1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yue

      Yue Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      71
      Đọc toi tap nay de thuong quá à mong cho chuong tiep theo

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 55

      Sắc hoa ở Giang Phong Uyển vẫn rực rỡ, hoa trong bồn biến thành màu đỏ rực, lá cây rậm rạp sáng bóng, dưới ánh mặt trời trông cực kì hoa lệ. Cây phong hai bên đường cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, mặc dù phần lớn đều là lá vàng, đỏ vàng giao nhau, nông nông sâu sâu cực kì đẹp mắt.


      Tùng San xuống xe, nhìn cảnh sắc yên tĩnh đẹp đẽ bốn phía, nở nụ cười, "Nơi này đúng là thu hè giống nhau, nhưng đều rất đẹp.”


      Cố Trì Tây dịu dàng nhìn cười, "Mùa xuân và mùa đông đẹp như vậy đâu.”


      Tùng San quay mặt nhìn , đôi mắt to chớp chớp, " sao? Em rất muốn xem.”


      Cố Trì Tây cười, "Ừm.” cũng thêm gì nữa.


      Tùng San theo vào nhà, nhìn thấy Lão Tần nằm sấp thảm trải sàn ngủ say, hai cái tai mềm nhũn rủ đầu, trông rất lười biếng. Tùng San cười bước tới phía trước, quỳ mặt đất, ôm lão Tần, bàn tay ngừng vuốt ve lông lưng nó, Lão Tần càu nhàu rầm rì hai tiếng, nhưng cũng chịu tỉnh, uốn éo thân mình tiếp tục ngủ.


      Tùng San cười : " là lười!"


      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào nhà, vừa lúc dừng lại tấm thảm màu trắng gạo, bé con ôm Lão Tần cười so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn. Bức tranh này quá đẹp đẽ, Cố Trì Tây nhìn thấy mà lòng rung động, nhưng chỉ cười rồi xoay người vào bếp, mở cửa tủ lạnh ra cầm chai nước ngọt lớn rót cho ly.


      Tùng San nhìn đồ uống trong cốc rồi mới : " còn giữ ba chai nước đó sao?"


      Cố Trì Tây cười cười: "Ừm.”


      Tùng San nhìn , cảm thấy hôm nay rất ít . nhận cốc nước uống ngụm, do để quá lâu nên mất hơi gas, vì vậy trừ vị ngọt ra nó chẳng có mùi vị gì cả. Vì thế đưa cốc lại cho , " ngon, em muốn uống nước.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây ấm áp, cười : "Được.” xong liền nhận cái cốc rồi đứng dậy vào bếp, cầm chai nước ra, quay lại phòng khách, tiện tay giúp mở nắp đậy rồi đưa cho .


      Tùng San buông lão Tần ra, ngồi xuống sô pha, cứ như vậy nhìn tới, đôi mắt to theo dõi từng cử chỉ hành động của , khi thấy tiện tay mở cái nắp đậy ra, bỗng nhiên tim như lạc mất nhịp, cả người đều ngây dại. Kết quả tay đưa chai nước cho hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, xấu hổ nhận chai nước, kích động uống ừng ực từng ngụm lớn.


      Sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của .


      Hai má đột nhiên hơi nóng lên.


      đành phải cúi đầu, nắm chặt chai nước thuỷ tinh trong tay. Sau đó cảm giác được có bàn tay to lớn đặt đầu , dùng sức xoa xoa, như hận thể khiến tiến vào lòng mình.


      ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của , cả hai đều yên lặng.


      Tùng San cẩn thận nhìn khuôn mặt , bây giờ mới phát ra hình như hơi tiều tuỵ, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, nhưng lại mang theo phiền muộn, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.


      buông chai nước trong tay, lại gần , đưa tay ra, sờ sờ mặt , tuy cũng lớn tuổi rồi, nhưng làn da vẫn rất đẹp, chỉ chạm chút rồi nhanh chóng rời , giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại có dòng điện mãnh liệt truyền khắp cơ thể .


      cũng gì, chỉ mỉm cười, tuỳ ý để bàn tay chạm hết nơi này đến nơi khác, gần như ngừng hô hấp, vì sợ nếu mình có chút động tác cũng doạ đến .


      Cuối cùng Tùng San dùng cả bàn tay chạm vào mặt , nhàng vuốt ve, cảm giác này quá kỳ diệu, mỉm cười ngọt ngào, "Cố Trì Tây, mặt còn mềm hơn cả Lão Tần.”


      bật cười, rốt cuộc cũng kháng cự được nữa, ôm lấy , đặt bé con đùi, mạnh mẽ hôn vào đôi má ửng hồng kia, "San San, cần đốt lửa người .”


      rủ mi mắt, lông mi dài rung động, hai tay ôm lấy cổ , tựa mặt vào má của , "Cố Trì Tây, em nghĩ, có lẽ em thích rồi. Đêm qua em mơ thấy , hôm nay làm việc luôn thất thần, khi nãy em đứng trước cửa công ty nhìn thấy rất lo lắng, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của vui vẻ hẳn lên...”


      Lòng của Cố Trì Tây mềm nhũn, xoa xoa đầu , ánh mắt thâm sâu, "Cho nên?"


      Tùng San mím môi, đối diện với , khoảng cách gần như trán kề trán, đôi mắt to trong trẻo khẽ chớp, lông mi dài rủ xuống, "Em biết, bây giờ em thấy rất rối loạn, cho nên em muốn mọi chuyện cho biết, em muốn biết nghĩ như thế nào.”


      thẳng thắn như vậy, khiến Cố Trì Tây dở khóc dở cười. nhàng hôn lên môi , dịu dàng : "San San, cảm ơn em đến bước đường này, chuyện còn lại cứ để lo.”


      Chỉ cần em chịu con đường này, dù cho khoảng cách giữa chúng ta là bao xa, hãy cứ để bước tiếp đoạn đường còn lại.


      Khóe miệng của hơi cong lên, gì, chỉ đưa mặt gần thêm chút, cho đến khi chạm vào môi cả hai quấn lấy nhau. Mới đầu nhàng đụng chạm, dây dưa, sau đó hàm răng cọ sát, mở ra, đầu lưỡi của cẩn thận tiến vào thăm dò, lại lần nữa lâm vào trận địa có bẫy, bị lưỡi vây quanh, quấn lấy, khó có thể chia lìa. Nụ hôn kéo dài lâu, hề vội vàng xúc động, táo bạo, lại như hồi thịnh yến, cực kì hưởng thụ.


      hôn đến mức mệt mỏi, rời khỏi môi , nằm trong lòng , toàn thân mềm mại. Nhưng căn bản vẫn hôn chưa đủ, nên xoay người đặt dưới thân, tiếp tục hôn, đến lúc đôi môi của sưng hết cả lên, mới chuyển sang mặt , mũi, trán, bàn tay chống bên cạnh , sợ đè lên khiến khó chịu. Tay còn lại nắm lấy bàn tay bé của , nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của xuyên qua lòng bàn tay truyền tới cơ thể , khiến làn da tuyết trắng của đỏ ửng lên.


      cắn nhẽ lên vành tai , "San San, nếu em dừng, mất chế.”


      Hơi thở nóng bỏng của thổi vào tai , khiến thân thể dâng trào từng đợt sóng. Loại cảm giác kì lạ nhưng cực kì quen thuộc này ở trong cơ thể quấy phá, khiến loại khát vọng khó hiểu bất giác bộc phát, cắn đôi môi đỏ mọng như máu, đôi tay ôm lấy cổ , cắn lên môi .


      kích động như muốn điên cuồng, nhưng cần phải khắc chế nữa, rốt cuộc cũng có thể phóng thích được dục vọng chất chứa lâu. Khi làn da hai người cọ xát, vì có mồ hôi thấm vào khiến càng thêm khó có thể chia lìa. như chiếc bánh bơ ngọt, trắng mịn mềm mại, đưa vào miệng tan ra, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào quẩn quanh. Còn con thú bị vậy khốn đói khát lâu, khi chiếm được món ăn thích, hận thể nuốt trọn, nhưng lại luyến tiếc, cho nên đành phải liếm, rồi liếm, khiến cho bản thân có thể cảm nhận trọn vẹn từng chút hương vị của . càng khẩn cấp càng cố ý kéo dài, cho đến khi bị trêu chọc đến mức chịu nổi nữa khẽ rên lên thành tiếng, mới chịu phóng thích ra đạn bạc cất trữ lâu.


      tiếng nổ vang, pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời.


      run rẩy lông mi ươn ướt, núp trong lòng , cuộn người lại, ôm , hôn lên trán của , lại lần nữa cảm thấy có chết cũng luyến tiếc.


      Lão Tần chẳng biết tỉnh ngủ từ lúc nào, định kêu hai tiếng nhắc nhở chủ nhân tới giờ ra ngoài tản bộ, lại bị hai người dây dưa sô pha doạ ngây người, chỉ trừng đôi mắt đen tròn vo, mờ mịt yên lặng nhìn theo.


      Toàn thân Tùng San xụi lơ vô lực, ngay cả năng lực tự hỏi cũng có, chỉ nằm trong lòng , cảm thấy vô cùng kiên định. Cố Trì Tây cũng mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn ôm lấy , luyến tiếc buông ra.


      Lão Tần thấy hai người đều yên lặng, nó lẳng lặng đứng lên dạo qua dạo lại vòng trong phòng khách, sau đó rốt cuộc nhịn được sủa "Gâu gâu".


      Tùng San mở to mắt, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Trì Tây, mới hơi xấu hổ : "Lão Tần nên ra ngoài tản bộ rồi.”


      Cố Trì Tây cười cười, đứng lên bế ngang vào căn phòng trong tầng , đẩy cửa ra, đặt bé con lên giường, "Em nằm thêm lát , sau đó tắm rửa chút, nấu cơm cho em, ăn cơm xong chúng ta đưa Lão Tần tản bộ.”


      ngoan ngoãn đồng ý, trong đôi mắt to tròn vẫn mang theo chút e lệ. cười ra khỏi phòng, lên tầng tắm rửa, rồi lại xuống bếp chuẩn bị cơm chiều. chỉ nằm lát rồi rời giường tắm rửa, sau đó tới chỗ tủ quần áo xa hoa kia chọn bộ đơn giản nhất mặc vào, khi ra khỏi phòng thức ăn nóng hôi hổi được đặt bàn.


      Cố Trì Tây nấu sủi cảo đông có sẵn trong tủ lạnh, Tùng San nếm ít rồi cười : "Sủi cảo này ăn rất ngon, nhưng so với ba em làm kém hơn chút.”


      Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, sủi cảo bào ngư do đầu bếp số Phượng Cửu Thiên làm, vậy mà lại thể so với món của Tùng Chí Quân.


      Tùng San bĩu bĩu môi, " đừng có cười, chờ ngày nào đó ăn món của ba em làm biết chuyện em !"


      xong câu đó, hai người đều yên lặng lúc.


      Vẻ mặt Cố Trì Tây thong dong bình thản, nhã nhặn gắp cho hai viên sủi cảo, "Ăn vài miếng nữa .”


      Tùng San lại buông đũa tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc : " ra, đêm qua ba mẹ em thấy hết rồi.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây khựng lại, nhợt nhạt cười : "Sau đó sao?"


      Tùng San : "Trời tối quá nên có lẽ họ thấy khuôn mặt , nhưng hình như mẹ em lại rất chờ mong. Em với họ cho em thời gian để em sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, sau đó đưa về nhà cho họ gặp mặt.”


      Cố Trì Tây gật đầu: "Được.”


      Tùng San khẽ nhíu mày, " lo lắng sao? Ba mẹ em có khả năng ... chấp nhận dễ dàng như vậy.”


      Cố Trì Tây cười cười: " biết.”


      Tùng San nhếch miệng, ánh mắt lay động, sau đó nhìn thẳng , "Em nghĩ kĩ rồi, em muốn ở bên , mặc kệ là ai, cũng mặc kệ bao nhiêu tuổi.”


      Cố Trì Tây ngẩn ra, đôi mắt sâu thăm thẳm như hai hố đen, lâu sau, đứng lên, đến bên cạnh Tùng San ôm chặt lấy . "San San, để cho em phải chịu bất cứ tổn thương nào, em cần lo lắng gì hết, mọi chuyện cứ để lo.”


      Tùng San cười lắc đầu, "Nếu em quyết định ở bên cạnh , thể đẩy hết áp lực cho . Từ nay về sau, có nhiều khó khăn hơn nữa em cũng cùng gánh vác.” xong lại cúi đầu, "Cho dù, có bị xúc phạm, em cũng lùi bước.”


      Cố Trì Tây càng ôm chặt hơn, "San San, có ở đây, ai có thể mắng chửi em.”


      Tùng San nở nụ cười, nghiêng đầu: "Ý của là, về sau ở thành phố A này em ngang hàng với ?"


      Cố Trì Tây cười xoa mặt , "Bởi vì em là người phụ nữ của Cố Trì Tây .”


      Tùng San bĩu bĩu môi, " sợ em trở thành Cố Lâm Lâm thứ hai sao?"


      Cố Trì Tây bóp trán, cười : "San San, cho dù em có biến thành dạng người như thế nào đều thích.”


      Tùng San cười ra tiếng, suy nghĩ hồi lại nhăn mày, nghiêm túc nhìn thẳng , "Cố Trì Tây, em vẫn luôn nghĩ ra, vì sao lại là em? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại trong tình huống như thế, sao có thể lập tức coi trọng em như vậy?


      Cố Trì Tây cười mà , chỉ ôm hôn cái.


      Tùng San vẫn nghiêm túc hỏi: "Hay là, trước kia chúng ta gặp nhau ở đâu rồi?" xong lại cười : "Chắc phải do em trông giống người tình cũ của như tình tiết trong mấy phim truyền hình cẩu huyết chứ?"


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt to thuần khiết của , thể ra những lời đại loại như năm năm trước chúng ta từng gặp nhau. Chỉ sợ nếu biết được, chắc cười chết mất.


      Hai người dắt Lão Tần ra ngoài, sắc trời chập tối, Lão Tần ở trong nhà nghẹn lâu rốt cuộc cũng được ra ngoài nên cực kì hưng phấn, vui vẻ chạy loạn khắp nơi, Tùng San lo lắng muốn đuổi theo, Cố Trì Tây lại nắm chặt tay buông.


      " quan sát nó kỹ lỡ xảy ra chuyện làm sao bây giờ?" Tùng San lo lắng .


      Cố Trì Tây cười : " sao, Lão Tần biết nhà mình ở đâu, nên lạc.”


      Tùng San vẫn yên lòng, "Vậy lỡ như gặp phải người xấu sao đây?"


      Cố Trì Tây ôm , xoa xoa đầu , "San San, chuyện như vậy vĩnh viễn xảy ra nữa.” xong lại bổ sung thêm: "Dù là ở Giang Phong Uyển, hay ở thành phố A, dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện động được vào sợi lông của em và Lão Tần.”


      Ánh mắt kiên định, Tùng San thấy lòng ấm áp, dựa vào lòng nhàng dụi dụi, y như con thú , "Cố Trì Tây, ra thương là chuyện tuyệt vời như vậy.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair30 others thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      vì để khỏi tách trang nên đây là comment dư thừa hii
      chỉ là....................mọi người thấy đủ ngọt ngào chưa
      13emap, Nhược Vân, phuongnhat7 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 56

      Triệu Nhiên cảm thấy gần đây Tùng San rất kì lạ, hề u ám như trước, ngày nào tâm tình cũng rất sáng sủa, lúc nào cũng cười cười, thỉnh thoảng lại có vẻ mặt ngây dại tập trung. Mỗi sáng Tùng San đều tới công ty rất sớm, bình thường khi Triệu Nhiên vội vội vàng vàng tới công ty thấy Tùng San ngồi trước bàn làm việc mở máy tính rồi. Triệu Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, công ty này ràng rất gần nhà Tùng San, rốt cuộc vì sao ngày nào ấy cũng phải dậy sớm để tới công ty chứ.


      Tùng San còn thường xuyên nhìn di động tới ngẩn người, sau đó còn nhìn màn hình cười ngây ngô.


      Cái bệnh trạng này, Triệu Nhiên cảm thấy, chín phần mười là .


      Nhưng nếu hỏi trực tiếp cũng hay, hỏi làm gì? cho ai? Triệu Nhiên cười tự giễu, di động của bây giờ trở thành cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày trừ việc đánh thức rời giường, nó chưa từng đổ chuông.


      gần tháng rồi Trương Tân chưa gọi cho . cũng chủ động gọi cho để báo cáo chuyện gì cả. Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là Tùng San, có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này nữa ?


      Triệu Nhiên biết, Trương Tân nhất định có hứng thú với tình hình gần đây của Tùng San, dù cho phải vì cầu của ông chủ mình. Đây chính là trực giác của phụ nữ, Trương Tân quan tâm Tùng San, là loại quan tâm của đàn ông đối với phụ nữ.


      Lúc ăn trưa, Tùng San cầm hộp cơm ra, Triệu Nhiên lại gần nhìn, hâm mộ chịu được, "San San, sủi cảo này thơm quá! Là ba cậu làm sao?"


      Tùng San cười ha ha gắp hai viên bỏ vào hộp cơm của Triệu Nhiên, "Là tự mình làm đấy, ăn thử !"


      Triệu Nhiên cắn miếng, xúc động tới mức muốn rơi nước mắt, "Thơm quá, ăn ngon ! San San cậu lợi hại!"


      Tùng San cười vỗ ngực cái, " sao, mình được ba mình truyền nghề mà!"


      thấy mình rất có thành tựu, nhất là khi Cố Trì Tây ăn, mặt mày rất vui vẻ. Vì bữa sủi cảo này, Tùng San cố ý về nhà xin lão Tùng nhà phương thức bí truyền, sau đó lại về nhà Cố Trì Tây cùng nhau làm.


      Cố Trì Tây cầm chày cán bột với , " hai mươi mấy năm qua mới lại cán bột sủi cảo.”


      Tùng San cảm thấy khó có thể tin, liền hỏi: "Vậy mỗi khi cuối năm đến ăn cái gì?"


      Cố Trì Tây cười cười, "Đều ra ngoài ăn, hoặc kêu đầu bếp làm vài món mang tới nhà.”


      Tùng San khẽ nhíu mày, hỏi: " mình sao?"


      Cố Trì Tây lắc đầu, "Với lão Tần.”


      Trong lòng Tùng San có cảm giác khó chịu thể thành lời, lập tức ôm lấy dụi dụi, "Sau này em cùng đón năm mới.”


      Nghĩ đến chuyện đó nhịn được cười , vẻ mặt này vừa vặn bị Triệu Nhiên nhìn thấy. Triệu Nhiên chịu nổi nữa, thử dò hỏi: "San San, cậu sao? Sao gần đây mình thấy tâm trạng của cậu hình như rất tốt.”


      Tùng San sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười : " rệt như vậy sao?"


      Triệu Nhiên thấy giấu diếm, trong lòng cũng bớt sốt ruột, Triệu Nhiên liền cười : "Đúng vậy, dáng vẻ của cậu bây giờ chính là trẻ đắm chìm trong tình .”


      Tùng San bĩu bĩu môi, "Cậu khen mình hay chê bai mình thế? Đừng có văn vẻ như vậy được ?"


      Triệu Nhiên cười , "San San, cậu có thể tìm được tình là tốt, mình mừng cho cậu.”


      Tùng San mím môi, ánh mắt bình thản, "Cảm ơn, mình cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng có thể hiểu được lòng mình rồi.”


      Triệu Nhiên kinh ngạc, khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới : "Chẳng lẽ, là...” tiếp, mà cẩn thận nhìn xung quanh.


      Tùng San gật đầu, hào phóng : "Chính là Cố Trì Tây, bọn mình chính thức ở bên nhau, là do mình đề nghị trước.” xong lại cúi đầu cười cười.


      Triệu Nhiên kinh ngạc tới mức biết gì, lâu mới có thể trở lại bình thường, hỏi: "Trương Tân, có biết ?"


      Tùng San ngừng lát, gật đầu, "Có.”


      Đây chính là chuyện mới phát sinh sáng hôm nay.


      Tùng San ra mở cửa liền thấy Trương Tân, hai người đều ngẩn ra, gần mười giây sau, Trương Tân mới dùng vẻ mặt chút thay đổi , "Tôi tới đón Cố tổng.”


      Tùng San miễn cưỡng cười , "À, để tôi vào bảo ấy nhanh lên chút.”


      Trương Tân lại : " cần vội, tôi đợi ở bên ngoài là được rồi.”


      Tùng San gật đầu, "Ừm.” Sau đó xoay người rời .


      Trương Tân lại gọi lại, "Tùng San.”


      lại quay đầu, "Hả?"


      Trương Tân ngừng lát rồi , " tới đây... từ lúc nào?"


      Tùng San cảm thấy vấn đề này của kì là, nhưng vẫn cười cười trả lời: "Sắp tuần rồi.”


      Ánh mắt Trương Tân khẽ lay động, nhưng cũng gì nữa.


      Khi Cố Trì Tây ra nhìn thấy Tùng San và Trương Tân đứng ở cửa, rất tự nhiên khoác tay lên hông Tùng San, thân mật : "Mau lấy túi xách của em , đưa em tới công ty.”


      Tùng San cười hì hì trả lời, "À, vâng.” xong liền xoay người vào bên trong.


      Trương Tân vẫn nâng mắt, thẳng tắp đứng ở cửa, vẻ mặt chút thay đổi.


      Cố Trì Tây nhìn Trương Tân, hỏi: "Công ty mà bây giờ San San thực tập là do cậu sắp xếp sao?"


      Trương Tân trả lời: "Vâng.”


      Cố Trì Tây thêm gì nữa, trong ánh mắt lộ ra thâm ý. Cái khí thế này quá mãnh liệt, cho nên khi Tùng San cầm túi xách ra lập tức nhận ra, nhưng hỏi gì, chỉ theo Cố Trì Tây và Trương Tân lên xe. Trương Tân ngồi ở phía trước lái xe, Tùng San và Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, tay Cố Trì Tây ôm chặt lấy eo , muốn tránh ra để đổi tư thế thoải mái hơn cũng được.


      Lúc xuống xe, còn bị Cố Trì Tây kéo lại, mạnh mẽ hôn cái ngay trước mặt Trương Tân.


      cảm thấy vô duyên, nhưng sau khi cân nhắc kĩ thấy rất vui sướng. Phụ nữ khi chính là như thế, có thuốc chữa.


      Triệu Nhiên nghe Tùng San xong, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, sau đó cảm thấy mình đáng thương, đáng cười, đáng xấu hổ lại đáng giận, chính cũng ghét cái tính này của mình. Nhưng vẫn tranh thủ còn ít phút trước khi hết thời gian nghỉ trưa, lén lút ra hành lang gọi cho Trương Tân.


      "A lô?" Giọng Trương Tân vẫn trước sau như , lạnh như băng.


      "À, là em, Triệu Nhiên.” Lần nào cũng vậy, đều dùng những câu này làm lời dạo đầu.


      "Có chuyện gì?" Trương Tân vẫn ngắn gọn như trước.


      "Cũng… có chuyện gì, chỉ là, San San và ba của Lâm Lâm quen nhau, có biết ?" do dự .


      "Có.” Giọng của càng thâm lạnh.


      "Em chỉ muốn hỏi….. có ổn ?" Triệu Nhiên cuối cùng cũng nổi lên dũng khí.


      "Gì cơ?" Trương Tân hỏi.


      "Em lo chịu đả kích.” Triệu Nhiên hít sâu hơi, thẳng.


      "Nếu có chuyện gì tôi tắt máy trước.” Trương Tân đợi Triệu Nhiên trả lời cúp điện thoại.


      Sau đó cảm thấy nàng Triệu Nhiên này khó hiểu, ràng vừa lợi dụng trắng trợn như vậy, vừa mạnh mẽ cự tuyệt , sao cứ phải làm việc nghĩa từ nan như thế?


      Còn lo lắng cho sao?


      Trương Tân cất điện thoại xong liền cầm báo cáo gõ cửa phòng Cố Trì Tây.


      "Cố tổng, còn mười phút nữa là tới hội nghị.” Trương Tân .


      Cố Trì Tây ngẩng đầu, tiếp tục lật báo cáo trong tay, "Mấy ngày tôi nghỉ ngơi cậu làm tệ.”


      Trương Tân gì, tiếp tục chờ Cố Trì Tây câu tiếp theo. Quả nhiên nghe thấy Cố Trì Tây : "Chờ hạng mục Đức Thuận Viên kết thúc, cậu có muốn tìm cơ hội ra biển lớn ? Thành phố F gần đây có dự án xây dựng khu phát triển mới.”


      Trương Tân mới nghe nửa hiểu rồi, ngài ấy làm vậy là muốn đẩy tới biên cương đây mà. Vì vậy : "Mọi chuyện đều theo sắp xếp của Cố tổng.”


      Lúc này Cố Trì Tây mới ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút ý cười, "Tốt lắm, cho cậu thời gian tháng để bàn giao công việc trong tay, để thư kí Lưu Mân tiếp nhận vị trí trợ lí đặc biệt của cậu .”


      Vẻ mặt của Trương Tân vẫn chút thay đổi, "Vâng.”


      Tùng San tan việc, theo quán tính ra cửa sau công ty, đợi hồi vẫn thấy xe của Cố Trì Tây đến, định gọi điện thoại cho thấy Trương Tân lái chiếc xe khác tới, lúc này mới nhớ ra sáng nay Cố Trì Tây chiếc xe màu đen kia.


      Trương Tân ấn mở cửa sổ xe, "Cố Tổng họp ở Trạch Viên, ngài ấy bảo tôi tới đón tới ăn cơm cùng ngài ấy.”


      Tùng San suy nghĩ rồi , "À, vậy được rồi.” xong tiện tay mở cửa xe ở ghế phó lái, ngồi vào.


      Trương Tân nhìn , " vẫn nên ngồi đằng sau hơn.”


      Tùng San hiểu lắm, "Có liên quan gì?"


      Trương Tân gì nữa, đạp chân ga, xe liền chen vào dòng xe cộ chạy đường cao tốc. Tan tầm là thời gian cao điểm, hôm nay lại là thứ sáu, xe cộ chen chúc đường cao tốc nhiều tới mức con kiến cũng chạy lọt, Tùng San và Trương Tân ngồi trong xe, bị kẹp ở giữa, hoàn toàn thể động đậy.


      Tùng San nhìn đồng hồ, "Xem ra bảy giờ cũng đến được.” bất đắc dĩ sờ sờ bụng, đói quá.


      Trương Tân yên lặng mở ngăn xe, lấy từ bên trong ra gói chocolate, lời nhét vào tay Tùng San.


      Tùng San hơi sửng sốt, bật cười, " xe mà cũng có đồ ăn sao?"


      Trương Tân chỉ gật đầu, "Ừm.”


      Tùng San xé lớp giấy gói ra, cắn miếng, cười : " phải lấy xe công làm việc tư, đưa đón bạn lại đó chứ?"


      Trương Tân quay mặt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm , "Đây là chuẩn bị cho .”


      Tùng San nao lòng, lập tức cười : "Cố Trì Tây lo nghĩ nhiều .” xong lại cắn miếng chocolate.


      Trương Tân lại quay đầu , ánh mắt nhìn thẳng vào dòng xe cộ, "Là tôi chuẩn bị cho .”


      Tùng San ăn chocolate đột nhiên cắn phải má trong, đau đến mức thở nổi, nước mắt suýt nữa rớt xuống.


      Trương Tân lại lấy chai nước ở trong xe đưa cho .


      chai nhựa, khác với loại trong nhà Cố Trì Tây. Tùng San vặn mở nắp chai, uống ngụm, "Cảm ơn.”


      " có gì.” Trương Tân dùng khuôn mặt biểu cảm .


      Tùng San cảm thấy có chút đau đầu, nên dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, "Tôi ngủ lát, khi nào tới nơi gọi tôi.”


      Trương Tân : "Được.”


      ra Tùng San cũng buồn ngủ, chẳng qua cảm thấy tình huống này ngượng ngùng. Đối mặt với Cố Trì Tây, có thể hề áp lực giỡn, thậm chí làm nũng, nhưng đối mặt với Trương Tân, lại luôn cảm thấy rất mệt. thể nào hoà hợp được với người này, mới trao đổi chút tới góc chết rồi. thể hiểu được, người lạnh lùng như vậy, rốt cuộc Triệu Nhiên thích ở điểm nào?


      Vì thế Tùng San liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ lát sau thiếp , sau khi tỉnh dậy liền thấy cơ thể lung lay, giống như gặp địa chấn vậy, khi mở to mắt ra thấy trời chập tối, sau đó hoảng hốt khi phát khuôn mặt của Trương Tân gần trong gang tấc, nhất thời sợ tới mức giật nảy mình.


      " làm gì vậy?" kêu lên sợ hãi.


      Trương Tân lại chút căng thẳng, "Nhìn xem tỉnh ngủ chưa.”


      Tùng San cau mày, nhìn xung quanh chút, mới phát ra chuyện kì lạ, bốn phía tĩnh lặng như tờ, họ phải đường cao tốc sao, sao bây giờ lại ở đồng ruộng rồi.


      "Đây là đâu? phải tới Trạch Viên sao?" Tùng San hỏi.


      "Vừa rồi đường cao tốc kẹt xe lâu quá, nên tôi tìm con đường khác tới Trạch Viên.” Trương Tân .


      Tùng San nhíu mày, lại nhìn xung quanh chút, "Vậy bây giờ là sao thế này?"


      "Con đường này bằng phẳng, xe xảy ra chút vấn đề, nên bây giờ xe bị kẹt vào hố lên được.” Trương Tân .


      "Vậy gọi cứu hộ tới sao?" Tùng San vội vàng hỏi.


      "Nơi này sóng rất yếu, di động bắt được tín hiệu.” Trương Tân .


      "Xung quanh đây có đồng ruộng, nhất định là có người, mau xuống xe tìm người , xem xem có ai có thể giúp đỡ ?" Tùng San .


      "Tôi định làm vậy, chỉ có điều vẫn còn ngủ, cho nên vừa rồi tôi mới muốn đánh thức .” Trương Tân .


      Tùng San cảm thấy đầu xuất ba đường hắc tuyến, "Được rồi, bây giờ tôi tỉnh rồi, mau .”


      Trương Tân lại lắc đầu: "Chỉ sợ tối hôm nay được, bây giờ chỉ có thể kiếm hộ dân nhờ người ta cho tá túc đêm thôi, ngày mai tìm người tới đẩy xe lên. xuống xe cùng tôi, để mình ở lại xe an toàn.”


      Tùng San nghĩ nghĩ, "Được rồi, tôi cùng , hai người tìm nhanh hơn.”


      Trương Tân xuống xe, sau đó ngăn cản Tùng San bước xuống, "Đường này vừa đổ mưa, xung quanh đều là sình lầy, giày cao gót được đâu.”


      Tùng San nhìn mặt đất lầy lội, cau mày : "Vậy làm sao bây giờ?"


      Trương Tân quay lưng lại, "Tôi cõng .”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair29 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      :yoyo53: đủ ngọt rồi
      Anh Trần, linhdiep17Tiểu Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :