1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 10

      Editor: Tiểu Yên


      Lý Yến từ thư viện trở về, vừa vào phòng liền lớn giọng ầm ĩ, "San San, mình nghe vừa rồi có đại mỹ nam mặc tây trang giày da đến tìm cậu có phải ? Chuyện gì vậy, mau khai ra !"


      Triệu Nhiên vùi đầu đọc sách, nghe xong những lời này bất giác vươn cổ.


      Lý Yến căn bản chú ý Triệu Nhiên cũng ở đây, trực tiếp chạy đến cạnh Tùng San, lấy tai nghe của ra lặp lại lần nữa, " mau, mau, đại mỹ nam kia là ai?"


      ra Tùng San có nghe được câu hỏi của Lý Yến, ấy lớn giọng như vậy, chỉ sợ toàn bộ phòng trong hành lang này cũng nghe thấy hết rồi.


      biết làm sao, "Chỉ là người mình biết tôi, quen thân lắm.”


      Lý Yến chớp mắt, "Ai chứ, sao thần bí vậy?"


      Tùng San đau đầu, "Tất cả đều tại chị họ mình, ta là bạn đồng nghiệp của chị ấy, hôm nay thay chị mình tới với mình tiếng, buổi tối hẹn cùng nhau ăn cơm, nhưng chị mình bận nên tới được.”


      Tùng San bắt đầu bội phục năng lực ứng biến của mình.


      "À.” Lý Yến đăm chiêu gật đầu, " ra là bạn trai của chị họ cậu, haiz, đáng tiếc.”


      Tùng San buồn cười, đây là cái “thần thính lực” gì đây, sao có thể lí giải lời của thành bạn trai của chị họ rồi? Chẳng qua cũng lười giải thích, trong lòng cảm thấy Lý Yến dễ gạt.


      Trương Tân trở lại xe, cung kính đưa chiếc di động lúc nãy cho người ngồi trong xe, "Cố tổng, Tùng San tiểu thư cần chiếc di động này. ấy còn hi vọng ngài về sau cần tiếp tục đến tìm ấy.”


      Lúc những lời này Trương Tân cúi đầu rất thấp, nhìn thấy cảm xúc mặt Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây nhận lại chiếc di động, "Tôi biết rồi, tạm thời cậu giữ nó .” Giọng khá bình tĩnh, giống như mọi thứ đều trong dự đoán.


      "Vâng.” Trương Tân cầm điện thoại cất vào túi, khởi động xe, hỏi, "Cố tổng, tiếp theo đâu ạ?"


      " đâu cả.” Cố Trì Tây tựa đầu vào chỗ dựa lưng, giọng hơi ủ rũ.


      "Về Giang Phong Uyển?" Trương Tân xác nhận nên hỏi lại câu.


      Cố Trì Tây lên tiếng, nhắm hai mắt lại.


      Trương Tân biết đồng ý, liền xoay vô lăng đổi phương hướng. Trương Tân luôn làm việc rất cẩn thận, đây là tác phong của quân nhân, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh ràng, cho nên vừa rồi Cố Trì Tây như vậy, dù trong lòng biết , nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.


      Cố Trì Tây lên tiếng, nhưng có nghĩa cậu ta biết muốn gì. Tên nhóc Trương Tân này rất thông minh, ít , cẩn thận, luôn có thể đoán đúng tâm tư của sắp xếp ổn thỏa mọi việc, có Trương Tân bên cạnh quả rất có ích. Trương Tân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, ưu điểm lớn nhất chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.


      Thiên lý mã nhiều mà Bá Nhạc hiếm, đó là bởi vì Bá Nhạc phải tùy tiện liền cho rằng con ngựa bình thường cũng là thiên lý mã(1).


      (1) Ý điển tích Bá Nhạc và Thiên lí mã (bạn search google để hiểu thêm).


      Tên nhóc Trương Tân này tệ, so với tên Chu Trường An kia mạnh hơn rất nhiều. Vừa nghĩ đến ngày đó, Chu Trường An nhìn thấy liền trở nên rụt rè hèn nhát, Cố Trì Tây muốn bật cười, sao Cố Lâm Lâm lại có thể nhìn trúng vật bỏ như vậy chứ? Lại còn tranh giành của người khác. Quả nhiên mắt chọn đàn ông giống y như mẹ nó.


      Nhưng tên tiểu bạch kiểm(2) như vậy lại là bạn trai của San San. phung phí của trời.


      (2) Tiểu bạch kiểm: loại con trai được bao nuôi.


      Trương Tân đậu xe xong xuôi, xuống xe mở cửa cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, đến Giang Phong Uyển, tối nay xe vẫn đậu ở đây hay lái ?"


      Cố Trì Tây xuống xe, nhìn chút: "Vừa rồi lúc cậu gặp ấy, tình trạng của ấy như thế nào?"


      Trương Tân dừng lát rồi , "Tinh thần rất tốt, nhưng vì tôi gọi ấy là Tùng San tiểu thư nên có chút mất hứng, nhưng tôi xin lỗi rồi.”


      Khóe miệng Cố Trì Tây cong lên, nở nụ cười, giống như hình ảnh bé con vẻ mặt giận dữ chỉ vào mũi Trương Tân mắng "Đừng gọi tôi là tiểu thư!" xuất ngay trước mắt. Suy nghĩ lát, , "Có lẽ cậu đưa lại điện thoại cho tôi , tự tôi đưa cho ấy.”


      "Vâng.” Trương Tân lại lấy di động ra đưa cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, tôi khuyên ngài mấy ngày nữa tốt hơn hết đừng tìm ấy.”


      "Vì sao?" Cố Trì Tây nghiêng đầu liếc nhìn Trương Tân.


      "Chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, bây giờ ấy vô cùng kháng cự ngài, hơn nữa cá tính của ấy khá mạnh mẽ, gặp nhau lại xung đột hay lắm.” Trương Tân cúi đầu.


      "Ừ, được rồi, cậu về .” Cố Trì Tây gì.


      Kiến trúc khu biệt thự Lâm Giang của Giang Phong Uyển có cửa kính sát đất khổng lồ đối mặt với con sông lớn, thông thoáng sáng sủa. Đây là khu biệt thự được săn đón nhất thành phố A, xây dựng cạnh dòng sông, gần trung tâm thành phố, có rất nhiều nhân viên cấp cao và thương nhân giàu có định cư ở đây.


      Nhà Cố Trì Tây ở Giang Phong Uyển bóng người, cổng mở ra, vừa vào cửa, chú chó Labrador(3) to lớn nhào lên người, vẫy vẫy đuôi, lông người mềm mại mượt mà, vô cùng thân thiết sủa gâu gâu với chủ nhân. Cố Trì Tây cúi thấp người, ánh mắt dịu dàng, đưa tay xoa xoa đầu "Lão Tần"(4), ôn hòa nở nụ cười.


      (4) Lão Tần tên con chó, lí do ta để chữ Lão sau này mọi người hiểu thôi.


      Ngày hôm sau, Tùng San dè dặt khởi động điện thoại, ngờ phát ra nó có động tĩnh gì, vì thế tâm trạng lo sợ bất an cuối cùng khôi phục hơn chút, cũng muốn nghĩ thêm về những chuyện lộn xộn kia nữa. Giống như tất cả mọi việc đều trở về quỹ đạo bình thường, mỗi sáng cùng Lý Yến ăn điểm tâm, sau đó học, hết giờ học cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó lại lên lớp, ăn cơm chiều, tự học. Ký túc xá, phòng học, căn tin, là ba điểm dừng thường xuyên của .


      có bạn trai, thời gian buổi tối dư dả rất nhiều.


      Lý Yến muốn thi khảo sát nghiên cứu sinh, cho nên mỗi ngày đều như lên dây cót cố gắng phấn đấu, ngay cả Tùng San cũng bị quyết tâm của ảnh hưởng liền đến thư viện kiếm chỗ tự học. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.


      Cố Lâm Lâm hoàn toàn biết mất khỏi phòng ký túc, cái giường trống rất nhanh liền bị các bạn cùng phòng trưng dụng làm nơi để đồ linh tinh. Tuy khi học vẫn nhìn thấy ta nhưng cứ làm lơ như thấy.


      Cứ như vậy , cũng chẳng sao cả.


      Triệu Nhiên trở nên thân thiết với Tùng San hơn, thỉnh thoảng vài câu với , dù có gì quan trọng. Lý Yến có ấn tượng tốt với Triệu Nhiên, cảm thấy Triệu Nhiên quê ở An Huy, người quê mùa, cho nên thấy Tùng San vài câu với Triệu Nhiên lôi kéo Tùng San thẳng, nể mặt người ta chút nào.


      Tùng San cảm thấy Lý Yến rất buồn cười, ràng ấy cũng ở ngoại ô thành phố A, sao lại khinh thường người ta quê ở An Huy? Lý Yến lại rất kiên trì , nhà ấy phải ở nông thôn, thôn Trần Gia chính thức trở thành phần của thành phố A, hộ khẩu của người ở thôn Trần Gia đều là hộ khẩu thành phố.


      "Gia cảnh nhà mình bằng nhà cậu, ba cậu làm việc ở cơ quan chính phủ tốt như vậy, mẹ lại là y tá trưởng ở bệnh viện lớn, nhưng dù gì nhà mình cũng có hộ khẩu thành phố đó thôi.” Lý Yến như thế.


      Tùng San xuất ba vạch hắc tuyến đầu, tình mà ba Tùng nhà công tác ở cơ quan chính phủ gì đó cũng chỉ là có cũng được có cũng chẳng sao thôi, ra ngại mà.


      Cứ thế ngày qua ngày, thứ tư này là đến ngày nghỉ lễ dài. Mùng tháng năm, Lý Yến và Tùng San làm học sinh bản địa hạnh phúc, vui vui vẻ vẻ trở về nhà.


      Từ thành phố A đến nhà Tùng San ngồi xe bus chỉ cần tiếng, nhưng vì là ngày nghỉ dài nên đường rất đông đúc, Tùng San cố ý tuyến xe sớm nhất, ngồi đến mức buồn nôn, giữa trưa mới đến được cửa nhà.


      Tùng Chí Quân từ trong bếp ra, người mặc cái tạp dề bằng vải bông, đẩy đẩy cái mắt kính dày cộp mũi, nở nụ cười hiền lành, "San San về rồi à? Ba làm cá Vũ Xương kho tộ cho con đó!"


      Tùng San cởi áo khoác, ôm ba mình hôn cái, "Ba Tùng à, con nhớ ba lắm!"


      Mắt Tùng Chí Quân híp lại thành đường, "Ây dà, mới vài ngày gặp, San San của ba nhớ ba vậy sao?"


      Phương Tiểu Tiệp từ trong phòng ra, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai ba con , vui vẻ : "Haiz, hai người đừng làm chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy được ? Đều lớn cả rồi, tưởng mình vẫn còn là học sinh tiểu học sao?"


      Tùng San bĩu bĩu môi, qua nhéo nhéo cái eo thùng phuy của mẹ, "Mẹ à, mẹ phải học múa Latin cho eo lại à? Sao con chẳng thấy tẹo nào thế?"


      Phương Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn Tùng San, "Sao có thể có hiệu quả nhanh như vậy được, mẹ mới học có mấy buổi, chờ mấy tháng nữa, mẹ chắc chắn lấy lại thân mình mềm dẻo như rắn nước năm nào.”


      Tùng Chí Quân nhịn được, cười khúc khích, sau đó bị đuổi liền chạy vào phòng bếp. là đáng xấu hổ.


      Phương Tiểu Tiệp cẩn thận nhìn đứa con duy nhất của mình, thấy có gì đó đúng, "San San, con bị bệnh à? Sao sắc mặt lại như thế này? Mắt thâm quầng cả rồi.”


      Tùng San trong lòng hồi hộp, cuối cùng cũng thoát được “pháp nhãn” của mẹ mình. cười đùa : " phải đâu, sắp tới cuối học kì rồi, để đạt được kết quả tốt nhất, con rất cố gắng, tích cực hướng về phía trước.”


      Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Con đừng có phét nữa, con tưởng mẹ biết sao, có bao nhiêu đứa lên đại học mà cố gắng học tốt đâu chứ? Giống như bọn mẹ vậy, nhớ năm đó mẹ con ở Học viện điều dưỡng, đó mới là...”


      "Dừng lại!" Tùng San vội vàng lấy tay xoa ngực, sợ nhất là nghe mẹ về Học viện điều dưỡng, khi bao giờ ngừng.


      "Haiz, con bé này! Đúng rồi, Trường An đâu? Sao cùng con về nhà ăn cơm?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.


      Tùng San: "...”


      biết là trốn thoát mà.


      "Chuyên này…chuyện này lát nữa ăn xong rồi sau.” Tùng San muốn khiến ba mẹ ăn ngon.


      Phương Tiểu Tiệp là ai chứ, nhìn là biết con mình có chuyện, đoán chắc hai đứa cãi nhau, tám chín phần mười vấn đề ở con mình, cho nên cũng hỏi nhiều. Trong lòng bà yên lặng thở dài, đứa này nhìn xinh đẹp, tính tình lại nóng vội, miệng lưỡi giảo hoạt, rốt cuộc nó giống ai đây.


      bữa cơm đầy tiếng cười, Tùng San đùa đủ thứ, dốc sức đem chú ý của ba mẹ khỏi cái tên Chu Trường An.


      Nhưng kết quả lại thành công.


      Tùng Chí Quân nhìn gương mặt biến sắc của Phương Tiểu Tiệp, hiển nhiên cũng dám cùng con phối hợp lạc đề nữa.


      "Mau , xảy ra việc gì với Chu Trường An? Có phải con lại càn quấy nữa ?" Phương Tiểu Tiệp khoát tay chặn lại, Tùng Chí Quân vội vàng đưa chén trà.


      Tùng San nhìn là biết trốn thoát, dứt khoát thẳng: " chia tay.”


      Phương Tiểu Tiệp phun ra ngụm trà, "Gì cơ? Chia tay?!"




      (3) Đây là giống chó Labrador.


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Iluvkiwi, noair, duyenktn135 others thích bài này.

    2. thomap

      thomap Active Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      83
      Chương mới a, chú Cố xuất a :yoyo19:

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby
      mailinh, HinataNTiểu Yên thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hay quá.chương này chú Cố k xuất a....................:yoyo57::yoyo57::yoyo57:
      thank nàng:yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 11

      Tùng San vừa câu "Chia tay" ra khỏi miệng, chỉ Phương Tiểu Tiệp phun nước trà, mà ngay cả Tùng Chí Quân cũng thể bình tĩnh.


      Ông vừa lấy khăn tay giúp vợ lau nước dính người, vừa cau mày hỏi, "Sao lại thế? Sao có thể chia tay là chia tay? Lần trước đến thăm ba mẹ phải vẫn còn rất tốt sao?"


      "Có phải con lại giở tính tùy hứng ra hay ?" Phương Tiểu Tiệp là người sinh ra dưới ngọn cờ đỏ của Tổ quốc, kế thừa truyền thống tốt đẹp đó là dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải tìm ra lý do người mình trước.


      Cho nên dù Tùng San chưa gì nhưng trong lòng bà nhận định là con mình sai.


      Tùng San khóc ra nước mắt.


      Xem ra cũng chỉ còn cách thẳng, mặc dù rất uất ức, nhưng vẫn dễ chịu hơn việc bị mẹ biết mắng mình trận. Vì thế liền kể hết chuyện Chu Trường An đá mình trước mặt mọi người trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Lâm Lâm, thêm mắm dặm muối chuyện vì tiền lương năm hai mươi vạn và cái nhà mà ngả bài chia tay với mình, còn nhấn mạnh chuyện mình hoàn toàn biết gì về những mưu cầu danh lợi của Chu Trường An.


      Vợ chồng ông Tùng lòng đầy căm phẫn. Phương Tiểu Tiệp hung hăng đánh Tùng Chí Quân cái, nổi giận đùng đùng : "Tôi tên nhóc này là người vùng khác đến nên được, lúc đó ông còn tốt cho nó, ông cái gì ấy nhỉ, đứa này rất lễ phép, có giáo dưỡng, kết quả giờ lại lừa dối San San nhà chúng ta!"


      Tùng Chí Quân ra sức thở dài tiếng, "Tôi nhìn nhầm người thôi mà! Xã hội bây giờ loạn rồi, người trẻ tuổi trong mắt chỉ biết có tiền, đứa trẻ tốt như thế, sao lại ra nông nỗi này chứ! San San, con đừng buồn nữa, loại người này đáng để con phải đau lòng!"


      "Đúng, chia tay bây giờ là tốt nhất, lỡ như sau này kết hôn rồi mới lộ ra bản tính thê thảm! San San, con quen nó lâu như vậy, bị tổn hại gì chứ?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.


      Tùng San cười gượng, " có đâu, mẹ yên tâm .” cố gắng biểu ra chột dạ của mình.


      "Mẹ vốn cũng hài lòng, cái thằng đó phải tốt nghiệp muốn về quê sao, con còn tốt nghiệp xong cũng theo nó, lúc đó con biết trong lòng mẹ gào thét thế nào đâu! Bây giờ tốt rồi, chia tay rồi San San của chúng ta về nhà, thành phố A tốt, biết bao nhiêu người chen vỡ cả đầu cũng có được chỗ ngồi, sao phải theo cái thằng đó về quê nó chịu khổ chứ!". Phương Tiểu Tiệp rót cho mình chén trà lần nữa, uống ngụm, thở ra hơi, "Con à, con đừng khó chịu trong lòng nữa, San San nhà ta vừa trẻ vừa xinh đẹp, còn là sinh viên đại học A, muốn người nào mà chẳng được! Ngày mai mẹ sắp xếp cho con xem mắt!"


      Tùng San vừa nghe đến hai chữ xem mắt, cả người run run, "Mẹ à, cũng cần gấp như vậy, con mới hai mươi tuổi, xem mắt làm gì?"


      "Sao lại ! Lần này mẹ muốn chọn đúng người cho con, gia thế bối cảnh đều phải thông qua xét duyệt của mẹ, người như vậy mới có thể yên tâm! Phụ nữ cũng chỉ có vài năm tuổi xuân thôi, nếu chỉ đặt người tên đàn ông cặn bã lỡ mất.”


      Tùng San cảm thấy mẹ chắc chắn bị mấy cái phim truyền hình về đề tài ế tẩy não.


      "Theo tôi thấy Tùng San nhà chúng ta cần phải gấp gáp mấy chuyện đương làm gì, tốt nghiệp đại học vẫn là chuyện quan trọng nhất, tốt nhất là tốt nghiệp đại học xong rồi mới tính tới chuyện tìm bạn trai.” Khó có dịp Tùng Chí Quân đưa ra ý kiến phản đối.


      Phương Tiểu Tiệp lập tức trừng mắt, "Còn kịp quái gì chứ! Vậy trễ mất! Đàn ông tốt đều bị người khác chọn hết rồi, còn dư nữa đâu mà tìm! Ông Tùng kia, từ hôm nay trở nhiệm vụ của ông là tìm những thanh niên có gia thế, bối cảnh, nhân phẩm và tướng mạo xứng đôi với San San nhà chúng ta nghe chưa!"


      Vẻ mặt Tùng Chí Quân khó xử, "Nếu là tìm thanh niên có nhân phẩm và tướng mạo xứng đôi với San San dễ thôi, nhưng gia cảnh phải xem người ta có xứng với gia đình chúng ta , mà là chúng ta có thể xứng với người ta ...”


      Tùng Chí Quân là chủ biên ban tuyên truyền Đảng ủy của tạp chí Đảng, chức danh cao nhưng có thực quyền. Chuyện cần làm mỗi ngày chính là xem tin tức, quan tâm chuyện lớn trong và ngoài nước, tổ chức hội phát huy tác phong liêm chính của Đảng, hoặc kiểm tra kĩ lưỡng bản thảo tạp chí Đảng phát hành mỗi tháng lần, thỉnh thoảng cũng viết vài bài viết, múa bút vẩy mực bày tỏ cảm xúc về thay đổi của thời đại. Cho nên ngày thường rất rất nhàn rỗi, ở cơ quan ngày nào cũng có thể tan làm đúng giờ, chợ mua đồ ăn giết thời gian, về nhà giặt quần áo nấu cơm cho vợ con. Làm người đàn ông tốt của gia đình.


      Phương Tiểu Tiệp chợt nhíu mày, "Tốt hơn nhà chúng ta phải càng tốt sao! Con phải nên gả cho gia đình tốt à, kiếp này ông có tiền đồ rộng mở nhưng nếu San San nhà chúng ta gả cho người giàu có là vẻ vang! Haizzz, tôi nghe con trai của Bí thư Mạnh vừa từ Mĩ trở về phải ? Lần sau ông gặp Bí thư Mạnh tiếng !"


      Tùng Chí Quân bóp trán, ông sợ vợ như sợ cọp vậy.


      Vài năm trước, Tùng Chí Quân thỉnh thoảng còn săn được tin tức, bây giờ cấp dưới có vài người trẻ tuổi, cần săn tin tức nữa, trực tiếp ngồi trong phòng làm việc tìm lỗi chính tả, tìm cái nào phù hợp tiêu chuẩn là xong việc. Mỗi tháng Tùng Chí Quân chỉ có việc quan trong, chính là đêm trước ngày xuất bản, ông phải mang theo bản thảo xuất bản đến văn phòng Bí thư Mạnh cho ông ấy kiểm tra lại, bởi vì người nắm quyền của thành phố A - Mạnh Tích Minh là chủ biên danh nghĩa của tạp chí Đảng.


      Do đó Tùng Chí Quân là người nhàn rỗi nhưng cũng coi như là quan chức cao. Mạnh Tích Minh mặc dù chỉ là chủ biên danh nghĩa, nhưng làm việc cũng cực kỳ nghiêm túc, mỗi tháng tạp chí Đảng xuất bản đều phải tự mình kiểm tra, hơn nữa xem từ đầu đến đuôi hề bỏ sót. Đó là lí do mỗi tháng Tùng Chí Quân đến văn phòng của Bí thư Mạnh ngồi lần, lần nào cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. May mà thái độ của Bí thư Mạnh đối với ông vẫn rất hòa thuận, thỉnh thoảng cũng đùa vài câu cho Tùng Chí Quân chút thể diện.


      Nhưng trong lòng Tùng Chí Quân rất ràng, thể diện cũng chỉ là thể diện mà thôi, chỉ là biểu tượng có thực. Trông mong ông có thể cùng Bí thư Mạnh chuyện sâu xa căn bản là có khả năng. Càng miễn bàn đến việc gả con đến nhà người ta.


      Tùng San thấy mẹ mình càng càng lung tung, nhịn được chen miệng : "Mẹ, mẹ đừng bận tâm chuyện của con nữa, con mới hai mươi cái xuân xanh thôi, tìm bạn trai phải chuyện khó khăn đâu.”


      Tùng Chí Quân cũng gật đầu, "Đúng, San San của chúng ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh. Chúng ta ở thành phố A còn có nhà có đất, còn sợ ai thèm lấy sao?"


      Phương Tiểu Tiệp nhìn hai cha con bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Chỉ có căn nhà này của chúng ta thôi mà còn dám là có nhà có đất? Ông Tùng à, ông đừng ra kẻo mất mặt. Ông nhìn ông Thái xem, mua bao nhiêu căn nhà? Con ông Thái trước khi lấy chồng, nhà ở đầu là ông ta cho. Ông coi ông xem, là bạn cùng khóa với ông Thái, sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?"


      Tùng Chí Quân sợ nhất chính là nhắc tới ông Thái, khăng khăng lắc đầu, "Nhà cao cửa rộng ngàn căn, đêm đêm mất ngủ. Mua nhiều nhà như vậy có ích lợi gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ có thể ở căn thôi, tôi thấy nhà mình là tốt nhất rồi.”


      Tùng San dốc sức gật đầu, tiếng động ủng hộ ba.


      Nhà Tùng San lớn, nhưng vị trí coi như tệ, chỉ là nhà hơi cũ chút. Đây là căn nhà năm đó ba Tùng nhà gặp may mắn được cơ quan cấp cho, theo lí dựa vào vị trí của Tùng Chí Quân, căn bản thể được cấp căn nhà lớn như vậy, nhưng khi đó trong thành phố xảy ra vài việc, rất nhiều quan chức bị điều chức hoặc khai trừ, vì thế căn nhà này vốn dĩ nên cấp cho người có năng lực hơn lại rơi vào trưởng ban nho như Tùng Chí Quân.


      Năm đó lúc chuyển nhà, cả nhà vô cùng phấn khởi, Tùng San khi đó học tiểu học cảm thấy rất tự hào.


      Chẳng qua đồ vật tốt đến đâu cũng chịu được mài mòn của thời gian, chỉ chớp mắt mười mấy năm qua , căn nhà này trở nên cũ kĩ. Nhưng đó cũng phải là nguyên nhân đả kích Phương Tiểu Tiệp, điều khiến Phương Tiểu Tiệp bị đả kích ra là rất nhiều hàng xóm thân thuộc từng người từng người đều chuyển , nhà nhà đều mua nhà mới, chỉ có nhà bọn họ vẫn ở lì nơi này. Chuyện này đến liền biết làm sao. Nhưng Phương Tiểu Tiệp cũng chỉ ngoài miệng như vậy thôi, ra bản chất cũng phải người đam mê vật chất, nếu mấy năm nay cũng vừa làm y tá trưởng oai phong cõi, vừa về nhà sống cùng người nhàn rỗi cực kì như Tùng Chí Quân.


      " ra Chủ nhiệm Trương ở bệnh viện tôi cũng tệ, tôi sớm chọn trúng cậu ta, dáng người tốt, lại có năng lực, còn có duyên. Chỉ là tuổi tác hơi lớn, năm nay 33 rồi.” Phương Tiểu Tiệp .


      Đầu Tùng San rớt giọt mồ hôi lớn, ba mươi ba tuổi, người đàn ông lớn hơn mười ba tuổi, mẹ nghĩ sao vậy chứ, vậy còn nhìn trúng ?


      Gọi bằng chú chắc cũng được nhỉ?


      "Bà cháu của Viện trưởng Trương ư, cái người tên gì ấy nhỉ…Trương Dật Bạch?" Tùng Chí Quân hỏi.


      "Đúng vậy, chính là Trương Dật Bạch, tuấn tú lịch , rất xứng đôi với San San nhà chúng ta.” Phương Tiểu Tiệp như mở cờ trong bụng.


      " được, lớn tuổi như vậy còn chưa có bạn , cậu ta dành thời gian để làm gì chứ? San San của chúng ta vẫn nên tìm người bằng tuổi mới phải, vậy mới có tiếng chung.” Tùng Chí Quân lắc đầu.


      "Bằng tuổi nhau cũng chỉ là tên nhóc hai mươi mấy tuổi đầu, cái gì cũng có, theo nó rồi phải chịu khổ chính là chịu thiệt, kết quả là kết hôn vài năm lại lo lắng xuất “tiểu tam” vân vân.. , giữ được lòng nó!" Phương Tiểu Tiệp .


      Tùng San cảm thấy nghe nổi nữa rồi, hoàn toàn chắc chắn mẹ mình bị phim truyền hình tẩy não. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, đợi Phương Tiểu Tiệp thêm nữa, Tùng San liền cười hì hì muốn lên mạng lát, lẩn như cá chạch về phòng mình, đóng cửa lại, thở phào nhõm.


      thể tưởng tượng được tư tưởng của mẹ lại cởi mở như vậy, ủng hộ tìm ông chú ba mươi mấy tuổi. Vậy nếu như là hơn bốn mươi tuổi sao?


      Chẳng hiểu sao, trước mắt liền ra khuôn mặt của Cố Trì Tây.


      biết ông chú này năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhưng nếu tìm người như vậy, mẹ chắc chắn tức chết.


      Tùng San cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều.


      Máy tính nhà còn cũ hơn cái laptop của , mở password hơn phút. Tùng San nhịn được liền lấy di động ra vừa lên weibo vừa chờ máy tính khởi động, sau đó chuông điện thoại trong tay liền vang lên.


      hoảng sợ, nhìn lát, lại là cái dãy số xa lạ nhưng nhìn có chút quen mắt đó.


      quyết đoán nhấn nút tắt.


      suy nghĩ xem có nên tắt máy hay , bỗng nhiên nhận được tin nhắn, "Tôi ở dưới tầng nhà em, nếu trong vòng năm phút em xuống dưới, tôi lên chào hỏi.”


      Tùng San nhất thời ngẩn ra.

      Last edited by a moderator: 10/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :