1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      @Tiểu Yên nguôi giận . Chửi bọn vô học thế chửi lzi, bẩn mồm đấy.
      3 chương này buồn quá, ngược chú quá
      linhdiep17Tiểu Yên thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Tiểu Yên gui mail vẫn pic dc , hazzz cái Facebook chặn bà nó chức năng dow word:yoyo65: tuần sau tui dc nghỉ tui cố on thường pic cho nhé:yoyo51:
      quỳnhpinky, Anh Trần, Vi Van2 others thích bài này.

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      ngược chết chú ́ rồi.:yoyo2::yoyo2::yoyo2:.... @ Tiểu Yên cứ làm pic rồi đăng cũng dc..... tụi mềnh chờ dc mà.... đừng để ng khác cướp công sức nhé
      Tiểu YênChó Điên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 67

      Vài ngày mưa liên tục nên nhiệt độ khí bị giảm xuống, ràng mùa thu chỉ mới bắt đầu vài ngày, mùa đông vội vã đuổi theo.


      Tùng San dùng tay nắm cái cặp lồng to, tay còn lại nắm áo chặt, gió lạnh hiu quạnh, áo khoác của lại quá đơn bạc. hành lang bệnh viện có mấy y tá bác sĩ qua, họ đều rất thân thiết chào hỏi với , cũng đều mỉm cười với họ vài câu. Phương Tiểu Tiệp nằm viện hai tuần, ít nhiều cũng nhờ những đồng nghiệp này giúp đỡ.


      Tùng San đẩy cửa vào phòng bệnh, "Mẹ, hôm nay ba kho cá cho mẹ đó.”


      Phương Tiểu Tiệp cười ha ha quay mặt lại, "Bên ngoài lạnh lắm, con ra ngoài nên mặc nhiều đồ cho ấm.”


      Tùng San lấy hộp cơm ra, mở nắp đậy, nháy mắt hương thơm bay bốn phía. múc thìa đưa tới bên miệng Phương Tiểu Tiệp, "Ba còn cố ý rỉa xương ra hết rồi, mẹ mau thử .”


      Phương Tiểu Tiệp : "Mẹ tự ăn được, con cần đút đâu.”


      Sau khi Phương Tiểu Tiệp tỉnh lại, tinh thần khôi phục rất tốt, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, cái tật lảm nhảm hoàn toàn sửa được. có chút nào giống bệnh nhân, ngày thường còn chỉ chỉ trỏ trỏ mấy y tá tới tiêm thuốc. Từ viện trưởng, phó viện trưởng, y tá nam, y tá nữ, ngay cả bác lao công cũng tới đây thăm hỏi, họ vừa ngồi xuống bà liền dứt.


      Tùng Chí Quân chỉ xin nghỉ phép tuần nên thể làm lại, là cuối năm nên cho dù trong cơ quan, ông có là người rảnh rỗi tới mức nào vào thời điểm này cũng rất bận rộn. Tạp chí Đảng mà ông phụ trách vào cuối năm cho ra ấn bản đặc biệt, cơ bản chính là ngợi ca các ban ngành tổ chức của chính phủ, sau đó lại xúc động vì xã hội phát triển, nhân loại tiến bộ, Tổ Quốc tương lai phát triển ngừng. Tuy rằng nội dung cũ, nhưng người ta rằng bí thư Mạnh là người rất coi trọng phần bình luận này, những người có tên trong bài cũng rất hồi hộp, thậm chí có người còn coi việc này như chỉ tiêu cho việc thăng chức trong năm sau. Kết quả mỗi lần lão Tùng định đặt bút viết, trong đầu lại phải đắn đo. Ông tuyệt đối thể đắc tội với bất kì người nào.


      Nhưng dù có bận rội như thế nào, mỗi buổi trưa ông đều kiên trì về nhà, chợ mua thức ăn làm những món mới lạ đầy đủ dinh dưỡng, sau đó giao cho Tùng San mang đến cho Phương Tiểu Tiệp nằm viện, rồi lại vội vội vàng vàng chạy về đơn vị tiếp tục làm. Tùng San tiếp tục đến công ty thực tập nữa, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối mịt, đều ở bên cạnh Phương Tiểu Tiệp, gần như cư trú luôn tại bệnh viện.


      Ban ngày hai mẹ con có chuyện gì làm cùng nhau xem TV, chuyện phiếm. Mấy ngày nay, Tùng San mới phát ra điều là và mẹ có rất ít thời gian ở bên nhau lâu như vậy. Từ khi Tùng San bắt đầu hiểu chuyện, Phương Tiểu Tiệp cả ngày bận rộn công việc nên có khi về nhà, Tùng Chí Quân mới là người rảnh rỗi thường xuyên đưa ra ngoài chơi, ở bên cạnh nhiều nhất. Vì vậy tuy chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng trong tiềm thức của Tùng San, vẫn thân thiết với ba hơn. Có tâm gì cũng bao giờ giấu giếm ba mình, còn với Tiểu Tiệp dám lung tung.


      Mấy ngày nay ở chung với mẹ, mới nhận ra, kỳ mẹ cũng giống như những gì Tùng Chí Quân , rất dễ dụ. Hơn nữa, bà còn rất nhiều.


      Nhưng về chuyện lần này vô ý bị thương, Phương Tiểu Tiệp lại hề gì. Tùng San cũng dám hỏi, dù sao Phương Tiểu Tiệp cũng là y tá trưởng, nhưng lại phạm sai lầm mà ngay cả y tá mới cũng phạm phải nên thể nhiều lời.


      Hai mẹ con cũng nhắc đến Cố Trì Tây, đối với chuyện khiến họ cãi nhau qua điện thoại, từ sau đại nạn hai người đều tự thống nhất trong lòng là giữ kín như bưng.


      Tuần trước, Triệu Nhiên có đến bệnh viện thăm lần, hôm nay lại mang thêm giỏ hoa quả tới. Vì ấy biết cách chuyện, nên chỉ khách sáo vài câu, sau đó hề thêm gì nữa. Ngược lại Phương Tiểu Tiệp lại dài dòng với người ta đống chuyện, từ chuyện từ nông thôn đến thành phố A sống rất khó khăn, rồi lại đến vấn đề dưỡng lão của người già ở nông thôn, rồi tiếp đến tầm quan trọng của công việc và gia đình đối với người phụ nữ, sau đó là vấn đề triết lý nhân sinh này nọ.


      Triệu Nhiên chỉ cười với Tùng San, "San San, mẹ cậu lợi hại, cái gì cũng biết.”


      Tùng San cười bất đắc dĩ, "Bà ấy làm ở bệnh viện lâu rồi nên mấy tin tức lá cải biết rất nhiều.”


      Triệu Nhiên cũng cười, sau đó do dự khẽ hỏi: "San San, cậu và Cố Trì Tây sao rồi?"


      Tùng San sửng sốt chút, lúc này mới nhận ra lâu rồi mình chưa nghe tới cái tên này. Suy nghĩ hồi vẫn biết nên trả lời như thế nào nên đành cười : "Chẳng ra sao.”


      Triệu Nhiên lại lộ ra ánh mắt "Mình hiểu".


      Tùng San càng cảm thấy bất đắc dĩ, nên lảng sang chuyện khác: "Cậu thăm Trương Tân .”


      Tuần trước Triệu Nhiên đến đây thăm bệnh, Tùng San cho ấy biết chuyện Trương Tân cũng nằm viện. Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Triệu Nhiên, ngay cả hẹn gặp lại còn chưa , vội vã chạy xuống tầng. Khi đó, Tùng San thở dài, đây coi như là ông trời cho hai người họ cơ hội .


      Nhưng ngờ, khi Triệu Nhiên nghe thấy cái tên Trương Tân này, sắc mặt lại tối sầm, " ấy xuất viện rồi, cậu biết sao?"


      Tùng San kinh ngạc, "Vết thương của ta nặng như vậy, sao mới đó mà xuất viện rồi?"


      Triệu Nhiên cười khổ: "Chắc vì muốn gặp mình.”


      Tùng San vỗ vai Triệu Nhiên, biết nên cái gì nên đành dùng ánh mắt "Mình hiểu" để an ủi ấy.


      Triệu Nhiên cười , : "Đúng rồi, cuối tuần này là cuối kỳ, giáo viên hướng dẫn có muốn chúng ta thứ tư tuần này về trường chuyến, giao báo cáo thực tập, còn thông báo về ngày nghỉ cũng như vài vấn đề liên quan đến học kì sau.”


      Tùng San gật đầu, "Mình sắp xếp.”


      Triệu Nhiên còn , "Mình nghe học bổng du học đại học Hồng Kông cũng công bố vào cuối tuần này, San San, bọn mình đều hi vọng cậu có thể đậu.”


      Tùng San sửng sốt, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"


      Triệu Nhiên cười: "Cậu biết sao? Trường chúng ta có hai sinh viên đủ tư cách tới Hồng Kông học tiếp thạc sĩ, mỗi ngành cử ra hai sinh viên tiêu biểu, cuối cùng học viện quyết định người được chọn. Lớp chúng ta, người được chọn cuối cùng là cậu và Trần Tùng Nham.”


      Tùng San lại càng kinh ngạc hơn, "Mình? Sao mình lại biết gì cả?"


      Triệu Nhiên thở dài, "Mình nhớ ra rồi, ngày dán thông báo đó, cậu còn chưa kịp vào ký túc xá bị... Cố Trì Tây lôi .”


      Tùng San nhớ tới hôm đó Cố Trì Tây tựa như con mãnh thú mạnh mẽ hôn , còn cả ánh mắt khiếp sợ của Tống Đào và Lý Yến.


      ra là ngày đó.


      Triệu Nhiên : "San San, bọn mình đều thấy khả năng đậu của cậu rất cao, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng tin cậu chắc chắn có tên trong danh sách.”


      Tùng San xua tay, "Sao có thể chứ, thành tích của mình còn kém xa Trần Tùng Nham, sao có thể đến lượt mình được.”


      Triệu Nhiên lại : "Nhưng nghe học bổng này dựa vào điểm tổng cộng, hơn nữa trình độ tiếng cũng rất quan trọng, bởi vì Hồng Kông dạy học đều dùng tiếng , trường chúng ta cũng muốn cử sinh viên giỏi tiếng để trường mất mặt.”


      Tùng San cười , "Mấy chuyện này mình cũng nghĩ nhiều, vốn dĩ mình muốn tiếp tục học thạc sĩ, vẫn là mau chóng tốt nghiệp sau đó tìm công việc để kiếm tiền thực tế hơn.”


      cần tiền, cần rất nhiều tiền.


      Triệu Nhiên thở dài, "San San, mình cậu nghe, bây giờ cậu phải biết nắm bắt cơ hội cho tốt. Cơ hội như thế rất khó có được, phải ai cũng có thể có. Nghe lớp bên cạnh có mấy người giở trò.” Triệu Nhiên , ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tùng San, "Nếu Cố Trì Tây có thể giúp, có lẽ...”


      Tùng San lại kiên định lắc đầu, "Triệu Nhiên cậu đừng nữa, chuyện này chắc chắn mình cho ấy biết. ra lâu rồi bọn mình cũng liên lạc.” Sau đó cúi đầu, "Mình muốn nợ ấy nhiều thêm nữa.”


      Triệu Nhiên thêm gì, chỉ để lại ánh mắt tiếc hận rồi ra về. Tùng San trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp ngủ, có lẽ khi nãy bà quá nhiều nên cũng mệt. Tùng San nhìn lá vàng rơi xào xạc ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới hàng cây phong ở Giang Phong Uyển.


      , mùa xuân và mùa đông ở đây cũng đẹp như vậy.


      , vậy sao, em rất muốn xem.


      cười , ừm.


      ra khi nghe thấy tiếng "ừm" kia của , trong lòng có chút thất vọng, vốn cho rằng “Được, chúng ta cùng nhau xem.” Bây giờ suy nghĩ kỹ chút, có lẽ ngay từ ban đầu, cũng tin vào tình cảm của .


      Trong lòng hơi khó chịu, thể đây là cảm giác gì, chỉ là nó rất thoải mái. xuống tầng, mình dạo bước quanh sân. Những chiếc lá ngô đồng rơi lác đác xuống sân, bị mưa vùi dập nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng to lớn gần gang tay của nó. ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chiếc lá màu vàng nâu đó, lớn , lớn hơn cả tay . To như vậy làm nhớ tới bàn tay kia, nó luôn xoa đầu , bàn tay giúp thêm kiên định.


      Bỗng nhiên rất muốn khóc. đứng lên, hít sâu, cố gắng kiếm chế xúc động.


      "San San.” Bỗng nhiên sau lưng có người gọi .


      Vẫn giống như trước kia, trầm thấp, mềm mại, dịu dàng, chỉ là có nhiều giọng mũi hơn.


      xoay người, nhìn thấy toàn thân Cố Trì Tây mặc bộ đồ đen đứng ở đó, ánh mắt dịu dàng như nước.


      Nước mắt lúc nãy cố gắng kìm nén giờ tuôn rơi như nước vỡ đê, kịp suy nghĩ nhào tới, ôm khóc lớn, "Sao cứ như vậy! Lúc nào cũng xuất vào lúc em nhớ tới mức khổ sở! là tên cuồng theo dõi sao!"


      Cố Trì Tây hơi run rẩy, bàn tay to lớn vỗ về đầu , "San San, chỉ tiện thể ngang qua bệnh viện nên ghé vào lấy thuốc thôi.”


      Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác kiên định lâu thấy.


      Tùng San ngẩng đầu, hai mắt ướt đẫm nước mắt nhìn , lúc này mới phát cũng tiều tụy rất nhiều, " bị bệnh sao?"


      cười cười, " sao, chỉ là cảm mạo thôi mà.”


      hai tuần, liên tục phát sốt rồi hạ sốt, yết hầu khô khốc, ban đêm luôn bị ho mà tỉnh. ra rất ít khi đổ bệnh, dù có bị cảm cũng ít uống thuốc. Nhưng lúc này đây, chỉ ngang qua bệnh viện, tiện thể mà thôi.


      Có lẽ có thể nhìn lát, chỉ là có lẽ mà thôi.


      Con người khi bệnh đều cảm thấy đơn, nhất là khi tuổi càng lúc càng lớn. Vì thế, tất cả nhẫn nại và cố chấp đều còn quan trọng nữa, chỉ biết, muốn gặp , nhớ đến phát điên. Nếu gặp được , có lẽ đơn mà chết ở Giang Phong Uyển.


      bé con trong lòng hơi run rẩy, lau nước mắt mặt, "Trời lạnh, nên mặc nhiều chút.”


      cười cười, lại ôm chặt, "Em cũng vậy, đừng để bị lạnh.”


      Tùng San hít sâu hơi, "Em còn chưa cảm ơn , mẹ em hồi phục rất tốt, tất cả đều nhờ .”


      chỉ mỉm cười, "Ừm.”


      Lại là tiếng "Ừm" đơn giản. Tùng San nhìn , đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm, cố gắng nhìn thấu tim , nhưng làm thế nào cũng thể.


      cau mày, "Cố Trì Tây, tiếng “ừm” này của có ý nghĩa gì ?"


      Vẻ mặt hơi dao động, cười cười xoa đầu , "San San, vậy câu hỏi này của em là có ý gì?"


      Tùng San rũ mi, khẽ mím môi, lúc lâu sau mới thở dài , "Em cũng biết, chắc là chưa từ bỏ ý định nên có chút kỳ vọng . Nhưng ràng người phá hỏng kỳ vọng này là em.”


      Cố Trì Tây lại ôm , hôn lên trán , "San San, tất cả rồi ổn thôi. có kiên nhẫn, có thể đợi.”


      Nước mắt lại rơi xuống, Tùng San dường như cười tự giễu, "Đợi cái gì? Đợi em trả lại tiền sao?"


      Cố Trì Tây lại nghiêm túc lắc đầu, ", đợi em nghĩ thông suốt, trở lại bên cạnh .”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Thu Hằng82, lêthanh9009, Iluvkiwi30 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 68

      Gần đây Lý Yến ngủ ngon, còn có tháng nữa là tới cuộc thi rồi, lo âu trong lòng như chất thành núi. Mỗi sáng sáu giờ rời giường, vội vàng ăn chút điểm tâm rồi chạy tới thư viện giành chỗ ngồi. Hơn mười giờ đêm trở về, Triệu Nhiên sớm tắm rửa ngủ. ràng trong căn phòng này chỉ có hai người họ, nhưng thời gian gặp mặt rất ít, hơn nữa cho dù có gặp mặt, ngay cả tiếng chào hỏi cũng có.


      Lúc ngồi mình học bài trong thư viện, Lý Yến nhớ tới Tùng San. Nếu là trước kia, lúc còn có San San ở bên cạnh, lúc nào học bài vào, có thể chuyện với ấy, hai người cùng nhau ăn cơm, tốt.


      luôn nhớ tới câu hỏi của Tống Đào, trong mắt em, Tùng San là người như thế nào.


      Nhưng nghĩ lâu cũng ra đáp án.


      Sau đó, vào ngày Triệu Nhiên cho biết, mẹ Tùng San bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, lòng Lý Yến bỗng nhiên quặn thắt. Sau nhiều ngày suy nghĩ có nên đến bệnh viện thăm hỏi hay , cuối cùng vẫn . Quan hệ giữa bạn với nhau, khi tan vỡ rất khó hàn gắn.


      luôn rất vinh hạnh vì là người bạn tốt nhất của Tùng San.


      xinh đẹp, thông minh, tính tình lanh lợi, hoạt bát, gia cảnh tốt, chuyện rất hợp ý , quả thực Tùng San chính là nữ sinh hoàn mỹ nhất trong lòng .


      Nhưng tại sao mọi chuyện lại như bây giờ ? ấy với ông chú nhà giàu hơn bốn mươi tuổi có quan hệ mờ ám, người đó còn là ba của Cố Lâm Lâm? Thực có cảm giác đau đớn như ảo tưởng tan biến, hoàn toàn thể chấp nhận được.


      "San San chia tay với Cố Trì Tây rồi.” Triệu Nhiên như thế.


      Sau khi nghe chuyện đó, Lý Yến cảm thấy rất kì lạ, ràng đây là kết quả mà hi vọng được thấy, nhưng tại sao lại thể vui nổi.


      Sau đó, mới giật mình nhận ra, ra tất cả mọi chuyện đều liên quan đến . chỉ là người đứng xem, ngay cả chút liên hệ cũng có, lấy tư cách gì mà chỉ trích nhân vật chính.


      gọi cho Tống Đào, cho biết San San và Cố Trì Tây chia tay rồi.


      Tống Đào yên lặng lát rồi mới hỏi: "Lý Yến, vì sao em cho những chuyện này?”


      Lý Yến sửng sốt, hơn nửa ngày mới : "Em chỉ cảm thấy nên biết.”


      Tống Đào lại : "Lý Yến, nếu em còn muốn làm bạn của San San nữa, sao lại quan tâm nhiều chuyện như vậy?"


      Những lời này giống như gai nhọn, đâm thẳng vào lòng Lý Yến, vì thế cả tối đó, lòng như rỉ máu.


      Tùng San lâu về ký túc xá, vừa mới bước vào cửa phòng nhìn thấy Lý Yến ngồi yên ghế hề nhúc nhích.


      Tùng San suy nghĩ chút rồi quyết định qua chào hỏi, "Lý Yến, mình về rồi.”


      Lý Yến ngẩng đầu, thấy Tùng San hơi kinh ngạc chút, "San San?"


      Tùng San cười cười, "Hôm nay phải có buổi họp sao, mình về tham dự.” xong, liền tới góc học tập của mình, lâu có người ngồi, bàn ghế đều phủ tầng bụi.


      Lý Yến suy nghĩ lát rồi hỏi: "Mẹ cậu khoẻ chưa? Mình…mình định tới bệnh viện thăm...”


      Tùng San cười : "Hồi phục tốt lắm, bác sĩ tuần này có thể xuất viện. Còn chuyện thi nghiên cứu sinh của cậu sao rồi, còn tới tháng nữa thôi nhỉ?"


      chỉ câu tuỳ ý như vậy nhưng khiến lòng Lý Yến thấy ấm áp, áp lực kìm nén lâu biến thành nước mắt rơi xuống, đứng lên, đến trước mặt Tùng San, nắm lấy tay Tùng San, "San San, thực xin lỗi, mình nên cậu như thế!"


      Tùng San kinh ngạc, trong lòng cũng có chút cảm động, nắm lấy tay ấy : "Yến Yến, mình làm sao có tư cách trách cậu. Những lời cậu hề sai, người sai là mình, mình gạt cậu, mình tốt như cậu vẫn nghĩ.”


      Lý Yến ôm lấy Tùng San khóc lớn, ", mình có tư cách cậu như vậy! Mình chỉ, mình chỉ biết ghen tị với cậu thôi, tại sao cậu lại xinh đẹp như vậy, tại sao ai cũng cậu, tại sao thành tích của cậu lại tốt như thế, vì sao mình là bạn của cậu mà cái gì cũng thua kém cậu!"


      Tùng San cũng khóc, "Yến Yến, cậu đối xử tốt với mình như vậy, mà mình lại khiến cậu thất vọng, cái gì cậu cũng với mình mà mình lại lừa dối cậu...”


      Triệu Nhiên vừa vào cửa thấy cảnh Tùng San và Lý Yến ôm nhau khóc nức nở, trong lòng thấy xúc động, nhưng vẫn yên lặng ra ngoài.


      Lý Yến lau nước mắt rồi : "San San, mình hiểu rồi, cậu ai là chuyện của cậu, mình nên xen vào nhiều chuyện như vậy. Dù cho người đó có là ba của Cố Lâm Lâm, nhưng nếu ông ấy ly hôn rồi, còn đối xử tốt với cậu, cậu có ở bên ông ấy cũng có gì sai. Cậu đừng quan tâm người khác gì, nếu thích đừng để mình thiệt thòi.”


      Tùng San hít mũi, cười : "Nhưng bọn mình chia tay rồi, mình còn nợ ấy rất nhiều tiền, nên phải máu chóng tìm việc để kiếm tiền.”


      Lý Yến : "Cậu yên tâm , cậu nhất định được chọn Hồng Kông tiếp tục học lên cao học, chờ cậu tốt nghiệp đại học Hồng Kông, lương năm trăm vạn cũng có thể, còn có nợ gì mà thể trả chứ.”


      Tùng San cười cười, "Sao ai cũng nghĩ mình có khả năng đậu cao nhất thế, sao mình lại cảm thấy như vậy nhỉ?"


      Lý Yến nhìn nhìn cửa, khẽ với Tùng San " ra hôm qua khi mình ngang qua văn phòng nhìn thấy, lần này hai người có tên trong danh sách học bổng, là cậu, người khác là Hoàng Thâm của ban I.”


      Tùng San nhìn Lý Yến với vẻ mặt thể tin nổi, "Cậu chắc chứ?"


      Lý Yến gật đầu, "San San, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội lần Hồng Kông này, đời người thể nào xảy ra chuyện tốt giống vậy nữa đâu.”


      Tùng San vẫn cảm thấy tin lắm, đăm chiêu : "Nhưng, dù cho danh sách này có đúng là như vậy chưa chắc mình có thể .”


      "Vì sao?" Lý Yến mở to hai mắt nhìn hỏi.


      Tùng San lắc đầu, " tại sức khoẻ của mẹ mình còn chưa tốt, làm sao mình có thể được.”


      Lý Yến nghĩ kỹ thấy có chút đáng tiếc, cơ hội như vậy ngàn năm có , đối với cơ hội có thể học cao học ở nơi có nền giáo dục tốt như vậy là ước mơ thể thành thực, vậy mà San San lại định buông xuôi, đúng là tạo hóa trêu người. Vì thế, cả buổi chiều đều thấy căng thẳng, định vài lời để khuyên Tùng San, nhưng lại biết nên gì.


      Đến thời gian họp, các bạn học phân tán cả học kì bây giờ mới có thể gặp lại, mọi người thấy Tùng San đều tới thân thiết thăm hỏi mẹ , cũng có ít người nghe được phong phanh chuyện kết quả tới chúc mừng trước.


      Cố Lâm Lâm rêu rao vào, từ xa lườm Tùng San, sau đó chọn chỗ ngồi ở bên kia ngồi xuống, vẻ mặt cao ngạo. Lý Yến dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tùng San, giọng , "Tính tình ta vẫn cứ xấu như vậy nhỉ?"


      Tùng San cười, gì.


      Giáo viên hướng dẫn bước vào, chào hỏi với mọi người, rồi thông báo vài việc liên quan tới học kì sau, sau đó cuối cùng cũng tới thời khắc mà mọi người chờ đợi, "Danh sách hai người nhận được học bổng, là Hoàng Thâm ban I, và người còn lại là Hồ Văn Đình ban III.”


      Vừa dứt lời tất cả bạn học đều ồ lên.


      Lý Yến là người kinh ngạc nhất, lớn tiếng hỏi: "Sao có thể như vậy, Hồ Văn Đình sao có thể so sánh với San San? Giáo viên hướng dẫn, trước đó phải chọn San San rồi sao?"


      Giáo viên hướng dẫn khó xử , "Tôi cũng , chuyện này phải do tôi quyết định, tôi cũng chỉ là người thay học viện đọc quyết định thôi.” xong, ấy nhìn Tùng San bằng ánh mắt tiếc hận, "Tùng San, xấu hổ vì thể giúp được gì em.”


      Tùng San xấu hổ cười cười, ra lại thở phào nhõm, vốn cũng tính từ chối, nhưng bây giờ có thể bớt việc rồi.


      Cố Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh, đứng lên , "Giáo viên hướng dẫn, nếu còn gì nữa em ra trước.”


      Giáo viên hướng dẫn khó xử : " còn gì nữa đâu, mọi người tan họp . San San em cũng đừng buồn, em ưu tú như vậy sau này còn nhiều cơ hội tốt hơn.”


      Lý Yến vẫn rất tức giận, "Chắc chắn có vấn đề! Chuyện quyết định rồi mà còn có thể thay đổi sao, Hồ Văn Đình đó rốt cuộc có lai lịch gì?"


      Bỗng nhiên Cố Lâm Lâm xoay người cười : "Sao thế, chẳng lẽ lai lịch của Tùng San bé lắm sao?" xong ta châm chọc nhìn Tùng San.


      Tùng San gì nữa, kéo Lý Yến và Triệu Nhiên , "Chúng ta ăn cơm , lâu rồi cùng nhau ăn bữa.”


      Cố Lâm Lâm lại cười rộ lên, "Sao rủ tôi cùng? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng.”


      Lý Yến cả giận : "Cố Lâm Lâm, đừng thấy người ta nhường nhịn lại lên mặt!"


      Cố Lâm Lâm cười lạnh, "Sao nào, các người muốn đánh tôi sao? cũng chia tay với ba tôi rồi, nghĩ còn có chỗ dựa để có thể đánh tôi sao!"


      Các bạn học vây xem đồng loạt ồ lên.


      Cố Lâm Lâm tiếp tục lớn tiếng : "Chắc các cậu biết, Tùng San rất có bản lĩnh, dụ dỗ ba tôi, phá hoại gia đình tôi, bây giờ còn bị ba tôi bỏ rơi, chắc phải là coi trọng người nào khác chứ?"


      Tùng San trừng Cố Lâm Lâm, lạnh lùng : " chắc chắn ông ấy là ba sao?"


      Lý Yến lập tức hiểu ý, cười to : "Đúng vậy, người ta căn bản phải ba , còn đứng đây lớn tiếng làm gì?"


      Ánh mắt Cố Lâm Lâm như muốn phun ra lửa, "Ông ấy là ba tao, dù cho ba mẹ tao có ly hôn ông ấy vẫn là ba tao! Mày đừng có ly gián quan hệ ba con tao!"


      Tùng San lắc đầu, kéo tay Lý Yến và Triệu Nhiên ra ngoài.


      Cố Lâm Lâm chợt nhào về phía Tùng San, "Đồ đê tiện, tao liều mạng với mày!"


      Lão Tần mập trở về từ Ngũ Đài Sơn, lấy tấm bùa hộ mệnh đưa cho em trai mình - chú chó lão Tần. Lão Thẩm và lão Sở nhìn nhau, sau đó hẹn mà cùng cười : "Ông đó, hiểu ông nghĩ cái gì, chuyến tới Ngũ Đài Sơn lại xin bùa hộ mệnh cho chúng tôi mà lại xin cho con chó sao?"


      Lão Tần mập híp mắt, "Đây là em trai tôi, gần đây nó vừa trải qua tai ương đổ máu, tôi cầu cho nó cầu cho ai? Các người cả ngày ngồi mà còn muốn nhận bùa hộ mệnh sao?" xong lại liếc mắt nhìn lão Thẩm, "Gần đây thận ông hư yếu, tìm vợ ông bồi bổ .”


      Lão Thẩm "Phi!" tiếng.


      Cố Trì Tây cười .


      Lão Sở lại gần hỏi: "Còn tôi sao? Tôi cần bồi bổ cái gì?"


      Lão Tần liếc xéo , mặt biến sắc : "Đầu óc.”


      Lời kia vừa dứt mọi người đều cười rộ lên. Lão Sở đáng thương gãi đầu : "Cái này có gì tốt mà phải bồi bổ.” Sau đó lại chưa từ bỏ ý định hỏi, "Vậy lão Cố sao? Cần bồi bổ cái gì?"


      Lão Tần nhìn Cố Trì Tây, thở dài hơi, "Lão Cố, ông còn chưa chấm dứt với kia sao?"


      Cố Trì Tây vẫn chưa trả lời, lão Thẩm : "Bây giờ là tình trạng muốn hay muốn cũng phải muốn.”


      Lão Tần nhìn sắc trời bên ngoài, "Trời lạnh rồi, sông cũng sắp kết băng.”


      Cố Trì Tây mỉm cười, "Đúng vậy, mùa đông đến rồi.”


      Lão Tần : "Lão Cố, tôi cho ông lời khuyên vậy, lục bình có rễ, chi bằng bay xa chút, rời xa vùng đất thị phi.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :