1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Năm mới zui zẻ nha mấy nàng @Chó Điên @Tiểu Yên ...lâu rồi mới gặp lại chú cố. Nhớ ghê:yoyo51:
      Chó Điên thích bài này.

    2. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      font chữ đẹp quá, cám ơn các bạn nhiều lắm nghen ^^

    3. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      :06(1)::06(1)::06(1): 10c ra
      Vi Van thích bài này.

    4. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Đọc hết C60, suy nghĩ: Sóng gió bên ngoài chú có thể dễ dàng chống đỡ, vậy còn những khó khăn của ba mẹ vợ tương lai sao đây...kakaka
      Tự nhiên thấy muốn cười ghê ta ơi :))
      Kì này chết chú rồi nha :))

      P/S: cám ơn các bạn Editor và beta-er rất nhiều ^^
      Vi Van thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 61

      Phương Tiểu Tiệp làm việc ở bệnh viện lớn hai mươi mấy năm, từng gặp vô số người. Tuy bà hề ham thích những thứ như xem bói, nhưng bà vẫn rất tin vào chuyện tướng mạo. Tướng mạo học thường rất chính xác, người ta muốn biết những thứ bên trong phải nhìn cấu trúc xương, muốn biết những thứ bên ngoài nhìn vào lông mày, có thể người này là người có tài, khí thế hiên ngang, những điều này có thể nhìn ra qua cốt cách và chân mày.


      Phương Tiểu Tiệp lại cẩn thận quan sát tướng mạo của Cố Trì Tây, cặp chân mày rậm đen mượt, vừa dài vừa đẹp, vừa nhìn biết đây là ông chủ lớn có nghiệp thành công.


      Trong lòng bà thầm cảm thấy buồn bực, con ngoan nhà bà gặp được người đàn ông này ở đâu chứ, tài năng giấu sâu, tuyệt đối phải người bình thường.


      "Cố tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Phương Tiểu Tiệp cũng khách khí hỏi thẳng.


      Cố Trì Tây cười , "Bốn mươi lẻ ba.”


      Trước mắt Phương Tiểu Tiệp bỗng tối sầm, ", 43?"


      Cố Trì Tây nhàng gật đầu, "Vâng, tôi 43.”


      Phương Tiểu Tiệp kiếm chế cảm xúc tiếp tục hỏi: " 43 tuổi mà còn chưa lấy vợ sinh con hiếm thấy, ra sợ chê cười, vừa khéo tôi và cùng tuổi, năm nay tôi cũng 43, xem, con tôi cũng 21.”


      Cố Trì Tây cười cười, "Tôi từng có cuộc hôn nhân, nhưng chỉ danh nghĩa, tháng trước vừa mới ly hôn.”


      Phương Tiểu Tiệp cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, thiếu chút nữa hộc máu, " từng ly hôn?"


      Cố Trì Tây gật đầu, "Vâng.”


      Phương Tiểu Tiệp hít sâu hơi, định uống ngụm nước mới phát cái cốc trống , vì thế bà cầm cốc đứng dậy tới chỗ bình nước rót cốc đầy, uống ừng ực từng ngụm xong mới phát Cố Trì Tây vẫn ngồi đó, vì thế xoay người hỏi: " có muốn uống nước ?"


      Cố Trì Tây ôn hòa : " cần đâu, cảm ơn.”


      Phương Tiểu Tiệp cầm cốc nước ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Trì Tây, bà phát người này đúng là bình thường, bà mất bình tĩnh như vậy rồi mà người ta và giữ dáng vẻ điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra. Nhất định là người từng trải, bốn mươi ba tuổi, cuộc sống của con người này phong phú tới mức nào đây.


      Vì thế bà cũng cố gắng ổn định cảm xúc của mình, tỏ ra bình tĩnh hỏi: " và con tôi quen nhau bao lâu rồi, tại sao quen nhau?"


      Cố Trì Tây : "Chính thức quen nhau là vào nửa năm trước, lúc đó con vợ cũ của tôi - Cố Lâm Lâm và San San là bạn cùng phòng, hôm sinh nhật Lâm Lâm, tôi đến tham gia tiệc sinh nhật của con bé gặp San San.”


      Cốc nước tay Phương Tiểu Tiệp rơi xuống đất "Loảng xoảng", nước trong cốc văng tung toé khắp nền nhà.


      Tùng San và Tùng Chí Quân nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, Tùng San hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"


      Phương Tiểu Tiệp đứng lên, ánh mắt toé lửa, ngón tay chỉ vào mũi Cố Trì Tây, run nhè , ", là ba của Cố Lâm Lâm sao?"


      Cố Trì Tây vẫn điềm đạm gật đầu, "Trước kia phải, nhưng bây giờ . Cố Lâm Lâm phải con ruột của tôi.”


      Phương Tiểu Tiệp lại giống như hề nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Tùng San, "San San, đầu óc con bị nước vào à, sao có thể quen biết với loại người này? ta là ai chứ? ta là ba của Cố Lâm Lâm, Cố Lâm Lâm cướp Chu Trường An, con còn chuyện đương với ba nó sao?"


      Tùng San nhìn thấy dáng vẻ kích động của Phương Tiểu Tiệp, tâm trạng căng thẳng, "Mẹ bình tĩnh chút , chuyện này quả có hơi phức tạp, nhưng bây giờ ấy ly hôn rồi, có quan hệ gì với Cố Lâm Lâm cả.”


      Phương Tiểu Tiệp cảm thấy đau ngực, lấy tay chống vào thành ghế sô pha, thở phì phò, "Lão Tùng, sao chúng ta có thể nuôi đứa con như thế này?"


      Tùng Chí Quân vội vàng tới, ngồi bên cạnh Phương Tiểu Tiệp, vỗ vỗ lưng bà, "Bà xã, bà đừng tức giận như vậy, coi chừng hại thân.” Sau đó quay đầu với Tùng San, "San San, lấy chổi lau nhà tới lau dọn chút .”


      Tùng San vâng lời vào nhà vệ sinh lấy chổi lau nhà.


      Tùng Chí Quân nhìn về phía Cố Trì Tây, "Cố tổng, thứ lỗi tôi thẳng, mặc kệ đối với con tôi là chân tình hay giả dối, tôi và mẹ nó vẫn thể tiếp nhận như con rể của chúng tôi. San San còn quá hiểu chuyện, nhưng chúng tôi là cha mẹ phải có trách nhiệm với con của mình. Tôi thấy cũng là người hiểu lí lẽ, hi vọng có thể thông cảm cho tấm lòng của người làm cha mẹ. Hôm nay vợ tôi hơi kích động đắc tội với , hi vọng chấp nhất.”


      Sắc mặt Cố Trì Tây hơi thay đổi, cười cười : "Tùng chủ biên tôi đều hiểu, tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của hai người vào lúc này, nếu hôm nay tôi đến đây, cũng chuẩn bị sẵn tâm lí bị hai người đuổi ra khỏi nhà.”


      Phương Tiểu Tiệp nghe xong lời này của liền ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi : " mau , nhà chúng tôi chào đón !"


      Tùng Chí Quân vỗ vỗ lưng vợ, lúng túng : "Nếu như vậy, mong về , cũng thấy đấy, sức khỏe của vợ tôi tốt, tôi thể tiễn được.”


      Cố Trì Tây vẫn đứng lên, cười : "Hai người đừng vội, trước khi tôi chưa giải thích cho mọi hiểu lầm, tôi thể được.”


      Tùng San cầm chổi lau nhà ra, vừa vặn nghe thấy những lời này của Cố Trì Tây, rối rắm nhìn Cố Trì Tây. Cố Trì Tây lại cho ánh mắt an tâm.


      Cố Trì Tây tiếp tục : "Tôi và vợ cũ chưa từng là vợ chồng, bà ấy chưa lập gia đình có thai, lại chịu khổ cửa nát nhà tan, trước khi qua đời ba bà ấy phó thác cho tôi, xin tôi cưới bà ấy cho bà ấy và cháu mình gia đình yên ổn, tôi chỉ là người được phó thác phải kết hôn, giúp bà ấy cùng nuôi con trưởng thành, cho nên bây giờ cả hai chia đôi ngã, cũng ai nợ ai.”


      Phương Tiểu Tiệp khoát tay, "Cố tiên sinh, phải chúng tôi hiểu lầm, là hiểu lầm. Căn bản chúng tôi hề có hứng thú với cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của . Tôi chỉ thể chấp nhận được chuyện con mình chuyện đương với người bằng tuổi mẹ nó! Cố tiên sinh, cho dù đứa con kia phải là con ruột của , nhưng tốt xấu gì cũng là người từng làm cha, có thể chịu đựng được chuyện đứa con mình vất vả mang thai mười tháng nuôi lớn thành người, bị người hơn nó hai mươi mấy tuổi phá hỏng cuộc đời ?"


      Phương Tiểu Tiệp càng càng kích động, sắc mặt hết trắng lại đỏ, " lớn tuổi như vậy, còn là người từng kết hôn, sao có thể biết xấu hổ trêu chọc San San nhà chúng tôi? Lương tâm của bị chó ăn sao? có tiền rất giỏi sao? Con của tôi là đứa trong sạch thần khiết, bề ngoài xinh đẹp lại là sinh viên đại học nổi tiếng, có gả cũng phải gả cho người đẹp trai trẻ tuổi giàu có, sao có thể gả cho được chứ?"


      Tùng San lớn tiếng ngắt lời Phương Tiểu Tiệp, "Mẹ, mẹ thể như vậy!"


      Phương Tiểu Tiệp ôm ngực, "Mẹ thể thế sao? San San, mẹ là mẹ của con! Mẹ thừa nhận mẹ muốn gả con cho người có tiền, cũng muốn con sớm lấy chồng, nhưng con cũng thể tìm người như vậy chứ?"


      Phương Tiểu Tiệp xong tay run rẩy chỉ về phía Cố Trì Tây, " ta có thể làm ba con! Nếu con gả cho ta, sau này con ba mẹ làm sao ngẩng đầu lên nhìn thiên hạ? Con bảo bối xinh đẹp của mẹ sao có thể gả cho người lớn tuổi từng kết hôn chứ?"


      Tùng Chí Quân đứng lên giữ chặt cánh tay của Phương Tiểu Tiệp, kéo bà ngồi xuống ghế sô pha, bình tĩnh nhìn về phía Cố Trì Tây: "Cố tổng, cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện giữa và vợ cũ như thế nào chúng tôi quan tâm, vấn đề bây giờ là, con của tôi mới chỉ 21 tuổi, chúng tôi quyết thể giao cuộc đời tốt đẹp phía trước của nó vào tay . Tôi biết nghiệp của rất thành đạt, ở thành phố A này cũng là nhân vật có tiếng, chắc rằng thiếu người trong sạch muốn gả con mình cho . Nhưng chuyện trèo cao như thế Tùng gia chúng tôi làm được. Tôi thà rằng gả con mình cho cậu thanh niên trai tráng hai bàn tay trắng trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, cũng tuyệt đối muốn nó nhất thời xúc động theo . Vẫn là câu đó, San San còn , làm việc nghĩ tới hậu quả, nhưng chúng tôi là người làm cha mẹ phải giữ đầu óc tỉnh táo, thể tuỳ tiện làm chuyện điên rồ.”


      Tùng San bước tới, quỳ mặt đất, "Ba mẹ, hai người gì con đều hiểu, nhưng con phải là trẻ con, con biết rất mình muốn gì. Con cũng phải đấu tranh rất lâu mới có thể quyết định ở bên ấy. Con 21 tuổi rồi, con có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”


      Phương Tiểu Tiệp phẫn nộ, "Con 21 tuổi, đủ lông đủ cánh rồi, cần ba mẹ nữa à?"


      Nước mắt Tùng San rơi xuống, nghẹn ngào : "Mẹ...”


      Cố Trì Tây nhìn bé con quỳ mặt đất mà lòng đau nhói, lập tức khom người nâng dậy, xoa đầu : "San San đừng khóc, có chuyện gì từ từ .”


      Tùng Chí Quân thở dài, "Cố tổng, còn gì muốn sao?"


      Cố Trì Tây bình tĩnh : "Tôi biết tuổi tác của tôi lớn hơn San San quá nhiều, nhưng ngày sinh tháng đẻ của mình ai có thể khống chế được. Tôi cũng muốn tình cảm của tôi với San San trở thành áp lực cho gia đình mọi người. Hôm nay tôi tới đây là muốn bày tỏ thành ý của mình đối với mọi người, tôi lòng San San, tôi muốn đối xử tốt với ấy, tôi cũng làm hết khả năng để lo cho cuộc sống của ấy về sau. Tôi mong hai người có thể lập tức tiếp nhận tôi, tôi có kiên nhẫn, tôi có thể chờ.”


      Phương Tiểu Tiệp cười, " cần chờ, chúng tôi vĩnh viễn đồng ý!"


      Tùng Chí Quân đứng lên, "Cố tiên sinh, hôm nay mời về trước .”


      Cố Trì Tây đứng lên, cười cười, "Tôi về trước vậy.” quay đầu nhìn về phía Tùng San, che giấu được thương trong ánh mắt, "Đừng khóc, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.”


      Tùng San tiễn tới cửa, bàn tay bé níu lấy tay áo .


      nhịn được lại xoa xoa đầu , "Ngoan, tất cả cứ giao cho .”


      Tùng San đóng cửa, trở lại phòng khách, nhìn thấy sắc mặt của Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân, nước mắt lại rơi xuống, "Ba mẹ, thực xin lỗi, con làm hai người thất vọng rồi.”


      Phương Tiểu Tiệp lại thở dài tiếng, "San San à, rốt cuộc con nghĩ gì vậy, đàn ông khắp thế gian này nhiều như thế, cho dù con có nhắm mắt chọn bừa cũng tới lượt ta chứ?"


      Tùng San cúi đầu, "Mẹ, con cũng biết chúng con xứng đôi, nhưng ấy đối xử với con rất tốt, con rất thích ấy. ra ngoài chuyện ấy lớn tuổi, ấy còn chỗ nào tốt chứ, phải lúc trước mẹ còn giới thiệu bác sĩ Trương cho con sao? Sao bây giờ lại để ý tuổi tác như vậy?"


      Phương Tiểu Tiệp giận run cả tay, "Sao có thể giống nhau được chứ? Trương Dật Bạch mới 33 tuổi, nhưng Cố tiên sinh này 43! Hơn nữa chủ nhiệm Trương là người trong sạch, chưa từng kết hôn, vợ cũ, con cái!" Bà tự vỗ ngực kiếm chế cơn giận tiếp: "San San, mẹ hi vọng con gả cho người giàu có, phải vì muốn con sau này phải chịu khổ sao? Nhưng cũng phải cứ đàn ông có tiền là được! Con đừng coi mẹ con như người ham tiền có được ? Mẹ muốn là người có tiền nhưng hai đứa phải nhau kìa, nếu năm đó mẹ cũng gả cho ba con khi ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng!"


      Tùng San cau mày, "Mẹ, con phải vì tiền mới ở bên ấy.”


      Phương Tiểu Tiệp chỉ tay vào chuỗi hạt cổ , "Con có biết con đeo cái gì cổ ? Ngày hôm trước mẹ và ba con thấy nó ti vi, con có biết nó trị giá bao nhiêu ? Con đeo nó ra đường, sao có thể biết xấu hổ mà với người ta con phải vì tiền mà cặp với đại gia chứ?"


      Tùng San sờ chuỗi hạt san hô cổ, ngón tay lại bất giác siết chặt.


      Tùng Chí Quân vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng, "San San, bỏ qua chuyện tuổi tác người này ba vẫn thể đồng ý.”


      Tùng San giương mắt nhìn lão Tùng, "Vì sao?"


      "Người này rất phức tạp, con lại hồn nhiên như vậy, hai người hợp nhau.” Lão Tùng thở dài, " ta mới hơn 40 tuổi có thể lăn lộn ở thành phố A lên tới địa vị ngày hôm nay thủ đoạn nhất định rất ngoan độc, con ở bên cạnh người như vậy tương lai nhất định hạnh phúc. Ba nuôi nấng con nhiều năm, chưa bao giờ hi vọng con có thể gả cho người ở cao, chỉ ngóng trông con có thể tìm được người lòng thương con, sống cuộc sống hạnh phúc đời thường. San San, con ta lòng thương con, nhưng con có biết ta suy nghĩ gì ? Con có thể thấu hiểu tâm tư của ta ? Con ở bên ta, ta có thể triệt để nhìn thấu con người con, còn con sao? Hai người các con bất luận địa vị hay mức độ thành thục trong tâm lý đều kém nhau quá nhiều, con ở bên ta, vĩnh viễn chỉ có ta chơi đùa con, còn con thể đấu lại ta.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, gật đầu : "Người xưa môn đăng hộ đối, nghe hợp tai lắm nhưng cũng rất có lý. Con với ta, môn đăng, hộ đối, phải ta xứng với con, mà là chúng ta thể trèo cao với tới người ta.”


      Tùng San khóc thành tiếng, "Ba mẹ, ấy cũng phải người cao thể với như chúng ta vẫn nghĩ, ấy là người rất khiêm tốn, chưa bao giờ tự cao tự đại.”


      Tùng Chí Quân lắc đầu, "Ba ta là người như thế nào, có vài thời điểm ta thể bình dị gần gũi như thế được. Ba, chú Thái và người bạn của ta gọi là lão Thẩm từng cùng nhau dùng cơm lần, người có thể khiến cho chú Thái của con cung kính gọi tiếng “Ngài” ở thành phố A này có mấy ai chứ.”


      Phương Tiểu Tiệp giật mình nhìn Tùng Chí Quân, "Người này có thế lực đến thế sao?"


      Tùng San hít sâu hơi, ổn định cảm xúc, nghiêm túc : "Ba, con biết chuyện ba lo lắng là gì. Con cũng từng rất lo lắng về chuyện này, cho nên ấy theo đuổi con lâu như vậy, con vẫn luôn trốn tránh, hận thể tránh ấy xa. Nhưng sau này con phát , trốn tránh như vậy cũng có ích gì, hơn nữa sau lần ba bị người khác hãm hại, con cũng hiểu , cho dù chúng ta cứ thà mà sống, cũng vẫn gặp phải tai bay vạ gió, khi tai họa ập đến, chúng ta thể làm được gì. Nếu địa vị của ấy bày ra ở đó, ấy lại con như vậy, vì sao con thể dựa vào ấy, để ấy bảo vệ con, bảo vệ gia đình chúng ta?"


      Tùng Chí Quân hơi giật mình nhìn con , "San San, con...”


      Tùng San tiếp tục : "Bây giờ con quá , nhưng con bao giờ muốn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của gia đình chúng ta khi gặp phải tai hoạ. Con sợ bị người ngoài này nọ, bởi vì con càng muốn bảo vệ gia đình mình nhiều hơn. Cho dù có bị người khác mắng con tam quan bất chính, vì tiền mà theo đại gia, con cũng quan tâm. Dù sao con cũng thích ấy, ấy cũng con, cần gì phải để ý tới ánh mắt người khác nhiều như vậy? ấy là người từng trải sao, con cũng thừa nhận mình nhìn thấu tâm can ấy, song điều này có liên quan gì? Con chỉ chắc chắn rằng ấy con, ấy làm tổn thương con, được sao?"


      Phương Tiểu Tiệp mù quáng , "San San, mẹ muốn con vì chúng ta mà tự bán chính mình!"


      Tùng San cau mày, cố gắng để nước mắt rơi xuống, "Mẹ, con tự bán mình, chúng con là quan hệ đương bình đẳng.”


      Tùng Chí Quân lại lắc đầu, "San San, con ở bên người này, vĩnh viễn có bình đẳng.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :