1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 17

      Hình Tuế Kiến tăng tốc độ chạy nhanh tới đích.

      “Ủa?” Thấy người xuất khác với mong đợi làm ông chủ ngơ ngác, “ ấy… uống say.” Thảo nào điện thoại của Kiều reo mãi, khi ông ta nhấc máy giúp thấy giọng trong điện thoại hơi khác với giọng của vị khách quen trước đây. Tuy nhiên, chính đối phương tự xưng bạn trai của nên ông chủ nghĩ là vị khách kia.

      Hình Tuế Kiến nghiêm túc gật đầu, gã liếc xung quanh rồi lập tức nhắm ngay mục tiêu mà bước tới.

      Gã liếc thoáng bàn cơm thấy ba chai bia rỗng. Gã rất thích uống rượu. Trước khi xảy ra việc kia, gã thích tụ tập các em nhậu nhẹt thả ga, nhưng gã ngờ cũng uống rượu. Thú thực, gã chẳng tưởng tượng nổi cái điệu bộ say xỉn của Kiều Duy Đóa trông ra sao.


      về nhà.” Gã ngồi đối diện với , gõ gõ lóng tay xuống mặt bàn.

      vẫn nằm im bất động mặt bàn. ngủ à? Bên cạnh móng bạn bè nào mà dám uống nhiều như vậy, to gan !

      Gã cau mày khom người tới phía trước nhìn chằm chằm… bất ngờ, ngủ mà chỉ nằm nghiêng bàn, ánh mắt thất thần nhìn vào chiếc ly trống rỗng.

      “Kiều Duy Đóa, có phải bác sĩ gì với em ? Hay Tiểu Lộng xảy ra chuyện?”

      Trái tim gã hoảng sợ, dự cảm có điều chẳng lành. Mà cũng đúng, nếu bệnh tình của Tiểu Lộng biến đổi, chị Ngô gọi điện báo với gã.

      “Tiểu Lộng hả?” Dưới tác dụng của cồn, mặt mày đỏ nhừ tới mang tai, còn bộ dạng đầy hoảng hốt, “Tiểu Lộng ở bệnh viện, con bé khỏe lắm…”

      Khỏe lắm? Nếu khỏe lắm tại sao trông biểu của còn khó coi hơn khóc?

      “Nếu Tiểu Lộng vẫn khỏe em bị sao vậy?” Nhìn bây giờ, trái tim gã bất giác nhói lên khó hiểu… Gã biết là nên, nhưng tại sao gã có cảm giác như nó thắt lại?

      “Tôi muốn có người tới cứu tôi…” Gương mặt xinh đẹp của trông như mất hồn lạc phách.

      “Kiều Duy Đóa, em ổn chứ?” Nhìn giống như bị thất tình.

      Thất tình?!

      Hình Tuế Kiến nhìn chằm chằm, cái tên khiến lúc này mặt mũi trắng bệch là ai? Là Tống Phỉ Nhiên sao?

      “Nếu Tiểu Lộng chưa khỏi bệnh, tôi thả ta ra!” Chẳng những thả, mà còn cho người mỗi ngày lôi Tống Phỉ Nhiên ‘chiêu đãi’ đến ra dáng người.

      Đừng với gã là đau lòng nhé? Grừ grừ grừ, chỉ phỏng đoán thế thôi mà gã lập tức quyết định, bắt đầu từ ngày mai lôi Tống Phỉ Nhiên ra cho chịu những ngày ‘gian khổ’!

      ta là ai vậy?” mê man hỏi.

      Tốt lắm, năm chữ này thành công đem trái tim u tối của gã khôi phục chút đỉnh. Thế nhưng…

      là ai?” tiếp tục hỏi mê man.

      Trước mắt mơ hồ, toàn thế giới xoay chuyển. Thậm chí, chẳng thấy gương mặt trước mắt.

      Xem ra, rất say, “Em hy vọng tôi là ai?” Gã lạnh lùng hỏi.

      dùng hai tay che mặt để nước mắt tuôn rơi, hỏi đằng trả lời nẻo: “Thích người mà thể , cảm giác khổ sở…”

      Hàng chân mày rậm đen của gã nhăn thành cụm.

      “Tôi rất muốn hỏi ấy tại sao thể tôi? Tại sao người phụ nữ kia thể là tôi?” đè nén quá khổ sở.

      Tư Nguyên sắp đính hôn, trở thành chồng của người phụ nữ khác! Mọi ấm áp từ nay về sau chỉ thuộc về người phụ nữ khác…

      rất muốn hỏi, vô cùng muốn hỏi… Tuy nhiên, ngoại trừ lời chúc phúc, chẳng còn lựa chọn nào khác. chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và ngày càng xa cách, mãi cho tới lúc cả hai hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của đối phương. Tương lai đó quá đáng sợ. Khi bị hãm sâu vào những cơn ác mộng, còn người hỏi han ân cần và cho vòng tay ấm áp nữa…

      rất muốn hỏi, nhưng thể. vai gánh đầy trách nhiệm nặng nề, thân thể trong sạch, thanh danh cũng nhiễm bẩn, phải hỏi làm sao? phải hỏi như thế nào?

      “Tôi muốn kiêu ngạo nhưng tôi buộc phải kiêu ngạo!” che mặt khóc nghèn nghẹn.

      Lần đầu tiên cuộc đời biết thích người, nhưng nó chưa bắt đầu vội vàng kết thúc.

      “Tiểu Lộng, con mau tỉnh dậy , tới đây ôm mẹ, mẹ khó chịu sắp chết rồi…” giơ hai tay che mặt, nước mắt rơi liên tục.

      có Tư Nguyên, có Tiểu Lộng, chỉ còn mình lẻ loi, phải làm sao đây? Cả thế gian quả thực đều hoang vắng.

      Hình Tuế Kiến im lặng lắng nghe mà vẻ mặt tỉnh bơ.

      “Em say rồi.” Hơn nữa, say đến túy lúy.

      Đôi mắt mờ mịt của từ từ tập trung vào điểm. Trong thoáng chốc, nheo mắt lại đầy kinh ngạc, như thể nằm ác mộng: “Hình Tuế Kiến?”

      Ủa, nhận ra gã?

      “Đồ khốn nạn, chính là kẻ hủy hoại cuộc đời tôi!” Bốp, tiếng bàn tay vang lên lanh lảnh, gò má gã phiếm hồng.

      Nếu phải do gã, hôm nay chẳng thảm thương đến vậy!

      Chết tiệt, gã từng , đừng – có – tát – tai – gã!

      Ánh mắt nóng rực của mọi người dồn về phía gã, nướng toàn thân gã bốc khói. Gã tức giận đập bàn tay lên bàn, ngay giữa lúc gã định ‘dạy dỗ’ trận ngã ập xuống bàn, còn hay biết gì. Gã bực bội xốc cổ áo lên, rồi dưới con mắt hiếu kỳ của mọi người, gã vác vai bước .

      Về tới nhà, gã đưa thẳng vào giường.

      “Tư Nguyên…” Vừa ngã xuống nệm, mê sảng, “Em muốn sống chung với Hình Tuế Kiến…”

      Những lời này khiến đôi mắt gã tối sầm.

      Gã từ cao nhìn xuống trong cơn chếch choáng, “Quá muộn rồi.” Trò chơi bắt đầu, muốn cũng phải sống chung!

      “Em muốn bị ta âu yếm…” Thứ cảm giác đó đàn áp.

      Tại sao Tư Nguyên tới và với rằng: ‘Đóa, muốn ở bên em’? Chỉ cần mở miệng, thực nắm lấy hạnh phúc có mà dẹp bỏ hận thù.

      Nước mắt rơi ràn rụa. Đáng tiếc, tất cả chỉ là mơ ước xa xôi. Số phận hẩm hiu, hạnh phúc càng cách xa tầm với.

      Lồng ngực của Hình Tuế Kiến như sóng cuộn biển gầm, muốn bị gã âu yếm? Lời chân này thực quá dễ nghe!

      “Ngoại trừ âu yếm còn gì nữa?” Gã tỉnh bơ hỏi tiếp.

      Ngay cả âu yếm cũng muốn gã làm, vậy còn chuyện gì quá đáng hơn?

      , tôi thà làm với chó cũng muốn làm với ta!” lắc đầu mạnh, năng lộn xộn.

      Thà làm với chó cũng làm với gã? Nếu lúc này mà gã vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, bị chọc giận quả thực sức nhịn nhục của gã quá giỏi.

      Đáng tiếc, gã là tên lưu manh chứ chẳng phải thánh nhân!

      “Kiều Duy Đóa, vậy em cứ coi như mình bị chó cắn !” Ngực gã đầy bực tức, gã đem cơ thể cường tráng của mình đè xuống thân thể của .

      Vốn dĩ gã có tính nhẫn nại, vậy buổi sáng cùng cái tên thư sinh kia ‘liếc mắt đưa tình’, khiến gã mất hết kiên trì. Huống chi bây giờ còn gặp thêm ‘đả kích’ này.

      Gã như muốn trả thù, bàn tay chút thương tiếc cởi hết nút áo ra và bắt đầu hôn hít.

      “Ha ha, ngứa quá.” mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bất chợt bật cười thành tiếng.

      Bàn tay gã sờ tới khuy áo ngực rồi lưu loát cởi bỏ, sau đó vuốt ve bừa bãi vùng đồi núi của . Hương tình lan tỏa khắp nơi, thế mà chẳng ngờ lại cất tiếng cười.

      “Tiểu Lộng, con đói bụng hả?” nhàng hỏi.

      Gã sửng sốt, dừng mọi động tác.

      Thế mà lại chủ động dâng bản thân mình tới tận môi gã, “Con đói ăn !” Miệng tráng sĩ như bị cắt làm đôi.

      Gã ngỡ ngàng nhưng hề do dự mà há miệng ngậm lấy nụ hoa hồng hồng núi đồi tròn trĩnh, ra sức bú mút. Đây là do mời gã nhấm nhấp!

      Nhưng miệng lại thầm khúc hát ru: “Ngủ , ngủ , bé ngoan của mẹ.”

      Bài hát dịu êm, dịu êm tới mức làm gã cứng đờ. Rốt cuộc gã thể bú mút nổi nữa, xem gã là Tiểu Lộng? Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật, gã ngước đầu lên định ‘đe dọa’ vài câu cho thanh tỉnh, nào ngờ biểu của lúc này lại làm gã sững sờ.

      Hai gò má hồng hây hây, nét xinh đẹp và dịu dàng mà gã chưa bao giờ gặp. Chẳng cần khiêu khích mà máu toàn thân gã cũng dồn hết về chỗ. Cuối cùng gã mất hết kiềm chế, lướt tay mình tới vùng bụng rồi tuột chiếc váy ngắn của xuống ngang đùi.

      Khúc hát ru bắt đầu đứt quãng.

      hoảng hốt và lờ mờ nhìn thấy bóng tên khổng lồ đè người mình. Đó là đàn ông! thở hổn hển, vội vàng đẩy gã ra nhưng dưới tác dụng của rượu, toàn thân đều xụi lơ vô lực.

      khó chịu, là khó chịu. Duy Đóa rên rĩ tiếng, cả người cong lên và toàn thân dần dần phiếm hồng diễm lệ.

      Khi say phối hợp hơn hẳn bình thường. Hương thơm đặc biệt người xông vào mũi gã, liên tục khơi dậy ham muốn trong gã. Cơ thể gã khô cháy càng thêm khó chịu. Gã lập tức cúi xuống, dùng đầu lưỡi nóng bỏng khuấy đảo liếm mút.

      Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, thấy mình bị thứ gì đó nóng hổi nuốt lấy, hệt như con cá mắc cạn hết hơi. Thứ cảm giác này như rơi vào đám mây mù sáng sớm nhưng khoái cảm tê dại đến khôn tả. có cảm giác mình bị xâm phạm. Là ai? Chắc là kẻ lạ.

      Được, cứ vậy , nó khiến chặt đứt ý niệm với Tư Nguyên, và… chẳng phải Hình Tuế Kiến coi là vật sở hữu sao? để Hình Tuế Kiến nhận nhục nhã! Dưới ảnh hưởng của rượu, mọi ý nghĩa trong đều trở nên hồ đồ.

      Gã nâng mặt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tan rã của . coi gã thành người khác? biết vậy nên rất khó chịu.

      “Em hãy nhớ kĩ, người đàn ông của em tên Hình Tuế Kiến. Ở giường, em chỉ có thể gọi cái tên này!” Vừa dứt lời tuyên bố dõng dạc, gã tách đùi ra và ngang ngược xông vào.

      Nhất định là chiêm bao, chắc chắn là chiêm bao! cố sức an ủi bản thân. Nhưng đau quá, đồng thời khi gã mạnh mẽ tiến lên trong người cũng liên tục lưu chuyển dòng điện tên, làm từng cơn khoái cảm và đau đớn đổ ập về phía .

      “Đừng, đau quá.” Rốt cuộc phải rên lên thành tiếng, khóc rấm rức.

      Bấy giờ gã mới giảm tốc độ,‘nghĩa dũng quân tiến hành khúc’[1] bỗng nhiên biến thành bài hát ru, như thể muốn làm cơ thể bén điện từng chút từng chút .

      khó chịu liên tục lắc đầu.

      Qúa chậm chăng? Gã nghe theo sai bảo của cơ thể, lập tức đẩy nhanh tốc độ.

      Cơn mơ này quá kích thích, làm cả người đều bị bắn lên như con sóng biển xô bờ, cuộn lên rồi thả xuống, cuộn lên rồi thả xuống…

      [1]Nghĩa dũng quân tiến hành khúc là Quốc ca của TQ.
      tututhaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 18

      Giữa hai chân hơi đau nhức làm Duy Đóa day trán, mơ màng ngồi dậy. Đêm qua ngủ rất ngon, hệt như người vừa trải qua bài tập thể dục mệt mỏi mà thiếp say sưa.

      Suốt hai tháng qua đều mất ngủ, rất lâu rồi chưa được ngủ ngon đến vậy. Nhưng tóc tai hơi lộn xộn và trần như nhộng!

      Bộ não của Duy Đóa bắt đầu hoạt động, lâu sau mới từ từ ngoái nhìn cánh tay cơ bắp gác ngang gối, tiếp đó là bả vai cường tráng, tiếp đó… gã nằm sấp chăn, cặp mông săn chắc lộ trong khí.

      Trí nhớ của rối tung, nhưng nó lùa về từng chút từng chút . Hôm qua quá tuyệt vọng nên uống vài chai bia, sau đó toàn thế giới đều xoay vòng vòng. Giữa ý thức hỗn loạn đó, hình như bị ‘kẻ xa lạ’ vào quán đưa .

      Cuối cùng bản thân mình hoàn toàn quên mất. Nhưng có người âu yếm vuốt ve , hết lần này tới lần khác đâm sâu, rất sâu vào cơ thể … Những thứ đó lại hữu ràng như thể khắc đậm mỗi tế bào, mỗi linh hồn, mỗi sợi dây thần kinh bộ nhớ.

      Duy Đóa khẽ dựa lưng vào thành giường, trái tim lành lạnh. Tiêu rồi! lên giường với Hình Tuế Kiến…

      “Hình Tuế Kiến!” hổn hển đẩy gã.

      Gã còn là con người sao? Dám thừa dịp uống say mà… Giữa hai chân vẫn còn cảm giác nhoi nhói, phản ánh chân thực rằng đấy là .

      “Đừng làm ồn…” Gã hất tay ra, mệt mỏi tiếp tục ngủ.

      Tuy nhiên, buông tha cho gã.

      ‘Bốp’, cái tát tai vang lên, gương mặt rắn rỏi của gã nhanh chóng in hình năm dấu vân tay.

      Trong cơn buồn ngủ mơ màng, gã bị cái tát này làm thức tỉnh. Gã mở mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lẽo của .

      “Em nặng tay đấy, trông tôi dễ bị đánh lắm à?” Gã nheo mắt, ngọn lửa nguy hiểm bắt đầu bừng cháy.

      càng ngày càng quá đáng.

      là tên cầm thú, lại cưỡng hiếp tôi!” vừa tức vừa thẹn, lửa giận bốc lên phừng phực.

      mới là người đủ tư cách tức giận, đúng ? Giữa lúc mất kiềm chế định vươn tay qua, tóm tay lại.

      “Em dám dùng sức mạnh? Xem ra, tối qua tôi đối xử quá tử tế với em!” Ánh mắt gã lạnh lẽo khiến người nhìn sợ phát run.

      muốn làm gì?” Duy Đóa lập tức cảnh giác, bởi vì tấm chăn đắp người bị giật mạnh vứt dưới sàn nhà.

      Mặt gã xanh mét làm ý thức được gã tức giận. Tiêu rồi, hẳn là phải nên mặc quần áo xong mới đánh gã!

      biết khi đàn ông tức giận đừng tới kích thích, nhưng bị đả kích quá lớn, làm sao có thể chịu thua? nghiến răng , “Buông tôi ra, nếu dám dùng sức mạnh với tôi, tôi hét lên, tố cáo cưỡng hiếp, cho tiếp tục vô tù ngồi mười năm nữa!” ràng tìm cái chết!

      Nếu chẳng phải xưa nay gã đánh phụ nữ, giờ phút này gã thực muốn tát cho cái.

      “Em kêu , căn nhà này cách rất tốt, em muốn la hét kiểu gì cứ la hét!” Gã lạnh lùng .

      xem như rên rĩ giường. Đằng nào gã cũng chưa từng nghe rên rĩ, đó đúng là điều tiếc nuối.

      !” Duy Đóa bị thái độ thờ ơ của gã chọc giận đến bốc khói.

      đúng là tú tài gặp nhà binh, hiểu biết lý lẽ!

      “Em còn muốn tố cáo tôi? Muốn tố cáo cứ mà tố cáo, dù sao tôi cũng chẳng phải lần đầu!” xong, gã đột nhiên ôm lấy vật xuống giường.

      Gã muốn làm gì nữa?

      “Nếu em muốn tố cáo, cũng phải để tôi thực ‘đầu đủ’ hành vi phạm tội!” Vừa dứt lời, gã hôn mạnh xuống môi , khiến cả cơ hội để thở cũng chẳng có.

      Mới sáng sớm này nọ khiến gã rất tức giận. Đêm qua cơ thể nhịn lâu ngày được khai mở, lần đầu lên đỉnh vừa mãnh liệt vừa dữ dội nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn. Sau đó quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, riêng gã vừa phóng thích xong nhưng vẫn còn ham muốn cháy bỏng, quả thực hành hạ gã sắp chết! Tuy nhiên thấy mí mắt thâm quầng, làm gã phải nỗ lực lắm mới lay dậy để thỏa mãn mình. Thế mà ‘săn sóc’ hiếm có của gã lại đổi lấy cái tát tai của !

      Bụp bụp bụp, tay chân đấm đá lung tung người gã, nhưng gã nặng như ngọn núi.

      Gã áp sát cái cơ thể vẫy vùng điên cuồng của , làm hết đường nhúc nhích. Gã bỏ qua màn dạo đầu, tách đùi ra rồi ưỡn eo lên đâm mạnh vào .

      Trong cơ thể có vật gì đó tồn tại rất ràng làm Duy Đóa mở tròn mắt, thân hình mềm mại của bắt đầu run rẩy như bị điện giật.

      “Buông tôi ra!” Cả người bất giác rét run, nhưng gã hình như hề nghe thấy, vẫn tiếp tục vô tình chà đạp cơ thể .

      “Đồ khốn…” căm hận gào rống, dùng sức cắn mạnh bả vai chắc nịch của gã với ý định ngăn cản càn quấy đó.

      Bả vai gã truyền tới cơn đau nhói.

      Đúng là sư tử cái! cắn dã man, Hình Tuế Kiến cảm thấy cơ bắp vai mình như sắp bị xé rách khối.

      Sau khi đâm sâu vào vài cái gã dừng động tác, vì phát điều bất thường. muốn cắn cứ cắn, gã có sợ gì đâu, chẳng qua đôi bên đều công kích nhau. Nhưng tại sao run rẩy? Gã ràng cảm giác được những cơ thể phát run, mà cả quai hàm cũng thế. Gã túm bả vai kéo ra nhìn xem thế nào, thế nhưng gã lại thất bại!

      “Em buông ra!” Gã cầu .

      biết lấy sức mạnh từ đâu mà cắm chặt hàm răng vào bả vai cứng ngắc của gã. giọt máu đỏ tươi từ bả vai gã chảy xuống, nở rộ tấm ga trải giường trắng muốt. Kiếp trước của cầm tinh con chó sao? Ban đầu là bàn tay, bây giờ là bả vai.

      Bả vai gã đau đớn dữ dội, nhưng gã vẫn ôm lấy cái cơ thể run rẩy bần bật kia. hoảng sợ nhưng kêu cứu, la hét thất thanh, là bởi quật cường. Ý thức được vấn đề này làm mọi động tác của gã khẽ chậm lại.

      Cơ thể căng cứng nhưng gã mặc kệ, phải tĩnh tâm gã mới quan sát được nhiều việc. Gã chuyển động tác thành chầm chậm nhàng như ngọn sóng biển vỗ về bờ đá. Gã muốn chinh phục, muốn hòa tan tảng băng nghìn năm thay đổi này.

      Ngoại trừ lần vào mười ba năm trước, chưa từng thân thiết với bất kì ai. Thế mà ngờ vẫn là gã, vẫn là gã…

      túm lấy bờ vai gã cắn xé tàn nhẫn, nhưng gã như cục sắt chẳng biết đớn đau là gì. Gã cứ xiết chặt vòng eo để đôi gò bồng đảo trần trụi của ép sát vào cái thân hình cường tráng của mình.

      ràng bọn họ giống hệt như hai con sư tử chiến đấu, thế mà trong bầu khí lại phảng phất hơi hám giao hoan.

      lướt theo bản năng động vật, thân thể chầm chậm có dòng điện tăng vọt, khiến vừa tức lại vừa thẹn, muốn cố gắng che dấu nó . chẳng hề phát bản thân mình từ từ buông lỏng vai gã ra, cơ thể còn run rẩy như chiếc lá rụng nữa mà ngược lại bắt đầu giả vờ bình tĩnh chống đẩy gã.

      Hình Tuế Kiến chôn mình trong cơ thể cũng lập tức cảm giác được biến đổi, điều này làm gã rất vui sướng.

      “Buông tôi ra!”

      buông!”

      “Cút !”

      !”

      “Tôi làm em bị thương nữa! Tối qua chúng ta cũng rất phù hợp!”

      Phải thế ? Đêm qua bọn họ rất phù hợp ư? Ký ức của mơ hồ tớihỗn loạn. Tuy nhiên, nếu đối mặt chân thành có thể khẳng định , tối qua lúc thần trí lơ mơ cũng bị ép buộc. Toàn bộ quá trình, đến nỗi quá mệt.

      bị ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng chẳng chừa, hít thở hổn hển lại vẫn cố quật cường. Thân thể bắt đầu nóng rực và đồng thời cũng lạnh buốt tới thấu xương.

      Tại sao lại như vậy? thể hiểu nổi.

      ràng rất sợ bị đàn ông đụng chạm. Thế nhưng sau lần ân ái đêm qua, cơ thể dường như bén mùi của gã, làm mọi thứ trở nên khó chịu khôn tả. Điều này khiến vừa bồn chồn vừa nóng nảy. Thậm chí nhục nhã nhất là vào thời điểm quan trọng đó, cơ thể chẳng những bài trừ gã mà ngược lại còn nổi lên phản ứng!

      giãy dụa cũng thành vô ích. Gã cứng rắn hệt như chẳng có dây thần kinh đau đớn, làm bất kì phản kháng gì người gã cũng đều mất tác dụng. Gã muốn , chân thực còn gì để bàn cãi. Vì vậy, điều giờ có thể làm là kiềm hãm bản thân đừng để phản ứng của nó làm mình nhục nhã.

      Duy Đóa từ bỏ vùng vẫy giống hệt con búp bê bơm hơi, nằm mềm oặt giường để mặc gã chiếm lấy. Toàn bộ quá trình, người lạnh như băng và kẻ nóng như lửa.

      Biểu của rất lạnh lẽo, để mặc cho gã tận tình rong ruổi cơ thể mình. Chỉ có mười ngón tay trắng bệch bấu chặt vào hai góc ga giường mới tiệt lộ ràng phản bội trong bình tĩnh của .

      Gã làm rất lâu, thể lực gã vô cùng tốt. Bởi vì, gã muốn thỏa mãn hoàn toàn đòi hỏi của bản thân và muốn dấy lên ngọn lửa nhiệt tình trong .

      Khắp người gần như đau nhức, lúc đồng hồ báo gần tới chín giờ nửa thân dưới của gã tự chủ được mà co rút dữ dội.

      vừa mệt mỏi vừa rầu rĩ nhưng bàng hoàng hoảng hốt, “Đừng!”

      vội đẩy gã ra để ‘ngọn lửa’ đó chảy vào cơ thể mình nhưng quá muộn. thế gã còn giữ chặt lấy đầu , tấn công càng thêm mãnh liệt, làm hấp thụ hết mọi thứ của gã.

      “Hình Tuế Kiến, điên rồi, tôi có thai!” Rốt cuộc cũng giữ nổi bình tĩnh, cố sức giãy dụa và sợ hãi hét lên.

      Chết tiệt, giờ mới nhớ, dường như đêm qua cũng trúng chiêu.

      Gã vẫn nằm im bất động, dùng chân đá gã gã lại giữ chặt hai chân hơn.

      là con quỷ ích kỷ!” thể nhúc nhích, vung mạnh hai tay lên muốn bóp cổ gã cho tới chết.

      làm biện pháp tránh thai, gã muốn hại chết sao? Hay gã cố ý nắn gân ?

      Gã vẫn nằm im nhúc nhích giữ chặt đùi . Gã cứ giữ như thế vài phút, xác định cung cấp đủ thời gian cho ‘chúng nó’ chạy nhảy, gã mới thả ra.

      “Sinh cho tôi đứa con.” So với vẻ kích động của , giọng gã lại rất bình thản.

      thể tin mình vừa nghe được gì!

      điên rồi hả?” Gã đùa cái gì? Dám chơi trò chơi lớn như vậy?

      “Tôi ba mươi tuổi rồi, cũng nên có …” Gã dừng lại, “Ngoài Tiểu Lộng ra, cũng nên có đứa con trai.”

      cười lạnh lùng, “Hóa ra cũng trọng nam khinh nữ!” Vừa dứt lời trào phúng, quai hàm lại phát run.

      “Em muốn nghĩ thế nào nghĩ!” Gã đứng dậy mặc quần.

      muốn khó chịu thế nào là chuyện của , gã quyết định có con là chuyện của gã. Việc này chỉ cần nghe theo là được, gã chấp nhận chữ ‘’.

      Gã nhíu nhíu hàng chân mày, bả vai do cắn bị thương làm gã hơi đau khi nâng cánh tay lên. Sống với người đàn bà mạnh mẽ kiểu này, đến cuối cùng gã phải chịu bao nhiêu ‘thương tích’ nữa? Ấy vậy mà gã cảm thấy nó rất có ý nghĩa.

      Vẻ mặt lạnh nhạt của gã khiến hận đến nghiến răng

      “Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ vài phút rồi tắm rửa.” Gã xoải bước vào nhà tắm với cơ thể thỏa mãn và sung sướng đến khôn tả.

      tính toán nhầm rồi.” nhàn nhạt đằng sau gã.

      Gã xoay người bắn ánh mắt nghiêm túc qua, “Em đừng có cái gì mà sinh con cho tôi. Em là người đàn bà của tôi, em nhất định phải sinh con cho tôi!”

      Ánh mắt gã sắc bén đến đáng sợ, lời cảnh cáo của gã càng khủng khiếp hơn. Tuy nhiên, những thứ đó cũng chẳng hù dọa được .

      điều tra tôi, tại sao kiểm tra giấy khám sức khỏe tổng quát của tôi?” cười nhàng, cảm thấy vô cùng thú vị.

      Gã cau mày hiểu ý .

      rất vui, hóa ra gã cũng có sơ sẩy điểm này!

      “Giấy khám sức khỏe của tôi rất tuyệt, bên trong chứa đủ các mầm bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, bệnh mộng du, chừng ngày nào đó nửa đêm tôi đứng dậy xách đầu ra làm dưa hấu bổ đôi!” mỉm cười phóng đại.

      Muốn hù dọa gã à?

      “Tôi dọn sạch dao kéo trong bếp.” Mặt gã vẫn tỉnh bơ.

      muốn chém gã, còn phải xem gã có cho cơ hội !

      “Thế à?” cười cười, rồi làm như sực nhớ tới điều gì đó, “À đúng rồi, tôi quên với , giấy khám sức khỏe của tôi có viết: Tôi – – thể – sinh – con!” Đôi môi lạnh lẽo của khẽ nhếch nụ cười.

      Gã giật bắn người. Làm sao có thể? là phụ nữ, làm sao sinh con được?

      “Tôi xảy ra chuyện, các bác sĩ đều cơ hội mang thai của tôi có xác – xuất – rất – thấp!” mỉm cười, nụ cười vui sướng vì chuyển bại thành thắng. Dẫu rằng trong thâm tâm, đè nén được nỗi chua xót.

      Nếu bị gã làm hại, sớm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình, chẳng cần phải ngồi đây bị căm ghét và thù hận hành hạ.
      tututhaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 19

      quăng quả bom này ra mà trông sắc mặt của Hình Tuế Kiến rất thú vị.

      giờ kĩ thuật y học rất tiên tiến, dù là cơ hội nhưng vẫn có hi vọng.” Vài phút sau, gã lấy lại giọng điệu bình tĩnh.

      quyết định việc gì thay đổi, cho dù con đường phía trước có lắm gian nan.

      Phản ứng của Duy Đóa chỉ là cười cợt, trong mắt chứa đầy lửa giận. Gã dựa vào lý do nào mà nghĩ rằng phải sinh con cho gã?



      Năm đó, cả thế giới đều tăm tối với .

      bị băng huyết sau khi sinh, mặt mày còn giọt máu, nằm lẻ loi giường bệnh. chỉ mới mười bốn tuổi nhưng bác sĩ lại bảo rằng, có thể sau này mang thai được nữa. Vì trong qua trình sinh con, tử cung của tổn thương nghiêm trọng.

      nhớ hôm đó, đối diện phòng khám là cửa hàng mua bán dụng cụ nhạc bình dân, trước cửa chưng cây thông Noel lỗi thời, các vật trang trí xung quanh cây Noel đều dính đầy bụi bặm. Còn cuộc đời của hệt như trái mùa, thích hợp để ca bài hát Noel, vĩnh viễn cầu được món quà Giáng sinh đúng nghĩa.

      Là ai cho tất cả những tai vạ này? Bây giờ đầu mùa hạ, lấy đâu ra lễ Giáng sinh? Ông già Noel làm sao có thể xuất cách diệu kì trong cuộc đời ?

      vẫn sống bình thản với nỗi đơn khắc nghiệt của mình, mà chẳng hề ôm tia ảo vọng. tự nhủ, dù mùa đông có giá rét cũng làm khuất phục. Chẳng qua chỉ là ‘có thể thể tái sinh hay ’, thể bị hù dọa. Nhưng tại sao cảm thấy cả thế gian này đều lạnh lẽo như băng?

      “Oa, oa, oa, oa.” Tiếng trẻ con nằm cùng phòng khóc đến khàn cổ họng, tô thêm chút sắc màu xám ngắt cho cái thế giới băng giá này.

      biết vị bác sĩ cách vách trách móc gì đó, đại khái là số mình khổ sở tám đời, chẳng những thu được tiền lại còn nhận thêm cục nợ.

      Chị y tá vào kiểm tra nhiệt độ cho cũng nhịn được mà phàn nàn, “Bệnh nhân giường số 2 thiếu đạo đức, nửa đêm hôm qua ta lén lút bỏ mà chả thèm thanh toán tiền thuốc men, vậy còn vất luôn đứa con mới sinh ở đây.”

      Hóa ra, nữ sinh kia bỏ trốn, cũng cảm thấy bất ngờ.

      Nửa đêm hôm qua, khi bị cơn đau nhức hành hạ giấc ngủ, tận mắt thấy nữ sinh ấy giả vờ toilet, rồi rón rén ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó có linh cảm như thế. Có lẽ so với sinh mạng vừa mới mất , nữ sinh kia vẫn còn nhân từ hơn .

      xoay qua nhìn đứa bé nằm giữa giường, bé tênh như thể có sức nặng, khóc nỉ non liên tục. Thực ra bé rất may mắn, ít nhất bé gặp phải người mẹ lòng dạ độc ác như . Linh cảm của rất chính xác, cuối cùng rồi quả báo cũng tới với .

      Dường như đứa bé rất đói bụng, trông bé rất nóng nảy. Duy Đóa cau mày, vì thể xác đau đớn mà cũng vì hơi thở của sinh mệnh bé kia yếu dần, đến nỗi làm người ta còn cảm nhận được.

      biết tại sao cảnh ‘con bé’ nho vô lực ấy chòi đạp giữa hai chân lại lên trong óc, khiến cả người phát run. Phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cái cảm giác cả trái tim và hốc mắt mình đau nhói.

      Chị y tá cởi khuy áo người ra, quan sát chút rồi sau đó nhíu mày, “Em có cảm giác ngực của mình căng lên chút nào sao?” Chị y tá hỏi khó hiểu.

      “Có chứ.” bình tĩnh đáp.

      phải chút mà là rất đau, hơn nữa còn nóng rực. Chẳng qua có thói quen kêu rên đau đớn mà thôi.

      “Oa, oa, oa, oa.” Đứa trẻ sơ sinh giường vẫn kêu khóc thảm thiết.

      hâm mộ vì bé được khóc. Còn ‘con bé’ kia, ngay cả chút thanh cũng chưa từng phát ra…

      “Hình như con bé rất đói.” nhịn được mà nhắc nhở chị y tá.

      “Chúng tôi tìm gia đình có thể nhận nuôi nó.” Chị y tá thở dài.

      Trẻ con rất mau đói, tiền sữa bột là do các y tá nổi lòng trắc mà móc tiền túi ra mua. Nhưng công việc trong phòng khám rất bề bộn, hơn nữa khó có thể cứu tế lâu dài.

      “Em phát sốt, chắc do viêm tuyến sữa.” Chị y tá nhìn nhiệt kế rồi phỏng đoán.

      “Em phá thai vào thời kỳ cuối cũng giống như sinh con thôi, ngực của em tiết ra sữa. Em phải nặn nó ra, nếu phát sốt!” Chị y tá làm mẹ, nên truyền kinh nghiệm cho .

      tái mặt che ngực mình lại, xấu hổ để người khác đụng vào. Vẻ phòng bị của khiến người ta dám trêu chọc.

      Chị y tá như sực nhớ chuyện gì đó, hai mắt bỗng sáng ngời: “Hay em làm việc thiện , cho đứa bé bị vứt bỏ kia bú mấy miếng.”

      Lời đề nghị của chị y tá khiến kinh ngạc.

      “Nếu em muốn bệnh nặng thêm phải khai thông tuyến sữa, mà đứa bé kia cũng thực cần sữa mẹ!”

      Nhưng lời đề nghị này khiến Duy Đóa khó tin.

      Chị y tá khuyên nhủ, “Em chỉ cho nó bú chút thôi, làm chút việc thiện tích đức cho mình em…”

      Tích đức…

      Đứa bé bên cạnh dường như hiểu được, càng thêm khóc lớn.

      nghiêng người nhìn gương mặt nhắn đỏ hồng làm người ta thương xót. Nỗi xúc động chạm tới góc mềm mại nhất dưới đáy lòng . nhắm mắt, lại nhớ tới từng có chòi đạp giữa đôi chân mình.

      “Được rồi…” gật đầu.

      Chị y tá bế đứa bé tới đặt vào lòng . Đứa bé xoay đầu theo bản năng, nức nở như con mèo rồi há cái miệng xíu ngậm lấy đầu vú .

      Bé ra sức hút, cố sức mút, trông như thể cố sống sót. Trong chớp mắt, ngực truyền tới cơn đau nhức. Đó là vì nỗi đau xa lạ do vú bị mút mạnh, cũng là nỗi thương tiếc khó tả thành lời nảy lên trong trái tim .

      chịu đựng cảm giác hốc mắt nhoi nhói, miệng nở nụ cười. từ bỏ sinh mạng sống phụ thuộc vào mình, lại vĩ đại cứu sinh mạng khác.

      Cuộc đời quá nực cười và dối trá.



      Sau đó từ phòng khám trở về nhà trọ, tạm thời mang theo đứa bé. Bởi vì đứa bé chưa tìm được gia đình nhận nuôi, bé lại đói bụng liên miên, mà vừa khéo lại có thể cung cấp cho bé ‘thực phẩm’. Vào dịp ấy, đặt tên bé là Tiểu Lộng, với hàm nghĩa ý trời đùa cợt.[1] Về sau, tạm thời đó lại kéo tới ba tháng.

      Tình cảm thực điều kì diệu nhất thế gian. Đặc biệt, khi cơ thể bạn được nuôi bằng dòng sữa mẹ. thứ tình cảm diệu kì sống nương tựa lẫn nhau, chặt chẽ rời. Vì vậy, khi chị y tá gọi điện thoại tới thông báo tìm được gia đình nhận nuôi Tiểu Lộng. Thậm chí gia đình đó còn hào phóng muốn tặng cho vài ngàn đồng gọi là tiền đền bù công lao. Chỉ nháy mắt, bỗng nhiên do dự dứt khoát.



      Trong bệnh viện, Duy Đóa ngồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Lộng.

      “Tiểu Lộng, con mau tỉnh lại , đừng làm mẹ sợ…” Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng ao ước ông già Noel có thể cho nguyện vọng và phép lạ.

      Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng giày cao gót sau lưng .

      Bạn bè của rất ít, là ai tới thăm Tiểu Lộng? Duy Đóa xoay người, đập vào mắt gương mặt đoan trang, nhưng ánh mắt của đối phương mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, khiến rất khó chịu.

      Kiều, chúng ta có thể chuyện ?” Đối phương cố gắng khách sáo .

      [1]Nguyên tác: Thiên ý lộng nhân – tên của Tiểu Lộng được lấy từ chữ Lộng trong câu này.
      tututhaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 20

      Sau khi về công ty, sắc mặt Hình Tuế Kiến vẫn rất khó coi. Kiều Duy Đóa thực thể sinh đẻ được nữa? Rốt cuộc từng gặp phải chuyện gì? Nỗi ngờ vực này đè ép trái tim gã đến tắt nghẽn.

      Gã nhấc điện thoại muốn gọi cho người quen. Người bạn này rất cừ, ta mở công ty thám tử chuyên điều tra chuyện riêng tư cá nhân, chỉ cần những việc từng xảy ra, cho dù xưa lắc ta vẫn moi ra được. Tuy nhiên vừa bấm số tới nửa, gã bỗng khựng lại. Gã đột nhiên phân vân, mình có phải thực muốn điều tra hay .

      Gã cúp điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

      Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên.

      “Xin chào, tôi là Hình Tuế Kiến.” Gã tiếp điện thoại.

      Kỳ lạ thay, bên kia đầu dây lại im lìm. Gã định chuẩn bị cúp máy,

      “Ba… là ba đây…” Tống Khải Nguyên lúng túng .

      Giọng này từ rất lâu gã nghe nên nó trở nên xa lạ, khóe môi Hình Tuế Kiến mím chặt thành đường.

      “Tôi là đứa con hoang chui ra từ khe đá, có cha.” Mười ba năm trước gã trả lời như vậy, mười ba năm sau câu trả lời của gã vẫn chưa hề thay đổi.

      “Chúng ta xét nghiệm DNA rồi…” Sao có thể phải là cha con? Đối với lạnh lùng của gã, Tống Khải Nguyên rất khốn đốn.

      Mười ba năm trước, ông ta cho rằng gã giả vờ, vì có ai mà ham tiền? Nhớ năm đó ông ta đuổi cổ Tống Phỉ Nhiên ra đường, nhưng Tống Phỉ Nhiên rất sợ hãi vừa đau buồn vừa van xin, mấy năm nay ngoan ngoãn như con cún. Huống chi, mẹ của Hình Tuế Kiến là kiểu người nào? Thực rất khó trách ông ta cũng xem Hình Tuế Kiến.

      Ba năm trước ông ta nghe tin Hình Tuế Kiến ra tù, ông ta luôn chờ đợi, chờ đợi đứa con trai nghèo túng tới cầu xin ông ta. Dẫu sao đấy cũng là máu mủ ruột rà của ông ta, chỉ cần gã ngoan ngoãn nghe lời ông ta vẫn sẵn lòng cho gã chén cơm manh áo. Nào ngờ, kết quả lại làm ông ta thực thất vọng. Hình Tuế Kiến còn cứng rắn hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.

      “Chúng ta á?” Hình Tuế Kiến cười lạnh lùng, “Là ông, chứ phải chúng ta.” Gã căn bản cũng chẳng biết việc xét nghiệm DNA. Trước năm mười bảy tuổi, trong từ điển của gã chưa từng có thân phận người cha này. Ai ngờ bỗng dưng vào ngày đẹp trời, gã lại được thông báo có ông bố giàu sụ.

      “Ối, hồi xưa mẹ con hơi… lăng nhăng, nên khi bà ấy mang thai con…” Tống Khải Nguyên ấp úng giải thích.

      Năm đó ở nhà ông ta có vợ đẹp, chỉ coi mẹ gã như ‘gà’[1] chơi bời qua đường. Nào ngờ mới mấy tháng, đối phương lại vác bụng mò tới cửa. Ông ta là người khôn ngoan, rằng mình đâu thể để hạng đàn bà này bò lên người, dĩ nhiên ông ta dùng thủ đoạn tàn khốc đến vô tình.

      “Mẹ tôi có rất nhiều bồ bịch, tác phong của bà ấy thiếu đứng đắn, tầm mắt lại thiển cận. Chỉ cần có ai cho bà ấy nhiều quyền lợi, bà ấy sẵn sàng trèo lên giường.” Gã huỵch toẹt, “Tôi là đàn ông, tôi cũng nghi ngờ mình bị vu oan.”

      Gã chẳng cần kiêng dè, trong lòng gã biết mẹ mình là dạng người nào. Nhưng ít ra mẹ gã vẫn còn khí phách, chưa đến nổi sống chết nhờ cậy vào ông triệu phú này.

      Thái độ chút khách khí và lạnh lùng của Hình Tuế Kiến làm Tống Khải Nguyên xấu hổ.

      “Nếu mai mốt con và mẹ mình có thể phân giới hạn…” Tống Khải Nguyên rất coi trọng địa vị xã hội.

      Mười ba năm trước, ông ta vốn định dứt khoát công nhận đứa con trai này, nhưng Hình Tuế Kiến lại gây tai vạ, khiến ông ta phải thụt lùi.

      Hình Tuế Kiến cắt lời ông ta, “Tôi biết cái gì gọi là nhục nhã, ít nhất trước năm tôi mười tuổi, nếu bà ấy ngủ với người khác chẳng thể nuôi tôi khôn lớn.” Muốn hai mẹ con gã vạch giới hạn? So với người cha ruột thịt này mẹ gã ‘vĩ đại’ hơn nhiều!

      Tống Khải Nguyên than thở, “Hôm nay có mấy người hùn vốn trong công ty con tới văn phòng để ký giao kèo, mua hết toàn bộ căn hộ còn thừa của chung cư Bích Quế Viên.” Trong số người hùn vốn đó, có người là quản lý át chủ bài của công ty ông ta. Hôm nay ông ta mới biết, hóa ra đứa con trai từng ngồi tù của ông ta lại có tiền đồ như vậy.

      Hình Tuế Kiến nhíu mày, trong cuộc họp hôm qua gã có gật đầu đồng ý sao? Giành lấy cho gã chút mặt mũi lại quan trọng đến vậy? Mấy người kia thế nào cũng nghe, ngay cả Ôn Ngọc cũng điên theo!

      “Chung cư Bích Quế Viên còn thừa gần sáu trăm căn hộ, coi như ba tính giá sỉ cho con trong vòng tháng phải chi khoảng hai – ba chục triệu, con có cách để điều động tái chính ?”

      Con dấu công ty, con dấu cá nhân của gã đều đưa cho Ôn Ngọc giữ. Hình Tuế Kiến ngờ Que Củi và Ôn Ngọc lại nóng nảy đến mê muội như vậy.

      “Chuyện này phải là vấn đề ông nên quan tâm.” Trước mặt người ngoài, gã luôn bao che khuyết điểm.

      Que Củi và Ôn Ngọc đều như chị em ruột thịt của gã, nếu mọi người bất đồng ý kiến có thể đóng cửa cãi vã vài câu, nhưng tuyệt đối để cho người ngoài cười nhạo.

      “Ha ha, ba là ba của con…”

      Thái độ của gã lạnh lẽo đến nổi ngay cả khí cũng đông cứng.

      “Hay hai cha con chúng ta vào đề tài chính , có phải con rất thích Kiều Duy Đóa?” Tống Khải Nguyên tìm cách khơi chuyện.

      “Dính dáng gì tới ông?” Hình Tuế Kiến lạnh giọng.

      “Con thích cứ thích, nhưng con nhốt Phỉ Nhiên ở đâu?” Tống Khải Nguyên bắt buộc phải vấn đề này, “Ba luôn tuyên bố với các nhân viên là Phỉ Nhiên bị điều tới nơi khác để mở rộng kinh doanh, nhưng đấy cũng chẳng phải giải pháp lâu dài. Con dạy dỗ nó như vậy cũng đủ rồi, con hãy thả nó ra . Vì ả đàn bà mà con phải hy sinh tiền đồ của mình sao?”

      “Ông bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi , đừng nghĩ tôi biết lý do tại sao bà vợ của ông lại bốc hơi biến mất khỏi thế gian này!” Hình Tuế Kiến mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta.

      Tống Khải Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt. Bề ngoài vợ ông ta là tiểu thư khuê các chuẩn mực, ai dè hành vi sau lưng lại chẳng khác gì bà Hình Nhân. Chẳng qua kẻ vì tiền, người vì kích thích. Năm đó khi biết được , ông tức đến tím mặt… Nhưng làm sao Hình Tuế Kiến lại biết?

      “Ông khẳng định Tống Phỉ Nhiên là con trai của mình?” Hai cha con quả thực cùng khuôn, bề ngoài trông nho nhã nhưng thực ra lòng dạ độc ác.

      Tống Khải Nguyên bị mỉa mai tới mức mặt mày đỏ bừng.

      cần phải tốn thêm lời nào, Hình Tuế Kiến dứt khoát cúp máy.

      Gã gõ ngón tay từng nhịp từng nhịp xuống bàn làm việc, gã suy tư rằng có phải mình cho Ôn Ngọc quá nhiều quyền lực?



      Sau khi lén lút ký thỏa thuận mua hết khu chung cư Bích Quế Viên, Ôn Ngọc tự nhủ, bất kể trong cuộc sống hay là công việc, nhất định phải biểu bản thân tốt để A Kiến càng thể xa mình được. chờ đợi rất nhiều năm, cây hoa hồng chưa kịp trổ hoa mà còn bị người ta nhanh tay tới bứng gốc, loại tâm trạng này nghẹn ức thể tả thành lời.

      Bận rộn tối mặt tối mày, nhưng mới sáng sớm em họ đến nhờ giúp đỡ. Mẹ của Trần Ôn Ngọc họ Ôn, và Ôn Tâm là em họ của . là vai chị mà đáng xấu hổ, ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, vậy còn để em họ trước bước.

      “Sao vậy, em tới tìm chị để thử váy cưới hả?” Ôn Ngọc cười hỏi.

      Ôn Tâm lắc đầu, mày mặt ủ dột, “Chị ơi, em nghi ngờ bản thân mình có nên lấy chồng hay ?”

      Ôn Ngọc lập tức phát em họ có tâm .

      Ôn Tâm trút cạn nỗi lòng với Ôn Ngọc. “Bạn trai em có người bạn rất thân… thân đến mức mờ ám… Chỉ cần đối phương xảy ra chút việc, ấy lo lắng đến quên mất tồn tại của em.” Thậm chí thiếu nhạy cảm mà cũng từ từ thấy bất thường.

      Ôn Ngọc nghe em họ rầu rĩ lại thấy đầy trùng hợp, khiến càng nghe càng hoảng sợ.

      phải người em tới chính là Kiều Duy Đóa chứ?”

      “Chị, sao chị biết chị ta?” Ôn Tâm giật mình.

      ta? Đúng là ả đầy mưu mô và trơ trẽn.

      “Chị với em tìm ta!” Ôn Ngọc dẹp hết công việc bận rộn.

      Vừa khéo cũng muốn tìm Kiều Duy Đóa để ‘vui vẻ’ chuyện!

      [1]Nguyên tác: ‘Kê’, coi bộ bên TQ cũng dùng tiếng lóng chữ Gà để ám chỉ gú này nọ.
      tututhaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần II – Chương 21

      Buổi sáng, Ôn Tâm tìm Tư Nguyên.

      Gần đây người lớn hai nhà chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, bận bịu đến đầu óc choáng váng. Nhưng kì lạ thay, Ôn Tâm lại cảm thấy việc cưới xin này như chỉ được bên hoan nghênh.

      Chọn kẹo mừng, xuất .

      Chọn nhẫn kim cương là do chị đưa sắm. Vì chị bảo, chị ấy rất có con mắt thẩm mỹ.

      Chọn kiểu thiệp cưới, cách tổ chức tiệc rượu, trang phục cho lễ đính hôn, bàn bạc chi tiết đám cưới… đều vắng mặt.

      Suốt hai tháng hẹn hò, công nhận Tư Nguyên là người đàn ông dịu dàng và lịch , rất xứng đáng để trao thân gởi phận. Nhưng tại sao giờ tới lúc đưa chân sút vào khung thành, lại đâm ra hoảng hốt? Điều này khiến Ôn Tâm mờ mịt, thực có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này ?

      Ôn Tâm cảm thấy có nguyên nhân mình cần tìm hiểu, nhưng trong thoáng chốc lại thấy hoang mang. hiểu tại sao cảnh tượng Kiều Duy Đóa đường đột bỏ hôm ăn tiệc buffet lại nhảy trong đầu . Ngoài ra, hôm bắt gặp Kiều Duy Đóa và chàng đẹp trai ôm ấp trước cửa nhà, ánh mắt của Tư Nguyên lại tối sầm.

      Tính cách đơn thuần cởi mở, bên cạnh lại có rất nhiều bạn nam nên ban đầu cũng suy nghĩ nhiều. Nhưng sau khi Tiểu Lộng nằm viện, biểu của Tư Nguyên làm cảm thấy quan tâm vượt quá giới hạn.

      Sau khi tan tầm rảnh rỗi thời gian, có ý định hẹn hò mà lên mạng kiên nhẫn mày mò tra cứu các phương án điều trị. tới trường xin thu hết giọng oang oang lớp của Tiểu Lộng chép ra dĩa, tìm người bạn học thân thiết với bé để quan tâm giúp… Thậm chí, đọc báo thấy ở Trịnh Châu có người sống thực vật được Đông y châm cứu thức tỉnh thành công, nên lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần, bay tới Trịnh Châu chuyến.

      Những việc này Kiều Duy Đóa hề hay biết, đều tiến hành lặng lẽ. Nhưng tất cả điều đó lọt vào mắt Ôn Tâm lại dần mất so sánh nghiêng lệch. Bọn họ là bạn bè ư? Giữa bọn họ thực chỉ là tình bạn thuần túy? Ôn Tâm bắt đầu hoài nghi.

      Ôn Tâm học cách lãng mạn của các nữ nhân vật chính trong phim truyền hình, gõ cửa phòng . Khi bóng dáng ôn hòa vừa mở cửa, ra vẻ tinh nghịch, “Nếu hôm nay là ngày tận thế, người muốn gặp nhất là ai? Câu muốn cuối cùng là gì?” Thế nhưng thuận tiện giống như các nam nhân vật chính trong phim, “Nếu hôm nay là ngày tận thế, người muốn gặp nhất là em, câu cuối cùng muốn em.”

      Phản ứng của là hết kinh ngạc là trầm mặc. kiểu trầm mặc với cõi lòng chất chứa tâm . Hơn nữa, ánh mắt của nhìn đầy phức tạp, thậm chí hơi áy náy.

      “Ôn Tâm, muốn hủy lễ đính hôn.” Cuối cùng, bằng giọng điệu ngập tràn ân hận.

      Bởi vì nếu quả thực có ngày tận thế, người muốn gặp phải là . Bởi vì nếu quả thực có ngày tận thế, thành với cảm xúc của mình, dũng cảm bước tới người kia và ra ba chữ đó.

      Trái tim Ôn Tâm lạnh xuống từng hồi.

      “Tại sao?” Tất cả nụ cười ngọt ngào của đều tan biến.

      “Bởi… đột nhiên quá phân vân, đây có phải là cuộc sống mà hằng mong muốn, và có thể đem hạnh phúc tới cho em ?” Vẻ mặt đầy hoảng hốt, ánh mắt dõi về nơi xa xăm.

      Trong khoảnh khắc đó Ôn Tâm bỗng nhiên hoang mang, đứng trước mặt , nhưng nhìn thấy tồn tại của sao?



      “Em vào và hãy với ta rằng, giữa nam nữ mãi mãi có tình bạn trong sáng, xin ta chú ý đến thái độ với bạn bè bên cạnh!”

      Bị chị họ thúc giục, Ôn Tâm vẫn đứng tần ngần trước cửa phòng bệnh. “Chị à, em vào đâu.” Chuyện cãi nhau thực nên tham gia. Hơn nữa, chỉ dựa vào trực giác mà cũng chẳng có bằng chứng nào về việc Kiều Duy Đóa phá hủy hôn lễ của mình.

      “Kẹo mừng mua, thiệp cưới in, đính hôn còn ra thể thống gì nữa? Em cứ thế mà nhận thua sao?”

      Bị chị họ hỏi câu đó, Ôn Tâm chỉ gục đầu xuống ủ rũ.

      “Chị vào trước đây!” Dù Ôn Tâm nhận thua nhưng !

      Ôn Ngọc phải đối mặt với Duy Đóa. Vì ngoài việc nhất định phải cảnh cáo Kiều Duy Đóa nên giữ khoảng cách với người sắp làm em rể của mình, còn muốn ta cách xa A Kiến chút!

      Kiều, chúng ta có thể chuyện ?” cố gắng làm giọng mình nghe khách khí.

      “Tôi thể rời phòng bệnh lâu được.” Chị ta tìm đến có chuyện gì? Lẽ nào…

      Nguyệt Nguyệt từng giới thiệu, Trần Ôn Ngọc là bà chủ của công ty hoạt động tín dụng…

      Ngẫm nghĩ xong, Duy Đóa : “Có chuyện gì xin chị cứ ở đây.”

      “Được, vậy tôi ở đây.” Trần Ôn Ngọc cũng phản đối.

      “Bệnh tình của Tiểu Lộng ra sao? Bé có khỏe hơn ?” Đầu tiên Ôn Ngọc hỏi han khách sáo.

      “Bé khá ổn định rồi.” Đáy lòng Duy Đóa nổi đầy cảnh giác, muốn chuyện nhiều.

      Ôn Ngọc bước tới trước giường bệnh, nhín đứa bé im lặng nằm ‘ngủ’.

      “Tiểu Lộng và A Kiến đều mắt to mày rậm giống nhau.” Ôn Ngọc mỉm cười, nụ cười đó vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

      Điều kiện của Ôn Ngọc rất tốt, ngoại hình xinh đẹp đoan trang, gia cảnh ưu tú, đâu đâu cũng giỏi giang, có thể giúp đàn ông phát triển nghiệp.

      Duy Đóa ưỡn thẳng thắt lưng. hiểu tại sao lại có chút khẩn trương, cắm chặt các ngón tay vào lòng bàn tay.

      Từ ngày công bố thân thế của Tiểu Lộng, mấy ngày nay có rất nhiều em của Hình Tuế Kiến lũ lượt kéo tới thăm hỏi Tiểu Lộng. Lời dối này hệt như trái cầu tuyết, càng lăn càng lớn, làm luôn chột dạ.

      “Lúc các em tới thăm trở về đều Tiểu Lộng giống A Kiến.” Ôn Ngọc đều đều.

      “Vậy à?” Thái độ của Duy Đóa vẫn ung dung, lộ ra chút sơ hở.

      Trước khi Tiểu Lộng chưa khôi phục sức khỏe, bé vẫn là con của Hình Tuế Kiến!

      “Nhưng vì sao khi tôi nhìn kĩ con bé lần nữa, lại thấy hai người họ quá giống nhau?”

      Thâm tâm Duy Đóa biết rất . Sở dĩ mọi người cảm thấy hai cha con bọn họ giống nhau là do diện mạo của Tiểu Lộng chứa đầy khí khái và dáng dấp hơi mạnh mẽ.

      “Con người luôn là thế! Vì mỗi ‘ sinh ra gợi ý tâm lý, chúng ta thường rất dễ bị ám chỉ của bản thân hoặc của người khác đánh lừa. Kiều, tôi có đúng ?”

      “Chị có thể thẳng được ?” Duy Đóa dứt khoát.

      Chị ta ràng thăm dò.

      thế tôi vòng vo nữa.” Ôn Ngọc dời tầm mắt từ người đứa bé chuyển sang phía , “Tôi tin mười bốn tuổi lại chịu sinh ra đứa con của kết quả sai lầm.” Huống chi dáng dấp của Kiều Duy Đóa rất cân xứng, vòng eo chẳng có chút mỡ thừa, khác hẳn với người từng sinh con.

      Trái tim Duy Đóa đập thình thịch.

      “Hơn nữa, phải rất hận A Kiến sao? Nếu hận tại sao có thể sinh ra Tiểu Lộng?” Ôn Ngọc giống hệt viên trinh sát, đem mọi điểm đáng ngờ khui ra.

      Duy Đóa cố lấy lại bình tĩnh, hơi thở hỗn loạn bắt đầu vững vàng dần. “Tôi cần phải bàn luận chuyện riêng tư này với chị.”

      dối lần là đủ, thể thêm lần nữa. Tuy nhiên cũng tương tự như vậy, vì Tiểu Lộng, lời dối đó thể bị vạch trần.

      “Sao lại cần? A Kiến bị lừa…” Ôn Ngọc hơi kích động dừng lại. Kinh nghiệm mua bán nhiều năm giúp mau chóng lấy lại bình tĩnh, bằng giọng điệu đều đều: “ Kiều, xin hỏi, mục đích sống chung với A Kiến là gì?” Chính xác là có mưu gì.

      Duy Đóa mím chặt đôi môi trông rất lạnh lùng. Câu trả lời của luôn giống nhau, nhất thiết phải thảo luận chuyện riêng tư với người lạ.

      vì mười triệu sao?” Ôn Ngọc hỏi gây hấn.

      Duy Đóa nhăn mày, ngờ Ôn Ngọc cũng biết chuyện số tiền mười triệu kia. Điều này làm người ta cảm thấy rất khó chịu.

      “Tôi quản lý hết tất cả tiền bạc của A Kiến, nên tôi biết ấy lén chuyển số tiền này .”

      Trường hợp nào người đàn ông cho người đàn bà quản lý hết tiền bạc của mình? Vậy chị ta tuyên bố chủ quyền sao? Ngoài cái cảm giác khó chịu trái tim Duy Đóa cũng nổi lên giông bão.

      Rốt cuộc Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc có quan hệ gì? Giọng điệu của đối phương toát ra vẻ vô cùng thân thiết với Hình Tuế Kiến, tại sao bây giờ có cảm giác như bị ‘vợ lớn’ tìm tới cửa? Duy Đóa bóp chặt bàn tay mình thành nắm, giây phút khó xử này khiến cảm thấy nhục nhã.

      Ôn Ngọc thấy sắc mặt Duy Đóa bất ổn, tin mình đánh rắn phải đánh bảy tấc[1], nên tiếp tục ép hỏi: “ Kiều, cảm thấy mình cầm số tiền đó có thích hợp ? có thể yên tâm thoải mái à?” hi vọng ta tự biết đuối lý, xấu hổ chịu nổi!

      Thế nhưng kì lạ thay, phản ứng của Duy Đóa lại rất lãnh đạm, “Gà nhà mình lo nhốt kỹ, chị lấy gì đánh diều hâu?”

      Ôn Ngọc bị hỏi vặn ngược đến sững sờ.

      Nếu chịa ta cho rằng Kiều Duy Đóa dễ bị bắt nạt chị ta nhầm.

      …” Ôn Ngọc bỗng dưng nghẹn họng, vì Kiều Duy Đóa còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của .

      Ôn Ngọc nở nụ cười như chế nhạo vẻ mặt dày của , “ Kiều, đạo đức của khiến người ta á khẩu.”

      Vẻ mặt của Duy Đóa rất bình tĩnh, “Chị hãy ăn cho nghiêm túc, hai người chưa kết hôn nên tôi nghĩ mình chẳng cần phải chịu bất kì áp lực đạo đức nào.”

      muốn cãi nhau, nhưng người khác hiểu lý lẽ mà ức hiếp đầu , ngồi yên.

      “Nếu chị có khả năng hãy nhốt người đàn ông của mình lại, dạy ta ngoan ngoãn chút, khỏi phải đứng đây sợ người khác quyến rũ ta mất.”

      Ôn Ngọc tỉnh ngộ, “Hóa ra là chúng tôi sai, chứ phải .”

      Chúng ta?

      Ôn Ngọc bước tới đầu cửa, kéo người thấp thỏm dựa vào cánh cửa nghe lén. Nhìn khuôn mặt đối phương, Duy Đóa giật bắn người.

      Kiều, có ai với là thủ đoạn ‘làm khó’ người khác của cao siêu chưa? Em họ tôi muốn cầu xin , đừng qua lại nhập nhằng với chồng sắp cưới của nó nữa, đừng năm lần bảy lượt trêu chọc trái tim đàn ông!” Giọng Ôn Ngọc rất khẽ nhưng lại đánh người ta rất đau.

      Ôn Tâm lộ vẻ xấu hổ.

      Duy Đóa nhìn chăm chú Ôn Tâm, người từng có vài lần gặp gỡ mà toàn thân xơ cứng.

      Lúc này đưa lưng về phía giường bệnh nên hay biết, ngón tay của bé nằm giương giật giật.

      [1]Nguyên tác: đả xà đả đáo liễu thất tấc (打蛇打到了七寸) hơi trừu tượng tí hén? Hồi giờ chỉ nghe đánh rắn phải đánh dập đầu. Ko biết mình thay câu này lên đó được ko?
      tututhaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :