1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Nàng tham gia edit truyện nào nữa vậy, cho ta link ta hóng với. Nàng tham gia cả 2 nhưng cũng đều đều truyện này cho ta vs nhé, k ta nhớ Chú Cố & SS lắm đó, cảm ơn nàng ^^
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Ủng hộ bạn :hoan ho::hoan ho:

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 26

      Trương Tân vừa vào cửa kiến trúc Thành Ý bị Vương Vĩnh Minh cung kính tiếp đón như Bồ Tát. Vương Vĩnh Minh giống tên thái giám, theo sau làm tùy tùng lấy lòng, cái vẻ mặt nịnh bợ khiến mọi người cúi đầu làm việc nhịn được cười. Tống Đào ngồi trước máy tính, vốn dĩ chuyên chú sắp xếp chỉnh lý các khoản thu chi định mức của các phòng ban, phát icon phòng chat nội bộ liên tục nhấp nháy, vừa mở lên liền thấy tất cả mọi người đều châm biếm Vương Vĩnh Minh.


      "Bình thường luôn ra vẻ ta đây, bây giờ cấp đến lại giả vờ khúm núm.”


      "Người đó là ai vậy? Chắc phải ông chủ lớn chứ? Vừa trẻ tuổi, lại đẹp trai nữa! Người như vậy mà đem ra so sánh lão Vương hèn mọn.”


      "Chắc chắn phải là ông chủ lớn, ông chủ lớn nào mà chạy tới công ty bé của chúng ta tuần tra chứ, tôi đoán tám chín phần mười cùng lắm chỉ là tổng giám mà thôi. Còn trẻ như vậy mà quyền cao chức trọng hơn lão Vương, lão Vương nhất định thế nào cũng khóc ngất ở WC.”


      "Tôi bị trai đẹp mê hoặc rồi, mặt lạnh như tiền khoác tây trang là phù hợp với tiêu chuẩn thích của tôi!"


      Tống Đào cười cười, bình tĩnh đóng cửa sổ chatroom lại, tiếp tục vùi đầu sửa sang lại thu chi định mức. nhân viên thử việc, những lúc này nên khiêm tốn chút, ít làm nhiều.


      Vương Vĩnh Minh bất ngờ đẩy cửa phòng làm việc ra, hé vào nửa người, quan sát vòng, lớn tiếng : "Tống Đào, cậu lại đây chút.”


      Tống Đào sửng sốt, nhìn Vương Vĩnh Minh, "Vương tổng, ngài gọi tôi?"


      Vương Vĩnh Minh có chút kiên nhẫn, "Mau lại đây.”


      Tống Đào cười cười, vội vàng đứng lên tới, lúc ngang qua mọi người, họ đều nhìn bằng ánh mắt hoang mang, tò mò.


      Vào cửa, Tống Đào nhìn thấy Trương Tân ngồi ghế sô pha, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Trí nhớ của luôn rất tốt, người sống chỉ nhìn lần là có ấn tượng, người đàn ông này là người ngày đó ở trường học theo Tùng San.


      Trương Tân nhìn thấy Tống Đào tới, đứng lên, cũng có biểu cảm gì.


      "Vương tổng, tìm tôi có việc sao?" Tống Đào hỏi.


      Vương Vĩnh Minh ra cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao bên phái người đến đây có chỉ thị gì, nhưng vừa mở miệng lại nhắc tới Tống Đào. ràng chỉ là tên nhóc vừa tốt nghiệp, chẳng lẽ phía sau có người nâng đỡ sao?


      "À, cũng có gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu chút thôi, đến công ty chúng tôi tháng rồi, cậu cảm thấy thế nào?" Vương Vĩnh Minh hỏi.


      Tống Đào nở nụ cười, "Tôi cảm thấy rất tốt, tôi thấy công ty của chúng ta lớn, nhưng khí làm việc rất sôi nổi, hơn nữa tôi được tham gia những hạng mục rất có ý nghĩa, ở đây tôi học được rất nhiều thứ"


      Vương Vĩnh Minh vui vẻ, tên nhóc này biết ăn , đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước ông ta chọn ra từ mấy trăm ứng viên..


      Trương Tân vẫn chuyện, chỉ nhìn Vương Vĩnh Minh cái. Vương Vĩnh Minh hiểu ý, liền giới thiệu: "Vị này là người của tổng công ty phái tới, Trương đặc trợ(1), hôm nay tới công ty chúng ta thị sát công việc, tiện thể hỏi thăm tình hình của nhân viên mới"


      Tống Đào gật đầu chào Trương Tân, "Trương đặc trợ, xin chào, tôi là Tống Đào.”


      (1) Đặc trợ: Trợ lý đặc biệt.


      Trương Tân nhìn Tống Đào, ánh mắt chút gợn sóng, nhưng lại đột nhiên khiến Tống Đào lạnh sống lưng.


      "Quản lý Vương, phương án kế hoạch của Đức Thuận Viên thế nào rồi?" Trương Tân hỏi.


      "Còn trong giai đoạn chuẩn bị, dự tính cuối tháng này đem phương án ban đầu làm thành bản thảo.” Vương Vĩnh Minh vội vàng trả lời.


      "Chi bằng cho cả Tống Đào cùng tham gia dự án này , người mới có linh cảm mới.” Trương Tân .


      Vương Vĩnh Minh cười xòa: "Đương nhiên, đương nhiên.”


      Lúc Tống Đào khỏi văn phòng Vương Vĩnh Minh, vẫn cảm thấy hiểu gì cả. chỉ là nhân viên mới thử việc, làm toàn những việc vặt linh tinh, Trương Tân câu, liền được tham gia vào hạng mục Đức Thuận Viên.


      ta có mục đích gì đây? Chẳng lẽ có liên quan đến Tùng San sao?


      Vấn đề này khiến thấy phức tạp cả buổi chiều, nhưng trực giác của mách bảo, biết Trương Tân là người dễ chọc, hơn nữa, Trương Tân cũng tuyệt đối thân thiện với .


      Vất vả lắm mới chờ được đến lúc tan tầm, Tống Đào gọi cho Tùng San, trong điện thoại cũng hỏi cái gì, chỉ trêu đùa rồi gọi cùng ăn cơm. Dù sao lần trước tìm gặp nên Tùng San cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng đành đồng ý. Vì thế hai người hẹn nhau ở quán ăn trước cổng đại học A, tiêu chuẩn trung bình, giá cả cao, nhưng cam đoan tuyệt đối sử dụng dầu ăn qua sử dụng.


      Tống Đào gọi vài món ăn, đều là món bình thường Tùng San rất ít ăn, nhưng vừa nếm thử lập tức khen dứt miệng.


      " Tê Lợi lợi hại, em chưa bao giờ biết ra măng sợi lại ăn ngon như vậy!" Tùng San cười vui vẻ.


      Tống Đào cười, "Ai bảo em cho cơ hội để mời em, trước kia muốn mời em ăn bữa cơm cũng khó!"


      Tùng San lườm cái, "Tiền bối à, trước kia em rất ít ra ngoài ăn cơm!"


      Chuyện này là , Tùng San và Chu Trường An bên nhau gần ba năm, hai người gần như đều ăn cơm ở căng tin, rất ít tiệm ăn bên ngoài. Vì Chu Trường An rất sĩ diện, nếu Tùng San cùng ra ngoài ăn cơm, đương nhiên Chu Trường An kiên quyết tính tiền, nhưng Tùng San biết rất trong thẻ ngân hàng của có bao nhiêu nên rất ngoan ngoãn theo đến căng tin. Ngay cả nhóm người cùng liên hoan hội họp, hai người bọn họ cũng thường xuyên tham gia, vì Chu Trường An lòng dạ nhen, muốn nhìn thấy đám nam sinh nhìn chằm chằm San San.


      Tùng San nghĩ đến đây, khỏi cười thở dài tiếng.


      Tống Đào thông minh cỡ nào, vừa nhìn là biết Tùng San hoài niệm chuyện cũ, vội vàng gắp đồ ăn vào đĩa của , "Ăn nào! Em mau nếm thử món bò chua cay này .”


      Tùng San cười hì hì gật đầu, vừa ăn vừa hỏi: "Tiền bối à, công việc của thế nào? Thuận lợi chứ?"


      Tống Đào vỗ ngực cái, " Tê Lợi là ai chứ, mới làm tháng, nhưng được chọn vào hạng mục chuyên môn rồi đấy!"


      Tùng San trừng lớn mắt, ánh mắt lấp lánh, " sao! là lợi hại!"


      Tống Đào nhe răng, "Đúng rồi, hôm kia tổng công ty phái người tới thị sát, thấy người đó nhìn rất quen mắt, giống như người đàn ông hôm đó theo em, tên là Trương Tân, em có quen ?"


      Sắc mặt Tùng San căng thẳng, sau đó cười, "Ừ, xem như có quen biết, nhưng thân lắm.”


      Tống Đào chăm chú nhìn Tùng San, đem biểu cảm khuôn mặt ra phân tích lần, sau đó cười : "À, vậy là tốt rồi, còn tưởng ta theo đuổi em chứ, nếu vậy đây còn cơ hội nữa.”


      Tùng San ho tiếng, cười gượng gạo, " Tê Lợi này, nhăng cuội gì vậy!"


      Tống Đào ha ha cười rộ lên, "Thẹn thùng sao? Ây dà, vừa biết ra San San cũng thẹn thùng đấy?"


      Tùng San trừng : "Dù sao em cũng là con , sao có thể thẹn thùng! đừng cười nữa, cười nữa em đánh đấy!"


      Tống Đào cười càng sâu, ràng chờ Tùng San đánh . Hai người cười hì hì ăn xong bữa cơm, cuối cùng Tống Đào rất hào phóng cầm ví tiền, "Sau này em thèm ăn cái gì cứ tìm Tê Lợi, bây giờ có việc làm, đương nhiên có tiền!"


      Tùng San cố ý làm ra vẻ mặt ngưỡng mộ, chớp chớp mắt, " Tê Lợi à, dáng vẻ trả tiền đẹp trai!"


      Lý Yến và Triệu Nhiên khiêng bình nước khoáng từ phòng chứa nước lên tình cờ thấy Tống Đào đưa Tùng San đến cửa ký túc xá. Lý Yến vừa nhìn thấy Tống Đào, vội vàng lớn tiếng : " Tê Lợi à! Mau mau, giúp bọn em khiêng bình nước này lên tầng với!"


      Tống Đào nhìn thoáng qua quản lý, thấy ấy có ở đây, liền thoải mái vào, tay nhấc bình nước lên, "Chuyện , chuyện thôi.”


      Lý Yến vui vẻ vỗ vai Tống Đào, "Ài, quả nhiên là đàn ông tốt có khác!"


      Triệu Nhiên yên lặng theo sau, mắt nhìn Tùng San, giọng hỏi: "San San, cậu và Tống về cùng nhau à?"


      Tùng San gật đầu, "Ừ, bọn mình vừa cùng ăn cơm.”


      Triệu Nhiên cúi đầu, gì nữa.


      Tống Đào buông bình nước xuống, cũng ở lại lâu, vội vàng bắt xe buýt. Lý Yến vẫn đứng yên trước cửa sổ nhìn bóng lưng Tống Đào dần xa, khi quay đầu lại khuôn mặt nụ cười to, đến gần Tùng San hỏi: "Sao rồi, hai người có tiến triển rồi chứ?"


      Tùng San cảm thấy đau đầu, " phải đâu, bọn mình chỉ như bình thường cùng nhau ăn bữa thôi, mình cũng muốn gọi cậu cùng , nhưng gọi cho cậu cậu tắt máy.”


      Vẻ mặt Lý Yến đầy hối hận, "Mình ở thư viện gặm sách chứ đâu, điện thoại sập nguồn!"


      Tùng San xoa đầu Lý Yến " sao đâu, lần sau mình nhất định đưa cậu theo, như vậy được chưa.”


      Lý Yến bĩu môi, "Cậu muốn đưa mình theo nhưng người ta muốn đâu. Mình đến đó làm bóng đèn à.”


      Tùng San cười, gì thêm. mở máy vi tính lên xem, cảm thấy rất buồn chán, vì thế tắt máy, dứt khoát cầm sách vở đến thư viện tự học với Lý Yến. Từ giờ tới kỳ thi thử còn tuần, thư viện kín người hết chỗ, may mà Lý Yến vì kì thi khảo sát nghiên cứu sinh mà cả ngày xem thư viện như nhà, mỗi ngày đều sáng sớm tinh mơ đến xếp hàng chiếm 2 vị trí, cái để ngồi, cái để túi sách bình nước và đồ ăn vặt, ra giữ chỗ cho Tùng San.


      Tùng San vừa vào thư viện, tuân thủ quy tắc tắt máy điện thoại cất vào trong giỏ. Lý Yến nhìn thoáng qua : " cần phải khoa trương tắt máy như vậy, cậu cài đặt chế độ yên lặng là được rồi, lỡ có ai gọi cho cậu còn biết chứ.”


      Tùng San cười cười, "Cái điện thoại này mình chỉ coi như cái máy báo thức, ai gọi cho mình nữa chứ. Mở máy mình thể nào chuyên tâm học được, lát nữa lướt weibo là được, lo bị nhỡ tin nhắn nào.”


      Lý Yến giơ ngón tay cái lên, "Hay lắm, mình học theo cậu.”


      Tùng San cười xòa, cúi đầu đọc sách. Kỳ trong lòng rất hổ thẹn, bởi vì làm như vậy căn bản phải vì chuyên tâm học tập, mà là trốn tránh, trốn tránh cuộc gọi của người kia.


      Từ sau ngày đó, vẫn rất cẩn thận, phần lớn thời gian di động đều tắt máy, cũng thường ở ký túc xá. Bởi vì sợ Trương Tân lại tìm tới cửa.


      Chỉ là di động của rất yên lặng, trừ tin nhắn rác từ 10086 ra có gì khác cả. biết Cố Trì Tây có gọi cho hay nhưng tốt nhất là có.


      Tùng San thề bao giờ muốn nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.


      Nếu Cố Trì Tây còn có tính người, phải hiểu cũng như tự giác, đừng đến tìm nữa.


      Nhưng ngay khi ngày qua ngày yên tĩnh như nước, Tùng San rốt cuộc cũng cảm thấy mình sắp quên chuyện đó , hôm nay khi cùng Tống Đào ăn cơm, nghe nhắc tới tên Trương Tân, khiến bất giác căng thẳng.


      Đây rốt cuộc là tội nghiệt gì chứ.


      Trương Tân đem văn bản về hạng mục kế hoạch đưa đến tay Cố Trì Tây, sau đó yên tĩnh đứng bên chờ ông chủ xét duyệt. Cố Trì Tây xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cầm bút ghi vài nhận xét chú giải lên văn bản, sau khi xem xong báo cáo, đặt nó lên bàn, hỏi: "Hạng mục kế hoạch sắp tới bên kiến trúc Thành Ý chuẩn bị ra sao rồi?"


      Trương Tân đáp: "Hạng mục Đức Thuận Viên còn trong giai đoạn chuẩn bị, Vương quản lý tranh thủ tới cuối tháng hoàn thành phương án đầu tiên.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, còn có chuyện gì khác .”


      Trương Tân : "Tiền bối của Tùng San tên Tống Đào, ở kiến trúc Thành Ý làm được tháng, tôi thấy biểu của cậu ta tệ nên cất nhắc cậu ta vào tổ thực hạng mục Đức Thuận Viên.”


      Cố Trì Tây ngẩng đầu, nhìn Trương Tân, "Ừ, cậu xem rồi làm .”


      "Cố tổng, đêm nay Tùng San và Tống Đào cùng nhau ăn cơm ở cổng trường đại học A.” Trương Tân báo cáo.


      Sắc mặt Cố Trì Tây cứng đờ, "Tôi biết rồi.”


      Trương Tân cầm văn bản báo cáo ra ngoài, rất lễ độ đóng kín cửa. Tiếng đóng cửa lớn nhưng trong văn phòng rộng lớn vẫn có thanh vang vọng. Cố Trì Tây đứng lên, kéo cửa chớp ra, nhìn cảnh tượng xe cộ đông nghịt dưới tầng ngẩn người.


      gần nửa tháng rồi, gọi cho Tùng San. phải muốn, mà là biết nên như thế nào. biết lúc này đây, bé con dễ dàng tha thứ cho , cũng tuyệt đối buông lỏng phòng bị đối với . Nghĩ lại liền hận.


      cố tình cứ cố chấp như vậy.


      Hai người giống như đọ sức, xem ai dai sức hơn.


      xoay người lấy di động trong ngăn kéo ra, mở album ảnh, ở trong ảnh, khuôn mặt bé con tươi cười đón ánh mặt trời, tươi đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến lòng xao động. lật từng tấm từng tấm, thời gian trong ảnh quay ngược như máy phát đĩa, từ từ tìm lại hình ảnh bị lãng quên trong quá khứ, mãi cho đến khi dừng lại tại năm kia.


      ảnh, bé con buộc tóc đuôi ngựa, mặc cái áo phông màu trắng rộng rãi thoải mái, áo in hình chữ thập lớn màu đỏ, cười vui vẻ như vậy, thân hình gầy , khuôn mặt nhắn trắng trẻo nõn nà, đôi mắt đen tỏa sáng, ánh mắt trong trẻo như suối nước.


      mặt Cố Trì Tây lên nụ cười, San San, em còn nhớ câu gặp về hay ?

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      cupid_aint_a_lie, Iluvkiwi, mailinh35 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      OI, 2bên cứ giằng co như thế....hành hạ nhau như thế......đúng với câu thương nhau lắm cắn nhau đâu mà.:018::018:....thanks @Tiểu Yên nhiều.....sáng h bộ nào ta thích cũng ngược nhau hít....đau lòng 1s:yoyo49:...tiếp tục hóng....
      Tiểu Yên thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Vậy là chú Cố nhớ chị mà chị nhớ, sao chú làm chị hết giận đây, Tân này cũng cáo lắm á , ,mình thấy Triệu Nhiên sao sao ấy:yoyo20:
      Thanks nàng @Tiểu Yên:yoyo45::yoyo45:
      Tiểu Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :