1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      các thân mến:grin::grin:! vì chương 51 gay cấn :050:lắm cho nên tối mai tôi post hai chương 51, 52 luôn...các đừng chờ nghen:063::063:
      Anh Trần, Canh Chan Cơm, linhdiep178 others thích bài này.

    2. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      gần hết truyện rồi mà sao chưa thấy cái ending cho tui coi, thấy cái cảnh iu đương mùi mẫn, cảnh sủng sủng cho tu coi zậy trời... biết bao giờ mới thấy:yoyo44::yoyo44: nàng @Tiểu Yên hé lộ thông tin cho tui iiiiiiiiiiiiii!:yoyo51::yoyo51:
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 51

      Cố Lâm Lâm tuyệt thực ba ngày, cả người uể oải như người hấp hối nhưng lửa giận của ta vẫn lớn như vậy. Bảo mẫu lo lắng gõ cửa đề phòng, nhưng có ai trả lời, bà liền đặt thức ăn ở cửa, "Tiểu thư, ăn chút , nếu vẫn ăn cơ thể chịu nổi đâu.”


      Cố Lâm Lâm từ bên trong hét vọng ra: "Ba tôi đến thăm tôi, tôi nhịn đói mà chết!"


      Bảo mẫu thở dài, xoay người tới phòng ngủ của Uông Tiểu Kinh, lần này gõ cửa có người mở, nhưng vẫn là khuôn mặt mệt mỏi suy sụp.


      "Phu nhân, tiểu thư vẫn chịu ăn chút gì, cũng chịu mở cửa, ấy , nếu, nếu Cố tiên sinh đến thăm ấy, ấy nhịn đói mà chết.”


      Uông Tiểu Kinh vốn đau đầu, nghe xong lại càng đau đầu hơn, bà hung hăng : "Vậy để nó đói chết ! Nó chết rồi Cố Trì Tây tới tham gia tang lễ!"


      Phòng ngủ của Uông Tiểu Kinh và Cố Lâm Lâm đều nằm lầu hai, cách nhau xa, những lời này của Uông Tiểu Kinh là hướng về phía cửa phòng Cố Lâm Lâm mà , quả nhiên, trong phòng lại phát ra tiếng "Choang!" thanh vang lên, biết là vật gì gặp nạn nữa.


      Bảo mẫu thở dài xuống tầng, bà thấy mình thể làm việc ở đây thêm nữa, phu nhân tính tiểu thư, tiểu thư là tính công chúa, chẳng ai chịu ai.


      Chu Trường An ấn chuông cửa, bảo mẫu mở cửa ra lập tức cười vui vẻ, "Chu tiên sinh, cậu tới đúng lúc, phu nhân và tiểu thư đều tự giam mình trong phòng, chẳng ai chịu ăn cơm.”


      Chu Trường An cười với bảo mẫu: " vất vả rồi, cháu lên xem chút.”


      Chu Trường An vừa lên tầng, vừa nghe bảo mẫu thuật lại lời của Cố Lâm Lâm, Chu Trường An nghe xong liền căng thẳng. Vì thế thầm với bảo mẫu vài câu, bảo mẫu gật đầu, hai người tới trước cửa phòng Cố Lâm Lâm.


      "Tiểu thư, mau mở cửa , xem ai tới này!" Bảo mẫu làm ra vẻ rất vui sướng.


      Cố Lâm Lâm luôn là người có đầu óc, nghe thấy câu này vội vàng chạy ra mở cửa, tiếng "Ba" vừa vụt khỏi miệng lập tức im bặt, ta hung hăng trợn mắt nhìn Chu Trường An, dùng lực đóng mạnh cửa, Chu Trường An lanh tay lẹ mắt chặn cửa lại, cửa phòng xuất kẽ hở, Cố Lâm Lâm để ý tới tiếp tục đóng cửa, tay Chu Trường An bị cánh cửa kẹp mạnh.


      "A! Đau quá!" Chu Trường An kêu to.


      Cố Lâm Lâm vội vàng mở cửa ra nhìn xem tay , vết bầm lớn, vừa nhìn cảm thấy đau, " biết tránh sao! Đồ ngốc!" Cố Lâm Lâm nóng nảy.


      Chu Trường An cười : "Lâm Lâm, nhớ em, em chịu mở cửa nên đành phải làm như vậy để nhìn em lâu chút.”


      Cố Lâm Lâm bĩu môi, xoay người vào phòng, Chu Trường An vội vàng theo ta vào, lại nhìn thấy đống lộn xộn và những mảnh vỡ dưới đất, "Em bày trận bẫy sao? Nguy hiểm như vậy nhỡ làm chính mình bị thương sao?"


      Cố Lâm Lâm ngồi giường, dựa lưng vào đầu giường, ôm đầu gối bắt đầu khóc.


      Chu Trường An tới, ngồi bên cạnh, ôm ta, "Lâm Lâm, em còn có .”


      Cố Lâm Lâm ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm, "Trường An, ba mẹ em ly hôn rồi, mẹ em còn ... còn em phải con ruột của ba!"


      Chu Trường An dịu dàng xoa xoa đầu của ta, " biết hết rồi.”


      Cố Lâm Lâm lau mũi, "Em tin! Đánh chết em cũng tin! Ông ấy là ba của em, ba em là Cố Trì Tây! Mẹ em nhất định là lừa em, đúng ?"


      Chu Trường An thở dài, "Lâm Lâm, đây là chuyện của người lớn em hiểu đâu.”


      Cố Lâm Lâm hung hăng nhéo Chu Trường An, " biết gì mà ! Đó là ba em, dù ba mẹ em có ly hôn đó vẫn là ba em! Ba em đối xử với em rất tốt, biết đâu, khi em còn nhà trẻ bị người ta ức hiếp, em về nhà cho mẹ biết, nhưng mẹ em vẫn mặc kệ, bà ấy chỉ biết trách mắng em ngốc nghếch. Nhưng sau đó, ba em đích thân tới nhà trẻ đón em về, mọi người ai dám ức hiếp em nữa! có hiểu ? Khi bọn họ biết em là con của Cố Trì Tây, thái độ thay đổi nhanh như chong chóng!"


      Chu Trường An miễn cưỡng cười cười, "Ừ, hiểu.”


      Cố Lâm Lâm lau mước mắt, tiếp tục : "Tuy ba và mẹ có mâu thuẫn với nhau, chưa bao giờ về nhà ở, nhưng ông ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt, so với mẹ em còn tốt hơn! Ông ấy bao giờ mắng em, mỗi lần thấy em đều xoa đầu em, đối xử với em rất thân thiết, ông ấy còn cho em tiền tiêu vặt, đưa em tới khu vui chơi nữa! Chu Trường An, tới tận khi học hết tiểu học em mới được tới khu vui chơi đấy, có tin được ? Khi đó ngày nào mẹ em cũng mắng em, em giận dỗi bỏ nhà , dựa vào tấm danh thiếp mà tới công ty tìm ba, ông đối xử với em rất tốt, cho em ăn ngon còn đưa em tới khu vui chơi! Từ đến lớn, mẹ em chưa từng đưa em ra ngoài chơi, lần cũng chưa từng!"


      Chu Trường An : "Mẹ em phải thân mình quán xuyến cả công ty, vì quá bận rộn nên mới thể đưa em ra ngoài chơi được, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi!"


      Cố Lâm Lâm bấm mạnh vào người Chu Trường An, " còn giúp cho mẹ em nữa, mẹ em bận rộn sao, bà còn có thể bận rộn hơn ba em được à? Cái công ty tồi tệ kia của mẹ mà đem ra so với công ty của ba em hoàn toàn đáng kể!"


      Chu Trường An yên lặng hối tiếc thay Uông Tiểu Kinh, sao Cố Lâm Lâm lại có tình cảm sâu nặng với Cố Trì Tây như vậy? ràng từ đến lớn ta đều do tay Uông Tiểu Kinh nuôi dưỡng.


      Cố Lâm Lâm kể lể đống chuyện về ba ta, sau đó giống như cục pin hệt cạn năng lượng, mệt mỏi ngủ thiếp , Chu Trường An nghe ta khen ngợi Cố Trì Tây dứt lời còn Uông Tiểu Kinh liên tục châm biếm, cảm thấy bất đắc dĩ, tranh thủ trước khi ta ngủ sâu, dụ dỗ ta uống ly sữa.


      Sau khi trấn an tinh thần của Cố Lâm Lâm xong, Chu Trường An lại gõ cửa phòng Uông Tiểu Kinh.


      Uông Tiểu Kinh mở cửa, nhìn Chu Trường An, vẻ mặt khó giấu được mệt mỏi, "Dụ dỗ nó được rồi à?"


      Chu Trường An gật đầu: " ấy vừa uống ly sữa, bây giờ ngủ. Đợi tối nay ấy tỉnh dậy, cháu dỗ ấy ăn cơm.”


      Uông Tiểu Kinh xoay người vào phòng, "Vào trong rồi .”


      Chu Trường An vào, đối diện với nét mặt lạnh như băng của Uông Tiểu Kinh có chút run sợ, do dự chút rồi : "Lâm Lâm chỉ là nhất thời chấp nhận được, chờ qua thời gian nữa tốt hơn thôi.”


      Uông Tiểu Kinh cười lạnh, "Có phải vừa rồi nó toàn lời hay về Cố Trì Tây còn tiện thể trách móc tôi luôn ?"


      Chu Trường An run run khóe miệng, "Do ấy có tính trẻ con nên vậy thôi, ấy cảm thấy Cố tổng đối xử tốt với mình như vậy chính là ba mình.”


      Uông Tiểu Kinh thở dài, "Chỉ biết cuốn theo chiều gió, tên Cố Trì Tây đó chẳng làm gì, nhưng lại có thể thân thiết với Lâm Lâm như vậy. Tôi dùng hai mươi năm ròng rã nuôi lớn nó, vậy mà còn thua kém mấy ngày của Cố Trì Tây.” xong bà lại cười, "Cuối cùng cũng là do tôi sai lầm, nếu phải năm đó tôi muốn cho con mình môi trường tốt đẹp để trưởng thành, Lâm Lâm cũng ngốc nghếch mà nhận giặc làm cha như vậy. Lúc trước tôi kết hôn với Cố Trì Tây, ràng chỉ vì muốn trừng phạt , nhưng tại sao bây giờ người bị trừng phạt lại là tôi chứ?"


      Chu Trường An nghe xong những lời này rất luống cuống, biết mình nên gì, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ. Nếu muốn dỗ dành Cố Lâm Lâm còn có biện pháp, còn an ủi mẹ vợ ...


      Uông Tiểu Kinh nhìn ra được Chu Trường An khốn đốn, bà cũng muốn thêm gì với nữa, nên phất phất tay, "Được rồi, cậu vẫn nên ở bên cạnh Lâm Lâm , tôi mệt rồi.”


      Chu Trường An đành phải về phòng Cố Lâm Lâm, rón ra rón rén nhặt những mảnh vở mặt đất lên, sau đó lại xuống tầng cùng bảo mẫu nghiên cứu món ăn cho bữa tối. Cố Lâm Lâm ngủ cũng lâu, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy Chu Trường An ngồi bên giường dịu dàng nhìn ta, trong lòng ta cũng thả lỏng hơn nhiều. Chu Trường An dỗ ta ăn cơm, ta ăn mấy miếng dừng lại, chăm chú nhìn , "Chu Trường An, đối xử với em tốt.”


      Chu Trường An cười cười, " là bạn trai của em, đối xử tốt với em đối xử tốt với ai?" Chu Trường An ôm Cố Lâm Lâm hôn cái, "Lâm Lâm, đừng khó chịu nữa, cũng đừng giận dỗi mẹ em nữa. Dù em có ba em vẫn còn có .”


      Cố Lâm Lâm cười cười, đầu dựa vào bả vai Chu Trường An, gì.


      đương nhiên cho Chu Trường An biết, ba của , đời này kiếp này ai có thể thay thế được.


      Cố Trì Tây nghỉ vài ngày đến công ty, báo cáo đặt bàn trợ lí thành chồng cao hơn thân người. Cố Trì Tây gọi Trương Tân mang vài cái quan trọng vào, cứ xem hết bản này tới bản khác, cả ngày dài cứ như vậy qua .


      Lúc chạng vạng, từ chỗ ngồi đứng lên, mở cửa chớp ở phía sau ra, nhìn vầng sáng mặt trời dần dần biến mất, mặt mơ hồ xuất nét mệt mỏi, và buồn bã.


      Trương Tân đẩy cửa vào, "Cố tổng, thiết bị cảnh báo dưới tầng lại reo lên.”


      Cố Trì Tây xoay người, "Sao lại thế?"


      Trương Tân : "Là do Cố Lâm Lâm làm ầm ĩ ở dưới, bảo an muốn ngăn cũng dám làm quá mạnh tay, ngài có muốn xuống đó xem chút ?"


      Cố Trì Tây lại xoay người sang chỗ khác, nhìn bầu trời bị màu đen bao phủ, "Tôi muốn gặp nó, cậu xuống cho nó biết, những lời mẹ nó đều là , từ giờ về sau tôi và nó có chút quan hệ nào cả.”


      Trương Tân : "Vâng.” dừng lát rồi , "Lỡ như ấy vẫn tiếp tục làm ầm ĩ...”


      Cố Trì Tây lạnh lùng : "Cậu theo tình hình mà giải quyết .”


      Trương Tân đáp: "Vâng.” Nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.


      Cố Trì Tây hơi hơi nghiêng đầu, "Còn có việc gì sao?"


      Trương Tân : "Là về Tống Đào, Cố tổng tính xử lý như thế nào? Hôm nay Vương Vĩnh Minh gọi tới hai lần hỏi về việc này.”


      Cố Trì Tây thở dài, ngày hôm qua nhất thời nổi giận nên gọi cho Vương Vĩnh Minh, bây giờ suy nghĩ kỹ lại chút thấy mình quá đáng. Vì thế quay đầu lại nhìn về phía Trương Tân, "Cậu cảm thấy năng lực của người này như thế nào? Là cậu đề bạt cậu ta vào tổ hạng mục dự án Đức Thuận Viên đúng chứ?"


      Trương Tân trả lời: "Mặc dù cậu ta chỉ là người mới tốt nghiệp, nhưng phương diện tố chất đều rất tốt, hơn nữa làm việc rất có nguyên tắc, giao tiếp cũng tệ.”


      Cố Trì Tây nhướn mày, "Xem ra cậu rất thích tên nhóc đó?"


      Vẻ mặt Trương Tân chút thay đổi , "Tôi chỉ khách quan thôi, tới suy nghĩ cá nhân.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Vậy giữ lại , hạng mục Đức Thuận Viên cậu tiếp tục theo sát, gọi cho Vương Vĩnh Minh, tôi rất thích Tống Đào, để ông ta xem mà làm .”


      Trước giờ tan tầm Vương Vĩnh Minh nhận được cuộc điện thoại của Trương Tân, sau đó ông ta cảm thấy cả thế giới này quá huyền ảo. Đêm qua đột nhiên ông ta nhận được cuộc điện thoại do chính ông chủ lớn gọi tới, hôm nay làm ông phải khiến cho người tên Tống Đào biết - là - ai. Cúp điện thoại xong ông ta sững người hơn nửa ngày, xém chút nữa bị doạ đến tè ra quần.


      Cả đêm ông ta đều phỏng đoán ý định của ông chủ, càng nghĩ ông càng cảm thấy, nhất định là tên nhóc Tống Đào kia biết trời cao đất rộng đắc tội với ông chủ, ông chủ muốn để cho cậu ta chết nhắm mắt nên mới để ông cho cậu ta biết là ai. Vì thế sáng sớm hôm nay ông gọi Tống Đào tới phòng làm việc, đầu đuôi, đầu tiên là mắng cậu ta trận, sau đó chỉ vào mũi Tống Đào , "Cậu đừng trách tôi mắng người nể nang, cậu mù nên mới dám đắc tội với ông chủ lớn nhất của công ty ta, sau này ra ngoài lăn lộn nên biết kiềm chế chút, người ta tự tay giải quyết cậu là nhân nhượng lắm rồi.”


      Vì thế cả ngày nay Tống Đào như có tang cha tang mẹ, buổi sáng bàn giao công tác của mình, buổi chiều liền bắt đầu đóng gói thu dọn đồ đạc. Công ty này rất , tốc độ lan truyền thông tin cực nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn công ty ngay cả người lao công cũng biết bị Vương Vĩnh Minh mắng nhiếc đuổi việc, có vẻ như là đắc tội đại nhân vật nào đó.


      Tống Đào cũng muốn giải thích gì nhiều, quả đắc tội với nhân vật lớn, hơn nữa còn hối hận. Bởi vì tại thời khắc đó, khi nhìn thấy Tùng San bị người đàn ông kia hung hăng cắn, khiến phải giùng giằng cầu cứu, dù cho có biết Cố Trì Tây là ai, cũng vẫn chút do dự xông lên.


      Đó chính là nhất.


      Cho dù bị cự tuyệt trăm lần nghìn lần, cũng vẫn kiên quyết vì mà vượt qua biển lửa.


      Nhưng khi nhìn thấy khoé miệng chảy máu, lại vẫn kiên trì muốn rời , cảm thấy cả thế giới này như sụp đổ.


      ra từ lúc San San và Chu Trường An chia tay, Tống Đào vẫn luôn mơ hồ cảm thấy, trong lòng San San vẫn luôn tồn tại người. Mới đầu tưởng người đó là Chu Trường An, sau đó lại tưởng là Trương Tân, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, từ trong ánh mắt nhận ra ràng, người đó chính là Cố Trì Tây.


      Lúc sáng Vương Vĩnh Minh mắng , câu nào.


      Cuộc sống có ý nghĩa nữa rồi, mất việc có sao đâu chứ?


      Cùng lắm lại tìm công việc, cả chết còn là gì, mười tám năm sau lại làm trang hảo hán.


      Vương Vĩnh Minh may mắn đuổi kịp lúc Tống Đào chào tạm biệt với mọi người trong văn phòng, ông ta cười ha hả vỗ vỗ vai Tống Đào sáng nay lửa giận của ông ta hơi lớn, bảo Tống Đào đừng để ý. Lúc này đến lượt Tống Đào cảm thấy huyền ảo, hoàn toàn hiểu sao Vương Vĩnh Minh lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ như vậy, thậm chí còn khen , hơn nữa còn là trước mặt toàn công ty.


      Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có thể khiến tắc kè hoa biến sắc cũng chỉ có lý do. Trong lòng Tống Đào là cảm giác gì, chuyện này do lòng tốt của nhân vật lớn kia bộc phát hay vẫn là... San San giúp cầu xin?


      Cả chuyện buồn và chuyện vui đều xảy ra trong ngày, câu của nhân gian thế gian tình người ấm lạnh đúng là ứng nghiệm. Tống Đào ngồi tàu điện ngầm, do dự có nên gọi cho Tùng San biểu lộ lòng biết ơn hay . Ngẫm lại thấy làm vậy dư thừa. Trận chiến này thua thảm hại.


      Đúng lúc này Lý Yến lại gọi tới, Tống Đào nhìn thấy màn hình xuất tên Lý Yến, liền nhớ tới khuôn mặt giận dữ, giọng chanh chua và miệng lưỡi sắc bén của ấy.


      "Tiền bối, em là Lý Yến.” Lúc này giọng của Lý Yến lại rất dịu dàng, thậm chí còn khách sáo tự giới thiệu bản thân.


      "Ừ, sao vậy? Tìm có việc sao?" Tống Đào hỏi.


      ", cũng có chuyện gì to tát...” giọng của Lý Yến yếu dần, hoàn toàn khác hẳn với người có bộ dạng gặp thần giết thần gặp phật giết phật tối hôm qua.


      Tống Đào cảm thấy hơi hoang mang, trong lúc nhất thời lại xấu hổ biết nên gì.


      "Tiền bối, sao chứ?" Lý Yến cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.


      "Hả? À ừ.” Tống Đào hiểu.


      " sao là tốt rồi, công việc của ... cũng sao chứ?" Lý Yến lại hỏi.


      Tống Đào khẽ thở dài, cười cười, "Ừ, công việc vẫn còn, cảm ơn em lo lắng cho .”


      Tâm trạng của Lý Yến giống như được thả lỏng, bật cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”


      Tống Đào nghĩ chút rồi hỏi: "San San, ấy, có khỏe ?"


      Nghe được hai chữ San San này, Lý Yến trong nháy mắt lạnh lùng hơn rất nhiều, "Em biết, cậu ta quay về ký túc xá.”


      đợi Tống Đào gì, Lý Yến lại tiếp: "Tiền bối, cậu ấy đối xử với như vậy, còn nhớ tới cậu ấy sao? Em dám tin, Tùng San lại là người như vậy!"


      Tống Đào nghe thấy giọng ấy bất giác to tiếng, bất đắc dĩ thở dài, "Lý Yến, nếu em thể tin được, sao phải tin chứ? Ngày hôm qua phải Cố Trì Tây rất ràng sao, hiểu em vì sao phải giận dữ như vậy.”


      Lý Yến sửng sốt chút, hồi lâu mới : "Tiền bối, hận cậu ấy sao?"


      Tống Đào thở dài: "Sao phải hận ấy? ấy ai là quyền của ấy, lẽ chỉ vì ấy phải hận ấy sao?"


      "Nhưng ấy lại ở bên Cố Trì Tây! Ông ấy là ba của Cố Lâm Lâm! Người đàn ông đó bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà Tùng San lại ở bên cạnh ông ta, phải giống như tình nhân được bao nuôi sao?" Lý Yến khó có thể giấu được căm phẫn trong lòng.


      Tống Đào bình tĩnh : "Cố Trì Tây phải ba ruột của Cố Lâm Lâm, ông ấy cũng ly hôn, sao có thể San San là tình nhân được chứ? Huống hồ, ngày hôm qua có thể nhìn thấy, ông ấy thực San San nên mới có thể đứng trước mặt và em thay San San chuyện như vậy. Lý Yến, San San là bạn tốt nhất của em, tin tưởng giữa hai người dễ bị sụp đổ vậy sao? Trong mắt em, bây giờ Tùng San rốt cuộc là người như thế nào?"

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair29 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 52

      Trong mắt em, bây giờ Tùng San rốt cuộc là người như thế nào?


      Lý Yến trả lời được. Cúp điện thoại xong vẫn suy nghĩ, Tùng San rốt cuộc là người như thế nào, nhưng càng nghĩ càng hỗn loạn. Lý Yến quay về ký túc xá, nhìn chiếc giường trống trơn của Tùng San, thể nào cảm xúc trong lòng mình.


      Triệu Nhiên mất hồn mất vía vào, lại nhìn thấy dáng vẻ của Lý Yến cũng giống như - mất hồn mất vía, gì, nghiêng người vòng qua người ấy, thẳng tới ban công. Lý Yến mở miệng gọi lại, "Triệu Nhiên, mình có chuyện muốn hỏi cậu.”


      Triệu Nhiên đứng lại, rụt rè quay đầu nhìn Lý Yến, "Hỏi gì?"


      "Tùng San và Cố Trì Tây quen nhau, cậu có biết ?" Lý Yến hỏi.


      Triệu Nhiên ngẩn ra, sau lúc lâu mới yên lặng gật gật đầu. Nhưng cũng mình sớm phát ra, cái đêm mưa ấy, nhìn thấy Tùng San theo Cố Trì Tây, sau đó ngày hôm sau Tùng San quay về còn phát sốt.


      Lý Yến nhìn Triệu Nhiên, "Cậu đúng là cái gì cũng biết.”


      Triệu Nhiên cúi đầu, vẫn chuyện.


      Lý Yến nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Triệu Nhiên đột nhiên lại tức giận, "Nếu cậu biết sao với mình?"


      Triệu Nhiên ngẩng đầu, "Đó là chuyện của San San, mình có quyền gì mà lung tung?"


      Lý Yến cau mày, "Chẳng lẽ cậu thấy tức giận sao? Tùng San lại trở thành tình nhân bao nuôi, cậu ghét ấy à?"


      Triệu Nhiên lắc đầu, "Đó là chuyện của San San, mình có ý kiến. Huống hồ, mình tin tưởng cách làm người của San San, ấy đùa với lửa.”


      Triệu Nhiên cho Lý Yến biết, thậm chí còn hâm mộ Tùng San. Bởi vì chính miệng Trương Tân với , Tùng San là tốt.


      Mấy ngày rồi Tùng San vẫn ở trong nhà, đâu, cả ngày vùi trong chăn ngủ, hoặc là đứng ở ban công ngẩn người. Trạng thái này của khiến Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân sợ hãi, nhưng lại dám hỏi ra nghi vấn của mình. Tùng San cũng , chỉ ôm ba mẹ làm nũng, gắng gượng giả vờ như mình sao.


      Phương Tiểu Tiệp lén với Tùng Chí Quân, bà cảm thấy chắc giữa San San và Tống Đào xảy ra chuyện gì đó, có phải chia tay hay ? Tùng Chí Quân lại cho là như vậy, ông sớm nhận ra, con ông và Tống Đào căn bản hề có quan hệ đó.


      Vì thế buổi chiều hôm nay lão Tùng ở cơ quan có chuyện gì nữa nên về nhà sớm, qua chợ còn mua mấy con ghẹ lớn, vừa vào cửa với Tùng San: "San San, xem ba mua gì cho con nè.”


      Tùng San ngẩn người, nhìn thấy ba cầm con ghẹ lớn nở nụ cười, "Là ghẹ sao! tốt quá!"


      Lão Tùng cười thả ghẹ vào cái chậu trong bếp, "Cuối thu nên ăn ghẹ.”


      Tùng San cười cười, "Vâng, con thích nhất và ăn ghẹ hấp của ba!"


      Tùng Chí Quân vào phòng, cười : "San San, con có nhớ, khi còn mỗi lúc con mắc bệnh, ràng thể ăn được gì nhưng lúc nào cũng đòi ăn ghẹ ba nấu chứ?"


      Tùng San gật đầu, "Lúc ấy vẫn là mùa đông, có nơi nào bán ghẹ sống, nhưng hiểu sao ba lại có thể mua về cho con hai con ghẹ to.”


      Tùng Chí Quân : " còn cách nào khác, ai bảo San San của ba muốn ăn chứ! Làm cha chính là phải dốc hết toàn lực thoả mãn cầu của con bảo bối! Nhưng nhắc tới cũng thấy lạ, khi đó con bệnh rất nặng, ăn cháo cũng nôn, nhưng sau khi ăn xong ghẹ hấp của ba hết bệnh liền.”


      Tùng San ôm cha dụi dụi, "Đây là thần lực của tình ba con đó!"


      Tùng Chí Quân xoa xoa đầu con , "Vậy nên hôm nay ba cũng làm ghẹ hấp cho con, mong con ăn xong rồi cũng có thể khôi phục tinh thần.”


      Tùng San ngẩn ra, mím môi, cúi đầu.


      Lão Tùng nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của con , "San San, nếu con muốn với ba chuyện gì xảy ra, ba cũng hỏi. Nhưng ba thể chịu được khi nhìn thấy con cả ngày cứ mất hồn mất vía mà vẫn phải gắng gượng như có chuyện gì. Bây giờ con lớn rồi, ba cũng già , chuyện ba có thể làm cho con cũng chỉ là mua mấy con ghẹ lớn về làm cho con ăn, khiến con vui vẻ trở lại.”


      Mũi Tùng San cay cay, cố nén cho nước mắt chảy xuống, "Ba, con gạt ba mẹ, cũng gạt Tống Đào, còn gạt cả bạn cùng phòng, con thực dối rất nhiều, cho nên bây giờ con rất hận bản thân mình.”


      Lão Tùng thở dài, "Nếu như là chuyện lần trước ba biết rồi. Người giúp chúng ta, phải Tống Đào.”


      Tùng San kinh ngạc, "Làm sao ba biết được?"


      Lão Tùng cười cười: "Ba con tuy có bản lĩnh, nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn. Tống Đào là đứa trẻ tốt, nhưng nhất định thể nào có bản lĩnh cao như vậy, con tìm nó tới đóng kịch vì muốn ba và mẹ con yên tâm phải ?"


      Tùng San yên lặng cúi đầu, "Ba, con thực xin lỗi, đều là lỗi của con...”


      Lão Tùng khoát tay chặn lại, "Được rồi, chuyện đó hãy để cho nó qua . Chẳng cần quan tâm vì sao, cũng chẳng cần quan tâm chuyện đó giải quyết như thế nào, dù sao bây giờ ba con vẫn rất ổn, nhà chúng ta cũng vậy, thế là đủ rồi.”


      Tùng San cau mày, khẽ cắn môi dưới.


      Lão Tùng nắm lấy tay con : "San San à, con người đều mắc sai lầm, sai lầm quan trọng, chỉ cần nhớ rằng lần sau đừng mắc phải nữa. Con cũng cần tự trách mình như vậy, trong lòng chất chứa nhiều chuyện rất khó chịu! Con người đều phải luôn hướng tới phía trước.”


      Tùng San hít sâu hơi, gật đầu, “Vâng, ba rất đúng, con cũng muốn quên chuyện đó, tích cực lạc quan hướng tới phía trước.”


      Lão Tùng xoa đầu con , "Như vậy mới là con của lão Tùng chứ.”


      Vì thế bữa cơm chiều nay Tùng San ăn rất ngon miệng, ăn ghẹ lớn do tự tay lão Tùng hấp, bỗng nhiên cảm thấy mình còn gì để sợ nữa. Vậy nên trong bữa ăn với ba mẹ, ngày mai muốn về trường.


      Nếu buộc phải đối mặt cứ đối mặt thôi.


      Tùng San vừa tới cửa phòng ký túc xá thấy Lý Yến và Triệu Nhiên ngồi ở chỗ mình ăn trưa, ổn định lại cảm xúc, cười vào, với Triệu Nhiên và Lý Yến, "Mình về rồi.”


      Triệu Nhiên quay đầu, nhìn thấy Tùng San hơi ngạc nhiên, vội vàng : "San San, cậu về đây ở sao?"


      Tùng San gật đầu, "Ừ.”


      Lý Yến chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, chuyện, rồi quay ngược trở lại, giống như nhìn thấy Tùng San.


      Tùng San đành phải tới, "Yến Yến, mình về rồi, mình có chuyện muốn với cậu.”


      Lý Yến buông chiếc đũa trong tay xuống, đứng lên, cầm cặp lồng ra khỏi phòng.


      Tùng San đứng yên tại chỗ, trong lòng khó chịu cúi đầu. Triệu Nhiên bước tới, vỗ vỗ vai , "San San, cậu đừng để ý quá, tính tình Lý Yến đến nhanh cũng nhanh, chờ thêm thời gian nữa hiểu ra thôi, khi đó ấy vui vẻ với cậu trở lại.”


      Tùng San có chút cảm động, "Triệu Nhiên, cậu khinh thường mình sao?"


      Triệu Nhiên lắc đầu, "San San, mình tin tưởng cậu.”


      Tùng San càng cảm động, sau đó hổ thẹn cười cười, "Nếu chuyện này xảy ra với người khác, mình còn ghét người đó hơn cả Lý Yến nữa.”


      Triệu Nhiên : "Ít nhất còn có người cậu, San San, vì vậy cậu nên phấn chấn lên .”


      Tùng San gật đầu, "Ừ, mình quay về là muốn phấn chấn lên, thay đổi hoàn toàn, làm người lần nữa.”


      Triệu Nhiên do dự chút, hỏi: "San San, cậu và ba của Lâm Lâm, chia tay sao?"


      Tùng San suy nghĩ chút, gãi gãi đầu, cười : " chia tay hơi quá, mình và chú ấy vốn chưa từng chính thức quen nhau. Nhưng bây giờ liên lạc nữa, cũng xem như là kết thúc nhỉ?"


      cười đến vô tâm, nhưng trong lòng vẫn nhói đau.


      Vài ngày nay ở nhà, luôn nhớ tới lý do tại sao và Cố Trì Tây lại thành ra như vậy. Nhưng ngày nào cũng kiềm chế được mình tới ban công nhìn xuống, đặc biệt là buổi tối. Mỗi lần nhìn, đều bất giác nhớ tới ở nơi đó, vào đêm, có người đàn ông dựa vào thân xe hút thuốc. Sau đó thấy mình kì lạ, sao lại giống như thất tình thế này, ràng lúc trước khi chia tay Chu Trường An cũng nghiêm trọng như vậy.


      Triệu Nhiên cũng cười cười, trong ánh mắt lại chứa đựng ý tứ "Mình hiểu".


      Bị ánh mắt này nhìn phải, trong lòng Tùng San cảm thấy nàng Triệu Nhiên này đúng là thâm tàng bất lộ, vì thế lại cười : "Triệu Nhiên, sao mình lại cảm thấy cậu như người có kinh nghiệm đương phong phú thế?"


      Triệu Nhiên hơi sửng sốt, cười khổ : "San San, mình chỉ từng thầm mến chứ chưa từng đương.” thở dài, "Mấy ngày trước mình vừa thổ lộ với Trương Tân, kết quả lại bị chút do dự cự tuyệt.”


      Tùng San nhớ tới cái mặt than biểu cảm của Trương Tân, bất đắc dĩ vỗ vai Triệu Nhiên, an ủi: "Cậu thích Trương Tân, thà thích cây cột hay tảng đá còn hơn, người lạnh lùng vô cảm như ta, sao có thể có tình cảm với người con nào chứ.”


      Triệu Nhiên bật cười, "Cậu đúng, ấy còn bằng cây cột hay tảng đá nữa cơ, nhưng mình chẳng hiểu vì sao mình cứ thích ấy. Biết có kết quả, nhưng cứ lao đầu vào, ngốc quá phải ?"


      Tùng San gì, nhưng trong mắt lại có chút đau lòng.


      "Nhưng mình vẫn muốn thử xem, cho ấy biết nó cứ nghèn nghẹn ở trong lòng. Cho nên ra mình cũng hiểu được tại sao ba Cố Lâm Lâm ba lần bảy lượt bỏ cậu được, bởi vì mình cũng giống vậy, chưa từng từ bỏ ý định.” Triệu Nhiên .


      Tùng San biết nên gì, câu này của Triệu Nhiên khiến thấy đau lòng, nhiều hơn nữa là nỗi tiếc hận.


      Triệu Nhiên ra vẻ thoải mái cười : " ra cũng chẳng sao, cho dù bây giờ mình vẫn nhớ ấy. Suy nghĩ chút thấy chuyện này cũng có thể, dù sao cũng chỉ là nhớ thôi mà.”


      Tùng San hơi run sợ chút, sau đó cười cười, "Ừ, nhớ nhớ , dù sao cũng qua rồi.”


      Triệu Nhiên cũng cười cười, "Đúng vậy, đều qua.”


      Họ vô cùng đơn giản nhìn nhau cười, những tiếc hận vui vẻ bi thương đều cần nhắc tới nữa. Tùng San đổi đề tài hỏi Triệu Nhiên: "Cái công ty tồi tệ kia cậu còn làm nữa ?"


      Triệu Nhiên : "Mình muốn chuyện này với cậu đây, mấy ngày hôm trước giáo viên hướng dẫn đến ký túc xá, sau khi biết chút về tình hình thực tập họ có thể giúp mình đổi công ty đàng hoàng hơn.”


      Tùng San có chút kinh ngạc, "Có thể đổi sao?"


      Triệu Nhiên : "Ừ, cụ thể mình cũng , hình như là có mấy người tự tìm nơi thực tập, nên họ mới giao mấy vị trí trống cho mình. Mình tính ngày mai tới xem thử, cậu có muốn cùng hay ?"


      Tùng San gật đầu, "Được, mình cũng muốn tìm nơi đáng tin cậy đây.”


      Vì thế hai người họ dự định như vậy. Lúc chiều Tùng San ở ký túc xá thấy nhàm chán, bèn siêu thị mua đồ. Triệu Nhiên thấy Tùng San xuống tầng mới lấy điện thoại gọi cho Trương Tân.


      "Em với San San rồi, ngày mai bọn em tới công ty đó xem thử.” Triệu Nhiên .


      Trương Tân trả lời: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”


      Triệu Nhiên lại : "Trương Tân, có chắc lần này đưa San San tới đó xảy ra vấn đề gì chứ, công ty này và ba của Lâm Lâm liên quan gì phải ?"


      Trương Tân : " yên tâm, lần này phải do Cố tổng sắp xếp.”


      Triệu Nhiên do dự lát mới : "Vậy, vậy là sắp xếp sao?"


      Trương Tân đáp lại, chỉ câu: "Tôi còn có việc, cúp máy trước.”


      Triệu Nhiên nghe thấy thanh tút tút, liền thở dài. Sao lại ngốc như vậy chứ.


      Trương Tân nhét điện thoại vào túi, đứng dậy cầm báo cáo tới gõ cửa phòng Cố Trì Tây. Gõ hai tiếng thấy có người trả lời, Trương Tân liền đẩy cửa vào, toàn bộ cửa chớp đều đóng kín, ràng bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, nhưng trong căn phòng rộng lớn này lại u ám như động đen. Cố Trì Tây dựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, biết là ngủ hay tỉnh.


      Trương Tân lên tiếng, nhàng đặt báo cáo tay lên bàn, vừa xoay người định ra nghe thấy Cố Trì Tây mở miệng : "Rót cho tôi tách trà.”


      Trương Tân trả lời: "Vâng.”


      Mùi trà thanh đạm thoang thoảng trong phòng, Cố Trì Tây đứng lên, kéo mở cửa chớp, ánh sáng chiếu vào, làm cả phòng sáng hẳn lên.


      "Gần đây cậu có theo dõi hành động của San San ?" Cố Trì Tây hỏi.


      Trương Tân : "Chỉ xác định mỗi ngày ấy đều an toàn.”


      Cố Trì Tây gật đầu, uống ngụm trà, : "Hôm nay xem xong phần báo cáo này, từ ngày mai trở tôi nghĩ phép vài ngày, chuyện còn lại trong công ty cậu tự giải quyết , phải chuyện quan trọng đừng tìm tôi.”


      Trương Tân dừng lát, : "Vâng.”


      Đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây yên tâm giao công ty cho quản lý như vậy.


      Cố Trì Tây lại hỏi: "Hai ngày nay Cố Lâm Lâm còn làm ầm ĩ ?"


      Trương Tân : "Ngày hôm qua có tới, nhưng lại bị Uông tổng tự đến dắt về, hôm nay trước mắt còn chưa xuất .”


      Cố Lâm Lâm bị nhốt trong phòng, ngừng cầm ghế phá cửa, "Mẹ, mẹ mau thả con ra! Con muốn gặp ba con!"


      Uông Tiểu Kinh đứng ở cửa, lạnh lùng : "Mẹ bao nhiêu lần rồi, ông ta phải ba của con!"


      Cố Lâm Lâm òa khóc lớn, "Ông ấy phải ba con, vậy rốt cuộc ai mới là ba con? Ba con ở đâu?"


      Uông Tiểu Kinh hít sâu hơi, làm thế nào cũng thể ra câu ba con bị giam ở trong tù, bà đành phải đổi phương thức, : " bao lâu nữa con nhìn thấy ba ruột của mình.”


      Cố Lâm Lâm rống to: "Mẹ dám cho con biết, có phải năm đó mẹ chung thuỷ với ba con, ra ngoài tìm đàn ông cho nên mới chiến tranh lạnh với ba nhiều năm như vậy ? Mẹ, mẹ mau , người đàn ông cùng mẹ thông gian là ai?"


      Uông Tiểu Kinh tức tới sôi máu, "Sao mày có thể ba ruột mình như vậy, ba mày là người đàn ông tài giỏi lại tốt hơn nhiều so với Cố Trì Tây!" Nếu phải do Cố Trì Tây, bây giờ ông ấy sớm trở thành nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy.


      Cố Lâm Lâm cười lạnh, "Tốt thôi, vậy mẹ cho con biết , ba ruột con ở đâu? Mẹ lôi ông ấy tới cho con xem, để xem rốt cuộc ông ấy có giỏi hơn Cố Trì Tây !"


      Uông Tiểu Kinh bóp trán, "Lâm Lâm, con được gặp, còn nửa năm nữa, nửa năm sau con có thể nhìn thấy ba ruột của mình.”


      Bình Đông, nửa năm cuối cùng này, sao lại gian nan như thế?

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :