1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      @Tiểu Yên đáng ghê. Xh là có ngay 3 chương. Sướng run ng

    2. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      :yoyo23::yoyo23:hang dau nang

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 64

      Mây đen bao phủ dày đặc khiến bầu trời còn chút tia nắng, nước sông xám xịt cuồn cuộn gào thét, giống như dã thú tàn phá bừa bãi khắp nơi.


      Cố Trì Tây đứng đó, đôi mắt còn thâm sâu và đen hơn nước sông kia.


      "San San, em cái gì?" Những lời này gần như chen chúc thoát ra khỏi kẽ răng, mỗi chữ đều như mang theo lưỡi dao sắc bén.


      Tùng San hất tay ra, "Tôi tôi phải phi tử của ! cũng phải Hoàng Đế! Tôi có nghĩa vụ phải vì mà thủ tiết, cũng có quyền can thiệp vào tự do của tôi! mau thả Trương Tân ra, cần phải ra vẻ như bắt gian tại giường! Tôi và Trương Tân cũng lén lút ngoại tình sau lưng ! Dù ta có ôm tôi, cũng có quyền xen vào!"


      Vài giọt mưa rơi xuống, lạnh như băng rớt mặt .


      "San San, em vì Trương Tân mà muốn chấm dứt với sao?" Giọng của rất trầm, gần như bị tiếng sấm nơi chân trời lấn át.


      Nhưng Tùng San vẫn nghe thấy rất ràng, cau mày, khụt khịt mũi, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở , xin chú ý thân phận của mình.”


      Mưa to rơi xuống, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau, rất nhanh tạo thành tấm rèm nước, khiến tầm mắt mơ hồ.


      Cố Trì Tây vẫn đứng đó, nhúc nhích, mưa làm ướt tóc , rớt mặt , chảy vào trong mắt . Sau đó có mấy vệ sĩ áo đen tới, bung dù che đầu .


      " thả Trương Tân ra, từ nay về sau đừng tìm ta gây phiền toái nữa.” Giọng của Tùng San cũng bị tiếng mưa che lấp, ngược lại còn trở nên trong trẻo hơn nhiều.


      Khóe miệng Cố Trì Tây hơi nhếch lên, "San San, nếu tôi có quyền gì để quản thúc em, em có quyền gì để ra lệnh cho tôi? Vì sao tôi phải nghe lời em?"


      Tùng San ngẩn ra, nhìn gương mặt đó, đây là lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo phát ra từ .


      Trương Tân bị đánh tới mức nằm bẹp mặt đất, mắt thể mở, hai tay bảo vệ huyệt thái dương, hét lớn: "San San, em thấy rồi chứ, đây chính là Cố Trì Tây! Em cần xen vào, mau , tránh xa ông ấy ra!"


      Toàn thân Tùng San ướt đẫm, lông mi dài của bị những hạt mưa đọng lại, lau mặt, "Cố Trì Tây, thả Trương Tân , chuyện giữa chúng ta, liên quan tới ta.”


      Cố Trì Tây vẫn nhúc nhích, "San San, em muốn cứu tới vậy sao?"


      Tùng San lạnh lùng : "Chẳng lẽ tôi phải nhìn ta chết sao? ta có lỗi gì? Chỉ bởi vì ta ôm tôi cái mà bị quăng xuống sông làm mồi cho cá sao? Đây là xã hội pháp trị! Giết người phóng hỏa cũng còn phải do quan toà phán xét, Cố Trì Tây, tưởng là ai?"


      Vẻ mặt Cố Trì Tây lạnh lẽo, "Nếu em muốn cứu , vì sao cầu xin tôi? Vì sao lại dùng ngữ khí này chuyện với tôi? San San, em cho rằng tôi là loại người coi mạng người như cỏ rác sao? Ở trong lòng em tôi lại là Hoàng Đế chuyên quyền độc đoán phân phải trái sao? Là tự em xem mình như vậy, em tự mình như sủng phi của tôi, còn muốn tôi cho em bình đẳng tự do nữa sao?"


      Mưa to lạnh lẽo mang hơi ấm cuối cùng trong cơ thể, hàm răng của Tùng San bắt đầu đánh cầm cập.


      "San San, ở trong lòng em, Cố Trì Tây tôi rốt cuộc là người như vậy sao? Em tôi, hay thương hại tôi, hay ra sợ hãi tôi? Em đến bên cạnh tôi rốt cuộc vì cái gì? Bây giờ em muốn phủi sạch quan hệ với tôi vì cái gì? San San, từ lúc em sâu sắc, tôi chưa từng xem em, tôi dùng hết toàn lực che chở cho tôn nghiêm của em, tôi dám khiến em có áp lực quá lớn, như vậy còn tính là bình đẳng sao? ra người khiến cho quan hệ giữa chúng ta bình đẳng, phải tôi, mà là em!"


      Câu sau cùng gần như phát ra từ cổ họng, trái tim Tùng San quặn thắt, nước mắt hoà vào mưa cùng nhau chảy xuống.


      Cố Trì Tây thở dài tiếng, với vệ sĩ đứng bên cạnh mình: "Thả người.”


      Mấy vệ sĩ kia thả Trương Tân ra, đồng loạt tới bên cạnh Cố Trì Tây. Cố Trì Tây liếc nhìn Tùng San, thêm câu nào nữa, xoay người rời .


      Tùng San nhìn bóng dáng ngày càng xa, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Nhìn chằm chằm vào những chiếc xe hơi màu đen dần biến mất trong màn mưa, toàn thân hơi run rẩy, sau đó đến bên Trương Tân, " sao rồi?"


      Trương Tân miễn cưỡng hé mắt nhìn "Tôi sao.”


      Tùng San khom người, nâng dậy, người đàn ông cao lớn như vậy, tất cả sức nặng đều đặt người , lúc đứng lên hai người lắc lư suýt nữa đứng vững, thảm cỏ bên bờ sông bị nước mưa làm trơn trượt, Tùng San dứt khoát tháo giày cao gót, mới có thể dìu Trương Tân ra xe.


      "San San, cảm ơn em.” Trương Tân .


      Mặt Tùng San gần như có chút biểu cảm, "Tôi đưa tới bệnh viện.”


      Mấy vệ sĩ đó xuống tay rất ác độc, Trương Tân là thanh niên thân cao bảy thước, còn là bộ đội đặc chủng vậy mà bị đánh tới mức còn chút sức lực.


      Trương Tân lắc đầu, " cần đâu, tôi ngồi lát bình thường lại thôi, sau đó tôi đưa em về.”


      Tùng San ngồi vào chỗ gần hệ thống sưởi xe, gió nóng thổi vào, nóng lạnh luân phiên khiến rùng mình.


      "Sau này ngài ấy dây dưa với em nữa.” Trương Tân .


      Tùng San nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, lời nào.


      Trương Tân giùng giằng vươn tay, lấy chiếc khăn trong xe đưa cho Tùng San, "Lau mặt .”


      Tùng San mở to mắt, có chút đành lòng nhìn con mắt bị đánh bầm tím và khoé miệng rỉ máu của , liền : "Tôi thấy chúng ta vẫn nên đến bệnh viện , vết thương của rất nặng.”


      Trương Tân : "Mẹ em làm ở bệnh viện, em đưa tôi tới đó tiện lắm, hay em lấy điện thoại của tôi gọi cho Trương Dật Bạch, ta là họ của tôi, ta giúp tôi kiểm tra.”


      Tùng San suy nghĩ xong rồi gật đầu : "Được.”


      Điện thoại gọi ba lần vẫn ai bắt máy.


      Tùng San cau mày, lúc rối rắm biết nên làm sao đầu kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng "A lô? Trương Tân cậu ở đâu?"


      Giọng của Trương Dật Bạch mang theo nôn nóng.


      Tùng San ngừng lát rồi : "Bác sĩ Trương, tôi là Tùng San, Trương Tân ta...”


      "Tùng San!" đầu bên kia chợt quát to tiếng, "Tùng San mau tới bệnh viện! Mẹ xảy ra chuyện rồi!"


      Tùng San kinh hãi: "Cái gì? cái gì?"


      Trương Dật Bạch sốt ruột : "Bây giờ lập tức tới bệnh viện , lúc này tôi có thời gian giải thích nhiều cho nghe!"


      Tùng San cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Trương Tân, Trương Tân cau mày, "Vẫn là để tôi lái xe , trời mưa quá lớn, em lại có giấy phép lái xe.”


      Bầu trời giống như nứt toác ra, mưa to xối xả, thể dừng lại được.


      Khi Tùng San và Trương Tân tới cổng lớn bệnh viện thấy Trương Dật Bạch đứng đó lo lắng chờ đợi. Trương Dật Bạch nhìn thấy Trương Tân hơi sửng sốt, "Cậu bị sao vậy?"


      Trương Tân : "Em sao, cần lo cho em, mau đưa San San gặp mẹ ấy .”


      "Mẹ tôi rốt cuộc bị sao vậy?" Tùng San cuống đến mức nước mắt chảy ròng ròng.


      Trương Dật Bạch nhìn Tùng San, "Vừa rồi khi làm cấp cứu kích tim cho đứa trẻ bị điện giật, lúc đó chị ấy đạp trúng chỗ mối nối với dây tiếp đất nên bị tĩnh điện đánh văng, kết quả đầu bị đập vào máy đo nhịp tim.”


      Trương Dật Bạch quá phức tạp, Tùng San nghe hiểu, sốt ruột hỏi: "Vậy là sao, rốt cuộc bây giờ mẹ tôi sao rồi?"


      Mặt Trương Dật Bạch lộ vẻ khó xử, "Tóm lại chính là xuất huyết não cấp tính, tại hôn mê bất tỉnh.”


      Tùng San sợ hãi kêu lên thành tiếng: "A —— "


      Trương Tân đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy , "San San, em bình tĩnh chút.”


      Toàn thân Tùng San run rẩy, buộc chính mình phải hít sâu, "Làm sao mới có thể cứu được? Bác sĩ Trương, cần phải làm gì để cứu mẹ tôi?"


      Trương Dật Bạch : "San San đừng kích động, chúng tôi vừa mới chụp CT cho mẹ để xác định vị trí xuất huyết, nó ở gần não, sợ là lạc quan lắm, bây giờ các bác sĩ bên khoa ngoại xem xét phương án để quyết định xem nên phẫu thuật mở hộp sọ hút máu bầm hay làm cách khác.”


      "Mở...” Tùng San sắc mặt trắng bệch, "Là làm phẫu thuật mở đầu ra sao?"


      Trương Dật Bạch vỗ vỗ lưng Tùng San, "San San, bây giờ ba đứng bên ngoài phòng ICU cùng mẹ , tôi đứng ở đây chờ là vì muốn thương lượng với về chi phí phẫu thuật...”


      "Chi phí phẫu thuật? Mẹ tôi là y tá trưởng của bệnh viện này, chẳng lẽ được chi trả sao?" Tùng San lớn tiếng hỏi.


      "Mẹ có bảo hiểm của bệnh viện, hơn nữa còn là nhân viên của bệnh viện, chi phí phẫu thuật đương nhiên có thể giảm bớt, nhưng tôi lo việc chữa trị sau khi phẫu thuật, chỉ e cần dùng tới vài loại thuốc nằm ngoài phạm vi chi trả của bảo hiểm. Đặc biệt mỗi ngày đều phải tiêm vào ống máu chứa albumin để duy trì áp suất não, đồng thời còn có vài loại thuốc giúp máu hoà tan nữa, loại Albumin đó ở mỗi nơi sản xuất đều có hiệu quả giống nhau, từ đó hiệu suất điều trị cũng kém xa.”


      "Vậy dùng loại quý nhất, tốt nhất! Nhất định phải mau chóng chữa khỏi cho mẹ tôi!" Tùng San .


      Trương Dật Bạch gật đầu, "Đương nhiên là tôi muốn làm như vậy rồi, cho nên mới muốn trước với tiếng, bây giờ mau liên hệ cho Cố Trì Tây , để ngài ấy cho người đến Hongkong mang hộp Albumin do Đức sản xuất về, loại này các bệnh viện ở đại lục đều cung cấp, nhưng hiệu quả trị liệu là tốt nhất.”


      Tùng San sửng sốt, Trương Tân đứng bên cạnh cũng sửng sốt. Trương Dật Bạch nhìn Tùng San, rồi lại nhìn Trương Tân, "Sao vậy?"


      Tùng San cau mày, "Bác sĩ Trương, tiền tôi có thể trả, có thể tìm người khác mang thuốc về giúp tôi được ?"


      Trương Dật Bạch nghi hoặc, "Có thể có thể đó, nhưng nó rất quý, nhất định muốn tự trả tiền sao?"


      Tùng San cười , "Đó là mẹ tôi, đương nhiên tự chúng tôi trả tiền.”


      Trương Dật Bạch : "Loại Albumin này độ tinh khiết khác nên giá cả cũng khác, loại quý nhất ít cũng 30. 000 đô la Hongkong ống, tình hình của mẹ bây giờ biết cần phải dùng bao nhiều ống...”


      Tùng San hoàn toàn ngây người.


      Ba vạn, ống?

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair23 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 65

      Trời liên tục mưa to hai ngày, nước sông bên ngoài cửa sổ gần như sắp tràn qua đê. Nhiệt độ khí chợt giảm xuống, hoa cỏ ở Giang Phong Uyển bị gió rét làm cho héo rũ.


      Cố Trì Tây ngồi mình sô pha, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết ngồi bao lâu. Đây là vị trí mà bé con thích ngồi nhất, dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, lão Tần nằm ngủ dưới chân.


      Trong phòng rất tối, chỉ có phòng bếp vẫn mở cái đèn màu quất vàng.


      Điện thoại di động bàn trà rung lên, nhìn cũng thèm nhìn, dù sao cũng phải là San San.


      thể được đây là cảm giác gì, tóm lại giờ phút này, tuyệt đối chủ động tìm , cũng gọi cho nữa. Tuyệt đối .


      Có lẽ đây chính là báo ứng. phóng túng bản thân hơn hai mươi năm nhưng lại chưa từng nếm chua cay ngọt bùi trong tình trường, bây giờ lại có thể nếm được đầy đủ khi Tùng San.


      hỏi , San San, ở trong lòng em Cố Trì Tây tôi là người như vậy sao.


      đáp lại, nhưng cũng nhìn thấu đáp án.


      Cần gì phải vậy chứ.


      sống đến từng này tuổi, cũng chỉ vì bé con mà tra tấn mình thành như vậy. Hai ngày nay thể nào ngủ được, bởi vì vừa nhắm mắt lại thấy khuôn mặt nhắn của sợ hãi trắng bệch nhìn mà hét to, "Tôi là cái gì của ? Tôi có bán mình cho sao?"


      ra chưa từng vì Trương Tân mà nổi giận, Trương Tân có bản lĩnh như thế nào cũng chỉ là Tôn Hầu Tử mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay . chưa từng lo lắng Tùng San bị Trương Tân dụ mất, chỉ thể đồng ý thái độ trợn mắt nhìn của .


      Ánh mắt đó như con dã thú đáng sợ, ràng trong lòng sợ hãi nhưng lại giả vờ bình tĩnh, giống như là kẻ thù lớn nhất của .


      ràng là người nhất. mà bỏ mặt mũi xuống tới nhà chào hỏi ba mẹ , cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng để ý. Ở thành phố A này người dám làm mất mặt Cố Trì Tây , trừ Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp ra, biết còn ai nữa.


      gọi cho là muốn bày tỏ tôn trọng đối với ba mẹ . muốn cho thêm nhiều thời gian để suy nghĩ cho kỹ, vì dù sao người phản đối họ bên nhau cũng là ba mẹ .


      Nhưng tại sao lại thành ra như vậy?


      vứt bình sữa béo hết hạn trong tủ lạnh . Nhưng ba chai nước ngọt vẫn để nguyên đó, y như lúc vẫn còn ở đây.


      Gần đây lão Tần thích nhất là nằm đùi , đó là tư thế mà San San thích ôm nó nhất.


      Di động lại rung lên, cầm lên nhìn, là Trương Dật Bạch. Trong lòng cười lạnh, muốn hỏi tội sao?


      nhận, trực tiếp nhấn nút tắt. Sau đó lại nhận được tin nhắn của lão Thẩm, "Thư kí của ông hỏi tôi ông còn sống hay , ông lớn tuổi rồi còn làm ầm ĩ cái gì nữa vậy.”


      gì, vừa định tắt máy, lại nhận được tin nhắn mới, "Lão Cố, chúng ta đánh cuộc , tôi đưa cho ông lễ vật, nếu ông thích, kỳ thứ hai của hạng mục Đức Thuận viên ông phải trả thay tôi.”


      lười trả lời, trực tiếp tắt máy, cầm điện thoại ném sang bên. Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, bầu trời u ám mịt mù.


      Sau đó tiếng chuông cửa vang lên. Lễ vật của lão Thẩm đưa tới nhanh đấy.


      đứng lên, ra mở cửa, bé con đứng trước cửa, tóc ướt nhẹp, nước mưa theo tóc rơi xuống đất, rũ mi, giọt mưa đọng hàng lông mi dài, hai bàn tay nắm lại cùng chỗ, môi khẽ mím, lời nào.


      "San San?" Cố Trì Tây dám tin người đứng trước mặt mình là Tùng San.


      nâng mắt nhìn , hốc mắt trũng sâu, đôi mắt to ướt át, mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cắn môi lời nào.


      Tim của chớp mắt lại đập nhanh hơn, khó có thể ức chế được niềm vui sướng lan tràn, theo bản năng vươn hai tay ra ôm lấy , thở phào nhõm, "San San, nghĩ em tới tìm nữa.”


      Hóa ra trong lòng vẫn còn có , điều này khiến vô cùng vui sướng.


      "Lão Thẩm dùng cách gì mà có thể đưa em tới đây?" giọng cười hỏi, lần này lễ vật của lão Thẩm đúng là quá lớn, quá tuyệt vời.


      bé con trong lòng hơi rụt người lại "Cố Trì Tây, em tới tìm là có chuyện muốn nhờ vả.”


      buông ra, nhìn thẳng vào mắt , lúc này phát ra có rất nhiều tâm . Vừa nãy quá kích động cho nên mới nhận ra.


      "Sao vậy?" hỏi.


      hít hơi, cau mày, gằn từng chữ: "Mẹ em nằm viện, là xuất huyết não cấp tính, cần rất nhiều tiền mua thuốc chữa bệnh.”


      sửng sốt, : "Vì vậy em tới tìm là vì tiền?"


      gật đầu, "Đúng, em tới đây là muốn xin cho em mượn tiền.”


      Giờ phút này mới nhìn thấy ràng, đau thương trong đôi mắt , phải vì , mà là vì mẹ .


      Đây có tính là loại tự mình đa tình hay ?


      Ánh mắt thay đổi, ngừng lát rồi mới : "Trước tiên vào nhà .”


      theo vào nhà, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là lão Tần, Lão Tần ngủ vùi thảm trải sàn, ngồi xổm xuống đất, muốn lấy tay sờ lão Tần, nhưng tay vừa vươn ra nửa rụt lại.


      vào phòng tắm lấy cái khăn bông lớn ra đưa cho , "Lau tóc .”


      nhận cái khăn, lau qua loa chút rồi để sang bên, "Em cần tiền, có thể cho em mượn 50 vạn hay ? Bây giờ mẹ em cần loại Albumin chỉ có ở Hongkong, loại thuốc này bệnh viện chi trả.”


      Cố Trì Tây nhìn , vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng nhìn ra được sợ hãi trong đó, chỉ là vẫn cứ ra vẻ như mình rất bình tĩnh.


      Vậy nên chẳng có gì thay đổi cả. vẫn sợ nhưng lại thể ép bản thân tìm đến . bất bình đẳng giữa bọn họ thể vượt qua được.


      "Được, chuyện này giao cho , em cần lo lắng.” thu lại cảm xúc, điềm nhiên .


      Hàng mi của khẽ dao động, "Cảm ơn , em nhất định trả lại tiền cho .”


      cười , "Ừm.”


      Ở trong lòng , , . nợ , nhất định phải trả.


      Tùng San đứng lên, lấy cái hộp ở trong túi ra, chiếc hộp được phủ bằng sa tanh bị nước làm ướt, loang lổ vết nước. đặt chiếc hộp lên tay , "Cái này xem như vật thế chấp cho khoản tiền em nợ .”


      hơi nhíu mày, nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên độ cong hoàn hảo, "Được.”


      nhìn , ánh mắt kiên định, "Đợi khi nào em trả hết tiền chuộc nó lại.”


      nở nụ cười, "Được.” Sau đó tùy ý dựa vào sô pha, hỏi: "Còn chuyện gì nữa ?"


      mím môi, lắc đầu, " có.”


      cười cười, "Chuyện tiền bạc em cần bận tâm, trực tiếp liên hệ với bệnh viện, như vậy ba em nghi ngờ em đến tìm mượn tiền.”


      miễn cưỡng cười, "Cảm ơn.”


      đứng lên, tới tủ lạnh, thuận miệng hỏi: "Uống nước ?"


      trả lời: " cần, cảm ơn. Em phải về rồi.”


      "Sao em tới được đây?" lấy chai nước ra, mở nắp, uống ngụm hỏi.


      "Chú Thẩm đưa em tới.” cúi đầu.


      "Vậy lão Thẩm ở ngoài đó chờ em sao?" lại tùy tiện hỏi.


      ", chú ấy về rồi.” .


      "Ừm, vậy có cần đưa em về ?" lại ngồi xuống sô pha, hỏi tiếp.


      " cần, em có thể tự tàu điện ngầm.” .


      cười cười, "Vậy cũng được.”


      : "Em đây.” xong lại liếc nhìn lão Tần.


      Lão Tần nằm rạp mặt đất ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn rên rỉ vài tiếng. Cố Trì Tây đứng lên, đưa ra cửa, sau đó lấy cái ô ở trong ngăn tủ ra đưa cho , "Em cầm , che mưa.”


      nhận lấy, mỉm cười ra cửa, vài bước liền xoay người với : "Cố Trì Tây, sắc mặt được tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.”


      Chiếc dù màu đen dường như che phân nửa khuôn mặt , thể nhìn thấy nét mặt , chỉ là khi nhìn thấy hình dáng bé dưới tán ô, trong lòng lại quặn thắt từng cơn, sau đó cười , "Ừm, em cũng vậy, cần vì chăm sóc cho mẹ mà khiến bản thân bị kiệt sức.”


      lên tiếng, xoay người vào trong làn mưa. Chiếc ô đó rất lớn, bàn tay lại bé như vậy nên cầm hơi khó khăn, gió mạnh vừa thổi chiếc ô nghiêng qua bên, vội vàng dùng hai tay nắm lấy cán ô mới miễn cưỡng có thể mình tiếp trong cơn mưa.


      đứng ở cửa nhìn hình bóng càng lúc càng xa, sau đó biến mất bên kia đường, có vài lần sắp kiềm chế nổi muốn chạy tới bên , nhưng vẫn kiên trì kiềm chế bản thân. Đóng cửa lại, khi xoay người vào nhà, mới phát người ướt đẫm từ khi nào.


      Lão Tần nghe thấy tiếng đóng cửa tỉnh dậy, nó mơ mơ màng màng bò tới bên cạnh , ôm lấy Lão Tần đặt đùi, xoa đầu nó, với nó, "San San rồi mày mới tỉnh, bỏ lỡ cơ hội rồi!"


      Lão Thẩm lại nhắn tới tin, mở ra thấy khuôn mặt cười, "Thế nào, quà tôi đưa hài lòng chứ?"


      Cố Trì Tây cười, nhắn lại câu: "Ông hành hạ tôi đấy, biết xấu hổ còn tranh công?"


      Lão Thẩm lập tức nhắn lại, "Chuyện gì xảy ra? Cho ông cơ hội tốt như vậy ông còn biết cảm kích, thế nào, San San nhào vào lòng ông cảm động đến rơi nước mắt sao?"


      Cố Trì Tây lười nhắn qua nhắn lại, dứt khoát gọi điện, câu đầu tiên liền hỏi: "Sao ông biết chuyện? Sao có thể đưa San San tới đây?"


      Lão Thẩm cười ha hả : "Mẹ San San nằm viện ông biết rồi chứ, ấy sốt ruột nên định bán cái chuỗi hạt san hô mà ông tặng, vừa khéo lại đến chỗ chủ cửa hàng mà tôi quen biết, lúc trước tôi có mua vài món đồ ở đó, ông ta vừa thấy chuỗi hạt ấy liền gọi cho tôi hỏi tôi có vừa ý , tôi vừa liếc qua nhận ra nó là của ông. Vì vậy tôi gọi San San tới, cho ấy biết nếu ấy dám bán chuỗi hạt này, Cố Trì Tây ông nhất định dỡ bỏ cả cái cửa hàng luôn. Tôi tận tình khuyên bảo hơn nửa ngày, ấy mới đồng ý chủ động tới tìm ông, thế nào, lão Thẩm tôi có lòng chưa?"


      Cố Trì Tây nghe xong im lặng gì.


      Lão Thẩm tiếp: "Ông đó, nếu xác định là San San, mau thu lại cái cách ông hay dùng để đối xử với những người phụ nữ khác . Người ta là tốt, trẻ tuổi xinh đẹp lại tốt bụng ngoan ngoãn, ông từng này tuổi mà còn có được như vậy đúng là ông trời bị mù rồi! Tôi thấy ông nên làm như Lão Tần , đến Ngũ Đài Sơn nửa năm tụng kinh niệm phật cảm tạ ông trời. Mau dỗ người ta cho tốt vào, nếu để uổng phí công sức của lão Thẩm tôi, tôi để cho ông yên đâu!"

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair26 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 66

      Lúc Tùng San về đến nhà, toàn thân ướt sũng, đặt ô ở cửa, cởi giày, mở đèn. Căn nhà tối đen cuối cùng cũng có ánh sáng, tất cả đều có gì thay đổi. hai ngày có người ở nhà, cửa sổ vẫn đóng chặt, cả căn nhà tràn ngập u ám buồn bã.


      Tùng Chí Quân luôn ở bệnh viện, ông vẫn ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt để chờ đợi, nửa bước cũng rời. Trong thời gian này ông rất ít , chỉ ngồi ở đó, ánh mắt trống rỗng.


      Tùng San muốn ngồi ở đó. Là dám. Cho tới bây giờ cũng dám tin được đó là , mẹ lại gặp chuyện như vậy, ngày hôm đó còn cãi nhau với mẹ qua điện thoại, tối đó bà lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hôn mê bất tỉnh. Phương Tiểu Tiệp làm y tá trưởng 10 năm, ngờ có ngày bà lại cần y tá khác chăm sóc.


      Tùng San thậm chí còn nghĩ có phải vì nghe lời khiến Phương Tiểu Tiệp giận quá nên mới xảy ra sơ sẩy, sau đó trở thành như vậy.


      Trương Dật Bạch , đây coi như là tai nạn lao động. Nhưng tai nạn lao động cũng cần tiền, rất nhiều tiền. Cho nên mới đem bán chuỗi hạt ấy, đó là thứ duy nhất đáng giá mà có. Trương Tân giới thiệu cho cửa hàng kia, hiểu giá cả, đành phải thẳng số tiền mình cần, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ông chủ, còn tưởng rằng mình đòi quá nhiều.


      Nhưng ngờ ông chủ lại , "Giá này cũng phải vấn đề, chỉ là châu báu giá trị như thế này tìm người mua dễ, chờ tôi liên lạc với người hỏi xem ông ta có muốn mua .”


      Sau đó lão Thẩm tới, với , " bé ngốc nghếch, cần tiền sao tìm lão Cố mà lại lấy đồ tặng đem bán có phải làm mất mặt ?"


      Thể diện.


      Xém chút nữa làm tổn hại đến thứ tuyệt đối thể xâm phạm của – thể diện.


      Lão Thẩm để xuống xe sau đó cổ vũ , "San San, ở bên ngoài đàn ông để ý nhất chính là chuyện này, ở trước mặt người khác nên quan tâm đến thể diện của ông ấy, về đến nhà những thứ đó ông ấy đều có thể cho , tính sao cũng là được lợi mà. xem , đầu tiên là bị trợ lý của ông ấy dụ dỗ, sau đó lại bán quà ông ấy tặng , xem sau này Cố gia của chúng tôi làm sao còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác nữa?"


      Tùng San gì, chỉ nhớ tới câu đầy giận dữ của , "Nếu em muốn cứu cậu ta, tại sao cầu xin tôi? Vì sao lại dùng thái độ này để chuyện với tôi?"


      San San, ở trong mắt em, Cố Trì Tây tôi rốt cuộc là người như thế nào?


      Tùng San lấy mấy bộ quần áo, lấy bàn chải kem đánh răng và khăn mặt cần dùng khi ở bệnh viện, sau đó lại ra ngoài. Trời vẫn còn mưa, khi ra cửa nhìn thoáng qua cái ô đặt ở đó, nhưng dùng nó, mà lấy cái ô có hoa ở trong tủ ra dùng.


      Cài ô đó quá nặng, cầm nổi, mà nắm cũng xong.


      ràng nó to như vậy, có thể che chắn cả người , nhưng nó quá to, luôn khiến có cảm giác cực kì khó xử.


      Lúc Tùng San đến bệnh viện trời tối đen, ban đêm trước của phòng cấp cứu có nhiều người đứng xếp hàng, giọng địa phương của nhiều vùng trộn lẫn vào nhau có chút ồn ào. khí khó chịu bao trùm cả phòng cấp cứu, khiến tâm trạng của mọi người trở nên gay gắt, vui vẻ, bi thương, hạnh phúc, thống khổ đều bị phóng đại, xen lẫn vào đó là ấm lạnh của thế gian.


      Tùng Chí Quân nhìn thấy Tùng San tới, mặt ông liền tươi cười, ông nắm lấy tay con , run rẩy, "San San, bác sĩ mẹ con vượt qua thời kì nguy hiểm rồi!"


      Tùng San rất vui mừng, ôm lấy ba mình, "Ba...”


      Tùng Chí Quân vỗ vỗ đầu con , "Khóc , San San, con nhịn lâu lắm rồi.”


      Lúc Trương Dật Bạch ra liền nhìn thấy hình ảnh hai ba con ôm nhau khóc lớn, vì cảnh này thấy nhiều lắm rồi nên cũng có cảm xúc gì. Chỉ là vẫn bước tới đó ân cần : " rể, San San, chị Phương sao rồi, có lẽ ngày mai tỉnh. Đêm nay hai người đừng ngồi đây nữa, rể, làm thủ tục , tôi sắp xếp giường cho nghỉ ngơi.”


      Tùng Chí Quân xoay người lại cúi người với Trương Dật Bạch, "Chủ nhiệm Trương, rất cảm ơn cậu.”


      Trương Dật Bạch vội vàng khoát tay, "Đừng như vậy, tôi cũng giúp được gì, muốn cảm ơn nên cảm ơn mấy bác sĩ bên khoa ngoại não kìa. Cũng đều nhờ bình thường chị Phương quan hệ rất tốt với mọi người nên mọi người mới có thể tận tâm tận lực cứu chữa cho chị ấy.”


      Nhìn Tùng Chí Quân theo y tá xuống tầng xử lý thủ tục, Tùng San quay lại cúi người trước Trương Dật Bạch, "Bác sĩ Trương, tôi rất biết ơn .”


      Trương Dật Bạch cười lắc đầu, " cần cảm ơn tôi, nếu phải Cố gia ở bên kia làm việc hiệu quả cao, chúng ta cũng thể có thuốc mà chữa trị nhanh được.”


      Ánh mắt Tùng San khẽ dao động, "Bác sĩ Trương, chuyện này ba tôi biết gì.”


      Trương Dật Bạch cười cười, " cần , tôi hiểu. ra, trong bệnh viện có nhiều người biết chuyện này nên yên tâm .” Sau đó lại đến bên cạnh Tùng San, bên tai : "Tôi biết chị Phương đồng ý cho hai người qua lại, cho nên hôm qua tôi mới vội vàng ra ngoài cổng chờ tới chuyện, vì tôi sợ mình cẩn thận lại lỡ lời trước mặt ba . Chỉ là bây giờ chị Phương còn nguy hiểm nữa, có nên suy xét xem có nên chuyện này ra hay , dù sao chuyện này cũng là nhờ Cố gia, biết đâu lại có thể khiến ba mẹ cảm động sao?"


      Tùng San lại bình tĩnh lắc đầu, ", tôi chuyện này cho ba mẹ, tiền này là tôi mượn ấy, tôi cố gắng trả lại.”


      Trương Dật Bạch nhướn mày, ý của câu này, chẳng lẽ hai người chia tay rồi?


      Suy nghĩ lát lại cười : "Được rồi, tôi chỉ tuỳ tiện ra suy nghĩ của mình thôi, chuyện này dù sao cũng do quyết định. Xong rồi, ở đây canh chừng , tôi còn phải xuống tầng thăm Trương Tân.”


      Tùng San hỏi: "Trương Tân sao rồi? Bị thương có nặng ?"


      Trương Dật Bạch cười : " sao đâu, ưu điểm lớn nhất của em họ tôi là có số mệnh rất cứng, hôm qua bị gãy hai cái xương sườn mà còn có thể đưa đến bệnh viện, quả thực đúng là người đàn ông thép.”


      Tùng San rũ mi, cúi người lấy cái gì đó từ trong túi xách ra đưa cho Trương Dật Bạch, "Tôi vừa quay về nhà, thuận tiện lấy cho ấy vài vật dụng dùng khi nhập viện, giúp tôi đưa cho ấy.”


      Trương Dật Bạch cong khóe miệng, " tự gặp nó phải tốt hơn sao, dù sao cũng chỉ cách tầng thôi mà.”


      Tùng San cúi đầu, "Tôi được, làm phiền giúp tôi.”


      Có chuyện kì lạ đây. Trương Dật Bạch xuống, vào phòng bệnh của Trương Tân, nhìn những thứ tay, càng cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra. Trương Tân nằm giường, bị vải trắng băng như cái bánh chưng, nhưng vẻ mặt vẫn có chút gì thay đổi, nhìn thấy Trương Dật Bạch tiến vào, cũng gì.


      Trương Dật Bạch đặt túi đồ lên cái tủ ở đầu giường, "San San nhờ tôi đưa cho cậu, là vật dụng hàng ngày để dùng khi nằm viện.”


      Trương Tân hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, "Ừm.”


      "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? Cậu bị thương đến mức này là do ai đánh? Có liên quan gì đến San San?" Trương Dật Bạch nhịn được hỏi.


      Ngày hôm qua do thời gian quá mức cấp bách, chỉ để tâm đến chuyện của Phương Tiểu Tiệp nên chú ý đến Trương Tân, kết quả bây giờ mới nhớ ra người em họ này của ngoại trừ ra có ai để nương tựa ở thành phố A này cả.


      "Có phải cậu có xích mích gì với Cố gia ? Chắc phải là liên quan tới San San chứ?" lại hỏi.


      nhiều chuyện phải Trương Dật Bạch. ở bệnh viện này lâu như vậy, tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện, cho nên trí tưởng tượng rất cao.


      "Mẹ của San San sao rồi?" Trương Tân hỏi.


      " cứu được rồi, ít nhiều cùng nhờ Cố gia gọi người từ Hongkong mang thuốc sang đây đúng lúc, nghe là vận chuyển bằng chuyên cơ tư nhân.” Trương Dật Bạch xong, lại kích động , "Cố gia đối xử với San San quá tốt, Trương Tân, cậu kém người ta rất xa, đừng có tranh giành với người ta làm gì.”


      Trương Tân gì thêm.


      Tuy Trương Dật Bạch chuẩn bị cho Tùng San và Tùng Chí Quân hai cái giường, nhưng Tùng San và bố Tùng ai chịu ngủ, họ vẫn ngồi trong căn phòng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thường nhìn xuyên qua lớp kính thuỷ tinh để quan sát Phương Tiểu Tiệp.


      Tùng San nhìn bố Tùng, cảm thấy hai ngày nay ông già nhiều, ngay cả tóc cũng có màu hoa râm.


      "Ba, ba nghỉ lát , con ngồi đây canh là được rồi.” Tùng San đau lòng .


      "Ba mệt, ngồi chỗ có gì đâu mà mệt. San San, ba đâu cả, chỉ ngồi đây chờ mẹ con thôi.” Tùng Chí Quân cười cười.


      Tùng San cảm thấy hốc mắt mình hơi rát, mũi lại hít hơi, "Ba, con rất... hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Nhà chúng ta là gia đình tốt nhất đời, con rất may mắn vì có được ba mẹ như hai người.”


      Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.


      Tùng Chí Quân qua chỗ ngồi xuống, xoa đầu con , "Con ngốc, khóc cái gì. San San à, con còn , chờ con đến tuổi như chúng ta con biết, có người ở bên cạnh, càu nhàu với con, nhìn con vừa mắt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, là chuyện hạnh phúc đến mức nào.”


      Tùng Chí Quân lại tiếp, hốc mắt ông cũng hơi phiếm hồng, "San San, mẹ con là người rất dễ dụ. Tuy bà ấy rất nóng tính, nhưng tức giận lâu. Năm đó bà ấy trẻ tuổi xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi nhưng bà ấy để ý, chỉ trừ sinh viên nghèo có hai bàn tay trắng như ba, kết hôn với ba rồi phải chịu khổ mấy năm, đến bây giờ cũng chưa từng được sống sung túc. Ba vẫn luôn cảm thấy năm đó ba cưới được mẹ con là may mắn lớn nhất đời mình, sau đó mẹ con sinh ra con, con thừa hưởng xinh đẹp và thông minh của bà ấy, lúc đó ba cảm thấy đời người như vậy là đủ rồi.”


      Tùng San nức nở, gật đầu, "Ba, con cảm thấy ba rất đúng, cuộc sống bình thản an vui mới là hạnh phúc.”


      Ba Tùng cười lau nước mắt khuôn mặt con , "San San, ba hi vọng con có thể có cuộc sống bình an hạnh phúc. Mẹ con cũng nghĩ như vậy, tuy rằng ngày nào bà ấy cũng lớn tiếng muốn gả con cho người giàu có, song điều này phải là thứ quan trọng nhất, mấu chốt vẫn phải là hai người bên nhau thoải mái, có áp lực, tin tưởng lẫn nhau, có nghi kỵ.”


      Tùng San : "Ba, nhưng con rất thích ấy phải làm sao bây giờ? Con thích ấy, luôn muốn ở bên ấy, nhưng con lại thể chịu được tính tình ngang ngược của ấy, thể tiếp nhận bất bình đẳng giữa cả hai, con muốn chứng minh mình phải vì tiền hay vì địa vị mới ở bên ấy, nhưng con lại thể hết lần này đến lần khác chạy tới nhờ vả giúp đỡ của ấy...”


      Tùng Chí Quân nhìn con nước mắt ràn rụa, thở dài hơi, "San San, lần này mẹ con bị thương, con lại chạy tới nhờ cậu ta sao?"


      Tùng San nén nước mắt gật đầu, "Mẹ cần có loại thuốc quý mới có thể nhanh lành bệnh, thuốc đó ở đại lục có, phải sang Hongkong mới mua được.”


      Trong lòng Tùng Chí Quân rất khó chịu, ông ôm con rồi lại thở dài, "San San à, chúng ta thể nợ ta nhân tình lớn như vậy được.”


      Tùng San : "Con chỉ tìm ấy vay tiền, sau này con có gắng làm việc để trả đủ.”


      Tùng Chí Quân cười cười, "Đây chuyện của mẹ con, sao có thể chỉ giao cho con? Con đừng lo lắng, nợ cậu ta bao nhiêu tiền chúng ta cùng nhau trả, cùng lắm bán căn nhà của chúng ta .”


      Tùng San kinh ngạc, vội vàng : " được, bán nhà rồi chúng ta ở đâu? Ba đừng vội, con nhất định có thể tìm được cách trả lại tiền. Nhà tuyệt đối thể bán! Bây giờ giá nhà đắt như vậy, bán rồi sau này mua nổi nữa. Con mượn con nghĩ cách, thể để mẹ vừa ra viện, ngay cả nhà cũng có để về.”


      Tùng Chí Quân nghe thấy câu cuối cùng, cũng cau mày gì nữa.


      Tùng San tỏ ra thoải mái cười cười, " cần lo lắng, con sắp tốt nghiệp rồi, tìm được việc làm có thể trả nợ được thôi.”


      Cố Trì Tây nằm mơ thấy giấc mơ, trong mơ trời đổ cơn giông, mây đen che kín bầu trời, dày đặc tới mức còn chút ánh sáng, mưa to tầm tã rơi xuống, bọt nước từ mặt đất văng lên. dáng người nho , cầm cái ô to, mình lẻ bước trong mưa, tán ô đó rất lớn, luôn bị gió thổi bay qua bên, bóng dáng kia cũng lắc lư theo cán ô. Mưa rơi người , thấm ướt vạt áo của , nhưng lại cố gắng cầm lấy cán ô chịu buông tay.


      Có lẽ, nếu vứt chiếc ô nhanh hơn chút phải ?


      Sau khi tỉnh lại, ho khan trận, trong cổ họng như có lửa thiêu. Lúc này, mới phát mình vẫn nằm sô pha, mưa bên ngoài chẳng biết từ khi nào ngừng hẳn. mở cửa kính ra, lên sân phơi, bầu trời như được giặt rửa trắng tinh chói lọi. Gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy.


      Hết mưa, bé con cũng cần ô nữa rồi.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :