1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Vi Van truyện quyến rũ thiên tử , nằm trong khu sắc nữ
      Còn hôm nay ko có chương mới là vì ta bệnh rồi, tiểu yên gửi rồi mà ta đuối quá , nhức đầu nên ko on lap làm pic , mai ta làm cho , mai tinh muộn có chương mới nhé ^ ^
      Last edited: 11/12/14
      Vi Van, AnLy90, bellchuong2 others thích bài này.

    2. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      :th_77::th_77:có phải nàng mất máu quá nhiu nên mệt phải k @Chó Điên
      Chó Điên thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @AnLy90 ka ka ka , cũng đúng , dạo này đói khát ăn thịt hơi nhiều ,
      Ta bận cuối kỳ nên ko on lap thường dc , với lại bị viêm mũi , nên trời lạnh là xong đời , nhưng hôm nay có tinh muộn , an tam
      Vi VanAnLy90 thích bài này.

    4. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      an thịt ít lại nghe nàng @ Chó Điên bổ quá tốt đâu:yoyo67:
      Chó Điên thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 49

      Da Tống Đào đen hơn trước rất nhiều, khi Tùng San mở cửa, hai người đứng đối diện nhau, trong mắt còn mang theo vài phần ngượng ngùng.


      "San San, ...” Ngay câu đầu tiên nghẹn lời.


      Tùng San cười cười, "Mau vào , tiền bối.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Tống Đào, vui chịu được liền kéo người ta ngồi vào ghế sô pha, liên tục chuyện ngừng, Tống Đào vốn là người biết ăn , thấy Phương Tiểu Tiệp nhiều như vậy đối đáp rất ăn ý. Tùng Chí Quân rửa đĩa đào mang ra, ông ngồi xuống muốn xen mồm vào vài câu cũng được, vì thế ông cười cười đứng lên vào bếp.


      "Tiểu Tống à, sao cháu đen hơn nhiều vậy?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.


      "Thời gian gần đây cháu luôn ở ngoại ô, công ty cháu tiến hành hạng mục mới, là khu lâm viên kết hợp giữa sinh thái nông nghiệp với khu nghỉ dưỡng, cháu là thành viên chủ chốt trong hạng mục lần này, cho nên ngày nào cũng phải ra ngoài vừa khảo sát thực địa vừa lập kế hoạch chi tiết, cả ngày chạy qua chạy lại khu đất lớn, đen chút cũng là chuyện bình thường.” Tống Đào .


      Phương Tiểu Tiệp nghe được mấy chữ thành viên chủ chốt, mắt sáng rực lên, " tệ nha, tuổi trẻ tài cao, cháu ở bên ngoài sợ gian nan khổ cực chịu khó rèn luyện, sau này khi kế thừa gia nghiệp nhất định làm rất tốt.”


      Tống Đào nghe thấy bốn chữ kế thừa gia nghiệp khóe miệng cong cong, cười ậm ờ : "Vâng, hi vọng là như vậy.”


      Tùng San ngồi bên cạnh chăm chú ăn đào, hoàn toàn muốn tham dự vào câu chuyện của hai người.


      Phương Tiểu Tiệp liếc mắt nhìn về phía Tùng San, tức giận tới mức thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, con bé chết tiệt này, sao bây giờ mà nó vẫn giữ cái dáng vẻ như liên quan gì tới mình vậy chứ, là tức chết mà.


      Tùng Chí Quân lại làm tám món ăn, Tùng San lâu chưa được ăn thức ăn của ba mình nên vui vẻ hoan hô, cũng mặc kệ Tống Đào, tự lấy đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Phương Tiểu Tiệp nổi giận, "San San, sao con lại biết phép tắc vậy chứ, khách còn chưa động đũa mà con gắp thức ăn trước rồi, ba con dạy con như vậy sao!"


      Tùng San bĩu bĩu môi, "Ôi dào, cũng phải người ngoài, sao cứ phải khách sáo như vậy chứ?"


      Tống Đào xấu hổ cười cười, "San San đúng, bác trai bác hai người trăm ngàn lần đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu rất xấu hổ.”


      Phương Tiểu Tiệp nghe thấy câu phải người ngoài của con , bà và Tùng Chí Quân liếc mắt nhìn nhau, hài lòng : "Tiểu Tống à, cháu cứ coi như đây là nhà mình , đừng gò bó mình!"


      Tùng Chí Quân lấy cho Tống Đào lon bia, "Lại đây, hai bác cháu ta uống nào.”


      Tống Đào cười nhận lấy, "Vâng, vậy cháu uống cùng bác trai.”


      Kết quả vừa xong, hai người họ uống ngừng, uống hết lon này tới lon khác, uống xong bia, lão Tùng lại mở tủ rượu lấy ra cái chai màu trắng.


      Tùng San ăn no nhưng lại thể rời bàn, đành phải ngồi bên cạnh họ nhàm chán nghịch di động của mình. mở QQ lâu rồi chưa lên, thư của Lý Yến xuất liên tục màn hình, cũng có chuyện gì quan trọng, đơn giản chỉ là chuyện ấy mệt mỏi vì phải suốt ngày ở trong thư viện cố gắng hết sức cho kì thi khảo sát nghiên cứu sinh nên tâm trạng tốt. Tùng San đọc mà buồn cười, khi quay về ôm ấy cái để an ủi, nhưng ngờ Lý Yến lại , "San San, cậu lại về nhà à?”


      Tùng San bị nắm tẩy, đành phải trả lời "Mình ăn cơm ở nhà.”


      Lý Yến vội vàng : "Mình muốn gọi điện thoại cho cậu đây, hôm qua thầy giám thị thông báo tới các phòng, tối hôm nay tới ký túc xá kiểm tra, cậu quay về nhà ở lâu như vậy lại còn thực tập, nếu bị phát hay đâu, cậu có muốn về trường chuyến , để có mặt cho họ điểm danh?"


      Tùng San nhìn lão Tùng say tới mức mặt ửng đỏ, thấy nên để ông tiếp tục uống nữa, vì thế bắt lấy cơ hội này, ngẩng đầu lên : "Ba mẹ, con muốn về trường chuyến, giám thị tối nay kiểm tra ký túc xá, hình như có chuyện cần tìm con.”


      Tống Đào như được đại xá, vội vàng : "Bác trai, cháu đưa San San về trường trước, tối nay bác cháu ta cũng uống ít rồi.”


      Phương Tiểu Tiệp tỏ vẻ đồng ý, vì so với việc để Tống Đào ngồi say xỉn với lão Tùng như vậy, bà càng hy vọng Tống Đào có thể ở chung với San San nhiều hơn. Tùng San theo Tống Đào ra khỏi nhà, Phương Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn Tùng Chí Quân "Hôm nay ông sao thế? Sao lại lôi kéo Tiểu Tống uống rượu cùng ông?"


      Tùng Chí Quân cười cười, khẽ thở dài.


      Tống Đào đúng là uống hơi nhiều, toàn thân nóng lên, ánh mắt lỗ tai cũng có chút đỏ. cười với Tùng San, "San San, tửu lượng của ba em tốt đấy, có ra ngoài xã giao cũng uống nhiều như vậy.”


      Tùng San có chút xấu hổ, "Bình thường ba em như vậy đâu, hiểu sao hôm nay lại thế.”


      Trong tàu điện ngầm vẫn đông đúc như thường, Tống Đào và Tùng San lên tàu, tìm nửa ngày cũng thấy chỗ trống, đành phải kéo Tùng San đến dựa vào chỗ nối tiếp giữa các khoang tàu, Tống Đào để Tùng San dựa vào thành tàu, còn mình đứng đối diện , cánh tay chống lên thành tàu, vây Tùng San trong vòng tay mình.


      Tùng San cảm thấy có chút thoải mái, nên đành cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở đầy mùi rượu của Tống Đào phả vào mặt. Sau đó hoảng hốt nhận ra, cảm giác này dường như rất quen.


      Trong đêm đó, bên góc quán cà phê ở sân trường, Cố Trì Tây cũng như thế này, đặt dựa vào tường, hai thân thể gần kề nhau.


      Trái tim bất giác co rút.


      Đúng lúc tàu điện ngầm dừng lại, thân thể Tống Đào theo quán tính ngã gần về phía Tùng San. Cửa tàu điện ngầm mở ra, người đường ra ra vào vào, Tống Đào nhanh chóng tìm được chỗ trống, kéo Tùng San tới, nhưng vẫn chậm bước. Vị trị đó bị đứa bé học tiểu học chiếm được, nó ngồi xuống hai chân đong đưa, ánh mắt đắc ý nhìn Tống Đào và Tùng San.


      Tùng San bất đắc dĩ cười cười, với Tống Đào: "Dù sao cũng chỉ còn mấy trạm nữa là đến rồi, đứng thêm chút nữa thôi.”


      Tống Đào cũng cười cười, "San San, chờ sau khi làm xong hạng mục này lấy được tiền hoa hồng, có thể có tiền mua xe rồi.”


      Tùng San : "Uầy, Tê Lợi muốn mua xe sao! Quả nhiên là người làm có khác.”


      Tống Đào kéo lại gần mình, cánh tay vòng qua hông nắm lấy cây cột sau lưng , "Ừ, đến lúc đó em phải vất vả tàu điện ngầm nữa.”


      ra Tùng San rất muốn mua xe liên quan gì đến , nhưng cuối cùng chỉ có thể cười trừ. Hôm nay Tống Đào say rồi, nếu bình thường ra câu đó.


      Tàu điện ngầm lại dừng lại, bạn học sinh đứng lên vỗ vỗ Tống Đào, ý vị trí đó cậu dành cho bọn họ, Tống Đào vội vàng để Tùng San ngồi xuống, cười : "Cảm ơn em, cậu bạn .”


      Bạn học sinh chợt nhíu mày, " ơi, bạn đẹp như vậy, tàu điện ngầm phải cẩn thận kẻ háo sắc đó!" xong cậu liền xuống xe.


      đầu Tùng San đổ giọt mồ hôi lớn, biết gì mới phải, chỉ có thể cười gượng chút. Còn ánh mắt Tống Đào lại tỏa sáng, nhìn về phía Tùng San, cười : "San San, em xem, ngay cả đứa bé cũng thấy hai ta rất xứng đôi.”


      Tùng San cảm thấy đau đầu, muốn phải thảo luận với về vần đề này tàu điện ngầm. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy, vẫn nên mọi chuyện với hơn.


      Vì thế khi đến trường học, Tùng San về thẳng ký túc xá mà bảo Tống Đào cùng dạo trong vườn trường lát, Tống Đào đương nhiên đồng ý vô điều kiện. Hai người đến bên hồ, đêm khuya, hồ nước phẳng lặng như gương, phản chiếu bóng trăng tròn vành vạnh. Tùng San nhìn Tống Đào, biểu cảm rất nghiêm túc, : "Tiền bối, em muốn khiến hiểu lầm sâu hơn nữa, như vậy ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của chúng ta, nên em cảm thấy nên với suy nghĩ trong lòng em.”


      Tống Đào tỉnh táo hơn chút, cũng đoán được Tùng San muốn gì, cười cười, "San San, trước khi em ra suy nghĩ của mình, em có thể nghe suy nghĩ của ?"


      Tùng San nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được, vậy .”


      Tống Đào hít hơi sâu, cố gắng để đầu óc tỉnh táo, sau đó thâm tình nhìn Tùng San, "San San, thích em. Từ lần đầu tiên gặp em vào năm thứ hai đại học thích em rồi, khi đó là phát ra em trước, là với bọn Chu Trường An và A Thạch rằng trong đám đàn em năm nhất có bé rất dễ thương, lúc đó bọn họ mới chú ý tới em. Khi đó bọn hứa với nhau cạnh tranh công bằng, nhưng tên nhóc Chu Trường An kia lại lén lút ra tay với em. Khi biết em và tên đó quen nhau, hận thể lấy dao làm thịt nó. Nhưng làm vậy, vì phát em cũng thích nó, điều này khiến cảm thấy thất bại. Cho nên chỉ có thể lựa chọn trở thành tiền bối thân thiết của em, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, nhìn thấy em cười là mãn nguyện lắm rồi. San San, quen em ba năm, nhưng tấm lòng của đối với em vẫn chưa từng thay đổi.”


      Tùng San cúi đầu, dám nhìn ánh mắt nóng rực của .


      Tống Đào tiếp: " vốn tưởng rằng và em cả đời này có duyên phận, nhưng cuối cùng cái tên Chu Trường An kia lại phụ lòng em! Chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh được nữa? San San, biết Chu Trường An làm tổn thương em rất sâu đậm, có lẽ thời gian dài cũng muốn đương. cũng biết tốt, xứng với em, nhưng vẫn cố gắng vượt lên chính mình, công việc của là do tự kiếm được, đãi ngộ hề thua kém Chu Trường An, bây giờ thăng tiến rất tốt, tin rằng bao lâu nữa có thể trở thành người đàn ông mạnh mẽ để em dựa vào. San San, biết em có cảm giác này với , nhưng ít ra em cũng ghét đúng ? Em ở bên , ít nhất có thể cam đoan em luôn vui vẻ cười đùa, làm hết khả năng mang tới những đều tốt đẹp nhất cho em, em chỉ cần cho cơ hội, để chúng ta thử bên nhau, có được ? Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”


      Tùng San cảm thấy sống mũi cay cay, những lời Tống Đào đều là chân , trong lúc nhất thời biết phải trả lời ra sao.


      Tống Đào nhận ra Tùng San dao động, tâm trạng càng thêm kích động, vươn tay ra ôm lấy , "San San, dù chỉ là thương hại thôi, nhưng em hãy cho cơ hội, làm bạn ! thề với trời, cả đời này quyết phụ em!"


      Cái ôm này có chút xa lạ, cơ thể Tùng San khẽ co lại, tránh ra, " xin lỗi, tiền bối, em tốt như vẫn nghĩ.”


      Tống Đào lắc đầu, "San San, ở trong lòng em là tốt nhất, cả thế giới có người con nào có thể so sánh với em.”


      Tùng San thở dài, "Tiền bối, em cảm thấy người trong lòng phải là em . Em muốn khiến thất vọng, thực xin lỗi, ra căn bản hề hiểu em.”


      Tống Đào : "San San, vậy em cho cơ hội để hiểu em , như vậy có chết cũng hối tiếc.”


      Tùng San liều mạng lắc đầu, " được, em có quá nhiều bí mật thể để cho người khác biết, bây giờ ngay cả em cũng chán ghét bản thân mình. Mỗi ngày em đều dốc sức tạo nên hình tượng đẹp trong mắt mọi người, nhưng ra em lừa gạt , gạt ba mẹ, gạt bạn bè, và gạt cả chính mình.”


      Nước mắt cứ như vậy tuôn ra, Tùng San khụt khịt mũi, "Tiền bối, em gánh nổi kì vọng của , em sợ rằng sau khi biết được tất cả vô cùng thất vọng. Cho nên coi như em xin , đừng tới gần em nữa.”


      Nhìn Tùng San khóc thành tiếng, Tống Đào lặng thinh. Màn đêm tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng gió cũng im bặt, tâm trạng Tống Đào phập phồng lên xuống theo tiếng khóc của Tùng San. lúc lâu sau, mới vỗ vỗ vai Tùng San, nhàng ôm lấy , "San San, ép em nữa, em đừng khóc.”


      Tùng San biến cảm xúc đọng lại mấy ngày nay thành nước mắt, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, lau nước mắt mặt, đĩnh đạc cười : "Tiền bối, người bạn thân thiết tri kỷ của em.”


      Tống Đào cười khổ, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Tùng San, "Dạo này áp lức lớn lắm à? Khi nào muốn khóc tới tìm .” xong vỗ vỗ vai mình, "Vai Tê Lợi em có thể dùng thoải mái.”


      Tùng San lắc đầu, "Tiền bối, nên đưa đôi vai này cho người xứng đáng.”


      Tống Đào cười cười, thêm gì nữa, đưa Tùng San đến dưới ký túc, Tùng San cười với Tống Đào, "Tiền bối, hôm nay cảm ơn .”


      Tống Đào nhìn , khó khăn mở miệng : "San San, có thể hôn em cái ? Coi như để từ bỏ.” xong thấy có lỗi cười cười.


      Tùng San nhìn xung quanh chút, cảm thấy dưới tầng ký túc phải nơi thích hợp để làm chuyện này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tống Đào, đánh liều, cười : "Hôn thôi , em ôm cái vậy.”


      xong bước về phía trước, dang hai tay ra chủ động ôm lấy hông Tống Đào, chỉ ôm chút rồi buông ra rất nhanh, sau đó xấu hổ cười : "Tiền bối, trừ ba em và Chu Trường An ra, là người đàn ông thứ ba em chủ động ôm.”


      Tống Đào cười rất xán lạn, "Được rồi, có những lời này của em, có ra sao cũng đáng.”


      Tùng San cười : "Em lên đây, đường cẩn thận.”


      xong liền xoay người, vừa hai bước liền nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn chưa kịp quay đầu, cổ tay bị người đó nắm chặt, giật mình quay lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tức giận của Cố Trì Tây.


      Trong khoảnh khắc máu huyết toàn thân như đông lại, trong mắt Tùng San còn là người đàn ông, mà là con sư tử tức giận. "Cố Trì Tây, chú...”


      Lời còn chưa hết, miệng bị chặn lại, hàm răng sắc bén kia như hận thể ăn luôn đôi môi . Tùng San đau đến mức sợ hãi kêu lên, nhưng tiếng kêu đó bị nuốt mất tại nơi môi lưỡi dây dưa.


      "Mau thả San San ra!" Tống Đào lập tức xông tới, hung hăng kéo cánh tay Cố Trì Tây, nhưng lại bị đẩy ra.


      Cố Trì Tây buông Tùng San ra, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Đào: "Tống Đào đúng , bây giờ cậu có thời gian nửa phút để biến khỏi mắt tôi.”


      Tống Đào kinh ngạc : "Ông cái gì? Ông tưởng ông là ai?"


      Môi Tùng San bị cắn chảy máu, nhịn đau với Tống Đào: "Tiền bối, nhanh , em sao.”


      Tống Đào càng thể tin nổi, "San San, người này rốt cuộc là ai? ta cưỡng ép em như vậy, sao em còn có thể giúp ?"


      Cố Trì Tây cười lạnh: "Tôi là ai ngày mai cậu biết, nếu có gì hiểu hỏi Vương Vĩnh Minh .”


      Tống Đào nghe thấy tên của cấp Vương Vĩnh Minh, trong lòng liền chấn động, "Ông... Ông là...”


      "Ông ta là ba của Cố Lâm Lâm!" Cách đó xa bỗng nhiên có thanh lớn tiếng .


      Tùng San sợ hãi quay đầu, nhìn thấy Lý Yến tới, mặt toát ra lạnh lẽo.


      Lý Yến đến trước mặt Tùng San, ánh mắt sắc bén như dao, "San San, tôi ngờ, cậu lại là người như vậy.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :