1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yen Than

      Yen Than New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      Truyện này ta đọc và rất thích. Giờ mới cmt được. Thank editor!
      Chó Điên thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Yen Than nếu bạn thích truyện này ấn like góc phải nhá, ủng hộ động lực cho bạn editor có thêm sức mạnh edit đó mà :yoyo63:
      quỳnhpinkyXu trần thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 80

      Từ lúc học trung học Tùng San gầy nhiều nên được xem như hoa khôi, nhiều năm nay vẫn luôn được người khác gọi là mỹ nhân. Mặc dù quan trọng chuyện ngoại hình vì từ được ba Tùng giáo dục là vẻ đẹp bên trong đáng quý hơn vẻ bề ngoài, nhưng vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình.


      Tuy rằng từ trước tới nay hề khoe khoang vẻ đẹp của mình trước mặt người khác, nhưng vẫn luôn thích được người khác khen mình xinh đẹp.


      Ba Tùng vẻ đẹp của San San chỉ thuộc tầm trung mà thôi, dựa theo xác suất mà trăm người người. Nhưng vì Trung Quốc có dân số rất lớn, cho nên vẻ đẹp này của cũng phải là tài nguyên quý giá gì.


      Muốn tìm được người đáng gọi là mỹ nhân, vậy ít nhất cũng phải là người vạn dặm mới tìm được. Ba Tùng , quan trọng nhất phải là vẻ ngoài, mà là khí chất.


      Để là mỹ nhân, phải có thần thái của mỹ nhân đích thực.


      Tất cả đều do giáo dục từ khi còn , cũng định sẵn những chuyện sau khi trưởng thành.


      Khi Tùng San gặp chị Vân, lập tức nghĩ tới lời của ba Tùng, vẻ ngoài như vậy, khí chất như vậy, vạn dặm mới tìm được người cũng phải quá.


      chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, quan trọng nhất là phong thái người ấy, vừa xinh đẹp lại phong tình, hoàn toàn có cảm giác thấp kém. Vừa vặn phát huy triệt để mị lực của phụ nữ.


      Đó là khí thế của người trải đời, phong thái của người phụ nữ thành thục.


      Khác hoàn toàn với hơi thở thanh xuân nhiệt huyết nhưng vẫn còn non nớt của Tùng San, Tùng San đứng trước mặt chị Vân, bất giác cúi đầu. Thậm chí ngay cả tay chân cũng biết nên đặt thế nào.


      là tự biết xấu hổ cũng quá.


      Nhìn ra tuổi, khuôn mặt tinh xảo hề trang đểm, nhưng lại rất xinh đẹp, mỗi khóe mắt đuôi mày đều như được điêu khắc tỉ mỉ, tuyệt đối chút dư thừa. Tóc màu nâu gợn sóng, tùy ý xoã lên đầu vai gầy như như . thân váy dài cao cấp, chất liệu vải đẹp tinh tế hơi rủ xuống. Loại váy này rất khó mặc, vì nó rất kén dáng người, nếu để cho người nào đó hơi thừa cân mặc lộ khuyết điểm. Người có thể mặc được loại váy này, phải rất tự tin vào bản thân mình.


      Từ trước tới giờ Tùng San khồng hề để ý tới mấy chuyện ăn mặc, lúc cùng Cố Trì Tây ra ngoài chỉ chọn những bộ đơn giản. Nhưng ngày hôm nay, thấy oán hận chính mình tại sao trước khi mặc bộ nào đó đẹp hơn.


      Lúc chị Vân lên thuyền, khóe miệng như có như chứa ý cười, mang theo chút thâm ý. ấy cười cười về phía lão Sở, bước chân ưu nhã, tay tuỳ ý khoác lên vai lão Sở, "Trí nhớ của tốt, nhưng chân nhanh nhẹn, tôi đuổi theo ra cửa, vừa đuổi vừa gọi mấy tiếng mà vẫn kịp.”


      Lão Sở cười rất vui vẻ, "Sao vậy, thương nhớ tôi sao?"


      Chị Vân đảo mắt, "Là thương cái ví của .” xong ấy lấy cái ví da trong túi xách của mình ra, "Cho dù có nợ nần, nhưng thể nào ngay cả ví cũng cần nữa chứ? Còn nữa, nghe ngày mai đến trường đua ngựa, tính thế nào? tay sao?"


      Lão Sở nhận lấy cái ví da, thở dài: "Tôi cố ý để lại nó ở đó, tôi nghĩ lát nữa chơi ở đây xong có cớ quay lại, nhìn xem, chưa gì đuổi tới nơi rồi.” xong cười : "Có điều như vậy cũng tốt, lão Cố và vợ ông ấy cũng ở đây, hai người đều là người quen gặp lại, đừng có mà đỏ mắt đó nha!"


      Chị Vân giả vờ giận dỗi đánh lão Sở, sau đó mới xoay người nhìn về phía Cố Trì Tây và Tùng San, ý cười ấm áp, hề có chút ngượng ngùng.


      Tùng San nghe lão Sở , bỗng nhiên có cái nhìn khác với chỉ số IQ của . ra cũng là người hiểu chuyện.


      Lão Thẩm vỗ tay cười : "Đến cũng là duyên phận, đến trễ vài phút nữa là chúng tôi lái thuyền rồi.”


      Chị Vân cười , "Vậy là tôi đến kịp lúc sao?"


      Đôi mắt to biết chuyện hề e dè nhìn về phía Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây vẫn nhã nhặn cười : " là đúng dịp, chị Vân, đây là vợ tôi, Tùng San.” xong tay ôm Tùng San hơi dùng sức, cúi đầu nhìn Tùng San cười : "Em xem em kìa, vừa rồi còn hỏi chị Vân là ai, bây giờ người tới rồi đấy.”


      Tùng San nhìn ánh mắt , nhưng nhìn ra cái gì khác thường, cũng cười cười : "Còn phải sao, cuối cùng cũng nhìn thấy người .” Sau đó nhìn về phía chị Vân, "Xin chào chị Vân, tôi là Tùng San.”


      Chị Vân cười càng tươi hơn, "Xin chào xin chào, tôi đánh liều tới đây, quấy rầy mọi người chứ?" Ánh mắt lại hướng về phía Cố Trì Tây: "Tôi mới nghe lão Sở , hai người mới cưới à?"


      Tùng San cười xua tay, "Đâu có, chúng tôi chỉ mới đính hôn mà thôi, vẫn chưa chính thức kết hôn.”


      Chị Vân che miệng cười, "Ở đâu ra ngoan ngoãn như vậy chứ, đính hôn mà còn chưa tính là kết hôn nữa sao, chẳng lẽ cảm thấy hai người thành à?"


      Tùng San nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhìn Cố Trì Tây mỉm cười, giọng điệu hơi làm nũng: " thấy thế nào?"


      Cố Trì Tây cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán , " được bậy.”


      Lão Thẩm đứng bên xem náo nhiệt đến vui vẻ, vỗ tay cười : "Người ta là thẹn thùng đó, ở thời cổ đại, trước lúc lấy chồng phải khóc đủ ba lượt mới có thể hay sao?"


      Lão Sở giơ ngón tay cái lên, "Lão Thẩm, vẫn là ông có văn hóa, uổng công 10 năm học tiểu học"


      Chị Vân che miệng cười, cười tới mức thân mình như cây liễu đung đưa trong gió, "Tôi có chuyện hiểu, tôi đây là người hơn ba mươi vẫn chưa lấy chồng, nhưng đâu có tâm tư gì của đâu.” xong ánh mắt ta lại đảo qua Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây giống như nhìn thấy, với thuyền viên đứng phía sau: "Chuẩn bị lái thuyền .”


      Lão Sở lại vẫy tay, "Đợi lát nữa !" xong đứng lên, đến bên cạnh chị Vân, " nhìn xem, uổng công tôi suy nghĩ thay , chuyện này được, dứt khoát theo tôi về , phải bồi thường cho tôi tốt.”


      Chị Vân bật cười, "Tôi vất vả mang ví da tới cho , còn biết xấu hổ bảo tôi bồi thường?"


      Lão Sở nhe răng cười, "Vậy tôi bồi thường cho , thôi.” cánh tay của vòng lên thắt lưng của chị Vân.


      Chị Vân lại lấy tay lão Sở ra, "Tôi cũng dám để bồi thường, ngại mình nợ nhiều, nhưng tôi lại ngại phiền toái khi đòi nợ .”


      Tùng San nhìn Cố Trì Tây, cười : "Hôm nay khó có khi nhiều bạn bè tới đây cùng dạo du thuyền với chúng ta, em đến Hồng Kông ba ngày rồi, cuối cùng cũng thấy buồn chán nữa.”


      Cố Trì Tây xoa đầu Tùng San, lại với thuyền viên: "Lái thuyền.”


      Lão Thẩm cười rất vui vẻ, nhìn về phía Tùng San trong ánh mắt mang theo khen ngợi. bé này tệ, rất hiểu chuyện, lại biết giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp.


      Chốc lát sau thuyền khởi động, Tùng San cảm thấy bên ngoài gió lớn, nên liền theo Cố Trì Tây vào bên trong, phòng tiệc to như vậy mà chỉ có vài người. Lão Sở kéo chị Vân ngồi vào bàn, khui chai Chateau cùng nhau uống. Lão Thẩm ngồi mình ghế dựa cạnh cửa sổ uống trà, chân gác lên giường mềm, thoải mái thảnh thơi. Tùng San và Cố Trì Tây ngồi ở chỗ cách xa nơi đó, ra khỏi phòng tiệc có sảnh lớn, trang trí theo phong cách miền quê Châu Âu, nơi này có cái xích đu bằng cây mây quân hoa hướng ra ngoài biển.


      Cố Trì Tây ngồi lên xích đu, Tùng San dựa vào lòng .


      Xích đu nhành đung đua giống như cái nôi, Tùng San giọng nhẩm giai điệu bài hát, hát từ gì, chỉ ư ư khúc ngắn.


      Cố Trì Tây mỉm cười lắng nghe, hai người đều chuyện.


      Tùng San nhẩm ca từ mệt mỏi, liền dừng lại, ngẩng mặt nhìn , đôi mắt to như ánh sao trời lóe sáng.


      " có gì muốn với em sao?" Tùng San khẽ hỏi.


      Cố Trì Tây cười cười, cúi đầu nhìn , "Em muốn biết cái gì?"


      Tùng San cắn môi, rũ mi, " muốn thôi vậy.”


      Cố Trì Tây giọng thở dài, ôm ngồi dậy, nhìn ánh mắt , "Chị Vân là người thành phố A, lúc trước thân mình tới Hồng Kông, vì muốn ở lại đây mà sống cùng biết bao nhiêu người đàn ông. Sau này rốt cuộc cũng có người chết , để lại cho ấy chút tiền, nhiều, nhưng đủ để sinh hoạt. ấy lấy tiền đó mở quán Bar, mặt ngoài là bán rượu, thực tế...”


      Tùng San cười cười, "Chắc phải bán thân chứ?"


      Cố Trì Tây cười cười, " và bọn lão Thẩm thấy ấy là đồng hương, người phụ nữ ở Hồng Kông dễ dàng nên mới quan tâm ấy. ấy cũng là người thông minh, chỉ vài năm có thể leo lên xã hội thượng lưu ở Hồng Kông, việc làm ăn càng lúc càng lớn, bây giờ bọn tới Hồng Kông, ra còn cần ấy quan tâm.”


      Tùng San nhìn , hơi nhíu mày, "Cái em muốn biết phải là lịch sử làm giàu của chị Vân.”


      Cố Trì Tây bật cười, nựng mặt bé con "Em còn chưa chính thức trở thành Cố phu nhân mà quản lí nghiêm khắc như vậy rồi sao?"


      Tùng San lại quay mặt , im lặng lát mới : "Trước khi , mẹ em với em, đến Hồng Kông rồi phải biết để mặt mũi cho , làm việc thể xúc động, dù sao Hồng Kông phải thành phố A, em có uất ức cũng thể chạy về nhà... Em với mẹ cần lo lắng, vì...” quay mặt lại, cười cười, "Em biết em, để em phải chịu chút oan ức nào.”


      Lòng Cố Trì Tây rung động, ôm lấy , hôn , "San San, cảm ơn em tin tưởng .”


      Bàn tay kia vuốt ve mặt , " hơn bốn mươi rồi, chuyện trải qua cũng rất nhiều, song những chuyện này đều qua. và chị Vân tuy có vài lần, nhưng đều trả tiền. Sau này ấy kinh doanh, cũng coi như là quan tâm tới việc làm ăn của ấy.”


      Tùng San bĩu môi, "Nhưng sao em cảm thấy ấy đối với đơn giản chỉ có vậy.”


      Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt của bé con, cười ha ha, "San San, em ghen vì , rất vui.”


      Ánh mắt Tùng San hơi dao động, " đừng lảng sang chuyện khác.”


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, " từng muốn bao nuôi ấy nhưng ấy đồng ý.”


      Tùng San kinh ngạc ngẩng đầu, " ấy cự tuyệt ? Vì sao?"


      Cố Trì Tây cười cười: "Bởi vì ấy có tư lợi, ấy muốn nhiều hơn.”


      Tùng San cái hiểu cái , "Sau đó sao?"


      Cố Trì Tây : " có sau đó. ấy đồng ý đương nhiên cũng ép buộc, vì vậy bọn khôi phục quan hệ bạn bè, đến Hồng Kông thỉnh thoảng gặp ấy, từ đó về sau có hai lần ấy gặp khó khăn, bọn lại giao dịch hai lần, lần 200 vạn.”


      Tùng San vẫn còn hơi mơ hồ, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó hợp lí, căn bản thể dùng suy nghĩ của để giải thích, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào.


      " ấy đồng ý để bao nuôi, liền từ bỏ? Còn cùng ấy làm... bạn bè?" Tùng San cau mày, tự hỏi.


      Cố Trì Tây xoa đầu , "Đúng vậy, ấy đồng ý, từ bỏ ý định, bọn lại là bạn bè.”


      Tùng San như có suy nghĩ, hỏi: "Giống như lần trước muốn bao nuôi em, em đồng ý, muốn chúng ta trở thành bạn bè, là vậy sao?"


      Cố Trì Tây cười lắc đầu, ", đương nhiên phải.”


      Tùng San nhìn , nhăn này: "Sao lại giống? muốn cùng ấy giữ mối quan hệ mập mờ chứ gì.”


      Cố Trì Tây lắc đầu, mỉm cười, " ấy chỉ là gặp dịp chơi, cho nên ấy đồng ý cũng ép buộc. Nhưng em khác, San San, ai có thể thay thế em, cũng chưa từng có ý định buông tha em. Khi đó em hoàn toàn cự tuyệt như vậy, cảm thấy rất mất mặt, nhưng cũng thể buông tay, muốn làm bạn với em cũng chỉ là kế hoãn binh.”


      nhìn thẳng vào mắt , "San San, thừa nhận lúc đầu quả coi em như những người phụ nữ khác. Nhưng rất nhanh sau đó, biết được cảm giác của dành cho em hoàn toàn khác biệt, bởi vì, thể buông tay em.” nắm lấy tay , đặt ngực mình, "Chỉ có em ở nơi này, vẫn luôn như vậy.”


      Cảnh này rất quen thuộc, tay Tùng San đặt ngực , chợt nhớ tới đêm, trong cơn mưa to tầm tã, mắt say mơ màng, kích động vỗ vào lồng ngực mình, "Chỉ có em ở nơi này, vẫn luôn ở nơi này!"


      Hai má bất giác nóng lên, cười cười, cúi đầu, cong khóe miệng, "Nhưng em cảm thấy chị Vân rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn em, cũng có khí chất hơn em...”


      Cố Trì Tây cười thương, ôm bé con: "Ai , ấy đẹp hơn em chỗ nào! San San của là xinh đẹp nhất!"


      Tùng San cười rất ngọt, "Cố Trì Tây, khi em thấy chị Vân, bỗng nhiên em có ý nghĩ muốn mình trở nên thành thục hơn, em cũng muốn mấy năm sau mình cũng có thể có khí chất và phong tình giống như chị ấy.”


      Cố Trì Tây lắc đầu, ", cái khí chất và phong tình của ấy hợp với em, San San, em chỉ cần đời bình an vui vẻ là đủ rồi. muốn em giống như chị Vân, khí chất và phong tình của ấy có thể khiến cho đàn ông điên đảo, nhưng hoạt bát và thẳng thắn của em lại khiến người ta thương. Em cần giống như ấy, ấy mới là người nên hâm mộ em.”


      Tùng San nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, cười : " ấy hâm mộ em cái gì? Hâm mộ em lấy được ông xã tốt sao?"


      Cố Trì Tây cười rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên nghe Tùng San gọi “Ông xã”, vội vàng đưa lỗ tai tới gần hơn, "Em vừa cái gì thế, lặp lại lần nữa .”


      Tùng San đưa môi mềm sát vào tai Cố Trì Tây "Ông xã.”


      Tiếng gọi này khiến cho toàn thân Cố Trì Tây kích động, kích động tới mức máu nóng sục sôi, đôi tay ôm bé con càng dùng sức, mạnh mẽ hôn , cứ hôn hết lần này tới lần khác, làm sao cũng đủ. Tùng San bị hôn, nhưng vẫn cười hì hì, cựa quậy trong lòng , hoàn toàn đốt lên ngọn đuốc kia. Hô hấp trở nên dồn dập, dứt khoát ôm bé con đứng lên, bước ra hành lang, mở cánh cửa bước vào, đóng lại, sau đó mở ra nữa.


      Lão Thẩm vẫn ngồi ở đó, tuy nhìn qua hai mắt như nhắm lại, nhưng chuyện hai người kia em em xích đu đều nhìn thấy ràng, cười lắc đầu uống ngụm trà, lão Cố này là, lớn tuổi rồi mà biết kiềm chế, là tức chết người mà.


      Lão Sở và chị Vân ngồi bên kia cũng nhìn thấy Cố Trì Tây ôm Tùng San ra ngoài, lão Sở cười gian , "Đừng nhìn, có nhìn nữa cũng phải của .”


      Chị Vân cười cười: "Tôi chỉ muốn xem đó là thế nào thôi.”


      Lão Sở uống ngụm rượu đỏ, "Nhìn xong rồi, cảm giác thế nào?"


      Vẻ mặt chị Vân ảm đạm, đung đưa ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ đảo vòng trong ly rượu chân dài, "Nhìn xong rồi, chẳng có cảm giác gì.”


      Lão Sở thở dài: "Nếu lúc trước từ chối lão Cố người thuộc về rồi, phải sao? Bây giờ còn ngồi đây ủ ê gì nữa?"


      Chị Vân lại mỉm cười, " cho rằng lúc trước tôi từ chối, có thể giống Tùng San bây giờ sao?" xong ta tự lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, bỗng nhiên mặt lên đơn, " ấy từng có nhiều người phụ nữ, có người nào kết thúc hợp đồng rồi mà còn liên lạc đâu? Tôi chỉ muốn trở thành khách qua đường với ấy, nên mới cự tuyệt. Đáng tiếc, đến cuối cùng ngay cả khách qua đường cũng phải.”


      Lão Sở khoát tay chặn lại, "Vẫn là Tiểu Thần cháu tôi đúng, phụ nữ các người quá tham lam, muốn quá nhiều. Tiền, tình cảm, chung thuỷ, thứ nào cũng phải có.”


      Chị Vân cười cười, "Nhưng những thứ này đều là bằng chứng để chứng minh tấm lòng của người đàn ông, phải sao? Cũng chỉ có người đàn ông đáp ứng đủ những điều kiện này, mới có thể chứng minh người đó mình. Chẳng phải cuối cùng Sở Thần cũng thua trong tay người phụ nữ tên Quý Thù sao? Bây giờ còn làm vú em nữa chứ, có gì hay mà ?"


      Lão Sở gật đầu, " cũng đúng, nhưng quên vấn đề cốt lõi, dù cho có người đàn ông nguyện ý cho tất cả những thứ này, cũng nhất định phải đồng ý, đúng chứ? Tình cần phải từ hai phía, A Vân, tôi nguyện ý đem những thứ này cho em, đem toàn bộ trái tim tôi cho em, em bằng lòng nhận ?"


      Chị Vân nhìn lão Sở cười, trong đôi mắt chứa phong tình vô hạn, "Sở Kinh Từ, say rồi.”


      Lão Sở vui vẻ, " lâu lắm rồi chưa nghe em gọi tên , lại đây lại đây, gọi thêm mấy tiếng nữa cho nghe nào!"


      Chị Vân sẵng giọng: " phải ghét nhất người khác gọi tên sao? Tôi nhớ rất lúc trước từng rất hận mẹ mình đặt cho mình cái tên này, vừa nghe là thấy giống như lò thêu ở trấn Cảnh Đức.”


      Lão Sở nắm lấy tay chị Vân, "Em còn nhớ sao? A Vân, rất vui đó! Em xem, lại ly hôn rồi, bây giờ chỉ còn lại mấy chiếc xe, nếu em ghét bỏ , em nhận vào làm công cho em ?"


      Chị Vân rút tay mình về, "Tôi đương nhiên là ghét rồi, kinh doanh cái gì cái đó liền thua lỗ, sao chổi xui xẻo như vậy tôi nhận vào làm gì? Tới từ chỗ nào mau quay lại chỗ đó !"


      Chị Vân xong lập tức xoay người, "Tôi mệt rồi, tìm phòng nghỉ ngơi đây, sáng sớm ngày mai tôi rời thuyền là xong, cần xen vào chuyện của tôi.”


      Lão Sở khoát tay chặn lại, "Được rồi, có bao giờ nghe lời em đâu? Vừa rồi em muốn phối hợp diễn với em cũng làm rồi còn gì.”


      Chị Vân cười cười, "Vậy là tốt rồi, cảm ơn.”


      Chị Vân rồi, lão Sở ngồi mình cũng chẳng làm gì nên tới chỗ lão Thẩm ngồi, "Haizzz, vẫn là chỗ ông ngồi mát hơn.”


      Lão Thẩm cười : "Lại bị thất vọng nữa à?"


      Lão Sở gãi gãi đầu, "Ông xem, tôi phải ly hôn bao nhiêu lần nữa A Vân mới chịu lấy tôi chứ?"


      Lão Thẩm nhướn mày, "Hai chuyện này có liên quan gì nhau sao?"


      Lão Sở làm như nghe thấy lời lão Thẩm , đứng lên, "Lão Tần đâu rồi? được, tôi phải tìm ông ấy xem cho tôi quẻ, rốt cuộc phải tới năm nào tôi mới có thể đổi vận?" xong vội vàng chạy .


      Lão Thẩm cười, lẩm bẩm, "Chỉ dựa vào ông mà đòi đổi vận, chờ kiếp sau đầu thai lại .”


      Tùng San ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, có lẽ tối qua gió lớn, thuyền đong đưa dữ đội, cũng có thể do người nào đó đêm qua quá phóng túng, đến nỗi sau khi tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn thấy buồn nôn.


      Đến phòng ăn mới biết, sáng sớm chị Vân xuống thuyền.


      Lão Thẩm nhìn Tùng San, cười gian, "Mệt ? Mau đến ăn chút gì .”


      Tùng San ngượng ngùng cúi đầu, ngồi xuống xong mới hỏi: "Cố Trì Tây đâu?"


      Lão Thẩm : " biết tối qua Lão Tần cho em trai ông ấy uống cái thuốc quỷ quái gì mà khiến nó bị tiêu chảy, lão Cố thấy vậy đau lòng nên sáng sớm đưa Lão Tần xuống thuyền khám bác sĩ.”


      Tùng San hoảng hốt, "Lão Tần sao chứ?"


      Lão Thẩm khoát tay, "Đừng nóng vội, sao đâu. Có lẽ sắp trở về rồi, thuyền cũng neo lại chờ ông ấy về.”


      Tùng San nghĩ lát rồi hỏi: " ấy cùng chị Vân xuống tàu sao?"


      Lão Thẩm cười cười, bé này nhìn ngây thơ nhưng lại rất thông minh.


      Tùng San có được câu trả lời, nhưng cũng hỏi nữa, chỉ cúi đầu, cầm dao nĩa ăn điểm tâm, bánh mì nướng và trứng ốp la, sữa tươi ít béo vừa uống ngụm cảm nhận được vị thơm ngon.


      Lão Thẩm : "San San, cũng cần lo lắng đâu. Lão Cố là người tôi hiểu nhất, suy nghĩ của ông ấy người bình thường thể đoán ra, nếu ông ấy cũng trở thành Cố gia của ngày hôm nay. Tôi bội phục ông ấy nhất điểm chính là ánh mắt của ông ấy rất độc đáo, luôn có thể nhìn được điểm mấu chốt mà người khác nhìn thấy, sau đó còn có bản lĩnh chứng minh cho mọi người thấy ông ấy đúng.”


      Tùng San ngẩng đầu, thể hiểu được ý tứ trong câu của lão Thẩm.


      Lão Thẩm cười cười, tiếp tục : "Trong mấy người chúng tôi, hai mươi năm trước, lão Cố là nghèo nhất, khi đó ba ông ấy vừa mới qua đời, chuyện gia đình, chuyện công ty cũng rối tinh rối mù. Chúng tôi đều cho rằng ông ấy nghe theo lời ba mình chấn hưng nhà máy của gia nghiệp, nhưng ngờ ông ấy lại làm ngược lại, bán nhà máy , còn bán cho người nước ngoài. Vào năm đó, người dám làm chuyện này chỉ có ông ấy, sau này chúng tôi mới nhận ra, ông ấy rất thông minh, nếu bán nhà máy đó, có khả năng ông ấy cùng Trịnh Đông Bình vào nhà lao rồi.”


      Tùng San sửng sốt, "Gì cơ?"


      Lão Thẩm tiếp: "Sau này, ông ấy cầm số tiền kia nhưng gây dựng công ty mới, mà lại chạy tới Thẩm Quyến mua cổ phần công ty điện tử của Tam gia, kinh doanh đồ điện tử, tới mấy năm lợi nhuận tăng lên gấp bội.” Lão Thẩm cười, "Đợi đến lúc lão Sở cũng học theo ông ấy bắt đầu kinh doanh đồ điện tử, ông ấy lại rút tiền ra, quay lại thành phố A bắt đầu xây dựng nhà cửa, kinh doanh nhà đất.”


      Đây là lần đầu tiên Tùng San nghe được chuyện quá khứ của Cố Trì Tây, càng nghe càng có hứng thú, hỏi: "Sau đó sao?"


      "Sau đó ông ấy lại nắm được thời cơ tốt, lúc ấy Mạnh Tích Minh quản lí việc xây dựng của thành phố, hai người song kiếm hợp bích cứ như vậy nội ứng ngoại hợp, thành phố A xây dựng các công trình mới đều do tay lão Cố, số tiền đó nhiều tới mức ngay cả ngân hàng cũng chứa được.” Lão Thẩm vừa vừa cười bổ sung, "Lão Sở kinh doanh điện tử lỗ nặng, quay trở về thành phố A, cùng lão Cố lăn lộn phen, mới có tiền để bồi thường hết.”


      Tùng San bật cười, "Nghe thú vị.”


      Lão Thẩm cười : "Ánh mắt của Lão Cố giống người thường, cho nên ông ấy coi trọng , có chết cũng phải theo đuổi cho bằng được, làm sao cũng chịu buông tay, tôi thấy cũng hiểu được. Mấy năm nay ông ấy xây dựng nghiệp lớn, tôi chưa từng thấy ông ấy vất vả, nhưng ông ấy toàn gặp trắc trở.”


      Tùng San cười, cúi đầu, lời nào.


      "Có điều, lão Cố coi trọng, đương nhiên phải bình thường. San San, sau khi tôi tiếp xúc với cũng rất thích , như rất thú vị. Hoạt bát, chuyện thẳng thắn, nhưng cũng đủ thông minh, tối hôm qua đối mặt với chị Vân cũng luống cuống, dễ dàng gì.”


      Tùng San cười cười, "Nào có, ra trong lòng tôi cũng cảm thấy tự tin.”


      Lão Thẩm cười : "Chị Vân chính là người như vậy, ai gặp ấy lần đầu tiên cũng có ấn tượng sâu sắc, nhưng tiếp xúc lâu thấy thế nữa. ấy là người thông minh, biết lần gặp đầu tiên phải phô bày mặt tốt nhất của mình ra, cho nên mới có khí thế như vậy. Nhưng cũng giống như thuốc thập toàn đại bổ thể uống hằng ngày, chút bàn lĩnh này của ấy chỉ có thể ngẫu nhiên sử dụng với người lạ. vẫn tốt hơn, San San, chính là mặt trời , mỗi ngày đều tỏa ánh nắng rực rỡ, ở bên cạnh , cuộc sống này ngày nào cũng cảm thấy sáng sủa.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Iluvkiwi, noair, mailinh31 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 81

      Nửa đêm, Uông Tiểu Kinh nhận được điện thoại của Chu Trường An bừng tỉnh từ trong ác mộng, toàn thân mồ hôi lạnh khiến cho áo ngủ dính vào người, dính dớp khó chịu. Bà mở cửa sổ ra, gió đêm tháng 3 vẫn lạnh thấu xương, khiến bà khỏi rùng mình.


      "Uông tổng, thấy Lâm Lâm đâu cả, ấy lén mua vé máy bay, tôi đoán ấy quay trở về thành phố A. Thực xin lỗi, tôi chăm sóc tốt cho ấy.” Giọng của Chu Trường An mang theo áy náy vô hạn.


      Uông Tiểu Kinh thở dài, "Được rồi, tôi biết, vậy cậu cũng nhanh mua vé máy bay trở về .”


      Chính bản thân bà cũng chăm sóc tốt cho con lấy tư cách gì mà trách móc người ta.


      "Uông tổng, tôi đoán, Lâm Lâm về nước chắc là muốn gặp Cố tổng... Mấy hôm trước ấy cho tôi biết, sinh nhật Cố tổng trước ấy hai tháng, có lẽ, ấy muốn mừng sinh nhật Cố tổng nên mới trở về.”


      Uông Tiểu Kinh cười lạnh, sinh nhật của bà Cố Lâm Lâm chắc chắn nhớ , sinh nhật của Cố Trì Tây lại thuộc làu làu. Bà nuôi nấng đứa con này rốt cuộc là vì cái gì đây.


      "Được, tôi biết rồi, trước tiên cứ như vậy , có tin tức gì thông báo cho tôi.”


      Bà cúp điện thoại, nằm giường, cảm thấy rất đau đầu. Gió lạnh ào ào thổi vào phòng, bà mới nhớ ra mình quên đóng cửa sổ. Bà lại đứng lên, đến trước cửa sổ, lúc đóng cửa bà nhìn thấy ánh trăng bên ngoài, ra hôm nay trăng tròn như vậy.


      Bà hoảng hốt nhớ tới rất nhiều năm trước kia, cũng có vầng trăng tròn như vậy. Khi đó bà còn trẻ tuổi, làn da vừa trắng vừa mịn màng, mái tóc đen xoã vai. Người đó cũng phong nhã hào hoa, trong đôi mắt mang theo tự tin. Ông ấy ôm lấy bà, bàn tay to lớn vén mái tóc đen ra, hôn lên mặt bà, ông ấy , Tiểu Kinh, chờ em tốt nghiệp chúng ta lập tức kết hôn.


      Năm đó Uông Tiểu Kinh mười bảy tuổi, còn là học sinh trung học với mối tình đầu, còn Trịnh Bình Đông vừa qua tuổi 30, là doanh nhân trẻ tuổi của thành phố A.


      Rất nhiều người với Uông Tiểu Kinh, Trịnh Bình Đông lòng bà, ông ấy chỉ muốn thông qua bà để tiếp cận ba bà.


      Ngay cả Uông Chính Mẫn cũng , Tiểu Kinh, nếu con muốn tìm người đàn ông để đương, vậy ba hi vọng người đó là Cố Trì Tây, 21 tuổi, chứ tuyệt đối thể là Trịnh Bình Đông 30 tuổi.


      ai có thể hiểu bà, từ khi bà sinh ra tới nay, trừ Trịnh Bình Đông, ai có thể hiểu bà.


      Cho nên bà nguyện vì người đàn ông đó hiến dâng cả đời.


      Bà mang thai khi mới 18 tuổi, mọi người đều thất vọng về bà, chỉ có bà cảm thấy vui vẻ. Khi đó, bà rất ngây thơ, bà cho rằng như vậy là tốt rồi, mang thai con của Trịnh Bình Đông, ba bà bao giờ phản đối bọn họ nữa.


      Khi bà mang thai ba tháng, cơ thể sưng phù, thể chất yếu ớt, mỗi ngày chỉ ngủ được hai tiếng. Nhưng bà hề thấy vất vả, khi đó lòng bà tràn trề hi vọng về con của bà, về tương lai tốt đẹp của họ chờ phía trước.


      Bà từng nghĩ sinh con ra cùng Trịnh Bình Đông kết hôn, sau đó ở nhà làm vợ, toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con, tìm bảo mẫu cũng cần người khác, chỉ dựa vào chính mình và Trịnh Bình Đông, cùng nhau nuôi nấng con cái nên người, dạy con biết chữ, cho con học vẽ tranh, chơi đàn dương cầm. Từ , bà nhận được thương của mẹ, cho nên bà thể để con mình cũng giống mình.


      Khi Cố Lâm Lâm được sinh ra, Uông Tiểu Kinh khó sinh, ở phòng sinh đợi 40 tiếng, vài lần tưởng như sắp chết, Uông Tiểu Kinh cắn răng nắm lấy tay áo bác sĩ, gian nan câu, "Giữ lại con tôi.”


      Đó là đời sau của bà và Trịnh Bình Đông.


      Cho dù bà có chết, bà cũng muốn con mình trưởng thành, sau đó đón ba mình ra tù.


      Vì muốn con của mình trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp, bà thậm chí hề tiếc bản thân lấy người bà hận nhất. Tại cái thời khắc lòng người dễ đổi thay, có ai biết được Uông Chính Mẫn phó thác con mình cho Cố Trì Tây trước lúc qua đời mang tâm trạng như thế nào.


      Uông Chính Mẫn , "Con tôi mới 19 tuổi, chưa lập gia đình mang thai, đứa trẻ thể có ba.”


      Cố Trì Tây : "Được, cứ giao cho tôi.”


      Uông Chính Mẫn : "Trì Tây, tôi tin cậu, có những lời này của cậu, tôi có thể yên tâm lên đường.”


      Có lẽ là cảm ơn, nhưng lại mang theo cảm giác oán hận khó tả.


      Uông Chính Mẫn vì sao lại luân lạc tới tình cảnh này, bên trong có liên quan tới Cố Trì Tây nhiều tới mức nào, đến cùng cũng ai có thể .


      Nhưng sau khi Uông Chính Mẫn rớt đài, Cố Trì Tây cưới đứa con chưa cưới có thai của Uông Chính Mẫn, cũng là chuyện náo động cả thành phố A. Từ lúc Trịnh Bình Đông vào tù, cả thành phố A ít ai nhắc tới chuyện doanh nhân trẻ tuổi thành công nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn này, còn Cố Trì Tây lại từng bước kinh doanh càng làm càng lớn, cùng Mạnh Tích Minh trở thành đại nhân vật.


      Người ngoài đều Uông Tiểu Kinh lấy được người tốt, so đo chuyện con bà là con người khác, còn cho đứa bé mang họ Cố.


      Lúc Cố Lâm Lâm sinh ra chỉ có 2. 75 kg, gầy yếu nho , làn da ngăm đen, trông được khỏe mạnh. Nhưng khi đứa bé đầy tháng, Uông Tiểu Kinh liền giao con cho bảo mẫu, dùng chút tiền Uông Chính Mẫn để lại ra ngoài mở công ty với người khác.


      được nuôi bằng sữa mẹ, trẻ em lớn lên có cảm giác an toàn.


      Lúc Cố Lâm Lâm mẫu giáo rất ngoan ngoãn, yếu ớt, gầy gò, luôn bị người ta mắng là con hoang cũng dám cãi lại, ngay cả giáo viên trường mẫu giáo cũng khinh thường nó. Sau này có ngày Cố Trì Tây đột nhiên xuất ở trường mẫu giáo, tự đón con về nhà, chỉ hành động vô cùng đơn giản đủ để thay đổi thái độ của mọi người đối với Cố Lâm Lâm, từ đó về sau cũng thay đổi cuộc đời Cố Lâm Lâm.


      Đứa bé trở nên cường thế, tự tin, kiêu ngạo, Uông Tiểu Kinh từng cho rằng đó là chuyện tốt.


      Nhưng ai tới cho bà biết, rốt cuộc vì sao Cố Lâm Lâm lại giống như bây giờ? Cuối cùng cũng là do sai lầm của bà, Phương Tiểu Tiệp rất đúng, bà sai rồi, là do bà quá ngu ngốc.


      Uông Tiểu Kinh cả đêm ngủ, lúc sáng sớm đầu bà đau nhức vô cùng, may có giúp việc tới sớm phát bà sốt cao gần như hôn mê, vội vội vàng vàng gọi xe cứu thương tới, ý thức của Uông Tiểu Kinh mơ hồ, nhưng lại luôn nghe thấy thanh quen thuộc bên tai, mang theo tiếng cười, “Ngay cả bản thân cũng trẻ con làm sao chăm sóc cho đứa bé được chứ?”


      Bà luôn suy nghĩ, cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng nhớ ra, người câu đó rốt cuộc là ai.


      Sau khi tỉnh, bà lại nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp ngồi bên giường, thấy bà tỉnh, bà ấy cười : "Tôi liên lạc được với người nhà bà nên đành phải ở lại trông chừng bà.”


      Uông Tiểu Kinh cười khổ, bà làm gì còn người nhà, bà luôn mình lẻ loi hiu quạnh. Luôn luôn như vậy.


      Phương Tiểu Tiệp rót cốc nước cho Uông Tiểu Kinh, "Bà cũng lớn tuổi, nên chú ý chăm sóc sức khỏe . Phụ nữ tới tuổi này rồi nên làm lụng vất vả, càng già nhanh hơn.”


      Uông Tiểu Kinh : "Tôi cũng già rồi, còn cẩn thận chăm sóc làm gì nữa chứ.”


      Phương Tiểu Tiệp cười cười, "Quan trọng nhất vẫn là để lòng mình thoải mái, tôi vừa nhìn qua biết bà là người có nhiều tâm , con cái lớn rồi, cứ để tự nó thôi, bà cũng đừng quá để ý làm gì, vẫn nên trân trọng chính mình nhiều hơn. Bà nhìn bà bây giờ xem, chỉ có mình, cần gì phải làm ăn lớn, làm vậy cũng chẳng được gì.”


      Uông Tiểu Kinh thở dài, "Đúng vậy, đúng là tôi quản được.”


      Lúc Phương Tiểu Tiệp ra ngoài, Uông Tiểu Kinh mới gọi điện thoại kêu trợ lí tới bệnh viện, bảo trợ lí nghĩ cách tìm Cố Lâm Lâm, kết quả nằm viện hai ngày lại có kết quả gì. Chu Trường An phong trần mệt mỏi mới trở về thành phố A, ngay cả phút cũng kịp nghỉ ngơi tới bệnh viện thăm Uông Tiểu Kinh, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp ngồi bên giường cùng Uông Tiểu Kinh cười ha ha, nhất thời dừng bước.


      Cái cảnh tượng này quả rất kỳ lạ, Chu Trường An hơi khó tiếp nhận.


      Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Chu Trường An đứng trước cửa dám vào, liền cười đứng lên, "Được rồi, con rể bà đến rồi, tôi ở đây quấy rầy nữa.”


      Uông Tiểu Kinh cười cười, "Chị Phương, cảm ơn chị.”


      Lúc Phương Tiểu Tiệp tới cửa liền liếc mắt nhìn Chu Trường An, "Tránh ra!" Giọng chuyên quyền khiến chân Chu Trường An mềm nhũn, suýt nữa hốt hoảng tới mức té ngã.


      Uông Tiểu Kinh nhìn thấy cảnh tượng này bật cười, vẫy tay với Chu Trường An, "Vào .”


      Chu Trường An tới, do dự lúc mới ngồi vào ghế mà lúc nãy Phương Tiểu Tiệp vừa ngồi, "Uông tổng, vẫn có manh mối gì của Lâm Lâm sao?"


      Uông Tiểu Kinh lại bình tĩnh hơn, " có, haizzz, quên , cứ kệ nó.”


      Chu Trường An nhíu mày, "Còn hai ngày nữa là sinh nhật Cố tổng, có khi nào, Lâm Lâm tới Hồng Kông tìm Cố tổng ?"


      Uông Tiểu Kinh nâng mắt, "Nó biết chuyện Cố Trì Tây Hồng Kông sao?"


      Chu Trường An lắc đầu, "Tôi chưa từng , theo lý hẳn là ấy biết. Lần này Cố tổng rất gấp gáp, ngoại trừ người quen cũng thông báo cho ai khác.”


      Uông Tiểu Kinh nhíu mày, "Nhưng nếu Lâm Lâm muốn hỏi thăm, làm sao hỏi ra chứ?"


      Bỗng nhiên Chu Trường An có dự cảm bất thường, "Uông tổng, trước kia Lâm Lâm vẫn cho rằng Tùng San chia tay với Cố tổng, lỡ như ấy biết được Tùng San cùng Cố tổng Hồng Kông, còn đính hôn...”


      Từ sau khi tựu trường, công việc của Tùng San rất bận rộn, nhưng vì chương trình học thạc sĩ tài chính chỉ kéo dài năm, lịch học sắp xếp dày đặc, ngày nào cũng phải lên lớp từ sáng sớm đến tối muộn, lúc về nhà ăn cơm mệt tới mức mắt mở nổi, có thể ăn cơm chiều nhưng vẫn phải tới thư viện của trường cùng bạn học thảo luận về đề án. Chính cũng biết chuyện này rất khoa trương, dù mới vào năm thứ nhất đại học cũng vất vả như vậy.


      Lớp học có hai mươi học viên, chỉ có và Hoàng Thâm là 2 học viên đại lục, học viên của khoá này chỉ có sáu người, còn lại mười bốn người đều là người có kinh nghiệm xã hội.


      Người lúc trước thay thế tên danh sách tới giờ vẫn chưa thấy tới báo danh. Tùng San cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng gì với Cố Trì Tây.


      Hoàng Thâm ít , rầu rĩ, đeo cặp kính đen, dáng vẻ y như mấy ông tiến sĩ. Tuy và Tùng San đều là bạn đồng học tới từ đại học A, nhưng lại hề chuyện phiếm với nhau, đa phần đều đến và mình. Tùng San có thói quen cùng Lý Yến và Triệu Nhiên mỗi ngày, bây giờ đến môi trường xa lạ nên hơi khó thích ứng.


      May mà rất nhanh sau đó, quen được bạn bè, lớp học có nữ sinh là người Hồng Kông, đều giống là học viên của khoá này, tên là Jessica, vóc dáng nhắn, tóc ngắn gọn gàng, Tùng San nhìn thấy ấy lần đầu tiên tưởng tượng ra dáng vẻ của người mẫu quảng cáo của Sassoon. Tên tiếng trung của Jessica là Lý Giai Ngôn, điều này khiến Tùng San cảm thấy càng thêm thân thiết, bởi vì bạn cùng phòng của tên là Lý Yến.


      Hai nữ sinh đều 21 tuổi, tuy lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng tính cách lại khá giống nhau, đều là hoạt bát sáng sủa, thường xuyên qua lại với nhau trò chuyện rất vui vẻ.


      Jessica thích mặc quần áo theo xu hướng mới, thân hình nhắn khoác lên nhiều tầng trang phục, T-shirt, váy dài, áo khoác ngoài, đẹp tới mức có thể chụp hình cho các tạp chí thời thượng. ấy tiếng Phổ Thông tốt lắm, nhưng tiếng lại rất lưu loát, khi nhìn thấy Tùng San lần đầu tiên, ấy Tùng San trông giống nữ nhân vật chính trong Frozen, còn bắt chước hoạt hình hát mấy câu trong bài Let It Go, chọc Tùng San cười tới mức khép miệng được.


      Có thể tới đại học Hồng Kông học thạc sĩ, tương lai đều là những nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực tài chính, lăn lộn trong giới tài chính phải có đầu óc thông minh, quen biết cũng phải rộng. Cho nên hai mươi người trong lớp học có việc gì làm thích nhất là các hoạt động sôi nổi, các loại party, mời mấy đàn đàn chị khoá trước đến giao lưu, Jessica là người tích cực nhất, ngày nào cũng bận rộn tới mức quên trời đất.


      Nhưng Tùng San rất ít khi tham gia những buổi hội họp này, chiều hết tiết liền lập tức ngoan ngoãn về nhà cùng Cố Trì Tây ăn cơm, buổi tối kết thúc buổi thảo luận cũng vội vàng về nhà cùng Cố Trì Tây dắt Lão Tần ra ngoài tản bộ.


      Nhưng cho các bạn trong lớp biết ở Tấn Thành Phong, cũng giới thiệu Cố Trì Tây với họ.


      Làm người vẫn nên khiêm tốn chút, đây là điều Cố Trì Tây dạy .


      Chỉ có lần, Tùng San tan học trễ, lúc và Jessica cùng ra khỏi lớp, nam sinh có việc làm trong lớp rất hào phóng tới định rủ bọn ăn cơm. Jessica nhìn chìa khóa xe tay bạn học kia, cười , "Nếu ăn cơm có thể thuận đường dùng xe Lincoln của chở chúng tôi hóng gió luôn , nếu vậy chúng tôi xuy xét.”


      Bạn học kia đương nhiên là rất vui vẻ đồng ý.


      Mấy kiểu hẹn hò nam nữ này, Tùng San sớm còn hứng thú nên lập tức khéo léo từ chối rồi ra về.


      Jessica có ý với bạn học đó từ lâu, ấy còn lo lắng Tùng San theo làm xao nhãng chú ý của bạn học đó, nghe thấy Tùng San từ chối rất vui vẻ: "Vậy ít nhất cũng phải để xe Lincoln đưa cậu về nhà chứ, lúc này xe cộ rất đông đúc, đúng rồi San San, mình còn chưa biết cậu ở đâu đó.”


      Tùng San hơi do dự, còn còn nghĩ nên trả lời thế nào nhìn thấy xe của Cố Trì Tây đậu cách đó xa, vội vàng xua tay cần, sau đó băng qua đường rồi lên xe.


      Jessica nhìn theo xe của Cố Trì Tây, hôm sau với Tùng San "Chẳng trách cậu muốn chơi cùng bọn mình, xe cậu là là xe Benz số lượng có hạn, đương nhiên khinh thường chiếc Lincoln cũ kĩ của Tề Giai Tuấn rồi.”


      Tùng San cũng hiểu xe Benz số lượng có hạn khác gì với Benz bình thường, chỉ cười cười, lời nào.


      Jessica cười hì hì ôm Tùng San hỏi, "Người trong xe là ba cậu sao? Nhìn trẻ, còn rất đẹp trai nữa!"

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, mailinh27 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 82

      Tuy Tùng San chưa từng chủ động với người khác về Cố Trì Tây, nhưng nếu Jessica hỏi, thấy mình cần thiết phải dối. Vì thế cười : " ấy là vị hôn phu của mình.”


      Câu này khiến Jessica sửng sốt rất lâu, ấy trừng mắt nhìn Tùng San, sau đó bật cười, "San San, cậu đúng là thâm tàng bất lộ nha!"


      Jessica lại hỏi rất nhiều vấn đề về Cố Trì Tây, Tùng San chỉ đành chọn cách đơn giản trả lời vài câu, luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ, nhiều giống như khoa trương, ít như làm cao.


      Ngày đó về nhà, chuyện của Jessica cho Cố Trì Tây biết, sau đó hỏi: "Rốt cuộc em phải giới thiệu với người khác như thế nào mới tốt đây?"


      Cố Trì Tây cười cười, ôm lấy Tùng San, xoa đầu , "Vậy còn phải xem quan hệ của em và Jessica như thế nào, em cảm thấy bọn em là bạn bè, bạn học, hay là bạn thân?"


      Tùng San nghĩ lát, "Em cũng biết, bọn em so với bạn bè bình thường tốt hơn chút. Nhưng em lại cảm thấy nếu chia sẻ bí mật của nhau với ấy hơi khó.”


      Cố Trì Tây cười hỏi: "Tại sao lại như vậy?"


      Tùng San : "Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên khác nhau, hoặc có lẽ vì chưa quá thân thiết. Em luôn cảm thấy bình thường ấy luôn rất nhiệt tình, nhưng em vẫn thể cảm thấy tấm lòng của ấy, đại khái chắc do em suy nghĩ nhiều rồi.” Tùng San ôm cánh tay của Cố Trì Tây, gối đầu lên vai , "Em cảm thấy ấy muốn làm bạn với em nên mới nhiệt tình như vậy…. nên như thế nào đây… chính là quá tận tâm.”


      Cố Trì Tây vuốt ve bàn tay bé của , "San San, vì Jessica thành thục hơn em, ấy quá quen với quy tắc để lăn lộn ở cái xã hội này.”


      Tùng San ngẩng mặt lên, đôi mắt to loé sáng, "Là sao? ấy lợi dụng em à?"


      Cố Trì Tây : "San San, thứ tình bạn này, trong mắt em là làm bạn bè với nhau, nhưng trong mắt ấy lại là người có thể giao thiệp trong tương lai.”


      Tùng San ngừng lát, vẻ mặt ảm đạm: "Cố Trì Tây, có phải càng lớn càng khó tìm được bạn bè ?"


      Cố Trì Tây cười cười: "Phải là càng lớn càng hiểu ra ai mới là bạn bè chân chính.”


      Tùng San thở dài, " như vậy, em cảm thấy ngày mai em thể chuyện với Jessica được nữa.”


      Cố Trì Tây ôm , hôn lấy hôn để: " ra cũng vì nhu cầu mà thôi, có gì đáng trách. tình mà , kiểu tình bạn như thế này đôi bên đều có hại gì, có áp lực quá lớn, nhất là lúc kinh doanh.”


      Tùng San nghe xong cười : "Ý là lão Sở luôn tìm vay tiền, thể cho mượn nên rất buồn bực?"


      Cố Trì Tây bật cười, nhéo , "Em đừng suy từ ấy ra chuyện của , ấy chắc cũng đoán được phần nào đó rồi. Tới mức này là được rồi, đủ để khiến cho ấy giữ thái độ của mình đối với em, cũng như dám làm chuyện gì hại tới em. ra loại người này rất khôn khéo, cũng rất giỏi kiềm chế.”


      Tùng San nhìn vẻ mặt của , cố ý lộ ra ánh mắt sâu xa đầy ý, "Cố Trì Tây, lão Thẩm ánh mắt của rất độc đáo, quả nhiên là như vậy. Đúng là rất thông minh. Em phải học hỏi nhiều thêm nữa mới được.”


      Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, "San San, hi vọng em học được những thứ này, hi vọng em mãi mãi hồn nhiên như bây giờ.” vừa vừa cười, hôn lên khóe miệng , "Như vậy con của chúng ta sau này cũng có thể kế thừa phẩm chất tốt đẹp của em.”


      Tùng San sửng sốt, đôi mắt to mang theo khó tin, " cái gì?"


      Cố Trì Tây sờ sờ bụng , " gần hai tháng rồi, em còn muốn gạt sao?"


      Tùng San đảo mắt, gục đầu xuống, "Làm sao biết?"


      Cố Trì Tây lại ôm hôn , "Gần đây em thay đổi nhiều như vậy, sao phát ra được chứ.”


      Từ lúc xuống thuyền tới giờ, tinh thần bé con vẫn luôn tốt, ngủ nướng mấy ngày chịu dậy, giấc ngủ cũng sâu, mỗi đêm đều tỉnh mấy lần. Sau khi tựu trường trở nên bận rộn, cơm ăn càng lúc càng ít, giúp việc hầm canh lại che miệng buồn nôn.


      Thân thể cũng càng trở nên mẫn cảm, chỉ cần chạm chút, giống như con mèo bị hoảng sợ cuộn người lại.


      Tùng San mím môi, cúi đầu .


      "San San, chuyện lớn như vậy, sao lại gạt ?" Cố Trì Tây ôm , bàn tay to lớn vẫn vuốt ve bụng , "Em do dự điều gì?"


      Tùng San dựa vào ngực , "Thực xin lỗi, chỉ là em... chưa chuẩn bị tốt... Chuyện này quá đột ngột…. em luôn cảm thấy có gì đó... biết nên như thế nào...”


      Lúc Tùng San biết mình mang thai rất rối loạn, tâm trạng đó thể dùng từ phức tạp để giải thích, ràng là mừng rỡ, lại có chút luống cuống tay chân, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức cho Cố Trì Tây biết, nhưng ngay sau đó lại thấy do dự. ra cũng cố ý gạt Cố Trì Tây. đương nhiên biết, nếu biết mang thai, nhất định để sinh đứa bé ra, đây chính là con của Cố Trì Tây .


      Chỉ là vẫn tìm được thời điểm thích hợp để ra chuyện này. Đây là chuyện lớn, có mấy lần khi cùng ăn cơm hay được ôm vào lòng khi ngủ, rất muốn mở miệng, nhưng lại thể ra.


      gọi cho Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, cho ba mẹ biết chuyện mình mang thai. Tùng Chí Quân ở đâu bên kia im lặng lúc, sau đó mới : "San San, con muốn như vậy sao? Sinh con cho ta rồi, cả đời này con thể rời khỏi ta được nữa.”


      Phương Tiểu Tiệp cũng do dự lâu mới : "Lẽ ra ở tuổi của lão Cố, cũng nên có đứa con rồi, nhưng San San à, con chuẩn bị tốt để làm mẹ chưa?"


      Tùng San ôm Cố Trì Tây, dịu dàng , "Cố Trì Tây, phải em cố ý gạt , cũng phải em muốn sinh con cho , chỉ là em luôn cảm thấy như vậy quá nhanh. Em biết nên thế nào...”


      Cố Trì Tây dịu dàng nhìn , ánh mắt ấm áp, giống như dòng nước mùa xuân bao bọc lấy .


      "San San, biết em lo lắng điều gì.” Cố Trì Tây xoa đầu , "Dù cho có mang thai, em vẫn muốn tiếp tục lên lớp, đúng ?"


      Tùng San giương mắt nhìn , cảm thấy tại sao người đàn ông này lại hiểu đến vậy. Gật gật đầu, "Em đến Hồng Kông để học, phải... để sinh con...”


      Cố Trì Tây bật cười, "Ừ, vậy tiếp tục lên lớp , khi nào em thấy mệt nghỉ ngơi.”


      Tùng San vui mừng nhìn , " có thể sao? Nhưng em mang thai con của Cố Trì Tây, phải phái mười mấy vệ sĩ bảo vệ em hằng ngày ra vào lớp học chứ?"


      Cố Trì Tây cười, lắc đầu, "Cái đó cần, mỗi ngày đưa đón em đến trường. Nhưng em phải đồng ý với , hết giờ học phải ngoan ngoãn về nhà, những hoạt động ngoại khoá đều được tham gia.”


      Tùng San gật đầu, cười hì hì : "Tuân lệnh.”


      Nghĩ nghĩ gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn , "Sao có thể phản ứng lạnh nhạt bình tĩnh như vậy chứ? Em nghĩ vui mừng hò reo hoặc là nước mắt lưng tròng mới phải!"


      Cố Trì Tây nở nụ cười, hôn : "San San, bởi vì cho tới bây giờ, cũng dám tin đây là , luôn cảm thấy mình nằm mơ giấc mơ đẹp mà thôi.”


      Đột nhiên Tùng San cảm thấy lòng mình quặn thắt, ôm cổ , hôn , "Sao nằm mơ lại còn kiếm chế bản thân làm gì, trong mơ chẳng phải muốn khóc khóc muốn cười cười to hay sao?"


      lời nào, bàn tay vẫn ngừng vuốt ve bụng , mềm , chậm rãi, ấm áp truyền tới khiến cảm thấy vui sướng và biết ơn thể thành lời.


      Buổi tối hôm ấy, Tùng San vẫn tỉnh lại mấy lần từ trong giấc ngủ, nhưng mỗi lần tỉnh lại, phát tay hoặc là đặt bên hông mình, hoặc là bụng, nhàng đặt lên , dám dồn nhiều sức nặng, giống như che chở cho bảo bối trân quý nhất của .


      Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kiên định, nhớ tới lời , mặt trời lặn ở núi tây, chim bay về tổ, nhưng vẫn chỉ có mình.


      tại, chỉ là mặt trời mọc của , mang đến cho mặt trời sắp sinh.


      Đến ngày hôm sau Tùng San mới biết, ra ngày hôm qua là sinh nhật của Cố Trì Tây.


      và Cố Trì Tây bên nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe sinh ngày mấy tháng mấy. Nếu phải lão Thẩm đưa tới hộp điểm tâm, Tùng San mở ra xem mới phát ra là đào mừng thọ, chắc thể phát ra ngày hôm qua là sinh nhật .


      "Sao sinh nhật lại cho em biết?" Tùng San hơi tức giận, ngay cả lời chúc mừng cũng có, cũng cho cơ hội để thể .


      Cố Trì Tây cười : " có gì đáng , thích sinh nhật.”


      Qua cái sinh nhật là lại già tuổi, ngại chưa đủ già sao?


      Tùng San nhìn thấu suy nghĩ của , cười ôm cổ , "Nhưng em còn chưa có cơ hội tặng quà sinh nhật cho .”


      Cố Trì Tây : "Em mang thai, đứa bé chính là quà tặng.”


      Tùng San càng cảm thấy hổ thẹn, "Nhưng đó cũng phải em chủ động ra, mà do tự phát .”


      Cố Trì Tây cười cười, "Đều giống nhau cả thôi, San San, thấy vô cùng thoả mãn.”


      Tùng San lại bĩu môi, " được, thể cứ cho qua như vậy. Hôm nay em muốn đền bù cho sinh nhật khác!"


      Cố Trì Tây : " cần, San San, muốn em quá mệt mỏi. Tối qua em lại ngủ đủ giấc.”


      Tùng San lại rất kiên trì, "Em sao, hôm nay em nhất định phải làm sinh nhật cho ! thích có người khác, vậy chỉ hai chúng ta thôi, , ba người chúng ta cùng nhau trải qua sinh nhật này.” Tùng San sờ bụng, cười rất ngọt.


      Cố Trì Tây cười : "Được, vậy em muốn làm thế nào?"


      Tùng San nghĩ nghĩ, "Chi bằng em nấu cơm cho , làm món sở trường của ba em!"


      Cố Trì Tây cười ôm lấy , "Cứ để làm , em chỉ cần ngồi chỗ chỉ đạo là được rồi.”


      Tùng San bật cười, "Được rồi, có điều trước tiên chúng ta phải xuống tầng siêu thị. cùng em !"


      Cố Trì Tây , "Được.”


      Cố Lâm Lâm nhìn Tùng San và Cố Trì Tây bên nhau, bàn tay bất giác nắm lại thành nắm đấm, ta theo phía sau hai người họ, nhìn họ cùng nhau vào siêu thị, Cố Lâm Lâm đứng ở cửa siêu thị, càng thấy thể tin được, người ba mà ta nhất - Cố Trì Tây, Cố gia tùy tiện động đầu ngón tay cũng có thể lay chuyển thành phố A, vậy mà bây giờ lại dạo siêu thị cùng người con ?


      Đứa con đó vẫn là Tùng San.


      Ở cửa siêu thị có xếp sẵn hàng xe đẩy, chiếc này xếp sát vào chiếc kia, dính chặt vào chỗ, nhân viên siêu thị sợ xe đẩy bị trượt, còn cố ý lấy dây thừng cột ở đầu và đuôi. hàng lớn tay cầm màu xanh đậm nhạt xen kẽ, nhìn xa trông như chiếc dương cầm màu đen.


      Cố Lâm Lâm tới chỗ để xe đẩy, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hàng xe đẩy xuống dốc, bởi vì ta nhìn thấy ở hàng xe đẩy khác có đứa con đứng cạnh Cố Trì Tây.


      Eo ta mỏng manh, bị đụng vào có thể gãy hay đây?


      Cố Lâm Lâm nghĩ vậy, liền buông lỏng hai tay ra.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, mailinh30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :