Tình mới là sếp tổng (18+)- kimkimdao (Hiện đại- ĐÃ HOÀN)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 29.2 Giai đoạn bầu bì
      Thế mà Quốc Thắng nấu ,còn chiên cho chén cơm bằng mỡ heo. Mùi thơm, cộng với màu sắc óng ánh của trứng khiến Bảo Ngọc như phát điên. để ý có người tâm trạng xuống dốc trầm trọng. Mấy tháng nay hai người sống với nhau vô cùng vui vẻ và hòa hợp, khiến như quên mất trong đầu , tại là ai. Chuyện lần này khiến nhớ rằng, người chồng mà thương nhớ vốn phải là , mà là tên Hồng Phúc xấu xa kia. ngày nào đó, nhận ra mình nhầm lẫn, giữa họ còn lại gì? Đứa con của họ, liệu có giữ ở bên được ?

      Miệng vẫn nhai cơm, hỏi:

      - còn số điện thoại Hiền ? Em muốn gọi cho nó.

      - Còn. Ăn , tí nữa đưa cho.

      bạn này liên lạc với nhiều lần được, facebook cũng thấy online nên từng đến nhà ông bà Bình thăm hỏi. Biết được tình hình của Bảo Ngọc, buồn bã trở về. Chỉ hi vọng đến ngày Bảo Ngọc khỏi bệnh chủ động liên lạc với mình.

      Bảo Ngọc gọi điện thoại cho bạn tám chuyện mấy tiếng đồng hồ. Hóa ra bạn sinh rồi. Bé vừa ra đời nặng 4,2kg, dài 53cm, thuộc hàng bé bự. xin lỗi vì nhớ đến bạn sớm hơn. Hẹn hò ngày mai nhất định đến thăm hai mẹ con. Lúc lên giường ngủ thấy ông xã nghiêng người ôm ối ngủ say. leo lên giường, kéo mền, rúc vào người . biết rằng khi chìm vào giấc mộng người bên cạnh vẫn mở mắt nhìn mình say mê.

      Quốc Thắng ôm chặt vào người, hôn lên chóp mũi, bờ môi . còn có thể giữ bên mình bao lâu?

      *****

      Bảo Ngọc mang thai, cũng hạn chế tiếp xúc với các thiết bị điện tử. Vì vậy rất ít khi lên mạng, nếu có cũng chỉ quan tâm đến tin tức diễn viên Hàn Quốc. Khá nhiều báo mạng đăng tin về vị đại gia Quốc Thắng cũng đọc được. Vẫn tiếp tục làm con gà mờ mất trí, ôm bụng bầu chờ sanh. Dù nhớ ra và liên lạc với bạn tên Hiền ấy cũng đả động gì đến Hồng Phúc hay Quốc Thắng. Vì vậy ngây ngô tiếp tục ngược đãi tinh thần ông xã đáng của mình, lâu lâu lại nhắc đến kỷ niệm với gã chồng cũ. Ví dụ như quán ăn đấy hồi xưa hay đến. Con đường ấy hồi xưa hay . Vân vân. Quốc Thắng như bị tra tấn kiểu trung cổ. Vết thương cũ vừa khép miệng lại tiếp tục bị đâm thêm vài lỗ da thịt. Ông bà Bình biết chi tiết nhưng cũng vô cùng ái ngại và lo lắng. Thậm chí khi thấy quá đáng thương đề nghị thẳng thắn mọi chuyện với . Nhưng từ chối. thà đau đớn nhưng giữ được bên cạnh, đêm đêm có thể ôm vào lòng. Khổ sở nào cũng chịu đựng được, chỉ riêng mất .

      Bảo Ngọc vui vẻ mà sống trong bảo bọc của như vậy. Cho đến ngày….

      mang thai được 36 tuần, hai mẹ con khỏe mạnh.

      Người ta bầu càng to càng xấu xí, da bụng rằn ri, mặt nám loang nám lổ. lại ngược lại, càng ngày càng như trẻ ra, theo kiểu ngược với định luật tự nhiên. Khuôn mặt đầy đặn trẻ trung của khi mang thai càng phúng phính đáng . Làn da trắng nõn láng mịn, cặp mắt to tròn, bờ môi căng nũng nịu là của đứa trẻ con chưa đầy mười bảy tuổi.

      Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết nguyên đán, đến hẹn tái khám theo lịch. Quốc Thắng bận bù đầu. Công ty có sản phảm mới nhưng lúc này là lúc phải gặp gỡ, giao lưu trao phong bì với cán bộ. ai thay thế được, vì vậy dù rất áy náy cũng đành để khám thai mình. Bảo Ngọc vỗ vai an ủi:

      - Em già rồi, có phải con nhít đâu mà. đừng lo. Có vấn đề gì em gọi điện cho liền.

      Là vợ của đại gia ( biết điều này), nhưng bác sĩ theo dõi của giáo sư rất nổi tiếng, do đó vẫn phải bốc số ngồi chờ như mọi người.

      thoải mái nhìn ngó xung quanh. Bất ngờ bước ra từ phòng khám là đôi chồng trẻ vợ già. Người phụ nữ mang thai khá đứng tuổi, bụng chỉ mới nhô lên chút, liên hồi. Người đàn ông trẻ cao ráo cứ cúi mặt xuống đất. Tay đỡ vợ, chỉ trả lời có lệ : “ biết rồi, nhớ rồi”. ta vừa ngước lên đối mặt với ánh mắt của . Cả hai sững sờ.

      Trước mặt Hồng Phúc là Bảo Ngọc, bụng mang dạ chửa, người tròn mũm mĩm nhưng khuôn mặt còn xinh đẹp hơn xưa. Tim ta đau nhói. Để vợ cũ chứng kiến cảnh tượng mình với người đàn bà lớn tuổi,lắm điều khiến ta xấu hổ biết giấu mặt đâu. Đành giả vờ như nhìn thấy . Đầu cúi thấp hơn, bước nhanh về phía trước.

      Người phụ nữ bực bội quát:

      - Làm gì vậy? nhớ vợ mang thai sao mà như bị ma đuổi thế hả? Bác sĩ dặn, em là sản phụ cao tuổi, cần phải cẩn thận. chầm chậm thôi. Bực mình.

      Lời oang oang của ta như sợ thiên hạ biết ta là phi công trẻ lái máy bay bà già vậy.
      ****P/s: sắp hoàn rồi. Còn 2 chương chưa thôi. :yoyo63::yoyo63:
      lovenovel, Phong Vũ Yênminmapmap2505 thích bài này.

    2. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 30.1 Hồi phục

      Hồng Phúc môi mím chặt, bước chậm lại. Hình ảnh xinh đẹp ngồi nơi đó khiến ta khó ở trong người. Tâm trạng trở nên tồi tệ. Nếu ta phạm sai lầm, ngày nay có lẽ đứa con trong bụng là của ta. Người cạnh ta . Họ cùng chờ đón đứa con đầu lòng, hạnh phúc đến thế nào? ta bao giờ để phải mình như thế kia. Con của họ đẹp như thiên thần, là bảo bối được thương. ta bỗng cảm thấy tức giận cách khó hiểu. Ngày đó, nếu chịu tha thứ, ta mất việc.Tuyệt đối có chuyện ta bị ép vào đường cùng , phải hạ thấp mình mà lấy mụ già giàu có cáu bẳn như bây giờ. Đó là lỗi của . Chính vì ngang ngược mà đẩy cả hai đến con đường như ngày hôm nay. Tâm trí HỒng Phúc cực kỳ mâu thuẫn. Vừa vừa hận. Vừa hối hận, cũng vừa thỏa mãn. Suy nghĩ lúc ta cười khẩy, nghĩ thầm: “Xinh đẹp, trẻ trung sao, giờ cũng là đơn ngồi đấy. Chắc là thằng chó kia no xôi chán chè nên bỏ rồi chứ gì? Đừng bao giờ hi vọng tôi quay lại. Chỉ bởi vì mà tôi mất hết nghiệp, nuôi nổi cha mẹ. Tới mức phải bám váy con đàn bà. Cuối cùng, tôi vẫn sống tốt hơn , có nhà, có xe, cuộc sống thảnh thơi”. Cay đắng nghĩ như vậy nhưng hai mắt ta tự chủ được lại ửng đỏ.


      Bảo Ngọc nhìn thấy người đàn ông bóng bẩy trước mặt. “Hồng Phúc, ta chính là Hồng Phúc!!”

      đơ người ghế. Nhắm mắt. Đầu óc hỗn loạn.

      bần thần đứng lên, lảo đảo ra khỏi phòng chờ. Người phụ nữ phát số gọi với theo:

      - bé à, sắp tới lượt em rồi, đừng đâu xa nhé.

      Bảo Ngọc trả lời theo quán tính:

      - Dạ, em biết rồi ạ.

      ra đường, ngoắc taxi thẳng về nhà. Trong đầu, ký ức dần dần sắp xếp theo thứ tự vốn có. Nửa tiếng sau,trí nhớ của gần như hồi phục hoàn toàn. Bấm vân tay vào khóa cửa, lững thững qua khoảng sân đầy hoa, để mặc cánh cửa phía sau lưng tự động khóa chốt. Vào phòng ngủ, khệ nệ bưng thùng quà tặng chưa từng được sử dụng vẫn nằm in trong góc tủ. Từng gói quà còn nguyên hộp được bóc ra, nâng niu tay, nước mắt ngừng tuôn như mưa.

      - Em xin lỗi. Rất xin lỗi .

      Bảo Ngọc là người nặng tình. khi là móc sạch tim gan. Khi bị người mình hơn cả bản thân phản bội, tổn thương quá sâu, quá ám ảnh. tự hứa với bản thân, để mình rơi vào thứ tình cảm đáng sợ đấy nữa. Nhưng bản chất con người khó thay đổi, dù trái tim tưởng chừng ngừng đập vì nhầm người, lại lần nữa ngốc nghếch đập dồn dập trở lại. lại lần nữa đắm mình vào . Quốc Thắng đến với , tựa như giấc mơ. Hạnh phúc dường như phải là . Rồi khi nhận được tin nhắn khiêu khích của ả Angel, dễ dàng sụp đổ. Như ly thủy tinh đầy vết nứt vẫn an lành nằm đấy, nhưng chỉ cần rung động cũng vỡ tan tành. tin tưởng là chính bản thân mình. Người như , từng có đời chồng sao có thể chiếm được tình từ người như . sợ hãi, đau đớn, ám ảnh khiến đầu óc Bảo Ngọc tự phong bế. rơi vào ảo giác, thể tự mình thoát ra. đủ can đảm đối diện với việc mất , nên xóa ra khỏi trí nhớ. Nhưng nhiều hơn hình dung. Vì thế não tạo nên trí nhớ giá, trộn lẫn Hồng Phúc và Quốc Thắng. trở thành người chồng duy nhất của . Tình của chỉ có , ông xã của chỉ có , đó chính là . trở thành người vợ chưa từng bị chồng phản bội, cơ thể, linh hồn chỉ dành cho .

      Thế nhưng ảo giác của não vẫn vạn năng để có thể xây dựng nên trí nhớ ảo hoàn hảo tì vết. Vô tình làm sao, tì vết ấy lại là cái tên chồng , phải Quốc Thắng mà lại là Hồng Phúc. Cái tì vết ấy ảnh hưởng đến cảm giác hạnh phúc vô hạn của bản thân , mà nó thành con dao nhọn, giờ giờ khắc khắc đâm vào tim Quốc Thắng.

      Bảo Ngọc khóc đến mức hai mắt sưng to.

      Tiếng chuông điện thoại reo vang, màn hình điện thoại lên “ông xã” với khuôn mặt đẹp như tượng tạc. cố gắng ổn định lại tâm trạng, húng hắng giọng để còn nghe khàn khàn:

      - Alo.

      - Em khám xong chưa? Còn ở đấy ? đến đón em nhé.

      - Em về nhà rồi.

      - Em sao thế? Giọng em là lạ?

      - , có gì. Tự nhiên em ngứa họng xíu thôi.

      - Ngậm nước muối nhé. về ngay.

      - Dạ.

      Sau khi nhớ lại mọi chuyện Bảo Ngọc biết phải đối diện với Quốc Thắng thế nào. phải bao dung đến thế nào mới có thể chấp nhận người bị bệnh thần kinh hoang tưởng như ? phải thương có đến thế nào mới chấp nhận bản thân núp dưới bóng người đàn ông khác mà sống chung với ? thể làm tổn thương thêm nữa. Nhưng để đối diện thẳng thắn với chưa thể, quá xấu hổ. cũng biết phải giải thích thế nào với về lầm lẫn tai hại này.
      ***P/s: đoạn sau có H, =D
      Last edited: 12/7/17

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 30.2
      Sau khi nhớ lại mọi chuyện Bảo Ngọc biết phải đối diện với Quốc Thắng thế nào. phải bao dung đến thế nào mới có thể chấp nhận người bị bệnh thần kinh hoang tưởng như ? phải thương có đến thế nào mới chấp nhận bản thân núp dưới bóng người đàn ông khác mà sống chung với ? thể làm tổn thương thêm nữa. Nhưng để đối diện thẳng thắn với chưa thể, quá xấu hổ. cũng biết phải giải thích thế nào với về lầm lẫn tai hại này.

      ****

      Quốc Thắng vào nhà , ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ bếp. Vắt áo vest lên ghế sô pha, cởi bớt vài nút áo sơ mi, bước vội vào trong. Nhìn thấy bàn toàn những món mình thích ăn, Bảo Ngọc vẫn còn lúi húi xào nấm.

      Bầu bì nhưng vẫn thích tự mình nấu ăn. Lấy lý do phải tự làm mới phù hợp với khẩu vị của , nhưng thực chất muốn tự tay chăm sóc bữa ăn cho chồng. Khi nhìn thấy chiến đấu ngon lành với thức ăn do chính mình chuẩn bị, thấy hạnh phúc, ấm áp, thỏa mãn.

      Dù chỉ có hai người, vẫn tràn ngập cảm giác gia đình, tròn trịa.

      Quốc Thắng chẳng ngại mùi dầu mỡ mà ôm chầm từ phía sau. Hôn lên chiếc gáy trắng noãn lấm tấm mồ hôi của .

      - nghỉ ngơi, để đấy về nấu cho mà lại làm nhiều món thế này?

      tước đũa bếp khỏi tay , ra lệnh:

      - Rửa tay , xào nốt cho.

      Bất ngờ xoay người lại, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của , cố kiềm chế để mình rơi nước mắt.

      - Em .

      Cười ngọt ngào, Bảo Ngọc hôn chụt lên môi :

      - Xong rồi mà, tắm nhanh rồi ra ăn cơm. Em đói rồi.

      Hai tay xoa bóp cặp mông tròn lẳn của , Quốc Thắng híp hai mắt:

      - cũng đói.

      Nếu nghĩ đến công sức nấu nướng thế này chỉ muốn ẵm tắm uyên ương, rồi tranh thủ làm chút chuyện vui vẻ. cũng sắp sinh rồi, kiểu gì cũng phải bị cấm vận mấy tháng.

      Siêu quậy bé bất ngờ đạp vào điểm bụng của tiếp xúc với nhau. Khiến cả hai giật mình cười nắc nẻ. “Đừng có làm chuyện đứng đắn trước mặt trẻ con!”, Bảo Ngọc nhắc nhở .

      Cười toe toét, ngồi hẳn xuống, áp tai mình vào bụng , như cố gắng nghe xem em bé muốn cái gì. Hai tay ôm bụng cảm nhận em bé xoay người, đạp tới đạp lui, với con:

      - Ngoan ngoãn cục cưng. Hai, ba tuần nữa là chúng ta gặp nhau rồi. Đến lúc đấy ba nhường tình của ba cho con ít hôm. Còn bây giờ, người này là vợ của ba, biết chưa?

      đẩy đầy đầu tránh xa mình:

      - Lại với con như thế rồi. Chẳng có phong thái làm cha gì cả. tắm mau.

      Ăn uống, dọn dẹp xong hơn 7 giờ tối. Bảo Ngọc ngại dám nhìn thẳng Quốc Thắng. nghĩ mình hành xử quá tệ với , biết phải mở lời thế nào để hiểu, người thực chất là , chứ phải ai khác.

      Hai người nắm tay nhau dạo cho tiêu cơm. Khu vực họ sống là khu biệt thự cao cấp rất an ninh nhưng Quốc Thắng cũng có cảm giác an toàn, vì Bảo Ngọc mang thai. Vì vậy gọi là dạo , cũng chỉ là vòng vòng quanh sân nhà mình. Cuối tháng , trời về đêm mát mẻ, cây cối được chăm bón tốt nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng. Bảo Ngọc hít hơi sâu lấy can đảm thổ lộ, vừa ngước mặt lên nhìn bị hôn. Môi lưỡi dây dưa. nghĩ được bà bầu lại xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở thông thế này. áp đầu, tì cằm lên ngực . Chiều cao của họ vốn chênh lệch rất lớn. Ngày trước cũng thành vấn đề, vì ít ra còn có giày cao gót hỗ trợ. Từ ngày có thai, phải mang dép bệch khiến mỗi khi họ hôn nhau cả hai đều mỏi cổ. đành nhìn cổ áo thầm:

      - Em nhớ , ông xã.

      cách nào mở miệng để : “Em nhớ ra rồi” được.

      Quốc Thắng cúi người thấp xuống, bế bổng lên theo kiểu công chúa. có tròn vo như hột mít vẫn thấy như :

      - còn nhớ em hơn. bộ nãy giờ chắc là tiêu cơm rồi nhỉ? Giờ mình nên ăn bữa chính rồi.

      - thấy bụng em rất vướng víu hay sao?

      - Em ngồi phía , phải là được sao? Bác sĩ , chăm chỉ hoạt động mới dễ sinh.

      - chịu đâu.

      Cuối cùng , chưa tới 8 giờ hai vợ chồng lăn lên giường.

      Cái bụng tròn lẳn vẫn làm giảm nét quyến rũ của . Trong mắt Quốc Thắng, Bảo Ngọc luôn vô cùng sexy. Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm máu sôi trào. Huống hồ giờ đây hai tay nắn bóp cặp mông căng gợi cảm. Tư thế nữ nam dưới khiến thấy kích thích gấp đôi. Bộ phận nam tính chôn sâu tối đa trong cơ thể , ấm nóng, trơn mượt. Bảo Ngọc hoàn toàn chủ động được lực đạo di chuyển.Nhưng chỉ được lúc đầu hàng, thể nhúc nhích nổi, nằm bẹp ngực . Nhờ thể lực vượt trội hơn người, Quốc Thắng nằm dưới vẫn xông pha mặt trận như thường. Đưa ra hai đến đỉnh.

      Dù chưa tận hứng nhưng làm được như thế này cũng là cực hạn của Bảo Ngọc rồi. xụi lơ nằm vật ra giường, mặc kệ vệ sinh cơ thể cho mình. Vốn áy náy nên muốn bù đắp cho chút nhưng cảm giác mệt muốn chết được làm quên hẳn tội lỗi của mình. Nhất định lần này là lần cuối cho đến lúc sinh con.
      minmapmap2505, lovenovelPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 31.1 Cuộc sống hạnh phúc, viên mãn

      mơ mơ màng màng ngủ cơn co thắt tử cung khiến Bảo Ngọc bừng tỉnh.

      Bên cạnh, Quốc Thắng thỏa mãn ngáy nhè , ngực phập phồng.

      hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh. Sáng nay đáng lý đến hẹn khám thai nhưng lại bỏ về, dự tính ngày mai đến bác sĩ sớm. Nhưng tình hình này có vẻ ổn. Cơn co thắt đến dồn dập hơn. Bụng bắt đầu đau ỉ.

      Bảo Ngọc vỗ vỗ vào tay :

      - Sếp, sếp ơi, dậy mau. Em nghĩ em sắp sanh rồi.

      Quốc Thắng chớp mắt,nghĩ : “Mới ngủ nằm mơ ư?”. Rồi an tâm xoay người ngủ tiếp. Cơn đau làm cáu bẳn hơn bình thường, Bảo Ngọc gào to:

      - Sếp Thắng, dậy ngay. Vợ sếp muốn đẻ rồi đây này.

      lúc này mới ngồi bật dậy:

      - Em gọi là gì?

      Giọng to hơn bình thường rất nhiều:

      - Gọi là gì quan trọng hay sao? Giờ là lúc nào mà còn hỏi linh tinh. Mau dậy chuẩn bị đưa em vào bệnh viện.

      Quốc Thắng luống cuống:

      - Được , được rồi. dậy ngay đây. Sáng nay em khám, bác sĩ thế nào? Mới 36 tuần mà nhỉ?

      - Chắc là lúc nãy vận động quá rồi. Cái gì mà cho dễ sinh, giờ hay rồi. Tại hết đấy.

      Hai vợ chồng nửa đêm hối hả, tay xách nách mang nhập viện.

      Ầm ĩ hết đêm, vị bác sĩ nam trẻ tuổi trực đêm cười cười:

      - Báo động giả thôi. Ba ngày sau vào tái khám nhé. Từ giờ đừng sinh hoạt vợ chồng nữa đấy.

      Sau khi Bảo Ngọc đặt thuốc chống co thắt, bụng yên ổn về. Những lời dặn của bác sĩ khiến chỉ muốn độn thổ, hai má vừa đỏ vừa nóng. Quốc Thắng thở phào, xoa bụng lấy lòng. bực bội đẩy đẩy tay :

      - được xoa nữa. Bác sĩ hành động này cũng gây gò tử cung. Tránh xa em ra chút. Suýt nữa con bị sinh non rồi. Từ giờ tuyệt đối phải đứng đắn cho em.

      - Biết rồi. vô cùng đứng đắn. xin hứa.

      tay cầm túi đồ chuẩn bị cho việc đẻ, tay dìu bà bầu cáu bẳn ra xe. Quốc Thắng trở thành con mèo ngoan ngoãn. Tuy nhiên khi bước chân về đến nhà, trông thấy Bảo Ngọc thở phào thả người xuống giường nhớ đến chuyện mấy tiếng trước. Trong lúc hốt hoảng, nàng mũm mĩm đáng này gọi là “sếp”. Đương nhiên tên khốn kia, thằng đàn ông kém cỏi, làm sao bỗng dưng được gọi là “sếp” chứ. Tức là nhiều khả năng nhớ ra . Quốc Thắng nhìn chằm chằm vào :

      - Em, có gì muốn với ?

      - Ha, ha, ha. Ý là gì?

      Bảo Ngọc cười giả tạo.

      - Em biết ý mà. Em nhớ ra rồi đúng ?

      muốn vùi đầu vào gối trốn tránh cái nhìn xuyên thấu của . Nhưng cái bụng vướng víu cho phép, đành kéo mền che kín mặt:

      - Em xin lỗi. đại nhân đại lượng chắc chắn chấp nhất bà bầu đáng thương đâu đúng ?

      Dù giọng của vô cùng ăn năn, nhưng khí vẫn vô cùng quỷ dị. Tiếng máy lạnh thổi phù phù vẫn nghe mồn , lên tiếng. Bảo Ngọc mặt dày sử dụng lợi thế bầu bì của mình:

      - Em hiểu sao mình lại nhầm lẫn như vậy. Nhưng em có thể thề,em còn cảm giác gì với ta. Em mang thai con của , có công cũng có sức, đừng giận em có được ?

      Quốc Thắng kéo mềm rơi xuống đất, làm lộ ra khuôn mặt phụng phịu muốn khóc của .

      - Em sai rồi, bình thường toàn là ra sức. Em xem, em có công có sức chỗ nào?

      Bảo Ngọc chớp chớp mắt, cố gắng làm vẻ mắt đáng :

      - Người em , sếp à.

      Trái tim Quốc Thắng đập dồn dập, tựa như muốn bật ra khỏi lồng ngực. chờ đợi điều này bao lâu rồi? Tưởng như thoáng, lại như đời. lo sợ . lo sợ bỏ . Nhưng hóa ra mọi việc lại đơn giản chỉ là nhầm lẫn của trí não. bật cười nhớ đến Bảo Thiên hay gọi là “não phẳng”, hóa ra cũng có lý của nó. Hai mắt ửng đỏ, nằm lên giường, ôm từ đằng sau (đằng trước vướng cái bụng, muốn ôm cũng được).

      - Cảm ơn em.

      - Em xin lỗi. Chắc rất khó chịu.

      - đâu. Chỉ cần em nhớ chồng em chính là . nhẫm lần tên họ có đáng là gì. Em hồi phục rồi, rất vui. rất vui.

      Quốc Thắng lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc to lớn. Từ bé, biết điểm yếu của mình là sống nặng tình. Thiếu thốn tình thương và chăm sóc của mẹ khiến trở thành đứa trẻ nhút nhát, độc. Khi chưa kịp trưởng thành, người duy nhất gần gũi với là ba cũng rời khỏi cuộc đời. Em bản tính lạnh lùng tình cảm, từ bé luôn coi như người xa lạ. Gia đình, nơi gọi là tổ ấm lại lạnh lẽo rợn người. ra như cách tự cứu lấy mình. Rồi học cách che dấu bản thân. Nhưng thực chất vẫn luôn là người khao khát được thương.

      Xây dựng nghiệp, trở thành doanh nhân thành công phải là mục đích sống của Quốc Thắng. Đó chỉ là cách giúp giải phóng năng lượng, điều hòa thiếu thốn tình cảm của mình.

      Giờ đây, tất cả những gì cần nằm trong vòng tay. Bảo Ngọc chính là mảnh ghép hoàn hảo khiến tâm hồn tròn trịa.
      **P/s: ngày mai truyện hoàn rồi. :th_78:

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ôi ôi ôi... Sắp hoàn. Happy ending. :3
      Kimkimdao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :