1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @Nữ Lâm tê lợi là biệt danh của Tống đào đó nàng...còn ebook chắc là okie rồi vì có người beta mà...hu hu...tại ta đọc convert rồi...edit đọc mấy lần nữa giờ ngán tận cổ rồi k muốn đọc lại...thanh kiu nàng trước
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Tiểu Yên nàng edit , rồi chưa beta ,nên sót vài lỗi cũng là bình thường à , giờ dc edit xong lướt lại 1 lần nữa ok ,khi ra ebook, mướn người soát:059::059: ra sb nhé
      quỳnhpinkyTiểu Yên thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Đọc 1 mạch từ chương 38 đến 40 phê . Chú Cố tâm lý và quan tâm San San . Cuộc sống của San San bắt đầu xáo trộn và có lẽ gặp nhiều khó khăn lắm đây. Chú Cố bắt đầu ly hôn rùi. THANKS nàng @Tiểu Yên nhé
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 41

      thanh kia rất trầm thấp, mang theo vài phần men say.


      Tùng San quay đầu, nhìn thấy Cố Trì Tây đứng ở đó, ánh mắt mê muội. Cổ áo sơ mi của mở hai nút , tay đút vào túi quần, mặt có nụ cười nhạt mang theo men say, trong bóng đêm bao trùm, khuôn mặt hư hư ảo ảo.


      Tùng San ngừng chút, theo bản năng nhìn xung quanh. may, xung quanh có ai cả.


      đến chỗ , đôi mắt sáng to tròn, mặt mang theo phòng bị, "Sao chú lại tới đây?"


      nở nụ cười, khoé miệng cong thành độ cong hoàn hảo, tay vươn lên đặt đầu , "Tôi nhớ em.”


      Tùng San hít sâu hơi, "Cố Trì Tây, chú say rồi, mau về nhà .”


      Cố Trì Tây vẫn cười, "San San, chỉ khi tôi say, tôi mới có dũng khí tới gặp em.”


      Tùng San thấy người này đứng ở chỗ dễ bị phát , dù cho bây giờ có người ngang qua, nhưng khó mà chắc rằng lầu có bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy. đành bất đắc dĩ kéo tay , "Chú theo tôi.”


      Đây là lần đầu tiên Tùng San chủ động nắm tay Cố Trì Tây, cảm thấy rất vui, rất ngoan ngoãn nghe lời chỗ khác. Nhưng Tùng San cũng biết nên kéo đâu, dưới tình thế cấp bách, đánh kéo tới chỗ góc khuất cạnh quán cà phê nơi “tình nhân ước hẹn”.


      Tùng San buông tay ra, hỏi: "Chú tự lái xe tới đây sao?"


      Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, tôi tự lái xe tới.”


      Tùng San thấy hành động của có chút kì lạ, điều này khiến hoang mang, "Chú uống nhiều như vậy mà còn tự lái xe, chú muốn sống nữa à?"


      nở nụ cười, ánh mắt nóng bỏng, "San San, em lo lắng cho tôi sao?"


      Tùng San thở dài, "Bây giờ tôi gọi điện cho Trương Tân, để ta tới đây đón chú về.”


      Cố Trì Tây lại lặp lại: "Được, em gọi điện cho Trương Tân, để tới đón tôi về.”


      Tùng San dở khóc dở cười, hơi nghiêng người, cầm di động ra chỗ bờ hồ gọi cho Trương Tân. Bốn phía tối đen như mực, chỉ có nước trong hồ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này phản xạ lên gương mặt khiến khuôn mặt trắng nõn trơn mịn của như có tầng sáng.


      Cố Trì Tây cứ đứng nhìn như vậy, như mê say.


      Tùng San tắt điện thoại, xoay đầu lại : "Trương Tân hai mươi phút nữa tới đón chú.”


      Cố Trì Tây vẫn gật đầu, "Được, Trương Tân hai mươi phút nữa tới đón tôi.”


      Tùng San nhíu mày, "Cố Trì Tây, chẳng lẽ khi chú uống say thích lặp lại lời của người khác sao?"


      Cố Trì Tây cười lắc đầu, " phải, San San, tôi chỉ lặp lại lời em , bởi vì tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo em.”


      Tùng San thở dài, thấy cơ thể rất khó chịu, nó giống như đợt sóng cảm xúc đánh thẳng vào lòng , khiến thể chịu nổi. thầm hít sâu hơi rồi "Tốt lắm, bây giờ chú nghe tôi đây, chú ở đây chờ lát, Trương Tân tới đón chú. Tôi cần phải về ký túc xá, trễ chút nữa ký túc đóng cửa.”


      xong, tranh thủ lúc Cố Trì Tây còn chưa phản ứng kịp, liền nhanh chóng bước , nhưng vẫn bị bàn tay kia nhanh nhẹn kéo về. Vì uống rượu, nên cái ôm đó rất nóng bỏng, nóng tới mức khiến muốn tan ra.


      ôm chặt, dùng hết sức lực toàn thân, ôm chặt.


      "San San, để tôi ôm em lát, chỉ lát thôi, lát là được rồi.”


      Mùi rượu người xộc vào mũi , khiến đầu óc Tùng San trống rỗng. Nhiệt độ người cách tầng vải áo, thấm vào làn da của , tan vào trong máu của , khiến toàn thân nảy sinh biến hoá.


      "Cố Trì Tây, hôm nay chú làm sao vậy?" cắn môi, cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại.


      "San San, tôi em, tôi muốn mang lại tất cả mọi thứ cho em, nhưng ngay cả thứ đơn giản nhất là danh phận tôi cũng thể cho em. Là tôi có lỗi với em, cuộc sống của em tốt đẹp như vậy, nhưng lại vì tôi mà rối loạn, lục bình trôi sông, tôi thể giữ được em, phải để em trôi khỏi ven hồ của tôi.” Cố Trì Tây ôm , càng ôm càng chặt.


      Tùng San có chút hỗn loạn, thể hiểu gì, hoặc có lẽ là muốn hiểu.


      "Cố Trì Tây, chú mau buông tôi ra , tôi thể thở được.” giùng giằng .


      Cố Trì Tây nghe thấy vậy, cuối cùng cũng buông lỏng vòng ôm, Tùng San há miệng thở hổn hển.


      "Cố Trì Tây, tôi cần chú phải cho tôi cái gì, chú quên rồi sao, chúng ta chỉ là bạn bè.” Tùng San điều chỉnh lại cảm xúc sau đó trịnh trọng .


      Cố Trì Tây lại lặp lại lời của , "Chỉ là bạn bè.” Sau đó cười, "Đúng rồi, chỉ là bạn bè, ha ha, sao tôi lại quên được chứ, chúng ta chỉ là bạn bè.”


      Tùng San cúi đầu, gì nữa.


      "Tối nay tôi gặp Uông Tiểu Kinh, tôi với bà ta tôi muốn ly hôn, tôi còn tôi đưa người đàn ông bà ta chờ đợi hai mươi năm trả về với bà ta, còn lấy thêm hạng mục Đức Thuận viên làm điều kiện trao đổi. Nhưng bà ta chịu, bà ta cho dù làm quỷ cũng tha cho tôi. San San, tôi từng khinh thường chuyện kết hôn, bây giờ tôi bị báo ứng rồi.”


      Tùng San ngẩng đầu, ánh mắt sáng như tuyết nhìn , nhưng lại biết nên hỏi cái gì.


      "San San, em muốn cùng tôi giữ quan hệ bạn bè, nhưng em có biết hay , nhiều năm qua tôi có biết bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh nhưng có ai là bạn bè của tôi đâu? Những người phụ nữ ấy khiến tôi vui vẻ, theo tôi lên giường sau đó cầm tiền của tôi ra . Tôi luôn thấy chuyện đó rất bình thường, bởi vì, chưa có người nào nằm ở đây.” dùng sức đấm vào ngực mình, "Chỉ có em, từ khi em xuất , mấy năm qua rồi, em vẫn luôn ở đây.”


      Tùng San cau mày, "Chú cái gì?"


      "Tôi tôi muốn giữ em bên cạnh, nhưng lại sợ thiệt thòi cho em, nên mới muốn đưa ra cái hợp đồng kia, bởi vì tôi biết những trẻ xinh đẹp đều thích tiền, tôi nghĩ quá nhiều, tôi nghĩ muốn lần thỏa mãn hết tất cả những gì em muốn, em muốn cái gì tôi cho em cái đó, cho em đóng dấu rồi, khiến em yên tâm hơn. Kết em lại làm ngược lại, San San, em là người phụ nữ đầu tiên từ chối tiền tài của tôi.” Cố Trì Tây cười .


      "Sau đó tôi biết nên làm gì để lấy lòng em, tôi dẫn em xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, dẫn em gặp bạn bè của tôi, nhưng em lại xem mắt sau lưng tôi. San San, em có biết khi đó tôi giận như thế nào ?" Cố Trì Tây tiếp tục , "Tôi biết em quan tâm người nhà, danh tiết của em, em cảm thấy ở bên tôi em thể nhìn mặt người khác, bởi vì tôi kết hôn, cũng bởi vì tôi quá già!"


      Cố Trì Tây càng càng kích động, Tùng San chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng khó chịu, "Cố Trì Tây, chú bình tĩnh chút .”


      Cố Trì Tây lại ôm lần nữa, môi dán bên tai , hôn , "San San, tôi ly hôn. Nếu Uông Tiểu Kinh chết cũng chịu buông tha tôi, tôi khiến bà ta phải chết.”


      Tùng San giật mình, "Cố Trì Tây, chú được làm bậy! Tôi hề muốn chú ly hôn.”


      Cố Trì Tây gắt gao nhìn chằm chằm , "Tôi phải làm thế nào em mới tôi?"


      Tùng San ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, "Cố Trì Tây, tôi vốn, vốn chú.”


      Cố Trì Tây cười tiếng, giống như rất thoả mãn, nâng mặt lên, đặt nụ hôn lướt qua đôi môi mím kia, thân thể Tùng San lại lần nữa dậy lên từng đợt sóng.


      "San San, phải em tôi mà là em dám tôi.” cười , tiếng cười đó càng lúc càng lớn, tựa hồ toàn bộ gian hẹp này đều bị bao trùm trong tiếng vang của nó.


      Tùng San cảm thấy toàn thân nóng lên, bị hôn môi như vậy, trong như có thứ cảm xúc thể diễn tả thành lời trào dâng cách nào xua được.


      lấy mu bàn tay dùng sức lau đôi môi của mình.


      Cố Trì Tây nắm lấy tay , đẩy dựa tường, hung hăng hôn . Đầu lưỡi nóng bỏng của xông tới, công thành chiếm đất, chút lưu tình, lưỡi thể tránh khỏi dây dưa của , trong khoang miệng, trong xoang mũi , tất cả đều là mùi của , nó giống như độc dược gợi lên ký ức của thân thể . dán chặt vào người , mồ hôi của xuyên qua lớp áo sơ mi thấm vào da thịt , xúc cảm nóng bỏng như lửa thiêu đốt. Máu huyết toàn thân sôi trào, ngay cả móng tay cũng tê dại. Cái cảm giác lâm vào đường cùng lối thoát như tấm lưới vây bủa lấy , khiến hề có chút sức lực nào để phản kháng, giống như ngay cả hô hấp cũng phải của . Nhưng vẫn ở người ngừng vuốt ve, là dùng sức vuốt ve, gần như muốn làm rách lớp áo người , trực tiếp xuyên qua nó vuốt ve thân thể của , nắm lấy linh hồn .


      Tí tách, tí tách.


      Từng giọt nước từ trời rơi xuống, rớt người, đầu của , chảy vào miệng nơi hai người gắt gao hôn nhau.


      Ánh trăng vừa mới tỏ bị lớp mây đen che khuất, mưa vừa rơi vài hạt lập tức lớn dần lên. Hơi lạnh của mưa bám vào người làm giảm nhiệt độ cơ thể như lửa đốt của cả hai. Quần áo người họ ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, như muốn hoà làm .


      vẫn buông ra, ở trong mưa to tiếp tục hôn , đôi mắt đen như mực bị ướt mưa khiến nó càng thêm sâu thẳm. Mà hoàn toàn mất khả năng chống cự, giống như con rối gỗ, bị động tiếp nhận xâm lược của .


      Trương Tân đứng cách đó xa, tay cầm chiếc ô màu đen, vẫn trầm mặc đứng nhìn, bàn tay nắm cán ô càng lúc càng chặt. Mãi đến khi phát Tùng San sắp đứng vững nữa, hoàn toàn ngã vào trong lòng Cố Trì Tây, mới lấy di động ra gọi vào số điện thoại của Tùng San.


      Chuông điện thoại dưới màn mưa thanh thuý vang lên.


      Cố Trì Tây buông lỏng Tùng San ra, lúc này mới phát gần như ngất , vội vàng sờ đầu , "San San, San San?"


      Tùng San khốn khổ nhíu mày, muốn chuyện nhưng vừa mở miệng ra ho khan liên tục. yết hầu bị sặc nước mưa, mắt cũng mở nổi.


      Trương Tân bước tới, cầm ô che đỉnh đầu Cố Trì Tây và Tùng San, : "Cố tổng, tôi tới đón ngài.”


      Cố Trì Tây bị mưa xối khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tân, "Cậu đậu xe ở đâu ?"


      Trương Tân trả lời: "Ở cổng trường học.”


      Cố Trì Tây lấy tay lau mặt, "Cậu ra đó trước lái xe vào đây, tôi đưa San San về nhà.”


      Trương Tân do dự chút rồi hỏi: "Ký túc xá của Tùng San ở gần đây, có lẽ nên đưa ấy về đó tốt hơn?"


      Cố Trì Tây nhìn Tùng San, ", tôi muốn mang ấy về nhà.”


      Trương Tân dừng lại ba giây, trả lời: "Được, bây giờ tôi lấy xe.”


      Tùng San lại nằm mơ, xe như vượt núi, thân thể tự giác xóc nảy, sau đó bầu trời trong xanh bỗng nhiên đổ mưa to, ngay lúc nhìn lên trời có vô số giọt nước, tiến vào trong mắt, mũi, và cả miệng của .


      ho khan tỉnh dậy, yết hầu giống như bị lửa thiêu đốt.


      Sau đó phát mình nằm ở chiếc giường, bên cạnh có người nằm, là Cố Trì Tây ngủ rất sâu.


      xoa xoa huyệt Thái Dương, cố gắng chống chọi với cảm giác choáng váng leo xuống giường, phát người mình chỉ có cái áo sơ mi rất lớn, gần như là dài tới đầu gối, rất giống cái lần trước mặc.


      rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, lão Tần ở trong phòng khách vui vẻ nhào về phía sủa gâu gâu.


      Tùng San khom người, vuốt lông lưng Lão Tần, sau đó xoay người vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước ra. rất cần bổ sung nước.


      Vẫn là dạng chai nước khoáng giống lần trước, cũng vẫn thể mở nắp chai.


      "Để tôi.” Phía sau bỗng nhiên có người .


      Tùng San sợ tới mức giật mình, khi quay đầu lại, nhìn thấy Cố Trì Tây mỉm cười tới, cầm lấy chai nước trong tay , mở nắp, sau đó đưa cho .


      Tùng San nhận lấy, uống ngụm nước, gì. Nước lạnh lẽo thấm vào cổ họng, khiến cho cả người có chút sức sống, nhưng đầu vẫn còn rất đau.


      Cố Trì Tây cười cười, "Có đói bụng , em muốn ăn chút gì ?"


      Tùng San lắc đầu, mặt chút thay đổi trả lời: "Tôi muốn về trường, hôm nay là khai giảng.”


      Cố Trì Tây lại : "Lát nữa tôi Trương Tân xin phép giúp em, hôm qua em vừa mới sốt, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.”


      Trời nóng mà còn bị sốt, đây phải là tự tìm cái chết còn là cái gì nữa.


      Tùng San miễn cưỡng , "Tôi sao, tôi muốn về trường.”


      "San San, tối qua xin lỗi, tôi sai rồi.” Cố Trì Tây tới, vẻ mặt dịu dàng nhìn , hoàn toàn khác người cuồng loạn tối qua.


      Tùng San dừng lát, muốn nhớ lại chuyện tối qua. cười : "Dáng vẻ lúc say rượu của chú đáng sợ.”


      Cố Trì Tây xấu hổ cười cười, "Cho nên tôi rất ít khi uống say, hôm qua là ngoại lệ.”


      Tùng San coi như nghe thấy gì, lại uống thêm môt ngụm nước, "Tôi muốn học, sao tôi có thể nghỉ học vào ngày đầu tiên của học kì được.”


      Cố Trì Tây cũng miễn cưỡng , "Được, tôi đưa em về trường.”


      Quần áo ướt sũng tối qua được giặt ủi khô, xếp ngay ngắn đặt bàn. Cố Trì Tây cầm lấy đưa cho , "Chị Trương giặt rồi, ngày hôm qua cũng là ấy giúp em thay quần áo.”


      Tùng San chỉ gật đầu , cầm quần áo lên lầu thay, khi quay ra liền thấy Cố Trì Tây cũng thay bộ áo sơmi quần tây sạch chỉnh tề chút nếp nhăn.


      Tùng San khom lưng sờ đầu lão Tần, sau đó cùng Cố Trì Tây lên xe, cả đoạn đường hai người đều chuyện.


      Đến cổng trường, Tùng San nhìn giờ di động, 8h50, vừa kịp buổi học đầu tiên của kì học này. cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, dừng lát, hơi nghiêng đầu : "Cố Trì Tây, chú có ly hôn hay liên quan gì tới tôi, cho dù chú có ly hôn, tôi cũng đồng ý ở bên chú. Con chú lớn như vậy rồi, chú cũng nên lo lắng cho gia đình mình nhiều hơn chút .”


      Cố Trì Tây nghe xong, gì nữa, rướn người tới ghê sau cầm lấy cái túi, "Ở đây có thuốc cảm, tối qua em mắc mưa bị sốt, lát nữa nhớ uống thuốc.”


      Tùng San nhận túi thuốc, cắn môi dưới, "Sau này chú có thể đừng đột ngột tới tìm tôi hay ? Tôi muốn bị người ta ra vào.”


      Cố Trì Tây cười cười, "Được.”


      Tùng San nghĩ chút rồi bổ sung thêm: "Tôi học rồi nên có rất nhiều việc, chú có thể đừng tới tìm tôi nữa hay .”


      Cố Trì Tây vẫn cười ấm áp, "Được"


      đều đồng ý như vậy khiến Tùng San cảm thấy thoải mái. cảm thấy mình như vậy tồi tệ, trong lòng ngừng hỗn loạn. Vì thế sau khi nghĩ ngợi hồi : "Cố Trì Tây, nếu từ giờ về sau chú tới tìm tôi nữa, tôi rất cảm kích chú.”


      Cố Trì Tây bật cười, "San San, nếu em còn muộn giờ đấy.”


      Câu này khiến Tùng San sợ hãi, vội vàng xoay người chạy vào trường, chạy nửa đường phát mình mang túi xách, vội vàng rẽ vào ký túc xá, khi tới dưới lầu ký túc gặp Lý Yến và Triệu Nhiên ra.


      Lý Yến thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Tùng San, ấy cười : "Mình giúp cậu mang sách rồi cần chạy.”


      Tùng San thở hổn hển, lắc lắc cánh tay Lý Yến, "Yến Yến là tốt nhất, cái gì cũng biết!"


      Lý Yến cười : "Tối qua cậu lăn lộn ở đâu thế? Mau khai ra ngay, thẳng thắn được hưởng khoan hồng, giầu giếm nghiêm trị!"


      Tùng San sửng sốt, gãi gãi đầu , "Còn phải mình về nhà sao, mưa to nên về được.”


      Triệu Nhiên yên lặng đứng bên, nghe thấy câu này liền nhìn nhìn Tùng San, nhưng vẫn gì. Tùng San bị ấy nhìn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng.


      Năm thứ tư đại học phải lên trường nhiều, hơn nữa chỉ học kỳ là xong, thời gian còn lại là để sinh viên thực tập. Tùng San theo Lý Yến và Triệu Nhiên đến phòng học, lúc này thấy mình cần phải gấp gáp hoảng hốt trở về như thế, bởi vì giảng đường to như vậy, mà số người tới ngồi chưa tới nửa. Trong khi ràng là mấy lớp học chung với nhau.


      Tùng San nhìn xung quanh chút, buồn bực thầm , "Mọi người đâu hết rồi?"


      Lý Yến cười : " là năm thứ tư rồi, ai còn nghiêm túc nghe giảng nữa chứ!" xong lén lút nhét tai nghe vào tai, vừa nghe phát vừa học từ vựng.


      Tùng San lại nhìn bạn học xung quanh, người nghiêm túc nghe giảng bài càng ít. Chỉ có Triệu Nhiên cầm sách, dáng vẻ rất chăm chú. Tùng San nhìn ấy lúc mới phát , ra Triệu Nhiên chỉ ngẩn người nhìn sách mà thôi.


      Vì thế cũng có tâm trí nghe giảng bài nữa, cảm thấy đầu mình rất đau, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu. ghé đầu nằm khuỷu tay, nhắm mắt, trong đầu lại lập tức xuất dáng vẻ của Cố Trì Tây.


      Trong ánh sáng u ám, khuôn mặt tuấn lên rất ràng, trong ánh mắt loé lên tia sáng, , San San, phải em tôi mà là em dám tôi.


      Khi hồi tưởng lại những chuyện này trái tim tự chủ co rút lại.


      Chắc là say rồi, cho nên mới vứt bỏ ngụy trang ôn hòa thường ngày, bại lộ khát vọng chân nhất, ra những lời chôn sâu tận đáy lòng.


      , thường xuyên uống say, tối hôm qua là ngoại lệ.


      Bởi vì tối qua tìm Uông Tiểu Kinh, muốn ly hôn vì .


      Càng nghĩ càng đau đầu.


      Chuông tan học vang lên rất đúng lúc, nó kịp thời kéo ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.


      Tùng San ngẩng đầu, bất giác thở dài. Khi phục hồi tinh thần phát , Triệu Nhiên nhìn .


      "San San, cậu có khỏe ?" Triệu Nhiên hỏi.


      "À... ừ...” Tùng San biết trả lời như thế nào.


      Ánh mắt của Triệu Nhiên có chút lo lắng, "Mình thấy cậu nằm cả buổi học. Có muốn tới bệnh viện khám thử ?"


      Tùng San cười cười, "Ừm mình có mang theo thuốc, về ký túc xá uống.”


      Lý Yến nhìn gói thuốc, cười : "Có mẹ làm y tá trưởng ở bệnh viện lớn tốt, muốn thuốc gì cũng có.”


      Tùng San miễn cưỡng cười , theo Lý Yến và Triệu Nhiên ra khỏi lớp học, khi tới ngã rẽ ở hành lang gặp Chu Trường An tới, trực tiếp cản đường Tùng San.


      Lý Yến trừng mắt nhìn Chu Trường An, "Chó khôn cản đường, mau tránh ra!"


      Chu Trường An nhìn Lý Yến, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tùng San, "San San, hôm qua nhắn tin nhưng em trả lời, vì thế phải tới tìm em.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      cupid_aint_a_lie, noair, mailinh32 others thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Chị xuống nước làm sao giờ,hai người cứ vậy hoài sao, chừng nào chị mới chấp nhận vậy @Tiểu Yên . Đọc mà ức chế quá
      Thanks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :