

      Coi như gã đạt được mục đích, nhưng Duy Đóa muốn suốt quá trình của gã đều nhạt nhẽo vô vị! Nào ngờ cơ thể Duy Đóa bỗng dưng ấm, khiến phải ngạc nhiên cúi đầu nhìn.

      làm hành động rất kì quặc, gã mặc quần áo cho rồi sau đó cởi ra và cứ thế lặp lại…

      làm chuyện ngu ngốc gì đây? Bất chợt nhớ tới đề tài gã vừa với Tiểu Lộng, Duy Đóa lờ mờ hiểu được chút gì nên cơn điên bắt đầu bộc phát: “Hình – Tuế – Kiến!”

      phải em muốn làm con búp bê bơm hơi sao? Em cứ tiếp tục , tôi làm việc của tôi.” Giọng gã lạnh nhạt nhưng hai tay vẫn tất bật mặc áo rồi cởi áo cho

      Trẻ con chỉ có thể hù dọa chốc lát chứ thể hù dọa cả đời, vậy nên vì sùng bái của Tiểu Lộng, gã muốn luyện tập kỹ xảo cởi đồ nhanh hơn, để lần sau có cơ hội bộc lộ tài năng trước mặt Tiểu Lộng. Nhưng thành công đâu chưa thấy, mà chỉ thấy giờ phút này trông gã như con mèo cào lên cuộn len rối. Biểu chăm chú nghiên cứu và học hỏi của gã làm người ta vừa tức vừa hận lại vừa buồn cười. Tuy nhiên vấn đề ở đây là, gã quả thực đem thành đối tượng luyện tập!

      biến cho tôi, muốn cởi kiếm người khác mà cởi!” Tìm Ôn Ngọc đó, tin chị ta rất vui!

      Gã hoàn toàn phớt lờ , hai tay vẫn tiếp tục tất bật. Duy Đóa bực bội phát quần áo của mình sắp bị gã xé nát.

      ngừng tay, tôi phải đồ chơi của !” tức giận quát to, muốn dùng hai chân đá gã, nào ngờ đùi bị đè chặt và quần áo lại bị cởi.

      nghĩ lần này được mặc quần áo nữa, nhưng nào ngờ giây tiếp theo, dưới làn nước gã mạnh mẽ vào cơ thể , xâm chiếm từng tấc từng tấc .

      Do phải cố kìm nén cảm xúc nên Duy Đóa mở tròn hai mắt, muốn vùng vẫy nhưng động tác của cả hai lại càng kết hợp chặt chẽ và dày đặc hơn.

      Hình Tuế Kiến đột nhiên ôm lấy , kéo đùi quấn chặt vòng eo mình rồi dùng sức đánh chiếm nơi mềm mại của . Gã đâm từng cú mạnh mẽ và thâm sâu, muốn đưa chạm vào cảm giác lên đỉnh của cả hai.

      cuống quýt muốn tiếp tục làm con búp bê vô hồn nhưng quá muộn, khi cảm xúc bị phấn khích rất gian nan để lấy lại bình tĩnh.

      mắc bẫy.

      Trong làn nước, gã tiến lên để cơ thể và cơ thể cọ sát ra vào, cộng thêm vùng vẫy của càng làm cơn sảng khoái dữ dội ập tới người .

      mím môi, trong sóng nước hai cơ thể cao thấp nhấp nhô đầy tình thú. bấu chặt thành bồn tắm, vì cố sức kiềm chế bản năng tê dại mà mười ngón tay đều trắng bệch.

      “Em kêu thành tiếng !” Gã cầu .

      Gã muốn, rất muốn nghe tiếng rên rĩ.

      Bị gã đâm cú trời giáng khiến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố chấp mím chặt đôi môi cho tiếng rên bật ra khỏi cổ họng. càng kiên cường càng làm gã liên tục tấn công trừng phạt.

      “Á!” Đúng lúc đó, tiếng thét thất thanh cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

      Trong phòng tắm, đam mê cháy bỏng bỗng chốc tắt lịm.

      Gã nhìn nhìn gã.

      “Là của Tiểu Lộng!” Duy Đóa hoảng hốt đẩy gã, “ buông tôi ra!” Thế nhưng cơ thể gã nặng như ngọn núi, bị đè ép tài nào tránh thoát. Còn phần cơ thể chôn trong người sắp tới cao trào, cứng như sắt, nóng như thép kêu gào ầm ĩ.

      “Em lau khô người và mặc quần áo vào , tôi ra ngoài trước.” Gã bình tĩnh mở miệng.

      Giữa lúc hoảng hốt gã rút khỏi người . Gã phớt lờ cơ thể ướt sũng, vơ vội chiếc quần lót trong bồn tắm mặc vào rồi tròng thêm bộ đồ ngủ màu đen và lao nhanh ra ngoài.

      Cứ như thế thôi sao? Duy Đóa kinh ngạc.

      Ai cũng biết đàn ông sắp tới cao trào mà bị cắt ngang quả thực giống như lấy mạng bọn họ. Tuy nhiên, còn chưa kịp áp dụng thủ đoạn tàn ác nào chủ động rút khỏi.

      Duy Đóa chấn chỉnh tinh thần, để mình bị ảnh hưởng gì từ gã. lau khô người, mặc quần áo đâu đó tử tế và vội vã chạy xuống lầu.

      “Á!” Trong phòng ngủ dưới lầu, Tiểu Lộng dường như lâm vào cơn ác mộng.

      “Tôi… tôi thấy ngủ nên tắt đèn…” Điều dưỡng Ngô bị dọa đến bó tay hết cách.[2]

      Suốt mấy đêm nằm trong bệnh viện, biểu của Tiểu Lộng rất hoàn hảo. Nào ngờ mới về nhà ngủ nửa chừng bỗng dưng liên tục la hét, hơn nữa ý thức còn lơ mơ.

      “Gay rồi, Tiểu Lộng sợ bóng tối!” Vì từng có kinh nghiệm nên Duy Đóa lập tức nhận ra điều bất thường.

      Ở bệnh viện lúc ngủ đèn hành lang vẫn luôn bật sáng, còn bây giờ tắt đèn tối om làm Tiểu Lộng ngỡ mình bị nhốt trong gian đen kịt, chờ người tới cứu.

      “Vừa rồi may có Hình chạy tới kịp thời cõng bé lên lưng.” Điều dưỡng Ngô sụt sịt.

      Duy Đóa yên lặng nhìn về phía trước, Hình Tuế Kiến mặc bộ đồ ngủ màu đen dùng bờ lưng vững trãi rộng lớn của mình cõng Tiểu Lộng qua lại trong phòng khách. sàn nhà ướt sũng nước, đó là nước đôi chân săn chắc chưa kịp lau khô của gã.

      “Đừng sợ, ba cứu con.” Gã mô phỏng quá trình cứu Tiểu Lộng ra hôm đó.

      Tiểu Lộng còn la hét nữa mà chỉ hoảng sợ mở choàng hai mắt, nhưng có thể nhận thấy tâm trạng của bé ổn định rất nhiều.

      Duy Đóa ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nỗi xúc động kì lạ nảy lên trong lòng .

      [1]Nguyên tác: Vô kế khả thi.

      [2]Nguyên tác: Thúc thủ vô sách.
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :