1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      hello các tình ...hôm nay là ngày thiệt may mắn khi cá mập k làm ảnh hưởng tới việc onl của ta...nhà ta xài VNPT đấy ạ...dạo này ta bận thi nên k có chương mới...cuối tuần này có chương 86...tuần sau ta được nghỉ giải quyết luôn 3 chương "cúng cuồi"....thank you các tình
      thân ái, trùm lười
      :grin:
      Chó Điên, A fang, Vi Van11 others thích bài này.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chó Điênbéo xinh thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      sorry, ta chắp tay lên ông trời mà thế chủ nhật này post đủ, chủ nhật trước là đám giỗ cậu ta mà ta quên mất...thiệt là xin lỗi mọi người...hãy nhớ tới khoản thời gian ta post đầy đủ mà tha lỗi cho ta nha....xie xie
      13emap, Chó Điên, linhdiep175 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 86

      Ngày Trịnh Bình Đông ra tù, thành phố A đổ cơn mưa, mưa xuân tháng 3 mát mẻ kéo dài, lớn lớn, cũng . Uông Tiểu Kinh cầm chiếc ô lớn đứng đợi trước cổng, nhìn cánh cổng đen đến thất thần.


      Từ lúc Trịnh Bình Đông bị bắt đến phiên tòa xét xử thẩm tra, hai lần kháng án thua kiện, tổng cộng kéo dài hơn nửa năm. Mà trong lúc đó, bụng của Uông Tiểu Kinh cũng lớn dần, đến khi buổi xét xử cuối cùng chấm dứt, Trịnh Bình Đông bị phán xử hai mươi năm tù giam cũng chỉ còn hai tháng nữa Cố Lâm Lâm ra đời.


      Uông Tiểu Kinh vĩnh viễn thể quên được ngày đó, bà nâng cái bụng lớn, đôi chân phù thũng mang theo đôi dép lê, cầm chiếc ô đen, đứng từ xa nhìn bị giải vào nhà giam.


      Hai mươi năm cuối cùng cũng qua .


      Trịnh Bình Đông mặc vào người bộ quần áo của hai mươi năm trước, bước ra từ cánh cổng kế bên cửa lớn. Mái tóc hoa râm được cắt ngắn, tư thế đứng cũng được tự nhiên, hai tay như có thói quen bị gông cùm, tự giác chắp lại để phía trước, đầu cúi xuống, mắt nhìn mặt đất.


      "Bình Đông, em tới đón .” Uông Tiểu Kinh gấp gáp bước qua, khi sắp đến bên cạnh bước chân chậm lại, giống như sợ dọa .


      Trịnh Bình Đông ngẩng đầu, đôi mắt nhìn bà gợn sóng, cũng gì.


      "Lại đây, lên xe , em đưa về nhà.”


      Uông Tiểu Kinh đưa tài xế theo, tự mình lái xe, cả đoạn đường chạy thong thả, "Em dặn giúp việc hầm canh cho , lát nữa về nhà tắm trước, sau đó chúng ta ăn cơm. Nếu mệt ngủ lát , hôm nay trời đổ mưa, đường hơi trơn trượt, có lẽ lát nữa mới tới nhà. Em gọi Chu Trường An đón Lâm Lâm về nhà, có lẽ ngày kia về tới, à, Chu Trường An là vị hôn phu của Lâm Lâm, là chàng tệ, chúng là bạn thời đại học...”


      Dường như sợ nhàm chán, giờ phút này Uông Tiểu Kinh như diễn viên độc diễn talkshow, có gắng tìm đề tài để bổ khuyết lỗ hổng.


      Nhưng lời muốn quá nhiều nên nhất thời bà cũng biết gì, cứ đến đâu nghĩ tới đó.


      Ánh mắt Trịnh Bình Đông từ đầu đến cuối vẫn dại ra, biết nghe được bao nhiêu. chỉ nhìn thẳng về phía trước, tùy ý cho cảnh vật xung quanh xẹt qua tầm mắt. Hệt như pho tượng.


      Uông Tiểu Kinh nhiều quá cũng mệt, bà nhìn Trịnh Bình Đông, "Bình Đông, sao gì hết vậy?"


      Ánh mắt Trịnh Bình Đông khẽ dao động, cuối cùng cũng mở miệng : "Em ở đâu?"


      Uông Tiểu Kinh có được lời đáp lại nên rất vui mừng, "Em ở biệt viên Hòa Đình, phía đông Cục Lao Động, chỗ đó sau này bị phá dỡ nên em mua lại xây thành khu dân cư cao cấp ở trung tâm, kinh doanh rất tốt.”


      Trịnh Bình Đông hơi nghiêng đầu, "Em mua sao?”


      Uông Tiểu Kinh cười cười, "Vâng, ít nhiều nhờ chú Trịnh hỗ trợ mới có thể được phê duyệt sớm, tình trạng kinh doanh giờ của công ty em tệ, để nghỉ ngơi vài ngày, sau đó em dẫn tới công ty tham quan.”


      Mặt Trịnh Bình Đông chút thay đổi, "Dẫn ?"


      Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Đó là công ty em vất vả quản lý cho , chờ ngày ra Đông Sơn tái khởi(1).”


      (1) Nghĩa là lần nữa đứng lên gây dựng nghiệp.


      Trịnh Bình Đông gì, khóe miệng cong lên độ cong như có như .


      giúp việc ở nhà đặc biệt chuẩn bị chậu than đặt trước cửa, biết dựa theo quy củ ở nơi nào mà làm theo, Trịnh Bình Đông cũng gì, bước qua chậu than. Việc trước tiên làm khi bước vào nhà là tắm rửa, thay bộ quần áo Uông Tiểu Kinh chuẩn bị giúp , sau đó cùng Uông Tiểu Kinh ngồi vào bàn ăn cơm.


      ăn nhiều, nhưng ăn rất nhanh. Vừa nhìn là biết do rèn luyện sinh hoạt trong tập thể nhiều năm.


      Lúc ăn cơm, Uông Tiểu Kinh cũng rất nhiều chuyện, thay đổi ở thành phố A, công ty của bà, chuyện nhà, chuyện con . Trịnh Bình Đông chỉ nghe, lời.


      Ăn cơm xong, Uông Tiểu Kinh định dẫn Trịnh Bình Đông ra ngoài dạo lát nhưng đồng ý. Uông Tiểu Kinh nghĩ có thể do mệt, do dự lát, bà liền dẫn tới phòng ngủ, là phòng ngủ dành cho khách kế bên phòng bà, ga giường mới tinh, gối chăn mềm mại.


      Uông Tiểu Kinh đóng cửa, có chút xấu hổ cười cười, " nghỉ ngơi , có việc gì cứ gọi em, em ở ngay bên cạnh.”


      Trịnh Bình Đông ngồi giường, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt đầu gối, sống lưng rất thẳng. Cách thức ngồi tiêu chuẩn của phạm nhân khó có thể thay đổi.


      Uông Tiểu Kinh nhìn mà lòng khó chịu, nhịn được bước tới, dang hai tay ra ôm lấy , "Bình Đông, đây là nhà của , cần phải tự làm khó mình như vậy.”


      Trịnh Bình Đông lấy tay bà ra, "Là thói quen thôi.”


      Uông Tiểu Kinh miễn cưỡng nở nụ cười, " sao cả, ngày còn dài, sau này thay đổi được.”


      Trịnh Bình Đông gì thêm, chỉ là khóe miệng hơi cong lên.


      Uông Tiểu Kinh quay trở lại phòng mình đắp chăn lại khóc. Bà dám khóc lớn tiếng, chỉ ngừng nức nở, nước mắt rơi như nước vỡ đê. Từng là người đàn ông tuấn lãng phong trần, sao bây giờ lại thành ra như vậy?


      Hình ảnh xuất vô số lần trong giấc mơ của bà, bà đón ra tù, thay quần áo mới cho , cùng ăn cơm. Hôm nay thực được, nhưng tại sao bà vui nổi?


      Khóc đến mệt mỏi liền ngủ thiếp , sau khi tỉnh lại đêm khuya. Uông Tiểu Kinh rời khỏi giường, vào phòng vệ sinh nhìn thoáng qua gương mặt mình trong gương, khuôn mặt già nua, đôi mắt được trang điểm phấn màu nay nhòe nhụa, vì hôm nay đón ra tù nên bà trang điểm tỉ mỉ chút.


      Tắm rửa, thay váy ngủ, người phụ nữ trong gương vừa gầy vừa thấp, tóc ngắn, váy ngủ tơ lụa màu hồng miễn cưỡng có thể phác họa đường cong cơ thể, bà nghĩ nghĩ, mở ngăn kéo lấy ra lọ nước hoa, xịt lên người, sau đó ra cửa phòng.


      Phòng của Trịnh Bình Đông rất im lặng, bà biết ông ấy ngủ hay chưa. Nghe trong ngục giam, thời gian tắt đèn được quản lí rất nghiêm ngặt, bây giờ bà tới tìm có quấy rầy nghỉ ngơi hay ?


      gõ cửa, bà tự vặn chốt, đẩy cửa vào, phòng rất tối, rèm đóng chặt, bà nhớ rất mình kéo rèm ra, cánh cửa sổ lớn như vậy, bà tưởng thích.


      "Bình Đông, ngủ chưa?" Uông Tiểu Kinh nhàng gọi.


      ai trả lời, trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có.


      Uông Tiểu Kinh đến bên giường, ngồi ở mép giường, trong bóng đêm tay bà hướng tới gối đầu sờ soạng, có ai cả. Bà sợ hãi, vội vàng mở đèn đầu giường, lúc này bà mới phát ga giường rất thẳng thớm, hoàn toàn có dấu hiệu cho thấy từng có người nằm.


      "Bình Đông? ở đâu?" Uông Tiểu Kinh lớn tiếng la lên, xông ra khỏi cửa, mở hết đèn ở tất cả các phòng trong nhà, ngay cả ban công và phòng vệ sinh cũng tìm lần.


      có người.


      Bộ quần áo bà đưa cho được gấp chỉnh tề, đặt sô pha trong phòng khách. Ở cửa thiếu đôi giày da Souni 20 năm trước.


      Thậm chí để lại câu. Cứ như vậy mất.


      Uông Tiểu Kinh tìm hai ngày, những người có thể dùng cũng dùng để tìm , nhưng hoàn toàn tra ra được Trịnh Bình Đông đâu.


      Uông Tiểu Kinh nhìn cảnh ngựa xe như nước dưới tầng mà ngẩn người, bà thể hiểu được, bà chờ hai mươi năm, vì sao khi ra tù lại bỏ như vậy. có thể đâu được chứ? quen ai, nơi nào cũng biết. Trừ việc cùng bà về nhà, còn có thể đâu?


      Ngày thứ ba qua , giúp việc nhìn bàn thức ăn mà thở dài, phu nhân ăn cái gì, cứ như vậy có thể lại phải nằm viện nữa rồi.


      Bỗng nhiên điện thoại reo lên, vốn dĩ Uông Tiểu Kinh vẫn ngồi sô pha ngẩn ngơ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, gần như phản xạ có điều kiện, bà nhào qua với điện thoại, "Alô? Có tin tức gì sao?"


      Đầu bên kia điện thoại là giọng tuyệt vọng của Chu Trường An, "Uông tổng, tôi rất xin lỗi bà, Lâm Lâm ấy, Lâm Lâm ấy...” Chu Trường An lại nghẹn ngào.


      Uông Tiểu Kinh nghe thấy là chuyện của Cố Lâm Lâm, khỏi có chút thất vọng, ngoài thất vọng tràn trề còn có bất đắc dĩ, "Lâm Lâm làm sao? Chẳng lẽ lại gây chuyện ở Hồng Kông rồi?"


      Chu Trường An hít sâu hơi, "Lâm Lâm nhảy từ tầng 50 xuống... Bây giờ ở bệnh viện cứu chữa... Bác sĩ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng...”


      Mắt Uông Tiểu Kinh như nhòe thấy gì cả, "Nhưng sao...”


      "Nhưng đầu ấy bị thương rất nặng, chỉ sợ... chết não.”


      Đầu Cố Lâm Lâm bị đập vào ban công ở tầng 45, sau đó cả người treo giữa trung, bởi vì vị trí đặc thù, nhân viên cứu hộ vì cứu ta thậm chí sử dụng cả trực thăng.


      Ngay lúc Tùng San bị kinh hoảng, Cố Trì Tây bước nhanh tới ôm vào lòng, hai tay ôm chặt lấy đầu , cho nhìn xuống.


      "San San đừng sợ, có ở đây.” ngừng với bé trong lòng mình.


      Chu Trường An nhìn thấy cả người Cố Lâm Lâm bị treo ở tầng 45, đầu óc trống rỗng.


      Tùng San nghe thấy chuyện Cố Lâm Lâm bị treo trong trung chờ người tới cứu toàn thân rung rẩy, hai chân đứng vững. Hai chiếc xe cứu thương đến, khi nhân viên cứu hộ gấp gáp cứu Cố Lâm Lâm Tùng San cũng được đưa tới bệnh viện. Cố Trì Tây ngồi bên cạnh giường cấp cứu nắm chặt lấy tay Tùng San


      "San San phải sợ, sao đâu.” Cả đoạn đường, Cố Trì Tây đều những lời này để an ủi .


      Sắc mặt Tùng San tái nhợt, toàn thân vô lực, cảm thấy bụng mình trướng đau, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, nhưng vẫn nắm lấy tay Cố Trì Tây, tỏ ra kiên cường cười : "Cố Trì Tây, em sao đâu, chỉ hơi đau thôi.”


      Khi Tùng San được đưa xuống xe, nửa người dưới nhuộm đỏ. Đôi môi tím tái, trán phủ đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy góc áo Cố Trì Tây, gần như hôn mê, miệng ngừng : "Cố Trì Tây! Con em, con em!"


      Vẻ mặt Cố Trì Tây cũng rất hoảng hốt, bàn tay to xoa đầu , "Đừng sợ, đừng sợ, sao cả.”


      Đêm nay ai ngủ nổi.


      tiếng đồng hồ sau khi Tùng San được đưa vào phòng cấp cứu, Cố Lâm Lâm cuối cùng cũng được đưa tới. So với Tùng San, người ta đầy máu me, Cố Trì Tây chỉ nhìn cái liền đành lòng nhìn lại.


      Tinh thần Chu Trường An vẫn chưa ổn định, nhìn thấy Cố Trì Tây ở ngoài phòng cấp cứu qua lại, bước tới hỏi: "San San sao rồi?"


      Cố Trì Tây nhìn thoáng qua Chu Trường An, "Có nguy cơ sinh non, được cấp cứu.”


      Chu Trường An ngớ ra, hơn nửa ngày mới : "San San ấy, ra ấy có thai...”


      Xe của Trương Tân đậu trước nhà hơn hai mươi phút, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp xuống tầng. Hai tay xách đầy hành lý, ràng Tùng San trong điện thoại là Hồng Kông bên này cái gì cũng có, hai người cần mang gì. Nhưng đến lúc ra khỏi cửa, người làm cha mẹ tránh khỏi việc cái gì cũng muốn mang theo sợ đồ ở bên ngoài kém chất lượng hơn đồ ở nhà.


      Tùng Chí Quân ngồi lên xe, lại vỗ gáy, "Ây dà, tôi nên mang theo cái nồi tử sa kia mới phải, dùng nó đun thuốc rất tốt.”


      Phương Tiểu Tiệp nghĩ nghĩ, "Thôi , đến Hồng Kông rồi mua. Trái lại đông trùng hạ thảo mà viện trưởng cho tôi cảm thấy mình nên mang theo mới phải, thứ đó rất quý.”


      Tùng Chí Quân lại lắc đầu, "Thứ đó quá bổ, bây giờ San San thể dùng quá nhiều thuốc bổ, bổ quá mức cũng tốt.”


      Trương Tân vẫn luôn im lặng, nổ máy xe, chờ đến khi hai ông bà lải nhải xong, mới mở miệng : "Có thể chưa ạ?"


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn nhau lát, Tùng Chí Quân xấu hổ cười , "Phiền lái xe , tài xế Trương.”


      Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "May đây phải là máy bay dân dụng bình thường, nếu chúng tôi chắc chắn lỡ chuyến bay.”


      Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân theo Trương Tân vào chuyên cơ thấy Uông Tiểu Kinh và Lưu Mân ngồi tại chỗ.


      Phương Tiểu Tiệp có chút đành lòng bước lại, nhìn vẻ mặt suy sụp của Uông Tiểu Kinh : "Chuyện của Cố Lâm Lâm chúng tôi cũng có nghe , là khổ cho bà.”


      Ánh mắt Uông Tiểu Kinh chết lặng, nhìn Phương Tiểu Tiệp, "Con tôi luôn tìm con bà gây , sau này cũng có thể yên tĩnh rồi.”


      Tùng Chí Quân nghe xong, càng thêm bất đắc dĩ, "Những chuyện này cũng thể trách ai, đứa Lâm Lâm này cũng do nghĩ quẩn quá.”


      Uông Tiểu Kinh cười cười, "Người như tôi xứng đáng làm mẹ. Nuôi con thành ra như vậy, còn luôn cho rằng bản thân mình đáng thương, ra người đáng thương nhất, ràng là Lâm Lâm.”


      Căn bản bà có tư cách làm mẹ, đáng tiếc bây giờ bà mới nhận ra.


      Lúc này bà lại nhớ tới câu đó, "Ngay cả chính cũng là đứa trẻ làm sao có thể chăm sóc cho con mình chứ?"


      Khi Uông Tiểu Kinh xuống máy bay nhìn thấy Cố Trì Tây, bà mới nhớ ra, ra người những lời này, dĩ nhiên là .


      Vì thế thời gian đảo ngược về rất nhiều rất nhiều năm trước, thiếu nữ ngây ngô với đôi má ửng đỏ đầy hạnh phúc, đắc ý nhìn chàng trai tuấn, " cần theo đuổi tôi, tôi ở bên đâu! Tôi có thai rồi, sắp phải sinh em bé! Đợi con tôi sinh ra, tôi cùng ấy kết hôn, sau đó ở nhà chăm sóc chồng con.”


      Ánh mắt chàng trai ấy dao động, cười dịu dàng, nhưng thấy được trong đôi mắt là ánh nhìn trào phúng. Sau đó, nghe thấy , “Ngay cả chính cũng là đứa trẻ làm sao có thể chăm sóc cho con mình chứ?


      Hoàn chính văn.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, mailinh22 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      các ạ các chờ tôi nhé! tôi sực nhớ ra quy định là làm hoàn rồi phải ngưng post. sau đó post lại bản beta các chương rồi chờ có ebook mới được post những chương cuối cùng...để ta hỏi lại có gì được tối post nhé
      Chó Điên, Ishtar, linhdiep177 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :