1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @Gariella @ Trần đều có nguyên nhân cả đấy, chú và vợ k có tí quan hệ gì ngoài mác vợ chồng đâu, chờ cái "NGƯỜI ĐÓ" xuất sáng tỏ thui
      thomapGariella thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @Gariella @ Trần đều có nguyên nhân cả đấy, chú và vợ k có tí quan hệ gì ngoài mác vợ chồng đâu, chờ cái "NGƯỜI ĐÓ" xuất sáng tỏ thui

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hóa ra CLL này k p con chú Cố.CLL này như cho dại ý..........đúng là mèo mả gà đồng được cả đôi chó điên..............mẹ CLL k đến nỗi nào soa lại đẻ ra đứa con cực phẩm thế chắc giống cha :yoyo50::yoyo50:
      thank nnagf:yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @quỳnhpinky LL được miêu tả giống chó điên mà, ba LL tính tình cũng xấu đâu lại giỏi nữa, LL gen khác loài á
      quỳnhpinkythomap thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 18

      Tính cách của Cố Lâm Lâm giống như quả pháo, bị đốt lửa rồi tạo ra chuỗi tiếng động ầm ĩ. Nhìn thấy Tùng San như gặp phải đống lửa, ta làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội như thế này được. Vì thế ta dùng sức bấm tay của Chu Trường An, cứng rắn kéo đến đứng đối diện Tùng San, vẻ mặt như chuẩn bị cho cuộc đại chiến ba trăm hiệp vậy.


      Tùng San nhìn Chu Trường An, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Chu Trường An Tùng San tính tình tốt, vậy mà vừa quay đầu lại tìm cho mình loại con như thế này. đúng là ứng nghiệm câu Lý Yến, tự vác đá ghè vào chân.


      Cố Lâm Lâm nhìn thấy vết thương mặt Tùng San, nhướn mày: "Da mặt dày đúng là tốt , vết thương mặt mới đó mà thấy nữa rồi.”


      Tùng San nở nụ cười, định cho ta biết là do ba ta tiêu tiền đúng chỗ, mua thuốc bôi nhập khẩu từ Đức, chừng nếu cho ta, ta cũng nỡ dùng.


      Chỉ là đương nhiên như vậy. Cho nên chỉ cười cười, "Đủ rồi, hôm qua ở trong phòng còn chưa làm ầm ĩ đủ sao, hôm nay còn muốn ở vườn trường đánh nhau trận chắc? có tâm trạng làm chuyện đó nhưng tôi rảnh rỗi như vậy đâu, làm ơn nhường đường.”


      Cố Lâm Lâm giận dữ trừng mắt, quay đầu nhìn Chu Trường An, ánh mắt đó giống như ép giúp mình cãi nhau.


      Chu Trường An co rút khóe miệng, im lặng.


      Tùng San nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của là biết trong lòng có bao nhiêu căng thẳng, vì thế càng cười càng chứa ý.


      "Cố Lâm Lâm, hai chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học, còn là bạn cùng phòng, làm gì cứ nhất quyết phải ầm ĩ như vậy? tại Chu Trường An thuộc về , tôi cũng có ý định tranh cướp với , còn gì hài lòng nữa? Người bình thường đều biết đủ, thấy đủ rồi biết buông tay là phẩm chất tốt.”


      Vẻ mặt chật vật của Chu Trường An cuối cùng cũng có nụ cười, "Đúng vậy, hai người vốn từng là chị em tốt, nên vì chuyện hiểu lầm mà giận dỗi, Lâm Lâm, chuyện của San San với ba em chì là chuyện hiểu lầm, em đừng để ý nữa.”


      Tùng San cười đến đau cả răng, từng là chị em tốt, lời này từ miệng Chu Trường An ra đúng là có khác biệt.


      Cố Lâm Lâm giật khỏi tay Chu Trường An, lại gần Tùng San, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tùng San, "Tùng San, nếu bây giờ đứng trước mặt tôi thề giữa và ba tôi có chuyện gì cả, tôi cân nhắc để ý những hiềm khích trước kia mà tha thứ cho .”


      "Gì cơ?" Tùng San tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu, hai người lớn này của Cố gia đúng là xem coi mình như trung tâm của vũ trụ.


      "San San, em thề , dù sao em cũng là người ngay thẳng. Như vậy cả hai vẫn là bạn tốt.” Chu Trường An vội vàng phụ họa.


      Tùng San nhìn lướt qua Chu Trường An, lại nhìn Cố Lâm Lâm. bắt đầu thấy hối hận bản thân sao lại biết tự trọng lãng phí thời gian chuyện với bọn họ.


      "Cố Lâm Lâm, lúc nãy tôi vừa cho biết, đủ rồi phải buông tay là phẩm chất tốt, tôi muốn thu lại lời lúc nãy, bởi vì những lời đó là cho người bình thường, còn phải là người!"


      Cố Lâm Lâm trừng mắt nhìn Tùng San, tức muốn giơ chân, ngón tay chỉ vào mũi Tùng San, "Tao mày dám thề, căn bản là do bên trong mày là con hồ ly tinh! Mày chính là người dụ dỗ ba tao!"


      Tùng San cười to, "Đúng vậy, tôi dụ dỗ ba đấy sao? có bãn lĩnh khiến ba đừng bị dụ ! Tôi có thể dụ dỗ ba chứng minh tôi có sức quyến rũ, có bản lĩnh cũng dụ dỗ thử người cho tôi xem !"


      "Tao đánh chết mày! Đồ đê tiện!" Cố Lâm Lâm thở hổn hển, vồ tới muốn tát người.


      Tùng San né tránh, tức giận với Chu Trường An đứng phía sau: "Chu Trường An, có thể có sĩ diện chút được ? Ban ngày ban mặt nhìn thấy bạn đánh người mà cản sao?"


      "Mày!" Cố Lâm Lâm nghiến răng nghiến lợi thành tiếng, sau đó lại đột nhiên im lặng.


      Tùng San cười, "Tại sao tiếp, tiếp tục mắng , khiến cho tất cả các bạn cùng trường đều nghe được, con của Cố Trì Tây được giáo dục như thế nào!"


      "Tao giết mày!"


      Cố Lâm Lâm giương nanh múa vuốt đánh tới, Tùng San lùi về phía sau bước né tránh, thân thể chợt đụng phải người nào đó. quay đầu, nhìn thấy đôi mắt kia lửa giận bừng bừng, trong lúc nhất thời trở nên ngây dại. Cố Lâm Lâm giật cả mình, cánh tay bị người đó giữ chặt, cả người bị ném sang bên.


      "Cố Lâm Lâm, con còn dám ầm ĩ làm loạn nữa sao!" Giọng Cố Trì Tây cực kì lớn, giống như tiếng sư tử tức giận.


      Cố Lâm Lâm lảo đảo suýt chút nữa té ngã mặt đất, giùng giằng đứng lên nhìn Cố Trì Tây, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, giận thành lời. Còn Chu Trường An đứng bên cũng hóa đá, ngay cả ánh mắt cũng dại ra.


      Tùng San cảm thấy đau cả đầu, sợ điều gì gặp điều đó, bây giờ thể phủi sạch quan hệ với Cố Trì Tây. cau mày thở dài, vừa định rời mới ý thức được bản thân biết từ lúc nào bị Cố Trì Tây ôm vào trong lòng.


      Con mẹ nó! Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó!


      "Ba! Sao ba lại…vì con đê tiện đó… mà đối xử với con như vậy!" Cố Lâm Lâm khóc lóc kể lể, hoàn toàn giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình lúc tám giờ.


      Tùng San ngẩng đầu lên nhìn Cố Trì Tây, phát vẻ mặt người này vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta rét mà run. Có vài người chính là như vậy, bình thường luôn dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với người khác, chỉ khi nào tức giận nổi lên, cần mở miệng, cũng cần động tay động chân, đột nhiên điệu bộ trở nên mạnh mẽ cứng rắn, khí thế phát ra lạnh như băng cũng khiến người khác phải run rẩy.


      Cố Lâm Lâm khóc lóc thê thảm hồi có người nào đáp lại, ta nhìn vẻ mặt của Cố Trì Tây rồi dám gì nữa, chỉ là nhịn được rơi nước mắt.


      Cố Trì Tây tiếp tục im lặng, nắm chặt cổ tay Tùng San, xoay người mạnh mẽ kéo . Tùng San chỉ cảm thấy hai chân phải của mình nữa, bị nhét vào trong xe ngồi hơn nửa ngày, rốt cuộc mới giật mình phát giác, lấy tay lau trán. Mồ hôi vã ra, biết vì trời nóng hay vì sợ.


      Trương Tân có ở đây, hôm nay Cố Trì Tây tự lái xe. ngồi bên ghế lái, xoay chìa khóa, rồi dừng lại, quay mặt sang quan sát Tùng San, Tùng San sợ tới mức giật cả mình.


      "Chú làm gì vậy?" Tùng San kinh hãi hỏi.


      gì, tay đeo dây an toan cho Tùng San, sau đó ngồi lại vị trí, khởi động xe.


      Tùng San thở dài hơi nhõm.


      Sau đó càng thêm đau đầu.


      Là đau nửa đầu.


      Vì thế dựa đầu vào cửa kính bên kia, tránh xa nguyên nhân gây đau đầu. Từ cửa xe, nhìn thấy bóng dáng của người đó. Đây mới gọi là “ hồn bất tán”.


      Cố Trì Tây chuyên chú lái xe, vẻ mặt lạnh lùng, yên lặng gì.


      Tùng San đau đầu kịch liệt, tâm tư rối loạn, cũng muốn chuyện với .


      Xe Cố Trì Tây chạy thẳng ra ngoại thành, chạy qua đường cao tốc, sau đó lên núi. Tùng San nhìn cảnh sắc bốn phía càng lúc càng xanh tươi, mới phát , đưa đến núi Lạc Hà.


      Đúng là kẻ điên.


      câu cũng cứ như vậy chạy hơn ba tiếng đồng hồ để đưa lên núi.


      muốn làm gì đây? Trước cưỡng hiếp sau giết sao?


      Tùng San rốt cuộc nhịn được, mở miệng : "Chú đưa tôi lên núi làm gì? Định làm gì đây?"


      Cố Trì Tây dừng xe, mở cửa xe, vẻ mặt căng thẳng dần dần dịu . "Đưa em xem mặt trời lặn.”


      "Gì cơ?" Tùng San cảm thấy hình như mình nghe lầm.


      Cố Trì Tây nhìn đồng hồ tay chút, "Thời gian vừa đúng, xuống xe lát .”


      xuống xe, giúp Tùng San mở cửa xe, động tác như quý ông lễ độ. Tùng San xuống xe, hít sâu hơi. đỉnh núi khí ẩm ướt tươi mát, mang theo hơi lạnh. Vừa nãy toàn thân mồ hôi giờ bị gió thổi vào, cuối cùng cũng trở nên khô mát, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.


      "Lần trước đưa tôi xem mặt trời mọc còn chưa đủ sao, lần này lại dẫn tôi tới xem mặt trời lặn, chú có mưu đồ gì đây?" Tùng San cười, "Cố Trì Tây, tôi phát chú rất tinh ranh, lúc người lớn tri kỉ văn vẻ, ra chú căn bản là con sói lớn!"


      Ánh mắt Cố Trì Tây dịu dàng như nước, thản nhiên : "San San, vì tôi thích em.”


      Tùng San bị kia ánh mắt đó làm run rẩy, "Tôi nhớ tôi ràng với chú, chú phải đồng ý quấy rầy tôi nữa rồi à? Sao hôm nay chú lại tới đây?"


      vốn chỉ muốn vài câu chọc tức Cố Lâm Lâm, kết quả ông chú này nhảy vào, nháy mắt khiến danh thành thực. Tùng San nghĩ lại thấy lần này tiêu rồi, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội.


      "Chú cưỡng ép tôi trước mặt con , loại chuyện này mệt mỏi này chú làm được à? Chú muốn tôi và Cố Lâm Lâm gây thù chuốc oán với nhau sao? Chú tìm thêm phiền phức cho tôi chết sao?"


      Khóe miệng Cố Trì Tây hơi nhếch lên, "San San, phải em thừa nhận trước mặt Lâm Lâm sao?"


      Thừa nhận cái đầu chú.


      Tùng San giận dữ mà cười: "Cố Trì Tây, nếu con chú di truyền 1% khôn khéo của chú, cũng đến mức thiếu thông minh như bây giờ.”


      Cố Trì Tây cười gì.


      Tùng San chán nản. đứng ở lan can nhìn vực sâu ngàn thước, thực nghĩ muốn nhảy xuống cho xong mọi chuyện. rất đen đủi, nằm cũng trúng đạn mà.


      Vào lúc này sắc đỏ đầy trời, trong rừng núi từng nhành cây ngọn cỏ đều ánh lên tầng sáng màu đỏ.


      Cố Trì Tây vỗ vỗ vai , "Bắt đầu rồi.”


      Tùng San nhìn qua, phía đông bầu trời vẫn là màu vàng sáng ấm áp, phía tây đỏ rực mảng lớn. Bầu trời lớn như vậy dần dần bị chia làm hai nửa. Mặt trời chiều như con phượng hoàng lửa từng chút thu lại cánh chim đỏ rực lửa của nó. Còn bầu trời mất che chở của cánh chim ấy bị nhuốm màu đỏ lửa rực rỡ dần dần chuyển thành màu tím tuyệt đẹp, màu tím kia dần dần sậm hơn, giống như từng nét từng nét bút khổng lồ tô đậm lên vậy, càng lúc càng dày đặc, cho đến khi biến thành bức tranh thủy mặc xanh thăm thẳm.


      Lúc tà dương dần tắt, Tùng San nhìn đám mây viền vàng cuối cùng nơi chân trời biến mất, khỏi phát ra tiếng thở dài.


      biết rất quá trình này luôn lặp lặp lại mỗi ngày, nhưng vẫn tránh khỏi xúc động, giống như bao nhiêu nhà văn nhà thơ từ xưa đến nay miêu tả.


      "San San, lần này xem mặt trời lặn, em có thích ?" Cố Trì Tây hỏi.


      Tùng San cười gật đầu, "Ừ, thích. Chỉ là hơi ngắn, thời gian dài giống như mặt trời mọc lần trước.”


      "Người trẻ tuổi luôn cảm thấy mình còn hi vọng, bởi vì ngày còn dài. Nhưng đợi ngày nào đó chợt phát bản thân già , thời gian cũng còn chờ đợi ta nữa.” Cố Trì Tây .


      Tùng San nghe lời này, thưởng thức ý nghĩa trong đó, nở nụ cười, "Chú à, chú cùng tôi bùi ngùi chuyện thời gian như thoi đưa mà đời người lại ngắn ngủi à? Sao vậy, lại muốn dạy bảo tôi để tôi có tinh thần tự lập tự cường sao?"


      Cố Trì Tây quay đầu, vẻ mặt chuyên chú đưa mắt nhìn Tùng San, lắc đầu, ", San San, tôi những lời này phải với em, mà là với chính mình. Tôi cũng già rồi, đến cái tuổi này, tôi tưởng cái gì cần cũng có, nhưng giờ mới giật mình phát giác, tôi mất tất cả. Hôn nhân của tôi chỉ là tờ giấy, tôi và người phụ nữ kia kết hôn hai mươi năm nhưng lại chưa từng là gia đình. Mặt trời lặn phía Tây, chim mệt mỏi bay về tổ, còn tôi lại chỉ có thể lẻ loi mình. San San, cuộc đời tôi là mặt trời lặn, vì vậy tôi em, bởi vì em là mặt trời mọc của tôi.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Iluvkiwi, noair, mailinh47 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :