1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Canh Chan Cơm

      Canh Chan Cơm Active Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      111
      tr càng ngày càng hay rồi. tưởng tượng đến cảnh ôm chó vào cấp cứu mà chết cười.chỉ có nước ngoài vậy thôi chứ viêt nam bị thương hay sắp hấp hối là chuẩn bị dao làm thịt. @Tiểu Yên pr làm ta bồn chồn quá. chỉ mong 2 người ở vs nhau.
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      tui thực là raaaaaattttttttttt hồi hộp chờ chương tiếp theo:050::050::050:
      Tiểu Yên thích bài này.

    3. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      thích bác sĩ Trương Bạch Dật mà, nhưng cũng lạ là Bạch Dật và Trương Tân là 2 em thế mà tính tình khác nhau quá....
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 45

      Lão Tần bị băng vải quấn như cái bánh chưng, nghiêng đầu ghé vào giường bệnh, nhìn thấy Tùng San và Cố Trì Tây, đôi mắt to tròn của nó long lanh ươn ướt, yếu ớt sủa tiếng.


      Nước mắt Tùng San lại chảy xuống.


      Cố Trì Tây ôm Tùng San, để đầu bé con dựa vào ngực mình, "Đừng khóc, Lão Tần khoẻ lên thôi.”


      Vài y tá tới, họ rất cẩn thận chuyển Lão Tần sang cái giường dành cho trẻ em, đẩy Lão Tần ra khỏi bệnh viện, lên chiếc xe cứu thương, hộ tống Lão Tần đến Giang Phong Uyển.


      Cố Trì Tây lại gọi thêm hai bác sỹ thú y tới, sau khi cẩn thận kiểm tra cho Lão Tần lần, họ để lại đống chai lọ đựng thuốc uống, thuốc thoa ngoài da đầy đủ chủng loại, Tùng San ghi nhớ kỹ tác dụng của từng loại, chăm chú nghe rất nghiêm túc.


      Vất vả cứ như vậy rồi cũng xong, trời tối từ lâu, Trương Tân đưa bác sĩ thú y về, trong phòng chỉ còn lại Cố Trì Tây và Tùng San ở lại chăm sóc lão Tần. Lão Tần sau khi được uống thuốc an thần ngủ rất sâu, tuy rằng thỉnh thoảng mí mắt vẫn giật giật như ngủ yên. Tùng San quỳ bên cạnh Lão Tần, cẩn thận dùng khăn ướt giúp nó lau vết máu khô bộ lông.


      Cố Trì Tây nhìn Tùng San, đau lòng xoa xoa đầu , "Em cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi , Lão Tần để tôi chăm sóc cho.”


      Tùng San quay mặt lại, khuôn mặt nhắn trắng như tờ giấy, chỉ có đôi mắt ửng hồng.


      "Cố Trì Tây, nếu hôm nay Lão Tần mất mạng vì cứu tôi, cả đời này tôi thể nào yên lòng được.”


      Đôi mắt Cố Trì Tây sâu thăm thẳm nhìn , "Lão Tần và tôi đều em nhiều như vậy, cho nên chúng tôi có thể vì em mà liều mạng.”


      Tùng San cúi đầu, "Nhưng tôi rất áy náy, chú quan tâm chăm sóc Lão Tần như người nhà, nhưng tôi lại chăm sóc tốt cho nó, khiến nó suýt nữa vì tôi mà chết.”


      Cố Trì Tây đặt tay lên đầu , dùng sức xoa xoa, "Chuyện này trách em được, tôi nhất định điều tra rốt cuộc ai giở trò, báo thù cho em và Lão Tần.”


      Tùng San mím môi, hít hít cái mũi , đôi mắt lại đỏ lên.


      Cố Trì Tây đau lòng chịu được, ôm vào trong ngực, "Sao lại khóc nữa rồi?"


      Tùng San vùi trong lồng ngực , nước mắt của làm ướt áo sơ mi , yếu ớt : "Tôi biết nữa, nhưng vừa nhìn thấy chú tôi lại muốn khóc...”


      Cố Trì Tây thở dài, nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của lên, chút do dự hôn xuống. nụ hôn sâu, mang theo chút ý tứ công kích nào, lại hàm chứa thương vô tận. Tùng San yên lặng để hôn, để cho đôi môi ấm áp của làm ấm lại đôi môi lạnh lẽo của . Đó là loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, theo thời gian đôi môi dây dưa, kéo tâm hồn hai người đến gần nhau hơn.


      Khi nụ hôn kia dừng lại, Cố Trì Tây bế cả người Tùng San lên, đến trước cửa phòng mở cửa ra, dịu dàng đặt bé con lên giường. Tùng San hơi cuống, mở to đôi mắt, ánh mắt trong trẻo thuần khiết như tuyết tan, mím đôi môi bị hôn trở nên đỏ hồng, ngón tay bất giác nắm chặt ga giường.


      Cố Trì Tây cười cười, "Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngủ .”


      xong lại hôn lên trán .


      Sau đó tắt đèn, ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng bếp tràn ngập ánh đèn màu vàng quất, ánh sáng ấm áp êm dịu, đây là do buổi sáng khi Tùng San thức dậy mở lên, ban ngày căn nhà tràn ngập ánh sáng, những ngọn đèn này trở nên vô dụng, chỉ có vào lúc đêm khuya vắng lạnh như thế này, ánh sáng vàng đó mới có thần thái khác thường.


      Cố Trì Tây nhìn chằm chằm bóng đèn đến thất thần, ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng chú ý, ra nơi này cũng có bóng đèn.


      mở tủ lạnh định lấy chai nước, liếc mắt cái liền nhìn thấy ba chai nước ngọt lớn, khóe miệng khẽ cong lên, vì thế lấy chai, rót nó ra ly, uống ngụm, vị ngọt lành lạnh thấm vào đầu lưỡi, cũng tràn vào trong lòng.


      ràng chỉ mới đến đây vài ngày, nhưng căn nhà này có chút hơi ấm gia đình.


      Tùng San nằm giường, trằn trọc trăn trở, làm gì cũng ngủ được. Khóc quá mệt mỏi, đầu hơi choáng váng, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hình ảnh Lão Tần cả người đầy máu nhìn về phía kêu rên, nghĩ tới lại thấy sợ.


      chưa bao giờ biết, ra thú cưng cũng thề sống chết trung thành với chủ nhân của mình.


      "Lão Tần và tôi đều em nhiều như vậy, cho nên chúng tôi có thể vì em mà liều mạng.”


      "San San, chỉ cần em sao là tốt rồi.”


      thể thừa nhận, bây giờ bị cảm động. Có lẽ còn có gì đó mãnh liệt hơn cả cảm động, thế nên khi vừa ôm vào lòng, thậm chí ngay cả kháng cự cũng quên mất.


      cảm thấy mình cần nghỉ ngơi chút cho khoẻ lại, trong đầu rất loạn.


      Nhưng sinh hoạt của mấy ngày nay khiến đồng hồ sinh học của được cố định, nên chưa đến sáu giờ, Tùng San thức dậy sau đêm miên man suy nghĩ. Vì lo lắng Lão Tần thức dậy khó chịu, vội vàng rời giường, chuẩn bị lấy thuốc giảm đau cho Lão Tần uống, nhưng vừa mới ra khỏi phòng, thấy Cố Trì Tây quỳ bên cạnh Lão Tần, chai thuốc được mở nắp đặt ngay bên cạnh.


      Cố Trì Tây nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng, xoay người lại cười : "Lão Tần tỉnh rồi, tôi cho nó uống thuốc, hình như cũng khó lắm.”


      Nụ cười đó và nụ cười ấm áp dịu dàng thường ngày của giống nhau, vì cảm xúc chân nhất của được biểu lộ ra bên ngoài, phảng phất giống như luồng sáng đầu tiên của ngày vào thu.


      Tùng San dừng lát sau đó cũng cười, tới, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Lão Tần.


      Hơi thở của Lão Tần vẫn còn rất yếu, nó chỉ có thể kêu "ăng ẳng" như làm nũng.


      Tùng San cười, tâm trạng hồi phục hơn rất nhiều. quay sang nhìn Cố Trì Tây, nhìn gần như vậy mới nhận ra, hốc mắt của rất sâu, giống như cả đêm qua ngủ chút nào vậy.


      "Tối qua chú luôn ở đây chăm sóc cho lão Tần sao?" Tùng San hỏi.


      Cố Trì Tây cười cười: "Vốn cũng ngủ được, bằng ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Nó ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi cũng nên đền bù cho nó.”


      Tùng San cười : "Nó ở bên cạnh chú, chú chăm sóc cho nó phải là chuyện rất bình thường sao? Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.”


      Ánh mắt Cố Trì Tây khựng lại, im lặng lát, rồi cười : "Đúng, bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.”


      Tùng San đứng lên, "Bây giờ tôi rửa mặt, lát nữa tôi làm điểm tâm cho chú.”


      Những lời này rất thuận miệng, cũng nghĩ gì nhiều đứng dậy vào nhà vệ sinh.


      Cố Trì Tây nhìn bóng dáng của , khóe miệng cong lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.


      Khi Tùng San ra mới phát bữa sáng được làm xong hết bày biện ở bàn, bánh mì mới nướng, trứng ốp lết, dăm bông, sữa tươi. Vì thế nở nụ cười, "Chú à, ra chú cũng là trạch nam.”


      Cố Trì Tây cười mà , ngồi vào chỗ đối diện Tùng San bàn ăn. Trong tủ quần áo nhiều đồ đẹp như vậy, bé con lại chỉ mặc bộ đơn giản nhất là T-shirt và quần đùi, cổ áo rộng lộ ra làn da trắng nõn, cánh tay và cẳng chân rất gầy, thấy vậy nhịn được muốn ăn nhiều hơn.


      Đồng hồ treo tường chỉ sáu giờ rưỡi, trong phòng khách tràn ngập nắng sớm, họ ngồi bàn ăn, yên lặng ăn điểm tâm.


      "Công việc của chú sao chứ? Chú về trước như vậy có khiến nó bị chậm tiến độ ?" Tùng San cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện khí có chút xấu hổ, đành phải tùy tiện tìm đề tài để .


      Cố Trì Tây chút để ý đáp: " sao.”


      Tùng San nghĩ chút rồi : "Chú có định làm , có tôi ở nhà chăm sóc Lão Tần là được rồi.”


      Cố Trì Tây đưa mắt nhìn , trong ánh mắt mang theo ý cười, "Hôm nay tôi có việc gì, ở đây cùng em chăm sóc lão Tần.”


      Ánh mắt Tùng San khẽ lay chuyển, "Ăn xong chú có muốn lên lầu ngủ giấc , hôm qua đêm ngủ, thân thể chịu nổi đâu.”


      Khóe miệng Cố Trì Tây cong lên, "Được.”


      rất nghe lời.


      Ăn cơm xong, Tùng San dọn bát đĩa vào bếp rửa, Cố Trì Tây tới nhìn lão Tần chút, sau đó tới chỗ , thân mình gần như dán vào lưng Tùng San, dịu dàng : "Tôi lên lầu tắm rửa rồi ngủ lát, chín giờ Trương Tân đưa bác sỹ thú y tới đây kiểm tra cho Lão Tần, em nhớ mở cửa cho cậu ta.”


      Hơi thở ấm nóng phả vào tai Tùng San làm thấy ngưa ngứa, quay đầu lại, chỉ giọng "Vâng". Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng càng lúc càng , mới giật mình thở hổn hển. Nổi hết cả da gà.


      Quả nhiên đúng chín giờ Trương Tân liền xuất , Tùng San ra mở cửa, vẻ mặt so với lúc nãy bình tĩnh hơn nhiều, "Vào .”


      Trương Tân vẫn mặt lạnh như bình thường, vào nhà cùng bác sỹ thú y, khi bác sỹ thú y làm kiểm tra cho Lão Tần, Trương Tân giống như bức tượng điêu khắc đứng ngay bên cạnh, nhúc nhích.


      Tùng San thấy như vậy được tự nhiên, thuận miệng : " ngồi , Cố Trì Tây còn ngủ lầu.”


      Trương Tân nhìn cái, nghe lời ngoài ý muốn, ngồi xuống sô pha, chỉ là cái dáng ngồi đó vẫn rất chỉnh tề, giống như con gà trống bất kì lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.


      Tùng San bất đắc dĩ cười cười, tới tủ lạnh lấy chai nước đưa cho , "Uống nước .”


      Trương Tân nhận lấy chai nước, rất lễ độ , "Cảm ơn.”


      Tùng San nhìn mái tóc ngắn cũn dựng đứng của , hỏi: "Trước kia làm lính sao?"


      Trương Tân nhìn Tùng San, : "Đúng vậy, tôi từng là bộ đội đặc chủng.”


      Tùng San nở nụ cười, quả nhiên vậy, chẳng trách nghiêm chỉnh tới mức biến thái như vậy. Quả thực y như người máy.


      Sau khi bác sỹ thú y cẩn thận kiểm tra cho Lão Tần lượt xong cho Tùng San biết tất cả đều bình thường, nhiễm trùng cũng chuyển biến xấu, bây giờ có thể từ từ dưỡng thương, chờ khi vết thương ở chân trước của nó lành lại, có thể đưa nó ra ngoài làm chút vận động thích hợp.


      Tùng San yên lòng, lại hỏi: "Mất bao lâu nó mới có thể hồi phục hoàn toàn?"


      Bác sỹ thú y suy nghĩ lát rồi : "Cái này rất khó , ngắn hai tháng, lâu nửa năm, tuỳ vào tình hình.”


      Tùng San đưa bác sỹ thú y và Trương Tân ra cửa, bác sỹ thú y ra ngoài trước, Trương Tân chợt quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tùng San, hỏi: " tính ở lại đây bao lâu?"


      Câu hỏi này làm Tùng San sửng sốt, khẽ cúi đầu, ánh mắt khẽ lay động, sau lúc lâu mới trả lời: "Đợi khi nào Lão Tần có thể đứng lên, tôi muốn chăm sóc nó cho tới khi nó có thể tự lại.”


      Trương Tân thêm gì nữa, quay đầu ra cổng.


      Tùng San đóng cửa, trở lại phòng khách tiếp tục chăm sóc Lão Tần. Tuy Cố Trì Tây trở về, cũng cảm thấy thoải mái, vẫn giống như vài ngày trước, xem ti vi, nghịch di động, dỗ Lão Tần ăn, giúp nó dọn dẹp ổ , buổi sáng cứ như vậy qua . Đến trưa khi nấu mì, lại nghĩ có nên lên gọi Cố Trì Tây xuống cùng nhau ăn , sau khi nghĩ ngợi lúc quyết định từ bỏ suy nghĩ đó.


      Dù sao nếu tỉnh ngủ thấy đói bụng, tự xuống đây ăn.


      Mì mới ăn nửa chuông cửa lại vang lên, hơi kinh ngạc biết là ai, cẩn thận nhìn vào mắt mèo liền thấy khuôn mặt cười tươi như phật của lão Thẩm.


      Lúc mở cửa, phát người tới chỉ có lão Thẩm, mà còn có Lão Tần mập mạp thần bí.


      Lão Thẩm thấy người mở cửa là Tùng San, cười càng thêm vui vẻ hơn, "San San, chúng tôi tới thăm em trai của Lão Tần, quấy rầy chứ?" Giọng đó, nghiễm nhiên coi Tùng San là nữ chủ nhân của nơi này.


      Tùng San cười cười, "Chú Thẩm, chú Tần, mời vào.”


      Lão Tần mập mạp vốn dĩ còn đanh mặt, nhưng vừa vào phòng nhìn thấy chú chó lão Tần vùi mình tấm đệm, ánh mắt xuất đau lòng, vội vàng tới gần, muốn đưa tay sờ nhưng lại dám đặt tay xuống, "Em trai à, bọn người đó lại dám làm em ra nông nỗi này!"


      Chú chó Lão Tần vốn dĩ nháy đôi mắt long lanh của mình nhìn Tùng San vào phòng, nhưng đến khi nó nhìn thấy Lão Tần tới gần, rất kì lạ quay đầu , tỏ vẻ lạnh lùng.


      Tùng San : "Thực xin lỗi, là do tôi tốt, tôi chăm sóc tốt cho lão Tần.”


      Lão Thẩm đứng bên giận dữ : "San San, sao có thể trách được, là do hai đứa đó quá độc ác, chuyên môn hại những người tốt như .”


      Lão Tần khá mập mạp nhưng lại giống như dinh dưỡng đủ, nên mới ngồi xuống chút môi tím ngắt, nhưng vẫn đưa mặt lại gần chú chó, "Em trai à, năm đó em cứu mạng, hôm nay lại cứu Tùng San mạng, kiếp này tích góp được rất nhiều phúc đức kiếp sau dùng thế nào cũng hết đâu.”


      Chú chó Lão Tần dứt khoát vùi đầu trong tấm đệm, dáng vẻ hệt như tôi thích nghe ông vậy.


      Lão Thẩm cười : "Lão Cố đâu rồi? Đến công ty sao?"


      Tùng San xấu hổ cười, "Chú ấy nghỉ ngơi ở tầng, hôm qua ngủ cả đêm rồi.” Nghĩ chút lại bổ sung thêm, "vì chăm sóc cho lão Tần.”


      Trong ý cười của Lão Thẩm mang theo thấu hiểu, "Ông ấy phải người thích ngủ đâu, chắc chắn là sợ phải ở chung với ông ấy ngày xấu hổ.” xong lại lắc đầu thở dài, "Haiz.”


      Tùng San cũng rất xấu hổ, vì thế đứng lên, "Tôi lên gọi chú ấy dậy.”


      Cửa phòng Cố Trì Tây đóng chặt, Tùng San gõ hai tiếng, rồi khẽ gọi , "Cố Trì Tây, chú tỉnh chưa?"


      Bên trong ai đáp lại.


      Tùng San lại gõ cửa thêm hai lần nữa, nhưng vẫn có ai trả lời.


      Sau khi suy nghĩ kỹ mới hạ quyết tâm, thấy cửa khóa, nhàng đẩy vào. giường toàn màu xám bạc, vách tường trắng, bức rèm màu vàng nhạt, cả căn phòng trông rất thanh nhã, sạch thuần khiết. Chăn màn được xếp ngay ngắn gọn gàng, giường hoàn toàn có người.


      Tùng San đến gần cẩn thận quan sát, người đó đâu rồi, bỗng nhiên có hai cánh tay từ sau lưng vòng tới ôm eo , hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng nụ hôn được đặt vào vành tai, mùi sữa tắm nhàn nhạt hoà quyện mùi hương đặc biệt từ cơ thể đàn ông bao trùm lấy .


      "Cố Trì Tây, chú đừng...”


      Lời của chỉ mới được nửa, cả người bị đặt ở giường.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair29 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      hôm nay chữ bự ghê , đọc dộng sướng con mắt  ,sau này làm cố định kiểu này nhé @Tiểu Yên :dai ca::dai ca::dai ca:
      Tiểu Yên, Vi Vanlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :