1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Chuyện gì tới đây, chú làm sao nhỉ, chắc thấy vết thương của chị về xử chị Lâm Lâm kia đẹp mặt luôn:th_27::th_107::th_107:
      Đúng là An đó xứng rồi, chưa gì bị tiền bạc danh vọng che mắt rồi:th_120:
      Thanks @eugenenguyen nha:th_82::th_82:

    2. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Truyện hay mà.....hóng chú Cố xử đẹp CLL.

    3. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      bị dụ dỗ, và cùng rớt hố với mọi người...

    4. huongtron092

      huongtron092 Active Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      42
      Truyện rất hay.Thank nàng.
      Có lẽ đây là cái cớ cho chú Cố mua máy tính mới cho San San, nhưng vẫn hóng chú Xử CLL như thế lào:059::059:

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 16

      Editor: Tiểu Yên
      Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào chỗ dựa lưng, mắt nhắm hờ, trông có vẻ mệt mỏi. Từ ngày chia tay với Tùng San, sinh hoạt của trở nên thanh tâm quả dục, ba bữa qua loa, cuộc sống về đêm hoàn toàn có, sắc trời vừa tối liền ngủ, nhưng ràng nằm xuống cũng thể ngủ được.


      Trương Tân mở cửa xe ra, giọng : "Cố tổng, Tùng San đến.”


      Cố Trì Tây từ từ mở mắt, với Tùng San: "San San, lên xe .”


      Tùng San luống cuống nhưng cảm thấy dáng vẻ của quả giống như có lời muốn , vì thế ngồi vào xe, vai kề vai với . Trương Tân ngồi vào chỗ ghế lái, tiếng nào khởi động xe.


      Cố Trì Tây nhìn vết thương mặt Tùng San, vẻ mặt hàm chứa thương, "Đau ?"


      Tùng San bị nhìn chằm chằm cảm thấy thoải mái, "Có chút, nhưng sao.”


      Cố Trì Tây nâng tay lên, định sờ khuôn mặt nhò nhắn bị thương kia, nhưng tay vươn ra nửa chừng lại buông xuống, "Tôi dẫn em tìm bác sĩ tốt nhất, tuyệt đối để lại sẹo.”


      Tùng San cười cười, "Cũng nghiêm trọng như vậy đâu.”


      Cố Trì Tây nhìn , trầm mặc, ánh mắt thâm sâu, vẻ mặt nhẫn giống như cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lúc lâu sau mới mở miệng : "San San, thực xin lỗi.”


      Tùng San biết nên dùng vẻ mặt nào để nhìn , đành phải dời tầm mắt, cúi đầu , "Chuyện này cũng có thể trách chú.” xong, cảm thấy càng thêm xấu hổ, đây là chuyện gì chứ, nếu bị truyền mất mặt mà.


      "San San, tôi dạy dỗ Lâm Lâm rồi, sau này nó dám gây chuyện nữa, em yên tâm .” Cố Trì Tây .


      Tùng San gật đầu, " con ngang ngược này của chú cần được dạy dỗ cẩn thận chút.”


      Cố Trì Tây tiếp, chỉ nhìn , vẻ mặt trở nên dịu dàng, "Mấy ngày nay em có khỏe ? Tôi thấy sắc mặt em được tốt, có phải nghỉ ngơi đủ hay ?"


      Tùng San cười cười: "Chỉ cần Cố Lâm Lâm tới quấy rối tôi sống rất tốt.”


      Sắc mặt Cố Trì Tây lại trở nên u ám, "Lần này là do tôi sơ suất, sau này tôi tuyệt đối để nó chạm vào em dù chỉ là sợi lông.”


      Tùng San luôn cảm thấy trong lời này có chút gì đó hung ác mà hiểu được, khiến nghĩ mãi ra. dứt khoát thẳng: " cũng cần phải làm quá lên như vậy, ta dù sao cũng là con chú, chú cứ ràng với ta là tôi và chú có quan hệ gì. cho cùng việc này cũng là do chú bình thường tác phong bất chính, luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mới khiến vợ con chú lo lắng tức giận.”


      Cố Trì Tây nghe xong câu của Tùng San bật cười, nhịn được đưa tay xoa xoa đầu bé con "Đây mới là lời em muốn phải ?"


      Tùng San bị cười làm kinh ngạc, sau đó yên lặng bùi ngùi, ông chú này sớm luyện thành Kim Cương hộ pháp rồi, da mặt dày.


      Trương Tân dừng xe tại trung tâm thẩm mỹ cao cấp, Cố Trì Tây đưa Tùng San lên tầng, phòng khám lớn nhưng được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, y tá bác sĩ khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ tha thiết như bệnh nhân là Thượng Đế, khiến cho người từ thấy vẻ mặt lạnh băng của mẹ làm y tá trưởng ở bệnh viện như Tùng San được quan tâm mà hoảng sợ. Bác sĩ là xinh đẹp, họ Lý, blouse trắng che được đôi chân dài thon thả, giày cao gót đính kim tuyến lấp lánh, thái độ khi nhìn thấy Cố Trì Tây rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Tùng San lập tức hoài nghi hai người này có quan hệ mờ ám.


      ra mặt Tùng San chỉ có hai vết thương do bị cào, có gì nghiêm trọng. Nhưng bác sĩ xinh đẹp lại lấy kính lúp để xem vết thương, sau đó tự mình bôi thuốc cho Tùng San, vừa bôi vừa dặn hai ngày nữa nếu nằm nghiêng ngủ đừng để áp lên vết thương, miệng vết thương được dính nước, bôi thuốc ngày hai lần được quên.


      Cuối cùng ta còn nhéo nhéo khuôn mặt Tùng San : "Tuổi trẻ là tuyệt, khuôn mặt săn chắc đầy collagen này khiến tôi ghen tị chết được.”


      Tùng San xấu hổ cười cười, rất muốn hỏi ta rằng loại chuyện như bôi thuốc này chẳng phải nên để y tá làm sao? Trương Tân cầm đơn thuốc trả tiền, Tùng San nhìn lướt qua con số ghi đó cảm thấy choáng váng đầu óc, xoay người với Cố Trì Tây: "Phòng khám này muốn cướp của giết người sao? Cái giá này đủ để lảm ca phẫu thuật viêm ruột thừa đó!"


      thanh của hơi lớn làm bác sĩ Lý nghe được cười : "Em à, để chị cho em biết, vì Cố tổng quan tâm em nên mới vậy đó, thuốc vửa rồi bôi mặt em được nhập khẩu từ Đức đấy.” xong mắt ta còn liếc nhìn Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây chỉ cười xoa xoa đầu Tùng San, gì nữa.


      đường về, Tùng San đều im lặng, nhíu mày, mím môi như suy nghĩ gì đó. Cố Trì Tây vỗ vỗ , "Nghĩ gì thế?"


      Tùng San ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Cái phòng khám đó có phải kiếm được rất nhiều tiền ? Bác sĩ, y tá ở đó lương rất cao phải ?"


      Cố Trì Tây buông tay, "Tôi lắm, nhưng họ thường tiếp đón ngôi sao, nhân vật nổi tiếng nên tiền kiếm được hẳn ít.”


      Tùng San suy tư gật đầu, "Tôi muốn suy xét đề nghị mẹ tôi đổi công tác, làm việc ở đây so với nơi bà ấy làm tốt hơn nhiều, bệnh nhân ít, môi trường làm việc khá tốt, tiền lương cao, áp lực thấp, quả thực là chén vàng!"


      Cố Trì Tây bật cười, lấy tay bóp trán, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn bé con, cuối cùng vẫn nhịn được đưa tay xoa xoa đầu của , sau đó thầm thở dài.


      Tùng San cũng hiểu được lúc nãy mình quá buông lỏng cảm xúc, xấu hổ cười cười, gì nữa. Trương Tân đậu xe ở trước cổng trường, mở cửa xe, "Đến nơi rồi.”


      Cố Trì Tây nhìn ra ngoài cửa xe, trời chạng vạng, sắc trời tối mịt, liền với Trương Tân :"Cậu đưa ấy về , đưa đến cổng ký túc xá.”


      Trương Tân đáp ứng, "Vâng.”


      Tùng San xuống xe, cảm thấy tình cảnh này có chút xấu hổ, biết nên gì, cảm ơn? Hẹn gặp lại? sao cũng đúng. Vì thế im lặng nửa ngày mới câu, "Tôi về đây.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Nghỉ ngơi cho tốt.”


      Tùng San cười, xoay người rời . Trương Tân theo sau, cũng gì, hai người trước sau, giữ vững khoảng cách. Đến khi Tùng San đến lối rẽ mới xoay người với Trương Tân: "Tôi muốn đến căng tin ăn cơm, đưa đến đây là được rồi.”


      Mặt Trương Tân chút thay đổi "Cố tổng muốn tôi đưa đến ký túc xá.”


      Tùng San bắt đầu hoài nghi cấu tạo đại não của người này, chắc chắn người máy cũng cứng nhắc như “Tôi muốn đến căng tin ăn cơm, sau đó trở về ký túc xá, căng tin người nhiều như vậy, theo tôi phải khiến người ta chú ý à? Bây giờ trở về , với ông chủ rằng đưa tôi về ký túc xá là được rồi phải sao?"


      Trương Tân lời nào, cũng có ý muốn rời .


      "San San?" Tống Đào cách đó xa tới, nhìn thoáng qua Trương Tân, sau đó cười ha ha hỏi: "Ăn tối sao?"


      Tùng San lắc đầu, " phải, chỉ là em buồn nên muốn tới đó kiếm gì ăn thôi.”


      Tống Đào nở nụ cười, "Vậy thôi, dẫn em khu phía Tây ăn, mấy ngày trước tới đó mới phát căng tin ở đó làm mấy món mới.”


      Tùng San gật đầu, lập tức quàng tay Tống Đào, hoàn toàn coi Trương Tân như tồn tại, "Hay quá, Tê Lợi đề cử nhất định ngon! Chúng ta thôi!"


      Trương Tân nhìn hai người rời mới xoay người mình ra cổng trường, trở lại xe.


      Cố Trì Tây chậm rãi nhắm mắt, "Đưa người về rồi sao?"


      Trương Tân trả lời chi tiết: "Đưa đến nửa đường, ấy nhìn thấy tiền bối liền cùng nhau đến căng tin ăn cơm.”


      Cố Trì Tây mở mắt, "Tiền bối?"


      Trương Tân đáp: "Vâng, tên là Tống Đào, năm nay vừa mới được nhận vào công ty con của ngài.”


      Cố Trì Tây nhướn mày: "Công ty nào?"


      "Kiến trúc Thành Ý, bộ phận kế hoạch.” Trương Tân .


      "Ừ, hôm nay cậu làm tệ, sau này càng nên để ý cẩn thận hơn, đừng để San San bị thương rồi mới báo với tôi.” Cố Trì Tây xong liền nhắm hai mắt lại.


      Giờ ăn căng tin luôn đông ngập người, Tống Đào giúp Tùng San chiếm chỗ ngồi sau đó mua hai chai nước có gas, sau đó mình xếp hàng lấy cơm, dựa vào may mắn nhanh chóng đem khay lớn trở về, các món ăn mỗi thứ đĩa và hai bát cơm thơm ngào ngạt.


      Tùng San khiếp sợ quay đầu nhìn người xếp hàng dài như đuôi rồng chờ lấy cơm, khó tin nổi hỏi: "Tiền bối à, sao làm được vậy? Sao có thể nhanh như thế?"


      Tống Đào vỗ ngực cái, hết sức đắc ý " là là ai chứ, là Tê Lợi đó, chỉ là chuyện xếp hàng lấy cơm sao có thể làm khó được ?"


      Tùng San cười, cầm chai nước có ga đưa cho , " Tê Lợi vĩ đại, xin hãy nhận của em cái cúi đầu.”


      Tống Đào vui vẻ cười ha ha nhận lấy, trong mắt tràn đầy ý cười. Có thể mình ăn cơm với Tùng San là chuyện mơ ước rất lâu, cuối cùng trước khi tốt nghiệp cũng thực được, quý trọng cơ hội biểu tốt chút sao được. Vì thế bữa cơm này, miệng Tống Đào hề nhàn rỗi, đủ thứ chuyện cười, chọc Tùng San cười đến mức ăn nổi. Lúc Tùng San cười rộ lên, hai lúm đồng tiền xuất , mắt to cong cong, khóe mắt đuôi lông mày đều như mang theo ánh sao lấp lánh khiến Tống Đào nhìn thấy trong lòng rất vui vẻ.


      Lúc hai người ăn xong cơm, người trong căng tin cũng ít . Tống Đào lấy từ trong túi ra cái khăn tay đưa cho Tùng San, "Em nhìn em xem, cười đến mức miệng toàn dầu mỡ, mất hình tượng quá, mau lau , đừng để người ta thấy rồi ai thèm lấy.”


      Tùng San bĩu bĩu môi, " yên tâm, em nhìn xinh đẹp như vậy, nhất định lấy được chồng! Còn phải lấy người đàn ông giỏi nữa kìa.”


      Tống Đào cười cười, im lặng, ánh mắt dừng tại vết thương mặt Tùng San. cũng hỏi gì thêm.


      Tùng San cũng có ý định , hai người cùng nhau ra khỏi căng tin. Tống Đào đưa Tùng San đến dưới tầng ký túc xá, thấy Tùng San định lên tầng : "San San, cuối tuần này chuyển ra ngoài ở.”


      Tùng San quay đầu, "Hả? phải vẫn chưa tốt nghiệp sao?"


      Tống Đào gật đầu: "Ừ, chỉ là sắp làm, công ty sắp xếp cho ở ký túc xá dành cho nhân viên, muốn chuyển qua sớm chút để làm quen.”


      Tùng San cười cười: "Tốt quá rồi, cuối cùng tìm được việc!"


      Tống Đào cũng cười, "Ừ, đúng là rất tốt, chỉ là sau này thể thường xuyên đến thăm em.” xong cũng cảm thấy quá buồn nôn nên vội vàng cợt nhả bổ sung câu: "Em cũng đừng quá nhớ !"


      Tùng San lườm , cười hì hì lên để lại Tống Đào mình đứng yên tại chỗ, yên lặng thở dài tiếng, lúc lấy lại tinh thần thấy quản lí ký túc nhìn cười, Tống Đào bất giác rùng mình, yên lặng xoay người vội vàng bước . quản lí ký túc xá như thần thánh này, cho dù thấy bốn năm rồi nhưng vẫn khiến người ta rét mà run.


      Tống Đào vừa về đến phòng bị bạn cùng phòng là A Thạch giữ lại, A Thạch đóng hé cửa, đưa tay chỉ ra cửa đối diện, vẻ mặt hả hê.


      "Chuyện gì vậy?" Tống Đào biết gì.


      "Chu Trường An trở lại rồi.” Vẻ mặt A Thạch giống như vừa báo được thù lớn, "Nghe nó cãi nhau với bạn nhà giàu nên bị đuổi ra ngoài.”


      Tống Đào: "...”


      "Hừ, đắc ý cho lắm vào, bỏ rơi San San làm con rể đại gia, còn chuyển ra ngoài ở chung, bây giờ hay rồi, bị người ta ghét bỏ mặt mày xám xịt quay trở về!" A Thạch ra vẻ già dặn lắc đầu, " đáng mặt đàn ông, thể diện đều bị nó vứt sạch!"


      A Thạch những lời này quá hả hê mà quên giọng, hậu quả là cánh cửa đối diện “Ầm” tiếng vang dội, đóng lại.


      Tống Đào bật cười, người ta thường phong thuỷ luôn thay đổi, nhưng với tên Chu Trường An này thay đổi diễn ra quá nhanh.



      -Lời editor: đọc chương này ta chỉ có câu thôi " nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột". hôm bữa em ta cào mặt ta, ta chỉ xài nghệ thiên nhiên mau khỏi sẹo còn người ta bệnh viện...haizz:yoyo59:...vấn đề giai cấp
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :