1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      gặp ss là hiền đấy, gặp tui là công khai LL là con riêng lun rồi.....ngược thế rồi àm chưa thấy mùa xuân chi hết .... Thanks @Tiểu Yên và @Chó Điên vất vả nhé.... mỗi lần lên coi 2 chưofng alf sướng gì đâu:th_57::th_57::th_57:
      Tiểu YênChó Điên thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @Chibumm @ Trần @thaongoc.vthv @linhdiep17 hết ngược rồi đó nhé 2 chương sau bình thường từ đó về sau ngọt như đường
      @Canh Chan Cơm cũng khổ thế hử??? mạng lag quá tui cũng khổ lắm...haizz biết bao giờ cáp quang mới sửa xong đây giời ạ
      quỳnhpinky, Chibumm, linhdiep175 others thích bài này.

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Lần này làm font đẹp quá <3

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 69

      Lúc Cố Trì Tây ra khỏi thang máy Lưu Mân - thư kí mới của vội vàng tới, đôi giày cao gót bảy phân va chạm nền gạch cẩm thạch, tạo ra thanh lạch cạch liên hồi. Lưu Mân cao, dáng người gầy, tóc ngắn ngang tai rất có cá tính.


      "Cố tổng, Cố Lâm Lâm đứng ngoài cổng cả ngày rồi, ngài xem có nên ra bằng cửa bên hông ạ?" Lưu Mân chuyện uyển chuyển hơn Trương Tân rất nhiều.


      Cố Trì Tây nhìn sang cổng chính, là yên tĩnh, giống tác phong của Cố Lâm Lâm, hỏi: "Nó làm ầm ĩ sao?"


      Lưu Mân : " có, ấy chỉ đứng đó, rất yên lặng.”


      ngờ con chó hoang ương ngạnh cũng có ngày ngoan ngoãn, Cố Trì Tây cười cười, "Thôi khỏi, cho nó vào , tôi chờ ở phòng khách tầng .”


      Cố Lâm Lâm vừa vào phòng mắt ướt át, dáng vẻ của ta nhìn sơ qua tiều tuỵ nhiều, ta trang điểm nên trông rất yếu ớt nhợt nhạt, nhìn thấy Cố Trì Tây, liền nghẹn ngào gọi: "Ba, cuối cùng ba cũng chịu gặp con rồi.”


      Cố Trì Tây cười điềm đạm, ngoắc tay với ta, "Lâm Lâm, lại đây ngồi .”


      Cố Lâm Lâm ngồi trước mặt , càng tỏ vẻ oan ức, "Ba, con kiên quyết với mẹ rồi, sau này con theo ba, con mặc kệ bà ấy có phải mẹ ruột con hay , ba có phải ba ruột con hay , dù sao ở trong lòng con ba luôn là ba con, người ba mà con nhất!"


      Cố Trì Tây cười , "Lâm Lâm, con lớn rồi, người lớn khác với đứa trẻ ở chỗ biết hiểu và chấp nhận thực.”


      Cố Lâm Lâm điên cuồng lắc đầu, ", con muốn lớn lên! Con cần tiếp nhận thực! Ba, con chỉ muốn ba, chỉ cần ba tiếp tục làm ba con, con nhất định nghe theo lời ba, bao giờ gây chuyện nữa!"


      Cố Trì Tây đứng lên, đưa lưng về phía ta, "Lâm Lâm, tôi phải ba con, ba con là người khác, bao lâu nữa con được gặp ông ấy thôi.”


      Cố Lâm Lâm kêu khóc, ", tên tội phạm cải tạo đó phải ba con! Con có chết cũng thừa nhận!"


      xong, ta đứng dậy, lên phía trước rồi nhào tới, ôm chặt lấy Cố Trì Tây từ sau lưng, "Ba, con gọi ba là ba 21 năm rồi, ba chính là ba con, ba đối xử với con tốt như vậy, ba dám ba có tình cảm gì với con sao? Ba mới biết Tùng San mấy ngày có tình cảm sâu đậm với nó như vậy, con tin ba thương con!"


      Cố Trì Tây buông lỏng tay ta ra, xoay người , "Con giống với ấy, Lâm Lâm, tôi chưa từng xem con như con mình, tôi cho con họ, chỉ vì muốn thực lới hứa với ông ngoại con mà thôi. Tôi đối với con mà có tình thân, con vẫn nên quay về chỗ mẹ con , sau đó cùng ba con đoàn tụ nhà.”


      "Ba chưa từng xem con như con ? Vậy ba xem con như cái gì? Tại sao lại đối xử tốt với con như vậy, lúc con còn mẫu giáo bị người ta ức hiếp ba tới trường giúp con, con bỏ nhà trốn ba dẫn con đến công viên chơi, tiền tiêu vặt của con đa phần là do ba cho, ba còn luôn xoa đầu con gọi con là Lâm Lâm!" Cố Lâm Lâm nắm tay áo Cố Trì Tây, nước mắt tuôn rơi.


      Cố Trì Tây im lặng, từ chối cho ý kiến.


      "Ba , ba xem con là cái gì? Nếu ba xem con như con mình, sao có thể đối xử tốt với con như vậy? Cố Trì Tây, từ đến giờ chuyện khiến con cảm thấy kiêu ngạo nhất là được làm con của ba, bây giờ ba lại muốn huỷ niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của con sao, ba phải chịu trách nhiệm với con!" Cố Lâm Lâm vùi đầu trong ngực Cố Trì Tây, hai tay ôm chặt lấy hông .


      "Ba đối xử với Tùng San tốt như vậy, ta cũng vẫn vứt bỏ ba thôi, nhưng con rời xa ba, ba, ba để con ở bên cạnh ba ! Hôm qua Tùng San chính miệng với con, cho dù ta có Hồng Kông hay ở lại thành phố A cũng có bất kì dây dưa gì với ba nữa! Nếu có thể, con nguyện ý ở bên ba, thay thế Tùng San!"


      Lúc những lời này, Cố Lâm Lâm vùi đầu vào ngực Cố Trì Tây, giọng nghẹn ngào lại có vài phần e lệ.


      Cố Trì Tây lại chỉ để ý tới câu trước, đẩy Cố Lâm Lâm ra, sắc mặt nghiêm túc, "Hôm qua con gặp San San sao?"


      Cố Lâm Lâm gật đầu, "Hôm qua là ngày họp cuối kì, giáo viên hướng dẫn công bố danh sách sinh viên được cử Hồng Kông học nghiên cứu sinh. Hừ! Bọn họ đều cho rằng Tùng San được chọn, kết quả lại ta! Vậy mà ta còn mạnh miệng mình muốn !"


      Ánh mắt Cố Trì Tây loé lên, hỏi: "Còn gì nữa ?"


      Cố Lâm Lâm vừa muốn mở miệng lại cúi đầu, " có.”


      Cố Trì Tây lạnh lùng hỏi: "Con gây phiền toái nào cho ấy chứ?"


      Cố Lâm Lâm mím môi, giống như học sinh mẫu giáo bị phạt đứng, "Con làm gì cả, chỉ đẩy mạnh ta cái... Ai bảo ta con phải con của ba!"


      Sắc mặt Cố Trì Tây đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Lâm Lâm, gằn từng chữ: "Lâm Lâm, nghe cho kỹ đây, phải con tôi, tôi cùng gặp nữa. Nhưng nếu còn dám động tới sợi tóc của Tùng San, tôi tha cho .”


      Cố Lâm Lâm kinh sợ, từ đến lớn đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây dùng giọng lạnh lùng sắc bén như vậy để chuyện với ta, so với gió lạnh bên ngoài còn thấu xương hơn, toàn thân ta căng thẳng, đau đến thấu xương.


      "Ba...” ta giương mắt nhìn , ánh mắt long lanh, mờ mịt mà tuyệt vọng.


      Cố Trì Tây hề nhìn ta, xoay người ra ngoài.


      Lưu Mân đứng ở cửa, đúng lúc chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Cố Trì Tây, trong lòng có chút kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh : "Cố tổng, tôi thông báo cho Uông tổng, lát nữa bà ấy tới đón Cố Lâm Lâm về.”


      Cố Trì Tây nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lâm Lâm cái sau đó lạnh lùng : "Đuổi Cố Lâm Lâm ra ngoài ! Cũng được cho Uông Tiểu Kinh bước vào cổng công ty của tôi!"


      Lưu Mân kinh ngạc, vội : "Vâng, bây giờ tôi gọi bảo an tới.”


      Lửa giận của Cố Trì Tây vẫn chưa tắt, lại : "Tôi cho năm phút, don dẹp nơi này xong sau đó đến gặp tôi.”


      Lưu Mân vội , "Vâng!" xong liền lập tức chạy mạch, vì chạy quá nhanh nên trọng tâm vững, tư thế chạy rất thoải mái.


      Cố Trì Tây nghe tiếng giày cao gót của ấy nện nền gạch có chút hối hận lúc trước tuyển trợ lý nam để thay thế Trương Tân.


      Lúc Tùng San bị Cố Lâm Lâm đẩy, cổ tay bị đập vào cạnh cửa. Kết quả rất nghiêm trọng, sưng tấy mấy ngày. Lý Yến rất tức giận, nhịn được mắng Cố Lâm Lâm, hoàn toàn biến trở lại thành Lý Yến có thể vì Tùng San mà liều lĩnh trước kia. Triệu Nhiên cũng rất giận, cảm thấy chuyện này nên cho Cố Trì Tây biết, nhưng lại nhớ tới chuyện mình và Trương Tân cắt đứt liên hệ, cho nên đành bất đắc dĩ thở dài.


      Tùng San suy nghĩ lại thấy cũng có gì, gần đây trải qua quá nhiều chuyện, cho nên đối với chuyện Cố Lâm Lâm nổi điên náo loạn, có phản ứng gì cả. chỉ ở lại ký túc xá đêm rồi lại trở về bệnh viện chăm sóc Phương Tiểu Tiệp, cánh tay dán miếng thuốc dán, động tác có chút bất tiện.


      cho Phương Tiểu Tiệp biết vết thương của từ đâu mà ra, chỉ rằng mình cẩn thận bị va chạm.


      Phương Tiểu Tiệp cũng sắp xuất viện nên bà vẫn luôn hối thúc Tùng San mau về công ty tiếp tục làm việc. Tùng San chỉ là cười cười, kì thực tập cũng kết thúc, còn có thể đâu làm chứ?


      Triệu Nhiên nhận được lời mời làm việc của công ty đó nên rất vui vẻ, mỗi ngày đều làm đúng giờ, Tùng San vì chuyện trong nhà mà cả tháng làm, nên kì thực tập chấm dứt được giữ lại. Ngày đó, sau khi trở về trường, Tùng San cùng mọi người tâm chút mới phát , ra có rất nhiều người có công việc rồi, quả nhiên bọn họ có tiền đồ hơn nhiều so với tên Chu Trường An kia.


      Nhưng Tùng San vẫn có gì cả, việc thực tập làm cho rối tinh rối mù, chuyện được cử sang Hồng Kông học tiếp cũng là giấc mộng Nam Kha, trong nhà xảy ra chuyện, còn bị Cố Lâm Lâm khóc lóc om sòm ức hiếp... Vì thế hôm đó, khi Tùng San được các bạn học đưa về phòng, ánh mắt mọi người nhìn mang theo thương xót.


      Tùng San cười bất đắc dĩ, có cảm thấy mình giống như người nghèo được giúp đỡ vậy, cảm giác kì lạ.


      ra hề thấy mình thảm đến thế, xui xẻo tới mức cần người khác đồng tình thương hại. Giống như câu gần đây ba Tùng nhà hay treo miệng, đời người sao có thể luôn luôn thuận lợi được, cuộc sống phải có lúc nhấp nhô quanh co gì gì đó mới là bình thường.


      Chua ngọt đắng cay đều là vị, mỗi thứ đều phải nếm chút mới là cuộc sống.


      Cho nên lo âu gì nhiều, nghe lời ba Tùng , cứ từng bước từng bước về phía trước, chẳng bao giờ sai được.


      Loại bỏ ý tưởng Hồng Kông, việc kế tiếp chính là kiên trì tìm công việc, sau đó kiếm tiền, trả nợ. Tuy rằng hôm đó Cố Trì Tây với chuyện đó có gì, cần vội.


      Mấy hôm trước ba Tùng lấy sổ tiết kiệm đưa cho , là toàn bộ tài sản mà nhà họ Tùng tiết kiệm hai mươi mấy năm qua, tính ra cũng được ba mươi mấy vạn, ba Tùng : "Con đưa số tiền này cho ta trước, số còn lại chúng ta từ từ tính.”


      Tùng San lấy, đó là số tiền Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp tích luỹ hơn nửa đời người, vốn liếng để dành cho ma chay sau này, sao có thể lấy là lấy. cười cười , mình có cách khác. Họ nuôi nấng hai mươi mấy năm đến lúc nên báo đáp.


      Tết nguyên đán sắp tới, bận rộn mấy tuần nhìn lại sắp qua năm. Phương Tiểu Tiệp đại nạn chết, về sau hạnh phúc ngập tràn, sau khi bà phục chức tiếp tục làm y tá trưởng, các ý tá cấp dưới ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, bất cứ cái gì bà muốn động tay vào làm họ đều tranh nhau làm thay. Phương Tiểu Tiệp cảm động tới mức ứa nước mắt, về tới nhà liền khen ngợi thế gian này còn tồn tại nhân tình.


      Tùng San cần bệnh viện nữa, thời gian trống rất nhiều, vì thế cầm sơ yếu lý lịch nghiêm túc tìm việc làm. Cả ngày mặc trang phục công sở màu đen, sớm về muộn, gót giày cao gót vì nhiều cũng sắp hỏng rồi, nhưng vẫn tìm được công việc thích hợp.


      Sau đó chính cũng cảm thấy mờ mịt, với , công việc nào mới là thích hợp?


      Đối với sinh viên hề có kinh nghiệm công tác mà , cái gọi là công việc thích hợp quá ít. Lúc này mới ý thức được, có thể giống như Tống Đào, tìm được công việc chỉ cách trường học bốn mươi phút tàu điện ngầm dễ dàng. Cuối cùng cũng hiểu, vì sao Chu Trường An vì công việc năm hai mươi vạn mà vứt bỏ .


      Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, khi về tới nhà chân như muốn gãy lìa, đứng dưới tầng nhìn tán cây trụi lủi, có chút mờ mịt. Ở chính chỗ đó từng có người cúi đầu hút thuốc.


      rất lâu rồi họ liên lạc với nhau. Từ ngày ôm , San San, sao cả, có thể đợi, đợi quay về bên . cười gì, lau nước mắt xoay người rời . cũng còn xuất dưới nhà nữa.


      Có hàng xóm vừa siêu thị về, nhìn thấy Tùng San liền nhiệt tình chào hỏi, Tùng San nhìn túi hàng tết tay người ta, tim đập loạn nhịp. Sắp qua năm mới rồi.


      ràng đồng ý với , sau này cùng trải qua năm mới.


      Trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, dám dứng dưới tầng nhà mình mà khóc, nên đành tới chỗ hòm thư bên cạnh quay mặt lại, hít sâu. phải muốn nhớ, chỉ là biết còn có thể làm những gì. Tình huống tại của họ, rốt cuộc là gì?


      Sau hồi suy nghĩ, bàn tay lạnh lẽo của lấy điện thoại ra, bấm số, gọi.


      Vốn dĩ chỉ muốn câu năm mới vui vẻ, nhưng kết quả vừa nghe thấy giọng của , chưa kịp sắp rơi nước mắt rồi.


      "San San, em có khoẻ ?" hỏi.


      "Ừm, còn ?" bịt mũi hỏi.


      "Vẫn vậy.” Giọng của vẫn dịu dàng như thế.


      "Tất niên năm nay, có dự định gì ?" Tùng San hỏi.


      " biết nữa.” cười cười, còn có thể tính sao đây.


      Tùng San biết lấy dũng khí từ đâu, ma xui quỷ khiến : "Đêm 30 em phải ở nhà với ba mẹ, ngày 28 ba mẹ em lên núi tảo mộ, em có phỏng vấn nên được.”


      "Ừm.” giọng đáp.


      nghe tiếng "Ừm" đó có chút khó chịu, dứt khoát thẳng: "Em phỏng vấn xong tới tìm , em... nhớ Lão Tần.”


      ngừng lát, cười trả lời: "Được.”


      Bầu trời nhàng rơi những bông tuyết , rớt xuống mặt đất lập tức hoà tan. Cảnh vật Giang Phong Uyển thay đổi rất nhiều, sắp qua năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cách trang trí rất có phong vị ngày tết. đèn đường treo nhưng bông hoa tuyết lớn, trong bồn hoa cũng gắn những vật liệu trang trí rất đẹp, hàng cây hai bên đường cũng giăng đèn màu như sao trời.


      Tùng San nhìn bốn phía, ánh mắt mang theo hưng phấn, " đẹp, mùa đông ở đây đúng là rất đẹp.”


      Cố Trì Tây cười mở cửa, "Buổi tối còn đẹp hơn.”


      Ánh mắt Tùng San dao động, mím môi, cùng vào cửa, : "Em chỉ có thể ở lát, buổi tối ba mẹ em về rồi.”


      Cố Trì Tây xoa xoa đầu của , cười thành tiếng trả lời: "Ừm.”


      Lão Tần lâu gặp Tùng San, ngửi thấy mùi của vội vàng xông tới, hai chân trước bám vào người , ra sức liếm. Tùng San cười ôm lấy nó ngồi sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trì Tây, "Hình như lão Tần hơi mập lên phải? Nặng hơn sao?"


      Cố Trì Tây cười trả lời: "Trời lạnh nó béo lên, mùa xuân mùa hè gầy .” xong vào bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước ra.


      Tùng San nhìn , cười hỏi: "Cuối cùng cũng ném mấy chai nước đó rồi à?"


      Cố Trì Tây lại mở cửa tủ lạnh lớn ra cho nhìn, ", vẫn còn.”


      Tùng San sửng sốt, nhất thời cũng biết nên có biểu cảm gì cho phải.


      Cố Trì Tây rất tự nhiên đóng tủ lạnh, bước tới chỗ , mở nắp chai nước đưa cho , "Cái gì của em cũng vẫn còn ở đây, ném bất cứ thứ gì.”


      Tùng San nhận lấy chai nước uống ngụm, nước lạnh lẽo trôi vào bụng, có hương vị, toàn thân hơi run run, "Lạnh ! Sao thời tiết lạnh như thế này mà còn uống nước lạnh nữa? Nên uống nước ấm mới đúng.”


      Cố Trì Tây hơi sửng sốt, : "Thực xin lỗi, lấy nước ấm cho em.”


      Tùng San giữ chặt tay , bàn tay lạnh lẽo của nắm lấy bàn tay to lớn của , cảm giác ấm áp hết sức quen thuộc, "Em em, em , sao cứ uống nước lạnh như vậy mãi thế? nên học theo lão Thẩm uống trà .”


      Cố Trì Tây cầm lấy tay , cười cười: " quen rồi, mấy chục năm nay đều uống nước lạnh.”


      Tùng San hỏi: "Vì sao?"


      Ánh mắt Cố Trì Tây rất ấm áp, "Bởi vì nước lạnh khiến đầu óc tỉnh táo.”


      Tùng San khẽ nhíu mày, "Khi nào đầu óc tỉnh táo?"


      Đôi mắt Cố Trì Tây cong cong, "Khi nhớ em.”


      Tùng San mỉm cười, "Em lại quên mất chuyện hay văn vẻ.”


      Cố Trì Tây kéo tay , ngồi gần hơn, bế Lão Tần nằm trong lòng đặt xuống đất, sau đó ôm bé con đặt đùi, ôm lấy hông , hôn lên mặt .


      "San San, nhớ em.”


      Lòng Tùng San quặn thắt, đưa tay ra nâng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc : "Cố Trì Tây, em cũng nhớ .”


      Cố Trì Tây mỉm cười, hôn lên đôi môi như chuồn chuồn lướt nước rồi buông ra, "San San, có hai món quà muốn tặng em.”


      Tùng San mím môi, cảm giác bị hôn lúc nãy vẫn chưa biến mất, hai má ửng hồng, cười : "Đừng, em còn nợ tiền đó, còn đưa thêm đồ cho em nữa, em nhận nổi đâu.”


      Cố Trì Tây cười , đặt xuống, đứng lên, kéo tay tới thư phòng, lấy tập văn kiện trong ngăn kéo đưa cho , "Đây là món quà thứ nhất.”


      Tùng San hơi hoang mang, nhận lấy tập văn kiện, mở ra nhìn thoáng qua, đập vào mắt là thư báo trúng tuyển học thạc sĩ ở đại học tài chính Hồng Kông, tên thư là "Tùng San".


      Tùng San sửng sốt, cầm tờ thông báo đó nhìn rất lâu, giương mắt nhìn , "Thế này là sao? phải em trúng tuyển sao? Sao họ lại gửi giấy báo trúng tuyển cho em?" Ánh mắt lộ ra kinh ngạc lẫn sợ hãi, " giúp em phải ? muốn đưa em Hồng Kông?"


      Cố Trì Tây : " chỉ thấy bọn họ đối xử với em công bằng, nữ sinh đó dùng tiền để thay thế tên em trong danh sách, cho nên giúp em lấy lại.”


      Tùng San vẫn cau chặt mày, " thoải mái, nhưng em chưa từng em muốn Hồng Kông! như vậy bảo em phải làm sao?"


      Cố Trì Tây cười cười, sau đó mở ngăn kéo lấy vật gì đó cầm trong tay, lại cố ý giấu sau lưng, đến trước mặt .


      "San San, cách có thể khiến em thấy rối rắm.” xong đưa bàn tay ở sau lưng ra, mở chiếc hộp màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.


      "San San, đây là món quà thứ hai muốn tặng em, lấy nhé.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair32 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      tui làm pic đọc xong cũng thấy sến sến :yoyo12::yoyo12: nhưng mà giờ mọi chuyện ngon lành rối :yoyo14::yoyo14:
      quỳnhpinkyChibumm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :