1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Sóng gió bắt đầu ập đến đầu Tùng San rùi. K biết San San có nhờ chú Cố k nhỉ.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 36

      Lúc Tùng Chí Quân tới cửa rút chìa khóa ra, Tùng San ở phòng khách lập tức nghe thấy, vội vội vàng vàng vọt tới mở cửa, quát to tiếng, "Ba! Ba đâu thế?"


      Lúc này sắc trời tối, trong phòng mở đèn. Tùng Chí Quân nhìn khuôn mặt nhắn của con trong bóng tối dừng chút, sau đó cười cười, "San San, ba về rồi.”


      Tùng San kéo Tùng Chí Quân vào phòng, bật đèn, sau khi cẩn thận nhìn lượt từ đầu đến chân, xác định ba hoàn toàn sao cả, dang rộng hai tay ôm lấy Tùng Chí Quân, nước mắt đầm đìa.


      "Ba, ba làm con sợ muốn chết! Sao ba nghe điện thoại?"


      Tùng Chí Quân hít sâu hơi, chậm rãi : "Ba sai rồi, đều là lỗi của ba.” Ông hỏi: "Mẹ con đâu? Bà ấy có ổn ?"


      Tùng San buông Tùng Chí Quân ra, kéo ông vào phòng ngủ, Phương Tiểu Tiệp nằm ở giường từ từ nhắm hai mắt, cau mày. Tùng San giọng : "Mẹ, ba về rồi.”


      Phương Tiểu Tiệp mở mắt ra, nhìn Tùng Chí Quân, thở dài, gì.


      "Bà à, tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi.” Tùng Chí Quân quỳ trước giường, "Là tôi vô dụng, làm bà lo lắng rồi.”


      Tùng San nhìn ba ăn năn quỳ trước giường, trong lòng như thể bị vô số kim xuyên qua. cắn chặt răng, ổn định tinh thần, đỡ Tùng Chí Quân ngồi lên giường, "Ba, rốt cuộc chuyện này là sao? Hôm nay ba đâu vậy?"


      Tùng Chí Quân lại là thở dài, "Ba đến nhà chú Thái, có người đem ảnh chụp gửi đến đó.”


      Tùng Chí Quân gần đây vì ấn bản mới mà chạy vạy khắp nơi, ngoài vài nhân vật lớn lão Thái giới thiệu cho, ông cũng dựa vào khả năng của mình liên lạc được với vài xí nghiệp. Nhưng những xí nghiệp này cũng chỉ là xí nghiệp vừa và , loại nào cũng có, danh thiếp tay Tùng Chí Quân càng ngày càng nhiều, nhưng thực có thể phỏng vấn được lại chỉ đếm đầu ngón tay.


      Hạn cuối sửa bản thảo còn đến mười ngày, Tùng Chí Quân cũng khá nôn nóng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Ngày hôm qua nhận được cú điện thoại, là Vương tổng lần trước hẹn phỏng vấn gọi tới, bọn họ buổi tối đến Ceasar Vuitton, lúc đó có vài nhân vật lớn đến, hỏi Tùng Chí Quân có thấy hứng thú . Tùng Chí Quân vừa nghe thấy Ceasar Vuitton liền nhớ đến lần gặp lão Thẩm và Cố Trì Tây, vì thế trong lòng mặc định đó là nơi những người đẳng cấp thường tụ tập, liền cảm thấy thể được.


      Kết quả sau khi đến chưa kịp nhận ra ai bị chuốc rượu, sau đó hiểu sao cơ thể thể động đậy. Ông thậm chí cũng biết mình về nhà như thế nào. Nếu phải sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của lão Thái, ông căn bản vẫn hiểu chuyện gì xảy ra.


      Lão Thái , "Lão Tùng, ông bị người ta hại, ảnh bê bối gửi đến tận tay tôi rồi.”


      Tùng Chí Quân lúc ấy liền bối rối, vội vàng mặc quần áo xong liền ra cửa, trước khi lại cảm thấy bộ dạng này nhìn quá lôi thôi, vì thế mở tủ quần áo ra thay bộ đồ nghiêm chỉnh. Đến nhà lão Thái, nhìn mớ ảnh chụp, ông liếc mắt cái nhận ra người phụ nữ kia chính là cấp dưới của Phương Tiểu Tiệp, cảm thấy quả đất tròn.


      Lão Thái , "Bọn họ gửi ảnh chụp đến đây chắc hẳn là cố ý ra oai đánh phủ đầu ông, ông gần đây đắc tội với ai à?"


      Tùng Chí Quân vắt óc nghĩ, nhưng nghĩ mãi ra. Ông giữ khuôn phép, thành , đâu có đắc tội với ai đâu?


      Lão Thái còn , "Lần này là gửi đến chỗ tôi, chắc là muốn tìm ông đàm phán điều kiện, nếu đồng ý, có khi ảnh chụp này bị rải khắp nơi.”


      Tùng Chí Quân hoảng sợ, ông là chủ biên tạp chí tuyên truyền về Đảng, luôn luôn giữ tác phong kỷ luật Đảng, xây dựng Đảng, bây giờ ông nhúng chàm, đây phải là vết nhơ đối với Đảng bộ chính phủ thành phố A hay sao?


      "Lão Tùng, bây giờ chuyện này tôi cũng biết giúp ông thế nào, ông biết Bí thư Mạnh luôn luôn cực kỳ coi trọng vấn đề tác phong hay sao? Nếu những tấm hình này lộ ra, chỉ sợ chỉ có ông, mà Bí thư Mạnh cũng bị liên lụy, cho nên tốt nhất ông hãy cố mà nghĩ xem nên làm gì .” Lão Thái .


      Tùng Chí Quân từ nhà lão Thái ra, tinh thần hoảng loạn, ông đường cái có mục đích, trong đầu rối tung, thể nghĩ ra được điều gì. Ông gọi cho vị Vương tổng kia, chỉ nghe thấy "Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được... ". Ông đến Ceasar Vuitton, tìm thấy người phục vụ hôm qua, lễ tân mỉm cười cho ông biết, tối qua cũng có ai là Vương tổng đặt phòng 502 cả. Phảng phất như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.


      Di động của ông vẫn vang lên, màn hình lên bốn chữ "Con bảo bối". Nhưng ông lại có dũng khí nghe điện thoại.


      Ông nuôi con lớn như vậy, nó vẫn lấy người cha như ông làm gương. Nhưng hôm nay ông gây ra chuyện nhục nhã này, sao ông có thể đối diện với San San được cơ chứ?


      Còn vợ ông, bà là y tá trưởng kiêu ngạo, chồng và cấp dưới dây dưa với nhau, sau này bà còn có thể nhìn ai trong bệnh viện?


      Tùng Chí Quân nghĩ gần chết cũng ra, mình là người an phận thủ thường, sao lại bị người ta tính kế hãm hại thành như vậy? Rốt cuộc ông đắc tội với ai?


      Tùng Chí Quân lang thang ngoài đường cả ngày, khi mặt trời lặn ở phía tây, ông nhìn sắc vàng nhuộm bầu trời đến ngẩn người, bỗng nhiên rất muốn về nhà. Lúc này Tùng Chí Quân mới cảm thấy mình vô dụng, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gánh vác nổi kỳ vọng của vợ và con là người đàn ông thất bại đến mức nào.


      Tùng San nghe ba xong, nước mắt rơi lã chã. Lão Tùng nhà tuy sống thanh bần đạo hạnh, nhưng bên trong vẫn có phần là người tri thức kiêu ngạo. Danh dự cẩn thận giữ vững bốn mươi mấy năm cứ như vậy bị vấy bẩn, chuyện này còn khó chịu hơn cả giết chết ông .


      Phương Tiểu Tiệp thở dài, "Chuyện này tôi cũng đáng trách, nếu bình thường tôi đối xử tốt với Tiết Lệ hơn chút, ta cũng làm loại chuyện này trả thù tôi.”


      Tùng San lau khô nước mắt, "Mẹ, cho con số điện thoại của Tiết Lệ, con muốn tìm ta chuyện chút.”


      Chuyện đến nước này, Tiết Lệ là đầu mối duy nhất.


      Phương Tiểu Tiệp nhìn con , "Chuyện này con cũng ích gì đâu, phải là mẹ ! Đây là ân oán giữa mẹ và ta.”


      Tùng San lắc đầu, "Mẹ, con cảm thấy chuyện này chỉ đơn giản như vậy, nếu ảnh chụp đều gửi đến di động của chú Thái, những người đó nhất định có ý đồ.”


      Tùng Chí Quân gật đầu, "Nhưng ba nghĩ ra, rốt cuộc bọn họ muốn gì? Ba quyền hai tiền, bọn họ tính kế với ba có thể được lợi lộc gì chứ?"


      Tùng San bỗng nhiên giật mình cái.


      đứng lên, "Ba mẹ, ba mẹ đừng vội, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi tốt . Chuyện này cứ giao cho con.”


      Tùng Chí Quân ngẩng đầu lên nhìn con , trong mắt mang theo nghi vấn. Phương Tiểu Tiệp cũng do dự.


      Tùng San cười : "Ba mẹ cứ tin con, con nhất định có cách giải quyết.”


      Phương Tiểu Tiệp còn muốn gì đó, Tùng Chí Quân kéo lại, "San San, nên mạo hiểm, cùng lắm ba vứt quách cái công việc này , cũng chẳng sao, con cần làm gì khiến chính mình phải hối hận.”


      Ánh mắt Tùng San kiên định, "Ba mẹ, con lớn rồi, ba mẹ bảo vệ con hai mươi năm, giờ đến lượt con bảo vệ hai người.”


      Trương Tân nhận được điện thoại của Tùng San đúng lúc đưa Cố Trì Tây đường về nhà, nhìn thoáng qua di động sáng lên, nghe máy, tiếp tục lái xe.


      Cố Trì Tây hơi mệt, tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, để ý di động của Trương Tân rung lên.


      Đến Giang Phong Uyển, Trương Tân dừng xe xong, mở cửa xe cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, đến nhà rồi.”


      Cố Trì Tây mở mắt, gì liền xuống xe. được vài bước lại quay đầu hỏi: "Mấy ngày nay có tin tức gì của San San ?"


      Trương Tân trả lời: " ấy chuyển về trường học.”


      Cố Trì Tây như đăm chiêu gật gật đầu, lại : "Phan Nghiễm Sinh quấy rầy San San chứ?"


      Trương Tân trả lời: ", Phan Nghiễm Sinh gần đây giống như hứng thú với bạn học làm với Tùng San, tìm Tùng San nữa.”


      Cố Trì Tây khẽ gật đầu, "Cứ theo dõi , hạng mục Đức Thuận Viên bị chúng ta giành mất, thể an phận như vậy.”


      Trương Tân trả lời: "Vâng.”


      Đưa mắt nhìn Cố Trì Tây vào nhà, Trương Tân trở lại xe, gọi cho Tùng San.


      "Trương Tân, từng nếu tôi gặp chuyện gì phiền toái cứ tìm , đúng ?" Trong điện thoại giọng của Tùng San hơi khàn khàn.


      Trương Tân đột nhiên căng thẳng, " ở đâu, tôi lập tức đến tìm .”


      Bóng đêm u ám, chiếc bóng gầy đứng dưới đèn đường, trong đôi mắt to tròn tất cả đều là lo âu.


      Trương Tân đỗ xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống, "Lên xe.”


      Tùng San ngồi ở vị trí ghế lái phụ, "Ba của tôi bị người ta hãm hại, tôi cảm thấy bọn họ nhắm vào tôi.”


      Trương Tân nhíu mày, theo dõi Phan Nghiễm Sinh lâu như vậy ngờ lại xuống tay với ba Tùng San.


      Tùng San nhìn Trương Tân, hiếm khi mặt xuất biểu cảm, mà lúc này lại thấy toàn là hận ý " biết là ai đúng ? Rốt cuộc là thế nào?"


      Trương Tân quay mặt lại, gương mặt kia dường như lại đóng băng, toát ra khí lạnh trong bóng tối mờ mờ "Bây giờ tôi dẫn tìm Cố tổng, chuyện này tôi giúp được .”


      Tùng San sửng sốt, mím môi, rủ mắt, gì.


      Trương Tân khởi động xe, tiếng động cơ vang lên, tay nắm chặt, sau lúc lâu, ra ba chữ: "Thực xin lỗi.”


      Tùng San ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười: " cần xin lỗi với tôi, tôi cũng chỉ là muốn tìm thử xem sao thôi, cũng nhất thiết phải giúp tôi.”


      ra làm sao đoán được, cuối cùng vẫn phải tìm Cố Trì Tây.


      Trương Tân gì thêm, xe chạy thẳng như điên đến Giang Phong Uyển. Tùng San kéo tay nắm cửa định xuống xe, Trương Tân chợt rướn người qua ngăn cản .


      Tùng San sợ tới mức giật mình, ", làm gì vậy?"


      Trong ánh mắt xuyên qua cảm xúc phức tạp, Trương Tân nghiêm túc hỏi: " nghĩ kỹ chưa?"


      Tùng San nghe xong liền hiểu ý , cắn cắn môi, kiên định gật gật đầu, "Rồi, tôi nghĩ kỹ.”


      Trương Tân ngồi trở lại vị trí, thấp giọng : "Vậy xuống xe .”


      Tùng San giật khóe miệng, "Cảm ơn.”


      Cố Trì Tây mở cửa, nhìn thấy Tùng San, nhất thời giật mình. Sửng sốt hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "San San, sao em lại tới đây?"


      Tùng San nhìn chằm chằm đôi mắt ấm áp thâm thúy của , được gì, nước mắt chảy xuống.


      Cố Trì Tây bị nước mắt của làm cho kích động, do dự tay vòng ôm lấy , bàn tay rộng mở vuốt lưng , mang theo ấm áp.


      "San San, đừng khóc, mọi chuyện có tôi.”


      lại khóc càng to, thân thể ở trong lòng thoáng run rẩy, hơn nửa ngày mới ra câu hoàn chỉnh, "Cố Trì Tây, xin chú, hãy giúp ba tôi.”


      Cố Trì Tây xoa tóc , nhàng nâng mặt lên, ôn nhu : "Được.”


      Đôi mắt to tròn đầy nước mắt mang theo vài phần kinh ngạc, hỏi: "Chú cũng biết xảy ra chuyện gì à?"


      Cố Trì Tây nhàng lắc đầu, " biết.”


      "Vậy sao chú hỏi tôi xảy ra chuyện gì được?" Tùng San hỏi.


      Cố Trì Tây cười , "San San, chỉ cần là việc em muốn tôi làm, bất kể việc gì tôi cũng làm vì em.”


      Tùng San hơi khựng lại, cúi đầu.


      Cố Trì Tây vén hai bên tóc mai ra sau tai , "Vào nhà trước rồi .”


      Trương Tân ngồi ở trong xe, từ xa nhìn Cố Trì Tây ôm Tùng San vào nhà, mặt biến sắc, lấy chìa khóa xe, phóng thẳng .


      Tùng San ngồi sô pha, điều chỉnh lại cảm xúc, hít sâu hơi, "Ba tôi ngày hôm qua bị người rắp tâm hãm hại, bây giờ ảnh chụp bị gửi đến tay chú Thái, biết tiếp theo phát sinh chuyện gì...”


      Cố Trì Tây lấy chai nước từ trong tủ lạnh, ngồi cạnh , "Uống chút nước trước .”


      Tùng San nhận chai nước mà ngẩng đầu nhìn , trong đôi mắt to tròn mang theo khẩn cầu, "Tôi muốn làm sáng tỏ những bức ảnh đó, chú có thể giúp tôi tìm ra kẻ hãm hại ba tôi ? Ba tôi trong ban tuyên truyền chính phủ, chuyện này xảy ra, làm sao ba tôi còn làm chủ biên được nữa.”


      Cố Trì Tây tiện tay đặt chai nước lên bàn trà, hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy khó lường, trầm mặc lát mới : "Được, chuyện này cứ giao cho tôi, em cần lo lắng.”


      Tùng San nhìn chằm chằm , "Chú có biết là ai làm ?"


      Cố Trì Tây nhàng vỗ vỗ lưng của , "Muộn quá rồi, tôi đưa em về nhà trước. Đêm hôm khuya khoắt em còn mình chạy đến đây, ba mẹ em lo lắng đấy.” xong liền đứng lên.


      Ánh mắt Tùng San chuyển động, khẽ mím môi, đứng lên.


      Cố Trì Tây nhìn , trong ánh mắt như hiểu ra chuyện gì, mỉm cười, quỳ đối diện trước mặt , sau đó thấy dần dần cúi đầu xuống.


      cười cười, tay xoa đầu , "Đừng nghĩ linh tinh, tôi đưa em về nhà.”


      "Cố Trì Tây.” giọng gọi .


      "Ừ.” lên tiếng trả lời.


      "Hôm nay tôi đến tìm chú, chuẩn bị tốt tâm lý.” Dường như phải rất khó khăn mới được câu này, Tùng San gằn từng chữ .


      Biểu cảm đó quá gượng gạo, bé con sáng chói, kiêu kỳ giờ phút này trong lòng chỉ còn bất an. Cố Trì Tây thấy trong lòng như run lên, lập tức cười : "San San, về nhà với ba mẹ, ngủ giấc say, ngày mai mọi chuyện đều qua.”


      Tùng San nhìn chằm chằm dáng vẻ tươi cười của , lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần. cứ như vậy theo ra cửa, ngồi lên xe, đưa về dưới lầu, còn giúp mở cửa xe.


      "Sau này nếu lại có chuyện gì, cần mình chạy đến tìm tôi, gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đến tìm em.” đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của .


      Tùng San nhìn , trong lúc nhất thời cũng biết nên làm gì, cũng biết nên gì.


      cứ đờ người ra như vậy.


      Cố Trì Tây khẽ thở dài, xoa đầu , "Lên , mau về nhà ngủ. Ngày mai tôi gọi điện cho em.”


      gật đầu, xoay người, hai bước rồi dừng bước, quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt .


      "Cố Trì Tây, cảm ơn chú.” .


      Trong bóng đêm, khuôn mặt nhắn của sáng bừng, đôi mắt trong suốt nhìn . Tim Cố Trì Tây khẽ rung động, chỉ cười khoát tay, đưa mắt nhìn bé con lên lầu, sau đó xoay người lên xe, gọi cho Trương Tân.


      Tiếng chuông reo chưa đến ba tiếng, Trương Tân liền nghe máy: "Cố tổng.”


      "Lập tức lôi Phan Nghiễm Sinh đến gặp tôi.” Giọng của Cố Trì Tây sắc lạnh như dao.


      "Vâng.” Trương Tân trả lời.


      Tùng San lên lầu, vào nhà liền thấy Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đều ngồi trong phòng khách, chiếc bàn vuông bày đầy bát đũa. Tùng Chí Quân thấy Tùng San vào, cười : "Về rồi à? Có đói bụng ? Ba nấu mỳ cho con này.”


      Tùng San nhìn lão Tùng, rồi lại nhìn Phương Tiểu Tiệp, biểu cảm mặt hai người này sao lại bình tĩnh thế.


      "Ba, mẹ, hai người sao vậy... ?" Tùng San hoang mang.


      Tùng Chí Quân cười cười, "À, sao, con đừng căng thẳng. Mẹ con và ba đói rồi, chuyện tày đình đến mấy cũng phải ăn cơm phải sao? Con ra ngoài cả buổi tối, cũng mệt rồi đúng ? Nhanh đến nếm thử mỳ ba nấu .”


      Tùng San đến ngồi xuống, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, miễn cưỡng ăn hai cái mì, là hương vị quen thuộc đó, sống mũi cay cay: "Ưm, ba nấu mỳ là ngon nhất! Còn ngon hơn ngoài nhà hàng!"


      Tùng Chí Quân cười : "Ha ha, ba chắc là con đói bụng. Tay nghề của ba rất được đúng ? Sau này chắc chắn ba mở cửa hàng .”


      Phương Tiểu Tiệp vẫn im lặng, nghe được câu này yên lặng buông đũa xuống. Tùng San ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mẹ chợt lên phiền muộn.


      "Mẹ, ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tùng San hỏi.


      " có gì, chỉ là ba vừa mới nhận được cú điện thoại, những bức ảnh này ngày mai được đăng lên các tờ báo của thành phố A.” Tùng Chí Quân cười, cầm chén trà bàn uống ngụm, tiếp: "Vì vậy ba nghĩ, đây là khuyết điểm của cá nhân ba, dù sao nữa cũng thể làm ô danh tổ chức, nên ba vừa viết đơn từ chức nhờ lão Thái đưa lên rồi.”


      Đôi đũa tay Tùng San rơi xuống mặt bàn "Ba, sao ba lại kích động như vậy! phải con là cứ giao cho con sao? Ba làm việc ở đó mấy chục năm, sao có thể từ chức là từ chức được!"


      Tùng Chí Quân dịu dàng : "San San, đây là chuyện của ba, sao có thể khiến con bận lòng vì ba được. ra cũng chẳng sao, cùng lắm từ chức là xong chuyện.”


      Tùng San căng thẳng đến mức thể nghĩ được gì, "Ba, ba mau gọi cho chú Thái để chú ấy rút lại đơn từ chức , con cam đoan với ba ngày mai tất cả mọi chuyện êm đẹp! Ba tin con , ngày mai có bất cứ bức ảnh nào được đăng hết!”


      Tùng Chí Quân khẽ mỉm cười, gì.


      Tùng San nhìn về phía Phương Tiểu Tiệp: "Mẹ, sao mẹ cản ba lại, chẳng lẽ ba mẹ cũng tin con giải quyết được chuyện này sao?"


      Phương Tiểu Tiệp cười khổ: "San San, ba mẹ phải tin con. Nhưng trong chuyện này, mẹ vẫn đứng về phía ba con. Mặc kệ thế nào, cho dù bị hãm hại, chuyện này cũng ảnh hưởng tốt đến thanh danh của ba con. Tuy người ngoài biết nhưng chúng ta mình cũng thể cắn rứt lương tâm được.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      cupid_aint_a_lie, Iluvkiwi, noair37 others thích bài này.

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Trương Tân thất tềnh :yoyo23::yoyo23:
      Minh Hồng thích bài này.

    4. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      Phan Nghiễm Sinh chắc bị ngứa tay ngứa chân gì rồi mới dám dùng việc này uy hiếp Cố Trì Tây
      AnhdvaNhược Vân thích bài này.

    5. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Chú Cố xử đẹp Phan Nhiễm Sinh cùng Tiết Lệ cho xem....Lâu rồi mới thấy Chú Cố cùng SS ở gần bên nhau...dù chỉ là nhờ vả...
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :