1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      làm tui mừng hụt!
      Lâu ngày mới thấy mà lại cho tui ăn dưa bở rồi!

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 87

      Tùng San thay xong bộ đồ công sở, nhìn vào gương cẩn thận quan sát, váy liền màu hồng phấn, kết hợp với áo khoác trắng và giày cao gót cùng màu, mái tóc mới làm quăn gợn sóng, khuôn mặt trong trẻo được trang điểm tinh xảo.


      Chỉ là, đưa tay sờ phần eo váy bó sát thân mà thở dài, tại sao thể trở lại hình dáng ban đầu chứ.


      Chẳng biết từ lúc nào Cố Trì Tây xuất góc gương, đứng dựa ở cửa nhưng vào, chỉ mỉm cười nhìn .


      "Làm sao bây giờ, bụng em vẫn chịu lại.” Tùng San xoay người, nhìn người đàn ông trong gương mà , giọng điệu có chút làm nũng.


      Cố Trì Tây cười, biết bé của như vậy, " sao cả, tranh thủ lúc em vẫn chưa gầy xuống, chúng ta sinh thêm đứa nữa .” xong, liền bước tới, ôm lấy eo , hôn vào gáy , hít hương thơm người .


      ra eo có chút thịt cũng tệ, sờ lên mềm mềm, xúc cảm rất tốt.


      " đừng phá nữa, em vừa trang điểm kỹ rồi!" Tùng San hờn dỗi, giống như chú mèo thoát ra khỏi lòng , " chắc chắn mấy ngày tới có thể làm tốt chứ?"


      Cố Trì Tây cười khổ, thể còn có thể làm gì, "Nếu em lo lắng cần nữa, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc bảo bối tốt sao?"


      Tùng San biết ngay câu này, trừng mắt nhìn , " được, chuyến của em sắp xếp xong xuôi cả rồi, Jessica còn chờ em.”


      Cố Trì Tây thở dài, tóm lấy bàn tay bé của đặt lên môi hôn, "San San, nhớ em, đừng ở lại giúp .”


      Tùng San bật cười, ôm eo Cố Trì Tây, "Người nào đó gần đầy cũng càng ngày càng biết làm nũng rồi đó! phải chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau sao? Còn cái gì ở lại hay ở lại chứ.”


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhưng sao cảm thấy em để ý đến gì cả?"


      Vợ chồng Tùng Chí Quân ở lại Hồng Kông hơn nửa năm, mãi đến khi hai đứa bé biết bò mới lưu luyến rời trở về thành phố A. Tùng San nhớ ba mẹ, mấy ngày nay cảm xúc vẫn luôn ổn định, có Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, căn nhà trở nên rộng lớn hơn rất nhiều. Bảo mẫu chăm sóc hai đứa bé càng thêm lúng túng tay chân. ra điều này cũng thể trách họ, chỉ là do lúc trước Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp chăm sóc hai đứa bé quá chu đáo, trong lòng mỗi người đều ôm đứa bé, cho ai chạm vào. Ngay cả Tùng San và Cố Trì Tây muốn bế con lát, cũng phải được cho phép, còn phải xác nhận xem rửa tay thay quần áo hay chưa.


      Mấy chuyện này khiến Cố Trì Tây nghẹn muốn chết rồi.


      Tuy Tùng San cần tự chăm sóc con, nhưng ngày nào cũng rất bận rộn, bắt đầu từ buổi sáng phải tập yoga và các loại thể dục giúp làm đẹp, ràng các chuyên gia hàng tháng đều khôi phục vóc dáng, nhưng vẫn hài lòng, nhất định muốn gầy thêm nữa mới được. Vừa hết tháng đến đại học Hong Kong để lên lớp, vì muốn tốt nghiệp đúng thời gian, tăng cường thời gian làm bào cáo và bài tập. Kết quả là sau ngày ở ngoài, về đến nhà ăn cơm, thăm con lát rồi lại bắt đầu làm bài, cảnh thường thấy nhất là Cố Trì Tây ngủ trước còn ở phòng sách vùi đầu học.


      Do có ba mẹ vợ ở cùng, nên trước mặt họ Cố Trì Tây ngại tiếp xúc quá mức thân mật với Tùng San, kết quả buổi tối khi hai người có thể nằm chung giường cũng bị chiếm mất. từng thử bá đạo vài lần, mạnh mẽ đến phòng sách lôi bé con bế về giường hung hăng thương phen, đáng tiếc chiêu này thể dùng được rất nhanh, bởi vì có lần Tùng San vội vàng làm báo cáo để nộp, rất giận , ngày hôm sau dứt khoát ôm gối sang phòng khác ngủ. Quả thực mất nhiều hơn được. Sau này đành phải áp dụng chính sách dụ dỗ, mỗi đêm kiên trì chờ học xong rồi cùng ngủ, đáng tiếc kiên trì vài ngày lại thất bại.


      Lớn tuổi rồi, chịu đựng nổi.


      tại cuối cùng vợ chồng Tùng Chí Quân cũng về thành phố A, chưa được vài ngày Tùng San cũng muốn . Khóa học thạc sĩ tài chính của rốt cuộc cũng sắp tốt nghiệp, phải làm hạng mục quan trọng nữa, đó là đến làm việc tại các tập đoàn tài chính lớn, coi như thực tập trước khi tốt nghiệp. Tùng San và bọn Jessica được phân đến ngân hàng ở Singapore, những chuyện cần làm trước sau cộng lại cũng cần tới hai tuần.


      Tùng San khẳng định là rất muốn , nhưng lại thương hai đứa bé. muốnđưa hai đứa bé theo nhưng lại cảm thấy thích hợp. Vì thế dứt khoát muốn đưa hai đứa về thành phố A cho Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp chăm sóc. Kết quả Cố Trì Tây lại kiên quyết phản đối.


      Vợ phải hai tuần, con cũng luôn, muốn ở Hồng Kông độc mình đến chết sao?


      Dùng muôn vàn lời cam đoan, ngàn vạn lời cam đoan rằng trong hai tuần này nhất định chăm sóc tốt cho hai đứa bé, tuyệt đối phụ lòng mong đợi của mẹ. Nhưng Tùng San vẫn có chút yên lòng, bởi vì từ lúc hai đứa bé sinh ra thân thiết với Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, còn với ba bọn chúng... căn bản cứ ôm là khóc, ban đầu thậm chí chỉ cần Cố Trì Tây vừa lại gần bọn chúng dốc sức khóc.


      Cứ như phải ruột thịt vậy.


      Tùng San nhìn ánh mắt dịu dàng lại mang chút tội nghiệp của Cố Trì Tây, liền nhịn được cười : "Được rồi, chờ em trở lại, nhất định ở bên .”


      Hệt như dỗ con nít.


      Cố Trì Tây cười ôm lấy , " được, bây giờ muốn em giúp !"


      Mặc kệ bé con giãy giụa, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, cả người đè lên, hai tay thò vào trong áo khoác, cách chiếc váy tơ lụa liền thân sờ soạng thân thể . Tùng San bị sờ hơi buồn, cười khanh khách, " đừng làm loạn nữa, mau buông em ra, váy em thể bị nhăn được!"


      Con sói xám bị mụ mẫm làm sao có thể dừng lại, đầu lưỡi liếm làn da mịn màng của , hôn hôn, "San San, chúng ta sinh thêm vài đứa nữa .”


      Tùng San nén cười : " ngại đủ nhưng em lại ngại đau đó! sinh! 2 đứa là nhiều rồi.”


      Cố Trì Tây cười hôn , "Được.” bàn tay chuẩn xác tìm được khóa kéo, kéo thẳng khóa xuống.


      Tùng San sớm nhìn ra những lời là ý tại ngôn ngoại, nhưng nghĩ tới thời gian gần đầy bỏ bê nên cũng giãy dụa nữa, đôi tay bé vươn ra giúp tháo nút áo sơ mi.


      Đám lửa bị vùi tắt lâu, cứ như vậy bị đôi tay của làm bùng chày. giống nhưng con hổ đói vừa mới há mồm, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng của bảo mẫu.


      "Tiên sinh, phu nhân, hai bảo bối bỗng nhiên khóc ngừng, chúng tôi dỗ thế nào cũng được...”


      Tùng San nghe được hai chữ "Bảo bối" liền đẩy Cố Trì Tây ra, hề nghĩ ngợi lập tức thay quần áo rồi lao xuống, "Sao lại như vậy? Vừa nãy phải chơi rất ngoan sao?”


      Bảo mẫu : "Chúng tôi cũng biết, quả lúc nãy còn rất tốt, đột nhiên khóc...”


      Cố Trì Tây theo Tùng San ra, "Sắp ba giờ rồi, chắc nhớ lão Tùng và chị Phương.”


      Tùng San quay đầu nhìn đồng hồ, quả kim đồng hồ chỉ đến con số ba. Mỗi ngày cứ đến ba giờ, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp ôm cháu ra ban công phơi nắng, ban công có cái nôi lớn, lúc Tùng Chí Quân đẩy dùng lực rất vừa phải, hai bảo bối ăn xong liền nằm trong nôi, cách màn sa phơi nắng, khóc quấy, chưa đầy lúc ngủ rồi.


      Tùng San bước qua, nhìn hai bảo bối, tiểu Lương Cửu(1) ngồi dưới đất vung tay, tiểu Giai Kỳ(2) dựa vào lòng bảo mẫu đá chân, hai khuôn mặt bé đều nhíu lại, há cái miệng nhắn khóc oa oa. Lão Tần dựa vào người tiểu Lương Cửu, rất tri kỷ che chở cho bé, đôi mắt tròn vo ướt sũng, cùng buồn với tiểu bảo bối.


      (1) Lương Cửu : có nghĩa là lâu sau.


      (2) Giai Kỳ: có nghĩa là điềm lành, tin lành.


      Tùng San cúi xuống ẵm tiểu Lương Cửu, vỗ lưng con trai an ủi, rồi với Cố Trì Tây đứng phía sau, "Ba em dạy cách đưa nôi, nhớ hết chưa?"


      Cố Trì Tây ôm lấy tiểu Giai kỳ trong lòng bảo mẫu, sờ khuôn mặt nhắn của con : "Rồi, em yên tâm .”


      thể lão Tùng rất biết chăm trẻ con, mặc dù tiểu Lương Cửu là trai, nhưng lại thích khóc hơn em Giai Kỳ, hơn nữa khóc rất khó dỗ, ngay cả Tùng San cũng dỗ được, nhưng chỉ cần được lão Tùng ôm vào lòng lại ngoan ngoãn ngừng khóc. Nếu so sánh tiểu Giai kỳ lại rất thích cười, gần đây thường xuyên được Cố Trì Tây bế, do đó cũng thân thiết với Cố Trì Tây hơn chút. Mỗi lần được Cố Trì Tây ôm vào lòng lại phèo nước miếng, làm dơ áo sơ mi cao cấp hiệu Versace số lượng có hạn của lại còn cười xấu xa.


      Hai bảo bối được đặt vào trong nôi, Tùng San buông màn sa xuống, sợ quá ngộp nên lại nhấc lên góc, Cố Trì Tây ngồi vào cái ghế bên cạnh, học theo tư thế của lão Tùng bắt đầu đẩy nôi, từng chút từng chút, rất đều đặn. Buổi xế chiều nên nắng quá gắt, hai đứa nằm trong nôi đá chân, vui vẻ cười rộ lên.


      Tùng San nhìn mà lòng mềm hẳn ra, "Thời gian trôi nhanh đấy, hai bảo bối cũng lớn như vậy rồi.” ràng mấy tháng trước còn lo lắng muốn chết, thiếu chút nữa cho rằng đứa giữ được.


      Chính là tại lần suýt bị sinh non đó, được bác sĩ chuẩn đoán mang song thai. Mọi chuyện qua , Tùng San cũng dám hồi tưởng lại chuyện hôm ấy, mãi đến khi Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp tới Hồng Kông thăm con , Tùng San cuối cùng cũng khóc thành tiếng.


      Nằm viện nửa tháng, về nhà yên ổn bảo vệ cái thai thêm hai tháng nữa, vợ chồng Tùng Chí Quân mới xem như hoàn thành sứ mệnh trở lại thành phố A, lúc quay lại là mấy ngày trước khi Tùng San lâm bồn.


      Đứa còn chưa sinh, tên của hai bảo bối được Tùng Chí Quân viết ra, Lương Cửu, Giai Kỳ, chứa ý nghĩa mang điềm tốt, tên rất hay. Ngay cả quyền lợi phát biểu Cố Trì Tây cũng có, tên của hai bảo bối cứ quyết định như vậy.


      Tùng Chí Quân trong điện thoại với Cố Trì Tây, Lương Cửu là mong ước cậu và San San gia đình hạnh phúc mỹ mãn, Giai Kỳ là mong ước Cố Lâm Lâm có thể sớm khôi phục khỏe mạnh.


      Khi đó Cố Lâm Lâm được đưa về thành phố A, sắp xếp tại nhà an dưỡng, đại não hoàn toàn có ý thức, chỉ có tim vẫn ngừng đập. Uông Tiểu Kinh cười với Phương Tiểu Tiệp , "Khi còn tôi chăm sóc tốt cho đứa này, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp cho nó.”


      Phương Tiểu Tiệp và Uông Tiểu Kinh trở thành bạn bè tốt nên thường xuyên đến thăm Cố Lâm Lâm, thỉnh thoảng cũng tình trạng của Cố Lâm Lâm cho Tùng San nghe chút.


      Tùng San cho Phương Tiểu Tiệp biết, Cố Trì Tây mua nhà an dưỡng đó, cho nên mới có thể đem hết những thứ tốt nhất chăm sóc cho bệnh nhân chết não.


      Tiểu Giai Kỳ cảm thấy mệt rất nhanh, há cái miệng nhắn ngáp, tiểu Lương Cửu vẫn tỉnh táo như cũ, nhưng dừng khóc, mở đôi mắt đen to tròn nhìn mẹ mình.


      Tùng San nhìn thoáng qua đồng hồ, "Em phải rồi, cho bảo bối ngủ ngon nhé, có chuyện gì gọi điện thoại hỏi ba em.”


      Cố Trì Tây cười đáp ứng, trong lòng lại thở dài, vất vả mới có thể ôm vợ cái, lại bị phá đám.


      Tùng San vừa tiểu Lương Cửu liền bắt đầu khóc, tiểu Giai Kỳ vốn muốn ngủ, nghe tiếng khóc của trai giống như bị lây bệnh, lập tức khóc theo. Cố Trì Tây liên tục đưa nôi, nhưng làm sao cũng có tác dụng.


      cau mày, nhìn hai bảo bối đáng gào khóc, trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên cảm thấy tay chân luống cuống như thế.


      Xốc màn sa lên, bế tiểu Lương Cửu ra, phải bắt đầu từ nơi khó giải quyết nhất. tay đưa nôi, tay còn lại ôm lấy Lương Cửu, thằng bé , mềm đến nỗi có cảm giác sờ vào tan ra, nhưng khi há miệng thanh kinh thiên động địa.


      Cố Trì Tây và con trai bốn mắt nhìn nhau, làm mặt hung ác, "Đàn ông con trai thể tùy tiện khóc.”


      Tiểu Lương Cửu bị sửng sốt, nháy mắt to nhìn chằm chằm ba hồi lâu, sau đó lại cười, tiếng cười khanh khách hệt như mẹ nó.


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ, mới như vậy học theo mẹ dùng chiêu này để trị , vậy tương lai ra sao đây.


      Nhưng dáng vẻ cười rộ lên của tiểu Lương Cửu là quá đáng , khuôn mặt nhắn tròn tròn, cái miệng hồng hồng xinh xắn, Cố Trì Tây nhìn mà lòng vui vẻ, nên liền hôn lên má con trai.


      Ai biết đâu vừa hôn xong, tiểu Lương Cửu lại đột nhiên khóc lớn.


      Tiểu Giai Kỳ nằm trong nôi, vốn dừng khóc, vừa muốn ngủ, kết quả lại bị tiếng khóc của Lương Cửu làm tỉnh giấc, lần nữa khóc lớn với trai.


      Cố Trì Tây vò đầu, sống bốn mươi lăm năm, loại người nào chưa từng thấy, cục diện nào chưa từng trải qua, dĩ nhiên trước nay chưa từng có việc gì làm được.


      Hai đứa bé này, đúng là muốn lấy cái mạng già của mà.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Iluvkiwi, noair, mailinh26 others thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 88

      Lúc Trương Tân tới cửa, Trương Dật Bạch ngồi ghế xoay trong phòng chủ nhiệm, hai chân gác lên bàn, nhìn máy vi tính cười ha ha.


      " họ.” Trương Tân bước tới, tiện tay đóng cửa.


      Trương Dật Bạch ngẩng đầu, nhấp chuột dừng video lại, hai chân vẫn gác lên bàn, cười : "Đến rồi sao?"


      "Ừ.” Trương Tân lên tiếng trả lời, cũng hỏi vì sao vừa rồi lại cười đến vậy.


      Trương Dật Bạch : "Ngồi .” đương nhiên nhắc tới chuyện mình ngồi trong văn phòng xem cái chương trình ngây thơ như “Bố ơi, mình đâu thế?”.


      Trương Tân ngồi vào sô pha bên cạnh bàn, vẫn là dáng ngồi quân nhân, eo lưng rất thẳng.


      "Kiểm tra à, đưa kết quả cho xem nào.” Trương Dật Bạch biết mỗi năm Trương Tân đều đến bệnh viện kiểm tra vết thương cũ lần, cũng biết kết quả chắc chắn là sao.


      Người em họ này của , ưu điểm lớn nhất chính là mệnh rất cứng.


      Trương Tân đưa báo cáo kiểm tra cầm tay cho Trương Dật Bạch, " có vấn đề gì, tất cả đều bình thường.”


      Trương Dật Bạch lật báo cáo, vừa xem vừa gật đầu, "Tên nhóc như cậu rất cao số, lần trước bị Cố gia đánh gãy xương sườn cũng có thể lành rất nhanh.”


      Trương Tân lời nào, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước.


      Trương Dật Bạch vừa nhìn thấy dáng vẻ này của lại yên lòng, "Trương Tân, cậu có thể giống người chút được ? Cậu thấy dáng vẻ này của cậu dọa người sao? Cậu cứ tiếp tục thế này, về sau có nào dám ở bên cậu chứ?"


      Cũng 30 tuổi rồi, thể làm người khác bớt lo hơn được sao.


      Trương Tân giương mắt nhìn Trương Dật Bạch, " họ à, bây giờ cũng độc thân.”


      câu này kiến lòng Trương Dật Bạch rung lên, yên lặng đặt tay con chuột vi tính, tắt màn hình “Bố ơi, mình đâu thế?”, may để Trương Tân nhìn thấy cái này, nếu càng thêm mất mặt.


      Đều 35 tuổi rồi, ngay cả bạn cũng có, tên đàn ông lớn tuổi lại ngồi trong văn phòng xem “Bố ơi, mình đâu thế?”... Quả thực thể đáng thương hơn.


      "Đúng rồi, nghe San San định cùng Cố gia chính thức tổ chức hôn lễ?" Trương Dật Bạch đành phải sang chuyện khác, "Tổ chức ở đâu? Thành phố A hay Hồng Kông?"


      "Tổ chức ở cả hai nơi, tổ chức ở thành phố A chính thức hơn.” Trương Tân trả lời.


      Trương Dật Bạch cười : "Ngay cả con cũng có thể làm hoa đồng rồi, Cố gia đúng là muốn nổi bật, vậy mà lại đợi đến bây giờ mới tổ chức hôn lễ.”


      "Lúc trước San San mang thai thể tổ chức hôn lễ, sinh em bé xong lại phải lo tốt nghiệp, cho nên kéo dài đến bây giờ.” Trương Tân .


      Trương Dật Bạch nhướn mày, "Tên nhóc cậu vẫn còn cuồng dại với người ta sao? Người ta bây giờ là mẹ của hai đứa trẻ rồi đó.”


      Trương Tân cúi đầu, đôi bàn tay chắp lại với nhau, khớp xương ngón tay dùng sức, "Em chỉ muốn nhìn thấy ấy hạnh phúc là đủ rồi.”


      Khó có khi Trương Dật Bạch nghe được Trương Tân câu lòng, vừa thấy cảm động vừa thấy đau răng.


      "Người ta tốt hay tốt có chồng người ta lo, liên quan gì tới cậu. Trương Tân, Cố gia còn chấp nhận cậu là nể mặt mũi Trương gia chúng ta lắm rồi, nhưng cảm thấy, bây giờ cậu ở lại đó ổn, nếu giúp cậu tìm công việc khác nhé.” Trương Dật Bạch .


      Trương Tân gì, phản đối cũng đồng ý.


      Trương Dật Bạch chợt nhớ tới cái gì đó, vỗ gáy, "Đúng rồi, Hành Tri sắp trở về, chi bằng cậu gặp , hai người đều từng bộ đội, nhất định hợp nhau.”


      Trương Tân ngẩng đầu, " Cố Hành Tri sắp trở lại thành phố A?"


      Trương Dật Bạch : "Đúng vậy, mấy hôm trước cậu ta gọi điện thoại cho biết, còn chuẩn bị tiệc hoan nghênh cậu ta đây.” Trương Dật Bạch hỏi tiếp, "Sao Cố tổng của cậu tới chuyện này à? Hành Tri trở về nhất định là muốn tham gia hôn lễ của Cố gia, đó là chú của cậu ta mà.”


      Trương Tân gật đầu, "Em về kiểm tra lại danh sách khách mời.”


      Trương Dật Bạch hỏi: "Cái gì, hôn lễ cũng là do cậu phụ trách à?"


      Trương Tân : "Đúng, em tìm công ty PR làm.”


      Trương Dật Bạch thở dài, "Haizzz, làm áo cưới cho người trong mộng, trong lòng có cảm giác thế nào đây?"


      Vẻ mặt Trương Tân hơi dao động, " họ, nghe Mạnh Liên Linh ở nước Pháp cũng lấy người khác.”


      Trương Dật Bạch lại trúng tên, nhíu mày, tên nhóc này đúng là làm người khác khó chịu, vậy mà lại dám điều tra .


      Hôn lễ của Cố gia A thành, ra tổ chức rất đơn giản. mặt, Tùng San cảm thấy mình cũng làm mẹ, đăng ký kết hôn hơn năm mới tổ chức hôn lễ bổ sung nên cũng có cảm xúc gì, mặt khác cũng là vì Cố Trì Tây thích đông người, nên chỉ mời bạn bè thân thuộc.


      Kết quả ai nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của Cố gia có thế lấy ra khoe khoang cả năm.


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp cảm thấy tuy con mình lấy người có tiếng tăm, nhưng lại ngại thân phận và địa vị cách nhau quá xa, nên cũng thấy việc này thích hợp làm quá phô trương, khiêm nhường chút cho thỏa đáng, cho nên hai người cũng thông báo cho bà con bạn bè, người khác hỏi gì cũng đều hi hi ha ha cho qua chuyện.


      Nhưng Phương Tiểu Tiệp cũng có chút buồn lòng, năm đó mấy đứa con nhà đồng nghiệp bà kết hôn biết bà phải móc bao nhiêu bao lì xì, bây giờ vất vả mới đến lượt con mình kết hôn, vậy mà đồng cũng thể lấy lại.


      Nơi tổ chức hôn lễ là sân vườn Trạch Viên, vì chuẩn bị hôn lễ, toàn bộ Trạch Viên tuần nay đều mở cửa tiếp khách. Thân là cổ đông, lão Sở cảm thấy rất nhức nhối, cuối tuần mà ngừng kinh doanh, tổn thất bao nhiêu tiền lời chứ. Nhưng lão Thẩm còn hào phóng hơn, kiên trì cho rằng ông chủ lớn kết hôn, vậy khắp nơi đều phải mừng vui chứ, Trạch Viên chỉ ngừng kinh doanh tuần, sau đó 1 tháng còn phải giảm giá 99 %, hội viên lâu dài còn được tặng quà.


      Đối với việc này, Cố Trì Tây hoàn toàn để ý. Bây giờ chuyện quan tâm phải là tiệc cưới, mà là sau hôn, lễ tuần trăng mật nên đâu chơi.


      Cuối cùng cũng có thời gian cần phải để ý tới người khác, cần nghĩ tới con cái, chỉ mang theo vợ cùng nhau vui vẻ trong thế giới hai người, nghĩ lại còn có chút kích động nữa.


      Trương Tân gõ cửa vào, "Cố tổng, đây là danh sách khách mời, mời ngài xác nhận lần nữa.”


      Cố Trì Tây tiếp nhận danh sách, nhìn lượt, "Ừ, có vấn đề gì, cậu đưa tới cho lão Tùng xem xem có muốn thêm ai nữa .”


      Trương Tân trả lời: "Vâng.” Nhưng lại rời .


      Cố Trì Tây nhìn cái, "Còn có việc gì sao?"


      Trương Tân : "Tôi nghe Cố Hành Tri sắp trở về thành phố A, Cố tổng có muốn cho cậu ấy ghế ngồi ?"


      Cố Trì Tây nhướn mày, "Hành Tri sắp trở về? Sao tôi lại nghe ?"


      Trương Tân : " họ tôi mấy ngày trước họ cùng nhau chuyện điện thoại, chắc chắn trở về.”


      Cố Trì Tây cười cười, Trương Dật Bạch , vậy chắc chắn sai. Tên nhóc Cố Hành Tri này đến thành phố F trốn tránh mấy năm nay, cuối cùng cũng trở lại.


      "Tôi gọi điện thoại chuyện với nó, xem nó có muốn tham dự hay .” Cố Trì Tây .


      Trương Tân trả lời: "Vâng.”


      Cố Hành Tri là cháu trai cả của người Cố Lôi, khi đó Cố Lôi từng bị phân đến địa phương khó khăn công tác, ở đó, người này giúp đỡ Cố Lôi rất nhiều, ngay cả phòng tân hôn của Cố Lôi và vợ cũng là của người đó cho mượn. Sau này Cố Lôi quay lại thành phố, cũng thường xuyên liên lạc lui tới với người đó, nhà xưởng của Cố Lôi thiếu tiền, người này còn chạy vạy khắp kiếm cho Cố Lôi hai vạn tệ rồi đoạn đường rất xa mang đến cho ông.


      Khi còn , nhà của Cố Hành Tri ở trong thôn bị lũ lụt, khi đó ba mẹ cậu đem cậu còn là đứa bé treo lên cành cây còn mình quay lại tìm ba, kết quả hai người đều xảy ra chuyện, từ đó về sau cậu và ông nội nương tựa lẫn nhau mà sống. Cố Hành Tri vốn phải tên này, nhưng khi cậu đến tuổi học được ông nội đưa tới thành phố giao cho Cố Lôi, Cố Lôi vì muốn cậu học tiện hơn nên đổi tên cậu, đưa cậu vào trong hộ khẩu, thành em trai danh nghĩa của Cố Trì Tây.


      Cố Hành Tri rất hiểu chuyện, vẫn luôn gọi Cố Lôi là ông, gọi Cố Trì Tây là chú. Cố Lôi cũng rất thương đứa cháu này, Cố Hành Tri ở nhà họ Cố 10 năm, câu Cố Trì Tây nghe Cố Lôi nhiều nhất chính là con phải chăm sóc tốt cho đứa cháu này, tuyệt đối được ức hiếp nó. Sức khỏe Cố Hành Tri được tốt, cơ thể yếu ớt dễ sinh bệnh, sau này tốt nghiệp trung học, Cố Lôi vì muốn để đứa này rèn luyện thân thể tốt hơn chút nên đưa cậu vào quân đội, năm sau, Cố Trì Tây lên năm 3 đại học, Cố Lôi cũng hùng Trì Mộ, gần đất xa trời.


      Sau này Cố Trì Tây luôn hồi tưởng lại, năm đó Cố Lôi làm như vậy có phải cố ý đưa Cố Hành Tri trước bước để tránh cho đứa đó bị đả kích hay .


      Cố Trì Tây thời niên thiếu rất thông minh, bình tĩnh, gặp chuyện bình tĩnh có chừng mực, nhưng Cố Hành Tri thời niên thiếu lại hướng nội, mẫn cảm, thích giao tiếp với người ngoài, cũng rất yếu đuối. Cho nên Cố Trì Tây cũng đồng ý với cách làm của Cố Lôi, đưa đứa này vào quân đội rèn luyện, ít nhất có thể khiến cậu ta trở nên kiên cường.


      Quả nhiên vài năm sau, Cố Hành Tri lại trở về, thay đổi hoàn toàn, vẫn ít như trước, nhưng ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, làm việc ngắn gọn lưu loát, chuyện cũng dứt khoát. Làm lính vài năm về nhưng cậu hề giống với người cùng kì Mạc Khâm làm quân chức cao trong quân đội, mà trở lại thành phố A kinh doanh, có lẽ ở Cố gia vài năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa có Cố Trì Tây làm cây to bóng mát, công ty của Cố Hành Tri cũng kinh doanh rất tốt.


      Nếu phải vì chuyện vài năm trước khiến cậu ta phải rời thành phố A, bây giờ chắc chắn cậu ta cũng là nhân vật có tiếng tăm ở đây.


      Tùng San nhìn thấy Cố Hành Tri mới biết người này chính là phiên bản mạnh hơn của Trương Tân. Cả người nhìn qua so Cố Trì Tây mà gặp năm nhất có vẻ từng trải hơn, cũng rắn chắc hơn, làn da so Trương Tân còn đen hơn, xem ra tia tử ngoại ở thành phố F rất mạnh.


      chỉ mặc chiếc áo sơ mi, tay áo còn vén đến khuỷu tay, có caravat, chiếc cằm cương nghị, chân mày rậm đen, đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào khó tránh bối rối. Khuôn mặt này, khác Cố Trì Tây trời vực, sao có thể là người nhà được chứ.


      Mặc như vậy đến tham dự hôn lễ, còn là hôn lễ của chú mình...


      "Hành Tri, đây là thím của cháu, Tùng San.”


      Tùng San cười, do dự có nên đưa tay ra hay .


      "Chào thím, cháu là Cố Hành Tri.” Cố Hành Tri chỉ gật đầu, căn bản có ý muốn bắt tay.


      Trương Dật Bạch ôm tiểu Lương Cửu lại, cợt nhả tóm ngón tay mập mạp của tiểu Lương Cửu chỉ chỉ và khuôn mặt đen của Cố Hành Tri, "Lương Cửu, gọi !"


      Tiểu Lương Cửu trừng đôi mắt to tròn nhìn Cố Hành Tri, yên lặng dúi đầu vào cổ Trương Dật Bạch.


      Tùng San bật cười, liếc trộm Cố Trì Tây đứng bên cạnh, phát Cố Trì Tây cũng cười rất khoa trương.


      Cố Hành Tri để ý đến ánh mắt đáng ăn đòn của Trương Dật Bạch, tiếp tục chuyện với Cố Trì Tây, những chuyện tới đều là chuyện kinh doanh. Tùng San ở bên nghe vậy cảm thấy nhàm chán, liền xoay người tiếp những vị khách khác. Lý Yến và Triệu Nhiên đều đến, tuy hôn lễ của Tùng San rất đơn giản nên cũng cần có phù dâu, nhưng hai người vẫn mua những chiếc vấy giống nhau mặc vào, trang điểm giống nhau tự xưng là phù dâu của Tùng San.


      Tiếng phù dâu này nghe rất dễ nghe nhưng nghĩ lại có chút bất đắc dĩ. Chú rể tuổi tác , Tùng San ngay cả con cũng có rồi, nhưng hai người bọn họ ngay cả bạn trai cũng chưa có.


      Tùng San hỏi Lý Yến, "Cậu và Tống Đào vẫn có tiến triển gì sao?"


      Lý Yến cười khổ, "Cậu còn ở thành phố A bọn mình có lý do để gặp mặt, cậu rồi, ngay cả tin nhắn của mình ấy cũng trả lời, có cái gì mà tiến với cả triển chứ.”


      Tùng San thở dài sau đó nhìn Triệu Nhiên, từ lúc bước vào lễ đường đến lúc nhập tiệc ánh mắt Triệu Nhiên lúc nào cũng nhìn Trương Tân chằm chằm chưa từng dời .


      Lý Yến cười đẩy đẩy Triệu Nhiên, "Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa cũng phải của cậu đâu.”


      Triệu Nhiên phục hồi tinh thần, cười cười, "Nhìn cũng được sao? Dù sao cũng phải của mình.”


      Tùng San cười : "Hôm nay có rất nhiều quý ngài độc thân đến đây, chi bằng mình giới thiệu cho các cậu nhé. Đúng rồi, người cùng Cố Trì Tây chuyện là cháu của ấy - Cố Hành Tri, các cậu thấy thế nào?"


      Lý Yến nhìn thoáng qua cười "San San, loại hung thần ác sát kia mà cậu cũng giới thiệu cho bọn mình à, bộ chúng ta phải bạn thân nữa sao?"


      Triệu Nhiên cũng nhìn thoáng qua Cố Hành Tri , " người ta có loại cảm giác muốn sống chớ tới gần, hoàn toàn khác xa chồng cậu.”


      Tùng San cười, "Mình cũng thấy ta rất lạnh lùng, nhưng Cố Trì Tây ấy rất thưởng thức đứa cháu này, hơn nữa nghe việc kinh doanh của ta ở thành phố F cũng rất lớn, hẳn là người đàn ông rất tài giỏi.” Suy nghĩ lát lại bổ sung, "Cậu cảm thấy ta có chút giống Trương Tân sao?"


      Lý Yến vỗ tay , "Đúng vậy, quả có điểm giống Trương Tân!" xong ấy liền dùng khuỷu tay khều khều Triệu Nhiên, "Khẩu vị của cậu đó, khả quan hơn Trương Tân.”


      Triệu Nhiên lại lắc đầu, ", mình cảm thấy ta giống Trương Tân.”


      Tùng San hỏi, "Khác nhau chỗ nào?"


      Triệu Nhiên suy nghĩ lát lại : " người ta giống như có rất nhiều chuyện, cảm giác có chút chán đời. Hơn nữa có thể vì thân phận của ta cao hơn Trương Tân, cho nên có cảm giác nhẫn mà Trương Tân thường có, mà nhiều hơn ít kiêu ngạo.”


      Tùng San cười cười, "Là sao?"


      Triệu Nhiên tiếp tục : " thí dụ như, nếu như Trương Tân gặp người mình thích, tuy rằng thái độ lãnh đạm nhưng vẫn dẹp bỏ để giải quyết việc chung, nhưng còn người này, sợ là thông báo trước mình có thể làm ra chuyện gì.”


      Lý Yến gật đầu, " có lý, mình cũng cảm thấy người này chúng ta có thể cách bao xa cách bấy xa, ta cần hóa trang cũng có thể đóng vai xã hội đen trong phim Hồng Kông.”


      Tùng San bật cười, "Các cậu quá khoa trương rồi, nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, chừng ngoài mặt ta là người cứng rắn nhưng bên trong lại rất dễ mềm lòng.”


      Mấy người phụ nữ ở bên này chuyện, bên kia tiểu Giai kỳ và tiểu Lương Cửu theo lão Tần chơi bóng bãi cỏ, lão Tần được thả ra ngoài chơi vui mừng chịu được, miệng cắn trái bóng chạy ra ngoài, tiểu Giai Kỳ vui vẻ cười ha ha dùng chân ngắn đuổi theo, váy lụa trắng người hơi dài, làm vướng chân nên khiến bé bị té ngã.


      Tiểu Giai kỳ "Oa" tiếng khóc lớn, Tùng San thấy mà đau lòng, vội vàng chạy qua, thấy Cố Hành Tri đứng bên cạnh tiểu Giai Kỳ ngồi xổm xuống, bàn tay nắm lấy tay của tiểu Giai Kỳ, dễ dàng kéo bé con đứng dậy, lau mồ hôi khuôn mặt nhắn, mở miệng : "Ngoan, đừng khóc.”


      Đôi bàn tay đen sạm, khớp xương ràng, vết chai tay sờ lên khuôn mặt non mịn của tiểu Giai Kỳ, nhột nhột, còn có chút ngứa, tiểu Giai kỳ sửng sốt, mở to mắt nhìn Cố Hành Tri đối diện, cũng quên khóc, hơn nửa ngày, cười rộ lên khanh khách, ngón tay chỉ vào khuôn mặt đen sạm của Cố Hành Tri, "Đen đen, đen đen.”


      Tiểu Lương Cửu biết từ lúc nào cũng chạy tới, lấy tay giúp em phủi chân, lại ôm em hôn hôn, sau đó tay chỉ vào Cố Hành Tri , "Gọi là trai.”


      Tiểu Giai Kỳ mờ mịt nhìn thoáng qua tiểu Lương Cửu, sau đó chỉ vào khuôn mặt đen của Cố Hành Tri, " Đen đen, đen đen.”


      Tiểu Lương Cửu lại , " trai, trai.”


      Tiểu Giai kỳ vẫn , " Đen đen, đen đen!"


      Vài người chạy theo sau hai bảo bối thấy vậy cũng vui vẻ cười theo, Cố Hành Tri ở bên cạnh nhìn thấy đứa , trong đôi mắt đen như mực có tia cảm xúc chợt lóe lên.


      Tùng San đến bên cạnh Cố Trì Tây, ôm eo chồng, thân mật , "Đứa cháu này của tệ đâu, xem ra cũng rất thích trẻ con.”


      Cố Trì Tây cúi đầu hôn Tùng San, "Đương nhiên là cậu ta thích con nít rồi, em biết lúc trước cậu ta cưng con mình nhiều thế nào đâu.”


      Tùng San kinh ngạc, "Cái gì? ta kết hôn? Có con rồi?"


      Có điều nghĩ kỹ lại cũng có gì là lạ, mặc dù là cháu của Cố Trì Tây, nhưng ta cũng sắp 40 tuổi rồi, có vợ có con cũng là chuyện rất bình thường.


      Vẻ mặt Cố Trì Tây hơi dao động, "Ừ, có điều đó là chuyện rất lâu trước kia.”


      ---


      Đây là đoạn phỏng vấn thuộc phiên ngoại của tác giả:


      Cố Trì Tây (ôn hòa, bình tĩnh): tôi là ba của Cố Lương Cửu và Cố Giai Kỳ.


      Trương Dật Bạch (cợt nhả): Cố gia cần khiêm tốn, độc giả ai mà biết ngài chứ! Nghe mấy ngày hôm trước ngài đưa hai đứa nhà trẻ, bị người ta nhầm tưởng ngài là ông của Lương Cửu và Giai Kỳ? Có chuyện này ?


      Cố Trì Tây (cười , liếc mắt): Cậu xem?


      Trương Dật Bạch (lau mồ hôi, cười làm lành): Ha ha ha, tôi đùa thôi, Cố gia chớ để ý ha, tiết mục hiệu quả, tiết mục hiệu quả.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      tú cầu, lêthanh9009, Iluvkiwi23 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 89

      Hôm nay khó có khi Tùng San tan làm sớm, bản kế hoạch mà phải thực cuối cùng cũng hoàn tất, ông chủ thấy gần đây dốc sức quá nhiều, nên liền cho nghỉ ngơi tuần, hào phóng.


      Lúc về đến nhà xương cốt như muốn rã ra, mấy ngày nay ngày nào cũng phải sớm về muộn, mấy buổi tối phải ở lại văn phòng cả đêm, nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, quầng thâm mắt so gấu trúc còn sậm hơn.


      Lương Cửu và Giai Kỳ nhà trẻ chưa về nên lên tầng, thay quần áo tắm rửa cái, sau đó định ngủ chút rồi đón lũ trẻ, kết quả đầu vừa gặp gối mắt díu lại.


      Trong mơ, cảm thấy có đôi tay dao động cơ thể mình, như mát xa, nhàng lại mềm dẻo, lực đạo vừa phải. thoải mái ưm tiếng, lật người nằm lỳ giường, đôi tay kia cũng theo tư thế của ấn dọc theo toàn bộ lưng , động tác nước chảy thành sông, dứt khoát điêu luyện.


      Lúc hai tay sắp sâu xuống dưới, bừng tỉnh, vung tay lên đánh vào người nào đó người mình, "Đừng làm loạn!"


      Luôn thừa dịp ngủ dùng chiêu này, có sáng kiến hơn chút được .


      Cố Trì Tây cười xấu xa, "San San, phải em ngủ sao?"


      Tùng San chỉ xương bả vai, "Ấn nơi này, nơi này đau.”


      Cố Trì Tây ngoan ngoãn thu tay đặt tại vị trí chỉ, ngón tay dùng sức ấn huyệt vị, luôn có thể vừa vặn tìm đúng vị trí, nhấn cái xuống, toàn bộ bả vai và cánh tay của Tùng San đều tê rần cả.


      "A...” Tùng San bị ấn kêu thành tiếng.


      Chính lúc đau nhức mỏi nhừ này ấn vào cái, ràng đau hơn, nhưng sau khi đau đớn qua là cảm giác cơ bắp thả lỏng thoải mái bất ngờ, sảng khoái khó diễn tả bằng lời.


      Cố Trì Tây cười hỏi: "Muốn nữa ?"


      Tùng San thèm nhìn , "Đương nhiên, nhanh lên!"


      Cố Trì Tây cười, lại ấn xuống cái, gần đây bà xã đại nhân của ngày càng lớn lối, hoàn toàn xem như thợ đấm bóp. Hơn nữa thái độ lúc nào cũng như hoàn toàn hợp tình hợp lý.


      Chỉ là cũng phải ấn , bàn tay đặt tại huyệt vị của dùng sức, tay còn lại cũng nhàn rỗi... sờ làn da của vợ mà than thở, "Ừm, gần đây em mệt mỏi đến gầy , sờ vào có thể thấy xương rồi.”


      Tùng San dở khóc dở cười, " sờ chỗ đó đương nhiên là thấy xương rồi! Ngay cả xương sườn mà cũng sờ tới, cho là em béo tới mức nào!"


      Cố Trì Tây cười, "À? , vậy tại sao nơi này sờ thấy xương?"


      Bàn tay to dùng sức nắm lấy nơi nào đó.


      Tùng San lại la thất thanh "A" vung tay lên mạnh mẽ đánh cái lên người , " sờ lung tung cái nữa thử xem!"


      Vì thế người nào đó liền hưởng ứng lời kêu gọi, từ phía sau lưng ôm lấy , hai tay cùng nhau đưa tới phía trước, "Được, vậy sờ lại thử xem.”


      Tùng San muốn tránh cũng kịp rồi, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần dùng cái tư thế này đánh lén , liền có lần nào chạy thoát. Vì thế đành phải sử dụng chiêu dụ dỗ, tội nghiệp : "Ông xã, đừng làm loạn, mấy giờ rồi, chúng ta cùng đón bảo bối về .”


      Nhưng lại ngờ, Cố Trì Tây cắn miếng vào gáy , "Con đón về rồi, chờ em trời tối mất.”


      đầu Tùng San xuất 3 vạch đen, chỉ muốn ngủ lát thôi mà, sao lại hay biết ngủ lâu như vậy. Vì thế đành dùng cách kể khổ, "Ông xã, em mệt lắm, xem, em chỉ muốn ngủ lát mà lại thành lâu như vậy, mệt tới mức ngủ quên luôn. tha cho em .”


      Cố Trì Tây liếm nơi nào đó của , môi dùng sức mút, "Mệt mỏi nên thả lỏng, để ông xã giúp em thư giãn.”


      Tùng San chán nản, chẹp miệng, tùy ý người nào đó càng làm càn, bị đè nén : "Rốt cuộc có phải 48 tuổi rồi , tại sao tinh lực lại tràn trề như vậy chứ? Điều này khoa học!"


      phải là ông chú rồi sao? Quả thực phải người mà.


      Cố Trì Tây nghe xong, cười tới mức toàn thân phát run, hung hăng cắn cái, "Có người nào ghét bỏ như vậy sao? Trong ti vi, vợ người ta đều ghét bỏ chồng mình được, còn em lại ghét chồng mình quá mạnh mẽ sao?"


      Tùng San cũng bắt đầu cười, " xem chương trình gì vậy chứ ?" Suy nghĩ lát lại tiếp: "Sao ngày nào cũng rãnh rổi như vậy, nhàn rỗi tới mức ở nhà xem những chương trình nhàm chán đó, bổ ích chút nào. nên đọc sách nhiều chút để bồi dưỡng tâm hồn , nhân tiện có thể thay đổi tam quan.”


      Cố Trì Tây nghe xong vùi mặt vào ngực Tùng San, cười hơn nửa ngày, sau đó : "Những lời này em giữ lại sau này dạy dỗ Lương Cửu và Giai Kỳ .”


      Tùng San sờ sờ đầu , " cũng cần được dạy dỗ đó, cần cảm thấy bản thân lớn tuổi buông tha cho việc tiến bộ đâu, làm người muốn sống đến già phải học đến già.”


      Người nào đó hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt dịu dàng, lại ở nơi nào đó thầm dùng sức, rất kiềm chế. Tùng San chịu nổi kêu lên tiếng, sau đó trở thành chuyện thể quay đầu, khí thế vừa nãy dùng để dạy bảo người khác bây giờ còn nữa, hoàn toàn trở thành giai cấp bị bóc lột đến cặn cũng chừa.


      mệt lả tới mức như chú mèo con nằm trong lòng , từ từ nhắm hai mắt lại, ngay cả cũng lười.


      hôn lên khuôn mặt nhắn của , "Bà xã à, nếu công việc này mệt như vậy em đừng làm nữa, ở nhà , có nhiều thời gian bên cạnh các con hơn.”


      Tùng San lười biếng : " ra ngoài làm việc làm sao có tiền nuôi gia đình.”


      Cố Trì Tây bật cười, "Chút tiền mà em kiếm được đủ nuôi sống gia đình sao? Nuôi lão Tần cũng đủ phải?"


      Tùng San lật người, giận dữ trừng , "Còn phải do em muốn tôi luyện bản thân sao? Bây giờ em mạnh hơn bọn Jessica rồi!"


      Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, biết, em là quản lý, quản lý đầu tư.”


      Từ lúc Tùng San thăng chức làm quản lý, gần như mỗi ngày đều cường điệu vài lần, từ nhân viên bình thường thăng làm quản lý đầu tư là khoảng cách xa đến thế nào.


      "Bà xã à, muốn về hưu, nếu như em thích làm việc, vậy dứt khoát đem việc kinh doanh giao lại cho em, em đừng làm việc dưới trướng người khác nữa, nhiều uất ức lắm.” Cố Trì Tây xoa đầu .


      Tùng San hung hăng nhéo tay , "Em biết bao nhiêu lần rồi, em muốn tự mình ra ngoài lang bạt, cho ngăn cản em! Dù gì em cũng là người mang thai mà còn cố gắng học bằng thạc sĩ ở đại học Hồng Kông, thể uổng phí những ngày vất vả đó được!"


      Cố Trì Tây bị đau, ôm bé con hôn hôn, " ngăn cản em, là muốn về hưu, muốn em tiếp nhận công việc của mà thôi. San San, chúng ta là người nhà, em muốn ở nhà chăm con, vậy làm, em ra ngoài làm việc cũng được.”


      Tùng San suy nghĩ hồi, kiên quyết : " cần! cho về hưu!"


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ, "Vì sao?"


      Đôi mắt Tùng San long lanh, đầu gối vào lòng , "Em muốn biến thành người đàn ông của gia đình đâu, Cố gia của thành phố A sao có thể tùy tùy tiện tiện về hưu? là chồng em, phải giỏi hơn em em mới vui vẻ được, như vậy em mới có thể xem như mục tiêu mà phấn đấu.”


      Cố Trì Tây nghe mà lòng ấm áp, xem ra trong lòng bé con của hình tượng của vẫn rất vĩ đại.


      Tùng San ôm tiếp tục : " yên tâm, em giống như Uông Tiểu Kinh, vì công việc mà lơ là con cái. Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, nghiệp và gia đình đều làm tốt, nuôi con của chúng ta thành những người ưu tú nhất.”


      Cố Trì Tây cầm tay bé con, cười dịu dàng, "San San, cảm ơn em.”


      Tùng San mím môi cười, "Sao đột nhiên lại chuyện đứng đắn vậy!"


      Hai người lại lăn lộn giường hồi, sau đó tắm rửa chuẩn bị xuống tầng ăn cơm, lúc mới ra khỏi cửa phòng chợt nghe thấy tiếng khóc của Giai Kỳ ở dưới, vội vàng xuống, nhìn Giai Kỳ ngồi bệt thảm lót phòng khách, há cái miệng khóc hu hu, Lương Cửu lại đứng bên, khuôn mặt cũng nghẹn ngào, dáng vẻ sắp khóc.


      Lão Tần nhìn thấy San San xuống lầu, sủa "Gâu gâu" chạy tới, cuối cùng cũng xuống, nếu còn ra nó sắp cuống chết rồi.


      Tùng San xoa đầu lão Tần, vội vàng đến bế Giai Kỳ lên, "Giai Kỳ, khóc cái gì? Sao vậy?"


      Tiểu Giai Kỳ nức nở, vươn ngón tay ra chỉ Lương Cửu, " hai hư! hai đẩy con!"


      Cố Trì Tây đến bên cạnh Lương Cửu, sờ đầu Lương Cửu: "Lương Cửu, Giai Kỳ à? Con đẩy em con sao?"


      Lương Cửu mím cái miệng nhắn lời nào, nhưng khuôn mặt lại là oan ức.


      Tùng San dỗ Giai Kỳ, lại nhìn Lương Cửu, cảm thấy là mệt. Hai đứa này ràng là cặp song sinh mà, sao tính cách lại khác nhau như vậy chứ?


      Giai Kỳ hoạt bát, hiếu động, sáng sủa lại thích làm nũng. Còn Lương Cửu lại im lặng, già dặn, thích chuyện cũng thích kết giao bạn bè. Nhưng làm cha mẹ, vẫn có thể nhìn ra Lương Cửu rất có tính tự giác của trai, mặc dù cùng tuổi, chỉ sinh sớm hơn em 1 phút, Lương Cửu vẫn rất khoan dung với em .


      Tùng San hôn lên hai má Giai Kỳ: "Giai Kỳ đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi. Con cho ba mẹ nghe xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Giai Kỳ lau cái mũi , "Con đêm nay muốn mẹ ngủ cùng con, hai cho, con hai muốn giành mẹ với con, hai liền đẩy con!"


      Cố Trì Tây nghe xong khẽ nhíu mày, sờ đầu Lương Cửu hỏi: "Lương Cửu, em con đúng ?"


      Lương Cửu mím môi, vẫn lên tiếng.


      Tùng San xoa đầu Giai Kỳ, "Giai Kỳ, phải mẹ rồi sao, các con bốn tuổi rồi, phải học cách tự ngủ mình chứ?"


      Giai Kỳ ôm cổ Tùng San, "Nhưng con muốn mẹ ngủ cùng con...”


      Lòng Tùng San mềm nhũn, "Được rồi, mẹ đồng ý đêm nay ngủ với con, có điều con phải hứa với mẹ, được chọc hai tức giận, nếu mẹ ngủ cùng con nữa.”


      Giai Kỳ nhăn chân mày lại, chịu .


      Bên này Cố Trì Tây ôm Lương Cửu đến bên sô pha khác, kiên nhẫn : "Lương Cửu, Giai Kỳ là em con, cho dù có sai con cũng được sử dụng bạo lực với em có biết ? Chúng ta là người nhà, người nhà chính là dù bất cứ thời điểm nào cũng phải tha thứ cho nhau, con hiểu ?"


      Lương Cửu nhướng mày lên, lông mi hơi rung động, cuối cùng cũng rơi nước mắt, "Con với Giai Kỳ, mẹ mệt, đừng vòi vĩnh đòi ngủ với mẹ, như vậy mẹ mới có thể ngủ ngon.”


      Trong lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, cười vỗ vỗ đầu con trai: "Lương Cửu đứa trẻ ngoan, như vậy biết thông cảm cho mẹ. Nhưng con phải nhớ, muốn khiến người khác nghe lời con, thể dùng bạo lực.”


      Lương Cửu nước mắt ròng ròng nhìn ba, "Vậy con phải làm sao mới khiến em nghe lời con?"


      Cố Trì Tây cười : "Muốn để cho người khác nghe lời con , đây chính là môn học, để ba dạy con, chúng ta từ từ học, gấp. Hôm nay ba dạy con điều thứ nhất, chính là thể sử dụng bạo lực. Con xem con đẩy em , em ngoại trừ khóc còn nghe lời con, kết quả chỉ thêm phiền phức, đúng hay ?"


      Lương Cửu nghĩ nghĩ, gật đầu, "Ba, con hiểu rồi, sau này con đẩy em nữa.”


      Cố Trì Tây cười cười: " ngoan, như vậy mới là đàn ông chân chính. Vậy ba hỏi con, nếu lần sau lại có chuyện như vậy, cho con đẩy Giai Kỳ, con phải làm sao để thuyết phục em?"


      Lương Cửu mím cái miệng nhắn, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, "Con với em, nếu em cứ muốn ngủ cùng mẹ, mẹ nghỉ ngơi được, sau đó mệt mỏi mà ngã bệnh, làm trễ nải công việc, sau này càng bận rộn, càng thể ở bên cạnh chúng ta.”


      Cố Trì Tây hơi sửng sốt, hôn lên trán con trai, hổ là con trai .


      Tùng San ôm Giai Kỳ tới, đặt Giai Kỳ xuống đất, với Lương Cửu: "Lương Cửu, Giai Kỳ có lời muốn với con.”


      Lương Cửu nhìn mẹ, lại nhìn em , "Con muốn giải thích với Giai Kỳ trước, xin lỗi vì đẩy em, là tốt, xin em tha thứ cho .”


      Vốn dĩ khuôn mặt xinh của Giai Kỳ rất căng thẳng, nghe được nửa liền cười, bước tới nắm lấy tay của trai, cười : "Lương Cửu, đêm nay em ngủ với mẹ đâu.”


      Lương Cửu mở to hai mắt, "Giai Kỳ, em ngoan!"


      Giai Kỳ cười hì hì : "Đêm nay ngủ cùng mẹ ! Ngày mai lại tới em!"


      Tùng San bật cười, ôm hai bảo bối trái hôn phải hôn, "Các bảo bối, hôm nay hai đứa cùng nhau ngủ, dù sao từ ngày mai mẹ được nghỉ tuần, có thể cùng các con ngủ nướng!"


      Hai bảo bối nghe xong, mừng tới mức khoa tay múa chân, "A! Quá tuyệt luôn!"


      Cố Trì Tây nghe xong vui nổi, San San muốn ôm hai bảo bối ngủ, vậy đâu? May mà câu sau của Tùng San cho hi vọng, được nghỉ đó, tuần lận!


      Được rồi, hôm nay cho Lương Cửu và Giai Kỳ ngủ nhờ đêm, dù sao sau đó cũng có thời gian tuần, có thể từ từ làm tiếp chuyện hôm nay.


      Vốn dĩ những mơ ước tốt đẹp ra lại nghe Tùng San tiếp: "Mẹ ôm hai bảo bối ngủ cả tuần luôn!"


      Cố Trì Tây:...


      Cuối cùng cũng giành được gì.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      tú cầu, lêthanh9009, Iluvkiwi33 others thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Cuu ta voi!!!!!
      Thay co post truyen mung hum! Nhung ma tieu yen oi! Co tang size chu va khoang cach dong len di! Doc kieu nay moi mat qua, chua doc het ma ta phai loi xuong duoi de comt cho co roi ne!!
      Moi mat qua troi luon do tieu yen ak!
      Ak co mot chuong bi lap lai nhung ma ta nhin ko ro no la chuong nao nen ko noi cho co dc ( o trang cuoi)!
      Cam on co rat nhieu!
      Vi Van thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :