1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Tại sao những người đó lại cướp bao công sức vất vả của người khác 1 cách trắng trợn như thế này chứ. :yoyo61::yoyo61::yoyo50::yoyo50:
      Ghét và tức quá thôi. @Tiểu Yên mình ủng hộ bạn... cố lên bạn nhé
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 38

      Vẻ mặt của Cố Trì Tây khi những lời này cực kì nghiêm túc, Tùng San nhìn thấy liền sửng sốt, nghi vấn được che giấu sâu trong đáy lòng nay lại bùng lên.


      "Cố Trì Tây, người hãm hại ba tôi là ai?" Mắt Tùng San nhìn thẳng vào .


      "Phan Nghiễm Sinh.” Cố Trì Tây trả lời ngắn gọn dứt khoát.


      .


      Tùng San cau mày, trong lòng có đáp án, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi câu: "Quả nhiên là vì tôi mà làm như vậy?"


      Cố Trì Tây lại : ", là vì tôi.”


      Tùng San ngạc nhiên, "Có ý gì? muốn gây rắc rối cho chú tại sao lại nhắm vào ba tôi?"


      Cố Trì Tây đáp lại, chỉ nhìn , ánh mắt thâm thúy.


      Tùng San nở nụ cười, " phải vì biết chú thích tôi, nên mới làm như vậy để tôi chủ động sà vào vào tay chú chứ?"


      Cố Trì Tây vẫn , ánh mắt lên áy náy.


      Tùng San xoa xoa huyệt thái dương, muốn cười nhưng cười nổi, giận tới mức khóe miệng phát run, "Vậy chú phải nên cảm ơn Phan Nghiễm Sinh cho tử tế sao? Kế hoạch của thành công, chú xem, phải tôi chủ động tới ngồi trước mặt chú rồi hay sao, chú hài lòng rồi chứ?"


      "San San, xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ sót mới khiến cho có cơ hội lợi dụng.” Cố Trì Tây .


      "Ha ha.” Tùng San cắn răng, bật ra hai tiếng này.


      Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ giận dữ của , bất đắc dĩ thở dài, "San San, tôi biết em rất giận, chuyện này vì tôi mà ra, cho nên tôi xử lý nó cũng la chuyện nên làm. Nếu em vẫn thể nguôi giận, tôi đồng ý làm bất cứ thứ gì để bồi thường cho em.”


      Tùng San chuyện, giận đến tức ngực, quay mặt sang nhìn nữa. Lão Tần rất ngoan ngoãn nằm trêm thảm gặm xương đồ chơi của mình, rất vui vẻ thích thú, khi phát Tùng San nhìn nó, nó sủa hai tiếng "gâu gâu", ngậm xương đem đến dưới chân Tùng San, hai chân bám vào đầu gối của Tùng San, đầu gật gù, đôi mắt đen mở to.


      Tùng San lấy tay sờ đầu Lão Tần, vẻ mặt căng thằng dần dịu , cười tự giễu, bây giờ ngay cả Lão Tần cũng bằng, muốn dụ Lão Tần tới còn phải dùng tới xương, nhưng ngay cả xương cũng cần tự dâng tới cửa.


      "Cố Trì Tây, chú có nhiều tiền lắm phải ?" cười tiếp tục hỏi, "Nghe Trạch Viên, Vân Đỉnh, tháp Minh Châu, tất cả đều là của chú? Có phải cả thành phố A đều là của họ Cố hay ?"


      "Ở đây tôi có vài hạng mục đầu tư, xem như cổ đông mà thôi.” Cố Trì Tây bình tĩnh trả lời.


      "Sao tôi cảm thấy chú như Thái Thượng Hoàng của thành phố A vậy, ai ai cũng đều muốn nịnh bợ chú? Có phải nếu là thứ chú muốn, cũng cần , người khác cũng trăm phương nghìn kế giúp chú đoạt được?" Tùng San đưa mắt nhìn , khóe miệng nhếch lên giễu cợt.


      ", lần này là do sai lầm của tôi mới khiến Phan Nghiễm Sinh phát ra tồn tại của em, thực xin lỗi.” Cố Trì Tây .


      Tùng San thở dài, cười khổ: "Cố Trì Tây, tại sao từ khi tôi biết chú tới nay chưa từng gặp chuyện gì tốt cả?"


      Mắt Cố Trì Tây sáng như đuốc, "San San, chuyện này tuyệt đối xảy ra lần nữa.”


      Bỗng nhiên Tùng San cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, ngay cả lão Tần ghé vào đùi cũng bị hoảng sợ sủa “Gâu gâu”.


      "Cố Trì Tây, chú có biết những lời vừa rồi của chú, chuyên chế giống như Hoàng Đế ? Bởi vì chú là Cố Trì Tây, chú muốn cái gì có cái đó, chú thích ai người đó may mắn, chán ghét ai người đó xui xẻo. chú quả thực có gì làm được, chú chính là thần, là Thượng Đế!"


      Tùng San cười cười, nhưng mắt lại ướt lệ, "Nhưng chú có biết ? Đêm qua, ba mẹ tôi tuyệt vọng đến mức nào? Cái cảm giác bất lực còn cách nào thoát ra, chú từng trải qua chưa? Bọn họ sống khuôn phép hơn nửa đời người, chưa từng làm sai cái gì, tại sao phải chịu giày vò như thế?"


      Lòng Cố Trì Tây rung động, vươn tay kéo vào trong ngực, Tùng San bị ôm chặt, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh lên lưng , từng cái, từng cái.


      "Tại sao ngoài việc tới tìm chú tôi thể làm gì khác? Tại sao lại bức gia đình tôi tới bước đường cùng rồi còn phải phiền chú tới giải quyết chứ? Cố Trì Tây, tôi hận chú!"


      Cố Trì Tây gì, chỉ ôm , tuỳ ý cho hai quả đấm kia dốc toàn lực đành vào lưng mình.


      Tùng San vẫn khóc, vừa khóc vừa dùng sức đánh , "Cố Trì Tây, rốt cuộc tôi phải trốn tới nơi nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi chú? Chú thể buông tha cho tôi, buông tha cho cả nhà tôi sao?"


      thở dài, bàn tay nhàng vỗ về lưng , "San San, xin lỗi, tôi em.”


      Tùng San lại càng khóc dữ dội hơn, hai tay đánh mệt dùng móng, hận thể xé rách quần áo của .


      Cố Trì Tây gì thêm, chỉ ôm , cho đến khi khóc mệt mỏi, hô hấp rối loạn, nức nở từng tiếng.


      "Cố Trì Tây, chú từng chúng ta bình đẳng, nhưng chú sai rồi, giữa chúng ta căn bản bình đẳng. Chú quá cường thế, tôi quá yếu ớt, căn bản tôi thể đấu lại chú, tôi chỉ có thể để cho chú xâm lược.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây trở nên thâm sâu, "San San, tôi muốn đấu đá gì với em cả.”


      Tùng San vùi mình trong lòng , hai tay nắm chặt lấy áo , hít sâu , "Cố Trì Tây, sao chú lại muốn cho tôi biết những chuyện này? Nếu chú ra bây giờ tôi rất cảm kích chú rồi.”


      Cố Trì Tây ôm , hôn nụ hôn lên trán , "San San, tôi muốn lừa dối em. Tôi cũng muốn em cảm thấy mình nợ tôi, rồi phải làm chuyện trái với ý muốn của mình.”


      Tùng San cười cười, "Cố Trì Tây, nhìn ra chú cũng là chính nhân quân tử.”


      "San San, tôi phải là chính nhân quân tử, tôi chỉ quá em mà thôi.” Cố Trì Tây nắm chặt hai cánh tay .


      Tùng San rất mệt mỏi, toàn thân còn chút sức lực nào, cứ như vậy ngã vào lòng , tùy ôm ấp, gò má dựa vào lồng ngực , nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của .


      lúc lâu sau, mới mở miệng : "Ngày hôm qua ba của tôi nộp đơn từ chức cho chú Thái, chú có thể nghĩ cách để nó được thông qua hay ?"


      Cố Trì Tây dịu dàng : "Được, chuyện này cứ giao cho tôi.”


      Tùng San cắn môi dưới, vẫn : "Cảm ơn chú.”


      Cố Trì Tây cười khẽ, "San San, em trách tôi sao?"


      Tùng San hít sâu hơi, "Trách chú cũng vô dụng, cho dù tôi có giả vờ biết rồi cách chú xa, thấy chú là chạy, khi ba tôi xảy ra chuyện tôi vẫn phải ngoan ngoãn tới tìm chú.” cũng hiểu mình cách nào trốn khỏi lòng bàn tay "Cố Trì Tây, chuyện lần này hãy để cho nó qua , về sau chúng ta ai nợ ai, còn gì liên quan đến nhau.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây vẫn sâu thẳm như vậy, nhưng vẫn gật đầu : "Được.”


      Tùng San tiếp: "Tôi cũng muốn lại lừa mình dối người giả vờ quen biết chú, chú cũng đừng phái người nấp đâu đó giám sát tôi nữa. Chúng ta cứ đường đường chính chính làm bạn bè, chú hiểu ?"


      Cố Trì Tây cười nhạt, "Được.”


      Tùng San cũng cười, "Tôi hiểu nổi tại sao ai cũng muốn làm bạn với người giàu, có gì tốt chứ ? Sao tôi lại toàn gặp chuyện may? Cố Trì Tây, mong chú có lòng tốt, để tốt biết được làm bạn với chú có gì tốt .”


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, cười : "Được.” xong tay đặt lên đầu , dùng sức xoa xoa.


      Tùng San trừng mắt nhìn , "Chú có thể đừng xoa đầu tôi như vậy được ? Tôi phải là lão Tần!"


      Lão Tần quỳ rạp mặt đất gặm xương, nghe thấy có người gọi nó, nó ngẩng đầu lên, sủa "gâu gâu".


      Tùng San nhìn lão Tần, khi quay đầu lại vừa vặn bắt gặp khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cố Trì Tây nên nhịn được cũng cười theo.


      Cố Trì Tây đứng lên, "Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài lát ?"


      Tùng San theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng ngờ Cố Trì Tây tiếp: "Đưa Lão Tần cùng.”


      Tùng San nhìn Cố Trì Tây, sau đó lại nhìn lão Tần, gật đầu, "Được.”


      Cố Trì Tây đeo vòng cổ vào cho Lão Tần, ôm Lão Tần đặt ở sau xe, Lão Tần rất ngoan ngoãn, giống như nó biết mình sắp được ra ngoài chơi, lắc lắc cái đuôi nhìn ra ngoài xe, hề sủa tiếng nào. Tùng San ngồi bên ghế lái phụ, hơi mệt: " đâu vậy?"


      Cố Trì Tây cười cười, "Lát nữa em biết.”


      Cố Trì Tây lái xe về hướng bắc, sau khi rời đường cao tốc chạy tới Tân khu, Tùng San nhìn những nhà lầu san sát nhau, nghi hoặc hỏi: "Chú dẫn tôi tới Tân khu làm gì?"


      Tân khu là khu kinh tế mới khai phá ở ngoại ô thành phố A, vài năm trước được chính phủ quy hoạch thành khu công nghiệp, khu nhà dân dụng, khu buôn bán, tất cả hợp thành đô thị vệ tinh(1), chủ yếu là vì giảm bớt lượng dân nhập cư khổng lồ đổ xô vào thành phố A đồng thời cũng cải thiện chất lượng cuộc sống, đem bộ phận ngành công nghiệp rời khỏi thành phố A, cũng nhân tiện giảm bớt áp lực nhà cửa cho người trẻ tuổi. Sở dĩ khu đô thị mới quy hoạch này được gọi là Tân khu, chính là vì tất cả các kiến trúc, đường cái đều mới, khu vực nội thành quy hoạch khá tốt, mà việc kinh doanh ở vùng này được chính phủ coi trọng cho nên ngày càng phát triển.


      (1) Đô thị vệ tinh: đô thị nằm trong vùng đô thị nào đó và chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi thành phố trung tâm của vùng đô thị đó. Ví dụ như Sơn Tây, Hà Đông, Bắc Ninh,… là đô thị vệ tinh của Hà Nội; Củ Chi, Cần Giờ, Long Thành là đô thị vệ tinh của TP. HCM.


      Cố Trì Tây dừng xe ở con đường ven sông, dắt Lão Tần xuống xe, "Tới đây ngắm sông .”


      Tùng San nghiêng đầu nhìn , ánh mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh.


      Ông chú này muốn làm gì đây? Ngắm nước sông? Nhà chú ở Giang Phong Uyển, cần ra ngoài, đứng ngay cửa số sát đất là nhìn thấy sông, còn phải lái xe hơn tiếng đồng hồ tới đây ngắm sông sao?


      Cố Trì Tây giống như chú ý tới ánh mắt của Tùng San, mỉm cười dắt Lão Tần qua đường, đối diện đường cái có công viên ven sông, bởi vì mới xây, nên thảm cỏ rất đều, cỏ non phất phơ, đạp lên rất mềm mại. Cố Trì Tây buông lỏng dây cổ của Lão Tần, Lão Tần được giải thoát rất vui vẻ, hận thể lăn lộn cỏ.


      Tùng San nhìn khung cảnh xanh tươi yên tĩnh này, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cạnh thảm cỏ có con đường , con đường này dẫn tới chỗ sông nước cạn. Tùng San con đường , nhìn con sông trước mặt, hỏi: "Nước sông ở đây có khác gì với nước sông ở nhà chú sao?"


      Cố Trì Tây cũng nhìn về phương xa, nhưng trả lời câu hỏi của mà hỏi lại: "San San, trước kia em từng tới đây chưa?"


      Tùng San suy nghĩ hồi, lắc đầu: "Chưa, hình như tôi chưa từng tới Tân khu, hôm nay tới đây mới phát , ra nơi này lại đẹp như vậy.”


      Cố Trì Tây cười cười, lại hỏi: "Vậy trước nữa sao? Em từng tới đây chưa?"


      Tùng San hoang mang nhìn , " lâu trước kia sao? Ý chú là trước khi Tân khu được xây dựng sao?"


      "Ừ.” Cố Trì Tây gật đầu.


      Tùng San nghĩ nghĩ, " nhớ lắm, hình như có tới hai lần, nhưng đều là chuyện khi còn .”


      Cố Trì Tây dắt tay tới cái ghế bên đường ngồi xuống, "Trước kia nơi này có khu nhà ở, đều là cửa hàng bán thuỷ sán.” Sau đó quay đầu nhìn thẳng vào những toà nhà cao tầng, "Nơi đó là mảnh ruộng trồng rau, mùa xuân đến hoa cải nở rất đẹp.”


      Tùng San vui vẻ, "Chú à, chú dẫn tối tới đây phải là để ngắm sông mà là tới để hoài niệm chuyện xưa sao? nhìn ra chú là người thích nhớ về chuyện xưa cũ như vậy. Sao thế, trước kia chú ở gần đây à?"


      Cố Trì Tây cười mà , ánh mắt dịu dàng nhìn , mãi cho đến khi Tùng San dời tầm mắt nhìn nữa.


      "Em học trung học ở đâu ?" Cố Trì Tây lại hỏi.


      Tùng San cảm thấy hôm nay ông chú này có gì đó là lạ, "Trường trung học trực thuộc Đại học A, sao thế, tôi và chú là đồng học sao?


      Cố Trì Tây cười cười, lại nhịn được đưa tay xoa đầu , "Tôi nghĩ, lúc em học trung học chắc chắn cũng rất xinh đẹp đáng .”


      Tùng San ghét bỏ hất tay ra, trừng mắt nhìn : "Cố Trì Tây, chú có thể đừng thuận miệng ra những lời buồn nôn như vậy có được ?"


      Cố Trì Tây nở nụ cười, "Thực xin lỗi, tôi gì sai sao?"


      Tùng San trừng to mắt, muốn mắng lại làm được nên dứt khoát quay đầu chỗ khác. Dáng vẻ đáng này khiến lòng Cố Trì Tây rung động. muốn chạm vào . nhưng tay vừa vươn ra nửa rụt lại, sợ nổi giận. Nên đành phải dịu dàng : "San San, tôi chỉ đùa chút, em đừng để ý.”


      Nhưng ngờ bé đưa lưng về phía , cười khẽ tiếng, "Lạ , khi còn tôi chưa từng được ai khen xinh đẹp.”


      "Tại sao?" Cố Trì Tây hỏi.


      Tùng San xoay đầu lại, cười : "Bởi vì khi tôi còn tôi là đứa bé mập mạp, giống như chú heo con, nên rất hay bị người khác cười nhạo.”


      Cố Trì Tây bật cười, " vậy sao ? Vậy sao em lại gầy ?"


      Tùng San cảm thán, " ra tôi cũng muốn gầy, nhưng khi tôi học cấp hai mắc bệnh, cân nặng giảm xuống. Lúc tôi lên trung học mới được khen là người đẹp, nhưng tôi vẫn quen bị gọi như vậy.”


      Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, "Bệnh gì? Sao có thể khiến cân nặng em giảm nhiều như vậy?"


      Tùng San lơ đãng : "Cũng phải bệnh gì nghiêm trọng, là tê liệt thần kinh mặt, cơ mặt cử động được, thể nhai nuốt, cho nên hai tháng ăn cơm, đều dựa vào truyền nước mà sống.” xong lại cười cười, "Điều này cũng gọi là trong hoạ được phúc chứ nhỉ!"


      Cố Trì Tây thầm nhàng thở ra, cười : " ra béo chút cũng sao, sức khoẻ mới là quan trọng.”


      Tùng San tiếp, "Thôi , nếu như tôi mập mạp chú còn tôi như bây giờ sao? Chú à, chú cần phải dối.”


      Cố Trì Tây cười lắc đầu.


      Nắng chiều nóng bức chói chang, may mà bọn họ ngồi bên bờ sông, gió sông thổi vào, cũng nóng lắm. Tùng San cúi đầu dùng mu bàn tay xoa mặt, luôn cảm thấy mặt hơi rát, ngày hôm nay vừa khóc vừa cười, bây giờ lại có thể bình tĩnh ngồi bên bờ ngắm sông như vậy, nghĩ lại khó có thể tin được.


      Cố Trì Tây ngồi bên cạnh thân mật hỏi: "Sao thế, nóng sao?"


      Tùng San ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn, dịu dàng của , "Cố Trì Tây, rốt cuộc tại sao chú lại thích tôi? Tôi có điểm gì đặc biệt mà có thể khiến chú cố chấp như vậy?"


      Cố Trì Tây đối diện với đôi mắt to trong trẻo của , nhớ tới 5 năm trước ở đường, nhớ tới bé con mặt áo thun buộc tóc đuôi ngựa, bỗng nhiên rất muốn hỏi câu, San San, em nhớ tới câu gặp về ngày đó sao.


      Nhưng gì, chỉ đứng lên, nắm lấy đôi tay bé của , " thôi, tôi đưa em ăn cơm.”


      Tùng San thầm rút tay ra, chạy đến bãi cỏ gọi lão Tần quay lại, nắm lấy dây cổ của nó, hỏi: "Quanh đây có gì ngon ? Vừa tốt cho sức khoẻ vừa ngon ấy?"


      Cố Trì Tây : " có, Tân khu có nhà hàng nào ngon, chỉ có nhà hàng Tây ăn cũng tệ lắm.”


      Tùng San cười : " hổ là Cố gia, ngài biết nhiều. do thường xuyên đưa người đẹp ra ngoài ăn cơm sao?"


      Cố Trì Tây gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn , khoé miệng khẽ nhếch lên, nụ cười nhợt nhạt đầy thâm ý kia khiến Tùng San cảm thấy hình như hiểu lầm rằng ghen.


      vội vàng dời tầm mắt, giả vờ cảm thấy gì đùa giỡn với Lão Tần. Sau đó nghe thấy nhàng cười tiếng.


      đáng ghét.


      Nhà hàng Tây này nằm ở tầng ba trung tâm thương mại, so với việc làm ăn của quán lẩu nóng hổi kế bên nhà hàng Tây trang trí cao cấp này hết sức yên tĩnh, vắng ngắt. Tùng San theo Cố Trì Tây vào trong, phát nhà hàng này lớn, tổng cộng chỉ có hơn mười bàn, giữa chiếc khăn trải bàn màu đỏ sậm đặt ngọn nến, lưng ghế cao có hoa văn cổ điển. Nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng đưa bọn họ đến bàn ở chính giữa, sau đó dùng cái bình thuỷ tinh cao cấp rót nước cho họ.


      "Sao tôi cảm thấy nhà hàng này và những nhà hàng khác xung quanh đây có gì đó thích hợp nhỉ?" Tùng San xong liền liếc nhìn bốn phía.


      "Ừm, vốn dĩ theo kế hoạch nó phải được xây dựng ở đây, chỉ là sau đó kế hoạch xảy ra chút vấn đề nên buộc phải xây ở đây.” Cố Trì Tây .


      Tùng San uống ngụm nước, nghe xong liền ngẩng đầu nhìn , "Nhà hàng này cũng là của chú?"


      Cố Trì Tây cười cười: ", đây là của lão Sở.” xong lại bổ sung: "Cho nên phải trả tiền.”


      Tùng San bật cười, "Vắng vẻ như thế trả tiền mới lạ, chú nhìn quán lẩu cay bên cạnh , hàng người đứng xếp hàng chờ đợi kìa.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Cho nên tôi mới tới đây giúp cho việc buôn bán của ông ấy.”


      Tùng San : "Như vậy cũng tốt, giống như bao hết cả nhà hàng vậy, toàn bộ nhà hàng chỉ có bàn cơm của chúng ta, là sảng khoái!"


      Cố Trì Tây cười , ánh mắt lại như ngừng lại ở cửa.


      Tùng San nghe thấy thanh phía sau, thở dài: "Tôi vừa bao hết lại có người tới, nể mặt mà.” xong quay đầu lại nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn cả người.


      Vừa khéo Chu Trường An cũng dắt tay Cố Lâm Lâm tới, hai người nhìn thấy Tùng San và Cố Trì Tây kinh ngạc dừng bước.


      Tùng San quay sang nhìn Cố Trì Tây, trong lòng thở dài tiếng bất lực, bây giờ xong rồi. Có muốn và Cố Trì Tây trong sạch ngay cả cũng thể tin được.


      Khoé miệng Chu Trường An run run, nắm chặt tay Cố Lâm Lâm. Lúc này, quyết thể để Cố Lâm Lâm nổi giận nữa.


      Nhưng lại ngờ, Cố Lâm Lâm hất tay ra, tới trước mặt Cố Trì Tây, mặt có chút ý cười.


      "Ba, San San, hai người cũng tới đây ăn cơm à? là trùng hợp.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Iluvkiwi, noair, mailinh33 others thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 39

      Cố Lâm Lâm cố gắng kìm nén tức giận, khiến cho khuôn mặt tươi cười của ta lúc này có chút dữ tợn, gần như khiến cho người ta sởn tóc gáy.


      Tùng San bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Trì Tây, lại phát biểu cảm của Cố Trì Tây rất bình thường, lạnh nóng, thân thiết hiền hoà.


      "Lâm Lâm, sao lại mua nhiều đồ như vậy?" Cố Trì Tây tuỳ tiện hỏi.


      Tùng San nhìn thoáng qua Chu Trường An, quả nhiên tay xách rất nhiều túi lớn túi , nhìn sơ qua tất cả đều là hàng hiệu có tiếng.


      Cố Lâm Lâm cười làm nũng với Cố Trì Tây, "Ôi dào, con sắp học lại cho nên muốn mua vài bộ quần áo mới thôi mà!" xong ta nhìn thoáng qua Tùng San, "San San, có muốn cùng dạo phố ?"


      Tùng San thể thích ứng được chuyện Cố Lâm Lâm đột nhiên thân thiện như vậy, cười khan tiếng, " cần, quần áo của tôi đủ mặc rồi.” Sau đó với Cố Trì Tây: "Tôi thấy chúng ta nên ăn cơm ở đây nữa hơn, quán Tây lên thức ăn rất chậm, tôi sợ Lão Tần đợi lâu buồn chán, chúng ta nên quay về nhà thôi.”


      Câu cuối cùng vừa xong, mặt Cố Lâm Lâm và Chu Trường An cứng lại.


      Cố Trì Tây cười trả lời, "Cũng tốt, dù sao Lâm Lâm cũng đến đây, việc buôn bán của lão Sở cũng được quan tâm rồi. Chúng ta về nhà , tôi kêu chị Trương nấu cơm cho em.”


      Tùng San cười gật đầu, hề nhìn Cố Lâm Lâm.


      Cứ như vậy , cũng tới mức này rồi. Dù sao ở trong mắt bọn họ là ván đóng thuyền, giải thích nhiều cũng vô dụng, cần gì phải làm rối rắm thêm nữa chứ?


      Cố Trì Tây đứng lên, với Cố Lâm Lâm và Chu Trường An: "Hai người từ từ ăn.” xong dắt tay Tùng San ra ngoài.


      Tùng San vẫn theo Cố Trì Tây rời khỏi nhà hàng, vào thang máy, mới rút tay mình ra. Cố Trì Tây nhấn nút tầng , cười nhìn Tùng San, "San San, em tính giải thích gì sao?"


      Tùng San cười khổ: "Giải thích có tác dụng sao? Càng giải thích lại càng như ngụy biện, càng che giấu lại càng có chuyện. Như bây giờ là tốt nhất.”


      Cố Trì Tây nhìn ánh mắt bất lực của bé, có chút đau lòng, thuận miệng : "Em yên tâm , hôm nay Lâm Lâm biểu như vậy có nghĩa là từ giờ về sau nó tìm em gây phiền toái nữa.”


      Tùng San cười : "Chỉ sợ ta hận tôi tới mức muốn đâm kim vào hình nhân của tôi. Nhưng đây cũng là báo ứng của ta, nếu phải do ta cướp Chu Trường An, sao bây giờ có thể gặp nhiều chuyện như vậy? Cho nên vừa nãy tôi cũng thèm giận nữa.”


      nhìn thẳng vào mắt Cố Trì Tây, tiếp: "Nhưng bất luận tôi và ta có ân oán gì …Cố Trì Tây, chì vì chú, mà khiến cho ba người con phải chịu khổ, chú xem chú cặn bã biết bao nhiêu?"


      Cố Trì Tây nắm chặt tay Tùng San, đôi mắt đen cực kì nghiêm túc, "San San, cho tôi chút thời gian, lâu nữa tôi cho em câu trả lời xác đáng.”


      Tùng San cười lắc đầu, "Đừng, ngàn vạn lần đừng hứa hẹn gì với tôi, đừng để tôi giống như tình nhân của chú mong chờ chú sớm cho tôi danh phận.”


      thoát khỏi tay , cười , "Tôi lặp lại lần nữa, bây giờ chúng ta là bạn bè bình thường, Bạn! Bè! Bình! Thường! Chú hiểu chưa? Chú có cần tôi làm bản hiệp nghị giống như cái hợp đồng bao nuôi của chú , sau đó lệt kê tất cả những quyền lợi và nghĩa vụ bình thường ra hết rồi đôi bên kí tên vào?"


      Cố Trì Tây khẽ thở dài, tiếp. Hai người ngồi lên xe, Tùng San quay đầu lại nhìn Lão Tần buồn ngủ ngoan ngoãn ghé vào phía sau xe, cũng gì thêm nữa. Cố Trì Tây khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cả đoạn đường hai người đều chuyện.


      Thấy xe lái vào nội thành, Tùng San mới mở miệng : "Chú đưa tôi về trường học , tôi muốn tới nhà chú.”


      Cố Trì Tây lên tiếng, nhưng vẫn là nghe lời đưa tới trường học. Tùng San cởi dây an toàn ra, quay đầu yên lặng nhìn lão Tần ở sau xe, "Lão Tần, chị đây, cưng phải ngoan ngoãn nha.”


      Lão Tần rong chơi cả ngày nên rất mệt mỏi, nó yếu ớt "ư ử" tiếng, như cùng Tùng San lời từ biệt.


      Tùng San cười cười, xoay người định xuống xe, Cố Trì Tây ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tay ra ngăn cản , nhìn thẳng vào mắt : "San San, xin lỗi, tôi biết phải làm thế nào để coi em như bạn bè bình thường.”


      Đôi mắt của chất chứa nhẫn, giống như cố gắng khắc chế cảm xúc mãnh liệt nào đó, cũng có chút buồn bã nhàn nhạt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tất này khiến Tùng San có chút run sợ, sau đó cố tỏ ra thoải mái cười cười.


      "Cố Trì Tây, ra tôi cũng vậy. tôi biết nên làm thế nào để thành bạn bình thường với chú.” Mày hơi nhíu, mắt sáng như sao, "Tôi muốn thoát khỏi chú, trốn càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời này phải gặp lại chú.”


      "San San...”


      "Nhưng tôi thể như vậy, nếu do chú quá cường thế khiến tôi thể trốn thoát là dối, tôi quyết định giữ liên lạc với chú vì tôi muốn bảo vệ gia đình mình.”


      Tùng San cắn môi, hít sâu hơi, " ra tôi là người ích kỷ, tôi sợ chú, sợ chú lại muốn làm gì tôi, nhưng tôi lại muốn dựa vào quyền thế, địa vị và tiền tài của chú, muốn từ chú tìm được bảo đảm cũng như cảm giác an toàn.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây sâu như biển, muốn mở miệng gì đó, nhưng lại đành lòng ngắt lời .


      "Tôi vốn tưởng mình là người trong sạch thanh bần, coi tiền tài như cặn bã, nhưng lúc này đây, sau khi ba tôi gặp nạn tôi mới phát , ra cho dù là người giữ mình trong sạch cả đời, cũng vẫn gặp phải tai bay vạ gió như thường. Nhưng đau khổ thay, khi tai hoạ ập đến chúng tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn.”


      Tùng San nâng tầm mắt, đối diện với Cố Trì Tây, "Cho nên tôi cần có chú ở bên cạnh, để có được bình an. Khi gặp chuyện phiền toái, tôi có thể giống như tối qua đến tìm chú, sau đó về nhà ngủ giấc tỉnh lại mọi chuyện đều qua.”


      Cố Trì Tây nâng tay, nhàng xoa đầu , "San San, tôi ở đây, mọi chuyện đều có tôi.”


      Tùng San cười cười, "Chú có biết những lời này của chú đối với tôi mà quan trọng đến mức nào ? Nó khiến tôi thể rời khỏi chú, dù cho tất cả những chuyện này đều là do chú mà ra, dù cho tôi hận chú cưỡng bức tôi, dù cho từ nay về sau tôi phải mang lưng mối hận thù sâu đậm của Cố Lâm Lâm, tôi cũng thể nào giống như trước đây, lớn tiếng tôi vĩnh viễn muốn gặp lại chú.”


      Tùng San xoa mũi, hốc mắt lại ướt át, "Cho nên tôi chính là ích kỷ như vậy, muốn dựa vào chú lại muốn làm tình nhân của chú... Cố Trì Tây, gặp chú rồi tôi mới biết, ra tôi là người như thế này... tôi chưa từng chán ghét bản thân như bây giờ.”


      Bỗng nhiên tâm trạng của Cố Trì Tây trở nên căng thẳng, muốn ôm , nhưng lại dám động vào . Ngực giống như bị quả cân ngàn kí đè nặng, nặng tới mức thể thở nổi.


      Sao có thể khiến sâu sắc phải khóc như vậy chứ?


      ràng chỉ muốn giữ bên cạnh, dốc hết sức để mà chiều mà thôi.


      "San San, xin lỗi, là do tôi quá ích kỷ.”


      Tùng San lắc đầu: ", tôi có tư cách để chỉ trích chú.” dùng mu bàn tay lau mước mắt mặt, cười cười: "Hôm nay tôi khóc nhiều quá phải ?"


      Cứ như vậy tất cả đều được ra.


      hề giữ lại chút gì.


      đẩy cửa xe, xuống, xoay đầu lại, khoé miệng hơi cong lên, "Cố Trì Tây, hẹn gặp lại.”


      Chạng vạng tối, bầu trời đỏ rực như lửa, Tùng San ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn bị tầng mây che mất, trong lòng khỏi đau đớn đến tê tái.


      Hẹn gặp lại.


      Nhưng lần này chắc là gặp lại nữa rồi.


      Trước ngày khai giảng, cổng trường chật kín người, khắp nơi đều là phụ huynh đưa học sinh mới tới trường. Đa phần bọn họ đều có chút nôn nóng, kéo vali hành lí lớn, trong ánh mắt tràn đầy mới mẻ và ngỡ ngàng. Tuy gần tối rồi, nhưng khí nóng nực ban ngày vẫn chưa tan, ít người cầm báo hay tờ rơi tay để quạt mát.


      Tùng San yên lặng xuyên qua đoàn người, hơi hơi cúi đầu, muốn để người khác nhìn thấy nước mắt chưa khô mặt mình.


      Cố Trì Tây vẫn ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng của bé dần dần biến mất trong đám người. Trong lòng cảm giác kì lạ dâng trào, càng lúc càng mãnh liệt, như có tấm lưới được quăng ra bắt lấy trái tìm , khiến nó thể đập nổi.


      "Tôi chưa từng chán ghét bản thân như bây giờ.”


      Rốt cuộc làm gì thế này? xinh đẹp dưới ánh mặt trời ngày nào, bây giờ lại uể oải chán ghét chính mình như vậy. Tội của quả thực thể tha thứ.


      Lão Tần ràng buồn ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng Cố Trì Tây khởi động xe, lại hăng hái tinh thần, duỗi cổ thò đầu tới, hướng mặt về phía chỗ trống bên cạnh Cố Trì Tây, sủa "Gâu gâu".


      Cố Trì Tây nghĩ tới lời của Lão Tần, lục bình trôi sông.


      Lục bình vốn có rễ, nhưng vì xuất mà vĩnh viễn mất bình yên vốn có.


      Tùng San trở lại ký túc xá phát chẳng có ai cả, bây giờ Lý Yến chắc ôn bài ở thư viện, vậy còn Triệu Nhiên đâu?


      vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ vào, bò lên giường, yên lặng nằm xuống, sau đó thở dài hơi.


      Ngày hôm nay sao lại dài như vậy.


      Nằm lát Tùng San mới nhớ mình chưa gọi điện thoại về nhà, bò xuống giường lấy di động, sau đó mới phát di động sớm hết pin. Cắm sạc điện vào, lúc lâu sau mới có thể khởi động máy, sau đó tiếng chuông tin nhắn ngừng vang lên.


      Phương Tiểu Tiệp nhắn tin hỏi, "Tống Đào rốt cuộc là ai?"


      Tùng Chí Quân nhắn tin , "Ngày mai mời Tống Đào về nhà ăn cơm nhé.”


      Lý Yến nhắn tin hỏi, "Sao ngày hôm qua cậu lại về nhà đột xuất như vậy?"


      Tống Đào nhắn tin , " chờ em ở cổng trường.”


      Lúc này Tùng San mới nhớ tới cuộc hẹn với Tống Đào, vội vàng leo xuống giường thay bộ quần áo khác vào lao ra khỏi phòng. Vừa tới cổng trường, vừa gọi điện thoại cho Tống Đào, kết quả lại nhận được loạt tin nhắn mới.


      Là Chu Trường An gửi tới, "San San, muốn chuyện với em.”


      Tùng San nhìn thoáng qua tin nhắn kia rồi tắt máy, gần đây Chu Trường An luôn thích xía vào chuyện của .


      Tống Đào nhìn thấy Tùng San từ xa chạy tới, cười ha ha vẫy tay, "Trời nóng như vậy, em chạy gấp gáp như vậy làm gì?"


      Tùng San cười cười, " xin lỗi tiền bối, vừa rồi em ngủ quên nên nhớ chuyện lúc sáng.”


      Tống Đào vỗ vỗ đầu , "Nhìn em ngủ tới mức sưng húp cả hai mắt kìa, đồ heo lười.”


      Tùng San hơi rủ mi xuống, chỉ cười cười lời nào.


      Tống Đào dẫn Tùng San tới nhà hàng sử dụng dầu ăn qua sử dụng lần trước, gọi vài món đồ ăn, Tùng San vừa ăn vừa cười, "Tiền bối, ràng tốt nghiệp rồi nhưng sao lại rành mấy cửa hàng gần trường như vậy?"


      Tống Đào tươi cười ấm áp, "San San, lòng của luôn hướng về đại học A.”


      Tùng San cười vui vẻ, đôi mắt sưng húp cong thành đường. Tống Đào nhìn , dịu dàng : "Mấy ngày nay nghỉ ngơi đầy đủ à? Em nhìn dáng vẻ gầy yếu này của mình xem.”


      Tùng San cười , cúi đầu, "Vâng.”


      Tống Đào rót cho chén trà nóng, "Uống nhiều trà chút, thanh nhiệt giải độc.”


      Tùng San cười : "Cảm ơn tiền bối.”


      Tống Đào dịu dàng nhìn , hỏi: "San San, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện lúc sáng là sao thế?"


      Tùng San buông chiếc đũa trong tay, "Ba của em bị người ta hãm hại chụp ảnh giường chiếu, ngày hôm qua người đó uy hiếp gia đình em muốn đưa chuyện đó lên báo.”


      Tống Đào kinh hãi, "Tại sao có thể như vậy? Ba em đắc tội với ai?" Ngay sau đó lại hỏi: "Vậy sau đó sao? Vấn đề giải quyết như thế nào?"


      Tùng San run run khóe miệng, bỗng nhiên có cảm giác như qua mấy đời.


      " sao rồi, đêm qua em ra ngoài nhờ người giúp đỡ, làm chuyện này chìm xuống.”


      Tống Đào nhíu mày, "San San, người có thể giải quyết chuyện này, chắc chắn phải là người bình thường. Người đó là ai? phải em tìm xã hội đen chứ?"


      Tùng San : " phải xã hội đen, là người rất lợi hại. Chỉ là, chuyện này em muốn để cho ba mẹ biết, em sợ bọn họ bận tâm suy nghĩ, cho nên mới muốn tìm đại lí do để cho qua chuyện. Vừa khéo hôm nay lại xuất , quả thực kịp thời giúp đỡ em.”


      Ánh mắt Tống Đào vẫn mang theo ngờ vực, "San San, em làm việc gì ngốc nghếch chứ?"


      Tùng San lắc đầu, " có, tuyệt đối có. Tiền bối yên tâm , em tự có chừng mực. Chỉ có điều ba mẹ em, nếu họ nghĩ là người giúp đỡ họ, có thể làm người tốt tới cùng, giúp em khiến họ yên tâm ? Đêm qua bọn họ trải qua quá nhiều chuyện, em muốn để họ phải lo sợ thêm nữa.”


      Tống Đào thở dài, "San San, muốn làm ba mẹ em yên tâm cũng được. Nhưng em có thể cho biết người giúp em là ai ?"


      Tùng San mím môi cười cười, " xin lỗi, em thể . Nhưng chuyện này qua rồi, sau này em cũng cần tìm người đó nữa, cho nên cần phải lo lắng cho em.”


      Tống Đào thấy Tùng San kiên trì như vậy, cũng muốn hỏi lại, đành phải : "San San, tin em, em thông minh như vậy để mình thua thiệt. Chỉ là cảm thấy rất hổ thẹn, ràng thể làm gì giúp em, vậy mà lại có thể đường đường chính chính nhận lòng cảm kích của bác trai bác .”


      Tùng San cười : "Chỉ cần có thể khiến ba mẹ em yên tâm, cũng là giúp em chuyện lớn rồi.”


      Hai người ăn cơm tối xong, Tùng San liền với Tống Đào muốn tự về, nhưng Tống Đào lại kiên trì muốn đưa đến ký túc xá.


      "Trời tối rồi, bây giờ còn có học sinh mới nhập học, trong vườn trường nhiều người lạ mặt qua lại, mình em đường an toàn.” Tống Đào .


      Tùng San cười cười, cũng cố chấp nữa, bèn theo Tống Đào trở về trường.


      "San San, em và Trương Tân thế nào rồi? Ba mẹ em có biết ta ?" Tống Đào đột nhiên hỏi.


      Tùng San sửng sốt chút, "À, ra bọn em có quan hệ gì.”


      Tống Đào vội vàng hỏi: " sao? ta theo đuổi em như vậy mà em vẫn đồng ý à?"


      Tùng San miễn cưỡng gật đầu, "Vâng, bọn em căn bản chung đường.”


      Tống Đào kìm nén vui sướng trong lòng, luôn miệng : "Đúng đó, tuy rằng Trương Tân rất có bản lĩnh, nhưng lại quá lạnh lùng, cũng biết quan tâm người khác.”


      Tùng San nghiêng đầu nhìn , "Tiền bối, quen Trương Tân sao?"


      Tống Đào cười : " phải được nhận vào tổ thực hạng mục mới của công ty sao, lần trước làm kế hoạch có gặp vài lần.”


      Tùng San "Ừm" tiếng, cũng thêm gì nữa.


      Dưới lầu ký túc xá nữ rất đông người, đều là học sinh mới chuyển tới, họ vừa vừa cười cực kì náo nhiệt. Tùng San quay đầu cười với Tống Đào, "Ba em bảo ngày mai mời tới ăn cơm, chắc khoảng sáu giờ, có thể tới ?"


      Tống Đào gật đầu, " thành vấn đề, ngày mai tan tầm tới ngay.”


      Tùng San cười vẫy tay, "Tốt quá, hẹn mai gặp lại, tiền bối.”


      xong xoay người vào ký túc xá, mới hai bước nghe thấy tiếng của Lý Yến, "San San.”


      Tùng San quay đầu, nhìn Lý Yến đeo túi xách tới, sắc mặt hơi kì lạ.


      "Lý Yến, hôm qua nhà mình có chuyện phải về gấp, cậu nhớ mình chứ?" Tùng San cười hì hì ôm lấy cánh tay Lý Yến.


      Lý Yến miễn cưỡng cười cười, "Ba cậu muốn mới Tống Đào ăn cơm sao? Đây là tiết mục ba vợ gặp con rể à?"


      đầu Tùng San xuất ba vạch hắc tuyến, ra ấy nghe được câu này.


      " phải, là vì tiền bối giúp gia đình mình chuyện, cho nên họ mới mời ấy về nhà ăn cơm thể lòng biết ơn.”


      Lý Yến như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu, cười , "Hình như mình quan tâm quá nhiều rồi?"


      Tùng San cười cười, "Yến Yến, cậu thích Tê lợi như vậy, chờ sau khi cậu vượt qua kì thi nghiên cứu sinh theo đuổi ấy ! Mình ủng hộ cậu.”


      Sắc mặt Lý Yến tối sầm, "Người ấy thích là cậu, mình theo đuổi có ích gì?"


      Tùng San lắc đầu, "Người có tình mới có thể thành đôi, Yến Yến, cậu thử làm sao biết kết quả chứ? Cậu yên tâm , mình hoàn toàn có cảm giác gì với Tống Đào, cho nên tuyệt đối cho ấy cơ hội.”


      Lý Yến cười tươi, "Vậy cậu có cảm giác với ai?"


      Tùng San sửng sốt khi bị Lý Yến hỏi, sau đó cười cười, "Mình cũng biết, mình cũng quên mất cái cảm giác này như thế nào rồi.”


      Lý Yến ôm Tùng San, "San San, cậu mau tìm bạn trai mới , mình thấy sốt ruột thay cho cậu đây này.”


      Tùng San chu môi, "Mình cũng muốn tìm, nhưng gần đây mình có số đào hoa, lẽ phải ghi danh tham gia Phi Hành Vật Nhiễu sao.”


      Lý Yến cười khúc khích, "Thôi , những người tham gia tiết mục đó là người như thế nào chứ, toàn là những người tẩy trang xấu như nữ quỷ, tắt đèn ai cũng như ai, mấy chàng đẹp trai nhà giàu mà thấy họ đều buồn bực chạy mất, là mất mặt mà!"


      Tùng San cười tới mức đau hết cả bụng, "Mình đâu tìm trai đẹp nhà giàu đây?"


      Lý Yến lườm , " phải trước mặt có người rồi sao? Cái người tên là Trương Tân ấy, ta dùng thủ đoạn trắng trợn biết kiêng nể gì theo đuổi cậu như vậy, cậu còn do dự cái gì nữa?"


      Tùng San nghe đến tên Trương Tân liền cảm thấy đau đầu, cười : "Quên , người đó giống như đầu gỗ vậy, ở bên ta mình sớm bị nghẹn chết.”


      Tùng San vừa xong những lời này vừa vặn Triệu Nhiên từ phòng tắm ra, ấy nhìn thoáng qua Tùng San rồi vội vàng chuyển tầm mắt, giả vờ như nghe thấy cái gì.


      Lý Yến với Tùng San: "Cậu có phát ra , cứ nhắc tới Trương Tân Triệu Nhiên liền như vậy.”


      Tùng San yên lặng gật đầu, sau đó trong lòng vì Triệu Nhiên mà cảm thán. Thích phải tên lạnh lùng như vậy là khổ.

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Iluvkiwi, noair, 13emap32 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 40

      Tống Đào vừa tới cửa nhà họ Tùng, bị tiếp đãi nồng nhiệt của Tùng Chí Quân làm hoảng hốt. Tùng San đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt kích động vui vẻ tươi cười của họ, trong lòng có cảm xúc thể thành lời.


      "Lại đây, mau vào nhà ngồi.” Phương Tiểu Tiệp kéo Tống Đào vào phòng khách.


      "Uống nước , đây là trà bác mới pha, Thiết Quan , biết cháu có thích hay ?" Tùng Chí Quân bưng bộ trà lên.


      Tùng San nhìn thoáng qua, đó phải là bộ trà họ thường dùng, mà là bộ khác, đây là bộ trà Tử Sa mà Tùng Chí Quân vẫn luôn cất trong ngăn tủ như bảo vật. Năm đó khi Tùng Chí Quân công tác mua về, dùng hơn ngàn tệ mới có thể mua được, nên ông ấy vẫn luôn tiếc khi dùng nó.


      Tống Đào cười có chút xấu hổ, "Bác trai bác , hai người đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu thể chịu nổi đâu ạ.”


      Phương Tiểu Tiệp vội vàng cười : "Cháu giúp nhà chúng tôi chuyện lớn như vậy, dù chúng tôi có phải dập đầu tạ lễ cũng đủ!"


      Lão Tùng cảm thấy vợ mình có chút quá, ông đành ho khan hai tiếng, cười : "Bà nhà bác hiểu chuyện, mong cháu thứ lỗi.”


      Tống Đào nhìn Tùng San, diễn nổi.


      Tùng San đành phải cười : "Ba mẹ, hai người mau thu lại khách khí của mình , tiền bối và con rất thân, hai người làm như vậy phải càng khiến ấy ngượng ngùng hơn sao?"


      Phương Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn Tùng San, "Con bé đáng chết này, sao lại hiểu chuyện như vậy! Tống Đào giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, biểu đạt lòng biết ơn vô hạn làm sao được?"


      Tống Đào yên lặng chảy mồ hôi, sau đó hít hơi, cười vang : "Bác trai bác , hai người cần phải khách sáo với cháu như vậy đâu ạ. Cháu và San San rất thân cho nên dù cho San San nhờ cháu giúp đỡ, cháu cũng thể trơ mắt nhìn hai bác rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Hôm nay cháu có thể tới nhà mọi người nếm thử tài nghệ của bác trai là vinh hạnh với cháu lắm rồi, San San vẫn luôn với cháu tài nghệ của bác trai có thể mở được quán ăn cơ đấy.”


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp hẹn mà gặp liếc nhìn nhau, trong mắt họ cùng chan chứa ý cười.


      "Tốt lắm, vậy cháu ngồi chờ lát, thức ăn bác chuẩn bị xong, chờ cháu tới để nhắc khỏi bếp!" Tùng Chí Quân xong liền đứng lên, lấy tạp dề mặc vào, sau đó vào bếp.


      Phương Tiểu Tiệp lại rót cho Tống Đào chén trà, bà cười hỏi: "Tiểu Tống, cháu là người ở thành phố A à? Ba mẹ cháu làm gì?"


      Tống Đào cười cười: "Nhà cháu ở thành phố B, gia đình cháu làm kinh doanh.”


      Tùng San đứng bên nghe thấy vậy liền cảm thấy may mắn hôm trước và Tống Đào nghĩ ra cách ứng biến tốt.


      Mắt Phương Tiểu Tiệp sáng lên, "Kinh doanh sao, kinh doanh cái gì?"


      Tùng San vội vàng ngắt lời : "Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu à? Hỏi nhiều như vậy làm gì?"


      Tùng Chí Quân ở trong bếp xào rau cũng ló đầu ra, cười : "Đúng đó, lần đầu tiên gặp mặt bà hỏi chuyện gia đình nhà người ta làm gì?"


      Phương Tiểu Tiệp cười cười, " ngại, bác nhiều chuyện rồi.”


      Tống Đào xấu hổ cười : " sao, bác muốn hỏi gì cứ hỏi ạ.”


      Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, bà nghĩ rằng con cái nhà có tiền đúng là có giáo dục, hề kiêu ngạo. Vì thế lại hỏi: "Bây giờ con làm việc ở đâu?"


      Tống Đào nghĩ chút nhưng vẫn trả lời : " tại cháu làm cho công ty kiến trúc, chủ yếu là vạch kế hoạch cho vài hạng mục.”


      Phương Tiểu Tiệp có chút hoang mang, công việc này nghe bình thường, bà suy nghĩ chút sau đó mới bừng tỉnh , "À, chắc là cháu muốn ra bên ngoài lăn lộn vài năm, sau đó trở về thừa kế nghiệp gia đình phải ?"


      Tống Đào cười gãi gãi đầu, "Vâng, cứ coi là vậy ạ.”


      Tùng San cũng cười gượng, mẹ già nhà mình chắc xem phim truyền hình quá nhiều nên khả năng tưởng tượng mới cao siêu như vậy.


      Tùng Chí Quân bận rộn làm bàn thức ăn lớn, bốn món ăn nguội sáu món ăn nóng cộng thêm nồi canh, bày trí rất hấp dẫn, có sắc có vị. Tống Đào nhìn thấy có chút ngây người, cười với Tùng San: "San San, ba em lợi hại, những món ăn này hơn hẳn những quán ăn ở cổng đại học A!"


      Tùng Chí Quân cười : "Thôi nào, bác chỉ làm vài món ăn gia đình, chắc Tiểu Tống cũng ăn quen rồi, nhưng cháu cũng đừng chê bữa cơm rau dưa nhà bác nhé.”


      Tùng San : "Ba đừng khách sáo như vậy, bữa ăn hôm nay ba còn làm hấp dẫn hơn bữa cơm tất niên nữa!" xong cười với Tống Đào: "Tiền bối cũng đừng ngại, mau ăn , ăn cho no vào.”


      Tùng Chí Quân rót ly rượu đưa cho Tống Đào, "Bác mời cháu ly, lần này gặp nạn hoàn toàn nhờ vào cháu, đại ân này có lời nào để biểu đạt lòng biết ơn, bác Tùng đây người có gì quý, cũng có gì báo đáp cháu.” xong ông nâng chén rượu lên uống hết.


      Tống Đào vội vàng đứng lên, nhận lấy chén rượu kia, cực kỳ lễ phép : "Bác trai đừng như vậy, cháu rất ngại. Ly rượu này cháu xin nhận.” xong cũng uống hết.


      Phương Tiểu Tiệp cười gắp đồ ăn cho Tống Đào, "Tiểu Tống, bác thấy vóc dáng cháu tệ, có phải cháu rất thích vận động ?"


      Tống Đào cười : "Vâng, cháu thích leo núi.”


      Lão Tùng lập tức nhớ ra cái gì đó, ông : "Chẳng lẽ lần trước San San ra ngoài leo núi, là cùng với cháu sao?"


      Tống Đào cười gật gật đầu.


      Lão Tùng và Phương Tiểu Tiệp lại trao đổi ánh mắt, ra là như vậy. Tùng San nhìn vẻ mặt mừng rỡ của ba mẹ, huyệt thái dương của bỗng nhiên giật giật, có chút hối hận vì đưa Tống Đào về nhà.


      "Đúng rồi, đơn từ chức của ba sao rồi?" Tùng San sang chuyện khác.


      Tùng Chí Quân đặt chén rượu xuống, cười thở dài, "Haizzz, sáng hôm nay Bí thư Mạnh gọi ba tới văn phòng, làm công tác tư tưởng cho ba hơn nửa ngày. Lão Tùng này hơn bốn mươi tuổi rồi, còn để Bí thư Mạnh cổ vũ như vậy, là hổ thẹn!"


      Tùng San lại hỏi: "Cho nên đơn từ chức kia có giá trị?"


      Tùng Chí Quân gật đầu: "Bí thư Mạnh , tạp chí Đảng thể có lão Tùng, khiến ba tỉnh táo lại muốn làm chút chuyện lấy công chuộc tội.” xong ông ngại ngùng gãi gãi đầu, "Xem ra ba của con cũng là người quan trọng đối với chính phủ.”


      Tùng San nở nụ cười, "Đó là đương nhiên, ai chẳng biết lão Tùng nhà ta là cây bút vàng ở cơ quan chứ!"


      Lão Tùng cười gắp đồ ăn vào trong bát cho con , "Ăn cơm , chỉ biết ngon ngọt với ba thôi.”


      Tùng San cúi đầu ăn miếng, trong lòng thầm thả lỏng.


      Cố Trì Tây làm đúng là để lại chút dấu vết, quá dễ dàng.


      Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và thỏa mãn của lão Tùng, Tùng San cảm thấy mình giống như lại nợ Cố Trì Tây ân tình lớn.


      Cố Trì Tây ra khỏi thang máy, rút chùm chìa khoá ở trong túi ra, dừng lại nhìn chùm chìa khoá lâu chưa dùng tới, cuối cùng vẫn cất nó vào trong túi sau đó ấn chuông cửa.


      Cố Lâm Lâm vui vẻ mở cửa, cười hì hì : "Ba, ba về rồi!" Giọng điệu ta thân thiết như đây là nhà của Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây gì, vỗ vỗ đầu ta cho có lệ, "Ừ.”


      Cố Lâm Lâm càng thêm kích động, xoay người hướng vào phòng hô to, "Mẹ, mẹ mau ra đây ! Ba của con về nhà rồi !"


      Bên trong có phản ứng gì, Cố Lâm Lâm đành phải kéo Cố Trì Tây vào phòng khách, bàn dài đầy món ăn theo kiểu Tây, "Con chờ ba cả nửa ngày rồi, hôm nay con cố ý gọi đầu bếp Dusty tới nhà, ba mau nếm thử .”


      Cố Trì Tây ngồi xuống, cười rất dịu dàng.


      Cố Lâm Lâm xong cũng chạy vào phòng, nài nỉ lôi kéo Uông Tiểu Kinh ra ngoài, "Mẹ, ba cố tình tới dự sinh nhật mẹ, mẹ còn ngại cái gì?"


      Vẻ mặt Uông Tiểu Kinh lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn Cố Trì Tây, bà gì ngồi xuống đối diện .


      Cố Lâm Lâm vẫn là tự mình vui vẻ, rót rượu cho ba mẹ, cười hì hì : "Cả nhà ba người chúng ta bao lâu chưa cùng nhau ăn cơm như thế này rồi nhỉ? Con nhớ hình như là từ hồi con học tiểu học tới giờ đúng ?"


      xong bỗng nhiên ta thấy lạnh lẽo, sụt sịt mũi cười : "Bây giờ con cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, hai người nên hoà thuận rồi mới phải chứ?"


      Cố Trì Tây gì, cầm ly rượu uống hớp.


      Uông Tiểu Kinh cũng chuyện, bà cầm lấy dao nĩa cắt miếng beefsteak, đưa vào miệng.


      Cố Lâm Lâm cảm thấy mẹ của ta nể mặt, ta hơi sốt ruột nháy mắt với Uông Tiểu Kinh, "Mẹ, phải mẹ vẫn luôn ngóng trông ba sao? Sao bây giờ vất vả lắm ba mới quay về, mẹ lại lời nào?"


      Uông Tiểu Kinh cười lạnh, "Cho tới bây giờ mẹ chưa từng ngóng trông về nhà, vả lại, đây phải là nhà của .”


      Cố Trì Tây cười cười, "Lâm Lâm, ăn cơm .”


      Cố Lâm Lâm có chút khó chấp nhận, "Ba, mẹ, hai người vì sao lại chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy chứ? Mẹ, dù cho ba ở bên ngoài nuôi tình nhân, phải là do mẹ bức ép sao, mẹ có thể trách ai được? Ba, ba đối với người khác tốt như vậy, sao lại đối xử với mẹ tốt chút? nhiều năm rồi, mẹ chưa từng có người đàn ông nào khác mà!"


      xong nước mắt của ta từng giọt từng giọt rơi xuống.


      Uông Tiểu Kinh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con , "Lâm Lâm, chuyện của người lớn con đừng xen vào, con vẫn nên tự lo cho mình đừng có gây chuyện nữa.”


      Cố Trì Tây liếc mắt nhìn bảo mẫu đứng phía sau yên lặng dám lên tiếng, ý bảo ấy lấy khăn tay lại đây cho Cố Lâm Lâm.


      "Sao con có thể mặc kệ chứ? Hai người là ba mẹ của con! Mẹ, mẹ thể nhịn ba chút sao? Mẹ có biết hay , hôm đó con nhìn thấy Tùng San ở bên ba, con, con đau lòng biết bao!" Cố Lâm Lâm khóc càng lớn tiếng.


      Uông Tiểu Kinh đứng lên, qua vỗ vỗ lưng con , "Được rồi được rồi đừng khóc, dì à, mau đưa Lâm Lâm về phòng .”


      Bảo mẫu tới, vừa muốn đỡ Cố Lâm Lâm, lại bị Cố Lâm Lâm đẩy ra, suýt chút nữa ngã sấp xuống, "Con , hôm nay hai người còn cãi nhau nữa, con chết cho hai người xem!"


      Cố Trì Tây cũng đứng lên, sờ đầu Cố Lâm Lâm, "Lâm Lâm, nghe lời, con về phòng trước , ba có chuyện muốn với mẹ con.”


      Cố Lâm Lâm nhìn thoáng qua Cố Trì Tây, rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ta nhìn Uông Tiểu Kinh, rồi yên lặng theo bảo mẫu lên lầu vào phòng của mình.


      Uông Tiểu Kinh nhìn theo bóng dáng con , trong lòng bà lại thở dài, bà nuôi đứa con này hai mươi năm, gì nó cũng nghe, tại sao Cố Trì Tây chỉ câu cho có lệ, nó lại ngoan ngoãn nghe theo như vậy chứ?


      Tính vong ơn bội nghĩa như vậy rốt cuộc là giống ai chứ?


      Cố Trì Tây nhìn Uông Tiểu Kinh, sau đó ra ban công bên ngoài, "Qua bên kia chuyện chút .”


      Uông Tiểu Kinh theo ra ngoài ban công, lúc chập tối trời có mưa, gió đêm mang theo mùi ẩm ướt.


      "Hôm nay tới tìm tôi là muốn chuyện gì?" Uông Tiểu Kinh lạnh lùng hỏi.


      "Hạng mục Đức Thuận viên nằm trong tay tôi, nếu muốn, tôi có thể chuyển quyền nhận thầu sang cho .” Cố Trì Tây bình thản .


      Uông Tiểu Kinh cười: "Từ bao giờ lại có lòng từ bi như vậy? Muốn đầu thai nên tích chút công đức sao?"


      Cố Trì Tây cũng tức giận, trong lòng hề gợn sóng tiếp tục : "Còn nửa năm nữa, người kia ra tù.”


      Trong lòng Uông Tiểu Kinh chấn động, bà cau mày hỏi: " có ý gì?"


      Cố Trì Tây quay mặt lại, cười cười: "Nếu muốn, tôi có thể nghĩ cách để ông ta ra tù trước thời hạn.”


      Uông Tiểu Kinh càng cau mày chặt hơn, trong ánh mắt đầy do dự: "Cố Trì Tây, lại muốn làm gì? Năm đó tôi quỳ đất cầu xin lâu như vậy đồng ý, bây giờ lại giả vờ tốt bụng làm gì?"


      Cố Trì Tây : "Nếu muốn nhà ba người mau chóng đoàn tụ tôi giải quyết ngay lập tức.”


      Uông Tiểu Kinh cười tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, " muốn ly hôn với tôi sau đó cưới ấy về phải ? Cố Trì Tây, ngờ lại động lòng với mới hai mươi tuổi đấy. Tôi có nên khen bằng loài cầm thú ? Hay là nên mắng mất hết nhân tính?"


      xong bà ta cười lớn, " buồn cười! phải vẫn luôn khinh thường tờ giấy đăng ký kết hôn đó sao? Sao vậy, kia thèm để ý đến cái hợp đồng bao nuôi của à? bé có khí phách.”


      Sắc mặt của Cố Trì Tây vẫn hề thay đổi, "Tôi muốn ly hôn với , điều kiện chính là tôi giúp Trịnh Bình Đông sớm ra tù, sau đó chuyển hạng mục Đức Thuận viên cho , có đồng ý ?"


      Uông Tiểu Kinh cười khẩy, trầm mặc lát, rồi : "Tôi đồng ý. Cố Trì Tây, muốn ly hôn với tôi cứ nằm mơ ! Trừ khi tôi chết, còn đừng hòng cưới ta về!"


      Cố Trì Tây dừng lát, cười cười: " nghĩ kĩ chưa?"


      Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Đương nhiên, tôi chờ hai mươi năm rồi, chỉ có nửa năm sao lại được?"


      " ly hôn với tôi, khi Trịnh Bình Đông ra tù đoàn tụ với ta như thế nào?" Cố Trì Tây hỏi.


      " có thể cùng tình nhân bé của mình sống thoải mái, sao tôi thể cùng người mình đương vụng trộm chứ?" Uông Tiểu Kinh nhướn mày, "Con của chúng tôi lớn như vậy rồi, còn cần để ý tới tờ hôn thú kia nữa sao? Ngược lại là ông, biết tình nhân bé của ông có chịu được , có thể tiếp tục cùng ông mờ ám như vậy nữa đây!"


      Cố Trì Tây hơi nhíu mày, tròng mắt sẫm lại, giọng ôn hoà ngày thường mang theo tức giận, " nên suy nghĩ cho kỹ , tôi có thể khiến Trịnh Bình Đông ra tù sớm nửa năm, cũng có thể khiến ta vĩnh viễn ra được.”


      Uông Tiểu Kinh giật mình, khuôn mặt gầy gò lộ ra căm hận tột cùng, dưới ánh trăng tĩnh lặng, có chút gì đó rùng rợn.


      "Cố Trì Tây! có bản lĩnh khiến ta chết ở trong đó luôn ! Sau đó tôi lập tức cùng Lâm Lâm nhảy xuống từ tháp Minh Châu, cả nhà ba người chúng tôi tới hoàng tuyền gặp nhau! Sau đó có thể cùng tình nhân của mình vui vẻ tới bạc đầu!"


      Cố Trì Tây lạnh lùng liếc nhìn bà ta, xoay người, lời nào rời khỏi ban công. Cố Lâm Lâm ở trong phòng chờ tới mức nôn nóng, ta sớm chạy tới chỗ ba mẹ chuyện nghe lén, nhưng lại thể nghe thấy bọn họ gì. ta thấy Cố Trì Tây bước ra vội vàng chạy xuống lầu, nắm lấy tay Cố Trì Tây, "Ba, hai người chuyện sao rồi?"


      Cố Trì Tây rút tay Cố Lâm Lâm ra, ánh mắt mang theo chán ghét.


      Cố Lâm Lâm nhìn thấy liền giật mình, lùi về sau bước, nhìn về phía Uông Tiểu Kinh đứng sau Cố Trì Tây, "Mẹ, mẹ lại chọc ba giận sao?"


      Uông Tiểu Kinh cười , "Cố Trì Tây, tôi làm quỷ cũng tha cho ! muốn sống hạnh phúc với tình nhân của mình sao, nằm mơ ! Có bản lĩnh cũng để ta chờ hai mươi năm !"


      Cố Trì Tây quay đầu lại, bước ra cửa.


      Cố Lâm Lâm ngây dại, quay đầu lại cuồng loạn nhìn Uông Tiểu Kinh, "Mẹ, mẹ gì vậy? Tại sao mẹ lại nổi điên như vậy? Khó khăn lắm ba mới về nhà lần, sao mẹ lại có thể như vậy chứ!"


      Uông Tiểu Kinh trừng mắt nhìn con , " ta phải ba con! Sau này con được gọi ta là ba nữa!"


      Cố Lâm Lâm lại rơi nước mắt, ta xoay người chạy lên lầu, vọt vào phòng sau đó đóng sập cửa lại.


      Uông Tiểu Kinh cảm thấy khó thở, bà ta cũng lên lầu, trở lại phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo ở đầu giường ra, cầm cuốn sổ đen vuốt ve tấm bìa của nó. Nước mắt từng gọt từng giọt rớt xuống, toàn thân bà đều run rẩy.


      "Bình Đông, em phải làm sao mới có thể cứu đây?"


      Vì ngày mai Tùng San còn phải lên lớp, Tống Đào và Tùng San ở Tùng gia ăn cơm xong cũng ở lại lâu, theo Tùng San ra cửa. Lão Tùng cảm thấy để Tống Đào đưa con về nhà rất yên tâm, trước khi ông còn kéo tay Tống Đào lại rồi : "Tiểu Tống, San San nhờ cháu nhé.”


      Những lời này nghe thế nào cũng thấy có hàm ý sâu xa, Tống Đào cười trả lời: "Bác yên tâm, cháu nhất định đưa San San về trường an toàn.”


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Sau này thường xuyên tới nhà hai bác chơi nha, chúng ta làm món ngon cho cháu ăn.”


      Tống Đào gật đầu, "Cám ơn bác trai bác .”


      Tùng San theo Tống Đào ra khỏi khu phố, lại khom lưng trước Tống Đào, "Tiền bối, cảm ơn .”


      Tống Đào thở dài hơi, "San San, thấy rất hổ thẹn vì để ba mẹ em hiểu nhầm.”


      Tùng San cười cười, "Ba mẹ em là người như vậy đó, họ luôn rất nhiệt tình.”


      Tống Đào vỗ vỗ đầu Tùng San, “Chẳng trách họ lại có thể nuôi được đứa con như em.”


      Tùng San mím môi, trong lòng rất phức tạp.


      Tống Đào nhìn đồng hồ tay, "Đợi xe lâu quá, hay là chúng ta đến trạm tàu điện ngầm , sau đó ngồi tàu điện ngầm về trường.”


      Tùng San gật đầu, theo Tống Đào ngồi lên xe taxi, đến bến tàu điện ngầm, Tùng San nhìn tấm bản đồ to lớn trước mắt hỏi, "Bây giờ tiền bối ở đâu?"


      Tống Đào chỉ vào điểm bản đồ : " ở kí túc xá của công ty.”


      Tùng San nhìn điểm đó, "Nếu vậy phải là cách trường học rất xa sao? Lúc trước em còn tưởng ở gần trường.”


      Tống Đào cười : "Như vậy là gần rồi, ít nhất còn ở cùng khu.”


      Tùng San : "Hay là chúng ta tách ra , em tuyến phía bắc, tuyến phía nam, cần phải lãng phí thời gian như vậy.”


      Tống Đào lắc đầu, " hứa với bác trai đưa em về trường sao có thể nuốt lời được.”


      xong tuỳ tiện khoác eo Tùng San, " thôi, tàu tới rồi.”


      Tùng San "Ừ" tiếng, yên lặng cách ra chút, tránh cánh tay , theo Tống Đào lên tàu điện ngầm. Ban đêm ở thành phố lớn, tàu điện ngầm vẫn kín người, Tống Đào nhanh nhẹn tìm được chỗ ngồi, vội vàng kéo Tùng San qua để ngồi xuống, còn mình đừng trước mặt , nắm lấy tay cầm, đối diện với .


      Có lẽ do uống mấy ly rượu với lão Tùng nên đêm nay Tống Đào hơi lớn mật. cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tùng San, hận thể đem cả người thu vào đáy mắt, bao vây lại, để người khác nhìn thấy.


      Tùng San bị ánh mắt nóng bỏng của làm ngượng ngùng, thể cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Đào, nó vẫn luôn ở đỉnh đầu , nóng bỏng vô cùng.


      Hai người xuống tàu điện ngầm, Tống Đào nổi lên dũng khí nắm lấy tay Tùng San, "Buổi tối có mưa, đường trơn trượt, để dắt em .”


      Tùng San cảm thấy như vậy hay, vội vàng rút tay về, cười : "Em sao, đường còn phải nhờ người dắt sao, em phải con nít ba tuổi đâu.”


      Đôi mắt Tống Đào sâu thăm thẳm, cười : "San San, trong mắt em là đứa bé, muốn dắt em , luôn muốn coi em như đứa bé để cưng chiều, được ?"


      Tùng San sửng sốt chút, cười : "Tiền bối say rồi phải ? Cũng sắp tới ký túc xá rồi, em có thể tự về, nhanh lên , kẻo kịp chuyến tàu cuối cùng bây giờ.”


      Tống Đào thở dài, vẫn còn muốn gì nữa, nhưng vẫn cười cười từ bỏ.


      "Được rồi, đây, có chuyện gì nhớ gọi cho . San San, muốn làm nhiều chuyện vì em.” Tống Đào .


      Tùng San miễn cưỡng cười cười: " ra cũng cần đầu, lúc nãy giúp em rồi, em còn rất biết ơn đây. Tiền bối, là...”


      "Đừng !” Tống Đào vội vàng ngắt lời Tùng San, " muốn nghe em câu đó!"


      Tùng San trầm mặc, Tê Lợi luôn biết muốn gì.


      "San San, đừng vội cho là người tốt, em hãy để cho cố gắng thử lần , coi như xin em.” Tống Đào khẩn thiết .


      Tùng San nở nụ cười, "Tiền bối, ngủ ngon.”


      Khi quay người lại, Tùng San nghe được Tống Đào đứng phía sau thở dài.


      Sao muốn thở dài chứ, nhưng còn biết làm gì khác đâu?


      Đêm nay dưới ký túc xá rất yên tĩnh, đại khái vì ngày mai là ngày chính thức khai giảng, tất cả mọi người đều chuẩn bị ngủ sớm. Tùng San tới cửa ký túc xá, vừa muốn vào cổng nghe được sau lưng có người gọi .


      "San San.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      cupid_aint_a_lie, Iluvkiwi, noair39 others thích bài này.

    5. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      rẹt rẹt tem này la của ta :hoho::hoho::hoho:. cmt trước tính sau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :