1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      thanks nàng nha chuyện rất hay :yoyo51:
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @béo xinh hàng đây!:063: ta trở lại và có gắng lợi hại hơn xưa....haha:059:...mong các nàng ủng hộ ta nhiều nhiều để ta cố gắng làm xong truyện này trước tết Nguyên Đán nhé!!!:grin:

      Chương 37

      Trong màn đêm, thân tháp Minh Châu ngừng biến đổi sắc màu rực rỡ. Cố Trì Tây đứng trong văn phòng ở tầng chín, đối diện với cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.


      cửa sổ sát đất phản chiếu khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Phan Nghiễm Sinh, "Cố gia, ngài thấy phần đại lễ tôi tặng ngài thế nào?"


      Cố Trì Tây đưa lưng về phía , giọng lãnh đạm, " khiến Phan tổng vất vả rồi.”


      Phan Nghiễm Sinh cười toe toét, "Cố gia khách sáo rồi, đều là bạn bè, sao tôi có thể trơ mắt nhìn Cố gia mắc bệnh tương tư chứ! bé Tùng San này đúng là tệ, dáng vẻ thuần khiết, tính tình thẳng thắn, khẩu vị của Cố gia tốt.”


      Cố Trì Tây khẽ cười tiếng, nhưng vẫn quay người lại, "Sao Phan tổng có thể nghĩ ra cách này vậy? rất hoàn mỹ.”


      Phan Nghiễm Sinh cười : "Cố gia quá khen, nhưng đúng là tôi vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để bé này tự động hiến thân cho Cố gia, qua nhiều vất vả mới nghĩ ra được cách này. Bây giờ ba ấy gặp nạn, Cố gia ra tay giúp đỡ, ấy còn cảm kích ngài còn cảm kích ai được chứ?"


      Cố Trì Tây lại hỏi: "Những tấm hình kia giải quyết thế nào? phát tán chúng ra ngoài chứ?"


      Phan Nghiễm Sinh khoát tay chặn lại: "Sao có thể vậy chứ? Tôi chỉ gọi điện thoại hù doạ họ chút thôi người trong ảnh đó là người phụ nữ của tôi, ấy có chút hiềm khích đối với mẹ của Tùng San, cho nên tôi tiện thể giúp ấy giải hận mà thôi. Ngài yên tâm, bây giờ hơn nửa đêm mà ngài còn gọi tôi đến là tôi biết có chuyện gì rồi, ngày mai mọi chuyện tan thành mây khói.”


      Cố Trì Tây xoay người lại, ánh mắt bình thản nhìn Phan Nghiễm Sinh, “Phim của những tấm ảnh kia đâu?"


      Phan Nghiễm Sinh cười to , "Tôi giữ nó đây.” Nhưng vẫn lấy nó ra.


      Cố Trì Tây nhìn , sau đó ngồi vào bàn làm việc. Im lặng thêm gì nữa.


      Phan Nghiễm Sinh vội vàng lấy phần văn kiện từ trong cặp ra, "Cố gia, bản hợp đồng này tôi sớm muốn cho ngài xem qua chút, chỉ cần hạng mục Đức Thuận Viên có thể cho tôi chân, tôi cam đoan về sau có thể vì ngài mà đầu rơi máu chảy.”


      Cố Trì Tây nhìn thoáng bản kế hoạch bàn, vươn tay cầm lấy, sau đó lưu loát xé nó thành hai nửa vứt mặt đất.


      Lúc này Phan Nghiễm Sinh trừng to mắt, "Cố tổng, sao ngài lại.. ?"


      Cố Trì Tây cười rất nhã nhặn, nhưng lại toát ra lãnh lẽo tận xương tuỷ, "Phan Nghiễm Sinh, có biết tôi chán ghét nhất là loại người nào ?"


      Phan Nghiễm Sinh nhíu mày, "Cố gia, ngờ ngài lại hiểu lòng tốt của người khác như vậy.”


      Cố Trì Tây cười lạnh, "Tôi ghét nhất là người biết tự lượng sức mình.”


      Phan Nghiễm Sinh cũng cười lạnh: "Cố gia, ngài đừng oan cho tôi như thế. Tôi là người rất khiêm tốn, những tấm ảnh kia tôi còn lưu nó vào mấy cái đĩa vì sợ ngài chịu nể mặt tôi đấy.”


      Cố Trì Tây thu lại nụ cười, "Người biết sức mình rất đáng giận, nhưng ghê tởm hơn chính là còn biết tự lượng sức dám uy hiếp tôi?"


      Phan Nghiễm Sinh sửng sốt chút, khoé miệng khẽ nhếch vừa muốn mở miệng chuyện cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, lão Thẩm ngáp ngắn ngáp dài bước vào.


      "Mẹ, hơn nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái quái gì thế? biết lão già này lớn tuổi rồi cần phải ngủ sớm sao?" Vẻ mặt của Lão Thẩm rất kiên nhẫn.


      Phan Nghiễm Sinh nhìn lão Thẩm, ánh mắt lộ chút do dự.


      Lão Thẩm gãi đầu, thèm nhìn Phan Nghiễm Sinh, với Cố Trì Tây: "Tôi biết bảo bối tim gan của ông xảy ra chuyện, ông rất lo lắng, nhưng ông cũng phải để cho em ngủ giấc yên ổn chứ? Có chuyện gì mà thể chờ tới sáng mai được?"


      Cố Trì Tây cười cười: "Ông xem mình làm chuyện tốt gì , còn dám ở đó trách móc tôi?"


      Lão Thẩm lắc đầu, "Được rồi, lần này là lỗi của tôi, tôi biết rồi.” xong rút chiếc điện thoại từ trong túi ra vứt xuống đất, " ta ngu ngốc như vậy căn bản thể chạy thoát được, tự nhiên lại khiến tôi nửa đêm phải sốt ruột bắt người.”


      Cố Trì Tây cười cười, "Người đâu?"


      Lão Thẩm khoát tay chặn lại, "Tôi đâu biết, vô tình bị rớt xuống sông làm mồi cho cá rồi.”


      Mặt Phan Nghiễm Sinh hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh.


      Lão Thẩm quay đầu lại, lúc này mới làm ra vẻ vừa phát ra , "Ơ, sao vẫn còn sống vậy? Lão Cố, ông kiên nhẫn đấy.”


      Cố Trì Tây cười cười: "Chờ giao cho ông xử lý đấy, hàng này là ông mang tới, ông xem rồi tự giải quyết .”


      Lão Thẩm tặc lưỡi, "Được, là do tôi nhìn nhầm, thể tin được tên nhóc này, lá gan lớn, Phan Nghiễm Sinh, biết thái sơn, tên nhóc nhà cũng rất bản lĩnh.”


      Phan Nghiễm Sinh kìm chế run rẩy ngừng, nhưng vẫn cười lạnh : "Thẩm gia, các ngài hay đấy, tôi chỉ giả vờ làm người xấu giúp Cố gia chiếm được Tùng San thôi mà, các ngài đến mức lấy oán trả ơn như vậy chứ?"


      Lão Thẩm vui vẻ, "Lấy oán trả ơn? Phan Nghiễm Sinh, cũng quá coi trọng mình rồi. Được rồi, theo tôi, cái công ty bé của cũng cần làm nữa, muốn ở thành phố A lăn lộn, vậy mà còn dám động tới ba vợ của Cố gia, chậc chậc, tôi nên làm gì mới tốt đây!"


      Cố Trì Tây nắm chặt tay thành quyền, ho hai tiếng.


      Lão Thẩm cười trộm, xoay người với Cố Trì Tây: "Người tôi mang , vinh quang và mỹ nhân dành tặng ông, những việc hôm nay lão Thẩm tôi làm xem như cũng có chút thành tựu.”


      Lão Thẩm xong gọi với ra ngoài cửa, "Vào đây, đưa người .”


      Mấy tên vệ sĩ mặc tây trang vào, đưa Phan Nghiễm Sinh ra ngoài. Tề Duyệt Tâm đứng ở cửa, nhìn thấy Phan Nghiễm Sinh, cúi đầu .


      Phan Nghiễm Sinh nhìn thấy Tề Duyệt Tâm, hét lớn: "! ngờ lại là người của lão Thẩm!"


      Lão Thẩm cười ha ha vỗ lưng Tề Duyệt Tâm, "Bảo em đừng tới em lại nghe, thấy chuyện này thú vị chứ?"


      Tề Duyệt Tâm bĩu môi, ánh mắt tự chủ nhìn vào bên trong.


      Lão Thẩm nhéo hông ta, : "Còn nhìn cái gì nữa? thôi.”


      Tề Duyệt Tâm mỉm cười ngọt ngào : "Chuyện thực tập của em làm sao bây giờ? Thẩm gia phải chịu trách nhiệm đó.”


      Lão Thẩm miết cằm ta cười , "Chịu trách nhiệm như thế nào? Hử?"


      Tề Duyệt Tâm thẹn thùng cúi đầu, cười tủm tỉm gì.


      Lão Thẩm lắc đầu, "Mau về nhà tắm rửa rồi ngủ bé, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài sợ người xấu à?"


      Cố Trì Tây cầm di động nhìn nhìn, vừa muốn gọi điện thoại cho Tùng San, lại sợ khiến ngủ được. Trương Tân gõ cửa tiến vào, với Cố Trì Tây: "Cố tổng, xác minh xong, Phan Nghiễm Sinh hề giao ảnh cho bất cứ đơn vị truyền thông nào.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Tốt.” Nghĩ xong quay đầu lại hỏi, "Đêm nay San San làm sao tới gặp được tôi?"


      Ánh mắt Trương Tân hơi dừng lại, sau đó mặt biến sắc : " ấy gọi điện thoại cho tôi, là tôi đưa ấy tới gặp ngài.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ lay chuyển, sau đó : "Ừ, lần sau nhận được điện thoại của ấy nên báo cáo cho tôi trước.”


      Trương Tân trả lời: "Vâng.”


      Tùng San đêm ngủ, nằm giường nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác thể diễn tả thành lời.


      Sau khi biết Phương Tiểu Tiệp cũng ủng hộ chuyện Tùng Chí Quân từ chức, nhiều lần suy nghĩ, nhưng thể nào hiểu được. ràng làm sai điều gì tại sao lại bị trời trừng phạt?


      ra có số chuyện khiến người ta bất lực như thế. cách nào tránh được.


      Di động để bên giường, vẫn luôn im lặng. cầm lên mở khoá màn hình, nhớ tới Cố Trì Tây từng với "Ngày mai tất cả mọi chuyện đều qua", sau đó buông di động xuống.


      Nhắm mắt lại, vẫn nên tin tưởng , ngày mai tất cả mọi chuyện đều qua.


      Tờ mờ sáng, Tùng San rời khỏi giường, thay bộ quần áo khác, đến phòng khách liền thấy Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp ngồi trước bàn ăn. Tùng Chí Quân cười , "San San dậy sớm đấy, đúng là đứa bé ngoan.”


      mặt Phương Tiểu Tiệp khó giấu được buồn bã, hốc mắt bà hõm sâu, "Nhanh đánh răng rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm.”


      Tùng San nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, năm rưỡi sáng.


      cười gật đầu, "Dạ, con rửa mặt ngay đây.”


      nhà ba người ngồi trước bàn ăn, bữa sáng này có chút im lặng. Tùng Chí Quân uống xong ly sữa đậu nành, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, cười : "Báo có lẽ ra rồi nhỉ? Ba ra ngoài mua tờ về.”


      Tùng San nắm tay ba Tùng, "Con cũng cùng ba.”


      Phương Tiểu Tiệp cũng đứng lên, " bao lâu tôi ra ngoài tản bộ rồi nhỉ ?"


      Tùng San kéo tay ba mẹ, "Ba mẹ, hai người tin con , hôm nay ngày mới.”


      Tùng Chí Quân cười xoà, "Con tôi lớn rồi.”


      Ra khỏi khu phố, ở đường cái đối diện có sạp báo. Sáng sớm người đường thưa thớt, xe cộ cũng nhiều, Tùng San kéo tay ba mẹ qua đường, từ xa nhìn thấy ông cụ bán báo cầm tay quả trứng luộc, bóc vỏ.


      Tùng Chí Quân cười : " bao nhiêu năm rồi ba dùng tiền của mình mua báo nhỉ?"


      Ba Tùng luôn cậy vào việc mình làm việc ở ban tuyên truyền, mỗi ngày làm, việc chủ yếu chính là đọc báo, trong đơn vị các loại báo đều có sẵn, ông căn bản cần tốn tiền mua.


      Tùng San buông tay Tùng Chí Quân ra, "Con mua cho.”


      tệ là mua được tờ bào dày, lật hơn mười tờ báo khổ giấy A4 ra, lật từ tin trong nước đến tin kinh tế tài chính giáo dục, ngay cả tin nước ngoài của ngày hôm nay cũng lật xem, nhưng nhà ba người Tùng Chí Quân đứng bên đường cái, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận xem đến tận tờ cuối cùng.


      Tùng San xem lúc sống mũi lại cay cay, quay sang nhìn Phương Tiểu Tiệp ngờ lại phát ra nước mắt mẹ rơi lã chã. Vẻ mặt Tùng Chí Quân ngây dại, nửa ngày câu.


      "Ba, sao cả, đều qua rồi.” Tùng San vừa mở miệng, nước mắt cũng rơi xuống.


      Phương Tiểu Tiệp lau nước mắt, cười : "Báo hay đấy, tốn có tệ, đáng tiền.”


      Tùng Chí Quân vẫn nhúc nhích.


      Tùng San cầm tay ba mình, lúc này mới mới phát trong lòng bàn tay ba toàn là mồ hôi.


      "San San, tối qua con tìm ai? Sao lại lợi hại như vậy, ngay cả tin tức báo chí cũng can thiệp được?" Bỗng nhiên Tùng Chí Quân mở miệng , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


      Tùng San sửng sốt, do dự : "Chính là người... bạn học.”


      Tùng Chí Quân nhìn chằm chằm con , "San San, con , ngày hôm qua con có làm chuyện gì hồ đồ chứ?"


      Tùng San kiên định lắc đầu, "Ba yên tâm , con tự biết cân nhắc.”


      Nhưng Tùng Chí Quân làm sao có thể yên tâm, vừa muốn mở miệng cái gì đó, bị Phương Tiểu Tiệp kéo tay.


      "Về nhà trước , về nhà rồi .” Phương Tiểu Tiệp nhìn nhìn phía sau.


      Tùng San quay đầu, lúc này mới phát ông lão bán báo cầm quả trứng mới ăn miếng, nhìn chằm chằm ba người bọn họ.


      Tùng Chí Quân thêm gì nữa, nhà ba người quay trở lại khu phố nhà mình, dọc theo đường lòng Tùng San luôn thấp thỏm, vắt hết óc để tìm cách giải thích cho ba mẹ, nhưng lại thể nghĩ nổi.


      Mặt trời lên cao, buổi sáng sớm yên tĩnh cũng dần trở nên ồn áo náo nhiệt. Lúc này cả nhà Tùng Chí Quân mới về tới khu nhà, đường về nhà rất ngắn nhưng lại gặp mấy người hàng xóm quen biết. Vẻ mặt Tùng Chí Quân còn nghiêm túc nữa, quay lại dáng vẻ hi hi ha ha, nhiệt tình chào hỏi người khác.


      "San San?" Cách đó xa có người tới, chào hỏi Tùng San.


      người mặt bộ tây trang đơn giản, áo sơ mi trắng phối với chiếc cà vạt sáng màu, dưới ánh mặt trời khuôn mặt kia tươi cười vô cùng ấm áp.


      Tùng San ngây người, "Tiền bối?"


      Tống Đào cười vẫy tay với Tùng San, nhìn thấy ba mẹ đứng bên cạnh, cực kỳ lễ phép chào hỏi, "Chào bác trai, chào bác .”


      Tùng Chí Quân liếc mắt nhìn Phương Tiểu Tiệp, sau đó cùng nhìn về phía Tùng San.


      "San San, vị này là?" Tùng Chí Quân hỏi.


      Tùng San dừng lát, đến trước mặt Tống Đào, khom người chào, "Tiền bối, cảm ơn ! Nhờ giúp đỡ, ba em bình an vô rồi.”


      Tống Đào rất thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Tùng San hiểu ngay, tuy rằng rốt cuộc chuyện này là thế nào, nhưng vẫn rất phối hợp cười , "San San, em còn khách khí với làm gì.”


      Tùng San cảm kích nhìn Tống Đào, xoay người với ba mẹ: "Đây là tiền bối của con, tên Tống Đào. Ngày hôm qua con ra ngoài tìm ấy.”


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn thoáng qua nhau, hẹn mà cùng nở nụ cười mừng rỡ.


      "Tống Đào à, xin chào, bác là ba của San San, cảm ơn cháu!" Tùng Chí Quân tới bắt tay Tống Đào.


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Mau vào nhà ngồi, đứng ở đây làm gì.”


      Tùng San khẽ nhíu mày, vội vàng : "Tiền bối, phải hôm nay rất bận sao? Sao còn cố ý đến đây làm gì, làm chậm trễ công việc của chứ?"


      Tống Đào hiểu ý, cười : " ngang qua đây, nhìn thấy gia đình em sao là tốt rồi. Bác trai bác , hôm nay cháu có việc thể vào nhà ngồi chơi, sau này cháu tới nhà thăm hỏi.”


      Tùng Chí Quân gật đầu, "Tốt tốt, con còn việc bận mà, cứ .”


      Tùng San quay đầu với ba mẹ: "Con tiễn ấy.”


      Phương Tiểu Tiệp vẫy tay, " , , cảm ơn người ta cho tốt vào.”


      Tùng San theo Tống Đào khỏi khu phố, quay đầu nhìn quanh xác định có ai mới vội vàng khom lưng trước mặt Tống Đào, "Tiền bối, cảm ơn !"


      Ánh mắt Tống Đào phức tạp nhìn Tùng San, "San San, xảy ra chuyện gì? Sao em lại muốn gạt ba mẹ? Nếu phải sáng nay có việc tới tìm em em làm thế nào cho qua chuyện này?"


      Tùng San thở dài, "Cho nên em mới muốn cảm ơn , tiền bối, xuất quá đúng lúc. Nếu , em biết nên làm gì bây giờ.”


      Tống Đào nhăn mày, "San San, em cho biết rốt cuộc là có chuyện gì?"


      Tùng San cười khổ, " vài câu khó hết được, tiền bối phải có chuyện cần làm sao?"


      Tống Đào nhìn đồng hồ tay chút, nhíu chặt mày, "San San, chiều nay năm rưỡi tan tầm, em có thể gặp mọi chuyện chứ?"


      Tùng San gật đầu, "Được, năm rưỡi, gặp nhau trước cổng trường, được chứ?"


      Tống Đào gật đầu, " trước, có gì nhớ gọi điện thoại cho .”


      Thấy Tống Đào bắt xe taxi, vội vội vàng vàng rời , lúc này Tùng San mới thở dài nhõm hơi. Nhưng mọi việc vẫn chưa xong.


      lấy điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Cố Trì Tây.


      Lúc Cố Trì Tây nhận được điện thoại, vừa khéo gặp chị Trương đưa Lão Tần ra ngoài tản bộ trở về. Lão Tần ra ngoài chạy vòng rất có tinh thần, lúc lắc cái đuôi nhào vào trong ngực Cố Trì Tây, sủa "Gâu Gâu" với chủ nhân ngừng.


      Điện thoại thông Tùng San nghe được tiếng, "Gâu Gâu!"


      sửng sốt chút, cười : "Lão Tần, chào buổi sáng.”


      Nghe thấy tiếng trong trẻo như tiếng gió, tâm tình của Cố Trì Tây cực kì thoải mái.


      "San San, ăn điểm tâm chưa?" tuỳ tiện hỏi.


      "Ừm, ăn rồi.” chậm chạp trả lời.


      Lão Tần giống như nghe được giọng của Tùng San, sau khi nghe thấy Tùng San gọi tiếng Lão Tần, càng hăng hái sủa "Gâu gâu".


      " xấu hổ, Lão Tần vừa ra ngoài tản bộ trở về, nên rất phấn khích.” Giọng của rất ấm áp.


      "Ừm.” tiếng, sau đó im lặng.


      "San San?"


      "Cố Trì Tây.”


      "Sao vậy?"


      "Cám ơn chú.”


      im lặng lát, mới mở miệng : "San San, ra em cần phải cảm ơn tôi.”


      Tùng San lại : "Cố Trì Tây, tôi ở gần nhà, chú tới đón tôi .”


      suy nghĩ chút, trả lời: "Được, tôi đến ngay.”


      Sắc mặt của được tốt lắm, quanh mắt xuất quầng đen, vừa nhìn là biết tối qua ngủ đủ. Cố Trì Tây giúp mở cửa xe, sau đó lại giúp cài dây an toàn, động tác rất thành thạo.


      "Tối qua ngủ ngon sao?" vừa lái xe vừa hỏi.


      cười cười, là ngủ mới đúng.


      "Sợ tôi giải quyết được chuyện này sao?" hỏi rất .


      lắc đầu, ", tôi biết chú nhất định giải quyết việc này êm đẹp.”


      mỉm cười, lại : "Vậy tại sao ngủ được? Còn lo lắng chuyện gì sao?"


      , hơi hơi cúi đầu.


      cũng tiếp túc hỏi, cả đoạn đường hai người đều gì. Đến Giang Phong Uyển, Cố Trì Tây dừng xe, đưa tới cửa, lấy chìa khóa ra. Tùng San nhìn cánh cửa kia ngẩn người. Nếu tối qua tới gõ cánh cửa này hôm nay ra sao?


      Cố Trì Tây mở cửa, dắt tay vào nhà, Lão Tần nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra, vui vẻ nhào về phía Tùng San.


      Tùng San ôm Lão Tần, cười rất ngọt.


      Cố Trì Tây cũng mỉm cười, kéo Lão Tần dính lấy người San San ra, nắm tay tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống, "Lão Tần lâu rồi phấn khích như vậy.”


      Tùng San nhìn đôi mắt như hòn bi đen láy lúng liếng của Lão Tần, cười : "Có thể vì ở nhà mình quá đơn có ai chơi cùng nó.”


      Cố Trì Tây nhìn , cười .


      Tùng San cảm thấy ánh mắt kia có chút thâm ý, mới ý thức được lời vừa rồi hình như thích hợp, cười : "Chú đừng nghĩ nhiều, phải tôi châm chọc chú đâu.”


      Cố Trì Tây vẫn nhìn , khóe miệng càng thêm cong lên. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh khổng lồ sát đất, chiếu lên vai , khiến người đàn ông này như được bao quanh bởi lớp ánh sáng màu vàng nhạt.


      Vừa thấy nụ cười kia tim Tùng San đập càng lúc càng nhanh. vội vàng cúi đầu, xem ra lâu lắm rồi tiếp xúc với người này. là đáng giận.


      Ổn định cảm xúc xong, Tùng San ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cố Trì Tây, hôm nay tôi tới cảm ơn chú. Cảm ơn chú thay ba tôi giải quyết phiền phức lớn này, tôi... chú muốn tôi báo đáp như thế nào cứ việc .”


      Có trời mới biết để ra những lời này cần dùng khí lớn như thế nào.


      Sau khi xong câu, Tùng San đột nhiên cảm thấy giây phút này mình quá ngu xuẩn, căn bản thể chữa nổi. như cá nằm thớt rồi, còn nhiều làm gì. Vì thế dứt khoát cắn răng tiếp tục : " trắng ra là tôi muốn nợ chú món nợ ân tình lớn như vậy, chú muốn cái gì cứ thẳng ra , tôi chuẩn bị tốt rồi!"


      Nhìn khuôn mặt nhắn của căng thẳng, cau mày mím môi, khẩn trương giống như có thêm chuyện gì đó xảy ra nữa vẻ mặt này sụp đổ. Cố Trì Tây bật cười, tay đặt đầu nhàng xoa xoa.


      "San San, xin lỗi.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Iluvkiwi, noair, mailinh37 others thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Hố hố Temmmmmmmmmmmmmm

    4. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      sau bao ngày mông dợi xuất hện..cố lên @Tiểu Yên

    5. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      Thanks nàng nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :