1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 43

      Cố Trì Tây đỗ xe ở đường cái đối diện khu phố, dưới ánh mặt trời, thân xe màu đen tỏa sáng lấp loáng. mặc chiếc áo T-shirt vải bông, màu xám nhạt, ôm sát thân, bên dưới mặc chiếc quần dài màu trắng tinh lẫn tạp màu, trông rất thoải mái nhàn nhã. Từ xa nhìn thấy như vậy, Tùng San thể tin được người đàn ông này bốn mươi ba tuổi rồi.


      "San San, dạo này em có khoẻ ?" mặt vẫn là nụ cười ấm áp, xem ra tâm trạng tệ.


      Tùng San cười , "Ừm, chỉ cần chú tới tìm tôi, tôi sống rất tốt.”


      Cố Trì Tây bật cười, ánh mắt ấm áp nhìn Tùng San, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm ý.


      Mới đầu Tùng San hiểu hàm ý trong mắt , nhưng cẩn thận suy nghĩ câu vừa rồi của mình, bất giác nóng mặt. ràng là , nhưng sao lại giống như làm nũng vậy nhỉ?


      Cố Trì Tây gì, giúp mở cửa xe, theo quán tính giúp cài dây an toàn, nhưng giật lại, "Để tôi tự làm.”


      Cố Trì Tây cười cười, xoay người ngồi lại bên ghế lái.


      "Chú cần tôi giúp gì?" Tùng San vừa ngồi ngay ngắn xong lập tức hỏi.


      Cố Trì Tây quay đầu nhìn , tùy tiện hỏi: "Em ăn cơm chưa ?"


      Tùng San có chút bất đắc dĩ, sao mỗi lần gặp đều muốn dẫn ăn cơm? “Tôi ăn điểm tâm ở nhà rồi, bây giờ đói bụng, chú cần gì nhanh lên.”


      Cố Trì Tây khởi động xe, “Chị Trương chuẩn bị cơm trưa ở nhà, em có muốn ăn gì ?"


      Tùng San cười : "Sao thế, hôm nay đưa tôi ra ngoài ăn cơm à? Sợ lại gặp Cố Lâm Lâm sao?"


      Cố Trì Tây cười cười, tay lái xe tay xoa đầu , dùng sức xoa xoa, "Nếu em muốn đâu ăn, hãy với tôi.”


      Cảnh trí xung quanh Giang Phong Uyển bốn mùa đều giống nhau, cuối mùa hè đầu mùa thu, các bồn hoa lớn nở rộ hoa hồng, đủ màu đủ sắc, hết sức loá mắt.


      Tùng San còn chưa vào cửa, nghe thấy tiếng lão Tần sủa "Gâu gâu" trong phòng khách. Ngay sau đó, Lão Tần liền nhiệt tình nhảy ào tới, khiến Tùng San suýt nữa té ngã.


      Từ phía sau có vòng ôm hoàn hảo giúp đứng vững. Cố Trì Tây rất tự nhiên đặt tay lên hông , cười bên tai : "Lão Tần nhớ em.”


      Tùng San nắm hai chân trước của Lão Tần, khom người, ôm lão Tần cái, sau đó tránh khỏi vòng ôm của người sau lưng.


      Mắt Lão Tần tròn ngập nước, ngừng vẫy đuôi với Tùng San, vui vẻ giống như khiêu vũ. Tùng San bị nó làm buồn cười, sờ bộ lông mềm mại của nó, cười : "Dạo này có ngoan ngoãn ăn cơm hay ?"


      Cố Trì Tây đứng bên cạnh trả lời: "Gần đây khẩu vị tốt, thể nuốt trôi thứ gì cả.”


      Tùng San cau mày quay đầu nhìn , "Chú lão Tần, hay chính mình?"


      Cố Trì Tây cười mà , kéo Tùng San , đưa vào phòng bếp, "Cho nên tôi mới muốn em tới giúp tôi ăn cơm.”


      Tùng San cười cười, "Tôi thấy chú nên tìm bác sĩ , còn mua mấy loại thuốc giúp thèm ăn ấy.”


      Cố Trì Tây ngồi trước bàn ăn, chị Trương xong cơm trưa, bưng lên hết đĩa tới đĩa lớn, sau đó rất thức thời dắt Lão Tần ra ngoài tản bộ.


      Cố Trì Tây múc cho Tùng San bát canh, "Canh hải sâm hầm, hạ nhiệt.”


      Tùng San khách khí uống ngụm, nhưng lại nếm ra vị gì, vì thế lại uống thêm hớp, vẻ mặt hoang mang: "Sao tôi thấy nó ngon bằng món canh trứng hầm tảo biển của ba tôi thế?"


      Cố Trì Tây cười uống thêm ngụm, "Khẩu vị của tôi rất nhạt, có thể là hợp với khẩu vị của em.”


      Tùng San gật đầu : "Ừm, lớn tuổi rồi nên ăn uống thanh đạm chút, đây là cách dưỡng sinh.”


      Cố Trì Tây cười, cũng thêm gì, an tĩnh cầm đũa gắp thức ăn ăn cơm. Tùng San ngồi đối diện , hề nhúc nhích đũa, cứ như vậy nhìn từng miếng từng miếng chậm rãi ăn cơm, lúc này mới phát người đàn ông này điều dưỡng rất tốt.


      hề có chút dáng vẻ thô tục, cũng giống người ra vẻ nhã nhặn, chỉ có động tác đơn giản chân như vậy có thể toát ra được tư thái trời sinh.


      người đàn ông có thể tu luyện đến trình độ này đúng là cực phẩm.


      Khi hoàn hồn lại phát Cố Trì Tây nhìn chằm chằm, ngón tay thon dài cầm đũa nhưng hề động đậy, bỗng nhiên lòng hơi hoảng hốt. Tùng San giả vờ như có chuyện gì, nhưng tầm mắt thoáng nhìn thấy khẽ mỉm cười.


      Tùng San dứt khoát quay mặt lại trừng mắt nhìn , "Chú ăn xong chưa? Ăn xong rồi nhanh lên , rốt cuộc chú muốn tôi giúp cái gì?"


      Cố Trì Tây cười buông đũa, thuận tay cầm khăn ăn lên lau khoé miệng, "San San, ra em gấp gáp muốn giúp tôi như vậy?"


      Tùng San lườm , "Chú đừng có hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi, chú là người lợi hại còn cần tôi giúp cái gì chứ?"


      Tối qua sau khi kết thúc cuộc gọi với tới giờ, vẫn luôn suy nghĩ nhưng nghĩ mãi ra.


      có thể giúp làm gì?


      Cố Trì Tây cười , lại hỏi: "San San, gần đây em thực tập ở công ty sao? Vui chứ?"


      Tùng San hơi sửng sốt, thành trả lời: " chút cũng vui, thực chán muốn chết.”


      Cố Trì Tây cười hỏi: "Sao lại nhàm chán? Bọn họ sắp xếp em đâu thực tập? Làm công việc gì?"


      Tùng San do dự quan sát , quan sát lúc nhận thấy biết gì, lúc này mới hỏi lại: "Sao thế, gần đây chú sắp xếp tai mắt giám sát tôi sao?"


      Cố Trì Tây bóp trán, "Cho nên em có thói quen bị tôi giám sát rồi sao?"


      Tùng San gì, chỉ yên lặng nhìn .


      Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ: "San San, tôi cho người giám sát em nữa là vì tôi nỗ lực làm theo cầu của em, chỉ làm bạn với em. Còn nữa, em tôi nên tuỳ tiện tìm em, tôi cũng kiên trì tháng gọi cho em.”


      như vậy làm Tùng San thấy xấu hổ.


      "Xem ra tôi nên tặng cho chú bông hồng , Cố Trì Tây, chú làm rất tốt, cố gắng phát huy.” Tùng San xong nở nụ cười.


      Đây là chuyện gì thế này...


      Càng ngày càng biết nên làm thế nào với ông chú này nữa.


      Cố Trì Tây cười lấy cho chai nước, vặn nắp chai, đưa cho , "San San, chỉ cần em vui là tốt rồi.”


      Tùng San khẽ thở dài, nhớ tới ngày hôm qua, do dự chút rồi mở miệng : "Hôm qua tôi gặp mẹ của Cố Lâm Lâm.”


      Vẻ mặt của Cố Trì Tây lạnh hẳn , "Bà ấy tới tìm em sao? gì?"


      Tùng San vội vàng vẫy tay, " phải, là tình cờ gặp thôi, phải là nhờ ấy xuất đúng lúc nên mới cứu được tôi, nếu tôi bị mấy tên lưu manh kia bắt được và gặp nguy hiểm rồi.”


      Mặt Cố Trì Tây lại lạnh thêm vài phần, "Nguy hiểm sao? Hôm qua em gặp phải lưu manh?"


      Tùng San nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của , thấy hơi khó xử, " ra cũng phải chuyện lớn gì, công ty tôi thực tập nằm đường Hạ, nơi đó vốn rất loạn. Hôm qua khi tôi về nhà, phải đứng chờ xe buýt, nên có lẽ là bọn họ muốn cướp tài sản.”


      đến đây cũng thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, "May mắn là tôi nhanh trí, chạy ra giữa đường cái chặn chiếc xe lại xin giúp đỡ, đúng lúc gặp được mẹ của Cố Lâm Lâm, là khéo.”


      Sắc mắt của Cố Trì Tây sớm cứng ngắc, đôi đồng tử sẫm lại, khẽ mím môi lời nào.


      Sắc mặt của khiến Tùng San đột nhiên thấy hoảng sợ, "Cố Trì Tây, chú đừng nghĩ nhiều, sau này tôi cẩn thận hơn, bao giờ tới đó chờ xe buýt nữa, cùng lắm ngồi tàu điện ngầm về.”


      Sau đó bỗng nhiên thấy mình kì lạ, hôm qua về nhà dám cho ba mẹ nghe chuyện này, sao hôm nay vừa nhìn thấy lại ra? Càng kì lạ là, vì sao xong rồi còn phải giả vờ như có gì để yên tâm nữa?


      Đây là tội lỗi gì chứ.


      Mặt Cố Trì Tây trầm xuống, lúc lâu sau mới mở miệng : "San San, là lỗi của tôi, là do tôi sơ ý.”


      Lòng Tùng San thấy căng thẳng, quan sát hỏi: "Mấy tên lưu manh kia cũng nhắm vào chú?"


      Cố Trì Tây thở dài, "Tôi chuyện này, nhưng tôi điều tra . Tôi là, tôi nên yên lòng buông em ra như vậy, tôi chỉ muốn cho em tự do, nhưng lại quên mất an toàn của em.”


      Vẻ mặt như coi tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình, khiến Tùng San càng thêm xấu hổ, dứt khoát cười : "Ngày hôm qua Uông còn đùa rằng tôi nên bảo chú tìm cho tôi vài người bảo vệ.”


      Quả thực thể tin được người ra câu đùa này, lại là vợ Cố Trì Tây.


      Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ lay động, " cần bà ấy , tôi cũng muốn tìm vài người bảo vệ em.”


      Tùng San chán nản, khoát tay : "Chú làm ơn đừng làm mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi chỉ là sinh viên bình thường, mỗi ngày tôi đều phải tới công ty người ta thực tập, còn làm ở quầy tiếp tân, chú cho bảo vệ đứng bên cạnh tôi giống cái gì chứ? Mỗi ngày đều như vậy làm sao tôi làm đây?"


      "Vậy làm nữa.” Cố Trì Tây lạnh mặt , "Ở đường Hạ làm gì có công ty nào tốt chứ.”


      Tùng San cười được nữa, cũng tiếp.


      Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt của bé con, trong lòng mềm mại hơn chút, lại càng thấy thêm đau lòng. khom người, sờ sờ đầu , vẻ mặt dịu dàng hẳn lên, "San San, em muốn đến công ty thực tập, tôi có thể sắp xếp cho em. Xem như tôi xin em, đừng cố chấp như vậy, nghe lời .”


      Toàn thân Tùng San đột nhiên căng thẳng, da đầu bị chạm vào cảm thấy tê rần. cúi đầu, ánh mắt lay chuyển, "Cố Trì Tây, chú đừng đối xử tốt với tôi như vậy, chú càng như vậy khiến tôi thấy chán ghét bản thân mình hơn.”


      xong lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào , "Tôi lợi dụng tình cảm của chú đối với tôi, để tôi có được cảm giác an toàn và những lợi ích thực tế, nhưng tôi lại muốn vì chú mà trả giá bất cứ thứ gì.”


      Cố Trì Tây cười sau đó vỗ vỗ đầu , "San San, em cần cảm thấy bất an, tôi còn có chuyện cần em giúp đỡ đây.”


      Tùng San vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"


      Cố Trì Tây cười : "Tôi muốn nhờ em giúp tôi chăm sóc Lão Tần tuần.”


      Tùng San ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng, nửa ngày mới : "Chỉ có vậy?"


      Cố Trì Tây gật đầu, "Chỉ có vậy.”


      Tùng San nhăn mày, ánh mắt do dự nhìn , "Sao phải là tôi? Chị Trương phải chăm sóc nó rất tốt sao?"


      Cố Trì Tây bình tĩnh : "Ngày mai Chị Trương bắt đầu xin nghỉ phép tháng, con chị ấy sinh con nên muốn về chăm sóc. Ngày mai tôi phải Hongkong công tác, mất tuần mới có thể trở về. Lão Tần ở nhà có người chăm sóc, cho nên tôi mới phải nhờ em.”


      Lý do này nghe sao cũng cảm thấy có chút gượng ép, Tùng San : "Chú nhiều tiền như vậy tuỳ tiện mướn người được sao? Tuy tôi rất thích lão Tần, nhưng tôi lại có kinh nghiệm chăm sóc vật nuôi, tôi sợ tôi làm tốt đâu.”


      Cố Trì Tây lắc đầu, "Lão Tần rất sợ người lạ, nếu là người lạ nó chống đối, lỡ như nó bệnh tốt. Nó rất thích em, cho nên nhất định ngoan ngoãn nghe lời em . Tôi có tờ ghi chú của chị Trương để lại, đó viết thời gian nào nó rời giường, khi nào ra ngoài tản bộ, mỗi bữa ăn cái gì, em cứ làm theo những gì viết đó, nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.”


      Tùng San cầm lấy tờ giấy kia, nhìn những gì được viết bên trong, càng cảm thấy việc này dễ dàng.


      Cố Trì Tây : "San San, đây chính là chuyện tôi nhờ em giúp. Lão Tần là người nhà của tôi, tôi đương nhiên phải đưa nó cho người đáng tin chăm sóc, tôi tin tưởng em.”


      Tùng San bất đắc dĩ, Cố Trì Tây khó có khi dùng vẻ mặt chân thành như vậy nhờ vả , nếu cự tuyệt có tình người. Vì thế đành phải cười cười, "Được rồi, tôi cố hết sức, nhưng tôi có kinh nghiệm, lỡ như có xảy ra vấn đề gì, chú đừng trách tôi.”


      Cố Trì Tây chỉ vào dòng chữ trang đầu: "Ở đây có số điện thoại của bác sỹ thú y, nếu em cảm thấy Lão Tần có gì ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi.”


      Tùng San gật đầu, ánh mắt kiên định hơn, "Được, tôi nhớ rồi.” Sau đó lại nhìn những dòng chữ kia, "Lão Tần luôn thức dậy vào lúc sáu giờ sáng? Vậy từ năm giờ tôi phải đến nhà chú sao?"


      Cố Trì Tây cười : "Nếu em đồng ý, em có thể ở lại, tôi còn phòng trống.”


      Tùng San suy nghĩ lúc, dù sao Cố Trì Tây cũng ở đây, ở lại dễ dàng hơn, vì vậy : "Cũng tốt, nhưng ban ngày tôi phải làm, làm sao để Lão Tần ở nhà mình được?"


      Cố Trì Tây nghiêm túc : "San San, nếu em đồng ý chăm sóc cho lão Tần, vậy chuyện thực tập kia đừng làm nữa. Chờ tôi trở lại, tôi sắp xếp cho em nơi tốt hơn, tôi cam đoan ảnh hưởng tới tiến độ thực tập của em.”


      Tùng San cười cười, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Cố Trì Tây.


      Vì thế sáng sớm hôm sau, Tùng San với Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp rằng muốn về trường. Trời vừa sáng, ở bên đường đối diện, Cố Trì Tây mặc thân tây trang, nhìn rất tuấn. Tùng San ngồi vào xe, "Tôi muốn đến trường chuyến, lấy ít quần áo để tắm rửa và đồ dùng cá nhân.”


      Cố Trì Tây cười cười, "Tôi chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”


      Đến Giang Phong Uyển, Tùng San mới phát , đâu chỉ là chuẩn bị đầy đủ, quả thực thể đầy đủ hơn.


      Phòng ở nằm ở tầng , rộng rãi sáng sủa, rèm cửa màu tím nhạt đặc chế tinh xảo, cùng bộ với chăn đệm chiếc giường lớn mềm mại. Cạnh giường có bàn trang điểm rất đẹp, ngay cả sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Bên trong phòng có cánh cửa , đẩy ra vào là căn phòng cất quần áo, các loại quần áo theo mùa được phân ra treo hai bên rất gọn gàng, tất cả đều là sản phẩm mới của các nhãn hiệu có tiếng. Ở giữa phòng có tủ kính, bên trong bày các loại trang sức, sáng như sao.


      Tùng San nhìn mà hoa hết cả mắt, quay đầu lại nhìn Cố Trì Tây, ánh mắt giống như nhìn tên biến thái.


      "Cố Trì Tây, gian phòng này chú chuẩn bị cho ai thế? Chú đừng với tôi là trong vòng ngày mà có thể chuẩn bị được như vậy!"


      Cố Trì Tây chút để ý cười cười, "Đương nhiên là em.”


      Tùng San nhất thời có cảm giác như lọt vào cái bẫy, đôi mắt có chút khiếp sợ, "Chú là biến thái sao? Chú trang trí căn phòng này từ khi nào, chẳng lẽ chú sớm đoán chắc tôi nhất định đến nhà chú ở à?"


      Cố Trì Tây cười lắc đầu, "Em đừng sốt sắng, những thứ này đều mới được chuẩn bị ngày hôm qua. Em còn nhớ Leo ? Tôi chỉ gọi điện thoại cho ta, sau đó ta liền đem tất cả những thứ này tới.”


      Trước mắt Tùng San lên hình ảnh của Stylist ẻo lả đó, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, nghĩ nhiều rồi.


      Cố Trì Tây tiếp tục cười : "Trong căn nhà này chưa từng có người phụ nữ nào khác, em là người đầu tiên.”


      Tùng San nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như nghe thấy.


      Chị Trương đưa Tùng San vào phòng bếp dạo qua vòng, cho biết vị trí của các loại gia vị và dụng cụ, sau đó dẫn Tùng San tới ổ của Lão Tần, chỉ cho biết cách vệ sinh cho nó. Cuối cùng, chị Trương cười : "Tùng tiểu thư, cẩn thận như vậy, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Lão Tần.”


      Tùng San cười cười, đột nhiên có cảm giác như có gánh nặng đè lên vai mình.


      Chị Trương rồi, Cố Trì Tây cũng xách vali xuống tầng, vừa vặn Trương Tân gõ cửa tới đón . Tùng San mở cửa, nhìn thấy Trương Tân, biểu mặt có chút xấu hổ.


      Trương Tân vẫn trước sau như hề có biểu cảm gì, ngay cả chào hỏi cũng ngắn gọn, thẳng: " với Cố tổng, tôi chờ ngài ấy ngoài cổng.”


      Tùng San lên tiếng trả lời, xoay người vào phòng khách, Cố Trì Tây xoa đầu Lão Tần chào tạm biệt nó.


      "Trương Tân đến rồi, chờ chú ngoài cổng.” Tùng San .


      Cố Trì Tây đứng lên, nhìn Tùng San, trong ánh mắt mang theo ý cười, "San San, tôi đây, đến Hongkong gọi cho em.”


      Tùng San cảm thấy cảnh này giống như lúc người chồng công tác chào tạm biệt vợ mình trong phim truyền hình vậy, nhất thời có chút xấu hổ biết nên cái gì cho phải, chỉ cười cười, "Chú nên nhanh , chú cứ đứng đây như vậy tôi thoải mái.”


      Cố Trì Tây cười xoa xoa đầu của , kéo hành lý ra cửa. Tùng San đứng yên tại chỗ, ôm lão Tần, kiên quyết muốn tiễn .


      Làm như đưa tiễn chồng vậy, đúng là doạ người mà.


      Cổng nhà đóng lại, lúc này Tùng San mới thả lỏng, cười gãi gãi lưng Lão Tần, thoải mái hơn nhiều.


      Lão Tần bị gãi ngứa, lắc lắc lông lưng, lười biếng sủa "Gâu gâu", sau đó lè lưỡi liếm liếm mặt Tùng San.


      Tùng San cười : "Lão Tần, tuần tới, hai chúng ta phải sống nương tựa vào nhau rồi, cưng phải ngoan nha!"


      Lão Tần giống như hiểu gì, gật gật đầu, sủa "gâu gâu".


      Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Tùng San lấy ra nhìn thoáng qua, rồi nhận điện thoại, "Chú đừng với tôi mới đó mà tới Hongkong rồi nhé.”


      Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Cố Trì Tây, "San San, tôi quên cho em biết chuyện.”


      "Chuyện gì?" Tùng San hỏi.


      "Tôi sắp xếp cho em bốn vệ sĩ ở gần đó, bình thường bọn họ xuất , cho nên em cần thấy thoải mái. Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, em nhất định phải kêu cứu kịp thời. điện thoại em có cái nút đỏ, em chỉ cần ấn vào đó, bọn họ lập tức chạy tới bên cạnh bảo vệ em.”


      Tùng San cúp điện thoại, nhìn kỹ cái nút màu đỏ điện thoại, dùng nó lâu như vậy vẫn biết cái nút này để làm gì, ngờ lại là máy có khả năng báo nguy hiểm, quả nhiên là điện thoại cao cấp.


      thở dài, Cố Trì Tây cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ điều tra ra được gì đó sao?

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      noair, mailinh, Sô Cô la Đắng32 others thích bài này.

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      chời oi! mới sáng dậy mà có chương mới đọc hấp dẫn... lại toàn chú Cố và ss... thích mê dc... Cỡ chứ này vừa rồi @Chó Điên .... đọc dt mướt mờ ... thích mê.....@Tiểu Yên
      Tiểu YênChó Điên thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Vi Van ta tính cho bự thêm chút nữa , với lại kiểu chữ này ,còn 2 kiều hơn ,đợi chương nào hót hót làm cho đẹp :063::063:
      linhdiep17, quỳnhpinkysusu thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @chó điên nếu tiện nàng cho chữ to thêm đk k
      @Tiểu Yên đọc 1 lèo mâyd chương liền sướng tóa nàng ơi..khổ thân nàng bị lũ khốn ăn cướp....càng ngày càngvthichs chú Cố...
      ghét mẹ con CLL vs CTA kinh
      thank nàng
      Tiểu Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :